Chương 60.1: Kết hợp, nhớ lại chuyện xưa
Đêm nay Cảnh Tô xúc động giống thường khiến Tư Mộ Thần cảm thấy giơ tay hơi luống cuống. Khó có lúc Tư Mộ Thần có cách nào. Bây giờ dáng vẻ Cảnh Tô thà chất phác người lại cực kỳ đáng . vuốt ve mái tóc của .
"Nhóc con, hối hận?" Tư Mộ Thần biết tỉnh táo. biết chuyện phải làm tiếp theo. muốn biết suy nghĩ của .
Nhưng Cảnh Tô ôm chặt đầu , dùng hành động thực tế để trả lời vấn đề của .
Giờ phút này, cồn đánh về phía trái tim Cảnh Tô. Hành động của càng thêm dữ dội. hôn cuồng dã và nồng nhiệt, dường như còn mang theo chút mùi vị bá đạo. Nhưng kỹ thuật hôn thông thạo của khiến hai người như trong nước sôi lửa bỏng.
Người Cảnh Tô dính sát vào Tư Mộ Thần, tròn trịa của dán chặt lên ngực . tự tay xoa lên người . Đường cong đẹp đẽ khiến máu nóng sôi trào. Dưới ánh trăng mờ, Cảnh Tô có thể cảm nhận được thứ cứng rắn bên hông chĩa vào bụng mình. biết là bởi vì quá dữ dội hay là bởi vì xấu hổ mà mặt đỏ ửng.
vất vả mới chờ được cái lưỡi của Cảnh Tô vươn ra khỏi đôi môi, Tư Mộ Thần chiếm ngay lấy, mút hút mạnh. vội vàng lui về sau nhưng sao dễ dàng để có cơ hội trốn tránh? Khi hai người hôn tới trời đất mịt mù, tay bé của Cảnh Tô xoa lên lưng Tư Mộ Thần.
phác họa mỗi cơ bắp người cách tinh tế, hưởng thụ cảm giác mang tới từ đầu ngón tay họ. Tới lúc động tình, ưm tiếng.
kéo cà vạt , tìm được cửa để trút hết ra nhưng vì vội vàng mà lại biến nó thành nút chết. Đôi tay bé bị cà vạt siết tới mức đỏ bừng. cũng chẳng khá hơn là mấy.
Tư Mộ Thần cười khổ, nắm lấy bàn tay bé của , cởi cà vạt ra.
Cảnh Tô có kỹ xảo, hôn mạch lạc. Hô hấp hai người dồn dập cộng thêm ngượng ngùng nên sớm đỏ bừng cả mặt. Tư Mộ Thần là người đàn ông bình thường, dưới trêu chọc như vậy sớm vận sức chờ phát động. Nhưng để khiến bé của bị thương, quyết định làm từng bước .
"Ư~" Tư Mộ Thần và Cảnh Tô cẩn thận mà mở ra chút khe hở. nhạc tuyệt vời tràn ra từ miệng Cảnh Tô, tuy nhàng nhưng cũng đủ để khiêu khích cảm xúc của Tư Mộ Thần.
xoay người, đè dưới thân, nhàng bắt được tay bé của .
"Đừng nóng vội, tới đây!" Giọng khàn khàn mê hoặc Cảnh Tô. tự giác ôm lên cổ .
Đầu lưỡi khẽ khàng quét qua đôi môi , phác họa đôi môi từng vẽ ra hàng trăm lần trước đây.
Tư Mộ Thần cười xấu xa. Hình như bé của thỏa mãn với thứ này!
Từ lúc mới bắt đầu cẩn thận, tới từ từ cuồng dã. Cảnh Tô cảm thấy khí trong phổi bị rút sạch. hôn trả ngừng, cố gắng lấy được chút khí.
Quấn quýt lại quấn quýt, biết lạnh lẽo từ từ thấm vào người từ sàn nhà, mà nóng bỏng trước mặt kề sát lên mình.
vội vàng muốn buông tha nguồn nhiệt này. Hai thân thể càng dán sát hơn. Tư Mộ Thần cố nén **, ôm lên từ dưới mặt đất.
"Nhóc con, đất lạnh, chúng ta về phòng!" Tư Mộ Thần dụ dỗ Cảnh Tô. ngoan ngoãn gật đầu.
giường, bọn họ gặp nhau hết sức chân thành. Dưới tác dụng của cồn, thân thể vốn như ngọc của Cảnh Tô phiếm hồng. Tư Mộ Thân sợ hãi than. Cảnh Tô là báu vật, ứng với câu kia, ly rượu liền biến thành tinh.
Thân thể Cảnh Tô đỏ bừng, giãy giụa ra giường trắng tinh, đánh thẳng vào thị giác của Tư Mộ Thần. bao giờ muốn để ý tới ** của mình nữa, ba cái hai lượt cởi trói buộc của mình.
người làm liều, người cẩn thận, để mặc tâm trạng của mình, mặc cho trực giác nguyên thủy nhất hòa vào chuyện nguyên thủy nhất.
Khoảnh khắc khi tiến vào thân thể Cảnh Tô, hai mắt bỗng trợn to, từng đoạn ngắn vô hình trung đánh úp về phía .
Nhưng sa vào buổi tối bốc đồng này rất nhanh. lần lượt buông thả chính mình dưới hướng dẫn của .
Có thể Tư Mộ Thần mệt mỏi, cũng có thể quá thỏa mãn, cánh tay ôm tay chịu buông ra. Vừa cảm thấy ngủ say, ngủ như vô cùng an ổn.
Sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa rực rỡ, Cảnh Tô mở mắt từ lâu. dùng đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt của cách tinh tế. Lông mày Tư Mộ Thần có màu đen đậm, bờ môi của dày. Người như vậy là nặng tình nhất. Sống mũi rất cao, sau này nếu con di truyền khuôn mặt chắc chắn là vô cùng dễ nhìn.
Nghĩ nghĩ lại, nước mắt của tự giác mà chảy xuống. khẽ thút thít, ánh mắt ảm đạm ánh sáng. Trong đầu , từng đoạn ngắn chiếu lại.
—— Đường phân cách ——
Ba năm trước, Cảnh Tô tổ chức party trưởng thành. Cảnh Linh dẫn theo đám người về cưỡng chế chiếm đoạt party của .
"Cảnh Tô, bây giờ chị muốn mở buổi gặp gỡ bạn học, mượn sân của em trước," Trong mắt Cảnh Linh đây là chuyện đương nhiên như vậy. rất bất đắc dĩ. Khi đó mẹ Thẩm Xuân Linh thương Cảnh Linh cỡ nào, cho dù ta muốn sao trời bà cũng liều mạng nghĩ cách.
May mà lúc đó bà nội thương Cảnh Tô.
Bà nội ra ngoài quyết định, party được tổ chức cùng lúc. Nhưng Cảnh Linh vẫn oán giận trong lòng.
Trong bữa tiệc, ít bạn học của Cảnh Linh coi trọng , đều nhao nhao muốn theo đuổi . Cảnh Linh luôn kiêu ngạo làm sao từng chịu đả kích như vậy.
“Được, chẳng phải các cậu muốn có được em của mình à? Vậy các cậu chờ , nhất định mình khiến các cậu được như ý!” Cảnh Tô ngoảnh đầu lại nhìn thấy Cảnh Linh lớn tiếng tuyên bố, vì vậy càng thêm cẩn thận. Nhưng ngờ vẫn cứ trúng chiêu.
Cảnh Linh mở chai nước chanh, rót đầy từng ly. Nhưng ta chuyển ly nước chanh tới trước mặt Cảnh Tô từ chối, mở chai khác ra, tự uống.
“Sao? Sợ chị hại em trước mặt nhiều người như vậy à?” Trong mắt Cảnh Linh toàn là khinh thường.
“ có gì, chị, em thích tự mình làm.”
Nhưng khi uống nước trái cây xong, thấy ràng trong mắt Cảnh Linh có đắc ý và trầm độc ác.
Trước kia mình còn quá , thủ đoạn rách nát này mà mình cũng trúng.
mới biết rằng ra mình vừa gặp Tư Mộ Thần là dáng vẻ đó.
Năm ấy, Tư Mộ Thần đày về, mệnh lệnh nhận được đầu tiên là điều tra kỹ nhà họ Cảnh. Và hay nghe Nhị tiểu thư nhà họ Cảnh tổ chức lễ trưởng thành nên mang theo quà tới mừng. Lúc tặng quà, định vừa gặp rồi.
Mà chính là kiểu trời xui đất khiến đó, lúc người làm dọn đồ uống Cảnh Linh hãm hại Cảnh Tô, Tư Mộ Thần ngà ngà say vừa hay cầm nó uống để giải khát.
Tư Mộ Thần say rượu được sắp xếp ở phòng khác. Mà đám hồ bằng cẩu hữu Cảnh Linh mang tới chờ mỹ nhân tới ở căn phòng cạnh phòng ở.
Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô mơ mơ màng màng, sắc mặt đỏ ửng, biết là thời cơ tới rồi. ta để người làm mang tới phòng khách. Người làm hoảng hốt biết làm sao lại đưa Cảnh Tô nhầm phòng.
Tư Mộ Thân dưới tình huống cả người nóng ran, đương nhiên là biết tình trạng của mình là gì. Nhưng khi thấy bé bất tỉnh nhân cũng có tình trạng giống mình nằm cạnh cảm thấy đau lòng từng trận. muốn cứu bé này nhưng cửa phòng bị khóa trái.
Cảnh Tô vì nóng hầm hập mà xe quần áo ngừng. muốn qua việc này mà giảm bớt nhiệt người, ngờ bộ dạng như vậy lại càng mang tới khảo nghiệm lớn hơn nữa cho Tư Mộ Thần.
quay đầu lại định mặc quần áo cho nhưng cảm thấy cảm giác mát mẻ này khiến mình nhịn được mà muốn dán lên. Cuối cùng, họ tới mức gặp nahu hết sức chân thành.
nhìn ý thức mình trôi , linh hồn nhìn mình chiếm bé này như thế nào.
Tư Mộ Thần lo mình mang tới rắc rối cho bé này nên vội vàng rời khỏi nhà họ Cảnh. Nhưng ngờ điều này lại mang tới tổn thương lớn hơn cho .
Tỉnh dây, Cảnh Tô nhìn mình quần áo xốc xếch, cảm giác toàn thân cho biết xảy ra chuyện gì tối hôm qua. mặc quần áo tử tế, còn chưa kịp ra khỏi phòng cửa phòng bị Cảnh Linh mở ra. Ngoài cửa có đám người xem kịch vui. Cảnh Tô liều mạng che vết đỏ ra giường nhưng bị Cảnh Linh giành trước bước, vén chăn lên.
“Bà nội, bà xem . Đây chính là cháu bà cưng chiều có thừa đó. Con dám khẳng định là tối qua ấy phóng đãng với đàn ông ở đây!” Sáng sớm Cảnh Linh tới phòng sát vách, lúc nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mọi người ta biết Cảnh Tô bị đưa nhầm phòng. Nhưng người ở căn phòng này ta vẫn biết là ai, chỉ nghe là khách quý.
Cảnh Linh nhìn Cảnh Tô. Tuy dáng vẻ đó là cam lòng nhưng cũng là đạt được mục đích.
“Tô Tô, con cho bà nội xem chuyện này có phải là ?” Bà nội chưa bao giờ thích Cảnh Linh. Với lời của ta, bà nội chưa bào giờ bằng lòng nghe thêm câu. Bà nội biết tính tình Cảnh Tô nên muốn lấy lại trong sạch cho trước mặt mọi người.
“Bà nội, con về cho bà được ?” Rốt cuộc vẫn nhớ tới chuyện Cảnh Linh là chị của mình.
Bà nội chỉ tiếc rèn sắt thành thép. Bà phải trả lại trong sạch cho Cảnh Tô. Dáng cẻ Cảnh Tô như vyaaj chẳng phải là chuyện gì xảy ra tối qua à?
“Con bé ngốc, tức chết bà. Còn lo lắng cái gì? Còn nhanh tới phòng bà!” Bà cụ nhìn Cảnh Tô sững sờ tại chỗ, tức giận.
Cảnh Linh ghen ghét. Cho dù là như vậy mà bà cụ vẫ thiên vị Cảnh Tô. ta cam lòng. Chỉ cần có bà nội ở đây này Cảnh Linh cũng có địa vị. Bà cụ thích Cảnh Tô, cha cũng thiên vị Cảnh Tô nhiều hơn trước.
“Mẹ, vì sao bà nội luôn thích em hơn? Chỉ cần có bà nội ở đay ba thích Linh Linh.” Nhìn Cảnh Tô dìu bà cụ rời , Cảnh Linh chạy tới phòng Thẩm Xuân Linh, vô lực mà khóc lóc kể lể ở chỗ mẹ kế. Thẩm Xuân Linh động tâm tư khác thường.
“Nhóc con, con cho bà nội xem rốt cuộc tối qua là thế nào!” Bà cụ nhìn vết hôn lốm đốm cổ Cảnh Tô, trong lòng bất ổn.
“Hu hu, bà nội, Cảnh Linh chị ấy hạ xuân dược!” Cảnh Tô thẳng ra khiến bà cụ tức giận dậm chân.
Trong lòng Cảnh Tô sợ vô cùng. mới mười tám tuổi, chưa từng trải qua bất cứ việc đời gì. Chuyện này để lại nỗi ám ảnh vô cùng lớn trong lòng .
“Tiện nhân này, đê tiện y như mẹ nó. Vì lấy được đàn ông mà chuyện gì cũng làm ra được!” Bà cụ chuyện của mẹ Cảnh Linh ngừng. Đây là lần đầu tiên bà chuyện mẹ ta ra.
Nhưng khi Cảnh Tô ngoảnh đầu lại nhìn thấy mẹ mình – Thẩm Xuân Linh đứng ở cửa, nhìn bà cụ bằng ánh mắt vô cùng độc ác. ngây thơ .
“Mẹ, mẹ.” Cảnh Tô sợ. nghĩ phải bảo vệ bà nội theo bản năng.
Mà bà cụ nhìn Thẩm Xuân Linh cũng đầy khinh thường, “Mẹ tới làm gì?” Cảnh Tô . Bà cụ luôn thích mẹ mình.
“Mẹ, con tới đón Cảnh Tô về. Con muốn hỏi nó chút chuyện!”
“ cần. Cháu của ta, tự ta đưa về!” Bà cụ hạ lệnh tiễn khách chút khách khí.
Từ sau chuyện này Cảnh Tô vẫn ở cùng bà nội. Mà sau khi Cảnh Thái Sinh về Thẩm Xuân Linh và Cảnh Linh liền dọn tới nhà mới. Mà ở lại tổ trạch với bà nội, cùng ở lại còn có chú hai mà rất xa lạ.
Vì ám ảnh trong lòng mà Cảnh Tô trở nên yên lặng, thậm chí là ngốc nghếch, liền tạm thời nghỉ học ở nhà, vẫn điều trị với bác sĩ tâm lý. luôn thích ngơ ngác ngồi ban công nhìn bên ngoài.
biết bắt đầu từ lúc nào, Cảnh Tô nhìn thế giới trắng đen có màu sắc. bắt đầu thấy đóa hoa đỏ rực rỡ. Vừa mới bắt đầu là đóa, sau đó là hai đóa ba đóa, từ từ, trong thế giới của có rất nhiều màu sắc. Sau đó bắt đầu có cuộc sống của mình.
Sau này biết người đặt thứ thích dưới lầu nhà mình có cái tên dễ nghe. Mọi người thích gọi là A Thần.
Cảnh Tô bắt đầu từ từ ra ngoài. thường thừa dịp bà nội ngủ trưa theo A Thần ra ngoài chơi.
Chỉ cần có thể chơi với A Thần, Cảnh Tô có thể vẻ này. Mà bà cụ cũng mở con mắt nhắm con mắt. Chỉ cần là chuyện tốt cho Cảnh Tô bà làm tất cả tới nỗi bà tự động quên rằng phải điều tra thiếu niên tên là A Thần này.
Last edited by a moderator: 21/5/15