1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      ☆ Chương 87: Bắt cóc

      Editor: Mèo Mạnh Mẽ

      “Đại tiểu thư, em !” Cường Tử ôm Diêu Mộng Lan, ta rất thỏa mãn, có thể có được Diêu Mộng Lan, ta có nằm mơ cũng nghĩ tới.

      “Còn gọi em là đại tiểu thư hả?” Diêu Mộng Lan hờn dỗi tiếng, trong mắt chứa chút khinh thường.

      “Mộng, Mộng Lan!” Giọng Cường Tử hơi run rẩy, trời mới biết, trong lòng ta vui vẻ đến mức nào, những lời này ta nghĩ cũng dám nghĩ tới.

      “Như vậy mới được chứ!” Được nghênh ngang chủ động hôn cái lên môi, Cường Tử sớm cúi đầu vội vã trước mỹ nhân kế kia rồi.

      Thấy đạt được mục đích, Diêu Mộng Lan lại càng nhiệt tình hơn, biến người đàn ông này thành công cụ làm việc ngày sau rất rốt, dù ta là người của ba, nhưng khống chế trong tay mình chẳng phải càng tốt hơn sao, cũng được tính là hai tầng bảo hiểm rồi đấy!

      “Hì hì, Cường Tử, là đáng đó!” bạn giường như vậy thực đúng là khiến mình hài lòng!

      “Mộng, Mộng Lan, !” Cường Tử có chút xấu hổ, đầu lưỡi xoắn lại, ta biết phải ứng đối thế nào với bộ dạng mềm mại nhiệt tình như lửa này của phụ nữ.

      “Suỵt, cần phải gì cả!” Diêu Mộng Lan chủ động phủ kín môi Cường Tử.

      “Muốn em !”. Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông động tình, cười cực kỳ xinh đẹp.

      Người đàn ông cũng khách khí, nghiêng người mà lên, hưởng thụ tất cả, đêm nay yên ả tốt đẹp, ai cũng cần biết đến ngày mai ra sao.

      —— đường phân cách ——

      Ánh nắng sớm lười biếng chiếu vào cửa mỗi nhà, ánh mặt trời mùa đông đúng là khó có được, nhất là rực rỡ như vậy, đường cái đều là náo nhiệt, mọi người vốn trốn trong nhà, đều ra ngoài vận động rồi, tựa như xua khói mù trước đó. Cảnh Tô cũng nghĩ vậy, muốn dắt Giang Phỉ Á ra ngoài dạo, giải sầu cũng tốt, ít nhất cũng làm cho người ta có tinh thần hơn chút, dù sao cũng thể người trở lại, người ngã bệnh chứ? Nhưng hình như ấy hề phản ứng trước lời của mình.

      Mặc dù Cảnh Tô luôn ở đây bên Giang Phỉ Á, nhưng cũng có thể cảm nhận được tinh thần của Giang Phỉ Á càng ngày càng trở nên sa sút.

      giờ Giang Phỉ Á chỉ muốn lấy được điện thoại di động người Cảnh Tô, mà còn muốn biết Tư Mộ Thần bọn họ có kế hoạch gì, phải đảm bảo trai mình được an toàn.

      Dùng xong cơm trưa, Cảnh Tô thấy hai ngày nay, Giang Phỉ Á vẫn luôn ngẩn người ở trong phòng, Lục Phạm trở lại ăn miếng cơm xong liền ra ngoài, Tư Mộ Thần vẫn ở trong thư phòng Lục Phạm mày mò mãi.

      Cảnh Tô nhìn bọn họ gấp gáp xoay vòng, bản thân mình lại giúp được gì, hay là hỏi tình huống Nha Nha chút, mấy ngày nay ấy ăn nhiều lắm, làm chút thức ăn ngon cũng tốt, lại hỏi ấy, có lẽ có thể biết được chút tin tức muốn người biết từ miệng ấy.

      Giang Phỉ Á tựa vào giường, mắt nhìn chớp ra ngoài cửa sổ, sắp hết năm, mọi người đều hết sức phấn khởi, ý cười đầy mặt, cửa đều dán đôi câu đối, còn ở đây, trước cửa cũng treo đôi đèn lồng lớn màu đỏ, nhưng nhìn vào mắt Giang Phỉ Á lại châm chọc làm sao.

      nhìn từng chiếc lá cây héo úa, giờ cũng giống như chúng, có vẻ đơn chiếc bóng như thế.

      Tại sao, nhiều chuyện như vậy đều đổ ập xuống nhà họ Giang, đầu tiên là rất nhiều tài sản của nhà họ Giang ra cách thể giải thích, biết tung tích, tiếp theo là sản nghiệp nhà họ Giang liên tiếp bị đả kích, dù giờ sản nghiệp nhà họ Giang được “Hoàng Đình” giúp đỡ, biết giúp đỡ của “Hoàng Đình” đều là nể mặt mũi Cảnh Tô, trong lòng cũng cảm kích, nhưng khi “Hoàng Đình” rút tiền rồi, nhà họ Giang chẳng là gì cả, cho cùng, chẳng phải vận mệnh của bọn họ vẫn bị nắm giữ trong tay kẻ khác sao.

      biết hai người lớn trong nhà giờ ra sao, trong lòng cũng mong nhớ. Nếu như chuyện cả bị họ biết được, có phải họ cũng nóng ruột đến chết hay ? , mình thể để hai người chịu loại đả kích đó, nhất định phải tìm được cả trở lại trước khi họ biết, được, bây giờ nhất định phải lựa chọn hành động! Ánh mắt đột nhiên trở nên bén nhọn, trở nên độc ác, thể cho phép bản thân mình lề mề nữa rồi.

      Tiếng mở cửa, Giang Phỉ Á cần nghĩ cũng biết là Cảnh Tô, trong mắt có từng tia oán hận thoáng qua, còn chứa châm chọc nhàn nhạt, nhưng lúc quay lại, ánh mắt đong đầy nỗi ưu thương, vào lúc này thể để lộ ra chút dấu vết nào.

      “Tô Tô, sao cậu lại vào đây?”. Giang Phỉ Á vui vẻ nhìn , ngoắc ngoắc tay, để đến ngồi xuống bên giường, nụ cười ngọt ngào vui vẻ lại treo mặt.

      Cảnh Tô ngồi xuống bên giường, vuốt khuôn mặt nhắn tiều tụy kia, cũng trong lòng là mùi vị gì. Mới có mấy ngày mà gầy nhiều như vậy, lúc sinh con cũng bảo dưỡng cho đàng hoàng, nhìn Giang Phỉ Á gần như bộ xương, tròng mắt muốn lồi ra rồi. Tóc có vẻ khô vàng, trước kia ấy thích vuốt tóc mình nhất, bây giờ bỏ mặc chăm sóc ư?

      “Nha Nha, có chuyện gì, cậu hãy ra , nếu khổ sở trong lòng, cậu hãy với mình!” Cảnh Tô cảm thấy mình chẳng làm được gì, cảm thấy như mình vô năng! lặng lẽ cầm lấy chiếc lược, chải chuốt mái tóc rối bời, chí ít cũng còn xơ rối, trông có tinh thần hơn chút.

      “Tô Tô, mình biết rồi, cậu đừng lo lắng cho mình!” Giang Phỉ Á nghe những lời này vẫn thầm có chút cảm kích, bởi vì ít nhất bây giờ, người bạn này của vẫn ở lại, bất kể chuyện trong nhà, hay là chuyện công ty, nếu là người khác, dẫu mình có cầu xin cũng vô dụng, sớm cự tuyệt mình, đều sợ gặp phải chuyện gì đó. Nhưng nghĩ đến những việc này đều do dẫn tới, tâm tình vốn nhảy nhót cảm kích lập tức chìm xuống.

      Cảnh Tô có thể cảm nhận được cảm xúc dao động của Giang Phỉ Á cách ràng, cho nên hỏi rất cẩn thận, sợ kích thích đến ấy.

      “Nha Nha, Giang mất tích nhiều ngày như vậy rồi, cậu đều nhận được tin tức gì sao? Nếu có? Cậu sao đấy chứ?” Thời gian trôi qua càng nhiều, trong lòng bọn họ càng thêm lo lắng, giờ mọi người đều biết Giang Phỉ Thiên ra sao.

      có, có, Tô Tô, mình hề biết chút tin tức nào của cả!” Thần kinh Giang Phỉ Á căng thẳng, chỉ sợ Cảnh Tô biết được chuyện gì. Bây giờ ngay cả nằm mơ cũng đề phòng bọn họ, sợ mình mớ, ra những chuyện này.

      sao? Nha Nha, mình cảm thấy chuyện này rất bình thường, có phải Giang gặp chuyện gì hay đây?” Cảnh Tô vẫn cảm thấy nếu có tin tức, nhất định là có chuyện gì chứ nhỉ? Dù sao cũng thể bốc hơi khỏi trần gian, hơn nữa Lục Phạm còn điều tra địa điểm ấy xảy ra chuyện, nhưng Giang Phỉ Thiên lại hệt như biến mất khỏi thế gian. Có lẽ Giang Phỉ Thiên cố ý muốn trốn tránh bọn họ, có phải tất cả những việc bọn họ làm hoàn toàn là công cốc hay ?

      thể nào, Tô Tô, cậu Tư Mộ Thần bọn họ trăm ngàn lần được từ bỏ việc tìm cả, nhất định là ấy xảy ra chuyện!” Giang Phỉ Á vừa nghe vậy liền sốt ruột, bây giờ nhất định cả bị người kia hành hạ, nếu bọn họ đều buông bỏ ấy, vậy chẳng phải cơ hội trở về của cả lại càng hơn sao? Vả lại còn chưa chắc Diêu hồ ly thả người.

      “Đừng nóng vội, Nha Nha, chúng mình tìm bao giờ, chúng mình là nghĩ có nên xuống tay từ chỗ khác hay ! Cậu có muốn đến hỏi cha mẹ cậu, xem ở chỗ hai người họ có tin tức gì hay ?” Cảnh Tô biết Giang Phỉ Á nhất định muốn để người trong nhà biết, nhưng kiểu này mò kim đáy biển cũng được, mà còn biết phải điều tra như thế nào.

      “Tô Tô, cậu nhất định phải giúp mình, nếu ngay cả cậu mình cũng chịu, mình biết phải làm sao đây?”.

      “Nha Nha, cậu đừng gấp gáp, phải Mộ Thần bọn họ còn nghĩ cách đó sao!” Cảnh Tô trách mình lắm mồm, tại sao lại hỏi Giang Phỉ Á những chuyện này vào lúc này chứ, đây phải khiến lòng người khó chịu sao?

      “Tô Tô, mình biết cậu muốn tốt cho mình, đừng lo lắng cho mình, mình biết cả vì mình mà bảo vệ tốt bản thân”. Giang Phỉ Á cười gượng gạo.

      “Nha Nha, hôm nay để mình nấu món ngon cho cậu ăn, cậu muốn ăn cái gì, mình mua thức ăn!”.

      "Tô Tô, mình muốn ăn sườn xào chua ngọt, cậu thấy có được ?"

      "Được chứ!"

      "Vậy mình muốn ăn sườn ở chợ Đông, chỗ đó ăn ngon!”.

      “Biết rồi, cậu thích nhất là sườn ở đó, mình mua ngay!” Cảnh Tô , sau đó dự định ra ngoài.

      “Tư Mộ Thần, em ra ngoài, nhớ chăm sóc Nha Nha cẩn thận đó! Cảnh Tô vội vội vàng vàng đổi giày ra ngoài, sợ trễ, sườn ở đó bán hết, cho nên sớm chút vẫn tốt hơn.

      “Này này, nhóc, với em!” Tư Mộ Thần ở phía sau hô, nhưng còn kịp nữa rồi, trơ mắt nhìn xe chạy ra khỏi biệt thự.

      Giang Phỉ Á từ trong cửa sổ nhìn thấy xe chạy ra ngoài, vội vàng lấy điện thoại ra, báo tin cho bên kia.

      “Này, Cảnh Tô ra ngoài, bây giờ về phía !”. Giang Phỉ Á giọng , rất sợ bị Tư Mộ Thần phát , biết thủ đoạn của Tư Mộ thần, nếu như để biết mình làm ra chuyện có lỗi với Cảnh Tô, đối phó mình thế nào, cũng dám tưởng tượng!

      “Được, tôi để cho trai được dễ chịu hơn chút!” Cường Tử là người cứng rắn, ta vốn có lỗi với lão đại, làm trái ý lão đại, bây giờ còn tự mình uy hiếp người ta, cho nên lúc truyền dịch, ta thả lỏng ít, khiến người ta đến mức phải điên cuồng.

      "Được, được, được!" Giang Phỉ Á liên tục ba chữ "được", khiến Tư Mộ Thần mới vừa vào cửa có chút hoài nghi.

      "Giang Phỉ Á, làm gì?" Tư Mộ Thần nhìn giang Phỉ Á, trong mắt chứa nghi ngờ.

      " có gì!" Giang Phỉ Á biết lúc này nhiều sai nhiều, tốt nhất là ít chút, che giấu tâm tình của mình cẩn thận, sau đó che giấu cảm xúc .

      “Giang Phỉ Á, nếu biết tin tức của trai hãy ngay với chúng tôi, đừng có làm chuyện mờ ám sau lưng, mình thể đối phó lại bọn họ đâu!” Tư Mộ Thần vậy, chỉ muốn để Giang Phỉ Á hiểu, bất cứ việc gì ra cũng tốt hơn, nếu mình gánh lấy, trì hoãn thời gian cứu viện, lại vừa khiến mọi người rơi vào khí căng thẳng hơn.

      "Tư Mộ Thần, tôi có tin tức của trai tôi!”. Giang Phỉ Á thản nhiên phát biểu, bây giờ nhất định phải kiên trì!

      "Vậy tốt, nếu có tin tức, hãy ngay với chúng tôi!"

      “Tư Mộ Thần, đối với việc trai tôi mất tung tích, có tính toán gì?” Giang Phỉ Á muốn biết kế hoạch, chỉ chút thôi cũng có thể đổi lấy bình an cho trai.

      muốn biết phần? Tôi chỉ có thể với rằng, chúng ta điều động toàn bộ lực lượng tinh nhuệ tiến hành lục soát! để Giang Phỉ Thiên của bị thương!” Tư Thần nghiêm túc nhìn Giang Phỉ Á.

      Giang Phỉ Á im lặng rơi xuống vài giọt nước mắt, “Tư Mộ Thần, cảm ơn ! Cũng xin lỗi!”.

      Tiếng “ xin lỗi” này có chút quái dị, nhưng Tư Mộ Thần xem đó lời xin lỗi vì hành động vô lễ của mình, nên cũng để trong lòng.

      " có gì, chúng tôi phải cùng ra ngoài có việc chút! mình ở nhà, được chứ?”.

      "Được!" nắm chặt tay mình, chờ mong ra ngoài biết bao nhiêu.

      “Được, tôi đây, có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho tôi” Tư Mộ Thần quơ quơ điện thoại trong tay, Giang Phỉ Á mới phát , kia là chiếc điện thoại di động mà Cảnh Tô vẫn luôn dùng, lòng nhảy lên cực nhanh, đó chính là là cây cỏ cứu mạng cả!

      “Tư Mộ Thần, , có thể cho tôi mượn điện thoại di động của dùng chút ?”.

      "Giang Phỉ Á, tôi nhảm với nữa, chờ tôi trở lại rồi hãy !” Tư Mộ Thần nhìn đồng hồ còn sớm, bây giờ phải vội vàng với các em, giờ hắc bang quốc tế muốn tới ám sát nhóc của , phải chuẩn bị cho chu đáo.

      “Được, tôi chờ trở lại!” biết mình nhất định thể gấp gáp, nhất định phải từ từ.

      "Ừm!"

      Chờ đến lúc Tư Mộ Thần ra ngoài, Giang Phỉ Á nhanh chóng tiến vào thư phòng, gấp gáp muốn biết kế hoạch của bọn họ, chỉ muốn cứu trai mình, mà quan trọng hơn là, muốn nhìn chút xem trai có phải là mồi nhử trong kế hoạch của bọn họ, kỳ chính là để dẫn người sau lưng ra, Diêu lão đại như vậy trong điện thoại.

      Trong thư phòng có bản kế hoạch khiến Giang Phỉ Á đỏ mắt, đây là cái gì, đây hoàn toàn là lấy sinh mạng cả nhà mình ra đùa giỡn, cái gì gọi là có thể hy sinh bất cứ lúc nào, rốt cuộc là ai cho bọn họ quyền hạn này?

      “Tư Mộ Thần, nếu cả tôi có chuyện gì, tôi nhất định phải cho sống bằng chết!” Giang Phỉ Á vô cùng giận dữ, cầm điện thoại lên, gửi phần tư liệu tuyệt mật kia sang địa chỉ Diêu lão đại, để bọn họ biết kế hoạch của Tư Mộ Thần.

      —— đường phân cách ——

      Cảnh Tô vừa mới dừng xe ở cửa Đông, bị người ta dùng khăn đen bịt miệng kéo lên xe, mất, dưới tác dụng của Đy–ê–te, Cảnh Tô dần dần mất ý thức.
      (*)Đy-ê-te: Diethyl ether C2H5OC2H5, chất thuộc dòng họ nhà ete, có thể gây mê trong thời gian ngắn, đây là loại thuốc mê mà mình hay thấy trong phim người ta tẩm vào khăn để bắt cóc ý.


    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 88: Như vậy, đủ sao?

      Editor: KẹoĐắng


      Mặt trời vừa lúc xuống núi còn sót lại tia sáng chiều tà rọi bóng hoàng hôn, chiếu vào trong cửa sổ, lưu lại người Cảnh Tô. Cảnh Tô mơ màng cảm thấy thân thể lạnh như băng, giống như bị ném vào trong hầm băng vậy. chậm rãi mở mắt, tầm mắt lại mơ hồ, đôi mắt bị ánh mặt trời rọi vào sinh đau.

      Giật giật tay chân, cũng bị thứ gì trói buộc, chậm rãi nhìn từ mặt đất lên, qua hồi lâu thân thể lạnh như băng của mới có chút độ ấm, tay chân bắt đầu có thể linh hoạt.

      “Đây là đâu?” nhìn xung quanh tối đen, trí nhớ cuối cùng của ra cửa định mua đồ ăn, tiếp theo là bị người ta.......

      Chẳng lẽ bản thân bị bắt cóc rồi hay sao?

      “Có ai ?” bắt buộc bản thân bình tĩnh lại, đầu tiên là Giang Phỉ Thiên, sau lại đến . nhất định phải bình tĩnh, chừng ở trong này có thể tìm được tung tích của Giang Phỉ Thiên.

      “Có người ?” lại lên tiếng, vừa rồi ràng nhìn thấy bóng người.

      cần chơi trốn tìm, tôi nhìn thấy rồi!” Cảnh Tô đứng lên ôm lấy bản thân, giống như làm thế này có thể làm cho ấm áp hơn chút.

      chậu nước lạnh từ trung đổ xuống, Cảnh Tô nghe thanh liền bước sang bước lớn né tránh, nhưng vẫn thể tránh được, vẫn bị dội trúng, cũng may là trúng tay trái. Cảnh Tô khẳng định đối phương có thể nhìn thấy ́c sang bước lớn né tránh, nhưng vẫn thể tránh được, vẫn bị dội trúng, cũng may là trúng tay trái. Cảnh Tô khẳng định đối phương có thể nhìn thấy , muốn né tránh những chỗ có ánh sáng trong này.

      “Cảnh Tô, chơi vui ?” Đây là giọng của người đàn ông, nhưng mà chưa bao giờ nghe qua giọng này, là ai chứ?

      là ai?” Cảnh Tô nhìn chỗ phát ra thanh, nhưng mà lại nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông, chỉ là cái bóng mơ hồ.

      “Tôi là ai? quan trọng. vẫn là lo nghĩ cho chính mình hơn!” Người đàn ông lại chuyện. Cảnh Tô càng thêm hốt hoảng. Đến cùng muốn làm gì đây? Nếu là người muốn tiền đáng sợ, đáng sợ nhất là mục đích thể giải quyết được nên mới bắt cóc!

      “Chúng ta ngồi xuống chuyện được sao?” Cảnh Tô nhất định phải tranh thủ cơ hội đàm phán, nhất định phải bắt được cơ hội chạy trốn duy nhất.

      cần uổng phí tâm cơ.” Người đàn ông , bật toàn bộ đèn lên, nhìn Cảnh Tô tự ôm lấy thân thể của mình trong phòng.

      Cảnh Tô suy nghĩ tìm cửa ra, nhìn thấy căn phòng này giống như là mê cung, rất là bất an. ngừng lần mò vách tường, nhìn từng miếng gạch, nhưng vẫn tìm được bất kỳ đường ra nào, xem ra, bản thân bị vây ở chỗ này.

      Đột nhiên đèn trong phòng lại tắt hết, tia sáng từ phía sau đánh tới, tiếng động nhanh chóng truyền đến lỗ tai, ngay sau đó, hình ảnh triển khai, liền nhìn thấy Giang Phỉ Thiên nằm giường bệnh, bộ dáng của rất tiều tụy, Giang đại ca bị những tra tấn gì rồi?

      Nhưng màn này thoạt nhìn lại rất quái dị, đột nhiên màn ảnh chuyển đến chỗ, bọn họ tản ra, chẳng bao lâu Giang Phỉ Thiên liền bắt đầu run rẩy dữ tợn, sau đó liền sùi bọt mép. Đây đến cùng là chuyện gì xảy ra?

      “Đều nhìn thấy phải ?” Giọng người đàn ông theo microphone truyền đến, tại căn phòng trống rỗng càng thêm vang vọng. Giọng của giống như đến từ bốn phương tám hướng truyền đến, tại căn phòng màu trắng này, nhìn tới tận cùng, ở khắc này dường như cảm thấy mình còn hy vọng gì rồi.

      nghĩ muốn làm gì cứ thẳng, nên tổn thương người vô tội khác!” Cảnh Tô cảm thấy chuyện này thoát khỏi quan hệ với bản thân, cho nên trong lòng càng thêm sốt ruột. muốn người khác vì chuyện của mình mà bị liên lụy, tình nguyện gánh chịu tất cả.

      “Tốt, tôi chờ . Đến cùng có dũng khí bao lớn để gánh vách hậu quả này, hãy làm cho tôi nhìn thấy!” Người đàn ông chất vấn, nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh, rất mâu thuẫn, nhưng mà người phụ nỡ chớt nhíu mày, ý bảo tiếp tục.

      muốn tôi làm cái gì?” Trong giọng của Cảnh Tô đều là phẫn nộ, giọng phát ra rất là trong trẻo, công bằng, vừa vặn dừng bên chân Cảnh Tô.

      “Chính nhìn mà làm ! Nếu có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi giữ lại Giang Phỉ Thiên.” Cường Tử thích hợp dối, trong giọng của mang theo nhiều chỗ xóc nảy, nên truyền ra có chút hoàn chỉnh. Biết chuyện này, cho dù Cảnh Tô có làm vừa lòng, cũng buông tha, huống chi Mộng Lan có thể muốn Cảnh Tô chết!

      “Như vậy đủ sao?” Giọng của Cảnh Tô rất trầm, nhưng cũng đến tình huống đánh mất hết lý trí. cầm dao găm hướng về phía tay mình chính là rạch nhát, máu tươi liền phun ra. Ngay cả thân là đàn ông cũng có điểm bội phục dũng khí này của Cảnh Tô. này làm cho thưởng thức, nhưng mà cũng chính là người phụ nữ thích của địch nhân của !

      Đêm qua, sau khi đồng ý thỉnh cầu của Diêu Mộng Lan, suốt đêm gọi điện thoại cho Giang Phỉ Á, thương lượng kế sách, gạt Diêu lão bí mật bày ra chuyện này. Vì muốn bắt được Cảnh Tô,mà tiết mục video clip của trai Giang Phỉ Thiên này tự nhiên cũng được ký gởi qua nơi của .

      Có thể nghĩ, lúc đó Giang Phỉ Á nhìn đến được trình độ lừa đảo khiếp sợ kia, nhất định là bỏ được bộ dạng thê thảm của trai , huống chi người đàn ông tên Giang Phỉ Thiên từng là toàn bộ thế giới của Giang Phỉ Á, dường như là xoay chung quanh Giang Phỉ Thiên, đến bây giờ làm sao có thể dễ dàng xảy ra biến hóa chứ? Cho dù có là chồng, mối tình đầu của , tình hồ đồ lờ mờ như vậy làm sao dễ dàng qua ?

      còn nhớ tiếng khóc của Giang Phỉ Á ở đầu bên kia điện thoại, trong lòng Giang Phỉ Á thống khổ bao nhiêu trong lòng cũng đau khổ bấy nhiêu. càng ngày càng thích bộ dạng này của bản thân, trở nên lề mề như vậy, hơn nữa lại càng nhân từ, nếu là trước kia, bản thân chưa từng nghĩ đến bộ dạng bây giờ của mình. thậm chí nghĩ đến khi nào có thể làm loại chuyện này. sa chiếm được lo được lo mất, vì muốn thủ hộ liền trả giá càng nhiều.

      nghĩ gì vậy?” Diêu Mộng Lan nhìn người đàn ông ngẩn người bên cạnh, hình như là bộ dáng đành lòng.

      , có gì!” Cường Tử lấy lại tinh thần, tiếp tục làm việc của mình.

      “Người nấp chỗ bí mật đó, các người ra cho tôi! Diêu Mộng Lan, ra, có phải hay , làm vậy làm Nha Nha thất vọng hay sao?” Cảnh Tô giống như phát điên hét lên, giơ ngón tay đẫm máu lên, hơn nữa có thể chuẩn xác chỉ ra vị trí của bọn họ.

      Khóe miệng Diêu Mộng Lan giương lên nụ cười châm chọc, nhìn bộ dáng thống khổ của Cảnh Tô, rất là vui vẻ. lâu rồi được sảng khoái như vậy, Diêu Mộng Lan đột nhiên muốn cười, nụ cười suồng sã, rất là vui vẻ! Sờ sờ nước mắt mặt, may mắn là bản thân trang điểm đậm, bằng làm cho bản thân bê bết.

      “Cảnh Tô, may là vẫn còn nhớ được tôi.” Giọng càn rỡ của Diêu Mộng Lan truyền ra.

      “Diêu Mộng Lan, thả Giang đại ca ra! Có chuyện gì hãy nhằm vào tôi!” Cảnh Tô phẫn nộ rồi.
      uổng cho trước kia Giang Phỉ Thiên đối xử tốt với ta.

      “Ha ha, Cảnh Tô, tôi thấy vẫn nên quản tốt bản thân mình ! Thả Giang Phỉ Thiên? Việc này cũng phải là chuyện tôi có thể làm, nhưng mà tôi có thể làm việc, chính là tiếp đãi tốt! Ha ha ha.....” Diêu Mộng Lan biết chui ra từ chỗ nào, tới trước mặt Cảnh Tô.

      đúng là nhẫn tâm, quên trước kia Giang đại ca đối xử với như thế nào sao?” Cảnh Tô nhìn Diêu Mộng Lan, nhìn ánh mắt ta, giống như muốn kêu gọi lương tâm của Diêu Mộng Lan.

      “Cảnh Tô, tôi cảm thấy buồn cười. Chẳng lẽ tôi đối với tốt sao? còn muốn đến quản chuyện của tôi?” Diêu Mộng Lan tiến lên vỗ bàn tay của Cảnh Tô.

      “Tôi , Cảnh Tô, nếu phải , tôi sớm cho người bức điên Dung Thiểu Tước rồi, như vậy tài sản của nhà họ Dung đều thuộc về nhà họ Diêu chúng ta rồi. Cho dù bị tôi bức điên, cứu ta cũng có ích gì, vì sao phải vậy? Vì sao lại làm ta ? biết làm loại chuyện xấu hổ gì rồi mới khiến Dung Thiểu Tước !” Diêu Mộng Lan hung hăng đẩy Cảnh Tô.

      “Cảnh Tô, biết ? Tôi Dung Thiểu Tước. Nếu phải tại , tại tôi là Dung phu nhân, tôi đoạt được tất cả mọi thứ của nhà họ Dung rồi.” Lời của Diêu Mộng Lan làm cho Cường Tử ở nơi bí mật gần đó cảm thấy thoải mái. Trong lòng Mộng Lan còn có bóng hình người đàn ông này, nhưng mà sao, có thể chờ. tin tưởng ngày trong lòng Mộng Lan chỉ có , nhất định !

      “Cảnh Tô, , lập gia đình cũng rất tốt, nhưng vì sao lại gả cho Tư Mộ Thần hả? Tư Mộ Thần là ai biết ? chính là ác ma! khẳng định là biết phải ? Ha ha, có biết ta làm thế nào lên làm thiếu tướng ? Lúc trước người khác tới gây , xuất động bộ đội vũ trang trấn áp toàn diện, lúc đó đường là máu, máu chảy thành sông. có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó ? Cảnh Tô, mỗi đêm cùng tên Sát nhân cuồng ma ở cùng chỗ sợ hãi sao?”

      Trong lòng Diêu Mộng Lan đối với kiện này vẫn còn sợ hãi, tất cả mọi người tưởng chuyện này là phần tử khủng bố. ra chẳng qua là vì người có quyền hành nhất hắc bang muốn tìm nhà họ Cảnh gây chuyện, vào thời điểm đó đại ca hắc đạo nổi lên chủ ý với Cảnh Tô.

      “Cảnh Tô, cần dùng loại ánh mắt thương hại này nhìn tôi. biết ? Người đáng thương chính là ! phải tôi!” Diêu Mộng Lan vươn tay chỉ, sau đó biến mất, để lại mình Cảnh Tô trong phòng. Sau đó từ phía quan sát Cảnh Tô, phải nhìn xem Cảnh Tô làm sao để sống, làm sao đến cầu xin .

      “Cảnh Tô, cầu tôi hãy bỏ qua cho !”

      “Diêu Mộng Lan, muốn tôi cầu sao? Chỉ cần như vậy?” Vẻ mặt Cảnh Tô kinh ngạc nhìn Diêu Mộng Lan, trong lòng rất vui vẻ: Diêu Mộng Lan, cảm thấy thắng được người khác hay là bản thân mình đây? Hành vi của cũng giống như Diêu Mộng Lan, hung hăng vỗ tay.
      Last edited: 10/10/15

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 89: ta là vì mà chết

      Editor: KẹoĐắng

      “Cảnh Tô, có ý gì?” Diêu Mộng Lan muốn phải nhìn gì đó, hận, cần!

      “Diêu Mộng Lan, có ý gì? Chẳng lẽ nhớ ràng sao?” Cảnh Tô vuốt ve tấm thẻ hình mặt dây chuyền cổ, biết đó là ác mộng cả đời thể quên được của Diêu Mộng Lan.

      “Cảnh Tô, nghĩ rằng bộ dạng của thế này tôi có thể quên sao?” Diêu Mộng Lan tiến lên bước, “Tôi cho biết, nằm mơ!” Diêu Mộng Lan muốn lại gần đồ vật trong tay Cảnh Tô, nên nhìn khuôn mặt này, đó là ác mộng vĩnh viễn thể phá hủy của .

      “Diêu Mộng Lan, có biết với tôi thế nào ? Trước khi chết, với tôi vài chuyện, muốn biết ?” Cảnh Tô cử động bàn tay đẫm máu để cho Diêu Mộng Lan nhìn mặt . rất hận, ra phục vụ quên mình của lại đổi lấy cái dạng phụ nữ này.

      “Cảnh Tô, cần nữa, tôi thích nghe. Cường Tử, giết ta, giết ta!” Diêu Mộng Lan muốn nghe, nên gặp gỡ người đàn ông đó. nên nhìn thấy người đàn ông đó chết trước mặt mình.

      “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, xin bình tĩnh chút, trước tiên tôi đưa về .” Cường Tử thể để Cảnh Tô chết. Tuy là thích Diêu Mộng Lan nhưng cũng thể làm hỏng đại của lão đại. Trong lòng biết chừng mực, nhận tiền, Cảnh Tô vẫn chưa thể chết.

      buông tôi ra, Cường Tử, tôi muốn giết chết ta!” Diêu Mộng Lan thét chói tai, ta cầm dao găm đất lên muốn đâm chết Cảnh Tô.

      Cường Tử lắc mình cái, thay Cảnh Tô chặn dao kia.

      “Diêu Mộng Lan, muốn đâm chết tôi sao? Giống như là đâm chết vậy sao?” Cảnh Tô nhìn ánh mắt Diêu Mộng Lan, biết là ta sắp hỏng mất rồi, có ai có thể giết chết trai của mình sau đó còn có thể lạnh nhạt như vậy.

      Nhìn gương mặt có vài phần giống với , vì sao Cảnh Tô lại thể hạ thủ thương tổn chứ?

      “Diêu Mộng Lan, biết ? Vì sao muốn giết chết ấy? Biết là hung thủ nhưng tôi vẫn thể xuống tay với ! Diêu Mộng Lan, , giết ấy, trong lòng cảm thấy khó khăn sao?”

      “Cảnh Tô, cho tôi, có tư cách gì tôi? có biết vì sao tôi giết ta ? Điều là vì , vì !”

      cái gì?” Cảnh Tô mơ hồ cảm thấy chuyện đơn giản. Đối với cái chết năm đó của , luôn luôn ở tình cảnh mê man, Cảnh Tô nghĩ là vì muốn bảo vệ Diêu Mộng Lan mà muốn ra , nhưng mà đến cùng là vì cái gì?

      “Ha ha, Cảnh Tô, tôi cho biết, trai tôi hoàn toàn là vì mà chết, có muốn biết ? Tôi cho biết, chút tôi cũng cảm thấy áy náy, đều là vì , Cảnh Tô, biết ? Tôi hận , cướp tất cả mọi thứ của tôi, tất cả, ngay cả công việc của cha tôi cũng là do các người bố thí. Nếu phải vì các người, cha tôi thể làm bác sĩ trong cái núi kia, nhưng mà vì sao phải trợ giúp chúng tôi? phải vì muốn cha tôi bán mạng cho các người sao? là đại tiểu thư, chúng tôi cái gì cũng phải, trai cũng phải!” Diêu Mộng Lan dừng lại chút, ý nghĩ của có chút hỗn loạn.

      “Cảnh Tô, biết ? trai tôi chuyện gì cũng nghĩ cho , cái gì tốt đều muốn giữ lại cho . Ngày đó, cha tôi đem về thanh chocolate cho tôi, đó là thứ tôi thích nhất, là thứ tôi ao ước lâu, nhưng mà, biết ? ấy muốn lấy thanh chocolate cho , tôi uy hiếp ấy, nếu đưa đồ vật này nọ cho , tôi giết ấy. Tôi để dao găm lồng ngực ấy, giống như thế này.” Diêu Mộng Lan rút dao găm ra từ người Cường Tử, lại làm mẫu thân . ta gắt gao đè dao động mạch chủ của Cường Tử, từ dao găm chảy ra vài giọt máu tươi, sy nghĩ của Diêu Mộng Lan giống như quay về tình cảnh ngày đó.

      Diêu Mộng Lan để dao động mạch chủ ở cổ của Diêu Tuyết Thần “ trai, đưa chocolate cho em được ? cần đưa cho Cảnh Tô, nếu đưa cho ta, em giết !” Diêu Mộng Lan hung tợn uy hiếp, nhưng Diêu Tuyết Thần giống như cũng vì thế mà thỏa hiệp. ta tiếp tục về phía trước, nhưng mà dao găm đặt cổ rạch ra đường vết khứa.

      “Mộng Lan, muốn gặp Cảnh Tô!” Diêu Tuyết Thần dời dao găm của Diêu Mộng Lan, nhưng mà Diêu Mộng Lan cũng vì thế mà buông tha.

      trai, nếu bước chân ra khỏi ngưỡng cửa này, em giết !”

      “Vậy em liền giết ! Có lẽ là giết rồi, thích Cảnh Tô như vậy nữa, cũng ấy mà đau lòng.” Diêu Tuyết Thần biết Cảnh Tô luôn xem ta là trai, nhưng mà quá sâu, nếu chết sớm hay muộn cũng làm ra chuyện càng thêm điên cuồng.

      trai, đứng lại cho em!” Diêu Tuyết Thần lại bước thêm bước, “ trai, nên ép em!” Diêu Mộng Lan lại càng đè mạnh dao găm cổ Diêu Tuyết Thần, vết rách cổ làm máu chảy ra càng nhiều.

      “Mộng Lan, muốn gặp ấy!”

      trai, là ép em!” Diêu Mộng Lan thét thảm tiếng, dao găm cắt vào yết hầu của Diêu Tuyết Thần, máu từ động mạch chủ phun ra, bắn vào mặt Diêu Mộng Lan, mà màn này lại vừa vặn dừng trong mắt Cảnh Tô.

      , , Mộng Lan, đừng!” Cảnh Tô tiến lên ôm lấy thân thể của Diêu Tuyết Thần, thể quản Diêu Mộng Lan, cần phải đưa Diêu Tuyết Thần đến bệnh viện.

      , ráng chịu đựng, chúng ta tốt thôi!” Cảnh Tô ở xe ngừng an ủi Diêu Tuyết Thần.

      “Tô Tô, nha đầu, em hãy nghe ! Hãy nghe !” Diêu Tuyết Thần hy vọng Mộng Lan có thể sống tốt, cho nên thể để Cảnh Tô làm ra chuyện thương hại đến Diêu Mộng Lan.

      , , em nghe, em nghe!” Cảnh Tô khóc, là nhiều máu, rất sợ.

      “Tô Tô, đó là tự do làm bị thương, nên trách Mộng Lan, cần trách em ấy, đồng ý với có được ?”

      “Được, được!”

      “Nha đầu, em phải nhớ kỹ hãy đối xử tốt với Mộng Lan. Mộng Lan là em , em ấy luôn tùy hứng, đồng ý với , được ?” Diêu Tuyết Thần tham lam nhìn Cảnh Tô, khuôn mặt này muốn khắc sâu vào tim. vươn tay ra sờ gương mặt Cảnh Tô, máu tươi ấm nóng dính mặt , trong mắt Cảnh Tô, máu tươi kia chảy tới miệng .

      , em xem Mộng Lan giống như chị em tốt của em!” Cảnh Tô khóc đồng ý, “ , nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi chút, chờ chúng ta đến bệnh viện tốt rồi.”

      “Được!” Diêu Tuyết Thần biết bản thân ở cửa Quỷ Môn quan, ra muốn sống, muốn đối mặt với bộ dạng mâu thuẫn của bản thân. nhìn Cảnh Tô mỗi ngày lớn lên, làm rất nhiều chuyện để có được Cảnh Tô, đê tiện như vậy, bộ dáng này đối với Cảnh Tô thuần khiết là cỡ nào nên!

      “Nha đầu, rất mệt, muốn ngủ!” Diêu Tuyết Thần nhắm hai mắt lại thào tự .

      , cần, cần, kiên trì chút! Bác tài, chạy nhanh chút đến bệnh viện!” Cảnh Tô thúc giục. Trong mắt bệnh viện chính là Thánh Địa cứu người, nhưng nghĩ tới của bị đưa vào bệnh viện là lần cuối cùng gặp mặt .

      Bác sĩ lạnh lùng vô tình với Cảnh Tô “Thực xin lỗi, chúng tôi cố gắng hết sức.”

      , tôi tin, tôi muốn gặp mặt ! Tôi muốn gặp mặt ấy!”

      “Thực xin lỗi, tiểu thư, có quyền, người nhà bệnh nhân đưa ra lệnh cấm bất kỳ người nào đến thăm di thể. Nếu muốn nhìn, chỉ có thể đợi đến ngày đưa tang.”

      Cho tới bây giờ vẫn biết ra bệnh viện còn quản cả chuyện này. Bọn họ cấm người khác vào thăm viếng, của , bao giờ có thể thấy được nữa.

      Đến khi da thít truyền đến đau đớn, Diêu Mộng Lan mới kịp phản ứng.

      “Ha ha, Cảnh Tô, đều là ! Đều là do !” Diêu Mộng Lan cười, ta gần như điên cuồng. tiếp cận Cảnh Tô là muốn đoạt tài sản của Cảnh Tô, còn muốn trả thù, muốn hủy Cảnh Tô.

      “Mộng Lan, em ?” Cường Tử cũng thể tin, ra thiếu gia chết như vậy! thể tưởng tượng được nếu lão đại biết được tin tức này như thế nào có thể tiếp nhận?

      “Đúng vậy, chính là tôi giết!” Diêu Mộng Lan cũng phủ nhận, hào phóng thừa nhận “Cường Tử, nếu phải kẻ tiện nhân Cảnh Tô này, tôi giết trai mình sao? , tôi ! Đều là do Cảnh Tô!” Đến bây giờ Diêu Mộng Lan còn tìm cớ cho mình.

      “Cường Tử, tôi chuyện với đó, vì sao chuyện nữa rồi?” Diêu Mộng Lan quay người lại nhìn mặt cha mình xanh mẹt nhìn mình.

      “Cường Tử, trước tiên mang nó về cho ta, đừng để nó trốn!” Diêu lão đại ra lệnh cho Cường Tử mang Diêu Mộng Lan ra ngoàil. Ông nhìn Cảnh Tô, mặt trầm vẫn thay đổi, tuy là Mộng Lan giết chết con trai quý của ông, nhưng mà nguyên nhân lại là vì này.

      “Muốn ra ngoài?” Diêu lão đại thấy Cảnh Tô chuyện, ông tự lấy băng gạc băng bó cho Cảnh Tô. đến cùng bản thân vẫn là bác sĩ, nhìn được dưới mắt mình có người bị thương.

      “Muốn ra ngoài, bác Diêu.” Cảnh Tô gọi tiếng bác Diêu, vẫn tôn trọng người đàn ông này, chỉ bởi vì ông là cha của , càng vì lúc nhận nhiều ân huệ của ông.

      “Nha đầu Cảnh Tô, đưa đồ cho ta, ta để cho con cùng Giang Phỉ Thiên rời !” Động tác của Diêu lão đại cẩn thận băng bó cho Cảnh Tô, nếu phải biết ông là người xấu, có lẽ vẫn cho rằng ông là bác sĩ tốt, người bác tốt.

      “Bác Diêu, bác muốn cái gì? Con ?” Cảnh Tô thứ bọn họ muốn đến cùng là cái gì.

      “Di động, cái có thể điều khiển phi cơ!” Diêu lão đại nhìn Cảnh Tô kiên nhẫn.

      “Cái di động bà nội đưa cho con?” Cảnh Tô kinh ngạc tiếng.

      “Ừ!” Diêu lão đại đánh cuộc.

      được!” Nơi đó có bài thuốc bí truyền của Cảnh gia.

      “Cảnh Tô, cho ta ! Ta cho con biết, Tuyết Thần vẫn còn sống!” Diêu lão đại nhìn Cảnh Tô. Ông chỉ muốn lấy di động cứu con trai của mình, hơn nữa ông biết Cảnh Tô nhất định lấy di động ra cứu Diêu Tuyết Thần.
      Last edited by a moderator: 17/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 90: tới chậm

      Edit: KẹoĐắng

      “Chú Diêu, người ? ấy có chết?” Cảnh Tô thể tin nhìn chú Diêu.

      “Cảnh Tô, đúng vậy, Tuyết Thần chết, cho nên muốn điều phi cơ tới cứu nó được ?” Diêu lão đại khẩn cầu.

      , chú Diêu để con gặp ấy, con liền cho người.” Canh Tô thể dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng vùng vẫy.

      “Tô Tô, ra con đối với Tuyết Thần chỉ có bấy nhiêu tình cảm mà thôi?” Diêu lão đại giống như cực kỳ thất vọng, ông bắt đầu tức giận, ông muốn kết quả này. Ông đẩy Cảnh Tô ra ngoài, rầm cái đóng cửa lại.

      cần, chú Diêu, người cho con nhìn mặt ấy chút .” Cảnh Tô cầu xin, nhìn bóng dáng kia biến mất trước mặt mình. trai của , nên làm cái gì bây giờ? Tư Mộ Thần, ở đâu? Tư Mộ Thần, em rất nhớ .

      ------dãy phân cách------

      “Tô Tô, nha đầu, kiên trì thêm chút, phải sợ.” Trong lòng Tư Mộ Thần yên lặng , giống như nghe được tiếng của Cảnh Tô.

      Từ ngoài trở về nhà, thấy Cảnh Tô ở nhà, liền biết xảy ra chuyện. Nhìn đến bộ dáng của Giang Phỉ Á, liền cảm thấy cực kỳ thích hợp, cho nên tiếng động quan sát tiếp, phất ánh mắt của côô ta mực trốn tránh . Mà ánh mắt của Giang Phỉ Á đối với đồ vật xung quanh cũng dám dừng lại quá lâu.

      “Giang Phỉ Á, có nhìn thấy Cảnh Tô ?” Tư Mộ Thần làm bộ đánh giá, giả vờ hoàn toàn có phát chuyện gì.

      “Tô Tô....Tô Tô, em nhớ hình như ấy nhà mẹ đẻ rồi.” Giang Phỉ Á hốt hoảng, biết mình sai rồi.

      “A..... phải, Tô Tô, ấy mua đồ ăn rồi.” Giang Phỉ Á nhàng thở hơi, áp lực trong lòng giảm bớt ít. Khí thế của Tư Mộ Thần quá mạnh mẽ.

      “Giang Phỉ Á, ra tôi có tin tức của Giang Phỉ Thiên, nếu như Cảnh Tô xảy ra chuyện gì, tôi đại khái có thể cứu viện Giang Phỉ Thiên. Nha đầu nhà chúng tôi cảm thấy áy náy với nhà họ Giang các người, nhưng Mộ Tư Thần tôi . Nếu tổn thương đến Cảnh Tô, tôi muốn cho toàn bộ thế giới chôn cùng ấy.” Tư Mộ Thần đóng cửa cái rầm, thân thể Giang Phỉ Á lập tức trượt ngã mặt đất.

      muốn Tư Mộ Thần bao nhiêu, Cảnh Tô là ở chỗ của Diêu lão đại, nhưng mà dám, dậy nổi, sợ vừa ra khỏi miệng, trai của bị giết hại. muốn trai bởi vì mình mà mất mạng sống, biết năm đó Diêu Mộng Lan giết trai của chính mình, cần rập khuôn theo người phụ nữ kia.

      “Lão đại, tôi tìm thấy được vị trí của đại tẩu rồi.” Giọng Đường Tuấn hưng phấn, sắp điên rồi. Tiếng khóc của Tiểu Tiểu Binh làm cho sốt ruột, sắp bị loại thanh này đả kích muốn chết, rất dễ dàng tìm được đại tẩu, nhưng mà cái tiểu ác ma này lại muốn theo . buồn phiền sắp chết rồi.

      “Như thế nào?” Nghe bên kia điện thoại có tiếp tục .

      “Lão đại, bảo bối nhà muốn cùng theo.” Đường Tuấn có biện pháp, nhìn nhóc treo người , biết gì, thể gọi điện thoại.

      “Vậy cậu cần qua.” Tư Mộ Thần cúp điện thoại, lập tức về phương hướng kia.

      “Lục Phạm, lập tức tập hợp tại ngã tư cổng phía Đông.”

      , lão đại.”

      “Lục Phạm, cần cúp máy.” Giọng Tư Mộ Thần đúng lúc ngăn cản Lục Phạm sắp cúp máy.

      “Lão đại, làm sao vậy?” cảm thấy giọng trong điện thoại đột nhiên mơ hồ .

      có việc gì, cậu mau chóng tới, nhưng là cần cúp điện thoại.” biết Tư Mộ Thần gì.

      “Lục Phạm, sau khi cậu ở đó tập hợp xong liên lập tức lên đường.” Lời Tư Mộ Thần trái ngược với mệnh lệnh, nhưng ra phát ra tin tức , biết bọn bị nghe trộm rồi.

      “Vâng, lão đại, tôi trực tiếp .” Bọn họ diễn trò cũng tồi.

      “Được.”

      Điện thoại vẫn để xe, sau đó bọn họ chuẩn bị sẵn thiết bị ghi , còn tìm người làm tài xế, sau đó lại đổi xe, rồi mứi hướng tới mục đích xuất phát.

      “Lão đại, bị nghe trộm sao?”

      “Ừ”

      “Là người nào?”

      “A Phạm, tôi ra muốn tin tưởng.”

      “Được, lão.....lão đại, .” Lục Phạm nhất thời cà lăm.

      “Là A Tuấn.” Tư Mộ Thần cũng dám cho Lục Phạm nghe, nếu Lục Phạm biết là Giang Phỉ Á, trong lòng biết càng tăng thêm bao nhiêu tổn thương. Nếu mấy ngày nay mệt nhọc đổi lấy chính là bị Giang Phỉ Á bán đứng, trong lòng có bao nhiêu rét lạnh. ta chính là lấy mạng của bảo bối đổi mạng cho trai mình, trong mắt Tư Mộ Thần sâu thẩm.

      “Lão đại, làm sao có thể là A Tuấn?”

      sao, là tôi kêu A Tuấn giả trang, nhưng mà tôi sợ trong qá trình nghe trộm A Tuấn thu được tin tức có lợi gì, tại phải là đem xe giao cho bọn hay sao?” Cái cớ cực kỳ sứt sẹo, nhưng mà Lục Phàm lại tin, cho nên Tư Mộ Thần cũng thở phào hơi nhỏm.

      ra Lục Phàm cũng có hoài nghi, nhưng mà nghe lão đại , liền cảm thấy đặc biệt yên tâm.

      “Lão đại, tại chúng ta muốn trực tiếp vào trong đó hay sao?” Lục Phạm cảm thấy bọn họ đơn thương độc mã qua đó có phần nguy hiểm, dù sao nơi đó cũng vây hảm cậu .

      “Ừ, nhiều người bại lộ.”

      “Cũng đúng.”

      “Lục Phạm, tôi biết cậu lo lắng cái gì, tôi cho cậu, tại Cảnh Tô cũng nằm trong tay bọn .” Tư Mộ Thần dám mạo hiểm.

      “Đại tẩu? Làm sao có thể?” Lục Phạm kinh ngạc, phải là đại tẩu được bảo vệ cực kỳ tốt hay sao? Vẫn còn có người tóm được đại tẩu?

      “Lão đại, A Tuấn là ở trong này?”

      “A Phạm, chờ trời tối ra tay.” tại cách buổi tối còn xa, cầu nguyện Cảnh Tô nhất định phải chịu đựng, sợ nha đầu của xảy ra chuyện gì.

      “A Phạm, hành động, nửa tiếng sau nếu thành công, tuyên bố nhiệm vụ thất bại, nhất định phải ra ngoài.” Tư Mộ Thần nghiêm túc phân phó, thể để cho người thứ ba rơi vào trong tay bọn .

      “Được” Lục Phạm cũng biết ý tứ của Tư Mộ Thần, cho nên nhanh chóng gật đầu.

      Tư Mộ Thần vào liền thấy Cảnh Tô bên trong cái lồng thủy tinh trong suốt, chảy máu đầm đìa, bộ dáng của triệt để chọc giận Tư Mộ Thần. tiếng động rút ra súng lục, dồn sức bắn vào lồng thủy tinh.

      “Nhưng mà đợi đến thời điểm lý trí trở về, lập tức nghĩ nếu thủy tinh văng trúng vào người nha đầu làm sao bây giờ?

      “Tô Tô, nha đầu, em tỉnh lại .” Tư Mộ Thần tiếng động , hy vọng Cảnh Tô có thể nghe được giọng trong lòng , sau đó tỉnh lại nhìn .

      dám tùy tiện hành động, bên này khẳng định là có hệ thống giám thị.

      “A Tuấn, cậu nhanh chóng cắt đứt nguồn điện, khoảng phút, mau.” Tư Mộ Thần cảm thấy bản thân nhìn Cản Tô nằm như vậy, trong lòng trận băng lãnh.

      Nhưng mà ngay lúc Tư Mộ Thần ra lệnh, Cảnh Tô liền nhìn Tư Mộ Thần, ánh mắt nháy cái cũng nháy, nhìn Tư Mộ Thần, nước mắt trong khóe mắt tràn ra.

      rôt cuộc đợi được , làm cái thủ thế, quả nhiên tâm linh tương thông, Cảnh Tô nhanh chóng tránh lui, sau đó nhìn hành động tiếp theo của Tư Mộ Thần.

      “Nha đầu, có việc gì, đến rồi, tới chậm.” Cảnh Tô biết vào bằng cách nào, nhưng lúc này nhiệt độ ấm áp cơ thể vây quanh bên người .

      “Tay bị thương?” Tư Mộ Thần hỏi, muốn biết tay bị người nào tổn thương, muốn giết kẻ đó.

      “Người nào làm?”

      “Bản thân em tự cắt.”

      “Nha đầu ngốc em....”

      “Diêu Mộng Lan bảo em cắt.” Cảnh Tô nghĩ chút, vẫn là để cho người đàn ông của mình báo thù cho mình. Nếu là chính động tay, vẫn là cái dạng tốt đẹp này.

      ta kêu em cắt, em liền cắt?”

      “Ừ”

      “Mặt là bị ai làm?” Tư Mộ Thần hỏi tiếp, cố gắng phân tán lực hcú ý của Cảnh Tô. tại bọn họ trung, nếu Cảnh Tô biết được, biết bị dọa đến như thế nào.

      ra Tư Mộ Thần cảm thấy tình tiến triển quá tốt đẹp, nhưng Lục Phạm có may mắn như vậy, vừa mới vào liền bị 5 người đàn ông lực lưỡng chặn ở cửa, bọn họ đánh nhau mãnh liệt.

      15 phút sau, Lục Phạm miễn cưỡng chạy trôn, thân có rất nhiều máu, nơi nơi đều là vết dao.

      “Lão đại, nhanh chóng rời khỏi, bọn đuổi tới.” Lục Phạm vừa lên xe lập tức khởi động xe.

      “A Phạm, nhìn thấy Giang Phỉ Thiên ?”

      Lục Phạm lắc đầu, tràn đầy thất vọng.

      “Giang đại ca phải ở trong này.” Cảnh Tô đột nhiên mở miệng, bị nhốt ở đó, gần như là bất cứ lúc này cũng nhìn cái chỗ kia, cho nên ai hiểu biết địa phương kia giống như . Bởi vì trước đây đều ở nơi đó chơi đùa, gần như là mỗi góc đều có dấu vết của , cho nên mới chắc chắn như thế.

      “Đại tẩu, biết?” Lục Phạm như là nhìn cứu tinh nhìn Cảnh Tô.

      “Ừ, A Phạm, tôi cho mọi người nghe.”

      “Trở về rồi .” Tư Mộ Thần trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắt lời hai người chuyện, xe bọn họ bị súng bắn tỉa theo dõi, cửa xe thủy tinh có điểm ánh sáng màu đỏ.

      “Đầu nằm sấp xuống.” Tư Mộ Thần nằm sấp thân thể xuống, dùng tay lái xe, mò mẫn trong đêm tối ranh giới.

      “Lão đại, phía bên trái, quẹo vòng, lái thẳng.” Lục Phạm mở cửa xe, ở bên ngoài dẫn đường. Trước kia lúc bọn họ làm nhiệm vụ cũng là cái dạng này, dù bị súng bắn tỉa nhắm, nhưng mà ban đêm trước trong xe, bọn họ thể nhắm mấy quân nhân mà bắn. Bọn họ cất kỹ người nộm, khi bọn kia đả kích, cũng có máu tươi chảy ra, nhưng mà người nộm cũng chỉ có thể mê hoặc bọn kia lúc mà thôi.

      “Lão đại, thoát khỏi đoạn đường rồi.” Tư Mộ Thần nghe Lục Phạm quan sát, đột nhiên ngồi dậy.

      “Nha đầu, chăm sóc tốt bản thân.” Khi chuyện xe giống như là mũi tên xông ra ngoài, Cảnh Tô cảm thấy trái tim giống như bị ném về sau, sau đó lại chậm chạp theo lên. Nhưng mà trong lúc hồn vía Cảnh Tô còn chưa có ổn định, bị màn trước măt dọa sợ.

      “Lão đại, cẩn thận.” Lục Phạm hét lớn.

      Chương 91: Sinh tử cùng kề


      Edit: KẹoĐắng

      Tư Mộ Thần nhìn về phía trước, đột nhiên đâm vào trong nước, trước đó bọn họ đều ngờ tới.

      “Bảo vệ tốt Cảnh Tô.” Tư Mộ Thần hét lớn tiếng, biết xe rơi vào trong nước liền bắt đầu chìm, vội vàng mở cửa xe ra, Lục Phạm vốn là tài xế, bắt lấy Cảnh Tô liền chạy ra bên ngoài.

      Cảnh Tô bị nước thình lình đánh vào, trong miệng sặc nước. Dòng nước lạnh băng chui vào trong quần áo của , làm cực kỳ khó chịu, nhưng mà lại thể suy nghĩ được cái gì. muốn cố gắng hoạt động thân thể để thân thẩ có nhiệt lượng, có thể di chuyển được trong nước.

      Ở trong nước, thể nhìn ràng, may mà biết bơi. bắt đầu bơi lên , thoát ra mặt nước, nhìn thấy Lục Phạm, nhưng mà mặt sông bị từng ngọn đền chiếu rọi, đầu rất nhanh bị người ấn xuống.

      Trong nước, Lục Phạm đưa tay lên môi làm động tác im lặng, Cảnh Tô tiếng động gật đầu, nhờ tia sáng mỏng manh trong nước bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Tô Mộ Thần. mượn ánh sáng phát ra từ đèn xe bơi về phía càng sâu. thích nước sông mùa đông, giống như là con dao thẳng tấp đâm vào da thịt mình, làm cho làn da giống như bị vỡ ra.

      Nhưng mà Lục Phạm cùng lúc giữ lại Cảnh Tô, nhất định muốn phục tùng mệnh lệnh của lão đại, thể để cho đại tẩu về phía sâu. Nhưng mà tính tình Cảnh Tô Lục Phạm có thể ngăn cản sao? Cảnh Tô mượn lực nước tránh ra ngăn trở của Lục Phạm.

      Cho tới bây giờ đều có kiên định như vậy, Tư Mộ Thần, tình thi ra là đau khổ như vậy. đem hạnh phúc của biến thành chuyện của hai người, nếu như mất, hạnh phúc của ai có thể tới cho? Trước mặt tình , nước ấm nước lạnh gì đó cũng là trở ngại gì đối với bọn họ, hai trái tim chỉ hy vọng kề sát, dựa vào chặt.

      “Tư Mộ Thần, nếu như chết, em liền lập tức gả cho người khác, tức chết . Nhất định để cho dễ chịu.” Cảnh Tô hung tợn như là đẩy đến hiệu quả, Tư Mộ Thần còn chút sức lực; Tư Mộ Thần có sức lực rất lớn. thể buông tha chính mình.

      “Nha đầu, em mơ tưởng vứt bỏ , thể cho em mình theo người đàn ông khác sống vui vẻ.” Tư Mộ Thần dùng lực mở cửa xe, lấy ra cái chân bị kẹt, máu tươi chảy theo dòng nước.

      Nghe mùi máu tươi, Cảnh Tô bơi về bên cạnh phía trước. nhìn thấy Tư Mộ Thần, nhưng mà thấy được bóng dáng chiếc xe, là đến chỗ rất sâu, gần như là hít thở thông.

      Trong lòng cực kỳ lo lắng, ngừng đẩy xe, giống như là muốn phát tiết. Tư Mộ Thần cảm giác xe lắc lư, tưởng là có thứ gì đó công kích tới, đột nhiên cẩn thận ra ngoài, ra chân của rút ra 2/3, chỉ cần nhàng cái, có thể từ bên trong thoát ra. Nhưng mà tai thể mạnh mẽ vọng động rồi.

      Cảnh Tô vất vả đẩy phía trước, vòng đến bên kia xe, nhưng mà cổ của rất nhanh bị bóp chặt. ra Tư Mộ Thần tưởng Diêu lão đại phái người tới.

      Thấy là Cảnh Tô, trái tim Tư Mộ Thần vốn lơ lửng được để xuống. Cảnh Tô ngửi được mùi máu tươi dày đặc, trong lòng cực kỳ khó chịu. kéo tư Mộ Thần ra sức bơi lên.

      “Hô, rốt cuộc thi cũng ra khỏi rồi.” Cảnh Tô thở mạnh ra hơi, dám chạy tới phía bên kia, chỉ có thể dựa vào ý chí mạnh mẽ dùng sức bơi đến chỗ khác. Cách xa chỗ bọn họ rơi xuống.

      “Nha đầu, em cực khổ rồi.” Tư Mộ Thần biết cảnh Tô sức cùng lực kiệt, tại bọn họ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vì còn sức lực mà thân thể Cảnh Tô càng xuống. Hơn nữa lại dừng lại làm cho thân thể bọn họ có cảm giác băng lãnh, Tư Mộ Thần dùng sức ôm chặt Cảnh Tô, muốn đem tất cả nhiệt lượng người truyền cho . Mà Cảnh Tô cũng dùng hết sức ôm Tư Mộ Thần, nếu tại bọn họ là nhất thể tốt quá.

      “Nha đầu, em tỉnh tỉnh, cần ngủ, cần ngủ thiếp .” Thân thể Tư Mộ Thần tiếp cận trạng thái quá tải, mí mắt gần như đóng lại, nhưng mà lại cử động, ngừng với chính mình. muốn tiếp tục kiên trì, nhất định phải làm cho nha đầu hạnh phúc.

      Đường Tuấn thông qua hệ thống định vị toàn cầu, rất nhanh tìm được vị trí của Tư Mộ Thần, nhưng mà trong lòng lại có dự cảm ràng. nhìn vị trí xe, hình như là bị loại chất lỏng bao quanh, rất nhanh liền xuất động bộ đội tinh nhuệ, lập tức cứu đám người Tư Mộ Thần.

      Sau khi Lục Phạm bị Cảnh Tô tránh thoát, cũng ở dưới đáy sông ngừng tìm kiếm, mệt mỏi liền trốn bên bụi cỏ lau, mà đám người Diêu lão đại dường như là vì nguyên nhân này mà buông tha bọn họ.

      “Ai ai, các ngươi xem, bộ dạng chúng ta hao tốn khổ tâm này là muốn làm gì? Lão đại phải chúng ta buông tha người phụ nữ Cảnh Tô kia sao?” người bờ sông xong, tràn ngập khó hiểu. Lục Phạm nín thở tập trung, nghe đoạn dưới của .

      “Cái này ngươi cũng biết? phải là chúng ta buông tha Cảnh Tô, là đại tiểu thư buông tha ta. Hơn nữa ngươi quên hắc bang toàn quốc toàn lực truy sát người phụ nữ này? Cho dù là chúng ta có buông tha, bọn cũng bỏ qua. Thêm nữa, tại chúng ta phải lấy lòng đại tiểu thư, chừng còn có thể trử thành rể hiền của Lão đại. Cả đời của chúng ta liền cần cố gắng, dựa vào Lão đại, cũng có đủ cơm ăn rồi.” Mộ người khác mơ mộng hảo huyền, còn cực kỳ thích ý.

      Ngươi nằm mơ , ta cảm thấy cả đời này của ngươi, đại tiểu thư hẳn nhìn tới.” Người đàn ông xong liền . Lục Phạm xuất sau bụi cỏ lau, nhìn bọn họ có vẻ đăm chiêu. Như vậy xem ra, người bắt cóc đại tẩu Cảnh Tô cũng phải Diêu lão đại, mà là Diêu Mộng Lan. Hiển nhiên hắc bang toàn quốc cũng chia làm hai bang phái, tại bọn có ý kiến bất hòa, như thế bọn họ muốn làm thế nào để bảo vệ đại tẩu? Trong đầu rất nhanh xoay chuyển, trước tiên muốn tin tức này với Lão đại, nhưng mà đầu tìm Lão đại bây giờ? Trước mắt thấy trời cũng gần sáng, bọn họ biết có thể tránh được kiếp này hay .

      Mà Tư Mộ Thần mơ mơ màng màng theo Cảnh Tô gắt gao cầm lấy cỏ lau bên bờ sông. Tuy mơ hồ nhưng thần kinh phút cũng có thả lỏng, buộc chặt. Nhưng mà hình như nghe được trận tiếng bước chân đến, theo bản năng móc ra súng lục, dùng tay nắm bụi cỏ lau, cánh tay khác mang theo Cảnh Tô. Cảnh Tô cũng có ý thức tự giác ôm chặt .

      Đôi mắt Tư Mộ Thần đột nhiên mở ra, sau đó nhanh chóng càng quét chung quanh, tiếng động tới gần, giơ lên súng lục bắt đầu nhắm. khi có người tiếp cận, khẳng định kết cục là phải chết. ngoan độc, chung quanh tản ra sát khí lãnh, làm cho người khác dám tiếp cận, tròng mắt đỏ lên.

      “Làm sao tôi lại cảm thấy lạnh như vậy?”

      “Tôi cũng cảm thấy vậy, hẳn là có chuyện ma quỷ gì chứ?”

      “Có thể, là, muốn chúng ta tới nơi này làm gì? Chịu tội, nhanh , nơi này có ai.”

      “Cũng được, thôi.”

      ra bất quá là hai tiểu lâu la ứng phó cho xong việc. Tư Mộ Thần buông xuống phòng bị, nhưng quá bao lâu, lại nghe được trận thanh. thanh này nghe qua có vẻ dồn dập, có vẻ chỉnh tề, như là được huấn luyện.

      Thần kinh Tư Mộ Thần lại bắt đầu buộc chặt, mãi đến khi tiếng kêu gào của Đường Tuấn truyền đến, mới triệt để thả lỏng.

      lên tiếng đáp trả Đường Tuấn, gọi đối phương, rất nhanh Đường Tuấn liền tìm được bọn . phút nhìn thấy Đường Tuấn kia, liền hôn mê bất tỉnh, nhưng mà vòng tay mạnh mẽ ôm Cảnh Tô vẫn có tách ra.

      Mãi đến khi đến bếnh viện cũng vẫn vậy, hai người được đặt giường cấp cứu, thân thể bọn họ lạnh băng, Đường Tuấn chỉnh máy điều hòa nhiệt độ đến cao nhất, bọn họ vẫn cảm nhận được chút hơi nóng nào. Hơn nữa còn là mấy cái máy điều hòa cùng nhau thổi, vẫn là tổn thương quá nặng rồi?

      Thời điểm bọn họ cứu được Tư Mộ Thần, chân đổ máu của trở nên trắng bệch, da thịt bên ngoài đoán chừng bị đông lạnh đến phá hủy. Nhưng đại tẩu Cảnh Tô của họ theo lý mà nên tỉnh rồi, tới cùng là chuyện gì xảy ra? Đường Tuấn gấp đến giậm chân.

      “Tới cùng là chuyện gì xảy ra? Các người phải là rất nhanh liền tỉnh sao? Nhưng bây giờ chết tiệt là cái tình huống gì?” Đường Tuấn nhìn vị bác sĩ đứng đầu khoa tự cho mình là giỏi là vội muốn chết. Nếu để cho lão tư lệnh biết tình huống này phải gây nên động tĩnh lớn như thế nào đây.

      thực tế, Tư Bang Quốc cũng biết chuyện này, tại bàn bạc, nhấc lên sóng gió, quả là gió tanh mưa máu.

      “Các người phải là gia đình chúng tôi tự cho là đúng hay sao? tại mấy người già bọn ta mặc kệ liên quan, ta nhìn xem các người ai muốn tiếp nhận tiểu đội của cháu ta. Con ta xuống đến nơi rồi, cần các người cái g nữa. tại lão tử liền ở trong này, các người cứ thẳng, đem cháu ta chơi đùa đến thế nào rồi?” Cây gậy chống của Tư Bang Quốc chống xuống mặt đất vang lên tiếng bang bang.... thanh này làm cho trong lòng mấy cán bộ cao cấp run sợ, ông cụ như thế nào ra? Bọn họ phải làm sao bây giờ? đá người, nhìn tôi, tôi nhìn , có biện pháp nào.

      “Khụ khụ, tư lệnh, chúng tôi cho người tận lực tìm thiếu tướng, ngài cần lo lắng.” Thị trưởng mới nhậm chức bị buộc phải làm việc khổ sai này.

      “Tìm? Các người tìm được rồi sao? Cháu của ta, các ngươi ở trong này hưởng thụ, ta cho các người biết, nếu lão tử gặp cháu ta nữa, các người liệu mà làm.”

      Đây cũng phải là đùa, ngẫm lại Tư Bang Quốc ông là ai? Nếu ông ở trong này nghe tin dữ, vài người bọn họ là muốn cùng.

      tốt, tốt, thiếu tướng chết.” biết là tên quỷ liều lĩnh nào vào được, mà còn đường la hét trong phòng, mọi người nhìn Tư Bang Quốc, bọn họ chờ núi lửa bạo phát.
      Last edited by a moderator: 17/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 92: Ông cụ muốn phát huy

      "Tất cả mọi người ở đây à? Ha ha" Người đến tự giác từ từ lui về phía sau, mở cửa, ta muốn chạy ra ngòai, nhưng ta biết rằng mọi người có thể buông tha cho ta dễ dàng như vậy sao?

      "Tôi cảm thấy là tôi già rồi, tôi cảm thấy thính lực của tôi ngày càng kém, gì đó?" Tư Bang Quốc nhìn người kia, trong mắt có nghi ngờ, trái lại giống như có chuyện, nhưng mà người nọ dưới chân sớm miềm nhũn. Lúc Tư Bang Quốc thức dậy cũng vô ý đưa tay khiến thứ xếp thành hàng rơi xuống, tiếng đồ sứ rơi xuống đất giòn giã như vậy, nghe rất êm tai, nhưng đây là đồ cổ quý giá, đều do thị trưởng sưu tầm, tại bọn họ có thể nghe được tiếng khóc của thị trưởng.

      "Lão, lão tư lệnh, tôi mở ra chơi, chơi thôi! Thiếu tướng, ngài, ngài ấy......" giọng cũng ràng, ông ta nhìn Tư Bang Quốc là có thể cảm nhận được ràng tức giận.

      " chút cho tôi!" Từ Bang Quốc bước lên phía trước, hung bạo lạnh lẽo của ông lan tràn, đèn nén trong lòng mỗi người, cũng biết bước tiếp theo ông làm cái gì. Áp lực vô hình ập vào người kia, làm cho sắc mặt của ông ta trắng bệch.

      "Lão tư lệnh, tôi sai rồi, tôi nên bừa! Tôi nên như vậy, tại vẫn tung tích của thiếu tướng! A!" hét thảm tiếng, đường đường là cục trưởng của sở lại bị con chó sống sờ sờ cắ vào lỗi tai.

      "Súc sinh, ngoan! thấy ta hỏi chuyện sao?" Tư Bang Quốc giận dữ mắng mỏ con chó săn lớn, tiện thể vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.

      Con chó săn lớn kêu lên tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp dưới chân ông , sau đó tiếp tục nghe chủ nhân ra lệnh.

      "Thị trưởng, tôi cảm thấy tôi sống vô dụng hơn nửa đời người rồi, ngay cả cháu tôi mà tôi cũng bảo vệ được, trái lại ông hãy làm chủ cho tôi, các người đều nhà họ Tư chúng tôi ỷ lại được chìu mà kiêu, nhưng nhà họ Tư chúng tôi được cái gì rồi? Các người xem, Mộ Thần nhà chúng tôi là vì muốn cái danh hiệu kia sao?" Mới dẹp yên được đám chó săn, ông lại bắt đầu nổi giận với thị trưởng, phải ông tức người kia trước đây cùng nhà họ Diêu thân thiết chút, bây giờ lỗ tai ông ta cắn cái lỗ tai đền cũng tốt.

      "Tôi thấy, tôi còn để cho lão Tần mang theo quân đội của mình đến thành phố Đàm Sơn điều tra lần, ông xem, thị trưởng?" Tư Bang Quốc ngẩn đầu vẫn vuốt lên thân con chó săn lớn, đúng là nghe lời, ngay cả con cho đều nghe lời như vậy, có thể thấy được người nuôi là nuôi hổ gây họa.

      "Dạ đúng, lão tư lệnh, ngài xem, nếu chúng tôi tìm được thiếu tướng, chúng tôi lập tức báo cáo với ngài, ngài thấy thế nào?" Thị trưởng nhìn cục trưởng kia túm lấy bên lỗ tai máu chảy đầm đìa, ông ta bất giác lui về sau bước, nhìn qua ánh mắt con chó săn lớn, ông ta theo bản năng che đũng quần của mình, nếu làm ông ta mất hứng, mạng sống của mình thành món ăn của nó rồi.

      "Lại tiếp tục như vậy được, ở thành phố của chúng ta là xảy ra chuyện lớn rồi!"

      "Vậy ông có cách gì? danh tiếng Tư Bang Quốc của ông ta đặt ở đâu, cho dù là người lãnh đạo nước cũng phải cho vị cán bộ kỳ cựu này vài phần mặt mũi, chúng ta có cách gì? biết trong trung ương đều là học trò cũ của lão tư lệnh sao?"

      Lời của bọn họ lớn , vừa đủ để cho mọi người có thể nghe được, Tư Bang Quốc nhìn hai người bọn họ, trong ánh mắt lóe lên tia tinh quang.

      Người là vô tâm, nhưng trái lại người nghe lại có, vài vị ở đây đều im lặng ghi nhớ, đắc tội với nhà họ Tư, bọn họ chính là đắc tội với rất nhiều cán bộ trung ương, lại , Tư Bang Quốc cũng là kỳ tài lớn nhất, dưới tay ông ta có rất nhiều học trò cùng thuộc hạ sĩ quan cao cấp đều dựa vào cố gắng của bản thân bò lên để quản lý trung ương, chỉ bằng với danh tiếng Tư Bang Quốc của ông, ở thành phố Đàm Thị cũng thể thay đổi được.

      Nhưng hết lần này đến lần khác, mấy người bọn họ đều chạm vào nòng súng, bọn họ đều biết chuyện Tư Mộ Thần, bọn họ đều có tham gia trong đó, Tư Bang Quốc ông tại thành cái dạng này, bọn họ đều có biện pháp nào, lập được nhiều công lao to lớn làm cho bọn họ thể quên, nhưng mà tiểu bối, bọn họ có nhiều cách để trừng trị, phải rất thương vợ mình sao? Khi ở nội thành biết có người bắt cóc vợ con , cho dù bọn họ muốn tiếp cận, vệ sĩ Tư Mộ Thần phái theo bảo vệ Cảnh tô ngăn cản bọn họ lại.

      Bọn họ nghĩ rằng cũng chỉ là vụ án bắt cóc đơn giản, nhưng mà tại Tư Mộ Thần và bé kia lại tung tích, lần này bọn họ rất sốt ruột.

      bao lâu sau, Tống Tường cũng đến, ta thay mặt cho Cảnh Thái Lam.

      Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cậu thiếu niên Tống Tường này rất có sức hấp dẫn, cậu rất giống ba của mình là Cảnh Thái Lam, đây cũng là cháu của ông.

      "Thị trưởng Trương, nghe chị tôi mất tích có liên quan đến vài người có trách nhiệm phải ?" Tống Tường mời mà đến, hơi thở kiêu ngạo của cậu ta tràn đầy căn phòng, làm cho mọi người nhịn được cảm thán bộ dáng của cậu có vài phần giống Cảnh Thái Sinh trước kia, nhưng bây giờ nhìn lại có bóng dáng của lão tư lệnh Tư Bang Quốc chứ?

      "A, đây phải là con trai của chú Cảnh sao? Lại , tôi nghe về cậu! Đến đây, ngồi chút!" Thị trưởng kéo tay Tống Tường.

      Nắm tay, trong mắt đều là kích động, dù sao người cũng đến đây, có lẽ đây còn là vị cứu tinh của bọn họ, ông ta thể kích động sao?

      "Ngài thị trưởng, tôi cần câu trả lời ràng nhất!" Giọng của Tống Tường lạnh vài phần.

      "Chao ôi, cháu ngoan, con nên gấp gáp mà! Chúng tôi phái người tìm! Tin rằng rất nhanh có tin tức!"

      "Đúng ? Thị trưởng, nghe quan hệ giữa ngài và nhà họ Thẩm ! biết chuyện này có liên quan đến chuyện nhà họ Thẩm hay ?" Tống Tường giả vờ thông mình, lời của cậu ta lại nguy hiểm.

      "A, trái lại vợ con của tôi là họ hàng xa với nhà họ Thẩm!" Theo ông ta được biết, nhà họ Thẩm và nhà họ Tư có quan hệ , vì vậy theo lời ông ta có vấn đề gì, nhưng bọn họ ngờ, chỉ vì câu muốn lấy lòng mà ngài thị trưởng phải hạ thấp mình.

      ra trong mắt bọn họ, nếu người nhà họ Tư ngồi lên vị trí này, như vậy quyền [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :