1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 279: Belle bị mất trí nhớ!

      "Có ?"

      Thủy Nhi nghe Thượng Quan Quân Triết vậy, xúc động đến sắp khóc, hơn tháng rồi rốt cuộc cũng nghe được tin tức của Mạc Thiên Kình, sao mà kích động được cơ chứ!

      "Đúng vậy, tại chạy tới chỗ của tên Bernard, nếu có tin gì lập tức thông báo cho em!"

      Thượng Quan Quân Triết cũng rất kích động , tại hận thể lập tức bay đến chỗ kia hỏi cho ra lẽ tin tức của Mạc Thiên Kình, muốn biết đại ca bây giờ còn ở nơi đó hay .Bat๖ۣۜdiễn[​IMG]đàn๖ۣۜlê[​IMG]quý[​IMG]đôn.

      "Được!"

      Thủy Nhi kích động đáp ứng tiếng, nhưng Thượng Quan Quân Triết cúp điện thoại, Thủy Nhi muốn mở miệng tin tức tốt này cho Sính Đình nhìn thấy Sính Đình lệ rơi đầy mặt nhào tới, ôm lấy lớn tiếng khóc.

      "Rốt cuộc ấy có tin tức!"

      Mặc dù tin tức này tương đương với có gì, nhưng tối thiểu có thể biết được vị trí của Mạc Thiên Kình rồi, tháng lẻ bảy ngày chờ đợi, lần này rốt cuộc lấy được đáp án.

      Sính Đình nhịn được rơi lệ, nước mắt như vỡ đê từ hốc mắt tuôn ra xối xả, khiến cho muốn ngừng mà ngừng được.

      "Đúng vậy!"

      Thủy Nhi vỗ vỗ vào lưng của Sính Đình nước mắt cũng tràn mi rốt cuộc cũng có tin tức rồi.

      "Chúng ta nhanh về cho ông nội biết, để cho ông vui lây, còn có cả Lý Băng, Hâm Hâm và Hào Hào nữa!"

      Sính Đình vui mừng lau khô nước mắt, giờ phút này rất muốn ôm Hâm Hâm và Hào Hào vào lòng, cho chúng biết ba của chúng có tung tích rồi!

      Thủy Nhi gật đầu rồi cùng với Sính Đình vội vã lên xe, về nhà.

      Thượng Quan Quân Triết lái xe tới phòng bệnh mà Belle nằm, Belle tỉnh lại, làm các kiểm tra, có mấy bác sĩ đứng ở nơi đó, hí hoáy ghi chép.

      Nhìn thấy bọn họ tới, vội vàng ra nghênh đón.

      Thượng Quan Quân Triết thấy Belle tỉnh, vội vàng hỏi.

      "Belle, Mạc Thiên Kình đâu!"

      Belle nhìn Thượng Quan Quân Triết, mặt đầy vẻ nghi hoặc nhìn hỏi:

      " là ai?"

      Thượng Quan Quân Triết bị hỏi vậy, liền sửng sốt trận, lúc đó bác sĩ liền tới cho biết Belle bị mất trí nhớ!

      "Làm sao có thể mất trí nhớ chứ, cho tôi biết, Mạc Thiên Kình ở chỗ nào!"

      Thượng Quan Quân Triết liền khống chế được lay lay cánh tay của Belle, thái độ rất hung dữ, dọa Belle sợ đến xanh mặt, lão K thấy thế liền vội vàng tới kéo ra.

      "Thượng Quan, đừng như vậy!"

      " là ai, tôi biết , Mạc Thiên Kình là ai, tôi biết!"

      Belle biết tại sao ta luôn hỏi mình Mạc Thiên Kình ở chỗ nào, chỉ biết tại rất khó chịu.

      "Cảnh sát Thượng Quan, ta bị mất phần trí nhớ, có thể hỏi chút xem ta bị thương như thế nào, biết đau ta lại có thể nhớ đến!"

      Bác sĩ đem trạng của Belle cặn kẽ với Thượng Quan Quân Triết, Belle chỉ mất phần trí nhớ mà thôi, hoặc là đối với chuyện nào đó, người nào đó quên mất, nhưng cũng phải mất toàn bộ trí nhớ.

      Thượng Quan Quân Triết nhìn Belle, kìm nén tức giận xuống đáy lòng, rất ôn hòa hỏi.

      "Belle, cho tôi biết, sao lại bị thương?!"

      Belle lại nhìn Thượng Quan, lạnh lùng hỏi.

      " là ai!"

      Thượng Quan Quân Triết muốn nổi đóa lão K lại kéo ra, sau đó liền giải thích:

      "Chúng tôi là cảnh sát Trung Quốc, Mạc Thiên Kình là thượng tướng của chúng tôi, ấy và cùng nhau mất tích, chúng tôi muốn từ biết được tung tích của ấy, xin phối hợp chút được !"

      "Được!"diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      Belle vô cùng phối hợp .

      "Tôi chỉ nhớ mình bị bom nổ nên rơi vào cống thoát nước, chính là ở biệt thự của Cody, nắp của cống thoát nước ở đó bị kênh lên, nên tôi liền rơi vào trong đó, biết chạm phải thứ gì, mà làm cho cả người đều bị thương, mơ mơ màng màng nghe thấy hình như có người gọi mình, sau đó tôi liền bắt được chân của người kia.

      Tôi cũng biết ta là ai, mơ hồ biết được ta cõng tôi lưng mà rời khỏi chỗ vừa bẩn vừa thối đó, khi tôi tỉnh lại lần nữa liền phát người nằm ở bên cạnh mình, nhưng tôi biết ta chết hay chưa. Lúc ấy tôi đau muốn chết, tôi gọi ta nhưng ta lại để ý tới tôi, cho nên tôi liền bò khỏi đó, biết bò bao lâu cảm thấy choáng váng, sau đó cũng biết gì nữa khi tỉnh lại thấy mình ở chỗ này rồi!"

      "Cái người mà cứu ra khỏi đó chính là Mạc Thiên Kình?"

      Thượng Quan Quân Triết kích động hỏi, theo lời Belle , Mạc Thiên Kình nhất định vẫn chưa chết!

      Chỉ là nếu ấy chưa chết, tại sao lại trở lại, chẳng lẽ ấy cũng bị trọng thương, nghĩ tới đây, Thượng Quan Quân Triết liền nhịn được mà trách cứ Belle: "Tại sao lại ích kỷ như vậy, dù gì ấy cũng cứu ra ngoài, làm sao lại có thể mình rời như thế chứ!"

      Nếu như Mạc Thiên Kình xảy ra chuyện gì, cả đời này cũng tha thứ cho ta!

      Belle nhìn Thượng Quan Quân Triết, lạnh giọng :

      "Tôi gọi rồi, nhưng ta lại hề phản ứng, nên cuối cùng thể nào cùng ở đó mà ngủ với ta được!"

      Lúc đó cũng vội muốn chết, làm sao còn nghĩ được cái gì nữa chứ.

      Thượng Quan Quân Triết bị lời kia làm cho tức giận gần chết, muốn đánh trận nhưng lại thể xuống tay.

      " còn nhớ mình ngất xỉu ở đâu ?"

      Lão K rất bình tĩnh hỏi.

      Belle nhìn rồi gật đầu : "Tôi nhớ được mình nằm ở vùng ngoại ô, nơi đó có rất nhiều cây cối, có thể hỏi những vị bác sĩ này, bọn họ cứu tôi tới đây, đó là con đường rất hoang vắng."

      cũng nhớ rất ràng con đường kia được tu sửa, khắp nơi đều là đất bụi.

      "Chúng tôi ở vùng ngoại ô nhặt được ta, tôi có thể dẫn các đến đó!"

      y tá người Mĩ nhìn Thượng Quan Quân Triết và lão K cái rất nhiệt tình .

      Hai chàng trai đều là cực phẩm, so với người ở giường hình như còn đẹp trai hơn.

      Thượng Quan Quân Triết và lão K đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn nữ y tá người Mỹ háo sắc kia đồng thanh : "Quấy rầy rồi!"

      " vấn đề gì!"

      y tá nhiệt tình lôi kéo Thượng Quan Quân Triết và lão K ra ngoài cửa, dẫn bọn họ tới chỗ nhìn thấy Belle, Thượng Quan Quân Triết lái xe theo hướng trước mặt, tìm đến chỗ Belle nhưng lại nhìn thấy ai cả, mười dặm chung quanh nơi đó đều có bóng người.

      "Mạc Thiên Kình chỗ nào chứ?"

      Thượng Quan Quân Triết ảo não nện xuống tay lái, chẳng lẽ đầu mối tới đây lại đứt rồi!

      Nghĩ thế Thượng Quan Quân Triết càng thêm tức giận.

      "Nơi này còn có thôn du lịch, chỉ là có rất ít người đến, nơi đó giống như thâm sơn cùng cốc vậy, nghe thị trấn Trung Quốc ở bên trong, nhưng mà chúng tôi cũng thể đến được, bởi vì nơi đó có cảnh sát canh giữ, thể tùy tiện ra vào!"

      y tá dùng tiếng giới thiệu, Thượng Quan Quân Triết nhìn lão K, rồi với y tá:.

      " xác định bên trong có thôn xóm sao?"

      Coi như Mạc Thiên Kình bị thương, ấy nhất định ra ngoài, làm sao có thể vào đó được?

      Thượng Quan Quân Triết và lão K đều cảm thấy khả năng lớn, hơn nữa còn có cảnh sát canh giữ nên càng thêm thể nào.

      "Lão K, lập tức phái người ở nơi đến tìm kiếm ở trong trấn kia , tôi nghĩ đại ca có thể ở trong thị trấn này!"

      Thượng Quan Quân Triết nhìn vào thị trấn , đoán chừng phải mất mấy ngày mới có thể điều tra tìm hiểu toàn bộ người ở đó.

      "Được, tôi phái người tới điều tra, có vào trong đó xem ?"

      Lão K chỉ vào hướng bên trong , cũng cảm thấy khả năng rất , chỉ là muốn buông tha mà thôi!

      "Trước tiên cứ điều tra thị trấn , xong rồi lại !"di◕ễn[​IMG]đà‿n[​IMG][​IMG]q◕uý[​IMG]đôn.

      Khả năng cũng lớn, hơn nữa Mạc Thiên Kình làm sao có thể qua mặt được những cảnh sát kia mà vào bên trong chứ?

      "Được!"

      Sau khi Lý Băng trở lại biệt thự Diệp Duệ, lập tức liền bị Diệp Duệ ôm vào trong lòng : "Băng, em đâu vậy, làm sợ muốn chết!"

      Chương 280: Tôi muốn tìm Mạc Thiên Kình!

      Từ sáng sớm tinh mơ thức dậy Diệp Duệ nhìn thấy Lý Băng đâu, sợ hãi tìm trong biệt thự mấy lần, vốn còn tưởng rằng bỏ rồi chứ.

      Lý Băng bị Diệp Duệ ôm chầm lấy cảm thấy rất ấm áp, từ khi ở Mĩ trở về Diệp Duệ đối xử với rất tốt, mọi việc đều đặt ở trong mắt, những lúc sợ, hay đơn tịch mịch vẫn luôn ở bên cạnh an ủi.

      Ban đêm, khi gặp ác mộng liên miên luôn nắm tay của chặt, vỗ về cho ngủ, nhưng cho tới bây giờ vẫn đáp lại , cũng với bất kỳ câu nào.

      "Tôi mua đồ ăn sáng, tôi đói rồi !"diễ[​IMG]n☽đ[​IMG]àn☽lê☽q[​IMG]uý☽đ[​IMG]ôn.

      Lý Băng nhàn nhạt , trong tay còn cầm bánh quẩy và bánh bao mới vừa ra ngoài mua, nóng hổi, ở trong những ngày mùa đông này lại đặc biệt ấm áp.

      Diệp Duệ buông ra, nhìn bánh quẩy và bánh bao ở trong tay nhíu nhíu mày.

      "Những đồ này có dinh dưỡng, em đói bụng sao gọi nấu cho em!"

      Diệp Duệ nhìn ở những đồ hề có dinh dưỡng kia , sao có thể để Lý Băng ăn những thứ đó được, chút dinh dưỡng cũng có. từ cho tới giờ cũng chưa từng động vào những đồ kia .

      Lý Băng thấy được coi thường trong ánh mắt của Diệp Duệ, biết, Diệp Duệ là con của nhà giàu có, những thứ này đối với chỉ là đồ bỏ , giống như là tên ăn xin lúc nào cũng ăn loại thức ăn khó có thể nuốt xuống được.

      Lý Băng biết Diệp Duệ đối với tốt như vậy có phải là bởi vì cảm thấy đối áy náy với đứa bé hay , nhưng mà muốn cùng có bất kỳ dính dáng hay dây dưa nào nữa.

      thế nào giữa vĩnh viễn đều có khả năng, là quan lớn, mà lại là đứa trẻ bị gia tộc vứt bỏ. người mà ngay cả chính bản thân mình cũng muốn thừa nhận mình là con của ai, ở cùng với coi như ngại nhưng người nhà của nhất định phản đối.

      " cần, tôi ăn quen rồi!"

      Lý Băng nhàn nhạt , vẫn thích hợp ăn những thức ăn rẻ tiền này, có vấn đề gì cả chỉ cần có thể ăn no là được rồi!

      để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Duệ, liền cầm lại bánh tiêu và bánh bao ngồi lên ghế sofa ăn ngon lành.

      Diệp Duệ cũng tới ngồi xuống, nghĩ đến câu với mình ít đến thương cảm trong lòng rất khó chịu.

      "Băng, em thể tha thứ cho sao?"

      Cả người của Lý Băng chợt chấn động, nhưng rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái của mình, rồi nhàn nhạt :

      "Có cái gì mà tha thứ với tha thứ, cũng qua hết rồi!"

      Tất cả đều thành quá khứ, giữa bọn họ còn có thể có cái gì: "Lần này rất cám ơn , đợi lát nữa tôi khỏi đây, cám ơn rất nhiều vì khoảng thời gian vừa qua!"

      Lý Băng cắn miếng bánh tiêu rồi chân thành , giữa bọn họ nên ở cạnh nhau, tốt nhất là nên chia tay.

      cũng nên toàn tâm toàn ý vào công tác, thời gian trôi qua, tất cả đều có thể quên hết, giữa bọn họ có về sau, cũng có tương lai nào!

      "Em cho cơ hội nào sao?"

      Nghe được lời của ..., lòng của Diệp Duệ đau đến rỉ máu, tại sao lại muốn như vậy, việc làm còn chưa đủ hay sao? Tại sao còn phải như vậy, tại sao cho cơ hội chứ.

      "Cơ hội gì chứ, có thể tìm được người con tốt hơn tôi nhiều, mà tôi cũng vậy nên rời khỏi đây rồi!"

      Lý Băng ăn xong bánh tiêu, lại cắn mấy miếng bánh bao liền đứng dậy, lời của khiến cho suy nghĩ lung tung, người đàn ông này quá nguy hiểm, so với còn đáng sợ hơn, giờ chỉ muốn có cuộc sống bình thản, yên bình.

      "Cám ơn !"

      Diệp Duệ còn muốn túm lấy tay của , lại phát bản thân ngay cả dũng khí giơ tay lên cũng có, Lý Băng, này bị tổn thương quá nhiều, đứa con của họ cũng bởi vì ghen tị mà rời khỏi thế gian này rồi.

      còn mặt mũi nào chứ, còn có tư cách gì mà cầu ở lại!

      Lý Băng quay người lên lầu thu dọn đồ đạc của mình, liếc nhìn căn phòng mà ở hơn tháng trời, trong căn phòng này chứa đựng quan tâm, có hơi thở của , chỉ là rất nhanh hề có quan hệ gì nữa.

      Lý Băng liền quay người rời khỏi đó!

      Cầm theo cái túi, bên trong chỉ có bộ quần áo, xoay người rời khỏi phòng, nhàng đóng cửa phòng lại, biết vì sao trái tim của lại thấy rất khổ sở.

      Diệp Duệ, chúng ta gặp nhau nữa đúng ?

      Lý Băng xuống lầu, Diệp Duệ ngồi ở ghế sofa, trong tay kẹp điếu thuốc, thấy Lý Băng cầm túi xuống, rất muốn mở miệng bảo ở lại, nhưng lại có tí dũng khí nào.

      Lưu lại làm cái gì chứ? lại thể cho danh phận, nghĩ tới đây, Diệp Duệ càng nắm chặt tay lại.diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn.

      "Phòng của , tôi dọn dẹp rồi, cám ơn khoảng thời gian này chăm sóc tôi, bảo trọng!"

      Lý Băng muốn gặp lại bởi vì bọn họ còn có thể gặp lại nhau sao?

      Thấy còn bằng thấy! Lý Băng xong cũng đợi Diệp Duệ trả lời, sải bước rời khỏi biệt thự, mà cứ như chạy trốn vậy.

      Diệp Duệ ngồi ở ghế sofa, thấy rời , khổ sở thành lời.

      ấy ghét như vậy sao? Mà nhanh chóng rời như thế!

      Nhìn theo bóng dáng nhắn dần dần biến mất ở trước mắt của mình, Diệp Duệ đau đớn nhắm mắt lại.

      Lý Băng sau khi chạy , nhịn được mà rơi nước mắt, biết tại sao mình lại khóc, nhưng thấy Diệp Duệ ngay cả giả vờ cũng bảo ở lại trong lòng liền khó chịu giống như bị cái gì đâm vào, đau đớn vô cùng.

      Lý Băng, mày nên tỉnh lại rồi, còn muốn sa vào dịu dàng của Diệp Duệ sao?

      thừa nhận trong khoảng thời gian này, Diệp Duệ đối với rất dịu dàng, đối với rất tốt, tốt đến mức khiến cho động lòng, khiến cho có chút đối động lòng đối với người đàn ông từng thương tổn tới mình. Chỉ là tại, cũng có đuổi theo , câu nào, nghĩ chắc là chỉ đau lòng chuyện đứa mà thôi.

      "Lý Băng, kiên cường lên, mày có thể làm được mà!"

      Lý Băng lau nước mắt ở khóe mắt, lớn tiếng tự nhủ.

      Người ở bên đường rối rắm nhìn , thỉnh thoảng còn nghe bọn họ mắng là ‘ Bệnh thần kinh ’!

      Lý Băng cũng thèm để ý tới họ, xách túi trở về cái ổ của mình.

      Sau khi Sính Đình và Thủy Nhi trở lại biệt thự, vẫn luôn đợi điện thoại của Thượng Quan Quân Triết, gọi điện thoại sang nhưng Thượng Quan Quân Triết lại nhận, vốn bừng lên tia hi vọng lại từ từ tắt dần rồi.

      "Aiz!"

      Thủy Nhi nhìn điện thoại ở trong tay, đây là lần than thở thứ trăm lẻ rồi, cũng biết Thượng Quan Quân Triết giở trò quỷ gì, tại sao lại điện thoại cho , cũng thèm nghe điện thoại, cũng sang ngày thứ ba rồi mà vẫn chút tin tức nào!

      Sính Đình ôm Hâm Hâm và Hào Hào, trong lòng bây giờ vô cùng ràng, rất muốn hỏi Thủy Nhi, nhưng nhìn thấy ấy than thở vốn bừng lên hi vọng liền chìm đến đáy lòng rồi.

      Mạc Thiên Kình, tại sao vẫn chưa trở lại, lại còn có tin tức, chẳng lẽ xảy ra chuyện sao?

      "Sính Đình, cần quá khổ sở, chờ Thượng Quan Quân Triết trở lại tôi nhất định dạy dỗ phen, thậm chí cả điện thoại cũng nhận!"

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình khó chịu như vậy, trong lòng cũng dễ chịu gì, thể làm gì khác hơn là mắng Thượng Quan Quân Triết cho hả giận!

      "Thủy Nhi, đừng mắng Thượng Quan Quân Triết, tôi nghĩ chắc là ấy rất bận!"

      Nhưng nhất định là biết với bọn họ như thế nào nên mới dám gọi điện thoại, cũng dám nhận điện thoại nữa, Sính Đình đột nhiên cảm thấy rất sợ.

      "Thủy Nhi, tôi muốn đến Mĩ để tìm Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình chợt kéo lấy tay của Thủy Nhi, đây là quyết định vừa phát sinh trong đầu, nhưng có chút hối hận nào!Bat๖ۣۜdiễn[​IMG]đàn๖ۣۜlê[​IMG]quý[​IMG]đôn

      Thủy Nhi bị lời của làm cho giật mình: "Nếu đến Mĩ, hai cục cưng phải làm thế nào?"

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 281: Tìm Liễu Nghị Hiên giúp tay!

      "Cục cưng?" Sính Đình nhìn Thủy Nhi, lúc này mới nghĩ Thủy Nhi sai, , bọn trẻ phải làm thế nào?

      "Đúng vậy, chẳng lẽ muốn bỏ Hào Hào và Hâm Hâm ở nhà sao? Bọn chúng vẫn như thế, nhẫn tâm được sao?" Cai sữa rất đáng thương rồi, bây giờ còn muốn bọn chúng xa mẹ, như vậy có phải là quá tàn nhẫn hay ?

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi, tim như bị kim châm, cũng muốn, chỉ là Mạc Thiên Kình vẫn còn ở nơi đó. . . . . .

      Nghĩ tới Mạc Thiên Kình đến bây giờ còn có chút tin tức nào, trong lòng Sính Đình cũng chưa có phút nào thả lỏng, rất muốn đến nước Mĩ tìm Mạc Thiên Kình, biết Mạc Thiên Kình ở đâu, có bình an hay !

      "Nhưng Mạc Thiên Kình sống chết còn chưa biết, tôi vô cùng lo lắng!"

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi, biết ấy có thể hiểu tâm tình của mình bây giờ hay , nhưng rất muốn tìm Mạc Thiên Kình, cũng hơn tháng rồi, còn có chút tin tức nào, làm sao mà nóng nảy chứ !

      Thủy Nhi biết Sính Đình rất gấp gáp nhưng muốn để Sính Đình đến Mĩ, thế nào chứ, Mạc Thiên Kình còn phải có tin tức hay sao, nếu chỉ làm Thượng Quan Quân Triết có nhiều áp lực hơn mà thôi.

      Lại bọn trẻ vẫn còn như thế, ấy nhẫn tâm để chúng rời xa mình sao? có ba ở bên cạnh rất đáng thương, mẹ lại nưa quả là quá đáng thương rồi.

      Sính Đình nhìn Hâm Hâm và Hào Hào nằm ở giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, các con của mẹ, xem, mẹ có nên tìm ba hay !

      Sính Đình thở dài, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy khó xử như vậy, bên là Mạc Thiên Kình, bên là con của bọn họ.

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình, hy vọng trời cao đột nhiên cho bọn họ kỳ tích!

      Đúng rồi, kỳ tích!dღđ☆L☆qღđ.

      Thủy Nhi lúc này mới nghĩ đến trai của mình, Liễu Nghị Hiên, có thể ấy tìm được Mạc Thiên Kình, nghĩ đến vấn đề này, Thủy Nhi hận thể lập tức vọt tới bên cạnh để nhờ vả.

      "Sính Đình, xin lỗi, tôi quên mất chuyện Liễu Nghị Hiên có siêu năng lực!"

      Có lẽ siêu năng lực có thể giúp bọn họ tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình.

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi, kích động cầm tay của , hốc mắt lấp lánh ánh nước.

      "Thủy Nhi, gọi điện thoại hỏi trai xem có thể giúp tôi chút hay !"

      Giọng của Sính Đình chứa đầy vẻ cầu khẩn khiến cho Thủy Nhi cảm thấy trước mặt của mình phải là nữ cảnh sát hung dữ mấy ngày trước dạy dỗ đám tiểu tử tóc vàng mà là chân yếu tay mềm!

      " yên tâm , Mạc Thiên Kình cũng là bạn của tôi, tôi cố gắng hết sức!"

      Thủy Nhi đứng dậy cầm túi lên, xem ra chính phải đến tìm trai để cho ràng, Sính Đình liền vội vàng đứng lên theo: "Thủy Nhi, tôi với cùng !"

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình cái, liền gật đầu.

      "Cũng được, chỉ là được khóc đâu đấy!"

      Sính Đình gật đầu đồng ý, nước mắt lại cầm được mà rơi xuống!

      Thủy Nhi nhìn ấy, cũng biết tâm tình của ấy giờ khắc này rất kích động, nên liền tới bên giường ôm lấy Hâm Hâm và Hào Hào ra ngoài cửa.

      "Ông nội, hai ông chăm sóc Hâm Hâm và Hào Hào nhé, chúng cháu phải ra ngoài chút!"

      Thủy Nhi giao đứa bé cho ông nội, Sính Đình nhờ ông cho Hào Hào và Hâm Hâm uống sữa sau đó liền cùng Thủy Nhi rời , Ngọc Kỳ Lân và Mạc Tử Khiêm cũng kịp hỏi bọn họ đâu, nhìn thấy bọn họ tựa như cơn gió rời khỏi đó!

      Thủy Nhi lấy điện thoại ra gọi cho trai, lúc này mới nhớ tới, gần tháng nay gọi cho rồi.

      "!"

      Thủy Nhi gọi, Liễu Nghị Hiên ở bên kia liền nhíu mày, em này, rốt cuộc cũng nhớ tới mà gọi điện thoại cho rồi.

      "Có chuyện tốt gì đấy, cũng tháng rồi gọi cho , còn tưởng rằng em quên mất người này rồi!"

      Liễu Nghị Hiên liền bất mãn oán trách, Thủy Nhi liền cười gượng hai tiếng, trả lời.

      ", ở đâu, ngay bây giờ em đến chỗ !"

      Liễu Nghị Hiên lật tài liệu trong tay, nhàn nhạt hỏi.

      "Ở công ty, có chuyện gì ?"

      Nghe thấy muốn tới công ty tìm mình, Liễu Nghị Hiên có chút giật mình, em này cho tới bây giờ cũng chưa từng tới tìm lần nào, lập tức bỏ tài liệu trong tay, có chút tập trung.

      "Có chuyện muốn giúp tay, hi vọng lát nữa từ chối!"

      Thủy Nhi cười , Liễu Nghị Hiên nghe xong liền nhíu mày, chuyện này. . . . . . Chính là tới tìm có mục đích.

      Xem ra chính là có chuyện lên điện Tam Bảo, còn tưởng rằng lương tâm cắn rứt muốn tới tìm chơi, ngờ là bởi vì có chuyện cần nhờ vả.

      Thở dài tiếng, Liễu Nghị Hiên có chút bất đắc dĩ!

      "Tới rồi hãy ! Muốn đón em ?"Bat๖ۣۜdiễn[​IMG]đàn๖ۣۜlê[​IMG]quý[​IMG]đôn.

      " cần đâu, cám ơn !" Thủy Nhi liền cười , lần này có chuyện trọng đại cần nhờ vả nên nhiều lời vô ích, mà cũng tháng có liên lạc đoán chừng thế nào cũng bị mắng.

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi chuyện với Liễu Nghị Hiên thấy rất hâm mộ, có người như Liễu Nghị Hiên chắc chắn rất hạnh phúc!

      "Vậy cũng được, em đến thẳng lên tìm , lát nữa với bọn họ tiếng!"

      Liễu Nghị Hiên dặn dò mấy câu liền cúp điện thoại.

      Thủy Nhi nhìn điện thoại bị cắt đứt, lại nhớ tới lúc mình và Liễu Nghị Hiên mới vừa quen nhau, lúc đó ấy còn thích , còn hôn nữa, những chuyện này chỉ có thể là bí mật giữa bọn họ , nếu như có quan hệ huyết thống kia, cũng có Thượng Quan Quân Triết, có lẽ ở chung với nhau lâu cũng ấy!

      Lái xe đến công ty của Liễu Nghị Hiên, nhìn tòa nhà cao ba mươi mấy tầng trước mắt, đây cũng là lần đầu tiên tới công ty của Liễu gia, đây là công ty mà tay trai dựng lên.

      Ba công ty kia, thuê người quản lý, nếu rảnh rỗi đến đó xem chút, làm tổng giám đốc của Liễu thị, tiêu tiêu sái sái, tiền nhiều đếm hết.

      "Chúng ta vào thôi!"

      Thủy Nhi nhìn tòa cao ốc cái, nhìn mặt Sính Đình rất lo lắng, liền an ủi .

      "Đừng lo lắng, ấy có biện pháp."

      ra cũng biết trai có biện pháp nào hay , chỉ là hy vọng Sính Đình quá lo lắng, quá khổ sở.

      "Ừ!" Sính Đình gật đầu rồi cùng vào công ty, lập tức có nhân viên lễ tân cười híp mắt tới.

      "Xin hỏi là Liễu tiểu thư sao?"

      Thủy Nhi liền gật đầu xác nhận, nhìn Sính Đình cái, ngờ trai lại làm tốt như vậy, có nhân viên đợi sẵn ở cửa rồi.

      "Tổng giám đốc phân phó tôi ở chỗ này đón các , mời hai người trực tiếp vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc!"

      Nhân viên lễ tân dẫn bọn tới chỗ thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, chờ bọn họ vào rồi đưa lên .

      Thủy Nhi theo nhân viên lễ tân trực tiếp lên đến khi nhìn thấy phòng làm việc của tổng giám đốc lúc này mới mỉm cười.

      trai cũng phô trương quá lớn rồi!

      Thủy Nhi nhàn nhạt cười tiếng, theo sau nhân viên lễ tân vào phòng.

      "Tổng giám đốc, Liễu tiểu thư đến rồi!"

      " ra ngoài !"

      Đầu của Liễu Nghị Hiên cũng ngẩng lên lạnh giọng xong liền khép lại tài liệu trong tay, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thủy Nhi.

      Hơn tháng gặp, lại gầy nhiều như vậy, mặc dù thời gian này giống trước đây luôn nghĩ về nhưng dù sao cũng từng động lòng , tại có chút nào quan tâm chỉ là giả, dù thế nào cũng là em của .

      "Ngọc tiểu thư, cũng tới sao!"Bat๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n.

      Khi Liễu Nghị Hiên nhìn thấy Sính Đình có chút kinh ngạc, thấy gầy hơn trước rất nhiều, hơn nữa mặt còn có nước mắt chưa khô, có lẽ chuyện lần này có liên quan đến Mạc Thiên Kình rồi.

      Sính Đình liền gặt đầu chào:" Vâng, Liễu tiên sinh chắc chắn hoan nghênh tôi tới đây chứ!"

      P/S: Còn 11 chương nữa là hoàn rùi, tình hình là còn ngoại truyện của Lý Băng và Diệp Duệ, Diêu Tuyết và Liễu Nghị Hiên nhưng mà tương đối dài mấy bợn có hứng thú với hai cặp này vậy???

      Chương 282: Mạc Thiên Kình có người khác!

      Sính Đình nhàn nhạt cười tiếng, mặc dù mắt có chút sưng đỏ, nhưng vẫn rất có tinh thần.

      "Làm sao lại chứ! Tôi chỉ kinh ngạc thôi, nhảm nữa, chuyện hai người cần tới tôi giúp là gì !"Bat‿di◕ễn[​IMG]đà‿n[​IMG][​IMG]q◕uý[​IMG]đôn.

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, lại nhìn em cúi đầu, tìm có việc, mà còn e thẹn như vậy, thời gian gặp Thủy Nhi có vẻ nữ tính hơn nhiều rồi.

      Sính Đình liền gật đầu :

      "Vâng, tôi muốn giúp tôi tìm xem Mạc Thiên Kình ở nơi nào, ấy bị mất tích ở Mỹ rồi!"

      "Cái gì! Mất tích? Chuyện khi nào, sao Thủy Nhi lại với tôi?"

      Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi, đầu Thủy Nhi liền cúi thấp hơn, dùng thanh như muỗi vo ve :

      " xin lỗi, em quên mất!"Bat๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn.

      là câu trả lời rất đáng đánh đòn, Liễu Nghị Hiên tức giận trừng mắt nhìn Thủy Nhi cái, sớm quên tại tại sao lại nghĩ tới chứ?

      "Chuyện xảy ra từ tháng trước, chính xác là bốn mươi ngày rồi!"

      " à, dùng siêu năng lực giúp tay tìm kiếm xem, em biết có biện pháp tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình mà đúng !"

      Thủy Nhi giọng , len lén nhìn đại ca cái, lập tức liền cúi đầu, đại ca nhan ánh mắt quá kinh khủng.

      Sính Đình nghĩ đến việc Mạc Thiên Kình mất tích lâu như vậy, trong lòng cứ như bị dao cứa vo cùng khó chịu, Liễu Nghị Hiên vô cùng sửng sốt, ngay sau đó gương mặt tuấn tú kìm được tức giận.

      Nhìn chằm chằm vào Thủy Nhi, tức giận chỉ trích:

      "Thủy Nhi, giờ mới nhớ có siêu năng lực sao, cũng lâu như vậy, tại sao bây giờ mới đến tìm chứ!"

      " xin lỗi, thời gian này có quá nhiều chuyện xảy ra nên em quên mất, à, đại nhân đại lượng, tha cho em lần này !"

      Thủy Nhi tới bên cạnh Liễu Nghị Hiên, lắc lắc cánh tay của làm nũng, hi vọng tha thứ cho mình.

      Liễu Nghị Hiên nhìn Thủy Nhi giống y hệt làm nũng, sững sờ, đần mặt ra: "Được rồi, để thử chút!"

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, cũng biết mình có thể tìm được hay . Nhưng cũng biết, dùng siêu năng lực để tìm người tốn rất nhiều sức lực, nếu làm được thân thể còn bị tổn thương nưa, nhưng lại muốn Thủy Nhi thất vọng.

      Cho dù cả đời này có khả năng, nhưng vẫn là em của nên hi vọng nhìn thấy vui vẻ chứ phải là nước mắt.

      "Cám ơn !"

      Sính Đình kích động , Thủy Nhi lập tức tươi cười, ôm mặt của Liễu Nghị Hiên hôn cái, vui mừng thiếu điều nhảy lên nữa thôi!

      Liễu Nghị Hiên bị hành động của làm cho xấu hổ, huống chi ở đây còn có người khác nữa!

      "Hai người ở đây chờ nhé, thử tìm kiếm xem thế nào!"

      Liễu Nghị Hiên nhàn nhạt , sai người mang hai cốc cà phê vào, sau đó liền vào trong phòng nghỉ.

      Sính Đình và Thủy Nhi ngồi ở ghế sofa, mắt của Sính Đình vẫn dán chặt vào phòng nghỉ kia, tự hỏi thầm trong lòng rằng ta có thể dùng siêu năng lực tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình sao?Batⓞdiⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn.

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình, cầm tay của , an ủi:

      " cần phải lo lắng, ấy tìm được Mạc Thiên Kình thôi, siêu năng lực quả thực rất lợi hại, phải cũng nhìn thấy qua rồi sao?"

      Sính Đình liền gật đầu, rất may mắn khi quen biết được Thủy Nhi, cũng cảm thấy vui mừng thay cho Mạc Thiên Kình, có cấp dưới như Thủy Nhi cũng coi như là phúc phận của !

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ lúc Liễu Nghị Hiên vào trong nửa giờ rồi mà cửa vẫn chưa mở, Sính Đình đứng ngồi yên, có chút hoảng hốt, có phải ấy nhìn thấy chuyện tốt hay vì vậy mới dám ra đây ?

      Nghĩ như vậy trong lòng càng thêm bất an, khó có thể ngồi yên được.

      "Sính Đình, đừng quá khẩn trương, trai dùng siêu năng lực phải cần chút thời gian để khởi động, chúng ta cứ ngồi chờ đợi !"

      cũng rất lo lắng, biết trai có thể tìm được Mạc Thiên Kình hay !

      Lại nửa giờ nữa trôi qua, Thủy Nhi cũng ngồi yên rồi liền đứng lên, tới cửa phòng muốn gõ cửa vào xem chút nhưng lại dám.

      Tại sao lại lâu như thế chứ, là nóng lòng muốn chết mà!

      Thủy Nhi nhìn thời gian, lại mấy phút nữa trôi qua, cửa vẫn chưa mở ra, đến tột cùng là như thế nào!

      "Thủy Nhi, có phải tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình hay ?"

      Sính Đình nhìn cửa phòng nghỉ đóng chặt lo lắng hỏi, Thủy Nhi liền lắc đầu :

      "Tôi cũng biết, tôi cũng là lần đầu tiên. . . . . ."

      Thủy Nhi vẫn chưa hết, cửa phòng nghỉ liền mở ra, Thủy Nhi và Sính Đình vội vàng xông tới nhìn thấy Liễu Nghị Hiên đầu đầy mồ hôi, mệt mỏi đứng ở bên cửa, thoạt nhìn rất là mệt mỏi.

      ", có khỏe ?"

      Thủy Nhi nhìn thấy Liễu Nghị Hiên như vậy, cũng truy vấn nữa mà vội vàng đỡ đến bên ghế sofa, biết khi sử dụng năng lực lại bị như vậy!

      " việc gì, nghỉ ngơi chút là ổn thôi!"

      Tiếng của Liễu Nghị Hiên rất , tới ghế sofa ngồi xuống. phải mất hơn nửa canh giờ mới tìm được vị trí của Mạc Thiên Kình, nhưng lần này sử dụng năng lực quá lớn, cho nên tiêu hao quá nhiều thể lực, năng lượng cũng tiêu hao rất nhiều, phải ở bên trong nghỉ ngơi hơn 10 phút nhưng vẫn khôi phục lại được như cũ.

      Nếu phải lo bọn họ quá sốt ruột, cũng muốn để cho Thủy Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của mình.

      Người biết còn tưởng rằng có siêu năng lực tốt, nhưng ra , mỗi lần vận dụng siêu năng lực đều phải cần nghỉ ngơi lâu mới có thể khôi phục thể lực cùng với năng lượng như ban đầu.

      Lần trước cứu Sính Đình và Thủy Nhi, lần này lại sử dụng năng lực lâu như vậy, thân thể có chút chịu nổi.

      "Rất xin lỗi, tôi làm vất vả rồi!" Sính Đình nhìn dáng vẻ kia của Liễu Nghị Hiên cảm thấy rất đau lòng.

      ta và quen thân cho lắm, lần này lại phiền toái đến ta như vậy rất áy náy.

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình lắc đầu cái, biết có nên cho biết tình huống mà mình mới vừa nhìn được hay ? Nếu như biết, nhất định rất đau lòng, nhìn lo lắng cho Mạc Thiên Kình như vậy, nếu như biết được Mạc Thiên Kình ở bên kia cùng với phụ nữ khác vui đùa rất cao hứng nhất định đau lòng muốn chết!

      ", . . . . . . nhìn thấy Mạc Thiên Kình rồi sao?"

      Thủy Nhi nhìn của mình, thận trọng hỏi.

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, lại nhìn sang Thủy Nhi, rất nghiêm túc hỏi:

      "Hai người muốn nghe hay dối?"

      Sính Đình nhìn Liễu Nghị Hiên đáp: "Liễu tiên sinh, lời này của là có ý gì?"

      Chẳng lẽ là Mạc Thiên Kình xảy ra chuyện?

      Liễu Nghị Hiên nhìn thấy ánh mắt bi thương kia của Sính Đình, đau lòng đó là giả, nếu như có được người phụ nữ như vậy bao giờ mắt ngang mày dọc với phụ nữ khác. Chỉ là lần này Mạc Thiên Kình giở trò quỷ gì vậy, sao lại có hành động đó với người phụ nữ kia, ngay cả nhà cũng muốn về!

      "Sính Đình, nếu tôi ra, tôi hi vọng tức giận, có lẽ ở đay có hiểu lầm gì đó chăng, nhưng mà tôi cũng muốn lừa gạt !"

      Liễu Nghị Hiên rất nghiêm túc , Sính Đình liền nhìn , lời này của là có ý gì?

      Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ?

      Mạc Thiên Kình sao, tại sao lại là hiểu lầm, câu kia của Liễu Nghị Hiên khiến cho Sính Đình phải suy nghĩ lan man.

      "Liễu tiên sinh, mời !"

      Sính Đình run rẩy gật đầu.

      ", có phải Mạc Thiên Kình làm chuyện gì có lỗi với Sính Đình hay ?"

      Thủy Nhi tự nhiên lại có cảm giác ổn, nghe vậy chắc Mạc Thiên Kình có việc gì rồi, nhưng hình như lại làm chuyện gì đó làm cho Sính Đình phải tức giận, khổ sở.

      " tìm thấy Mạc Thiên Kình trong ngôi làng vắng vẻ ở bên trong ngọn núi, ta vẫn rất tốt, chỉ là hình như còn ở cùng người đàn bà khác. . . . . ."

      "Cái gì! Đàn bà khác!"

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 283: Mạc Thiên Kình, phải là đàn ông!

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình rồi vội vàng kéo em lại.

      "Thủy Nhi, có lẽ chuyện phải như vậy, em được lung tung, nếu lung tung hại chết người đấy!"

      Liễu Nghị Hiên nhìn mặt của Sính Đình xám lại nhưng vẫn cố mỉm cười, kìm được mà trách mắng Thủy Nhi, sao lại gào lên như vậy, nhìn thấy mặt của Sính Đình trắng bệch ra sao?Bat‿di◕ễn[​IMG]đà‿n[​IMG][​IMG]q◕uý[​IMG]đôn.

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình, giờ phút này sắc mặt trắng bệch , có chút huyết sắc nào, ấy cắn chặt cánh môi, nước mắt ngừng chảy xuống.

      Tại sao, tại sao có thể như vậy!

      Mạc Thiên Kình, làm sao có thể làm như vậy!

      Lần thứ ba, đây là lần thứ ba cư nhiên làm ra chuyện như vậy!

      Sính Đình khổ sở nhắm mắt lại, nhớ lại kinh nghiệm của hai lần trước, đau lòng đến thở được, giọng cũng tắc nghẹn lại.

      , phải tin tưởng Mạc Thiên Kình, lần này thể giống như hai lần trước nữa, phải tin tưởng Mạc Thiên Kình, chờ quay trở về giải thích với !

      Sính Đình lắc lắc đầu, để cho tư tưởng hỗn loạn của mình bay , để cho bản thân có thể bình tĩnh!

      "Sính Đình, muốn khóc cứ khóc !"

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình cắn môi, đôi môi bị cắn đến bật cả máu, nhưng ấy lại chịu khóc ra tiếng, có thể muốn ngậm khổ sở vào trong.

      "Sính Đình, có lẽ cái tôi nhìn thấy chỉ là bề nổi mà thôi, chỉ sợ cũng phải là như vậy, hoặc là Mạc Thiên Kình bị mất trí nhớ, hoặc là. . . . . ."

      "Liễu tiên sinh, phải nữa, tôi biết rất , tôi biết nên tôi chờ ấy trở về để giải thích cho tôi!"

      Nếu như là phản bội lại tình cảm của chính mình, như lời rời .

      cho thêm cơ hội để giải thích, biêt vậy nhưng tâm vẫn thấy rất đau. . . . . . Đau đến thể thở được. . . . . .

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, ngờ lần này lại nổi giận, xem ra nữ cảnh sát kiên cường trong tình cũng có lúc mềm yếu như vậy.

      Chỉ là dáng vẻ này của lại khiến cho người ta thấy lo lắng, Mạc Thiên Kình, lần này đến tột cùng xảy ra chuyện gì chứ.

      ", có thể xác định vị trí cụ thể ?"Bat✣di✣en✤danlequyd☼n[​IMG]c☼m.

      Nếu như có thể tìm được vị trí chính xác bọn họ có thể mang Mạc Thiên Kình trở về.

      Liễu Nghị Hiên liền lắc đầu:" làm được, năng lực của có hạn, có thể trực tiếp đến chỗ của ta, nhưng mà lại thể tìm được vị trí cụ thể!"

      Nhưng bây giờ thể lực của rất suy yếu, cũng sắp duy trì nổi nữa rồi.

      "Vậy mau tìm ấy trở lại !"

      Thủy Nhi lôi kéo cánh tay của trai , Liễu Nghị Hiên bị lay mạnh đến nỗi sắp ngất xỉu, Thủy Nhi thấy vậy liền giật mình.

      " xin lỗi, nhưng có thể cần nghỉ ngơi thời gian mới có thể được!"

      "Liễu tiên sinh, tốt nhất cứ nghỉ ngơi , tôi biết được ấy chết là tốt lắm rồi, về phần ấy có trở về hay cứ để ấy tự quyết định!"

      Sính Đình liền đứng lên cảm kích nhìn Liễu Nghị Hiên.

      Lần này rất cám ơn .

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, sắc mặt của rất yếu ớt, hình như so với còn thảm hơn nữa.

      "Sính Đình, có ý định gọi ấy trở về để hỏi ràng sao?"

      Thủy Nhi hiểu được, lúc tìm được Mạc Thiên Kình ấy lo lắng yên, bây giờ tìm được rồi mà lại còn trong tình huống như vậy nữa, tại sao ấy lại có chút lo lắng nào chứ!

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi, nhàn nhạt .

      "Nếu như ấy nghĩ tới mẹ con tôi trở lại để giải thích với tôi, tự ấy trở về, còn nếu như ấy muốn về có gọi chăng nữa cũng phí công mà thôi, người vô tâm cần gì phải làm vậy!"

      Còn bằng để cho tự ảo tưởng, có lẽ Mạc Thiên Kình chỉ là gặp dịp chơi, hoặc là bị mất trí nhớ!

      "Sính Đình, . . . . . ."

      Thủy Nhi còn muốn thêm điều gì liền bị Liễu Nghị Hiên kéo lại: "Đừng như vậy, để cho ấy tự mình quyết định !"

      ấy có thể nghĩ như vậy là tốt nhất, như vậy mới có thể đem bi thương giảm xuống giá trị nhất.

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình, tức giận đến dậm chân.

      "Thủy Nhi, Liễu tiên sinh, tôi về trước đây!"

      còn có các con, còn có ông nội. . . . . .

      Sính Đình mới vừa đứng dậy hai bước, trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cả người liền ngã xuống. . . . . .

      "Sính Đình. . . . . ."

      Thủy Nhi vội vàng đỡ lấy Sính Đình, Liễu Nghị Hiên cũng vội vàng tới giúp tay!

      ", gọi điện thoại cho bác sĩ !"

      Thủy Nhi liền la to, Liễu Nghị Hiên vội vàng ôm lấy Sính Đình sử dụng Siêu Năng Lực trực tiếp đến bệnh viện!

      Mà lúc này tại ngôi nhà cổ bên trong vườn, Mạc Thiên Kình thể chịu nổi mà đẩy Hoàng Hiểu Oánh bám dính vào người mình như đỉa ra, hết sức tức giận, gặp qua nhiều người phụ nữ biết xấu hổ, nhưng vẫn chưa gặp người nào biết xấu hổ đến như thế này!

      cũng thích ta rồi, nhưng ngờ ta vẫn mặt dày liều chết dây dưa, còn muốn cùng lên giường nữa. thế lại còn rất trơ trẽn vừa ôm vừa hôn , rồi lại cởi quần áo ra để quyến rũ , làm cho thấy phiền!

      "Hoàng Hiểu Oánh, nếu mà cứ như vậy tôi khách khí đâu!"

      Mạc Thiên Kình chút nể nang gỡ tay của Hoàng Hiểu Oánh ra, ta cư nhiên to gan đưa tay sờ vào tiểu JJ của , là quá trơ trẽn mà.

      Hoàng Hiểu Oánh vẫn hề ngượng ngùng mà lấy tay mân mê đôi môi đỏ mọng.

      "Mạc Thiên Kình, chỉ cần đồng ý lên giường với em lần này thôi , sau này em quấn lấy nữa!"

      "Hoàng Hiểu Oánh, làm sao có thể biết xấu hổ như vậy, như vậy là quấy rối tình dục đấy!"Bat๖ۣۜdiễn[​IMG]đàn๖ۣۜlê[​IMG]quý[​IMG]đôn.

      Mạc Thiên Kình ngờ ta lại vô liêm sỉ như thế, đến cũng còn phải đỏ mặt mà ta lại cứ tra ra đó, thậm chí còn làm ra hành động như vậy.

      Hoàng Hiểu Oánh mị hoặc cười lên khanh khách.

      "Mạc Thiên Kình, bây giờ mới biết tôi quấy rối tình dục sao? , tôi rất muốn lên giường với , chỉ cần lần thôi là tôi mãn nguyện rồi! Nếu như đáp ứng tôi liền bỏ thuốc!"

      Chỉ tiếc là nơi này lại có thuốc, nếu Mạc Thiên Kình nhất định rơi vào trong vòng tay của , tuấn tú như vậy, lại nam tính như vậy nhìn cái ** kia, nhất định so với Triệu Đình dũng mãnh hơn nhiều!

      Mạc Thiên Kình bị lời của ta làm cho tức chết, tại sao đời lại có thể có người đàn bà biết xấu hổ như vậy!

      rất muốn đá bay ta ra ngoài!

      "Hoàng Hiểu Oánh, nếu còn ở đây nữa tôi khách khí đâu!" ta cư nhiên lại còn thừa cơ nắm tiểu JJ của nữa chứ!

      "Mạc Thiên Kình, sợ cái gì, nhìn xem bây giờ phải có phản ứng rồi sao?"

      Hoàng Hiểu Oánh nắm vào chỗ đó của Mạc Thiên Kình, nơi này vừa cứng rắn lại vừa dài, chỉ mới vuốt ve mà ta muốn rồi.

      Mạc Thiên Kình vừa tức vừa thẹn, vội vàng hất tay Hoàng Hiểu Oánh ra, nhưng Hoàng Hiểu Oánh lại nắm chặt, thầm dùng sức làm Mạc Thiên Kình nhịn được hô lên tiếng.

      thế nào, cho dù có khống chế chăng nữa cũng bằng ta, bởi vì giờ phút này ta cầm mệnh căn của , hơn nữa nó lại yếu ớt như vậy.

      Hoàng Hiểu Oánh nghe thấy rên rỉ, vội vàng thuần thục vuốt ve mấy cái, Mạc Thiên Kình như sắp phát điên, cũng lâu có chạm vào phụ nữ mà bây giờ lại bị trêu đùa như vậy nếu có phản ứng chính là giả.

      Nhưng cho dù có muốn cũng thể phản bội lại Sính Đình, nếu như lần này thỏa hiệp với ta vậy và Sính Đình cũng coi như xong rồi.

      Mạc Thiên Kình biết tính khí của Sính Đình, nếu như và Hoàng Hiểu Oánh có quan hệ, cả đời này cũng có cách nào được Sính Đình tha thứ.

      Chết chết thôi! Mạc Thiên Kình liền nâng tay phải lên, đánh quyền vào Hoàng Hiểu Oánh lúc này hề đề phòng.

      Hoàng Hiểu Oánh nghĩ tới Mạc Thiên Kình bị mình quyến rũ, mà lại còn đấm cái vào bụng của ta, đau đến mức phải lập tức buông tay ra, ôm bụng ngồi xổm mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

      "Mạc Thiên Kình, phải là đàn ông!"

      Chương 284: Rốt cuộc có thể trở về rồi!



      Mạc Thiên Kình nghe ta vậy..., liền cười lạnh :

      "Tôi có phải là đàn ông hay , vấn đề này sau khi gặp vợ con của tôi rồi hãy , tuy nhiên đối với tôi có hứng thú!"Bat✿diễn✿đàn-lê-quý✿đôn.

      Bây giờ Mạc Thiên Kình hẳn chán ghét ta, chỉ ghét người phụ nữ này mặt quá dày, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt dám quyến rũ , đúng là thói đời bạc bẽo.

      Hoàng Hiểu Oánh nghe Mạc Thiên Kình mình như vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhìn đầy uất ức.

      "Mạc Thiên Kình, chỉ vì em , chỉ muốn em mà thôi, việc này quá khó sao? chút tình cảm như vậy mà thể cho em sao?"

      Nếu như thích , làm sao ta phải hạ thấp bản thân mình để quyến rũ chứ?

      Mạc Thiên Kình nhìn ta, bản thân làm chuyện sai trái mà lại còn ra vẻ uất ức như vậy.

      Thích sao? , chân chính là như vậy sao?Bat✪diễnđàn✪lê✪quýđôn.

      "Hoàng Hiểu Oánh, tôi nghĩ phải là tôi mà chỉ muốn có được cơ thể của tôi mà thôi, chuyện ngày hôm nay tôi xem như chưa từng xảy ra, dù thế nào cũng cứu tôi mạng, mặc dù tôi rất cảm kích, nhưng mà vì vậy mà phát sinh quan hệ với đâu, đừng có hy vọng nữa!"

      Ở trong lòng , chỉ có duy nhất Ngọc Sính Đình, chứa thêm bất kỳ người phụ nữ nào nữa.

      Bởi vì lúc Sính Đình biết, cả đời này, Mạc Thiên Kình tuyệt đối bất cứ người phụ nữ nào khác!

      Cho dù là tâm hay là thân thể, toàn bộ đều dành cho mình Sính Đình mà thôi!

      Hoàng Hiểu Oánh ngã xụi lơ đất gào lên: "Tại sao, tại sao cứ phải cự tuyệt em như vậy...em có chỗ nào kém hơn người vợ già kia của chứ!"

      ta biết, người phụ nữ kia có chỗ nào tốt, tại sao Mạc Thiên Kình lại đến như thế, cởi hết quần áo rồi vẫn bị đuổi ra ngoài, quyến rũ lại đánh, ta kém cỏi như vậy sao?

      Hoàng Hiểu Oánh cam lòng nhìn Mạc Thiên Kình, ta thề, nhất định phải nhìn gặp bằng được vợ của Mạc Thiên Kình xem đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại khiến Mạc Thiên Kình bất chấp tất cả ta như vậy, lại còn thủ thân như ngọc vì ta nữa chứ!

      "Trong lòng tôi chỉ có ấy luôn là người phụ nữ đẹp nhất, tốt nhất! thể nào so với ấy được!"

      Mạc Thiên Kình xong liền bỏ , muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với ta, cũng nên bàn với Lưu Lăng chuyện chuẩn bị trở về nước thôi!

      Mạc Thiên Kình mới vừa tới cửa liền nghe thấy Lưu Lăng gọi điện thoại nên vội vàng xông tới.

      "Lưu Lăng, có tín hiệu rồi sao!"

      Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, vội vàng cúp điện thoại trả lời: "Đúng vậy, vừa rồi vừa lấy điện thoại di động ra thấy có tín hiệu nên tôi liền gọi, ngờ lại có thể gọi được!"

      Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng, vội vàng cầm lấy điện thoại di động của ta, ấn mã số mà thuộc nằm lòng. . . . . .

      Nhưng lát sau, Mạc Thiên Kình liền cúp máy!

      Lưu Lăng nhìn , buồn bực hỏi.

      "Thiên Kình, sao lại cúp máy, phải cậu rất nhớ vợ mình sao? Mau gọi điện thoại về báo bình an !"

      Mạc Thiên Kình liền lắc đầu đáp: "Trước tiên, tôi gọi điện thoại tìm người đưa tôi ra ngoài !"

      Mạc Thiên Kình biết tín hiệu này kéo dài được bao lâu vẫn nên gọi cho Thượng Quan Quân Triết trước, chờ ra khỏi đây goi điện thoại cho Sính Đình !

      Mạc Thiên Kình xong liền ấn số của Thượng Quan Quân Triết . . . . . .

      Tút. . . . . . tút. . . . . .

      Mạc Thiên Kình nghe tiếng báo của đường truyền mà cả người đều khẩn trương đến nỗi thể hô hấp, lo lắng chỉ sợ gọi được!

      Thượng Quan Quân Triết phiền não gãi đầu, bọn họ tìm khắp cả trấn rồi nhưng vẫn thấy bóng dáng của Mạc Thiên Kình đâu, chẳng lẽ xảy ra chuyện!

      thể nào, theo lời của Belle Mạc Thiên Kình hề có chuyện gì, chẳng lẽ. . . . . . Belle dối sao?

      Thượng Quan Quân Triết muốn đến chỗ của tên Bernard hỏi cho ràng, điện thoại di động bàn liền vang lên!

      Thượng Quan Quân Triết liền cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình cái!

      số điện thoại lạ hoắc, hơn nữa lại còn là mã số của Trung Quốc!

      Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Thượng Quan Quân Triết liền ấn nút nghe!

      "Alo!"

      "Quân Triết, Mạc Thiên Kình đây!"

      Mạc Thiên Kình lớn tiếng , trong giọng tràn đầy kích động, hơn bốn mươi ngày trôi qua, rốt cuộc có thể gọi điện thoại ra ngoài báo cho bọn họ biết là vẫn còn sống!

      Tay của Thượng Quan Quân Triết liền đờ ra, toàn thân đều chấn động, chị sợ taicủa mình xuất ảo giác.

      Sao lại nghe được giọng của Mạc Thiên Kình cơ chứ, cú điện thoại này do Mạc Thiên Kình gọi hay sao?

      "Thượng Quan Quân Triết, cậu có nghe được tôi , tôi là Mạc Thiên Kình, nhanh xác định vị trí của tôi qua điện thoại di động xem ở đâu mà tới đây đón tôi! Tôi ở địa phương quỷ quái này ngây ngô đến sắp điên mất rồi. . . . . ."

      Mạc Thiên Kình rất sợ kịp liền hơi.

      Tim của Thượng Quan Quân Triết đập liên hồi như đánh trống, Mạc Thiên Kình vẫn còn sống, tìm được rồi! Tìm được rồi!

      "Thượng Quan Quân Triết!"

      Mạc Thiên Kình thấy bên kia nửa ngày có phản ứng gì, còn tưởng rằng điện thoại lại có tín hiệu, vội vàng gào to lên.

      Thượng Quan Quân Triết liền cười ngây ngô:

      ", tốt quá, chết!"

      Mạc Thiên Kình nghe được những lời này của cậu ta, hề cảm động chút nào thiếu tí nữa là muốn dần cho cậu ta trận nhừ tử.

      "Thượng Quan Quân Triết, tôi vẫn chưa chết đâu, chỗ này tín hiệu rất kém, cậu mau xác định vị trí của tôi , tôi ra ngoài được, mau đến đón tôi ra !"

      Mạc Thiên Kình vội vàng phân phó, nghe thấy Thượng Quan Quân Triết cười ngây ngô trong ống nghe, cảm thấy rất vui mừng, tối thiểu cũng biết, Thượng Quan Quân Triết nghe được , rốt cuộc có thể rời khỏi chỗ này rồi!

      ", chờ chút!"

      Thượng Quan Quân Triết kẹp điện thoại vào tai, mười ngón tay thon dài gõ nhanh ở bàn phím, sau khi xác định vị trí tốt liền quyết đoán :

      ", chờ chút, em lập tức tới tìm !"

      Thượng Quan Quân Triết đè nén kích động trong nội tâm, hận thể đem tin tức Mạc Thiên Kình còn sống cho toàn thế giới biết, lần này rốt cuộc tìm được Mạc Thiên Kình rồi !

      Mạc Thiên Kình nghe Thượng Quan Quân Triết vậy rốt cuộc cũng thở phào nhõm!

      "Tôi chờ cậu!"

      Mạc Thiên Kình vừa xong, liền phát điện thoại di động bị ngắt, đáng chết, lại có tín hiệu rồi !

      Rất may là gọi được cho Thượng Quan Quân Triết, nếu , biết làm sao để ra ngoài.

      Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình : "Tôi vốn muốn cho cậu biết, ngày mai chúng ta có thể trở về nước rồi!"

      ngờ cậu ta so với còn nhanh hơn, Mạc Thiên Kình nghe Lưu Lăng vậy liền muốn phát điên.

      Mãi mới chờ đến lúc Thượng Quan Quân Triết tới để đón ra ngoài, vậy mà Lưu Lăng lại ngày mai được trở về nước rồi, lại chờ bọn họ cùng nhau về!

      "Lưu Lăng, biết ? rất đáng bị đánh đòn!"

      Mạc Thiên Kình cắn răng nghiến lợi , Lưu Lăng vội vàng cười cầu hòa.

      "Mạc thượng tướng, cậu đừng mắng tôi, tốt nhất là nên suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành vợ của mình , ngoài ra phải xử lý tốt chuyện của Hoàng Hiểu Oánh nữa, tôi thấy ta vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu đâu!"

      "Được!"

      Mạc Thiên Kình liền gật đầu đáp, suy nghĩ của tại bay về Trung Quốc, biết Sính Đình như thế nào rồi!

      Tiếp đó Thượng Quan Quân Triết liền hưng phấn báo cho lão K biết tìm được Mạc Thiên Kình, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Thủy Nhi!

      "Có chuyện gì?"

      Thủy Nhi còn hơi sức để hỏi! Biến mất tháng trời mới gọi điện thoại cho , cũng muốn quan tâm đến , tại Sính Đình nằm ở giường bệnh, phải truyền nước, bác sĩ , ấy trong thời gian ở cữ chịu kiêng khem, cộng thêm đau buồn bi thương trong thời gian dài, nên thân thể cực kém, phải truyền nước mới được!Bat‿di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.

      "Làm sao thế?"

      Thượng Quan Quân Triết cảm giác hình như có gì đó thích hợp liền nhíu mày hỏi.

      "Sính Đình nhập viện rồi!"

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 285: Sính Đình ngã bệnh!

      "Nhập viện?" Thượng Quan Quân Triết bị lời này của Thủy Nhi làm cho giật mình, xảy ra chuyện gì, sao Sính Đình lại phải nhập viện chứ.

      "Chuyện gì xảy ra thế, sao lại phải đến bệnh viện?"Bat‿di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Ánh mắt của Thủy Nhi vẫn đặt ở người của Sính Đình, cực kỳ đau lòng trả lời:

      "Bác sĩ , trong thời gian ở cữ ấy bị đả kích quá lớn, cộng thêm trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi tốt cho nên liền ngã bệnh rồi !"

      U buồn thành bệnh.

      "Tại sao có thể như vậy!" Thượng Quan Quân Triết cũng ngờ Sính Đình bởi vì chuyện này mà ngã bệnh. Nếu đại ca biết được, biết như thế nào, Sính Đình lần này bị đả kích quá lớn, hi vọng sau này bọn họ gặp phải chuyện bất trắc nữa!

      "Thượng Quan chừng nào về, em sắp duy trì nổi nữa rồi!"

      Mạc Thiên Kình cũng tìm được, Thượng Quan Quân Triết cũng nên trở lại rồi, trong khoảng thời gian này, mình phải chống đỡ mọi việc mệt chết được.

      "Chờ đại ca ra ngoài bọn lập tức trở về! Thủy Nhi, em phải kiên cường lên!"

      Thượng Quan Quân Triết dịu dàng khuyên nhủ, cũng biết trong khoảng thời gian này cũng chịu ít khổ cực, nhưng cuộc sống như thế đối với quân nhân mà , cũng coi là chuyện cơm bữa, thường xuyên xảy ra.

      Thủy Nhi liền thở dài đáp: "Em biết rồi, cũng thế, đừng nên quá sức!"

      Thủy Nhi xong liền cúp điện thoại, nhìn Sính Đình như vậy, Thủy Nhi cảm giác mình cũng rất mệt mỏi, nhưng bây giờ thể ngã được!

      Khi Sính Đình tỉnh lại lần nữa là trưa ngày hôm sau, thấy mình nằm ở trong bệnh viện, mu bàn tay còn truyền nước, liền nhíu nhíu mày, huyệt thái dương truyền cảm giác đau đớn thôi.

      "Thủy Nhi, sao tôi lại ở chỗ này?"

      Sính Đình rất muốn ngồi dậy, rất ít khi bị bệnh, lần này tại sao lại ở chỗ này được chứ, có thể là. . . . . . Sính Đình cẩn thận suy nghĩ chút, có thể là do mấy ngày nay quá mệt mỏi, cho nên mới phải ngất như vậy.

      " bị bệnh rồi, đừng có ngòi dậy!"

      Thủy Nhi tới giữ lại, cho ngồi dậy, Sính Đình cũng lên tiếng nữa, nằm ở chỗ này, biết vì sao nhịp tim của lại đập càng lúc càng nhanh.

      Ngày hôm qua nhớ mang máng Thượng Quan Quân Triết gọi điện thoại , tìm được Mạc Thiên Kình, là mơ hay là thực đây?

      "Thủy Nhi, Mạc Thiên Kình có chuyện gì đúng ?"

      Thủy Nhi nhìn Sính Đình, có chút ngạc nhiên, ấy vẫn chưa biết sao? Sao lại còn hỏi như vậy?

      "Sính Đình, sao chứ, Mạc Thiên Kình nhanh quay về thôi, ấy liên lạc với Thượng Quan Quân Triết đến đón rồi, tôi nghĩ là phải ấy muốn trở lại mà là thể ra ngoài. Mặc dù tôi biết tại sao Mạc Thiên Kình lại thể ra, nhưng mà tôi vẫn tin Mạc Thiên Kình vẫn luôn lòng với !"

      "Tôi biết, tôi biết ấy tôi!" cũng rất nhớ Mạc Thiên Kình, mặc kệ lần này xảy ra chuyện gì, nhưng chọn lựa tin tưởng !

      " có thể nghĩ như vậy là tốt rồi!"Bat‿di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

      Thủy Nhi chỉ sợ Sính Đình hoài nghi Mạc Thiên Kình, rất sợ chuyện lần trước lại xảy ra lần nữa, tình cảm của bọn họ thể gặp sóng gió nữa.

      " Mau ăn chút gì , rồi nghỉ ngơi cho tốt, tôi cũng cho ông nội, sợ bọn họ lại lo lắng, chỉ có chuyện ở nhà của tôi!"

      Sính Đình cảm kích nhìn Thủy Nhi: "Cám ơn , Thủy Nhi!"

      ấy làm như vậy rất tốt, cũng nghĩ rất chu đáo!

      Thủy Nhi cũng nhiều lời nữa, đem cháo gà mà Liễu Nghị Hiên mang tới múc cho Sính Đình ăm..., Sính Đình sau khi ăn xong liền nằm xuống ngủ.

      Mạc Thiên Kình ngồi ở xe của Lưu Lăng , nhìn Lưu Lăng lái với tốc độ sáu mươi sắp vội muốn chết!

      "Lưu Lăng, thể chạy nhanh chút sao?"

      Chậm như vậy, lúc nào mới có thể lên máy bay trở về nước được.

      Lưu Lăng nhìn con đường ở trước mặt toàn đất đá gập ghềnh uốn lượn, tốc độ sáu mươi mà Mạc thượng tướng vẫn cho là rất chậm sao? Nếu phải xe việt dã này tối đa cũng chỉ lái với tốc độ bốn mươi mà thôi.

      "Mạc thượng tướng, tôi lái rất nhanh rồi, đường này quá xấu!"

      " dừng lại để tôi lái thay cho!"

      Mạc Thiên Kình lo lắng , đường như vậy nếu chạy với tốc độ rùa bò biết lúc nào mới có thể lên máy bay trở về nước, trở về bên cạnh Sính Đình.

      "A!"

      Lưu Lăng liền phanh xe lại, xuống, Mạc Thiên Kình lập tức ngồi lên ghế lái, sau đó tăng tốc độ, xe lập tức vọt từ sáu mươi lên bảy mươi rồi tám mươi!

      Lưu Lăng vội vàng thắt chặt dây an toàn, rất lo lắng nếu nhanh như vậy làm đầu của ta bị va đập.

      Mạc Thiên Kình lại sợ chút nào, vẫn vững vàng lái xe, gia tăng tốc độ tiến về phía trước.

      "Mạc Thiên Kình, xe của tôi!"

      Trước mặt là vũng nước lớn, Mạc Thiên Kình lại cứ vọt tới, xe chợt như bay lên, thần kinh của Lưu Lăng căng lên như dây đàn, cậu ta muốn liều mạng sao!

      "Yên tâm, việc gì đâu!"

      Mạc Thiên Kình lạnh giọng , chuyên tâm lái xe, tốc độ hề giảm, điên cuồng xông ra ngoài.

      Lưu Lăng sợ hãi chỉ có thể nắm chặt, sớm biết vậy ta ngồi cùng xe với Mạc Thiên Kình, CMN chứ!

      Mạc Thiên Kình lái xe mất ba giờ rốt cuộc cũng được ra ngoài, nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, liền nhịn được muốn xông ra hét lớn tiếng, vội vàng cầm lấy điện thoại của Lưu Lăng, bảo Thượng Quan Quân Triết đặt vé, lập tức trở về nước.

      Thượng Quan Quân Triết nhận được điện thoại của Mạc Thiên Kình kinh ngạc kịp phản ứng, phải gọi cứu sao?

      Thế nào mới có đêm mà ấy ra khỏi đó rồi, còn đặt vé trở về nước.

      ", bây giờ ở đâu?"

      " tại lái xe ra sân bay, cậu nhớ lập tức đặt vé, nhanh lên chút, được chậm trễ !"

      Có trời mới biết muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này biết bao nhiêu, muốn trở về bên cạnh Sính Đình bao nhiêu , nghĩ tới khoảng thời gian bị chia cắt này, Mạc Thiên Kình như muốn phát điên lên.

      Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, muốn gì đó nhưng vẫn lên tiếng.

      giờ sau, rốt cuộc ở sân bay Thượng Quan Quân Triết nhìn thấy Mạc Thiên Kình, người mất tích bốn mươi mấy ngày qua, người vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ, cả người gầy rất nhiều, mang đến cho người đối diện cảm giác tang thương .

      "!"

      Thượng Quan Quân Triết tới gọi, Mạc Thiên Kình liền quay đầu lại, vô cùng chấn động khi nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết. Trong nháy mắt, còn tưởng mình nhìn lầm rồi, Thượng Quan Quân Triết trước kia tuổi trẻ khí thịnh, bây giờ lại trở nên thành thục hơn trước nhưng là cũng gầy hơn rất nhiều, cằm còn đầy râu ria, trông cũng gần giống như .

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, tiến lên ôm chầm lấy nhau.

      "Thượng Quan!"

      Mạc Thiên Kình ôm Thượng Quan Quân Triết, có cảm giác nên lời!

      "!"

      Thượng Quan Quân Triết đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhìn rất nghiêm túc hỏi: "Cái người này những ngày qua nơi nào, có biết em tìm rất khổ cực hay !"

      Thiếu chút nữa là muốn từ bỏ rồi, nếu phải vì Sính Đình, thể tiếp tục chống đỡ được nữa.

      "Aiz, chuyện này rất dài dòng, chúng ta trở về từ từ , bây giờ trở về nước trước , tôi rất nhớ Sính Đình và các con của mình! Cũng biết bọn họ trong khoảng thời gian này như thế nào, nhất định rất khổ sở rồi!"

      Mạc Thiên Kình tự lẩm bẩm, Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, cắn răng lại nghiêm túc :

      ", Sính Đình phải nhập viện. . . . . ."

      "Cái gì! Chuyện gì xảy ra!"

      Mạc Thiên Kình túm lấy hai cánh tay của Thượng Quan Quân Triết, khẩn trương hỏi.

      "Thủy Nhi gọi điện thoại cho em biết, Sính Đình ngã bệnh nên phải nhập viện, bây giờ vẫn còn ở đó. . . . . ., đâu vậy. . . . . ."

      Thượng Quan Quân Triết còn chưa hết, Mạc Thiên Kình tiến vào sân bay rồi!

      Chương 286: Chúng ta chia ly nữa! ( Cảm động )

      Mạc Thiên Kình thế nào cũng thể ngờ Sính Đình bị ngã bệnh, lúc nghe được câu này lòng đau đến mức thở được, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Sính Đình bị ngất , tim như bị kim đâm, chỉ nghĩ đến Sính Đình mà thôi.

      Mạc Thiên Kình nhanh chóng vào bên trong, nhìn tấm vé trong tay, còn mười lăm phút nữa là khởi hành rồi, nhưng mà tim của lại thể chờ được, đếm từng giây từng phút .Bat✥diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      Sính Đình, xin lỗi, có lỗi với em!

      Mạc Thiên Kình ở trong lòng ngừng tự nhủ, lần này sau khi trở về nhất định phải thành tâm xin lỗi với Sính Đình, mới sinh con xong liền xảy ra chuyện như vậy để cho phải chịu khổ rồi.

      Thượng Quan Quân Triết cũng chạy vào, thấy Mạc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào cái chuông ở đại sảnh, liền tới vỗ lên vai .

      ", đừng quá lo lắng, Thủy Nhi chăm sóc Sính Đình, chỉ ấy nghỉ ngơi tốt có chuyện gì, lần này trở về, phải chăm sóc ấy nhiều vào!"

      Mạc Thiên Kình nhìn thời gian phía trôi qua từng giây từng phút, quay đầu nhìn Thượng Quan Quân Triết, rất mất mát hỏi:

      "Thượng Quan, có phải cậu cũng cảm thấy tôi rất vô dụng hay , là thượng tướng, lại có thể để chuyện như vậy xảy ra, ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được!"

      rất vô dụng, nếu như quyết đoán hơn trong chuyện tình cảm với Sính Đình mọi chuyện cũng phát triển thành như bây giờ!

      Chỉ có điều . . . . . .

      rất đần, cũng rất đáng chết!

      Mạc Thiên Kình ở trong lòng thầm tự mắng mình, nhưng là bất luận có mắng thế nào cũng thể bồi thường thiệt thòi cho Sính Đình được.

      ", phải như vậy đâu, cần quá tự trách!"

      Nhìn Mạc Thiên Kình khó chịu như vậy, tự trách như vậy, trong lòng cũng chịu nổi.

      Mạc Thiên Kình nhìn cậu ta rồi trầm lặng . Nhìn thời gian, còn có hai phút nữa là có thể lên máy bay rồi, rất nhanh thôi được trở về bên cạnh của Sính Đình mà ôm vào lòng.

      Thời gian như kéo dài bất tận, Mạc Thiên Kình vất vả mới lên được máy bay, lại cảm thấy mấy tiếng bay này rất lâu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, bây giờ hơn bốn giờ chiều, còn phải ba tiếng nữa mới có thể về đến nhà!

      Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan, đột nhiên .

      "Thượng Quan, cậu gọi điện thoại hỏi Thủy Nhi xem bọn họ ở đâu, lát nữa chúng ta trực tiếp đến đó!"

      dám gọi vì có chút sợ, nếu như Sính Đình biết trở lại có phản ứng như thế nào, lòng lại càng khẩn trương hơn.

      Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, từ tốn :

      "Ở bệnh viện XX!"Bat๖ۣۜdiễn[​IMG]đàn๖ۣۜlê[​IMG]quý[​IMG]đôn.

      Ba giờ sau, máy bay hạ cánh rất đúng giờ, Mạc Thiên Kình vừa xuống máy bay liền lập tức đến thẳng bệnh viện, bây giờ hơn bảy giờ tối, taxi đến bệnh viện, nhanh nhất cũng phải mất nửa giờ.

      Lúc Sính Đình tỉnh lại, Thủy Nhi và Liễu Nghị Hiên đều ở trong phòng bệnh. Hôm nay Liễu Nghị Hiên mang tới cho bó hoa tươi và túi trái cây, còn cố ý mang cả cháo gà đến nữa.

      "Sính Đình, thân thể khỏe chưa!"

      Thủy Nhi ngồi đút cháo gà cho Sính Đình, Sính Đình nhìn cháo gà thơm nứt mũi liền cảm kích nhìn bọn họ.

      "Thủy Nhi, Liễu tiên sinh, cám ơn hai người!"

      Đối đãi với tốt như vậy, để cho cảm thấy mình đều còn quạnh nữa!

      Liễu Nghị Hiên liền lắc đầu : "Đừng khách sáo, sau này cứ gọi tôi Nghị Hiên là được rồi, gọi Liễu tiên sinh phải quá xa lạ hay sao?"

      Liễu Nghị Hiên nhìn Sính Đình, này khiến cho người ta thấy rất cảm mến, chỉ là cũng có cái phúc phận này!

      Sính Đình nhìn Liễu Nghị Hiên gật đầu đáp:"Được, Nghị Hiên, cám ơn ! Thân thể của thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa!"

      vẫn còn nhớ Liễu Nghị Hiên vì giúp bọn họ tìm kiếm vị trí của Mạc Thiên Kình mà phải vận công trong thời gian quá dài, sắc mặt cũng rất kém!

      " thấy tôi phải tốt hơn nhiều rồi sao! Mau ăn cháo gà ! Để lạnh tốt!"

      "Đúng vậy, ăn mau lên, đến lúc Mạc Thiên Kình trở lại cũng nhìn thấy bộ dạng bị bệnh này của nữa rồi!" Thủy Nhi nhìn Sính Đình , mỗi lần nhắc tới Mạc Thiên Kình ấy có thêm động lực để sinh tồn.

      "Đúng vậy!"

      Sính Đình liền gật đầu chuẩn bị cho cháo gà vào trong miệng, liền nghe thấy ở cửa ồn ào, tiếp theo đó là giọng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ:

      "Sính Đình!"

      Động tác của Sính Đình liền cứng ngắc, có nghe lầm chứ, sao lại là tiếng của Mạc Thiên Kình, trở về rồi sao?

      Tiếp đó run rẩy ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Mạc Thiên Kình thở hổn hển đứng ở cửa, sau đó liền tới phía .

      "Mạc Thiên Kình!"

      Thủy Nhi giật mình che miệng lại, làm sao có thể, Mạc Thiên Kình làm sao có thể lại xuất ở nơi này chứ!

      Sau khi Mạc Thiên Kình vào, chỉ trong chốc lát Thượng Quan Quân Triết liền thở hổn hển chạy vào theo, nhìn thấy thế Thủy Nhi liền ngây ngẩn cả người.

      "Thượng Quan Quân Triết, đây là thực sao? ?"

      Thượng Quan Quân Triết nhìn thấy Thủy Nhi, mừng rỡ chạy tới, ôm cổ của , rồi hôn lên đó.

      "Thủy Nhi, rốt cuộc trở lại rồi!"

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình ngây ngốc kêu lên, đây là thực sao? nhìn thấy , Mạc Thiên Kình tới, run rẩy đưa bàn tay thô rám của mình ra, vuốt ve gò má gầy gò của , đôi môi vốn đỏ thắm giờ phút này lại trở nên tái nhợt còn chút máu, cả người xem ra rất suy yếu.

      Sính Đình, làm sao em lại trở nên như vậy!

      Mạc Thiên Kình đau lòng vuốt ve mặt của , Sính Đình đưa tay lên chạm vào tay của Mạc Thiên Kình, cảm thụ nhiệt độ từ tay truyền đến, nước mắt nhất thời rơi xuống như mưa.

      "Sính Đình. . . . . . xin lỗi!" Bat✪diễnđàn✪lê✪quýđôn.

      Mạc Thiên Kình ngồi ở bên giường, áy náy .

      Sính Đình lắc đầu cầm lấy tay của , nước mắt tràn mi: " phải lỗi của , chỉ cần trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!"

      trở về là rất thỏa mãn, biết bình an, có chuyện gì là tốt nhất rồi!

      " cho em biết, đây là thực sao? về rồi, trở lại bên cạnh em, phải nằm mơ đúng ?"

      Giấc mơ như vậy cũng mơ rất nhiều lần rồi, mỗi lần tỉnh lại Mạc Thiên Kình liền biến mất, tại Mạc Thiên Kình ở đây rất chân , vô cùng chân .

      Mạc Thiên Kình nắm lấy tay của Sính Đình, tay cũng gầy gò hơn trước, nhuệ khí trước kia cũng còn nữa rồi thay vào đó là nhu hòa và dịu dàng. Trước kia thứ hy vọng nhất chính là Sính Đình trở nên dịu dàng hơn chút, nên nóng nảy như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Sính Đình như thế lại tình nguyện để vẫn là Sính Đình sôi động hiếu thắng như ngày xưa có vậy tối thiểu gầy thành ra như thế này!

      Sính Đình của tại làm cho rất đau lòng.

      "Là , đúng là , trở về rồi!"

      Mạc Thiên Kình nhàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của , những giọt lệ này tất cả đều là khổ sở, biết trong lòng nhất định rất đau khổ, vô cùng đau khổ!

      " phải là mơ sao?"

      Sính Đình run rẩy hỏi, Mạc Thiên Kình nắm tay của chặt, nhìn vào mắt mà thâm tình : "Sính Đình, đây phải là mơ, trở về, hứa với em quay trở về, giờ trở về rồi!"

      "Mạc Thiên Kình!"

      Sính Đình cũng kìm chế được nữa liền nhào vào trong ngực của Mạc Thiên Kình khóc lớn, nước mắt cầm được liền chảy xuống, mấy ngày nay sợ hãi, uất ức, và nhẫn đều theo những giọt nước mắt này ra khóc cho vơi tất cả.

      Mạc Thiên Kình ôm chặt, vùi đầu vào cần cổ của , cảm thụ tồn tại của người mình nhất.

      "Lần này, cũng bao giờ buông tay! trở lại để tặng cho em hôn lễ hoàn mỹ, long trọng, về sau rời khỏi em nữa, cũng bao giờ để chuyện ngày hôm nay xảy ra lần nữa!"

      Mạc Thiên Kình cam đoan , đẩy Sính Đình ra, nhàng hôn lên cánh môi tái nhợt nhưng mềm mại của !

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 287: Tại sao lại về được!

      Liễu Nghị Hiên đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ ôm nhau, khổ sở cười tiếng, duy chỉ có vẫn còn đơn, Diêu Tuyết rời khỏi đây, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được người nào để đến mức chết sống lại, đến khắc cốt ghi tâm cả!

      Liễu Nghị Hiên liền xoay người lặng lẽ rời , lòng chúc phúc cho bọn họ!

      Sính Đình thấy Liễu Nghị Hiên muốn rời , vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, gọi lại”

      "Nghị Hiên!"Bat‿di◕ễn[​IMG]đà‿n[​IMG][​IMG]q◕uý[​IMG]đôn

      Liễu Nghị Hiên liền quay đầu lại nhìn Sính Đình, ngờ vẫn còn để ý thấy rời , là khiến cho rất giật mình.

      "Cám ơn !"

      Sính Đình chỉ ba chữ đơn giản, Liễu Nghị Hiên liền gật đầu tiếp nhận, xoay người rời , trong lòng là mảnh trống rỗng.

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, từ lúc nào mà và Liễu Nghị Hiên lại thân mật như vậy rồi, cư nhiên lại gọi thân thiết như vậy, thể mà vẫn còn gọi là Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình cơ đấy!

      "Sính Đình, từ lúc nào mà em và Liễu Nghị Hiên lại trở nên thân thiết như vậy?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, Sính Đình nhìn lại , nhìn dáng vẻ nghi ngờ của rất buồn cười.

      " phải nên cảm ơn ấy, nếu như ấy em còn tưởng rằng . . . . . ."

      Sính Đình tới chỗ này liền nhớ lại hôm đó Liễu Nghị Hiên Mạc Thiên Kình ở cùng với , mới vừa rồi ôm liền nhận thấy người trừ mùi mồ hôi ra, căn bản cũng hề có mùi của đàn bà con , vậy chuyện gì xảy ra?

      "Đồ ngốc! đồng ý với en là trở về, sao có thể lừa gạt em được chứ!"

      Bất quá vẫn rất cảm ơn Liễu Nghị Hiên, tìm được để cho Sính Đình cảm thấy an tâm, đây cũng là giúp đỡ vô cùng lớn rồi.

      Sính Đình liền gật đầu, nước mắt lại nhịn được mà chảy ra:

      "Mạc Thiên Kình, biết ? Em rất sợ mất , em sợ còn được gặp lại nữa!"

      "Làm sao có thể chứ! phải trở về rồi sao?"

      Mặc dù thời gian có hơi lâu chút, nhưng mà cố gắng hết sức rồi, nhưng lại có biện pháp trở về, ở nơi đó giống như ở thời cổ đại vậy, có điện thoại, có máy vi tính, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bân ngoài.

      Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, nhịn được cất giọng hỏi:

      "Mạc Thiên Kình, lần này đến chỗ Cody đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến mất lâu như vậy!"Bat๖ۣۜdien[​IMG]dan[​IMG]lequyd[​IMG]n[​IMG]c[​IMG]m

      "Đúng vậy, đến tột cùng xảy ra chuyện gì, làm sao lại đến tận chỗ đó? Làm hại em tìm hơn tháng cũng thấy chút tin tức nào!"

      Thượng Quan Quân Triết nhớ tới chuyện này liền thấy rất buồn bực.

      "Hôm đó tôi ở trong nhà của Cody, vốn định cho Belle giải quyết người của ta, nhưng ngờ Cody lại bày binh bố trận sẵn rồi, căn bản cũng có biện pháp ra ngoài để cứu Lý Băng được. Chúng tôi liền cùng với người của Cody đánh nhau trận, chúng lại dùng bom oanh tạc, may là tôi nấp ở phía sau tảng đá lớn. Khi bom nổ vừa lúc hất tôi rơi xuống cống thoát nước.

      Tuy nhiên cũng phải cảm tạ cái cống thoát nước vừa bẩn vừa thối đó, nếu như có nó liền chết chắc rồi!"

      Mạc Thiên Kình nhớ lại ngày hôm đó, rất nguy hiểm! Nếu như rơi vào cống thoát nước, nhất định bị nổ chết, chỉ là những đặc cảnh theo , bọn họ toàn bộ đều hy sinh cả rồi.

      "Hóa ra là như vậy , như vậy chuyện này căn bản cũng liên quan đến chuyện của Lý Băng?"

      Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, nhớ tới ánh mắt tự trách hôm đó của Lý Băng , hình như trách lầm ấy rồi.

      Mặc dù ngoài mặt trách ấy, nhưng trong lòng vẫn trách cứ, mà ngay cả chính bản thân ấy cũng dễ gì vượt qua được!

      "Dĩ nhiên liên quan đến chuyện của Lý Băng, mọi người cũng biết, lần trước sau khi tôi cứu Lý Băng ra ngoài, ấy tựa như nổi điên tìm đại ca, nhìn các đặc cảnh chết đất, ấy liền tự trách khóc lớn, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy ấy như vậy. . . . . . Đúng rồi, sao ấy ở chỗ này!"

      Thượng Quan Quân Triết xong, lúc này mới phát ra, Lý Băng có ở đây.

      " ấy ở chỗ của Diệp Duệ, nghe Diệp Duệ , sau khi Lý Băng trở về vẫn rất trầm mặc, tối nào cũng liên tiếp gặp ác mộng, nửa đêm liền tỉnh, bị đả kích rất lớn!"

      Thủy Nhi nhàn nhạt , trong khoảng thời gian này, vì quan tâm đến Sính Đình nên cũng có thời gian đến chỗ Lý Băng, may là có Diệp Duệ ở chung với ấy.

      "Thủy Nhi, sao lại chuyện này với tôi!"

      Sính Đình nhìn Thủy Nhi, tại sao chuyện như vậy mà ấy lại cho biết chứ. vẫn cho là Lý Băng chẳng qua cảm thấy có lỗi nên mới dám tới gặp mình, ngờ ấy lại bị đả kích lớn như vậy, tuyệt khổ sở kém so với chuyện mất Mạc Thiên Kình.

      "Thời gian qua luôn tiêu cực trầm mặc như vậy, tôi cũng định cho biết, nhưng cũng làm gì có tâm trạng mà để ý tới nữa, cho nên tôi nữa, tôi cũng muốn tăng thêm gánh nặng cho !"

      Nhìn bọn họ, người nào cũng đau khổ, khó chịu, cũng dễ chịu gì cho cam.

      "Lý Băng rất đáng thương, có gia đình như thế, mang thai bốn tháng lại bị mất, còn phải chịu đựng khổ sở kia nữa, ấy rất đáng thương!"

      Thượng Quan Quân Triết liền nghĩ tới cuộc sống của Lý Băng trong khoảng thời gian này, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng thay cho ấy.

      "Gọi điện thoại cho ấy , cho ấy biết tôi bình an trở về rồi !"

      Mạc Thiên Kình nhìn Thủy Nhi, Thủy Nhi liền lấy điện thoại ra, ấn số của Diệp Duệ.

      "Alo!" chất giọng trầm thấp của Diệp Duệ vang lên, kể từ khi Lý Băng rời , mặc kệ là ngày hay đêm, đều ngừng bận rộn, hi vọng có thể quên được .

      Chỉ là mặc kệ có làm nhiều như thế nào, ánh mắt bi thương của Lý Băng, khuôn mặt lạnh lùng vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của .

      "Diệp Duệ, tôi là Thủy Nhi, Lý Băng thế nào rồi! Mạc Thiên Kình trở lại rồi, báo cho ấy biết giúp tôi nhé, để cho ấy an tâm, khi nào rảnh rỗi nhớ đến chỗ của Sính Đình chơi!"

      " ấy rồi!"

      Thủy Nhi vừa mới dứt lời liền nghe thấy Diệp Duệ trả lời.

      " rồi? đâu, chuyện gì xảy ra?"

      Thủy Nhi kinh ngạc hỏi liên tiếp, chuyện gì xảy ra chứ, Lý Băng rồi, ấy đâu được chứ?

      " ấy tìm các sao?"

      Bị Thủy Nhi hỏi vậy, Diệp Duệ mới phát Lý Băng được hai ngày rồi, nếu đến chỗ của Thủy Nhi vậy ấy đâu chứ?

      " có!" Thủy Nhi liền bị làm cho hồ đồ rồi, sau khi Diệp Duệ nghe thấy vậy liền lập tức cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe ra khỏi biệt thự.

      "Alo . . . .Alo. . . . . Diệp Duệ!"

      Thủy Nhi lớn tiếng gọi, đối phương lại sớm cắt đứt liên lạc rồi!

      "Chuyện gì xảy ra?"

      "Tôi cũng biết, chỉ muốn ta cho Lý Băng biết Mạc Thiên Kình trở lại, ngờ ta liền Lý Băng rời rồi. Hỏi ấy đâu, ta cũng , nghe thấy tôi ấy chưa về chỗ của chúng ta liền cúp điện thoại. . . . . ."

      "Nguy rồi, Lý Băng rời khỏi nhà của Diệp Duệ, lại tới chỗ của chúng ta, nhất định là bỏ rồi!"

      Mạc Thiên Kình liền nhíu mày, trầm trọng phân tích, nha đầu kia, cư nhiên chuyện gì cũng đều ôm vào người mình, mà những chuyện này đều phải là lỗi của ấy.

      "Thủy Nhi, gọi vào điện thoại của Lý Băng xem sao!"

      Thượng Quan Quân Triết vội vàng , Thủy Nhi lập tức ấn sô.

      " xin lỗi. . . . . ."

      " gọi được!"

      Thủy Nhi nhìn điện thoại di động, vô cùng sốt ruột, sao điện thoại di động lại gọi được.

      Thượng Quan Quân Triết nhìn , lấy điện thoại di động của mình ra gọi cú điện toại, lát sau, liền nghe thấy thanh quen thuộc.

      "Alo!"

      "Lý Băng, tôi là Thượng Quan Quân Triết, ở đâu thế!"

      Thượng Quan Quân Triết lo lắng hỏi, số này là số trước kia Lý Băng gọi cho , ngờ có hiệu quả!

      "Tôi làm, có chuyện gì ? Sao lại lo lắng như vậy!"

      Giọng của Lý Băng rất thong thả, nhàn nhạt hỏi!

      Chương 288: Tôi sao!

      " làm ở đâu?" Thủy Nhi kinh ngạc hỏi, hai ngày nay làm rồi, chỉ giao phó cho trợ thủ, có chuyện gì liền trực tiếp gọi điện thoại hoặc là gửi mail cho . ngờ Lý Băng làm lại, khó trách hai ngày nay nhận được điện thoại hoặc mail của bọn họ, ra là có Lý Băng ở đó.

      "Băng, có phải ôm đồm toàn bộ công việc của tất cả mọi người đấy!"

      Thủy Nhi thận trọng hỏi, cảm thấy giọng đầy bình tĩnh của Lý Băng làm cho người ta phải lo lắng.Bat‿di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn.

      Lý Băng liền nhíu nhíu mày, nhìn đống tài liệu chất như núi trước mắt, xoa xoa ánh mắt cay cay, cũng biết nữa, hai ngày nay mỗi ngày đều xử lý tài liệu, mệt mỏi liền nằm ở bàn ngủ lát, tỉnh lại tiếp tục công việc.

      Mặc dù mệt chết , nhưng lại thấy rất thoải mái, vì phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì.

      "Ừ, phải Sính Đình bị ốm sao? giúp tôi chăm sóc ấy tôi phải giúp làm việc chứ, hơn nữa, chỉ là những chuyện linh tinh mà thôi, mình tôi có thể ứng phó được!"

      "Trợ lý Lý, tài liệu này lúc nào có thể phê duyệt xong, chín giờ sáng mai tôi phải dùng rồi!"

      trưởng quan tới, nhìn vào đống tài liệu chất như núi trước mặt , nhìn thấy đôi mắt gấu mèo 0.0 của vì mải mê làm việc. Từ khi biết Lý Băng tới nay, chưa từng hoài nghi năng lực làm việc của ấy chỉ là lần này hình như quá liều mạng rồi.

      Tài liệu kia là phải hai người mới làm xong, hơn nữa nghe , ấy còn ôm đồm những tài liệu của người khác nữa, nhìn quên ăn quên ngủ vì công việc như thế, ngay cả ngủ cũng chỉ ngủ có lát, thấy vậy liền cau mày tự hỏi.

      biết liều mạng như vậy để làm gì!

      "Trưởng quan, chín giờ sáng mai tôi giao những thứ này cho !"

      Lý Băng vội vàng đứng lên, vội vàng cúp điện thoại di động muốn để bọn họ nghe thấy.

      “ Tối nay lại tính ngủ sao?"Bat‿di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.

      Nhìn những tài liệu kia, Thu Cẩn liền cau mày, những tài liệu này coi như thức đêm suốt đêm cũng rất khó để hoàn thành, hơn nữa hình như mấy ngày nay ấy ngủ rồi.

      Nếu phải nghe thủ hạ lại, Lý Băng ở chỗ này liều mạng làm việc, làm sao tới đây để xem xét, tới đây để đòi tài liệu cơ chứ!

      Lý Băng nghiêm túc nhìn Thu Cẩn đáp:

      "Trưởng quan yên tâm, tôi hoàn thành!"

      Lý Băng đảm bảo , nghe thấy quả quyết như vậy..., trong lòng Thu Cẩn liền dâng lên cảm mến khó có thể diễn tả được, liều mạng như vậy, muốn liều chết vì làm việc sao chứ, ngay cả ngủ cũng muốn ngủ, lại nơi này cũng ép buộc phải làm việc như vậy.

      hoàn toàn có thể bàn giao công việc trong tay cho người khác chia sẻ, biết thủ hạ của Mạc Thiên Kình sao lại như thế. Nhưng dù sao Mạc Thiên Kình cũng là lão đại ở nơi này, mặc dù ở dưới trướng của ta nhưng khi nhìn thấy làm việc như vậy, là có chút thể tiếp nhận nổi.

      " phải chú ý đến sức khỏe của mình đấy, ăn cơm chưa?"

      Thu Cẩn nhìn đồng hồ, cũng hơn tám giờ, nhưng hình như hề rời khỏi chỗ này, thùng rác cũng có dấu vết của hộp cơm.

      Lý Băng lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ, cũng hơn tám giờ, khó trách mới vừa rồi bụng lại đói như vậy!

      Thu Cẩn liền thở dài, nhanh chóng phân phó: "Mau ăn , đói bụng làm sao làm việc được!"

      "Trưởng quan, tôi vẫn chưa đói lắm! Ùng ục ~~~"

      Lý Băng nghe thấy tiếng bụng của mình sôi lên, lúng túng đỏ mặt, cái bụng này khiến cho mất mặt mà, tuy nhiên vẫn cúi đầu, hề có ý ra ngoài mua đồ ăn.

      Thu Cẩn thấy vẫn ngồi yên ở đó, liền thở dài : "Thôi, tôi mua cho vậy!"

      Coi như là phát thiện tâm , cũng thể để đói chết được.

      "A! cần! Để tối nay tôi . . . . . ."

      Lý Băng vẫn chưa hết thấy Thu Cẩn rời khỏi phòng làm việc, điện thoại di động lại vang lên, Lý Băng nhìn vào là Thủy Nhi gọi đến!

      "Băng, sao đột nhiên lại cúp ngang vậy, có tới đây hay ?"

      "Ừm, mới vừa rồi trưởng quan Thu Cẩn tới đây, vừa rồi!"

      Lý Băng liền trả lời qua loa, cũng muốn nhiều!

      " là cái người còn lạnh hơn băng kia ấy hả, so với chỉ có hơn chứ có kém, đúng là băng sơn mỹ nam Thu Cẩn?"

      Thu Cẩn năm nay hai mươi tám tuổi, dáng dấp tuấn tiêu sái, có thể được tính là cực phẩm trong các mỹ nam, chỉ là bề ngoài quá lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao, chỉ cần ta liếc cái, cũng có cảm giác như bị áp bức, người đàn ông này được coi như là băng sơn trong truyền thuyết ở cơ quan của bọn họ, ta cư nhiên lại đến chỗ Lý Băng làm gì chứ!

      "Ừ, có thể chỉ là kiểm tra công việc thôi!"

      Lý Băng nhàn nhạt , giọng có tí gợn sóng nào, Thủy Nhi liền cau mày hỏi:

      "Băng, phải tối nay vẫn muốn làm thêm giờ đấy chứ, có phải còn rất nhiều việc hay ? Sao tôi cảm thấy giọng của đầy mệt mỏi như vậy chứ?"

      Thủy Nhi biết ấy có mệt mỏi hay , nhưng vẫn muốn thử hỏi Lý Băng chút, chẳng lẽ muốn tự gây mê bản thân trong công việc hay sao?

      Nghĩ tới khả năng này, liền muốn qua đó nhìn chút!

      Lý Băng nghe hỏi vậy, cẩn thận suy nghĩ chút, thấy giọng của mình vẫn rất bình thường, có vấn đề gì cả liền đáp:" , lát nữa tan tầm thôi, lát nữa trở về ký túc xá ngủ, Thủy Nhi, tôi còn chút tài liệu chưa xử lý, cứ như vậy nhé, lúc nào rảnh tôi đến tìm mọi ngươi, chăm sóc Sính Đình cho tốt nhé!"

      "Chờ chút, Băng, tôi quên chưa cho biết, Mạc Thiên Kình bình an trở về rồi !"

      Thủy Nhi vội , rất may là Lý Băng chưa cúp điện thoại, nếu liền uổng phí phen nước bọt rồi!

      Lý Băng nghe Thủy Nhi vậy, thân thể liền chấn động, ngay sau đó mặt liền nở nụ cười.

      "Vậy tốt quá, ấy trở lại là tốt rồi!" Trở lại là tốt rồi! Vì thế mà có thể giảm khổ sở chút !

      Lý Băng cảm giác mình như trút được gánh nặng, thoải mái hơn rất nhiều, nước mắt thiếu chút nữa liền rơi xuống rồi.

      Mạc Thiên Kình có chết, vậy có thể đối mặt với Sính Đình rồi, có thể cần tự trách bản thân như vậy nữa. Nhưng còn những người đó, bọn họ chết rồi, còn cơ hội để trở về nữa!

      "Belle cũng có chuyện gì đâu!"

      Thủy Nhi liền bổ sung câu! có thể đoán được vẻ mặt của Lý Băng giờ, cũng biết chuyện này là gánh nặng ở trong lòng của ấy, vô cùng khó chịu, tuy nhiên vẫn hi vọng ấy có thể thoát ra khỏi cơn ác mộng này.

      "Ù, tôi bận lắm, khi nào rảnh tìm mọi người!"

      Lý Băng liền cuống quít cúp điện thoại, nước mắt lại kìm được mà chảy xuống, bản thân biết cố gắng chịu đựng bao lâu chỉ biết khi nghe tin Mạc Thiên Kình trở lại mà Belle cũng có chuyện gì cảm thấy đỡ đau khổ hơn rất nhiều.

      Cái này chắc được gọi là quan hệ máu mủ!

      Thu Cẩn đứng ở cửa, mày nhíu lại, nhìn ở bên trong nước mắt lưng tròng, biết nên tiến hay lùi, cũng biết chuyện gì xảy ra, nhưng rất muốn quan tâm đến , hơn thế lại còn mua cơm cho nữa!

      Lý Băng hình như cảm nhận được có người nhìn mình chăm chú, liền ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy Thu Cẩn đứng ở cửa, nên vội vàng lau khô nước mắt, biết mình khóc vì nguyên nhân biết bọn họ được bình an hay vì nguyên nhân mắt của giờ phút này rất buồn ngủ.

      "Trưởng quan!"

      Lý Băng liền đứng lên chào, Thu Cẩn tới nhìn , cũng gì, chỉ lại gần đưa cơm cho .

      "Ăn cơm !"

      Giọng lạnh lùng, có tí nhiệt độ nào, khác hoàn toàn với vừa rồi.

      "Cám ơn!" Lý Băng liền nhận lấy cơm hộp, sau đó lấy tiền trả .

      " biết là mất bao nhiêu tiền để tôi trả cho , rất cám ơn trưởng quan, quan tâm đến cấp dưới như vậy!"

      " cần, đây là tôi mời !" Thu Cẩn liền cau mày, nhìn bới đất lật cỏ hình như tìm thấy tiền đâu ?

      " xin lỗi, trưởng quan, tôi quên mang ví rồi!"dღđ☆L☆qღđ.

      Lý Băng nhìn lại hầu bao chỉ còn hơn mười đồng của mình, liền cúi đầu , là ngại quá!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :