1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 117: KỲ HINH ĐAU LÒNG





      Lăng Thiếu Đường vuốt mái tóc mềm mại của , rồi nhàng câu:

      - Chỉ là mấy “con tiểu tốt” thôi, em đừng lo!

      muốn vì chuyện của riêng mình mà khiến Kỳ Hinh lo lắng, hơn nữa chuyện này nhất định phải điều tra cho .

      - ? Nhưng bọn chúng có súng...

      Kỳ Hinh tin lắm, ngẩng đầu lên hỏi .

      Lăng Thiếu Đường bật cười:

      - Em đó, đúng là bé đơn thuần. Bọn chúng là sát thủ, cầm súng trong tay cũng là chuyện bình thường thôi.

      biết hoàn toàn đơn thuần như tờ giấy trắng trong phương diện này.

      - Nhưng... nhưng em rất lo. – ràng Kỳ Hinh yên tâm về chuyện này.

      Lăng Thiếu Đường cảm động, nhàng với Kỳ Hinh:

      - Em yên tâm . phải rồi sao, kẻ muốn chết nhiều lắm, nhưng bọn chúng còn chưa có đủ tư cách.

      - cho từ “chết” nữa! Nếu em để ý đến nữa! – Kỳ Hinh chu cái miệng nhắn lên, tức giận với .

      Vừa từ con đường chết trở về, vậy mà còn ra từ đó.

      - Được được, sai rồi, để hôn em cái bồi thường vậy!

      Vừa dứt lời, Lăng Thiếu Đường nhân cơ hội hôn trộm cái.

      - đúng là! Cho tới giờ, em chưa từng gặp người đàn ông nào xấu xa như cả! – Mặt Kỳ Hinh càng đỏ hơn.

      Lăng Thiếu Đường cực kỳ thoải mái, khóe mắt liếc nhìn về phía cách đó xa.

      Khóe môi cong lên, giọng bên tai Kỳ Hinh:

      - phải mấy ngày qua em luôn đòi muốn biết tình hình của đứa bé chúng ta cứu sao?

      Hai mắt Kỳ Hinh sáng ngời, lập tức hưng phấn :

      - Đúng vậy, giờ thằng bé thế nào rồi? Tìm được người nhà của thằng bé chưa? Sao em thấy nó đâu cả?

      - Em nhìn bên kia , em có thể tự mình hỏi thằng bé...

      Lăng Thiếu Đường mỉm cười nhìn Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh nghi hoặc quay đầu lại...die✗ndanleq✗uydon

      người phụ nữ có dáng người đậm dắt tay đứa trẻ, dưới hướng dẫn của y tá, hai người lại gần bọn họ, vừa nhìn là biết đó là mẹ con.

      Kỳ Hinh che miệng lại, đứa trẻ này... chính là đứa trẻ và Lăng Thiếu Đường cứu.

      Lúc này, thằng bé trông sáng sủa hơn nhiều.

      - Chị Kỳ...

      Thằng bé chạy về phía Kỳ Hinh, mặt là nụ cười đáng .

      Kỳ Hinh kích động đứng dậy, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

      - Chị Kỳ! – Thằng bé ôm chầm lấy Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, cũng ôm chặt lấy thằng bé, rồi cẩn thận quan sát nó:

      - Cậu bạn , em bình phục rồi sao? người em có chỗ nào thoải mái ? – khẩn trương hỏi.

      - Chị, cơ thể em hồi phục rất nhất!

      Cậu bé nở nụ cười tươi, giọng trẻ con đầy ngây thơ.

      - Chị vẫn còn chưa biết tên em. – Kỳ Hinh nhìn thằng bé.

      - Tên em là Joyekey!

      Joyekey hất đầu, có vẻ rất bài bản khi ra tên mình.

      - Lăng, Kỳ, cám ơn hai người cứu con trai tôi, nếu tôi cũng có cơ hội gặp lại con mình nữa, cám ơn hai vị!

      Mẹ Joyekey kích động, quỳ xuống cám ơn.

      - đừng như vậy, mau đứng lên ! – Kỳ Hinh hoảng hốt, vội ngăn cản hành động của người phụ nữ.

      Mẹ Joyekey nghẹn ngào, bà ngại ngùng với Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh:

      - Tôi biết phải cảm ơn hai vị thế nào cho phải! Bố thằng bé mất trong trận động đất... cho nên, nếu tôi còn mất con nữa cũng chẳng thiết sống nữa! – Bà vừa vừa lau nước mắt.

      Kỳ Hinh cũng thấy đau lòng, quay đầu nhìn Lăng Thiếu Đường.

      - yên tâm , khu vực xảy ra thiệt hại nằm trong dự án của Lăng thị, việc trùng tu xây dựng lại, cứ tin tưởng vào Lăng thị chúng tôi!

      Lăng Thiếu Đường bước lên trước, đặt tay lên vai Kỳ Hinh rồi .

      - Cám ơn Lăng...

      Joyekey tuy còn nhưng cũng thông minh học theo mẹ mình, cúi đầu với Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường:

      - Chị Kỳ, sau này em cũng uy phong giống như chú Lăng vậy!di☮end☮an☮lequydonnnn

      - Này, nhóc kia, sao lại gọi ấy là chị, còn đến lại là chú rồi hả?

      Lăng Thiếu Đường ngồi xổm xuống, cố ý nghiêm mặt .

      Joyekey nghiêng đầu, ngẫm nghĩ lúc, sau đó nghiêm túc trả lời:

      - Vì chị Kỳ giống chị, còn chú giống ông chú hơn!

      Kỳ Hinh nhịn được liền bật cười.

      Lăng Thiếu Đường thất bại, thở dài hơi, đâu có già như vậy chứ?

      Sau đó, cố ý hù dọa Joyekey:

      - Sau này phải gọi , nếu đánh vào mông em!

      Joyekey đảo đảo con ngươi, sau đó nở nụ cười tinh ranh, lớn tiếng kêu:

      - Lăng!

      - Ừm, thế mới ngoan chứ!

      Lăng Thiếu Đường hài lòng mỉm cười, càng ngày càng thích thích bé này.

      Kỳ Hinh bất đắc dĩ, khóc thét trong lòng, đường đường là tổng giám đốc, vậy mà lại uy hiếp đứa trẻ.

      Joyekey che miệng cười, sau đó vừa chạy vừa hét lên:

      - Chú nghiêm túc như vậy, cháu thấy gọi là chú vẫn thích hợp hơn!

      - Này, tiểu quỷ kia, đừng hòng chạy nhé, xem bắt em đây!

      Lăng Thiếu Đường cười đầy sảng khoái, cũng hệt như đứa trẻ đuổi bắt Joyekey.

      Joyekey còn chưa kịp chạy xa, Lăng Thiếu Đường bế bổng được thằng bé lên, để thằng bé cưỡi lên đầu mình.

      - Chú Lăng, chú mau thả cháu xuống !

      - Còn gọi chú nữa đừng có hòng nhé, tiểu quỷ!di☮end☮anlequy☮yyydon

      - Còn lâu...

      - Vẫn còn cứng miệng à, được...

      - A... Haha...

      Cách đó xa, hai người lớn thân thiết đùa giỡn như hai cha con.

      Mẹ Joyekey tươi cười với Kỳ Hinh:

      - ngờ Lăng lại thích trẻ con như vậy. Kỳ, tôi rất hâm mộ , Lăng nhất định người chồng tốt, người bố giỏi.

      hề biết những lời này như trái bom nguyên tử nổ tung trong lòng kyh...

      Nụ cười bên môi Kỳ Hinh chợt khựng lại, con ư...

      Ánh mắt trở nên u ám, dường như còn tia sáng rực rỡ nữa...



      --- ------ -----

    2. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      Oi chi lai nho den dua con da mat cua minh rui. K biet khi biet su that dua con ma minh nhan tam bat chi bo la cot nhuc cua minh se dau long ra sau. Ma cung cho bi nguoc lai moi duoc

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 118: LĂNG THIẾU ĐƯỜNG BÀN CHUYỆN CÙNG NGƯỜI THẦN BÍ (1+2)



      Tại trang viên rượu vang xa hoa ở Pháp.

      Ánh sáng nhàng lan tỏa, xuyên qua cửa sổ kính đan cài vào nhau, chiếu rọi khắp mọi nơi. Đây phải là trang viên bình thường mà là trang viên do tư nhân mở, cách xa hẳn chốn phồn hoa đô thị.

      Trong căn phòng, Lăng Thiếu Đường nhàn nhã ngồi ghế, hai chân vắt vào nhau, tay phải cầm ly rượu, trong ly là thứ rượu vang đỏ tỏa mùi hương thuần khiết.

      - Chai PinotNoir này hợp khẩu vị của cậu!

      Giọng trầm ổn của người đàn ông vang lên về phía Lăng Thiếu Đường.

      Chỉ câu đơn giản nhưng có thể nghe ra ăn ý của hai người.

      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, hớp ngụm rượu, sau đó nhàn nhã hạ ly rượu xuống, ánh mắt đầy lạnh lẽo.

      Người đàn ông kia cũng có dáng người cao lớn giống Lăng Thiếu Đường, bộ quần áo màu đen người thể che tư thế oai hùng của ta.

      Khuôn mặt tuấn như được điêu khắc từ đá cẩm thạch, từng đường nét góc cạnh ràng, ánh mắt thâm thúy.

      ta cũng nhếp mép lên cười nhạt, tạo cho người khác cảm giác cực kỳ áp lực.

      Hai người đàn ông có ngoại hình xuất sắc nhưng lại tạo ra hai loại cảm giác khác nhau. Lăng Thiếu Đường uy nghiêm và hờ hững, die⊹nnndann⊹nleq✩uydonnn nhưng chỉ khẽ cười cũng toát lên quyến rũ và tà mị.

      Còn người đàn ông trước mặt khác, đôi mắt ta đầy u ám và thâm thúy, mỗi động tác giơ tay nhấc chân để thể lạnh lùng đến tận cốt tủy.

      Sau khi người đàn ông dặn dò vệ sĩ xong, liền bước về phía Lăng Thiếu Đường.

      Hai người đàn ông nắm chặt tay nhau.

      - Tớ thấy may mà bác Lăng thằng con trai này đấy! – Người đàn ông uống hớp rượu rồi .

      - Sao? Tớ chết cậu được lợi gì?

      Lăng Thiếu Đường nhướn đôi mày kiếm, hai tay khoanh vào nhau, cơ thể ngang tàng dựa vào ghế sofa đầy thư thái.

      Đáy mắt người đàn ông lóe lên tia cười dễ phát giác, ta điềm nhiên lên tiếng:

      - Vấn đề này tớ cũng lo lắng lâu rồi, kết quả ngờ lại có đáp án tương đối mâu thuẫn. Điểm tốt là sau này Lãnh thị bớt đối thủ lớn, nhưng đáng buồn là Lãnh Thiên Dục tớ lại mất thằng bạn thân!

      Người đàn ông ra vẻ tiếc nuối.

      Lăng Thiếu Đường cười sang sảng.

      Đúng, người đàn ông ở trước mặt Lăng Thiếu Đường chính là Lãnh Thiên Dục!

      ta là tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Lãnh thị. Lãnh thị, Lăng thị, Hoàng Phủ và Cung thị được xưng là tứ đại tài phiệt của thế giới.

      So sánh về ba tập đoàn Lãnh thị là tập đoàn có con đường khởi nghiệp gian nan nhất.

      Lăng Thiếu Đường và Hoàng Phủ, Cung thị, tổng giám đốc đều thuộc loại cha truyền con nối, thừa kế nghiệp cha. Nhưng Lãnh Thiên Dục khác, ta là tổng giám đốc của Lãnh thị, cũng là người thành lập.

      Bố của Lăng Thiếu Đường, được Lãnh Thiên Dục gọi là bác Lăng có ơn rất lớn với ta, hơn nữa cũng vì tính cách hợp nhau nên quan hệ giữa hai nhà Lãnh Thiên Dục và Lăng Thiếu Đường càng thân thiết hơn.

      Lãnh Thiên Dục có hai thân phận trong người.

      Bởi vì, sau lưng, ta chính là người đứng đầu tổ chức xã hội đen khiến người ta nghe thấy mà phải tặc lưỡi. ta cũng là vị tổng giám đốc đầy thủ đoạn thương trường, trong xã hội đen cũng là nhân vật hết sức quan trọng.

      Hôm nay Lăng Thiếu Đường gặp ta bí mật bàn chuyện cũng có nguyên do, đó chính là muốn điều tra kẻ đứng đằng sau khống chế mấy tên sát thủ là ai.

      Lăng Thiếu Đường cầm trong tay dấu hiệu ngôi sao người tên sát thủ rồi tung lên trời, ném cho Lãnh Thiên Dục, ánh sáng chiếu vào khiến nó càng sáng hơn.

      Lãnh Thiên Dục giơ tay bắt lấy, nhìn thoáng qua rồi hơi nhíu mày lại, sau đó lại hờ hững ngước mắt lên:

      - Cậu bị xóa tên trong tổ chức Mafia, ngờ vẫn được “hoan nghênh” đến thế! – Lãnh Thiên Dục nhướn mày.
      Tổ chức Mafia tuân thủ rất nghiêm ngặt hai quy định, thứ nhất là buôn bán thuốc phiện, thứ hai là giết các nhân vật chính khách. Ngoài hai điều này ra, vì phạm vi thế lực mà tứ đại tài phiệt cũng nằm trong danh sách của Mafia.

      cách khác, dù có thế nào nữa Mafia cũng động đến người của tứ đại tài phiệt.

      Nhưng, ta ngờ rằng trong tổ chức chỉ có người có ý muốn sát hại Lăng Thiếu Đường, hơn nữa còn phái cả các sát thủ bậc cao, điều này khiến Lãnh Thiên Dục hiểu.

      Lăng Thiếu Đường nhún vai gì. ra khi Kỳ Hinh an dưỡng, cũng liên lạc với Lãnh Thiên Dục, mọi chuyện cho ta.

      Bốp! Lãnh Thiên Dục lập tức ném thứ cầm trong tay , cầm lấy tập tài liệu.

      - Thiếu Đường, cậu xem !

      Lăng Thiếu Đường giơ tay cầm tập tài liệu, nhìn thoáng qua, rồi nở nụ cười lạnh.

      Lãnh Thiên Dục ngạc nhiên trước phản ứng của Lăng Thiếu Đường, ta điềm nhiên mở miệng :

      - Kết quả này chắc cậu sớm nghĩ tới!

      Phần tư liệu này, chính xác hơn là bản báo cáo, nhân vật chính là bốn tên sát thủ, ngoài tên bị thiệt mạng trong trận động đất, ba tên còn lại đều bị bỏ độc mà chết.

      Qua vết thương có thể thấy, người xuống tay với mấy tên sát thủ cực kỳ ngoan độc. Trong khoảng thời gian ngắn mà có thể khiến ba tên sát thủ chết, đúng là hề đơn giản.

      - Xem ra tớ xem kẻ muốn lấy mạng Lăng Thiếu Đường này rồi! – Đáy mắt Lăng Thiếu Đường toát ra lạnh lẽo.

      Đây ràng là giết người diệt khẩu, mục đích là cắt đứt hướng điều tra của .

      Lãnh Thiên Dục từ chối cho ý kiến:

      - thiếu Đường, chuyện của cậu tớ điều tra trong tổ chức rồi, bốn kẻ này đều là sát thủ thuộc M N!

      - M N? Tên gia tộc à?

      Lăng Thiếu Đường nhíu mày như suy nghĩ.

      Lãnh Thiên Dục gật đầu.

      - Lấy chữ cái làm tên của gia tộc, có vẻ phù hợp với quy định cho lắm.

      Lăng Thiếu Đường nhàng .

      - Đúng, bọn họ chỉ là bộ phận , tuy rằng danh nghĩa vẫn thuộc Mafia nhưng thực tế bọn họ có quy củ và nguyên tắc riêng.

      Lãnh Thiên Dục lắc lắc ly rượu trong tay rồi .

      Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại đầy lạnh lùng.

      Lãnh Thiên Dục thổi thổi vào ly rượu, rồi nhìn Lăng Thiếu Đường, khóe môi mím lại.

      Đôi mắt chim ưng của Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Dục, cũng cười khẽ:

      - Cậu muốn hỏi gì?

      Lãnh Thiên Dục lười biếng lên tiếng:

      - Quen nhau bao nhiêu năm rồi, kẻ muốn giết cậu nhiều vô số kể, tại sao lần này cậu lại muốn tự mình điều tra? Có liên quan gì đó đến Kỳ kia ?

      Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên, gì, chỉ liếc ánh mắt đầy ý cười về phía Lãnh Thiên Dục để khẳng định suy đoán của ta.

      - Xem ra cậu ấy mà thay đổi ít! – Lãnh Thiên Dục uống hớp rượu rồi hờ hững lên tiếng.

      Câu nhàng bâng quơ nhưng chứa chúc mừng của người bạn.

      Thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường hơi nghiêng về phía trước, nhìn Lãnh Thiên Dục rồi từng câu từng chữ:

      - Rồi ngày, cậu cũng mà thay đổi!

      - Hả? Cậu nguyền rủa tớ đấy à? – Lãnh Thiên Dục nhướn mày, có chút buồn cười.

      - , tớ chúc phúc đấy! – Lăng Thiếu Đường mỉm cười.

      Lãnh Thiên Dục nhún vai, có trời mới biết trong mắt ta, phụ nữ chính là phiền toái. ta muốn nghĩ đến có ngày mình phải thay đổi như thế nào nữa.

      - Tớ suy nghĩ xem ai nóng lòng muốn mạng của cậu như vậy, đưa ra quyết định như vậy, chắc chắn dễ buông tay! – Lãnh Thiên Dục .

      Lăng Thiếu Đường gật đầu. Đúng vậy, bốn tên sát thủ ngay tại thời điểm mấu chốt nhận được lệnh rút lui, đây là điều ngờ đến.

      - Thiếu Đường, về chuyện mấy tên sát thủ, tớ nhanh chóng điều tra hơn. Nhưng hôm nay tớ chỉ có thể với cạu rằng, việc chắc chắn đơn giản như vậy!

      Lãnh Thiên Dục lại lần nữa quay trở lại vấn đề liên quan đến mấy tên sát thủ.

      Lăng Thiếu Đường nghi hoặc:

      - Chẳng lẽ M N xảy ra vấn đề gì? Người đứng đầu M N là ai?

      Lãnh Thiên Dục lắc đầu, : “Có lẽ phải để cậu thất vọng rồi!”

      - Xảy ra chuyện gì rồi? – Lăng Thiếu Đường nhạy cảm phát ra điều khác lạ.

      Ánh mắt Lãnh Thiên Dục lóe lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ, ta với Lăng Thiếu Đường:

      - Khi điều tra về M N, tớ phát người đứng đầu... bị ám sát!

      - Cái gì? – Lăng Thiếu Đường kinh ngạc.

      Người đứng đầu M N cũng được coi là thủ lĩnh, vậy mà lại bị ám sát, xem ra chuyện này ngày càng nghiêm trọng rồi.

      Lãnh Thiên Dục tiếp:

      - Về chuyện của cậu, còn có người đứng đầu gia tộc bị ám sát nữa, tớ cho phong tỏa tin tức rồi. Nhưng các gia tộc khác cũng bắt điều nhúng tay vào điều tra chuyện này. ra tớ cũng rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào muốn chơi trò chơi kích thích này.

      ta hơi nhếch mép lên, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

      * * *

      Bóng đêm dần bao phủ lấy Thanh Vận Viên, mùi hương hoa giống như khiêu vũ, nhảy nhót trong mỗi góc phòng.

      Kỳ Hinh ngồi sofa trong phòng khách, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, hoặc là đứng dậy, về phía cửa sổ sát sàn.

      - Ôi... cậu Thiếu Đường à, cậu mau về thôi, nếu lại có người mỏi mắt mong chờ rồi!

      Bác Phùng bưng bát huyết yến lên, nhìn Kỳ Hinh vậy liền cố tình .

      Kỳ Hinh đột nhiên nghe thấy thanh giật mình, nhưng khi thấy bác Phùng vậy, xấu hổ, ngây thơ với bác Phùng:

      - Bác Phùng, bác gì thế? Cháu có vậy đâu!

      - Ngượng à? Chẳng lẽ tôi sai rồi sao? xem lại , ngồi đây bao lâu rồi? – Bác Phùng cố ý trêu .

      - Gì vậy, bác Phùng, cháu... cháu ngồi đây xem có thể giúp được gì cho bác Phùng thôi! – Kỳ Hinh vội vàng .

      Bác Phùng cười, sau đó đưa bát huyết yến cho Kỳ Hinh.

      - Bữa tối tôi cũng làm, lại còn nấu bát huyết yến này cho nữa, xem giúp gì rồi nào?

      - Ôi, bác Phùng...

      Kỳ Hinh còn định thêm, nhưng chợt có người làm vừa nghe điện thoại xong liền vào báo:

      - Kỳ, cậu Thiếu Đường về rồi.

      Khuôn mặt Kỳ Hinh lập tức trở nên vui vẻ, đứng dậy, vội vàng đặt bát huyết yến lên bàn trà rồi chạy ra ngoài cửa.

      - bé này...

      Nhìn bóng dáng vui vẻ như con bướm bay lượn của Kỳ Hinh, bác Phùng mỉm cười.

      Từ sau khi từ khu vực thiệt hại trở về, bà vui mừng khi nhận ra quan hệ giữa cậu Thiếu Đường và Kỳ Hinh thay đổi. Lúc nào Kỳ Hinh cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, ngày nào cũng đợi cậu Thiếu Đường về, căn biệt thự to lớn cũng trở nên ấm áp hơn.

      Vốn đôi nhau rồi, sao còn phải tra tấn hành hạ nhau làm gì cơ chứ?
      bornthisway011091, AnAnFuu thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 119: BỎ ĐƯỢC THÙ HẬN HAY LÀ QUÊN ĐƯỢC TÌNH ?




      Hương hoa lan tỏa khắp nơi.

      Khi Lăng Thiếu Đường xuất tại biệt thự cũng là lúc Kỳ Hinh chạy ra ngoài, tài xế đạp phanh, sau đó Lăng Thiếu Đường xuống xe.

      - Hinh Nhi!

      gọi rồi về phía trước.

      - Đường, về rồi! – Kỳ Hinh thấy liền thích thú chạy lại.

      Cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường bỗng chốc như ôm trọn cả mùi hương thuần khiết vào lòng, sau đó bế lên, xoay mấy vòng.

      Kỳ Hinh cười duyên dáng cùng tràng cười sảng khoái của Lăng Thiếu Đường đan cài vào nhau, hệt như bức tranh hạnh phúc.

      Những người làm ở trong vườn hoa cũng bị hạnh phúc của họ lây lan sang, ánh mắt mọi người đều đầy vui mừng.

      Chụt! Kỳ Hinh hôn cái lên má Lăng Thiếu Đường, Lăng Thiếu Đường mới đặt xuống.

      - Em còn tưởng tối nay về chứ?

      Giọng của Kỳ Hinh êm ái và đầy hạnh phúc.

      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, đôi mắt đầy dịu dàng:

      - Nhớ ?

      Sau đó Lăng Thiếu Đường thương hôn lên tóc .

      Tim Kỳ Hinh đập liên hồi, cụp mắt xuống, mỉm cười : “Còn lâu mới nhớ!”

      - dối...

      Lăng Thiếu Đường thấy dáng vẻ như làm nũng lại vừa thẹn thùng của Kỳ Hinh liền cúi người xuống hôn lên đôi môi mềm mại của .

      Sáng sớm nay lên máy bay bay đến Pháp để bàn chuyện với Lãnh Thiên Dục, sau đó lại lập tức quay lại chỉ vì nghĩ đến cảnh Kỳ Hinh ở nhà chờ .

      Sau khi thấy , mới biết chỉ mới ngày gặp, nhớ đến nhường nào.

      Bữa tối Kỳ Hinh ăn rất vui vẻ, còn được Lăng Thiếu Đường chăm chút rất nhiều món ăn dinh dưỡng.

      Ánh trăng dịu dàng cùng ánh đèn hòa vào nhau, tạo nên thứ ánh sáng như mộng ảo trong căn phòng ngủ.

      Kỳ Hinh từ phòng tắm ra, mặc chiếc váy ngủ màu trắng, bước về phía giường.

      Cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường lười biếng dựa vào đầu giường, làn da màu đồng rắn chắc cùng những cơ bắp cường tráng của lộ ra. Khi thấy Kỳ Hinh, vươn tay ra, kéo vào lòng mình.

      Kỳ Hinh như con cừu khiến chỉ muốn ôm chặt.

      - Đường!

      - Hả? – Lăng Thiếu Đường từ từ nhắm hai mắt lại đầy thỏa mãn rồi lên tiếng.

      - Em muốn với chuyện!

      Nằm trong lồng ngực ấm áp của Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé của Kỳ Hinh đùa giỡn ngực và cổ , giọng mềm .

      Bị động tác lơ đãng của Kỳ Hinh chọc vào, Lăng Thiếu Đường cảm thấy ngứa ngáy. mở mắt ra, khuôn mặt tuấn nở nụ cười chiều.

      - Chuyện gì?

      Nghe tiếng tim đập trầm ổn của , Kỳ Hinh thở dài hơi rồi :

      - Em... em muốn thăm bác Lăng, cùng em được ?

      Giọng nhàng có chút dè dặt cẩn thận.

      Khuôn mặt Lăng Thiếu Đường đột nhiên trở nên cứng nhắc, chau mày lại, kéo Kỳ Hinh ra để nhìn vào .

      Mãi lâu sau, mới với Kỳ Hinh:

      - , em cũng cần !

      Kỳ Hinh hơi run lên, vội hỏi:

      - Sao thế? Đó là bố của mà, di✗enda✗nlequyd✗on thể đối xử với bác ấy như vậy được!

      Lăng Thiếu Đường gì, nhưng từ đôi mắt nhẫn có thể nhận ra vui.

      Bàn tay to của nhàng vỗ lên đầu Kỳ Hinh, đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch lên, cố gắng để giọng của mình dịu dàng:

      - Hinh Nhi, phải em em còn rất nhiều chuyện cần phải làm sao? Chẳng lẽ em quên việc cạnh tranh đấu thầu rồi à, em toàn tâm chuẩn bị sao?

      cố gắng chuyển đề tài chuyện vì lúc này muốn phải tức giận, cũng muốn vì chuyện như vậy lại làm tan vỡ bầu khí đẹp giữa hai người.

      Kỳ Hinh nhìn vào mắt Lăng Thiếu Đường, dường như hạ quyết tâm: “Đường, còn hận bác ấy sao?”

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ánh lên vui:

      - Hinh Nhi, chúng ta đừng về chủ đề này nữa!

      Sâu trong lòng Kỳ Hinh nhói lên. đứng dậy, rời khỏi vòng ôm ấm áp của , cất giọng đầy đơn:

      - Tại sao? Tại sao buông bỏ được thù hận với bố của mình?

      - Hinh Nhi, em đừng nữa!

      Giọng trầm thấp có chút cảnh cáo của Lăng Thiếu Đường vang lên, cũng ngồi hẳn dậy.

      Dường như Kỳ Hinh cảm thấy được nguy hiểm quen thuộc, nhưng vẫn bỏ cuộc: “Được rồi, em !”

      - được, rồi, em được !

      Lăng Thiếu Đường đột nhiên đứng lên, bóng hình cao lớn nuốt lấy toàn bộ bóng dáng bé của Kỳ Hinh.

      - Sao em thể ?

      Kỳ Hinh ngẩng đầu, hỏi Lăng Thiếu Đường.diễ❖nnn❖đànlêqqq❖uýđônnn

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đột nhiên như ngập tràn khói mù, kiên nhẫn, hét lên:

      - Em được đến gặp ông ta, em hiểu chưa?

      - Đường, đến giờ vẫn tin em ư? Em cho rằng em và bố ...

      Kỳ Hinh được nữa, cắn môi, đôi mắt đầy đau thương.

      - Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh, có trời mới biết hề có ý này.

      cố gắng đè nén cảm giác vui trong lòng, khẽ : “ muốn về chuyện của ông ấy nữa, vì việc này đối với quan trọng!”

      Kỳ Hinh cắn chặt môi, biết người đàn ông trước mặt rất tốt với , nhưng...

      - Đúng, chuyện này đối với em mà cũng quan trọng, nhưng đối với quan trọng phải là thù hận, mà là ... mãi buông bỏ được người!

      Giọng của run rẩy.

      Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm vào mắt Kỳ Hinh: “Em muốn ai?”

      Kỳ Hinh cũng nhìn Lăng Thiếu Đường đầy kiên định, chậm rãi ra ba từ: “An Vũ Ân!”
      bornthisway011091, thienbinh2388Fuu thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 8: TÌNH ĐONG ĐẦY


      CHƯƠNG 120: NGƯỜI TRONG LÒNG LĂNG THIẾU ĐƯỜNG (1)




      Những người thương nhau trong giai đoạn buồn thương

      Bầu trời đen như mỉm cười

      có gió, cũng chẳng có mây

      Chỉ có màu xám tịch liêu

      Cùng mênh mông trống trải!

      * * *

      Ánh trăng sáng tỏ như trốn sau tầng mây, bầu trời đêm càng thêm đen đặc, ánh sáng trong phòng ngủ cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng dịu , lạnh lùng bỗng chốc len vào lòng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.

      - Em vừa gì? Ai cho em nhắc tới cái tên này?

      Lăng Thiếu Đường hét lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dịu dàng trong mắt cũng biến mất, thay vào đó là lạnh lẽo.

      Từ người tản ra lạnh lùng khiến Kỳ Hinh rét mà run.

      ngẩng đầu nhìn Lăng Thiếu Đường lên cơn thịnh nộ, đau lòng hỏi:

      - ... vẫn quên được An Vũ Ân, phải ?dieღndan✬nleee✬quydoღn

      Giọng của Kỳ Hinh tuy rất dịu dàng nhưng lại giống như quả bom nổ tung trong lòng Lăng Thiếu Đường.

      Vô số những mảnh ghép bắt đầu lên trong đầu , tuy rằng còn đau đớn như trước nhưng vẫn đâm vào trái tim .

      - Hinh Nhi, An Vũ Ân với là chuyện qua, chúng ta đừng nhắc lại nữa, có được ?

      Khi Lăng Thiếu Đường nhận ra mình tức giận, mới ý thức được biểu cảm của mình khiến Kỳ Hinh sợ hãi, thở dài.

      Cuộc đời này chưa từng chiều khuyên giải phụ nữ như vậy.

      Quả nhiên là vậy!

      bi thương như cơn thủy triều trào dâng trong lòng Kỳ Hinh, dường như chôn vùi cả bản thân .

      Ở trong lòng Lăng Thiếu Đường, An Vũ Ân chiếm vị trí quan trọng, vị trí đó vĩnh viễn thể nào với tới được.

      khờ dại cho rằng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường, là quan trọng nhất. Nhưng sai rồi, từ giọng điệu và biểu cảm của Lăng Thiếu Đường, rốt cuộc cũng biết bản thân vĩnh viễn thể so sánh với An Vũ Ân kia.

      ấy còn hơn !

      Cảm giác như có lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trong tim, dường như còn nghe được cả tiếng máu rơi tí tách. Khi nghĩ đến điều này, mới ngộ ra rằng...

      Dù là hai năm trước hay hai năm sau, Lăng Thiếu Đường đều chưa từng với ba từ “ em”!

      Khuôn mặt Kỳ Hinh trở nên tái nhợt! Trong khu vực xảy ra thiệt hại, Lăng Thiếu Đường làm tất cả mọi chuyện khiến tin rằng , bằng sao có thể tình nguyện thà mất mạng nhưng vẫn muốn bảo vệ được chứ?

      tự tin cho rằng Lăng Thiếu Đường mình, nhưng hôm nay phải nghi ngờ điều này!

      Lăng Thiếu Đường hẳn là quên được An Vũ Ân, nếu có phản ứng mạnh như vậy.

      Nếu ấy buông bỏ ấy, hoặc là nhiều đến vậy có thể dễ dàng buông thù hận trong lòng xuống. Nếu đúng như lời , An Vũ Ân là chuyện qua tại sao đến giờ vẫn thản nhiên đối mặt?

      có biểu như vậy, chỉ có thể chứng tỏ điều, người sâu đậm chính là An Vũ Ân!

      Kỳ Hinh đè chặt tay lên ngực, cảm thấy rất đau thương, die♔ndanleq♔uydon cảm giác ấy khiến hít thở nổi.

      Ghen tị! Đúng, rất ghen tị với An Vũ Ân!

      ghen tị vì An Vũ Ân có được trái tim hoàn chỉnh của Lăng Thiếu Đường, được Lăng Thiếu Đường để tâm, được Lăng Thiếu Đường thương.

      rời tầm mắt, nhìn vào nét mặt có phần tức giận của Lăng Thiếu Đường. Lúc này, sợ dám hỏi có còn An Vũ Ân hay , vì dám đối mặt với thực, cũng giống như dám hỏi Lăng Thiếu Đường có mình .

      Kỳ Hinh nhìn chỗ khác, cố gượng cười khiến người ta nhìn vào cũng phải đau lòng. hé mở đôi môi đào:

      - muốn em hỏi lại nữa!

      Giọng êm ái có chút đau lòng.

      Lăng Thiếu Đường nóng lòng muốn vuốt tóc .

      Kỳ Hinh truy hỏi, thậm chí còn thể được đơn và đau lòng khiến càng thêm nôn nóng.

      biết mình bị làm sao nữa, mặt muốn để Kỳ Hinh biết chuyện liên quan đến An Vũ Ân, nhưng mặt khác, muốn nhìn thấy buồn lòng của Kỳ Hinh.

      nắm chặt tay lại, cố gắng kìm nén mâu thuẫn trong lòng, cầm bộ quần áo rồi mở cửa phòng ra...

      - Đường... – Kỳ Hinh kinh hãi, thốt lên.

      Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường đầy tình cảm, cố gắng giữ giọng bình thường, hờ hững câu:

      - Em cứ ngủ trước , đừng chờ !

      Rầm!

      Kèm với tiếng sập cửa, diend☮anleq☮uydon trái tim của Kỳ Hinh cũng như con bướm xinh đẹp đột nhiên rơi xuống...

      đuổi theo ra ngoài mà vùi mình giường, ôm chặt lấy chiếc gối ôm mềm mại, cơ thể bé bỏng hơn run lên.

      Lạnh quá! Tại sao lại lạnh như vậy chứ?

      Ánh trăng len lỏi qua tầng mây chiếu rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của .

      Khuôn mặt trắng trẻo ấy giờ lại hơi tái nhợt, đôi mắt cũng bị đơn và đau buồn lấp đầy.

      Bốn phía đều yên tĩnh. tắt đèn , vùi bản thân vào trong đêm tối, ngón tay bấu chặt lấy gối ôm.

      Trái tim đau lắm, đau đớn vỡ nát! Trái tim khóc, vì nghe thấy tiếng nước mắt rơi!

      phải đoán được rồi sao, Lăng Thiếu Đường là đau khổ, đây là chuyện biết từ lâu, đáng lẽ trái tim nên đau khổ đến vậy!
      bornthisway011091, AnAnFuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :