1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 111: THỬ THÁCH SỐNG CHẾT




      Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề...

      uy hiếp mà Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh gặp phải cũng như bên bờ vực thẳm...

      - Khụ... khụ... Hinh Nhi...

      Khi Lăng Thiếu Đường mở mắt ra, phát bản thân ở trong khu vực hoàn toàn tối om. phủi hết bùn đất trong miệng, đưa tay lên lau khóe miệng.

      Còn tay kia của vẫn nắm chặt bàn tay bé của Kỳ Hinh, thân hình cao lớn che chắn hoàn toàn cho thân hình bé của Kỳ Hinh.

      - Hinh Nhi... tỉnh lại ! Hinh Nhi...

      Lăng Thiếu Đường xoay người ngồi dậy, kéo Kỳ Hinh vào trong lòng, cố gắng xem xem có bị thương ở đâu .

      Nhưng bóng tối che khuất hai mắt, nhìn Kỳ Hinh ở trước mắt.

      - Ưm... Đường... Khụ... khụ... sao em thấy ?

      Kỳ Hinh khó khăn mở mắt ra, nhưng... vẫn chỉ có bóng tối. vừa mở miệng , bụi đất xung quanh khiến bị sặc.

      - Hinh Nhi, em cử động chút xem, xem đầu em có bị thương ?

      Lăng Thiếu Đường nâng người dậy, quan tâm hỏi han.

      Kỳ Hinh cảm thấy cổ họng khô rát. nhớ khi dư chấn xảy ra, Lăng Thiếu Đường dùng cơ thể để che chắn cho .

      - Em sao...

      Kỳ Hinh cố nén sợ hãi trong lòng, bàn tay bé hươ hươ theo hướng Lăng Thiếu Đường phát ra tiếng , rồi đặt lên khuôn mặt kiên nghị của , kích động :

      - Có ở bên bảo vệ, sao em lại xảy ra chuyện gì được chứ?

      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường thoáng đau đớn, càng ôm chặt vào lòng hơn, kiên định :

      - Hinh Nhi, nhất định đưa em ra ngoài!

      - Đường... chúng ta... giờ có phải chúng ta bị chôn dưới lớp đất đá rồi ?

      Lăng Thiếu Đường trực tiếp trả lời câu hỏi của Kỳ Hinh, bàn tay to của nhàng vỗ lên đầu , cố gắng làm cho bình tĩnh lại:

      - Hinh Nhi, tin , nhất định chúng ta ra được ngoài!

      Giọng trầm thấp đầy kiên định.

      Kỳ Hinh nằm trong lòng Lăng Thiếu Đường, lẳng lặng cảm nhận hơi thở ấm áp và nhịp tim đập trầm ổn của . Tuy thấy vẻ mặt của , nhưng có thể cảm nhận được bảo vệ đầy ấm áp của .

      bắt đầu trở nên dần bình tĩnh hơn, dường như chưa bao giờ bình tĩnh đến vậy. tin, chỉ cần có ở bên cạnh, lời hoàn toàn tin tưởng...

      thử thách sinh tử xuất , giọng đầy kiên định ấy vang lên làm chậm bước chân của tử thần...

      Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh vào trong ngực, bàn tay to nắm chặt bàn tay bé của .

      cố gắng khiến đôi mắt thích ứng với bóng tối, qua chút ánh sáng di động, quan sát tình hình xung quanh.

      Tuy ánh sáng rất nhưng vẫn có chút giá trị.

      Từ trước đến giờ, sợ chết, dù gặp phải tình cảnh hiểm ác đến mấy cũng chẳng hề nhíu mày. Nhưng giờ có Kỳ Hinh, lại trở nên nhát gan, trở nên khiếp sợ khi nghĩ đến cái chết. cần phải sống, cần phải thương Kỳ Hinh, phải mang lại hạnh phúc cho .

      Nhất thời, tia sáng mỏng manh chiếu xuống, đầu bọn họ khoảng là khối đá to chặn ở . Xem ra tảng đá này rơi xuống, còn và Kỳ Hinh chỉ có gian khá hẹp.

      Bốn phía đều bị vây lấy bởi mấy tảng đá khổng lồ.

      Kỳ Hinh ở trong lòng Lăng Thiếu Đường, vì khí bắt đầu trở nên loãng , cảm thấy ngực bắt đầu khó chịu, bụi đất xung quanh tạo nên khó chịu đến cực điểm.

      giãy ra, định đứng dậy, nhưng cả người lại nghiêng ...

      cơn dư chấn nữa lại xuất , may mà quá lớn.

      - Đường...

      Kỳ Hinh bất giác gọi tên Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường giật mình, vừa định giơ tay bắt lấy Kỳ Hinh nhưng lại bị trượt sang bên.

      Sau đó, tiếng rầm vang lên, vật nặng gì đó vừa bị rơi xuống.

      - A... Đường, ở đâu?

      Tay Kỳ Hinh vừa chạm phải thứ thô ráp, chân truyền đến cảm giác đau đớn.

      Lăng Thiếu Đường sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, sợ tảng đá đó rơi xuống.

      - Hinh Nhi...

      vội vã bổ nhào về phía Kỳ Hinh, rốt cuộc cũng nhìn đó là cánh cửa, nửa bị kẹt đỉnh đầu, còn nửa dưới của nó áp lên chân Kỳ Hinh.

      Lăng Thiếu Đường cực kì đau lòng. Khi thấy chân Kỳ Hinh bị đá đè lên, trái tim như bị con dao găm cắt đôi.

      - Hinh Nhi, em đừng cử động, lập tức giúp em!

      cố gắng áp chế cảm giác lo sợ, an ủi Kỳ Hinh.

      Sau đó, vươn tay ra đè lên cánh cửa, để cho nó áp toàn bộ xuống. Tay khác lần tìm đến vị trí có thanh sắt cửa, muốn hạ cánh cửa xuống cách từ từ.

      Nhưng cánh cửa hề di chuyển chút nào, nó bị kẹt. Nó giống như châm chọc vậy, dù trông có gì nhưng Lăng Thiếu Đường có cố gắng thế nào cũng chỉ mất công.

      Lăng Thiếu Đường lập tức như biến thành con thú bị vây hãm, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ sốt ruột, trán cũng lấm tấm mồ hôi. Nhưng đôi mắt u tối của lại đầy kiên nghị.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 112: BÀN TAY TO ĐẦY MÁU TƯƠI




      Kỳ Hinh càng ngày càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, ho khan mấy tiếng.

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm căng thẳng, biết ở đây thiếu khí, nếu Kỳ Hinh còn bị thương nữa rất nghiêm trọng.

      Sau đó, cắn răng, bàn tay nắm chặt thanh sắt chợt buông ra...

      - Đường, điên rồi, đừng như vậy!

      Kỳ Hinh gào lên với Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường ngoảnh mặt làm ngơ. dùng hai tay “xé rách” cánh cửa ra, xung quanh nhất thời đầy máu tươi.

      - mau dừng tay lại!

      Kỳ Hinh vừa thấy Lăng Thiếu Đường làm cánh cửa bị nứt, bỗng đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ tay .

      - Hinh Nhi, bỏ tay ra, nếu em bị thương mất! – Lăng Thiếu Đường giọng dỗ dành.

      - ... thà em mất chân cũng muốn tay có vấn đề!

      Kỳ Hinh cất giọng kiên định, đôi mắt đầy nước mắt.

      Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười:

      - Ngốc ạ, học võ từ , cánh cửa này sao có thể khiến tay có chuyện gì được, em coi thường quá rồi!

      - ! – Kỳ Hinh ra sức lắc đầu.

      Lăng Thiếu Đường vung tay lên, cố gắng làm vỡ cánh cửa, die≈nda≈nlequ≈ydon đầu có thanh sắt bị gãy…

      Ngay sau đó, áp lực đè lên chân Kỳ Hinh biến mất.

      - Đường... – Kỳ Hinh nhào vào lòng Lăng Thiếu Đường.

      Tuy chỉ có những tia sáng u nhưng vẫn nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi của Lăng Thiếu Đường. cắn chặt răng, cởi áo khoác ra.

      - Hinh Nhi, em? – Lăng Thiếu Đường giật mình nhìn Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh lời nào, nước mắt ngừng chảy.

      Bên trong áo khoác là chiếc áo sơ mi, cắn răng, dùng hết sức xé vạt áo sơ mi ra...

      Sau đó, nhàng nắm lấy bàn tay phải của Lăng Thiếu Đường, quỳ xuống, lấy vạt áo sơ mi vừa xé ra để băng bó vết thương cho .

      - Như vậy em lo tay có thể bị phế nữa!

      Kỳ Hinh lau nước mắt, thút thít .

      sợ nếu nhanh chóng tiến hành cách ly vết thương bị nhiễm trùng.

      - Lại đây, xem chân em nào! – Lăng Thiếu Đường lên tiếng.

      - Chân em sao hết, chỉ vừa bị đè lên chống được rồi, sao cả! Nhưng tay ...

      Kỳ Hinh lên tiếng, đôi mắt đầy áy náy.

      ra, có cảm giác chân mình chảy máu, nhưng sợ lo lắng nên cố giấu.

      Lăng Thiếu Đường cảm thấy rất ấm áp, bàn tay to của phủ lên gương mặt nhắn của , cúi đầu : “Đúng là ngốc!”

      Sau đó, thu tay lại, ôm vào lòng.

      - Đường, xem, chúng ta có thể ra ngoài được ư?

      Kỳ Hinh nhìn xung quanh, khắp nơi đầy mùi chết chóc, hơn nữa khí càng ngày càng ít. biết hai người nên ít để tiết kiệm dưỡng khí, nhưng muốn phải yên lặng với Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường gật đầu: “Có thể, chúng ta nhất định ra ngoài!”

      Sau đó, cẩn thận quan sát bốn phía, Kỳ Hinh cũng hỗ trợ. Hai người như những nạn nhân trong trận động đất, xung quanh toàn là đất đá.

      Trong bầu khí nghẹt thở, nóng đến cực điểm, cũng cực kì khát, nhưng bốn phía tối om lại khiến con người ta tuyệt vọng.

      Kỳ Hinh vô lực ngã ngồi xuống đất, miệng lưỡi khô rát, người còn chút sức lực nào.

      Thời gian như ngưng đọng lại, bọn họ biết qua bao lâu, d..*i๖e❀ndannnnlllllequ๖yd๖n có thể là vài phút, cũng có thể là vài tiếng, có khi là mấy ngày rồi.

      Trong lúc này, bọn họ trải qua vài cơn dư chân, tuy rằng nghiêm trọng lắm nhưng cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.

      gian xung quanh bọn họ cũng biến đổi, dường như chỉ còn đường cùng, giống như ngôi mộ.

      Bốn phía cực kì yên tĩnh, chẳng hề có thanh nào cả, dường như tử thần đến gần, mất hết toàn bộ mọi hy vọng.

      - Đường...

      Giọng của Kỳ Hinh trở nên khàn khàn, khó khăn gọi Lăng Thiếu Đường.

      - Hinh Nhi, em sao thế?

      Tuy thể lực của Lăng Thiếu Đường tốt hơn nhiều so với Kỳ Hinh, nhưng qua khoảng thời gian, vừa nóng lại vừa khát khiến giọng của cũng khàn .

      - Em... khát quá!

      Kỳ Hinh siết chặt tay lại, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác nóng như lửa đốt trong cổ họng.

      - Cố kiên trì chút!

      Lăng Thiếu Đường cũng cố nén cảm giác khô cạn, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.

      xong, cầm lấy con dao vung về bốn phía. Con dao này là do lúc vô ý nhặt được trong đám phế tích.

      Trong bóng tối vang lên tiếng vật cứng va chạm vào nhau.

      Lăng Thiếu Đường tìm được lỗ thủng bức tường đổ nát.

      mừng như điên, ai ngờ bên ngoài lỗ thủng đó là chiếc sân phơi bằng xi măng.

      cố gắng tận dụng con dao, nhưng cũng chỉ thất bại.

      Đá, thép, vòi nước,... tất cả dưới lưỡi dao trở thành khối thép góc cạnh.

      liên tiếp đục thêm vài lỗ nữa, nhưng cũng toàn là đường cùng.

      Kỳ Hinh bắt đầu hít thở nổi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
      bornthisway011091Fuu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 113: DÙ CHẾT CŨNG HẠNH PHÚC




      Kỳ Hinh bắt đầu bị ảo giác, nghe thấy tiếng choang choang do dao va chạm với vật cứng.

      thanh có vẻ rất miễn cưỡng, máy móc, đơn điệu, vô lực, nhưng muốn nghe ra chút hy vọng sống sót.

      - Có hy vọng sao?

      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh suy yếu, cắn răng muốn đấu cùng tử thần tới cùng.

      biết, mất hy vọng, đối với chính là cái chết.

      Giọng trầm thấp mà khàn khàn của vang lên, muốn an ủi Kỳ Hinh: “Có hy vọng!”

      - Có thể ra ngoài sao?

      - Có thể, nhất định có thể, cam đoan với em!

      Kỳ Hinh yên lặng, lồng ngực lên xuống phập phồng, có thể thấy vẫn còn sống.

      Lăng Thiếu Đường cũng gắng gượng nổi, cảm thấy cả người nóng lên, tay chân mềm nhũn.

      Đôi mắt nhìn đâu đâu cũng toàn thấy màu trắng như sương.

      ra, cảm thấy tuyệt vọng, cái chết cận kề, nhưng muốn từ bỏ, vì Kỳ Hinh, dù có chết cũng phải ra được ngoài.

      lâu sau.

      Bốn phía vẫn tối om như cũ, bầu khí hoàn toàn khô cạn.

      Lăng Thiếu Đường thở hổn hển, vô lực dựa vào phiến đá bên cạnh. Bàn tay buông thõng xuống, bàn tay phải dù được băng bó nhưng vẫn rỉ máu.

      - Hinh Nhi... em sao rồi?

      cố gắng đến bên Kỳ Hinh, ôm vào trong lòng.

      Kỳ Hinh hơi mở mắt, hé mở đôi môi khô cạn: “Đường... có phải lần này chúng ta chết ?”

      Giọng của hề có chút sợ sệt, nhưng cũng chẳng còn hy vọng gì.

      - Đừng linh tinh, vừa rồi em đồng ý với thế nữa cơ mà!

      Lăng Thiếu Đường đau lòng nhìn Kỳ Hinh, ra rất sợ Kỳ Hinh chống đỡ nổi.

      Trong hoàn cảnh như vậy, đến cả còn mất hy vọng, huống hồ là như .

      Kỳ Hinh cố gắng nở nụ cười, chậm rãi vươn tay, xuyên qua ánh sáng mờ mờ phủ lên gương mặt cương nghị của Lăng Thiếu Đường: “Đường... ra em... em luôn tin tưởng, có ở bên cạnh... dù có chết em cũng thấy hạnh phúc”.

      Hốc mắt Lăng Thiếu Đường trở nên ươn ướt, die✬ndanl✬equyd✬on trong lòng cũng thấy cực kỳ đau đớn.

      - Hinh Nhi... em sao?

      phải lời ra lệnh mạnh mẽ, câu hỏi nhàng ấy khiến Kỳ Hinh cũng nhói lòng.

      Những giọt nước mắt của thấm ướt áo Lăng Thiếu Đường, giọng khàn khàn đầy dịu dàng vang lên: “Đường... em luôn ... dù đến mức đau đớn... nhưng vẫn là ...”

      Trái tim Lăng Thiếu Đường như bị ai đó bóp nghẹn, ôm chặt Kỳ Hinh vào lòng, tuy đau khổ nhưng lại thấy cực kì hạnh phúc.

      - Đường... ôm chặt em ... xung quanh tối quá...

      Giọng của Kỳ Hinh càng ngày càng yếu, dường như người cận kề cái chết.

      Thời gian biết trôi qua bao lâu...

      Tử thần chậm rãi vây quanh Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường, hy vọng cũng như ánh mặt trời càng ngày càng trở nên mơ hồ.

      Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường cũng nằm vật xuống. Nhưng vẫn cố hết sức, lấy tay chống lấy con dao, như muốn nâng đỡ mọi sức lực.

      Đột nhiên, thanh loáng thoáng truyền đến...

      - Khát... khát quá...

      Trong đống hoang tàn truyền đến giọng mỏng như tơ nhện, hình như là giọng của bé trai.

      Thanh này còn yếu hơn cả của Kỳ Hinh. đột nhiên động đậy người, cố gắng về phía phát ra thanh, cả cơ thể như trải qua nỗi đau tưởng.

      - Hinh Nhi, em muốn làm gì?

      Qua chút ánh sáng, Lăng Thiếu Đường phát Kỳ Hinh di chuyển, giật mình hỏi.

      - Đường... dưới này... phía dưới này hình như có đứa bé! – Kỳ Hinh cố gắng .

      Lăng Thiếu Đường kinh ngạc, khi thấy Kỳ Hinh dùng hai tay đào bới đất, cũng tiến lên hỗ trợ.

      Rốt cuộc bọn họ cũng tìm thấy thằng bé hấp hối...

      Kỳ Hinh dò xét hơi thở của thằng bé: “Đường... đứa bé còn thở... đứa bé còn sống...”

      kích động nắm chặt lấy tay Lăng Thiếu Đường.di∩enda∩nleqqquuyd∩on

      Lăng Thiếu Đường chấn động, đứa bé này ở trong đống hoang tàn lâu như vậy mà vẫn còn sống, chứng tỏ ham muốn được sống của thằng bé là cực kì lớn.

      - Đường, vì đứa bé này, chúng ta nhất định phải ra ngoài.

      Ánh mắt Kỳ Hinh lóe lên tia hy vọng.

      Lăng Thiếu Đường gật đầu.

      * * *

      Trụ sở chính của tập đoàn Lăng thị.

      - Theo tin tức các phóng viên đưa về, trước mắt, Lăng Thiếu Đường, tổng giám đốc của tập đoàn quốc tế Lăng thị trong chuyến công tác tới bảy khu vực xảy ra thiệt hại bị ảnh hưởng bởi dư chấn, trước mắt chưa tung tích. Tập đoàn Lăng thị vẫn chưa có thông tin phản hồi gì. Theo phân tích của các chuyên gia, việc Lăng Thiếu Đường mất tích ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình hình kinh tế, có khả năng thị trường chứng khoán bị rung chuyển cục diện...

      Bốp! Chiếc TV tường đập vỡ, chiếc điều khiển cũng rơi xuống đất.

      Lăng Thiếu Nghị dựa người vào ghế, khuôn mặt tuấn đầy phẫn nộ: “Bộ trưởng Từ, hàng năm Lăng thị bồi dưỡng ông nhiều như thế để làm gì? Tại sao lại truyền tin tức này ra ngoài? Còn nữa, tại sao báo tin cho những chuyên gia khác để họ lên tiếng trấn an dư luận?”

      Người được gọi là bộ trưởng Từ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh ngừng chảy xuống theo gò má mập mạp của ông ta, nhưng ông ta đưa tay lên lau.
      bornthisway011091Fuu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 114: THỂ THỪA NHẬN SINH MỆNH RẤT QUAN TRỌNG




      Bầu khí trong văn phòng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng những giọt mồ hôi mặt bộ trưởng Từ vẫn ngừng túa ra, dường như ông ta phải trải qua thời khắc khiếp đảm của cuộc đời.

      - Lập tức nghĩ cách giải quyết chuyện này cho tôi, nếu ông đừng trông mong gì cả.

      Lăng Thiếu Nghị còn kiên nhẫn nữa.

      Bộ trường Tử liên tục gật đầu:

      - Được, tôi lập tức làm, phó tổng giám đốc Lăng!

      Cốc! Cốc! Cốc!

      - Vào ! – Lăng Thiếu Nghị lại ngồi xuống ghế.

      Chad vội vã đến trước bàn làm việc của Lăng Thiếu Nghị, vẻ mặt sốt ruột: “Phó tổng giám đốc Lăng, vừa rồi tôi mới nhận được tin, họ phái đội cứu viện và trực thăng tới khu vực xảy ra thiệt hại để tìm kiếm rồi”.

      Đôi mắt Lăng Thiếu Nghị sáng ngời: “Dù có thế nào chúng ta nhất định phải tìm được cả trước khi phiên giao dịch cuối tuần bắt đầu, nếu hậu quả khó lường”.

      Chad gật đầu: “Phó tổng giám đốc Lăng, diend♔anlequyyyyydon tôi muốn đích thân tới khu vực đó chuyến”.

      Lăng Thiếu Nghị suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Được, tới đó , tôi muốn có người báo tin cho đám phóng viên. Đến đó chắc chắn có nhiều phóng viên túc trực, cứ tùy cơ ứng biến, nếu cần thiết có thể nhờ chính phủ bên đó giúp sức. Tôi cố gắng kéo dài thời gian, ổn định thị trường chứng khoán”.

      - Được! – Chad lập tức đáp lời.

      * * *

      Có lẽ, con người ta luôn luôn hướng tới sống. Dù trong quá trình đó có gian khổ đến mức nào, khi vươn tới nơi cao nhất cũng đều cảm thấy được tự do hòa mình với gió.

      Nếu như ngay cả hy vọng vào sống cũng còn là đau khổ, kiên định rồi đến những lần trải nghiệm lần lượt bắt con người ta phải nếm thử.

      Khi Lăng Thiếu Đường cố gắng dùng sức, đỉnh đầu đột nhiên xuất ánh sáng nhàn nhạt, hy vọng về sống cũng lóe lên, xua tan bước chân của tử thần.

      - Hinh Nhi... Rốt cuộc chúng ta cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi!

      Vẻ mặt tiều tụy của Lăng Thiếu Đường lộ vẻ vui mừng, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.

      Tuy chỉ là tia sáng nhạt nhòa nhưng lại có thể mang đến chút dưỡng khí.

      Kỳ Hinh thể cử động nổi, trải qua thời gian dài thiếu dưỡng khí, lâm vào trạng thái mơ hồ.

      Hàng lông mi dài còn chút sinh khí che chặt đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời chiếu xuống đầy tái nhợt, dọa lòng người.

      Trong lòng vẫn ôm chặt đứa bé trai.dien♔danleq♔uyyyydon

      Đứa bé như nắm được chiếc bè gỗ, bàn tay bé nắm chặt lấy góc áo Kỳ Hinh, đôi môi khô nứt cho thấy thằng bé bị thiếu nước nghiêm trọng.

      - Hinh Nhi... tỉnh lại , Hinh Nhi...

      Lăng Thiếu Đường cố nén đau đớn người, thở hổn hển, kéo vai Kỳ Hinh, cố gắng gọi tên .

      Nếu tính toán sai và Kỳ Hinh lâm vào tình trạng này trong khoảng hai ngày. Vì từ tiếp nhận đặc huấn nên có thể chống cự đến tận bây giờ.

      Dựa vào ham muốn được sống mãnh liệt và kiên định trong con người mình, rốt cuộc cũng cố gắng đục lỗ thủng to hơn để ánh mặt trời chiếu vào.

      Kỳ Hinh suy yếu tựa đầu vào ngực Lăng Thiếu Đường, vẫn hề có chút tiếng động nào.

      - Hinh Nhi, em mau tỉnh lại cho !

      Lăng Thiếu Đường gào thét, trái tim như bị ai đó dẫm đạp lên.

      cảm thấy hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, so với cảm giác hít thở thông Kỳ Hinh có tiếng động nào càng khiến sợ hãi đến cực điểm.

      biết luôn cố gắng, luôn tin tưởng có thể đem lại hy vọng và ánh mặt trời.

      Hàng lông mi dài của Kỳ Hinh hơi run lên tựa như cánh ve, dè dặt cẩn trọng nhưng cũng tràn đầy hy vọng.

      khó khăn mở mắt ra, sau đó hàng lông mày hơi nhíu lại.

      - Ưm... – Kỳ Hinh giơ tay lên.

      Bởi vì quen với bóng tối, die☮ndanleeeq☮uyyydon đột nhiên lại có ánh sáng chiếu vào khiến chưa kịp thích ứng.

      Lăng Thiếu Đường cực kỳ vui mừng, dùng cơ thể mình để che phần ánh sáng, cho chút thời gian để thích ứng, ngón tay dài dịu dàng vỗ lên mặt .

      Khi thấy đôi môi khô cong của Kỳ Hinh, do dự chút nào, cúi người xuống...

      Nụ hôn này hề có ngông cuồng mà chỉ nhàng dùng đầu lưỡi ấm áp của mình tạo nên chút nước cho đôi môi của Kỳ Hinh.

      Kỳ Hinh bỗng chốc như tìm được nguồn nước, ra sức bám chặt lấy.

      - Đường...

      Qua ánh mặt trời nhàn nhạt, rốt cuộc Kỳ Hinh cũng nhìn được gương mặt kiên nghị của Lăng Thiếu Đường, lúc này ánh mắt vẫn đầy kiên định.

      - Hinh Nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi. Em kiên trì chút, chúng ta có thể ra ngoài rồi...

      Lăng Thiếu Đường vui mừng với Kỳ Hinh, Kỳ Hinh cố gắng nở nụ cười, liếm môi : “Đường, đứa bé... đứa bé sao rồi?”

      còn chút sức lực nào.

      Tuy luôn ở trong trạng thái mơ hồ nhưng tay vẫn giữ chặt lấy thằng bé, qua chút hơi thở mỏng manh đó khiến yên lòng phần nào.

      Có lẽ con người luôn vì người khác mà gắng gượng, giống như và Lăng Thiếu Đường, trong hoàn cảnh như vậy luôn chống đỡ cho nhau. Sau khi thấy đứa bé này, hy vọng được sống lại càng tăng lên mãnh liệt.

      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường dò xét hơi thở của đứa bé, ánh mắt đầy vui mừng:

      - Đứa này vẫn còn sống... nhưng cơ thể bị mất nước nghiêm trọng!
      bornthisway011091, Fuuhitory thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 115: HY VỌNG




      Kỳ Hinh cắn môi, cúi đầu nhìn thằng bé, khuôn mặt trắng trẻo của nó giờ lấm đầy bùn đất. lên tiếng: “Đứa bé này cũng giống chúng ta vậy, vì nó, chúng ta nhất định phải ra ngoài!”

      Giọng suy yếu của giờ có chút sức lực hơn.

      - Yên tâm, nhất định đưa em ra ngoài! – Lăng Thiếu Đường ôm chặt Kỳ Hinh.

      Ai ngờ...

      - A... – Kỳ Hinh vô lực kêu lên tiếng.

      Lăng Thiếu Đường kinh hãi, lập tức nhìn lượt Kỳ Hinh từ xuống dưới.

      Chỗ mắt cá chân của Kỳ Hinh thấm máu, vì thời gian dài trôi qua nên vệt máu khô lại, nhưng qua vết máu có thể thấy chảy rất nhiều máu.

      Chết tiệt! Là do bị cánh cửa đè xuống!

      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng, ngờ Kỳ Hinh lại bị thương nặng như vậy.

      - Sao lại gạt ?

      Giọng trầm trầm hơi khàn khàn, diễnnnđànlêq+qquýđô♪n lại có chút tức giận của vang lên, hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau.

      Kỳ Hinh giơ tay lên, xoa xoa lên đầu lông mày của , giọng : “ đừng nhíu mày... sau này cũng đừng nhíu mày thế nữa!”

      Trong lòng Lăng Thiếu Đường như có phong ba bão táp thổi qua, giơ tay lên, giữ chặt lấy bàn tay bé của Kỳ Hinh, đau lòng hôn lên ngón tay : “Ngốc ạ, em đúng là đồ ngốc!”

      hơi run lên, cần cũng biết, Kỳ Hinh sợ lo lắng nên mới ra.

      bé ngốc nghếch này, cho rằng giấu vết thương cho là tốt sao? Chẳng lẽ biết, chỉ cần bị thương là trái tim rất đau rồi sao?

      * * *

      Có ánh mặt trời, tựa hồ như có hy vọng sống sót.

      bao lâu sau, đầu loáng thoáng có tiếng máy bay trực thăng...

      - Lăng... Kỳ...

      Những tiếng hô to liên tiếp vọng đến.

      - Đường... có nghe thấy ... có phải...

      Kỳ Hinh cho rằng mình bị ảo giác, ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường đầy hy vọng.

      ràng Lăng Thiếu Đường cũng nghe thấy, vội vã nhặt con dao lên, ra sức đập vào tảng đá bên cạnh.

      Vì có lỗ thủng nên tiếng va chạm dễ dàng truyền ra ngoài hơn.

      Từng tiếng từng tiếng, di♔endan☮leq☮uy♔don Lăng Thiếu Đường cố gắng đập vào đá.

      bao lâu sau...

      - Mau... bên này... bên này có thanh...

      giọng mừng như điên hướng về phía bọn họ...

      Đội cứu viện chuyên nghiệp, tổ y tế cùng các nhân viên khác lập tức cứu Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh ra ngoài...

      * * *

      Trong cabin xa hoa, Kỳ Hinh còn chút sức lực nào nằm ghế, bên cạnh xa là cậu bé được cứu ra khỏi đống hoang tàn.

      vài bác sĩ chuyên nghiệp đứng chắn giữa hai người, ngoài việc tiến hành trị liệu vết thương còn truyền đường gluco cho họ để cơ thể có thể hấp thu vitamin.

      Lăng Thiếu Đường tựa lưng ngồi ghế, nhắm mắt nghe Chad báo cáo tình hình của công ty, bên cạnh là vị bác sĩ xử lý vết thương tay cho .

      ràng thể lực của hồi phục nhanh hơn.

      Trước mặt loạt các loại đồ uống giàu chất dinh dưỡng.

      - Chad, mấy vị quan chức chính phủ kia thế nào rồi?

      Lăng Thiếu Đường mở mắt ra, tuy vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt khôi phục lại u ám.

      nhớ trước khi dư chấn xảy ra nghe được giọng của bọn họ, cho nên hẳn là mấy ngày vừa rồi bọn họ cũng gặp phải tình trạng giống như .

      - Lăng, yên tâm, đội cứu viện tìm được bọn ọ, may mắn là cả ba người sao cả, chỉ xuất tình trạng mất nước, các bác sĩ tiến hành điều trị cho bọn họ.

      Lăng Thiếu Đường gật đầu, sau đó nheo mắt lại: “Ở trường còn phát ra được gì ?”

      Chad giơ tay, từ trong túi áo lấy ra thứ gì đó lóe sáng, đặt ở trước mặt Lăng Thiếu Đường, cười: “Khi thấy mấy thi thể đó, tôi nghi ngờ bọn chúng liệu có phải là người của Mafia hay , dám đối phó với !”

      Lăng Thiếu Đường nhếch mắt: di☮endan☮lequy♔don “Chỉ chết người thôi sao?”

      Chad gật đầu: “Ở trường chỉ phát thi thể, vậy tổng cộng có mấy người?”

      - Bốn! – Lăng Thiếu Đường nở nụ cười châm chọc.

      - Chậc, chậc... – Chad ra vẻ tiếc nuối – Dựa vào cấp bậc có thể thấy bọn chúng phải lính mới, sao có thể tiếp nhận nhiệm vụ ngu xuẩn như thế được chứ? Đúng là chẳng biết gì!”

      Lăng Thiếu Đường cũng cười lạnh, nghịch nghịch thứ đồ trong tay, đôi mắt lóe sáng khiến người ta rét mà run.

      - Có người thích làm chuột, vậy chúng ta ngại làm mèo. Tôi muốn cho bọn chúng biết, giết tôi là sai lầm lớn nhất đời này của chúng”.

      Sau đó, siết chặt năm ngón tay lại, siết chặt thứ đồ trong tay, cảm giác góc cạnh trong lòng bàn tay mang đến cảm giác lạnh lẽo.

      Sau đó, nhìn về phía Kỳ Hinh, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên ấm áp. Khi thấy những vết thương người , đôi mắt thoáng chút đau đớn.

      Đúng vậy, tuy rằng thể trả thù thiên tai do ông trời gây nên, nhưng những kẻ làm hại và Kỳ Hinh tuyệt đối thể tha.



      HẾT HỒI 7
      bornthisway011091, AnAnFuu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :