1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 56: Thẩm Xuân Linh tới cửa

      Editor: Nguyên Nguyên

      Nhìn ngoài cửa, Thẩm Xuân Linh mặc quần áo màu đen, mang kính mắt lớn, sắc mặt Giang Phỉ Á tốt, muốn đóng cửa lại, nhưng dù sao phải là Cảnh Tô, phải là chủ nhà.

      "Tôi đến gặp Cảnh Tô chút!" Thẩm Xuân Ling lướt qua người Giang Phỉ Á vào trong nhà.

      "Nha Nha, ai đến vậy?" Cảnh Tô cởi tạp dề ra, từ trong phòng bếp ra, nghĩ là người khách nào đó, còn sửa sang lại quần áo chút, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Xuân Linh, bước chân của Cảnh Tô chậm chạp lại.

      "Mẹ, người đến rồi!" Cảnh Tô còn câu, đối với người khách ngoài ý muốn này, ngược lại cảm thấy rất kỳ quái, mình rời lâu như vậy, nhưng thấy bà ta có biểu gì.

      "Ừ, con ở đây?" Thẩm Xuân Linh nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này cũng rất tốt, nghĩ đến ra mà vẫn có bản lĩnh này, trước kia xem rồi.

      "Mẹ, mời người uống trà!" Cảnh Tô cẩn trọng, từ người mẹ này gần gũi với , tại bà ta còn duy trì khoảng cách với nữa.

      "Tô Tô, ngồi bên cạnh mẹ nè!" Thẩm Xuân Linh thu hồi ánh mắt quan sát, gọi Cảnh Tô đến bên cạnh mình.

      "Mẹ, người đến đây có chuyện gì ?"

      " bé ngốc, có chuyện gì mẹ thể đến thăm con được sao?" Thái độ của Thẩm Xuân Linh khác thường làm cho Giang Phỉ Á rất lo lắng, nhìn Cảnh Tô, rốt cuộc trời cao cũng nghe thấy lời kêu gọi của rồi, để cho mẹ của ấy có thể có thân tình với ấy lần nữa.

      "Tô Tô, mấy năm nay để con chịu khổ, dù sao cũng máu mủ tình thâm, bây giờ mẽ đều bù cho con tốt hơn!" Thẩm Xuân Linh khóc lóc .

      Bộ dạng là như vậy khiến Tô Cảnh nhìn mà hơi bực bội. Dù sao máu mủ tình thâm, mẹ mình khó qua như vậy, Cảnh Tô cũng thấy mềm lòng.

      “Mẹ, người đừng khóc, quá khứ nên để cho nó qua !” Cảnh Tô vỗ vỗ sau lưng Thẩm Xuân Linh, giọng cũng nghẹn ngào.

      “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, cảm ơn con thông cảm cho mẹ! Vậy khi nào con trở về với mẹ?”

      “Con… Mẹ, chuyện này cần vội, từ từ , tối nay mẹ ở lại ăn tối !”

      “A, như vậy, Tô Tô, thời gian cũng còn sớm, ba con sắp về rồi, nhân lúc ba con có nhà mẹ mới đến đây thăm con, lần sau đến ăn , còn nữa lần sau mẹ đến trở về với mẹ.” Thẩm Xuân Linh nắm chặt tay Cảnh Tô buông.

      Giang Phỉ Á đứng bên nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất kỳ quặc, nhìn ở đây giống như người mẹ khuyên con về nhà, đây ràng là ép buộc.

      “Tô Tô, vậy mẹ về trước, lần sau nhớ về thăm ba và mẹ nhe con.” Thẩm Xuân Linh ba bước rồi quay đầu lại nhìn ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’, cái nhìn này tỉ mỉ.

      “Phu nhân, sao trực tiếp đưa tiểu thư Cảnh Tô về?”

      “Cậu biết cái gì? Bây giờ nếu để nó về, có chỗ tốt đối với chúng ta, chúng ta muốn nó phải cam tình nguyện trở về!”

      mà trước khi rời của Thẩm Xuân Linh, đúng lúc tất cả đều rơi vào mắt Cảnh Tô.

      “Tô Tô, người phụ nữ kia tìm cậu có chuyện gì tốt, ngàn vạn lần cậu đừng mắc lừa!” Giang Phi Á nóng nảy, dặn dò Cảnh Tô.

      “Ai da, Nha Nha, dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, hổ dữ ăn thịt con đâu! Cậu yên tâm !” Mặc dù ngoài miệng Cảnh Tô như vậy, nhưng trong lòng hơi nghi ngờ.

      Còn chưa mở cửa, mùi bảnh bao từ ngoài cửa truyền vào.

      “Đây là mùi gì vậy?” Cái mũi của Giang Phi Á rất nhạy cảm.

      mùi nước hoa nồng như vậy, đoán chừng là Hoa Hồ Điệp về!” Cảnh Tô tức giận , Tư Mộ Thần còn có cái gì tốt đẹp cho Lục Long, lết quả là mang theo thân bảnh bao trở về.

      muốn nấu cơm bị nghẹn “Lục Phạm, nấu cơm !” Cảnh Tô lười biếng dựa vào ghế sa lon , đây là Lục Phạm cực khổ, làm sao ta có thể nấu cơm được?

      “Chị dâu, em nấu!”

      “Nôn, nôn,…” Giang Phi Á ngửi mùi nước hoa này ói càng lợi hại.

      “Lục Phạm, Hoa Hồ Điệp tắm nhanh , cho phép mang mùi này vào phòng, hai giây lập tức biến mất, nếu , ha ha…” Cảnh Tô uy hiếp Lục Phạm, làm cho trái tim bé của Lục Phạm run cái.

      “Nha Nha, cậu làm sao vậy? Lại ngửi cái mùi khó chịu này à?” Cảnh Tô cảm giác phản ứng của Giang Phi Á rất quen thuộc?

      sao, Tô Tô, mình sao đâu…”

      “Nha Nha, nếu mình đưa cậu trở về!”

      “Tô Tô, lâu rồi người ta mới được ra ngoài muốn chơi với cậu lâu thêm chút cũng được sao?” Giang Phi Á muốn về, biết khi trở về họ Giang, là muốn bắt đầu có cách nào lựa chọn.

      “Đây là thế nào?” Tư Mộ Thần buồn bực, vừa về ngửi mùi khó chịu.

      “Hoa Hồ Điệp!”

      cần, phải cậu ta trở về là mùi chợ rau sao? Còn nhớ khi còn bé, cậu ta chợ đều bị bác bán thức ăn ăn đậu hủ của cậu ta, mau nhìn xem có phải thức ăn ít chút ?”

      “Ai, còn như vậy, à, em nè, sao lại mua nhiều thức ăn vậy?”

      “Vậy em ngồi , chờ chế biến những thức ăn này!” Tư Mộ Thần tự tin : “ bé, còn suy nghĩ cái gì? Còn chưa đến đây cắt thức ăn?”

      Trong phòng bếp, hai bóng dáng bận rộn. Hai người đứng gần bếp, cười vui vẻ.

      bé, có muốn trải qua cả đời vậy ?”

      “Chúng ta !” dùng tay phải đan vào tay trái của , giữa mười ngón tay có khe hở nào.

      “Tư Mộ Thần, cái tay này thế nào?”

      “Ừ, đẹp lắm!” giả vờ nhìn, nhìn tay nghiên cứu lâu.

      “Ngu ngốc!” Cảnh Tô bất mãn, như vậy mà cũng nhìn ra được?

      “Được rồi, được rồi, mau bưng cơm lên bàn !”

      Tư Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn sốt ruột, vừa rồi phải là muốn mình cầu hôn sao? Nhưng mà mình phải đợi cam tâm tình nguyện mới được.

      “Lão đại, em muốn mặc quần áo!” Đợi bọn họ ăn được nữa, trong phòng tắm phát ra tiếng rên rỉ.

      Lục Phạm biết rất mất thể diện mà, nhất là khi ở trước mặt Giang Phi Á, lần trước từ sau khi trải qua tình đêm, dường như muốn chào đón .

      “Khụ khụ, bé, phải chúng ta còn có chuyện sao? Nha Nha, em giúp chúng ta đưa bộ quần áo này cho Lục Phạm !” Tư Mộ Thần lấy áo khoác của và Cảnh Tô treo giá, nhanh chóng ra ngoài.

      “A, Phạm, cậu nhớ đưa Giang Phi Á về đó!” Tư Mộ Thần dẫn Cảnh Tô ra ngoài, nhìn ra họ vội vã cỡ nào.

      Dọc đường , Tư Mộ Thần cười gian xảo, Cảnh Tô nhìn bộ dạng này của , muốn đánh trận.

      “Ai, em này, câu đó ra làm gì chứ?”
      Last edited by a moderator: 17/5/15
      Bạch Phụng thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 57: Nha Nha mất tích

      Editor: Nguyên Nguyên

      " phải tạo khoảng cách cho Giang Phỉ À và Lục Phạm ngày càng gần hơn sao, lần trước Lục Phạm và Giang Phỉ Á xảy ra quan hệ!" Tư Mộ Thần nghiêm túc nhìn Cảnh Tô, xảy ra quan hệ trong mắt chính là ở chung chỗ.

      phải ông nội Mao sao? lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn, thế nào Hoa Hồ Điệp cũng là quân nhân, phải đâu, cứ làm trò nháo loạn như vậy.

      "Phốc, tình cảm là cái gì, em còn tưởng rằng.... ......."

      "Em còn tưởng rằng cái gì?" Tư Mộ Thần biết trong lòng bé này nghĩ gì.

      " ra cũng biết, bé hư này.... ..."

      " xem em suy nghĩ cái gì, em mới muốn cái gì!" gương mặt nhắn của Cảnh Tô đỏ bừng, đẩy Tư Mộ Thần ôm trong ngực ra. Hơi thẹn quá hóa giận, gió thu thổi tới, làm cho nắm chặt cổ áo, để cho gió thổi vào.

      "Còn dám cậy mạnh? Lạnh ?"

      " cần lo!" Cảnh Tô quát.

      Tư Mộ Thần còn cách nào khác, tiến lên hôn nồng nhiệt: "Còn dám bướng bĩnh với ?" Trong giọng hơi khàn khàn, áp sát vào thân thể Cảnh Tô chỉ cách lớp áo khoác vẫn còn nóng bỏng như vậy.

      "Khụ, phải muốn đưa em chơi sao?" Cảnh Tô cúi đầu, dám đối mặt với đầu sư tử nóng như lửa này. Tư Mộ Thần từ từ dáp chế khó chịu trong lòng, từ từ nắm lấy tay .

      ", Gia đưa em ăn khuya!" theo cước bộ tiêu soái nhanh chậm của , làm Cảnh Tô cũng muốn con đường này.

      đường có người vẫn muốn cũng với bạn.

      Bóng dáng hai ngừi càng kéo dài dưới ánh đèn mờ mờ đường! Giống như vẫn muốn con đường này.

      "Tư Mộ Thần!"

      "Ừ"

      "Nếu ngày nào đó người gặp phải là em làm sao bây giờ? có đối với người ta tốt như vậy ?"

      " , bởi vì biết nhất định gặp được em!"

      "Tư Mộ Thần!"

      "Ừ"

      "Nếu ngày nào đó em xấu xí, còn muốn em ?"

      " cần, tìm người càng xấu hơn so với em để nhìn em là thích!"

      "Tư Mộ Thần, em cần nữa!"

      "?"

      "Ừ!" buông tay ra đứng yên bất động.

      " đứng ở đó làm gì?" Cảnh Tô tức giận , nước mắt chảy xuống từng giọt, các đầu gỗ này! hiểu phong tình, hiểu tâm tư con . mắng thầm mấy lần.

      "Này, này, này, bé tôi ngồi xổm xuống?" xong, Tư Mộ Thần lập tức ngồi xổm xuống.

      Cảnh Tô ở phía trước nhìn thấy biết nên khóc hay nên cười: "Em bảo đến đây!" hờn dỗi, Tư Mộ Thần dè dặt bước đến, tay ôm ngang , xoay vòng.

      Niềm vui của bọn họ làm cho người đường nhìn thấy, kết quả bọn họ lựa chọn theo phía sau hai người già.

      " Tư Mộ Thần, nếu có ngày già trước, em nhất định để cho chống nạng!"

      "Em xấu đó bé!"

      "Em còn chưa hết đâu, cắt lời của em!"

      "Được được, vậy em hết !"

      "Sau này em dìu , để cho dùng nạng gỗ lạnh như băng!"

      Lúc này Tư Mộ Thần cảm thấy rất hạnh phúc, rơi vào trong hủ mật, cái này còn có tác dụng hơn so với lời ngon tiếng ngọt.

      " là phá hư phong cảnh!" Tư Mộ Thần nhìn thấy lục Phạm gọi điện thoại đến ảo não, dễ dàng cùng với Cảnh Tô ra ngoài ăn rồi tản bộ, tạo ra chút kỉ niệm khó quên, phải, lúc này phải bỏ qua.

      "Lão đại, xong rồi, thấy Giang Phi Á đâu!" trong lòng Lục Phạm hô to tiếng hối hận.

      "Đợi lát, chuyện gì xảy ra? tốt làm sao lại thấy?"

      "Lão đại, là tôi tốt, tôi ầm ĩ với Giang Phi Á xe, kết quả ấy đòi xuống xe, tôi dừng xe lại, ấy tức giận bỏ , lúc đấy tôi nổi nóng làm gì nghĩ nhiều như vậy, chờ lúc tôi muốn về thấy Giang Phi Á đâu, còn hộp đựng canh đậu đỏ nằm đất, Lão đại, nhất định là Giang Phi Á bị người khác bắt !"


      "Được rồi, cậu đừng nôn nóng, trước tiên tôi và liên lạc với nhà họ Giang, cậu cho A Tuấn dẫn người ra ngoài tìm !" Mặc dù Tư Mộ Thần như vậy nhưng biết chuyện bắt cóc này tương đối lớn, hơn nữa mục tiêu nhất định là bé.

      " bé, gọi điện thoại cho Giang Phi Thiên, gọi hỏi ta em Giang Phi Á có về nhà ?"

      "Nha Nha xảy ra chuyện gì?"

      "Lục Phạm ấy nửa đường mất tích!"

      " bé đừng gấp gáp, bây giờ đưa em về, nhớ cho dù có xảy ra chuyện gò cũng được hành động mình, đợi đến rồi tính tiếp!"

      "Em biết rồi!" Cảnh Tô thầm tại chuyện nên làm tốt nhất là đừng làm gì cả.

      đêm Cảnh Tô ngủ, chờ tin của bọn họ, nhưng mà trong đêm vắng yên tĩnh điện thoại ngừng vang lên, cuối cùng Cảnh Tô chống lại được thanh chói tai kia, nhấn nút trả lời.

      "Tôi còn nghĩ rằng có bao nhiêu bản lĩnh định nhận điện thoại!" cẩn thận nhấn nút trả lời bên dưới, giọng thô lỗ của người đàn ông vang lên trong đêm vắng.

      " muốn thế nào?"

      " dám, mình đến gặp chúng tôi."

      "Địa điểm"

      "Công xưởng bỏ hoang dưới chân núi Đàm, sáng ngày mai mình tìm cách đến đây, khi phát có bám đuôi theo, Giang Phi Á lập tức mất mạng!"

      "Làm sao tôi tin ?"

      "Cho, để cho ta nghe giọng của Giang Phi Á!"

      "Lão đại, ta chịu mở miệng!"

      "Cởi quần áo ta ra, để cho em chăm sóc ta tốt!"

      "!" Rốt cuộc giọng của Giang Phi Á gầm thét lên.

      Cảnh Tô vô lực con người ngồi bệch dưới đất, ôm điện thoại khóc rống. vẫn cúp điện thoại, vẫn nghe đầu dây bên kia chuyện, người bên kia cũng có ý muốn cúp điện thoại.

      nghe nhiều lần Giang Phi Á hét chói tai, làm sợ hết hồn hết vía, nên làm cái gì bây giờ?"

      "Tiểu thư Cảnh Tô, sáng sớm ngày mai, có phải cũng nên xem lên đường hay ?"

      "Được, được làm tổn thương Nha Nha, tôi đến đó, nhưng nếu tôi nhìn thấy Giang Phi Á bị thương, cùng lắm lưới rách cá chết!" Cảnh Tô độc ác lời này, nhưng mà biết nên dẫn theo trái bom Tư Mộ Thần trong phòng ngủ kia .


      Chân trước Cảnh Tô vừa ra khỏi cửa, chân sau của Tư Mộ Thần chen ngang vào cứu được Giang Phi Á, nhưng mà Giang Phi Á lại hôn mê bất tỉnh.

      "Tại sao lại ở đây?" Cảnh Tô nhìn gương mặt cảnh giác của Dung Thiểu Tước, Dung Thiểu Tước như vậy làm cho có cảm giác rất xa lạ.
      Last edited: 21/5/15
      Bạch Phụngdunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 58: Thẩm Xuân Linh tìm tới cửa lần nữa

      Editor: Nguyên Nguyên


      Dung Tiểu Tước trước mặt này ít phần ôn nhu, gương mặt râu ria, đầu tóc rối bời, thoạt nhìn rất tiều tụy. Nhưng mà ta như vậy, hình như càng thêm chân .

      "Cảnh Tô, tại sao muốn làm như vậy?" Giọng của ta run run, ta hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả kia.

      "Tôi thương !" Câu trả lời này chính là đáp án tốt nhất.

      "Chỉ là bởi vì thương sao? Vì sao em muốn tìm người cưỡng hiếp Mộng Lan? Em cũng biết quan hệ giữa và Mộng Lan đúng ? Em vì trả thù , lại đối xử với Mộng Lan như vậy, rốt cuộc là nhìn sai người sao?" Dung Thiểu Tước như con sư tử mất phương hướng, ngừng rống lớn với Cảnh Tô.

      ra Mộng Lan đối với ta quan trọng như thế, Cảnh Tô cho rằng người đàn ông này từng là người tình lý tưởng nhất của mình, Cảnh Tô lui về sau từng bước.

      Hành động này làm cho Dung Thiêu Tưởng bị đả kích, ta từng bước ép sát.

      "Em đứng lại đó, em lập tức đứng lại đó, để cho tôi hết lời!" Cảnh Tô vươn tay ngăn cản ta tới, có thể thấy được ánh mắt rất quật cường.

      "Dung Thiểu Tước, tôi từng nghĩ rằng từng làu người hoàn mỹ nhất, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ đến tin tưởng của tôi đối với người của mình là con số 0, tôi làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Diêu Mộng Lan, nhưng còn các người sao? Diêu Mộng Lan rốt cuộc thế nào, tôi cần biết, từ hôm nay trở về sau, xin các người đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi, đừng lấy kế hoạch của các người tính toán lên người tôi!"

      Mỗi câu của Cảnh Tô, đều được đầu óc Dung Thiêu Tước tổng hợp sắp xếp lại để tạo thành tin tức, sau đó thẳng vào trái tim . Cảnh Tô biết kế hoạch của bọn họ!

      "Cảnh Tô, chuyện phải như thế, .... ..." Tại sao Cảnh Tô lại biết chuyện này, Diêu Mộng Lan tuyệt đối với Cảnh Tô, người còn lại chính là Vương Tiêu, nhưng A Tiêu sao? A Tiêu phải là người như vậy, nếu là A Tiêu với ấy từ lâu.

      "Làm sao em biết chuyện này, Cảnh Tô, cho biết."

      " quan tâm sao? Dung Thiểu Tước, rốt cuộc người tôi có cái gì để các người quan tâm như vậy?” Hôm nay Cảnh Tô nhất định phải biết chân tướng việc này, tại người bên cạnh cũng đối với kỳ kỳ quái quái, bao gồm người mẹ luôn thờ ơ với cũng có thái độ khác thường.

      bé, cần phải trở về!” để ý đến ngạc nhiên của hai người, Tư Mộ Thần nắm bàn tay bé của về phía trước.

      Làm cho Dung Thiểu Tước biết, ta hoàn toàn mất Cảnh Tô.

      “Tại sao phải ở chỗ này, Nha Nha ấy...”

      tin người đàn ông của em là đây sao? Đứa ngốc, tại ấy ở bệnh viện!”

      “Làm sao biết?”

      “Trong nhà có camera, nhưng nếu phải em cẩn thận bật loa lớn trong điện thoại lên, chúng ta cũng biết chỗ này!” Tư Mộ Thần siết chặt mũi Cảnh Tô.

      Cảnh Tô cảm thấy mũi của mình ê ẩm: “ cho bóp, lỗ mũi rất khó coi!”

      “Nghe siết chặt lỗ mũi trở nên thẳng cứng, vì vậy có chuyện gì!”

      mê tín, Tư Mộ Thần, mau đưa em xem Nha Nha .” Cảnh Tô ôm lấy cánh tay Tư Mộ Thần làm nũng.

      được, trước tiên về nhà ngủ!”

      Cảnh Tô vừa nghe, sắc mặt như quả cà tím: “Nếu để cho em thăm Nha Nha, em xuống xe.”

      Tư Mộ Thần có cách trị , lái xe, để cho Cảnh Tô lăn qua lăn lại trong xe, sau khi mệt mỏi, lại ngủ thiếp .

      Đến nhà, nhìn thấy Cảnh Tô ngủ say, xuống xe mình.

      “Thẩm Xuân Linh! Bà đến đây làm gì?” nghĩ tới người phụ nữ này lần trước đến đây lần, bây giờ còn dám đến!

      “Thiếu tướng Từ, cậu khỏe, tôi đến thăm Cảnh Tô, những ngày qua cũng may nhờ có cậu chăm sóc Cảnh Tô!” Thoạt nhìn bà ta hào phóng tự nhiên, càng hào phóng dấu vết giả vờ càng lộ .

      , Thẩm Xuân Linh bà là hạng người gì, xấp tài liệu dày trong tay tôi, bà đừng giả vờ trước mặt tôi nữa!” Tư Mộ Thần khoanh hai tay trước ngực chờ bà ta .

      “Thiếu tướng Từ là thủ đoạn, Thẩm Xuân Linh tôi chẳng qua chỉ là người phụ nữ bé, lần này đến đây cũng là bởi vì con tôi được ? Còn có thể có chuyện gì chứ?” Thẩm Xuân Linh cười đáp lại, chuyện Cảnh Linh tại chỉ có bốn người biết, nhất định là Tư Mộ Thần tra ra được cái gì, bà ta phải bình tĩnh.

      “Tốt nhất là như vậy, phải bà muốn thăm Cảnh Tô sao? ấy có ở đây, lần sau đến !” Cảnh Tô vẫn chưa tỉnh lại, dù thế nào nữa cũng muốn bà ta gặp Cảnh Tô.

      “Thiếu tường Từ, cậu thời gian , tôi đến gặp Cảnh Tô chút!”

      “Vậy tốt nhất là trưa ngày mai!” Tư Mộ Thần thuận miệng thời gian, nhưng trong lòng muốn như vậy, mấy ngày trước ông ở quân khu ra lệnh, ngày mai đưa Cảnh Tô trở về gặp ông chút.

      “Được, vậy trưa mai tôi đến gặp Cảnh Tô!” Lần này Thẩm Xuân Linh hơi gấp, bởi vì bà ta cũng muốn kéo dài thêm.

      “Phu nhân, đại tiểu thư ấy...”

      “Câm miệng, chuyện này người nào cũng được , cậu im miệng cho tôi, tôi quyết để cổ phần của Cảnh Thái Lam rơi vào trong tay Cảnh Tô!”

      “Vâng, phu nhân, tôi biết!”

      “Bây giờ về, tôi muốn lộ ra chút đầu mối nào, quản gia kia lại rất khôn khéo!” gương mặt ác độc của Thẩm Xuân Linh lên tia nghi ngờ.

      “Đợi chút nữa liên lạc với người tốt, nếu con nhóc Cảnh Tô kia có tác dụng gì đối với chúng ta hãy xử nó ! Cẩn thận với tên Tư Mộ Thần kia!”

      “Vâng, phu nhân!”

      Nghe phân phó xong trong lòng người kia hoảng sợ, có phải Cảnh Tô là con ruột của bà ta ? Tại sao bà ta lại nhẫn tâm ra tay như vậy? Vậy mình sao? ta suy nghĩ vô số biện pháp để kiếm sống cho mình, ta sợ bà ta cắn ngược lại cái, đến lúc đó người xuống địa ngục chính là ta.

      , thăm Linh Linh chút!”

      “Phu nhân, tôi thấy chúng ta làm như vậy là phạm pháp!” ta cẩn thân mở bút ghi ra, ta muốn lưu lại những thứ này, sau này cũng có thể bảo vệ mạng sống của mình.

      “Cậu biết cái gì, lái xe của cậu !” Thẩm Xuân Linh khinh bỉ nhìn người này, kết quả thành.

      ta thu hồi bút ghi , là ta quá sốt ruột, sau này còn có cơ hội.

      Xe rẽ vào viện canh gác tầng tầng, lại vào biệt viện xa hoa, Cảnh Linh mặc quần áo dày ngồi trong biệt viện .

      “Linh Linh, sao lại ra? Bên ngoài rất lạnh, thân thể của con thể bị trúng gió!” Thẩm Xuân Linh tiến đến ngồi bên cạnh Linh Linh, và ta đem áo khoác bên ngoài khoác lên người ta, sau đó đỡ vào trong nhà.

      “Mẹ, người cơ thể con có thể tốt hơn ?” Cảnh Linh nhìn Thẩm Xuân Linh, trong mắt đều là lo lắng, cái bệnh này đến là đến, có báo trước chút nào, để cho có bất kỳ tâm lý chuẩn bị.

      nên gấp, tốt!”

      “Mẹ, vậy mẹ hãy đàng hoàng cho con biết, con bị bệnh gì vậy?”
      Last edited: 19/5/15
      Bạch Phụngdunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Bệnh Ung Thư Máu

      Editor: Nguyên Nguyên


      "Aizzz, gạt con cũng vô dụng, dù sao bây giờ chúng ta cũng tìm được Cảnh Tô, bệnh của con cũng cứu được, con bị bệnh ung thư máu."

      "Hô, làm con sợ muốn chết, là bệnh ung thư máu thôi mà, nhà chúng ta có tiền như vậy, thế nào cũng tìm được người hiến tủy cho con!" Quét sạch lo lắng mấy ngày qua, phải là bệnh ung thư máu thôi sao? Chỉ cần tìm được người giống tủy là tốt.

      "Ừ, đại tìm được Cảnh Tô, chúng ta sợ nữa!"

      "Mẹ, sao phải muốn tủy của Cảnh Tô? con muốn nhìn thấy Cảnh Tô, cũng muốn thiếu nợ nó cái gì!"

      "Máu của con là RH tính, người thường thể cho được, phải tìm được người có loại máu giống vậy như mò kim đáy biển! Vì vậy nhất định phải là Cảnh Tô!"

      "Mẹ, nếu Cảnh Tô trở lại ba thương con, tại ba ở trước mặt con nhắc đến Cảnh Tô, con thấy nếu Cảnh Tô trở lại sớm muộn gì ba cũng đem Cảnh Thái Lam giao lại cho Cảnh Tô!"

      "Con yên tâm, chỉ cần mẹ còn sống ngày, mẹ để cho con ở chức cao nhất trong Cảnh Thái Lam ngã xuống đâu!"

      "Chức cao? Mẹ, người cho rằng lão già để cho con ngồi lên chức cao đó sao? Chức cao trong mắt các người, chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng có quyền lực !" Cảnh Linh giễu cợt chức vụ cao đó.

      "Mẹ, ba vốn tin con, trong mắt người khác ông ta coi trọng đứa con , ra con phải!" Cảnh Linh hận, trong công ty tất cả các văn kiện đều thông qua tay , cho dù là dự án có trong tay , tiền bạc xoay vòng cũng thiếu hụt, khi dự án thất bại, cũng cơ hội quyết định.

      "Được rồi, được rồi, con bé ngốc, trước tiên con đừng khóc nữa, chờ thân thể con tốt hơn, chúng ta đều phải đoạt lại tất cả, hơn nữa lão già kia cũng làm gì được!" Thẩm Xuân Linh cười đắc ý vỗ vỗ tay ta, mặt nở nụ cười hiểm.

      "Mẹ, người có ý gì?" Cảnh Linh chợt cảm thấy bộ dạng xa lạ của mẹ mình như vậy là đáng sợ.

      "A, có gì, phải ba con già rồi sao? Chờ sau khi ông ấy trăm tuổi, những thứ này phải của con à?" Thẩm Xuân Linh biết mình luống cuống, lập tức bác bỏ vấn đề này.

      "Linh Linh, ngày mai mẹ đưa con đến bệnh viện, đến lúc đó mẹ để Cảnh Tô đến bệnh viện chuyến, chỉ cần có tủy xương phù hợp, mẹ lấp tức bảo bác sĩ chích thuốc mê cho Cảnh Tô, sau đó chúng ta bắt đầu phẫu thuật!" Thẩm Xuân Linh biết Cảnh Tô muốn gặp Cảnh Linh, vị vậy cũng cần đồng ý của , trực tiếp bắt đầu là tốt nhất.

      "Mẹ, làm như vậy xảy ra án mạng đó!" Mặc dù Cảnh Linh tùy hứng, hư hỏng nhưng chuyện trước mắt này làm ta sợ, dù sao ta cũng muốn tổn thương mạng sống người khác.

      "Con bé ngốc, con cần mạng sống của mình sao? Cảnh Tô nhất định muốn cứu con, Chỉ có như vậy, con mới có thể sống tiếp." Bà ta tàn nhẫn, nhưng bà thể để cho đứa con mình thương sợ hãi.

      "Được rồi, chờ mẹ chuẩn bị thức ăn cho con, chúng ta còn phải trị bệnh bằng hóa chất nữa!"

      "Ừ, được." Cảnh Linh thích người mẹ kế này, biết mình rất hạnh phúc, lúc này cũng hơi đồng tình với Cảnh Tô, mẹ của mình đối xử với ta như vây, thậm chí ngay cả mạng sống cũng để ý đến, là quá bi ai.

      Nhưng vừa nghĩ đến Hàn Tử Dương, trong lòng Cảnh Tô tràn đầy oán hận, có chỗ nào bằng Cảnh Tô bọn họ đính hộ, nhưng mà Hàn Tử Dương muốn kết hôn với chút nào, oán hận, có lẽ chỉ khi Cảnh Tô chết, Hàn Tử Dương mới thích . bị ý nghĩ này làm cho sợ hãi, nhưng lại mang theo chút vui vẻ.

      Ngày thứ hai, bởi vì Cảnh Tô còn ngủ giường, Tư Mộ Thần thể đưa Cảnh Tô về nhà như mong muốn, nhưng mà để cho mình Cảnh Tô đối mặt với Thẩm Xuân Linh, dứt khoát tìm người tố cáo với cảnh sát, chuyên tâm ở nhà phụng bồi .

      quân khu?”

      “Ai da, vì coi chừng vợ tương lai, chỉ có thể như vậy...” Cảnh Tô vì hôm qua hơi ghen với và Dung Thiểu Tước, đến bên ghế sa lon, hung hăn ngồi xuống. Ôm lấy đầu gối, lén liếc mắt nhìn Tư Mộ Thần.

      “Tư Mộ Thân, bả vai em đau, xoa bóp mát xa cho em !”

      “Tuân lệnh, tới đây! Vô địch xoa bóp tay!”

      “Haha, là nhột, là nhột, em để xoa bóp, , phải là gãi ngứa em, ha ha.”

      bé, lần sau còn ngang ngược với ?”

      kéo tay lại, rốt cuộc cũng hiểu tại sao vua thời cổ đại vì đàn bà có thể vào triều sớm rồi.

      “Tư Mộ Thần, em hạnh phúc sao?” Cảnh Tô nằm trong ngực buồn buồn lên tiếng.

      “Em rất cố gắng!”

      “Được rồi, đừng nữa, đợi chút mẹ em đến đây!” Tư Mộ Thần biết bé này bắt đầu giận dỗi rồi.

      “Mẹ em đến đây? Tại sao?”

      biết, đợi bà ta đến rồi hãy !”

      “Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc” tiếng gã của vang lên dồn dập, làm tim của Cảnh Tô run lên cái.

      mở cửa, chắc là mẹ em đến!” Tư Mộ Thần cũng cảm thấy có gì đó đúng.

      “Tiểu thư Cảnh Tô, Tiểu thư Cảnh Tô, đến bệnh viện nhanh , phu nhân bà ấy, bà ấy...” người đàn ông khóc sướt mướt, giọng của ta làm người khác sốt ruột, màn này làm sao giống như mẹ của Cảnh Tô xong, nhanh chóng gặp mặt lần cuối!

      thực tế, bọn họ hiểu như vậy, ngoại trừ người báo tin, Cảnh Tô nhanh chóng phóng ra cửa, Tư Mộ Thần bảo lên xe rồi chạy thẳng đến bệnh viện.

      Người bào tin buồn bực, bọn họ gấp như vậy làm gì? Lời của mình còn chưa hết mà “ phỉa phu nhân ở bệnh viện chờ bọn họ sao? Có cần gấp gáp như vậy ?”

      ta lập tức lên xe, sau đó cũng bọn họ đến bệnh viện.

      “Cảnh Tô, con đến rồi à, nhanh chóng vào xét nghiệm máu !” lời của Thẩm Xuân Linh làm cho Cảnh Tô mờ mịt, nhìn bộ dạng của bà ta giống như có bệnh.

      Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần, Tư Mộ Thần nhìn với ánh mắt buồn bực. Cảnh Tô cầm phiếu vào xét nghiệm máu,, bắt đầu xét nghiệm gì đó.

      “Mẹ, người ngã bệnh sao?” Cảnh Tô thể đem lời “người mắc bệnh nan y” ra miệng được.

      Thẩm Xuân Linh sửng sốt chút, Tiểu Trương với Cảnh Tô chuyện này sao? Vậy cũng thể để cho lời dối của Tiểu Trương bị vạch trần “Đúng, đúng vậy?” bà chuyện từ từ lại bắt đầu cà lăm, xem ra bởi vì bà là mẹ của Cảnh Tô nên mới quan tâm bệnh tình của bà, đau lòng, dù sao cũng là mẹ mình.

      “Cảnh phu nhân, mời người vào đây chút được ?” Bác sĩ tháo khẩu tranh xuống nghiêm túc với Thẩm Xuân Linh, Thẩm Xuân Linh biết có kết quả xét nghiệm, vì vậy bà ta vội vàng vào.

      Thế nhưng sau khi ra ngoài, bà ta lại nhìn Cảnh Tô với ánh mắt tràn đầy địch ý, hận thể giết chết Cảnh Tô ngay lập tức.

      “Mẹ, mẹ, người làm sao vây?” Cảnh Tô đỡ cả người bà ta run rẩy, cẩn trọng hỏi.

      “Ai là mẹ mày? Mày cút cho tao!” Thẩm Xuân Linh đẩy Cảnh Tô ra, sau đó chỉ vào cổng lớn bệnh viện, mặt bà ta tràn đầy chán ghét và tức giận.

      Tư Mộ Thần tiến đến đỡ Cảnh Tô: “Cảnh phu nhân, bà biết bà làm gì ?” giọng của mang theo cảnh cáo, dù sao nơi này cũng là bệnh viện, muốn để Cảnh Tô chịu xấu hổ ở nơi công cộng như vậy.

      “Tư Mộ Thần, tôi cho cậu biết, đây là chuyện của nhà chúng tôi, cậu là người ngoài đừng nhúng tay vào! Cảnh Tô, con tiện nhân này, mày cút cho tao, tao muốn nhìn thấy mày!” Thẩm Xuân Linh mang giày cao gót bỏ xa.

      Từ bệnh viện ra ngoài, Cảnh Tô câu nào, lôi kéo Tư Mộ Thần đến quán bar.

      Kỳ quái nhất chính là càng uống rượu, hai người càng tỉnh táo, tối hôm nay Cảnh Tô làm hết những chuyện điên cuồng nhất lần.

      Vừa mở cửa ra, Cảnh Tô đẩy ngã Tư Mộ Thần xuống đất, sau đó dùng chân sau đóng cánh của nặng nề lại.

      kéo cà vạt Tư Mộ Thần, đem đầu của đến gần mặt mình, thổi khí nóng ra, cắn môi dưới!

      “Hôn em!”
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Bạch Phụngdunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60.1: Kết hợp, nhớ lại chuyện xưa

      Đêm nay Cảnh Tô xúc động giống thường khiến Tư Mộ Thần cảm thấy giơ tay hơi luống cuống. Khó có lúc Tư Mộ Thần có cách nào. Bây giờ dáng vẻ Cảnh Tô thà chất phác người lại cực kỳ đáng . vuốt ve mái tóc của .

      "Nhóc con, hối hận?" Tư Mộ Thần biết tỉnh táo. biết chuyện phải làm tiếp theo. muốn biết suy nghĩ của .

      Nhưng Cảnh Tô ôm chặt đầu , dùng hành động thực tế để trả lời vấn đề của .

      Giờ phút này, cồn đánh về phía trái tim Cảnh Tô. Hành động của càng thêm dữ dội. hôn cuồng dã và nồng nhiệt, dường như còn mang theo chút mùi vị bá đạo. Nhưng kỹ thuật hôn thông thạo của khiến hai người như trong nước sôi lửa bỏng.

      Người Cảnh Tô dính sát vào Tư Mộ Thần, tròn trịa của dán chặt lên ngực . tự tay xoa lên người . Đường cong đẹp đẽ khiến máu nóng sôi trào. Dưới ánh trăng mờ, Cảnh Tô có thể cảm nhận được thứ cứng rắn bên hông chĩa vào bụng mình. biết là bởi vì quá dữ dội hay là bởi vì xấu hổ mà mặt đỏ ửng.

      vất vả mới chờ được cái lưỡi của Cảnh Tô vươn ra khỏi đôi môi, Tư Mộ Thần chiếm ngay lấy, mút hút mạnh. vội vàng lui về sau nhưng sao dễ dàng để có cơ hội trốn tránh? Khi hai người hôn tới trời đất mịt mù, tay bé của Cảnh Tô xoa lên lưng Tư Mộ Thần.

      phác họa mỗi cơ bắp người cách tinh tế, hưởng thụ cảm giác mang tới từ đầu ngón tay họ. Tới lúc động tình, ưm tiếng.

      kéo cà vạt , tìm được cửa để trút hết ra nhưng vì vội vàng mà lại biến nó thành nút chết. Đôi tay bé bị cà vạt siết tới mức đỏ bừng. cũng chẳng khá hơn là mấy.

      Tư Mộ Thần cười khổ, nắm lấy bàn tay bé của , cởi cà vạt ra.

      Cảnh Tô có kỹ xảo, hôn mạch lạc. Hô hấp hai người dồn dập cộng thêm ngượng ngùng nên sớm đỏ bừng cả mặt. Tư Mộ Thần là người đàn ông bình thường, dưới trêu chọc như vậy sớm vận sức chờ phát động. Nhưng để khiến bé của bị thương, quyết định làm từng bước .

      "Ư~" Tư Mộ Thần và Cảnh Tô cẩn thận mà mở ra chút khe hở. nhạc tuyệt vời tràn ra từ miệng Cảnh Tô, tuy nhàng nhưng cũng đủ để khiêu khích cảm xúc của Tư Mộ Thần.

      xoay người, đè dưới thân, nhàng bắt được tay bé của .

      "Đừng nóng vội, tới đây!" Giọng khàn khàn mê hoặc Cảnh Tô. tự giác ôm lên cổ .

      Đầu lưỡi khẽ khàng quét qua đôi môi , phác họa đôi môi từng vẽ ra hàng trăm lần trước đây.

      Tư Mộ Thần cười xấu xa. Hình như bé của thỏa mãn với thứ này!

      Từ lúc mới bắt đầu cẩn thận, tới từ từ cuồng dã. Cảnh Tô cảm thấy khí trong phổi bị rút sạch. hôn trả ngừng, cố gắng lấy được chút khí.

      Quấn quýt lại quấn quýt, biết lạnh lẽo từ từ thấm vào người từ sàn nhà, mà nóng bỏng trước mặt kề sát lên mình.

      vội vàng muốn buông tha nguồn nhiệt này. Hai thân thể càng dán sát hơn. Tư Mộ Thần cố nén **, ôm lên từ dưới mặt đất.

      "Nhóc con, đất lạnh, chúng ta về phòng!" Tư Mộ Thần dụ dỗ Cảnh Tô. ngoan ngoãn gật đầu.

      giường, bọn họ gặp nhau hết sức chân thành. Dưới tác dụng của cồn, thân thể vốn như ngọc của Cảnh Tô phiếm hồng. Tư Mộ Thân sợ hãi than. Cảnh Tô báu vật, ứng với câu kia, ly rượu liền biến thành tinh.

      Thân thể Cảnh Tô đỏ bừng, giãy giụa ra giường trắng tinh, đánh thẳng vào thị giác của Tư Mộ Thần. bao giờ muốn để ý tới ** của mình nữa, ba cái hai lượt cởi trói buộc của mình.

      người làm liều, người cẩn thận, để mặc tâm trạng của mình, mặc cho trực giác nguyên thủy nhất hòa vào chuyện nguyên thủy nhất.

      Khoảnh khắc khi tiến vào thân thể Cảnh Tô, hai mắt bỗng trợn to, từng đoạn ngắn vô hình trung đánh úp về phía .

      Nhưng sa vào buổi tối bốc đồng này rất nhanh. lần lượt buông thả chính mình dưới hướng dẫn của .

      Có thể Tư Mộ Thần mệt mỏi, cũng có thể quá thỏa mãn, cánh tay ôm tay chịu buông ra. Vừa cảm thấy ngủ say, ngủ như vô cùng an ổn.

      Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa rực rỡ, Cảnh Tô mở mắt từ lâu. dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt của cách tinh tế. Lông mày Tư Mộ Thần có màu đen đậm, bờ môi của dày. Người như vậy là nặng tình nhất. Sống mũi rất cao, sau này nếu con di truyền khuôn mặt chắc chắn là vô cùng dễ nhìn.

      Nghĩ nghĩ lại, nước mắt của tự giác mà chảy xuống. khẽ thút thít, ánh mắt ảm đạm ánh sáng. Trong đầu , từng đoạn ngắn chiếu lại.

      —— Đường phân cách ——

      Ba năm trước, Cảnh Tô tổ chức party trưởng thành. Cảnh Linh dẫn theo đám người về cưỡng chế chiếm đoạt party của .

      "Cảnh Tô, bây giờ chị muốn mở buổi gặp gỡ bạn học, mượn sân của em trước," Trong mắt Cảnh Linh đây là chuyện đương nhiên như vậy. rất bất đắc dĩ. Khi đó mẹ Thẩm Xuân Linh thương Cảnh Linh cỡ nào, cho dù ta muốn sao trời bà cũng liều mạng nghĩ cách.

      May mà lúc đó bà nội thương Cảnh Tô.
      Bà nội ra ngoài quyết định, party được tổ chức cùng lúc. Nhưng Cảnh Linh vẫn oán giận trong lòng.

      Trong bữa tiệc, ít bạn học của Cảnh Linh coi trọng , đều nhao nhao muốn theo đuổi . Cảnh Linh luôn kiêu ngạo làm sao từng chịu đả kích như vậy.

      “Được, chẳng phải các cậu muốn có được em của mình à? Vậy các cậu chờ , nhất định mình khiến các cậu được như ý!” Cảnh Tô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Cảnh Linh lớn tiếng tuyên bố, vì vậy càng thêm cẩn thận. Nhưng ngờ vẫn cứ trúng chiêu.

      Cảnh Linh mở chai nước chanh, rót đầy từng ly. Nhưng ta chuyển ly nước chanh tới trước mặt Cảnh Tô từ chối, mở chai khác ra, tự uống.

      “Sao? Sợ chị hại em trước mặt nhiều người như vậy à?” Trong mắt Cảnh Linh toàn là khinh thường.

      có gì, chị, em thích tự mình làm.”

      Nhưng khi uống nước trái cây xong, thấy ràng trong mắt Cảnh Linh có đắc ý và trầm độc ác.

      Trước kia mình còn quá , thủ đoạn rách nát này mà mình cũng trúng.

      mới biết rằng ra mình vừa gặp Tư Mộ Thần là dáng vẻ đó.

      Năm ấy, Tư Mộ Thần đày về, mệnh lệnh nhận được đầu tiên là điều tra kỹ nhà họ Cảnh. Và hay nghe Nhị tiểu thư nhà họ Cảnh tổ chức lễ trưởng thành nên mang theo quà tới mừng. Lúc tặng quà, định vừa gặp rồi.

      Mà chính là kiểu trời xui đất khiến đó, lúc người làm dọn đồ uống Cảnh Linh hãm hại Cảnh Tô, Tư Mộ Thần ngà ngà say vừa hay cầm nó uống để giải khát.

      Tư Mộ Thần say rượu được sắp xếp ở phòng khác. Mà đám hồ bằng cẩu hữu Cảnh Linh mang tới chờ mỹ nhân tới ở căn phòng cạnh phòng ở.

      Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ ửng, biết là thời cơ tới rồi. ta để người làm mang tới phòng khách. Người làm hoảng hốt biết làm sao lại đưa Cảnh Tô nhầm phòng.

      Tư Mộ Thân dưới tình huống cả người nóng ran, đương nhiên là biết tình trạng của mình là gì. Nhưng khi thấy bé bất tỉnh nhân cũng có tình trạng giống mình nằm cạnh cảm thấy đau lòng từng trận. muốn cứu bé này nhưng cửa phòng bị khóa trái.

      Cảnh Tô vì nóng hầm hập mà xe quần áo ngừng. muốn qua việc này mà giảm bớt nhiệt người, ngờ bộ dạng như vậy lại càng mang tới khảo nghiệm lớn hơn nữa cho Tư Mộ Thần.

      quay đầu lại định mặc quần áo cho nhưng cảm thấy cảm giác mát mẻ này khiến mình nhịn được mà muốn dán lên. Cuối cùng, họ tới mức gặp nahu hết sức chân thành.

      nhìn ý thức mình trôi , linh hồn nhìn mình chiếm bé này như thế nào.

      Tư Mộ Thần lo mình mang tới rắc rối cho bé này nên vội vàng rời khỏi nhà họ Cảnh. Nhưng ngờ điều này lại mang tới tổn thương lớn hơn cho .

      Tỉnh dây, Cảnh Tô nhìn mình quần áo xốc xếch, cảm giác toàn thân cho biết xảy ra chuyện gì tối hôm qua. mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp ra khỏi phòng cửa phòng bị Cảnh Linh mở ra. Ngoài cửa có đám người xem kịch vui. Cảnh Tô liều mạng che vết đỏ ra giường nhưng bị Cảnh Linh giành trước bước, vén chăn lên.

      “Bà nội, bà xem . Đây chính là cháu bà cưng chiều có thừa đó. Con dám khẳng định là tối qua ấy phóng đãng với đàn ông ở đây!” Sáng sớm Cảnh Linh tới phòng sát vách, lúc nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mọi người ta biết Cảnh Tô bị đưa nhầm phòng. Nhưng người ở căn phòng này ta vẫn biết là ai, chỉ nghe là khách quý.

      Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô. Tuy dáng vẻ đó là cam lòng nhưng cũng là đạt được mục đích.

      “Tô Tô, con cho bà nội xem chuyện này có phải là ?” Bà nội chưa bao giờ thích Cảnh Linh. Với lời của ta, bà nội chưa bào giờ bằng lòng nghe thêm câu. Bà nội biết tính tình Cảnh Tô nên muốn lấy lại trong sạch cho trước mặt mọi người.

      “Bà nội, con về cho bà được ?” Rốt cuộc vẫn nhớ tới chuyện Cảnh Linh là chị của mình.

      Bà nội chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Bà phải trả lại trong sạch cho Cảnh Tô. Dáng cẻ Cảnh Tô như vyaaj chẳng phải là chuyện gì xảy ra tối qua à?

      “Con bé ngốc, tức chết bà. Còn lo lắng cái gì? Còn nhanh tới phòng bà!” Bà cụ nhìn Cảnh Tô sững sờ tại chỗ, tức giận.

      Cảnh Linh ghen ghét. Cho dù là như vậy mà bà cụ vẫ thiên vị Cảnh Tô. ta cam lòng. Chỉ cần có bà nội ở đây này Cảnh Linh cũng có địa vị. Bà cụ thích Cảnh Tô, cha cũng thiên vị Cảnh Tô nhiều hơn trước.

      “Mẹ, vì sao bà nội luôn thích em hơn? Chỉ cần có bà nội ở đay ba thích Linh Linh.” Nhìn Cảnh Tô dìu bà cụ rời , Cảnh Linh chạy tới phòng Thẩm Xuân Linh, vô lực mà khóc lóc kể lể ở chỗ mẹ kế. Thẩm Xuân Linh động tâm tư khác thường.

      “Nhóc con, con cho bà nội xem rốt cuộc tối qua là thế nào!” Bà cụ nhìn vết hôn lốm đốm cổ Cảnh Tô, trong lòng bất ổn.

      “Hu hu, bà nội, Cảnh Linh chị ấy hạ xuân dược!” Cảnh Tô thẳng ra khiến bà cụ tức giận dậm chân.

      Trong lòng Cảnh Tô sợ vô cùng. mới mười tám tuổi, chưa từng trải qua bất cứ việc đời gì. Chuyện này để lại nỗi ám ảnh vô cùng lớn trong lòng .

      “Tiện nhân này, đê tiện y như mẹ nó. Vì lấy được đàn ông mà chuyện gì cũng làm ra được!” Bà cụ chuyện của mẹ Cảnh Linh ngừng. Đây là lần đầu tiên bà chuyện mẹ ta ra.

      Nhưng khi Cảnh Tô ngoảnh đầu lại nhìn thấy mẹ mình – Thẩm Xuân Linh đứng ở cửa, nhìn bà cụ bằng ánh mắt vô cùng độc ác. ngây thơ .

      “Mẹ, mẹ.” Cảnh Tô sợ. nghĩ phải bảo vệ bà nội theo bản năng.

      Mà bà cụ nhìn Thẩm Xuân Linh cũng đầy khinh thường, “Mẹ tới làm gì?” Cảnh Tô . Bà cụ luôn thích mẹ mình.

      “Mẹ, con tới đón Cảnh Tô về. Con muốn hỏi nó chút chuyện!”

      cần. Cháu của ta, tự ta đưa về!” Bà cụ hạ lệnh tiễn khách chút khách khí.

      Từ sau chuyện này Cảnh Tô vẫn ở cùng bà nội. Mà sau khi Cảnh Thái Sinh về Thẩm Xuân Linh và Cảnh Linh liền dọn tới nhà mới. Mà ở lại tổ trạch với bà nội, cùng ở lại còn có chú hai mà rất xa lạ.

      Vì ám ảnh trong lòng mà Cảnh Tô trở nên yên lặng, thậm chí là ngốc nghếch, liền tạm thời nghỉ học ở nhà, vẫn điều trị với bác sĩ tâm lý. luôn thích ngơ ngác ngồi ban công nhìn bên ngoài.

      biết bắt đầu từ lúc nào, Cảnh Tô nhìn thế giới trắng đen có màu sắc. bắt đầu thấy đóa hoa đỏ rực rỡ. Vừa mới bắt đầu là đóa, sau đó là hai đóa ba đóa, từ từ, trong thế giới của có rất nhiều màu sắc. Sau đó bắt đầu có cuộc sống của mình.

      Sau này biết người đặt thứ thích dưới lầu nhà mình có cái tên dễ nghe. Mọi người thích gọi là A Thần.

      Cảnh Tô bắt đầu từ từ ra ngoài. thường thừa dịp bà nội ngủ trưa theo A Thần ra ngoài chơi.

      Chỉ cần có thể chơi với A Thần, Cảnh Tô có thể vẻ này. Mà bà cụ cũng mở con mắt nhắm con mắt. Chỉ cần là chuyện tốt cho Cảnh Tô làm tất cả tới nỗi bà tự động quên rằng phải điều tra thiếu niên tên là A Thần này.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Bạch Phụng, Voluongtridunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :