1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93 Bỏ thuốc

      "Ông nội" Cảnh Tô cúi đầu vào, cúi đầu nhìn xuống mặt đất chứ dám nhìn ông nội mình.

      "Mộ Thần đâu?" Tư Bang Quốc nhìn Cảnh Tô cúi đầu vào, nhìn phía sau thấy Tư Mộ Thần.

      "Chân Mộ Thần bị thương, ấy nằm nghỉ rồi." Cảnh Tố giọng trả lời.

      "Tiểu tử chết tiệt này, chân linh hoạt được mà vẫn còn lăn qua lăn lại như vậy!" Tư Bang Quốc tức giận câu, càng càng làm cổ của Cảnh Tô đỏ bừng, biết trả lời thế nào.

      "Ha ha, bà chị già, em vẫn chờ chị sinh cho em đứa cháu trai để chơi đùa với em, nếu đưa cháu của em đến cho bọn lưu manh trong giới hắc đạo!" Tống Tường rất vô lại, xong còn đưa tay đặt lên bụng Cảnh Tô.

      "Cậu buông tay ra!" Tư Mộ Thần ngồi xe lăn, tay cầm cây gậy dùng sức đánh về phía tên tiểu tử Tống Tường kia, có dũng khí dám đụng vào người phụ nữ của .

      " rể, hẹp hòi, em sờ chị của em thế nào?" Tống Tường rất bướng bĩnh, cậu nhìn Cảnh Tô, vẻ mặt cười xấu xa.

      " được, tên tiểu tử này cậu buông tay Cảnh Tô ra cho tôi!" Tư Mộ Thần đến bên Cảnh Tô, sau đó gương mặt tràn đầy địch ý nhìn Tống Tường, xem ra ông nội của bọn họ khá ngạo mạn.

      "Tiểu tử này, vẫn còn để ý nhé, như vậy là bắt nạt em trai con!" Tư Bang Quốc tức giận đến râu ria đều vểnh lên.

      "Ông nội, ông đến đây là có chuyện gì?" Tư Mộ Thần khôn khéo dừng lại vấn đề này, nếu bao giờ kết thúc.

      "A, ông đến đây thăm các con chút! Ngoài ra cũng có việc gì, ông để bàn con chồng văn kiện, con muốn chơi thế nào chơi thế nấy."

      Tại sao Tư Mộ Thần cảm thấy ông nội có ý tốt chứ? Chẳng lẽ tình cảm này là nghịch thiên sao?

      "Dạ, con biết rồi!"

      "Vậy, vậy chúng tôi về trước!" Tư Bang Quốc nghĩ ra ông cần phải ở lại cái gì, cháu nội ông tính toán thông minh hơn ông, ông già rồi, già rồi!

      "Mộ Thần, lúc làm việc phải cẩn thận chân mình chút!" Xong xuôi hết, lúc Tư Bang Quốc ra ngoài còn dẫn theo Đường Tuấn và Tống Tường, còn đóng cửa lại giúp bọn họ.

      Trong phòng làm việc, chỉ nghe giọng của Tư Mộ Thần vang lên, doanh trại này đều biết thiếu tướng của bọn họ bị bà xã chỉnh rồi, thiếu tướng của bọn họ nhất định là bị bà xã chỉnh thê thảm rồi.

      "Bà xã, muốn ở quân khu nữ, chúng ta về nhà !" Tư Mộ Thần năn nỉ, ra ở trong quân khu cũng là bất tiện, bọn họ đều là người có vợ, khó nghe chút chính là để cho các bộ đội cấp dưới biết là có thể nhìn chứ thể ăn, sớm muộn gì cũng náo loạn, cũng thể lấy việc công làm việc tư, phải !

      "Được, chúng ta về nhà!" Cảnh Tô cũng hiểu được đạo lý này, vì vậy quyết định gọi Đường Tuấn đến, để Đường Tuấn đưa Tư Mộ Thần về nhà, còn đến nhà Giang Phỉ Á đón ấy.

      "Chị dâu!" Lục Phạm xuất , nhìn Cảnh Tô vội vàng rời , cậu ta nhanh chóng gọi lại, cậu ta phải biết được đại ca của bọn họ ở đâu.

      "Lục Phạm, có chuyện gì sao?"

      "Chị dâu, chị muốn đâu vậy?"

      "A, tôi muốn tìm Nha Nha! Đúng lúc tiện đường cùng về nhà!"

      "Được!" Lục Phạm xong đến nhà để xe lấy xe của mình.

      "Chị dâu, ra em muốn hỏi chút, đại ca, ấy ở đâu?"

      "Causeway Bay!" Cảnh Tô chút do dự ra chỗ này, Vịnh Đồng La là nơi thường hay chơi, mỗi tất đất chỗ đó, bọn họ quen thuộc đến thể quen thuộc hơn.

      "Chị dâu, sao lại là Causeway Bay?" Lục Phạm thể nghi ngờ, bọn họ đưa người đến Vịnh Đồng La tìm rất lâu, nhưng vẫn tìm được bất kỳ manh mối nào, sao lại là chỗ đó?

      "Ngoại ô Causeway Bay!" Cảnh Tô nhanh chóng ra địa chỉ cụ thể, Lục Phạm nhìn nơi vắng vẻ, này, đúng là bọn họ chưa từng .

      ra Cảnh Tô biết đó là ngoại ô Causeway Bay là vì tại căn phòng Giang Phỉ Thiên ở đích thực là do sắp xếp, nơi đây lúc trước khi gặp chuyện may, ta thường xuyên đến nơi này vui chơi, vì vậy bọn họ thường xuyên ở trong này, hầu như căn phòng này là nơi bọn họ thường hay ở, chỗ ở sắp xếp này đều là do chính bọn họ chọn.

      Viên bảo thạch bằng kim cương vách tường, bọn họ đều cho là món đồ chơi, kỳ thực đó chính là viên kim cương! Lúc ấy ánh sáng của nó bắn ra bốn phía trong video mới nhận ra được.

      "Vì sao?"

      "Bởi vì đó là chỗ ở của !" Lời Cảnh Tô .......Làm cho Lục Phạm hiểu, nhưng mà cậu ta biết Giang Phỉ Thiên nhất định ở đó.

      "Chị dâu, bây giờ em nhanh chóng đưa chị vào trong nhà!"

      " cần, cậu đỗ xe ở cửa chính phía đông , xe tôi ở chỗ đó!" Cảnh Tô chợt nhớ đến chiếc xe của mình.

      "Vậy sao.... .....Sao được? Tôi đưa chị trở về!' Cửa chính phía đông xảy ra cố, nếu xảy ra chuyện, biết lão đại có muốn giết người ?

      "Được rồi, ngừng xe ở chỗ này !" Cảnh Tô rất kiên trì, làm Lục Phạm cũng có cách nào khác.

      "A Phạm, trở về , cậu thẳng đến nhà của chúng tôi, đón Nha Nha !" Cảnh Tô cũng muốn Lục Phạm lo lắng, có chăm sóc Giang Phỉ Á cũng yên tâm chút.

      "Được, chị dâu, Nha Nha làm phiền chị rồi!"

      "Được rồi, thôi!"

      —————— Đường phân cách ——————

      "Nha Nha, theo mình trở về!" Cảnh Tô về đến nhà, vừa bước vào nhà liền nghe mùi thuốc lá nồng nặc, còn kèm theo mùi rượu.

      "Nha Nha, cậu ở đâu?" Cảnh Tô có chút lo lắng, sợ Giang Phỉ Á gặp chuyện may, đột nhiên nghĩ đến nếu ngày đó bản thân xảy ra chuyện.... ........, hai ngày rồi. xảy ra chuyện gì chứ?

      Càng vào bên trong, thấy có rất nhiều đầu thuốc lá, ở trong căn phòng của bọn họ, Cảnh Tô thấy thuốc la chưa hút rơi đầy mặt đất, còn có lon bia được vứt đầy mặt đất.

      "Nha Nha, cậu đây là làm gì vậy?" Cảnh Tô nhìn thấy Giang Phỉ Á ngồi dưới đất, trong miệng còn ngậm vài điếu thuốc, làn khói bay lượn lờ xung quanh ấy.

      "Cảnh Tô, đừng động vào mình!" Giang Phỉ Á đẩy Cảnh Tô ra, cần ai đồng tình với mình, tại dùng thuốc lá là để làm bản thân say, rất tốt, ít nhất có thể làm cho tạm thời quên chuyện phiền não.

      ", theo mình về nhà!" Cảnh Tô đỡ Giang Phi Á ra bên ngoài, Giang Phỉ Á vốn đói bụng vài ngày, chút sức lực cũng có, hơn nữa sau khi sanh non, vẫn luôn chịu giày vò, vì vậy cơ thể , Cảnh Tô đỡ Giang Phỉ Á nửa tỉnh nửa mê lên xe.

      Đến Nguyệt Nha Tiểu Uyển, gọi cho bác sĩ gia đình đến xem bệnh cho Giang Phỉ Á, tiện thể treo bình dịch dinh dưỡng cho ấy, chỉ có thể dựa vào cách này để hấp thu dinh dưỡng được nhiều hơn, để chống đỡ cơ thể của ấy.

      "Bé con, đây là thế nào?" Tư Mộ Thần đẩy xe lăn ra nhìn tình huống của Giang Phỉ Á cảm thấy hơi tệ.

      " có việc gì, lúc em đến nhà ấy, ấy uống rất nhiều rượu, đầu mẩu thuốc lá đầy đất, em cũng hơi lo lắng!" Cảnh Tô xoa xoa trán của mình, cố gắng làm cho mình cảm thấy khó chịu.

      "Đừng lo lắng, tất cả đều tốt hơn!" Tư Mộ Thần nắm lấy bàn tay bé của Cảnh Tô, đến tháng nữa là bước sang năm mới rồi, trong tháng này hy vọng có thể vượt qua tất cả khó khăn!

      "Đúng vậy, tốt hơn!" Cảnh Tô chỉ có thể thầm trong lòng.

      "Mộ Thần! ra tất cả đều bởi vì em có phải ?" Cảnh Tô bắt đầu , nhưng cũng biết nên thế nào cho đúng?

      "Bé con, đừng suy nghĩ nhiều!"

      "Mộ Thần, có lẽ em nên chuyện với bọn họ tốt hơn!" Cảnh Tô năn nỉ người đàn ông này, từ sau chuyện này, trông giữ ngày càng chặt chẽ hơn.

      "Tốt lắm, vết thương của em cần phải thay thuốc rồi!" Tư Mộ Thần hỏi đằng, trả lời nẻo, nắm tay bị thương của Cảnh Tô ra ngoài.

      Sau khi họ rời , Giang Phỉ Á vốn ngủ mê lập tức mở mắt ra, ánh mắt nhìn bọn họ lên tia chế nhạo.

      "Tư Mộ Thần, em về công ty chuyến!" Cảnh Tô đột nhiên nhận được tin nhắn, sau đó vội vàng với Tư Mộ Thần, rồi ra cửa.

      Hành động của bọn họ đều lọt vào tai Giang Phỉ Á, trong đầu Giang Phỉ Á nhanh chóng hoạt động, phải tìm ra cách gì tốt nhất.

      Giang Phỉ Á lấy điện thoại trong túi ra, nhanh chóng soạn tin nhắn rồi gửi .

      Ầm, Tư Mộ Thần đóng cửa phòng ngủ lại, Giang Phỉ Á lấy món đồ trong tay ra, biết ra tay từ lúc nào. Lục Phạm từng trong phòng này chỗ nào cũng có camera, sợ chưa kịp ra tay bị Tư Mộ Thần bắt được.

      nhổ kim tiêm truyền dịch treo tay ra, bước xuống giường, đến gõ cửa phòng Tư Mộ Thần.

      "Tư Mộ Thần!" Giọng Giang Phỉ Á vốn rất lớn, bây giờ khôi phục lại chút, làm suy nghĩ kế hoạch của Tư Mộ Thần bị xáo trộn.

      "Có chuyện gì?" Tư Mộ Thần lạnh lùng nhìn Giang Phỉ Á, ánh mắt của làm cho Giang Phỉ Á theo bản năng lùi về sau bước, cảm thấy Tư Mộ Thần nghi ngờ , nhưng vẫn lấy can đảm với bản thân là có chuyện gì.

      "Tôi muốn ăn mỳ sợi! Tôi đói bụng!" Giang Phỉ Á xấu hổ sờ lên bụng mình, thoạt nhìn bộ dạng tràn đầy thành khẩn, Tư Mộ Thần thở ra hơi, có lẽ là suy nghĩ nhiều quá.

      "Tay cũng tôi bất tiện, vậy nhào nặn bột!" Tư Mộ Thần chỉ chỉ hai tay của mình, mặc dù thoạt nhìn khỏe mạnh, nhưng lại lạnh giống như ngâm trong nước lâu, sắp bị đông lạnh đến hỏng rồi.

      "Được!" Giang Phỉ Á phải suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cách này.

      Giang Phi Á vào phòng bếp, bắt đầu nhào nặn khối bột vốn bị vẽ loạn tay, sau đó chờ Tư Mộ Thần vào để làm mỳ sợi.

      "Được rồi, đến ăn !" Tư Mộ Thần làm hai chén, nghĩ mình cũng đói bụng, ăn từng ngụm từng ngụm.

      "Tôi muốn về phòng vừa chơi máy vi tính vừa ăn!" Giang Phỉ á cũng để ý đến Tư Mộ Thần, sau đó bưng chén mỳ sợi , ra món mỳ sợi này rất ngon.

      dán chặt tai lên cánh cửa, nghe thanh bên ngoài, nghe Tư Mộ Thần về phòng , có lẽ là lúc này, nắm chắc được thời gian, cũng ăn mỳ, tiếp đó đến phòng ngủ của Tư Mộ Thần cởi sạch đồ người ra, sau đó chính cũng trần truồng vào nằm cạnh .

      Gương mặt biệu nét mặt rất đau đón, sau đó ta bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê.
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      094 Cảnh Tô bỏ trốn


      "Em trở về!" Giọng của Cảnh Tô vang vọng, nhưng kỳ quái có ai ra đón mình. mặt đất lại có nhiều quần áo, thoạt nhìn trông rất quen mắt.

      “Mộ Thần, em trở về.” Cảnh Tô mở cửa phòng ra màn trước mắt khiến đau xót thôi. Hèn gì kêu hoài mà Mộ Thần cũng tỉnh lại. trong giấc ngủ say sưa, trông Tư Mộ Thần có vẻ an tường cở nào. Mà nhìn biểu tình đau khổ của Nha Nha như vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Hai người thương nhất chung với nhau? Là phản bội sao?

      Sau khi ra cửa, Cảnh Tô mới cảm thấy chuyện này có gì ổn. Mộ Thần trong lòng phải là người như vậy. muốn quay trở lại nhưng bước chân nặng nề, nhúc nhích nổi. Đợi chút rồi hãy trở về, bây giờ bọn họ cũng còn chưa thức tỉnh mà.

      “Đứng lên !” Tư Mộ Thần thức dậy, nhìn Giang Phỉ Á thêm lời nào nữa. Chẳng qua cảm thấy đầu óc rất choáng váng.

      “Ừ!” Trong lòng Giang Phỉ Á căm hận, tại sao Cảnh Tô còn chưa trở về?

      lúc ta chậm rãi mặc lại quần áo chỉnh tề, Cảnh Tô bước vào.

      Rốt cuộc trong lòng Giang Phỉ Á cũng thở phào nhõm, vở kịch này vẫn có thể diễn tiếp rồi, bằng tất cả đều uổng công phí sức của .

      “Tô Tô, tớ…” Nhìn bộ dáng của Giang Phỉ Á rất oan ức.

      phải như em nghĩ!” Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô, đau đầu muốn cho Cảnh Tô biết đến chuyện này, nhưng hết lần này tới lần khác cũng tránh khỏi.

      “Em biết!” Cảnh Tô thêm gì nữa, bỏ . Điều này khiến cho Giang Phỉ Á thấy dễ chịu hơn chút nào. Tuy rằng mục đích đạt được, nhưng trái tim hai người bị tổn thương rất nặng.

      “Giang Phỉ Á, tôi mặc kệ có mục đích gì, nhưng tại tôi vẫn còn chưa ra với Cảnh Tô chỉ vì hy vọng có thể cho con đường để lui bước. Quan hệ của với Cảnh Tô rất tốt, ấy biết là người như vậy rất đau lòng. Nguyên nhân Giang Phỉ Thiên mất tích nhất định là có liên quan tới Cảnh Tô, có trách chúng tôi chúng tôi cũng biết phải làm sao. Nhưng từ nay trở , chúng ta còn nợ gì nhau nữa. Giang Phỉ Á, hi vọng cần đến nổi tới già cũng thể lui tới với nhau!” Tư Mộ Thần đẩy xe lăn, định ra khỏi phòng ngủ.

      “Tư Mộ Thần, so với tôi, càng ích kỷ hơn!” Giang Phỉ Á lớn tiếng kêu. Tư Mộ Thần cũng trả lời, tiếp tục ra phía ngoài.

      “Tư Mộ Thần, cho rằng tôi biết Diêu Tuyết Thần chết như thế nào sao? Đều là Tư Mộ Thần ích kỷ, nếu phải , Diêu Tuyết Thần có thể được cứu!” Bộ dáng giống như điên cuồng, Giang Phỉ Á hét lên.

      Tư Mộ Thần khựng người lại: “ cái gì?”

      “Ha ha, Tư Mộ Thần, lẽ đúng sao? Năm đó, khi Diêu Mộng Lan ám sát Diêu Tuyết Thần, vì bị mất máu quá nhiều, bệnh viện lại tìm được mẫu máu thích hợp, phải lúc đó thấy chết mà cứu sao? Giang Phỉ Á từng bước hỏi ép, nhất định phải khiến cho Tư Mộ Thần chính miệng thừa nhận.

      Tư Mộ Thần nhìn Giang Phỉ Á, ánh mắt phức tạp: “Tôi biết bệnh tình Diêu Tuyết Thần rất nguy kịch!” Bởi vì Tư Mộ Thần áy náy mà đau khổ, ra những lời này xem như là gián tiếp chấp nhận những suy nghĩ của Giang Phỉ Á. Thế nhưng khi lời vừa khỏi miệng, ý thức được là mình tự bán đứng chính mình rồi.

      Mà bởi vì Tư Mộ Thần đưa lưng về phía Giang Phỉ Á, căn bản là biết làm cái gì. Đợi đến khi xoay người lại thấy Giang Phỉ Á cúp điện thoại.

      làm cái gì?” Tư Mộ Thần giận dữ, hoàn toàn biết ra hiền lành như thế lại có thể từng bước ép sát mình.

      được qua đây, được qua đây!” Giang Phỉ Á hét to, “A!”

      Tư Mộ Thần bắt được cánh tay của Giang Phỉ Á, tay trái giận dữ đánh xuống. Nhưng ngay lúc này, tay trái của Tư Mộ Thần lại bị cánh tay khác mạnh mẽ hơn bắt được.

      “Lão đại, tay của còn bị thương. Việc dạy dỗ người này để em làm !” Lục Phạm tới, nhìn thấy Lão đại nhà mình còn chưa tỉnh hồn, biết Giang Phỉ Á biến thành bộ dạng gì nếu ăn phải cái tát kia.

      “A Phạm ~” Giang Phỉ Á cẩn thận đến bên Lục Phạm, ngã vào ngực ta. Trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, màn vừa rồi quá kinh khủng.

      phải sợ! phải sợ, tới rồi ! dẫn em về nhà!” Lục Phạm dỗ dành người con trong ngực, thầm oán giận Cảnh Tô, phải chiếu cố tốt tới Nha Nha hay sao?

      “A Phạm, gọi a Tuấn tới đây !” Tư Mộ Thần hết nhìn Giang Phỉ Á rồi lại nhìn tới Lục Phạm, có lẽ nên sớm để bọn họ rời khỏi nơi này.

      “Lão đai, em biết!” Lục Phạm mang theo Giang Phỉ Á ra ngoài.

      Nhưng Giang Phỉ Á vừa nghe được tin tức như thế này, nhất định chịu về nhà. giờ Tư Mộ Thần gọi Đường Tuấn tới nhất định là có kế hoạch mới, nhất định phải biết được kế hoạch này. Chỉ cần biết được kế hoạch này bọn họ đáp ứng để mình gặp được mặt của trai.

      “A Phạm, em muốn ở lại chờ Tô Tô, em muốn ở chung với Tô Tô!” Giang Phỉ Á đưa ra cầu, nhưng Lục Phạm có phần khó xử. Xem tình hình như thế này khẳng định Lão đại nhà bọn họ muốn làm việc.

      sao, cậu để cho ta ở lại đây !” biết từ lúc nào Tư Mộ Thần xuất ở sau lưng bọn họ, nhìn Giang Phỉ Á như có thâm ý.

      Lục Phạm thấy Lão đại nhà mình cũng lên tiếng, vậy mình cũng có ý kiến gì.

      “Lão đại, em tìm A Tuấn tới cho !” ra Lục Phạm có tin vui muốn báo Giang Phỉ Á, nhưng nhìn tình huống này còn phải chờ mấy ngày nữa !

      “Ừ! Tôi đợi ở phòng sách!”

      Trong phòng sách, dường như Tô Mộ Thần có vẻ đăm chiêu. nhìn di động của mình, biết làm sao mở miệng với Cảnh Tô.

      Khi đó, vừa đúng lúc thi hành nhiệm vụ trở về, lại trùng hợp, chỉ có nhóm máu của là thích hợp với Diêu Tuyết Thần. ϞlêϞquýϞđônϞ Nhưng mà lúc đó lại bị hôn mê vì mất máu quá nhiều, đến khi tỉnh lại mới biết tin tức này.

      lục tìm tới lui trong mục thông tin, dừng lại trước hai chữ ‘bà xã’ nhìn lâu.

      ra Cảnh Tô cũng biết phải làm sao. Ở trong xe, cũng nhìn số phone của Tư Mộ Thần đến ngẩn người ra.

      muốn nghe Tư Mộ Thần , nhưng lại sợ kết quả mình nghe được, cho nên trong lòng của càng thêm rối rắm!

      Cuối cùng, vẫn bấm máy trả lời.

      “Này!”

      “Ừ!”

      “Là !”

      “Em biết!”

      ……

      Im lặng lâu, cả hai người đề biết mở miệng như thế nào.

      “Giang Phỉ Á !” Tư Mộ Thần mở miệng trước, phá vỡ yên lặng.

      “Ừ!” Tuy lúc nãy cũng nghe được, nhưng bây giờ chính miệng Tư Mộ Thần xác thực, trong lòng lại càng đau khổ hơn.

      “Nhưng là sau này mới biết. Khi đó thi hành nhiệm vụ, hôn mê!” ra Tư Mộ Thần muốn giải thích. biết Tô Ca khổ sở ở trong lòng, nhưng vẫn tin tưởng !

      “Mộ Thần, Nha Nha thay đổi, hay là em thay đổi?” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á cố tình gây ra bất hòa giữa . Phỏng chừng màn trong phòng ngủ kia cũng là do Giang Phỉ Á tự mình đạo diễn.

      “Nhóc à, về nhà trước ” Tư Mộ Thần biết trả lời như thế nào. khí nặng nề và đau thương.

      “Mộ Thần, em muốn ra ngoài chút, trước năm mới trở về!” Cảnh Tô đợi Tư Mộ Thần trả lời liền cúp máy, sau đó tắt luôn điện thoại di động.

      “Mẹ, con muốn ở với mẹ vài ngày!” Cảnh Tô gọi điện thoại cho Tống Văn Phi. Ngay lúc này, chỉ muốn dựa đầu vào ngực mẹ mẹ lát, để cho tâm tư của mình được yên tĩnh chút.

      xảy ra chuyện gì?” Ở bên kia điện thoại, Tống Văn Phi quan tâm hỏi thăm. Bà nghe ra được tình thần của Cảnh Tô được tốt.

      có chuyện gì đâu mẹ. Con chỉ là muốn ở vài ngày thôi, nhớ mọi người lắm.” chuyện với Tống Văn Phi, Cảnh Tô cố làm ra vẻ nhàng thoải mái.

      “Mẹ, có chuyện gì mà. Con cúp máy đây, về tới rồi chuyện!”

      “Ừ!”

      Cúp điện thoại, nhìn mặt mày vợ ủ rũ, Cảnh Thái Sinh ôm bà vào lòng.

      “Chuyện gì thế? Gặp phải chuyện vui?”

      “Em nghe ra được đứa con lớn của chúng ta có chuyện giấu mình, hình như cũng phải là chuyện vui vẻ gì!” Tống Văn Phi trả lời mà mặt mày buồn xo, ai con cháu đều có phúc của con cháu.

      “Văn Phi, em lo lắng cái gì? Lo lắng con bé kia theo bước chân của chúng ta sao?” Mấy năm nay, Cảnh Thái Sinh vẫn luôn biết được trong lòng Văn Phi thấp thỏm lo âu. Ông cũng rất sợ con mình theo con đường xưa.

      “Thái Sinh, con bé Cảnh Tô kia rất giống em, tính tình rất ngang bướng. Em sợ!”

      “Văn Phi, Mộ Thần phải là , cho nên con bé đó theo con đường kia đâu. Em thả lỏng tinh thần chút ! Em đó, mau làm thức ăn ngon , Cảnh Tô trở về có bữa ăn ngon miệng. Nhất định là con bé nhớ mùi vị thức ăn ngon của mẹ!” Cảnh Thái Sinh đẩy bà vào phòng bếp.

      “Cảnh Thái Sinh, chỉ mượn cớ con thôi. ra cũng rất muốn ăn phải ?” Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong lòng Tống Văn Phi cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Bà nhìn chồng của mình, cảm thấy rất hưởng thụ cuộc sống như thế này.

      “Tốt rồi, dẫn em mua đồ nấu ăn!” Thừa dịp này, Cảnh Thái Sinh muốn được ở chung cùng chổ với vợ đẹp. giờ mình rảnh rỗi, nhưng bà . Công ty mình tạo ra có con cái cai quản, mọi người dưới đều dựa vào bà để chống đỡ. Con cũng bị mình sai quản lý Cảnh Thái Lam. Bọn họ tìm ra người thích hợp để nối nghiệp rồi. là hối hận thể sinh thêm đứa nữa để nối nghiệp.

      “Bà xã, chúng ta~” Cảnh Thái Sinh thầm với Tống Văn Phi, dẫn đến Tống Văn Phi đuổi theo đánh thẳng Cảnh Thái Sinh. Cái gì sinh thêm em bé, phải bọn họ già lắm rồi sao?

      “Bà xã, được rồi, mau mua đồ ăn, con sắp trở lại rồi!”

      “Già rồi mà nên nết! mau!” Đường đường là chủ tịch mà bây giờ chạy theo chân bà xã chợ đúng là chuyện mắc cười quá thôi.

      Cảnh Tô đứng xa xa nhìn cha và mẹ cùng nhau xuống lầu. Mặc dù năm mươi, nhưng bọn họ chăm sóc bản thân mình rất tốt, nhìn họ liếc mắt đưa tình rất đáng . Cảnh Tô nhìn thấy bọn như vậy, khóe mắt khỏi ứa lệ.


      “Hình như em nhìn thấy Cảnh Tô phải?” Sau khi ra khỏi tiểu khu, Tống Văn Phi mới nhớ ra chiếc Ferrari màu đỏ khoa trương kia như thế phải là của Tư Mộ Thần hay sao?

      “Bậy bạ, làm gì có đến mau như thế?”

      “Ai mà biết? ràng mới vừa nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của Tư Mộ Thần mà!”

      “Nhất định là em nhìn lầm rồi. Bằng gọi tên nhóc Tống Tường kia qua đây đón chị của nó !”

      “Cũng được!”

      Nhìn bóng hai người xa, Cảnh Tô xuống xe, nhưng mới vừa bước ra bị gọi lại.

      “Cảnh Tô, là em sao?”
      Last edited by a moderator: 28/11/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      095 Dẫn em

      “Tử Dương!” Cảnh Tô nhìn người tới kinh ngạc. nghĩ là mình gặp Hàn Tử Dương ở đây. Tính ra từ ngày kết hôn với Tư Mộ Thần, lâu rồi gặp lại .

      “Cảnh Tô, gần đây em có khỏe ?” Cổ họng Hàn Tử Dương như như có vẻ nghẹn ngào. cũng nghĩ tới mình gặp Cảnh Tô ở đây, còn là gặp gỡ trong tình trạng này. Theo bản năng, giấu tay ở sau lưng, muốn để Cảnh Tô nhìn thấy.

      “Em tốt lắm!” Cảnh Tô nhìn người đàn ông này, biết phải cái gì, ánh mắt lại vô cùng bất đắc dĩ. từ khi nào mà hai người từng thương nhau lại tìm được bất kỳ đề tài nào để chuyện với nhau?

      “Tốt là tốt rồi!” Ánh mắt Hàn Tử Dương ảm đạm. Người con này có hạnh phúc hay đều liên quan tới nữa rồi. biết là nên bỏ , nhưng biết phóng khoáng của Dung Thiếu Tước. Ít ra, còn chưa phải từ bỏ cái thành phố này. có thể đứng xa xa nhìn chuyện rất hạnh phúc.

      “Hàn Tử Dương, dẫn em !” Đột nhiên Cảnh Tô ra câu mà ngay cả nghe được cũng sợ hết hồn.

      “Em cái gì?” Ánh mắt của Hàn Tử Dương như trò tàn vừa mới bùng cháy, nồng nhiệt nhìn Cảnh Tô, có nghe lầm ?

      “Dẫn em , trước khi em đổi ý, dẫn em .” Cảnh Tô đường đột bước tới, nắm tay của Hàn Tử Dương!

      “Được!” Hàn Tử Dương kéo Cảnh Tô về hướng xe của .

      đâu?”

      “Mang em tới Italy !” giờ, Hàn Tử Dương muốn suy nghĩ nhiều, chỉ cần Cảnh Tô vui vể là được rồi, nhưng chẳng qua là cần suy nghĩ cẩn thận chút, xem Cảnh Tô muốn Italy để làm gì?

      “Được!”

      Cảnh Tô bỏ lại mang theo bất cứ giấy tờ chứng nhận nào, cho nên xuất cảnh phải bị trì hoản lại vài ngày. ɣLêɣQuýɣĐônɣ Hàn Tử Dương cần phải làm hộ chiếu xuất cảnh.

      Bên này Tống Văn Phi làm bàn đầy thức ăn, chờ Cảnh Tô, nhưng lại tới.

      “Thái Sinh, nghĩ xem có phải Cảnh Tô xảy ra chuyện gì ? Tại sao giờ này còn chưa tới?” Tống Văn Phi lo lắng.

      gọi điện thoại hỏi thăm Tư Mộ Thần tiếng !” Cảnh Thái Sinh cũng bắt đầu lo lắng, Cảnh Tô là đứa luôn đúng giờ.

      “Này, Mộ Thần!”

      “Dạ, mẹ. Mẹ gọi có chuyện gì ạ?” Tư Mộ Thần ở trong phòng sách, mới vừa bàn bạc công việc với Lục Phạm. ấn ấn thái dương của mình, chuyện ở bên kia khó giải quyết, còn có Giang Phỉ Thiên trở về, nhưng có vẻ Giang Phỉ Thiên dính vào độc phẩm rồi.

      “Tư Mộ Thần, nhóc con nhà ba mẹ có về bên con chưa?” Giọng điệu của Tống Văn Phi ở trong điện thoại có vẻ gấp gáp.

      “Mẹ, nhóc có ở đậy!” Trong lòng Tư Mộ Thần thấp thỏm, biết chuyện gì xảy ra. Cảnh Tô ra ngoài chơi chút, có nghĩ tới có thể ra nước ngoài, cũng có thể tìm người kia.

      “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con tìm người trở về!” Từ Mộ Thần cúp điện thoại, lập tức gởi hình cho tất cả sân bay, ra lệnh phải chăn Cảnh Tô lại.

      “Được, được!” Tống Văn Phi vừa xong, trong lòng yên.

      “A Tuấn, ngừng tất cả công việc làm, sân bay mang chị dâu của cậu về đây!”

      “Đại ca, xảy ra chuyện gì?” Đường Tuấn vội vàng dừng xe lại, sau đó đợi câu trả lời của Tư Mộ Thần.

      “A Tuấn, Cảnh Tô tìm ta, lập tức ngăn cản ấy!”

      “Lão đại, làm sao chị dâu có thể?”

      “Tôi sợ ấy . Mau tới phi trường chặn người lại cho tôi!” Tư Mộ Thần vội vàng chạy ra cửa, vết thương vừa mới khỏi, sợ rằng rách ra lại.

      “Dạ, em đây!” Đường Tuấn vội vàng quay đầu xe lại, sau đó chạy về hướng phi trường.

      Nhưng tìm khắp phi trường, cửa khẩu nào cũng có hình của Cảnh Tô, nhưng Cảnh Tô vẫn biệt tăm biệt tích, bọn họ lo lắng vô cùng.

      “Lão đại, lão đại, từ đầu tới cuối chị dâu hề xuất ở sân bay!” Đường Tuấn sốt ruột tới lui ở phi trường.

      “Trước tiên trông chừng sân bay, tiếp đó điều tra bến cảng xem sao!”

      “Dạ, biết rồi!”

      “Ừ, tôi tới ngay!” Tư Mộ Thần chạy về hướng bên kia.

      Nhìn bọn họ bận rộn vài ngày, cầm trong tay vé máy bay, Hàn Tử Dương nhếch miệng cười khẽ. Sớm biết xảy ra chuyện này, cho nên lúc làm hộ chiếu cho Cảnh Tô, cố ý trì hoãn thời gian, khiến cho Tư Mộ Thần mất tin tức của Cảnh Tô. có ý đồ riêng, muốn ở chung với Cảnh Tô thêm vài ngày nữa.

      Gạt bỏ tàn thuốc trong tay, vội vàng vào nhà.

      “Cảnh Tô, về, đói bụng ?” Trong tay Hàn Tử Dương cầm hộp cơm, nhưng khi nhìn thấy món ăn ở bàn, há hốc miệng.


      “Sao vậy? Thực phẩm khô để làm gì, mau ngồi xuống ăn !” Cảnh Tô nhìn Hàn Tử Dương cười hì hì , “Còn có món có thể ăn!”

      “Được, em bới cơm !” Chẳng qua trong lòng Hàn Tử Dương cảm thấy chua chát.

      “Được!” Cảnh Tô trả lời tiếng, sau đó vào phòng bếp.

      bàn cơm, Cảnh Tô ăn cách vui vẻ. lâu lắm rồi, ăn đồ ăn như thế này, cho nên rất vui vẻ.

      Nhưng Hàn Tử Dương lại nuốt vô. nhìn Cảnh Tô, thở dài tiếng.

      “Cảnh Tô, em , nếu thời gian có thể quay ngược lại tốt biết mấy!” Ánh mắt Hàn Tử Dương tràn đầy thương, so với trước lại càng nhiều hơn. lại nhớ tới trước kia, lần đầu tiên nhìn thấy .

      Tiếp cận phải là chủ ý của , nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Tô, cảm thấy kinh ngạc, người con này chỉ có bề ngoài tươi đẹp, càng nhìn càng bị cuống hút bởi má lún đồng tiền sâu hút, hoàn toàn quyến rũ .

      “Đến đây ăn . Khó có khi em được xuống bếp lắm!” Cảnh Tô cười cười đưa dĩa cho Hàn Tử Dương.

      Hàn Tử Dương nhìn chén cơm đầy đồ ăn, đột nhiên nghĩ đến trước kia, có lẽ Cảnh Tô mà ở nhà nấu cơm, nhưng bọn họ chưa từng ở cơm ở nhà.

      “Cảnh Tô, đừng để thể buông em ra!” Lời của Hàn Tử Dương khiến Cảnh Tô vốn là đưa tay ra liền thụt trở lại.

      “Hàn Tử Dương, ra chúng ta đều biết là thể trở lại khi xưa được!” Cảnh Tô như than thở.

      “Cảnh Tô, là bất đắc dĩ! Em, bao gồm cả Cảnh Linh, có người nào quan tâm đến cảm giác của ? em, gây tổn thương cho em cũng đều là làm. Cảnh Tô, cho tới bây giờ, vẫn biết mình làm như vậy là rất hèn nhát!” Hàn Tử Dương giận dữ đấm cái xuống bàn, thức ăn trong tô canh đều văng ra hết bên ngoài.

      Cảnh Tô tiếp tục ăn đồ ăn của mình: “Tử Dương, lẽ người lên giường với Cảnh Linh lúc trước là người khác sao?”

      “Cảnh Tô, cũng bởi vì bộ dạng như vậy mà em liền xử tử hình hay sao?” Hàn Tử Dương nắm chặt tay của mình, ra đau khổ cùng bất đắc dĩ của chính mình.

      “Hàn Tử Dương, công bình chút, là đẩy em ra, là muốn kết hôn với Cảnh Linh, bây giờ lại muốn trút hết trách nhiệm lên đầu em sao?” Cảnh Tô bỏ lại chén cơm còn chưa ăn xong, ra ngoài. nghĩ hôm nay bị điên hay sao mới cầu người này mang .

      “Cảnh Tô, cần , cần . Là lỗi của , lỗi của !” Hàn Tử Dương kéo Cảnh Tô sắp bước ra khỏi cửa lại. Cảnh Tô nhìn ánh mắt của Hàn Tử Dương, mặc dù trong lòng muốn bỏ , nhưng biết đâu bây giờ, hay là ở lại?

      “Lúc nào có vé máy bay?”

      “Ba ngày sau!”

      “Sao lâu quá vậy?” Cảnh Tô cảm thấy kỳ lạ!

      “Ba ngày sau mới lấy được hộ chiếu cho em!” Cảnh Tô nhìn bộ dạng của Hàn Tử Dương như vậy giống như láo. cũng thêm lời nào, trở lại ăn tiếp đồ ăn của bọn họ. ra Hàn Tử Dương rất lưu luyến cảnh ấm áp này.

      “Hàn Tử Dương, đừng để Tư Mộ Thần biết được hành tung của em!”

      “Ừ!” Vốn là làm như vậy khiến Cảnh Tô khổ sở, nhưng xem ra Cảnh Tô cũng muốn Tư Mộ Thần biết được ở đâu.

      “Cảnh Tô, uống ly sữa nóng !” Hàn Tử Dương nhìn trạng thái tốt của Cảnh Tô, sửa nóng khiến tình thần Cảnh Tô tốt hơn.

      ra đây cũng là lần đầu tiên Hàn Tử Dương quan tâm tới con , vì con mà suy tính. Nhìn bộ dạng của Cảnh Tô, nghĩ ra mình phải làm cái gì để người con mình thích cảm nhận được cảm giác quan tâm này.

      nghe , Tư Mộ Thần là người đàn ông rất tỉ mỉ. ta có thể khiến cho Cảnh Tô cảm nhận được hạnh phúc. Nhưng bây giờ lại để phát được ta làm Cảnh Tô vui, muốn làm người có thể đem lại niềm vui cho Cảnh Tô, hay là có thể chiếm được tình của Cảnh Tô.

      “Tô Tô, nếu như, nếu như, Tư Mộ Thần, ta, chờ em!” Hàn Tử Dương biết cách nào để có thể xoay chuyển Cảnh Tô, nhưng biết Cảnh Tô hiểu ý của .

      “Hàn Tử Dương, lúc em muốn biến hạnh phúc của chúng ta trở thành chuyện của hai người, chỉ khiến em cảm nhận được nổi đau của em mà thôi!” từng nghe qua câu giống như vậy, hạnh phúc của chúng ta là cùng cùng khổ, hạnh phúc là chuyện của hai người.

      “Cảnh Tô, Cảnh Tô!” Hàn Tử Dương đập cửa phòng khép kín của Cảnh Tô, giống như vĩnh viễn khép kín trái tim mình đối với .

      Mấy ngày sau đó, Cảnh Tô đều ở trong phòng mình đợi chờ thời gian qua . tính toán rất nhiều đường , tuy rằng có đường vào, nhưng biết làm sao .

      “Chuẩn bị xong chưa?” Hàn Tử Dương thu hồi laptop của Cảnh Tô, sau đó cất vào trong rương. Bọn họ chuẩn bị ra sân bay. Hôm nay Cảnh Tô cải trang thành phụ nữ có thai. Tuy rằng Tư Mộ Thần còn ở sân bay, nhưng nơi nào cũng có thêm người của ta.

      Có lẽ tâm linh cảm ứng, lúc kiểm tra hành lý Tư Mộ Thần xuất . Trong lòng Tư Mộ Thần có cảm ứng rất mãnh liệt, Cảnh Tô ở phi trường, nhưng nhìn khắp nơi đều thấy Cảnh Tô đâu.

      Bộ dáng người đứng xa xa ở đằng kia rất giống Cảnh Tô, nhưng nhìn cái bụng cong cong đúng là phụ nữ có thai, nên lắc đầu liên tục.

      ra biết, lúc Cảnh Tô nhìn thấy Tư Mộ Thần tâm tình khẩn trương vô cùng, cho nên chúi đầu dấu mặt trong lòng của Hàn Dương Tử.

      “Chào ông, ông khỏe ? Xin ông kiểm vé ạ!” Hàn Dương Tử và Cảnh Tô đứng yên ở cửa soát vé rất lâu, mãi đến khi nhân viên công tác nhắc nhở bọn họ, Hàn Tử Dương nhìn thấy bóng lưng dần xa của Tư Mộ Thần mới lật đật lên kiểm vé.

      Ngay trước lúc lên máy bay, Cảnh Tô quay đầu nhìn bóng dáng của Tư Mộ Thần, ánh mắt của bọn họ chạm nhau, Tư Mộ Thần giống như người điên, phóng nhanh đến cửa soát vé.

      “Nhóc con, Tô Tô, được !” Tư Mộ Thần hét lớn về phía Cảnh Tô.
      Last edited by a moderator: 28/11/15
      dunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 96: Làm hậu thuẫn của tôi

      Edit: Nhisiêunhân

      Cảnh Tô cũng vì vậy mà quay đầu, chỉ tiếp tục về phía trước. Tư Mộ Thần, trước kia cưng chiều tôi, tôi thậm chí còn biết ngoại trừ bề ngoài xuất chúng ra, tôi còn có gì để ?

      Hàn Tử Dương thích tôi là vì ta có thứ cần tìm, Dung Thiểu Tước thích tôi là do ngẫu nhiên, còn sao? Toàn bộ toàn bộ đều là trùng hợp như thế, có lẽ chỉ vì tôi là mẹ của Tiểu Tiểu Binh, nhưng trong quá trình này, thể phủ nhận tôi giao ra chân tâm của mình rồi.

      Cho nên nhất định phải làm người phụ nữ kiên cường, có trách nhiệm, nếu chuyện này là bắt đầu, vậy giải quyết tận gốc! Hóa ra làm người phụ nữ dám cũng rất hạnh phúc!

      Trước khi lên máy bay, gửi tin nhắn: Làm hậu thuẫn của tôi!

      khắc Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô bước lên máy bay kia, hận thể lập tức tìm chuyên cơ đến cùng , nhưng tin nhắn của Cảnh Tô khiến Tư Mộ Thần phải lui bước lại.

      muốn ngăn cản người phụ nữ muốn bay kia nữa, nhưng sao lại thấy đôi tay ôm Cảnh Tô kia chướng mắt như thế.

      “Lão đại, tra được rồi, chị dâu là cùng Hàn Tử Dương!” Đường Tuấn vội vàng chạy tới sân bay, phát lão đại nhà mình ngơ ngác nhìn phương xa.

      “Lão đại?”

      “Tôi biết rồi!”

      “A, vậy sao còn nhanh chóng đuổi theo ?” Đường Tuấn xong muốn đuổi theo đến cửa lên máy bay.

      cần nữa, A Tuấn, tôi tin chị dâu cậu chuẩn bị tốt công việc ở Ý! Từ giờ trở , cậu để cho thuộc hạ liên thủ với người của Tống Tường, cùng đón người kia trở về!” Nếu nha đầu nhà bọn họ muốn làm tốt công tác hậu thuẫn, vậy để thất vọng. Nước Ý là nơi rồng rắn hỗn tạp, đúng là cần làm tốt công tác càn quét cho nha đầu nhà mình.

      “Lão đại, tôi biết rồi!”

      “Đường Tuấn, đợi thêm thời gian nữa, tôi muốn cho cậu thay vị trí của tôi!” Tư Mộ Thần nhìn Đường Tuấn, suy nghĩ rất lâu, thấy Đường Tuấn là người thích hợp với vị trí này nhất, nên mới có thể như vậy.

      “Lão đại, tôi làm!” Đường Tuấn cực kì kiên quyết cự tuyệt Tư Mộ Thần, sao có thể lấy vị trí của lão đại chứ?

      Thời điểm làm nhiệm vụ trong rừng nguyên thủy, là lão đại mang theo bọn họ vượt qua nơi hiểm yếu, gần như là mấy ngày mấy đêm ăn uống gì, nếu phải có lão đại chống đỡ cho bọn họ. Trong lòng bọn họ, lão đại trở thành thần, hoặc là tín ngưỡng trong tâm tưởng!

      Kỳ Tư Mộ Thần cũng nỡ bỏ bọn họ, nhưng mà tương lai, muốn để nha đầu nhà mình phải lo lắng hãi hùng nữa, có lẽ chỉ khi rời mới có thể yên ổn qua ngày.

      “Lão đại, kỳ chúng tôi đều biết nỗi khổ của , nhưng vị trí này, tôi tin rằng bất luận là Đảng và Nhà Nước đều luôn luôn giữ lại cho .” Lão đại cống hiến nhiều hơn bọn họ rất nhiều, trộm cơ mật quốc gia của nước láng giềng, phá án và vạch kế hoạch bắt giam địch nhân, thậm chí là đánh nát kế hoạch chiếm lãnh thổ quốc gia mình của kẻ địch đều do lão đại nhà họ lãnh đạo!

      “Đừng nữa, tôi quyết định rồi!” Tư Mộ Thần nắm chặt tay, lúc lâu sau mới buông ra.

      thôi!”

      Giang Phỉ Á đứng trong nhà Tư Mộ Thần, mấy ngày nhìn thấy Cảnh Tô, lúc có ai ở nhà, cũng thường xuyên ra ngoài thư phòng những kế hoạch này cho Diêu lão đại nghe.

      “A Phạm, sao thấy đám người Tô Tô vậy?” Giang Phỉ Á kỳ quái nhìn !

      “Nha Nha, chúng ta về nhà trước ! Chị dâu ra nước ngoài rồi, khoảng thời gian này hẳn là trở lại, bây giờ chúng ta về nhà thôi!” Lục Phạm cẩn thận với Giang Phỉ Á, có phần sợ hãi, nhớ tới Tư Mộ Thần khiến lòng thấy công bằng.

      “À, vậy sao?” Giang Phỉ Á nhìn Lục Phạm, trong lòng có chút mất mác, Tô Tô để ý tới mình nữa sao? Vì sao cảm thấy có chút khó chịu?

      “Đúng vậy, Nha Nha, chúng ta về nhà ! Trong nhà còn có kinh hỉ chờ em đó!” Lục Phạm đột nhiên nhớ tới lễ vật chờ Giang Phỉ Á ở nhà họ Liễu, trong lòng càng thêm kích động, có lẽ Nha Nha cũng giống như lão đại .

      “Được rồi!” Giang Phỉ Á nhìn Lục Phạm, ánh mắt che giấu vẻ mất mác, “Chúng ta về nhà ! Lục Phạm, em nhớ bảo bảo nhà chúng ta rồi!”

      “Nha Nha, có kinh hỉ! Em vui lên chút !” Lục Phạm ôm Giang Phỉ Á vui vẻ về phía xe.

      “Nha Nha, em đón bảo bảo trước, vào nhà dọn dẹp!” Lục Phạm nhìn Giang Phỉ Á, trong lòng cực kì kích động.

      “Được!”

      đưa em ra taxi!” Lục Phạm vẫy chiếc xe taxi rồi địa chỉ với tài xế, kỳ thực có chút lo lắng cho Giang Phỉ Á, cho nên phải sớm chuyện với ba mẹ vợ.

      đường cẩn thận!” Lục Phạm cẩn thận dặn dò tài xế.

      “Được rồi, chúng ta thôi!” Giọng của Giang Phỉ Á rất thấp, tại rất phiền muộn trong lòng.

      “Được!” Lục Phạm rất bất đắc dĩ, chẳng lẽ trong lòng Giang Phỉ Á chưa từng có ? Nhưng sao, tin nhất định làm cho thích mình!

      “Đại ca, đại ca?” Lục Phạm quay về nhà, nhìn thấy bóng dáng Giang Phỉ Thiên đâu.

      “Đại ca?” Lục Phạm tìm khắp ngõ ngách trong phòng nhưng thấy.

      chạy đến WC, Giang Phỉ Thiên ngã đất cuộn người lại, sắc mặt ta xanh xao, miệng run run!

      “Đại ca, đại ca, nhịn chút, em đưa bệnh viện!” Lục Phạm khẩn trương cõng bệnh viện.

      Nhưng Giang Phỉ Thiên lại giữ chặt tay Lục Phạm: “A Phạm, cần, cần, chú cho vô phòng ngủ!” Giang Phỉ Thiên muốn để người khác biết tình huống của mình!

      “Đại ca, chúng ta bệnh viện !” Lục Phạm vẫn lo lắng, nhưng Giang Phỉ Thiên đồng ý.

      “Tìm Tư Mộ Thần tới cho !” Giang Phỉ Thiên biết đây là đến cơn nghiện, nhất định phải vượt qua nó.

      “Được!” Lục Phạm vội vàng tìm Tư Mộ Thần, để Tư Mộ Thần tới cứu vợ của mình.

      “Lão đại, lão đại, mau đến cứu Giang đại ca !” đường, Lục Phạm vượt vô số đèn đỏ, tìm được Tư Mộ Thần liền lập tức lôi ta lên xe.

      “Làm sao vậy?”

      “Giang đại ca lên cơn nghiện!” Lục Phạm biết đó là loại ma túy!

      “Mau thôi!” Tư Mộ Thần mang theo sợi dây thắt lưng.

      Giang Phỉ Á đưa bảo bảo về nhà, nhưng vừa về nghe thấy tiếng kêu la thống khổ của trai từ phòng ngủ truyền đến. Giang Phỉ Á kích động trong lòng, chẳng lẽ trai quay lại rồi?

      “Đại, đại ca!” đứng ngoài cửa gọi, dám tùy tiện vào, bởi vì đại ca thích người khác vào phòng mình!

      “Ư…” thanh thống khổ của Giang Phỉ Thiên truyền ra, trả lời cũng như trả lời, khiến Giang Phỉ Á vô cùng lo lắng.

      , em vào đây!” vốn định vọt vào, nhưng Giang Phỉ Thiên hét lớn tiếng, sau đó khóa chặt cửa phòng lại.

      “Đại ca, rốt cuộc làm sao vậy, !” Giang Phỉ Á ôm bảo bảo đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi, cũng mặc kệ bảo bảo khóc rống trong lòng mình.

      “Nha Nha, em ở đây làm gì?” Lục Phạm vào, vội vàng nhận đứa bé trong tay , hai mắt đỏ lên. trai mình, có lẽ nên là người , mà ngay cả con mình cũng quan tâm sao?

      “Lục Phạm, cho em biết, có phải sớm biết đại ca trở lại rồi ?” Giang Phỉ Á chất vấn, Lục Phạm gật đầu, nhưng nghênh đón lại là bạt tay!

      “Lục Phạm, sau này tôi bao giờ muốn thấy nữa!” Giang Phỉ Á như gặp ma chướng, nổi điên đánh đấm ngừng.

      “Nha Nha, em bình tĩnh lại, chúng ta vào phòng ngủ, để lão đại chăm sóc cho đại ca !” Giọng điệu của vẫn tận lực giữ bình tĩnh, muốn cãi nhau với Giang Phỉ Á. Nhìn đứa bé trong lòng khóc nước mắt đầy mặt, càng thêm đành, muốn con của mình nhanh ngừng khóc.

      “À… Ơ… bảo bảo đừng khóc, đừng khóc, ba ba mang con ăn ngon nha!” Lục Phạm dỗ, có lẽ vì có kinh nghiệm làm ba nên cũng biết phải làm sao bây giờ.

      Giang Phỉ Á chịu về phòng, nhưng Giang Phỉ Thiên cho vào. liền ngồi ngay ngoài phòng khách đợi tin tức của họ.

      “Giang Phỉ Á, em đừng lo lắng, đại ca tạm thời vẫn tốt!” Tư Mộ Thần ra, nhìn thấy dáng vẻ của Giang Phỉ Á, có lòng câu.

      “Hừ, ai bảo đến đây mèo khóc chuột giả từ bi vậy?” Giang Phỉ Á độc địa , vốn luôn cảm thấy Tư Mộ Thần có ý tốt gì.

      “Giang Phỉ Á, đừng tưởng tôi làm toàn bộ những việc này là vì , đại ca tìm nha đầu trở về, ấy muốn người bên cạnh mình bị thương tổn nên ra nước ngoài tìm bọn họ! Giang Phỉ Á, tôi khuyên đừng càng chạy càng sai nữa! Đây cũng là lần cuối cùng tôi giúp !” Dứt lời, Tư Mộ Thần cũng quay đầu lại rời .

      nhớ lời Giang Phỉ Thiên , nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ cầu xin hãy tự mình giết ta!

      Cần bao nhiêu dũng khí mới có thể như vậy, Giang Phỉ Thiên là người đàn ông kiêu ngạo, ta thà rằng chết cũng muốn trở thành con rối cho ma túy. Chính cũng biết ma túy kiềm chế những người liên can như bọn họ, mà Giang Phỉ Thiên chỉ hút vào loại ma túy. Nếu có nghị lực lớn căn bản là cai được!

      “Tư Mộ Thần, đợi !” Lúc ra cửa, Giang Phỉ Á đột nhiên gọi lại, nhét vật vào tay .

      “Đây là cái gì?” Tư Mộ Thần hoài nghi nhìn Giang Phỉ Á, tuy biết Giang Phỉ Á hẳn là có ý gì nhưng vẫn cảm thấy nghi ngờ, dù sao cũng từng thiết kế , may mà nha đầu nhà vẫn tin , sau khi trải qua chuyện của Hàn Tử Dương mà vẫn còn có thể tin tưởng .

      Nghĩ tới đây, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Nhưng vẫn quên chính .

      ngày dùng tới nó!” Giang Phỉ Á hình như muốn nhiều lời thêm.
      Last edited by a moderator: 7/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 97: Ông lão





      Lúc Cảnh Tô Ý, theo chân bọn họ.



      “Tuyết Thần, chúng tôi trở lại rồi, xem!” Người đàn ông có mái tóc bạc thả rối vai, sắc mặt ta trắng bệch bất thường, xuất của ta tại sân bay dẫn đến chú ý, bất luận là bề ngoài xuất chúng hay là kì dị đều làm người ta thấy mắt sáng lên.



      “Tuyết Thần, xem, bọn họ đều nhìn đó! Nếu có thể tỉnh để nhìn thấy tốt!” Người đàn ông vuốt ve gương mặt của người đàn ông kia, , ánh mắt tràn đầy đau lòng.



      Người này sống thực vật nhiều năm, bất luận cố gắng đến thế nào cũng được đáp lại, chỉ khi ngẫu nhiên nhắc đến tên của kia ấy mới có chút phản ứng. Nếu kia có thể làm ấy tốt hơn, cũng bằng lòng thành toàn cho bọn họ. Nhiều năm như vậy, cũng nghĩ thông suốt rồi.



      “Tuyết Thần, chúng ta về nhà !” Nghe đến chữ nhà, tay người đàn ông hơi run run, Hàn Tử Tuấn thấy vậy kích động trong lòng, ta càng thêm vui vẻ đẩy xe lăn ra ngoài phi trường.



      “Đó là Hàn Tử Dương sao?” Đường Tuấn nhìn bóng lưng rời , người nọ và Hàn Tử Dương giống nhau như đúc, nhưng sao tóc của Hàn Tử Dương lại trắng? Đường Tuấn vừa lúc ngang qua, thấy tổ hợp bọn họ có chút kỳ quái, mà người ngồi xe lăn kia là ai? Vì sao ánh mắt Hàn Tử Dương nhìn người đàn ông kia lại tràn đầy tính ý như vậy?



      Đường Tuấn cũng phải người nhiều chuyện, cho nên chỉ nghĩ chút rồi hội hợp với lão đại. có tin tức mới nhất, gián điệp nước láng giềng vào trong nước, nghe là tới trộm phần cơ mật quốc gia, mà hắc bang quốc tế cũng bắt đầu buôn lậu hàng loạt thuốc phiện trong nước, tại bọn họ cũng phải toàn lực phối hợp nhân viên cảnh vụ tới làm tốt công việc này.



      Cảnh Tô đường cái ở Ý, tìm kiếm rất lâu, hóa ra hắc bang trong truyền thuyết chính là như vậy!



      xxx



      Nghe bà nội , ông nội là trong những người thừa kế hắc bang, hắc bang phân ra vài người đồng thời thừa kế, cho nên Cảnh Tô cũng là người thừa kế hắc bang. Bọn họ tương truyền nhiều đời, Cảnh Lam quyết định muốn để Cảnh Tô đến kế thừa vị trí này, sau khi bà và chồng qua đời kế thừa nó.



      Mà đời trước của Cảnh Thái Lam chính là buôn lậu tẩy tiền đen, dưới lãnh đạo của bà, thành phố Đàm Sơn dần dần trở thành địa bàn trong tay.



      là ai?” Người tới bằng tiếng Ý, ông ta cho rằng Cảnh Tô hiểu tiếng Ý nhưng kỳ hiểu hết!



      “Cảnh Tô!” Lúc Cảnh Tô ra những lời này, Hàn Tử Dương đứng bên cạnh cũng thán phục, ta chưa từng biết Cảnh Tô tiếng Ý lưu loát như vậy.



      “Cảnh?” Hàn Tử Dương mang theo Cảnh Tô rời , để người kia đứng đó lẩm bẩm mình.



      Cảnh Tô liếc mắt nhìn người kia cái, cảm thấy quen thuộc, cũng cảm thấy đó hẳn là người tốt. Cho nên mở tay Hàn Tử Dương ra, nhét tờ địa chỉ quán rượu của họ vào tay ông ta, buổi sáng ra ngoài tiện tay mang danh thiếp theo.



      “Cảnh Lam!” Người kia thào, hai chữ Cảnh Lam này Cảnh Tô nghe thấy rất xuôi tai.



      Cảnh Tô biết người này có quan hệ ít với bà nội, nhưng tại thể để Hàn Tử Dương theo bên cạnh, muốn bắt đầu tìm hiểu. Nếu bây giờ có thêm năng lực kia, nhất định phải để đám người đáng chết đó giải tán cái tổ chức này!



      đường phố nước Ý, Hàn Tử Dương gần như là theo Cảnh Tô tấc rời. Bọn họ cùng ở phòng tổng thống, cho nên Hàn Tử Dương luôn đặt Cảnh Tô trong tầm nhìn, hoàn toàn có bất kỳ cơ hội nào ra ngoài.



      Người kia đợi dưới lầu mấy ngày rồi, nhất định phải xuống gặp người đó!



      Nhìn bóng dáng già nua kia, biết có phải bà nội trời có linh thiêng nhắc nhở hay , luôn cảm thấy đau lòng cho ông ấy.



      Lúc Cảnh Tô thu dọn va li, lục ra được chai rượu đỏ năm 92, linh cơ chợt lóe, biết làm thế nào để Hàn Tử Dương rời rồi. luyện tập trong phòng lúc lâu, rốt cuộc cũng tập được nụ cười mình vừa ý, sau đó ra ngoài.



      “Tử Dương, em muốn ăn thịt bò bít tết, em có mang rượu đỏ tới đây! Đêm nay chúng ta ăn bữa tối dưới ánh nến !” Cảnh Tô nhìn Hàn Tử Dương, trong mắt đầy ý cười, nụ cười đó khiến Hàn Tử Dương bị hòa tan trong nháy mắt.



      Hàn Tử Dương rốt cuộc cũng tin câu kia, hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi còn phải hùng!



      “Được, Cảnh Tô, em chờ chút, xuống dưới với bọn họ!” Đây là khách sạn năm sao, có lẽ thịt bò làm cũng tệ!



      “Được!” Hàn Tử Dương nghĩ nhiều, nhưng trong phòng vẫn chưa có nến, cho nên phải xuống với phục vụ chút, quan trọng nhất là muốn có bầu khí kia!



      Nhìn Hàn Tử Dương rời , Cảnh Tô rục rịch trong lòng, muốn xuống tìm người kia hỏi ràng chút, nhưng lý trí lại ngăn lại!



      Cảnh Tô mở chai rượu đỏ, bắt đầu rót rượu, lấy bao thuốc màu trắng ra hạ thuốc cho Hàn Tử Dương, để ấy ngủ ngon giấc!



      “Cảnh Tô, em mau tới đây, xem chuẩn bị cho em này!” Hàn Tử Dương biết Cảnh Tô thích sườn xào chua ngọt, trước kia luôn với nhưng chưa từng để trong lòng, cho nên lúc này mới muốn mua phần mang lên cho , hiếm khi được ăn món sườn xào chua ngọt mê người như vậy ở Ý.



      “Ừm, em rất thích!” Cảnh Tô cũng thể nhiệt tình quá, vì khẩn trương, nhưng hành vi này của Cảnh Tô trong mắt Hàn Tử Dương lại tưởng rằng thích!



      “Vậy mau ăn !” Hàn Tử Dương che giấu được thất vọng trong lòng, biết phải với Cảnh Tô như thế nào nữa.



      “Được!” Cảnh Tô nhấc đũa lên ăn, rất thích vị chua đó, mấy ngày có khẩu vị nên giờ càng thêm thèm ăn, ăn nhiều thêm mấy miếng!



      Leng keng, leng keng ~



      Chuông cửa vang, Hàn Tử Dương khẩn trương ra mở cửa!



      Nhìn phục vụ khách sạn cẩn thận đặt thịt bò lên bàn, bày biện đẹp mắt, kéo màn, vì phải buổi tối nên bọn họ đạt được hiệu quả ánh sáng mong muốn, cho nên phải kéo màn.



      Nhân viên phục vụ sắp xếp xong lấy nến ra, sau đó đưa hoa hồng cho Hàn Tử Dương.



      “Tiên sinh, có cần người ở lại phục vụ ạ?”



      “Ừm…” Hàn Tử Dương phân vân.



      cần đâu!” Cảnh Tô đoạt lời của Hàn Tử Dương, lên tiếng trước!



      “Được rồi, các xuống trước , làm phiền rồi!” Hàn Tử Dương khách khí , mấy người phục vụ kia nhìn đến mặt đỏ tai hồng, vì lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy người ngoại quốc đẹp trai như vậy.



      sau cùng là người châu Á, vóc dáng rất xinh xắn.



      Trước khi ta nhìn họ cái, như có nỗi khổ tâm gì đó. Sau khi nhóm phục vụ kia rời vẫn đứng ngốc ngoài cửa phòng!



      “Cảnh Tô, ăn thịt bò !” Hàn Tử Dương cảm thấy rất vui vẻ, như được quay về như lúc trước, cũng là bữa tối dưới ánh nến như thế này, trong lòng khỏi thư thái bao nhiêu. Bây giờ ngẫm lại, quãng thời gian kia là lúc mà cảm thấy vui nhất!



      “Được!” Cảnh Tô ăn vài ngụm, cảm giác ghê tởm kia lại dâng lên, nhưng vì để thành công nhất định phải nhịn xuống.



      “Để rót rượu!” Hàn Tử Dương có ý tốt đề nghị!



      “Được!” Cảnh Tô lấy ra hai ly rượu có sẵn đá, Hàn Tử Dương thuần thục rót rượu, đợi Cảnh Tô uống hết ly rượu đầy.



      “Cảnh Tô, ly rượu này là nhận lỗi với em, trước kia mặc kệ lạnh nhạt thế nào, dùng ly rượu này bồi tội với em!” Hàn Tử Dương lại rót thêm ly nữa, Cảnh Tô chỉ mỉm cười nhìn , trong mắt đầy vẻ bất an nhưng Hàn Tử Dương hiểu, chưa bao giờ hiểu !



      Nếu là Tư Mộ Thần sớm nhìn thấu tính toán của rồi! Tư Mộ Thần phối hợp diễn xong với , nếu an toàn, làm bộ như biết gì, nếu an toàn, đúng lúc cứu ra.



      “Cảnh Tô, sao lại thấy choáng váng vậy? Cảnh Tô, , muốn…” Hàn Tử Dương nhào lên ôm chặt Cảnh Tô, Cảnh Tô vội vàng né tránh. chạy chậm ra ngoài, ngay cả cửa phòng cũng đómg.



      Cảnh Tô thậm chí còn xem người bên ngoài cửa phòng, đợi đến khi ta vào, Hàn Tử Dương nhìn dáng dấp rất giống Cảnh Tô bắt đầu hôn môi với ta.



      phản kháng, vóc dáng nhắn vốn phải đối thủ của !



      Hàn Tử Dương mơ hồ thấy thiếu cái gì, vội vàng nhặt quần áo đất rồi rời khỏi phòng. thể để những người này biết mình, tới đây là trái với quy định của khách sạn, bây giờ càng thêm sai lầm, dám xảy ra quan hệ với vị khách tôn quý đó!



      “Đinh Tiểu Vũ, mày làm sao vậy, sao có thể lớn mật đến thế!” thích vị khách kia, nhưng nằm mơ cũng ngờ hai người có thể có quan hệ xác thịt!



      Cảnh Tô vội vàng chạy xuống lầu. Người kia nhìn Cảnh Tô, ánh mắt vô cùng kích động!



      theo tôi!” Ông lão để Cảnh Tô theo mình, Cảnh Tô cũng nghe theo, biết vì sao mà rất có cảm giác an toàn với ông ta!



      tới cây đa lớn ông lão ngừng lại, xung quanh vắng lặng, bên cạnh có căn nhà cổ cũ nát, xem ra lâu có người ở!



      “Vào thôi!” Ông lão nhìn nhìn chung quanh, để Cảnh Tô khẩn trương trong nhà.



      “Sao lại mang tôi tới đây?” Cảnh Tô nghi hoặc hỏi, ông lão phức tạp nhìn .



      “Bà nội của thế nào rồi?” Ông lão đột nhiên mở miệng lưu loát tiếng Trung, điều này khiến Cảnh Tô hơi kinh ngạc.



      Đợi đến khi ông lão cầm vũ khí lên, mới ý thức được đây phải là người Ý mà là người giống như !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :