1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Ân Tầm (Hồi 13 c226)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 36: HÃM HẠI TRÍ MẠNG



      Edit: BB[o]@


      Sau khi tiễn Lăng Thiếu Nghị rời , huyệt thái dương của Kỳ Hinh hơi đau đau! Ở đây là buồn chán, lững thững ra ngoài.


      đôi mắt đố kỵ vẫn luôn dõi theo từng hành động của Kỳ Hinh, khi Kỳ Hinh rời khỏi đại sảnh, chủ nhân của đôi mắt cũng theo sát phía sau.


      Tất cả mọi chuyện đều thoát nổi đôi mắt của Lăng Thiếu Đường dù ngoài mặt vẫn cười vui vẻ, đôi mắt đen như chim ưng của hơi nheo lại, hơi thở tản ra đầy mùi nguy hiểm.


      Màn đêm yên tĩnh nhàng bao phủ khắp boong tàu quanh du thuyền, Kỳ Hinh ngẩng đầu đón nhận làn gió biển, cảm thấy buồn bực trong lòng cũng bị gió cuốn .


      - là Kỳ Hinh? – giọng kiều vang lên sau lưng Kỳ Hinh.


      Kỳ Hinh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quay người lại.


      Là Hoàng Phủ Ngưng! Kỳ Hinh hơi ngẩn người, phải ấy ở cùng Lăng Thiếu Đường à?


      - Tôi là Hoàng Phủ Ngưng, đúng là Kỳ Hinh? – Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh xoay người lại, hơi nghi ngờ.


      Vừa rồi nhìn từ xa, xác định này quả rất đẹp nhưng ngờ ấy lại giống hệt mỹ nhân như vậy. Bộ lễ phục màu đen lung linh ôm gọn lấy thân hình , hàng lông mày rậm như làn thu thủy, làn da trắng trẻo như ngọc nổi bật giữa màn đêm đen, đôi mắt trong veo như hồ nước hơi dao động nhưng lại hết sức thanh lạnh!


      Kỳ Hinh hơi vuốt cằm: “Tôi là Kỳ Hinh, tìm tôi có việc gì?”


      Giọng của trong veo như nước ngoài biển khơi.


      - Nghe chết rồi, sao lại… – Hoàng Phủ Ngưng hít sâu hơi, này quả nhiên là Kỳ Hinh, là vợ của Lăng Thiếu Đường! Nghĩ đến đây, cảm giác ghen tuông trào lên trong lòng .


      - Hoàng Phủ lại tin rằng đời này có quỷ à? – Kỳ Hinh hơi buồn cười khi nhìn phản ứng của này.


      Hoàng Phủ Ngưng á khẩu, thẹn quá hóa giận:


      - Hừ! Tôi đây quan tâm đến chuyện trước kia của Lăng Thiếu Đường, tôi chỉ câu thôi, tôi muốn rời khỏi Lăng Thiếu Đường!


      Kỳ Hinh day tay lên trán, huyệt thái dương ngày càng đau nhức.


      Giọng lanh lảnh của Hoàng Phủ Ngưng bỗng chốc đánh vỡ hoàn toàn ấn tượng của về này. ngờ nhìn bề ngoài có vẻ yếu đuối như chiếc bình làm bằng gốm, nhưng ra…


      - Hoàng Phủ, tôi nghĩ nhầm rồi, những lời này phải cho Lăng Thiếu Đường nghe chứ! – Kỳ Hinh phản cảm, hơi nhíu mày lại.


      Đây cũng chính là nguyên nhân khiến thích tham gia những bữa tiệc thương mại như thế này, luôn có rất nhiều những đáng ghét!


      - Haha, đúng là buồn cười, ý của là Lăng Thiếu Đường quấn quýt bên à? ấy căn bản là chẳng thích ! ngờ chủ của tập đoàn Kỳ thị lại biết xấu hổ như vậy! – Hoàng Phủ Ngưng cất giọng khinh thường.


      - thích kiếm chuyện tìm người khác , tôi có thời gian tiếp chuyện với ! – Kỳ Hinh còn bình tĩnh nữa, cảm thấy đứng ở đây cùng ta khiến hít thở thông.


      - … – Hoàng Phủ Ngưng nghẹn họng! Khi thấy Kỳ Hinh chuẩn bị rời , ta nhảy lên , hai tay ôm chặt lấy lan can thành tàu.


      - Cầu xin , nhường Thiếu Đường cho tôi , tôi rất thích ấy! – dddd»iendan»lequ»ydon Giọng của Hoàng Phủ Ngưng cực kì mềm mại khiến người khác mềm lòng.


      Kỳ Hinh hơi xoay người, khi thấy vị trí của Hoàng Phủ Ngưng, chấn động, vội vàng quay hẳn người lại.


      - Hoàng Phủ, đứng ở đó rất nguy hiểm, mau xuống đây !


      Đùa gì vậy, chẳng lẽ này muốn dùng cách thức tự sát để uy hiếp ? ấy đứng ở chỗ cao như vậy, nhỡ ngã xuống…


      Trán Kỳ Hinh toát mồ hôi lạnh, dám tưởng tượng.


      - Kỳ, tôi biết làm vậy là tùy hứng nhưng tôi biết làm thế nào nữa, tôi… rất Thiếu Đường, tôi thể ấy!


      Gió biển bắt đầu thổi mạnh làm tung bay mái tóc của Hoàng Phủ Ngưng, thân hình bé của ta cũng bắt đầu lung lay khiến Kỳ Hinh khiếp sợ.


      Tiếng nức nở của Hoàng Phủ Ngưng khiến trái tim Kỳ Hinh mềm nhũn cả ra, sững người.


      người căn bản là hề sai, chỉ là dùng phương thức nào để tới được tình mà thôi, dù người này có là người thế nào chăng nữa.


      Kỳ Hinh bước lại gần Hoàng Phủ Ngưng, cố gắng trấn an ta:


      - xuống dưới trước , được ?


      - … trừ khi đáp ứng cầu rời khỏi Thiếu Đường của tôi, bằng tôi nhảy từ đây xuống! – Hai mắt Hoàng Phủ Ngưng đầy nước mắt, che giấu tia giảo hoạt trong đó.


      Đáng tiếc, Kỳ Hinh căng thẳng, chẳng hề nhìn ra được điều này.


      - Được, tôi đồng ý với , mau xuống đây, được ? – Trong tình huống cấp bách, Kỳ Hinh bất đắc dĩ lên tiếng.


      Hoàng Phủ Ngưng sau khi nghe xong liền mỉm cười nhưng vẫn đứng yên nhúc nhích.


      - làm sao vậy? – Kỳ Hinh rất căng thẳng, nhỡ ấy bị gió biển thổi ngã xuống biển sao?


      - Kỳ… Kỳ… chân tôi mềm nhũn cả ra rồi… Ngại quá, làm sao bây giờ… - Giọng của Hoàng Phủ Ngưng hơi run run.


      Kỳ Hinh sợ hãi: “ đừng động đậy, tôi giúp !”


      xong, Kỳ Hinh lập tức leo lên , muốn bắt lấy tay Hoàng Phủ Ngưng, nhưng vì lan can rất cao nên hai chân thể chạm vào boong tàu được mà phải rướn người lên.


      Khi bắt được tay Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt lộ vui mừng: dieღndanleღqღuღydon “Nắm chặt tay tôi rồi chậm rãi bước xuống!”


      Hoàng Phủ Ngưng nắm chặt lấy tay Kỳ Hinh, đột nhiên…


      Ánh mắt ta lóe lên tia độc ác, khóe miệng nhếch lên, ta thuận đà nhảy xuống khoang thuyền rồi đẩy Kỳ Hinh lên


      - A… – Kỳ Hinh kêu lên đầy sợ hãi. mở to đôi mắt đầy vẻ khó tin, sau đó như con bươm bướm rơi từ du thuyền xuống biển.


      - Cứu mạng… cứu tôi với… khụ… - Kỳ Hinh biết bơi, cảm giác lúc này dòng nước biển như con dao sắc đâm thẳng vào trong khoang miệng , xông lên mũi. vừa mở miệng kêu cứu bị sóng biển nhấn chìm.


      Hừ! Đúng là đồ ngu xuẩn, dám đấu với tôi!

      Hoàng Phủ Ngưng kiêu ngạo đứng boong tàu, ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh chút, đừng tưởng hôm nay được tham gia tiệc cùng Lăng Thiếu Đường trở thành người phụ nữ của ấy.


      Qua lần giáo huấn này, ta cho rằng Kỳ Hinh biết sức mạnh của ta, từ đó dám tranh giành với ta nữa.


      Hoàng Phủ Ngưng lười biếng dựa người vào lan can, nhìn Kỳ Hinh ngừng vùng vẫy dưới biển, ánh mắt lộ sảng khoái. ta muốn giáo huấn Kỳ Hinh chút, ngay sau đó, ta vứt chiếc phao cứu hộ xuống cho Kỳ Hinh.


      Hừ, đợi lát nữa khi Kỳ Hinh lên được du thuyền ta nhất định khiến phải khuất nhục. Đều là con của nhà danh môn, vừa ngã xuống nước chật vật như vậy, đúng là quá mất mặt!


      Kỳ Hinh nỗ lực muốn với lấy chiếc phao cứu hộ cách đó xa nhưng lại phát ra bản thân hoàn toàn còn chút sức lực nào!
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 37: CÁI CHẾT CẬN KỀ



      Edit: BB[o]
      --------------


      càng giãy giụa, nước biển lại càng lúc càng nhấn chìm khiến có cảm giác khí quản tắc nghẽn.


      Dần dần, Kỳ Hinh càng ngày càng đuối, cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, ý thức cũng ngày càng trở nên mơ hồ…


      chết đuối sao? Như vậy cũng tốt, có lẽ lần này là giải thoát rồi.di๖endanleq๖uyddddon


      Nước biển dần nhấm chìm Kỳ Hinh xuống, càng ngày càng thấy bóng đâu…


      Hoàng Phủ Ngưng vốn đứng du thuyền đợi Kỳ Hinh lên nhưng chợt phát ra điều khác thường. dùng đèn pin soi xuống dưới nhưng chẳng thấy phao cứu hộ và Kỳ Hinh đâu hết, chỉ có mặt biển hoàn toàn tĩnh lặng.


      -Này… Kỳ Hinh… đừng làm tôi sợ! – Hoàng Phủ Ngưng sợ tới mức mặt mày tái mét, sợ đến mức gào lên.


      Tuy rất ngang ngược và hy vọng Kỳ Hinh rời khỏi Lăng Thiếu Đường nhưng thề với trời rằng chỉ muốn dọa Kỳ Hinh chút mà thôi, để ấy biết khó mà lui.


      Nhưng… thể ngờ rằng Kỳ Hinh biết bơi, hề có ý định giết ấy!


      Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hoàng Phủ Ngưng rối bời, quên mất phải gọi người cứu, cả người mềm nhũn, ngồi sững sờ boong tàu.


      Đột nhiên bóng đen lao vụt xuống dưới biển khiến Hoàng Phủ Ngưng sợ hãi.


      Lăng Thiếu Đường mãi mới ngắt được cuộc chuyện với mấy thương nhân khác, nhưng lại phát ra Kỳ Hinh rời khỏi tầm mắt .


      Chết tiệt! dieeendanl๖equyd๖on Vừa rồi luôn để ý đến , thấy sau khi rời Hoàng Phủ Ngưng cũng theo sát phía sau. cũng chẳng thấy có gì bất thường, nếu phải đột nhiên phải chuyện với vài người cũng đến mức biết Kỳ Hinh đâu.


      Lăng Thiếu Đường tìm khắp thư viện cũng như rạp chiếu phim du thuyền nhưng thấy tăm hơi đâu hết! Chết tiệt !


      Đột nhiên, người tạp vụ hốt ha hốt hoảng đâm vào người Lăng Thiếu Đường!


      Lăng Thiếu Đường nhíu mày: “Có chuyện gì à? Sao tự dưng gấp gáp như vậy?”


      Người tạp vụ ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy hoảng sợ, cả người hơi run run. ta thấy mình đâm vào người khác, tay lại càng run hơn, ta gạt gạt tay rồi lại
      hoảng hốt chạy.


      Lăng Thiếu Đường nhìn hướng người tạp vụ vừa chạy đến, boong tàu?di๖endanleeeqqqquyd๖on


      hơi run lên, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy sợ hãi, chạy thẳng về phía boong tàu.


      Khi chạy đến boong tàu, liền nghe thấy tiếng hét đầy lo sợ của Hoàng Phủ Ngưng! Quả nhiên, chết tiệt này làm gì Kỳ Hinh rồi?





      “Hình như có ánh sáng… thoắt … thoắt … giống… giống như những đốm li ti…”


      “Bốn phía… yên tĩnh… Em nghe thấy gì hết… nghe thấy gì cả…”di๖endannnnlllllequ๖yd๖n


      “Đốm sáng… sao đốm sáng lại bóng đen bao phủ rồi… là Tử thần sao…”


      “Em buồn ngủ quá… phải ngủ thôi…”


      “Thiếu Đường… ở đâu… Thiếu Đường…”

      bornthisway011091 thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 38: ẢO GIÁC



      Edit: BB[o]@D
      ----------


      Trước mắt xuất ảo giác sao? Là khung cảnh hết sức quen thuộc!


      - Kỳ Hinh, có đồng ý làm vợ của Lăng Thiếu Đường, làm theo những lời răn dạy trong Thánh kinh, trước mặt Chúa thề sống trọn đời bên ấy, thương ấy, an ủi ấy, tôn trọng ấy, bảo vệ ấy, ấy như chính bản thân , dù ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo khổ cũng luôn chung thủy với ấy đến khi rời khỏi thế giới này?


      Trong nhà thờ, giữa bầu khí trang nghiêm, giọng nhàng như mây bay của cha xứ vang lên, nhàng vọng vào trái tim Kỳ Hinh, nghe giống như lời của thần thánh.


      Nhìn Lăng Thiếu Đường trong bộ lễ phục màu trắng, trái tim của Kỳ Hinh đầy ngọt ngào, từ nay về sau trở thành vợ của !


      Nhưng Lăng Thiếu Đường vẫn lạnh lùng đứng đó, chẳng thèm liếc mắt nhìn đến cái, dịu dàng hay vui mừng đều chẳng hề tồn tại trong mắt .


      - Tôi đồng ý! – Kỳ Hinh kiên định trả lời, được gả cho Lăng Thiếu Đường là tâm nguyện lớn nhất của bản thân .


      Thiếu Đường… Thiếu Đường…


      Lăng Thiếu Đường đặt Kỳ Hinh lên boong tàu, ra sức hô hấp nhân tạo để Kỳ Hinh sặc nước ra ngoài.


      Chết tiệt! Em mau tỉnh lại cho tôi!


      Lăng Thiếu Đường gào thét trong lòng. Lúc này, toàn thân ướt sũng, mấy sợi tóc ướt nhẹp xõa trước trán, khuôn mặt tuấn đầy sốt ruột và phẫn nộ.


      - Hinh Nhi, tỉnh lại cho tôi, có nghe thấy ? – DĐLQĐ Lăng Thiếu Đường gấp gáp hô hấp nhân tạo nhưng Kỳ Hinh chẳng có phản ứng gì, sợ đến mức gào to lên.


      Đúng vậy, sợ, sợ này lại chết lần nữa trước mắt !


      chết tiệt! tra tấn , đây là cách để trả thù sao?


      là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường , nếu muốn chết cũng phải được đồng ý!


      Lăng Thiếu Đường sốt ruột và căng thẳng chưa từng thấy, cúi người hô hấp nhân tạo cho Kỳ Hinh, dù thế nào cũng thể rời khỏi như vậy được.


      Hoàng Phủ Ngưng từ đầu đến cuối vẫn ngồi sững boong tàu. Khi thấy người nhảy xuống biển là Lăng Thiếu Đường, mới biết mình sai rồi.


      ngờ Lăng Thiếu Đường lại căng thẳng vì Kỳ Hinh như vậy, liều lĩnh nhảy xuống biển!DĐLQĐ


      Lúc này, ánh mắt của Lăng Thiếu Đường lừa được người khác, khẩn trương vì Kỳ Hinh, thậm chí tình của với ấy lan vào tận cốt tủy rồi.


      Hoàng Phủ Ngưng luôn chú ý đến mọi chuyện liên quan đến Lăng Thiếu Đường, vậy nên chuyện của và Kỳ Hinh cũng biết đôi chút.


      Năm đó Kỳ Hinh tự sát để thoát khỏi cuộc hôn nhân với nhà họ Lăng, nghĩ dựa vào tính cách của Lăng Thiếu Đường, nhất định từ bỏ. Còn hôm nay khi thấy Kỳ Hinh xuất , cho rằng đây chính là cách thức để trả thù của Lăng Thiếu Đường, nhưng tuyệt đối thể ngờ...


      ảo não ôm lấy đầu, phải làm sao bây giờ?dien‿dan‿le‿quy‿don


      Lăng Thiếu Đường chẳng quan tâm gì nữa, ngã ngồi bên cạnh Kỳ Hinh, lúc này suy nghĩ duy nhất trong đầu lại phải giúp Kỳ Hinh tỉnh lại.


      Khụ! Kỳ Hinh đột nhiên ho sặc sụa, nước biển trào ra ngoài.


      -----
      Mọi người cứ bềnh tễnh, HPN cũng bị làm cho hết hồn hết vía :3
      Tất nhiên thể so với chuyện HPN gây ra cho chị được :3
      Nhưng ít nhất chị ngã xuống biển mới thấy lo lắng chứ nhỉ =D2
      có ai dùng may tính giúp Băng với~~ hu :cry: :cry: :cry:
      bornthisway011091 thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 39: DÒNG NƯỚC ẤM



      Edit: BB[o]@
      ------------


      - Hinh Nhi, Hinh Nhi! Rốt cuộc em cũng tỉnh lại rồi! – Ánh mắt vốn sốt ruột của Lăng Thiếu Đường lóe sáng.


      Kỳ Hinh chậm rãi mở to mắt, ngơ ngác nhìn đôi mắt đầy quan tâm của Lăng Thiếu Đường.


      có chuyện gì vậy? Đôi mắt này dịu dàng, tràn đầy dịu và quan tâm.


      Kỳ Hinh lại ho mấy tiếng nữa, thấy rất lạnh, cả người khó chịu, sau đó liền được ôm vào lòng lồng ngực ấm áp và rộng lớn.


      - Hinh Nhi, may quá, em sao rồi! – Lăng Thiếu Đường nóng vội ôm chầm lấy Kỳ Hinh, cảm giác mất rồi có lại lúc này ngự trị như bậc chúa tể trong lòng .

      Trí nhớ bỗng chốc như cơn thủy triều dội về trong đầu Kỳ Hinh.


      nhớ bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, nhớ cảm giác đau khổ khi bị ngập chìm trong nước biển, thậm chí còn nhớ rằng nhìn thấy ảo giác, ảo giác đẹp.


      Lúc này Kỳ Hinh bị Lăng Thiếu Đường ôm chặt vào trong ngực, thậm chí còn cảm nhận được căng thẳng và sốt ruột của Lăng Thiếu Đường dành cho .


      Đây là ảo giác sao? khẩn trương vì bản thân ? Vừa rồi chính liều lĩnh nhảy xuống biển cứu sao?


      Kỳ Hinh lặng lẽ nhìn vẻ mặt đầy sốt ruột của Lăng Thiếu Đường. Tuy rất sợ hãi nhưng khi thấy lo lắng cho an nguy của mình như vậy, trái tim lại lên xuống yên.


      Từ sau khi quen biết Lăng Thiếu Đường, luôn châm chọc và khiêu khích , lúc nào cũng chỉ có trả thù. Nhưng lúc này đây, động tác của rất dịu dàng, dịu dàng đến mức hy vọng rằng thời gian hãy ngừng lại ở ngay khoảnh khắc này, cho dù có phải chết cũng chẳng quan tâm.


      Thiếu Đường... quan tâm đến sao?


      Phải vậy ?


      Trái tim lạnh giá dường như có dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào, nhưng Kỳ Hinh cố gắng để bản thân hy vọng quá nhiều.


      nhàng nhắm mắt lại, vùi khuôn mặt nhắn vào lồng ngực vững chắc của Lăng Thiếu Đường, hít thở mùi hương của riêng , hưởng thụ dịu dàng sau cái lạnh lùng ấy.


      vĩnh viễn nhớ kỹ khoảnh khắc này!


      Hàng ngàn hàng vạn lời đều chứa trong đôi mắt trong như làn nước của khiến Lăng Thiếu Đường càng thêm rối bời, cũng càng buồn bực hơn.


      Chết tiệt ! Lần đầu tiên trong đời lại ý thức được bản thân làm cái gì! Từ trước đến nay vốn là người điềm tĩnh và thận trọng, trong thương trường phải bày mưu tính kế cũng luôn bình tĩnh, khôn khéo và lý trí.


      Đột nhiên, tiếng ồn ào boong tàu vang lên, dường như có mấy người chạy về phía này.


      - cả! – Bóng dáng Lăng Thiếu Nghị xuất boong tàu.


      Phía sau ấy là Hoàng Phủ Ngạn Tước đầy tức giận.


      Còn sau nữa chính là nhân viên tạp vụ vừa đụng phải Lăng Thiếu Đường.


      - Kỳ Hinh sao rồi? – Lăng Thiếu Nghị vội vàng hỏi, khi thấy Kỳ Hinh tỉnh lại, cũng thở phào nhõm.


      Người tạp vụ đứng phía sau thấy bị rơi xuống nước sao, ta cũng nhõm.
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 40: NGƯỜI CHỨNG KIẾN



      Edit: BB[o]@


      Hôm nay là ngày xui xẻo nhất của ta, vừa rồi sau khi hoàn thành xong công việc, ta muốn lên boong tàu nghỉ ngơi chút, nhân tiện hít thở khí gió biển, ai ngờ...


      Khi vừa đặt chân lên boong tàu, nghe thấy hai chuyện với nhau. ta định quay người rời nhưng khóe mắt lại vô thức liếc về phía đó.


      Sau đó ta sợ đến mức hồn bay phách tán...DĐLQĐ


      đứng sát lan can, dường như gió biển có thể thổi bay người ấy, giống như ấy muốn tự sát. Còn kia rất sốt ruột, nhàng khuyên bảo.


      ta có chút ấn tượng với muốn tự sát, đó chính là thiên kim tiểu thư của gia tộc Hoàng Phủ, còn người kia ta biết.


      Khi thấy tình hình như vậy, ta định giúp đỡ nhưng chỉ trong nháy mắt, việc hoàn toàn thay đổi.


      Thiên kim của gia tộc Hoàng Phủ bỗng nhảy xuống dưới, rồi xoay người, đẩy kia xuống biển...DĐLQĐ


      ta sợ đến mức ngừng thở, trời ơi, ta chứng kiến cảnh tượng mưu sát!


      Lúc đó đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng, suy nghĩ đầu tiên trong đầu ta phải là gọi người khác mà là phải trốn . Dù sao đó cũng là thiên kim của gia tộc Hoàng Phủ, là công chúa vàng, ta đâu có thể đắc tội được chứ? Ngộ nhỡ... đến cái mạng của ta cũng giữ được sao?


      Khi ta chạy trối chết cẩn thận đâm vào Lăng Thiếu Đường, sau đó lại bị Lăng Thiếu Đường phát ra manh mối, ta sợ đến mức mọi chuyện rồi bị đưa đến đây.


      ta thầm nghĩ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo!


      Còn lúc này, Hoàng Phủ Ngạn Tước bị em làm cho tức chết, khi thấy Hoàng Phủ Ngưng ngã ngồi boong tàu, ta bước nhanh tới.


      - Em điên rồi à, sao em lại đẩy ấy xuống biển? Em có biết làm vậy chết người ? Em quá đáng quá rồi đấy! – DĐLQĐ Hoàng Phủ Ngạn Tước gầm lên, chấn động màng nhĩ của Hoàng Phủ Ngưng.


      Cùng lúc đó, Lăng Thiếu Đường cũng ngẩng đầu, khi nhìn Hoàng Phủ Ngưng, ánh mắt bắn ra những tia rét lạnh.


      - chán sống rồi à? – Lăng Thiếu Đường tức giận, nhào tới như cơn gió, gào lên đến mức long trời lở đất – ngoan độc đến mức muốn giết người à?


      Vừa rồi lo lắng cho an nguy của Kỳ Hinh, có thời gian bận tâm đến chuyện khác. Có trời mới biết sau khi biết Kỳ Hinh bị Hoàng Phủ Ngưng đẩy xuống biển, rồi lại thấy Kỳ Hinh còn ý thức, trái tim bất giác nhói đau.


      - Em... ... – Hoàng Phủ Ngưng ngờ lại bị định tội như vậy, sợ hãi, khi nhìn đến vẻ mặt phẫn nộ đầy điên cuồng khiến người khác sợ hãi của Lăng Thiếu Đường, nghĩ lần này xong rồi!


      - Cậu ... sao lại thế này? – DĐLQĐ Lăng Thiếu Đường quắc mắt, khi thấy bóng dáng người tạp vụ đứng sau Lăng Thiếu Nghị, sải bước dài đến trước mặt ta, duỗi tay ra kéo cái khiến ta ngã xuống boong tàu.


      Khi cậu ta gấp gáp đụng phải người , cảm thấy kì lạ, giờ cậu ta lại đứng đây, mọi chuyện gần như sáng tỏ.


      - Tôi... tôi... – Người tạp vụ thấy vậy, sợ đến mức cả người cứng đờ.


      - mau! – Lăng Thiếu Đường mất kiên nhẫn, lại gào lên giận dữ.


      hận thể giết chết người này, tận mắt nhìn thấy Kỳ Hinh bị rơi xuống biển mà còn dám chạy trốn!


      Người tạp vụ ngẩn ra, nuốt nước miếng rồi run rẩy kể mọi chuyện lần nữa.



      --------
      Mọi người cứ yên tâm, HPN bị dọa hết hồn hết vía, dám xuất nữa đâu =D2
      bornthisway011091 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      HỒI 3: CHỒNG CHÉO VÀO NHAU


      CHƯƠNG 41: VẾT THƯƠNG ĐẬP VÀO MẮT



      Edit: BB[o]@
      -----------


      Lăng Thiếu Đường nghe từng câu , vẻ mặt lại càng thêm nặng nề, ức chế đến mức siết chặt hai tay lại, tiếng khớp xương kêu rắc rắc nghe mồn .


      - đúng là đồ vô liêm sỉ! – die⊹ndaaanleeeeequyd⊹on sải bước đến trước mặt Hoàng Phủ Ngưng, túm lấy ta để người ta dán sát vào mạn thuyền.


      Hoàng Phủ Ngưng hoảng sợ, ta dường như thấy tử thần đứng trước mặt mình.


      Ngọn lửa giận bừng bừng toát ra từ người Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đen thâm thúy của cũng ngập tràn vị khát máu. Bàn tay mạnh mẽ như sắt thép siết chặt cổ Hoàng Phủ Ngưng dường như có thể vặn cổ ta ra thành mấy đoạn rồi ném xuống biển cho cá mập ăn.


      rất tức giận, nếu ta phải là phụ nữ đấm ta vài cái cho răng rớt xuống đất từ lâu rồi.


      - ... bỏ... bỏ tay ra! – di⊹end⊹anlequ⊹ydo⊹n Hoàng Phủ Ngưng mặt mày tím tái.


      - hẳn là cũng nên nếm thử mùi vị bị người khác ném xuống biển ! – Lăng Thiếu Đường lạnh lùng rồi tăng thêm lực, nửa người Hoàng Phủ Ngưng lơ lửng ở ngoài.


      - Đừng... – Hoàng Phủ Ngưng khó khăn lắm mới bật ra được tiếng từ cổ họng.


      - Thiếu Đường... – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng bước lên, túm chặt người Lăng Thiếu Đường.


      Tuy ta cũng rất tức giận trước chuyện em mình gây ra nhưng dù sao đó cũng là em ta, ta thể trơ mắt nhìn Lăng Thiếu Đường ném em mình xuống biển được.


      - Em làm chuyện bốc đồng là do trai quản lý được, tớ thay cậu dạy nó trận! – Lăng Thiếu Đường nhớ đến lúc Kỳ Hinh bị đẩy xuống nước, trong lòng lâm râm nỗi đau khó diễn tả.


      Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng biết lúc này Lăng Thiếu Đường rất tức giận, ta quen biết Lăng Thiếu Đường nhiều năm như vậy nhưng chưa từng bao giờ thấy cậu ấy bừng bừng lửa giận như thế này. dien⊹danle⊹quy⊹don May mà Kỳ Hinh sao, chứ nếu có chuyện xảy ra ta tin rằng Lăng Thiếu Đường đánh đến tận biệt thự của Hoàng Phủ, chặt Hoàng Phủ Ngưng thành tám miếng.


      - Thiếu Đường, tớ cam đoan với cậu từ giờ trông nom em này tốt, để con bé gây chuyện thị phi nữa, được ? Cậu buông con bé ra rồi sau! – Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.


      - Thôi, ... đừng gây khó dễ cho ấy nữa... – Giọng mỏng manh của Kỳ Hinh truyền đến.


      - cả... mau lại đây, Kỳ Hinh ấy... – Lăng Thiếu Nghị ở bên cạnh Kỳ Hinh la lên.


      Lăng Thiếu Đường kinh sợ, lập tức thu tay lại, ném Hoàng Phủ Ngưng xuống đất rồi lập tức bước vài bước lại bên cạnh Kỳ Hinh.dien⊹nndannnleq✩uydonn⊹n


      Khụ! Khụ! Hoàng Phủ Ngưng được trai đỡ dậy, thở hổn hển.


      - Hinh Nhi... – Lăng Thiếu Đường thấy bả vai Kỳ Hinh chảy máu, màu máu đỏ ghê người gần như nhuộm đỏ toàn bộ đầu vai .


      Khi cứu lên bờ, phát ra người bị thương. Nhất định là lúc rơi xuống biển, va người vào cạnh tàu, nhưng do mặc bộ váy màu đen nên lúc mới cứu lên ai để ý đến vết máu.


      Trời ơi... nếu cứu chậm chút nữa thôi... Lăng Thiếu Đường dám nghĩ đến hậu quả!


      Lăng Thiếu Đường kéo caravat xuống, quấn quanh vai Kỳ Hinh để cầm máu.


      - Mau gọi bác sĩ! – dღiennndanlequღydon gào lên với mấy người bên cạnh.


      Sau đó bế Kỳ Hinh lên, chạy vào căn phòng được chuẩn bị trước trong du thuyền.


      Hoàng Phủ Ngưng vội vàng bước theo sau: “Thiếu Đường... em xin lỗi, em cố ý!”. ta nhất định phải giải thích ràng với , ta tuyệt đối phải loại người độc ác và tàn nhẫn như vậy.


      Lăng Thiếu Đường hung hăng trách mắng: “ còn mau cút ? Còn để tôi nghe thấy tiếng của nữa tôi để cho gia tộc Hoàng Phủ mấy người còn mặt mũi gì đâu!”


      gào lên rồi cúi xuống nhìn Kỳ Hinh, gấp gáp hỏi: “Em sao rồi? Đau lắm ?”


      Chết tiệt! Vết thương sâu như vậy, sao vừa rồi thấy chứ?


      Kỳ Hinh yếu ớt lắc đầu. đau, lúc này cả người chẳng có chỗ nào đau cả, trái tim hình như cũng chẳng thấy đau đớn gì!diღenღdanlღequydღn


      Hoàng Phủ Ngưng sợ tới mức che chặt miệng lại! đáng sợ! Lăng Thiếu Đường đáng sợ!


      Hoàng Phủ Ngạn Tước túm chặt lấy em , còn để con bé làm ầm ĩ nữa có lẽ tình bạn giữa ta và Lăng Thiếu Đường cũng chẳng còn nữa. ngờ em ta lại gây họa lớn như vậy!
      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :