1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19: Bắt cóc

      ‘Choang’

      Ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, thức tỉnh hai người đàn ông bên trong phòng khác.

      Đường Tuấn vẫn chưa kịp mặc quần áo liền nhìn thấy cửa mở, còn có cái ly vỡ tan đất.

      "Chị dâu, chị dâu!" ta mở cửa phòng ngủ của Tư Mộ Thần, nhìn trong phòng trừ lão đại hôn mê ra, có bóng dáng khác.

      "Phạm, xảy ra chuyện rồi! Chị dâu bị bắt cóc!" Đường Tuấn lập tức phản ứng, thể để Tư Mộ Thần biết, thân thể của ổn.

      "Tuấn, chuyện này thể kinh động lão đại, triệu tập em tin được trong quân đội tới đây!"

      "Ừ, tôi với cậu cùng !"

      " được, cậu ở lại chăm sóc đại ca, nhớ chớ để bại lộ bí mật!" Đường Tuấn yên lòng về Lục Phạm, cái người thần kinh ổn định này luôn nhớ lầm chuyện nên và nên , đến lúc đó lại để lão đại thông minh nhìn ra được.

      "Được, chia ra hành động!"

      Trong giấc mộng, Tư Mộ Thần cảm thấy có thứ mềm mại dán lên môi mình, mặc dù chất lỏng đắng chát, nhưng trong lòng lại ngọt ngào. tiếp tục trở về trong giấc mộng đẹp này, ánh mặt buổi sáng nghịch ngợm chiếu vào, lưu luyến rời rồi mở mắt ra.

      " nhóc?" Tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là tìm kiếm Cảnh Tô.

      nhóc nơi nào?

      "Lão đại, tỉnh? Uống ly sữa tươi !"

      "Lục Phạm? nhóc đâu?" Tư Mộ Thần nhận lấy sữa tươi thuận miệng hỏi.

      "Chị dâu à? Chị dâu chơi!" ta chút để ý xong mắt nhìn lung tung.

      " sao? đâu vậy?"

      "Nhà họ Giang. Buổi sáng nhóc Giang Phỉ Á gọi điện thoại tìm đến chị ấy!" Ánh mắt của ta nhìn cửa, nhưng tay chỉ vị trí cửa sổ.

      "Lục Phạm, phải nhà họ Giang loạn trong giặc ngoài sao? Làm sao tìm nhóc, lúc này, nhóc Giang Phỉ Á kia nên dọn dẹp cục diện rối rắm chứ?"

      "Lão đại, là !"

      "Lục Phạm, khóa huấn luyện đặc công bậc nhất chính là: thời điểm láo động tác nhất trí bán đứng cậu! Mới vừa rồi ngón tay và ánh mắt cậu nhìn đồng nhất, chính cậu cũng biết động tác này thể gì."

      "Lão, lão đại, tôi có gạt !"

      "Còn dám , nhóc rốt cuộc thế nào?"

      "Lão đại, tôi thể cho rằng tối hôm qua chị dâu bị bắt cóc được."

      "Khốn kiếp, dám lừa gạt ông đây!" Tư Mộ Thần vén chăn lên, bởi vì động tác quá mạnh, áo ngủ rộng rơi xuống, băng vốn trắng như tuyết nhuốm màu đỏ.

      "Lão đại, chị dâu vừa bị mang Đường Tuấn liền mang theo các em tìm, chừng Đường Tuấn tìm được người, đợi chút, tôi xử lý lại miệng vết thương cho !"

      "Xử lý cái rắm, tay của cậu có thể xử lý cái gì cho tôi, lấy cái hòm cho tôi!"

      "Lục Phạm, lúc nhóc bị ép buộc, có tình trạng gì?" cầm băng từ sau lưng chuyển qua, quấn chặt vết thương của mình.

      "Lúc tôi và Tuấn ra liền nhìn thấy cửa mở, cửa có đống mảnh thủy tinh!"

      " nhóc rất kỹ tính, các cậu với ấy nguy hiểm chưa?"

      " rồi, A Tuấn đem tất cả chuyện của ra!"

      Tư Mộ Thần dừng tay lại, hồi lâu, hỏi câu.

      " nhóc phản ứng gì?"

      "Chị dâu khóc!"

      Nét mặt Tư Mộ Thần giống như là vui mừng, rốt cuộc khiến nhóc nóng lên, cho là nhóc lạnh nhạt. Nhưng nhóc mới vừa nóng lên bị người ta bắt cóc, là đáng hận đáng cáu!

      "Lục Phạm, cậu ở nhà chờ, tôi xem chút, trở lại gọi điện thoại cho tôi!" cầm quần áo lên mặc nhanh.

      "Lão đại, thể , chờ A Tuấn trở lại hãy !" Lục Phạm ngăn cản Tư Mộ Thần rời .

      "Thằng nhóc này, cậu dám chống đối tôi sao?" muốn quật ngã Lục Phạm, nhưng thân thể đó kiên định đứng vững bất động.

      "Lão đại, Đường Tuấn là cấp của tôi, tôi theo quân lệnh!"

      "Khốn kiếp, tôi là cấp cao nhất của cậu! Cậu tránh ra cho tôi!"

      "Tướng ở bên ngoài quân mệnh có thể nhận!"

      "Tránh ra, Lục Phạm, cậu còn dám cản trở, tôi lập tức đưa cậu đến chỗ ông nội cậu đó!"

      "Tư Mộ Thần! cho rằng hôm nay ra khỏi cánh cửa này sao? Chuyện gì đều do thay gánh vác thay các em, cũng nên để cho các em giúp gánh vác!"

      " xin lỗi, lão đại!" Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần lảo đảo, biết là có công hiệu.

      "Cậu bỏ thuốc tôi?"

      "Lão đại, ngủ giấc, nếu Đường Tuấn vẫn dẫn người trở lại, các em tuyệt đối ngăn !"

      còn có thể gì? Thuốc hạ rồi, để nguyên quần áo, ngoan ngoãn nằm lại giường.

      Trong hang núi

      Cảnh Tô lạnh run lẩy bẩy, nhìn người mang mặt nạ đối diện, cảm thấy rất kỳ quái. ta có làm hại mình, cũng có rời , giống như là chờ người nào đó.

      " hỏi vì sao tôi bắt cóc à?"

      " muốn sớm !"

      "Uất ức rồi, chỉ cần tôi an toàn rời tuyệt đối tổn thương nửa phần!"

      "Tại sao?" Cảnh Tô cảm thấy rất tò mò, bắt cóc có thể có được chỗ tốt gì?

      "Bởi vì miếng mồi ngon khối người muốn lấy!"

      "Tôi" Người đàn ông bắt cóc đột nhiên chỉ đầu mình, Cảnh Tô lập tức cảm thấy ý nghĩ trước đó cực kỳ sai lầm, người đàn ông này phải làm hại !

      "Đừng chuyện! Có người đến rồi!"

      "Xì xào ~ xì xào ~"

      " ~ ~"

      Nhìn người đàn ông thầm kêu, lập tức hiểu đây là người đến bàn bạc, bọn họ rốt cuộc là ai?

      được, mình nhất định phải thừa dịp chạy trốn trước khi bọn họ giao dịch, tại chỉ có thể ổn định người đàn ông này.

      Có lẽ là tìm theo tiếng mà đến, có bao nhiêu người bịt mặt xuất trước mặt .

      "Người muốn, tôi mang tới cho , mau giúp tôi rời !"

      "Được, nơi này là tiền của , nhìn bầu trời, là máy bay trực thăng phái đến cho !"

      Người đàn ông ra cửa hang nhìn lên bầu trời, người bịt mặt cầm đầu khác giơ súng lục lên, nhanh chóng nổ súng.

      Vào lúc Cảnh Tô mới vừa hô lên ‘ cần’, phút chốc kia đạn ghim vào lồng ngực ta, người sống sờ sờ ngã xuống, lại trải qua cảm giác tử vong lần nữa.

      "Sợ?" Người đàn ông nổ súng cẩn thận lau chùi báng súng, "Sợ là được rồi, bởi vì cảm giác là hình dung chết người! , xuống núi!"

      Ngay sau đó, mấy người theo sau lưng Cảnh Tô, ép , thời điểm xuống hoàn toàn phải đường người đàn ông kia mang tới.

      nên làm cái gì? Tư Mộ Thần nhất định tìm mình, phải lưu lại đầu mối gì.

      vuốt túi quần của mình, có rồi.

      quan sát mấy người bịt mặt, bọn họ gần như là thị sát hoàn cảnh chung quanh, có quá để ý động tác của .

      Nhìn như thế, yên tâm to gan bắt đầu động tác của mình.

      mặt khác, núi lớn như vậy, Đường Tuấn giống như là con ruồi đầu di chuyển loạn.

      biết có phải là trời cao giúp tay hay , thời điểm kẻ xấu nổ súng, bọn họ ở gần đó, mà súng giảm thanh lại có khói, bọn họ dọc theo khói thuốc tìm đến, cư nhiên chỉ nhìn thấy thi thể nội gián.

      Đường Tuấn bắt đầu lo âu, làm thế nào? Lục Phạm ngăn được lão đại rồi.

      ta đặt mông ngồi xuống dưới đất, ngừng nắm quả đấm.

      "Thủ lĩnh, nhìn xem!"
      Last edited by a moderator: 27/3/15
      Bạch PhụngTôm Thỏ thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20: Lần theo dấu vết

      Đường Tuấn dọc theo hướng ngón tay thuộc hạ chỉ nhìn, ra là có bột màu trắng. Mặc dù cực ít, nhưng vẫn có thể lưu lại dấu chân truy lùng.

      Đường Tuấn thầm ảo não, đều do mình quá nóng lòng, hoàn toàn quên mất nên dọc theo dấu vết tìm kiếm.

      "Truyền lệnh xuống, dọc theo những bột màu trắng này tìm kiếm, số người khác ở lại nghiên cứu dấu chân!"

      Hừng đông, rừng núi vẫn ẩm ướt, sương mù mịt mờ, nếu những kẻ cắp đường bộ nhất định lưu lại dấu chân, đến lúc đó dù có bột màu trắng cũng có thể tìm được người.

      mặt khác, Tư Mộ Thần nhìn Lục Phạm trở lại trong phòng của mình, rời giường, có thể chống đỡ thuốc mê này đoạn thời gian, nhưng sau này hao tổn tất cả năng lượng của thân thể mình, chẳng khác gì là đem tất cả năng lượng của thân thể ra sử dụng trước.

      Mặc đồ vào, lấy súng lục ra, cẩn thận rời khỏi phòng.

      Lấy máy định vị, rất nhanh biết được vị trí của đám Đường Tuấn, người bọn họ chứa loại sóng thu vô tuyến chỉ có mấy người bọn thu được, dựa vào cái này liên lạc với người hành động, đồng thời cũng có thể trợ giúp.

      nhìn vị trí, điều này hiển nhiên là dưới núi, thường lục lọi ở nơi này, nhìn tốc độ của đám Đường Tuấn sợ là đuổi theo người có chút khó khăn.

      Đích xác là như vậy, đến nửa đường, có bột màu trắng, mà dấu chân chia làm hai nhóm, ta chỉ có thể lúc lên lúc xuống.

      Theo như Tư Mộ Thần phân tích, cảm thấy đám người này hiển nhiên phải xuống núi, ngẩng đầu nhìn trời, máy bay trực thăng vẫn lẩn quẩn, hỏng bét, nếu để cho bọn họ nhanh chóng đến đỉnh núi, nhóc bị bọn họ mang .

      "Gọi 001, gọi 001!"

      Đường Tuấn chợt nhớ tới bộ đàm, giọng lão đại truyền đến, đây thể nghi ngờ là gây áp lực cho Đường Tuấn, hơn nữa gọi danh hiệu của mình, xem ra là muốn tác chiến, lo lắng, tâm tình ta kích động hơn, rất lâu có cùng nhau tác chiến với lão đại.

      "001 nhận được, xin chỉ thị!"

      "001 mang theo mọi người chạy tới núi, chia nhau vòng tập kích địch, nhất định chặn lại trước khi bọn chúng đưa người lên núi."

      "001 nhận được, chờ chỉ thị tiếp theo của cấp !"

      "Xong!"

      "Tất cả các đồng chí nghe đây, tại bằng tốc độ nhanh nhất lên núi, 002 mang theo năm đồng chí lên núi từ bên trái, 003 mang theo sáu đồng chí lên núi từ bên phải, còn dư lại cùng tôi!"

      "Dạ! Cấp !"

      "004, 004, nhận được xin trả lời!"

      "Nhận được, nhận được!"

      " biết dùng biện pháp gì, nhanh chóng trèo lên đỉnh!"

      "Nhận được!"

      "Xong!"

      Cảnh Tô dép lại nên quá trình đường chật vật chịu nổi, đôi chân bị mài đến vết máu loang lổ, mấy lần dừng lại đều bị người buộc .

      Rốt cuộc ngã xuống ở ven đường, khuôn mặt nhắn tái nhợt.

      "Phó bang chủ, ta nổi!"

      "Mấy người cõng ta tiếp tục !"

      Cảnh Tô bị người ta cõng lên, rất cam lòng, ra còn hơi sức về phía trước, nhưng tại phải đợi thời cơ tập kích, muốn giữ thể lực. ra ngay từ lúc tự mình dùng hết thuốc trong túi, liền muốn chạy trốn, nhưng khu vực kia đều trống trải, có cơ hội chạy trốn.

      Cơ hội tới, bọn họ lối , ven đường đều là trúc , nhìn dáng dấp hẳn là khu rừng rậm rạp, chỉ cần có thể lẻn vào trong đó là tốt, nhưng ngộ nhỡ chạy trốn thành công, mình cũng chỉ có thể bị mang . Mặc kệ như thế nào đều phải thử lần, cho dù là chạy thoát, cũng tin tưởng đám người này tạm thời dám tổn hại mình.

      nhìn mấy người về phía trước hình như có quan tâm người phía sau, hé miệng cắn lưng người đàn ông cõng mình, hung ác, cơ hồ cắn rớt miếng thịt.

      "A!" Người đàn ông hét thảm thiết, Cảnh Tô bị vứt ra ngoài.

      Lực ngã quật lớn, nhưng Cảnh Tô bị vứt ra chui nhanh vào trong rừng trúc .

      Như Cảnh Tô đoán, chính là khu rừng , còn là sườn dốc, bị vứt mặc dù có chuẩn bị, nhưng thân thể vẫn bị trượt, tay của ngừng nắm cành cây, nhưng đều bị bẻ gãy.

      Nhìn cây duy nhất phía trước mặt, dùng sức, mạng được bảo đảm. Sườn dốc phải rất dốc, khi bấu víu được, thân thể cũng ổn định.

      Nhưng vẫn mơ hồ nghe được tiếng hô của người cầm đầu, thậm chí thanh có người muốn xuống. tại thể cử động, vừa động té xuống, sườn dốc này, biết sâu nhường nào.

      "Phó bang chủ, rút lui , đám người kia tìm tới rồi!"

      Xác thực, Đường Tuấn mang người rất nhanh vượt qua bọn họ, hơn nữa còn là xa.

      "Mẹ, thất bại trong gang tấc! Trở về tính sổ với các người! !"

      Bọn họ thể bị bắt, khi bại lộ, vậy kế hoạch cùng hành động của bọn họ đồng nghĩa với việc ra ở trước mặt người đời, hơn nữa người nhà của bọn họ còn ở trong tay bang chủ.

      có Cảnh Tô làm gánh nặng, bọn họ trèo lên đỉnh nhanh, mà đám Đường Tuấn trải qua đêm tác chiến, tinh lực dĩ nhiên bằng bọn họ. Rất nhanh bị bọn họ bỏ lại đằng sau.

      Đường Tuấn nhìn máy bay trực thăng lái mà mặt xám như tro tàn, nhiệm vụ thất bại!

      Mà Tư Mộ Thần đường nhận được tin tức của Đường Tuấn, trong nháy mắt chính là cảm thấy tuyệt vọng, nhưng biết có phải trực giác hay , tin tưởng nhóc tự cứu mình. Ôm cái ý nghĩ này, dọc theo dấu vết tìm kiếm.

      Tại vị trí kia, Cảnh Tô rơi xuống, Tư Mộ Thần ngồi chồm hổm, thân thể của có chút chịu nổi.

      Mà bóng dáng của khiến Cảnh Tô vốn muốn bò lên lại dám tiếp tục, hạ quyết tâm tiếp tục thối lui xuống phía dưới sườn dốc.

      ngồi xổm xuống, mắt nhìn phía trước, khu rừng trước mặt làm hận thể chém sạch.

      Nhưng bột màu trắng tại sao chói mắt như vậy.

      Hoá ra đó là dép Cảnh Tô rơi xuống, đưa tay tìm tòi, giầy bị cầm ở trong tay, bên trong hình như còn có chút ấm áp.

      "Gọi 001, gọi 001!"

      "001 nhận được!"

      "Cấp tốc tìm khu rừng , tôi ở nơi này chờ các cậu!"

      "Nhận được!"

      "Xong!"

      Thời điểm Đường Tuấn mang người chạy tới, Tư Mộ Thần té xuống đất.
      Last edited by a moderator: 29/3/15
      Bạch Phụng, TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆,Chương 21: Người núi

      “Lão đại, lão đại, sao chứ?” Đường Tuấn nhạy nhanh tới đỡ Tư Mộ Thần dậy.

      “Tuấn, tôi sao, đây là giày của nhóc, tôi cảm thấy nhóc xảy ra chuyện ở đây, cậu mau xem!”

      “Được, em xem chút!”

      Đường Tuấn rút lưỡi kiếm của Thụy Sĩ ra, chém khu rừng trúc trước mắt, nhìn theo ánh sáng, dường như có chút dấu vết giằng co. Tiếp tục tìm lại tìm được ít mảnh từ quần áo.

      Nhưng sau đó, có rất nhiều dấu vết ở các hướng, rốt cuộc đâu là hướng chị dâu ?

      “Các em, tiếp tục nỗ lực tìm kiếm, chúng ta phải tìm ra chị dâu!”

      “Được!” đám người phân công nhau bắt đầu tìm kiếm.

      “Lão đại, hẳn là chị dâu tự mình trốn thoát, em đưa về trước!”

      được, tôi muốn tìm được nhóc!”

      Tư Mộ Thần từ mặt đất đứng lên, Đường Tuấn đành lòng, lấy cán dao đánh ngất Tư Mộ Thần từ phía sau.

      “002, cậu đưa thiếu tướng xuống núi!”

      “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

      Cảnh Tô dựa vào nghị lực vào trong rừng trúc, dấu chân của đặt ở rất nhiều nơi, sau đó mới sâu vào tận cùng rừng trúc. Bộ quần áo vốn có màu trắng giờ đây dính đầy bún đất, mái tóc rối bù do vướng phải cành cây.

      sâu vào trong là bãi đất bằng phẳng, có chút cỏ, còn có con suối .

      sờ sờ cái bụng, tới bên con suối định uống nước.

      Nhìn nước khá là bẩn, cũng kịp nghĩ nhiều mà vội vàng uống nước rồi .

      biết ở trong núi thể loạn, nếu như lạc đường cho dù những người đó đuổi theo cũng chỉ còn đường chết.

      Ngoại trừ biện pháp dọc theo dòng suối ra, còn biện pháp nào khác.

      Bên cạnh dòng suối có tảng đá bằng, liền qua bên đó, có tảng đá chiếc giày còn sót lại chân tiếp, thỉnh thoảng đổi bên chân .

      biết là bản thân bao lâu, hình như nhìn thấy con đường, người công nhân đào con đường đó.

      bước, hai bước, ba bước, tay vừa chạm đến phiến đá, ngất đường.

      giấc mơ rất dài, trong mơ thấy mình bị bắt cóc, còn bị người mang , liều mạng lẩn trốn, còn phải sống trong rừng trúc.

      Cuối cùng lại bị bắt? vung ai tay lên kháng nghị!

      cần!” quát to tiếng, cũng tỉnh dậy.

      Những vết thương người nhắc nhở những chuyện xảy ra là , nhìn xung quanh, phải là chỗ quen thuộc của , chẳng lẽ bị bắt rồi?

      vội vàng xuống giường, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, cảnh giác, cầm bình hoa, trốn phía sau cánh cửa.

      Cửa được mở ra, bình hoa trong tay Cảnh Tô cũng được ném tới, biết có phải do lực ném hay mà người đàn ông né chút, bình hoa rơi xuống chân ta, người đàn ông nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.

      đối xử như vậy với ân nhân cứu mạng sao?” Người đàn ông hỏi, vô cùng ôn nhu.

      là ai?”

      “Tiểu thư cần khẩn trương, tôi, tôi có ác ý!”

      “Nếu vậy thả tôi ra!”

      vội!”

      cùng loại với những người đó?”

      “Người nào?”

      đừng có giả bộ hồ đồ, bây giờ tôi phải rời khỏi đây, lập tức!”

      “Tiểu thư, xác định có thể ra ngoài với bộ dạng này sao?”

      Cảnh Tô cúi đầu nhìn bản thân, mặc áo sơ mi nam, sờ sờ người mình, may mà toàn bộ nội y vẫn còn.

      “Yên tâm , quần áo của là người làm thay! Đây là chút đồ ăn, ăn trước , quần áo được lấy ra!”

      Lúc chuyện, Cảnh Tô thấy người làm cầm quần áo tới.

      Người đàn ông đó nhận quần áo từ tay người làm, cẩn thận chọn cho cái váy màu xanh.

      “Đổi quần áo rồi tôi đưa về nhà!” Người đàn ông lui ra khỏi phòng.

      Cảnh Tô ngây người, người đàn ông này rất ôn nhu, nhưng mà ôn nhu quá đáng. cảm thấy, mình nên cách xa người đàn ông này.

      Thôi, vẫn là về nhanh, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, thể tưởng tượng được, mất tích ngày Tư Mộ Thần như thế nào!

      thực tế, đến khi mấy người Đường Tuấn tay trở về, trong ánh mắt Tư Mộ Thần phải là tuyệt vọng, mà bọn họ chỉ thấy trong ánh mắt đó tràn đầy sát khí.

      Lão đại của bọn họ, núi lửa bộc phát.

      “001, bắt đầu bố trí, toàn lực giải cứu 005! Phải bắt sống được người đàn ông đó!”

      “002, tôi cho cậu nghỉ ngơi ba tiếng, sau đó xuất toàn bộ năng lực tìm khắp ngọn núi, thể bỏ qua chút dấu vết nào! Cẩn thận nghiên cứu dấu vết của những người đó, nhớ thu thập mẫu bản!”

      “003, liên hệ với bộ phận điều tra , điều phi cơ trực thăng về phía đó! Hủy diệt!”

      “004, triệu tập người, bắt đầu tìm xe khắp thành phố, nhất định phải tìm được nhóc!”

      “006, niệm tình cậu là người bị thương, dẫn người sân bay kiểm tra người xuất cảnh xem có ai khả nghi !”

      “007, điều tra ở hải cảng!”

      “Mọi người tập hợp xuất phát ở giáo trường, ai vi phạm xử lý theo kỷ luật quân đội!”

      “Vâng, thiếu tướng!”

      Đợi đến khi bọn họ xuất phát, Tư Mộ Thần lấy điện thoại ra gọi điện.

      “Ông nội, cháu muốn mượn bộ đội tinh nhuệ của nhà họ Tư!”

      “Cháu xác định muốn bại lộ thực lực vào lúc này? Như vậy những kế hoạch cháu bố trí trước đây đều bị hủy hoại trong chốc lát rồi!”

      “Ông nội, mất ấy, cho dù phải hủy diệt cả thế giới cháu cũng tiếc!”

      “Có phải bé năm đó?”

      “Thôi, cũng là nhà họ Tư có lỗi với bé đó! Ông lão Trần đưa người qua!”

      Lão tư lệnh gác điện thoại cười to vài tiếng. Ông rống to với lão Trần vừa vào.

      “Lão Trần, rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy được loại cảm xúc thứ ba của Mộ Thần nhà chúng ta rồi!”

      Gương mặt lão Trần nổi vạch đen!

      “Lão Trần, đưa người dưới của ông đến trợ giúp Mộ Thần , nếu thằng nhóc đó lật tung quả núi đó mất!”

      “Vâng, lão tư lệnh!”

      xe, Cảnh Tô nhìn người đàn ông bên cạnh ngẩn người.

      lại nhìn tiếp, thấy vừa lòng sao?”

      “Từ dung mạo đến tài phú đều rất vừa lòng!”

      “Có phải coi trọng tôi rồi ?”

      “Tôi tin nhất kiến chung tình!”

      mặc màu xanh rất đẹp!”

      “Đó là thấy vậy!”

      cứ phải nhanh mồm nhanh miệng như vậy sao?”

      “Này, là ai? Vì sao lại cứu tôi?”

      “Tôi chỉ là người núi!”

      vừa định cái gì đó, người đàn ông dừng lại, chưa kịp phản ứng hai người bị ép xuống xe.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22: Hôn cái

      Cảnh Tô nhìn hàng loạt binh lính, đây là muốn làm gì? Muốn chiến tranh rồi hả?

      Sao đoán được?

      Trước mặt đột nhiên xuất người đàn ông biểu cảm, hô lớn với , “Báo cáo chị dâu, em là 004! Đại tẩu, thiếu tướng mời chị dâu về nhà”.

      Khuôn mặt Cảnh Tô đen lại, có phải Tư Mộ Thần phóng đại việc này quá rồi ?

      “Tôi chỉ đưa đến đây thôi!”.

      xin lỗi!”. Cảnh Tô xin lỗi người đàn ông vì hành vi lỗ mãng lúc nãy, “Ngoài ra tôi cũng cảm ơn , có thể cho tôi cách liên hệ với được ?”.

      cần”, ta vào trong xe, vọng qua cửa xe, “Chúng ta sớm gặp lại!”.

      Chiếc xe màu trắng nhanh chóng biến mất trước mặt mọi người, Cảnh Tô cũng xoay người ngồi lên ô tô quân dụng.

      Hơn mười chiếc ô tô quân dụng xếp hàng đường cái, sau đó xuất phát chạy về cùng phía! Cảnh tượng cả hùng vĩ!

      Tư Mộ Thần ở bên này vừa nhận được thành viên của đội quân tinh nhuệ mà lão Trần đưa tới lại nhận được tin tức 004 gửi tới. lập tức giải tán mọi người, vậy thế lực này có thể che giấu thêm thời gian nữa.

      “Bé con, sau này đừng làm sợ nữa!”. Cảnh Tô vừa xuống xe bị Tư Mộ Thần ôm vào trong ngực!

      “A~, a~, lão đại, hôn cái ~”. Người xung quanh ồn ào nhìn hai người bọn họ, còn huýt sáo.

      Cảnh Tô bị đỏ bừng khuôn mặt, đúng là kiểu gì cũng được, cái gì mà hành động ngay tại chỗ linh tinh.

      “Mấy thằng nhóc này, còn mau trở về!”.

      “001, lệnh cho cậu đưa mọi người về! Có chuyện gì chờ tôi về quân khu tự do ra!”.

      “Vâng, thiếu tướng!”.

      Sau khi nhìn từng chiếc xe rời khỏi, Tư Mộ Thần ngồi sụp xuống đất, ngay cả sức nâng tay lên cũng có.

      “Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần, làm sao vậy? đừng làm tôi sợ!”.

      “Bé con, em hôn cái, , sao cả!”. Tư Mộ Thần xong nhắm hai mắt lại, hơi thở của mỏng manh, môi bắt đầu chuyển sang màu tím.

      tốt, Tư Mộ Thần, tỉnh dậy được ? Tỉnh lại tôi hôn !”. Cảnh Tô lay lay người Tư Mộ Thần, có lẽ nước mắt của rơi vì nhiều nhất rồi.

      “Chị dâu, chị dâu, lão đại thế nào rồi?”. Đúng lúc này Lục Phạm đuổi kịp tới.

      “Lục Phạm, mau đưa ấy tới bệnh viện! Tôi sợ là ấy được!”. Cảnh Tô rơi vào trong trí nhớ của bản thân, rất sợ có người quan tâm bị chết, còn nhớ cũng vậy, ấy bị nhiễm bệnh, sau khi bệnh viện tỉnh lại.

      cần, cần, tôi muốn chết, được ?”. Cảnh Tô giống như bị bóng đè, “Lục Phạm, cần bệnh viện, cần bệnh viện! bệnh viện sống nổi!”.

      “Chị dâu, chị bình tĩnh lại, bình tĩnh, lão đại có việc gì, chúng ta bệnh viện!”.

      Lục Phạm nhìn Cảnh Tô ôm chặt lấy lão đại nhà bọn họ buông, lo lắng, nhìn lão đại như vậy nhất định phải gặp bác sĩ!

      “Chị dâu, trước tiên chị đưa lão đại cho em được ? Em và bọn họ đưa lão đại về nhà, ngoan!”.

      ? lừa tôi chứ?”.

      lừa, ngoan, để lão đại cho em!”.

      Lục Phạm đón lấy Tư Mộ Thần trong tay Cảnh Tô, ngồi lên xe, quát lớn, “Về quân khu tìm lão Trần! Nhanh lên!”.

      , các thể đưa ấy !”.

      “Chị dâu, lão đại có chuyện gì, tin tưởng em! Chị cứ về trước đợi tin tốt của em!”.

      Bên trong biệt thự, Cảnh Tô mờ mịt, biết mình về bằng cách nào, cuộn mình nằm sofa, tựa đầu ghế sofa.

      biết là bao lâu, cảm giác được bản thân lại về với cái ôm quen thuộc, tự nhiên ôm chặt lấy.

      Sau khi tỉnh dậy ở quân khu, nghe được lời Lục Phạm , lập tức chạy về nhà. Tư Mộ Thần hối hận, bản thân ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh dậy, cả người mới dịu lại bị người đẹp trong ngực tra tấn.

      Nhìn bộ dạng của Cảnh Tô, rất đau lòng, đây là người vợ tương lai mà muốn dùng cả tính mạng để bảo vệ, làm sao có thể nhẫn tâm để chịu khổ sở?

      Cảnh Tô lần lượt khiêu chiến thần kinh của bản thân, nhưng mà cũng chỉ có mới có tư cách có được , nếu ngay cả bảo vệ cho cũng làm được, tương lai khi người kia đến, phải là chịu nổi kích sao?

      ơi, ơi!”. Cảnh Tô thào , nhưng Tư Mộ Thần nghe ràng.

      “Bé con, là người làm cho em thấy khổ sở sao? có việc gì, chỉ cần trong lòng Tư Mộ Thần tôi có em bầu trời luôn quang đãng!”. Con người rắn rỏi cũng có nhu tình.

      “Ôm em cái!”. Dường như nghe được lời ấm áp, trong tâm cũng được xoa dịu, mê.

      “Tư Mộ Thần!”. Buổi sáng mở to mắt, nhìn thấy , có kích động và bất an trước đó, chỉ cảm thấy rất vui vẻ.

      Nhưng rất nhanh, dùng tay véo má mình, kết quả người đàn ông nào đó cầm tay đặt lên mặt , tay vung lên, hai người bị đau.

      “Tin chưa?”.

      Cảnh Tô nhàng tựa vào người , “ có việc gì là tốt rồi!”.

      “Bé con, chỉ cần em có việc gì Tư Mộ Thần nhất định bỏ cuộc!”.

      “Đói bụng!”.

      cũng thế!”.

      “Tôi nấu cơm!”.

      “Bé con, đừng, để làm! Em ngủ tiếp lát, mới có sáu giờ!”.

      Lúc chuyện, Tư Mộ Thần rời giường ra ngoài.

      Cảnh Tô an tâm khép mắt lại, biết có phải do quá đói hay , khi ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp bay ra, muốn ngủ thêm phút đồng hồ nào nữa, lập tức bật dậy đánh răng rửa mặt.

      nấu cái gì thế?”.

      “Em đoán!”.

      “Cháo bí đỏ?”.

      “Ừ”.

      “Tôi thích món này nhất! Mộ Thần, tốt quá!”.

      Bởi vì Cảnh Tô thay đổi xưng hô, bàn tay cầm nắp vung dừng lại chút, bé con, có lẽ em chưa phát tiến vào trong lòng em rồi? rất mong chờ bộ dạng muốn lại dám của em. Tư Mộ Thần suy nghĩ gian trá.

      “Mộ Thần, tôi có thể ăn chưa?”.

      “Có thể ăn!”.

      “Hỏng bét rồi!”. Cảnh Tô vừa ăn được nửa, đột nhiên dừng đũa.

      “Hả?”.

      “Tôi tìm việc làm”.

      “Cho nên?”.

      “Tôi bỏ việc lý do ba ngày rồi!”.

      “Vậy cần làm! Yên tâm ở nhà là được rồi”.

      “Tư Mộ Thần, tôi chỉ bị ép ở chỗ này, bây giờ chẳng lẽ ngay cả tự do làm việc của tôi cũng muốn cướp?”. Tính khí ngang ngược của Cảnh Tô nổi lên, lấy việc uy hiếp ra.

      được, em nhìn xem, vết thương người còn chưa lành, còn dám làm sao?”.

      “Tư Mộ Thần, tôi có thể làm, tôi cũng có thể lựa chọn rời , cho dù cái đó quan trọng đối với tôi, nhưng vì tự do của tôi cần gì phải cố!”. Cảnh Tô ném đũa trong tay xuống, bày ra bộ dạng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.

      Tư Mộ Thần đau đầu, tính khí của bé này là, uy hiếp phải vì muốn ngoan ngoãn nghe lời sao! Thôi, vì kế hoạch lớn của bản thân còn nhiều thời gian, bây giờ có thể thả cho ấy.

      Tư Mộ Thần buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn !

      “Bé con, em muốn làm, cản, nhưng nếu công ty đó cần em nữa, em phải ngoan ngoãn trở về!”.

      sao?”.

      ! Nhưng mà có điều kiện!”.
      Last edited by a moderator: 30/3/15

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23. Gặp lại Cảnh Linh

      “Điều kiện gì?”. Cảnh Tô trừng mắt nhìn.

      “Hôn cái!”.

      “Mặc kệ!”.

      “Em đừng quên em , chỉ cần tỉnh lại em hôn cái, có nhân chứng, để gọi bọn họ đến!”. làm bộ cầm điện thoại lên.

      “Tư Mộ Thần, là tên vô lại, tôi hôn!”. Tính khí của Cảnh Tô cũng bị Tư Mộ Thần bức ra.

      Tư Mộ Thần nhìn nổi trận lôi đình, cảm thấy đáng . Ở trước mặt , cần làm nhị tiểu thư nhà họ Cảnh?

      bé, em mau hôn!”. Em phải nhanh!

      “Đợi chút chết sao!”. Cảnh Tô xong nhanh chóng che miệng lại, trời ạ, cái gì đó? phải là Y Y miệng ở ngoài, trước kia còn luôn ấy. Lỗ tai của đỏ bừng.

      bé, em nghĩ chuyện xấu gì sao?”. Thừa dịp ngây người, Tư Mộ Thần đứng ở phía sau người rồi.

      Cảnh Tô thẹn quá hóa giận tay đẩy Tư Mộ Thần ngã xuống đất, ghé vào ttreen người , hôn lên bờ môi cái. Sau đó cầm lấy túi thẳng quay đầu lại.

      bé, chìa khóa xe!”.

      Cảnh Tô vừa mới tới cửa, bất đắc dĩ quay lại, đưa lưng về phía Tư Mộ Thần, nắm chìa khóa rồi đóng sầm cửa lại.

      Tư Mộ Thần bất đắc dĩ, chật vật bò từ đất lên, xem ra phải thay băng rồi.

      đến gara, Cảnh Tô sờ sờ môi mình, vỗ vỗ tay lái.

      Cảnh Tô ơi, Cảnh Tô, người ta bảo mày hôn cái, làm sao mày lại hôn miệng? được, sắp thành người tính cách phân liệt trước mặt Tư Mộ Thần rồi, con người chỗ nào rồi hả? Con người bình tĩnh của ?

      Đúng rồi, bị đẩy ngã, miệng vết thương thế nào? Nhắn cho tin được ?

      lấy điện thoại ra, nhắn cho Tư Mộ Thần tin.

      Tô: “Tôi cố ý đẩy ngã , miệng vết thương của thế nào rồi?”.

      Tư: “ sao, thích cố ý của em”.

      Tô: “, tên vô lại!”.

      Tư: “ chỉ vô lại với em!”.

      Nhìn những tin nhắn đùa giỡn, Cảnh Tô cắm chìa khóa xe vào, chạy thẳng đến công ty.

      Sau khi dừng xe lại, gặp phải người muốn gặp.

      “Cảnh Tô, làm sao mày lại tới nơi này?”. Trong giọng mang theo chất vấn.

      “Tôi làm ở trong này!”. Cảnh Tô lướt qua Cảnh Linh, tiếp tục về phía trước, có lẽ trước kia, bản thân vẫn gọi ta tiếng chị , nhưng trước khác, nay khác.

      “Mày”. Cảnh Linh vừa muốn Cảnh Tô nhanh chân xa rồi.

      “Chảnh cái gì mà chảnh, rất nhanh thôi, tao khiến mày ở trong đây được!”. Cảnh Linh ngoan độc nhìn bóng lưng kia, dường như bức ta ra khỏi nhà họ Cảnh cũng khiến ta khổ sở!

      Khi Cảnh Tô làm, mỗi người đều nhìn , mặt ửng đỏ.

      nhìn người đàn ông trung niên trước đó đưa vào làm, sắc mặt khẽ biến thành xấu hổ. vô cớ bỏ bê công việc, sợ là bị người ta khai trừ rồi! nhắm mắt lại.

      “Thực xin lỗi, tôi....”.

      “Cảnh Tô, đây là nhiệm vụ hôm nay của , lúc nữa tổng giám đốc trở lại!”.

      “Vâng, vâng, tôi biết!”. Cảnh Tô ôm chồng văn kiện nặng cũng oán thán, tốt quá, vậy mà có thể giữ lại được công việc. Nếu tổng giám đốc trở lại, phải đền đáp ta tốt!

      Đẩy cửa văn phòng ra, an tâm sửa sang văn kiện.

      “Xin chào, xin hỏi Tổng giám đốc của Thịnh Thế có ở đây ?”. Cảnh Linh dựa vào thân phận là Tổng giám đốc của Cảnh Thái Lam xông thẳng lên tầng cùng.

      “Xin hỏi tới đây có chuyện gì sao?”.

      “Tôi?”. Cảnh Linh chỉ vào cái mũi của mình, con ngươi trừng mắt nhìn nhân viên trước mặt, ta biết mình? Mình là thiên kim của Cảnh Thái Lam mà.

      “Tôi là người của Cảnh Thái Lam”.

      “Tôi biết, là thiên kim của Cảnh Thái Lam phải ?”.

      biết thân phận của tôi?”. ra ta muốn , biết thân phận của tôi mà còn đối với tôi như vậy?

      “Chỉ là ra đời tốt số mà thôi! Ở trong mắt tôi ai cũng như nhau!”. Những lời này được Cảnh Tô ra ngoài pha cà phê nghe thấy, nhìn kia, trong lòng Cảnh Tô cảm thấy có ấn tượng tốt, thấy nhân viên đó nhìn mình, nở nụ cười.

      Nhân viên cũng lễ phép định đáp lại, nhìn theo ánh mắt của người nhân viên, Cảnh Linh thấy được Cảnh Tô, ta sải bước về phía Cảnh Tô.

      “Cảnh Tô, chị muốn gặp Tổng giám đốc của các em!”. Cảnh Tô có thể làm việc ở tầng cao nhất, nhất định chức vị thấp.

      “Ngài ấy có ở đây, đúng rồi, phải muốn gặp Tổng giám đốc của Thịnh Thế cũng phải hẹn trước sao? Xin hỏi Cảnh tiểu thư có hẹn trước ?”.

      “Mày, mày chỉ là nhân viên, làm sao có thể quản được?”.

      “Xin lỗi, bây giờ tôi là thư ký của tổng giám đốc Thịnh Thế!”. Ý muốn toàn bộ lời hẹn đều do an bài, phải đó là trách nhiệm của thư ký sao?

      “Cảnh Tô, mày, nên phân biệt quá mức! Ân oán giữa chúng ta tự xử lý, bây giờ chị thay mặt cho công ty tới!”.

      Cảnh Linh nhìn vẻ mặt Cảnh Tô cuối cùng cũng có chút nóng nảy, Cảnh Thái Lam cần đơn buôn bán này. ta muốn Thịnh Thế cùng hùn vốn để nhận được đơn buôn bán này, đây là hy vọng duy nhất của ta, gần dây Tử Dương quan tâm tới ta, mà bây giơ toàn bộ tiền bạc đều nằm trong tay của ông già, ta hoàn toàn thể quay vòng vốn.

      “Cảnh Linh, tôi phải chị, nếu Cảnh Thái Lam làm tốt, đương nhiên Thịnh Thế có cơ hội hợp tác với Cảnh Thái Lam!”.

      “Tốt tốt tốt, Cảnh Tô ‘lấy tay bắt cá’, có phải ? Mày đừng quên, mày cũng là phần của Cảnh Thái Lam”.

      “Thế sao? Tại sao tôi lại nhớ, nhà họ Cảnh đăng báo chấm dứt quan hệ với tôi?”. Cảnh Tô xong những lời này, cũng quay đầu lại, về phía phòng pha cà phê.

      Cảnh Linh tức giận. ta ngẩng đầu lên thấy được biển chữ “Thư ký”, ta sải bước vào, ta muốn ở đây chờ Tổng giám đốc của Thịnh Thế, ta tin là đợi được.

      Lúc Cảnh Tô tiến vào thấy Cảnh Linh ngồi ghế làm việc của , vẻ mặt cổ quái.

      “Làm gì đấy?”.

      “Chờ em đấy, em tốt, chỉ là tới xem chút hoàn cảnh làm việc của em có tốt ? Trở về cũng có thể lại chút, cho mẹ an tâm!”.

      Cảnh Tô hờ hững, để cà phê xuống, “Con của mẹ chỉ có mình con!”, những lời này lại lần nữa vang lên bên tai , con của bà chỉ có mình Cảnh Linh.

      ra ngoài! Nếu tôi gọi bảo vệ!”.

      “Mày, được, Cảnh Tô, mày cứ chờ xem vị trí này mày có thể ngồi bao lâu!”. Cảnh Linh sập cửa .

      Ngồi lại xe, Cảnh Linh lấy văn kiện từ túi sách ra, gương mặt sáng rỡ, ngày mai cạnh tranh, tình thế bắt buộc!
      Last edited by a moderator: 1/4/15
      Bạch Phụng, TrâuTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :