1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 45: Lui tới

      Editor: nhuandong

      Ngày hôm nay đúng là đúng dịp, bốn người đàn ông đều tụ tập tại cùng nơi, bốn người đàn ông này mỗi người vẻ, chưa bàn về bối cảnh, chỉ đến tướng mạo đều là thượng phẩm.

      Tư Mộ Thần bề ngoài cương nghị cất giấu trái tim cưng chiều, Dung Thiểu Tước bề ngoài dịu dàng tâm tư lại đáy, Hàn Tử Dương bề ngoài lãnh khốc nội tâm lại đầy mâu thuẫn, mà Tống Tường gương mặt côn đồ, giọng mang theo chút đáng , nhưng ai có thể nghĩ tới đứa bé trai có dáng vẻ như vậy lại là thái tử hắc đạo?

      Cảnh Tô và Tống Tường ở phía trước, theo đằng sau là ba người kia, biết là đưa tới chú ý và bàn tán của bao nhiêu người đường.

      “Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống chuyện !” Cuối cùng Cảnh Tô chịu được tổ hợp quái dị như vậy!

      “Được!” Ba người đàn ông kia cùng đồng thanh, Tống Tường nhìn Dung Thiểu Tước có thâm ý khác.

      “Chị Cảnh Tô, vậy em đến nơi đó trước, chị cứ từ từ với ba vị tương lai gì đó !” Nghe được lời của Tống Tường, Tư Mộ Thần vui, nắm lấy tay Cảnh Tô về phía trước, nhóc của tại sao lại cho người khác?

      “Tư Mộ Thần, buông tay!” Cảnh Tô lạnh giọng , trong mắt có chút uất ức, cũng sắp làm cha người rồi còn tới tìm mình là sao?

      buông Cảnh Tô ra!” Hàn Tử Dương lên cho Tư Mộ Thần quyền, món nợ lần trước còn chưa tính với ta đây, giờ đòi lại vừa đúng dịp! Tư Mộ Thần chú ý, mặt bị hung hăng chiêu.

      Lại Tư Mộ Thần là quân nhân xuất thân từ lính đặc biệt sao có thể mắc bẫy của ta được?

      ra là sau lần trước Hàn Tử Dương liền chăm chỉ cố gắng tập thể dục, luyện tập các loại tán đả, tại dầu gì ta cũng coi như là gà mờ tán đả cao thủ.

      Tư Mộ Thần cũng biết hôm nay mình sao nữa, thiếu kiên nhẫn như vậy, ở đường đánh nhau với Hàn Tử Dương, hai người đàn ông này giống như hai người đàn bà chanh chua đánh nhau vậy!

      Thừa dịp loạn, Dung Thiểu Tước và Tống Tường mang Cảnh Tô .

      Trong rạp mặt Cảnh Tô nhìn ra tâm tình gì, Tống Tường là gọi thức ăn nhưng món ăn tới mà ta thấy đâu!

      “Cảnh Tô ăn nhiều chút, em xem em gầy như vậy kìa!” Dung Thiểu Tước vẫn híp mắt, làm cho người ta thấy ý đồ của ta, nhưng ta rất vui vẻ, kể từ sau lần ăn cơm với Cảnh Tô, ta liền mê luyến mùi vị này. thích cùng với cùng nhau ăn cơm, thích nhìn từng ngụm từng ngụm đưa thức ăn vào miệng mình, vui vẻ lặp lại. Dung Thiểu Tước càng nghĩ càng vui vẻ, ánh mắt híp lại thành đường cong ngừng cao vút.

      “Dung tổng tài, hôm nay tới tìm tôi là có chuyện gì sao?” Cảnh Tô hạ đôi đũa xuống, chăm chú nhìn người đàn ông nguy hiểm này.

      “Cảnh Tô, em ngoan, phải gọi là Thiểu Tước chứ!” xong kéo cánh tay bé của Cảnh Tô rồi hôn lên.

      “Cái này là trừng phạt, về sau nếu còn gọi sai liền hôn em, hôm nay là tay, ngày mai gọi chính xác chính là mặt, ngày mai…” Giọng của ta kéo cao, ngón trỏ đặt lên môi Cảnh Tô, Cảnh Tô run rẩy hồi.

      sờ sờ khuôn mặt của mình, là nóng bỏng lợi hại: “Dung Thiểu Tước, rốt cuộc muốn làm gì? Tôi cũng rời khỏi ‘Thịnh Thế’ rồi!”

      “Cảnh Tô, chúng ta ăn cơm trước được ? Cơm nước xong rồi tiếp, đói bụng lắm rồi, mấy ngày nay cũng chưa ăn cơm!” Cảnh Tô há hốc mồm, cuối cùng vẫn nhẫn tâm cự tuyệt, ánh mắt phức tạp.

      Nhìn món ăn bàn bị càn quét sạch , Dung Thiểu Tước thỏa mãn sờ sờ bụng của mình.

      Vào lúc này trong lòng Cảnh Tô nghĩ biết Tư Mộ Thần như thế nào rồi, dùng đũa chọc chọc di động tới lui, hoàn toàn nhìn thấy ánh mắt mở to sáng ngời của Dung Thiểu Tước, bên trong mảnh ưu thương. Cảnh Tô, lúc nào trong mắt em mới có đây? Dung Thiểu Tước cũng nên bắt đầu hy vọng xa với chứ? người phụ nữ tên Cảnh Tô này, là đường rút lui rồi.

      “Cảnh Tô, em nhớ ta?” Cảnh Tô dừng tay lại, thậm chí ngốc trệ, nhìn ra được ư?

      “Cảnh Tô, ta tổn thương em, phải sao?” Vào lúc này Cảnh Tô buông hẳn đũa ra, chiếc đũa rơi đá cẩm thạch, thanh giòn vang gõ vào trong lòng người.

      “Cảnh Tô, em muốn quên ta ?” Giọng điệu nhanh chậm nhưng từng chữ từng chữ gõ vào trong nội tâm , từng chữ từng chữ đau nhói nội tâm.

      có biện pháp?” Như là hỏi ngược lại, có chút gấp gáp.

      “Có!” Ánh mắt của ta chiếu lấp lánh, Cảnh Tô nhìn có chút nhập tâm, ra Dung Thiểu Tước rất hoàn mỹ.

      “Cảnh Tô, chúng ta lui tới !”

      Cảnh Tô thể tin nhìn Dung Thiểu Tước, đây là chuyện thể nào, lắc đầu, trong mắt quật cường có thể thấy được. Muốn dùng người đàn ông khác quên người mình khắc cốt ghi tâm, đó là làm gì? chỉ làm mình càng nhớ người đàn ông kia thôi, khiến thời gian hòa tan tất cả mới là tốt nhất.

      cần vội vã cự tuyệt, nhà họ Hàn và nhà họ Tư dễ dàng bỏ qua cho em như vậy được. Chẳng lẽ em muốn tiếp tục bị dây dưa như vậy sao? Lấy thủ đoạn của bọn họ, lúc nào em cũng có thể bị…” đến đó dừng, trong nội tâm mọi người đều hiểu ràng.

      “Chẳng lẽ là sao?”

      biết, em. Chúng ta chỉ là giao dịch!” ta sao? , chỉ có thể dùng giao dịch buộc quật cường này thôi.

      “Giao dịch gì?”

      muốn có 5% cổ phần của Cảnh Thái Lam, cần em giúp tay, mà giúp em thoát khỏi dây dưa với Hàn Tú Dương và Tư Mộ Thần!” Dung Thiểu Tước biết người có 5% cổ phần mà năm đó trước khi lão thái thái nhà họ Cảnh qua đời để lại, chỉ là tại lợi dụng vốn liếng này mà thôi.

      Tay Cảnh Tô nắm lấy túi xách, cổ phần bà nội cho , thể đồng ý giao dịch này, đồng ý bảo vệ đồ của bà nội, thứ gì cũng phải dụng tâm bảo vệ.

      xin lỗi, tôi nghĩ giao dịch này chúng ta thể tiến hành!”

      “Chẳng lẽ lòng tin đánh bại Cảnh Linh lấy được 5% cổ phần này của em cũng có sao?” ta đánh giá thấp tình cảm của Cảnh Tô đối với người nhà họ Cảnh, vốn cho là Cảnh Tô hận nhà họ Cảnh, xem ra vẫn còn tình cảm. Nếu như biết nhà họ Cảnh chính là kiểu gia tộc như thế nào, biết tình cảm tại có còn thân thiết như vậy .

      “Tôi đồng ý!” Cảnh Tô thay đổi mâu thuẫn lúc trước, trong mắt xuất ánh sáng như ý, giống như thanh đao sắc bén.

      Chính là vô cùng trùng hợp, khi Cảnh Tô đồng ý, Tống Tường mang người đàn ông bị thương vào, năm người vẻ mặt quái dị.

      Cuối cùng vẫn là Cảnh Tô mở miệng: “Tôi lui tới với Dung Thiểu Tước rồi!”
      Last edited by a moderator: 6/5/15
      hoadaoanh, dungggbanglangtrang123 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Tư Mộ Thần vô lại
      Editor: nhuandong

      “Vết thương của rách ra!” Mắt Tư Mộ Thần nháy cái nhìn Cảnh Tô, giống như là nghe được câu vừa rồi của Cảnh Tô, tự cố xoay người, áo sơ mi trắng nhiễm mảng màu đỏ của máu.

      “Tống Tường, đưa hai người bọn họ đến bệnh viện , được ?” Cảnh Tô xin lỗi mở miệng, muốn có bất kỳ dây dưa nào với hai người đàn ông này nữa, tổn thương , , tại người cũng cần.

      “Được, chị Cảnh Tô, buổi tối đừng quên đó!” Giọng điệu mập mờ của Tống Tường khiến Tư Mộ Thần càng thêm khó chịu, nhưng quan sát cẩn thận, mấy ngày nay nhóc nhà và tên mặt trắng này chung với nhau, cũng biết tên mặt trắng này giấu nhóc ở chỗ nào nữa. tại nhất định phải giữ nhóc lại, bằng nếu nhóc nhà bị người ta theo đuổi được, chờ khóc mà hỏi ông trời mất!

      “Cảnh Tô, vậy tiễn em về!” Dung Thiểu Tước tốt bụng đề nghị, Cảnh Tô nhàng gật đầu.

      Tư Mộ Thần nhìn bóng lưng xa, trong nháy mắt cảnh cửa kia mở ra, đột nhiên ngã nhào xuống đất, lang sói tiếng: “Vợ , em cần sao?” Vẻ mặt rất chi động người, giọng đau buồn, bóng dáng chật vật.

      “Vợ , em cần con của chúng ta nữa sao?” Trọng giọng có mười phần tức giận vang dội ra bên ngoài, người xem náo nhiệt ít, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n đầu năm nay trình diễn cảnh vợ rời nhà bỏ con, bỏ trốn theo người tình sao.

      “Vợ , em, dù chảy máu đến chết cũng ở lại chỗ này chờ em trở về!” Những lời này chính là , nếu nhóc, tình nguyện ở chỗ này chảy máu tới chết.

      “Ai ai, cái người phụ nữ này tại sao lại như vậy, nhẫn tâm sao? Già như vậy chồng cần, chẳng lẽ phải giống như bà già nhìn đàn ông bên ngoài mới đúng? Nhìn nhìn tên mặt trắng bên cạnh , phải là hang tốt gì, nhanh tìm chồng , đừng có mà ở đây xấu mặt.

      Nghe giọng này giống như là giọng của con Bắc Kinh, Cảnh Tô bị quở trách có chút ngượng ngùng, lại giống như là mình làm sai vậy, trong lúc mọi người trách mắc đỡ Tư Mộ Thần lên.

      Tư Mộ Thần phát bắt được người Cảnh Tô, lực lớn đến đáng sợ, cũng phải là sợ chạy hay sao?

      “Nhóc con, còn muốn chạy thoát?” Tư Mộ Thần nỉ non ở bên tai Cảnh

      [​IMG]
      hoadaoanhdunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47: Người thần bí tới
      Editor: nhuandong

      “Có thể lo lắng sao?” Cảnh Tô xoa trái tim của mình, biết trái tim đó đập vì .

      “Em Tư Mộ Thần!”

      !” chút do dự nào, nhưng làm tan nát cõi lòng của người đàn ông bên cạnh.

      “Cảnh Tô, em tàn nhẫn!” Dung Thiểu Tước rút điếu thuốc lá trong hộp ra, khói bay vòng trong xe, ngón tay thon dài của ta nhàng phủi tàn thuốc: “Em làm đứt đường lui của của mình! Chẳng lẽ em chút xíu đối với , đối với , động lòng?”

      “Dung Thiểu Tước, thể phủ nhận, là người tình hoàn mỹ, cũng là người tình lý tưởng của tôi!” Cảnh Tô dập điếu thuốc của Dung Thiểu Tước: “Nhưng ở trong tình , người tình hoàn mỹ nhất định là tốt nhất, tình tới đều là kiểu ngoài dự đoán của mọi người!”

      “Cho cơ hội! Chúng ta chưa từng bắt đầu, chưa từng thử qua làm sao biết được được?” ta kiên trì, thối lui, kết quả sau cùng thúc đẩy trò đùa.

      “Tôi coi trọng , nhưng mà tôi lui tới cùng !” Dù trước kia chia tay với Hàn Tử Dương, cũng hề nghĩ qua tìm người bạn trai để quên , nhưng tại Tư Mộ Thần khiến muốn thông qua người đàn ông khác làm tê dại đau đớn xâm nhập đến tận xương tủy .

      đồng ý, nhưng Dung Thiểu Tước hối hận kịp, tại ta càng thêm khó gỡ xuống, hối hận vừa rồi bị kích động.

      “A Tiêu, chúng ta đến quán ăn gần Nam Đại!” Lúc này, Dung Thiểu Tước rất muốn đưa Cảnh Tô tới quán ăn cơm, nhìn sắc trời cũng còn sớm.

      Vẫn luôn vướng bận chuyện Tư Mộ Thần, vừa như vậy, Cảnh Tô cũng cảm thấy bụng trống rỗng.

      Trước cửa quán cơm , hình như hơi vắng lặng, có lẽ khoảng thời gian này đều tự học cả rồi?

      “Bà chủ, gần đây buôn bán như thế nào?” Cảnh Tô híp mắt cười nhìn bà ngủ gật.

      “Ai, đây phải là nhóc sao? Sao mà rảnh rỗi tới đây vậy?” Bà chủ thân thiết nắm tay Cảnh Tô, gương mặt thương .

      “Đúng vậy, phải là muốn ăn chút gì đó làm hay sao!”

      “Ai, tại đâu còn có ai tới ăn đồ ăn làm nữa chứ!”
      Bà chủ than thở , vẻ mặt u buồn .

      Ngày hôm sau thức dậy , bàn là bữa sáng nóng hổi , Cảnh Tô chưa từng nghĩ người dính khói bụi trần như vậy lại làm cơm rất ngon .

      “ Đến , bé mau tới ăn cơm ! Ăn xong rồi làm !” Giống như là mẹ chuyện cùng con , Cảnh Tô cảm thấy nếu là làm con của bà nhất định là hạnh phúc nhất .

      “ “ Lam phu nhân” người thiên vị !” Tống Tường vừa mới vào nhìn thấy bàn tay lớn đầy món ăn , miệng mếu máo .

      “ Được rồi được rồi , đến rồi nhanh ăn !” Lam phu nhân im lặng nhìn tên tiểu tử này .

      “ Hắc hắc , biết người hiểu cháu nhất!”

      Cảnh Tô nhìn Tống Tường và Lam phu nhân chuyện với nhau , rất hâm mộ , tại sao mình sinh sống trong gia đình như vậy đây ?

      “ Chị Cảnh Tô , chúng ta cùng làm !” Tống Tường tốt bụng nhắc nhở Cảnh Tô , ta cũng thể để cho Lam phu nhân biết tình cảnh tại của Cảnh Tô , bằng ta xong đời rồi !
      Last edited: 10/5/15
      dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Cầu hôn người nào?
      Editor: nhuandong

      “Ai ai, nghe chưa? Tối nay có người ở ‘Vạn Đình’ cầu hôn với Diêu Mộng Lan!”

      “Diêu Mộng Lan? Đó phải là siêu sao quốc tế đó sao?”

      “Đúng vậy, đúng vậy, chính là ấy!”

      “Vậy có ná nhiệt để xem rồi!”

      “Đúng vậy, nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, minh tinh phải là dựa vào vài scaldan để ăn cơm hay sao?”

      Trong phòng bệnh, tâm tình Tư Mộ Thần vô cùng tốt.

      “Lão đại, muốn tung tin đồn đó ra ngoài!”

      “Tin đồn gì, đó chính là ! Lão tử sớm hỏi thăm ràng, tiểu tử Dung Thiểu Tước kia muốn cưới đó, ngay cả kích thước chiếc nhẫn kia cũng là của ta!”

      Trái lại Tư Mộ Thần rất hài lòng, phải tiểu tử đó muốn giành phụ nữ với hay sao? Lão tử phải để cho khắp thiên hạ biết mi phải cưới người phụ nữ tên Diêu Mộng Lan đó! Nhất định vào lúc này đám chó săn mai phục ở ‘Vạn Đình’, hừ hừ, an tâm nằm ở giường bệnh rồi!

      Gương mặt Lục Phạm đầy vạch đen, lão đại phúc hắc, tại liền khiến chị dâu có người đàn ông nào để dựa vào được, sau đó từ từ thu lưới, là cao tay! khỏi phải ngước lên nhìn!

      Vạn Đình, Dung Thiểu Tước dùng cơm với Diêu Mộng Lan.

      bàn bít têt thịt bò, tâm tư của hai người giống nhau, mâm chỉ phát ra thanh lách cách.

      Rượu đỏ bàn diễm lệ, những người bên cạnh kéo violin, trong hoàn cảnh buông lỏng như vậy, có thể khiến người ta quên cái thành phố huyên náo vui này.

      Hai người bàn ăn cũng khó có khi buông công việc trong tay xuống cùng nhau hưởng thụ buổi tối tốt đẹp, có thể nhìn ra miệng của khẽ giương lên, trong đôi mắt là tràn đầy ngọt ngào.

      “Thiểu Tước, rất lâu chúng ta cũng cùng nhau ăn cơm như thế này rồi!” Diêu Mộng Lan vui vẻ xong, còn bất chợt gắp bánh mì vào trong đĩa ăn của mình.

      “Em thích ? Vậy sau này thường đến đây !” Dung Thiểu Tước cũng thích tình cảnh như vậy, hi vọng trải qua cuộc sống như vậy đến dường nào, mà nếu người kia là Cảnh Tô tốt biết bao?

      dừng việc dùng cơm lại như có điều suy nghĩ khiến trong lòng Diêu Mộng Lan ngẩn ra.

      Diêu Mộng Lan để dao nĩa xuống, thanh kia cắt đứt suy nghĩ của Dung Thiểu Tước:”Sao ăn nữa vậy? Mộng Lan!”

      “Thiểu Tước, và Cảnh Tô là như thế nào?” rất gấp, nhưng Dung Thiểu Tước ép được.

      “Mộng Lan, kết giao với ấy!” Dung Thiểu Tước nhàng lắc ly rượu đỏ, khiến cho người ta thấy cảm xúc.

      Lời của khiến nội tâm Đường Trúc bắt đầu rối rắm, xong đời rồi, hoàn toàn Cảnh Tô, nắm đấm của mở ra rồi đóng lại, đóng rồi lại mở . Cuối cùng cầm hộp trong túi quần tây trang, đưa ra quyết định.

      “Bộp bộp”, vỗ hai tay, nhân viên phục vụ mang lên bó hoa hồng đỏ rực.

      Dung Thiểu Tước cầm hoa hồng, lấy nhẫn ra, quỳ chân trước mặt Diêu Mộng Lan.

      “Mộng Lan, gả cho !” Trong ánh mắt của như là có do dự, từ giây phút cứu , quyết định muốn kết hôn với trưởng thành này, muốn kết hôn, rồi lại do dự.

      , !” Diêu Mộng Lan kéo ghế ra, liên tiếp lùi lại về phía sau, màn này làm nhói đau trái tim Dung Thiểu Tước.

      “Thiểu Tước, em…em còn có nghiệp, tình hình tại em làm sao có thể kết hôn được chứ? , trước đây lấy nghiệp làm trọng mà! Diêu Mộng Lan coi như tốt lắm, nhưng duy chỉ bỏ sót việc ngờ Dung Thiểu Tước cầu hôn nhanh như vậy, biết Dung Thiểu Tước đưa ra quyết định phải là đùa.

      “Mộng Lan, gả cho !” Giọng điệu của có chút lạnh, như muốn nhanh chóng hoàn thánh cái nghi thứ này.

      “Ai ai, các người là ai vậy? Các người thể vào!” Nhân viên phục vụ ngăn ở trước cửa, cho bọn họ vào, nhưng thể chống lại khí hung thế mạnh.

      Thiểu Tước, Thiểu Tước, đó là ký giả, ký giá! Diêu Mộng Lan nắm tay Dung Thiểu Tước, gương mặt nóng nảy, trong mắt gần như là muốn khóc.

      “Mộng Lan, em có gì mà phải trốn tránh? Chẳng lẽ để mọi người biết chúng ta ở chung chỗ tốt sao?”

      “Thiểu Tước, van , van , cần phá hủy em! nên!” Lúc này mặt đầy nước mắt, nhưng cũng khiến người đàn ông khác mất lòng tin.

      “Em trốn ở dưới gầm bàn ! đối phó họ cho!” Cuối cùng Dung Thiểu Tước cũng thở dài cái, bỏ qua Diêu Mộng Lan.

      “Nhân viên phục vụ, cho bọn họ vào !”

      Đèn flash, microphone đồng loạt hướng về phía Dung Thiểu Tước, còn có những người khác nhìn khắp gian phòng như ngắm đồ sưu tầm, nhưng phát ra bất kể ai khác, chỉ thấy bàn ăn có hai phần ăn giống nhau.

      “Xin hỏi Dung tiên sinh, và Diêu Mộng Lan tiểu thư dùng cơm ở đây sao?”

      “Đầu tiên, cảm ơn các bạn truyền thông quan tâm, chính tôi ở ngay tại đây , tôi và Diêu Mộng Lan tiểu thư, có gì cả! Tiếp theo, tôi cũng dùng cơm với ấy, cuối cùng, xác thực là tôi muốn cầu hôn với bạn !” Dung Thiểu Tước nhìn trước cửa xuất bóng người, ý niệm chợt lóe qua.

      “A, sao? Vậy xin tiên sinh tiết lộ chút về bạn của mình được ?”

      “Dĩ nhiên có thể, xin mọi người chờ chút!” Dung Thiểu Tước xuyên qua đám ký giả, tới căn phòng cách vách. Đám ký giả đứng nguyên chỗ nhìn tôi, tôi nhìn

      “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”

      “Tôi làm sao mà biết được? Nhưng cứ tin tưởng rằng Dung Thiểu Tước cũng làm ra trò quỷ gì đây, chúng ta cứ chờ !”

      “Cảnh Tô, em theo !” Dung Thiểu Tước cầm tay lên, chân tướng kéo ra ngoài, mặt Cảnh Tô mờ mịt.

      Cho đến lúc xuất trước mặt ký giả nhìn Dung Thiểu Tước quỳ mặt đất cầu hôn với , đều rơi vào trong sương mù.

      cầu hôn em?” vất vả, mới tìm lại được giọng của mình, cũng phải bởi vì cảm động hay là vui vẻ mà là như bị môt quả bom nặng ký nổ da thịt.

      “Cảnh Tô! Gả cho !” hề lạnh tĩnh giống như khi cầu hôn Diêu Mộng Lan, nội tâm của vừa sợ lại chờ mong, cầu nguyện Cảnh Tô cự tuyệt .

      Bộ dạng khẩn trương chân thành như vậy, biết làm cảm động trái tim bao nhiêu , trường truyền hình trực tiếp được phát các đài truyền hình, kể cả tất cả đàn ông bên phía Tư Mộ Thần đều cầu nguyện đồng ý, Diêu Mộng Lan ở dưới đáy bàn gắt gao nhìn màn này, liều mạng lắc đầu, nhưng ai nhìn thấy suy nghĩ của .

      Dài như nửa thế kỷ trôi qua, hô hấp ở trường giống như ngừng lại, bởi vì bọn họ sợ chút xíu thôi cũng đánh vỡ cảnh tượng duy mỹ này, chỉ chút sai lầm cũng bỏ qua hành động của nữ chủ nhân.

      “Cảnh Tô, gả cho được ? cho em hạnh phúc!” Lần thứ ba, Dung Thiểu Tước lên tiếng, lần đầu tiên sợ thất bại đến như vậy!

      ----Lời ngoài mặt----

      Có đồng ý hay đây? Có đồng ý hay đây????
      Last edited by a moderator: 11/5/15
      dunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 49: Đồng ý cũng có nghĩa là kết hôn.
      Editor: nhuandong

      Cảnh Tô nhàng gật đầu cái, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Dung Thiểu Tước cũng rơi xuống đất, trong tiếng chúc phúc của nhóm truyền thông, Cảnh Tô và Dung Thiểu Tước rời khỏi “Vạn Đình”

      Tư Mộ Thần làm thế nào cũng nhớ kết quả thúc đẩy lại là dạng này, oán hận nhìn Lục Phạm.

      “Lão đại, đừng nhìn em như vậy, như thế nào nữa em cũng thể bay đến trường phá hư được!” Lục Phạm biết Tư Mộ Thần lại bắt đầu rục rịch chộn rộn.

      “Ai ai, thôi, để tiểu tử này hài lòng lát, coi như nhóc đồng ý vào lúc này, cuối cùng vẫn trở về, cùng lắm tại để cho ấy chịu chút đau khổ!”

      Lục Phạm nhìn Tư Mộ Thần lúc khẩn trương lát sau bình tĩnh, là có chút chịu nổi.

      “Cảnh Tô, nằm mơ hay sao?” Dọc đường Dung Thiểu Tước ngừng hỏi vấn đề này.

      “Tôi cũng chỉ đồng ý lời cầu hôn của thôi, phải sao?” Cái này giống như , phải là chuyện giữa ban ngày sao? Đạo lý giống nhau.

      Mặc dù là như vậy, Dung Thiểu Tước cũng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, kết giao là có điều kiện, nhưng lần cầu hôn này có bất kỳ điều kiện tiên quyết nào, cái này có phải lên Cảnh Tô tiếp nhận đúng ?

      Dưới đáy bàn, Diêu Mộng Lan biết khóc bao lâu, cuối cùng có bàn tay đưa tới trước mắt , lau nước mắt mình cái, đặt ở trong lòng bàn tay ta.

      Ngước mắt nhìn người đàn ông thua gì Dung Thiểu Tước, Diêu Mộng Lan nghẹn ngào mở miệng, trong mắt lại thoáng qua tia tính qoán: “ là ai? nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n cũng là đám chó săn kia ư?” ta trợ giúp mình, nhưng Diêu Mộng Lan tin tưởng bất kỳ người phương nào sao có thể dễ dàng cảm động được đây?

      “Quả nhiên là Diêu Mộng Lan?” Tống Tường mở miệng cười, trong mắt hình như có chút giễu cợt.

      Thấy mình diễn nổi nữa, Diêu Mộng Lan định kéo ghế ra ngồi xuống, đương nhiên nước mắt của ta cũng chỉ là giả bộ cho Dung Thiểu Tước nhìn, ít nhất cũng phải chứng mình có .

      “Vị tiên sinh này, còn biết xưng hô như thế nào đây? Hình như là người giống Mộng Lan phải!” ta tự giữ thân phận cao quý. Chẳng thèm ngó tới ta, trong giọng có lộ ra chút khinh bỉ.

      “Ha ha, tôi? Kẻ bất tài này họ Tống, tên, Tường!” Khi chữ cuối cùng nặng nề phun ra từ miệng người đàn ông, ta lập tức ngã ngồi mặt đất.

      “Thái, thái tử!” Trong mắt ta có khủng hoảng: “Thái tử, sao lại như vậy? Nhất định là giả!”

      Thái tử tới? Cha biết ? Trong đầu Diêu Mộng Lan chợt lóe lên suy nghĩ này, nếu như thái tử biết bọn họ có cái suy nghĩ kia, làm sao đây? Tính mạng của bọn họ còn nữa.

      “Diêu Mộng Lan, cảm thấy tôi phải là ?

      Dấu khắc hoa mai lúc trước lưng là tôi khắc lên đấy!” Giọng Tống Tường mập mờ, nhưng trong mắt ta nhìn lại là cơn ác mộng.

      , , , thái tử, tôi sai rồi! bỏ qua cho tôi !”

      “Hả, sai cái gì? Ngoan…tôi còn có chuyện muốn làm! Sao tôi có thể để bị thương được chứ?” xong còn muốn kéo cái người dưới đất lên đến bên người mình, vươn tay ấn eo thon của ta, chọc cho Diêu Mộng Lan liên tiếp thẹn thùng.

      “Thái tử~ cần!” ta nũng nịu thành tiếng, cúi đầu nhìn đất, ta cho là bộ dáng của mình đủ để bất kỳ người đàn ông nào cũng động tình, nhưng ta biết, đàn ông thích giả bộ, nhưng thích làm bộ quá mức.

      Tống Tường cố nén khó chịu trong lòng, phân phó Diêu Mộng Lan phen, sau đó đùa giỡn hồi lâu rồi mới thả ta , trước khi rời khỏi Diêu Mộng Lan thầm vui mừng, tại ta càng thêm đảm bảo, người bên thái tử hắc đạo, còn phải đều ở bên hai nhà hắc bạch sao?

      Nhà họ Dung, lão thái thái tức đến giơ chân, người cháu này là bướng bỉnh!

      “Tìm Dung Thiểu Tước về cho tôi! Nhanh !” Bà ngồi ở ghế salon, người giúp việc ở bên khuyên, nhưng hình như hiệu quả ngược lại.

      “Phu nhân, thiếu gia nơi hẹn, mời người đến cùng gặp mặt Cảnh Tô tiểu thư!” Người giúp việc vâng vâng dạ dạ nội dung cuộc điện thoại cho lão thái thái, chỉ sợ bà quả bóng lửa phun đến mặt mình.

      Ngoài dự đoán mọi người, ngược lại Dung lão thái thái trang điểm, mặc lên mình bộ đồ lộng lẫy, gần như bà đeo tất cả các đồ trang sức lấp lánh lên người.

      “Cảnh Tô, bà nội gọi trở về, em trở về cùng , được ?” Dung Thiểu Tước thận trọng nhìn Cảnh Tô, chỉ sợ lắc đầu cái, đồng ý, lần trước bà nội vui vẻ với Cảnh Tô rồi.

      cảm thấy tôi qua sao? cho bà nội biết địa chỉ của tôi, tôi ở nhà chờ bà ấy, nhưng thể tới!” Cảnh Tô biết thủ đoạn đối phó với những người nhà giàu này, dĩ nhiên là tới cửa nhìn sắc mặt, vào lúc này quyền chủ động ở trong tay chính mình.

      “Được, vậy liền bảo bà nội qua đó tìm em, chờ ở dưới lầu, nếu bà nội làm khó dễ em, em lậo tức gọi cho ?”

      “Được, vậy tôi về trước!”

      Nhìn Cảnh Tô lên lầu, Dung Thiẻu Tước cũng thẳng về, ta sai Vương Tiêu đón bà nội rồi, đoán chừng lúc này cũng sắp tới!

      “Ít tước, cháu nơi hẹn chính là nơi này?” Chung cư như vậy, bà đâu nguyện ý tới, đây phải là tự hạ thân phận hay sao?

      “Bà nội, tầng 6 phòng 607, gặp Cảnh Tô , ấy muốn chút chuyện với bà, bà nội cũng hi vọng lúc cháu có mặt, chút chuyện “riêng tư” với Cảnh Tô hay sao?”

      Lời này của Dung Thiểu Tước lên lòng bà, Dung lão thái thái mỉm cười gật đầu cái, đeo cái kính mát lớn nghênh ngang tiêu sái lên. Nhưng bà ngờ thang máy tầng sáu lại hỏng.

      Đợi đến khi bò lên tới tầng sáu là mồ hôi chảy đầy mặt, bà đến tuổi này rồi nào có còn vận động nhiều nữa? Bà nhịn được lau mặt mình, khuôn mặt trang điểm tinh xảo dưới cái quệt tay mà bị phá thành từng mảng .

      Khi Cảnh Tô nhìn thấy gương mặt lão thái thái, trong lòng thầm vui vẻ, điều này ràng chính là kiệt tác của , thang máy là do tiện tay đổi tấm biển sang mặt sau, lão thái thái này ngu ngốc cách đáng .

      ....còn, còn mau, mau rót ly nước tới cho tôi?” Dung lão thái thái nhìn Cảnh Tô thở ra hơi, trong bụng tràn ngập lửa hận.

      “ha ha, lão phu nhân, xem ra thân thể bà xương cốt vẫn còn tệ, hơi leo lên tầng sáu còn lao lực!” lời của Cảnh Tô làm cho người ta nghe ra được là khen ngợi hay chế giễu, nhưng lão thái thái cũng tiện phát tác.

      “Lão phu nhân, mời bà ngồi! Tôi rót chén trà cho bà!” Dĩ nhiên Cảnh Tô nghĩ làm thế nào để lão thái thái tiếp nhận mình, dù sao ở giây phút đồng ý lời cầu hôn kia, vẫn nghĩ đến lời mình , Dung Thiểu Tước đúng là người hoàn mỹ, có lẽ sống chung cả đời cũng tệ.

      “Cảnh Tô, đúng ? Tôi cho biết, nhà họ Dung chúng tôi tuyệt đối tiếp nhận dạng người phụ nữ như !” câu khiến mọi biện pháp của Cảnh Tô đều bị bỏ .

      “Dung lão thái thái, là Dung Thiểu Tước muốn cưới nên để bà đến đây làm thuyết khách hay sao? Vậy mời ta tự mình !”

      .. người đàn bà này đừng có mà biết phân biệt! Đừng chờ đến khi tôi làm cho chịu nổi!” Bà ác ngoan cảnh cáo, lại đổi được nụ cười khẩy của Cảnh Tô.

      Cuối cùng, vẫn còn nhớ được, Dung lão lão là được băng ca mang rời .

      “A tiêu, , bà thích bộ dáng như vậy sao?”
      Last edited by a moderator: 11/5/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :