1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 25: muốn tham chiến

      "Cái gì mà phát sốt?"

      Mạc Thiên Kình nghe hiểu câu này của là có ý gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính chớp.

      Sính Đình đưa tay sờ sờ vào trán , lẩm bẩm : " sốt, nhưng sao lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy!"

      Mạc Thiên Kình liếc cái, lạnh nhạt : "Nếu tôi giết ta, ta cũng giết tôi, chẳng lẽ tôi ở nơi này chờ chết hay sao!"

      Tay lại khua khua gõ gõ bàn phím, rất nhanh liền mở vệ tinh định vị ra, dò xét vị trí của Hắc Lang.

      Nhưng vị trí kia di động rất nhanh, trong chốc lát thể xác định rốt cuộc là ở chỗ nào.

      "Này, Mạc Thiên Kình, làm sao mà phá giải được chuyện này?"

      Nên biết rằng những hệ thống vệ tinh này phải là cao thủ máy tính mới có thể đột nhập, mặc dù cũng thừa nhận mình cũng là cao thủ, nhưng so với Mạc Thiên Kình, chính là đồ bỏ .

      "Ngày mai, rời !"

      Ánh mắt Mạc Thiên Kình tập trung vào máy vi tính, nhàn nhạt ra lệnh.

      Sính Đình cau mày vui, nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình.

      "Ý củ là gì, dùng xong rồi ném tôi hả ?"

      cũng phải là đồ bỏ , hơn nữa biết rất ràng, mấy ngày nữa, khi Hắc Lang tới cuộc chiến ác liệt.

      lại rất muốn tham dự, nhưng tức giận chính là còn chưa muốn tham dự, người này bắt đầu đuổi người!

      "Hắc Lang rất nguy hiểm, tôi có dư thừa năng lực bảo vệ !"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , tay lại nhanh chóng gõ bàn phím, rất nhanh, liền thiết kế ra phương án vây bắt, Sính Đình nhìn đến miệng cũng khép lại được.

      là quá sâu sắc rồi, biệt thự bây giờ là biệt thự bọn họ ở, nhưng bố trí chê vào đâu được, tất cả mọi người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Hắc Lang, giống y như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Hai người là ve, Hắc Lang là bọ ngựa, mà lại bố trí những người đó chính là chim Hoàng Tước, tinh vi khiến thể nhìn với cặp mắt khác xưa.

      Chỉ có điều, cho dù là như thế . . . . . .

      "Mạc Thiên Kình, tôi cần bảo vệ, tự tôi có thể bảo vệ mình!"

      "Chỉ cần đánh thắng được tôi, cơ được ở lại!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , hoàn toàn có chỗ cho thương lượng, sau khi nhấn xuống nút truyền phát, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Sính Đình.

      Trong những ngày chung đụng vừa qua, xác định, mình người phụ nữ này, nhưng cũng biết, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, thể để cho mạo hiểm.

      Cuộc chiến đấu sinh tử, tuyệt đối cho tham dự.

      "Mạc Thiên Kình, nếu như cho tôi ở lại, tôi có thể giúp rất nhiều, dầu gì tôi cũng xuất thân từ cảnh sát vũ trang. . . . . ."

      Đánh nhau với , phải sợ, chỉ lo lắng, ngộ nhỡ mình đánh thắng tên kia, chẳng phải là mình phải rời sao.

      trận chiến kích thích đầy màu sắc như vậy, muốn bỏ qua.

      " được, trừ phi đánh thắng tôi!"

      Mạc Thiên Kình từ chối chút do dự, nếu phải bây giờ đối nghịch với , Sính Đình cảm thấy rất nam tính.

      Nhưng giờ phút này, tức giận đến cắn răng nghiến lợi.

      "Được, Mạc Thiên Kình, đánh đánh, nhưng tôi cho biết, bây giờ thương thế của còn chưa có khỏi hẳn, đến lúc đó đừng bảo là tôi xuống tay quá ác!"

      Dầu gì chính mình cũng là cảnh sát vũ trang, hơn nữa võ công cũng coi là hạng nhất, trong giới cảnh sát hình như có ai chưa bị đánh bại bởi , ngay cả ông nội cũng phải khen võ công rất giỏi.

      cũng tin, đánh thắng cái tên đeo quân hàm thượng tướng này!

      "Được, nếu đánh thắng tôi, tôi cho tham chiến!"

      Mạc Thiên Kình liền nở nụ cười đầy tự tin, tuyệt đối thể nào đánh thắng mình được!

      Chương 26: bị chơi xỏ

      Sính Đình khinh thường trừng mắt liếc cái, người đàn ông ngông cuồng, cho biết khinh thường phụ nữ hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

      "Mạc Thiên Kình, thay quần áo , chúng ta xuống dưới!"

      Mạc Thiên Kình nhếch môi cười nhạt, nhìn xuống thân thể mình, chính xác là nên thay quần áo, mình chỉ quấn khăn tắm, thuận tiện.

      "Sính Đình, tôi hỏi lại lần nữa, muốn đánh nhau với tôi sao, tôi xuống tay lưu tình đâu!"

      Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, Sính Đình lập tức ném cho cái nhìn xem thường.

      "Mạc Thiên Kình, hãy bớt nhảm , tôi cho biết, tôi mới là người xuống tay lưu tình với , chính nên cẩn thận !"

      Mẹ nó, con bà nó, cư nhiên như thế khi dễ phụ nữ, lần này tuyệt đối xuống tay lưu tình.

      Sính Đình giận dữ nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình tới tủ treo quần áo, lấy ra bộ đồ thể thao đứng trước mặt mặc vào.

      "Này, Mạc Thiên Kình, thể vào phòng tắm thay quần áo sao? Tôi là con đấy!"

      Sính Đình bất mãn kháng nghị, nhưng Mạc Thiên Kình thèm để ý, cởi khăn tắm ra, lộ ra cơ thể trần trụi rất khỏe mạnh, Sính Đình tức giận vội vàng quay lưng lại.

      Này choáng nha, càng ngày càng có liêm sỉ, kể từ ngày lau rửa cơ thể cho , thường đứng trước mặt làm như vậy, nếu phải là quấn khăn tắm, cũng mặc áo ba lỗ, tức chết !

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình quay lưng lại, bộ dáng vừa tức vừa xấu hổ, nhếch môi cười .

      "Ngọc Sính Đình, nhìn nhiều lần như vậy, còn xấu hổ cái gì!"

      Câu của Mạc Thiên Kình khiến Sính Đình nổi trận lôi đình, tại sao có thể giống như giữa bọn họ quen thuộc đến như vậy, hơn nữa còn mập mờ nữa!

      Nếu ông nội nghe thấy câu này, trong sạch của coi như xong rồi!

      "Mạc Thiên Kình, tôi cảnh cáo , chỉ khi nào tôi chăm sóc mới cởi quần áo của , từ giờ về sau cho ở trước mặt người khác nhắc tới, nhất là trước mặt ông nội tôi, biết !"

      Sính Đình lạnh mặt cảnh cáo, Mạc Thiên Kình suy nghĩ lát rồi gật đầu.

      "OK. Tôi hiểu ý của rồi, muốn tôi trước mặt ông nội tôi!"

      "Mạc Thiên Kình!"

      Mạc Thiên Kình vừa dứt, giọng tức giận của Sính Đình như sấm dội vào tai vang lên trong biệt thự, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình, hận thể dùng ánh mắt mà xé nát cái miệng .

      Làm cho Mạc Thiên Kình cười mãi ngừng.

      " còn dám lung tung, tôi vả nát miệng !"

      Sính Đình uy hiếp trắng trợn, Mạc Thiên Kình khinh thường cười tiếng.

      Uy hiếp , chỉ bằng , có khả năng sao?

      Sính Đình hừ lạnh tiếng, nhìn Mạc Thiên Kình .

      ", chúng ta tranh tài!"

      tại tức giận dâng lên bừng bừng, nhất định phải dạy dỗ tốt, để cho phải thay đổi cái nhìn đối với người phụ nữ như .

      " thôi!"

      Mạc Thiên Kình vừa định , nhưng nhìn thấy Sính Đình mặc quần jean cùng áo thun, khỏi cau mày.

      " cần phải thay quần áo?"

      Sính Đình cúi đầu liếc mắt nhìn qua quần áo của mình!

      " cần!"

      Trước kia phải hay mặc dạng này sao, mặc dù mặc quần jean, nhưng đánh nhau lại vô cùng nghiền .

      "Được rồi, tùy , xuống hoa viên tầng trệt!"

      Mạc Thiên Kình xuống lầu, khi tới cửa trước nhàng nhấn cái, liền mở ra lớp bảo vệ, ra ngoài.

      Sính Đình trừng to mắt nhìn Mạc Thiên Kình tới hoa viên sau biệt thự, tức giận đến mặt cũng xanh mét.

      phải ông nội nơi này hoàn toàn ra được sao? Tại sao Mạc Thiên Kình ngay lập tức có thể mở ra được!

      "Mạc Thiên Kình, , sao có thể ra ngoài! Sao cho tôi biết!"

      Mạc Thiên Kình vô tội nhún nhún vai: " hỏi tôi, tôi việc gì phải cho !"

      câu liền chặn họng khiến Sính Đình chỉ biết dậm chân đứng nhìn.

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình hét lớn tiếng, tung cú đá vào !

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 27: tranh tài

      Mạc Thiên Kình vội vàng né, nhìn Sính Đình nổi giận đùng đùng, cau mày : "Sính Đình, tính khí của tốt, nếu thay đổi, nhất định thua thiệt!"

      Chờ sau khi cưới , tuyệt đối đem tính khí nóng như lửa này của sửa lại chút, nếu nếu khi gặp người như Hắc Lang, nhất định thiệt thòi lớn .

      Sính Đình tức giận nhìn chằm chằm.

      "Mạc Thiên Kình, còn , ngay cả phong cách nóng nảy cũng có!"

      Sính Đình thực , thời gian qua, đem tính khí nóng nảy của mình biến thành phong cách, ngờ sau khi tới nơi này liền toàn bộ bộc phát!

      "A, xem ra tôi phải chịu trách nhiệm!"

      Mạc Thiên Kình vuốt cằm, vóc người cao lớn rắn rỏi, tuấn phóng khoáng, khiến người ta phải choáng váng.

      Sính Đình căm tức nhìn , vui .

      " rốt cuộc có muốn so tài hay ?"

      nhảm nhiều như vậy, vừa xong, bày ra tư thế chuẩn bị bắt đầu.

      Mạc Thiên Kình gật đầu: " So, dĩ nhiên so!"

      " Sính Đình, tôi xuống tay lưu tình, phải cẩn thận!"

      Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc , thu hồi vẻ mặt trêu đùa, Sính Đình trừng mắt lạnh lẽo nhìn : " Tôi cần lời nhắc nhở của !"

      Mạc Thiên Kình hài lòng gật gật đầu, hai người chuẩn bị xong liền đánh nhau.

      Động tác của Mạc Thiên Kình nhanh nhẹn, mạnh mẽ, mỗi chiêu đều RẤT chính xác, lực đạo vừa phải.

      Còn thân thủ của Sính Đình lại thoăn thoắt, mặc dù vóc dáng cao to, nhưng mỗi cú đá, mỗi động tác đều mạnh mẽ mười phần, nhìn có vẻ như nhu nhược, nhưng khi bộc phát lại mãnh liệt khác thường. Ra tay vừa nhanh, vừa tàn nhẫn, vô cùng chính xác!

      Lúc mới bắt đầu Mạc Thiên Kình còn hơi khinh thường, nhưng khi nhìn được quyền pháp của chợt giật mình, ngay sau đó liền nhếch môi cười , chuyên tâm ứng chiến.

      Sính Đình cũng ngờ Mạc Thiên Kình này quyền pháp lợi hại như thế, vốn còn tưởng rằng mình có phần thắng , nhưng khi thấy càng ngày càng tiếp cận gần hơn, ngày càng ứng phó xuể.

      Vốn muốn dùng mười phần sức lực, nhưng nghĩ đến việc tay chân vẫn chưa có hoàn toàn bình phục, nên giảm mấy phần, Mạc Thiên Kình hình như cũng phát ra điều này.

      "Tập trung tinh thần chút , đánh cũng tệ!"

      Sính Đình thấy ứng phó rất tự nhiên, bắp đùi thon dài liền đá ra cước, tốc độ cực nhanh, khiến Mạc Thiên Kình thất kinh, chân đột nhiên truyền đến cảm giác tê dại, có chút cẩn thận, cước cứng rắn đá vào lồng ngực, khỏi lui về phía sau mấy bước.

      "Này, sao chứ!"

      Sính Đình thấy bị đá trúng vội vàng dừng động tác lại, Mạc Thiên Kình lắc đầu đáp: " việc gì!"

      " thua!"

      Sính Đình cao ngạo ngẩng đầu lên , Mạc Thiên Kình liền gật đầu khen: " tệ, nhưng còn phải so bắn súng với tôi!"

      Bản lĩnh mặc dù rất quan trọng, nhưng việc cũng quan trọng kém, đó chính là bắn súng,ở thế kỷ 21, võ thuật tệ, nhưng bắn súng cũng phải giỏi, bởi vì thời đại này giống như thời cổ đại chỉ dựa vào võ công mà quyết định mọi việc.

      Sính Đình nhếch môi cười nhạt, dáng vẻ vô cùng quyến rũ đáp:

      "OK, Mạc Thiên Kình, tôi cho xem chút cái gì gọi là xạ thủ chân chính!"

      Bắn súng vẫn là việc khiến luôn tự tin nhất, tới xạ thủ bách phát bách trúng, cũng chính là người như .

      Mạc Thiên Kình chỉ cười .

      Mạc Thiên Kình đưa Sính Đình vào gian phòng bí mật ở tầng , bên trong toàn bộ đều là súng ống và đạn dược, khiến Sính Đình mở mang tầm mắt, hàng bày la liệt, hơn nữa toàn bộ đều là các loại súng thuộc hàng thượng đẳng.

      "Tùy tiện chọn cái !"

      Mạc Thiên Kình bắt đầu chọn súng, động tác thuần thục còn ngượng nghịu nữa, đạn dược thượng hạng, quay đầu nhìn lại Sính Đình, thể nín được cười!

      "Xem ra chúng ta là tâm linh tương thông, chọn súng đều giống nhau!"

      Mạc Thiên Kình nhìn khẩu NC trong tay Sính Đình, Sính Đình trừng mắt nhìn , phản bác.

      " biết xấu hổ, đợi đấy, khiến mở mang kiến thức về tài thiện xạ của bản nương."
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 29: mạc thiên kình

      Mạc Thiên Kình cười nhạt, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của , khỏi bốc lên mồ hôi lạnh!

      Người phụ nữ ngu ngốc này, nếu biết bị huấn luyện như thế nào, đoán chừng cũng như vậy !

      "Mạc Thiên Kình, sao ?"

      Sính Đình thấy trầm mặc , khỏi cả giận, Mạc Thiên Kình nhìn , điểm vào trán cái, rồi xoay người rời .

      "Này, Mạc Thiên Kình, còn chưa cho tôi biết!"

      Sính Đình vội vàng đuổi theo, miệng liến thoắng ngừng, đuổi theo lên lầu!

      Mạc Thiên Kình để ý tới , tới máy tính ngồi xuống,bây giờ phải xử lý tốt số chuyện!

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình thấy thèm để ý chọc nổi trận lôi đình, chết tiệt, mẹ kiếp người đàn ông xấu xa, có cần phải chảnh như vậy ?

      Mạc Thiên Kình cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn : "Cho hai lựa chọn, cho biết đáp án, phải rời , hai là, cho biết đáp án!"

      " cần , tôi muốn ở lại!"

      Sính Đình trừng mắt nhìn , có gì đặc biệt hơn người, phải là tài nghệ chính xác hơn chút thôi sao?

      , thôi!

      " làm cơm , tôi đói rồi!"

      Mạc Thiên Kình xong, ánh mắt liền chuyển sang máy vi tính, hoàn toàn thèm liếc nhìn !

      Sính Đình tức giận đùng đùng trừng mắt liếc , đột nhiên trong bụng truyền ra thanh.

      “Ùng ục! Ùng ục!"

      Mạc Thiên Kình thèm quay đầu lại, Sính Đình cắn răng xuống cầu thang.

      Nhìn Sính Đình xuống lầu, Mạc Thiên Kình nhấn xuống cái nút, nhìn xuống phía dưới kêu lên.

      "Ngọc Sính Đình, hàng rào bảo vệ mở, có thể rời !"

      Bước chân Sính Đình vừa xuống lầu dưới đột nhiên ngừng lại, hướng về phía Mạc Thiên Kình hét lớn.

      "Mạc Thiên Kình, là khốn kiếp, càng muốn tôi ở lại, tôi càng phải ở lại!"

      Tức chết , người đàn ông này lại cứ coi rẻ năng lực của , bây giờ thương thế lành, lại muốn đuổi người, con bà nó, còn chưa đồng ý!

      Suy nghĩ chút, liền cảm thấy tức tối, tại sao người đàn ông này lại phách lối như vậy chứ.

      Sau khi rống to, biệt thự lại khôi phục yên tĩnh như cũ, Mạc Thiên Kình căn bản để ý tới , giờ phút này cặp mắt nhìn chằm chằm máy vi tính trước mặt, nhìn hệ thống theo dõi ngừng di động theo bóng dáng của Hắc Lang, khỏi cau mày.

      "Đây là đâu? ta ở nơi đó làm gì?"

      Mạc Thiên Kình nhìn máy vi tính, ngờ mình thể theo dõi được vị trí của Hắc Lang ở nơi nào!

      Nhưng cũng may mắn là xác định được chuyện, đó chính là ta ở tương đối gần nước Mĩ.

      Lấy điện thoại di động ra, Mạc Thiên Kình bấm mã số, nhắn nhủ vài câu liền cúp!

      xuống lầu, lập tức ngửi thấy mùi cơm chín bên trong phòng bếp bay khắp bốn phía.

      thể thừa nhận, tài nấu ăn của Ngọc Sính Đình quả là thiên phú, lúc mới bắt đầu nấu ăn chỉ có bỏ , đến bây giờ nấu toàn cao lương mỹ vị, bụng đột nhiên cảm thấy rất đói!

      "Thơm quá!"

      Mạc Thiên Kình vào phòng bếp, nhìn nấu bò sốt vang, rắc thêm tiêu bắc, thơm lừng nhức cả mũi!

      Sính Đình vừa nhìn thấy , tức giận trừng mắt liếc cái, nhìn thấy thuần thục mở tủ chén ra, lấy bát đũa, bộ dáng kia, cảm giác bọn họ rất giống cặp vợ chồng cùng nấu cơm.

      "Mạc Thiên Kình, đây là cơm của tôi, phải nấu cho ăn!"

      Sính Đình rất vui đề cao lượng, Mạc Thiên Kình cười nhạt .

      " sao, cho tôi ăn, buổi tối tôi ăn !"

      gương mặt đẹp trai đột nhiên tràn ngập tà ác, Sính Đình bị câu của làm cho thiếu chút nữa bị sặc, cầm lên cái sạn chiên thức ăn đánh .

      "Mạc Thiên Kình, chết !

      Người đàn ông này quả là háo sắc, hạ lưu, càng chung đụng, càng cảm thấy biết xấu hổ!

      Chương 30: qua đêm ở bên ngoài

      Mạc Thiên Kình nhàng tránh thoát khỏi kiếp nạn này, nhìn gương mặt Sính Đình đỏ ửng lên, nụ cười mặt càng đậm.

      "Tôi thấy xem rất nhiều phim cấm rồi, nếu tôi đâu muốn với cái đó!"

      Mạc Thiên Kình bật cười , vẻ mặt Sính Đình túng quẫn, căm hận nhìn chằm chằm , Mạc Thiên Kình cầm bát đũa trong tay ra bên ngoài, sau đó liền vào bưng thức ăn.

      Sính Đình dọn dẹp xong, Mạc Thiên Kình liền bê thức ăn ra, sau khi Sính Đình ngồi vào bàn, mọi thứ đều bày biện sẵn sàng.

      "Ăn !"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , giống như chính là người vừa nấu ăn xong, hơn nữa còn tới giúp Sính Đình kéo ghế ngồi, khiến Sính Đình vô cùng bất ngờ.

      "Mạc Thiên Kình, phát sốt chứ?"

      Sắc mặt Mạc Thiên Kình lập tức tối lại, mình chỉ là muốn học cách ở chung hòa thuận với như thế nào thôi, có cần “chân chó” như vậy ?

      "Ăn cơm !"

      Mạc Thiên Kình rút tay về, tới vị trí của mình ngồi xuống, bới cơm vào chén của mình rồi bắt đầu ăn, Sính Đình nhìn dáng vẻ cổ quái của , khỏi bĩu môi!

      "Mạc Thiên Kình, tôi trở về đâu!"

      Sính Đình đột nhiên buông chén đũa xuống, nổi giận .

      "Tôi biết rồi!"

      Mạc Thiên Kình tiếp tục ăn, lạnh nhạt , Sính Đình nhìn , thận trọng hỏi, " phải định đuổi tôi sao?"

      Mạc Thiên Kình buông chén xuống, quan sát , rồi hỏi rất nghiêm túc.

      " cảm thấy tôi đuổi , sao?"

      Sính Đình lập tức lắc đầu: "Dĩ nhiên !" mới rời , quyết định mặc kệ phản đối thế nào cũng rời !

      Mạc Thiên Kình liếc mắt: "Chính là như vậy!"

      Nếu chịu rời , vậy cho cơ hội, để cho rèn luyện kinh nghiệm!

      mới vừa ở lầu bận rộn lâu như vậy, vì chính là muốn bố trí vào đội hình, lại làm giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất cho !

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình nhìn , trong mắt tất cả đều là hưng phấn!

      "Tôi đột nhiên cảm thấy cũng đến nỗi khó tính như vậy, xong liền bắt đầu ăn cơm, lúc này mới cảm thấy được thức ăn mà mình nấu rất ngon.

      Mạc Thiên Kình lắc đầu đáp, người phụ nữ này là!

      Xem ra nên suy nghĩ kỹ, nếu sau khi kết hôn, mình nên để cho bắt đầu công việc như thế nào, đối với , chuyện vợ của mình làm việc ở cục cảnh sát có uy hiếp rất lớn.

      Bởi vì làm những chuyện rất nguy hiểm, kẻ địch rất nhiều, có rất nhiều người tìm xuống tay, mà sau khi kết hôn, Sính Đình tất nhiên là người được chọn lựa đầu tiên.

      Sau khi ăn no, Mạc Thiên Kình liền chủ động dọn dẹp chén đũa, để cho Sính Đình sờ vào.

      Sính Đình ở bên nhìn, nhìn động tác thuần thục của , khỏi tò mò.

      "Mạc Thiên Kình, rất biết làm việc nhà?"

      Nhìn bộ dáng làm việc nhanh nhẹn của , rất hoài nghi chính là “bà nội trợ”.

      " có, chỉ thỉnh thoảng làm chút thôi!"

      Mạc Thiên Kình rửa chén đũa xong, lau khô bỏ vào tủ chén!

      "Có muốn ra ngoài ngồi chút hay ?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình đứng bên nhìn vườn hoa ngoài cửa sổ nhàn nhạt hỏi, Sính Đình quay đầu lại: "Có thể ?"

      Cuộc chiến lớn sắp diễn ra, bọn họ ra ngoài như vậy có thể bị nguy hiểm hay ?

      biết, Mạc Thiên Kình có thể tự do ra vào ngôi biệt thự này.

      Mạc Thiên Kình gật đầu cái.

      "Hắc Lang thể hành động nhanh như vậy được!"

      Nếu như tính toán sai, giờ phút này sắp xếp xem ám sát như thế nào, dù sao cũng là thượng tướng, ám sát , cũng phải là chuyện dễ dàng!

      "Được, tối nay tôi ngủ bên ngoài!"

      Sính Đình hưng phấn chạy , bất ngờ đụng đầu vào cây dù, bị dội ngược trở về

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 31: mạc thiên kình

      Sính Đình che đầu, khổ sở kêu to: "Đầu của tôi. . . . . ."

      "Ai bảo nóng lòng như thế chứ!"

      Mạc Thiên Kình cố nhịn cười, cầm cái điều khiển điện tử mang bên mình nhàng nhấn cái, loại trừ lớp bảo vệ, Sính Đình ôm đầu, tức giận nhìn chằm chằm.

      "Sao sớm mở cửa ra, đều do làm hại hết!"

      Đau chết rồi, Sính Đình đem tất cả tội lỗi trút hết đầu , Mạc Thiên Kình khẽ cười, nhìn dáng vẻ tại của là đáng vô cùng.

      " thể ngủ bên ngoài, chỉ có thể tản bộ lúc thôi!"

      Mạc Thiên Kình nhàn nhạt , Sính Đình muốn mắng to, tiếp: "Vì an toàn, chúng ta chỉ có thể dạo bên ngoài lúc!"

      Nghe như thế, Sính Đình liền nghĩ đến chuyện của Hắc Lang, cũng tức giận nữa, bây giờ, đối mặt với người đàn ông này, số lần tức giận càng ngày càng nhiều!

      Nếu là cả đời ở cùng chỗ với ta chẳng phải điên mất sao?

      Sính Đình lắc đầu xua những suy nghĩ vớ vẩn, giữ vững niềm tin trong lòng, mình tuyệt đối thể gả cho ta được!

      " ở đây chờ tôi chút, lát nữa tôi quay lại!"

      Mạc Thiên Kình xong, quay người lên lầu, Sính Đình bước ra khỏi cánh cửa kia, kích động từ đáy lòng là khó có thể diễn tả được, đây là ngày thứ mười lăm, lần đầu tiên được bước ra khỏi cửa chính, làm sao kích động cho được chứ.

      Trong khoảng thời gian này, phần lớn thức ăn đều do Mạc Thiên Kình gọi người đưa vào, chỉ có điều cũng là người được lợi, cần bỏ tiền cũng có ăn, tâm trạng tự nhiên cũng tốt hơn, hình như còn béo lên chút!

      Ban đêm biệt thự yên tĩnh khác thường, Sính Đình nằm dưới bãi cỏ, ánh đèn ảm đạm hắt lên thảm cỏ xanh mướt, ngước lên liền nhìn thấy những vì sao lốm đốm đầy trời, còn có cả vầng trăng tròn vành vạnh nữa.

      "Ngọc Sính Đình, mở các đèn pha ra!"

      Mạc Thiên Kình vừa thốt lên, mạch suy tư của Sính Đình liền bị cắt đứt, quét mắt ra phía cửa, Mạc Thiên Kình cầm máy vi tính, đến ngồi ở trước mặt .

      "Mạc Thiên Kình, giở trò quỷ gì vậy?"

      Sính Đình cất tiếng hỏi, Mạc Thiên Kình cầm laptop nhanh chóng gõ lên bàn phím, màn ảnh liền xuất nơi họ đứng.

      "Cài đặt vệ tinh định vị!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , thúc giục: " mở đèn pha!"

      Sính Đình chu đôi môi đỏ mọng tới mở đèn pha ra, lúc ngang qua Mạc Thiên Kình thấy còn đánh máy vi tính nữa, mà nằm cỏ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

      "Này, Mạc Thiên Kình, bảo tôi mở đèn làm gì?"

      Máy vi tính hề bật mở đèn làm gì?

      Mạc Thiên Kình cũng quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao: "Ở đây quá tối, tôi sợ làm điều bất lợi với tôi!"

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình lập tức liền ý thức được mình bị đùa bỡn, đá vào chân cái, Mạc Thiên Kình ngờ xuống tay hung ác như thế, bị đạp cước đau đớn rên lên.

      Gương mặt đẹp trai hơi tái , môi mỏng mím chặt, chân mày cũng nhíu lại, vô cùng khổ sở!

      "Này, Mạc Thiên Kình, sao chứ?"

      Sính Đình nhìn thấy bộ dạng đau đớn của , liền giật mình, vừa rồi hình như mình đạp phải vết thương rồi, chắc chắn rất đau.

      Cúi người, Sính Đình vừa định xem kỹ vết thương của , liền bị kéo lại, nằm đè lên người , mặt đối mặt, mũi đối mũi, môi đối môi.

      giây sau, Sính Đình liền chợt đẩy Mạc Thiên Kình ra, tay vừa cử động, liền bị Mạc Thiên Kình kéo vào bên hông, thoạt nhìn lại là hai tay ôm lấy hông của Mạc Thiên Kình, tựa như muốn vô lễ với .

      Chương 32: mạc thiên kình

      "Mạc Thiên Kình, làm gì thế!"

      Sính Đình bị ôm, giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên, cả người cứng ngắc dám lộn xộn, Mạc Thiên Kình nhếch môi cười, đôi tay vòng vào hông của , kéo gần hơn khoảng cách của hai người.

      " sợ hãi cái gì?"

      Mạc Thiên Kình lộ ra nụ cười mê người, độ cong duyên dáng khiến Sính Đình nhịn được nuốt nước miếng, chết tiệt, khiến người ta muốn phạm tội.

      "Mạc Thiên Kình, buông tôi ra trước có được hay ?"

      Dán chặt vào như vậy, ngực của đè xuống lồng ngực , nửa người dưới đè xuống nửa người dưới của , mặc dù cách hai lớp quần áo, nhưng chỉ cần người nào vừa động, hai người cũng có phản ứng sinh lý.

      Mạc Thiên Kình lắc đầu cái, hướng về phía , hơi thở ấm áp thổi vào bên tai , tê dại tê dại, giống như dòng điện truyền qua, khiến nhịn được run rẩy.

      Mạc Thiên Kình bị bộ ngực mềm mại của đè xuống, thoải mái sắp rên rỉ thành tiếng, nhưng mà cũng dự định làm gì , chỉ muốn trừng phạt người phụ nữ này chút mà thôi.

      Nghĩ đến vài ngày trước đó bản thân nằm ở giường thể động đậy, người phụ nữ này lại dám xem phim cấm ở lầu , hơn nữa mở thanh rất lớn, làm hại nổi lên phản ứng, cả người nóng ran khó tả, cuối cùng còn phải dùng bàn tay duy nhất bị thương để giải quyết nhu cầu.

      "Ngọc Sính Đình, phải rất thích xem phim A sao? Thế nào, như bây giờ có thích ?"

      Mạc Thiên Kình nhếch môi cười vô cùng mê người, vừa , vừa thổi hơi bên tai , hai tay vòng chắc hông của , chợt kéo, Sính Đình còn chưa kịp phản ứng, liền phát môi của mình bị hôn lên, hơn nữa lần này cực kỳ bá đạo.

      "Ưhm . . . . ."

      Sính Đình giãy dụa thân thể, Mạc Thiên Kình vốn chỉ là muốn trừng phạt , nhưng bị lăn lộn giày vò hồi, hạ thân lập tức có phản ứng, hùng dũng ngẩng đầu kêu gào.

      Vật thể cứng rắn chống bụng của khiến toàn thân Ngọc Sính Đình trở nên cứng đờ, liền cắn vào đầu lưỡi của , Mạc Thiên Kình bị đau nhả ra, Sính Đình mượn cơ hội này đấm quyền vào ngực của , vội vàng lật người qua, mặt đỏ rực, thở hồng hộc.

      "Mạc Thiên Kình, là đồ biết xấu hổ!"

      Nghĩ đến vật cứng rắn vừa đụng vào bụng mình kia, trong đầu lập tức lên bộ phận to lớn của người đàn ông trong phim cấm từng xem, mặt vừa đỏ vừa nóng.

      Mạc Thiên Kình vô tội trợn to hai mắt, nhìn mặt đỏ bừng lên, nhún nhún vai : "Là do giãy giụa đấy chứ, giờ lại còn mắng tôi biết xấu hổ."

      "Là ép tôi nằm người của , tôi đây là tự bảo vệ mình!"

      Sính Đình thở phì phò, nghĩ đến mới rồi cả người nóng hầm hập cảm giác như bị tê liệt, toàn thân nhịn được mà run lên.

      "Tự bảo vệ mình?" Mạc Thiên Kình buồn cười nhìn , trêu chọc: "Có phải chưa thỏa mãn dục vọng, cho nên mới. . . . . ."

      "Mạc Thiên Kình, tôi thiến . . . . . ."

      Tức chết , dù sao con chưa chồng, lại còn chưa thỏa mãn dục vọng, quá đáng. . . . . . là quá đáng!

      Mạc Thiên Kình nhìn phản ứng như thế, nụ cười mặt càng thêm mở rộng, nếu phải bây giờ chuyện Hắc Lang còn chưa giải quyết xong, rất muốn ăn sạch , sau đó cưới về nhà ngày đêm hành hạ.

      "Ngọc Sính Đình, đừng nghĩ như vậy, đây chính là hạnh phúc nửa đời sau của . . . . . ."

      Mạc Thiên Kình vẫn chưa hết, Sính Đình liền nâng chân lên hướng nơi nào đó của đá vào, Mạc Thiên Kình vội vàng né tránh, Sính Đình lần này hình như rất tức giận, càng đánh càng mạnh, Mạc Thiên Kình vốn có thể ứng phó thoải mái, nhưng chân mới vừa bị đá bị thương, tại lại đánh trận, nhất thời chân mềm nhũn, bị Sính Đình cước cứng rắn đánh trúng.
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 33: trúng mục tiêu

      Ưmh. . . . . .

      Mạc Thiên Kình lập tức che nửa người dưới, ngồi chồm hổm mặt đất, trán mồ hôi lạnh đầm đìa, hung dữ nhìn chằm chằm Ngọc Sính Đình, người phụ nữ đáng chết, chân đá cũng quá tàn nhẫn, tiểu đệ đệ của , biết có còn dùng được hay ?

      Sính Đình bị ánh mắt của trừng sợ hết hồn, cước kia của mình đá trúng rồi sao, nhìn sầm mặt lại, đầu đầy mồ hôi, chắc rất đau chứ?

      phải điểm yếu ớt nhất của đàn ông chính là chỗ đó sao? vô dụng chứ?

      "Ngọc Sính Đình, ác độc. . . . . ."

      Mạc Thiên Kình gầm tiếng, đau, là đau, mệnh căn của a!

      Sính Đình bĩu môi, bất mãn oán trách: " phải lợi hại hơn tôi sao? Làm sao tôi biết lại vô dụng như thế, bị tôi đá trúng!"

      Mạc Thiên Kình nhìn chằm chằm, nhìn vẫn còn đứng đó trêu chọc, khỏi rống lên : "Còn qua đây đỡ tôi!"

      Sính Đình bĩu môi, nhìn chằm chằm, trong ánh mắt tất cả đều là khi dễ cùng xem thường, vẫn đứng ở nơi đó, vững chắc như cây cột!

      Thái độ gì, đây là cầu người sao? có ý tốt chăm sóc nửa tháng, vậy mà lại rống , nghĩ là gì?

      Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt khinh thường của , vẫn đứng ở nơi đó, cố nén đau nhức, ở trong lòng lần lại lần nhắc , quân tử báo thù mười năm muộn!

      ngày nào đó, muốn phải trả giá lớn!

      "Ngọc Sính Đình, nếu tiểu đệ đệ của tôi vô dụng, đời này gả cho tôi là thể!"

      Uy hiếp trắng trợn, vốn Sính Đình còn chưa nghe được câu này, lập tức tới, kéo lên, kéo tay khoác lên vai .

      "Mạc Thiên Kình, lên lầu, tôi bôi thuốc cho !"

      cũng nên gả cho , trong khoảng thời gian cùng chung sống này, phát , hai người bọn họ thích hợp!

      Vô cùng thích hợp!

      Mạc Thiên Kình nhẫn, người phụ nữ này lại muốn thoát khỏi , được lắm, muốn xem bôi thuốc gì cho !

      Sau khi lên lầu, Sính Đình để Mạc Thiên Kình ở giường, mình xuống lầu lấy phim cấm cầm luôn lên lầu, mở DVD ra, hình ảnh lộ liễu lập tức đập vào mắt Mạc Thiên Kình, chỗ chết người nhất chính là những tiếng rên rỉ mập mờ kia.

      "Ngọc Sính Đình, làm cái gì vậy!"

      Mạc Thiên Kình tức muốn chết, người phụ nữ này lại cho xem cuộn phim này, có biết đối với nam quả nữ, sống chung phòng nguy hiểm cỡ nào hay ?

      Mặc dù nơi nào đó của bị thương nặng, nhưng là cũng đến nỗi trở thành vô dụng!

      Sính Đình xoa xoa mồ hôi trán, với .

      "Mạc Thiên Kình, đừng vội, xem chút, chừng chỗ của có phản ứng, vô dụng!"

      Sính Đình xong, mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía đáy quần của Mạc Thiên Kình, hi vọng cái muốn nhìn thấy thấy!

      "Ngọc Sính Đình, qua đây!"

      Mạc Thiên Kình hướng ngoắc ngoắc tay, Sính Đình do dự, Mạc Thiên Kình mở miệng : "Tôi bị như vậy rồi, còn có thể làm gì !"

      Lời này vừa ra, Sính Đình lập tức xấu hổ cúi đầu, phải biết, cái mà người đàn ông quan tâm nhất chính là nơi đó, nếu trở thành phế nhân, trách nhiệm của mình cũng rất lớn, nếu ông nội biết, nhất định đem gả cho Mạc Thiên Kình, đến lúc đó nửa đời sau tính phúc của có thể vô dụng!

      Sính Đình tới bên giường, Mạc Thiên Kình kêu ngồi ở giường: "Tối nay ngủ chung !"

      "Cái gì!"

      Sính Đình lập tức đứng lên, Mạc Thiên Kình bật cười .

      "Tôi đụng !"

      Giờ phút này biết, sau giờ cũng biết, bởi vì CD vẫn còn tiếp tục!

      " được sao?"

      Sính Đình nhìn chiếc giường lớn, nửa tháng nay mình ngủ ghế sa lon, dụ hoặc của chiếc giường lớn rất mạnh a!

      "Sợ cái gì, tôi còn ăn được sao?"

      Mạc Thiên Kình hướng ngoắc ngoắc tay, Sính Đình nhìn cái, rồi trèo lên giường!

      Chương 34: bị mắc lừa

      Nhìn Sính Đình lên giường, Mạc Thiên Kình nhếch môi cười đầy ý, khiến cảm thấy tê dại cả da đầu.

      Ngồi cứng ngắc giường, mắt khỏi nhìn tới màn ảnh khổng lồ ở đối diện, nam nữ quấn lấy nhau, thân thể lõa lồ, bộ phận sinh dục của người đàn ông ra phóng đại trước mắt Sính Đình.

      Tiếng đàn ông thở dốc thô ráp, tiếng rên rỉ kiều mỵ của , kèm theo tiếng va chạm thân thể, ngày càng lớn tiếng.

      Sính Đình liếc mắt nhìn, mặt đỏ như nước thủy triều, trái tim đập thình thịch, xấu hổ nhìn Mạc Thiên Kình.

      Vừa quay đầu lại, liền phát ánh mắt Mạc Thiên Kình nhìn chằm chằm, Sính Đình ho khan mấy tiếng, hắng giọng, giả bộ bình tĩnh.

      "Mạc Thiên Kình, có phản ứng sao?"

      Hỏi xong, mặt đầy lo lắng nhìn , sợ lắc đầu.

      Nếu đúng được rồi, điều đó chứng tỏ về sau phải gả cho sao?

      Nghĩ đến đây, Sính Đình liền khẩn trương, hoàn toàn phát , hô hấp của Mạc Thiên Kình bắt đầu thay đổi trở nên nặng nề hơn, ánh mắt dâng đầy dục vọng.

      "Ngọc Sính Đình!" Mạc Thiên Kình khô khốc gọi, nuốt nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm làn môi đỏ mọng của , rất muốn hôn lên đó.

      "Mạc Thiên Kình, rốt cuộc có phản ứng hay hả?"

      Sính Đình bị gọi tên, lập tức nóng nảy hỏi, đột nhiên Mạc Thiên Kình nhào tới, đè xuống, thanh trầm thấp vang lên bên tai.

      "Tôi nghĩ tôi dùng chứng minh cho em xem, nam quả nữ ở phòng, nằm cái giường xem phim cấm, hậu quả nghiêm trọng như thế nào!"

      Sính Đình còn chưa kịp phản ứng liền bị môi của chận lại, cơ thể bền chắc đè lên người , hai chân kìm chặt hai chân của , hai tay nâng mặt lên, điên cuồng hôn.

      "Ưmh ưmh. . . . . ."

      Sính Đình bị hành động của dọa sợ, bị làm cho như thế, nên muốn thử cảm giác người hay sao?

      Nếu như được, có thể giữ được trong sạch, nếu như có thể, thất thân!

      Sính Đình nhanh chóng phân tích, vừa định kêu, đầu lưỡi Mạc Thiên Kình liền linh hoạt đưa vào bên trong, dùng cái lưỡi của mình quấn lấy, làm cho cả người nhất thời giống như bị điện giật, tê dại vô lực.

      "Sính Đình, muốn em!"

      Qua hồi lâu, Mạc Thiên Kình mới thả ra, Sính Đình cố gắng hít thở, mặt đỏ như gấc, nhìn ánh mắt Mạc Thiên Kình dâng đầy dục vọng, nhịn được mà rùng mình cái.

      "Mạc Thiên Kình, thể đối với tôi. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Sính Đình còn chưa xong, mới vừa lấy được chút oxi môi bị che lại, đôi tay ngừng giãy giụa, đột nhiên nụ hoa ngực bị nắm lấy, cả người tự dưng mềm nhũn, run lên bần bật.

      Mạc Thiên Kình cũng giống như vậy, nhưng giờ phút này cái cần nhất phải là cái này, đôi tay dao động ở trước ngực của , tay vê nắn, tay trượt đến phía sau lưng của , cởi quần áo ra.

      "Mạc Thiên Kình! A!"

      Mạc Thiên Kình buông môi Sính Đình ra, Sính Đình vừa tính kêu ngừng, nụ hoa trước ngực bị gặm cắn, nhất thời kêu lên sợ hãi, trong TV lại truyền tới tiếng rên rỉ mập mờ của nam nữ, Mạc Thiên Kình ngồi dậy, nhanh chóng cởi quần áo của mình , lộ ra thân thể cường tráng.

      ". . . . . ."

      Đúng lúc đó Sính Đình cũng nhìn thấy nơi nào đó của Mạc Thiên Kình, giờ phút này trở nên to lớn, vừa cứng vừa dài, rất hùng dũng, so với người đàn ông ti vi còn dọa người hơn!

      "Sính Đình, cho . . . . . ."

      Mạc Thiên Kình xong, nhào tới .
      Huệ Nguyễn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :