1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 6: CẠNH TRANH


      CHƯƠNG 92: TỨ LƯỠNG BẠT THIÊN CÂN*






      *Ý là dùng lực lượng rất để giải quyết vấn đề rất lớn, lấy thắng ít.

      Khi Lăng Thiếu Đường buông Kỳ Hinh ra, đôi mắt của lóe lên những tia sáng vụn vặt luống cuống, đôi môi đào ẩm ướt đỏ hồng.

      Dáng hình này của Kỳ Hinh cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường vẫn ôm chặt lấy , hơi cúi người giọng : “Hinh Nhi, tôi rất nhớ em!”

      câu đơn giản ấy thôi lên toàn bộ tâm trạng mấy ngày qua của Lăng Thiếu Đường, tràn ngập tình .

      Kỳ Hinh ngước nhìn khuôn mặt mạnh mẽ đầy tình cảm của , cúi đầu xuống, lời ấy của khiến từng con sóng cuộn trào trong lòng .

      Lồng ngực dường như bị thứ cảm xúc cảm động tên đâm vào, có chút đau đớn.

      Lúc này, biểu cảm của Lăng Thiếu Đường giống như dối, dường như hành động cực kỳ chuẩn mực với người tình nhân, hoàn toàn biểu đạt tình cảm của bản thân.

      Nhưng…

      là Lăng Thiếu Đường!

      có thể tàn nhẫn quét sạch mọi dịu dàng trong nháy mắt, cũng có thể bày ra biểu cảm gặp dịp chơi.

      Ở bên cạnh thiếu những người phụ nữ chủ động, đây chẳng qua chỉ là mánh khóe của mà thôi.

      cũng những lời này với những người phụ nữ khác sao?

      Cả… An Vũ Ân nữa, có từng với ấy như vậy ?

      say mê ấy, mê muội ấy…

      Thậm chí chỉ vì An Vũ Ân mà ngừng hành hạ, tra tấn , xúc phạm !

      Khóe miệng Kỳ Hinh khẽ run lên: “Nhớ cái gì chứ?”

      Trong lòng Kỳ Hinh dâng lên nỗi buồn vô cớ.

      - Nụ cười của em, tức giận của em, còn cả mùi hương thơm ngát người, tất cả mọi thứ của em, tôi đều nhớ hết!

      Lăng Thiếu Đường dịu dàng hôn lên mắt , giọng .

      xong, lại cúi đầu xuống…

      -

      Kỳ Hinh thở khẽ, điên cuồng và kề cận của khiến thể khống chế nổi bản thân, giọng hơi run run: “ đừng có những hành động quá giới hạn!”

      Lăng Thiếu Đường nhướn mày, đôi mắt tràn đầy dục vọng nhìn thẳng vào Kỳ Hinh: “Giờ tôi có thể ôm em vào phòng ngủ, làm ra những chuyện quá đáng hơn thế!”

      Khi vừa được tận hưởng thơm ngọt của , mới phát bản thân mình nhớ tới nhường nào.

      Lúc này chỉ muốn vứt xuống giường, ngừng chiếm hữu để giải tỏa nỗi nhớ nhung bao lâu này.

      Kỳ Hinh chắc chắn là tiểu tinh cực kì mê hoặc lòng người!

      Dưới ánh mắt dấy lên từng đợt sóng của Lăng Thiếu Đường, Kỳ Hinh hoảng sợ.

      rất quen thuộc với tín hiệu này của .

      Đó là hơi thở ngập mùi nguy hiểm, hơi thở có thể khiến trầm luân trong đó.

      cố gắng tránh thoát khỏi nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường, buộc bản thân mình phải thanh tỉnh trở lại.

      - Hôm nay sắp xếp rất nhiều việc, chẳng lẽ định giải thích gì với tôi sao?

      Đôi mắt trong veo của hơi xoay chuyển, cực kì mê người.

      - Em muốn nghe cái gì?

      Lăng Thiếu Đường cũng thầm hít sâu hơi, cố gắng áp chế tà niệm của bản thân.

      chống cằm mùi lên đỉnh đầu Kỳ Hinh.

      Đôi mắt nhắm lại che dục vọng bên trong, chỉ muốn tham lam hít trọn mùi hương tự nhiên thơm mát tỏa ra từ người Kỳ Hinh.

      - Tại sao lại chia cổ phần Lăng thị cho tôi?

      Kỳ Hinh hỏi.

      Lăng Thiếu Đường mở mắt, chỉ miễn cưỡng mở miệng : “Em cũng nghe tôi rồi đấy, tôi vốn là người rất hào phóng với phụ nữ. Em là người phụ nữ của của Lăng Thiếu Đường tôi, cho em chút cổ phần có gì được?”

      Lời này nghe ra dù có chút đạo lý những vẫn có gì đó là lạ.

      Kỳ Hinh hơi ngẩn người ra, đây là ý định ban đầu của sao?

      Tại sao lại cảm thấy mọi chuyện đơn giản như vậy?

      Nhưng, nếu Lăng Thiếu Đường ra người khác có muốn hỏi cũng chẳng hỏi được gì.

      - Vậy sao lại yên tâm giao cho tôi hạng mục cạnh tranh đấu thầu việc trùng tu lại những khu vực bị tàn phá?

      Kỳ Hinh đặt câu hỏi thứ hai.

      Tiếng cười trầm thấp bật ra khỏi cổ họng Lăng Thiếu Đường: “ phải là yên tâm, mà là cầu! cầu em nhất định phải làm được! có thương lượng gì hết!”

      Kỳ Hinh bỗng chốc xoay người lại.

      Lăng Thiếu Đường cũng mở hai mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hai mắt Kỳ Hinh.

      - cho rằng tôi vừa lòng với câu trả lời kiểu tứ lưỡng bạt thiên cân này sao?

      Ngữ khí của Kỳ Hinh trở nên bất mãn.

      Khóe môi Lăng Thiếu Đường nhếch lên nụ cười tà xấu xa, mang theo hấp dẫn chí mạng, phụ nữ cẩn thận bị chìm sâu trong nụ cười ấy mà thể tự thoát ra được.

      - Chẳng lẽ em muốn bồi thường chút gì vì hành vi của mình sao?

      câu nhàng bâng quơ nhưng lọt vào tai Kỳ Hinh khác nào sét đánh ngang tai.

      - ... có ý gì? – hơi run run.

      Lăng Thiếu Đường hôn cái lên môi Kỳ Hinh rồi lập tức với : “ nhớ chuyện tiết lộ tài liệu mật à?”

      Kỳ Hinh mở to hai mắt.

      - Đúng, chính tôi nhìn lén tài liệu mật của Lăng thị, nhưng… phải sớm biết rồi sao?

      cười lạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường.

      Lăng Thiếu Đường hơi híp mắt lại, gì, ánh mắt lóe lên tán thưởng.

      - Tôi còn nghi ngờ tại sao trong tài liệu về những hạng mục kinh doanh lại có thể có tài liệu về những quyết sách trong tương lai, hơn nữa còn là mảnh đất rất có giá trị sắp được đấu thầu. Ngay từ đầu tôi tưởng rằng Kelly đưa nhầm tài liệu, nhưng thư ký chuyên nghiệp làm việc bên cạnh tổng giám đốc sao có thể phạm sai lầm như vậy được chứ?

      Khóe môi Kỳ Hinh cong lên nụ cười châm biếm.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 6: CẠNH TRANH


      CHƯƠNG 93: EM CẢM TẠ TÔI THẾ NÀO?





      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường chứa đầy ý cười, nhàng vuốt cằm.

      - Sau đó?

      hờ hững lên tiếng.

      - Sau khi Kỳ thị thành công giành được mảnh đất, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện là do sắp xếp! Dựa vào tính cách của Lăng Thiếu Đường , nếu muốn có mảnh đất này trừ khi là gặp phải nhân tố bất khả kháng, bằng nhất định buông tay. Mà hôm nay, trong cuộc hội nghị, những lời với các cổ đông hoàn toàn chứng thực nghi ngờ của tôi!

      Kỳ Hinh dừng lại, nhìn Lăng Thiếu Đường.

      - Người có quyền xem xét những tài liệu mật về những quyết sách của tập đoàn chỉ có mình , nhưng để cho Kelly dù có phát ra mình lấy nhầm tài liệu cũng hề báo cáo với ai chỉ mình … Lăng Thiếu Đường! Tất cả những chuyện này vốn là do sắp xếp!

      Lăng Thiếu Đường nghe xong câu của Kỳ Hinh liền nhún vai, từ chối cho ý kiến.

      - Vậy em cho rằng mục đích tôi làm vậy là gì?

      Giọng trầm thấp của thấp thoáng ý cười.

      Kỳ Hinh thấy hỏi vậy, liền cụp mắt xuống, khẽ : “Mục đích chính xác của là gì tôi lắm, nhưng tôi chỉ biết rằng, nếu Lăng thị tham gia cạnh tranh đấu thầu đối thủ của Kỳ thị ít nhiều, chỉ đơn giản vậy thôi!

      Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lóe lên tia khác thường.

      - Nếu em có thể nghĩ như vậy tôi vui vẻ đón nhận!

      Kỳ Hinh rụt người lại: “Tôi rồi, tôi mục đích của , nhưng tôi vẫn cảm ơn , chỉ lần này mà cả lần trước quan tâm đến chuyện liên quan đến giá cổ phiếu của Kỳ thị!”

      Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tràng cười sang sảng lộ khí phách của đàn ông.

      - khi như vậy em định cảm tạ tôi thế nào?

      Giọng của Lăng Thiếu Đường nhanh chậm vang lên bên tai Kỳ Hinh.

      Đôi mắt lúc này sáng rực như ánh mặt trời nơi đường chân trời.

      Kỳ Hinh biến sắc.

      Dưới ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm mình, cảm thấy hô hấp có phần khó khăn, càng thể thoát khỏi phạm vi của .

      ngẩng đầu nhìn , những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp ở chiếc cổ cao như thiên nga khiến Lăng Thiếu Đường hơi ngẩn ra.

      - Tôi… tôi…

      Kỳ Hinh hụt hơi, hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của Lăng Thiếu Đường.

      Nhưng, muốn như vậy!

      Bởi vì…

      có cảm giác như mình chẳng qua chỉ là kỹ nữ bán đứng cơ thể mình mà thôi!

      Lăng Thiếu Đường nhìn phản ứng của , biết suy nghĩ trong lòng lúc này.

      Đôi mắt ánh lên ý cười, đôi môi mỏng hơi hé mở, cất giọng đầy bí hiểm:

      - Chẳng lẽ em định cảm ơn tôi “tốt” sao?

      Ngữ khí của lộ dục vọng cách trần trụi.

      - Có rất nhiều cách để cảm ơn người khác, tôi có thể… A!

      còn chưa xong, Lăng Thiếu Đường dùng sức ôm chặt lấy .

      Nụ hôn như trừng phạt, hung ác đoạt lấy, khuỷu tay siết lấy người càng chặt hơn.

      Đôi môi tỏa ra hương thơm ngát, như bầu khí thanh mát sau cơn mưa, tươi mát và có phần lành lạnh khiến người ta lưu luyến nguôi.

      - … Ưm…

      Dưới tiếp xúc thân mật, hơi thở nóng rực hòa lẫn vào nhân, Kỳ Hinh như bị sét đánh, muốn tránh thoát nhưng cả người còn chút sức lực nào cả.

      Chiếc lưỡi linh hoạt như dòng nước chảy róc rách, luồn lách khắp khoang miệng .

      Cánh môi nóng bỏng ngấu nghiến đôi môi như cánh hoa của , lộ khát vọng muốn chinh phục.

      lâu sau, mới kiềm chế lại cơn sóng cuộn trào, đẩy ra.

      Kỳ Hinh hơi chới với, may mà sau lưng có đôi tay rắn chắc đỡ lấy người .

      ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như làn nước dập dờn ý xuân vô hạn, giống như đóa hoa hồng kiềm diễm ướt át, vẻ mặt như được phủ lớp sương, liên tục thở gấp.

      Hương hoa bách hợp luẩn quẩn trong bầu khí, nhân lúc hai người thả lỏng, hương hoa len vào giữa hai người.

      Hàng lông mày kiếm của Lăng Thiếu Đường chợt nhíu chặt lại, vẻ mặt trong nháy mắt như bị lớp khói mù che kín.

      duỗi bàn tay to ra, lập tức ném bó hoa bách hợp ra xa.

      - làm gì vậy? – Kỳ Hinh vui trước hành vi của !

      - Hinh Nhi, em ngoan chút nào!

      Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường nheo lại đầy thâm trầm.

      đứng dậy, nhân lúc để ý liền bế bổng lên, vào bên trong.

      - A…

      Kỳ Hinh kêu lên, sau đó liều mạng giãy dụa.

      - Buông tôi ra, muốn làm gì?

      hoảng sợ vặn vẹo người. cảm thấy hơi choáng váng, nhất là khi Lăng Thiếu Đường bế cách xa mặt đất như vậy.

      Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng lúc càng trở nên thâm trầm, mỉm cười, với Kỳ Hinh: “Đừng nóng vội, lát nữa em biết tôi, à, phải, là chúng ta làm cái gì”.

      Câu đầy nguy hiểm của khiến người khác phải sợ hãi.

      Ngay sau đó, sải bước bế Kỳ Hinh ra khỏi văn phòng, về phía phòng của tổng giám đốc.

      - Lăng…

      Kelly thấy vậy kinh ngạc đến ngây người, vội vàng che miệng lại.

      - Kelly, hoãn mọi lịch trình trong ngày hôm nay của tôi lại, những cuộc hẹn trước cũng hủy luôn !

      Lăng Thiếu Đường lạnh lùng với Kelly.

      Ngay sau đó, cửa phòng tổng giám đốc bị đóng sập lại.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 6: CẠNH TRANH CHƯƠNG 94: TÔI MUỐN EM SINH CON CHO TÔI

      Kỳ Hinh hét to, khi
      [​IMG]

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 6: CẠNH TRANH


      CHƯƠNG 95: LĂNG THIẾU ĐƯỜNG XIN LỖI




      Kỳ Hinh nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt quật cường nhìn .

      - Làm tình nhân mà cũng phải sinh con cho à?

      muốn có bất kỳ tình cảm nào phát sinh nữa, nếu có gì ngoài dự kiến câu này nhất định chọc giận .

      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe sáng, siết chặt cằm , dường như muốn bóp nát nó ra rồi gầm : “Em phải biết rằng, chỉ cần Lăng Thiếu Đường tôi gật đầu có vô số phụ nữ muốn sinh con cho tôi, cho nên đây là vinh hạnh của em, biết chưa?”

      Trong lòng Kỳ Hinh run lên: “Nếu tôi đồng ý sao?”

      Đôi mắt như chim ưng của Lăng Thiếu Đường lóe lên tia sáng sắc lạnh.

      buông ra, lại lần nữa dựa người vào đầu giường.

      Đôi mắt đen, sâu và rét lạnh của nhìn lượt từ xuống dưới thân hình trắng như tuyết của , cuối cùng dừng lại ở gương mặt xanh xao.

      mỉm cười, nụ cười vô tình.

      - Như vậy, em phải trả cái giá cực đắt vì phản bội!

      Kỳ Hinh cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào nữa.

      Lăng Thiếu Đường như nghiền ngẫm, nhìn Kỳ Hinh : “Cho nên, tốt nhất là em hãy ngoan ngoãn , đừng có làm trái ý của tôi”.

      Thanh lạnh lùng đầy lạnh lẽo.

      Kỳ Hinh nắm chặt hai tay lại, lửa giận bừng bừng khắp khuôn mặt.

      - Lăng Thiếu Đường, nhất định phải dùng cách này để lăng nhục tôi sao?

      Đôi mắt như nhẫn những giọt nước mắt, die╜nda╜nlequ╜ydooon khi ý thức được điều này, lập tức cố gắng xua cảm giác muốn khóc.

      Sau đó, nở nụ cười lạnh, rồi leo lên ngồi trước ngực Lăng Thiếu Đường.

      Được!

      Nếu thân thể có thể bảo vệ được số thứ theo ý của !

      chậm rãi cởi quần áo ra, chỉ trong nháy mắt, lồng ngực tinh tráng ra trước mắt.

      chầm chậm cởi quần áo ra, từng món từng món , đôi mắt hoàn toàn buốt giá.

      Sau đó, chậm rãi đứng dậy...

      Bắt đầu cởi quần áo của mình xuống...

      Có ai biết rằng, mỗi lần từng món đồ rơi xuống là trái tim lại đau đớn.

      Những giọt nước mắt chảy dài xuống đôi môi đào, cuối cùng ngưng đọng xương quai xanh khêu gợi.

      Những giọt nước mắt của Kỳ Hinh tựa như những lưỡi dao sắc nhọn đâm vào trái tim Lăng Thiếu Đường.

      bị làm sao thế này?

      Trong bảy ngày qua, ngày nào cũng khát vọng muốn được ôm vào lòng.

      ngờ hôm nay khi thấy cùng người đàn ông ăn, diʊendaʊ.nleqʊuydʊon lý trí của chẳng còn nữa, hề có ý muốn làm tổn thương .

      Khi quần áo của Kỳ Hinh rơi xuống...

      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường tối sầm lại, bỏ mặc cõi lòng tan nát sang bên, vươn tay ra, nhanh chóng đè Kỳ Hinh xuống dưới người mình.

      Hơi thở quen thuộc bỗng chốc bao trùm lấy Kỳ Hinh.

      - Xin lỗi em!

      Giọng trầm thấp đầy đau lòng vang lên, nâng mặt Kỳ Hinh lên, hôn lên những giọt nước mắt của .

      Kỳ Hinh hoàn toàn kinh ngạc, nghe nhầm sao?

      vừa... xin lỗi ư?

      Hàng lông mi dày khẽ chớp chớp như cánh bướm xinh đẹp, theo từng nhịp thở của khẽ run run.

      Đôi mắt đẹp của nhìn Lăng Thiếu Đường đầy vẻ khó tin.

      - ... vừa gì?

      Giọng của Kỳ Hinh bỗng chốc trở nên nghẹn ngào.

      vừa...?

      Lăng Thiếu Đường nhìn sâu vào mắt Kỳ Hinh, gì nữa.

      Mùi hương dịu quẩn quanh bên chóp mũi Lăng Thiếu Đường.

      Mùi hương ấy của kích thích khiến hơi rướn người lên.
      nhìn chằm chằm, ánh mắt sâu và đen...

      Mái tóc xoăn dài của như dòng nước chảy nhàng xõa tung, quấn lấy cánh tay .

      - Hinh Nhi, bé xinh đẹp này, em cũng biết tôi muốn em đến thế nào!

      Giọng thô cát đầy dục vọng vang lên.

      Sau đó, lập tức biểu tình nồng đậm của mình qua hành động.

      Đôi mắt đen u ám của Lăng Thiếu Đường lập tức hòa tan Kỳ Hinh.

      nhàng ngước mặt lên...

      Đón nhận lấy bờ môi , hơi hé mở đôi môi hồng, nghênh đón chờ đợi nụ hôn mãnh liệt đầy tình cảm...

      Bốn phía tràn ngập hương vị của riêng , ngừng xuyên qua làn da khiến làn da trắng như tuyết chẳng mấy chốc trở nên đỏ hồng.

      Tình cảm chân thành hòa quyện vào nhau, die☣nd☣anlequ☣ydonnn hô hấp của Kỳ Hinh dần trở nên hỗn loạn!

      Tại sao khi nghe những lời , dẫu biết là giả mà lại càng lún sâu vào?

      Quần áo người Kỳ Hinh bị cởi ra, hơi run lên.

      Khi nhìn vào khuôn mặt tuấn trước mắt, đôi mắt trở nên mông lung.

      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười đầy chiều, đôi mắt thâm thúy nhìn Kỳ Hinh chăm chú.

      Kỳ Hinh hít sâu hơi, đây là người có thể nắm giữ mọi thứ, người đàn ông đứng cao quan sát mọi người, nhìn vào mắt , cảm thấy hô hấp cũng còn là của mình nữa!

      xinh đẹp của Kỳ Hinh hằn in nét trong mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt thấp thoáng dục vọng to lớn.

      - Hinh Nhi...

      Lúc này hoàn toàn đâm xuyên qua cơ thể , cuồng dã gọi tên , khuôn mặt tuấn đầy thỏa mãn.

      Trong phòng, bầu khí đầy tình ái tràn ngập mọi nơi.


      Hết hồi 6 ~



      Dần dần tiến đến ngọt =D2

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 96: PHÍA SAU MẢNH MAI




      Kỳ Hinh chính thức bắt đầu gia nhập vào cuộc chiến sặc mùi thuốc súng của Lăng thị.

      Cuộc chiến thương trường nhen nhóm niềm tin tất thắng trong .

      Khi những tinh từ các bộ phận nghiệp vụ của Lăng thị tạo thành tổ dự án triển khai hạng mục đấu thầu xuất trước mặt , rốt cuộc mới thấu hiểu điều kiện cơ bản nhất trong việc Lăng thị có thể “xưng vương phương”.

      Lăng Thiếu Đường ngoài việc giỏi mưu bày sách lược cùng nhạy cảm trong lĩnh vực thương mại ra, cộng thêm khả năng lãnh đạo tuyệt đối còn có rất nhiều nhân tài cùng chung sức tạo nên Lăng thị của ngày hôm nay.

      hiểu vì sao Lăng Thiếu Đường lại giao nhiệm vụ trọng yếu như vậy cho phụ trách, nhưng đưa ra quyết định bản thân thể dễ dàng lui bước được.

      May mà còn có tổ dự án toàn những người chuyên nghiệp, còn có cả Lăng Thiếu Nghị cũng tham da nên lại có thêm lòng tin để đối mặt với các đối thủ cạnh tranh.

      Bầu khí căng thẳng bao trùm khắp tập đoàn Lăng thị.

      Mười sáu giờ làm việc liên tục trong hai ngày, diiienda☮n☮lequyyydon có thể ngoài việc ăn và ngủ ra lúc này Kỳ Hinh cũng vùi đầu vào công việc.

      Bóng đêm bao trùm khắp thành phố, bầu khí nồng đậm tạo nên dư vị ám muội cho chốn thành thị phồn hoa.

      Thành phố về đêm có đủ các loại người, hoặc bận rộn, hoặc nhàn rỗi, hoặc mưu sinh hoặc tìm thú tiêu khiển...

      Trong phòng họp của Lăng thị, dường như mọi người lại tiếp tục thức trắng đêm.

      Ánh trăng xuyên qua lớp cửa kính thủy tinh soi rọi vào trong phòng, ánh đèn thủy tinh như nhảy nhót cùng ánh trăng tạo nên thứ ánh sáng tao nhã sắc màu.

      Kỳ Hinh ngồi ở ghế chủ trì, ngừng lật giở tài liệu trong tay, hai bên là nhóm những tinh trong việc thực đấu thầu quốc tế.

      - Tốt lắm, tài liệu này về cơ bản ổn, mọi người cũng vất vả rồi, nhưng tôi muốn chúng ta phải tiến hành phân tích về lợi ích và tìm ra hướng đầu tư có hiệu quả. Peter, hai ngày có vấn đề gì với chứ?

      Đôi mắt của Kỳ Hinh lúc này sáng lấp lánh như đôi mắt của nữ cường nhân.

      - thành vấn đề, tôi xác định lại nguồn tài nguyên, nhân lực và chi phí áp dụng sau khi trúng thầu, phân tích và đưa ra hướng đầu tư có hiệu quả. Hai ngày sau tôi đưa bản kế hoạch ràng!

      Người đàn ông được gọi là Peter lập tức .

      - Ok!

      Kỳ Hinh gật đầu.

      Chiếc áo sơ mi màu đen càng tôn lên dáng hình hoàn mỹ của .

      Mái tóc dài bình thường được xõa ra giờ được búi lên đơn giản, càng lộ năng động và gọn gàng.

      Phần cổ áo hơi mở ra để lộ xương quai xanh khêu gợi, viên kim cương sáng đến chói mắt cũng lộ dưới chiếc cổ tao nhã, càng tăng thêm sức hấp dẫn trong ánh mắt của đàn ông.

      Nhưng, toàn bộ những người đàn ông có mặt trong tổ dự án đấu thầu này ngoài việc nhìn Kỳ Hinh bằng ánh mắt kinh ngạc ra trong mắt còn có tán thưởng và bội phục.

      Mỗi thành viên trong tổ dự án có thể đều là những nhân tài hiếm có thế giới, là những tinh làm việc trong những lĩnh vực đòi hỏi chuyên môn rất cao.

      Lần đầu tiên khi bọn họ gặp được Lăng chỉ định, die☮nnndanle☮qu☮ydon tất cả hẹn mà gặp đều cảm thấy ngạc nhiên.

      xinh đẹp này có bản lĩnh thế nào mà lại có thể khiến Lăng yên tâm giao hạng mục quan trọng như vậy cho ấy phụ trách? chỉ có thể, ngay cả phó tổng giám đốc cũng muốn phối hợp cùng ấy.

      Nhưng, chỉ trong vòng ngày, tất cả bọn họ đều tâm phục khẩu phục.

      Nếu Lăng là người điên cuồng trong công việc Kỳ Hinh phải gọi là “con ma làm việc”.

      chỉ trong thời gian ngắn có thể thích ứng cùng tác phong làm việc của bọn họ mà còn đưa ra những ý kiến đầy tính sáng tạo và những ý tưởng có lợi cho tổ dự án.

      Chỉ trong vòng vài ngày, mọi người đều nghe theo sắp xếp của Kỳ Hinh.

      Bởi vì bọn họ phát ra này có trí nhớ, năng lực và hiệu suất làm việc cực kì cao, vậy nên ngay cả nhóm tinh bọn họ cũng thể theo kịp .

      Bóng đêm đen như mực nhuộm đen cả tòa nhà.

      người kiềm chế nổi, ngáp cái.

      Kỳ Hinh ngẩng đầu lên, nhận ra nét mệt mỏi mặt mọi người.

      Cũng phải, mấy ngày rồi bọn họ đâu có được ngủ đủ giấc.

      Kỳ Hinh cất giọng đầy áy náy: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người cần tăng ca nữa, về nhà nghỉ ngơi !”

      Mệnh lệnh của khiến cả tổ dự án cảm thấy ấm lòng.

      Bọn họ cùng Kỳ Hinh đứng dậy vươn vai, tuy rằng áp lực công việc rất lớn nhưng tâm trạng mọi người rất thoải mái.

      Sau khi tiễn mọi người ra về, Kỳ Hinh quay lại văn phòng, ngồi xuống ghế, nghỉ ngơi lát.

      Nhưng ngủ nổi, vì còn số việc phải hoàn thành trong hôm nay.

      - Sao thế, cho mọi người về, còn mình ở lại làm ca đêm à?

      Lăng Thiếu Nghị đẩy cửa bước vào.

      Dáng người của ta cũng cao lớn giống Lăng Thiếu Đường, di►end►anlllequ►yd►on toàn thân toát ra nét hấp dẫn riêng của đàn ông.

      mặt ta là nụ cười ôn hòa, khiến người ta nhìn vào có cảm giác vui vẻ, hơn nữa vẻ mặt Lăng Thiếu Nghị hề có chút mỏi mệt nào.

      ta cũng giống Lăng Thiếu Đường, điển hình cho kiểu người cuồng công việc!

      - Em còn suy nghĩ về vấn đề tiếp đón nhóm tổ chức đấu thầu, dù sao bọn họ cũng đều là quan chức chính phủ!

      Kỳ Hinh nở nụ cười tươi.

      Sau đó, ngón tay mảnh khảnh của giơ lên day day trán.

      Lăng Thiếu Nghị cười lắc đầu, ánh mắt đầy trìu mến.

      ta đến trước mắt Kỳ Hinh, cánh tay dài duỗi ra, tắt máy tính của .

      Sau đó thân hình cao lớn chắn trước mặt Kỳ Hinh.

      - Này, Thiếu Nghị, làm gì vậy?

      Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị đứng trước mặt, sốt ruột hỏi.

      HỒI 7: CUỘC CHIẾN DỤC VỌNG


      CHƯƠNG 97: LĂNG THIẾU NGHỊ MẤT KHỐNG CHẾ (1)




      Khóe môi Lăng Thiếu Nghị thấp thoáng nụ cười ấm áp, đôi mắt thâm thúy cũng lóe những tia sáng .

      ta hơi cúi người xuống.

      Thân hình cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy Kỳ Hinh.

      - Giờ em phải nghe lời , mau về nghỉ ngơi cho tốt , việc này giúp em, được ?

      Tuy là câu hỏi nhưng lại mang tính khẳng định.

      Ánh mắt Kỳ Hinh vụt qua ý cười bất đắc dĩ.

      Đúng là em trai của Lăng Thiếu Đường, bá đạo y như nhau.

      Kỳ Hinh nở nụ cười làm lộ hai bên lúm đồng tiền rồi lên tiếng: “ trai nghiêm khắc như vậy, em sợ ngày mai ấy từ Mỹ về lại trách cứ hiệu suất làm việc của tổ dự án”.

      Lăng Thiếu Nghị thấy Kỳ Hinh vậy hơi nhíu đôi mày kiếm lại, nở nụ cười xấu xa: “ thấy em bị ấy dọa sợ chết khiếp rồi!”

      Sau đó, nụ cười bên môi ta càng đậm hơn, tiếp với : die✗ndanleq✗uydon “Em là việc rất tốt rồi, tốt lắm rồi, cho nên giờ nhiệm vụ của em là phải về nghỉ ngơi cho tốt, nếu là cả ấy cũng làm như thôi!”

      Ý cười bên môi Kỳ Hinh chợt biến mất, trong lòng hơi lạnh lẽo.

      như vậy sao?

      Nếu ở bên cạnh , chỉ sợ còn chẳng dám ngủ.

      Kỳ Hinh nở nụ cười khổ!

      - Cám ơn , Thiếu Nghị!

      dịu dàng lên tiếng, giọng điệu đầy cảm kích.

      Sau đó, Kỳ Hinh mở ngăn kéo ra, lấy lọ thuốc ra uống.

      Ánh mắt Lăng Thiếu Nghị vụt qua tia kinh ngạc: “Đây là…”

      khỏe ở đâu sao?

      Nếu như có chỗ nào khỏe, tại sao lại nhận ra được?

      Trước kinh ngạc của Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh hơi mỉm cười, vội vàng giải thích: “Gần đây em hơi đau đầu cho nên phải uống thuốc, nhưng thuốc này còn có tác dụng khác là giúp em có thể ngủ ngon hơn!”

      xong, ngửa đầu, nuốt viên thuốc.

      đau lòng ánh lên trong mắt Lăng Thiếu Nghị, ta vội vã với Kỳ Hinh: “Ngày mai đưa em đến gặp bác sĩ!”

      - cần đầu, em nghỉ ngơi lát là ổn!

      Kỳ Hinh nở nụ cười ấm áp.

      Lăng Thiếu Nghị nhìn Kỳ Hinh, trong lòng khẽ dao động.

      ta mỉm cười, giọng trầm trầm đầy quan tâm: “ lấy cho em cốc sữa nóng, uống xong rồi đưa em về”.

      xong, ta đứng dậy ra ngoài.

      - Thiếu Nghị…

      Kỳ Hinh gọi tên ta.

      - Sao thế?

      Khóe môi Lăng Thiếu Nghị cong lên nụ cười.

      - cần phải chuẩn bị sữa cho em đâu, cũng mệt rồi, mấy ngày nay luôn ở bên cạnh giúp em!

      Kỳ Hinh hơi ngại, giọng .

      - Ngốc ạ!

      Lăng Thiếu Nghị khẽ .

      Ánh mắt ta đầy trìu mến: “Em cứ nghỉ ngơi , quay lại ngay!”

      Sau đó, ta đẩy cửa ra khỏi văn phòng.

      Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, Lăng Thiếu Nghị luôn mang lại cho cảm giác này, giống như Lăng Thiếu Đường.

      khẽ thở dài rồi tựa hẳn người vào ghế.

      Đúng như lời Lăng Thiếu Nghị , mệt rồi.

      thả lỏng người ngồi ghế, cảm giác mềm mại sau lưng khiến thấy rất thoải mái. die✩nd✗anlequyyyyd✩on

      Đêm càng trở nên tĩnh mịch, dường như mọi thứ đều chìm vào giấc ngủ, tất cả đều hết sức bình lặng, ngay cả con tim phiền não cũng bắt đầu trở nên thong dong và điềm tĩnh hơn.

      Qua cửa sổ sát sàn là có thể thu trọn cảnh đêm của thành phố vào trong mắt, giống như là màn hình lớn, biểu thế giới tươi đẹp nhất ra ngoài.

      - Kỳ Hinh, uống ...

      Khi Lăng Thiếu Nghị cầm cốc sữa nóng vào trong văn phòng mới phát ra ngủ.

      ta gì nữa.

      Ánh đèn thủy tinh sáng trong cùng ánh trăng bên ngoài tạo nên vẻ xa hoa, bao phủ lấy Kỳ Hinh khiến xinh đẹp tựa thiên sứ.

      Lăng Thiếu Nghị nhàng đặt cốc sữa lên bàn, tựa hồ sợ làm Kỳ Hinh tỉnh giấc.

      Sau đó, ta vòng qua bàn làm việc, lại gần Kỳ Hinh, nhìn ngủ, khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng.

      Cánh tay dài của ta nhàng vòng qua người Kỳ Hinh, sau đó bế lên.

      ràng là Kỳ Hinh rất mệt, chỉ “ưm” tiếng rồi lại ngủ tiếp.

      Cái đầu nho tựa vào lồng ngực Lăng Thiếu Nghị, vẻ mặt cũng hết sức tĩnh lặng.

      Lăng Thiếu Nghị bế Kỳ Hinh vào trong thang máy, xuống bãi đỗ xe.

      ta mở cửa xe, cẩn thận đặt Kỳ Hinh vào ghế lái phụ.

      Kỳ Hinh ngủ rất ngon, trông hệt như đứa trẻ.

      Hàng lông mi dài che khuất đôi mắt sáng, gương mặt trắng nõn xinh đẹp, sống mũi cao, đôi môi đỏ hồng hơi mím lại như cánh hoa mê người.

      Lăng Thiếu Nghị cho xe chạy ngay mà ngồi ở vị trí lái, lẳng lặng nhìn Kỳ Hinh, tựa như muốn khắc sâu hình ảnh của vào lòng.

      Đôi mắt sáng của ta xao động chút chân tình.

      Nhìn lúc lâu, Lăng Thiếu Nghị khẽ thở dài hơi.

      ta hơi rướn người lên, giúp thắt dây an toàn.

      - Ưm...

      Kỳ Hinh vô thức kêu lên tiếng.

      Sau đó, hơi cựa mình, dường như tìm tư thế thoải mái để ngủ.

      giống hệt con mèo mê người, cực kỳ hấp dẫn.

      Thân hình cường tráng của Lăng Thiếu Nghị hơi nao nao, hàng lông mày kiếm cùng đôi mắt sắc bén tràn đầy tình .

      Lúc này, khuôn mặt tuấn của ta rất gần rất gần với Kỳ Hinh...

      Gần đến mức ta có thể ngửi thấy mùi hương người Kỳ Hinh.

      Thậm chí gần đến mức...

      ta chỉ cần cúi đầu là có thể hôn lên môi !

      Nhấm nháp ngọt lành của , kiều mị của , thơm ngát của ...

      Ngón tay dài nhàng mơn trớn gò má của Kỳ Hinh, dịu dàng vuốt ve, động tác thương như trân quý thứ bảo bối vô giá.

      Dần dần, cảm giác mềm nhẵn từ đầu ngón tay truyền đến khiến đôi mắt của Lăng Thiếu Nghị càng lúc càng trở nên thâm trầm.

      Kỳ Hinh hệt như Thánh nữ, vẻ mặt tĩnh lặng và sáng bừng dưới ánh trăng.

      quá mệt mỏi, hơn nữa có lẽ viên thuốc phát huy tác dụng nên cảm nhận được hành động dịu dàng của Lăng Thiếu Nghị.

      Hô hấp của Lăng Thiếu Nghị bắt đầu trở nên dồn dập, thương trong mắt dần hóa thành dục vọng.

      dưới người ta hoàn toàn say ngủ.

      Hơi thở đàn ông của Lăng Thiếu Nghị phả vào cổ , từng luồng nhiệt nóng bỏng đầy dục vọng.

      Bàn tay to của ta nhàng ấn cái nút, chiếc ghế từ từ ngả xuống, tạo thành chiếc giường thoải mái.

      ràng tư thế này khiến Kỳ Hinh rất thoải mái, nghiêng đầu sang bên để ngủ.

      vài sợi tóc đen bung ra xõa xuống cổ, càng tôn lên nước da trắng như tuyết khiến người ta phải say đắm.

      hề biết rằng tư thế lúc này của mình vô cùng mờ ám và khêu gợi đến mức nào.

      Ánh đèn mờ mờ ảo ảo dụ dỗ thị giác của Lăng Thiếu Nghị, mê hoặc nơi sâu nhất trong lòng ta.

      Ánh mắt ta hơi trầm xuống, ta cúi người...

      Hơi thở đàn ông bủa vây lấy mùi hương dịu của , lan tỏa khắp xe, bầu khí kỳ lạ lập tức trở nên cực kì kích thích các giác quan của Lăng Thiếu Nghị.

      Nụ hôn nóng bỏng đặt xuống cổ , dường như chứng minh là người phụ nữ của ta...

      dịu dàng và mùi hương từ môi truyền đến bỗng chốc càng kích thích ta, khiến dục vọng nguyên thủy nhất rục rịch trỗi dậy.

      Ngay sau đó, ta ngẩng đầu lên....

      Rồi lại cúi người xuống, hôn lên đôi môi Kỳ Hinh...

      Vốn ta chỉ muốn nụ hôn phớt như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại cảm thấy đủ, càng muốn cuốn lấy chiếc lưỡi của để chơi đùa...

      Nụ hôn càng trở nên sâu hơn...

      người có mùi hương dịu tự nhiên nhất của cơ thể...

      Mùi hương ấy quanh quẩn bên chóp mũi Lăng Thiếu Nghị, lượn lờ thể tiêu tan!

      ta kích động, lại càng muốn hưởng thụ ngọt ngào ấy!

      ta biết Kỳ Hinh rất tuyệt, nhưng tuyệt đối ngờ lại tươi ngọt đến mức này.

      làm gì cũng khiến đàn ông điên cuồng.

      Từ người toát ra nét hấp dẫn khiến đàn ông thể cự tuyệt.

      Lăng Thiếu Nghị cảm thấy lúc này rơi vào cái động thơm ngọt.

      thơm ngát của Kỳ Hinh khiến bụng ta co rụt lại.

      Mùi hương ấy như đóa hoa túc khiến ta thể khống chế được.

      - Ưm...

      Kỳ Hinh hơi chau mày lại, dường như thuốc vẫn chưa hết tác dụng, vẫn tỉnh lại.

      Lúc này, đôi mắt của Lăng Thiếu Nghị bị dục vọng nhuộm đỏ, tiếng nỉ non của Kỳ Hinh lại càng trở nên mị hơn bao giờ hết.

      Bàn tay to của ta lần xuống cổ áo , sau đó cởi từng cúc áo sơ mi .

      Bầu ngực của Kỳ Hinh lập tức ra trong ánh mắt đầy dục vọng của Lăng Thiếu Nghị.

      - Hinh...

      Giọng đầy thương của ta vang lên bên tai .

      ta hôn lên trán , mũi , môi ...

      Sau đó lại lướt xuống dưới, hôn lên xương quai xanh khêu gợi.

      Bàn tay to cũng khẽ vuốt ve bờ vai non mềm của , thuần thục cởi chiếc áo của ra.

      xinh đẹp của Kỳ Hinh bỗng chốc lộ trước mắt...

      Bàn tay nóng cháy của ta phủ lên nơi non mềm của , cảm nhận hấp dẫn chí mạng.

      Lập tức, đôi môi ta như đói khát cũng dừng lại vùng núi tuyết trắng, hưởng thụ mềm mại và thơm ngọt ở nơi đó.

      Lăng Thiếu Nghị hoàn toàn say mê Kỳ Hinh, thể kiềm chế được nữa.

      ta thừa nhận này rất hấp dẫn, ngay từ đầu khiến ta động tình.

      ta muốn có !

      Ý nghĩ này bỗng nảy sinh trong đầu Lăng Thiếu Nghị, hô hấp của ta càng trở nên nóng bỏng.

      Đôi mắt bị dục vọng nhuốm màu trở nên đen đặc lại...

      Cảm giác muốn được chinh phục ngày càng to lớn khiến Lăng Thiếu Nghị thể khống chế.

      ta cúi người xuống, cả người hoàn toàn bao phủ lên Kỳ Hinh, đôi môi dưới thúc đẩy của dục vọng càng trở nên cuồng dã, bàn tay to khống chế được lần tìm xuống dưới...

      ta điên cuồng muốn có được này!

      Giờ ta rất muốn có được !

      CHƯƠNG 97: LĂNG THIẾU NGHỊ MẤT KHỐNG CHẾ (2)




      Nhưng đúng vào lúc này...

      - Ưm... Thiếu Đường, đừng!

      Kỳ Hinh hơi vặn vẹo người, dù ngủ say nhưng vẫn vô thức gọi tên Lăng Thiếu Đường.

      Hơi thở cuồng dã này cực kỳ giống hơi thở của Lăng Thiếu Đường, nhưng lại cũng có phần giống...

      thanh nỉ non của Kỳ Hinh như gáo nước lạnh đổ xuống đầu Lăng Thiếu Nghị.

      ta tỉnh lại, nắm chặt lấy chút lý trí cuối cùng còn sót lại, buông ra, nhanh chóng bật dậy, rời xa khỏi .

      ta ngồi xuống vị trí ghế lại, hít thở dồn dập, buộc bản thân mình phải tỉnh táo trở lại.

      ta cố gắng điều hòa hơi thở, dám quay đầu lại nhìn .

      ta lập tức mở cửa xe, ra ngoài.

      Chết tiệt!

      ta chống hai tay trước đầu xe, xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào Kỳ Hinh nằm trong xe, quần áo chỉnh tề.

      ta sao lại nhân lúc Kỳ Hinh chú ý, muốn chiếm hữu chứ?

      ta thừa nhận bản thân Kỳ Hinh, hơn nữa còn đến mức muốn làm tổn thương .

      Nếu trước mặt phải là Kỳ Hinh nhất định ta chẳng tốn nhiều hơi sức, chẳng để tâm đến cảm nhận của ai khác, chỉ hung hăng phát tiết nhu cầu sinh lý của bản thân.

      Nhưng...

      là Kỳ Hinh!

      Là người con ta sâu sắc!

      ...

      Cũng là người phụ nữ của trai ta.

      mâu thuẫn khiến Lăng Thiếu Nghị chỉ còn biết cười khổ, dường như châm chọc bản thân mình.

      Lát sau, ta bình tĩnh trở lại, nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, lập tức lên xe, sửa sang lại quần áo cho Kỳ Hinh.

      - Hinh, mong rằng sau này xúc phạm đến em nữa!

      ta than tiếng bất đắc dĩ.

      Sau đó nhấn ga, lái xe về biệt thự.

      Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, giai đoạn chuẩn bị tài liệu và phân tích trôi qua, bọn họ tiến vào giai đoạn khảo sát.

      Kỳ Hinh vẫn bận rộn như mọi khi, dẫn đầu tổ dự án như các đấu sĩ ngoài chiến trường, bừng bừng khí thế.

      Thời gian gần đây Lăng Thiếu Đường cũng công tác nhiều, luôn ở bên cạnh giúp đỡ Kỳ Hinh.

      Nhưng như vậy, đôi khi lại khiến tổ dự án phải đường vòng, điều này càng khiến Kỳ Hinh bội phụ khả năng của Lăng Thiếu Đường.

      - Kỳ Hinh...

      Giọng trầm thấp từ sau lưng vang lên.

      Khi vừa ra khỏi quán cafe, nghe thấy thanh này.

      Kỳ Hinh quay đầu lại, nở nụ cười tươi.

      - Hoàn Vũ, là à?

      Viên Hoàn Vũ cũng tươi cười: “Gần đây em bận rộn gì vậy? gọi điện em cũng nhận máy!”

      Các bộ phận và hạng mục kinh doanh của Lăng thị cực kỳ lớn nên tất cả mọi người ai bận việc người ấy, Viên Hoàn Vũ biết tại Kỳ Hinh làm gì cũng là chuyện bình thường.

      - À, có gì đâu, em lo chuyện hạng mục kinh doanh thôi!

      Kỳ Hinh khẽ cười.

      Sau đó, cúi đầu nhìn đồng hồ cổ tay.

      - Sao? Em vội à?

      Vẻ mặt Viên Hoàn Vũ thoáng qua thất vọng.

      Lâu rồi ta gặp Kỳ Hinh, hơn nữa công việc của bản thân cũng bận rộn, mãi mới gặp được lại bận.

      Hôm nay lại thành thế này đây.

      Kỳ Hinh áy náy: “Hoàn Vũ, ngại quá, em còn công việc phải xử lý!”

      Viên Hoàn Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ lên tiếng: “ như vậy làm tốn thời gian của em nữa, ra muốn thông báo thời gian của buổi họp mặt”.

      - Vậy à? Khi nào thế?

      Kỳ Hinh hỏi.

      - Ngày kia, em nhớ sắp xếp nhé!

      Viên Hoàn Vũ cười .

      - Hả...

      Kỳ Hinh hơi khó xử, sợ đủ thời gian.

      - Sao thế? Đừng em đổi ý nhé, với mọi người rồi!

      Viên Hoàn Vũ thấy do dự của Kỳ Hinh, vội lên tiếng.

      Kỳ Hinh mỉm cười, với Viên Hoàn Vũ: “Được rồi, em tới đúng giờ!”

      Viên Hoàn Vũ yên tâm, thở phào.

      Hôm đó chắc chắn ngày khó quên, bởi vì hôm đó ta chuẩn bị tỏ tình với Kỳ Hinh.

      Cho nên nhất định phải tham gia.

      Kỳ Hinh vừa định gì đó lúc này điện thoại vang lên...

      - Alo?

      Kỳ Hinh nhận điện thoại.

      - Sao? Em chưa ràng với cái tên gia hỏa đó à?

      Giọng lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường vang lên qua điện thoại.

      Kỳ Hinh hít sâu hơi, vô thức nhìn quanh bốn phía, nhưng hề thấy bóng dáng Lăng Thiếu Đường đâu.

      Sao biết giờ ở đâu?

      - Em mà đến gặp tôi ngay tôi lập tức đuổi việc cái tên đó!

      Giọng lạnh lùng lại vang lên, sau đó điện thoại cũng bị ngắt tín hiệu.

      - Kỳ Hinh, em sao thế?

      Viên Hoàn Vũ thấy sắc mặt của Kỳ Hinh rất kỳ lạ.

      - À, , có gì, em phải rồi!

      Kỳ Hinh cố nở nụ cười, sau đó vội vã chào tạm biệt Viên Hoàn Vũ.
      Last edited by a moderator: 27/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :