1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆ Chương 5: Chung gối

      Hàn Tử Dương quay lại nhìn vết máu sàn nhà màu trắng, có chút hối hận, vội vàng ra ngoài, lại thấy người đàn ông ôm Cảnh Tô rời . ta cau mày, Cảnh Tô quen người đàn ông khác từ lúc nào? Tại sao mình lại biết?

      thực tế, Cảnh Tô quả biết ta là ai.

      Dọc theo đường , gió thổi tới, Cảnh Tô tỉnh táo lại ít , lẳng lặng nhìn gương mặt cương nghị kia đến mất hồn, cảm thấy ta có chút quen thuộc.

      "Tư Mộ Thần!" tốt bụng lên tiếng cho mất hồn này biết tên mình, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của , đoán chừng là suy đoán thân phận của đây mà.

      Tất nhiên là Cảnh Tô biết Tư Mộ Thần , vô cùng ngạc nhiên, nhưng làm sao lại biết ?

      Điều làm Cảnh Tô càng thêm kinh ngạc chính là, phòng của Tư Mộ Thần lại là ở đối diện ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển ’, chẳng qua là cách nhau cái hồ. nhớ hình như nơi này gọi là ‘ Nguyệt Nha Tiểu Uyển ’, đây là nơi mà Hàn Tử Dương chê vì lối thiết kế của căn biệt thự này.

      Đặt ghế sofa, nghe thấy được mùi rượu người của , hình như là uống ít? Tư Mộ Thần vào nhà bếp pha cho ly trà giải rượu.

      " biết tôi?" Giọng của Cảnh Tô có hơi khàn khàn, lồng ngực chấn động làm ho khan trận.

      mặt Tư Mộ Thần thoáng qua tia mất tự nhiên rồi đỏ ửng lên. Muốn thế nào với đây?

      Ba tháng trước, mua ‘ Nguyệt Nha Tiểu Uyển ’, biệt thự ở khu này nằm ở giữa sườn núi, so với những chỗ khác rất là an tĩnh, mỗi khi thi hành nhiệm vụ xong cần có chỗ để nghỉ ngơi, nhưng chỉ có mình, cho nên vừa về nước, liền mua căn nhà này.

      Thói quen lâu nắm của quân nhân chính là điều tra khu vực này, cầm ống nhòm quân nhìn ngắm xung quanh liền phát ra ở phía đối diện.

      phải là người đàn ông nhịn được cám dỗ, nhưng mỗi khi nhìn dãy nhà trọ lại nhịn được mà cầm Ống Nhòm lên quan sát.

      luôn nghĩ là có phải mình trúng độc của kia hay ? ràng phải cố ý, nhưng dưới Ống Nhòm của nụ cười của sao lại cứ nở rộ mỗi khi nhìn đến như vậy. Đây là Ống Nhòm công nghệ cao có thể thấy tất cả vật, thậm chí là những đồ rất .

      Mỗi khi kéo ống kính gần hơn, liền nhìn thấy, làn da trắng mịn màng ở cổ của , giống như là muốn mời gọi người khác đến thưởng thức vậy. Buổi sáng lúc rời giường, nhìn thấy đôi môi đào rực lửa, làm nổi bật hàm răng trắng sáng, làm cho khỏi giật mình, ghen tị với ly trà mà uống, lúc này nó lại có thể thưởng thức được đôi môi ngọt ngào của . Lườm

      Cánh cửa muốn khép lại kia cái, nó muốn che cái miệng làm cho kích động đây mà.

      Tóc dài đến eo, hề khiêu gợi hay hấp dẫn gì, co cần động tác, hay chỉ là bóng lưng, cũng đủ làm cho mơ tưởng viễn vong rồi, hình như cơ thể của rất nóng, thể đợi được mà muốn ôm người con này vào trong lòng. Nhưng chỉ biết cười khổ, chơi gì chơi, cư nhiên lại để mình rơi vào cảnh thầm.

      biết tên là Cảnh Tô, luôn xem tin tức TV thấy và người đàn ông khác xảy ra xích mích, trong lòng rất là ảo não, anah lấy ô tô chạy thẳng về phía nhà họ Cảnh liền nhìn thấy nàng bướng bỉnh bước ra từ trong đám ký giả.

      Trong cửa sổ xe, nhìn thấy cặp mắt ưu thương kia, trong lòng của rất đau. Nên xuống xe ngăn đám ký giả đó lại giúp .

      Biết có Giang Phỉ Á chăm sóc, nhưng vẫn khong nhịn được mà theo, cửa khóa, thầm tức giận, cái này Giang Phỉ Á này làm việc quá qua loa mà, nếu như lúc này có ký giả hoặc người muốn gây bất lợi cho Cảnh Tô phải làm sao đây?

      Nhưng như vậy là may mắn, như vậy có thể ở gần mà quan sát Cảnh Tô rồi, thực tế, rất kiên cường y như những gì nghĩ.

      Nghe tiếng xe chạy đến vội vàng dán máy theo dõi vào tường rồi nhanh chóng rời . May mà nó còn hoạt động, vẫn có thể sử dụng để theo dõi được.

      biết bị thương, muốn ở lại bên cạnh chăm sóc quá .

      biết nghỉ ngơi, cũng cảm thấy an lòng phần nào.

      tỉnh lại, thần kinh của giống như hồi phục trở lại, trong màn hình, uống rượu, tức giận, cầm chai rượu rời , nóng nảy; bị người đnà ông khác đẩy ra ngoài, tức giận, đánh người, lòng đau, rời , mở cửa! đời này chưa từng có nhiều cảm xúc đến như vậy, lúc giải cứu con tin ở Xyri, cũng chưa từng dùng cái tốc độ như cái tốc độ mà dùng để chạy đến trước mặt như lúc này đâu.

      “Thiếu tướng?” Lời khéo léo của Cảnh Tô kéo trở về thực.

      “Từng gặp mặt lần.” vốn phải là người nhiều. biết đâu, lúc này rất bối rối đó, quân nhân mà lại dối sao?

      Nghe được trả lời đơn giản như vậy, Cảnh Tô cũng hỏi thêm gì nữa. cũng muốn đào góc bới rể danh tính của người ta lên, trong tính cách, rất cố chấp, giống như người ta , nếu muốn người ta cho bạn biết thôi, còn khi muốn cho bạn biết, dù bạn có gò ép như thế nào chăng nữa, dưa hái xanh ngọt, cưỡng ép chân tướng thơm.

      suy nghĩ, cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, lần thứ hai nằm trong bộ ngực này, nhưng vẫn tránh khỏi việc khẩn trương.

      bối rối của thoát khỏi được mắt của Mộ Tư Thần, nhịn được mà nhếch miệng lên. Đặt lên giường, bắt đầu cởi quần áo của mình ra.

      khỏi khẩn trương, tay tự giác nắm lấy cổ áo.

      “Ngủ !” trong khẩu khí mang theo trách cứ nhè . Đúng trách cứ người phụ nữ biết tự chăm sóc mình này, ràng được khỏe, vậy mà còn uống rượu.

      tắt đèn nằm xuống, có đoạn sau, Cảnh Tô thầm thở phào nhõm.

      nhìn trần nhà, buồn ngủ chút nào. Trong bóng tối mùi hương lũ lượt bay tới. Cảnh Tô chỉ cảm thấy từ từ nhắm mắt lại.

      Hồi lâu, nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên cạnh truyền tới, Tư Mộ Thần mở đèn bóp tắt hương ngủ.

      lấy hòm thuốc cùng khăn lông nóng lại, lời của bác sĩ , đều nghe được.

      nhàng bôi thuốc vào vết thương mu bàn tay của . Sau đó lại dùng băng gạc quấn lên.

      nhấc áo của Cảnh Tô lên, chỗ xương sườn bị bầm đen, tay của phủ lên vết bầm, cơ thể của Cảnh Tô run lên, nhưng rất nhanh lại buông lỏng, Tư Mộ Thần nhàng xoa xoa chỗ bầm đen đó. Sau khi chà sát chỗ sưng xong, lấy khăn nóng đắp lên phía .

      tỉnh rồi hả?”

      ra Tư Mộ Thần rất bội phục tính cảnh giác của Cảnh Tô, loại hương ngủ này uy lực rất lớn, vậy mà nhanh như vậy tỉnh lại rồi.

      Cảnh Tô thấy biết, liền giả bộ ngủ nữa, ra lúc xử lý vết thương cho , tỉnh rồi. trong ánh mắt của có phần ngượng ngùng, gương mặt ửng đỏ.

      “Cám ơn !”

      Sau khi đắp khăn nóng cho xong, liền dán thuốc vào đó, làm xong tất cả mọi việc, lại nằm xuống giường lần nữa.

      “Ngủ ..” lần này giọng điệu mang theo chút dịu dàng.

      Lần này, cần hương ngủ, Cảnh Tô cũng ngủ rất nhanh, rất an lòng.

      Ngày thứ hai, ben cạnh rỗng tếch, cả căn phòng bóng người.
      Last edited by a moderator: 4/2/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, laula7 others thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      ☆ Chương 6: hôn

      Nếu phải bây giờ nằm ở chỗ hoàn toàn xa lạ, nhất định cho rằng tất cả những chuyện tối hôm qua đều chỉ là mơ. cẩn thận dò xét căn nhà, ngoài đoán mà, nội thất trong căn hộ kém ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển ’ là bao nhiêu. Trong tất cả ‘ Minh Nguyệt Tiểu Uyển ’ là nơi được bày bố tỉ mỉ nhất mà.

      Nghĩ tới đây, trong lòng của lại thấy khó chịu, căn nhà được bố trí tỉ mỉ đó, cũng chỉ để nhìn và chị của mình làm cái chuyện đó, nghĩ vậy còn hăng hái mà quan sát căn nhà nữa.

      Từ trong phòng ra ngoài, rất bất ngờ vì bàn chuẩn bị sẵn bửa sáng, bàn ăn ở đây hoàn toàn trái ngược với cách bài trí của , thích sắp bàn ăn ở gần phòng khách, biết vì sao lại thích kiểu bài trí như vậy nữa, chỉ cảm thấy cách bài trí đó rất ấm áp, mà bàn ăn và nàh bếp là thể thống nhất, chẳng khác nào như kiểu phòng bếp mở. bàn để tờ giấy.,

      "Cảnh Tô, bữa ăn sáng làm xong, em ăn chút trước . Quân khu có chuyện, tài xế ở lầu dưới chờ em, em muốn đâu cứ tài xế chở em nhé!"

      Le que mấy chữ, chữ viết ràng, sạch , rất có khí thế lại mất phong độ, đúng như con người của Tư Mộ Thần? Nho nhã nhưng hề mất phong độ của quân nhân. ấy biết tên của mình? chỉ mới gặp mặt sơ lần sao? Cảnh Tô nghi ngờ, đem giấy tờ cất vào cản thận.

      Lúc này ở quân khu nam nhân khỏi vui mừng, người luôn luôn tiết kiệm nụ cười như Tư Mộ Thần hôm nay lại cười toe toét, cấp dưới cảm thấy điều này rất kỳ quái.

      "Đường Tuấn, hôm nay, đầu lão đại bị nứt hả? Hay là lão đại mất rồi?" Người đàn ông bên cạnh khẽ hỏi người kế bên.

      "Lục Phạm, thấy chú muốn Iraq hả?" Đường Tuấn khinh bỉ .

      "Chẳng lẽ muốn biết sao?" ta tiếp tục giựt giây.

      " muốn biết, nhưng mà sợ bị Iraq!" Chuyện cười, nếu Iraq rồi, đám bảo bối của phải làm sao đây? Bảo bảo của , Bối Bối của , tâm can của ~ ~ ~ ~

      Nhìn bộ dạng hoa si của Đường Tuấn, chắc chắn lại nghĩ đến ba con chó nhà mình nữa rồi.

      "Được rồi, được rồi, đừng có ghê tởm như vậy, đường đường là đấng mày râu mà lại nuôi ba con chó, nhìn bộ dạng si mê của , còn tưởng nuôi ba mỹ nhân ở nhà đó. Haizz, haizz, Đường tuấn, xem năm nay cũng hai mươi lăm tuổi rồi, vậy mà vẫn chưa mất, ai tin hả? Có phải ở nhà chơi nhân thú hả ~ ~ ~ ~"

      Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, bị đánh đứt, "Câm mồm! Lục
      Phạm, xem giáo huấn chú như thế nào!” Xong rồi, xong rồi, lại quên mất Đường Tuấn cho phép bất kỳ ai xấu ba bảo bối của mình.

      “E hèm!” Cái ho khan của Tư Mộ Thần kịp thời cuộc chiến sắp diễn ra này.

      chính !” Giọng của Tư Mộ Thần lớn, nhưng khi xuyên thấu lỗ tai của người khác, đánh tới tận đáy lòng, tôn kính tự nhiên mà phát ra.

      “Dạ, Thiếu tướng!” Bọn họ hành lễ, ngồi xuống. Bắt đầu chuyện của ngày hôm nay.

      Dùng xong bữa sáng mở cửa phòng ra, liền có người xuất trước mặt , bộ dạng lạnh lùng, là vệ sĩ của Tư thiếu tướng sao?

      “Cảnh Tô tiểu thư, xin hỏi muốn đâu vậy?”

      “Đưa tôi trở về nhà họ Cảnh !”

      Mắt Cảnh Tô tối sầm lại, còn chỗ nào để nữa rồi. Hay là lại muốn trở về căn nhà kia.

      Xe ngừng lại, Cảnh Tô xuống xe, ngực của đau dữ dội. Người đàn ông lãnh khốc đó vội vàng xuống xe, đỡ vào cửa.

      Dì Chu nhìn thấy nhị tiểu thư nhà bọn họ được người đàn ông xa lạ đỡ vào, vội vàng tới dìu lấy.

      “Lão gia, nhị tiểu thư về rồi!”

      Vừa lúc Cảnh Thái Sinh ngồi xem báo, bữa sáng còn ở bàn.

      “Ba!”

      “Ừm!” Ông yên lòng ừ tiếng, mới vừa để xuống tờ báo, ông nhìn thấy có người ngoài ở đây, ông chăm chú nhìn người đàn ông này, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

      “Dì Chu, đỡ nhị tiểu thư trở về phòng!” Cảnh Tô nhìn ba mình chút, hình như có chút kỳ quái.

      Dì Chu dìu Cảnh Tô lên lầu, qua khúc quanh, Cảnh Tô thấy ba có thái độ cung kính với người đưa về. Người của nhà họ Tư, ba kiêng kỵ gì vậy.

      “Dì Chu, dì rót cho con ly nước !”

      “Dạ, được!”

      Cảnh Tô mới vừa uống hết nước, nhìn thấy bộ dạng của dì Chu như muốn gì đó, nhưng mà lại do dự dám mở miệng, trong bụng tò mò hồi.

      “Dì Chu, sao vậy?”

      “Nhị tiểu thư ˜ có chuyện rồi, tôi biết có nên với hay nữa!” Ấp a ấp úng, là có việc khó gì sao? Cảnh Tô suy đoán.

      sao, dì cứ !”

      “Nhị tiểu thư, xem, hôn của mà cũng mua được, buổi tối đại tiểu thư dẫn bạn trai trở về, xem, cứ an tâm , cậu ta cũng chỉ là người đàn ông, rồi qua thôi, nếu cậu ta thích đại tiểu thư, cũng cần khổ sở đâu!”

      Trong đầu Cảnh Tô chỉ có câu, hôn của mà cũng mua được, câu kế tiếp, Cảnh Tô sửng sốt nên hề nghe thấy gì.

      Bị bán? Đây là chuyện sớm hay muộn, phải sao? Con đối với ba , chính là lợi thế để buôn bán.

      Đột nhiên có chút hối hận, lúc đầu tại sao lại vào Cảnh Thái Lam, như vậy, hôn của mình còn có thể do mình tự làm chủ?

      Trước đây lâu vừa đọc quyển sách, mười sáu mười bảy tuổi để mặc cho ba mình bán , trở thành hồng lâu. đưa tay lau lau cái túi da, bây giờ ba cho mình lựa chọn đối tượng đính hôn cũng chỉ vì muốn được tiếng tốt mà thôi.

      “Nhị tiểu thư, đừng buồn nữa!” Dì Chu nhìn gương mặt đầy tâm của Cảnh Tô, cho là vì chuyện buổi tối mà khổ sở.

      “Dì Chu, con sao!” Cảnh Tô nhìn dì Chu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

      “Nhị tiểu thư, tốt nhất nên nghỉ ngơi tốt ! Tôi xuống làm việc đây!” Dì Chu nhàng ra khỏi phòng Cảnh Tô.

      ‘ Mình phải làm gì đây ’ Cảnh Tô vô lực hỏi.

      Nằm giường cho tới trưa, Cảnh Tô nghĩ đến nát óc cũng biết nên làm thế nào? ‘ Tìm mẹ sao? ’

      xuống giường, định tìm mẹ của mình.

      Đúng lúc ngang qua thư phòng, bên trong truyền đến giọng .

      “Mẹ, hôn của Cảnh Tô, được an bài rồi!”

      “Ba con làm chủ là tốt rồi!”

      “Mẹ hỏi thăm thử sao, nó gả cho nào?”

      “Gả cho ai, là do phúc phần của nó!”

      “Mẹ, Cảnh Tô là con của mẹ mà.”

      bậy, con của mẹ chỉ có mình con!”

      Vốn nên ôm hy vọng gì, phải sao? xoay người rời , bóng lưng rời vừa lúc bị Cảnh Linh ra ngoài thấy, chị ta vội vàng tiến vào thư phòng.

      “Mẹ, mới vừa rồi con thấy Cảnh Tô ở ngoài, phải là nó nghe được chuyện chúng ta rồi chứ?”

      “Đừng lo lắng, nó chẳng nghe được gì đâu? Nhiều lắm nghe được chuyện hôn của nó, ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu!”

      “Vậy tốt, vậy tốt!”

      “Con đó nha, buổi tối đem Tử Dương về gặp ba con là tốt rồi!”

      “Ừm!”

      Đối với Hàn Tử Dương, Cảnh Linh là thích . đến việc thích bề ngoài của Hàn Tử Dương, gia thế cũng là thượng thừa. Ai mà biết, nhà họ Hàn có bất động sản ở Hải Thiên là có thêm nửa giang sơn này rồi. Kết thân với nhà họ Hàn là có thể củng cố địa vị của mình ở nhà họ Cảnh gia này, còn có thể tống cổ Cảnh Tô ra khỏi nhà họ Cảnh này, tối nay chắc có màn kịch hay lắm đây.
      Last edited by a moderator: 11/2/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, hoadaoanh4 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆Chương 7: Dạ tiệc

      Màn đêm rơi xuống, lại là lúc nhà họ Cảnh gia bắt đầu lên đèn.

      Hàn Tử Dương tới, cùng với ba mẹ ta.

      "Tỗng giám đốc Hàn, ông đến rồi, hoan nghênh, hoan nghênh!"

      "Tổng giám đôc Cảnh, ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu!"

      "Ái chà, vẫn khách khí như thế, qua tối nay đều là người nhà cả rồi !" Thẩm Xuân Linh ở bên dịu dàng cười .

      Những lời này khiến cho Cảnh Tô vừa mới xuống lầu liền đứng khựng lại, lùi bước sao? khẽ nhíu mày cái, dù sao cũng nên đối mặt. nhàng thở ra hơi, tiếp tục xuống lầu.

      Tối nay, Cảnh Tô mặc cái váy dài màu trắng, chiều cao 165cm làm lộ cái váy ra ngoài. Mái tóc dài của được vấn đến sau ót, thích trang điểm, luôn xuất trước mọi người với dáng vẻ tự nhiên như vậy.

      nhanh chóng tới phòng khách, mắt cha Hàn liền tỏa sáng.

      "Đây chính là Cảnh Linh phải ?" Ngón tay của ông ấy chỉ vào Cảnh Tô, làm Cảnh Thái sinh có chút lúng túng.

      " Xin chào, Bác trai, con là Cảnh Linh!" Từ ngoài cửa tiến vào Cảnh Linh thấy cha Hàn hỏi như thế, trong bụng hồi khó chịu. Nắm lấy tay cha hàn, tự giới thiệu về mình .

      biết sao, cha Hàn vì hành động đó mà vẫn luôn canh cánh trong lòng.

      "Ừm!" cha Hàn chỉ nhàn nhạt gật đầu, lúc này cha Hàn mới nhướng mày lên. Hôm nay, Cảnh Linh mặc bộ váy đỏ chót, trang điểm xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên của cha Hàn về người con dâu này là hề thích chút nào.

      Nhưng người vui vẻ như Cảnh Linh làm gì chú thấy chuyện này? Nắm chặt lấy tay của cha Hàn, ta quay lại kéo Hàn Tử Dương qua.

      "Ba, đây là Tử Dương ~" lúc này Cảnh Linh ngược lại có chút nhuệ khí như lúc ở thương trường, là là bộ dạng thiếu nữ thẹn thùng.

      "Tốt tốt, Tử Dương quả nhiên là nhân tài mà!" Cảnh Thái sinh quan sát Hàn Tử Dương phen, trong lòng hết sức khen ngợi, người đàn ông này rất xứng với nhà họ Cảnh cũng như rất xứng với Cảnh Linh.

      "Quản gia, phân phó mọi người, khai tiệc !"

      "Dạ, lão gia!"

      đoàn người tiến vào, nhưng có ai để ý tới Cảnh Tô, xem như trong suốt. Mẹ Hàn và Thẩm Xuân Linh nắm lấy tay cảu nhau, Cảnh Linh khéo léo theo bên cạnh.

      "Người con dâu này, tôi càng nhìn càng thích đó nha!" Mẹ Hàn vui mừng khen ngợi.

      Cha Hàn quay đầu lại liếc mắt nhìn Cảnh Tô, chỉ thấy ấy lẳng lặng theo sau lưng mọi người, này hiền lành! Cha Hàn nhìn Hàn Tử Dương, khe khẽ thở dài hơi, con trai ông hiểu chính mình mà, chỉ có nhị tiểu thư nhà họ Cảnh mới thích hợp với con trai nhà ông thôi. Cuộc hôn nhân này, ông bắt đầu muốn cản rồi đây.

      Mọi người ngồi vào vị trí, Cảnh Tô cũng yên lặng ngồi xuống cùng.

      Tối nay vốn muốn ra ngoài, nhưng mẹ lại bắt phải có mặt ở đây, vì muốn hoàn toàn buông tay Hàn Tử Dương, phải sao? Cho nên tới đây, mang theo lời chúc phúc tốt nhất.

      "Ơ kìa, Cảnh, đúng là có phúc lớn mà!"

      " Hàn, xin chỉ giáo cho?"

      " nhìn , có hai đứa con , đứa lớn chinh chiến thương trường, là Thường Thắng Tướng quân trong thương giới; còn đứa thứ hai , hết sức xinh đẹp, đúng là bông hoa tinh tế mà!"

      "Ha ha, Hàn cứ đùa! Đến đây, Hàn, chúng ta uống chén!"

      “Được!"

      Cảnh Tô yên lặng ngồi ở bàn cuối cùng ăn cơm, giống với câu, náo nhiệt là của người ta, tôi cái gì cũng có. , có bữa ăn tối. Khóe miệng của giơ lên, thoáng mỉm cười.

      Nhưng là, lúc ngước đầu lên, thấy ánh mắt nóng rực nhìn mình.

      Ánh mắt của Hàn Tử Dương chứa đầy tức giận, rất muốn hỏi người phụ nữ này, cái tên đưa ngày hôm qua là ai? Thấy nụ cười của , Hàn Tử Dương giống như là nuốt con ruồi vậy, thịt bò bít tết thượng hạng, nuốt trôi được.

      Hé miệng uống hớp rượu đỏ, Cảnh Linh chuyện hăng say quay đầu lại gọi Hàn Tử Dương, làm ta mới vừa nuốt rượu đỏ vừa sặc. Mặt Hàn Tử Dương kìm nén đến đỏ bừng.

      Bên này, Cảnh Tô vẫn yên lặng ngồi ăn cơm, ta ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Tô cái, trong lòng thở phào nhõm.

      "Tử Dương, vừa rồi ba mới hỏi chúng ta tính chuyện hôn nhân như thế nào đó?"

      "À, cứ đính hôn trước !" tùy ý .

      "Nhìn này, ba, con cũng có ý này đó!" Cảnh Linh hình như vì có cùng suy nghĩ với Hàn Tử Dương mà vui sướng.

      "Được, vậy trước cứ cho bọn đính hôn trước ! Hàn, thấy thế nào?"

      "Đính hôn? Cũng tốt, trước cứ để cho hai đứa làm quen trước !" Cha Hàn hề coi trọng đoạn hôn nhân này, Hàn Tử Dương đề nghị đính hôn cũng vừa đúng ý của ông, ông tin rằng ngày nào đó Tử Dương nhìn thấy mặt tốt của Cảnh Tô. Cha Hàn vừa đồng ý, vừa quan sát phản ứng của Cảnh Tô.

      Chú ý đến phản ứng của Canh Tô, chỉ có mình cha Hàn thôi sao? ra chuyện tình cảm của cùng Hàn Tử Dương, bàn cơm này ai mà biết, chẳng qua là giả vờ biết mà thôi.

      Cảnh Tô nghe được tin tức này, dừng nĩa lại, trong đôi mắt lên chút ưu thương, sương mù xông lên, ngẩng đầu, phải là do có dũng khí để ngẩng đầu, mà là muốn ta nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt mình mà thôi. cho là mình thấy khó chịu, tên đàn ông cặn bã này, là chuyện qua rồi, qua rồi, ai xem ta như bảo vật cứ lấy . Hơi ngẩng đầu lên, vẫn nhàng như vậy, tự với mình như vậy là đủ rồi, nước mắt cũng chỉ là đồ vô dụng!

      bàn cơm đều là vui mừng, duy chỉ có mình , vui buồn, làm người ta thể hiểu được.

      " xong rồi, lão gia!" Quản gia vội vội vàng vàng chạy vào.

      "Chuyện gì? thấy có khách sao?"

      "Lão gia, bên ngoài có rất nhiều ký giả ạ!"

      "Ky giả? Ông đuổi bọn họ được rồi!"

      "Nhưng mà, bọn họ , bọn họ ~"

      " gì?"

      ", bọn họ là do nhị tiểu thư mời tới!"

      Nghe được câu này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Cảnh Tô.

      , lúc mới vừa nghe thấy lời này của quản gia, trong lòng cả kinh, quả qua, nhưng địa điểm là ở Vạn Đình, trong này rốt cuộc có cái gì mình biết đây?

      "Cảnh Tô, chuyện gì xảy ra?" Sắc mặt Cảnh Thái Sinh tái xanh, đứa con này, đúng là đứa con riêng làm cho ông mất mặt, nuôi dạy nhiều năm như vậy, vẫn thể biến thành người hào phóng.

      "Ba, là do con gọi, nhưng địa điểm phải con chọn!" Cảnh Tô nhàng dao nĩa trong tay xuống, chút sợ hãi nhìn Cảnh Thái Sinh.

      "Nếu tới, vậy mời vào !"

      Cảnh Thái Lam vẫn luôn là cự phách trong thương giới, trước mặt giới truyền thông vẫn luôn giữ hình tượng là hết, xem như chưa xảy ra việc gì.

      "Nếu là do con mời tới, thỉnh Thần đến dễ, đưa thần phải xem con làm như thế nào!" Cảnh Thái Sinh nhìn cảnh cáo Cảnh Tô, vừa dứt lời, đám ký giả vào tới.

      Ngược lại cha Hàn lại rất xem trọng nha đầu này, tin tưởng có năng lực xử lý tốt chuyện này.

      "Nha đầu, bác trai cùng con!"

      Cảnh Tô nhìn cha Hàn kinh ngạc, trong mắt Cảnh Linh thoáng qua tia ghen ghét, từ lúc bước vào cửa đến giờ, thái độ của cha Hàn đối với là lúc lạnh lúc nóng, hiểu nổi, nhưng thái độ của ông ấy đối với Tô Đích làm cho cảm thấy được sắp có chuyện như mong đợi xảy ra rồi.

      Chỉ là rất nhanh, liền cười, tối nay chỉ là món ăn khai vị dành cho Cảnh Tô, khiến Cảnh Tô hoàn toàn Thân Bại Danh Liệt, chuyện lần trước có ba đứng ra đè lại, làm phải ra mặt cho nó, nhưng mà lần này nó nhất định chết chắc rồi, trời muốn đổ mưa, mẹ kết hôn, chính đem chuyện xấu này truyền ra ngoài, ai có thể cản trở được chứ? Chuyện làm lần này chê vào đâu được, trừ phi là có quan chức cấp cao điều tra, nếu , chắc chắn ai biết được việc này.

      "Lão gia, ký giả ở sảnh ngoài!"

      "Ba, con xử lý tốt chuyện này, các ngươi cứ việc dùng bữa ăn ! Bác Hàn, cám ơn ý tố của bác, Cảnh Tô xin ghi nhận!" khẽ vuốt cằm, nhấc váy lên ra sảnh ngoài.

      ra trong lòng rất thấp thỏm, chuyện phát sinh ngày hôm qua, mà hôm nay muốn ra mặt giải thích là chuyện thể nào, nên làm cái gì đây? được phải kéo dài mới được! rầu rĩ đỉnh đâu liền truyền đến tiếng thở, trong miệng còn lẩm bẩm.

      " có tới trễ."

      "qủa có tới trễ!"

      Người vừa tới nội tâm có hơi bất ổn, ta giao cho Cảnh Tô thứ rồi rời , Cảnh Tô lớn tiếng gọi lại, người nọ lại càng chạy nhanh hơn. Cảnh Tô cảm thấy kỳ quái, thế nhưng khi nhìn thấy vật bên trong khỏi mừng rỡ!

      Là ai giúp đỡ vậy?
      Last edited by a moderator: 13/2/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, laula3 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Giải thích

      "Lão đại, nhiệm vụ hoàn thành!" ta vào trong xe, đóng kỹ cửa xe lại cười hả hê.

      Người đàn ông thở dài hơi cũng may, cái mạng của được bảo vệ rồi, nhưng vẫn cứ cảm thấy mình ở rất gần nhà giam.

      Trong xe.

      "Lục Phạm, có ai cho chú biết việc này chưa, năm nay, bên Tây Bắc thiếu người?" Trong ánh mắt của người đàn ông đầy Nhu Tình, nhàm chán chuyện với người ngồi kế bên vị trí tài xế.

      "Lão đại! Em làm cho Cảnh nhi tiểu thư tổn thương!"

      "Đường Tuấn, cho cậu ta biết 7 giờ 58 phút 42 giây, cậu ta làm gì?" 7 giờ 58 phút 42 giây, là lúc ký giả bước vào cửa.

      "7 giờ 58 phút 42 giây, người phụ nữ xx gọi điện thoại cho Lục Phạm, nội dung cụ thể là ~"

      "Ngừng! Lão đại, em sai rồi, phải đày chỗ nào gần chút chứ?"

      "Cũng được, di Xyri nhìn ngó ủng hộ cấp dưới được chứ?"

      "Lão đại, em nguyện ý Tây Bắc, em vô cùng nguyện ý Tây Bắc!" Nụ cười mặt cứ như Hoa đóa Cúc bị bóp nát, đặc biệt làm cho người ta muốn dừng lại.

      Mắt của Tư Mộ Thần đầy quang đãng, người phụ nữ của sao có thể chịu đựng uất ức được chứ.

      Cảnh Tô, chúng ta gặp mặt lần, tin tưởng có thể trở thành duyên phận đời.

      Nhà họ Cảnh.

      "Cảnh Tô tiểu thư, tổ chức cuộc họp ký giả, cho nên chúng tôi tới đây!"

      Vẫn là tên ký giả cầm đầu đó, vẫn là cái mũ lưỡi trai đó, vẫn khuôn mặt đó, tại sao ta lại cố ý che giấu mình? Cảnh Tô nổi lên lòng nghi ngờ, vậy ra người ký giả này mới chính là mấu chốt.

      " xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi!" Cảnh Tô trực tiếp coi thường vị phóng viên kia. có người dẫn đầu gây chuyện, bọn họ dám đến sao? Nhị tiểu thư Cảnh Thái Lam, dù có gì vẫn phải có chút phân lương.

      "Xin cho tôi mượn lại tờ báo!" Giọng của Cảnh Tô rất em tai, nhưng dù có êm ái đến mấy vẫn mang theo chút uy nghiêm, nhìn vẻ mặt của , khuôn mặt bé bởi vì kiên định mà tự tin đến mê người, làm cho người ta thuần phục dưới xinh đẹp của nó.

      ký giả cung kính cầm tờ báo đưa lên, cũng chính là bởi bộ dạng này, mà người phóng viên đó nhiều năm sau khi nhớ tới lúc này, cảm giác mình là may mắn nhất.

      " phải các người muốn biết chân tướng chuyện này sao?" ngừng chút, ánh mắt quét qua bọn họ.

      "Chân tướng đúng là, đầu của ta rất đáng tiền."

      Lời của vừa ra, vẻ mặt của người phóng viên kia hiển nhiên có biến, thể nào biết chuyện này.

      "Cảnh Tô tiểu thư, có chứng cứ gì sao?" Ký giả đẩy mắt kiếng, tiếp tục đặt câu hỏi.

      "Các ngươi nhìn xem, cuộn phim này chính là chứng cớ!"

      " cuộn phim thể vấn đề gì!"

      " đó có lưu ảnh góc của tấm hình báo! Ngày mai, ở "Vạn Đình", tôi sắp đặt thiết bị tốt nhất! Chúng ta cùng rửa cuộn phim này!"

      Lời vừa ra, ký giả có chút sững sờ, ngộ nhỡ phải là nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh, vậy là chén cơm của bọn họ giữ được rồi, hay là cứ lấy lòng trước cái .

      "Cậu xem, dù sao tin này cũng bán chạy, chúng ta về thôi?"
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, hoadaoanh3 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8.2

      "Cũng được, bận rộn suốt hai ngày nay rồi! Cũng bằng hai ngày nay!"

      .....

      Phía dưới ký giả rối rít nghị luận, hình như là nhất trí quyết định có thể kéo thêm hai ngày.

      "Quản gia, chiêu đãi các bạn ký giả, sau đó đưa bọn họ rời !"

      "Dạ, nhị tiểu thư!"

      Quản gia nhìn bóng lưng rời trong mắt thoáng qua từng tia nước mắt, nhị tiểu thư của ông rốt cuộc cũng trưởng thành rồi!

      ra cảm thấy là cực kỳ ngây thơ, nếu phải là do bất đắc dĩ bị ép, cũng cần theo chân bọn họ mà giải thích, trong sạch tất nhiên là quan trọng, nhưng còn xem trọng cuộc sống tự tại của mình hơn. Mặc dù là nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh, lo ăn mặc, nhưng tình thân lạnh lùng này làm trái tim băng giá.

      Nhìn khí hòa thuận trong phòng khách, trong lòng đưa ra quyết định quan trọng.

      "Xử lý tốt chưa?"

      "Dạ, ba!"

      " có chuyện gì nữa chứ?"

      " !" phải , mà là tuyệt đối cho phép.

      "Tô Tô, phải mẹ con chứ, con mình chạy đến hộp đêm làm gì? Con nên theo quy củ ở nhà, nếu mà con nghe lời mẹ, hôm nay sao có thể có mấy cái hình khiêu dâm này chứ?"

      "Cái gì?" Hình như Hàn Tư Dương biết gì nhìn Cảnh Tô, mắt trừng lớn, người như Cảnh Tô mà lại hộp đêm? Hình khiêu dâm? Tin tức này tới có chút làm cho khó có thể tiêu hóa.

      Ấn tượng của mẹ Hàn với Cảnh Tô cũng kém, nhưng đến lúc này, trong đôi mắt đều là khi dễ, khinh thường, chán ghét. Phản ứng của cha Hàn ngược lại hoàn toàn.

      Cảnh Linh vỗ vỗ tay Hàn Tử Dương, cười giải thích: "Tử Dương, Cảnh Tô vẫn thành thục, tới những chỗ kia chơi cũng có gì đáng , nhưng mà lại cùng cái loại Ngưu Lang kia ở chung chỗ đúng! Có phải hay ? Cảnh Tô?"

      "Ngưu Lang?" Hàn Tử Dương nắm tay thành đấm, việc này khiêu chiến tôn nghiêm của ta!

      " xin lỗi, tôi có việc muốn thỉnh giáo Cảnh Tô tiểu thư chút!" Tay ta vừa vặn lôi Cảnh Tô ngồi ghế lên, ra ngoài cửa!"

      "Ba, mẹ, bá phụ bá mẫu, con xem xem xảy ra chuyện gì!" cho phép, người đàn ông của Cảnh Linh tuyệt đối thể bị bất kỳ người phụ nữ nào nhúng chàm.

      đợi đến mọi người chuyện, Cảnh Linh cũng ra ngoài!

      Mới vừa tới cửa, tên ký giả đội nón lưỡi trai chặn Cảnh Linh lại.

      "Đại tiểu thư!"

      "Là cậu? Chuyện gì?"

      "Kiếm chỗ nào chuyện !"

      Cảnh Linh thu hồi bước chân, "Tốt!" biết chuyện thuận lợi!"

      "Thế nào?"

      "Đại tiểu thư, tôi cảm thấy được người phụ nữ Cảnh Tô đó đơn giản!"

      " thế nào?"

      "Trong tay ta có cuộn phim!"

      "Cậu yên tâm, cuộn phi trong tay ta tính là gì? Chỉ là giả! Cuộn phim bị tôi khóa ở chỗ an toàn!"

      "Đại tiểu thư, tôi hiểu, tại sao muốn dùng thủ đoạn hình khiêu dâm này đối phó với Cảnh Tô?"

      "Hừ, Cảnh Tô, tôi chính là muốn ép nó bước lên con đường này, ai mà muốn lấy loại phụ nữ này chứ! Bây giờ hình khiêu dâm chẳng chỉ là cái nhánh cây mà thôi, trong cuộc sống tương lai, hình báo chí chắc chắn là hình !" Cảnh Linh hận, cắn răng nghiến lợi! Dung nhân vốn mỹ lệ, nhưng lúc này lại vô cùng dữ tợn.

      Hai ngày sau, ký giả xuất ở "Vạn Đình" để xem tình hình.

      Kết quả cần cũng biết, Cảnh Tô tới "Vạn Đình", ngẩng đầu nhìn bầu trời, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu rồi.

      Cảnh Linh mở két bảo hiểm trống ra, giận đến xanh mặt, rốt cuộc là ai có bản lãnh lớn đến như vậy?
      Last edited by a moderator: 15/2/15
      lananhtran51, Bạch Phụng, hoadaoanh2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :