1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu ngọt ngào - Tạ Thượng Huân Full đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.3:


      Hai ngày sau, tại phòng làm việc riêng của quản lý, Cốc Dạ Lam đích thân phỏng vấn Chu Huyền Mỹ. Lúc mới gặp mặt, hơi giật mình, đúng là dáng dấp có mấy phần giống Doãn Tịnh Thủy, nhưng cứng ngắc hơn nhiều, thiếu mất hồn nhiên , duyên dáng.


      Cốc Dạ Lam quyết định cho Chu Huyền Mỹ ở lại, coi ta là "thế thân" để trút giận.


      Thấy ông xã làm việc quá vất vả, Doãn Tịnh Thủy thu xếp kỳ nghỉ hai ngày đêm ở suối nước nóng, tạm thời gác lại chuyện công ty và chuyện gia đình, trở lại thời gian đương ngọt ngào trước đây.


      Tại hội quán nước nóng của khu nghỉ dưỡng ở phía Bắc, có suối nước nóng tự nhiên nổi tiếng gần xa. đặt trước gian phòng rộng rãi, lịch , tao nhã, hơi nước nóng bốc lên cuồn cuộn, có tác dụng giúp toàn thân thư thái, tinh thần sảng khoái. Phóng mắt nhìn ra bên ngoài, ba mặt đều là phong cảnh thiên nhiên, khiến cả tinh thần và thể xác đều được thư giãn. Ngoài tắm nước nóng, nơi đây còn cung cấp dịch vụ trị liệu, spa chuyên nghiệp, giúp máu dễ lưu thông, tiêu tan mệt nhọc .


      Vợ chồng cùng nhau spa, cũng là loại tình thú.


      Sau khi cả cơ thể thoải mái, hai người cùng tản bộ tới phòng ăn, muốn nếm thử món canh đặc biệt ở đây. Trong bát là canh rong biển, bên có thịt ba rọi, nhìn đơn giản, nhưng khi nếm thử mới nhận ra canh vẫn giữ được nguyên vị rong biển tươi mát.


      Trong lòng thư thái , còn có thể thoải mái chuyện phiếm. Đối với những cặp vợ chồng bận rộn thời nay, lâu lâu đến đây lần cũng rất tốt. Mỗi người nên có những lúc quên tất cả, hưởng thụ quãng thời gian của hai người, nạp năng lượng cho hạnh phúc vợ chồng.


      Tôn Vô Nộ mỉm cười thỏa mãn. " đêm ở hội quán nước nóng này thư thái, Tịnh nhi, cám ơn em."


      "Là ông xã trả tiền hết đấy!"


      "Được, lo toàn bộ hóa đơn." cười sang sảng.


      "Ngày mai, sau khi thức dậy, chúng ta đến suối nước nóng lần nữa, ăn cơm trưa xong rồi trở về."


      "Ở đây, mọi chuyện đều nghe lời em."


      Tịnh Thủy quyến rũ nở nụ cười. "Em rất muốn cảm ơn bà nội, mặc dù nhà mình có người giúp việc, còn có bà vú chăm sóc cho hai con, nhưng nếu như có bà nội trông nom, em thể yên tâm qua đêm ở bên ngoài. Chấn Á và Đồng Á còn quá , rất cần người thân ở bên cạnh bầu bạn."


      "Em là người mẹ tốt, Tịnh nhi, con của chúng ta hạnh phúc hơn lúc còn , đây là chuyện khiến cảm thấy được an ủi nhất." Tôn Vô Nộ rất vui vì vợ và bà nội có thể sống chung nhà, để có thể an tâm làm việc. "Đúng rồi, gần đây em có hoạt động gì đặc biệt đúng ?"


      "Em nhận được thiệp mời của người bạn thời đại học, vẫn còn suy nghĩ xem có nên hay ."


      "Tại sao ? phải em có thể thoải mái gặp mặt Cốc Dạ Lam như trước hay sao?"


      "Ông xã thân ái, trong lòng em có vướng mắc, có nghĩa là trong lòng ấy có!" Tịnh Thủy nâng vai, thấp giọng : "Sau này, em mới hiểu được, bởi vì cuộc sống hôn nhân của em trôi qua hạnh phúc, em và ông xã em lòng nhau, cho nên khi gặp lại bạn cũ, trong lòng có gì vướng mắc. Nhưng Dạ Lam khác. ấy chưa kịp chuyện đương với Thẩm Uyên có con, rồi sau đó kết hôn, đây là tổ hợp hôn nhân tồi tệ nhất, mù quáng nhất."


      "Cốc Dạ Lam oán thán với em?" Tôn Vô Nộ hề thông cảm, đơn thuần chỉ là chuyện phiếm với bà xã.


      " ấy là loại người cho dù bị đánh gãy răng cửa cũng kiên cường nuốt máu xuống, bây giờ lại tập trung toàn bộ chú ý sang mẹ chồng ấy, ấy kể mẹ chồng gây khó dễ cho ấy như thế nào. . . . . . Việc duy nhất em có thể làm là an ủi ấy mà thôi, bác Thẩm vốn là người cầu toàn nên mới như vậy, chứ phải cố ý nhằm vào ấy."


      "Đó là cuộc hôn nhân ta dùng trăm phương ngàn kế theo đuổi, bây giờ còn hài lòng cái gì?"


      " ấy chưa từng ba chữ ‘ hài lòng’. Theo cá tính của ấy, ấy nhất định nghĩ biện pháp khiến tất cả trưởng bối trong nhà thể hài lòng với ấy, như vậy Thẩm Uyên cũng thể hài lòng, chỉ như vậy thôi ấy cảm thấy thỏa mãn rồi." Tịnh Thủy cười, thở dài : "Thành , đôi lúc em thể bội phục ý chí phấn đấu của Dạ Lam, học nhất định phải đứng thứ nhất, sau khi kết hôn cũng cầu những thứ tốt nhất, hiểu được ấy lấy nghị lực ở đâu ra?"


      Tôn Vô Nộ điểm lên chóp mũi cái."Em cứ như bây giờ là tốt rồi. Loại phụ nữ giống Cốc Dạ Lam, chịu nổi, những dụng tâm của ta đối với chồng và con hoàn toàn chệch hướng rồi." Bữa tiệc mừng thọ của bà ngoại là lần thứ hai gặp Cốc Dạ Lam, thực rất khó đối đãi với ta như người phụ nữ bình thường, ta giống như nữ chiến binh mặc áo giáp, xung quanh phát danh thiếp tự giới thiệu chức vụ của mình, ngay cả cũng nhận được tấm, khó chịu.


      Tịnh Thủy cười ngọt ngào, cho dù kết hôn được mấy năm, nhưng vẫn thích làm nũng như trước.


      "Ông xã thân ái, vậy nếu như người bạn thời đại học gửi thiệp hồng kia là Trác Lập Bình, em có nên ?"


      " chứ!" tỏ ra hào phóng vô cùng.


      "Trác Lập Bình là em cùng cha khác mẹ của Thẩm Uyên đấy!"


      "Cái gì? Em Thẩm Uyên?" chưa từng nghe qua có người này.


      "Ba ngoại tình, sinh được con ở bên ngoài, mặc dù ấy mang họ Thẩm, nhưng Thẩm Uyên đối xử với Trác Lập Bình cũng coi như săn sóc, cho nên chủ trì hôn lễ của ấy. Em có thể sao?"


      Tôn Vô Nộ nhướng mày, rất muốn đổi giọng bảo nên , nhưng lại sợ bị vợ chế giễu.


      quá giảo hoạt! trừng mắt nhìn .


      Cả lông mày Tịnh Thủy cũng bao hàm ý cười, bộ dạng ông xã giận mà dám đáng .


      "Nhưng mà… " tự thả cho cái thang. "Em hỏi thăm trước, xem bác Thẩm và bà Thẩm có ? Nếu họ , em ."


      " sao?"


      "Em sợ bác Thẩm và bà Thẩm lôi kéo em lại chuyện cũ, như vậy thấy khó chịu."


      Tôn Vô Nộ nhấc bát canh lên, bày tỏ kết thúc đề tài này tại đây.


      Hai vợ chồng tiếp tục tâm , Tịnh Thủy nghĩ khi các con được ba tuổi cho chúng nhà trẻ, nên bắt đầu thu thập các tin tức liên quan. Mặc dù Tôn Vô Nộ giao cho xử lý mọi việc trong nhà, nhưng những chuyện có liên quan đến các con cho rằng nhất định phải cùng ba nó thương lượng.


      "Đừng cho chúng cùng nhà trẻ với Thẩm Thạch Phật, đứa bé kia quá trầm." Tôn Vô Nộ chỉ có điều kiện duy nhất này.


      "Vậy chọn trường khác là được."


      "Tên của đứa bé kia lạ."


      "Nghe Dạ Lam kiên trì muốn lấy cái tên này."


      "Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"


      "Lần sau gặp mặt Dạ Lam, em hỏi ấy."


      " cần, chuyện nhà bọn họ muốn nghe nhiều." Dường như đặc biệt ác cảm với gia đình Thẩm Uyên .


      Tịnh Thủy uyển chuyển, nở nụ cười hàm ý, nghĩ thầm, ông xã học đại học ở Đài Loan nên chắc chưa đọc qua chùm thơ của Chu Di Tôn, trong đó có hai câu:



      "Thiếp tựa như tư sơn trường ở mắt,
      Lang như đá Phật bản vô tâm."





      Tượng Phật bằng đá, dĩ nhiên vô tâm, vô tình, vô ái, có lẽ Cốc Dạ Lam muốn mượn tên con trai để lên án chồng ấy vô tâm.


      (*) Chu Di Tôn (1629- 1709), tên hiệu là Trúc Tra, tác gia nổi tiếng đời Thanh.

      [URL='https://i.imgur.com/R70tx8R.png%5b/IMG']https://i.imgur.com/R70tx8R.png[/IMG[/URL]]

      Nhưng Thẩm Uyên có hiểu được dụng ý của ấy ?


      khẽ mím môi, bữa ăn hôm nay náo nhiệt, đôi mắt đong đầy nước nhìn quanh bốn phía. "Hôm nay rất nhiều người đến đây ăn, buôn bán nhất định rất tốt." Khi nhìn quanh, sức quyến rũ của phái nữ bắn ra bốn phía.


      Tôn Vô Nộ phát ra trong phòng ăn có ít đàn ông nhìn trộm bà xã . "Chúng ta trở về phòng !" Hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, cùng chờ mong đêm nóng bỏng.


      Sau khi no bụng mong chờ làm tình là chuyện rất bình thường.


      Đúng lúc này, bốn phía đột nhiên trở nên xôn xao——


      "Là Triệu Tinh Tinh và chồng ấy Lý Mộng Thiên!"


      "Vợ chồng nghệ sĩ cũng đến đây tắm nước nóng, hổ danh là hội quán nước nóng cao cấp. . . . . ."


      "Hội quán này mời bọn họ đến phát ngôn sao? Bọn họ vẫn nổi tiếng là đôi vợ chồng hạnh phúc trong giới nghệ sĩ mà."


      " thể nào, chi phí rất cao. . . . . ."


      "Nhưng nhìn xem, Triệu Tinh Tinh nổi tiếng như vậy, từng biểu diễn rất nhiều chương trình, lại vừa làm người phát ngôn, vừa quay quảng cáo, còn Lý Mộng Thiên chỉ là diễn viên hạng hai, đứng cạnh Triệu Tinh Tinh trông giống như nữ vương và tùy tùng."


      "Lý Mộng Thiên rất tuấn tú! Còn Triệu Tinh Tinh ngoại trừ bề ngoài, còn có tài ăn ."


      "Nghe mẹ Lý Mộng Thiên là nhân viên vệ sinh, chuyện này có ?"


      " thể nào, vợ chồng bọn họ cùng nhau kiếm tiền, thu nhập mỗi tháng hơn trăm vạn nguyên, chẳng lẽ nuôi nổi mẹ mình?"


      "Ai ôi, thời nay ai cũng sinh con tốt, Triệu Tinh Tinh cũng sinh hai con rồi đấy."


      ". . . . . ." Xung quanh ồn ào hẳn lên. Buôn chuyện quả nhiên là bản tính của con người.


      Tôn Vô Nộ lại làm như nghe thấy, cầm tay bà xã ra ngoài. xem các chương trình giải trí cũng xem phim bộ, có lẽ từng liếc xem tin tức của hai nhân vật kia, nhưng vẫn có ấn tượng.


      Doãn Tịnh Thủy có chút tò mò, đưa mắt nhìn Triệu Tinh Tinh và Lý Mộng Thiên qua lâu hơn chút, minh tinh hóa trang nhìn khác gì người qua đường!


      Nhưng mà, sao Triệu Tinh Tinh cứ nhìn chằm chằm vào ông xã thế? Phụ nữ lập gia đình nên cư xử như thế chứ!


      Tôn Vô Nộ muốn cùng bà xã trở về phòng ân ái, ra khỏi phòng ăn liền theo đường dành cho người bộ về hướng hội quán nước nóng, nên biết có người đuổi theo phía sau bọn họ.


      "Tôn Vô Nộ! Đứng lại, Tôn Vô Nộ ——"


      Bảo đứng lại?


      Ai dám bảo đứng lại?


      Tôn Vô Nộ trầm mặt xuống, xoay người, trừng mắt nhìn.
      AikoNguyenlinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8.1:

      Editor: Phục Hy -


      " là ai?" Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lẽo, cứng rắn.


      Triệu Tinh Tinh, năm nay tuy hơn ba mươi tuổi, nhưng nhan sắc được bảo dưỡng vô cùng tốt, sinh hai con mà vẫn tươi trẻ, đầy sức sống. Thêm vào đó, nghiệp của rất thành công, là trong năm nữ minh tinh nổi danh nhất ngành giải trí, trong tay luôn có hai đến ba hợp đồng biểu diễn, biết có bao nhiêu nhân viên làm việc kiếm cơm dựa vào , tên tuổi của thành hàng hiệu, cho nên hễ là người Đài Loan thể biết đến . Đây là người đàn ông đầu tiên để vào mắt, kinh ngạc lắm rồi, vậy mà ta còn dám . . . . . .


      " biết tôi là ai? Tôi là Triệu Tinh Tinh!" Bấy lâu nay, chưa từng phải tự khai báo tên mình, hơn nữa, còn cố ý dùng tên tiến vào giới văn nghệ.


      Tôn Vô Nộ nghiêm mặt, trầm giọng : "Triệu Tinh Tinh, tôi biết tên của rồi, vậy thế nào? mở miệng bảo tôi ‘ đứng lại ’ là có ý gì?"


      Nếu phải mấy năm nay Triệu Tinh Tinh từng trải hơn trước nhiều, có lẽ bị sắc mặt hù dọa đến mức đứng nổi.


      " hoàn toàn nhớ tôi?"


      Tôn Vô Nộ quay đầu hỏi vợ : "Bà xã, em quen người phụ nữ này sao? phải chứ, ta lớn hơn em ít nhất 7, 8 tuổi, sao em lại có bạn học lớn tuổi thế này?"


      Doãn Tịnh Thủy cố nín cười, hồn nhiên lắc đầu.


      Triệu Tinh Tinh nổi tiếng là có ngôn từ sắc bén, ngờ có người còn độc lưỡi hơn ta. Mắt ta trợn tròn nhìn chằm chằm. "Tôi mới ba mươi . . . hai tuổi thôi! Tôn Vô Nộ, Tôn đại thiếu gia, nhiều năm gặp, vẫn coi ai ra gì như trước đây.”


      Sắc mặt Tôn Vô Nộ trầm xuống. "Tôi biết ... liền mắng tôi coi ai ra gì, ra là nguyên thủ quốc gia, toàn thế giới phải biết à? Chính mới coi ai ra gì, nghĩ là Thiên vương chắc?"


      (*) Thiên vương: Siêu sao


      Triệu Tinh Tinh bỗng cứng người, vốn muốn tỏ ra hãnh diện trước mặt để phát tiết những uất ức thời nữ sinh, còn là chú chim sẻ nữa, cố gắng biến chính mình thành Phượng Hoàng, thấy sao?


      Tịnh Thủy thấy chồng Triệu Tinh Tinh là Lý Mộng Thiên yên lòng qua đây, bèn cười nhắc nhở: "Chồng tới kìa, còn muốn tiếp tục nhận thân thích với chúng tôi sao? là danh nhân rồi, còn lo lắng người biết chưa đủ nhiều? Cứ coi như ông xã tôi có mắt tròng, cần gì phải để trong lòng !"


      Triệu Tinh Tinh nhìn dung nhan xinh đẹp như điêu khắc, trẻ trung, quyến rũ, toàn thân tỏa ra ánh sáng chói mắt, giơ tay nhấc chân đều toát ra sức quyến rũ thuần khiết của phái nữ, đây là thiên kim tiểu thư, thiếu phu nhân gia đình quyền quý, tựa như viên Minh Châu tỏa sáng rực rỡ.


      Người phụ nữ Tôn Vô Nộ coi trọng nên như vậy, trời sinh mệnh Phượng Hoàng.


      Triệu Tinh Tinh nhìn Tôn Vô Nộ dắt tay vợ rời , đột nhiên nhận ra bản thân mình năm đó tỏ tình với là chuyện buồn cười, khi đó chỉ lạnh lùng câu "Tôi có hứng thú với ‘ Ma Tước biến thành Phượng Hoàng ’!" Từ đó, nỗ lực biến mình trở nên mạnh mẽ, phải công thành danh toại, để tất cả mọi người đều biết đến , mà con đường tắt nhanh nhất là tiến vào giới nghệ thuật.


      Cuối cùng, chim sẻ cũng biến thành Phượng Hoàng, nhưng hơn 30 tuổi rồi.


      "Ông xã, trước đây Triệu Tinh Tinh quen biết à?"


      " ta thể là bạn học của , cũng có quan hệ gì trong công việc. . . . . ." Tôn Vô Nộ nghĩ nghĩ lại, vẫn cảm thấy người phụ nữ kia giống loại người ra đường nhận loạn người quen. “ ta coi ai ra gì, người duy nhất có khả năng như thế chỉ có con giúp việc của nhà dạo trước. Mỗi khi đến lễ mừng năm mới, giúp việc dẫn con đến giúp tổng vệ sinh, bà nội tặng bé ấy bao lì xì lớn. . . . . . Trong ấn tượng của , hình như có hai hay ba con của người giúp việc trộm nhét thư tình cho . . . . . . Chậc, phiền chết rồi, làm sao mà biết ta là ai đây?" Cuối cùng, căm tức rút ra kết luận.


      Tịnh Thủy bật cười. hầu nhìn thấy đại thiếu gia nhà giàu, dáng dấp đoan chính, cao quý, cuốn tiểu thuyết tình lãng mạn nhanh chóng lên men, mơ ước Đại thiếu gia ta điên cuồng! Nhưng chắc Triệu Tinh Tinh chưa bao giờ nghĩ tới, hầu len lén tỏ tình với đại thiếu gia chỉ có mình ta.


      "Nhưng ông xã này, ấy là người nổi tiếng đấy!"


      "Rất xin lỗi, muốn làm tùy tùng của nữ minh tinh, đàn ông chỉ biết khoe mẽ, có năng lực thực xứng là đấng nam nhi. Người như vậy chỉ có thể làm nam hầu mà thôi."


      "Ông xã, miệng xấu."


      "Nếu em hôn , càng tệ hơn . . . . . . Hôn toàn thân. . . . . " Tay chậm rãi trêu chọc , đôi môi bá đạo, cuồng dã hôn môi , đầu lưỡi dây dưa, thành thạo châm lửa, khiến thân thể hai người dần dần trở nên nóng bỏng, khát vọng quấn quít lấy nhau, lửa tình mãnh liệt nổ tung. . . . . .


      nằm bả vai thở dốc, hơi thở khiến người ta trìu mến phun lên cổ , vội chặn ngang ôm lấy , cùng nhau ngã xuống giường lớn, phóng túng cả đêm.


      Sau cuộc hành trình đến suối nước nóng, Tịnh Thủy bất ngờ phát mình mang thai.


      Tôn Vô Nộ thâm tình nhìn cười, chủ động đưa toàn bộ lịch khám thai hàng tháng vào lịch trình làm việc của mình, nếu có chuyến công tác thể , đành phiền mẹ vợ cùng , Đỗ Thiến Dung dĩ nhiên rất vui vẻ đồng ý.


      Nhận được niềm vui bất ngờ, Tôn Vô Nộ hào phóng cho tham dự hôn lễ của Trác Lập Bình, tiện thể gặp lại các bạn cùng lớp hồi đại học.


      Tịnh Thủy vui vẻ hẹn Trác Lập Bình đến trung tâm thương mại Thời Đại chọn quà kết hôn, đồng ý tặng chiếc túi hàng hiệu, nhân tiện mua thêm mấy vật dụng cần thiết cho gia đình.

      "Mặc dù mua sắm mạng phát triển rầm rộ, nhưng phụ nữ vẫn thích dạo phố hơn!" Trác Lập Bình nhìn những chiếc túi xách hàng hiệu trưng bày trong cửa hàng, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh, nếu như có thể, muốn mang tất cả túi ở đây về nhà. "Nhất là hàng hiệu, nhìn khác hẳn đồ mua mạng. Tịnh Thủy, cậu hay tới trung tâm thương mại này à?"


      " thường xuyên lắm. Lúc mới về nước, mình có đặt ít đồ dùng trong bếp, chăn màn gối đệm rồi bảo họ chuyển đến nhà, sau này họ những chở đồ tới tận nhà, mà còn kèm theo cả hóa đơn thanh toán." Tịnh Thủy ngồi ghế sa lon uống nước khoáng, hai chiếc xách hàng hiệu mới tinh đặt bàn trà, chiếc là túi xách da rắn, chiếc kia là túi dạ tiệc khảm đá quý.


      "Sau này mình cũng phải làm thế mới được, thể để nhà Triệu Lỗi kéo tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu chúng ta xuống." Trác Lập Bình quyết định, sau khi cưới, muốn dùng thân phận “con của Thẩm đổng” sống, Triệu Lỗi, là phúc khí Triệu Lỗi tu được từ kiếp trước.


      Tịnh Thủy có chút kinh ngạc."Đài Loan có xã hội thượng lưu à? Mình nhớ là có mà!"


      " phải nhà chúng ta có tiền sao?"


      "Chuyện này chỉ cho thấy chúng ta tiêu tiền nhiều hơn mà thôi." Tịnh Thủy đọc qua lịch sử Âu Mĩ, nhàn nhã tựa vào lưng sofa, chậm rãi : " đến xã hội thượng lưu là để phân biệt Hoàng thất, Quý tộc khác với bách tính bình dân. Ở Đài Loan chưa từng có Hoàng thất, Quốc vương hay Công Hầu, Bá tước tự xưng là quý tộc, cho nên có cái gọi là xã hội thượng lưu, tất cả mọi người đều là dân chúng bình thường mà thôi."


      Trác Lập Bình ngây người như phỗng, kinh ngạc giây, rồi lập tức lắc đầu bỏ qua, nghe xuôi tai chút nào !


      "Nhưng tạp chí danh viện (*) cũng gọi thiếu phu nhân, thiên kim tiểu thư của xã hội thượng lưu đấy thôi. Có lần mình tham gia bữa tiệc từ thiện, những ký giả kia vừa biết ba và mình là ai, liền tranh nhau mời mình chụp hình, nếu phải hôm đó mình ăn mặc đủ hấp dẫn, lại sợ ba mình tức giận, mình sớm được lên tạp chí danh viện rồi."


      (*) Danh viện: xuất phát từ “danh gia vọng tộc”, nghĩa là “danh sĩ”chỉ những xuất thân danh môn, có tài sắc, thường giao du với các tiểu thư xã hội thượng lưu, ngoài ra còn có cống hiến cho xã hội như làm từ thiện.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.2:



      Tịnh Thủy bất đắc dĩ cười, mặc dù cách nghĩ giống nhau, nhưng khó nghe. Nếu Trác Lập Bình chịu nghe khuyên, Tịnh Thủy nhất định khuyên ấy thay váy ngắn mặc trước, tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu là váy dài quá đầu gối. Kể cả vương phi Hoàng thất hoặc Đệ Nhất Phu Nhân, váy ngắn nhất là ngang đầu gối.


      Trác Lập Bình cười tít mắt thưởng thức ví da hành hiệu bày quầy, lại nhìn sang hai chiếc đặt bàn, tưởng rằng Tịnh Thủy thích. kỳ quái, vật chỉ cần có người đặt trước, chính mình cũng muốn mua.


      "Cậu thích cái nào?"


      "Cậu chọn trước !" Tịnh Thủy quyết định thay.


      Trác Lập Bình ngược lại khoái chí, nhìn cái này cũng đẹp, cái kia cũng muốn mua, đưa mắt nhìn lên tủ kính, biết nên chọn cái nào, lại sợ bị người ta là tham lam, là khó quyết định. Đúng lúc này, giọng nữ mạnh mẽ, thánh thót vang lên——


      " Trần, gói lại giúp tôi hai chiếc túi này, tôi muốn cả hai."


      Tịnh Thủy nâng mắt, là Triệu Tinh Tinh, nhân viên tiếp có chút khó khăn nhìn nhân viên khác, bởi vì đồ đặt ở trước mặt Tịnh Thủy, nên thể trắng trợn cướp được.


      Triệu Tinh Tinh kiên nhẫn : "Tôi có thời gian, phiền nhanh lên chút."


      Trác Lập Bình phục ngẩng cao đầu."Chúng tôi vẫn suy nghĩ. . . . . ."


      Triệu Tinh Tinh nhanh miệng đáp: "Chẳng phải các xem rất lâu rồi mà vẫn chưa chọn được … Vậy đừng làm ảnh hưởng đến doanh thu bán hàng của Trần đây." ta trông thấy Trần đứng phía sau, mặt mày khổ sở xua tay.
      Tịnh Thủy biết nên khóc hay nên cười."Được rồi, Lập Bình, Triệu tiểu thư là người nổi tiếng, hai chiếc túi này để lại cho ấy ." Giơ tay bảo nhân viên gói lại, Triệu Tinh Tinh lập tức rút thẻ tín dụng ra.


      Giọng Trác Lập Bình đầy vị chua: "Đúng là người nổi tiếng nha?"


      "Rất tài ba! Ít nhất chúng ta phải là người nổi tiếng." Giọng Doãn Tịnh Thủy trầm xuống: "Nhưng Lập Bình, sau khi kết hôn đừng nên xem thường mẹ chồng giàu có bằng cậu! Đừng có giống ai kia, gả cho con trai người ta vất vả khổ cực nuôi lớn, hai người ân ái , lại để mặc mẹ chồng làm công nhân vệ sinh kiếm kế sinh nhai, thà bỏ tiền ra mua túi xách hàng hiệu còn hơn cho cha mẹ chồng sinh hoạt phí. Nếu như cậu trở thành người như vậy, cậu còn là bạn của mình nữa!"


      Mặc dù Trác Lập Bình biết ám chỉ Triệu Tinh Tinh, nhưng thấy sắc mặt Triệu Tinh Tinh càng lúc càng khó coi, nhanh trí tiếp lời : "Mình độc ác như vậy! Sau khi kết hôn, mình muốn sinh con, tương lai còn phải trông cậy con dâu đối tốt với mình. Mấy vạn sinh hoạt phí cũng cấp nổi, sợ gì người ngoài gièm pha?"


      Doãn Tịnh Thủy tự biết chừng mực, cười đứng dậy, ưu nhã qua trước mặt Triệu Tinh Tinh, đến tủ kính, lấy chiếc túi mang nhãn hiệu nổi tiếng xuống. "Lập Bình, chiếc này thế nào? Bao da nhãn hiệu này chưa bao giờ hết thịnh hành."


      Trác Lập Bình vui mừng nhướng mày, lại giả vờ từ chối. "Nhưng mà chiếc này hơi đắt, giá hai chiếc vừa rồi cộng lại cũng bằng chiếc này."


      "Bởi vì giá trị của nó đáng được như vậy, dùng hai năm cũng chán."

      Tịnh Thủy ra hiệu cho nhân viên bán hàng đóng gói lại. “Cả đời mới có lần kết hôn, cứ coi như đây là quà mừng của mình !”.

      “Oa, Tịnh Thủy, cám ơn cậu!” Trác Lập Bình vô cùng vui vẻ.

      có gì….có khi trai và chị dâu cậu còn tặng cậu quà có giá trị hơn ý chứ.”

      Trác Lập Bình quyết định lấy chiếc túi này làm mốc, đòi Cốc Dạ Lam quà tặng đáng giá hơn.

      Triệu Tinh Tinh cầm đồ, nhận lại thẻ tín dụng, vẻ mặt hứng thú bước ra ngoài, lại thấy ngoài cửa hiệu có ba người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bước nhanh tới, tưởng là họ đến tới chào , nên thuận thế dừng bước, cao ngạo ngẩng mặt lên. NHưng ba người này lại làm như trông thấy ta, thẳng tới trước mặt Tịnh Thủy, người đàn ông trung niên đầu khom người chào.

      “Phu nhân, chúng tôi biết phu nhan đến, nếu có gì phục vụ chưa tốt, mong phu nhân lượng thứ.”

      Tịnh Thủy cười , “Quản lý Phương, hôm nay tôi chỉ tới dạo chút mà thôi, công việc của mọi người bận rộn như vậy, cần đặc biệt tiếp đón tôi đâu, như vậy tôi cảm thấy áp lực.”

      Quản lý Phương vội : “Dạ, phu nhân cần gì, xin cứ thông báo quản lý ở tầng dưới.”

      “Cám ơn .”

      Biết thích bị quấy rầy, quản lý Phương và hai vị chủ quản khác liền rời khỏi, chủ yếu là muốn cho hai vị chủ quản cấp dưới gặp mặt Tổng tài phu nhân, để lưu ý phục vụ, tránh để tổng tài tức giận.

      Tịnh Thủy làm như có chuyện gì, lấy thẻ tín dụng tính tiền, cười nhìn Triệu Tinh Tinh thở phì phờ rời khỏi. Aizz … phải người nổi tiếng, càng muốn bị các phương tiện truyền thông đuổi theo. chỉ muốn cùng ông xã sống vui vẻ qua ngày là tốt rồi, đương nhiên, còn có ba cục cưng bên cạnh nữa.

      Trả hóa đơn xong, họ đến quán cà phê ngồi chút, Tịnh Thủy gọi ly nước cam.

      Vừa ngồi xuống, Trác Lập Bình bèn thám thính: “Tịnh Thủy, người đàn ông vừa rồi là ai thế?”

      “Quản lý của nơi này.”

      “Oa, chồng cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, ngay cả Quản lý cũng muốn nịnh bợ cậu?”

      “Chồng mình vừa hay là ông chủ chỗ này.”

      “Chồng cậu là ông chủ của ‘Thời Đại’! Trời ạ, cậu may mắn, du lịch nước ngoài cũng có thể gặp được ông chủ lớn, hại mình cũng muốn dụ lịch nước ngoài đây.”

      “Có gì tốt, hại mình ngại đến trung tâm thương mại, chỉ có thể bay sang Cao Hùng hoặc Hồng Kông.” Tịnh Thủy lườm cái, “Còn nữa, đừng quên cậu sắp làm dâu, còn muốn gặp gỡ ai nữa?”

      Trác Lập Bình le lưỡi, “Mặc dù Triệu Lỗi xuất thân bình thường, nhưng ấy lòng với mình. Hai nắm trước mình nhờ cha bồi dưỡng ấy, để ấy đến công ty nhà mình làm, tương lai mới nuôi nổi mình chứ! Sau này mình nghỉ việc ở công ty quảng cáo cùng Triệu Lỗi làm, phu xướng phụ tùy, tiện thể theo dõi xem ấy có nhìn trộm em nào .”

      “Cậu làm thế thấy mệt mỏi sao?”

      “Có thể kiếm tiền mà, sao lại mệt mỏi?” Trác Lập Bình giọng : “Mình biết, mình vốn ngốc, chỉ biết tham lam hưởng lạc, có người , có tiền là tốt rồi. NHưng Cốc Dạ Lam nhắc nhở mình, ấy mình phải họ Thẩm, phải là dì của ấy, mình mới giật mình tỉnh ra. May mắn là mình gia nhập công ty Maketing, tương lai có ít nhiều ưu đãi, chắc đến nỗi hai bàn tay trắng.”

      “Nếu Triệu Lỗi có tài, bác Thẩm nhất định bồi dưỡng ta.” Tịnh Thủy an ủi .

      “Đương nhiên rồi, con rể của mình bồi dưỡng, bồi dưỡng ai?” Trác Lập Bình giảo hoạt chớp mắt. “Còn nữa, cậu nghĩ vì sao Cốc Dạ Lam thích công việc như vậy? Có thể nhãn nhã làm thiếu phu nhân, sao lại làm? Thẳng thắn mà , chính là yên tâm về mình mà thôi!”.

      “Sao lại thế? Thẩm Uyên phải loại người chân trong chân ngoài.”

      “Cậu quên rồi sao? ấy từng phản bội cầu mà.”

      “Chuyện xảy ra lâu rồi, nhớ lại làm gì? Hơn nữa, cậu là người thông minh, lần thất bại lần học khôn, sau khi kết hôn rất xem trọng gia đình, mình thấy Cốc Dạ Lam rất thỏa mãn đấy chứ!”

      “Cậu thấy vợ chồng bọn họ cùng xuất lúc nào?”

      “Tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại mình.” Tịnh Thủy cười nhạt.

      “Diễn trò, nhất định là diễn trò thôi.”

      Tịnh Thủy dở khóc dở cười liếc nhìn .

      “Lập Bình, cậu nên có thành kiến với Dạ Lam sâu như thế, hai người là chị dâu em chồng cả đời mà.”

      “Là ấy vô tình trước, đừng trách mình vô nghĩa.” Có lẽ là do được tặng túi xách hàng hiệu, Trác Lập Bình biết gì nấy, giấu diếm, “Huống chi…….. phải là mình vui mừng khi người gặp họa đâu, mình tình cờ nhìn thấy mình ngoại tình.”

      “Mình tin.” Tịnh Thủy lắc đầu.

      mà.” Trác Lập Bình nghiêng người về phía trước , giọng : “Tháng trước, mình ở lại công ty làm thêm giờ, muốn hẹ mình ăn đếm, kết quả nhìn thấy mình và nhan viên mới Agnes hôn nhan ở khu cầu thang bộ.”

      “Agnes?” Tịnh Thủy hiểu hỏi lại.
      Last edited by a moderator: 7/12/14
      AikoNguyenxixon thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 8.3:

      Editor: Phục Hy -


      "Tên tiếng Trung của ta là Chu Huyền Mỹ! là từng du học ở Mĩ, là phiên dịch viên Tiếng làm việc cho Cốc Dạ Lam, kết quả lại quyến rũ hai, nếu Cốc Dạ Lam mà biết, tức giận đến chết mới là lạ!"


      "Đáng lẽ cậu nên ngăn cản mới đúng, nếu để ba cậu biết, ông ấy rất thất vọng về Thẩm Uyên." Trong lòng Tịnh Thủy căng thẳng, Chu Huyền Mỹ quả nhiên là Agnes, là sinh viên đại học có dáng vẻ háo sắc nhìn Tôn Vô Nộ trong lễ Giáng Sinh vào năm thứ ba ở Mĩ, tài liệu do trợ lý Thân đưa tới chứng minh là cùng người, nhưng dung mạo hơi khác, có lẽ ta từng làm phẫu thuật chỉnh hình.


      Đúng là người phụ nữ đáng sợ, tưởng rằng có dung mạo giống , được Tôn Vô Nộ coi trọng? Kết quả, Tôn Vô Nộ hoàn toàn nhìn ra Chu Huyền Mỹ có chỗ nào giống Doãn Tịnh Thủy, vậy mà Thẩm Uyên lại nhìn ra?


      "Ba mình cũng ăn vụng rồi sinh ra mình, làm gì thèm quan tâm mình có tiểu tam hay chứ?" Trác Lập Bình cười nhạt, chế nhạo : "Mình lén chất vấn Thẩm Uyên, ai ngờ nhờ mình được cho người khác biết, chỉ thấy Agnes đáng thương mà thôi. ta khóc lóc kể lể Cốc Dạ Lam cố ý gây khó khăn cho ta, trách mắng ta, rồi uất ức trốn ở khu vực cầu thang bộ khóc. nhìn thấy, nên an ủi ta chút mà thôi. Cậu tin loại chuyện hoang đường này sao? Nữ nhân viên cần an ủi hết lần này đến lần khác, ràng là hôn lên nước mắt của ta mà?"


      Tịnh Thủy khẽ nhăn mày. Đây là lựa chọn của Thẩm Uyên ?


      "Càng kỳ quái hơn, cảm thấy Agnes hơi giống Tịnh Thủy, nên mới mềm lòng, muốn an ủi ta."


      "Đủ rồi! Sao lại kéo cả mình vào? Ngộ nhỡ Dạ Lam biết, hận chết mình làm sao bây giờ?"


      "Cậu cần dựa vào Cốc Dạ Lam sống qua ngày sợ gì chứ?"


      "Chẳng lẽ họ hàng gặp mặt nhau cả đời?" Tịnh Thủy nở nụ cười hàm ý lại thiếu phần sắc sảo. "Lập Bình, khuyên cậu chớ làm chuyện điên rồ, xảy ra lần có lần thứ hai, nếu như ‘ Tiểu Tam ’ lần này lại dính thả, đòi sống đòi chết, còn có thể kết hôn lần nữa sao? Đừng quên kết hôn rồi."


      "Oa, Tịnh Thủy, hóa ra cậu mới là nhân vật phản diện nha! Mắng người chữ thô tục, còn dáng vẻ nhu nhược nữa chứ." Trác Lập Bình cảm thán như còn giả vờ thở dài.


      "Mình chỉ trở nên kiên cường hơn thôi, chờ cậu làm mẹ, cậu biết."


      "Dù sao, mình đứng về phía hai, cậu được mật báo cho Cốc Dạ Lam đâu đấy!" Trác Lập Bình quyết định lấy lòng Thẩm Uyên.
      Tất nhiên ! Tịnh Thủy cười khẽ.


      "Mình tin quan hệ giữa cậu và Agnes tiến triển. Chẳng lẽ công ty nhiều người như vậy đều là người mù? Dạ Lam nhất định cũng có tâm phúc của ấy, để thầm theo dõi những người phụ nữ khác bên cạnh trai cậu."


      "Cũng đúng, sau này mình cũng muốn tự bồi dưỡng tâm phúc, giúp mình theo dõi chồng."


      Tịnh Thủy cười, tự cho mình là đúng, đây mới là điều đáng buồn nhất của người phụ nữ.


      Trước lễ mừng năm mới, là mùa kết hôn.


      Tôn Vô Nộ bước vào khách sạn, chọn chiếc ghế salon thoải mái nhất, có tầm nhìn tốt nhất trong đại sảnh, ngồi xuống. vừa nhận được điện thoại, tiệc mừng sắp kết thúc, nên đặc biệt tới đón bà xã về nhà.


      Tuy bụng Tịnh Thủy chưa có thay đổi gì lớn, nhưng phụ nữ có thai cần được đặc biệt quan tâm, để tâm tình luôn vui vẻ, như vậy mới có thể sinh hạ bé con khỏe mạnh, đáng .


      Cốc Dạ Lam ra trước, sắp xếp xe đưa các phù dâu về, những khách mời khác tự lái xe tới, chỉ có phù dâu cùng xe hoa với dâu tới khách sạn, do vậy phải tìm xe khác đưa họ về.


      "Tôn Vô Nộ". Vừa ra khỏi hội trường, nhìn thấy , nên bước nhanh đến. ", Tôn tổng giám đốc, lúc trước tôi có mắt mà biết Thái Sơn, cư nhiên bàn bạc giao dịch đáng cười kia với .”


      chướng mắt, ngăn cản tầm mắt .


      Giọng Tôn Vô Nộ trở nên lạnh lùng: "Tôi nhớ tôi và từng có bất kì giao dịch gì?"


      " đúng là quý nhân hay quên!"


      "Giao dịch, mua bán, là theo nhu cầu. người có thứ tôi muốn, vì sao tôi phải chuyện giao dịch với ?"


      " quên chuyện bà nội được ai đưa bệnh viện cấp cứu?"


      " chắc chắn là ân nhân cứu mạng của bà nội tôi?" Tôn Vô Nộ vừa khinh thường, vừa tức giận, lạnh giọng : "Cốc Dạ Lam, nếu như tôi dễ bị lừa như vậy, công ty sớm đóng cửa rồi. Bà ngoại từng đưa Tịnh Thủy đến bệnh viện thăm bệnh, bà nội tôi nhận ra Tịnh Thủy mới là ân nhân cứu mạng của bà. Còn với ân nhân cứu mạng giả mạo như , tôi cần phải thực nội dung giao dịch sao?"


      "Cái gì?" Hai mắt Cốc Dạ Lam trợn trừng, lửa giận bốc lên.


      "Cho nên tôi làm bất cứ cái gì, chờ cướp Thẩm Uyên . Sau khi mọi chuyện định, tôi mới bắt đầu tìm hiểu hành trình du lịch của Tịnh Thủy ở nước ngoài, để ấy chữa bệnh tháng, thu xếp xong chuyện của công ty rồi mới bắt đầu triển khai hành trình theo đuổi vợ, trời cao phụ người có lòng, cuối cùng tôi cũng lấy được ấy."


      "Nếu muốn thực giao dịch, cần gì phải làm như thế?" ta trừng mắt, trầm nhìn .


      "Bởi vì tôi ấy! Tôi đối với Tịnh Thủy là nhất kiến chung tình." Bỗng, đôi mắt Tôn Vô Nộ lóe sáng, nở nụ cười dịu dàng, đứng dậy đón vợ tới.


      "Ông xã, em rất vui vì tới đón em." Tịnh Thủy vui vẻ dựa vào trước ngực .


      Tôn Vô Nộ nhìn khuôn mặt rạng rỡ của chớp mắt, nhàng ôm hông . "Giữ vững tâm tình vui vẻ của phụ nữ có thai là trọng trách của ông xã."


      Tịnh Thủy nũng nịu liếc xéo , vẻ mặt quyến rũ động lòng người. "Vậy —— lần sau Mĩ công tác, em và các con cũng muốn theo, hai đứa lâu rồi chưa được gặp ông bà nội."


      "Là em đấy nhé!" Tôn Vô Nộ hơi ranh mãnh cười. "Cũng tốt, thừa dịp bụng em còn chưa lớn, cả gia đình chúng ta cùng nước ngoài chơi chuyến."


      Tịnh Thủy tâm tình tốt quay sang khuyên chị họ: "Dạ Lam, con trai cậu cũng lớn rồi, sinh thêm đứa nữa !"


      "Công việc của mình bề bộn! Sinh con ư? Cậu cứ liều mình sinh , sinh thêm mấy đứa nữa xem có thể trói chồng cậu lâu thêm chút hay ." Giọng Cốc Dạ Lam lạnh lẽo, đôi mày thanh tú nhướng lên."Năm đời nay của Thẩm gia luôn là con , cần sinh thêm, con mình Thẩm Thạch Phật là người thừa kế duy nhất."


      Tôn Vô Nộ cười lạnh. "‘ người định bằng trời định ’, Cốc Dạ Lam, mới là người thích hợp nhất lĩnh hội mấy chữ này. Cái gì mà năm đời đều là con ? sinh, cẩn thận chồng tìm người phụ nữ khác sinh." Dám mát hôn nhân của và Tịnh Thủy, càng muốn hạnh phúc cho mọi người xem!


      ". . . . . ." Cốc Dạ Lam giận đến mức dựng cả lông mày.


      Bên kia, Thẩm Uyên dẫn đoàn phù dâu ra. "Dạ Lam, xe đâu?" Tân khách về dần, đến lúc đó bị kẹt xe. " còn chưa sắp xếp xong, rốt cuộc . . . . . ."


      "Em ngay đây." Cốc Dạ Lam nhanh chóng khỏi.


      Tôn Vô Nộ ôm Doãn Tịnh Thủy nghênh ngang rời , ngồi lên xe hơi nhà mình, lúc qua Cốc Dạ Lam, Tịnh Thủy còn hạ kính xe xuống vẫy tay chào, trong lòng thầm : gặp lại sau, chị họ, sau này chúng ta thường chạm mặt nữa, bởi vì cần thiết! Tôi đòi lại công bằng rồi.


      Mang theo dung nhan thanh tú, rạng rỡ, Tịnh Thủy quay đầu nhìn ông xã, đôi mắt tràn đầy thâm tình và ôn nhu."Ông xã, cám ơn ."


      "Cám ơn cái gì?" Giọng khàn khàn.


      "Cám ơn ngại ngàn dặm xa xôi theo đuổi em, cám ơn cho em trốn tránh, cám ơn chấp nhận Doãn Tịnh Thủy hoàn mỹ, mang đến cho em hạnh phúc ngập tràn và những bảo bối đáng . . . . . ."


      Tôn Vô Nộ bất ngờ chặn lại đôi môi mềm mại, ngọt ngào như muốn nhấn chìm của , in vô vàn ôn nhu, triền miên lên dấu môi son, như thể muốn dành cả đời hôn , phảng phất lời thề kiên định và thành khẩn.


      Tịnh Thủy lưu luyến chìm đắm trong bể tình, bên tai dường như nghe thấy giọng của trái tim.


      Đây là tình của , chiếu sáng sinh mệnh .


      biết, mình bắt được hạnh phúc.


      Bởi vì, ...

      _Happy Ending_
      AikoNguyen, linhdiep17xixon thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :