Chương 8.2:
Tịnh Thủy bất đắc dĩ cười, mặc dù cách nghĩ giống nhau, nhưng khó nghe. Nếu Trác Lập Bình chịu nghe khuyên, Tịnh Thủy nhất định khuyên ấy thay váy ngắn mặc trước, tiêu chuẩn của xã hội thượng lưu là váy dài quá đầu gối. Kể cả vương phi Hoàng thất hoặc Đệ Nhất Phu Nhân, váy ngắn nhất là ngang đầu gối.
Trác Lập Bình cười tít mắt thưởng thức ví da hành hiệu bày quầy, lại nhìn sang hai chiếc đặt bàn, tưởng rằng Tịnh Thủy thích. kỳ quái, vật chỉ cần có người đặt trước, chính mình cũng muốn mua.
"Cậu thích cái nào?"
"Cậu chọn trước !" Tịnh Thủy quyết định thay.
Trác Lập Bình ngược lại khoái chí, nhìn cái này cũng đẹp, cái kia cũng muốn mua, đưa mắt nhìn lên tủ kính, biết nên chọn cái nào, lại sợ bị người ta là tham lam, là khó quyết định. Đúng lúc này, giọng nữ mạnh mẽ, thánh thót vang lên——
" Trần, gói lại giúp tôi hai chiếc túi này, tôi muốn cả hai."
Tịnh Thủy nâng mắt, là Triệu Tinh Tinh, nhân viên tiếp có chút khó khăn nhìn nhân viên khác, bởi vì đồ đặt ở trước mặt Tịnh Thủy, nên thể trắng trợn cướp được.
Triệu Tinh Tinh kiên nhẫn : "Tôi có thời gian, phiền nhanh lên chút."
Trác Lập Bình phục ngẩng cao đầu."Chúng tôi vẫn suy nghĩ. . . . . ."
Triệu Tinh Tinh nhanh miệng đáp: "Chẳng phải các xem rất lâu rồi mà vẫn chưa chọn được … Vậy đừng làm ảnh hưởng đến doanh thu bán hàng của Trần đây." ta trông thấy Trần đứng phía sau, mặt mày khổ sở xua tay.
Tịnh Thủy biết nên khóc hay nên cười."Được rồi, Lập Bình, Triệu tiểu thư là người nổi tiếng, hai chiếc túi này để lại cho ấy ." Giơ tay bảo nhân viên gói lại, Triệu Tinh Tinh lập tức rút thẻ tín dụng ra.
Giọng Trác Lập Bình đầy vị chua: "Đúng là người nổi tiếng nha?"
"Rất tài ba! Ít nhất chúng ta phải là người nổi tiếng." Giọng Doãn Tịnh Thủy trầm xuống: "Nhưng Lập Bình, sau khi kết hôn đừng nên xem thường mẹ chồng giàu có bằng cậu! Đừng có giống ai kia, gả cho con trai người ta vất vả khổ cực nuôi lớn, hai người ân ái , lại để mặc mẹ chồng làm công nhân vệ sinh kiếm kế sinh nhai, thà bỏ tiền ra mua túi xách hàng hiệu còn hơn cho cha mẹ chồng sinh hoạt phí. Nếu như cậu trở thành người như vậy, cậu còn là bạn của mình nữa!"
Mặc dù Trác Lập Bình biết ám chỉ Triệu Tinh Tinh, nhưng thấy sắc mặt Triệu Tinh Tinh càng lúc càng khó coi, nhanh trí tiếp lời : "Mình độc ác như vậy! Sau khi kết hôn, mình muốn sinh con, tương lai còn phải trông cậy con dâu đối tốt với mình. Mấy vạn sinh hoạt phí cũng cấp nổi, sợ gì người ngoài gièm pha?"
Doãn Tịnh Thủy tự biết chừng mực, cười đứng dậy, ưu nhã qua trước mặt Triệu Tinh Tinh, đến tủ kính, lấy chiếc túi mang nhãn hiệu nổi tiếng xuống. "Lập Bình, chiếc này thế nào? Bao da nhãn hiệu này chưa bao giờ hết thịnh hành."
Trác Lập Bình vui mừng nhướng mày, lại giả vờ từ chối. "Nhưng mà chiếc này hơi đắt, giá hai chiếc vừa rồi cộng lại cũng bằng chiếc này."
"Bởi vì giá trị của nó đáng được như vậy, dùng hai năm cũng chán."
Tịnh Thủy ra hiệu cho nhân viên bán hàng đóng gói lại. “Cả đời mới có lần kết hôn, cứ coi như đây là quà mừng của mình !”.
“Oa, Tịnh Thủy, cám ơn cậu!” Trác Lập Bình vô cùng vui vẻ.
“ có gì….có khi trai và chị dâu cậu còn tặng cậu quà có giá trị hơn ý chứ.”
Trác Lập Bình quyết định lấy chiếc túi này làm mốc, đòi Cốc Dạ Lam quà tặng đáng giá hơn.
Triệu Tinh Tinh cầm đồ, nhận lại thẻ tín dụng, vẻ mặt hứng thú bước ra ngoài, lại thấy ngoài cửa hiệu có ba người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm bước nhanh tới, tưởng là họ đến tới chào , nên thuận thế dừng bước, cao ngạo ngẩng mặt lên. NHưng ba người này lại làm như trông thấy ta, thẳng tới trước mặt Tịnh Thủy, người đàn ông trung niên đầu khom người chào.
“Phu nhân, chúng tôi biết phu nhan đến, nếu có gì phục vụ chưa tốt, mong phu nhân lượng thứ.”
Tịnh Thủy cười , “Quản lý Phương, hôm nay tôi chỉ tới dạo chút mà thôi, công việc của mọi người bận rộn như vậy, cần đặc biệt tiếp đón tôi đâu, như vậy tôi cảm thấy áp lực.”
Quản lý Phương vội : “Dạ, phu nhân cần gì, xin cứ thông báo quản lý ở tầng dưới.”
“Cám ơn .”
Biết thích bị quấy rầy, quản lý Phương và hai vị chủ quản khác liền rời khỏi, chủ yếu là muốn cho hai vị chủ quản cấp dưới gặp mặt Tổng tài phu nhân, để lưu ý phục vụ, tránh để tổng tài tức giận.
Tịnh Thủy làm như có chuyện gì, lấy thẻ tín dụng tính tiền, cười nhìn Triệu Tinh Tinh thở phì phờ rời khỏi. Aizz … phải người nổi tiếng, càng muốn bị các phương tiện truyền thông đuổi theo. chỉ muốn cùng ông xã sống vui vẻ qua ngày là tốt rồi, đương nhiên, còn có ba cục cưng bên cạnh nữa.
Trả hóa đơn xong, họ đến quán cà phê ngồi chút, Tịnh Thủy gọi ly nước cam.
Vừa ngồi xuống, Trác Lập Bình bèn thám thính: “Tịnh Thủy, người đàn ông vừa rồi là ai thế?”
“Quản lý của nơi này.”
“Oa, chồng cậu rốt cuộc có bao nhiêu tiền, ngay cả Quản lý cũng muốn nịnh bợ cậu?”
“Chồng mình vừa hay là ông chủ chỗ này.”
“Chồng cậu là ông chủ của ‘Thời Đại’! Trời ạ, cậu may mắn, du lịch nước ngoài cũng có thể gặp được ông chủ lớn, hại mình cũng muốn dụ lịch nước ngoài đây.”
“Có gì tốt, hại mình ngại đến trung tâm thương mại, chỉ có thể bay sang Cao Hùng hoặc Hồng Kông.” Tịnh Thủy lườm cái, “Còn nữa, đừng quên cậu sắp làm dâu, còn muốn gặp gỡ ai nữa?”
Trác Lập Bình le lưỡi, “Mặc dù Triệu Lỗi xuất thân bình thường, nhưng ấy lòng với mình. Hai nắm trước mình nhờ cha bồi dưỡng ấy, để ấy đến công ty nhà mình làm, tương lai mới nuôi nổi mình chứ! Sau này mình nghỉ việc ở công ty quảng cáo cùng Triệu Lỗi làm, phu xướng phụ tùy, tiện thể theo dõi xem ấy có nhìn trộm em nào .”
“Cậu làm thế thấy mệt mỏi sao?”
“Có thể kiếm tiền mà, sao lại mệt mỏi?” Trác Lập Bình giọng : “Mình biết, mình vốn ngốc, chỉ biết tham lam hưởng lạc, có người , có tiền là tốt rồi. NHưng Cốc Dạ Lam nhắc nhở mình, ấy mình phải họ Thẩm, phải là dì của ấy, mình mới giật mình tỉnh ra. May mắn là mình gia nhập công ty Maketing, tương lai có ít nhiều ưu đãi, chắc đến nỗi hai bàn tay trắng.”
“Nếu Triệu Lỗi có tài, bác Thẩm nhất định bồi dưỡng ta.” Tịnh Thủy an ủi .
“Đương nhiên rồi, con rể của mình bồi dưỡng, bồi dưỡng ai?” Trác Lập Bình giảo hoạt chớp mắt. “Còn nữa, cậu nghĩ vì sao Cốc Dạ Lam thích công việc như vậy? Có thể nhãn nhã làm thiếu phu nhân, sao lại làm? Thẳng thắn mà , chính là yên tâm về mình mà thôi!”.
“Sao lại thế? Thẩm Uyên phải loại người chân trong chân ngoài.”
“Cậu quên rồi sao? ấy từng phản bội cầu mà.”
“Chuyện xảy ra lâu rồi, nhớ lại làm gì? Hơn nữa, cậu là người thông minh, lần thất bại lần học khôn, sau khi kết hôn rất xem trọng gia đình, mình thấy Cốc Dạ Lam rất thỏa mãn đấy chứ!”
“Cậu thấy vợ chồng bọn họ cùng xuất lúc nào?”
“Tiệc đại thọ tám mươi tuổi của bà ngoại mình.” Tịnh Thủy cười nhạt.
“Diễn trò, nhất định là diễn trò thôi.”
Tịnh Thủy dở khóc dở cười liếc nhìn .
“Lập Bình, cậu nên có thành kiến với Dạ Lam sâu như thế, hai người là chị dâu em chồng cả đời mà.”
“Là ấy vô tình trước, đừng trách mình vô nghĩa.” Có lẽ là do được tặng túi xách hàng hiệu, Trác Lập Bình biết gì nấy, giấu diếm, “Huống chi…….. phải là mình vui mừng khi người gặp họa đâu, mình tình cờ nhìn thấy mình ngoại tình.”
“Mình tin.” Tịnh Thủy lắc đầu.
“ mà.” Trác Lập Bình nghiêng người về phía trước , giọng : “Tháng trước, mình ở lại công ty làm thêm giờ, muốn hẹ mình ăn đếm, kết quả nhìn thấy mình và nhan viên mới Agnes hôn nhan ở khu cầu thang bộ.”
“Agnes?” Tịnh Thủy hiểu hỏi lại.
Last edited by a moderator: 7/12/14
AikoNguyen và xixon thích bài này.