1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu ngọt ngào - Tạ Thượng Huân Full đã có ebook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.2:


      Năm đó, các tuần san liên tục bùng nổ, ngay cả các tờ báo đăng tin tình cảm cũng từng đăng lại, lúc ấy Tịnh Thủy hay biết gì. Sau khi sang Thượng Hải, cả lo mềm lòng, mới lấy ra cho xem, để cho tỉnh táo lại.


      Ngoại trừ đau lòng, bi ai, tức giận, Tịnh Thủy còn có cảm giác bị người thân phản bội, cảm thấy nhục nhã.


      Mà nay vật đổi sao dời, có thể buông xuống, nhưng đối phương và những người chung quanh dường như vẫn còn bị vây trong hố sâu.


      nực cười.


      Tịnh Thủy xót xa : "Lập Bình, sao các cậu lại biến thành thế này? Trước kia chúng ta vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn tốt của nhau, Dạ Lam và cậu cũng coi như chung sống hòa bình, sao sau khi thành người nhà lại hợp?"


      "Cậu cũng thấy rồi đấy... cậu ấy phủ nhận mình là em chồng, mình đây cũng cần chị dâu như cậu ấy ."


      "Tại sao thế? Chuyện cậu là con của bác Thẩm, em Thẩm Uyên, cũng phải bí mật gì, mọi người đều biết, ai cảm thấy có gì đúng, vì sao Dạ Lam phải nhằm vào cậu? vô lý!"


      "Đó là vì cậu hiểu tình cảnh của ấy ở Thẩm gia, từ lúc bắt đầu được tán thành, riêng về xuất thân, Dạ Lam căn bản thể khiến Thẩm gia để mắt đến, tin tức báo lại càng khiến Thẩm gia giận dữ, ai nhìn vào cũng cảm thấy là ấy gài bẫy Thẩm Uyên, lại còn thông báo cho mẹ đến khách sạn bắt kẻ thông dâm, khiến Thẩm Uyên thể chấp nhận, mục tiêu cuối cùng chính là gả vào Hào Môn!" Trác Lập Bình hả hê nhướng mày tiếp.


      "Dĩ nhiên, ấy kêu oan, ấy có! Được thôi, nếu đúng chủ động rời khỏi Thẩm Uyên để tỏ tâm ý ! Nhưng ấy cố tình có chết cũng chịu nhượng bộ, đuổi theo Thẩm Uyên đến tận Thượng Hải, ấy mang thai, nếu như Thẩm Uyên cưới ta, ta chết ở Thượng Hải, xác hai mạng, xem Thẩm gia bao biện thế nào!


      "Cuối cùng, ấy cũng được như ý nguyện, gả vào Hào Môn rồi, nhưng cậu thử nghĩ lại mà xem, người nhà Thẩm gia, kể cả hai mình có cái nhìn tốt về Cốc Dạ Lam và cha mẹ ấy sao?"


      Tịnh Thủy nghe chuyện xưa mà cảm thấy u mê. Rốt cuộc là do chấp niệm "Muốn gả vào Hào Môn" quá mạnh mẽ, hay là bởi vì mang thai nên muốn tách ra, làm sao mà Cốc Dạ Lam có đủ dũng khí gả vào nhà đó nha?


      Trác Lập Bình gọi thêm ly cà phê đá, rồi tiếp tục : "Năm đầu tiên sau khi cưới là thảm nhất, bàn ăn, ba mình và ông bà nội đều coi ấy như khí, chỉ có mẹ cả hay giao cho ấy làm cái nọ cái kia, cho nên hay chuyện với ta. Vì vậy, Dạ Lam coi bà như bè gỗ cứu mạng, liều chết nịnh bợ bà, dám cãi lời dù chỉ chút. Vất vả mấy năm, cuối cùng ấy cũng có chỗ đứng ở Thẩm gia, con trai của ta, Thẩm Thạch Phật là cháu đích tôn, cũng là bùa hộ mệnh của ta."


      Tịnh Thủy gật đầu cái bày tỏ hiểu.


      "Vì muốn nịnh bợ mẹ chồng, Dạ Lam thể làm gì khác hơn là vẽ ra giới tuyến với cậu?"


      "Từ trước tới giờ, mình vẫn là cái gai trong mắt mẹ cả, cho dù ngoài mặt khách khí, cũng chỉ là vì muốn mình ngoan ngoãn, an tĩnh, lên tiếng, cho có cầu quá đáng ."


      "Dạ Lam khờ, chuyện đời trước tội gì phải mang vào người mình để đắc tội em chồng. Chỉ là, Lập Bình, cậu cũng đừng nổi giận, chỉ cần cậu đối tốt với hai cậu, lấy cá tính của để cho cậu phải chịu uất ức đâu."


      Trác Lập Bình nhanh trí đáp."Cũng đúng, nếu như mẹ cả gây cản trở, ba mình thể dắt tay mình vào lễ đường, nhưng hai mình có thể! Huynh trưởng như cha mà!"


      "Cậu thông minh, Lập Bình."


      "Nếu như cậu có chị dâu hà khắc như thế, cậu cũng trở nên thông minh giống mình thôi."


      Trác Lập Bình muốn hành động ngay lập tức, định tìm Thẩm Uyên làm nũng, nhìn hóa đơn ở góc bàn, Doãn Tịnh Thủy cười : "Mình hẹn cậu ra ngoài, để mình trả ."


      Trác Lập Bình cầm ví lên, vui vẻ rời .


      Tịnh Thủy gọi điện thoại cho tài xế tới đón, rồi gọi phục vụ đến tính tiền, trong lòng thầm buồn cười. Lập Bình vẫn ham món lợi , muốn lấy lòng loại em chồng này chỉ cần có tiền là được, mà Dạ Lam bây giờ còn thiếu tiền sao? Thực là khó hiểu, ban chút ơn huệ cho em chồng có gì là thể? Ngay cả em chồng cũng lấy lòng được, liệu có biện pháp lấy lòng chồng và cha mẹ chồng ?"


      Phục vụ mang mấy hộp bánh ngọt gọi mang về ra, đồng thời đưa lại thẻ tín dụng và hóa đơn, sau khi ký tên, tiền Hồ Thấm Nhu và Cốc Dạ Lam để lại bàn trở thành tiền boa, phục vụ mừng rỡ giúp xách bánh ngọt ra tận cửa lớn, tự tay giao cho tài xế, rồi đợi xe rời .


      lần được 500 nguyên tiền boa, hôm nay đúng là ngày tốt lành.


      Vì phải ký bản hợp đồng quan trọng, Tôn Vô Nộ ra nước ngoài tuần, hứa trở lại trước sinh nhật bà Đỗ.


      Bởi vì đau bụng sinh lý, Tịnh Thủy nằm giường nghỉ ngơi. Sau khi sinh, rất hiếm khi đau đớn thế này, lần này lại đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tâm tình rất kém.


      Điều này chứng tỏ đứa con thứ ba bọn họ mong ngóng chưa muốn đến trình diện, bà nội an ủi cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, trong lòng càng gấp càng khó thụ thai, trong nhà có hai đứa cũng tính là ít.


      Dĩ nhiên, Tịnh Thủy hiểu được điều này, nhưng mà chăm sóc con là chuyện lao tâm lao lực, nhưng hi vọng các con chênh lệch quá nhiều năm, lần sinh cho xong, sau đó nuôi lớn, đồng thời, những đứa vì chênh lệch quá nhiều tuổi mà khó chơi chung với nhau.


      Xem ra, việc đời thể theo ý con người, sinh con âu cũng là duyên phận.


      Tịnh Thủy đứng dậy, rũ sạch nước, sau khi tắm nước nóng khí sắc khá hơn chút. Vừa mặc xong bộ váy tơ tằm thoải mái, Tôn Vô Nộ sải bước vào, giọng hơi khàn khàn:


      "Bà nội với , thân thể em thoải mái."


      quay đầu lại, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất , tóc có chút rối loạn, hơi thở dồn dập.


      "Ông xã, chẳng phải đến tối mới trở về sao?" nhìn dáng vẻ mệt mỏi của , nhịn được kinh ngạc.


      " vừa mới xuống máy bay. Em rất thoải mái sao?" Trong đôi mắt đen sâu thẳm che giấu được lo lắng.


      Theo kế hoạch, sau khi xuống máy bay, về thẳng công ty xử lý bản hợp đồng, buổi tối mới về nhà. gọi điện thoại cho bà nội báo bình an bà nội lại cho biết Tịnh Thủy bị đau bụng sinh lý.


      "Em sao, Vô Nộ, đừng lo lắng, thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng rồi, cơn đâu đỡ hơn nhiều." Giờ khắc này, cảm thấy hạnh phúc, ông xã vội vã chạy về nhà bởi vì lo lắng cho .


      "Sắc mặt em vẫn còn rất kém." có chút khẩn trương, dìu đến ghế sô pha ngồi, bởi vì muốn cứ nằm giường mãi."Nằm xuống thoải mái hơn chút."


      "Hai đứa vẽ tranh, em muốn xem."


      "Bà nội trông."


      "Hôm nay bà nội ngủ trưa, chắc hẳn rất mệt mỏi, bây giờ em trông con, để bà nội nghỉ ngơi." đứng lên, hai đứa rất bướng bỉnh, sức sống dư thừa, thường hay ngủ trưa, người lớn phải thay phiên trông nom chúng, để tránh xảy ra nguy hiểm.


      Tôn Vô Nộ theo đến phòng trẻ, đôi song sinh có thể chơi ở chỗ này cả ngày mà bị mắng, chúng cũng thích chơi xếp gỗ ở đây, còn có tủ xếp đồ chơi ngay ngắn đặt ở góc phòng.


      Trong phòng, bà Tôn vui vẻ cười ha ha, hai đứa quỳ đất vẽ cụ nội, trông vô cùng đáng , khiến ai nhìn cũng muốn cười.


      "Cái này để cụ giữ lại, rất có sáng kiến." Bà nội Tôn quay sang với Tôn Vô Nộ và Tịnh Thủy, chắt nội của bà nhất định là Caso và Miro chuyển thế.


      (*)Miro: đấu sĩ trong truyện tranh Nhất Bản
      [​IMG]
      Tôn Vô Nộ đưa bà nội về phòng nghỉ ngơi, sau đó định về công ty xử lý nốt công , nên vào phòng trẻ với Tịnh Thủy tiếng, nhưng mà, cặp đôi song sinh mỗi đứa ôm lấy bắp đùi của , chịu buông.


      "Ba, chơi xếp gỗ cùng chúng con. . . . . ."


      "Ba, con muốn chơi xe đua điều khiển từ xa. . . . . ."


      Tôn Vô Nộ cầu cứu nhìn về phía bà xã, bà xã lại cười đến gãy lưng, chìa tay ý có cách. "Con trai con của nhiệt tình mời như thế, đành lòng cự tuyệt?"


      "Ba, ba, chúng con lâu lâu chưa gặp ba rồi." Hốc mắt Tôn Đồng Á ửng hồng.


      "Ba, ba chơi cùng bọn con." Tôn Chấn Á cũng chu miệng lên.


      Tôn Vô Nộ đau đầu nhức óc. "Ba mới công tác tuần thôi mà, có lâu như vậy ?"


      " lâu, lâu, lâu ——" Hai đứa cùng nhau kêu to.


      Đoàn kết là sức mạnh, người cha lạnh lùng cũng phải đầu hàng.


      Mắt thấy bà xã khoanh tay đứng nhìn, Tôn Vô Nộ đành gọi điện về công ty, dặn thư kí lùi hội nghị sang sáng sớm ngày mai. Sau đó, cởi tây trang ra, ném cho bà xã, tháo cà vạt, ném cho bà xã, sấn tay áo sơ mi lên, rồi ngồi xuống đất, bắt đầu tranh tài xếp gỗ cùng hai đứa.


      Tịnh Thủy nhìn mà uất ức, lặng lẽ chụp lại hình ảnh vui vẻ của bọn họ, hợp thành hồi ức trân quý. ngày nào đó, khi đứa lớn lên, nếu như muốn ngỗ nghịch, khiến cho bọn chúng hiểu, ba mẹ dụng tâm làm bạn với chúng, nhìn chúng lớn lên, cũng cùng chúng vượt qua thời kỳ ngỗ nghịch này.


      rất trẻ con, nên ngại sinh thêm đứa.


      Đến bữa tối, hai đứa vô cùng hưng phấn, mỗi đứa giành chỗ bên cạnh ba, nhiều ngày cùng ba ăn cơm, hai đứa chút khách khí dùng miệng dính đầy mỡ hôn lên mặt ba.


      Tôn Vô Nộ mặc dù rất uất ức, con trai, con sợ làm mặt lạnh, thích thân cận , nhưng mà mồm mép lém lỉnh, phải hôn thể, khiến khỏi hỗn loạn, năm về nhà sao?


      "Bà xã, khi còn sống ở Mĩ, ở nhà, em những gì với các con vậy?"


      "Em ba làm kiếm tiền, bằng nhà chúng ta có tiền ăn cơm, trả lương cho người giúp việc, bà vú và tài xế, tất cả mọi người trở nên rất nghèo rất nghèo." Đôi mắt sáng của thoáng qua tia dí dỏm.


      "Em thế à!" Tôn Vô Nộ dở khóc dở cười.


      Tịnh Thủy kêu gọi giúp đỡ từ hai con. "Bảo bối, mẹ sai sao?"


      " có ——" Tôn Chấn Á, Tôn Đồng Á đồng thanh đáp. "Sau này lớn lên con muốn cùng ba làm việc kiếm tiền, để tất cả mọi người có thể ăn cơm, trở nên rất nghèo."


      "Con cũng vậy, con kiếm tiền nhiều hơn ." Tôn Đồng Á tâm cao chí lớn, hùng hồn tuyên bố trước mặt ba.


      "Hắc, nhà ta nữ cường nhân." Tôn Vô Nộ vỗ vỗ đầu con .


      Ngồi bên nghe, Tịnh Thủy và bà Tôn cười ngừng.


      "Tâm đứa còn cao hơn trời." Lão nhân gia giải thích.


      "Như vậy mới được mến, phải ? Bà nội." Tịnh Thủy làm nũng.


      "Dĩ nhiên, thế giới có ai đáng hơn chắt nội của bà." Bà Tôn rất thích Tịnh Thủy ở điểm này, thầm khích lệ các con thân thiết với ba, vững vàng bắt được trái tim của người ba.



      Edited by Phục Hy
      AikoNguyenlinhdiep17 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6.3:


      "Bà xã, lấy giúp chén giấm trắng, bà nội lại thay lòng." Tôn Vô Nộ nghiêm túc .


      Tịnh Thủy lại được trận cười, hoàn toàn quên bản thân bị đau bụng sinh lý.


      Bà nội Tôn vui vẻ bị trêu."Để bà gọi thẳng thùng giấm trắng mang đến thư phòng cho cháu, mình cháu từ từ hưởng thụ, chỉ là cẩn thận đừng để cho chắt nội của bà uống phải là được."


      Tôn Vô Nộ giả bộ bị đả kích lớn. "Tịnh nhi, phụ nữ các em hay thay đổi thế sao? thấy hay là chúng ta đừng sinh đứa thứ ba nữa, toàn bộ tình của bà nội bị phân ra hết rồi, vậy còn dư lại cho cái gì?"


      Bà Tôn cười to."Cháu vĩnh viễn là cháu nội bảo bối của bà, độc nhất vô nhị, vậy được rồi chứ!"


      "Bà chắc chắn chứ?"


      "Chẳng lẽ còn muốn bà nội moi tim ra cho cháu xem sao?"


      "Chuyện này cần, có lời bảo đảm của bà nội, cháu yên tâm rồi."


      "Ngây thơ!" Cười mắng tiếng, nhưng ra trong lòng bà nội Tôn cực kỳ hưởng thụ.


      Những người lớn tuổi, luôn sợ bị cháu nội ghét bỏ tuổi già vô dụng. Cháu nội càng ra vẻ cần bà, bà càng có sức sống.


      Tịnh Thủy dịu dàng : "Bà nội, ngày mai chúng ta cùng đến công ty xem người đàn ông ngây thơ này làm việc thế nào mà có thể phát triển công ty lớn mạnh như bây giờ, là thần kỳ!"


      Bà Tôn gật đầu."Được, đúng lúc bà cũng muốn ra ngoài chuyến."


      Tôn Vô Nộ cười nhạt."Ngày mai chỉ có giờ cùng ăn cơm trưa với mọi người, hai đại mỹ nữ có hân hạnh đón tiếp ?"


      Bà Tôn gật đầu."Chuẩn."


      Đôi song sinh đồng thanh: "Chúng con cũng muốn !"


      Tôn Vô Nộ vỗ trán. "Các con đừng đến quấy rối." Để con ở nhà cùng bà vú tốt hơn.


      Hai đứa lại kêu to: "Chúng con ngoan ngoãn, mẹ và cụ nội cũng khen bọn con là bảo bối ngoan nhất, chúng con giúp ba chăm sóc mẹ và cụ. . . . . ." Vừa nhắc đến chuyện được chơi, hai đứa bình thường hay đấu đá cũng hợp tác ăn gian!


      Cả tuần nay được gặp các con, nên Tôn Vô Nộ nỡ làm mặt lạnh với chúng, Tịnh Thủy bảo đảm xem chừng chúng, hơn nữa còn có bà vú theo chăm sóc, nên cũng kiên trì phản đối.


      Tịnh Thủy dạy dỗ các con rất tốt, cho dù vì công việc mà trễ nãi, hoặc công tác lâu mới trở về, nhưng cả hai đứa đều chưa từng có cảm giác xa cách với . Nhiều đêm ở nhà, chỉ có thể chuyện với ba mẹ con qua webcam, Tịnh Thủy vẫn kiên trì muốn "Chúc ngủ ngon" hay "Ba các con" với hai đứa, làm như vậy, những đứa ngây thơ càng ba chúng hơn.


      tin tưởng sau này con lớn lên, cảm thấy tuổi thơ của chúng có rất nhiều điều vui vẻ, cho dù phải đối mặt với nghịch cảnh cũng cần sợ hãi, bởi vì ba mẹ vĩnh viễn đứng ở phía sau lưng chúng.


      Đây chính là gia đình mơ ước của .

      …………




      Chu Huyền Mỹ cho rằng thư ký Lương nhất định có ý đồ với tổng giám đốc, có mưu sâu, cho nên để cho mình phụ tá thư ký tiếp xúc với tổng giám đốc. cam lòng, tốt nghiệp trường đại học nổi danh ở Mĩ đấy!


      Nhưng mà, hình như hôm nay có tình huống đặc biệt, tổng giám đốc họp, trợ lý Thân lại dẫn vài vị cán bộ cấp cao vội vã đáp thang máy xuống lầu.


      "Phải nghênh đón khách hàng lớn sao?"


      Ước chừng 20 phút sau, đoàn người bước ra khỏi thang máy, kèm theo giọng của trẻ con.


      "Mẹ, đây là nơi ba làm việc sao?"


      "Đúng, cho nên các con phải ngoan ngoãn."


      "Mẹ, công việc của ba là gì?"


      "Là tổng giám đốc cực khổ nhất, mỗi tháng phải trả rất nhiều, rất nhiều tiền lương cho mọi người, để tất cả mọi người có tiền ăn cơm, nuôi con." Tịnh Thủy dùng từ ngữ đơn giản giải thích.


      "Ba lợi hại!"


      "Đương nhiên rồi, ba các con cực khổ nhất, nhưng cũng là người lợi hại nhất."


      Mỗi tay Tịnh Thủy dắt đứa, nhiều năm nay bà Tôn tới công ty, nên thấy có ít gương mặt lạ, trợ lý Thân đứng bên làm người giới thiệu, mọi người mới biết đây là tổng giám đốc phu nhân, bà nội và con của tổng giám đốc. Các nhân viên vội vàng chào hỏi phu nhân, lão phu nhân, sau đó nhìn đôi long phượng thai, cảm thấy thần kỳ.


      Là con của tổng giám đốc ư?! Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.


      Tổng giám đốc phu nhân còn trẻ như vậy mà sinh cho tổng giám đốc đôi nam nữ, khó trách rất được tổng giám đốc sủng ái.


      Nghe sinh sinh đôi rất vất vả, tổng giám đốc phu nhân lại có vóc dáng hoàn mỹ như thế này, là khó tin, biết lúc ở cữ ăn cái gì?


      Trợ lý Thân mời người nhà của tổng giám đốc vào phòng làm việc riêng, bên ngoài, rất nhiều người tò mò nghị luận ầm ĩ.


      Chu Huyền Mỹ nghĩ thầm, cơ hội đến thể vụt mất, cho nên muốn nịnh bợ lão phu nhân. đợi chỉ thị của cấp , ta chuẩn bị rất nhiều đồ uống lạnh bưng vào phòng Tổng giám đốc, trợ lý Thân thấy vậy, khen ngợi, ngược lại mắng: "Sao dám xông vào phòng Tổng giám đốc? ai bảo làm những việc này, lại dám tự quyết định."


      Chu Huyền Mỹ làm bộ đáng thương. "Tôi chỉ vì sợ lão phu nhân khát nước. . . . . ."


      Hai nhóc con chơi trốn tìm, chạy đuổi xông về phía Chu Huyền Mỹ, ta bưng đồ uống tay nên chỉ biết trái tránh phải tránh, Tôn Chấn Á chạy đằng trước cảm thấy trêu chọc ta rất vui, nên cứ nghịch ngợm chạy vòng quanh, Tôn Đồng Á đuổi theo sau, trợ lý Thân khẩn trương : "Chu Huyền Mỹ, mau bưng đồ ra!"


      Tịnh Thủy cũng bận rộn can ngăn: "Chấn Á, Đồng Á, mau lại đây với mẹ."


      Nhưng hai đứa chơi vui, kịp dừng chân, đụng vào hông Chu Huyền Mỹ, khiến ta suýt nữa làm đổ toàn bộ cà phê khay. Thấy đồ uống văng ra ngoài chút, ta giận đến mức quát to: "Hai tên tiểu quỷ thối có giáo dục này —— chưa bị ăn đòn bao giờ phải ——"


      Vừa đúng lúc Tôn Vô Nộ mở cửa ra, tiếng mắng xông thẳng vào màng nhĩ của .


      Hai đứa trẻ bị dọa choáng váng, Tôn Đồng Á òa khóc, lao vào trong ngực Doãn Tịnh Thủy, khiến giận đến mức toàn thân phát run. " mắng con tôi là cái gì?"


      Sắc mặt Chu Huyền Mỹ thoắt cái trắng bệch. "Tôi. . . . . ."


      Tôn Chấn Á nhìn thấy Tôn Vô Nộ xuất , gấp rút chạy tới. "Ba, chúng con là những đứa trẻ có gia giáo sao? Dì quái muốn đánh chúng con. . . . . ."


      Tôn Vô Nộ cúi xuống ôm lấy con trai vào trong ngực, gương mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Chu Huyền Mỹ, lớn tiếng mắng: " là cái gì mà dám mắng con tôi có gia giáo, còn dọa con tôi sợ quá khóc, lập tức cút cho tôi!"


      Chu Huyền Mỹ lắc lắc khuôn mặt xám ngắt, : "Tổng giám đốc, tôi cố ý, tôi chỉ bưng đồ uống vào. . . . . ."


      Trợ lý Thân mắng: " còn có mặt mũi chuyện! Tôi bảo đưa đồ uống, là tự quyết định."


      Bà Tôn cũng trầm mặt xuống, "Vô Nộ, loại nhân viên này thể lưu, quá kém cỏi. Bản thân xông tới, vô giáo dục mắng người, còn dám mắng chắt nội của ta có gia giáo, quả chút đạo lý căn bản."


      Tịnh Thủy lạnh giọng: "Lần trước khi tôi tới, Chu tiểu thư cũng tranh đưa trà vào, còn mắt to trừng mắt với tôi, khoe khoang mình tốt nghiệp đại học danh tiếng, ngữ tốt. Tôi hiểu, đầu tiên nhằm vào tôi, hôm nay lại nhằm vào con tôi, là có ý gì?"


      Tâm Chu Huyền Mỹ níu chặt, ánh mắt bén nhọn của Tôn Vô Nộ cứ nhìn chằm chằm khiến hai chân run lẩy bẩy, ngờ Tôn Vô Nộ là người đàn ông đáng sợ như thế.


      Tôn Vô Nộ nheo mắt lại. "Trợ lý Thân, còn mau đuổi người phụ này ra ngoài, lập tức khai trừ!"


      "Dạ, tôi lập tức thi hành."


      Chu Huyền Mỹ vùng vẫy. "Tổng giám đốc, hãy nhìn gương mặt của tôi, dung mạo tôi rất giống như. . . . . ."


      Tôn Vô Nộ thèm liếc nhìn ta cái, ôm con trai về phía gia đình của .


      Trợ lý Thân kéo Chu Huyền Mỹ ra ngoài rồi đóng cửa phòng Tổng giám đốc lại, trong lòng thầm quyết định: tuyệt đối thể đắc tội Tổng giám đốc phu nhân!


      Edited by Phục Hy
      AikoNguyenlinhdiep17 thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1:


      Bà Đỗ vui mừng đón đại thọ tám mươi tuổi, con cháu đứng đầy cả sảnh đường, người nào người nấy đều thành đạt, có thể là đủ cả phúc lộc thọ, ai ai cũng như thêu hoa gấm, ngồi chật các bàn tiệc trong khách sạn .


      Tôn Vô Nộ và Doãn Tịnh Thủy mang theo bà nội cùng cặp song sinh, cả gia đình đến dự, cùng trai và chị dâu Doãn gia ngồi vừa đủ bàn. Doãn Thánh Kiệt và Đỗ Thiến Dung đương nhiên muốn ngồi cùng bàn chủ tọa với bà Đỗ, con trai, con , con dâu, con rể đều nhất trí ngồi xung quanh bà.


      Vợ chồng Đỗ Thiến Ngâm đến, nhưng Cốc Dạ Lam vẫn chưa thấy xuất .


      Kỷ Thiên Hồng lặng lẽ hỏi Tịnh Thủy: "Dạ Lam và chồng ấy rốt cuộc có đến ?"


      Tịnh Thủy bật cười. "Em làm sao mà biết được? Em chỉ gặp mặt, chuyện với chị ấy chút, nhưng chị ấy chưa bảo đảm gì, chị dâu, chị phải biết, Dạ Lam thay đổi rất nhiều, được mẹ chồng gật đầu đồng ý, ấy dám hành động tùy tiện."


      Kỷ Thiên Hồng bày tỏ hiểu, trở về báo cáo với cha mẹ chồng.


      xuất của Tôn Vô Nộ khiến rất nhiều ông chủ bất ngờ, rối rít tiến lên chào hỏi.


      "Tôn tổng giám đốc cũng tới chúc thọ Đỗ lão phu nhân?"


      "Hôm nay là lễ mừng thọ bà ngoại của vợ tôi." Tôn Vô Nộ tâm tình tốt giới thiệu, bọn họ tổ chức tiệc cưới ở Đài Loan, cho nên rất nhiều doanh nhân vợ là người phương nào.


      "Tôn phu nhân là cháu ngoại của Đỗ lão phu nhân?" Thanh kinh ngạc đồng thanh vang lên.


      "Cha mẹ vợ tôi cũng ở đây." Tôn Vô Nộ dẫn Doãn Thánh Kiệt và Đỗ Thiến Dung qua giới thiệu với bọn họ.


      " ra Tôn phu nhân là thiên kim của Doãn tổng giám đốc, quả là môn đăng hộ đối, quần tụ hội, khiến người khác hâm mộ!" Tiếp đó là tràng tiếng chúc mừng. "Vậy sao Tôn tổng tổ chức tiệc mừng ở Đài Bắc? Để mọi người cùng uống ly rượu mừng."


      Tôn Vô Nộ trả lời đơn giản: "Lúc ấy bà xã tôi du học ở Mĩ, cha mẹ của tôi cũng ở bên đó, cho nên thương lượng với cha mẹ vợ, tổ chức hôn lễ đơn giản ở đảo Guam."


      " ra là như vậy, bất quá, Tôn tổng giám đốc nên bù lại cho mọi người mọi bữa tiệc khác mới đúng."


      "Đợi đến sinh nhật của bà nội tôi sang năm, các vị có rãnh rỗi mời tới uống chén."


      "Sinh nhật Tôn lão phu nhân, đương nhiên chúng tôi phải đến chúc mừng chứ, chừng còn được hưởng chút phúc khí, phải mọi người?"


      " rất đúng, đến lúc đó Tôn tổng giám đốc thể quên chúng tôi đấy. . . . . ."


      ". . . . . ." Cả đám người tranh nhau muốn thư mời.


      lúc Tôn Vô Nộ khiến mọi người xôn xao, Cốc Dạ Lam cùng chồng là Thẩm Uyên và cậu con trai hơn ba tuổi Thẩm Thạch Phật lặng lẽ tiến vào, đến trước bàn chủ tọa chào bà ngoại và mọi người trong nhà, sau đó đưa quà tặng lên.


      Tiếng xôn xao đằng kia khiến những người bên này khỏi quay đầu nhìn sang, Tôn Vô Nộ ôm vai bà xã, tình cảm ân ái nên lời. Ánh mắt Thẩm Uyên sáng lên khi nhìn thấy Doãn Tịnh Thủy, gương mặt thanh tú nhờ trang điểm mà càng thêm mỹ lệ câu hồn, phong cách duyên dáng hơn người, đồ trang sức người hiển nhiên cũng đại diện cho người giàu có.


      Ngược lại, Cốc Dạ Lam bị xuất của Tôn Vô Nộ dọa sợ, vội kéo tay chị dâu. "Chị dâu, ta… ta là ai vậy?"


      "Chồng Tịnh Thủy! Đúng rồi, em vẫn chưa gặp cậu ta nhỉ?" Kỷ Thiên Hồng liếc cái, kiêu ngạo nữa , cho rằng gả cho người tốt nhất sao?!


      " ta là chồng của Tịnh Thủy?"


      " sai, cậu ấy chính là chồng Tịnh Thủy, tổng giám đốc tập đoàn Hỉ Đức, Tôn Vô Nộ, hai mươi bảy tuổi nhận trọng trách, kế nhiệm vị trí tổng giám đốc, là truyền kỳ trong thương giới đấy!"


      " ta là tổng giám đốc tập đoàn Hỉ Đức?" Cốc Dạ Lam thất thanh hỏi.


      "Sao mà em làm như chịu đả kích lớn thế?" Kỷ Thiên Hồng suy nghĩ sâu xa nhìn cái, ghen tỵ ~ ~ "Cũng tại em thôi, chỉ trách em hay lui tới bên nhà mẹ, tại mới giật mình kinh ngạc. Tịnh Thủy kết hôn mấy năm chứ? Ngay cả chị dâu mới vào cửa như chị còn rất thân với bọn họ, lúc chị sang Mĩ từng đến nhà họ chơi. Năm nay gia đình em ấy về nước định cư, thân thích bên ngoại trước sau đều đến ăn cơm với bọn họ rồi. Nhà bọn họ to nha, trẻ con còn có thể chơi trốn tìm trong phòng đấy."


      Trong nháy mắt, sắc mặt Cốc Dạ Lam ảm đạm giống như bầu trời thu sắp mưa.


      Chồng của Tịnh Thủy chính

      là Tôn Vô Nộ, sao có thể như vậy? Lúc đầu ta có bất kỳ hành động gì, sau mới ra nước ngoài theo đuổi Doãn Tịnh Thủy, là vô tình gặp được kỳ duyên, hay là sớm có kế hoạch?

      Kỷ Thiên Hồng cười : “‘Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường’, cậu ấy quả thực thành con rể hiền trong miệng chú thím, có thể nhìn ra bọn họ rất hài lòng về người con rể này.”

      Nét mặt Thẩm Uyên bị bất đắc dĩ thay thế, cúi đầu suy ngẫm nhìn con trai mình, còn tuổi mà bày ra vẻ mặt nghiêm túc.

      “Ai nha! Cháu ngoại ‘thần long thấy đầu thấy đuôi’ cuối cùng cũng thân, bà ngoại nhất định rất vui vẻ.” Doãn Tịnh Thủy tiêu sái chủ động tới chào bọn họ, thông minh cười. “Thẩm Uyên, nên thường xuyên về nhà mẹ đẻ cùng Dạ Lam, bà ngoại lớn tuổi, chỉ cầu mong thường xuyên gặp được con cháu mà thôi.”

      Thẩm Uyên lơ đãng nhếch miệng cười. “ cố gắng.”

      Tịnh Thủy khom người, tươi cười nhìn về phía bạn bên cạnh Thẩm Uyên, “Cháu là Thẩm Thạch Phật phải ? Trông giống ba, tương lại nhất định suất ca. Chào cháu, dì là em họ của mẹ cháu, Doãn Tịnh Thủy.”

      Thẩm Thạch Phật lễ phép chào. “Cháu chào dì.” Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dì có nụ cười rạng rỡ như hoa, cậu chưa từng nhìn mẹ cười như vậy bao giờ.

      “Cháu rất lễ phép! Khác hẳn cặp song sinh có chút nghịch ngợm nhà dì.” Tịnh Thủy xoay người, vẫy vẫy tay gọi chồng và hai con. “Hai đứa, đây là dì Cốc Dạ Lam và chồng dì Thẩm Uyên, tiểu suất ca này tên là Thẩm Thạch Phật, Chấn Á, Đồng Á, mau chào dì, dượng và họ .”

      Cặp song sinh hoạt bát, sang sảng lớn tiếng chào, Thẩm Uyên cảm thấy vô cùng kỳ diệu nhìn hai đứa trước mắt, Tịnh Thủy sinh đôi.

      Cốc Dạ Lam chấn động, nâng mắt nhìn Tôn Vô Nộ, nhưng chỉ cười như cười, lạnh lùng nhìn cái.

      Bà Đỗ tới, vui mừng cười : “Các cháu có thể bỏ qua hiềm khích trước đây, bà ngoại rất vui.” Bà cầm tay Tịnh Thủy vỗ vỗ, vẫn là đứa cháu này hiểu chuyện, biết cư xử.

      Tịnh Thủy khẽ cười. “Bà ngoại, hôm nay cháu rất ngoan đúng ? Vậy bà phải bảo các cậu hạ thủy lưu tình, được tìm chồng cháu mời rượu. Khó có khi nào Thẩm Uyên chịu xuất như hôm nay, cùng các cậu uống thêm hai chén cũng thành vấn đề.”

      Bà ngoại Đỗ bị chọc cười, “Được rồi, được rồi.”

      Tiệc mừng thọ bắt đầu, thức ăn tinh xảo, mùi rượu cay nồng, náo nhiệt dứt.

      Cậu cả nhà họ Đỗ dẫn hai con trai thay mặt bà Đỗ dọc các bàn mời rượu, cảm tạ mọi người hôm nay nể mặt Đỗ gia đến chúc thọ.

      đến bàn Tịnh Thủy, Tôn Vô Nộ cười : “Chúc mừng đại thọ của bà ngoại, cháu xin kính rượu cậu mợ trước.” Hai vợ Doãn gia cũng vội vàng nâng chén.

      Cậu Đỗ cười ha ha. “ hổ là người đàn ông làm nghiệp lớn, sảng khoái!” Ông thả cho bọn hộ con ngựa (ý tha, mời rượu nữa), rồi dời đến bàn Cốc Dạ Lam. Ông càng nhìn Thẩm Uyên càng thấy khó chịu, say khi kết hôn cậu ta chưa từng đặt chân vào Đỗ gia bước, cuối cùng hôm nay cũng chịu xuất , ông liền bảo Đỗ Thăng Bình và Đỗ Thắng Nguyên mỗi người mời Thẩm Uyên ly trước, Thẩm Uyên hai lời, uống liền hai chén.

      Xung quanh là tiếng chúc mừng, tiếng mời rượu, Cốc Dạ Lam chìm trong cảm giác giải thích được, lúc này thấy Thẩm Uyên bị rót rượu, sắc mặt trầm xuống, cứng ngắc : “Cậu cả, xin cậu đừng bắt chồng cháu uống rượu nữa được ? Tửu lượng ấy vốn tốt, ngộ nhỡ uống say, cháu bị mẹ chồng mắng!”

      Cậu cả nhà họ Đỗ ngờ bị trách móc, vẻ mặt nghiêm lại. “Cháu khiến người khác mất hứng! Đàn ông xã giao bên ngoài, sao có thể uống rươu? Chồng cháu lần đầu tiên uống rượu cùng cậu, cháu lo lắng cái gì, chẳng lẽ Thẩm Uyên là người ‘mẹ bảo sao nghe vậy’ sao? Hay là bị vợ quản nghiêm?”

      Cốc Dạ Lam muốn giải thích, Thẩm Uyên cất giọng lạnh lẽo trả lời: “Cậu cả, cậu đừng để ý đến ấy, cháu uống với cậu 3 chén, cám ơn cậu mời rượu.” Mặc dù ly rượu , uống liền 3 chén chỉ có cảm giác như uống rượu giải sầu.

      “Được, được, có thành ý, hôm nay thấy cháu tới cậu rất vui, mới muốn tìm cháu uống hai chén.” Cậu cả nhà họ Đỗ hổ danh gừng càng già càng cay, nhìn ra cặp vợ chồng này là lạ, thêm lời nào, sang bàn khác.

      Cốc Dạ Lam rùng mình trong đầu: “Ông xã…”

      Thẩm Uyên trầm giọng: “ câm miệng, đừng những lời làm tôi mất thể diện!” Giương mắt nhìn về phía Doãn Tịnh Thủy, cẩn thận chăm sóc, gắp thức ăn cho hai đứa kia, vẻ mặt dịu dàng.

      Tôn Vô Nộ gắp miếng tôm hùm bón cho bà xã, sau đó nhấc Tôn Đồng Á ôm lên châm mình đút thức ăn, để Tịnh Thủy rảnh rỗi cùng con uống canh vây cá, còn bà Tôn sớm đứng dậy tìm bà Đỗ chuyện phiếm.
      Last edited: 9/12/14
      AikoNguyen, tart_trung, linhdiep172 others thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      :yoyo60::yoyo60: đáng đời thằng nam phụ

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7.2:


      Đứa uống quá nhiều đồ uống nên muốn tiểu, người làm ba đành phải dẫn con trai vào nhà vệ sinh nam.


      Sau khi Tôn Vô Nộ và con trai giải phóng xong rồi, xoay người lại liền nhìn thấy Thẩm Uyên dẫn theo Thẩm Thạch Phật vào, gật đầu cái coi như chào hỏi rồi tiếp tục rửa tay. Thẩm Uyên dẫn con vào nhà vệ sinh trước, còn mình đứng ở ngoài chờ, nhìn thấy Tôn Vô Nộ bình thản, kiềm chế được, ỷ vào lí do bị say rượu, với Tôn Vô Nộ:


      " có biết may mắn cỡ nào mới cưới được Tịnh Thủy ?"


      Tôn Vô Nộ lấy khăn giấy lau sạch tay, xoay người đối mặt với , ý vị sâu xa, cười nhạt : "Tôi tất nhiên biết . Lần đầu tiên nhìn thấy Tịnh Thủy, trong lòng tôi xuất câu , ‘ lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy ’! Mặc dù quá trình theo đuổi ấy rất vất vả, nhưng tôi làm được."


      Lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy! Người đàn ông này thế nhưng có cùng chấp niệm với ? Thẩm Uyên dám tin nhìn chằm chằm Tôn Vô Nộ, vậy mà vẫn cứ xảy ra trước mắt.


      Tôn Vô Nộ dắt bàn tay bé của con trai , đôi mắt như có thâm ý khác liếc nhìn Thẩm Uyên cái."Cảm tạ vợ cậu nỗ lực kéo cậu quay đầu, ta nhất định cậu đến điên cuồng." xong, liền bị con trai kiên nhẫn kéo ra ngoài.


      Thẩm Uyên cố nuốt xuống cảm giác buồn nôn do say rượu, Thẩm Thạch Phật lo lắng muốn nắm tay ba, liền bị Thẩm Uyên bỏ rơi. "Tất cả đều là bởi vì có mày. . . . . . tìm mẹ mày ! Ta cần mày."


      "Cha." Vẻ mặt Thẩm Thạch Phật bị thương.


      Dù gì Thẩm Uyên cũng phải người đàn ông độc ác, có tâm tình gì, im lặng hỏi ông trời. "Thạch Phật, con sai, người sai là mẹ con. . . . . . , là ba sai, ngay từ lúc bắt đầu sai lầm rồi. Ba vô dụng, thể đền bù sai lầm do mình gây ra, nên thể làm gì khác hơn là đặt toàn bộ tâm tư vào công việc."


      Thẩm Thạch Phật nghe hiểu những gì ba , nhưng cậu biết, ba vui, ngày nào cũng vậy, khi cậu lên giường ngủ, ba vẫn chưa trở về, hơn nữa ba giống dượng, chủ động dắt tay cậu, càng ôm cậu đùi, bón cơm cho cậu. Cậu biết mẹ cũng vui, mặc dù mẹ về nhà trước giờ cơm tối, nhưng mẹ rất ít khi ở cùng cậu, mẹ rất bận rộn, phải làm rất nhiều rất nhiều công việc, có thời gian cho cậu ăn cơm, vì vậy cậu tự ăn cơm từ khi còn rất .


      Sau này, cậu hiểu được, bản thân cậu cũng vui vẻ.


      Bởi vì Thẩm Uyên uống say, Cốc Dạ Lam bị mẹ chồng châm chọc ba ngày liền. vất vả mới khiến Thẩm Uyên đồng ý theo về nhà mẹ đẻ chúc thọ bà ngoại, vậy mà biết chăm sóc chồng, hại Thẩm Uyên bị nhức đầu vì say rượu cả ngày, làm được.


      Bà Thẩm rất ít khi mắng con dâu trước mặt con trai, Cốc Dạ Lam có oán trách với Thẩm Uyên cũng vô dụng, chỉ vì chuyện mà bị mẹ chồng liên tục ba ngày, càng nghĩ càng tức, Thẩm Uyên là trẻ con sao? đột nhiên nổi hứng tìm người xung quanh mời rượu, lên tiếng ngăn cản bị mắng, lên tiếng ngăn cản về nhà lại bị mẹ chồng mắng.


      Cho dù thế nào, tất cả lỗi đều là của , ở Thẩm gia này, chỉ có thể NHẪN.


      Nhưng vừa đến công ty, tình thế liền đổi ngược lại. Ở công ty, quản lý cấp cao nắm giữ quyền sinh sát trong tay, là con dâu của Đổng Trưởng, cho nên thích công việc, công ty, tuyệt muốn trở về nhà.


      Sau khi Cốc Dạ Lam tìm cấp dưới xả giận, càng nghĩ càng thấy có gì đó đúng, liền gọi điện thoại hẹn Doãn Tịnh Thủy ra ngoài, muốn cùng ngả bài, cho ràng.


      Địa điểm gặp mặt là nhà hàng đồ ngọt cao cấp.


      "Cậu vậy là có ý gì?" Tịnh Thủy kinh ngạc nhướng mày : "Cậu đặc biệt hẹn mình ra đây, chỉ vì Thẩm Uyên uống rượu say trở về, hại cậu bị mẹ chồng mắng, đây là tin tức xã hội của nước, cần cậu tới cho mình biết?"


      "Cậu còn giả bộ?" Sắc mặt Cốc Dạ Lam khẽ biến. " ràng là cậu làm nũng với bà ngoại, để cậu cả tìm chồng cậu uống rượu, cậu còn tìm Thẩm Uyên uống hơn hai chén cũng sao."


      "Cậu là trẻ con ba tuổi sao? Chẳng lẽ cậu nghe ra mình chỉ đùa? Hơn nữa, sao bà ngoại có thể bảo cậu cả làm cái chuyện đó? tin cậu gọi điện thoại hỏi bà ngoại, xem bà ngoại có cười nhạo cậu ?"


      "Nhưng. . . . . ."


      "Nếu mẹ chồng cậu cố ý muốn tìm cậu gây , cho dù Thẩm Uyên uống rượu, bà ấy vẫn có thể xoi mói." Tịnh Thủy cười lạnh "Chuyện này cũng do cậu tự tìm thôi, đừng trách người khác."


      Vẻ mặt Cốc Dạ Lam cứng lại."Cậu ở cùng cha mẹ chồng, làm sao biết làm con dâu khổ cực thế nào?"


      Tịnh Thủy nháy mắt mấy cái."Cậu sai rồi, khi mình còn ở Mĩ, vẫn ở cùng nhà với mẹ chồng, để bọn họ thương mình, chăm sóc mình, trong nhà có người giúp việc, ra cửa có tài xế, nếu sao mình có thể học khi mang thai? Cho nên, cậu thấy đấy, phải cha mẹ chồng nào đời này cũng gây phiền phức cho con dâu. Mẹ chồng cậu coi như là ngoại lệ ! Hôm nay, nếu như chồng mình làm bậy, mẹ chồng mình bảo ấy tự chịu trách nhiệm, tìm con dâu bảo bối của bà đâu."


      "Cậu khoe khoang cậu gả cho người tốt hơn mình đấy à?" Cốc Dạ Lam cau mày.


      "Nhìn ! Cậu lại tìm sơ hở trong lời của mình, cậu sắp trúng độc của mẹ chồng cậu rồi. Tỉnh táo lại , mẹ chồng cậu khiến cậu phiền lòng, cậu phải tìm bà ấy giải quyết chứ."


      "Giải quyết? Phải giải quyết thế nào? Bà ấy là mẹ chồng, là trưởng bối trong nhà, ở còn có ông bà nội nữa."


      "Những điều này đều phải là trọng điểm, trọng điểm là Thẩm Uyên đứng về phía cậu,vậy là đủ rồi!"


      mũi tên trúng ngay chỗ trọng yếu! Cốc Dạ Lam hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm.


      "Thẩm Uyên hoàn toàn chọn cậu, đúng ? Cậu đừng hiểu lầm, mình có ý châm chọc cậu. Cho dù hôm nay, mình gả cho Thẩm Uyên, cũng vì mình mà thay đổi, hoàn toàn đứng ở lập trường của vợ, mà thay vợ chuyện, bởi vì từ rất ngoan ngoãn, sợ bị người lớn trách mắng. Chỉ khác ở chỗ, có lẽ mình chung đụng với các trưởng bối tốt hơn cậu, bởi vì mình là con của Doãn Thánh Kiệt."


      "Tại sao cậu biết những thứ này?"


      "Chị họ thân ái, chị nên tỉnh mộng Nam Kha (*) ." Tịnh Thủy khẽ nhấp ngụm trà hoa lài, suy nghĩ sâu xa : "Làm con dâu của danh gia vọng tộc phải chuyện dễ dàng, mình học được rất nhiều điều từ mẹ mình. Bác mình từng , cuộc sống của mẹ sau khi trở thành thiếu phu nhân quyền quý trôi qua rất bằng phẳng, nhưng mẹ mình làm dâu hai mươi năm, nếu biết im hơi lặng tiếng, dĩ hòa vi quý với người , cộng thêm ba mình là người nổi danh vợ, hôn nhân của bọn họ mới càng ngày càng ngọt ngào, vững chắc.


      (*) Giấc mộng Nam Kha: điển tích xuất phát từ “Nam Kha Thái Thú truyền” – tiểu sử của Thái thú Nam Kha. Được dùng để hình dung cõi mộng hoặc điều tưởng, thể thực được.

      Các bạn có thể tìm hiểu thêm ở đây:

      http://vietnamese.cri.cn/chinaabc/chapter16/chapter160413.htm


      "Hồi còn là nữ sinh, cậu luôn ở bên cạnh mình, thấy Thẩm Uyên dịu dàng săn sóc, che chở đầy đủ, kiên định cho rằng là bạch mã hoàng tử, sau khi kết hôn nhất định chồng tốt. Cậu sai khi , chỉ tiếc, cậu hay có cơ hội gặp mặt các trưởng bối Thẩm gia. Hơn nữa lúc trước, bác Thẩm và bà Thẩm thường hẹn mình uống trà chiều, chuyện với nhau, nhờ đó mình dần hiểu được nếu có ngày mình gả vào Thẩm gia, cuộc sống tuyệt đối nhõm hơn mẹ mình, thậm chí còn mệt mỏi hơn.


      "Nếu như cậu hoành đao đoạt ái, mình phải gả cho Thẩm Uyên. Nhưng cuối cùng cậu ra tay cướp Thẩm Uyên , mặc dù lúc đầu vô cùng khổ sở, mình phải cảm ơn ba mẹ đưa mình ra nước ngoài du lịch, khoảng cách thời gian và gian quả nhiên là phương thuốc hữu hiệu nhất, lâu sau mình hiểu thực hư, quyết định chúc phúc cho cậu và Thẩm Uyên." Những thống khổ trong bước ngoặt này, tất nhiên cần phải tường thuật với "Tiểu Tam".


      Cốc Dạ Lam mặc dù biết Tịnh Thủy còn chút tình cảm nào với Thẩm Uyên, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.


      "Bây giờ cậu rất vui mừng khi mình cướp Thẩm Uyên ?" Càng nghe càng tức. Người đàn ông , bất chấp tất cả để đoạt lấy, tất nhiên thể để cho người khác cười nhạo, và cũng nên nhòm ngó tới.


      "Đó là lựa chọn của cậu, phải sao? Mình chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng mơ tưởng mẹ chồng cậu thay đổi. Nàng dâu môn đăng hộ đối gả vào Thẩm gia chưa chắc nhõm vui vẻ, chứ đừng đến nàng dâu môn đăng hộ đối. Cậu chỉ cần làm tốt bổn phận của cậu, chuyện cậu nên làm là được rồi, đừng quá để ý đến sắc mặt của mẹ chồng cậu, như vậy cậu sống vui vẻ hơn nhiều."


      Ai ngờ, Tịnh Thủy có ý tốt nhắc nhở, lại biến thành chọc giận Cốc Dạ Lam vốn tâm cao khí ngạo.


      " khiến cậu dạy mình làm thế nào để trở thành con dâu tốt của Thẩm gia, Cốc Dạ Lam mình cần cậu hư tình giả ý, càng tin đời có chuyện mình muốn làm lại làm được."


      Tịnh Thủy vỗ tay, đáy mắt thoáng qua tia chế nhạo. Cũng đúng, Cốc Dạ Lam là người mạnh mẽ, cho dù bị đánh gãy răng cửa, hay nôn ra máu cũng chịu mở miệng nhận thua.


      "Nghe Lập Bình nghiệp của cậu vô cùng thành công, cậu có thể giúp mình chuyện được ?" quyết định lấy nhu thắng cương.


      "Cậu xem." Cốc Dạ Lam vẫn cao ngạo như cũ.


      "Là thế này, ông xã mình mới khai trừ phụ tá thư ký có điểm chướng mắt, nhưng mình cảm thấy ta hơi đáng thương, vừa phạm lỗi bị khai trừ. Mình nhớ cậu rất biết cách dẫn dắt người mới, cậu có thể cho ta cơ hội được ?"


      " có điểm chướng mắt còn lén ném cho mình làm gì?"


      "Mình có ý ném ta cho cậu, chẳng qua là cảm thấy ta chọn sai nghề, có lẽ tiến vào giới bảo hiểm, theo cậu học tập, chừng còn có triển vọng phát triển. ta từng học ở Mĩ, cũng có kinh nghiệm giao tiếp tiếng , nếu như cậu thiếu nhân tài phương diện này, ngại dùng thử xem."


      Cốc Dạ Lam có chút động tâm, tổ công tác đúng là cần phiên dịch viên tiếng , nhưng muốn để Tịnh Thủy được như ý nguyện cách dễ dàng. "Được rồi. Mình đồng ý cho ta cơ hội phỏng vấn, nhưng mình bảo đảm thuê ta đâu đấy, mình muốn phá bỏ nguyên tắc."


      Tịnh Thủy cười. "Đương nhiên là được, ta cũng phải là người quen của mình, nếu cậu thấy được loại ."


      "Ừm, ta tên là gì?"


      "Chu Huyền Mỹ, hai mươi lăm tuổi, bề ngoài. . . . . . cũng giống mình mấy phần, coi như là xinh đẹp ! Khuôn mặt thanh tú, vóc người cũng tồi. . . . . ."


      "Được rồi! Đừng đường vòng tự khen bản thân mình xinh đẹp."


      "Mình xinh đẹp mà! Tối nay ông xã mình xã giao muốn dẫn mình khoe đấy!"


      Nghe nổi nữa, Cốc Dạ Lam cho danh thiếp, bảo với Chu Huyền Mỹ tới hẹn trước thời gian phỏng vấn, sau đó lấy lí do chưa làm xong công việc, bỏ lại 300 nguyên rồi .


      " là nữ cường nhân, vậy mà thèm mời người ta bữa, chả khác gì lúc chưa kết hôn, khó trách được làm thiếu phu nhân hưởng phúc. A, quên nhắc ấy, Thẩm Uyên thích phụ nữ dịu dàng, thích phụ nữ cao ngạo, nhưng mà chắc nữ cường nhân nghe lọt đâu!"


      Tịnh Thủy oán thầm trong lòng xong, liền chọn mấy món điểm tâm ngọt gói lại mang về nhà, quẹt thẻ trả tiền, còn số tiền Cốc Dạ Lam để bàn để lại làm tiền boa cho nhân viên phục vụ.


      A, thời tiết hôm nay đẹp, có ánh nắng, bầu trời trong xanh.


      Ngồi ở trong xe, gửi tin nhắn cho trợ lý Thân, báo lại số điện thoại liên lạc của công ty Cốc Dạ Lam, nhờ trợ lý Thân thông báo cho Chu Huyền Mỹ, có cơ hội công việc mới, nếu ấy ngại thử chút.


      Trợ lý Thân cảm thấy Tổng giám đốc phu nhân tốt bụng, thầm thay nhân viên nghỉ việc tìm việc làm tạm thời. Đương nhiên, báo cáo lại chuyện này với tổng giám đốc, nhanh chóng báo tin cho Chu Huyền Mỹ.


      Edited by Phục Hy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :