1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 297: Ngoại truyện: Mê tình 4

      Thế nào mà lại là ta, Diệp Duệ vốn nghĩ kỹ sau khi trở về muốn chuyện nghiêm túc với Lý Băng, nhưng giờ phút này toàn bộ suy nghĩ trong đầu liền biến mất thấy tăm hơi, chỉ có thể đứng ở cửa, trơ mắt nhìn và Thu Cẩn cười vui vẻ.

      Tâm, sao lại thấy đau như thế, ngờ đợi lâu như vậy, Lý Băng vẫn tỉnh lại, mà người đàn ông này vừa tới, lại có thể cùng ta chuyện trò vui vẻ, Diệp Duệ à, Diệp Duệ, mày quá thất bại.

      Xoay người, khổ sở rời khỏi đó, chờ ta rời , chờ đến khi ngủ, tới thăm cũng được!

      Lý Băng nhìn trở đàn ông bên cạnh liến thoắng, lời nào cũng làm cho buồn cười, quả là rất có năng khiếu kể chuyện hài.

      "Thấy sao, tôi so với người đàn ông kia giỏi hơn nhiều đấy chứ!"

      Thu Cẩn nhìn Lý Băng tươi cười rạng rỡ liền hỏi, tối hôm qua sau khi bọn họ rời , cũng liền theo ở phía sau, thấy Lý Băng té xỉu, định chạy đến lại nhìn thấy có người còn khẩn trương hơn, vội vã xông tới bế chạy thẳng đến bệnh viện, cũng chạy theo qua đó.

      tới bệnh viện, hỏi thăm tình trạng của Lý Băng, khi biết được việc gì mới rời . Sáng sớm hôm nay liền tới đây thăm , ngờ đúng lúc vừa tỉnh.

      Nhìn thấy buồn buồn vui, biết trong lòng nhất định là nghĩ đến Diệp Duệ, nhưng lại thấy cam tâm, muốn cho Diệp Duệ có được , cũng thể làm gì khác hơn là lưu lại đây.

      Mấy ngày làm việc cùng nhau, tình cảm của đối với Lý Băng vượt qua tình bạn bè đồng nghiệp, đặc biệt nhất mà từng gặp. Vì vậy rất muốn che chở, bảo vệ , biến thành người phụ nữ của mình, nhưng lại phát , cho dù là trong công việc, hay là trò chuyện cùng , nhưng trái tim của sớm bay đến chỗ của người đàn ông khác rồi.

      Sau khi điều tra, mới biết, người đàn ông kia của chính là thị trưởng Diệp Duệ của thành phố này, cũng nghe thấy nhiều bàn tán về người này, nhưng biết ta có Lý Băng hay , nếu quả ta lòng nguyện ý thối lui.

      Dù sao trong tình cứ phải chiếm được là hạnh phúc, có thể nhìn thấy người mình vui vẻ, rất thỏa mãn rồi. phải là muốn tranh thủ, nhưng tranh thủ hơn tháng, từ đầu đến cuối Lý Băng hề động lòng chút nào, hơn nữa tình cảm với Diệp Duệ cũng mỗi ngày tăng, hề giảm chút nào.

      Lý Băng nghe Thu Cẩn thế, sắc mặt có chút khó coi, đến cái này, liền thấy mông lung, trước khi té xỉu, hình như người ôm là Diệp Duệ, tại sao lúc tỉnh lại thấy Thu Cẩn?

      "Cái đó. . . . . . cứu tôi, rồi đưa tôi tới bệnh viện sao?"

      Lý Băng ân cần hỏi, đưa mắt nhìn Thu Cẩn, rất sợ mất hứng.

      Thu Cẩn nhìn thở dài đáp: " phải, tôi cũng rất muốn cứu em, nhưng lại bị người khác tranh mất rồi! Người kia em cũng biết đấy, chính là thị trưởng đại nhân của chúng ta!"

      Thu Cẩn xong, đưa mắt nhìn chằm chằm vào , thấy ánh mắt vẫn điềm nhiên như , trong lòng lại càng thêm đau khổ.

      Trong lòng , chắc hẳn vẫn hi vọng người cứu mình chính là Diệp Duệ, mà phải là ? Bất kể là có làm gì, có cố gắng thế nào, đối với phần tình này, thủy chung vẫn là người đến chậm!

      " sao? Vậy tại sao lại ở đây chứ!"

      Lý Băng nhàn nhạt hỏi, làm bộ như rất bình tĩnh, rất quan tâm nhưng càng che giấu, lại càng thêm bại lộ.

      Thu Cẩn kéo tay của sang, rất nghiêm túc hỏi.

      "Băng nhi, tôi muốn hỏi em câu, hi vọng em cho tôi đáp án ràng, tôi hy vọng em dối, vì mỗi lời của tôi đối với em đều xuất phát từ tâm!".

      Lý Băng nhìn Thu Cẩn, ánh mắt của thâm tình như thế khiến cho người khác khỏi chua xót.

      "Chuyện gì??".

      thấp thỏm hỏi, dám nhìn thẳng vào mắt của , sợ phải nhìn thấy thứ mình muốn.

      "Em Diệp Duệ đúng ?"

      "Tôi . . . . ."

      Lý Băng rất muốn giải thích, nhưng Thu Cẩn lại nắm chặt tay của nghiêm túc tiếp: "Thành trả lời tôi!"

      Nhìn vào mắt của , Lý Băng liền gật đầu thay cho câu trả lời, nhưng vừa nghĩ tới thân phận cao cao tại thượng của Diệp Duệ cùng những chuyện làm với , bọn họ còn có khả năng sao?

      Nghĩ tới đây, lòng của Lý Băng càng thêm đau đớn!

      Thu Cẩn nhìn gật đầu, mặc dù chuyện này nằm trong dự liệu, nhưng tâm vẫn rất đau, nghẹn đến khó chịu.

      "Tại sao lại ở chung chỗ với ta?".

      "Tôi và ấy thể nào đâu, Thu Cẩn, Lý Băng tôi phải người có xuất thân cao quý, chỉ là đứa trẻ mồ côi, có cha mẹ, người chỉ cần có cơm no áo ấm là được. Tôi muốn gả cho danh môn Quý tộc gì gì đó, cũng muốn cùng bọn họ dây dưa, tôi chỉ muốn làm người bình thường, có công ăn việc làm, cùng người trong lòng ở chung chỗ!

      Nhưng điều kiện tiên quyết chính là người mình thích phải có thân phận tương đối phù hợp!"

      Đàn ông có tiền, có quyền có thế, thể với tới nổi, Diệp Duệ chính là người như thế cả Thu Cẩn cũng vậy!

      Bọn họ chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của , cũng quấn lấy nữa, như vậy quá mệt mỏi.

      Thu Cẩn nhìn , vẻ mặt khi đến Diệp Duệ đầy khổ sở cùng nhẫn, khiến cho có chút tức giận.

      "Những điều này đều là đến Diệp Duệ và em sao? ta ghét bỏ em là nhi???".

      ngờ Diệp Duệ lại là người phú phụ bần như vậy!

      Lý Băng lập tức lắc đầu, thấy Thu Cẩn tức giận, vội vã giải thích.

      " phải, là tôi tự nhận thấy như vậy! Tôi cảm thấy thân phận, bối cảnh của mình quá kém, xứng với người đàn ông ưu tú như thế!". Người ta vừa có thân thế, ngoại hình đẹp trai, bối cảnh gia đình lại tốt, đàn ông như vậy, làm sao bắt được tim của chứ, sao có thể sống với nhau cả đời chứ.

      Hơn nữa, từ trước tới giờ cũng chưa từng cưới , coi như có cùng nhau lên giường, có con, cũng có dự định này!

      "Vậy em hãy gả cho tôi !".

      Thu Cẩn cầm tay của , vô cùng nghiêm túc .

      Lý Băng bị lời này của làm cho ngây ngẩn cả người, nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, muốn tránh thoát nhưng lại bị giữ lại có cách nào tránh ra.

      "Thu Cẩn, đừng có đùa, tôi với ! ưu tú như vậy, tìm được rất nhiều tốt hơn, thích hợp với hơn!"

      từng làm mẹ, hơn nữa còn trải qua đoạn tình cảm như thế, thân thế lại tốt, phụ nữ như vậy, có cái gì đáng để chứ.

      Có lẽ là do đặc tính chung của đám công tử nhà giàu, cưới vợ cũng bồng bột theo cảm tính, ngay cả tình cảm là cái gì cũng biết!

      "Tôi đùa đâu, tôi rất nghiêm túc, rất thích em, thậm chí là rất , cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy hứng thú với bất cứ như vậy, em chính là người đầu tiên. Tôi hi vọng em đừng cự tuyệt nhanh như vậy, mặc dù là công tử nhà giàu, nhưng đối với tình cảm này tôi rất lòng, hi vọng em có thể tiếp nhận tôi!"

      Trước kia cũng chưa từng bao giờ, nhưng thừa nhận, nếu có nhu cầu chẳng qua tìm phụ nữ để phát tiết, nhưng đó phải là , biết , cảm giác của mình đối với Lý Băng, hi vọng có thể cùng cả cuộc đời này!

      Lý Băng nhìn Thu Cẩn, lời của chân thành như vậy, có nên đồng ý cho cơ hội ?

      Nhưng lòng của toàn bộ đều bị Diệp Duệ lấp đầy, vẫn có thể tiếp nhận được sao?

      "Nhưng là con cháu Hào Môn, tôi quả xứng với !"

      Lý Băng vừa mới xong, cánh môi mỏng của liền áp lên môi của như muốn chặn lại cho tiếp!
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      xixon thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 298: Ngoại truyện- Mê tình 5

      Lý Băng trợn to hai mắt, thế nào cũng ngờ lại hôn mình?

      Qua lúc, Thu Cẩn mới buông Lý Băng ra, thấy vẫn còn ở sững sờ, lửa giận trong lòng vơi rất nhiều, nghiêm nghị :

      "Băng nhi, em hãy nhớ, Thu Cẩn tôi phải loại đàn ông thế lực đó,tôi chỉ muốn tìm người mình thích, cùng sống bên nhau cả đời, về chuyện tiền bạc, hay quyền thế tôi hề quan tâm!"

      "Nhưng người nhà của . . . . ."

      "Bọn họ quản được chuyện của tôi, Băng nhi, chỉ cần em cho tôi biết, có thể cho tôi cơ hội hay , tôi muốn em hãy thử tiếp nhận tôi! !"

      Nếu Diệp Duệ là tiểu nhân vụ lợi, vậy cũng cố kỵ mà tranh thủ, tin tưởng, thời gian chứng minh tất cả, tình cảm của đối với Lý Băng tuyệt đối là chân , cũng để làm cho Lý Băng nhìn tấm chân tình này của mình!

      Lý Băng cắn môi, ngón tay siết lại chặt, có nên đồng ý ?

      Diệp Duệ, tại sao chúng ta thể ở chung chỗ, tại sao chúng ta lại thể nào !

      đến thăm , hay cách khác, trong lòng của căn bản cũng ! Nghĩ tới đây, lòng của Lý Băng càng thêm đau, nhìn Thu Cẩn, có lẽ người đàn ông này rất đúng.

      Ở cùng với , có thể quên Diệp Duệ, bắt đầu lại lần nữa.

      "Tôi. . . . . ."

      "Băng nhi, cháu bị làm sao vậy, làm sao lại phải vào bệnh viện, hù chết ông nội rồi!"

      Ngọc Kỳ Lân thèm gõ cửa , cầm theo cái bình giữ nhiệt vào, mặt đầy lo lắng, người biết còn tưởng đâu ông và Lý Băng là ông cháu ruột cơ đấy!

      Sáng sớm hôm nay, vốn ông muốn gọi Lý Băng và Thủy Nhi đến nhà, tặng quà ra mắt cho chúng, ngờ lại nghe thấy Thủy Nhi Lý Băng vừa nhập viện, mà lúc này Liễu gia lại có chuyện, Thủy Nhi cùng Thượng Quan phải lập tức về đó, để cho lão già như ông mình đến trước.

      Lý Băng vội vàng rút tay của mình về, nhìn vẻ mặt lo lắng của Ngọc Kỳ Lân, vô cùng cảm động, cũng rất đau lòng.

      "Ông nội, xin lỗi, Băng nhi để cho ông phải lo lắng rồi!"

      Thu cẩn hít sâu hơi, đối với xuất đột ngột của Ngọc Kỳ Lân có chút tức giận, tối nay thể đến đây được, mà lại hồi hộp đợi câu trả lời của Băng nhi, nhưng đến lúc sắp nghe được đáp án . . . . . . Ai!

      " gì vậy chứ! Nha đầu ngốc, sức khỏe cháu như thế nào rồi?"

      Ngọc Kỳ Lân tới ngồi xuống bên giường, Thu Cẩn bị tính khí như trẻ con của ông làm cho dở khóc dở cười.

      Tuy rằng hơi ghen tị, nhưng nội tâm lại khỏi cảm thấy vui mừng thay Băng nhi, tối thiểu người ông vừa nhận này lòng quan tâm đến !

      "Vâng". Lý Băng nhàng gật đầu, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù rất , nhưng cũng nhìn ra được, nụ cười này xuất phát từ nội tâm, tại rất vui vẻ.

      Ngọc Kỳ Lân mở nắp bình giữ nhiệt ra, thận trọng rót cháo gà mà ông nhờ dì Vương tỉ mỉ chế biến ra, nghe Lý Băng bị suy nhược cơ thể đến phải nằm viện, làm cho ông lo lắng vô cùng.

      Dĩ nhiên người gọi điện thoại thông báo tình hình của Lý Băng chính là trưởng quan Thu Cẩn ở trước mắt, nếu như biết cuộc điện thoại này làm cho đáp án mà mong chờ bấy lâu biến thành bọt nước mà chắc chắn gọi điện thông báo đâu!

      "Đây là cháo gà mà ông nhờ dì Vương nấu cho cháu, phải ăn ngay trong lúc còn nóng...!" Ngọc Kỳ Lân vừa bưng cháo gà, vừa với .

      "Cái đứa ngốc này, cho dù công việc có bận rộn đến mấy chăng nữa cũng thể liều mạng như vậy, có biết ? Có biết ông nội nghe thấy cháu té xỉu nằm viện, lo lắng ra sao ? Cháu từ có ba mẹ, vất vả lớn lên, còn chịu nhiều khổ cực như vậy, so với Sính Đình, ông càng đau lòng hơn!"

      "Ông nội. . . . . ."

      Lý Băng nhịn được nhào vào lồng ngực của Ngọc Kỳ Lân, nước mắt cũng ngăn nổi nữa, tuôn ra như đê vỡ: "Cháu chỉ là cháu nuôi của ông mà thôi, ông đối với Băng nhi tốt như vậy, về sau nếu Băng nhi rời , bỏ được. . . . . ."

      Cho tới bây giờ chưa có người nào đối tốt với như vậy, vừa mang cháo gà đến, còn ra những lời quan tâm ấm áp khiến cho rất cảm động.

      Trước kia vẫn luôn thích ngụy trang mình, để bảo vệ bản thân luôn luôn tạo lớp vỏ bọc lạnh lùng vô cảm, nhưng có người nào biết, trong lòng của khát vọng được thương đến cỡ nào!

      Ngọc Kỳ Lân nhàng vỗ về sau lưng của , cười :

      "Đứa ngốc, ai cháu rời khỏi ông chứ, cháu phải là cháu nuôi của ông mà là cháu ruột giống như Sính Đình vậy, vĩnh viễn đều là tâm can bảo bối của ông, dĩ nhiên Thủy Nhi cũng thế!"

      So với bọn họ, Lý Băng rất đáng thương!

      Ông vẫn luôn tiếc nuối, mình có quá ít con cháu, ngờ trời cao còn ban cho ông hai đứa cháu biết điều như vậy, có lẽ là ý trời , ông muốn bảo vệ bọn chúng tốt.

      "Mau uống cháo gà , để lâu, nguội mất ngon!"

      Ngọc Kỳ Lân đẩy Băng nhi ra, bưng cháo gà lên , còn đích thân đút cho ăn nữa, Lý Băng cười rất vui vẻ, tất cả phiền não liền ném ra sau ót, hưởng thụ tình thân ấm áp chưa bao giờ có .

      "A!"

      Lý Băng thỏa mãn há miệng, ra cảm giác có người thân chính là như vậy! Đúng là hạnh phúc!

      Thu Cẩn nhìn bọn họ, thấy mặt Lý Băng nở nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, mà chưa từng thấy qua, nếu như có thể mà , hi vọng cả đời này, mình có thể khiến cho cười mãi như vậy.

      Sau khi ăn xong, Lý Băng liền lôi kéo Ngọc Kỳ Lân chuyện phiếm, hai người họ giống như ông cháu ruột vậy, Thu Cẩn ngồi ở bên, nhìn bọn họ chuyện, khóe môi vẫn luôn treo nụ cười nhàn nhạt.

      "Tên tiểu tử này tệ, Băng nhi, có phải là bạn trai của cháu hay !"

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Thu Cẩn, xem ra rất hài lòng.

      Lý Băng ngượng ngùng cúi đầu, khẽ :

      "Ông à, phải đâu ạ, chúng cháu vẫn là bạn bè bình thường thôi!"

      Thu Cẩn nghe vậy thấy vui mừng, vẫn là, vậy bọn họ có thể biến thành người phải sao?

      "Ông nội, cháu tên là Thu Cẩn, cháu muốn theo đuổi Băng nhi, biết ông có thể cho cháu cơ hội hay ?”.

      Ngọc Kỳ Lân cười ha ha : "Cái này phải hỏi Băng nhi mới đúng, nếu Băng nhi gật đầu, ta mới đồng ý, nhưng cháu à, người đàn ông này cũng tệ lắm, có thể thử lui tới chút xem sao!"

      Nghe lời này của Ngọc Kỳ Lân xong, Lý Băng liền khéo léo gật đầu, mới vừa rồi cũng nghĩ thử đồng ý lui tới xem sao, hi vọng có thể quên được Diệp Duệ !

      "Băng nhi, em đồng ý sao!"

      Thu Cẩn thấy Lý Băng gật đầu, kích động cầm tay của , tận lực áp chế xúc động từ trong nội tâm của mình.

      "Đúng vậy, nhưng nếu làm bạn trai của tôi, tôi rất nghiêm khắc đấy!"

      Lý Băng rất nghiêm túc vênh mặt lên , cực kỳ giống với công chúa cao cao tại thượng .

      Thu Cẩn thâm tình nhìn đáp: "Yên tâm , mặc kệ em có khảo nghiệm như thế nào... cũng khiến cho em hài lòng!"

      "Ha ha. . . . . . Xem ra ông già ta đây, rất nhanh lại có thêm đứa cháu rể, lại có thêm chắt ngoại rồi!"

      Lời của Ngọc Kỳ Lân khiến cho Lý Băng xấu hổ cúi đầu, Thu Cẩn ngược lại, tâm tình tốt vô cùng, nụ cười môi chưa bao giờ tắt cả.

      Diệp Duệ đứng ngoài cửa, nhìn Lý Băng ở bên trong cười vui mừng như thế, đồng ý Thu Cẩn, như vậy bọn họ chấm hết rồi sao?

      Lý Băng cười cười, mắt bỗng dưng lại liếc ra phía ngoài cửa, liền thấy Diệp Duệ đứng ở ngoài cửa sổ, nụ cười mặt lập tức biến mất, kinh ngạc cũng như hiểu, ánh mắt bi thương, đau đớn kia của là vì ai, là bởi vì biết được và Thu Cẩn vừa quyết định quen nhau sao?
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      xixon thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 299: Ngoại truyện- Mê tình 6.

      Thu Cẩn phát Lý Băng có gì đó thích hợp, dõi theo hướng nhìn của liền thấy Diệp Duệ đứng ở ngoài cửa, bốn mắt nhìn nhau chớp, trong mắt của Diệp Duệ toát ra đau đớn cùng bị thương, còn Lý Băng lại tràn đầy nghi ngờ.

      Tất nhiên Ngọc Kỳ Lân cũng nhìn thấy, xem Băng nhi phản ứng như thế chẳng lẽ người đó chính là người mà Thủy Nhi nhắc tới?

      Đứng dậy, tới cửa, thấy Diệp Duệ vẫn còn nhìn Băng nhi liền nhàn nhạt :

      "Cậu có lời gì muốn với Băng nhi vào đây cho ràng, đứng ở cửa nhìn vào có ích gì!"

      Đối với Diệp Duệ, phải là ông thích, nhưng lại có loại ý vị thể ra được, ông cũng biết, Băng nhi rất thích cậu ta, nhưng giữa bọn họ biết xảy ra chuyện gì, mà biến thành tình cảnh như bây giờ!

      Diệp Duệ lấy lại tinh thần, lúc này mới bình tĩnh đứng ở trước mặt Ngọc Kỳ Lân chuyện với ông.

      " xin lỗi, ông Ngọc, mới vừa rồi cháu nghe ông gì, có thể lặp lại lần nữa được ạ?"

      Đối với hành vi mất kiểm soát vừa rồi, Diệp Duệ cũng thấy hơi xấu hổ, từ trước tới giờ chưa từng lâm vào tình trạng như vậy.

      Lý Băng là đầu tiên chân chính động lòng, cũng là người phụ nữ bị làm tổn thương sâu nhất!

      Đối với vừa vừa đau lòng, cho nên mới biết mình nên làm như thế nào, đặc biệt là lúc Lý Băng rời , lại hề giữ lại. cũng biết Lý Băng có tình cảm với mình hay , nếu như chỉ có đơn phương thích , vậy cũng đành đứng nhìn thuộc về người khác, chúc cho hạnh phúc!

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Diệp Duệ, cũng nhận thằng bé này Lý Băng sâu đậm, nhưng còn con bé. . . . . .

      "Theo ông ra ngoài này lát!"

      Ngọc Kỳ Lân miễn cưỡng , Diệp Duệ nhìn Băng nhi cái, mới theo Ngọc Kỳ Lân ra ngoài.

      Lý Băng cũng hiểu tại sao ông lại bảo ra ngoài làm gì, trong lòng thấy chua xót, thầm hỏi sao lại đứng ở cửa mà lại vào?

      "Rất thích ta, đúng !"

      Thu Cẩn nhàn nhạt hỏi, hi vọng vốn trào dâng mãnh liệt giảm rất nhiều, cũng biết có phải bản thân quá ích kỷ hay , thấy hai người họ nhau như vậy còn muốn chen chân vào!

      Lý Băng vội vàng quay đầu lại, dám nhìn Thu Cẩn vì biết tức giận!

      "Cho em chút thời gian được ?"

      có biện pháp nào để có thể lập tức quên ngay Diệp Duệ, ảnh hưởng đến quá sâu, sâu đến mức thời khắc nào cũng nhớ tới, trong đầu đều là bóng dáng của , gương mặt của , cả ánh mắt bi hương kia nữa.

      Thu Cẩn nhìn Lý Băng, tiến lên ôm vào lòng

      "Đồ ngốc, hề tức giận, chỉ thấy hơi đố kỵ chút mà thôi, tại sao ta có thể lấy được lòng của em, tại sao ta có thể dễ dàng trộm trái tim của em như vậy, rồi lại hề biết quý trọng!

      rất hận bản thân mình, tại sao lại quen biết em trước ta, nếu như vậy, có lẽ người em chăng... tuyệt đối làm những chuyện có lỗi với em giống như ta, khiến cho em phải đau lòng, phải khổ sở.

      Nhìn em khổ sở thành ra như vậy, muốn gánh vác thay cho em, nếu như hai người các em lòng nhau tình nguyện rút lui để thành toàn cho hai người!"

      Những lời của Thu Cẩn làm cho Lý Băng cảm động, người đàn ông này, còn rằng nguyện ý tác thành cho , có biết mình gì sao?

      "Thu Cẩn. . . . . ."

      "Gọi là Cẩn!"

      Thu Cẩn dịu dàng , biết, có thể cùng mình tới cuối cùng hay , nhưng vẫn ở bên cạnh cho dù hay !

      "Cẩn!"

      Lý Băng khẽ cất tiếng gọi, Thu Cẩn liền hài lòng gật đầu.

      "Em thử lần xem sao!"

      Trừ câu này ra biết mình còn có thể cái gì !

      "Được, chờ em!"

      Thu Cẩn chân thành , rồi ôm càng chặt hơn!

      Diệp Duệ và Ngọc Kỳ Lân tới sân thượng, biết Ngọc Kỳ Lân gọi mình lên đây để làm gì?

      Là muốn cảnh cáo mình được đến tìm Lý Băng, hay là muốn trách cứ ?

      "Cậu Băng nhi sao?"

      Ngọc Kỳ Lân nhàn nhạt mở miệng, Diệp Duệ nhìn ông, tuy hiểu ý tứ của ông lắm, nhưng vẫn gật đầu.

      "Vâng, cháu ấy!"

      Con tim của , biết , cũng rất chính xác!

      "Vậy tại sao lại cùng con bé ở chung chỗ!"

      Ngọc Kỳ Lân nghe trả lời như vậy có chút khiếp sợ, xem ra ông đoán sai, Diệp Duệ Băng nhi, nhưng làm sao chuyện lại biến thành như bây giờ ?

      Diệp Duệ khổ sở nhìn ra phong cảnh thành phố bên dưới, đứng ở sân thượng có thể nhìn thấy rất những tòa nhà cao chọc trời.

      "Cháu và ấy chỉ là tình đêm, ấy mang thai đứa của chúng cháu được bốn tháng, nhưng do cháu cẩn thận làm cho ấy sẩy thai!"

      Chuyện này, là chuyện khó khăn nhất tha thứ cho mình nhất!

      với chỉ là bạn giường của nhau, mà lại hại mất đứa , làm sao tha thứ cho được chứ!

      Ngọc Kỳ Lân nghe Diệp Duệ kể tình có chút bất ngờ, ngờ chuyện lại là như vậy, là. . . . . .

      "Vậy sao cậu cầu xin con bé tha thứ ?"

      "Cháu làm rồi, nhưng ấy vẫn tha thứ !"

      từng rất nỗ lực để chuộc lỗi, nhưng ấy lại hề tha thứ!

      tại lại dây dưa thế này, biết ra sao!

      "Vậy cậu cần phải dây dưa như vậy, tìm khác ! Cậu nghĩ xem cậu có cốt khí đứng ở cửa, dám vào, cứ nhìn như vậy Băng nhi trở lại bên cạnh cậu, tha thứ cho cậu sao?"

      Cũng biết đầu óc cậu ta có vấn đề gì hay , sao lại ngu ngốc đến như vậy!

      Dầu gì cũng phải tranh thủ, ông cũng nhìn ra được Băng nhi rất tiểu tử thối này, nếu như cậu ta dám tranh thủ, Băng nhi cũng thèm để ý đến cậu ta nữa, hai người đừng có mà vờn nhau như mèo vờn chuột nữa?

      Hơn nữa bây giờ còn có thêm Thu Cẩn, nếu như cố gắng lên, con bé chạy theo người khác mất!

      "Cháu . . . . ."

      tại mới tranh thủ, giải thích còn hữu dụng ?

      Diệp Duệ nhìn Ngọc Kỳ Lân bằng ánh mắt mê man khó !

      "Tôi nhiều như vậy, vì thấy cậu đáng thương, mà con bé Băng nhi kia cũng phải có tình cảm với cậu, chính cậu nhìn mà làm !"

      là, còn phải để ông già như ông dạy cho cậu ta nữa sao, quá vô dụng rồi!

      Diệp Duệ nhìn theo bóng lưng Ngọc Kỳ Lân rời , đứng ở sân thượng rất nghiêm túc suy tư.

      Mà lúc này trong căn phòng sang trọng ở tòa nhà khác, có đầy khêu gợi với bộ đồ da báo ngồi vắt chéo chân ghế sofa, tay kẹp điếu thuốc, mắt phượng nhìn chằm chằm vào người con khác màn hình TV, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.

      "Chính người phụ nữ này quyến rũ Diệp Duệ!"

      Tiêu Linh Linh thế nào cũng ngờ, Diệp Duệ lại có thể coi trọng người phụ nữ như thế, diện mạo coi như cũng tạm được, tuy nhiên lại hề có tài sản hay bối cảnh gì đặc biệt, biết, ta có gì tốt!

      "Đúng vậy, thưa tiểu thư!"

      Nam thư ký thân cận đứng ở bên rất cung kính trả lời, tất cả thư ký của Tiêu Linh Linh đều là đàn ông, hơn nữa đều là các chàng trai tuấn, chẳng những có thể bảo vệ an toàn cho ta, mà còn có thể làm ấm giường!

      " ta bây giờ đâu!"

      người như vậy, bóp chết ta còn sợ bẩn tay nữa là!

      "Ở bệnh viện, nhưng mà bây giờ luôn có người đàn ông tên Thu Cẩn túc trực bên cạnh! Người này là Thiếu tướng, cũng là công tử con nhà giàu!"

      Hộ vệ đem hình của Thu Cẩn đưa cho nhìn, sau khi Tiêu Linh Linh xem xong liền tức giận bóp gãy điếu thuốc lá!

      "Hừ. . . . . . đứa con ba , lại có nhiều đàn ông tốt coi trọng đến vậy, mấy người mau tiến hành bắt ta đến biệt thự tư nhân của tôi, nhưng tạm thời chưa làm gì vội!"
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      xixon thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 300: Ngoại truyện - Mê tình 7

      Màn đêm từ từ phủ xuống, cũng có ai ý thức được nguy hiểm dần dần đến gần, Thu Cẩn kiên trì túc trực bên cạnh Lý Băng, nhưng lại bị Ngọc Kỳ Lân gọi , mặc dù tình nguyện nhưng dù sao cũng là trưởng bối cũng thể nghe theo.

      Lý Băng biết ông nội có ý gì, nhưng người cũng , để lại mình ở đây, mặc dù có hơi tịch mịch, nhưng vẫn có thể tiếp nhận được.

      Từ trước tới nay, phải vẫn thân mình đơn tịch mịch như vậy sao? Coi như có tịch mịch thêm nữa, cũng là gì cả!

      Hơn tám giờ, Lý Băng vẫn thấy buồn ngủ, liền đứng dậy, tới trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm đẹp đẽ bên ngoài.

      Nếu như có người ở đây cùng ngắm cảnh đêm với là tốt!

      Thở dài, Lý Băng mải mê suy nghĩ nên hề phát được cửa được mở ra, hai cái bóng đen tới phía sau lưng mình, đợi đến lúc phản ứng kịp lại còn tưởng rằng đó là y tá đến kiểm tra phòng, vừa mới xoay người, liền bị người ta đánh bốp vào gáy!

      Bóng đêm vẫn bao phủ dày đặc, Diệp Duệ đứng ở sân thượng, cứ hút điếu lại điếu, trong đầu ngừng lên lời của Ngọc Kỳ Lân, biết trong lòng Băng nhi xếp thứ mấy, tại sao bọn họ biến thành như thế này?

      có nên giải thích ràng với ?

      Nghĩ đến điều này, cuối cùng Diệp Duệ vẫn quyết định xuống giải thích với chút, coi như là cho bọn họ cơ hội cuối cùng !

      Diệp Duệ mới vừa đến chân thang nhìn thấy hai cái bóng đen lén lút khiêng gì đó vào thang máy, liền vội vàng theo.

      Hai người kia khiêng Lý Băng vứt lên xe, sau đó nhanh chóng rời , lúc Diệp Duệ đuổi đến cửa chiếc xe lăn bánh bao lâu liền biến mất đường cái, vội vàng gọi 110 để báo cảnh sát, sau đó mới lên lầu.

      "Băng. . . . . ."

      Đẩy cửa ra, nhìn căn phòng bóng người, chợt giật thót tim, dự cảm chẳng lành dâng lên, lẽ người mới vừa bị bắt chính là Băng nhi?

      Nghĩ tới khả năng này, Diệp Duệ vội vàng vọt xuống lầu, lên xe điên cuồng đuổi theo, nội tâm càng lúc càng thấy lo lắng.

      Tại sao lại như vậy chứ, Băng nhi sao lại bị người ra bắt ?

      Lấy điện thoại di động ra, Diệp Duệ vội vàng gọi cho Thượng Quan Quân Triết!

      "Thượng Quan, hình như Lý Băng bị bắt cóc rồi, lúc tôi mới vừa vào bệnh viện, nhìn thấy hai người lạ mặt vác người nào đó vào thang máy, đến khi quay lại phòng của Băng nhi, thấy ấy đâu cả, tôi hoài nghi người bị bắt cóc chính là Băng nhi!"

      Diệp Duệ vừa nhanh chóng tóm tắt lại, vừa gia tăng tốc độ, nhưng vẫn thấy tung tích của chiếc xe kia đâu nữa, là gấp chết người!

      Thượng Quan Quân Triết ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, liền vội vàng hỏi.

      " có nhớ bảng số xe ?"

      Chẳng lẽ là do gia tộc Bruce ở Mỹ làm? Bọn họ muốn bắt Lý Băng về sao?

      Nghĩ đến người của gia tộc Bruce đều là người thủ đoạn bình thường, Thượng Quan Quân Triết liền bấm điện thoại hỏi thăm xem sao.

      " có biển! Mà tại cũng tìm được chiếc xe kia. . . . . .a đây rồi. . . . . ."

      Diệp Duệ xong liền tăng tốc đuổi theo, cũng thèm tắt điện thoại, mắt khóa chặt vào chiếc xe màu trắng biển kia.

      Thượng Quan Quân Triết liền cúp máy, sau đó lập tức gọi điện cho Belle.

      "Ưhm. . . . . .Ah. . . . . ."

      Lúc này Belle vận động kịch liêt, thở hổn hển, sắp đến giai đoạn mấu chốt mà người nào lại làm mất hứng như vậy.

      "Belle, có phải bắt Lý Băng mang ?!"

      Thượng Quan Quân Triết tức giận lớn tiếng hỏi, Belle lập tức dừng động tác , đứng dậy, đẩy người phụ nữ người ra vội vàng hỏi.

      "Thượng Quan Quân Triết, cậu cái gì, thấy Lý Băng đâu sao?"

      Mặc dù quên mất chuyện liên quan đến Cody cùng với trận chiến kia, nhưng với việc Lý Băng là ai, vẫn nhớ rất ràng.

      Mấy ngày nay, lại biến thành người đàn ông phong lưu trước kia, tuy rất muốn gọi Lý Băng về nhà, nhưng nghĩ đến việc rất chán ghét cái nhà này nên vẫn lên tiếng.

      " sai, mới vừa rồi Diệp Duệ , thấy Lý Băng ở bệnh viện!"

      "Bệnh viện, Lý Băng xảy ra chuyện gì? Làm sao lại ở bệnh viện, sao lại thấy đâu, ai dám làm chuyện này, ông đây giết cả nhà chúng!"

      Ngay cả người của gia tộc Bruce cũng dám đụng vào, quả là chán sống rồi!

      Thượng Quan Quân Triết nghe Belle thế, cũng biết thực lực của , mặc dù lần trước đàn áp gia tộc Bruce, nhưng thế lực của gia tộc này vẫn còn rất lớn.

      "Thời gian này Lý Băng mệt nhọc quá độ, cho nên mới bị nhập viện, mau ra lệnh cho đàn em ở Trung Quốc và Mỹ tìm kiếm xem sao, giới hắc đạo, nắm hơn so với tôi !"

      Người có thể bắt cóc Lý Băng, tuyệt đối phải là người bình thường, Thượng Quan Quân Triết cho rằng chỉ có phần tử hắc đạo mới dám làm chuyện này.

      Belle cau mày, vội vàng cầm điện thoại lên, lạnh giọng giao phó, hơn nữa thả ra tin tức, mặc kệ là ở Trung Quốc hay ở Mĩ, nếu ai dám động sợi tóc của Lý Băng , diệt luôn người đó!

      Sau khi thông báo xong toàn bộ, Belle lập tức trở về biệt thự, đúng lúc gặp được Ôn Tề, liền vội vàng :

      "Cậu mau thông báo cho hắc đạo ở Trung Quốc và Mỹ nhớ chú ý, được phép xuống tay với Lý Băng, con bé bị người ta bắt rồi!"

      Belle lo lắng , Ôn Tề nghe vậy liền hiểu ý rất nhanh.

      tại có thể trở thành Thiếu chủ của gia tộc Bruce, mặt là là người chính trực, mặt cũng là vì năng lực của nữa.

      " yên tâm, mười phút sau, cho nên có người cũng biết!"

      Ôn Tề xong, lập tức bắt tay ngay làm, Belle nhìn Ôn Tề, trong đám chị em đông như kiến cỏ của gia tộc đây là người cực kỳ có nhân tình!

      Diệp Duệ đuổi theo suốt đêm, mới phát chiếc xe kia chỉ là ngụy trang, đối phương phát ra đuổi theo phía sau, sớm đánh tráo rồi. hết sức tức giận liền hung hăng đánh cho tên tài xế trận.

      Khi Lý Băng tỉnh lại lần nữa, đạp vào mắt căn phòng có nội thất cực kỳ sang trọng, vừa nhìn cách bày biện ở đây liền biết đối phương cho dù giàu cũng quý, hơn nữa còn thuộc loại Đại Phú Hào nữa.

      bị người ta bắt cóc sao? Lý Băng rất buồn bực, đến tột cùng là đắc tội với người nào, mà cư nhiên lại bị bắt cóc, hơn nữa còn bắt cóc đến nơi sang trọng như vậy!

      Cúi đầu nhìn tay chân mình bị trói chặt, khóe môi khỏi dâng lên nụ cười lạnh.

      Chỉ như vậy, mà muốn trói được sao, là quá buồn cười!

      muốn cởi dây trói, cửa bị mở ra!

      phụ nữ ăn mặc cực kỳ xinh đẹp gợi cảm tới, hai chân bắt chéo nhau ngồi xuống ghế sofa đối diện, trong tay còn kẹp điếu thuốc, xem ra là có mùi vị của người phụ nữ thuộc lão đại Hắc bang .

      "Là bắt cóc tôi?!"Lý Băng nhìn người phụ nữ trước mắt, hiểu tại sao ta lại bắt cóc mình?

      còn tưởng rằng là đàn ông cơ đấy, ngờ lại là phụ nữ!

      " sai, là tôi! tên là Lý Băng hả! Dáng dấp ngược lại cũng có vẻ khá xinh đẹp!"

      Tiêu Linh Linh cười tà nhìn Lý Băng, nụ cười như vậy cho khiến cho Lý Băng có chút phiền não.

      "Vì sao lại trói tôi, hình như tôi hề đắc tội với bao giờ?"

      " biết Diệp Duệ đúng ?"

      Tiêu Linh Linh nhàn nhạt hỏi, Lý Băng sửng sốt chút, chẳng lẽ chuyện này lại có liên quan đến Diệp Duệ?

      " muốn thừa nhận, tôi biết chính là người Diệp Duệ , nhưng tôi cho phép! phụ nữ như sao lại dám giành ấy với tôi chứ!"

      Giọng của Tiêu Linh Linh rất lạnh, tới trước mặt Lý Băng, hung dữ nhìn chằm chằm rồi dùng sức nắm lấy cằm hỏi!
      Last edited by a moderator: 29/4/15
      xixon thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 301: Ngoại truyện- Mê tình 8

      " ra là thích Diệp Duệ?"

      Lý Băng ngờ mình và Diệp Duệ tuy còn ở cùng nhau nữa mà vẫn bị người ta để mắt tới, nhìn người phụ nưc phong thái trác tuyệt trước mắt này dù có ngu nữa cũng nhìn ra được ta là con cháu hào môn thế gia, nhưng biết có quan hệ gì với giới hắc đạo hay nữa!

      Nghe kiểu cách chuyện phách lối thế kia, nhìn ánh mắt lạnh lùng của ta, Lý Băng biết, người này dễ dàng tha cho đâu.

      " sai! Tao nhìn trúng ta nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng!". Tiêu Linh Linh này khi nào phải chịu đối xử như vậy chứ, nhìn gương mặt xinh đẹp lạnh như băng kia, đột nhiên ý niệm tà ác vội thoáng qua trong đầu ta.

      Lý Băng cười lạnh, nào có trêu ai ghẹo ai, nhưng ngược lại cũng có chút ngoài ý muốn, Diệp Duệ sao có thể vì mà cự tuyệt quốc sắc thiên hương như thế?

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, phụ nữ tâm địa độc ác như rắn rết, ai thích cơ chứ!

      "Tôi thích Diệp Duệ, ta thích tôi đó là chuyện của ta, nên tìm ta mới đúng, cớ sao lại đối phó tôi làm gì!"

      Lý Băng hề sợ hãi, rất tin tưởng mình có thể đối phó được ta.

      Tiêu Linh Linh nhìn vẻ mặt lạnh lung mà trấn định của , châm chọc .

      "Mày thích Diệp Duệ, nhưng ta lại thích mày, biết chưa? Bởi vì ta thích mày cho nên mày đáng chết!"

      Đàn ông mà ta xem trọng, sao có thể bị phụ nữ khác cướp mất, cho dù ta chiếm được, cũng phá cho hôi!

      Lý Băng ngờ ta cư nhiên lại nổi lên sát tâm, xem ra ta rất thích Diệp Duệ, đúng là biến thái, xem ra trước hết phải tìm cách thoát thân .

      " biết tôi là ai ? Có biết thân phận của tôi là gì?"

      Lý Băng cười lạnh, quả nhiên Tiêu Linh Linh lập tức cảm thấy rất hứng thú với những lời vừa .

      "Mày là ai, phải chỉ là con nhóc thôi sao?". Nằm ở bệnh viện, lại được đàn ông che chở như trong lồng kính, ngoài lọ lem ra, còn có thể là cái gì!

      " nghe qua tên tuổi của Mạc Thiên Kình chưa? Có biết chức vụ thượng tướng cao thế nào ?"

      Lý Băng lạnh nhạt hỏi, Tiêu Linh Linh nghe được lời những lời kia dần dần nổi lên chút nghi ngờ, ta nhìn Lý Băng thấy hơi mông lung, đến tột thân phận của con bé này là gì.

      Bởi vì được Mạc Thiên Kình khống chế, nên thân phận của bọn họ đều bí mật được bảo hộ , cái chính là vì để kẻ địch tìm được thân phận chân của mình để có thể tùy thời làm nội gián mà bị kẻ địch phát .

      "Thượng tướng thế nào, phải mày muốn cho tao biết, mày là thượng tướng đấy chứ!"

      Chỉ bằng con nhóc, làm sao có thể!

      Lý Băng cũng để ý đến lời này của ta, lại tiếp:

      " biết gia tộc Bruce ở Mỹ ?"

      "Bruce!"

      Lúc Tiêu Linh Linh nghe thấy cái tên này, sắc mặt liền thay đổi hẳn, Lý Băng cảm thấy may vì cuối cùng ta cũng có chút kiêng kỵ với thế lực của gia tộc Bruce, có lẽ lần mình phải dùng đến thân phận của gia tộc rồi!

      sai, chính là gia tộc Bruce có thế lực lớn nhất toàn nước Mĩ, biết ? Tôi cũng mang họ Bruce đấy!"

      Lý Băng nhàn nhạt , Tiêu Linh Linh nhìn đột nhiên cười lớn.

      "Ha ha. . . . . . quá buồn cười, chỉ bằng mày, còn muốn dính líu quan hệ với gia tộc Bruce, là quá buồn cười rồi!"

      Cho là ta dễ lừa gạt thế sao? Người nào biết gia tộc Bruce là gia tốc có thế lực lớn nhất nước Mĩ, chủ yếu lấy buôn bán súng ống đạn dược làm chủ, phân bộ của bọn họ trải ở mọi nơi thế giới, có thể , tiền tài và thế lực ai địch nổi!

      Mà con bé trước mắt này, vừa gầy lại vừa bé, hơn nữa lại mang ngoại hình của người Trung Quốc, người như vậy lại còn muốn giả mạo làm thành viên của gia tộc Bruce, là quá buồn cười!

      Lý Băng biết ta tin mình lời , bắt đầu dùng kĩ thuật cởi sợi dây, chỉ cần cởi trói, những người này phải là đối thủ của đâu!

      " tin sao? Nhưng thực lại đúng là như thế đấy!"

      Mặc dù rất muốn thừa nhận, nhưng tại chỉ muốn hù dọa người phụ nữ này chút, cũng muốn kéo dài thời thời gian.

      "Tao còn lâu mới tin, Lý Băng, hôm nay, mày thể tránh được bị người của tao cường bạo đâu, ngược lại tao muốn xem xem, sau khi mày bị cưỡng bức Diệp Duệ còn thích mày được nữa hay ! Mày còn mặt mũi ở lại bên cạnh ấy, cướp ấy !"

      Lời này của Tiêu Linh Linh khiến cho Lý Băng phải đưa mắt nhìn năm người đàn ông cường tráng ở sau lưng ta, người nào người nấy, ai cũng đều dùng ánh mắt thô bỉ mà nhìn chằm chằm vào , như xuyên qua lớp quần áo của mà nhìn những thứ mà bọn họ muốn xem .

      Lý Băng cố gắng làm cho mình trấn định lại, tiên nhân xấu xí đáng chết, lại muốn hành hạ như vậy. Diệp Duệ, Lý Băng tôi đến tột cùng trêu chọc cái gì mà phải gánh chịu những chuyện như vậy, xem ra bọn họ thích hợp!

      " có thể cho tôi biết, tên là gì hay ? Để đến lúc tôi bị những người này ** đến chết, cũng có thể biết được đến tột cùng là người nào hại chết mình!"

      Tiêu Linh Linh đứng dậy, nhếch môi quyến rũ cười tiếng.

      "Lý Băng, nhớ kĩ, tao tên là Tiêu Linh Linh, là đời sau của nhà tài phiệt! Mày phải hưởng thụ tốt những tên đàn ông mà tao cất công chuẩn bị, tuyệt đối làm cho mày sảng khoái đến chết!"

      ". . . . ."

      Năm tên cao to lực lưỡng nghe được lời kia của Tiêu Linh Linh, liền tới chỗ Lý Băng, còn chưa cởi được sợi dây tay, ngờ ta cư nhiên liền muốn hãm hại, trong lúc nhất thời có chút vội vàng nóng nảy.

      Nhìn ánh mắt thô bỉ của mấy tên đại hán tới, lúc nào cũng có thể chạm vào người mình, Lý Băng có chút sợ!

      "Tiểu thư!"

      Đột nhiên ngoài cửa có tên vội vã chạy vào, mặt đầy nóng nảy, vội vàng chạy đến bên Tiêu Linh Linh thầm mấy câu, ngay sau đó Lý Băng liền nhìn thấy sắc mặt của ta đại biến!

      "Tất cả chúng mày lui ra!"

      Tiêu Linh Linh xoay người, lạnh giọng phân phó, thèm để ý đến ánh mắt chứa đầy dục hỏa của mấy tên đại hán kia.

      Lý Băng cũng rất kinh ngạc, thế nào mà ta đột nhiên lại bỏ qua cho ?

      "Mày là người của gia tộc Bruce!". Làm sao có thể chứ, con bé này chẳng có điểm nào mang khí chất quý tộc cả, làm sao có thể là người của gia tộc Bruce chứ?

      Lý Băng nhìn ta, mặc dù rất nghi hoặc, nhưng vì có thể thoát khỏi nơi này, vẫn phải gật đầu thừa nhận.

      " phải tôi với rồi sao? Tôi là người của gia tộc Bruce, thế nào, tại tin?"

      Chẳng lẽ là Belle tìm sao? Bây giờ trong đầu chỉ có thể nghĩ đến Belle, chỉ có mới có bản lĩnh tìm được tung tích của trong thời gian ngắn như vậy.

      "Tại sao mày phải là người Mỹ!"

      Tiêu Linh Linh có chút cam tâm, mặc dù rất hận người phụ nữ này, nhưng lại nhớ tới tin tức mới nhất trong giới hắc đạo.

      Nếu ai dám động vào sợi tóc của Lý Băng, gia tộc Bruce để cho người đó sống bằng chết, cửa nát nhà tan!

      Những lời này so tuyên cáo của tòa án còn kinh khủng hơn gấp vạn lần, trong giới hắc đạo Trung, Mỹ chỉ cần là lệnh mà gia tộc Bruce phát ra, cơ hồ có người nào dám nghe, hơn nữa lần này lại còn là mệnh lệnh khẩn cấp, theo tin tức mới nhận được hai vị Thiếu chủ Bruce cùng ngồi máy bay trực thăng bay thẳng đến Trung Quốc.

      Nếu như bây giờ ta giết người diệt khẩu có thể làm thần biết quỷ hay, nhưng nếu ta thả người , đến lúc đó Thiếu chủ Bruce tìm được nhất định chết toàn thây.

      Tiêu Linh Linh biết, bây giờ ta là tên lắp vào cung bắn được!

      Nhìn chằm chằm vào Lý Băng, trong ánh mắt nhiều hơn phần hung dữ cùng khát máu!

      "Giết ta ! Xử lý cho sạch ! Đừng để có nửa điểm sơ hở!"

      " còn muốn giết tôi!"

      Lý Băng cả kinh, liền nhìn thấy Tiêu Linh Linh lấy súng lục ở bên hông ra!
      Last edited by a moderator: 29/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :