1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG

      CHƯƠNG 46: THĂM

      Edit: BB[o]
      -------------------

      - Bác Lăng, sức khỏe của bác thế nào rồi? – Kỳ Hinh cắm bó hoa tươi vào trong bình rồi lại gần Lăng Diêu Hồng, quan tâm hỏi.

      Mùi hương dịu xua mùi thuốc. Đây là phòng bệnh tư nhân rất sang trọng, Kỳ Hinh tìm được phòng từ lâu nhưng mãi mới được bác sĩ cho phép vào thăm.

      Trước đây Kỳ Hinh nghĩ đến chuyện đến thăm Lăng Diêu Hồng, nhưng Lăng Thiếu Đường lại cứ giữ lại bên cạnh, chẳng cho chút tự do nào, mấy hôm nay Lăng Thiếu Đường công tác nên mới có thể làm những điều mình muốn.

      - Tiểu Hinh à, con đến thăm bác là bệnh tình của bác đỡ hơn nửa rồi. Nhưng dù gì ở nhà là tốt nhất, ở đây ngày nào cũng ngửi thấy mùi thuốc, có bệnh cũng thành có bệnh.

      Lăng Diêu Hồng được Kỳ Hinh đỡ người để ông ngồi thoải mái hơn.

      - Bác Lăng, bác ở đây có bác sĩ chăm sóc mọi người mới yên tâm được!

      Kỳ Hinh mỉm cười .

      - Tiểu Hinh à, bác vẫn quen nghe con gọi bác là bố hơn!

      Lăng Diêu Hồng nằm giường bệnh, nhìn Kỳ Hinh .

      Kỳ Hinh thấy rất ấm áp:

      - Cháu xin lỗi khiến bác phải lo lắng, đúng ra cháu phải đến thăm bác sớm hơn! – dien‿danle‿‿quyd‿on Kỳ Hinh cảm thấy rất áy náy.

      Lăng Diêu Hồng lắc đầu, nặng nề thở dài hơi:

      - Tiểu Hinh à, ra nhà họ Lăng chúng ta mới phải xin lỗi con… – Giọng của Lăng Diêu Hồng có chút nghẹn ngào.

      - Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi! – Kỳ Hinh an ủi Lăng Diêu Hồng.

      - , Tiểu Hinh, con cứ để bác ! – Lăng Diêu Hinh thương Kỳ Hinh như thương con ruột của mình:

      - Bác tuyệt đối thể ngờ Thiếu Đường lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy! Sao nó có thể buộc con bỏ đứa bé được chứ! Thằng… bất hiếu này! Khụ… khụ…

      Lăng Diêu Hồng nhớ lại chuyện cũ lại thêm tức giận, cả người run lên, tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.

      - Bác Lăng, bác đừng như vậy!

      Kỳ Hinh vội trấn an kích động của Lăng Diêu Hồng! Ông cũng hiền từ như bố ruột của , nhưng giờ nhìn ông nằm giường bệnh, trái tim cũng cảm thấy đau lòng, thể để ông lo lắng thêm cho nữa!

      - Đứa con ngoan, bác để con phải chịu ấm ức rồi! – Lăng Diêu Hồng ổn định tâm trạng hơn.

      Mỗi khi nhớ lại chuyện này, Lăng Diêu Hồng lại rất đau lòng.

      Đứa cháu trai của ông bị Thiếu Đường bắt phải bỏ, dù Thiếu Đường có hận ông đến mấy cũng thể trút mọi hận thù lên người Kỳ Hinh được, dù sao Kỳ Hinh cũng là người vô tội, con bé chẳng biết gì cả.

      Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau lòng, cố mỉm cười tươi, an ủi Lăng Diêu Hồng: “Thôi bác ạ, đều là chuyện của hai năm trước rồi, coi như cháu và Lăng Thiếu Đường hữu duyên vô phận !”

      Sao có thể quên được chứ? Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được? Trong hai năm qua, mỗi lần nhớ tới đứa con chết, nỗi hận với Lăng Thiếu Đường lại càng tăng thêm bậc, thậm chí nỗi hận của còn vượt xa hơn rất nhiều so với nỗi hận của Lăng Thiếu Đường dành cho .

      vĩnh viễn thể quên!

      Lăng Diêu Hồng thấy Kỳ Hinh ngây người ra, sao ông có thể hiểu tâm trạng lúc này của chứ? Chỉ là mọi chuyện đều giữ trong lòng, ra mà thôi!

      - Tiểu Hinh, khi Thiếu Nghị đến thăm bác, nó kể mọi chuyện hai năm qua của con cho bác nghe! Con đúng là ngốc quá, sao gì cả chứ!

      Khi Lăng Thiếu Nghị kể hết mọi chuyện cho ông nghe, ông đau lòng thay cho Kỳ Hinh, ông biết phải nhìn mặt mũi của bố mẹ Kỳ Hinh như thế nào nữa!

      - Bác Lăng, xin lỗi bác! –Kỳ Hinh muốn lừa gạt Lăng Diêu Hồng, nhưng lúc trước đâu thể tâm với ai.

      Lăng Diêu Hồng đau lòng nhìn Kỳ Hinh:

      - Bác biết con còn cách nào nữa mới phải làm vậy! Đúng rồi, giờ Kỳ thị sao rồi?

      Ông quan tâm hỏi.

      Kỳ Hinh ổn định lại tâm trạng rồi trả lời:

      - Mấy hôm trước cháu vừa chuyện điện thoại với bố mẹ cháu, mọi chuyện vẫn ổn!

      Gần đây, cổ phiếu của Kỳ thị lên xuống thất thường, chắc chắn chuyện gì đó bình thường. vội gọi điện hỏi bố mẹ nhưng bố giải thích đây là chuyện hết sức bình thường, đừng lo.

      Kỳ Hinh luôn lo lắng Lăng Thiếu Đường lật lọng, nếu có ngày Kỳ thị xảy ra vấn đề Lăng Thiếu Đường chính là đối tượng khả nghi nhất.

      - Nếu bác đoán sai nhất định là Thiếu Đường lấy Kỳ thị để uy hiếp con! – Lăng Diêu Hồng với Kỳ Hinh.

      - Dạ? – Kỳ Hinh hơi sững người, ngờ Lăng Diêu Hồng nằm viện nhưng vẫn biết nhiều chuyện như vậy.

      Lăng Diêu Hồng cười khổ:

      - Bác là người làm cha nên hiểu rất tính cách của Thiếu Đường. Bác biết nó rất lạnh lùng và nghiêm khắc, cho phép người khác phản bội nó, nhất là… người mà nó chú ý nhất!

      Lăng Diêu Hồng cất giọng đầy hàm ý rồi nhìn Kỳ Hinh.

      - Người ấy chú ý nhất? –Kỳ Hinh hơi chấn động.

      - Đúng, chẳng lẽ con có chút cảm giác nào sao? – Lăng Diêu Hồng lại hỏi.

      - Cháu… cháu hiểu ý bác! – Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên! thể, tuyệt đối thể có chuyện đó.

      - Con hiểu mà! Sau khi Thiếu Đường biết con chết, tại sao nó lại muốn dùng Kỳ thị để uy hiếp con chứ? Nếu mục đích của nó chính là muốn Kỳ thị Kỳ thị tuyệt đối thể tồn tại được đến hôm nay. Ngoài mặt con bị nó bắt ép ở lại bên cạnh nhưng thực tế là… Thiếu Đường sợ mất con!

      Những lời của Lăng Diêu Hồng hệt như trái bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh. chưa bao giờ công nhận chuyện này! Nếu là hai năm trước chắc chắn mừng đến phát điên, nhưng hai năm sau… bọn họ còn có khả năng sao?

      - Bác Lăng, bác nghĩ nhiều rồi, cháu và Lăng Thiếu Đường…

      - Tiểu hinh, càng là người biết biểu đạt càng muốn che giấu bản thân mình, Thiếu Đường chính là người như vậy… Chính vì thế nên trước giờ nó giỏi việc giải thích hành động của nó cho người khác!

      Lăng Diêu Hồng ngắt lời Kỳ Hinh

      Kỳ Hinh ngẩn người, sững sờ hồi lâu.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG

      CHƯƠNG 47: VIỆC BẤT NGỜ

      Edit: BB[o]
      ---------------------

      Khi Kỳ Hinh rời khỏi bệnh viện, hít hơi sâu, những lời Lăng Diêu Hồng vừa khiến chưa kịp tiếp thu.

      Huyệt thái dương của Kỳ Hinh giật giật đau nhức, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng cũng nhất thời thoải mái hơn đôi chút. để tài xế sau mình, mình dạo bộ đến hiệu sách chút rồi mới quay trở lại biệt thự.

      Sau khi xuống xe, bước về phía biệt thự, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau.

      Ngay sau đó, liền bị ôm vào lồng ngực ấm áp.

      Chủ nhân của vòng ôm ấm áp này ràng vì vừa chạy nên thở hổn hển đầu .

      Kỳ Hinh hoảng sợ, vội vàng thoát ra, ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem người đó là ai.

      - Hinh, là ! – Giọng dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai Kỳ Hinh.

      - Tử… Tử Dương? – Kỳ Hinh kinh ngạc, sao lại…

      Lúc này Tuyên Tử Dương trông rất hốc hác, khuôn mặt khôi ngô trước đây giờ tiều tụy đến mất chỉ còn trông thấy hai con mắt.

      - Tử Dương, sao lại đến đây?

      Kỳ Hinh thấy rất kì lạ, thể ngờ sao Tuyên Tử Dương lại quản đường xa chạy tới đây.

      - Hinh, đừng nhiều lời nữa, biết hôm đó vì bất đắc dĩ nên em mới như vậy, hôm nay em nhất định phải theo !

      Tuyên Tử Dương túm chặt tay Kỳ Hinh, chạy về hướng ngược lại hướng của căn biệt thự.

      - Tử Dương, rốt cuộc có chuyện gì? đừng như vậy… –Kỳ Hinh cảm thấy việc rất kỳ lạ.

      Tuyên Tử Dương lập tức phẫn nộ:

      - Hinh, bây giờ chẳng còn gì cả, chỉ có em thôi!

      - Cái gì? Tử Dương, gì vậy?

      Kỳ Hinh cảm thấy có điều chẳng lành.

      - Cái tên Lăng Thiếu Đường khốn kiếp đó vì muốn trả thù nên thu mua lại tập đoàn Thụy Dương. Giờ chẳng còn gì nữa! – Tuyên Tử Dương gào to lên, ta hận thể giết chết Lăng Thiếu Đường, ngờ Lăng Thiếu Đường lại tàn nhẫn như vậy.

      Tại sao có thể như vậy? Cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, trái tim cũng suýt nữa nhảy ra ngoài.

      Lăng Thiếu Đường, sao lại có thể… hôm đó đau khổ cầu xin , cuối cùng cũng đồng ý với thỉnh cầu của , tại sao… lại lật lỏng, thu mua tập đoàn Thụy Dương?

      - Hinh, em nghe đây, Lăng Thiếu Đường vĩnh viễn chỉ biết đến bản thân ta mà thôi. thể để em ở lại bên cạnh ta rồi chịu khổ được, theo … – Tuyên Tử Dương vừa kéo Kỳ Hinh vừa .

      - , Tử Dương, em thể theo được. mau , nếu để người của Lăng Thiếu Đường nhìn thấy rất phiền phức! – Kỳ Hinh lấy lại phản ứng.

      giờ thể cùng Tuyên Tử Dương được, Lăng Thiếu Đường thu mua công ty của ấy, nếu khi theo ấy biết Lăng Thiếu Đường còn có thể làm ra những chuyện tàn nhẫn đến mức nào nữa.

      - Hinh, phải em chê giờ chỉ còn hai bàn tay trắng đấy chứ? – Ánh mắt Tuyên Tử Dương vụt qua tia khác lạ.

      - … Tử Dương, em có, hãy bình tĩnh nghe em

      Kít! Khi hai người còn giằng co nhau, chiếc xe hơi đột nhiên phanh lại, tiếng phanh xe bỗng chắc ngắt lời Kỳ Hinh.

      Ngay sau đó, người đàn ông cao lớn bước ra.d

      Kỳ Hinh cảm thấy choáng váng, có cảm giác máu trong người chảy ngược vì đứng trước mặt hai người họ lúc này chính là Diêm La – Lăng Thiếu Đường!

      Lúc này, đông lạnh hoàn toàn che kín gương mặt muốn giết người của Lăng Thiếu Đường, tuyệt đối thể ngờ rằng hai người họ còn dám gặp mặt nhau!

      chạy xe về biệt thự, chợt nhìn thấy đôi nam nữ nắm tay nhau chạy về hướng ngược lại. nheo đôi mắt lạnh lùng vào, vì phát ra, đó… đó chính là Kỳ Hinh!

      Còn người đàn ông giữ chặt tay chính là Tuyên Tử Dương!

      tức giận trong nháy mắt bùng nổ như muốn làm tung lồng ngực Lăng Thiếu Đường, uy lực chẳng khác nào thứ vũ khí hạt nhân. Kỳ Hinh, đáng chết này, dám nhân lúc ra nước ngoài để bỏ trốn?

      May mà về nước sớm, nếu

      Ra nước ngoài xử lý công việc, chợt phát ra bản thân luôn cảm thấy nao nao, bóng dáng của Kỳ Hinh lúc nào ra trước mắt . làm gì? Có ngoan ngoãn ở nhà chờ về hay ?

      Mỗi khi nghĩ đến đây, lòng Lăng Thiếu Đường nóng như lửa đốt. bình tĩnh được tạo dựng trong suốt hai mươi mấy năm qua nhất thời tan rã hết cả, thậm chí còn chẳng thể tập trung được vào công việc, lúc nào cũng cảm thấy điên điên khùng khùng. nhanh chóng thay đổi lịch trình, vội vàng trở về biệt thự…

      Ai ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh tượng này.
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG

      CHƯƠNG 48: ĐÔI NAM NỮ THẦN BÍ

      Edit: BB[o]
      ------------

      - Tuyên Tử Dương, tôi đúng là xem năng lực của cậu rồi, ngờ cậu còn có thể tìm ra được nơi này!

      Giọng của Lăng Thiếu Đường như vang vọng từ tận địa ngục, quanh quẩn khắp trong bầu khí.

      Lúc này, phẫn nộ đến mức sắp giết người, lồng ngực phập phồng lên xuống cùng nắm tay siết chặt cho thấy cố nín nhịn.

      Tuyên Tử Dương nhất thời bị khí thế của Lăng Thiếu Đường áp đảo, nhưng khi nghĩ đến tập đoàn Thụy Dương và Kỳ Hinh, khí thế của ta cũng trỗi dậy.

      - Lăng Thiếu Đường! đúng là kẻ tiểu nhân ăn tươi nuốt sống người khác, giờ tôi chẳng cần phải lo lắng chuyện của tập đoàn nữa, nhưng tôi còn có Kỳ Hinh, vĩnh viễn đừng mơ tưởng rằng có được Kỳ Hinh.

      - Cậu gì? Lặp lại lần nữa xem nào!

      Lửa giận trong lồng ngực Lăng Thiếu Đường bỗng chốc bị kích thích, gầm lên, nắm đấm cũng nhanh như chớp vung ra…

      - A… – Tiếng hét chói tai của Kỳ Hinh vang lên, ràng là Tuyên Tử Dương hề có năng lực đánh trả, ta bị đấm bay văng ra xa, ngã chổng vó.

      Ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường bước nhanh lên mấy bước, phẫn nộ vung nắm đấm như mưa vào người Tuyên Tử Dương.

      - du thuyền tôi tha cho cậu rồi, thế mà cậu còn biết tốt xấu, muốn đưa Kỳ Hinh ! Tôi cho cậu biết, Kỳ Hinh vĩnh viễn là người của tôi, cái đồ khốn kiếp nhà cậu đừng có nghĩ đến! – Lăng Thiếu Đường phẫn nộ gào lên như muốn giết người.

      - Tử Dương… – Kỳ Hinh kinh hãi, vội chạy đến.

      - Đủ rồi, Lăng Thiếu Đường, dừng tay lại cứ như vậy đánh chết ấy mất!

      Lăng Thiếu Đường hung hăng buông Tuyên Tử Dương ra.

      Kỳ Hinh vội vàng tiến lên, sốt sắng lấy khăn tay cầm máu cho Tuyên Tử Dương. Nhưng còn chưa kịp làm tay bị lực mạnh kéo lại. Vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt hung tợn.

      - đau lòng vì ta à? –Lăng Thiếu Đường lạnh lùng hỏi, tức giận đến mức tưởng như chạm vào là bùng nổ ngay.

      Kỳ Hinh đẩy Lăng Thiếu Đường ra, đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Lăng Thiếu Đường. lát sau, chuyện bất ngờ xảy ra khiến Lăng Thiếu Đường thể nào ngờ tới...

      bàn tay hung hăng tát thẳng vào má Lăng Thiếu Đường.

      Thời gian lập tức ngừng lại vào chính thời điểm tiếng tát vang lên, đồng thời hơi thở sặc mùi nguy hiểm cũng lập tức vây kín bầu khí xung quanh!

      Ngay sau đó, cổ tay Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường bắt được. chẳng khác nào quỷ Satan đến từ địa ngục nổi cơn thịnh nộ, chỉ riêng ánh mắt sắc bén ấy cũng đủ giết người.

      - Lăng Thiếu Đường, phải là người, sao có thể nhẫn tâm chà đạp lên công ty mà người khác mất bao công sức để thành lập? Tôi ngờ vì lợi ích mà lại lật lọng, còn từ thủ đoạn nào, ngờ lại đê tiện đến mức này.

      Kỳ Hinh cố nén cảm giác đau đớn, giọng lạnh như băng đầy sắc bén của đâm thẳng vào lòng Lăng Thiếu Đường.

      Khuôn mặt đông lạnh của vụt qua đau lòng, hóa ra trước giờ chưa từng tin tưởng bản thân , vì người đàn ông khác mà hiểu lầm !

      - Tôi cảnh cáo rồi, trước khi làm chuyện gì phải nghĩ đến hậu quả!

      Lăng Thiếu Đường phẫn nộ, muốn giải thích gì cho Kỳ Hinh nữa. Giờ chỉ thầm nghĩ rằng nhất định phải giáo huấn biết trời cao đất dày này là gì.

      Sau khi gào lên, Lăng Thiếu Đường kiên quyết bế thốc Kỳ Hinh lên về phía xe ô tô, sát khí đằng đằng tỏa ra, ra lệnh cho tài xế:

      - Vứt cái đồ bỏ đó vào núi ! Đừng để tôi thấy ta nữa!

      - Vâng, Lăng

      Sau khi giao việc xong, Lăng Thiếu Đường ngồi vào vị trí lái, nhấn mạnh ga, phóng xe như gió bão về phía biệt thự.

      - Hinh – Tuyên Tử Dương bị đấm, cả người toàn là vết thương, ta khó khăn mở mắt ra, cực kì đau lòng. Đợi đến khi ta tỉnh lại nơi rất xa biệt thự rồi!

      - Lăng Thiếu Đường... tôi... tôi nhất định bỏ qua cho ! – Ánh mắt ta khiến người khác cực kì sợ hãi.

      - Chúng tôi có thể giúp ! – Giọng của người phụ nữ vang lên, chiếc khăn tay bỗng chốc xuất ngay trước mắt Tuyên Tử Dương.

      Tuyên Tử Dương quay đầu lại cách khó khăn, ta híp hai mắt lại mới thấy người mới tới! Đó là xinh đẹp!

      - Các người...

      - Chúng tôi có thể giúp báo thù! – người đàn ông xuất bên cạnh người phụ nữ.

      - ... phải là... – Tuyên Tử Dương mở to hai mắt, ngây ngẩn cả người! Sao lại có thể?

      -----------
      bornthisway011091 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 49: TRA HỎI


      Edit: BB[o]
      -----------


      - Buông ra! Lăng Thiếu Đường, buông tôi ra!


      Kỳ Hinh ra sức giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi cánh tay to đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường.


      rất tức giận, cho tới tận bận giờ cũng thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại có thể tàn nhẫn như vậy. hủy bỏ công ty của Tuyên Tử Dương, sau đó còn hung hăng đánh người khiến Tuyên Tử Dương bị thương rất nghiêm trọng.


      Lăng Thiếu Đường lời nào hết, hai hàng lông mày nhíu chặt lại vào nhau, đôi môi mỏng hơi nhếch lên thể phẫn nộ của .

      Chẳng thèm để ý đến tiếng thét chói tai và giãy dụa của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường vừa lôi vừa kéo vào phòng ngủ rồi đẩy cả người xuống sofa.


      - A… – Bị đẩy quá mạnh khiến Kỳ Hinh thở hổn hển, lúc này hoàn toàn cảm nhận được uy hiếp khủng khiếp từ đầu mình.


      Kỳ Hinh thở hổn hển, miễn cưỡng đứng dậy, đưa tay vuốt lên vết đỏ cổ tay còn lại, ánh mắt đầy thịnh nộ:


      - Lăng Thiếu Đường, quá đáng rồi đấy! Đường đường là tổng giám đốc của Lăng thị mà lại giống như kẻ đầu đường xó chợ đánh người, có phải đây mới chính là bản tính thực của Lăng Thiếu Đường ?


      Kỳ Hinh tức giận, gào to lên.


      Rầm!


      Lăng Thiếu Đường vung bàn tay to lên, tiếng đóng sập cửa vang vọng khắp phòng ngủ. vẫn lời nào nhưng từ chính ánh mắt thâm trầm của cho Kỳ Hinh biết, còn kiên nhẫn nữa rồi!


      - Lăng Thiếu Đường, tránh ra, tôi muốn ra ngoài! – Khi nghĩ đến vết thương của Tuyên Tử Dương, Kỳ Hinh rất lo lắng.


      - Ra ngoài? còn định đâu? Đây mới chính là nơi phải ở!


      Lăng Thiếu Đường bước từng bước tới gần , trán nổi đầy gân xanh, nghiến răng nghiến lợi hỏi:


      - quan tâm đến tên chết tiệt đó? Biểu cảm của giờ có phải định cho tôi biết là nỡ bỏ ta? ta?


      Dù sao bọn họ cũng từng là vị hôn phu và hôn thê của nhau, biết chừng Kỳ Hinh Tuyên Tử Dương cũng nên. Nhưng biết vì sao, khi nghĩ đến việc trong lòng này chỉ có cái tên vô lại đó, Lăng Thiếu Đường cảm thấy bực tực đến mức muốn phóng hỏa thiêu rụi căn phòng.


      Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà trong lòng chỉ có Tuyên Tử Dương? Kỳ Hinh vốn là thuộc về , hai người bọn họ cùng thề ước trong nhà thờ, đây là chuyện định trước, vĩnh viễn thể thay đổi!


      Lăng Thiếu Đường muốn quá sâu để phân tích trạng thái tâm lý của mình lúc này! Đây là… đây hẳn là dục vọng muốn độc chiếm!


      Đúng! Chỉ là dục vọng muốn độc chiếm mà thôi! Chỉ là thể để lừa gạt này được hạnh phúc mà thôi! Lúc trước nhẫn tâm quan tâm đến cảm nhận của , đến việc có quan hệ mờ ám với bố , lại còn dùng thủ đoạn hạ lưu để lừa gạt , vậy mà hôm nay còn muốn được hạnh phúc sao?


      Đúng, chính là như vậy! Cũng chẳng phải là… chẳng phải là có tình cảm gì đặc biệt với hết!


      Nhưng, tại sao cảm xúc của lại luôn bị ảnh hưởng bởi Kỳ Hinh? Khi thấy để ý đến mình, lại cảm thấy có chút gì đó mất mát; mỗi lần đối mặt với câu chất vấn của , lại càng trở nên nóng nảy và luống cuống; khi Kỳ Hinh ở bên cạnh, lại thường chìm đắm trong dòng suy nghĩ về . người luôn bình tĩnh và có khả năng kìm chế như , tại sao lại vì này mà vui buồn thất thường như vậy?


      ấy? Ba từ này làm Kỳ Hinh sửng sốt. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hoàn toàn quên tức giận ban đầu mà lại rơi vào trạng thái hoảng hốt.


      ? Kỳ Hinh chưa từng cẩn thận suy nghĩ về vấn đề này, dù lúc ở du thuyền, cũng chỉ muốn bảo vệ Tuyên Tử Dương mới vậy. Nhưng hôm nay khi đối mặt với vấn đề này, sao lại thể nhìn vào trái tim của mình được?


      Tuyên Tử Dương là vị hôn phu của , theo lý mà , hẳn là phải ấy mới đúng.


      Nhất là khi bị Lăng Thiếu Đường hại, Kỳ Hinh bị thương khắp người lại gặp được Tuyên Tử Dương vô cùng tao nhã, ấy cẩn thận, nhẫn nại, dịu dàng dùng am hiểu của mình để làm xoa dịu trái tim tổn thương của .


      Tuyên Tử Dương và Lăng Thiếu Đường là hai người đàn ông hoàn toàn khác nhau, khi ở bên cạnh ấy, Kỳ Hinh cảm thấy rất thoải mái, dường như lúc nào cũng có làn gió xuân ấm áp thổi qua, tất cả những gì thoải mái đều được dịu dàng của ấy quấn .


      Nhưng khi gặp lại Lăng Thiếu Đường, bị bắt phải làm tình nhân, tại sao lại để ý đến chuyện phải rời xa Tuyên Tử Dương?


      Chẳng lẽ… tình cảm của dành cho Tuyên Tử Dương chỉ là cảm kích, phải là “”?


      Kỳ Hinh nhất thời cảm thấy vô cùng hỗn loạn và khiếp sợ. Tại sao đến lúc này mới nghiêm túc nhìn thẳng vào lòng mình về vấn đề này… Tuyên Tử Dương sao?


      Trong hai năm qua, Tuyên Tử Dương theo đuổi , hơn nữa trước cẩn thận và quan tâm của ấy, dần dần bị xao động. Khi ấy cầu hôn , trong đầu đột nhiên lên bóng dáng lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường, sau đó lập tức đồng ý.


      Bởi vì từ trong tiềm thức, cho rằng dịu dàng và ôn hòa của Tuyên Tử Dương hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn về cuộc sống của . Nếu Tuyên Tử Dương cũng giống như Lăng Thiếu Đường tuyệt đối vào vết xe của hai năm trước.


      Tình đó rất đau khổ, rất chua xót và cũng quá tàn nhẫn!


      Cho nên muốn tình kích thích, cũng chẳng phải là tình oanh oanh liệt liệt, tình đến chết sống lại, chỉ muốn có tình bình thường, nước chảy đá mòn, sống cuộc đời bình thản là được rồi.


      cần phải vất vả đến mức hàng đêm trong những giấc mơ cũng chỉ có thực và trở ngại!


      Nhưng hai năm sau, khi Lăng Thiếu Đường xuất trước mắt , người đàn ông đó ngông cuồng, thèm quan tâm đến nỗi hận của với mà ích kỷ bắt ép ở lại bên cạnh khiến lại lần nữa phải sống trong thế giới toàn những âu lo.


      Nhưng, trái tim lại như lạc trước quan tâm và căng thẳng mà vô tình thể ra…

      Tình hề phẳng lặng!


      Có lẽ, trong đó là tình cảm mãnh liệt, có điên cuồng, có cố chấp, có lưu luyến!


      Tình chân chính có lẽ mang đến đau khổ và nước mắt, nhưng chỉ cần được nếm hương vị của tình lần, gặp được người khiến ta phải chìm đắm chẳng còn cách nào thoát ra được.


      Giống như nụ hôn ngông cuồng và vòng ôm mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường…


      Có phải như vậy ?


      Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn người đàn ông ngông cuồng trước mắt, từ người tỏa ra khí phách uy phong, đôi mắt sắc bén, chiếc cằm cương nghị…
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG


      CHƯƠNG 50: HOÀN TOÀN TRỞ THÀNH NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI [16+]



      Edit: BB[o]
      --------------


      lại nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.


      Chẳng lẽ… người đàn ông trước mặt này hay sao? Dù có bị hung hăng giẫm đạp lên? … vẫn khao khát có được tình của ?


      ! Nhận thức này khiến khuôn mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh trở nên trắng bệch.


      ! thể nào! thầm hét lên trong thâm tâm, cưỡng chế ý niệm khó tin đó trong lòng…


      Kỳ Hinh, mày thể quên hại mày thế nào! Trong con mắt ác ma của , mày chính là công cụ báo thù của ! Hai năm trước là vậy, hai năm sau cũng chẳng có gì thay đổi! Thứ thay đổi chính là nỗi hận của mày với , nỗi hận thù giết hại con mày!


      thể ngốc nghếch đến mức lại lần nữa, tuyệt đối thể!


      Sắc mặt tái nhợt của khiến Lăng Thiếu Đường cho rằng chỉ toàn tâm toàn ý lo cho an nguy của Tuyên Tử Dương, tức giận của lại càng bùng nổ…


      - còn chưa trả lời câu hỏi của tôi! cái tên họ Tuyên ngu ngốc đó sao? !


      Lăng Thiếu Đường gào lên! Đúng vậy, phát ra rất sợ Kỳ Hinh thừa nhận điều này! Cảm giác ghen tỵ bùng nổ khiến sắp phát điên lên, cho phép, cho phép Kỳ Hinh còn nhung nhớ đến cái tên Tuyên Tử Dương đó!


      Tiếng gào giận dữ của Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh trở lại thực, cũng nhanh chóng che lấp chân tình được vùi sâu trong lòng.


      - Đúng, tôi ấy! nhốt được thể xác tôi nhưng giam cầm được trái tim tôi! Tôi ấy!


      Kỳ Hinh ngờ được rằng khi đối mặt với cảm xúc và tình cảm này, lại thấy rất mệt, cho nên Kỳ Hinh lời trái lương tâm.


      - Chết tiệt! – gào lên, khí thế bức người. Khi nghe Kỳ Hinh vậy, cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang! Quả nhiên là vậy!


      - có biết cố tình chọc giận tôi có kết cục thế nào ? Đó là khiến tên ngu ngốc đó chết thảm hại hơn! – Giọng lạnh lẽo mang theo uy hiếp khiến người khác phải sợ hãi vang lên.


      - Tin! Đương nhiên là tôi tin! Còn chuyện gì làm được sao? có thể tự tay giết hại con mình, cũng có thể hủy diệt tập đoàn Kỳ thị, càng có thể làm tập đoàn Thụy Dương sụp đổ, tất cả chỉ vì muốn thỏa mãn mà thôi. Nhưng, chớ quên, vĩnh viễn bao giờ hủy bỏ được nỗi hận thù của tôi với , nỗi hận thù này tồn tại trong cả cuộc đời tôi!


      Kỳ Hinh chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh đến thấu xương, ánh mắt trong veo nhưng lại chứa lạnh lùng, mỗi câu mỗi chữ đều như những lưỡi dao sắc bén.


      Trái tim Lăng Thiếu Đường nổ tung đầy đau đớn, biết hận , nhưng ngờ khi những lời này được chính ra lại khiến đau đớn đến mức chịu nổi.


      Lập tức, tiếng cười lạnh của vang vọng khắp phòng…


      - Haha… hận tôi! sao cả! Chỉ là tôi ngờ người từng luôn miệng tôi lại là đồ dâm phụ quyến rũ đàn ông. Đàn bà cũng giống nhau cả thôi, kiếm được người còn chưa thấy đủ, còn phải “sơ cua” thêm người khác!


      Kỳ Hinh đau lòng nhắm mắt lại…


      nhất định phải giẫm đạp lên lòng tự trọng của như vậy sao? Vốn nghĩ đến chuyện này nhưng khi nghe những lời đó, chúng vẫn có lực sát thương cực lớn với .


      - Sao? còn gì để nữa rồi à? Hay là đến vấn đề về người trong lòng của ! – Lăng Thiếu Đường bóp chặt bả vai Kỳ Hinh, nhìn thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của .


      Trái tim Kỳ Hinh đau đớn từ lâu, còn gì có thể châm vào được nữa. giọt nước mắt từ khóe mắt trào ra, vô cùng thê lương.


      - Lăng Thiếu Đường, hai năm trước tôi rất , nhưng chưa bao giờ quý trọng tình của tôi. Nhưng tôi vẫn luôn tự lừa gạt bản thân mình, luôn sống trong thế giới mộng ảo tự mình tạo nên, mộng tưởng rằng ngày cho tôi chút hy vọng, mộng tưởng rằng có ngày tôi. Dù ngày nào cũng phải đối mặt với lạnh nhạt của , tôi cũng có thể chịu được, dù cuộc sống khi ấy của tôi chẳng khác nào sống trong địa ngục, tôi cũng có dũng khí để đối mặt. Nhưng… cho tôi cái gì? Chẳng lẽ hai năm sau tưởng tiếp tục giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi tôi vẫn còn dũng khí để đối mặt sao?


      Giọt nước mắt của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng, chua xót của lại khiến cảm thấy sợ hãi. chưa bao giờ biết được nước mắt của phụ nữ lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế.


      hiểu cảm giác của mình lúc này!


      - Chẳng lẽ cái tên họ Tuyên đó có thể khiến thỏa mãn?


      - Tuyên Tử Dương tôn trọng tôi, che chở cho tôi, ấy tuyệt đối cầm thú giống như !


      Kỳ Hinh lạnh lùng lên tiếng.


      Lời của lại châm lên lửa giận trong lòng Lăng Thiếu Đường, đôi mắt tóe ra những tia lửa khiến người khác sợ hãi.


      - Được, tôi lại muốn xem thủ tiết vì cái tên ngu xuẩn đó được bao lâu?


      xong, Lăng Thiếu Đường như con báo xông lên, ấn người xuống sofa, đè cả người lên người . thèm quan tâm đến giãy giụa của mà mạnh mẽ hôn lên môi .


      Nụ hôn này cực kỳ mạnh mẽ, hề có chút dịu dàng nào như muốn trừng phạt .


      Kỳ Hinh buồn bã, đầu ngón tay lạnh như băng, vô lực thuận theo khí thế bức người của


      - Lăng… Thiếu Đường, đừng quá đáng, buông tôi ra! Giọng thê lương của Kỳ Hinh pha lẫn chút bất đắc dĩ.


      - Buông ra? Để tìm Tuyên Tử Dương à? Mơ tưởng! – Đầu lưỡi Lăng Thiếu Đường lại ngông cuồng luồn vào trong, lưu luyến hôn lên từng điểm mẫn cảm của Kỳ Hinh.


      - ! Bỏ… A… … Đừng… - Kỳ Hinh vô lực ngăn cản, hét lên, muốn tránh xa khỏi hơi thở của .


      Nhưng lại kinh hãi phát ra tiếng hét của mình khi bật ra ngoài lại trở thành tiếng nỉ non kiều.


      ngửa mặt ra sau, rốt cuộc đây là cảm giác gì? sợ hãi nhưng lại… chờ mong!


      - Tôi đương nhiên có thể! – Lăng Thiếu Đường cất tràng cười quỷ dị khàn khàn, liên tục hôn lên người như muốn tra tấn.


      - Cứ thoải mái ! xinh đẹp như vậy… Tôi muốn ! Tôi muốn hoàn toàn trở thành người phụ nữ của tôi!


      Lăng Thiếu Đường tiếp tục lên tiếng. Có trời mới biết, mấy ngày nay ở bên cạnh, nhớ mùi hương thơm ngát từ người đến thế nào.


      Như ngàn vạn pháo hoa nổ tung trong người, cơ thể của hai người kết hợp hoàn mỹ với nhau cùng tiếng rên rỉ vang vọng.
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      HỒI 4: TỔN THƯƠNG



      CHƯƠNG 51: NGỦ NGHỈ


      Edit: BB[o]
      ----------------


      Kích tình mãnh liệt qua , Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh mê man, đau lòng bế lên, nhàng đặt lên giường.


      sao vậy? Tại sao hôm nay lại nổi cơn thịnh nộ?


      phải chỉ quan tâm đến cơ thể của hay sao? Tại sao khi thấy giọt nước mắt của , lại thấy tan nát cõi lòng. Còn khi kìm lòng được thốt lên những thanh rên rỉ, lại nhịn được, muốn hết lần này đến lần khác?

      Lăng Thiếu Đường ngồi bên giường, đầu ngón tay mơn trớn khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng của Kỳ Hinh, mái tóc dài hơi ướt mồ hôi của mang theo hương vị của cả . chỉ muốn như vậy, muốn hoàn toàn trung thành với ! muốn người chỉ có hơi thở của mà thôi!


      Thậm chí còn muốn nhập vào người luôn.


      Khi đứng lên, Kỳ Hinh dần khôi phục lại ý thức. nghe thấy tiếng kéo khóa quần, sau đó giọng vang lên:


      - Bác Phùng, giờ tôi phải đến công ty xử lý chút chuyện, khi nào Hinh Nhi tỉnh lại, bác mang bữa tối lên phòng cho ấy!


      - Vâng, cậu cả! – Bác Phùng cung kính trả lời.


      xong, cúp điện thoại, nhìn Kỳ Hinh nhắm mắt, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của rồi ra khỏi phòng.


      Kỳ Hinh chậm rãi mở hai mắt ra, nước mắt tuôn rơi! hận , nhưng còn hận bản thân hơn…


      cảm thấy chính là người phụ nữ vô liêm sỉ nhất đời này, tại sao hận như vậy mà lại cự tuyệt được ?


      Đôi mắt tràn ngập bi ai, cả người đau nhức, đầu đau đến mức choáng váng. hận bản thân mình tại sao lại cự tuyệt được người đàn ông như ác ma này? nên làm gì bây giờ? nên làm gì mới có thể khống chế bản thân mình, thoát khỏi tên ác ma này?


      Hôm sau!


      Kỳ Hinh nằm giường, cảm giác cả người bẫng như đám mây bồng bềnh trôi.


      - Sao lại như vậy?


      Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhàng đặt lên khuôn mặt nhắn nóng bừng của Kỳ Hinh, giọng có chứa tức giận nhưng ánh mắt lại toát lên đau lòng và thương tiếc.


      Bác Phùng nhìn Kỳ Hinh nằm giường cũng hết sức đau lòng. Khi thấy cậu cả hỏi, bà lập tức trả lời:


      - Cậu cả, trong thời gian cậu ra nước ngoài, Kỳ ăn uống gì mấy, còn thường xuyên ngồi bên cạnh bể phun nước, nếu chỉ cứ ở trong vườn hoa cả ngày! Có lẽ bị nước lạnh bắn vào cộng với việc ăn uống thất thường nên mới vậy!


      Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng. Tại sao? Tại sao lại thất thần? Chẳng lẽ nhớ đến cái tên Tuyên Tử Dương đó sao? Hay là… nhớ ?


      Tại sao lại chăm sóc tốt bản thân? ngồi cạnh bể phun nước, chắc chắn là bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ biết điều đó sao?


      Vậy mà ngày hôm qua lại phát ra khác thường của , còn cường ngạnh ham muốn , thậm chí tham lam hết lần này đến lần khác, thỏa mãn mong nhớ trong mấy ngày qua của với !


      Đáng chết! là đáng chết!


      Nếu hôm qua vội vàng quay lại công ty xử lý công việc mà ở lại bên cạnh hôm nay cũng ốm nặng như vậy!


      - Cậu cả, xin lỗi cậu, là tôi làm tròn chức trách, phát ra Kỳ…


      Lăng Thiếu Đường giơ tay lên, ngắt lời của bác Phùng.


      - Tôi trách bác! – cúi đầu, giọng lộ quyền uy. ra là tự trách bản thân mình.


      Đôi mắt khóa chặt lên khuôn mặt chẳng còn chút sinh khí nào của Kỳ Hinh.


      - Cậu chủ, thuốc mang lên rồi!


      - Đưa vào đây! – Giọng Lăng Thiếu Đường lộ uy nghiêm.


      - Vâng! – Người giúp việc bước vào trong phòng.


      - Để xuống đó rồi ra ngoài !


      - Vâng!


      - Bác Phùng, bác cũng làm việc khác ! Nhân tiện làm ít đồ bổ dưỡng cho Hinh Nhi! – Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Hinh nằm giường.


      - Vâng!


      Khi bác Phùng và người giúp việc ra ngoài, Lăng Thiếu Đường nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy. Tuy bác sĩ sao nhưng khuôn mặt vẫn hết sức tái nhợt, bệnh tình nghiêm trọng như vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện bị rơi xuống nước hôm ở du thuyền. Tuy rằng vết thương vai ổn nhưng khí lạnh trong cơ thể được xua tan hoàn toàn.


      Lăng Thiếu Đường đau lòng, sao lại quan tâm đến chứ?


      để Kỳ Hinh dựa vào người mình, gò má dính sát vào cái trán nóng bừng của Kỳ Hinh. Khi thấy mồ hôi vã ra, vội lấy khăn tay lau sạch…


      Sau đó, Lăng Thiếu Đường cầm bát thuốc đầu giường, cẩn thận đút cho uống hết.


      Khụ… khụ… Kỳ Hinh vốn mê man, khi đầu lưỡi tiếp xúc với thức chất lỏng đăng đắng, tự sinh ra mâu thuẫn. Sau khi nuốt vào khí quản, bị ho sặc sụa.


      Lăng Thiếu Đường hoảng hốt, vội để bát thuốc sang bên, đưa tay vỗ lưng Kỳ Hinh.


      Sau khi ho được lúc, Kỳ Hinh lại khôi phục lại hô hấp bình thường, hơi thở đều đều nhưng vẫn bất giác tựa đầu vào người Lăng Thiếu Đường.


      Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hinh, ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy phức tạp mà thâm trầm.


      lấy khăn tay nhàng lau khóe miệng Kỳ Hinh rồi xoay người lại, cầm bát thuốc lên uống rồi nâng mặt lên, chậm rãi mớm thuốc vào miệng .


      Khi thuốc chảy vào trong miệng Kỳ Hinh, giọt cũng rơi ra ngoài, chợt phát ra bản thân lại tham luyến đôi môi .


      lưu luyến đặt Kỳ Hinh xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho . Sau khi xác nhận có điều gì khác thường, tiện tay cầm tập tài liệu lên xem, vừa trông Kỳ Hinh vừa xử lý công việc.


      Cứ thế cả đêm, tình hình của Kỳ Hinh vẫn có chuyển biến gì tốt lên mà nhiệt độ cơ thể cũng lúc cao lúc thấp.


      Trong phòng ngủ, đèn bật sáng trưng cả đêm, còn Lăng Thiếu Đường cũng ngủ nghỉ trông chừng Kỳ Hinh, lau mồ hôi cho , đo nhiệt độ cơ thể .
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :