1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Kích cỡ của người nào
      Editor: nhuandong

      ấy thích!” Vương Tiêu nhìn bản thiết kế Dung Thiểu Tước cầm trong tay, gương mặt hưng phấn, Thiểu Tước bỏ thiết kế nhiều năm nay lại tái xuất giang hồ rồi.

      Đó là bộ lễ phục cực kỳ xinh đẹp, toàn thân được thiết kế bởi màu đỏ rực, bộ lễ phục này hoàn toàn dựa vào việc cắn xén mà thành, toàn bộ phần cổ áo đều được đính kim cài màu vàng ròng, nhìn xa xa giống như là viền vàng, dưới làn váy cũng may lại, theo bước chân, tự nhiên phiêu động, rất là tự tại, tựa như Cảnh Tô người muốn mất tự do.

      Vương Tiêu gần như là có thể tưởng tượng được ra mặc bộ lễ phục này lên có bao nhiêu xinh đẹp động lòng người. chỉ nhìn thấy mặc đồ màu đỏ lần duy nhất ở báo, chỉ cái liếc mắt là biết chỉ có Cảnh Tô mới có thể thể được hết hương vị của màu đỏ.

      “A Tiêu, chế tác có được ?” Mặt Dung Thiểu Tước tràn đầy chờ mong, biết nhất định Vương Tiêu đồng ý. Bởi vì biết trong lòng cậu ta cũng ấy.

      “Thiểu Tước, hai ngày sau cho tác phẩm hoàn mỹ!” Vương Tiêu nhận lấy bản thiết kế trong tay Dung Thiểu Tước, mặt trầm trọng, trước khi đỉ ra hỏi câu đầu đuôi: “ sợ tôi lấy trở lại à?”

      “A Tiêu, trở lại!” Bởi vì là Vương Tiêu. Nửa câu sau, Dung Thiểu Tước như tự thuyết phục mình.

      Vương Tiêu mấy ngày đêm nhắm mắt, mình người hoàn thành tác phẩm trân bảo này. cẩn thận đặt tác phẩm ở nơi kín đáo nhất trong phòng làm việc của mình, thậm chí còn chưa kịp cho Dung Thiểu Tước nhìn cái bị vị khách mời mà tới cướp mất.

      Diêu Mộng Lan đắc chí lấy bộ lễ phục ở trước tủ kính này, ta nghĩ bộ lễ phục này nhất định là làm cho ta, còn thuận tiệnsửa lại bộ lễ phục. ta hơi mập chút, cho nên phía trước ngực ta mặc có hơi chật chội, vì vậy liền mở rộng kim băng ra mấy vòng.

      Làm xong tất cả, ta đặt lễ phục trở lại vị trí cũ, ta tin tưởng Dung Thiểu Tước mang theo bộ lễ phục này tới xin lỗi mình, sau đó đạt được tha thứ của mình. ta mới là người phụ nữ nhất.

      Thậm chí ta nghĩ tới nghìn lẻ phương thức Dung Thiểu Tước dùng để xin lỗi mong tha thứ, nhưng như thế nào cũng nghĩ tới trong khoảng thời gian ta chờđợi, Dung Thiểu Tước lại tự mình chuẩn bị cho bữa tiệc đính hôn với Cảnh Tô,chuẩn bị cho Cảnh Tô kinh hỉ.


      Để đảm bảo việc này được cử hành thuận lợi, Vương Tiêu cầm bộ lễ phục kia chuẩn bịđể cho Cảnh Tô thử chút. cũng nghĩ tới việc làm bộ khác giống như vậy, nhưng lại nghĩ cái gì cũng hiệu quả bằng cái đầu tiên, lên nỗi lòng riêng của cũng tốt, muốn là người đầu tiên thấy côđẹp nhất.


      " Cảnh Tô,giúp tôi thử bộ này chút được ? Đây là bộ lễ phục của bạn tôi, vóc dáng côấy với khác biệt lắm, giúp tôi chút được chứ ?" Vương Tiêu đưa chiếc túi màu trắng cho ,tội nghiệp nhìn.


      " Được thôi, là sợ rồi, tôi thử chút !" Có lẽ là có quan hệ thân thiết hơn chút với Dung Thiểu Tước ,cho nên cũng thân cận với Vương Tiêu hơn, tại bọn họ thường bàn luận về sáng tác nào đó.


      " A Tiêu, bộđồ này tôi mặc được !"


      " Sao vậy ?"


      Cảnh Tô chỉ ngực bộ lễ phục: " Nơi này quá rộng rồi, tôi thực mặc được!"

      Dạ phục vai,ngực lớn như vậy, đây phải là hoàn toàn ra hay sao?


      " Chuyện này sao có thể chứ?" Vương Tiêu cảm thấy kì quái, cái này tuyệt đối là là ,sao có lý do gì lớn được.


      " A,Cảnh Tô,sao các cậu lại ở chỗ này?" Diêu Mộng Lan vào phòng trang phục, nhìn thấy Vương Tiêu và Cảnh Tô ngồi ở chỗ, dường như làđang thảo luận cái gìđó.


      " Mộng Lan,làm sao cậu biết tới nơi này vậy?" Cảnh Tô thân thiết kéo Diêu Mộng Lan ngồi xuống, dường như còn rối rắm về vấn đề bộ váy kia.


      " Ah,cái váy này đẹp mắt!" ra khi lần đầu tiên nhìn thấy cái váy này ta hiểu cái váy này là lễ vật cho Cảnh Tô, tại ta muốn cho Cảnh Tô biết, đồ của Diêu Mộng Lan ,có ai có thể lấy được?


      "Cảnh Tô,mình thử cái váy này chút!" Trực tiếp bỏ rơi hai người, trực tiếp vào phòng thay quần áo.


      "Ai nha,cái váy này là làm cho mình sao? Mọi người nhìn này !"Diêu Mộng Lan dương dương hả hê nhìn bọn họ,trong mắt là mỉa mai,bộ y phục này chỉ có là của Diêu Mộng Lan thôi.


      "Đúng, đúng rồi, quả là hợp với !" Trong lòng Vương Tiêu cũng toát mồ hôi lạnh, đây chẳng lẽ là tiểu tử Thiểu Tước lấy kích cỡ của Mộng Lan để làm cho Cảnh Tô ?


      " A,Tô Tô,nhất định cái này là do Thiểu Tước làm!" Lời này còn chưa dứt, vừa , trong lòng Cảnh Tô nghi ngờ, Dung Thiểu Tước thiết kế ? Cho mình ?.


      Cái vấn đề kích cỡ này,Dung Thiểu Tước biết của mình, tất nhiên là có gì, nhưng tại sao lại phù hợp như vậy? Có lẽ làđúng dịp thôi !


      " A Tiêu, nếu bộ này Mộng Lan thích thìđưa cho Mộng Lan !"


      Màu đỏ chói này, Tư Mộ Thần qua ,chỉ có thể mặc cho nhìn, vẫn luôn nhớ. Cho nên, khi mặc bộđồ này lên, chỉ nghĩ tới Tư Mộ Thần,nhớđến thương thế của , nhớđến tốt như thế nào, càng nhớđến đồăn ngon làm.


      " A Tiêu,tôi có việc, phải trước! chuyện với Mộng Lan chút !" tại, Cảnh Tô rất muốn được gặp Tư Mộ Thần, càng vội vàng, càng gấp, ngã xuống lập tức bò dậy.


      Cảnh Tô nước mắt đầy mặt, tùy ý vượt qua đèn đỏ, liều mạng tạo thành giao thông hỗn loạn.


      " Côđiên à,côđang làm cái gì vậy ?" chiếc xe vội vàng dừng ở trước mặt , tài xế xe tải lớn, hạ cửa kính xuống, tức giận mắng to.


      *******


      " Lão đại, xong, xong !"


      Chưa từng thấy Đường Tuấn gấp thành cái bộ dạng này trái lại nhìn rất khảái, Tư Mộ Thần đặt quả táo xuống, tốt bụng hỏi câu.


      " A Tuấn, chó nhà cậu chết con à ?"


      " Phi phi,lão đại, về sau chuyện của chị dâu em với nữa !" Cậu phát tính đùa giỡn.


      Tư Mộ Thần chỉ cần nghe hai chữ kia,trong lòng như là báo động cấp , lập tức tinh thần phấn chấn.


      " !"


      " Chị dâu vượt đèn đỏ, tuân theo luật giao thông, bị bốt cảnh sát giam giữ rồi !"


      " Cái gì ? Mẹ nó, đến người phụ nữ của lão tử cũng dám giam giữ ! Gọi điện thoại cho cục trưởng của bọn họ ngay!"


      "Lão đại, được rồi, chị dâu chịu ra ngoài !"


      " chịu ra ngoài? Cậu có lầm ?"


      " Chị dâu chỉđích danh,muốn gặp , mới bằng lòng ra khỏi cục!"


      Ngay lúc bốt cảnh sát nhìn thấy hai chữ Cảnh Tô,bọn họ lập tức ước gì côđi ra ngoài! Mời thần dễ,tiễn thần khó!


      " Vậy còn ngay ?"


      nhóc của Tư Mộ Thần muốn trở về rồi ! kịp thay đồng phục bệnh nhân,lập tức tới cục cảnh sát.


      Nhưng là, công dã tràng, những người có liên quan trong cục cảnh sát đứng run run rẩy rẩy,chỉ sợ chén cơm khó giữđược.


      " nhóc của !" Giọng Tư Mộ Thần vang dội cả cục cảnh sát !


      Chương 51: Bắt người lần thứ hai

      Edit: Nguyên Nguyên


      tìm thấy Cảnh Tô, trong lòng Tư Mộ Thần sợ hãi, là tốt, nên chơi đùa như vậy, nên bảo bệ tốt nhóc con, người là việc hạnh phúc và vất vả nhất, nhóc con ngốc nghếch Cảnh Tô này, khiến cho cảm xúc hai mươi mấy năm qua của Tư Mộ Thần luôn che giấu rất tốt lại bị trêu chọc phập phập phồng phồng.

      "A Tuấn, cậu về trước tìm giúp tôi xem nhóc về nhà chưa, tôi ở chỗ này chờ ấy." nhớ từng : "Tư Mộ Thần, nếu em bỏ , nhớ phải ở chỗ chờ em, em nhớ đường trở lại!"

      Cảnh Tô Tư Mộ Thân đón mình, nhưng mà tại lại đồng ý lời cầu hôn của Dung Thiểu Tước, như vậy mình tính cái gì? Vì vậy muốn giải quyết món nợ tình cảm của mình, nhưng lại rối lắm, biết còn người phụ nữ mang thai con của mình, nên làm cái gì bây giờ? Tiểu tam? Mẹ phải là tiểu tam sao? Chẳng lẽ còn muốn lặp lại chuyện bi ai đó?

      Bất tri bất giác, đến chỗ ở của Dung Thiểu Tước, vừa định nhấn chuông cửa, mới phát cửa khép hờ.

      Đẩy cửa ra, vừa vào phòng khách, nhìn thấy chai rượu nằm đầy nền đất, mùi rượu bay tận trời, nhướng mày, biết Dung Thiểu Tước phải là loại người này.

      Lại tiếp, quần áo được cởi ra trước cửa phòng ngủ, bộ quần áo lót màu đỏ thẫm phải của phụ nữ là cái gì? Cảnh Tô căng thẳng, màn này kích thích đến , trong đầu nhanh chóng xẹt qua vài hình ảnh, nhưng nắm bắt kịp.

      Xem tình hình, kẻ ngốc cũng biết chuyện gì xảy ra, đây là lần thứ hai Cảnh Tô bắt kẻ thông dâm sao?

      Cười tự giễu, xem ra lời cầu hôn lần này cũng chỉ là trò chơi hào môn thôi.

      muốn gõ cửa vào, nhưng nghĩ lại thôi, vừa mới quay đầu , nghe được giọng nữ rất quen thuộc.

      Giọng đặc biệt của Diêu Mộng Lan, ta lớn lên ở nước ngoài nên tiếng Trung lưu loát, chuyện còn hơi lớn, muốn để cho người khác nghe ,vì vậy lời so với người bình thường nghe hơi nặng chút.


      " Thiểu Tước, lần trước em sai rồi, em đồng ý với , tại chúng ta đăng kíđược ?"


      " Được, em muốn thế nào thếđóđi!"


      " Thiểu Tước, Cảnh Tô sao ?"


      " Làm sao có thể chứ ? phải vì kế hoạch của chúng ta sao ? Chỉ cần cóđược Cảnh Tô,kế hoạch hoàn thành nửa, em là khờ,ngay từđầu phải kế hoạch của chúng ta làm để Cảnh Tô gả cho sao ?"


      " Đúng, vậy cũng thể cưới ta, chúng ta chơi đùa với ta làđược rồi ."


      " Được, em thế nào chính là thếđó."


      " Thiểu Tước, ai da, đừng như vậy mà............ưm.........."


      Nghe từ trong phòng ngủ truyền đến thanh, nghĩ bọn họ cũng bắt đầu cuộc chiến tiếp theo, Cảnh Tô lảo đảo rời khỏi nhà ta, đây chính là chồng sắp cưới của ,người mà nhất Dung Thiểu Tước .


      Cảnh Tô rời khỏi, Diêu Mộng Lan và người đàn ông từ trong phòng ngủ bước ra,hai người nào có dấu hiệu ân ái,chỉ làm vài động tác giả vờ thôi.


      " Đây là thù lao của , nhanh chóng biến " Diêu Mộng Lan chán ghét nhìn, người đàn ông này rất ghê tởm, nếu phải vì kỹ thuật miệng lưỡi của ta ra, mới lười liếc mắt đến người đàn ông này.


      " Diêu tiểu thư, tôi biết chướng mắt với loại tiểu nhân chúng tôi, nhưng miệng của kẻ tiểu nhân cũng kín đáo lắm đâu !"


      " Vậy muốn thế nào ? Đòi tiền, được, tôi cho thêm tiền !"


      " Tiền ? Ha ha,tôi cho biết, kẻ tiểu nhân này tuy có bản lĩnh gì, nhưng mà dựa vào kỹ thuật miệng kiếm tiền cũng ít !" Người đàn ông nhìn người đẹp trong lòng ánh mắt đáng khinh, trong lòng Diêu Mộng Lan lạnh lẽo chút.


      ",, muốn làm gì ?"


      " Trong lòng Diêu tiểu thư hiểu sao ?"


      " , tôi cần!"


      " Đây phải do , nghĩ rằng việc và tôi làm có chứng cứ sao ? Nếu khkhông giúp tôi, tôi sẽđem những thứ này công bố ra ngoài" Người đàn ông hung ác cảnh báo, ta đưa gương mặt rỗđến gần.


      Diêu Mộng Lan nhắm mắt lại, đàn ông đều giống nhau, nhắm mắt lại, cái gì cũng nhìn thấy làđược rồi.


      Người đàn ông thỏa mãn rời khỏi, trước khi còn bỏ sốđiện thoại lại.


      " Con mẹ nó, thân thể con hát quả nhiên giống nhau, làm tôi rất vừa lòng, lần sau còn muốn tôi giúp hãy gọi vào số này, điều kiện côđã biết rồi!"


      Diêu Mộng Lan mở mắt, bên trong cảnh khiến mặt đỏ bừng, ta thể khóc,chỉ có thể tùy ýđểđàn ông làm bậy, ta nhìn lại quần áo của mình bị xé rách, nghĩ muốn chạy đến phòng Dung Thiểu Tước tìm quần áo mặc vào.


      ¶∆¶∆¶∆¶∆¶∆¶∆


      Trước cửa cảnh cục, Tư Mộ Thần đứng bất động, rất sợ nhóc nhìn thấy mình, mãi cho đến khi vòng tay ấm áp ôm chầm lấy , cảm giác tất cả như trút được gánh nặng.


      " Trở về là tốt rồi !" Chính câu này, Cảnh Tô nức nở thôi, giống như vừa làm việc gì sai trái, người nhà vĩnh viễn đều thương ,bao dung .


      " Tư Mộ Thần,em muốn ăn cháo bíđỏ !"


      " Trở về làm !"


      " Tư Mộ Thần,em muốn ăn sườn xào chua ngọt !"


      " Trở về làm !".


      " Tư Mộ Thần,em muốn ăn !"


      " Trở về làm !"


      Lời này vừa mới ra, Tư Mộ Thần mới ý thức được mình vừa cái gì, hơi bị nghẹn khiến gương mặt đỏ bừng.


      quay đầu nhìn sau lưng mình thấy đám cảnh sát chụm đầu lại, thân thể run rẩy lợi hại, ôm lấy nhóc chết tiệt này nhanh chóng rời khỏi trường.


      Còn chưa được bao xa,chợt nghe thấy trận tiếng cười vang từ cục cảnh sát truyền đến, mặt hai người lập tức đỏ bừng.


      " Nhóc con, đây chính là tốt, theo Dung hồ ly học thói xấu phải ? Còn đùa giỡn người ông đây nữa! " Tư Mộ Thần đen mặt ôm Cảnh Tô chu miệng, xem ra có dấu hiệu tức giận .


      " Tư Mộ Thần? còn dám em ?" Cảnh Tô chọc chọc vào ngực , vẻ mặt bất mãn : " Là ai quản được cây súng của mình, nổ súng bậy làm người ta mang thai hả ?"


      Tư Mộ Thần lảo đảo cái, suýt chút làm Cảnh Tô ngã nhào :" Nhóc con, vì chuyện này mà bỏđi ?"


      " bỏđi,ở lại nhìn các người kết hôn sinh con à ,hay là làm tiểu tam cho ?" nhìn người đàn ông này, vừa vừa hận, nhưng mà bỏđược rời được.


      " Nhóc con, tôi là quân nhân,sao có thể làm ra chuyện này được ?"


      " Mặc kệđó là chuyện gì, làm cho cấp dưới mang thai con của rồi !" Lời của Cảnh Tô mang theo chút hờn dỗi, ngón tay còn véo véo phần thịt cổ.


      Tư Mộ Thần cũng dám kêu đau, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh Tô.


      " Thôi ,buông em ra !" Buông tay ra, muốn từ người nhảy xuống.


      " Nhóc con, cho xuống dưới, nếu xuống dưới cho em đứa bé trong bụng 005 là con của ai !"
      Last edited by a moderator: 14/5/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52: bé, đây chỉ là tảng băng ngầm

      Edit: Nguyên Nguyên


      " xuống, vậy !"

      "Đứa bé này là của Tống Tường!" Tư Mộ Thần nhìn chằm chằm vào ánh mắt Cảnh Tô dám buông lỏng, muốn làm cho Cảnh Tô đau khổ, biết mấy ngày nay và Tống Tường rất thân thiết với nhau, nếu để cho biết được tính tình của Tống Tường, có phải rất đau khổ ?"

      " có khả năng, Tống Tường ấy.... ........."

      " bé, em có thể đừng ngây thơ được , Tống Tường có với em ta là ai ? ta có cho em biết gia đình bối cảnh của ta ?"

      "Tôi.... ...... ...."

      " bé, đêm đó có phải có người phụ nữ đến tìm em, sao đó thấy tăm hơi ?"

      "Làm sao biết?"

      " làm sao biết, nhất cử nhất động của em đều biết hết, dù sao em trốn cũng thoát khỏi lòng bàn tay của !"

      "Tư Mộ Thần, nhanh , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      " bé, Tống Tường là thái tử trong giới hắc đạo."

      "Thái tử, hắc đạo, đùa với tôi à, Tư Mộ Thần, sao tôi cảm thấy ngược lại giống như thái tử hắc đạo!"

      "Ai Ai, gì đấy? Sao em có thể chuyện với đàn ông như vậy chứ? em còn tin, 005 cơ thể rất yếu, mai mốt mổ bụng bắt con, đếm lúc đó em lấy tóc của Tống Tường đến xét nghiệm DNA biết."

      "Làm sao biết nhiều chuyện như vậy?"

      " bé, đây bất quá chỉ là góc của núi băng, có rất nhiều chuyện bề ngoại em nhìn thấy!"

      "vậy, vậy đứa bé này còn muốn có nữa ?"

      "Muốn, sao lại muốn chứ?"

      "Tư Mộ Thần, giỏi lắm. Chẳng phải là người cha thích tiết kiệm hả? Lợi cho con , chắc thích làm nhỉ? Vậy nuôi !" Cảnh Tô từ người nhảy xuống, mặc kệ Tư Mộ Thần, tựng dưng lại tức giận.

      " bé, sai rồi, còn được sao?"

      "Vậy sai chỗ nào?"

      ", , chính là.... ........ ai da, bé, nên Thảo luận với em!"

      "Thảo luận cái gì với tôi? Tư Mộ Thần chúng ta căn bản có quan hệ gì với nhau, muốn làm người cha tiết kiệm làm , nếu thích mua tặng , nhanh chóng ."

      " bé, em trách cho em danh phận phải ?"

      " , lúc này lão nương thích của ngon vật lạ, tôi còn có Dung Thiểu Tước đấy!"

      "Em dám nhắc Dung hồ ly với lão tử, chỉ biết lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, phải ta còn có Diêu Mộng Lan sao?" Tư Mộ Thần khinh bỉ nhìn Cảnh Tô, Dung hồ ly phải là tên tốt gì.

      " biết từ lâu?" Cảnh Tô nguy hiểm nhìn Tư Mộ Thần, "Tư Mộ Thần, sớm biết tôi nhất định ở chung với Dung Thiểu Tước, ngoan ngoãn chờ tôi quay đầu lại có phải ? chẳng trách, khi tôi đồng ý lời cầu hôn của Dung Thiểu Tước, đều thờ ơ, Tư Mộ Thần, !"Lúc này Cảnh Tô xem như hiểu được, đấu với người đàn ông này bị thua thiệt chính là mình, chơi dùng thủ đoạn với người đàn ông này, kết cục bi thảm nhất khẳng định phải ta.

      "Hắc hắc, bé, tôi nào có cao minh như vậy! Đây đều là chủ ý của tiểu tử Đường Tuấn!" Tư Mộ Thần ôm chặt lấy Cảnh Tô, cho ấm áp giữa trời mùa thu.

      Có lẽ vòng tay ấm áp này thích hợp với nhất, Cảnh Tô hài lòng nhắm mắt lại tùy ý để gió thổi vào mình.

      "Tư Mộ Thần, có cố vấn tốt như vậy, xem ra cho tôi mượn hai ngày !"

      " bé, em muốn làm gì?"

      "Đúng vậy, tôi còn phải trông cậy vào cố vấn của giúp đỡ tôi đối phó với vị hôn phu của tôi chứ?" Cảnh Tô đặc biệt nhấn mạnh ba chữ đó, cố ý kích thích Tư Mộ Thần.

      "Cảnh Tô, phải em
      [​IMG]
      Bạch Phụngdunggg thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 53: Hủy Bỏ Hôn Ước

      Edit: Nguyên Nguyên


      "Bây giờ phải đâu?" Cảnh Tô mặc bộ lễ phục xa hoa người, nhàng rúc vào lòng .

      "Giúp em thu dọn cục diện rối rắm!" Tư Mộ Thần vẻ mặt nghiêm túc.

      "Mộ Thần, sớm biết chuyện của Dung Thiểu Tước và Diêu Mộng Lan, như vậy nhất định biết mục đích của bọn họ tiếp cận tôi đúng ?"

      " bé, em sợ ?"

      " sợ, chờ ngày giải quyết xong chuyện này, đem tất cả mọi chuyện cho em biết!" Tư Mộ Thần biết số việc cần phải với Cảnh Tô, bản thân mình là người giám hộ có lẽ là có thương hại đối với .

      Lúc Tư Mộ Thần đưa Cảnh Tô đến "vạn đình", tất cả đều giống như dự đoán của bọn họ, có rất nhiều phóng viên chờ đợi ở đó.

      "Mau nhìn xem, Cảnh Tô đến đó, Cảnh Tô đến đó!" Trong đám người, dường như có ai phát ra bọn họ, đám phóng viên ùn ùn kéo đến.

      "Các bạn phóng viên, xin các người yên lặng chút!" Giọng MC đột nhiên vang lên, đem lực chú ý của mọi người dời đến người chủ trì khán đài.

      "Tôi tin rằng các cả mọi người đều có nghe phải ? hôm nay chúng ta vì ngài Dung Thiểu Tước và tiểu thư Cảnh Tô chuẩn bị lễ đính hôn xa hoa, nhưng mà hôm nay ngài Dung Thiểu Tước thể tham dự được, vì vậy tất cả các bạn phóng viên mất chuyến trắng tay rồi!" Lời MC vừa ra khiến dưới đàn ồn ào lên.

      "Ai các vị phóng viên phải uổng công chuyến chứ?" Tư Mộ Thần lên đài, trong tay nắm chặt bàn tay bé của Cảnh Tô.

      Quay đầu cho ánh mắt yên tâm, ánh mắt trong suốt càng ôn nhu.

      "Tất cả !" Cảnh Tô gật gật đầu, vốn tâm tình khẩn trương giờ thả lỏng chút.

      " bé, em đến đây !" Tư Mộ Thần đưa micro đến tay Cảnh Tô, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của .

      "Tôi.... ........"

      " bé muốn ?" nhàng bên tay : " đây là muốn báo cho mọi người tin tốt!"

      "Tư Thần, cần đâu, tự tôi được rồi!" Cảnh Tô hung hăng giật lấy micro.

      còn chưa mở miệng, phóng viên bắt đầu hỏi: "Tiểu thư Cảnh Tô, hôm nay Dung tiên sinh vẫn chưa tham dự, bởi vì quan hệ giữa các người ồn ào sao?”

      “Trước tiên, cảm ơn mọi người quan tâm đến chuyện hôn của tôi, hôm nay ta quả có chuyện thể đến được!”

      Tôi cũng có tin muốn tuyên bố, tôi gả cho ngài Dung Thiểu Tước , ở trong mắt đại gia, ngài Dung Thiểu Tước là hóa thân hoàn mỹ, ta ôn nhu hiền lành, tôi cũng có cân nhắc xem muốn cùng ta trải qua cả đời này, vì vậy lúc ta cầu hôn tôi, tôi rất động tâm, phải vì tình , chính là động tâm, nhưng lúc tôi nhìn thấy màu đỏ này, tôi biết màu đỏ này thích hợp với màu sắc quân phục!”

      Cảnh Tô xoay người lại hướng Tư Mộ Thần, gắt gao nắm chặt tay , lần này, cho dù núi đao biển lửa, Cảnh Tô tuyệt đối buông tay Tư Mộ Thần.

      “Đồ ngốc! Người biết còn tưởng rằng Tư Mộ Thần là sói xám lớn đó!”

      “Nếu là sói xám lớn, em chính là Hỉ Dương Dương, đùa giỡn với !”

      khán đài hình ảnh hai người ngọt ngào đến cần phải , Cảnh Tô và Tư Mộ Thần ân ái người sáng suốt cũng có thể thấy .

      Cảnh Tô tiểu thư nghe thành công sau khi trở thành người phát ngôn đẳng cấp, từ “ kiện ảnh thân thể hở hang xinh đẹp” đến “Chị em cùng tranh thiếu tướng”, rồi lại đến “Cuộc gặp mặt bí mật với thịnh thế Tiểu Khai”, đủ loại chuyện xấu, khiến cho nổi tiếng của tăng vọt trong làng giải trí, tại giờ phút này đứng ở đây cũng phải muốn làm cho mình càng thêm nổi tiếng chứ?”

      “Tiểu thư Cảnh Tô, muốn quân phục có chút màu đỏ ý của bỏ qua việc gả vào nhà giàu gia nhập vào quân nhân sao?”

      “Các bạn phóng viên, tôi nghe các người đều rất rảnh rỗi, vậy bằng làm phóng viên chiến trường ?” Tư Mộ Thần nhìn những thứ thông qua trò vui giải trí khiến cho dư luận xôn xao của mấy kí giả tiêu khiển này là đáng ghét, Chiến Địa thiếu phóng viên là chuyện tất cả mọi người đều biết đến, tại còn kéo theo mấy kí giả thích tiêu khiển này Chiến Địa khó mà phải là chuyện xấu.

      trận ồn ào vốn về tin tức đính hôn, cứ thể bị Tư Mộ Thần chuyển sang truyền bá huấn luyện phóng viên chiến trường , Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần mà bội phục.

      bé, mặt có đính vàng sao? em nhìn đến nước miếng muốn rơi xuống rồi.”

      “Lão đại, là biết đó, màn ảnh quả rất đẹp trai, ít nhìn mà thèm dãi!”

      “Ai Ai, tôi này Đường Tuấn, cậu gì đó? Cái gì gọi là thèm dãi? ra tôi chính là lấy cái bánh bao đúng ?”

      “Được rồi, lão đại, tôi bậy, tôi vả miệng, xin lão đại khoan hồng!”

      “Im lặng, đừng chuyện. Tôi này Đường Tuấn, cậu vẫn nhìn Chân Huyên ? Ở trong mắt cậu lão đại tôi là hoa phi?”

      “Cái này tôi , là tự ngài nha!”

      Cảnh Tô nghe Đường Tuấn và Tư Mộ Thần cãi nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp, rốt cuộc lại muốn theo bọn họ, muốn cùng bọn họ, hạt bụi trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ở cùng với bọn họ, trong lòng lạnh lẽo.

      “Đúng rồi, Tư Mộ Thần gọi điện thoại cho tôi, di động tôi có pin!”

      “Gọi cho ai? Tiểu bạch? Tiểu thái tử?”

      Cái gì chứ, tôi muốn gọi cho Giang, mấy hôm trước Nha Nha thoải mái, tôi vẫn quên hỏi, lúc này muốn hỏi thăm ấy chút, khỏe nhiều chưa?”

      bé, em có biết , tập đoàn Giang thị lang có nguy cơ phá sản!”

      “Cái gì?” Cảnh Tô ngạc nhiên, tập đoàn Giang thị có nguy cơ phá sản, điều này sao có thể?

      “Điều này sao có thể? Nhưng mà Nha Nha chưa từng qua!”

      bé, phải Giang Phỉ Á động tâm với em sao?” Tư Mộ Thần đối với Giang Phỉ Á tràn ngập địch ý, hành động của ra Tư Mộ Thần đều biết, cũng ích kỷ thay vì để mưu thầm kéo tới, bắt để Cảnh Tô bị cuốn thẳng vào đó, vậy trực tiếp dễ chịu, cho nên để mặc Giang Phỉ Á dẫn Cảnh Tô vào đó.

      , , cho tôi vào Thịnh Thế?” Cảnh Tô chợt nhớ đến hôm nay ở nhà Dung Thiểu Tước nghe được đoạn chuyện qua điện thoại kia.

      Tư Mộ Thần gật gật đầu, cũng rất ngạc nhiên, vì sao bé này lại biết nhanh như vậy? Thông thường Dung Thiểu Tước ngốc đến mức đem tất cả mọi chuyện với bé này ? Cho dù là vô cùng bé này, cũng thể bộc trực nhanh như vậy.

      bé, em biết cái gì?”

      “À, buổi sáng hôm nay tôi đến nhà Dung Thiểu Tước , Diêu Mọng Lan và ta chuyện tính kế hại tôi!”

      “Tư Mộ Thần, tôi chỉ là bình thường, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ phải hao tổn tâm tư tính kế tôi như vậy?”

      bé, đừng vội, rất nhanh, rất nhanh em biết được chân tướng!” Tư Mộ Thần cũng tự an ủi mình, bé, nếu em biết chân tướng có rời bỏ ?”
      Last edited by a moderator: 15/5/15
      Bạch Phụng thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 54: Nha Nha hẹn ngày gặp mặt

      Edit: Nguyên Nguyên


      "Mộ Thần, tôi biết vì sao Nha Nha lại làm như vậy, nhưng mà ít nhất nhiều năm qua Nha Nha đối xử đều là !" Cảnh Tô vẫn cảm thấy tình bạn này có khả năng thay đổi.

      cầm lấy di động, bấm vào dãi số, ngoài dự đoán của mọi người, người nghe điện thoại là Giang Phỉ Á.

      "Nha Nha, là mình!" Cảm Tô vừa nghe đến giọng Giang Phỉ Á, hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương.

      "Tô Tô, Tô Tô."

      Giọng Giang Phỉ Á run run, nước mất bất giác chảy xuống, Giang Phi Thiên nhìn màn này biết làm sao, đem cái áo khoác choàng lên người .

      "Tâm với Cảnh Tô , ra ngoài làm việc trước!" Dòng họ làm cho Nha Nha chịu áp lực rất lớn, hơn nữa tại cơ thể Nha Nha cũng được chịu mệt mỏi, có vài lần muốn cho biết, nhưng đều đành lòng,

      "Tô Tô, chúng ta gặp mặt lần , ngày mai gặp mặt lần, đều là mình tốt, Tô Tô, đều là mình tốt, mình có rất nhiều lời muốn với cậu, tôi, hu hu.... ......." Giang Phỉ Á ở đầu dây bên kia khóc rống lên, Cảnh Tô cũng chịu nổi, dựa vào vai Tư Mộ Thần cố nén nước mắt.

      biết, bị bán đứng nhưng còn chưa nhẫn tâm trách ấy chỉ bởi vì ấy là Giang Phỉ Á của Cảnh Tô. Giang Phỉ Á ghét ác như thù đó, Giang Phỉ Á vì bảo vệ mà chuyện nào cũng phô trương thanh thế đó.

      "Nha Nha, bây giờ đến lượt mình bảo vệ cậu rồi!" Cảnh Tô thầm trong lòng, nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng tràn ngập sức mạnh.

      Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu vào, tuy rằng là mùa thu, rất nhiều lá cây rụng, nhưng ở vùng này cây cối đều xanh tươi bốn mùa. Nhìn vào giống nhưa màu xuân, rất là hưởng thụ. Màu xanh biếc mang đến cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng, Cảnh Tô bắt đầu đón Giang Phỉ Á từ xa.

      Khi lái xe vào khu biệt thự, Cảnh Tô bắt đầu chạy ra nghênh đón, nhưng Cảnh Tô ngờ gặp Giang Phi Thiên dưới tình huống này, Giang cũng cùng với Nha Nha.

      Giang, cũng đến rồi à?” Cảnh Tô nhìn hai người.

      “Cảnh Tô, nhìn sắc mặt của em tệ!”

      “Từ lúc nào Giang khách khí với em như vậy, mau vào !”

      “A, xong rồi, Tô Tô giúp chăm sóc Nha Nha, công ty còn có việc. Nha Nha, nhớ được ăn gì bậy bạ, cơ thể của em tốt nên thể ăn được!” Giọng Giang Phi Thiên nhanh chậm, đúng lúc có thể làm cho người ta nhớ kỹ những lời này. Cảnh Tô cũng im lặng ghi nhớ, sau đó chú ý cố gắng tránh chuẩn bị những thức ăn Nha Nha thể ăn.

      Trong phòng khách, nắm chặt bàn tay của Giang Phi Á ngừng xoa nắn, muốn mang đến ấm áp cho ấy.

      “Nha Nha, chúng ta là hai chị em, bao lâu rồi chuyện riêng với nhau nhỉ?” Cảnh Tô hận thể nhắc đến lúc hai người học chung thời đại học, có bao nhiêu chuyện thể hết.

      “Đúng đó, cũng hơi lâu rồi, sau khi tốt nghiệp có thời gian ở chung chỗ!” Giang Phi Á nhớ đến đoạn thời gian này, ánh mắt hơi hoảng hốt.

      ra mình cũng biết!” Hai người đều ở đây chú ý những vấn đề khác, luôn có người muốn tới đề tài này, cẩn thận để phá hoại tình hữu nghị phải duy trì, nhưng biết phải mở miệng thế nào, chỉ sợ thế nào cũng là tổn thương.

      “Tô Tô, xin lỗi, mình…”

      “Tôi đều biết, tập đoàn Giang thị xảy ra chuyện, bác Giang đối xử với con đều giống nhau, nếu mình biết chuyện này từ sớm, mình cũng giúp cậu, đồ ngốc!”

      “Tô Tô, cậu trách mình?” Trước khi đến đây từng suy nghĩ đến nhiều cảnh tượng ấy tha thứ cho mình, nhưng lại biết hạnh phúc đến nhanh như vậy.

      “Nha Nha, cậu là đứa ngốc!”

      “Tô Tô, mình sai rồi, mình muốn cho cậu biết, mình phải cho cậu biết!” Giang Phi Á sốt ruột, dường như muốn dùng câu để ra toàn bộ bí mật, mấy ngày nay, bị ép tới mức quá mệt mỏi.

      “Tô Tô, bọn Thiểu Tước, và Diêu Mộng Lan có dự mưu từ trước, là vì lấy được thứ này để đổi lấy lợi ích, hơn nữa hình như bọn họ còn qua lại với hắc bang quốc tế!”

      “Hắc bang quốc tế?” Tư Mộ Thần vừa mới mở cửa chợt nghe giọng Giang Phi Á vang lên, giọng ngạc nhiên, dường như việc vượt qua phạm vi kế hoạch của rồi.

      “Đúng vậy, lần trước lúc mình và Diêu Mộng Lan chuyện, từ trong miệng ta nghe được tin này. Hình như là hắc bang quốc tế ngắm trúng thứ gì đó trong tay Tô Tô, để lấy được thứ đó, bọn họ điều động rất nhiều vũ lực.”

      “Giang Phi Á, dám xác định tin này ?” Chuyện này ảnh hưởng đến vấn đề quốc tế, khi hắc bang quốc tế gây bất lợi cho Cảnh Tô, tình cảnh tại của Cảnh Tô rất nguy hiểm, tính đến cả thế giới, an toàn của Cảnh Tô cũng thể bảo đảm được.

      “Được rồi, đừng hù dọa Nha Nha, Mộ Thận, cơ thể Nha Nha vẫn chưa tốt đâu!” Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần nghiêm túc lại đành lòng nhìn khí thế lạnh như băng của Tư Mộ Thần chèn ép Nha Nha.

      “Ha ha, tôi mà là thường dân là cao hứng, lão đại, tôi có cầm hai chai nhị oa đầu, làm chút thức ăn , chúng ta vui vẻ a!” Còn chưa kịp mở cửa, nghe thấy giọng to của Lục Phạm.

      Tư Mộ Thần có cách nào với tên lỗ mãng này, Cảnh Tô vội vàng mở cửa, bọn họ ai cũng chú ý đến vẻ mặt thích hợp của Giang Phi Á.

      Lục Phạm nhìn Giang Phi Á xấu hổ, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nghĩ rằng nhìn thấy bộ dạng của tên kia xấu hổ rồi.

      , gần đây tốt ?”

      “Rất tốt!”

      “Đưa tới hai chai Nhị oa đầu nữa à?”

      “Đầu em cậu! Còn theo ông mày tới thư phòng, để chỗ này lại cho hai chị em tâm !”

      “Ừ…”

      Tư Mộ Thần quay đầu lại nhìn Lục Phạm, hôm nay tiểu tử này tính vòng vo làm gì nhỉ? Ngày trước vừa nhìn thấy Cảnh Tô là nhảy lên nhảy xuống vòng quanh như điệu dân tộc Hồi.

      “Tiểu tử hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả?”

      , lão đại, em đâu có! Ha ha!”

      “Cậu thôi , cậu , vậy ông mày phạt cậu mua đồ ăn!” Tư Mộ Thần biết tên hoa hồ điệp này thích nhất là đẹp, chợ bẩn thỉu dơ dáy, cậu ta muốn .

      “Lão đại, sao?” Lục Phạm đề cao cuối, từ thư phòng truyền ra ngoài phòng khách!

      !” Tư Mộ Thần đắc ý, chiêu này vẫn còn dùng được!

      “Lão đại, rất cảm ơn , em đây!” Vừa mới dứt lời, ta như làn khói trắng thấy bóng dáng đâu. Để lại hai người trong phòng khách nhìn nhau.

      bé, em có biết hoa hồ điệp dạo chợ có kết cục gì ?” Tư Mộ Thần từ trong phòng khách ra, môi nở nụ cười gian trá, dựa vào cửa nhìn Lục Phạm xa, rồi quay đầu lại nhìn Cảnh Tô.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Bạch Phụng thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Hoa Hồ Điệp chợ

      Edit: Nguyên Nguyên


      " biết!" Cảnh Tô buồn bực, nhìn Lục Pham, sao Tư Mộ Thần lại có thể vui vẻ như vậy chứ?

      "Ha ha, dám khẳng định sau khi Lục Phạm trở về vui vẻ ngớt" lúc Tư Mộ Thần lời này, trong lòng Giang Phỉ Á biết vì sao lại kỳ quái như vậy, trái tim ngừng đập thình thịch.

      "Được rồi, đó nhanh nấu cơm , em và Nha Nha đói bụng rồi!" Cảnh Tô đẩy Tư Mộ Thần vào phòng bếp.

      " bé, là chính em hôm nay muốn xuống bếp, mà hôm nay phải đến quân khu chuyến, cha ra lệnh rồi" Tư Mộ Thần bất đắc dĩ, cha lên tiếng, làm sao có hề kháng cự được.

      "Vậy qua đó sớm chút !" Cảnh Tô sửa soạn quần áo cho ta chút, đem cổ áo sơ mi chỉnh lại, vuốt lên những nếp nhăn kia.

      Tư Mộ Thần cúi người, ấn lên trán cái, ánh mắt Giang Phỉ Á mê man khi nhìn thấy nụ cười của Cảnh Tô.

      Cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ đến Cảnh Tô lại có nụ cười mê người như vậy, trước khi ở chung với Hàn Tử Dương ấy cũng có nụ cười này. Nhìn Tư Mộ Thần và Cảnh Tô, bọn họ như đôi vợ chồng lâu năm, cái gì cũng thuận theo tự nhiên.

      " đường cẩn thận chút." Cảnh Tô khoác thêm áo khoác cho , đưa mắt nhìn ra cửa.

      Giang Phỉ Á đến bên cạnh Cảnh Tô, tựa vào vai , tầm mắt của các đều nhìn Tư Mộ Thần lái xe rời .

      “Tô Tô, trước kia cậu từng quen Tư Mộ Thần sao?” Giang Phỉ Á chờ Tư Mộ Thần , vội vàng hỏi Cảnh Tô.

      quen, sau khi chia tay Hàn Tư Dương mới quen!” Cảnh Tô nhớ đến tình cảnh lúc đó hơi ngạc nhiên, ra bọn họ kết duyên như vậy sao? “ ? Nhưng ràng ngày đó mình gặp ta ở ‘Minh Nguyệt Tiểu Uyên’, các người có sao?”

      “Nha Nha, cậu quen mình bao lâu rồi, cậu còn biết sao? Sau khi mình bị Hàn Tư Dương đuổi là Tư Mộ Thần giúp mình!”

      “Là sao? Nhưng mà Tô Tô, cậu cảm thấy ánh mắt của Tư Mộ Thần nhìn cậu giống như thương cậu lâu rồi sao?” Giang Phỉ Á ra mâu thuẫn trong lòng mình, nhưng Cảnh Tô cảm thấy ấy suy nghĩ quá nhiều.

      “Nha Nha, cậu suy nghĩ nhiều quá, mình hâm nóng canh đậu đỏ cho cậu uống chút, cậu nhìn xem cậu gầy đến bộ dạng nào rồi!”

      “Thế nào? Uống ngon ?”

      “Ừ, uống ngon, cậu làm sao vậy? Mình còn nhớ trước kia Tô Tô nhà chúng ta cả mười ngón tay đều dính nước mà!” Giang Phỉ Á nhớ đến tình vĩ đại kia, để cho thấy Cảnh Tô thay đổi rất nhiều, để cho thấy Cảnh Tô cũng mở lòng ra rất nhiều, ít nhất từ trong gia đình bóng ma kia ra.

      “Cậu đừng chê cười mình, mình đây phải học hỏi từ Tư Mộ Thần à, tài nghệ nấu nướng của ta rất tuyệt!” Cảnh Tô cái gì cũng biết, đến bây giờ có thể đổ dầu vảo chảo, làm món ăn. Làm cho ra hình ra dạng, là tiến bộ rất nhiều, hơn nữa mùi vị cũng tệ.

      “Tất nhiên là lợi hại rồi, ở nhà Tư Mộ Thần có thành tích là đệ nhất!” Giang Phỉ Á vừa nghĩ đến nhà kia lại dạy cho con trai duy nhất mình làm những việc nội trợ còn hơn tất cả những đứa con khác, là mất hết thể diện,

      “Dạy việc nội trợ?” Cảnh Tô thể tưởng tượng được, bộ dạng Tư Mộ Thần cao lớn như vậy ở nhà làm việc nội trợ, giống như lần đầu tiên thấy xuống bếp vẫn ngạc nhiên dứt.

      “Đúng vậy, lúc đó chúng tớ mới biết, Tô Tô, ấy còn bởi vì có người muốn ăn sườn xào chua ngọt rồi mới học!” Giang Phỉ Á mờ ám nhìn Cảnh Tô, khi đó Tư Mộ Thần và Cảnh Tô quen biết nhau, vậy sườn xào chua ngọt phải là làm cho ăn.

      “Có người?” Cảnh Tô ra những lời này chua xót.

      “Tô Tô, cậu đây là ghen? Người đẹp núi băng cũng có cảm xúc khác, đến đây, cho mình nhìn xem!” Giang Phỉ Á nâng cằm Cảnh Tô, đùa giỡn mặt .

      “Giang Phỉ Á, cậu ăn gan hùm mật gấu rồi đúng ?”

      “Ui da, mấy ngày gặp, tính khí cũng gia tăng rồi à? Tốt lắm, Tô Tô, làm khó cậu nữa, cậu trách mình sao?” Giang Phỉ Á áy náy nhìn Cảnh Tô.

      trách, mình trách ai cả, phải bây giờ mình rất tốt sao?”

      Hai chị em rất nhiều, dường như thời gian vẫn luôn đủ.

      Ở chợ rau.

      Lục Phạm nhìn những con cá chép lớn, trong lòng muốn ăn cá chép giấm đường, quyết định mua con.

      Nhưng chọn thế nào cũng vừa ý, điều này làm cho bác bán thức ăn bực bội, bác phát bắt được cánh tay Lục Phạm, bàn tay thô ráp kia giày xéo Lục Phạm.

      “Bác... Bác , trước tiên bác hãy buông tay, tôi chọn con cá này!” Lục Phạm chưa bao giờ rơi vào cảnh này? May mà trong bộ đội được xem là người có da mặt dày nhất, bác cũng bị bộ dáng này dọa sợ hãi.

      “Tiểu tử, cho cậu, cậu chọn con cá tốt lắm.” Lúc bác đưa con cá cho Lục Phạm còn ném ánh mắt quyến rũ, Lục Phạm muốn trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng bác lại bắt được cánh tay ta chịu buông, còn muốn để lại cách liên lạc.

      Vừa ra ổ sói, lại vào hang cọp.

      Nhìn bác bán thịt heo, con dao lớn giơ lên, giọng ngừng hét lớn, vừa nhìn thấy Lục Phạm da thịt dư mặt bà ta cũng chất thành ngọn núi.

      “Vị tiên sinh này, cục thịt này mua tặng , cậu nhìn xem có muốn ?” Bác bán thịt heo cười gian xảo, nhưng người thích ăn thịt như Lục Phạm lại lọt vào bẫy của bà ta.

      Chờ lúc Lục Phạm sống sót ra khỏi chợ, áo sơ mi màu lam kia đều là dấu son môi đỏ chói, mặt, cánh tay đều đầy mùi, nhưng mà thu hoạch cũng ít, dường như các bác ở chợ đều tặng đồ cho ta.

      “Chị dâu, em phải về, chị nhớ mở cửa đợi em!” Lục Phạm chuyện điện thoại xong, còn quyết định về nhà tắm trước.

      Leng keng...

      “Nha Nha, cậu mở cửa , nhất định là Lục Phạm về.” Cảnh Tô bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị gia vị, vừa chờ thức ăn của Lục Phạm.

      “A, được.” Giang Phỉ Á run rẩy mở cửa, nhưng khi người thấy người đều phải người mình suy nghĩ, mặc dù thở phào nhõm, nhưng rất nhanh nổi lên địch ý.

      “Bà đến đây làm gì?” Giọng của Giang Phỉ Á rất lạnh.
      Last edited by a moderator: 16/5/15
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :