1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28.2

      “Y Y, có lẽ tớ phải rời khỏi Thịnh Thế rồi!”. Cảnh Tô cầm điện thoại chuyện với chị em tốt.

      Giang Phỉ Á nghe được tin này, sợ hết hồn hết vía, thể để cho Cảnh Tô rời .

      “Tô Tô, tại sao vậy? Ở Thịnh Thế làm thư ký tốt sao?”. Giọng của gấp gáp.

      “Y Y, tại sao cậu biết tớ làm thư ký ở Thịnh Thế?”. Cảnh Tô nghi ngờ hỏi, chưa cho Y Y biết làm thư ký.

      “A, a, Thịnh Thế, à, tớ có quen người ở Thịnh Thế, sau khi nghe ngóng biết!”.

      “Y Y, tạm thời tớ , chờ đến khi tớ tìm được việc tớ rời !”.

      “Tô Tô, cậu quên rồi sao, bây giờ công ty nào muốn cậu?”.

      “Y Y, ra tớ quên cho cậu, lần trước “Hoàng Đình cũng thông qua lý lịch của tớ!”.

      “Cái, cái gì! ‘Hoàng Đình’, đó phải công ty của nhà họ Tư sao?”. Mặc dù câu sau chỉ thầm nhưng Cảnh Tô ở bên kia vẫn nghe . Theo bản năng, Cảnh Tô muốn công ty nhà họ Tư.

      “Cảnh Tô, tổng giám đốc muốn sửa sang phần văn kiện này cho ngài ấy!”.

      “Y Y, nữa, tớ làm việc đây”.

      “Ừ, được!”.

      ....

      “Cảnh Tô tiểu thư, đây là hoa của , mời ký nhận!”.

      bó hoa to màu lam được gửi vào phòng làm việc của Cảnh Tô, gương mặt Cảnh Tô uất ức, ai đến cho biết là có chuyện gì xảy ra? Vừa cầm thẻ lên nhìn, ký tên người theo đuổi! tiện tay ném bó hoa vào thùng rác.

      Đồng nghiệp nữ trong công ty ghen tỵ hâm mộ, đồng thời cũng cảm thán, tại sao dáng dấp của các được đẹp như Cảnh Tô, vóc người cũng kém người ta!

      “Cảnh Tô tiểu thư, đây là hoa của , xin ký nhận!”. Mười phút sau, chàng đưa hoa lại ôm tới bó hoa hồng đỏ, Cảnh Tô vẫn xử lý như cũ!

      “Cảnh Tô tiểu thư, đây là hoa của , xin ký nhân!”. Lại là bó hoa hồng trắng!

      ......

      biết đây là lần thứ mấy phải ký nhận hoa, dường như cả tiệm bán hoa cũng muốn dời đến phòng làm việc của , bất đắc dĩ.

      “Cái đó, Cảnh Tô!”.

      “Ừ, có chuyện gì sao?”.

      “Tôi muốn , ở chỗ này của nhiều hoa như vậy, tôi có thể lấy ?”.

      “Ừ, có thể, cứ cầm lấy”.

      Người đàn ông hưng phấn cầm bó hoa hồng đỏ, những người khác thấy vậy cũng rối rít cầm ! Nhiều hoa như vậy, vừa đắt, vừa đẹp mắt, cầm lấy lòng bạn ai mà biết được!

      Vương Tiêu nhìn Cảnh Tô để cho những người khác cầm hoa tươi vui vẻ rời , nếu ấy phải người nhà họ Cảnh, sợ là tim mình cũng lỗi nhịp? Chỉ tiếc mang họ Cảnh, liên quan đến cái họ này, cho dù ấy có tốt đẹp hơn nữa, cũng vẫn bị người ta tiêu diệt.

      Ở trong phòng làm việc khác, có người nhìn tình huống bên Cảnh Tô mà mặt mày xanh mét, nhưng hết lần này tới lần khác ta thể phát tác, ta muốn giữ hình tượng tốt đẹp trước mọi người! ta thể tìm , chẳng lẽ thể để đến gặp ta sao?

      “Cảnh Tô, tới phòng làm việc của tôi chuyến!”. Dung Thiểu Tước cúp điện thoại, vui vẻ híp mắt lại.

      “Tổng giám đốc!”. Cảnh Tô vừa vào, liền nghe thấy sau lưng vang lên tiếng “cạch”, giật mình.

      “Thư ký Cảnh, làm việc trong phòng hoa rất vui vẻ chứ?”.

      “Tổng giám đốc, cái đó có thể là có người đưa cho công ty chúng ta, cho nên tôi thay gửi !”.

      “Là vậy sao? Sao tôi biết?”.

      ta bước từng bước về phía Cảnh Tô, Cảnh Tô bị buộc phải lui về phía sau, đế khi lưng dựa vào cửa, mới có chỗ dựa, lúc đó mới có cảm giác an toàn. Nhưng được bao lâu, bị vây bên trong hai vòng tay.

      “Thư ký Cảnh, biết những bó hoa đó là do Tổng giám đốc tôi đây mua cho sao?”.

      “Cái?”. Cảnh Tô nhìn Dung Thiểu Tước như quái vật, nhưng khi nhìn thấy trong ánh mắt ta có nguy hiểm, rụt cổ lại, được câu nào. cảm thấy bây giờ như thịt cá thớt, lúc nào cũng có thể bị cắt.

      trơ mắt nhìn cái đầu của ta càng ngày cúi càng thấp, biết sao bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn của Tư Mộ Thần, quay đầu , cảm thấy nếu người đàn ông này hôn , đúng là ghê tởm.

      Dung Thiểu Tước vui, ta chỉ định hù dọa Cảnh Tô, nhưng khi nhìn thấy vẻ ghét bỏ mặt , ta lại cứ muốn hôn. Nhưng loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt đứt động tác của Dung Thiểu Tước, ta chỉ hôn phớt qua trán , đương nhiên là môi đối môi, hôn lưỡi kịch liệt càng thêm mỹ vị.

      ta sửa sang lại quần áo của mình, kéo đứng nghiêm bên, coi như chuyện vừa rồi xảy ra, tuy nhiên khí lại quỷ dị như vậy.

      “Vào !”. Cửa được mở ra, vào là nàng đeo mắt kính hấp dẫn, mặc trang phục nghề nghiệp càng đôn vóc người của ta.

      “Tổng giám đốc ~ văn kiện của ngài”. Khi đưa văn kiện cho Dung Thiểu Tước, ta còn cố ý khom người, lộ ra bộ ngực tròn. Cảnh Tô đứng thẳng bất an, đây phải là sắc dụ trần trụi sao?

      ra ngoài!”. Dung Thiểu Tước vui gầm !

      lườm Cảnh Tô cái, dường như đổ mọi tội lỗi lên đầu Cảnh Tô.

      “Tới đây!”. Người đàn ông nhìn Cảnh Tô, trong miệng ra hai chữ.
      Last edited by a moderator: 10/4/15
      TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29. Ba người

      Cảnh Tô phản thối, trốn khỏi phòng làm việc, chẳng lẽ thư ký chính là người tình bí mật? Cái suy nghĩ này dâng lên từ đáy lòng, được, được, phải tránh khỏi cái nhà tù này.

      Dung Thiểu Tước nhìn cái tên điện thoại di động, trong mắt dâng lên vẻ nhu tình, “Nhớ rồi hả?”.

      “Dung Tước, muốn dọa kia chạy sao?”. lại dịu dàng như , tại sao con thể ngoan chút?

      “Lan, biết mình làm gì, đúng rồi, hôn của chúng ta ~”.

      , Thiểu Tước, biết đấy, em vừa trở lại trong nước, nghiệp của em vừa mới có khởi đầu, em...”.

      “Được rồi, biết, bức em”.

      “Thiểu Tước, em biết tốt nhất, chỉ cần nghiệp em có khởi sắc, chúng ta kết hôn!”.

      Dung Thiểu Tước lọt vào suy nghĩ của mình, từ dáng dấp của ta rất tốt. ta nhớ năm đó ta bị đám đàn ông bắt , lúc ta bị áp dưới thân thể khi dễ, ấy giống như thiên sứ xuất trước mặt ta, ấy với ta, ta là thiên sứ nhìn đẹp nhất mà ấy từng gặp.

      Nhiều năm như vậy, cho dù là ta nghèo túng hay giàu có, ấy vẫn ở bên cạnh ta, phần ân tình này, trong lòng Dung Thiểu Tước vẫn ghi nhớ cảm ơn.

      “Thiểu Tước?”. Giọng của Diêu Mộng Lan hơi nâng lên, gọi ta về với thực tế.

      “Em gì cũng theo em!”.

      “Thiểu Tước, buổi tối đừng tới, em còn bận rộn ở ngoài!”.

      “Được, biết rồi, em ở ngoài chơi vui vẻ!”.

      Diêu Mộng Lan cúp điện thoại, sau đó là tiếng thở gấp liên tiếp.

      “Tổng giám đốc”.

      “Tại sao gõ cửa?”. Dung Thiểu Tước vui nhìn Vương Tiêu.

      “Khụ, Thiểu Tước, là chính cậu yên lòng phải? Tôi gõ cửa lúc lâu”.

      “Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?”. ra ta và Vương Tiêu là cấp cấp dưới, nhưng ý nào đó, thời điểm ta khó khăn nhất Vương Tiêu cùng ta chống đỡ nên mới có “Thịnh Thế” hôm nay!

      “Thiểu Tước, đây là sản phẩm thiết kế tháng tới, cậu xem qua chút”.

      “Vương Tiêu, cái này có thể xem sau, tôi hỏi chuyện này!”.

      “Cậu xem, rốt cuộc là chuyện gì khiến Dung thiếu của chúng ta bó tay?”.

      “Làm sao để theo đuổi con ?”.

      “Cái gì?”.

      “Theo đuổi con ? Ai?”. ta nghe lầm chứ? Diêu Mộng Lan hả?

      “Chỉ là gặp dịp chơi, để cho vài thần phục tôi mà thôi!”.

      “Làm tôi sợ muốn chết, rốt cuộc Dung thiếu luôn giữ mình trong sạch cũng nghĩ thông suốt?”.

      “Ít nhảm! mau!”.

      “Vậy phải xem là dạng con nào!”.

      “Giống như Cảnh Tô sao?”.

      “Cái đó? Có vẻ khó khăn! đó phải là tâm lãnh mà là vô tâm!”.

      phải là giám đốc bộ phận sáng tạo sao? nghĩ kế !”.

      phải chứ? Tổng giám đốc của tôi, cậu muốn theo đuổi đó?”.

      “Chẳng lẽ là giả sao?”.

      “Được rồi, tôi dạy câu chiêu!”. Vương Tiêu vẻ mặt bí hiểm nhìn Dung Thiểu Tước, mặt hiểm!

      “Ra vẻ cái gì, mau!”.

      “Quấn chặt lấy!”.

      Nghe thấy đáp án này, lòng Dung Thiểu Tước như rớt xuống.

      “Tôi nghĩ là”.

      “Cậu nghĩ là cái gì? Gạo nấu thành cơm? Thiểu Tước, nếu cậu làm như thế , cả đời này cậu cũng theo đuổi được đó”.

      “Biết rồi”.

      “Chén trà này uống ngon!”. biết từ lúc nào, Vương Tiêu cầm ly trà lên uống.

      “Còn chưa cút ra ngoài!”. Chén trà này, ta còn chưa kịp uống.

      “Được được, trả lại trà cho tổng giám đốc!”. Vương Tiêu nhét cái ly vào trong tay ta, vội vàng ra ngoài.

      Nước trà nguội, cúi đầu còn ngửi được hương trà lưu lại nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan, coi như, Cảnh Tô là người thứ hai quan tâm đến ta khi ta ngã bệnh.

      Cầm cái ly lên, ta uống hớp, nước trà hình như tốt hơn cà phê, cảm giác ở đầu lưỡi cũng khác. Nếu thư ký có thể pha trà ngon, nên lãng phí đúng ? Có lẽ sau này chuyển sang uống trà cũng tồi, ta nghĩ vậy.

      Đèn mới lên, trong phòng làm việc của Cảnh Tô, hai người đàn ông “tỷ thí”.

      Cảnh Tô nhìn hai người, buồn bực, an vị ngồi ghế nhìn hai người bọn họ “liếc mắt đưa tình”.

      Vóc dáng Dung Thiểu Tước thấp hơn Tư Mộ Thần chút, cơ thể ta cũng được kiên cường như quân nhân, hơn nữa gương mặt tuấn tú, đôi mắt hồ ly như nhìn trộm Tư Mộ Thần; Tư Mộ Thần mặc quần bộ đội, phía dưới là giày đen của quân nhân, áo sơ mi trắng khiến vóc người to lớn của lộ ra hoàn toàn, gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén như muốn chinh phục đối phương!

      Tư Mộ Thần ở bên ngoài nhiều năm làn da ngăm đen, Dung Thiểu Tước ngồi làm việc trong phòng làn da trắng nõn, đen trắng, đây phải là “Hắc Bạch kết hợp” lưu hành sao?

      Trong xương Cảnh Tô cũng là hủ nữ, chỉ lần đem Tư Mộ Thần trở thành người đàn ông kích tình bốn phía.

      “Haiz ~”. Cảnh Tô khẽ thở dài cái, ngay sau đó cũng ngáp cái.

      “Bé con, em thể ngủ, hôm nay lão tử muốn em thấy tên mặt trắng này thua dưới tay lão tử thế nào!”. Tư Mộ Thần muốn thể chí khí đàn ông và uy phong của , đúng là trẻ con!

      “Này này, trực tiếp đụng ngã ta, xem ta có thể đẩy ngã được , vậy phân thắng bại!”. Cảnh Tô vừa ngáp vừa , bộ dạng mơ hồ khiến cho hai người đàn ông nhìn thấy, dường như nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì .

      “Bé con, em đúng”. Tư Mộ Thần tiến gần từng bước, Dung Thiểu Tước lui về phía sau.

      “Tư Mộ Thần”.

      Dung Thiểu Tước gọi tên lên, Tư Mộ Thành đến trước mặt Cảnh Tô nhéo nhéo gương mặt , “Bé con, em đào sẵn hố để nhảy xuống sao?”.
      Last edited by a moderator: 12/4/15
      Bạch Phụng, hoadaoanhTôm Thỏ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29.2

      “Tư Mộ Thần, đói!”. Cảnh Tô ngáp cái, đôi mắt lóe sáng, hai bàn tay bé của nắm bàn tay Tư Mộ Thần nhéo mặt , bộ dạng này khiến Tư Mộ Thần nhộn nhạo trong lòng. Làm sao bây giờ? Bé con của càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ, sắp chịu được rồi.

      “Bé con, bé con, chúng ta ăn vịt nướng ?”. ra càng muốn , bé con, để ăn em ? Tư Mộ Thần ơi Tư Mộ Thần, từ từ , mày vẫn còn thời gian để ăn cả xương cốt của bé cừu giả trang con cọp này.

      “Tư Mộ Thần, có người nào với , con sói xám ?”.

      “Bé con, có ai cho em biết, ra con sói xám thầm mến con cừu ?”.

      Dung Thiểu Tước nhìn tình cảm ấm áp trước mắt, cảm thấy rất hâm mộ, trong khắc đó ta muốn buông tha cho tất cả, trong thế giới vô hình của họ chứa được người thứ ba.

      “Ba hoa, Tư Mộ Thần, ăn thịt , lâu rồi chưa ăn thịt!”.

      “Được!”. Tư Mộ Thần vội vàng dẫn đường, Cảnh Tô theo sát phía sau, phía sau còn có Dung Thiểu Tước yên lặng.

      “Này này, hồ ly, sao vẫn còn ở đây?”. Tư Mộ Thần sớm nhìn vừa mắt tên mặt trắng này, nhìn cậu ta dáng dấp tốt như vậy, ràng là tới quyến rũ bé con của ! “Lão tử mà biết nhìn được như vậy để cho bé con làm! Bây giờ còn cùng theo, muốn ăn chùa của lão tử!”. Tư Mộ Thần lẩm bẩm, giống như ông cụ non buồn bã, lời này mặc dù là thầm nhưng vẫn lọt vào tai của hai người.

      Cảnh Tô liếc Tư Mộ Thần cái, khóe miệng Dung Thiểu Tước nhướn lên, những lời này mặc dù phải là tốt, nhưng mà những lời này phải Dung Thiểu Tước dùng mĩ nam kế muốn ăn quịt?

      “Thiếu tướng Tư, ngưỡng mộ lâu, hay là nhân cơ hội này để tôi đứng ra mời và Cảnh Tô ăn bữa cơm!”. Dung Thiểu Tước dẫn hai người vào nhà hàng vịt quay nổi tiếng!

      “Này, bé con, ta vậy, chúng ta thôi!”. Tư Mộ Thần kéo tay của , Cảnh Tô dường như cũng bị lây nhiễm, lúm đồng tiền bên má phải lúm sâu hơn! Dưới ánh đèn loang loáng, Tư Mộ Thần cười nhìn .

      “Bé con, em càng ngày càng cười nhiều!”. xoa xoa đầu Cảnh Tô vui mừng, trong lòng Cảnh Tô cảm thấy ấm áp.

      “Mộ Thần!”. Tay khoác lên Cảnh Tô , phải may mắn thế nào mới gặp được người tốt như Tư Mộ Thần, người đàn ông được tôn là như tiên nhân.

      Tư Mộ Thần càng vui vẻ hơn, trước cửa hàng vịt nướng, Cảnh Tô động lòng, nhưng hai người bọn họ biết là, nhịp tim người vào giờ khắc này cũng lạc nhịp.

      “Dung hồ ly, đây là do muốn mời, lão tử ép !”.

      “Đúng rồi, có!”. Dung Thiểu Tước cười híp mắt.

      “bé con, trước tiên gọi đĩa vịt quay Bắc Kinh lót bụng? Sau đó gọi vịt nướng và bia để nhắm rượu, xem vịt tẩm tệ. Vậy gọi luôn bàn vịt ? Ăn hết để xách mang về!”.

      “Mộ Thần, ý kiến này tồi, phải trong nhà còn hai người hay vận động sao?

      Tư Mộ Thần uống hớp nước, sửng sốt phun xuống đất, “khụ”, hai người vận động, nếu Cảnh Tô biết tối qua chỉ là thiết kế , phản ứng thế nào? Dù sao, quyết định chuyện này thể để biết, chỉ có thể ủy khuất hai em đóng kịch.

      “Bé con, người ta là bạn bè tốt, chúng ta mang gà nướng về, vịt nướng chúng ta giữ lại! lát nữa bảo hồ ly cho chúng ta vài con gà nướng mang về là tốt rồi!”.

      “Ừ, là bạn bè tốt!”.

      cho uống rượu!”.

      “Vậy sao còn uống!”.

      “Lão tử là đàn ông! Đàn ông!”.

      “Hả?”.

      “Bé con, em là lớn nhất!”. Tư Mộ Thần đành phải bỏ ly rượu xuống.

      Dung Thiểu Tước nhìn hai người, trong lòng phiền não, ta uống hớp rượu nghẹn đỏ cả mang tai.

      “Tôi phòng rửa tay!”. Dung Thiểu Tước lúng túng, từ ta được cầu được phạm sai lầm, hôm nay lại như vậy quả là thất bại.

      ta tới phòng rửa tay, vừa uống ly rượu khiến dạ dày ta như có lửa đốt. ta nhớ lại thuốc dạ dày Cảnh Tô đưa, nhưng ta càng muốn nghe quan tâm của người , ta với ta ngã bệnh, có phản ứng gì? ta rất mong đợi!

      “Alo”.

      , hơi khỏe!”. ta biết giọng mình run run.

      “Em gọi bác sĩ đến nhà ! Em cúp trước!”. Bây giờ Diêu Mộng Lan có tâm tư trông nom điều này, ta nhìn người đàn ông bên cạnh, nụ cười chói lọi.

      “Lạc đạo diễn, xem, tôi đóng nhân vật đó, được ?”. ta đặt bàn tay mập mạp của người đàn ông lên bộ ngực của mình.

      Người đàn ông tham lam trước sắc đẹp, gật đầu liên tục, trong đôi mắt Diêu Mộng Lan thoáng qua tia sắc bén. ngày nào đó, tất cả biến đổi. ta nắm chặt quả đám cho người đàn ông muốn làm gì làm.

      Lúc Dung Thiểu Tước ra ngoài, sắc mặt tái nhợt. Mà biết Tư Mộ Thần đâu, chỉ có mình Cảnh Tô ngồi ở đó ăn.
      Bạch Phụng, TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30.

      “Cảnh Tô, Tư Mộ Thần đâu?”. Ánh mắt Dung Thiểu Tước sáng quắc nhìn Cảnh Tô ăn vui vẻ, khuôn mặt trắng bệch lên vẻ tươi cười.

      “Này, cho thuốc dạ dày!”. Cảnh Tô ngẩng đầu, đặt gọi thuốc lên bàn, tiếp tục ăn vịt.

      “Làm sao biết?”.

      uống rượu rồi!”.

      “Cảm ơn !”. Trong mắt Dung Thiểu Tước lộ vẻ xúc động, ta kích động, đặt tay lên bàn tay chăm chỉ làm việc (xé thịt).

      “Bà nội nhà , thừa dịp lão tử ở đây, định cua của lão tử! Dung hồ ly, chán sống rồi đúng ?”. Tư Mộ Thần vừa trở lại thấy bàn tay bé của bé con nhà bị Dung hồ ly nắm lấy, giận dữ.

      phải như nghĩ, cho miếng, ăn mau !”. Cảnh Tô chấm tương, nhét miếng thịt vịt vào trong miệng Tư Mộ Thần.

      Tư Mộ Thần vui như hoa nở, “Tôi cho biết, Dung hồ ly, nếu mà mơ ước bé con nhà tôi, tôi đưa sang Syria!”.

      “Là sao? Xin hỏi thiếu tướng, tôi chỉ là người dân phạm phải lỗi gì?”.

      “Dung hồ ly, là người dân tốt, nhưng cũng là chủ xí nghiệp, chẳng lẽ phái đến Syria ủng hộ cho người dân Syria mà cần phải phạm lỗi gì mới cho sao? Bản tướng quân quá thất vọng với , người đàn ông có lòng trách nhiệm!”. Lượn vòng, ngờ lại vậy.

      “Bé con, chúng ta nên tìm người đàn ông nhà nước, thân thể khỏe mạnh, vóc dáng cao lớn, địa vị gia đình hiển hách chút, quan trọng hơn là biết nấu cháo bí đỏ!”.

      Cảnh Tô bẹt miệng, phải chính sao?

      “Nhưng mà tôi thích người đàn ông lớn tuổi, làm sao bây giờ?”. Cảnh Tô đùa tmt, hai mắt tràn đầy vui vẻ.

      “Cái gì? Lớn tuổi? Em đợi chút về tôi xử lý em thế nào? ”.

      “Khụ, có người đấy!”. Cảnh Tô đỏ bừng cả khuôn mặt, muốn người khác biết chuyện ở chung với Tư Mộ Thần, kịp thời cắt đứt lời hùng hồn của .

      Nhưng ngờ, trong lòng Dung Thiểu Tước lo lắng, “xử lý” trong miệng Tư Mộ Thần là gì? Người đàn ông thường thích về phía phương diện kia.

      “Người đàn ông lớn tuổi, KFC đâu?”.

      phân phó gửi về nhà, chắc là hai tên đó ăn vui vẻ rồi”.

      “Người đàn ông lớn tuổi, tôi muốn ăn món đó”.

      “Để mua!”. Hai người đàn ông trăm miệng lời, dường như cùng lúc đó, bọn họ cùng ra ngoài mua.

      Cảnh Tô giật mình, phải lại có mình ngồi ăn vịt sao, đúng là thú vị! Hay là gọi Mộng Lan ? Gần đây Y Y đều rảnh, gọi Mộng Lan ra ngoài vui chút, Mộng Lan ở nước ngoài sống lâu như vậy, cũng phải đưa ấy tới những nơi đồ ăn Trung Quốc đặc sắc.

      “Alo, Mộng Lan, bây giờ cậu có rảnh ?”.

      “Ừ, Tô Tô, tại tớ rảnh, sao thế?”.

      “Vậy cậu ăn gì chưa? Bây giờ tớ ở nhà hàng vịt nướng”.

      “Được, ở chỗ nào thế?”.

      “Bên đường Phú Dân”.

      “Được, tớ qua luôn”.

      Mặc dù như vậy, nhưng Diêu Mộng Lan ngờ Dung Thiểu Tước lại ở cùng với ấy.

      Hai người đàn ông mỗi người cầm đĩa trở lại, nhìn Cảnh Tô ăn ngon, Tư Mộ Thần cảm thấy thỏa mãn.

      Đợi đến khi Diêu Mộng Lan tới, thấy Dung Thiểu Tước ngẩn ra.

      “Đây là?”. Diêu Mộng Lan vô tội nhìn Dung Thiểu Tước, vẻ mặt nghi hoặc.

      Dung Thiểu Tước ngờ Diêu Mộng Lan đến. Nhìn kỹ thuật diễn trò cao siêu của Diêu Mộng Lan, lại giả vờ biết Dung Thiểu Tước, khóe miệng Tư Mộ Thần nhếch lên khinh thường, theo như biết quan hệ của người này tốt đến mức giường cũng rời? Rốt cuộc bọn họ có chủ ý gì với bé con?

      “A, đây là tổng giám đốc của công ty mình, Dung Thiểu Tước tiên sinh”.

      “Dung thiếu, chào !”. Chào hỏi xong, chủ động ngồi đối diện với Cảnh Tô, mà tay của ta cố ý chạm vào người Dung Thiểu Tước. Tư Mộ Thần nhìn ngồi ăn vui vẻ, tràn đầy lo lắng. bé này, đến lúc nào mới biết để ý đến tâm tư người khác?

      “Mộng Lan cậu nếm thử chút , vịt này ngon lắm!”. Cảnh Tô nhiệt tình, Tư Mộ Thần dịu dàng lau dầu mỡ miệng cho Cảnh Tô, ánh mắt nhìn Dung Thiểu Tước vui!

      “Tôi , Dung hồ ly, sau này đừng đánh chủ ý lên người bé con nhà tôi nữa, nhìn Diêu tiểu thư kìa, siêu sao quốc tế, ấy với đúng là trời sinh đôi. Bé con, em thấy thế nào?”.

      “Đúng vậy, Mộng Lan vẫn còn độc thân, tổng giám đốc, và Mộng Lan tuyệt đối hợp nhau!”.

      “Cảnh Tô, lòng tôi mà còn sao?”. Dung Thiểu Tước mệt mỏi , mặc dù biết là giả, nhưng trong lòng Diêu Mộng Lan vẫn thấy đau nhói. Tại sao ta lại cảm thấy người đàn ông này càng ngày càng cách mình rất xa.

      “Tô Tô, cậu đừng giỡn như vậy!”. Diêu Mộng Lan hờn dỗi tiếng, nhưng trong mắt lại dâng lên vui vẻ.

      “Bé con, chúng ta về !”.

      “Tư Mộ Thần, gà đâu?”.

      “Yên tâm, còn mang theo đây! Dung hồ ly, người đẹp Diêu giao lại cho !”.

      “Ừ, hai người cứ !”. Diêu Mộng Lan cười cáo biệt.

      Trong phòng ăn chỉ còn ta và Dung Thiểu Tước, Dung Thiểu Tước yên lặng ngồi uống rượu.

      “Thiểu Tước, chúng ta thôi! Em sợ có chó săn!”. Mặc dù bây giờ ta mang mắt kính đen lớn che khuôn mặt nhưng vẫn sợ bị người ta nhận ra. ra ta sợ scandal, scandal còn có thể tạo đà cho phim của ta, nhưng scandal với Dung Thiểu Tước ta làm được. Dù sao chuyện này cũng thể đưa ra ngoài ánh sáng.

      “Ừ, chúng ta thôi! Lan, hôm nay đến nhà !”.

      , được!”. Theo bản năng, ta vuốt vuốt về phía cổ, đó có vết hôn, ta biết phải giải thích thế nào?

      “Vậy em đưa về, hôm nay uống rượu!”. Vẻ mặt Dung Thiểu Tước đơn, Diêu Mộng Lan há miệng, nhưng cuối cùng gì, lái xe đưa Dung Thiểu Tước về nhà.

      “Mộ Thần”.

      “Sao thế?”.

      “Em muốn mua bánh Orion”.

      “Nhanh thế đói bụng rồi sao?”.

      phải, cảm thấy, Orion = đồng tính sao?”.

      “Bé con, em có thể làm hủ nữ được ?”. Tư Mộ Thần nghe thấy câu này, hối hận!

      “Được rồi, được rồi, về!”.

      Cảnh Tô giống như đứa bé làm sai chuyện, lắc lắc cánh tay Tư Mộ Thần, bộ dạng khờ khạo chọc cho Tư Mộ Thần cười ha ha lối bộ, “Đồ ngốc, đồ ngốc!”.

      “Người đàn ông lớn tuổi, người đàn ông lớn tuổi!”

      “Em còn nữa, emnói lối bộ này, người ta còn chúng ta là kẻ điên sao?”.

      Cảnh Tô mở cửa, vẻ mặt ủy khuất.

      “Bé con, ai dạy em gọi là người đàn ông lớn tuổi, em ?”.

      Khi mở cửa ra, hai người nhìn thấy hai người đàn ông ra dấu, bộ dạng kia tức giận được!

      ghế salon bày đầy KFC, hai người nằm gặm, bàn tay còn bôi lên ghế salon.

      “Hai người là giỏi?”. Giọng u ám của Tư Mộ Thần vang lên bên tai.

      “Hì hì, lão đại, đúng là tri kỷ của cấp dưới, còn nhớ mua KFC cho bọn tôi! Ăn rất ngon, đúng ? Tuấn Tuấn?”. Lục Phạm vừa ăn vừa kêu khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy.

      Tư Mộ Thần liếc mắt nhìn Cảnh Tô, thình lình ném ra quả bom.

      “Hai cậu biết tại sao lại mua KFC cho các cậu ?”.

      Hai cái đầu cùng lắc lắc.

      “Bé con , các cậu làm “vận động” quá mệt mỏi nên mua ít “gà” về bồi bổ cho các cậu!”.

      “Sặc!”. Gương mặt Đường Tuấn đen thui, Lục Phạm ngừng lau cổ, cả khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng mắt lại nháy nháy, chẳng lẽ bị hóc xương rồi.

      Tư Mộ Thần ác ý vỗ cái mạnh vào lưng Lục Phạm, cậu ta liền khạc xương ra, “Này, này là xương gà của hai người”.

      “Bé con, có mệt ? Tắm cái rồi lên giường ngủ thôi”.

      “Ừ, được!”. Cảnh Tô nhìn ba người kỳ quái, muốn nhúng tay vào đó.

      Đuổi Cảnh Tô , Tư Mộ Thần nghiêm túc nhìn hai người.

      , vừa mới tiến vào ra hiệu”.

      “Lão đại, cứu được 005 nhưng mà....”. Đường Tuấn mở miệng cho Tư Mộ Thần, nhưng rồi biết phải thế nào.

      “Nhì nhèo cái gì, quân nhân mà cứ như đàn bà!”.

      “Nhưng mà 005 mang thai!”.

      “Cái gì?”. Lần này Tư Mộ Thần còn bình tĩnh được, 005 mang thai, đứa bé này phải làm sao?

      “005, tự ấy thế nào?”.

      “005 hôn mê, đứa bé cũng trong giai đoạn nguy hiểm, chúng ta cứu hay cứu?”.

      Tư Mộ Thần đột nhiên nghĩ đến Cảnh Tô, quyết định, “Cứu!”.

      “Lão đại, mặt khác, quân khu cũng quyết định xử phạt với rồi!”. Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần, gương mặt khó xử.

      , là xử phạt thế nào, cơ thể tôi cũng khỏe lại, lạm dụng chức quyền như vậy là tôi phải!”.

      “Cấp quyết định phái đóng ở đảo DY tuần!”.

      được, bảo tôi phải rời khỏi bé con vạn lần đồng ý, trước kia còn chưa tìm được bé con, bảo tôi đâu cũng được, bây giờ lão tử cũng ! Vì bé con, vị trí thiếu tướng này tôi làm cũng được! Huống chi, lão tử tin bọn họ dám động đến lão tử!”. Tư Mộ Thần cuồng vọng .

      “Lão đại, vậy ý của là?”.

      “Tướng ở bên ngoài, điều quân mệnh từ! phải những lời này đều do hai cậu dạy tôi sao? Bản tướng có ở đây, thế nào? Các em tự nguyện giúp lão tử, lão tử giậm chân cái, các em quân doanh dám giúp lão tử? Trở lại vấn đề chính, chuyện này giao cho hai cậu làm! Lão tử !”.

      “Lão đại, kẻ địch tiến tới gần đảo DY rồi!”.

      “Lão tử là loại người phụ trách vậy à? Tôi sớm nghiên cứu chiến thuật, chỉ chờ người ta tới cửa mà thôi, nhưng vấn đề là người ta dám! Các cậu yên tâm, chờ đến ngày tôi cưới chị dâu các cậu, đám người kia cũng dám hành động thiếu suy nghĩ!”.

      “Nhưng mà....”.

      có nhưng mà, nếu đám người kia tới, Tư Mộ Thần tôi nhất định là người thứ nhất ! Tắm cái rồi ngủ !”.

      Thấy Tư Mộ Thần quyết định như vậy, hai người cũng bỏ qua!

      Cảnh Tô nhìn vẻ mặt suy tư của Tư Mộ Thần, nhưng vẫn nhìn tạp chí trong tay, xem phong cách thiết kế của người ta.

      “Bé con, nếu , em có buồn ?”. Ánh mắt Tư Mộ Thần sáng quắc, mong đợi câu trả lời của Cảnh Tô
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Bạch Phụng, TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 31: phải là Cảnh Tô tốt biết bao?
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      Cảnh Tô khẽ nhấc tay lật tạp chí, suy nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng, thở dài hơi.

      "Nếu , đương nhiên em cũng cùng với rồi!" Cảnh Tô mỉm cười nhìn Tư Mộ Thần, đáy mắt lên loại tình cảm dịu dàng.

      " bé, ngủ ! Có những lời này của em, cũng dám tự tiện rời , để cho em phải chịu nỗi khổ xóc nảy đâu." Miệng Tư Mộ Thần phả ra hơi ấm chạm vào mặt Cảnh Tô, đồng thời cũng xuyên vào đáy lòng .

      Lần đầu tiên Cảnh Tô chủ động tựa vào lồng ngực của , nhắm mắt lại, an tâm ngủ.

      Ngày thứ hai Cảnh Tô ở công ty rất phấn chấn, cả ngày cong khóe miệng lên, đây phải là tỏ , đại mỹ nhân Cảnh Tô của bọn họ sao, trong phòng làm việc có ít tiếng cõi lòng tan nát rơi đất.

      " biết người trong lòng mỹ nhân Cảnh Tô là ai đây?"

      "Còn có thể là ai nữa? Tôi thấy người này chính là tổng giám đốc của chúng ta đó!"

      "Sao biết vậy?"

      "Tôi còn có thể biết sao, bó hoa này chính là tôi đặt đó!"

      " à! ra chủ nhân của hoa đẹp lại là tổng giám đốc!"

      ", là tổng giám đốc!" Nhìn thấy Dung Thiểu Tước bước tới, mọi người vội ngậm miệng bát quái nữa, cúi đầu làm việc.

      Nghe mấy lời đồn của cấp dưới, Dung Thiểu Tước theo thói quen hơi híp mắt lại, nhắm tới kế hoạch lại tiến lên phía trước bước, nhưng mà vì sao cánh tay mở cửa của ta lại hơi dừng lại? Thoáng chuyển bước chân cái, vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, ta đúng là thể buông tay được. Dung Thiểu Tước thế mà cũng có lòng dạ đàn bà rồi sao? ta tự giễu cười tiếng, nhưng mà khi kế hoạch khởi động đương nhiên là thể dừng lại, chuyện này coi như phải do ta tới xử lý, người nọ cũng để cho những người khác tới trước.

      "Cảnh Tô, đừng trách tôi!" Trước khi quay đầu rời , ta có thâm ý khác thoáng nhìn lướt qua, đặt Cảnh Tô vào trong tầm mắt, vừa đúng lúc, hình như cũng có chút chuyện muốn với ta.

      "Tổng giám đốc, tôi có việc muốn với !" Cảnh Tô vội vàng gọi Dung Thiểu Tước sắp mở cửa lại, ánh mặt của mọi người trong văn phòng đều tràn đầy mập mờ. Dung Thiểu Tước quét mắt nhìn, mọi người rối rít cúi đầu.

      "Vào trong rồi !"

      Đây cũng phải lần đầu tiên vào phòng làm việc, lần này cực kỳ an tâm.

      "Chuyện gì?" ta chút để ý, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.

      "Tinh thần của tổng giám đốc tệ!" Cảnh Tô nhìn cũng vui vẻ, thuận miệng như vậy.

      "Thư ký Cảnh, tôi có thể hiểu là em quyến rũ tôi ?"

      "Khụ khụ, tổng giám đốc, tôi…!"

      "Được rồi, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"

      "À, là như vậy, hôm qua lúc tôi dọn dẹp lại bàn làm việc của , nhìn thấy bản thiết kế bàn của !" Ngón tay của Dung Thiểu Tước dừng lại, vậy mà ấy lại thấy được bản thiết kế, là do mình quá sơ sót rồi. Chưa tính là cơ mật gì đó, nhưng mà khi bị truyền ra ngoài có ảnh hưởng lớn đối với sản phẩm đưa ra thị trường của mình.

      "Em có ý kiến gì với bản thiết kế ?" ta làm bộ hỏi thăm, nếu như ta dám để quả bom này ở bên cạnh mình, cũng cần phải chuẩn bị tốt.

      "Tổng giám đốc, tôi cảm thấy bản thiết kế đủ linh khí! Cho nên, tôi tự chủ trương sửa lại!" Cảnh Tô đưa bản thảo lên: "Đây là bản thiết kế sau khi tôi sửa lại!"

      "Hả?" Ánh mắt của Dung Thiểu Tước híp lại thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, nhưng mà người biết ta đều biết tay của ta chính là toàn bộ cảm xúc của ta.

      Trong nháy mắt nhìn thấy bản thảo, ngón tay của Dung Thiểu Tước hơi giãn ra. Nếu như tác phẩm của Vương Tiêu là chế tác có hai, nét vẽ cuối cùng của Cảnh Tô có tác dụng tuyệt đối trong việc vẽ rồng điểm mắt. Ánh mắt của ta lần đầu tiên mở to, tràn đầy thưởng thức.

      "Tổng giám đốc?"

      "Cảnh Tô, tôi quyết định, giao đề án này cho em phụ trách!"

      "Cái gì?" Cảnh Tô kinh ngạc nhìn Dung Thiểu Tước, đề án này , chỉ là người mới, có thể có được cơ hội lần này là hiếm thấy!

      "Cứ như vậy , em mau ra ngoài làm việc, đợi lát nữa tổng giám Vương tới tìm em!" Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô rời , lập tức gọi Vương Tiêu mơ mơ màng màng vào phòng làm việc.

      "Tổng giám đốc Dung của tôi ơi, mới sáng sớm giày vò tôi làm gì?" Vương Tiêu liên tục ngáp ngủ, Dung Thiểu Tước yên tĩnh nhìn ta.

      "A Tiêu, đề án này của cậu để cho Cảnh Tô phụ trách nhé?" Vương Tiêu ngẩn người, giống hệt như là nhìn thấy quái vật, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.

      "Thiểu Tước, cậu đùa sao?" Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Dung Thiểu Tước, bỗng thấy thất vọng.

      "Cho tôi lý do!" Vương Tiêu biết mình có kiên trì cũng thể giành được thắng lợi, nhưng mà cũng muốn biết nguyên nhân là gì? Thiết kế ở tổ thiết kế lâu như vậy, đề án do chính mình theo lâu như vậy buông liền buông, đương nhiên là cam tâm.

      "Tự cậu nhìn !" ta đưa bản thảo được Cảnh Tô sửa lại ra.

      "Này, này, Thiểu Tước, đây là cao nhân phương nào? Tôi vẫn luôn cảm thấy trong bản thiết kế thiếu hụt linh hồn, giờ phút rốt cuộc cũng thể được hoàn mỹ như vậy! Người này là ai?" Vương Tiêu kích động, loại cảm giác giống như uống rượu gặp được tri kỷ ngàn chén vẫn thấy ít vậy.

      "Cậu tự đoán ?"

      "Tôi đoán được, mau !" Mặc dù ánh mắt Vương Tiêu chợt lóe, nhưng mà vẫn muốn nghe được đáp án từ trong miệng của Thiểu Tước.

      "Kỳ phải A Tiêu biết người kia là ai rồi sao? Tôi cần gì phải lại đáp án?" hiếm khi thấy được dáng vẻ quẫn bách của Vương đại tài tử.

      "Nếu như người kia là Cảnh Tô, tôi đồng ý thay đổi người phụ trách, nhưng mà tôi muốn cùng phụ trách đề án này với ấy! Đề án này vẫn là do chính tôi theo dõi, tôi có thể trợ giúp cho ấy!"

      "Được, cứ quyết định như vậy !"

      "Cậu hạ lệnh với những người ở bên kia !"

      dưới công ty đều bị khiếp sợ bởi cái quyết định này, ngay cả Cảnh Tô cũng thụ sủng nhược kinh. Tất cả mọi người đều là tài hoa của được thừa nhận, còn Cảnh Tôi chỉ hơi cau mày. Kết quả như vậy phải là điều muốn, đây phải là tự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió sao?

      "Tổng giám đốc, tôi thích hợp làm người phụ trách!" Sắc mặt của rất bình tĩnh, nóng vội, chuyện này chính trước hết phải kiên định.

      "Tôi chỉ là muốn uất ức tài hoa của em thôi!" ta thực muốn để cho làm việc mà mình muốn làm, ta tính toán khắp nơi, lần này coi như là lòng, người phụ nữ này cũng quá biết thức thời rồi.

      "Cảnh Tô, nhận chức người phụ trách này chứ? Tôi thay phòng thiết kế năn nỉ đó!" Chẳng biết từ lúc nào Vương Tiêu vào.

      "Tổng giám Vương, Cảnh Tô thể đảm nhiệm. Hơn nữa trong nhà Cảnh Tô có bệnh nhân, thể ở lại công ty cùng phấn đấu với mọi người được!" Quả , nếu như nhận đề án này, phải thức đêm làm thêm giờ, như vậy tới buổi tối ai bôi thuốc cho Tư Mộ Thần?

      "Cảnh Tô, chỉ cần đồng ý, chỉ cần phần phụ trách, những cái khác đều giao cho tôi!" Vương Tiêu tha thiết nhìn .

      "Thư ký Cảnh, chỉ cần đồng ý, tiền lương tăng gấp ba!" Lời của ta thành công khiến cho Cảnh Tô lùi bước, trong mắt của hơi do dự, cắn răng cái, quyết định uất ức bản thân. Tại sao ư? Mở miệng, nhấc tay chút mà có thể lấy được tiền lương ba vạn, muốn cho nó chạy , rèn luyện năng lực đề ra quyết sách cũng là chuyện tốt.

      "Tôi đồng ý làm người phụ trách, nhưng mà tôi chỉ phụ trách ra các quyết sách và bản thiết kế, còn việc thi hành gì gì đó, tôi đều mặc kệ!" Vung tay chỉ huy có thể làm rất sảng khoái ?

      "Cảnh Tô, chỉ cần đồng ý là tốt rồi!" Bây giờ Vương Tiêu chỉ hận là thể độc chiếm Cảnh Tô thời thời khắc khắc ở chung, đây chính là cái gọi là điên cuồng của nhà nghệ thuật. Ở trong định nghĩa của Vương Tiêu, chính là trong những nhà nghệ thuật.

      "Cảnh Tô, Cảnh Tô…" Vương Tiêu theo phía sau Cảnh Tô, mực gọi Cảnh Tô, đáng tiếc là từ sau khi Cảnh Tô nhận đề án, thái độ đối của với càng thêm lạnh nhạt.

      "Thư ký Cảnh, đây là kế hoạch chúng tôi mới làm xong, mời xem qua!"

      Cảnh Tô tùy tiện xem qua, nhưng mà có điều những kế hoạch này người khác cũng dùng qua rồi, sau đó lại lấy ra chỉnh sửa.

      "Làm lại, lúc các người làm kế hoạch, chẳng lẽ cũng chỉ biết tham khảo, chứ biết đưa ra kế hoạch mới sao?" Cảnh Tô thể khí phách nữ vương mười phần. Vương Tiêu sững sờ nhìn , ấy còn có dáng vẻ khác như vậy sao?

      "Thư ký Cảnh, chúng tôi vẫn luôn làm như vậy, nếu như thư ký Cảnh hài lòng đại khái có thể tự mình làm lại." Người được cử đến khinh thường nhìn Cảnh Tô, bất quá phải ta cũng chỉ là nhờ bò lên giường của tổng giám đốc, nên mới có thể phụ trách đề án này sao? cảm thấy đáng giá thay cho tổng giám Vương của bọn họ.

      " sao? Tổng giám Vương, nếu như tôi tới phụ trách đề án này, tôi có toàn quyền xử lý chuyện này hay ?"

      "Được, Cảnh Tô, tự xem rồi xử lý là được!" Vương Tiêu thấy người phụ nữ biết điều ở trước mặt là chướng mắt. Bây giờ ở trong mắt , Cảnh Tô gì cũng có lý. ra cũng có lòng riêng, bộ phận sáng tạo và phòng thiết kế nên sớm khai trừ người rồi, nhưng mà vì ngại mặt mũi, thể làm.

      "Vậy tốt! tới bộ phận nhân lãnh tiền rồi !" Cảnh Tô hề lưu tình nhìn người phụ nữ này, hạ lệnh thay đổi nhân , ai thể? Người phụ trách đề án? Tổng giám đốc của bọn họ đuổi người làm rất tốt!

      "Cái gì? Tổng giám, cũng đồng ý sao?" Người phụ nữ kia giống như là thể tin được nhìn Vương Tiêu.

      Cho đến khi Vương Tiêu nặng nề gật đầu, sắc mặt ta xám như tro tàn.

      "Hài lòng ?" Cảnh Tô cười khẽ, nhìn sắc mặt lúng túng của Vương Tiêu.

      "Khụ khụ, tôi hiểu ý của Cảnh Tô!" ho khan mấy tiếng muốn che giấu bối rối của mình.

      "Chẳng lẽ phải là tổng giám Vương Tiêu đây muốn mượn tôi tới thay khai đao sao?" cũng tin nhân viên cấp dưới bé làm xong bản kế hoạch lại đưa cho tổng giám như ta xem qua, bản kế hoạch này ràng cho thấy vẫn còn tồn tại sơ suất.

      "Cảnh Tô, thể giả bộ hồ đồ chút sao?" Vương Tiêu tán thưởng thông minh của Cảnh Tô, giống như ở trước mặt người phụ nữ này mình có thể sống tương đối thản nhiên.

      " cũng như thế rồi, vậy tôi giúp tới cùng!" Cảnh Tô dừng lại chút, nhìn vào ánh mắt của thành khẩn : "Vương Tiêu, tôi thích người thành , chỉ cần lừa gạt tôi lần, tôi vứt bỏ người đó lại phía sau!"

      Cảnh Tô xa, để lại Vương Tiêu đứng nguyên tại chỗ với sắc mặt phức tạp.

      Cảnh Tô, lòng của phải chịu bao nhiêu tổn thương? Mà khiến cho ngay cả lần bị lừa gạt cũng thể chịu được? vô tâm sao? Dung Thiểu Tước, cậu xứng theo đuổi Cảnh Tô.

      "Thiểu Tước, thể buông tha cho Cảnh Tô sao?" Trong phòng làm việc, hướng về phía bóng lưng của Dung Thiểu Tước hết những lời này, giọng điệu rất gấp, dường như còn có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của .

      "Aiz, A Tiêu, cậu động lòng rồi phải ? khi kế hoạch khởi động, còn dừng lại được sao?" ta nhìn về phía cửa sổ, vừa giống như chuyện với người trong phòng, vừa giống như tự hỏi mình.

      "Thiểu Tước, cậu hối hận là được rồi, cậu muốn làm gì với ấy tôi cũng mặc kệ, tôi chỉ hy vọng ấy bị tổn thương!" Vương Tiêu tức giận ra khỏi phòng làm việc.

      "A Tiêu, rốt cuộc cậu cũng lún sâu vào!" Dần dần, ta cũng phát Cảnh Tô tới bên cạnh ta.

      "Tổng giám đốc!" Cảnh Tô giọng gọi.

      "Tại sao vào mà gõ cửa?"

      "Tôi gõ cửa rồi, là nghe thấy thôi, tổng giám Vương bảo tôi trực tiếp vào!" Cảnh Tô cầm bản tài liệu chuyên môn được xử lý tốt trong tay giao cho ta.

      Dung Thiểu Tước liếc nhìn từng tờ , qua mỗi tờ, độ hài lòng sắc mặt của ta càng ngày càng cao.

      "Cảnh Tô, nếu như phải là Cảnh Tô tốt biết bao." Giọng điệu của ta tràn đầy bất đắc dĩ.
      Last edited by a moderator: 15/4/15
      Bạch Phụng, TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :