1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG



      CHƯƠNG 52: TRA TẤN



      Edit: BB[o]
      ---------


      Lúc rạng sáng, tiếng kêu khẽ của Kỳ Hinh từ giường vang lên.


      - Ưm… lạnh… lạnh quá!


      Kỳ Hinh mê man, bất giác co người lại, dường như chiếc chăn đắp người có tác dụng gì cả.


      - Hinh Nhi, Hinh Nhi…


      Lăng Thiếu Đường nghe thấy tiếng mê man của liền lập tức đến bên giường, ôm chặt lấy cơ thể lạnh run của , đôi môi nóng như lửa của dán sát lại gần bên tai , khẽ gọi.


      - Lạnh… A… Lạnh quá! – Khí lạnh trong cơ thể ăn mòn nhiệt độ cơ thể khiến lúc này cảm thấy rất lạnh.


      Khí lạnh như xâm nhập vào tận cốt tủy khiến cả người như rơi xuống biển, cũng như ngày hôm đó, nước biển lạnh như băng nhấn chìm cơ thể , đánh sâu vào nội tâm khiến chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể rơi vào bóng tối vô tận.


      Sao lại rét lạnh như vậy? Lồng ngực ấm áp đó đâu rồi?


      Kỳ Hinh bất giác rướn người lên.


      Lăng Thiếu Đường nhíu chặt mày lại, người luôn bình tĩnh như , dù có phải đối mặt với hỗn loạn thế nào chẳng nữa, đứng trước những vấn đề liên quan đến thương mại, đều có định liệu trước, chưa từng căng thẳng và khẩn trương như vậy. Nhưng khi đối mặt với Kỳ Hinh, lại thể khoanh hai tay nhàn nhã lại, giống như lần trước rơi xuống biển rồi bị thương, đến hôm nay bị nhiễm lạnh đều khiến kinh sợ chưa bao giờ có.


      lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho , hơn bốn mươi độ! Chết tiệt! Chẳng phải uống thuốc hạ sốt rồi sao, sao lại có tác dụng gì thế này?

      - Ưm… lạnh…


      Khi Lăng Thiếu Đường vừa định rút tay về, Kỳ Hinh bỗng ôm chặt lấy, dường như muốn đòi lấy chút độ ấm từ tay .


      Những đường nét lạnh lùng mặt Lăng Thiếu Đường bị dịu dàng thay thế, Kỳ Hinh yếu đuối và vô lực thế này tạo cho cảm giác muốn che chở mà trước nay chưa từng có…


      kéo chiếc chăn người Kỳ Hinh ra, sau đó bàn tay to dịu dàng cởi váy ngủ màu trắng của ra…


      Ngay lập tức, thân hình xinh đẹp trắng nõn của Kỳ Hinh ra trước mắt Lăng Thiếu Đường.


      Lúc này, Kỳ Hinh hệt như bước ra từ tác phẩm nghệ thuật, khuôn mặt thanh tú tĩnh lặng, hàng lông mày như làn thu thủy, lông mi cong dài hơi run run, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại và ướt át, mái tóc dài và xoăn mềm mại phủ xuống bờ vai tuyệt đẹp, thuận mắt nhìn xuống dưới là vị trí của xương quai xanh khêu gợi, mái tóc dài che hơn nửa nơi căng tròn cực kì mê người, bắp đùi thon dài hơi cuộn lại, làn da tắng nõn tỳ vết vì sốt cao mà hơi có màu phấn hồng.


      Đôi mắt của Lăng Thiếu Đường dần trở nên thâm trầm, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, bàn tay nỏng bỏng của lướt người Kỳ Hinh, thân hình tuyệt đẹp và hoàn mỹ trước mắt khiến máu trong người sục sôi.


      - Lạnh… lạnh quá… – Kỳ Hinh lại run lên, gấp bắp đùi thon dài lên trước ngực tạo thành tư thế an toàn khi ngủ của đứa trẻ.


      Tiếng rên của Kỳ Hinh kéo lý trí của Lăng Thiếu Đường trở về, sao lúc này rồi mà lại còn có ý nghĩ đó chứ?


      Ngay sau đó, hít sâu hơi, điều chỉnh hô hấp của bản thân rồi vội vàng cởi quần áo người ra, đắp chăn lên người mình và Kỳ Hinh rồi để Kỳ Hinh nép vào trong ngực mình.


      - Ưm… – Dường như tìm được nơi ấm áp, cả người Kỳ Hinh dính sát vào cơ thể Lăng Thiếu Đường, bàn tay bé của ôm chặt lấy người .


      - Đúng là tiểu tinh biết giày vò người khác! – Lăng Thiếu Đường cúi đầu khẽ cười, còn nghi ngờ gì nữa, dục vọng trong lại bị hành động vô thức của Kỳ Hinh châm lên. Cơ thể nóng bỏng của có thể cảm nhận từng đường cong gợi cảm người Kỳ Hinh, cảm giác thứ gì đó trong lồng ngực muốn phóng thích lại càng ngày càng trở nên ràng.


      Nhưng nằm trong lòng , Kỳ Hinh dần khôi phục lại hô hấp bình thường, dường như cũng ngủ yên hơn. vùi khuôn mặt nhắn vào cổ Lăng Thiếu Đường, hô hấp đều đều của chốc chốc lại phả vào cổ , cực kì kích thích dục vọng của Lăng Thiếu Đường.


      Ngọn lửa mãnh liệt bắt đầu lan tỏa, đồng thời, đôi mắt đen của cũng vì vậy mà trở nên thâm trầm hơn! sắp điên mất rồi!


      - Hinh Nhi… – ôm chặt lấy người , hương thơm ngát thoang thoảng từ người tỏa ra như loại thuốc trợ tình khiến khó có thể kìm chế.


      được! tuyệt đối thể xâm phạm lúc này! cố cưỡng ép dục vọng, ra lệnh cho bản thân.


      - Hinh Nhi, đợi lát, quay lại ngay!


      cúi người bên tai Kỳ Hinh, tiếng thô cát như chiếc đinh nhọn bị mài đá, có thể thấy cố gắng nín nhịn đến cực điểm! Tuy hôn mê nhưng tin vẫn có chút ý thức, có thể nghe được lời .


      xong, Lăng Thiếu Đường xoay người xuống giường, thân hình cao lớn và cường tráng vì dục vọng bùng nổ mà trở nên đỏ bừng.


      thẳng vào phòng tắm, bật vòi nước lên, sau đó điều chỉnh nước lạnh, mượn dòng nước mát để giải tỏa dục vọng của bản thân.


      chống hai tay lên tường, mặc cho dòng nước lạnh như băng phun lên khắp cơ thể, cảm giác mát lạnh dần bình ổn xúc động trong .


      Cứ như vậy, Lăng Thiếu Đường lại vượt qua đêm dài ngủ.


      Sau khi được bác sĩ điều trị, bệnh tình của Kỳ Hinh đỡ hơn trước. Sau bốn ngày sốt cao giờ ngoài việc hay buồn ngủ nhiệt độ cơ thể của Kỳ Hinh được khống chế.


      Sau khi mấy người giúp việc rời khỏi phòng, Lăng Thiếu Đường lại đặt tay lên trán kiểm tra cho . Bốn ngày này, cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, khuôn mặt nhắn giờ lại càng thêm gầy !


      nhìn chăm chú, rốt cuộc là từ lúc nào lại quan tâm đến sức khỏe của , chú ý đến nhất cử nhất động của … Bắt ép ở lại bên cạnh chỉ vì muốn trả thù hay sao?


      Nhưng… nhưng dám thừa nhận tình cảm của mình…


      bị ốm, vất vả cả ngày, đến đêm cũng thức trắng, chuyện công việc tạm gác lại, chỉ có mấy việc quan trọng mới xử lý.


      quên lừa thế nào ư? quên mờ ám giữa và bố ư?


      Nhưng giờ, chỉ toàn tâm toàn ý hy vọng bệnh tình của có chuyển biến tốt, muốn nhìn thấy yếu ớt như vậy…
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG


      CHƯƠNG 53: KHÍ KÌ QUÁI




      Edit: BB[o]
      ---------------------


      Lăng Thiếu Đường đau lòng. cầm bát thuốc lên, cẩn thẩn đỡ dậy.


      - cần!


      Kỳ Hinh hôn mê nhưng miệng vẫn đắng ngắt, nhíu mày lại, đẩy bát thuốc ra…


      - uống…


      Đau đầu quá! Cả người thoải mái, lại càng muốn uống cái thứ khó uống như đòi mạng này được!


      - Hinh Nhi, ngoan! Nghe lời ! – Giọng dịu dàng đầy chiều vang lên:


      - Em uống thuốc sao khỏi bệnh được?


      Kỳ Hinh hơi mở mắt ra, vị thuốc bắc khiến buồn nôn…


      - Em uống! – đẩy cái bát ra.


      Đột nhiên, dạ dày bị khuấy đảo, nước chua dấy lên tận cổ, nhịn được che miệng lại, chỉ muốn nôn khan.


      - Hinh Nhi, em nôn ra , đừng cố nhịn!


      Lăng Thiếu Đường dùng cả hai tay để đỡ . Hôm trước cũng từng nôn lần, bác sĩ đáng lo ngại, chỉ là bị ốm nên cơ thể suy nhược, hơn nữa do ăn uống đầy đủ nên trong dạ dày chỉ toàn nước chua mới buồn nôn.


      ! Sao có thể nôn giường như vậy? được, tuyệt đối được!


      - Ưm… – Mặt Kỳ Hinh trắng bệch, khẽ hôn lên.


      - Ưm… em muốn vào nhà vệ sinh! – khổ quá, muốn nôn!


      - Em cứ nôn ra ! – Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại. Đúng là bé bướng bỉnh, là lúc nào rồi mà còn phân cao thấp nữa chứ.


      Lăng Thiếu Đường vừa ra lệnh vừa cầm cái chậu rửa mặt đặt lên trước mặt Kỳ Hinh! mệt mỏi rồi, muốn phải vào nhà vệ sinh trong tình trạng suy yếu.


      Kỳ Hinh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của lúc này vì cái dạ dày co bóp mà trở nên mông lung. kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, hình như có gì đó là lạ! Tại sao? Tại sao lại săn sóc như vậy?


      - … – Kỳ Hinh bướng bỉnh đứng dậy, nhất định phải vào nhà vệ sinh để nôn, giờ nôn ngay trước mặt Lăng Thiếu Đường, đúng là rất kì quái!


      Nhưng sau khi miễn cưỡng đứng dậy, mới phát ra giờ cả người hoàn toàn mặc quần áo.


      Sao có thể? Sao lại như thế này?


      - A… – Nước chua trong dạ dày lại dâng lên, Kỳ Hinh thể nhịn nổi nữa, kéo chiếc chậu rửa mặt rồi nôn vào đó.


      Sau khi nôn xong, cái bụng của Kỳ Hinh mới thoải mái được chút.

      Sau đó, Lăng Thiếu Đường thu dọn sạch mọi thứ rồi tự mình vào phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt ra, lau sạch khóe miệng Kỳ Hinh rồi đặt thoải mái nằm xuống giường.


      - Hinh Nhi, em uống mấy hớp nước đường , sau đó cho em uống thuốc!


      Lăng Thiếu Đường cầm cốc nước đường mà từ sáng sớm bác Phùng chuẩn bị. thử độ ấm trong nước rồi đưa thìa đến bên miệng Kỳ Hinh.


      - Em… em tự làm!


      Kỳ Hinh cất giọng mỏng manh, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn Lăng Thiếu Đường.


      - Nghe lời!


      Lăng Thiếu Đường quát , thông qua ánh mắt là biết nghĩ gì! Chẳng lẽ sợ đến thế ư?


      Kỳ Hinh hơi giật mình, sau đó khó khăn uống vài ngụm nước đường.


      Lăng Thiếu Đường nhàng lấy khăn mặt lấy vết nước còn đọng khóe miệng .


      Lát sau, Lăng Thiếu Đường nhàng hỏi:


      - Em thoải mái hơn chưa? Còn thuốc nữa, để cho em uống!


      Sau đó, nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy, để dựa vào người .


      - Em… em muốn uống…

      Kỳ Hinh nhìn bát thuốc rồi nhíu mày lại, có trời mới biết sợ nhất là phải uống loại thuốc này.


      - được, uống thuốc em mới khỏi bệnh được! – Lăng Thiếu Đường cho phép cự tuyệt.


      - mà... chỉ cần châm cứu là được rồi, đừng bắt em uống thuốc, được ?


      Kỳ Hinh vô thức kéo kéo tay Lăng Thiếu Đường, ánh mắt khẩn cầu.


      - Hinh Nhi! Hinh Nhi của !


      Trước làm nũng của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường thấy trong lòng ngứa ngáy, bật cười, đưa tay ôm chặt lấy . Đúng là chưa thấy bé nào đáng như vậy, uống thuốc mà còn phải cò kè mặc cả!


      - Yên tâm, giúp em uống, đắng lắm đâu! – Nụ cười khóe môi càng sâu hơn, lên tiếng đầy chiều.


      Kỳ Hinh kinh ngạc đến mức ngây người trước biểu cảm của Lăng Thiếu Đường, chưa bao giờ thấy như thế này...


      Lăng Thiếu Đường ngửa đầu đổ bát thuốc vào trong miệng rồi giữ chặt khuôn mặt Kỳ Hinh, khẽ áp môi lên môi , dòng nước thuốc đen đặc chậm rãi được mớm vào trong miệng .


      Trái tim Kỳ Hinh đập thình thịch, hai má đỏ ửng, thể thừa nhận... cách uống thuốc này là kỳ lạ, mà thứ thuốc này cũng khó uống lắm...


      Vì sao...


      Kỳ Hinh đảo mắt nhìn tập tài liệu đầu giường, chẳng lẽ mấy hôm nay ở nhà xử lý công việc sao?


      Sau khi uống xong thuốc, lại đặt nằm xuống giường, đôi mắt sáng ngời:


      - Giờ em ngủ chút , em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ khỏi ốm nhanh thôi!


      xong, đứng lên ra ngoài.


      - Đợi ... – Kỳ Hinh lên tiếng.


      - Sao? nỡ để ra ngoài à? – Lăng Thiếu Đường quay trở lại giường, khuôn mặt tuấn có chút tà khí, chống tay xuống giường, hoàn toàn vây lấy người trong phạm vi của mình.


      Kỳ Hinh hơi rung động nhưng cũng thấy mất tự nhiên.


      - Sao, vẫn còn muốn ôm em ngủ à? Mấy ngày nay em lúc nào cũng ngủ trong lòng đấy!


      Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, khuôn mặt tà mị đầy sức hấp dẫn.


      - Cái gì?

      Kỳ Hinh giật mình, tuy luôn mê man nhưng lúc nào cảm thấy rét lạnh luôn có bức tường ấm áp để dựa vào. thấy rất ấm áp, cũng rất an toàn, hơi thở đó khiến cảm thấy rất quen thuộc.


      Đúng! Cảm giác quen thuộc đó chính xác là do Lăng Thiếu Đường mang lại.


      Lăng Thiếu Đường giơ tay khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại của , cảm thấy lúc này cực kì giống con mèo.


      - Ngoan, em cứ nằm nghỉ trước ! gọi xong điện thoại quay lại ngay!


      Kỳ Hinh vội vùi người vào trong chăn. Sau khi Lăng Thiếu Đường nhàng đóng cửa lại, mới ngơ ngác nhìn về phía cửa.
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG



      CHƯƠNG 54: SÁNG SỚM TỈNH LẠI




      Edit: BB[o]

      -----------------


      Dần dần, bệnh tình của Kỳ Hinh cũng đỡ , sắc mặt tái nhợt giờ cũng hồng hào lên ít.


      Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, khúc xạ tạo thành vầng sáng cực kì tươi đẹp.


      Có lẽ bầu khí sáng sớm lan tràn khắp nơi, Kỳ Hinh bỗng tỉnh lại, mở to đôi mắt, ánh mắt thanh lạnh có nét dịu dàng, hàng lông mi đen như mực và thon dài hơi run run.


      Dường như nghĩ ra điều gì khác lạ, lập tức ngồi bật dậy, tim nhảy loạn xạ.


      Cánh tay trái đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường vẫn đặt eo , lồng ngực trần rắn chắc của đầy cường tráng.


      Kỳ Hinh nhàng lùi người về phía sau, mấy ngày nay, Lăng Thiếu Đường cứ ôm nằm ngủ như vậy, dù giờ sức khỏe hồi phục rồi.


      Kỳ Hinh nhìn người đàn ông đến mức mất hồn, đầu hơi nghiêng nghiêng để có thể ngắm nhìn toàn bộ những đường cong lạnh lùng mà tuyệt đẹp, hàng lông mày lạnh lẽo của hơi nhíu lại, đầu giường là mấy tập tài liệu dày cộp.


      Mấy hôm nay, Lăng Thiếu Đường dịu dàng chưa từng thấy, chẳng nóng nảy, cũng chẳng cau có tức giận mà nhàng như mặt nước tĩnh lặng. Dù có lúc cũng có phần ngông cuồng bá đạo nhưng chính vì vậy lại khiến hoang mang, thậm chí có phần khiếp sợ. Cũng có thể do mấy hôm bị ốm nặng, thỏa mãn được dục vọng của nên mới vậy!


      Rốt cuộc người đàn ông này là thế nào? Liệu có thể dịu dàng với được trong bao lâu? Có phải sau khi khỏi ốm là mọi thứ lại biến mất ?


      Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường ngủ say, mấy ngày vừa rồi chắc mệt lắm, mỗi lần tỉnh lại đều thấy ở bên cạnh mình.


      Những ngón tay mảnh mai của nhàng vuốt lên hàng lông mày hơi nhíu lại của Lăng Thiếu Đường, dường như ngủ được yên?


      Là vì sao?


      Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh thầm cười khổ, sao có thể chứ? từng tình đối với đáng đồng, giờ đối xử với như vậy chẳng qua là muốn nhìn thấy con bệnh mà thôi. chỉ là công cụ làm ấm giường, cũng giống như lý do nhảy xuống biển cứu vậy.


      Kỳ Hinh à Kỳ Hinh, chẳng lẽ mày còn chưa tỉnh ngộ ra à?


      lắc lắc đầu, muốn đả thông tư tưởng của mình chút.


      ngờ, cảm thấy phần eo bị siết lại, hơi thở của đàn ông xộc thẳng vào mũi !


      Kỳ Hinh kinh hãi, ra tỉnh rồi!


      mở mắt, khuôn mặt đầy lạnh lùng mang theo chút buồn ngủ nhưng vẫn ảnh hưởng đến phong thái, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần lười nhác…


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường sáng ngời dưới đôi lông mày kiếm, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt chim ưng trong veo nhìn Kỳ Hinh chằm chằm hề chớp mắt. Kỳ Hinh ngây ngốc, sau khi bắt gặp ánh mắt ấy, vội vàng tránh ra khỏi vòng ôm ấp ám của !


      - Sao? Nhanh như vậy chán ghét vòng ôm của tôi rồi à? Mấy hôm nay em đều dựa vào nó để sưởi ấm đấy!


      Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà mị, giọng nhàng như thầm.


      - … đừng như vậy…


      Kỳ Hinh dùng tay chắn trước cơ thể sát lại gần mình của Lăng Thiếu Đường, lúc này cả và Lăng Thiếu Đường đều mặc quần áo.


      - Đừng gì cơ?


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường mơn trớn đôi môi của Kỳ Hinh.


      - Tôi là người đàn ông có dục vọng rất lớn, điều này em hơn ai hết! Nhưng mấy hôm nay em lại khiến tôi bị cấm dục! – Ánh mắt dần trở nên thâm thúy.


      Kỳ Hinh kinh hãi, vội vàng trốn về phía đầu giường, cố gắng tránh xa phạm vi hơi thở của người đàn ông. Tại sao mấy hôm nay lại cảm thấy an toàn cơ chứ? ràng là rất nguy hiểm mà!


      - Sao? Sợ à?


      Lăng Thiếu Đường bật cười trước phản ứng của Kỳ Hinh! Đúng, mấy hôm nay nhẫn nhịn rất cực khổ, nhưng bản thân cũng chẳng đói khát đến vậy, sao có thể quan tâm đến tình hình mà tăng thêm gánh nặng cho cơ thể được chứ?


      lại kéo Kỳ Hinh vào trong ngực mình:


      - Yên tôi, tôi nhịn…


      Ngôn từ mờ ám pha lẫn chút quan tâm dễ phát .


      Trái tim Kỳ Hinh thắt lại, lúng túng :


      - Tôi… tôi muốn ra ngoài tản bộ!


      Lăng Thiếu Đường hôn lên trán rồi sau đó cũng xuống giường.


      Kỳ Hinh đứng dậy, bầu khí sáng sớm rất thoải mái, mấy hôm nay luôn mê man, hoàn toàn quên mất hương vị này rồi.


      Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên gương mặt Kỳ Hinh, làn da trắng trẻo của mịn màng, óng ánh trong suốt.


      Lăng Thiếu Đường dịu dàng vén mấy sợi tóc trước trán cho rồi lấy quần áo để chuẩn bị thay.


      Sau đó, quỳ gối xuống, giúp để giày để thoái mái dạo bộ.


      Kỳ Hinh mở to đôi mắt đẹp, sao lại có thể làm vậy?


      là mơ hồ! Lăng Thiếu Đường… cũng bị bệnh sao?


      vỗ tay lên ngực, kinh ngạc nhìn.


      Sau khi xong giày cho , Lăng Thiếu Đường cũng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt .


      Tất cả những nghi hoặc đều lên trong mắt Lăng Thiếu Đường. chưa bao giờ phục vụ người khác, thế mà giờ lại giúp mặc quần áo. Nếu nhận ra điều này chắc chắn kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, hiểu nổi tại sao bản thân lại như vậy. Sau khi gặp Kỳ Hinh, càng ngày càng khống chế nổi hành vi của mình.


      Sáng sớm, Thanh Vận Viên cực kì tươi đẹp, ánh nắng dịu chiếu xuống bóng cây cọ cao lớn, từng vạt nắng rọi xuống bể bơi, sóng nước dập dờn phản xạ lại tia nắng khiến chúng sáng bóng như vẩy cá, từng đợt sóng gợn càng làm nổi bật xa hoa của ngôi biệt thự.


      Kỳ Hinh hít thở bầu khí tươi mát, bên cạnh là Lăng Thiếu Đường siết chặt eo .


      - … hôm nay làm à?


      cất giọng hỏi đầy kì lạ.


      Mấy ngày nay tuy luôn mơ màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, dù là ban ngày hay buổi tối đêm, hơi thở ấy lúc nào quanh quẩn bên .
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG



      CHƯƠNG 55: CÓ QUYỀN




      Edit: BB[o]@
      ---------


      Nếu mấy ngày vừa rồi ngủ nghỉ ở bên suốt, vậy chẳng phải lo việc của tập đoàn được sao?


      Ánh mặt trời chiếu lên những góc cạnh tuấn và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường, hoàn toàn làm sáng cao quý và tao nhã người .


      - !


      Lăng Thiếu Đường cong khóe miệng lên, ý cười thấp thoáng bên môi:


      - Mấy ngày nữa tôi muốn em cùng tôi đến nơi!


      Kỳ Hinh hơi sững sờ: “ đâu?”


      Lăng Thiếu Đường lên tiếng, chỉ có ánh mắt là lóe sáng, nụ cười môi cũng khó có thể nắm bắt.


      Kỳ Hinh tiếp tục hỏi nữa, biết dù có hỏi cũng trả lời.


      ***


      Hương hoa dịu lan tỏa khắp bầu khí, quanh quẩn bên Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường dạo bộ.


      Hoa bỉ ngạn bung nở những đóa hoa đỏ tươi cực kì diễm lệ, tựa như vẻ đẹp ngàn năm mới được khoe ra, hoa nở hoa tàn cứ thế luân hồi mỗi dịp thu đến.


      Kỳ Hinh nhìn đến mất hồn, khi tiến vào khu vực toàn sắc đỏ sẫm, như xinh đẹp nhưng gầy yếu đứng giữa biển hoa.di∩enda∩nleqqquyd∩on


      xoay người lại nhìn Lăng Thiếu Đường đứng gần mình, tựa như phải chịu đau đớn tột cùng, chỉ mong người đàn ông này có thể cùng ngắm nhìn những đóa hoa bỉ ngạn này.


      Lăng Thiếu Đường cũng nhìn Kỳ Hinh, trông lúc này rất kì ảo, dường như có phần chân thực. vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi ôm Kỳ Hinh trong vườn hoa, cảm giác đó rất khó có thể nắm bắt, chỉ muốn cả đời này được mãi như vậy.


      Lúc ấy, xinh đẹp và duyên dáng của như khắc sâu vào lòng , dù trái tim có lạnh lẽo đến thế nào cũng bất giác rơi vào tay


      Sau khi biết Kỳ Hinh ăn độc tố của hoa bỉ ngạn, dù nổi trận lôi đình, muốn thiêu hủy toàn bộ vườn hoa nhưng khi đối mặt với những cả biển hoa, trái tim lạnh lẽo của như bị tan chảy, đau đớn vô cùng, thể xuống tay.die►nd►anleq►uyd►on


      Những đóa hoa bỉ ngạn khiến rung động, phải vì nó có sắc màu đỏ tươi mà là vì nó đại diện cho người…


      Nhìn những bụi hoa, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Hinh.


      - Rất cám ơn tiêu hủy chúng!


      Tâm trạng Kỳ Hinh rất phức tạp, thốt ra lời từ tận đáy lòng.


      - Tôi vẫn luôn thích và tán thưởng xinh đẹp của chúng, cũng giống như em…


      Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh lại để đối mặt với .die≈nda≈nlequ≈ydon


      Kỳ Hinh cảm thấy hơi lo lắng, Lăng Thiếu Đường như vậy khiến cảm thấy quen.


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia cười nhạo, nụ cười môi càng đậm hơn:


      - Cho nên… tôi từ thủ đoạn nào để giữ chặt xinh đẹp đó ở lại bên cạnh mình!


      Kỳ Hinh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chớp qua tia hờn giận, quả nhiên là vậy, là đáng giận!


      - coi tôi là cái gì vậy? Tôi cũng có nhân quyền đấy!


      - Nhân quyền?


      Những lời này của Kỳ Hinh ràng khiến Lăng Thiếu Đường thấy vui.di≈end≈anleq≈uydo≈n


      - phải hiểu điều rằng, kể từ ngày trở thành tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi còn quyền gì nữa.


      Ánh mắt Kỳ Hinh ngập tràn vẻ khó tin, xúc động vì chăm sóc của Lăng Thiếu Đường mấy ngày vừa rồi giờ hoàn toàn tan biến, sao có thể cho rằng mình là người đặc biệt được chứ? Mặc dù dịu dàng nhưng vẫn chỉ muốn cơ thể mà thôi! là nhục nhã!


      Kỳ Hinh buồn bực, đột nhiên cảm thấy khí xung quanh khiến khó hít thở, muốn hít thở cũng thấy thông.


      lạnh lùng nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó hừ lạnh tiếng rồi xoay người ra khỏi vườn hoa bỉ ngạn.


      Nhưng bàn tay to đầy mạnh mẽ ngay lập tức siết chặt eo , sau đó cả người liền ngã vào lồng ngực ấm áp và rộng lớn của Lăng Thiếu Đường.


      - Còn muốn à? Sao? vẫn muốn tìm cái tên vô tích Tuyên Tử Dương đó à?dieeenda︾nlequ︾yd︾on


      Lăng Thiếu Đường gào lên! Tại sao? Tại sao này lại có thể dễ dàng khiến tức giận như vậy?


      Kỳ Hinh ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy thịnh nộ của Lăng Thiếu Đường, cất giọng thanh lạnh:


      - Lăng Thiếu Đường, còn muốn thế nào nữa? Tôi thấy mới chính là kẻ vô lại! khiến nhà họ Dương khuynh gia bại sản, chẳng lẽ còn chưa hài lòng à? còn định giễu cợt ấy để làm thú vui nữa ư?


      Mỗi câu chỉ trích nghe vào tai Lăng Thiếu Đường đều khiến càng tức giận.


      Đôi mắt thoáng trở nên giận dữ, bàn tay to siết chặt vòng eo của Kỳ Hinh cũng tăng thêm lực, bầu khí hài hòa giữa hai người lúc này sặc mùi nguy hiểm:


      - còn định vì cái tên vô lại đó mà tranh cãi với tôi!


      Tiếng gầm của vang vọng khắp vườn hoa như ném hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước cuộn trào.


      Kỳ Hinh lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Lăng Thiếu Đường, giọng lại càng thêm phần châm chọc:


      - Chẳng lẽ tôi sai à? Theo tôi thấy chỉ là kẻ đa nghi như Tào Tháo, chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà thôi, hai năm trước như vậy, hai năm sau cũng chẳng khác gì!di╣end╣anleeeqquydo╣n


      - ... – Lăng Thiếu Đường siết chặt cằm Kỳ Hinh, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng:


      - Hinh Nhi, đừng có chọc giận tôi! Cũng đừng làm mấy việc cò kè mặc cả vô tích đó với tôi!


      Ánh mắt Kỳ Hinh phản chiếu lại lỳ lợm trong ánh mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đông lạnh của toát lên nét uy nghiêm cực kì lớn.


      cố nén giận, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại:


      - Chẳng lẽ việc Lăng thị thu mua tập đoàn Thụy Dương là sai sao?


      Trái tim Lăng Thiếu Đường nhói lên, hóa ra hề tin tưởng ! Nếu nghĩ như vậy cứ cho là vậy !


      - Đúng, chính xác! Tôi muốn nhìn thấy tập đoàn Thụy Dương bị hủy hoại trong tay tên vô lại ấy!di▀enda╣nlequ▀ydo▀n


      ra đó cũng là ! cũng muốn em trai mình phải gánh trách nhiệm gì trong chuyện này! Mà lần này đúng là tập đoàn Thụy Dương gặp vấn đề hề , tuy nhiên tập đoàn cũng có triển vọng, nếu như vậy việc gì phải từ chối?



      HẾT HỒI 4 ~
      bornthisway011091Fuu thích bài này.

    5. Fuu

      Fuu Well-Known Member

      Bài viết:
      330
      Được thích:
      347
      trời ơi, còn bị ngược đến khi nào đây... càng xem càng thấy tức... 2 chị này lòng đều hướng về nhau nhưng ngoài miệng toàn dùng lời tổn thương nhau để đối phương hiểu lầm... sao ai thành chút chứ.... đau tim chết được...bức xúc quá:yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50:
      Thanks nàng nha ^^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :