1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 211: Mạc Thiên Kình lạc lối rồi sao?

      "Dì cả? Tôi là nhi lấy ở đâu ra dì cả?" Lý Băng để ý đến nghĩa bóng của từ dì cả này, thuận miệng hỏi câu, nhìn ánh mắt của Sính Đình, mới biết được dì cả theo lời của ấy là ý tứ gì.

      Tính tính toán toán ngày, thấy hình như bị chậm mấy ngày, nhưng chậm mấy ngày vẫn hoàn toàn bình thường, trùng hợp trúng thưởng như vậy chứ?

      Sính Đình nhìn Lý Băng dừng lại, vẻ mặt có chút cứng ngắc.

      "Băng, phản ứng này của có điểm giống với mang thai!"

      Lý Băng nhìn Sính Đình, cúi đầu nhìn ô mai trong tay mình, cũng tự thấy mình ăn hơi nhiều, cơ hồ tất cả ô mai đều cho vào trong bụng, chẳng lẽ tại tình huống bị nghén.

      Tâm trí thấp thỏm nhìn Sính Đình, cũng trùng hợp như vậy chứ?

      Họ cũng chỉ mới lên giường có mấy lần có ngừa thai mà thôi, chẳng lẽ lại mang bầu?

      " cảm thấy tỷ lệ là bao nhiêu?"

      Lý Băng tự nhiên rất ràng tỷ lệ mình mang thai cao bao nhiêu, bọn họ làm nhiều lần như vậy, làm sao lại biết có cơ hội mang thai hay , huống chi còn là bác sĩ, chỉ cần bắt mạch cái là có thể biết là có đứa bé hay tuy thế lại có dũng khí bắt mạch của mình.

      "Tình huống bây giờ xem ra là 60% rồi!"

      dám xác định hoàn toàn, nhưng bộ dáng của ấy bây giờ xem ra rất giống mang thai, hơn nữa Lý Băng còn là bác sĩ, có phải mang thai hay , trong lòng ấy phải ràng hơn chứ.

      Tim Lý Băng lộp bộp nhảy lên cái, trong lòng có chút bối rối, nếu như mang thai , làm thế nào chăm sóc cho Sính Đình được?

      "Sính Đình, nếu như mà tôi mang thai, có nên để lại đứa bé này hay ?"

      Đứa con là của Diệp Duệ nên cũng có chút bận tâm, sợ gặp Diệp Duệ lần nữa, đến lúc đó nhất định dây dưa với ta.

      Sính Đình nhìn , theo tình cảnh bây giờ, có con rất phiền toái, hơn nữa ba của chúng lại còn là Diệp duệ, là thị trưởng thành phố.

      Nhìn Lý Băng sau đó Sính Đình rất nghiêm túc .

      "Nếu như mang thai, liền lưu lại !"

      Dù sao tại còn rất , phải chờ biết được ý của Diệp Duệ rồi mới quyết định, có lẽ Diệp Duệ cần đứa bé, có lẽ Lý Băng lưu lại nó.

      Rất nhiều chuyện cũng thể chắc chắn tuyệt đối, như và Mạc Thiên Kình, nghĩ đến ánh mắt chất vấn kia của Mạc Thiên Kình, Sính Đình cũng rất tức giận, vô cùng tức giận.

      "Như vậy cũng tốt, đời này tôi vẫn còn biết nên gả cho người nào, Như Diệp Duệ cũng kém, bằng liền lưu lại , đến lúc đó có thể là quyêt định đúng đắn." Như vậy cũng có người thừa kế rồi !

      " quyết định là tốt rồi, chỉ là Băng, quyết định chờ ở chỗ này để sinh con sao? Tôi muốn du lịch!" Có lẽ rời khỏi thành phố nơi có Mạc Thiên Kình từ từ quên được , tại có thể phải trở lại cuộc sống của chính mình rồi.

      Nghĩ đến tại có thể ôm Lam Thiến Thiến, có lẽ là làm loại chuyện đó rồi, nghĩ đến đây lòng của liền thấy rất đau.

      Tình chính là như vậy, ở tại thời điểm mình biết lại tới, ngay cả chào hỏi cũng đều thèm, chờ đến lúc muốn rời mới phát ra lòng của mình từ từ trầm luân rồi.

      "Nếu như thích chúng ta du lịch, ai cũng cho biết, mang theo đứa du lịch, chúng ta phải hưởng thụ cuộc sống của mình cho tốt. ’

      Trước kia cũng rất muốn ra ngoài ngao du, nhưng vẫn luôn bận rộn, vô cùng bận, tại rốt cuộc có cơ hội, vậy ra ngoài ngao du thôi!

      Sính Đình nghe Lý Băng vậy, cũng rất muốn , bản thân có rất nhiều tiền, trong tài khoản vẫn còn có rất nhiều tiền, đủ để sống hết năm nay, chỉ là vẫn nên thông báo cho ông nội tiếng.

      "Băng, còn cần phải xin nghỉ phép đúng ? ’

      Sính Đình nhìn Lý Băng, thế nào Lý Băng cũng là thủ hạ của Mạc Thiên Kình, tất nhiên là phải xin phép rồi.

      Lý Băng nhìn Sính Đình, cười yếu ớt .

      "Tôi tại liền gọi cho Mạc Thiên Kình xin phép nghỉ."

      Lý Băng cầm điện thoại lên bấm số của Mạc Thiên Kình.

      Mạc Thiên Kình mới vừa hết bận liền đến bệnh viện, nhìn Lam Thiến Thiến nằm ở giường bệnh, trong lòng có chút xấu hổ.

      "Alo, Mạc thượng tướng, tôi là Lý Băng, tôi có việc xin nghỉ phép thời gian, đại khái khoảng hai năm, nếu như đáp ứng, vậy tôi liền từ chức!"

      Lý Băng mở cả loa ngoài, Mạc Thiên Kình nghe được rất ràng, khỏi nhíu mày, đây mà là xin nghỉ thời gian sao?

      Nhưng vừa nghĩ tới Sính Đình bây giờ cùng ở chung chỗ, coi như muốn đồng ý cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý mà thôi.

      "Thiên Kình. . . . . . Thiên Kình. . . . . ."

      Trong mơ hồ, Lam Thiến Thiến vẫn gọi tên của Mạc Thiên Kình ra, thanh rất mềm mại, nghe hình như là. . . . . .

      Sính Đình sắc mặt rất là tốt, Lý Băng nhìn Sính Đình, ngờ Mạc Thiên Kình cư nhiên lại cùng Lam Thiến Thiến lên giường, tức chết rồi!

      Nếu phải sao tiếng kêu của ta lại mập mờ như vậy.

      "Mạc Thiên Kình, là quá ghê tởm rồi! Tôi xin từ chức! Gian Phu Dâm Phụ!"

      Lý Băng tức giận mắng to sau đó liền cúp điện thoại, nhìn Sính Đình sắc mặt trắng bệch, rất hối hận gọi điện thoại cho Mạc Thiên Kình. Có lẽ nếu gọi điện thoại Sính Đình khó chịu như vậy, đây đều là do làm hại.

      "Băng, bây giờ chúng ta ngay thôi!"

      Sính Đình nhìn ra ngoài cửa, tại khắc cũng muốn ở lại chỗ này, Mạc Thiên Kình, tôi mới rời khỏi biệt thự, làm sao có thể cùng Lam Thiến Thiến lên giường với nhau rồi.

      Coi như ta lên giường, chẳng lẽ lại thể nghe điện thoại sao?

      Lòng đau, đau đến mức khiến cho hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, bao giờ muốn nhìn thấy Mạc Thiên Kình nữa, cũng muốn nghe giải thích nữa.

      Lý Băng rất hiểu cảm giác của bây giờ liền gật đầu cái.

      " chờ tôi lát, tôi thu xếp vài thứ chúng ta liền lập tức ra khỏi nước!"

      Lý Băng gật đầu, gọi điện thoại cho Thủy Nhi mình cần nghỉ ngơi thời gian sau đó liền tắt máy, muốn bị bất cứ người nào quấy rầy.

      Mạc Thiên Kình nghe thấy Lý Băng lớn tiếng mắng liền nhíu mày, mới vừa hết bận ngay cả nghỉ ngơi cũng có thời gian, ấy thế nào lại tức giận như vậy, lại còn mắng là Gian Phu Dâm Phụ?

      Chẳng lẽ là mới vừa rồi Lam Thiến Thiến trong giấc mơ gọi tên khiến cho ấy hiểu lầm?

      Nghĩ đến tức giận cúp điện thoại, Mạc Thiên Kình có dự cảm chẳng lành, nhìn Lam Thiến Thiến giường cái, liền gọi điện thoại bảo lão K tới nơi này,còn ngay đến biệt thự của Sính Đình.

      Thủy Nhi nhận xong điện thoại của Lý Băng liền nhíu mày, sao lại gọi Mạc Thiên Kình là gian phu, câu tam đáp tứ, ấy còn muốn từ chức, nghe vậy cũng hiểu ra sao.

      Cầm túi lên Thủy Nhi liền ra ngoài, vừa lúc đó cũng nhìn thấy Liễu Nghị Hiên và Diêu tuyết ở ngoài cửa vào.

      Đoạn thời gian này, Liễu Nghị Hiên đối với Diêu tuyết rất tốt, hình như từ trong bóng ma thích Thủy Nhi ra, hai người hình như là .

      ", em có việc ra ngoài chuyến." Thủy Nhi tiếng rồi rời khỏi nhà.

      Mạc Thiên Kình đến biệt thự Sính Đình, cửa chính của biệt thự đóng kín, bên trong biệt thự bóng người.

      "Chẳng lẽ là ra ngoài mua đồ rồi sao ?"

      Mạc Thiên Kình nhíu mày cái, lấy điện thoại di động ra bấm số của Sính Đình, tắt máy!

      Mạc Thiên Kình liền gọi cho Lý Băng , cũng là tắt máy!

      Hai người phụ nữ này giở trò quỷ gì đây?

      suy nghĩ, điện thoại di động liền reo lên, là điện thoại của Tiếu Thủy Nhi.

      Liền cau mày nhận điện thoại.

      "Mạc Thiên Kình rốt cuộc làm cái gì, tại sao Lý Băng phải là Gian Phu Dâm Phụ, đến rốt cuộc là làm cái gì rồi?"

      Thủy Nhi rất lo lắng cho Lý Băng cùng Sính Đình, biết Lý Băng mắng Mạc Thiên Kình nhất định là vì Sính Đình, nhưng Sính Đình cũng mang thai sáu tháng rồi, ấy chấp nhận rời khỏi Mạc Thiên Kình sao?

      Chương 212: Sính Đình sắp sinh rồi!

      "Tôi làm cái gì?"

      Mạc Thiên Kình rất buồn bực, thế nào mà và Lý Băng lại hợp thành như vậy. cũng đâu có làm gì chỉ phải bệnh viện xem Lam Thiến Thiến thế nào mà thôi, vừa mới ngồi xuống liền bị Lý Băng ở trong điện thoại mắng là Gian Phu Dâm Phụ.

      vất vả chạy tới muốn hỏi ràng lại bị Tiếu Thủy Nhi chất vấn, người làm thượng tướng như quả rất thất bại.

      " làm cái gì, tại sao Lý Băng tức giận như vậy."

      Thủy Nhi rất tức giận, nghe giọng của Lý Băng như vậy liền thấy ấy và Sính Đình nhất định là rất tức giận, cùng tức giận.

      "Tôi cũng ràng lắm, cho nên tôi mới đến tìm bọn họ để hỏi cho , chỉ là biết bọ họ đâu rồi!" Mạc Thiên Kình rất buồn bực, vất vả mới giải quyết được vụ án này, vốn là muốn thừa cơ hội này tới đây để xin lỗi với Sính Đình, ai ngờ được lại rời mất.

      " cái gì? Bọn họ rồi sao?"

      Thủy Nhi nghe Mạc Thiên Kình vậy có chút kinh ngạc, nhớ tới Lý Băng với muốn nghỉ ngơi, muốn từ chức, chẳng lẽ là họ xuất ngoại?

      Nghĩ tới khả năng này, Thủy Nhi vội vàng lắc đầu cái, phủ nhận ngay khả năng này.

      "Đúng, bây giờ tôi ở biệt thự Sính Đình nhưng thấy có ai!"

      Mạc Thiên Kình nhìn trong phòng bóng người, bàn còn lưu lại hộp ô mai, họ nhất định trở lại, nhưng là tại làm sao lại ở nhà, khả năng duy nhất là ra ngoài!

      "Tôi nghĩ ấy muốn xuất ngoại!"

      Thủy Nhi lạnh lùng vô tình ném cho Mạc Thiên Kình quả bom lớn, Mạc Thiên Kình đứng ở nơi đó nghe Thủy Nhi vậy cả người cũng muốn phát điên lên rồi.

      Họ xuất ngoại, cũng là bởi vì chuyện ngày đó, cho nên xuất ngoại?

      Ngọc Sính Đình, cái người này muốn chơi sao?

      Mạc Thiên Kình rất tức giận, hết sức tức giận, thế nào ngày đó cũng có làm việc gì sai, hơn nữa Sính Đình quả có đánh Lam Thiến Thiến, đây chính là chính miệng thừa nhận, cũng có oan uổng chút nào.

      Chẳng lẽ là bởi vì tin , tức giận liền rời khỏi như vậy, đây phải là cố ý hành hạ hay sao?

      Nghĩ đến cái lý do này, Mạc Thiên Kình cảm thấy Sính Đình lần này là rất trẻ con, nếu muốn chơi, vậy hãy để cho chơi cho , qua thời gian ngắn thôi cũng trở lại thôi.

      Mạc Thiên Kình nghĩ vậy liền lái xe rời khỏi biệt thự của Sính Đình .

      Từng ngày từng ngày trôi qua, mỗi ngày Mạc Thiên Kình đều gọi vào điện thoại của Sính Đình, sau đó cũng đến biệt thự của xem chút, chỉ là trong nhà trừ chị Vương ở ngoài quét dọn, căn bản cũng có bất luận người nào trở lại ở.

      Mạc Thiên Kình cảm thấy lo lắng, thấy lần này Sính Đình là rất tức giận, chuẩn bị rời khỏi , đảo mắt cái ba tháng trôi qua, mắt thấy đến ngày dự sinh của rồi, nhưng vẫn chút tin tức nào cả.

      Mạc Thiên Kình trở lại biệt thự của Mạc gia, bên trong biệt thự trống , cả biệt thự đều còn sức sống, nằm ghế sô pha, Mạc Thiên Kình cảm thấy rất nhức đầu liền lấy tay xoa xoa huyệt thái dương.

      Cũng hơn ba tháng rồi, thế nào Sính Đình còn chưa mở máy, cũng có dấu hiệu trở về nữa, giống như biến mất hoàn toàn.

      Chỗ chết người nhất chính là, tại công việc cũng có, trừ mỗi ngày ra ngoài làm báo cáo, thời gian còn lại đều ở đây tìm kiếm Sính Đình, nhưng vẫn có bất kỳ tung tích nào.

      "Sính Đình, em rốt cuộc muốn chơi với tới khi nào!" Mạc Thiên Kình nằm ghế sô pha, sắp bị cuộc sống như thế này hành hạ đến chết rồi.

      Chuông cửa đột nhiên vang lên, Mạc Thiên Kình tới mở cửa, nhìn thấy ông nội mình và ông nội của Sính Đình liền trừng to hai mắt.

      "Ông nội, ông nội Ngọc!"

      Ngọc Kỳ Lân thăm dò chút: "Tại sao nhìn thấy Sính Đình?"

      Cháu bảo bối của ông đâu? Tại sao lại nhìn thấy đến đón ông, chẳng lẽ là sinh bảo bảo rồi?

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, cúi đầu, có chút uể oải :

      "Ba tháng trước ấy rời bỏ cháu rồi cũng biết đâu! ‘

      cũng muốn biết ở nơi nào, muốn biết tại sao lại rời bỏ , chẳng lẽ cũng bởi vì kiện kia sao?" Cái gì!"Ngọc Kỳ Lân vừa nghe Sính Đình ba tháng trước rời khỏi Mạc Thiên Kình, lại còn biết đâu, nét mặt già nua vô cùng thối, trầm dọa người, nổi đầy gân xanh trán.

      "Ông nội, xin lỗi!"

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, cũng chỉ có thể câu này mà thôi .

      "Hừ. . . . . . xin lỗi có tác dụng rắm gì, cái ta muốn là Sính Đình, Mạc Thiên Kình, cậu tột cùng làm cái gì, tại sao lại khiến Sính Đình rời , bây giờ phải là cũng sắp sinh rồi sao?"

      Nghĩ đến Sính Đình biết ở nơi nào phải thân mình sinh con, Ngọc Kỳ Lân liền hận muốn đánh cho Mạc Thiên Kình trận nhừ đòn.

      Cháu bảo bối của ông, bây giờ còn biết chịu tội ở nơi nào, tâm can bảo bối của ông!

      "Thiên Kình, chuyện gì xảy ra?"

      Mạc Tử Khiêm nhìn cháu trai của mình, nhìn mặt chán chường như vậy, hình như xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

      Mạc Thiên Kình nhìn ông nội, lắc đầu cái.

      "Ông à, con tìm được Sính Đình, ông hãy yên tâm !"

      nhất định tìm được Sính Đình, muốn hỏi cho ràng, tại sao lại ra lời từ giã như vậy.

      Ngọc Kỳ Lân nhìn chằm chằm Mạc Tử Khiêm và Mạc Thiên Kình, giọng đầy nộ khí.

      "Hai người các người, nếu như mà cháu bảo bối của ta có chuyện gì ta và các người còn gì để nữa!"

      Nghĩ đến Sính Đình, nước mắt già nua của Ngọc Kỳ Lân lại tung hoành, ông chỉ có người cháu này, ngàn vạn lần thể xảy ra chuyện gì được!

      Mạc Tử Khiêm nhìn Ngọc Kỳ Lân, biết ông rất lo lắng Sính Đình liền an ủi.

      "Ông yên tâm , chúng ta tìm được Sính Đình thôi!"

      Mạc Tử Khiêm vừa mới dứt lời điện thoại của Ngọc Kỳ Lân liền vang lên.

      Ngọc Kỳ Lân nhìn thấy là mã số lạ liền cau mày nhận điện thoại.

      "Alo, ông là ông nội Ngọc Kỳ Lân sao?"

      Lý Băng đứng ở bên trong bệnh viện, theo dặn dò của Sính Đình gọi điện cho ông nội của ấy.

      "Đúng, chính là ta!"

      Ngọc Kỳ Lân kích động sắp cầm nổi điện thoại.

      "Cháu là Lý Băng, ở cùng với Sính Đình, ấy bảo cháu gọi điện thoại báo cho ông biết, ấy tại có việc gì, bảo ông cần phải lo lắng!"

      Hôm nay là ngày khám thai, Sính Đình còn có hai ngày phải sinh, tại giúp Sính Đình làm thủ tục nhập viên, theo phân phó của liền gọi điện thoại cho ông.

      " ở đâu, Sính Đình của ta ở nơi nào, bảo Sính Đình nghe điện thoại !"

      Ngọc Kỳ Lân kích động hỏi, Sính Đình còn biết gọi cho người ông này chứng tỏ Sính Đình là đứa cháu tốt.

      Mạc Thiên Kình và Mạc Tử Khiêm cũng thấy vui mừng, nhất là Mạc Thiên Kình, càng thêm hưng phấn, rốt cuộc biết tung tích của rồi.

      "Ông nội, Sính Đình có thể cho ông biết, chỉ cần báo cho ngươi biết ấy bình an là tốt rồi, cháu cũng đâu. Cháu còn phải làm thủ tục nhập viện cho ấy hai ngày nữa là sinh rồi, chờ sinh xong cháu báo cho ông biết, chào ông!"

      Lý Băng xong cũng cúp điện thoại, Ngọc Kỳ Lân nhìn điện thoại di động, sắc mặt vẫn rất khó coi.

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân còn chưa kịp mở miệng hỏi ông, Lý Băng cái gì liền nghe thấy Ngọc Kỳ Lân bằng giọng rất tốt:

      "Mạc Thiên Kình, cậu đến tột làm cái gì với Sính Đình của ta, tại sao nó sắp sinh cũng báo cho cậu biết!"

      Nghĩ đến Sính Đình phải mình ở bên ngoài sinh con, Ngọc Kỳ Lân thấy rất đau lòng.

      Còn chưa có kết hôn phải sinh con rồi, mà cha của đứa bé này lại nơi này coi như có chuyện gì xảy ra!

      "Ông nội, ông cái gì, Sính Đình sắp sinh rồi hả ?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, liền khẳng định ông nội chắc chắn biết nơi ở của nhưng lại muốn cho biết!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 213: Tôi muốn ở cùng với !

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình có chút tức giận chất vấn: "Thế nào, cậu chỉ quan tâm đến việc Sính Đình có phải sắp sinh con hay chứ quan tâm đến sống chết của Sính Đình đúng !"

      " phải như thế ông nội, cháu chỉ muốn biết Sính Đình ở chỗ nào, Sính Đình và đứa bé đối với con đều rất quan trọng!"

      Mạc Thiên Kình biết Ngọc Kỳ Lân làm sao lại nghĩ như vậy, nhưng tại rất muốn biết Sính Đình ở nơi nào, có phải sắp sinh bảo bảo rồi .

      Kể từ sau chuyện của Lam Thiến Thiến Sính Đình liền rời bỏ , biết có lỗi, nên tin vào lời của Lam Thiến Thiến mà tin tưởng lời của , nhưng mà khi đó chứng cớ đều có cả, hơn nữa cũng thừa nhận, nên lúc đó cũng có lý do tin tưởng được.

      "Hừ. . . . . . Ta biết cậu và Sính Đình xảy ra chuyện gì, nhưng ta cho cậu biết, ta cho cậu chỗ của Sính Đình đâu!"

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, ông tại cảm thấy người đàn ông này có chút nhờ vả được, cũng biết tại sao lúc ấy ông lại đồng ý đem Sính Đình gả cho cậu ta.

      Nếu phải là ông cố chấp Sính Đình có thể tìm được người tốt hơn, tìm được hạnh phúc cho mình rồi.

      Mà đây là lần thứ hai rồi: "Mạc Thiên Kình, cậu quên lần trước cậu và cái Lina kia làm ra chuyện đen tối gì, lần này ta tha thứ cho cậu đâu!"

      Nghe Ngọc Kỳ Lân vậy, Mạc Thiên Kình lúc này mới phát giác được bản thân hình như lần này lại làm sai rồi.

      Mạc Tử Khiêm nhìn Ngọc Kỳ Lân, biết tính khí của ông rất hay nổi nóng liền khuyên:

      "Kỳ Lân, chuyện giữa những đứa , những lão già như chúng ta làm sao hiểu tình bên trong được, chúng ta vẫn nên can thiệp vào vả lại Thiên Kình cũng phải là người như thế."

      " phải người như thế, chẳng lẽ ý ông Sính Đình nhà tôi sai sao? Mạc Tử Khiêm, ông cần phải nữa, Sính Đình bỏ là vì cháu của ông, ông già tôi đây tuyệt đối tha thứ cho cậu ta!"

      Coi như Sính Đình chịu tha thứ, ông nhất định cũng tha thứ.

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân, cảm thấy ông rất giống với Sính Đình, có nhiều lúc hay cố tình gây .

      "Ông nội, ông cho cháu biết ấy ở nơi nào , cháu muốn cùng ấy chuyện chút!"

      Nếu như có chút nào quan tâm đến , vậy bọn họ liền chia tay !

      Mạc Thiên Kình ở trong lòng thầm nghĩ, trước kia cảm giác được Sính Đình là tốt, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng vẫn là người hiểu chuyện, nhưng mà bây giờ xem ra hình như sai lầm rồi.

      cố tình gây , gây ra tình như vậy lại cư nhiên trốn , ngay cả cơ hội đối mặt trực tiếp chuyện cũng cho , đây phải là rất quá đáng sao?

      "Ta biết!"

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, thái độ của cậu ta làm cho ông rất tức giận.

      Mạc Thiên Kình nhìn ông, gương mặt tuấn tú trầm tiếng nào, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.

      Ngọc Kỳ Lân nhìn Mạc Thiên Kình, tức giận phẫn nộ.

      "Ông xem tiểu tử ngu ngốc kia, là quá đáng mà!"

      "Lão Ngọc, đừng nữa, để cho nó suy nghĩ kỹ, nó cũng đủ phiền não rồi!" Ông tin tưởng Mạc Thiên Kình phải cái loại đàn ông có trách nhiệm như vậy.

      "Hừ. . . . . . Tôi mới tin!"

      Ngọc Kỳ Lân tức giận đằng đằng xong, thở phì phò cầm hành lý của mình khỏi biệt thự của Mạc gia.

      Nước Mĩ, Los Angeles

      Sính Đình nằm ở giường, vuốt cái bụng tròn vo của mình, nở nụ cười, ngồi bên cạnh là người đàn ông cao lớn tuấn, nhưng lại có đôi mắt màu xanh, gương mặt tuấn đầy vẻ cưng chiều.

      "Sính Đình, trong bụng của có hai bảo bảo sao?" Brian-Belle nhìn vào cái bụng to tròn của Sính Đình dịu dàng hỏi.

      Brian Belle là người mang trong mình hai dòng máu Trung Mỹ mà Sính Đình và Lý Băng tình cờ quen được khi du ngoạn ở nước Mĩ . có vóc dáng cao lớn uy mãnh, đẹp trai mê người, khi nhìn thấy Sính Đình vác cái bụng to bên bờ biển, lúc ấy còn tưởng rằng muốn tự tử, muốn đến cứu lại ngờ người ta chỉ là ra ngoài hóng mát mà thôi.

      Hai người cứ như vậy trò chuyện với nhau, sau đó trở thành bạn tốt.

      "Vâng, bác sĩ như vậy!" Sính Đình vuốt bụng của mình, nơi này có hai bảo bảo, biết là trai hay là !

      Nghĩ đến đứa con trong bụng, mặt Sính Đình liền mang thêm nhiều phần nhu tình, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi ở chỗ này, cũng quen có Mạc Thiên Kình ở bên cạnh, hơn nữa có bảo bảo làm bạn, cuộc sống của cũng thấy tịch mịch, hơn nữa còn có Lý Băng và Belle!

      "Ồ! Ba của đứa bé đâu?"

      Belle nhìn Sính Đình, sắc mặt của quả nhiên lại ảm đạm xuống rồi.

      Belle phải cố ý muốn hỏi, chỉ là cảm thấy người phụ nữ này có rất nhiều bí mật, rất muốn tìm hiểu .

      "Thế nào, thể sao?"

      Belle nhìn Sính Đình, đột nhiên cầm tay của .

      "Nếu như đứa có ba, có thể để cho tôi làm ba của chúng được !"

      Belle rất nghiêm túc hỏi làm Sính Đình sửng sốt hồi, ngay sau đó liền nở nụ cười.

      "Belle, cái gì vậy? Tôi sắp làm mẹ rồi, vẫn muốn theo đuổi tôi sao? quá muộn rồi!"

      Sính Đình căn bản coi lời , chỉ cảm thấy cái người này chắc là đùa, ai coi trọng phụ nữ có thai như chứ.

      Belle nhìn Sính Đình, nắm tay của , rất nghiêm túc sử dụng tiếng Trung Quốc mà mới vừa học được.

      "Nắm tay nhau mà chết, sống bên nhau đến già! Người Trung Quốc các phải có câu này sao? Tôi nghĩ tôi có thể làm được!"

      Lời này của Belle khiến Sính Đình ngây ngẩn cả người, ngờ Belle lại có thể biết dùng tiếng mình dạy cho mà thổ lộ với mình.

      "Sính Đình, xem ra cái người phụ nữ có thai như vẫn còn rất được ưa chuộng đấy! Bụng to như vậy mà vẫn có đàn ông thích, hơn nữa lại còn là người khí khái đẹp trai như vậy!"

      Lý Băng chuyện điện thoại xong vào phòng bệnh liền nghe thấy Belle tỏ tình, vẫn cảm giác Belle đối với Sính Đình có cảm tình, ngờ thích Sính Đình như vậy.

      Sính Đình nhìn Lý Băng, giọng trách cứ:

      "Băng, nên đùa như vậy, Belle chỉ đùa với tôi thôi, ấy thích hợp với tốt hơn!" bà mẹ đơn thân chẳng có chỗ nào thích hợp với cả.

      Belle nghe Sính Đình vậy liền lập tức cầm lấy tay :

      ", , phải đùa, tôi rất nghiêm túc, tôi muốn làm cha của đứa , làm chồng của em!"

      Belle rất nghiêm túc , tràng bằng tiếng Trung coi như rất lưu loát, tiếng Trung của cũng tính là kém, lời của bọn họ nghe vẫn có thể hiểu được.

      rất thích Sính Đình, là người che giấu tâm tình, cũng che giấu tính cách của mình, cương trực ngay thẳng, so với cái những ở nước Mĩ cứng cỏi hơn nhiều!

      Sính Đình nhìn Belle rồi lại nhìn sang Lý Băng, biết nên cái gì.

      "Belle, đợi Sính Đình sinh bảo bảo xong , như vậy bị dọa đến bảo bảo đấy!"

      Lý Băng nhìn Belle có chút kích động, vội vàng kéo tay của ra, Belle thấy Lý Băng vậy cũng lập tức thu tay lại.

      "Em yên tâm, có tôi ở đây, tôi tuyệt đối để cho em chịu bất kỳ ủy khuất gì ."

      Belle rất thích Sính Đình, mặc dù mang thai, nhưng lại có chồng, cũng chưa có kết hôn nên vẫn có thể theo đuổi.

      quan tâm Sính Đình có đứa bé hay , chỉ quan tâm đến người phụ nữ Sính Đình mà thôi.

      Sính Đình nhìn , muốn giải thích, liền cảm thấy từng cơn đau đớn cuốn tới, khiến cho cả người vô cùng khó chịu.

      "Băng, tôi hình như bắt đầu đau bụng sinh rồi !"

      Sính Đình ôm bụng, nằm ở giường, còn hai ngày nữa mới đến ngày dự sinh, bảo bảo trước mà ra ngoài chứ!

      "Đừng sợ, đau bụng cũng rất mau sinh bảo bảo!"

      Lý Băng hề có kinh nghiệm , cả người cũng toát hết mồ hôi lạnh.

      Chương 214: Sinh rất thuận lợi!

      Sính Đình ôm bụng, cảm giác giữa hai chân có thứ nước gì đó chảy xuống, hơn nữa nơi đó đau đến khó chịu như sắp bị xé mở ra rồi, vừa đau lại khó chịu.

      "Ưmh. . . . . . Băng, rất đau!"

      Lại thêm cơn đau bụng nữa ập đến, Sính Đình đau đến sắp khóc, nhưng lại cắn cánh môi chặt, muốn hét lên.

      Lý Băng nhìn , mặc dù từng đỡ đẻ qua, nhưng ở trước mặt bây giờ là người chị em tốt, nhìn ấy đau thành ra như vậy, Lý Băng so với ấy còn sốt ruột hơn, so với ấy còn thấy sợ hãi hơn.

      Belle nhìn Sính Đình, rất dũng cảm đưa cánh tay của mình ra, đau lòng .

      "Nếu như em đau, cứ cắn lên tay tôi ! Để cho tôi giúp em chia sẻ chút!"

      Belle cho tới bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy qua phụ nữ sinh con như thế nào, nhưng nhìn tại thấy đớn như vậy, thấy rất đau lòng, vô cùng đau lòng.

      Sính Đình nhìn Belle, trong lòng thấy rất ấm áp, nếu Mạc Thiên Kình ở chỗ này biết có giống Belle đưa tay cho cắn hay , nghĩ đến Mạc Thiên Kình, Sính Đình liền cảm thấy bụng của mình đau hơn.

      "Belle, cám ơn !"

      Sính Đình cắn răng nghiến lợi , trong bụng từng cơn từng cơn đau thi nhau ập tới, càng ngày càng nhiều, Belle nhìn thấy Sính Đình toát hết mồ hôi lạnh phải cắn chặt cánh môi như vậy cực kỳ đau lòng.

      "Cắn tôi !"

      Belle nâng tay lên nhưng Sính Đình lắc đầu cái, nhìn cánh tay trắng nõn của , cắn lên đó!

      "Belle gọi bác sĩ , tôi sắp sinh rồi!"

      Sính Đình cảm giác đau bụng sinh càng ngày càng nhiều lên rồi, tái mặt bảo Belle , tại cảm thấy sinh con rất đau đớn, cần có Lý Băng ở bên cạnh làm bạn.

      "Em chờ nhé, tôi gọi bác sĩ đến!"

      Belle xong liền chạy ra ngoài.

      "Băng, phía dưới của tôi như bị xé ra vậy, tôi rất sợ hãi!"

      Sính Đình cảm thấy có cái gì muốn xuống, càng ngày càng xuống, giống như muốn ra khỏi rồi !

      "Phải là bảo bảo đấy, Sính Đình, kiên trì lên, tôi giúp !"

      "Ừm!"

      Sính Đình nằm ở giường, mở rộng hai chân, đây là phòng bệnh độc lập, ngoài bảo vệ chỉ có Lý Băng và Belle, tại chỉ còn lại Lý Băng cùng với .

      "A! ! ! là đau!"

      lát sau, Sính Đình nhịn được hét to, dọa Lý Băng giật mình, vừa lúc đó bác si cũng tới nơi, nhìn thấy phản ứng của Sính Đình, lập tức .

      "Chuẩn bị, lập tức vào phòng sinh , ấy sắp sinh rồi!"

      Mấy y tá và bác sĩ lập tức chuẩn bị sau đó liền đẩy Sính Đình vào phòng sinh.

      Sính Đình nằm ở trong phòng sinh, bụng nơi đó cứ đau từng cơn từng cơn, tại cơ hồ là có ngừng, nửa người dưới giống như bị xé ra vậy.

      "Bây giờ làm cùng với tôi nào, trước dùng sức hít vào, sau đó dùng lực rặn, rồi lại lặp lại!"

      Bác sĩ rất nghiêm túc dạy, đem hai chân của mở rộng ra, quần áo sớm bị cắt thành mảnh vụn.

      Sính Đình tại còn thấy xấu hổ nữa, chẳng qua là cảm thấy ra đến đâu chỗ đó lại đau đến cực điểm, thề bao giờ sinh con nữa !

      "A!"

      Sính Đình dùng sức hít sâu hơi, sau đó dùng sức rặn xuống.

      "Lại dùng sức nào! Đầu của em bé sắp ra rồi!"

      Bác sĩ lớn tiếng , Sính Đình nghĩ đến con của mình, chỉ có thể phối hợp với bác sĩ mà dùng sức.

      "A! ! ! !"

      "Oa. . . . . ."

      Tiếng trẻ con thanh thúy vang lên phá vỡ yên tĩnh bên trong phòng bệnh, Sính Đình mới vừa nghĩ được chút liền nghe thấy bác sĩ .

      "Đừng có ngừng, tiếp tục , vẫn còn đứa bé nữa!"

      Sính Đình lúc này mới nhớ tới mình mang thai đôi, tóc ướt đẫm rồi, phía dưới lại bắt đầu đau trở lại, càng lúc càng đau, hơn nữa hình như so với lần trước càng thêm khó khăn.

      "A!"

      Sính Đình lớn tiếng kêu lên , đau đến mức thể chịu được nữa, bác sĩ nhìn , nắm chặt ga giường, ra sức rặn ra.

      "Cố gắng lên, nhanh nào, là mẹ của bảo bảo, nghĩ tới cha của đứa bé, cố gắng lên!"

      Bác sĩ khích lệ .

      Sính Đình nghĩ đến Mạc Thiên Kình nhịn được lớn tiếng mắng.

      "Mạc Thiên Kình, cái người này khốn kiếp!" Hào khí mười phần hét lớn tiếng, liền nghe ‘ oa ’ tiếng, ba phút sau, thuận lợi sinh thêm em bé nữa.

      Mạc Thiên Kình lái xe tới đến biệt thự Sính Đình, nhìn biệt thự trống rỗng, nhớ tới ở chỗ này va va chạm chạm, suốt ngày cãi nhau, hình như mỗi góc trong nhà đều có tiếng cười vui và náo nhiệt.

      Tất cả đều ký ức vẫn còn rất mới mẻ, chỉ là người và vật còn, hôm nay chỉ còn lại mình mà thôi.

      Tính tính toán toán ngày, cũng đến ngày dự sinh của rồi, cũng biết có sinh được thuận lợi hay , chỉ tiếc cho người làm chồng làm cha như , ba mẹ con ở ở nơi nào cũng biết.

      Mạc Thiên Kình ngồi ở ghế sô pha, nhìn ngôi nhà trống rỗng, nhớ lại chuyện ngày đó, càng nghĩ, càng cảm thấy mình nên tin Sính Đình, thế nào, Sính Đình cũng là phụ nữ có thai mà Lam Thiến Thiến là quân nhị đại, ấy so với phụ nữ có thai tất nhiên là mạnh hơn, Sính Đình làm sao có bản lãnh khi dễ ấy được.

      Mà đáng chết nhất chính là, lúc cần tin tưởng của nhất lại thể cho , đây chính là điểm thất bại nhất của .

      đủ hay còn bởi vì phản ứng của bản thân quá trì độn rồi, tại sao lại làm Sính Đình đau lòng đến mức phải ra khỏi nước như vậy.

      Tại sao thể bao dung nhiều hơn, phải từng phải bao dung tất cả sao? Tại sao lại làm được điều đó?

      Mạc Thiên Kình càng nghĩ, tâm tình lại càng mất mát, cũng biết Sính Đình lần này rời có phải trở lại hay , nếu quả như trở lại nữa sau này còn có thể tìm được hay .

      Nếu như trời cao cho thêm cơ hội, nhất định lựa chọn tin tưởng Sính Đình.

      Mạc Thiên Kình ngồi ở chỗ đó, càng nghĩ, càng cảm thấy mình là tên khốn kiếp, là người chồng xứng làm chồng, từ lúc bắt đầu với Sính Đình, mãi cho đến khi rời , cũng là cưỡng ép ở lại bên cạnh mình, cho tới bây giờ cũng để ý đến cảm nhận của .

      Nếu chỉ là vì quan hệ chỉ hôn, muốn Sính Đình sao?

      Đáp án nhất định là , rất nông, rất nông, nếu như tại sao cái cái cơ bản nhất giữa những người nhau vốn phải tin tưởng nhau cũng làm được.

      Mạc Thiên Kình ảo não mắng mình, lần nữa cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Sính Đình.

      "Xin chào, số điện thoại gọi thời bận. . . . . ."

      Mạc Thiên Kình ngoài ý muốn, lần này cư nhiên lại có khóa, xem ra số này của Sính Đình vẫn còn sử dụng!

      Chỉ là và ai gọi điện thoại cho nhau, Mạc Thiên Kình cam lòng suy nghĩ. . . . . .

      Bên trong bệnh viện, Sính Đình mới vừa sinh xong, nhìn Belle và Lý Băng hưng phấn ngắm nhìn hai em bé sơ sinh, mặt của lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      "Sính Đình, nghĩ đặt tên cho chúng là gì chưa !"

      Lý Băng nhìn đôi long phượng ở trước mắt, đứa ra trước là trai, ra sau là em , hai đứa chỉ có hai cân tư thôi, rất , rất .

      "Đúng vậy, hai bảo bảo này đáng , phải đặt tên cho chúng hay vào!"

      Belle ôm đứa vào trong ngực, tươi cười giống như người cha ôm con của mình vậy.

      "Các người giúp tôi đặt tên cho chúng ! Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra!"

      Sính Đình nhìn Belle, nếu như Mạc Thiên Kình được như tốt, nghĩ tới đây Sính Đình bất giác cười khổ, tại sao lại nhớ rồi !

      "Sính Đình, có phải lại nghĩ đến Mạc Thiên Kình hay !"

      Lý Băng nhìn Sính Đình, vẻ mặt của ấy cho biết, tại lại nhớ đến Mạc Thiên Kình rồi !

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 215: cho ấy biết !

      Sính Đình nhìn Lý Băng, trong khoảng thời gian ở chung này, có rất nhiều chuyện muốn cất giấu nhưng vẫn giấu nổi rồi, quả rất nhớ Mạc Thiên Kình, biết vì sao sao ràng là làm chuyện đúng với , nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến . . . . . .

      ràng là làm cho trái tim của tan nát, nhưng vẫn nhịn được nghĩ đến .

      Có thể đây chính là tình , trong vòng mấy tháng ở chung với nhau kia, tình cảm của đối với Mạc Thiên Kình thay đổi rất lớn, Mạc Thiên Kình, nhưng tình của lại biến chất mất rồi.

      Cũng biết giờ thế nào, có phải cùng Lam Thiến Thiến kết hôn rồi hay , cũng dám hỏi han đến tin tức của , vì rất sợ, sợ phải nhìn thấy tin tức kết hôn của .

      "Băng, xem có phải chuyện kia tôi làm có quá đáng hay ?"

      Lý Băng nhìn Sính Đình, ra cũng hiểu lắm, ngày đó nghe thấy Lam Thiến Thiến lẩm nhẩm như thế, mặc dù rất mềm mại, nhưng giọng của Mạc Thiên Kình vẫn rất bình thường, bị kiện kia làm cho thở dốc, cũng có khàn khàn, hoàn toàn bình thường.

      cũng biết có phải mình hiểu lầm rồi hay , lúc đó chỉ nhìn thấy Sính Đình hiểu lầm như vậy liền theo ấy . . . . . .

      ra suy nghĩ kỹ lại có lẽ bọn họ nên cho Mạc Thiên Kình cơ hội để giải thích, tối thiểu bọn họ nên để chính miệng Mạc Thiên Kình cho biết chuyện gì xảy ra, nhưng lại nghĩ đến hôm đó ta tin tưởng Lam Thiến Thiến mà lại tin tưởng Sính Đình, Lý Băng cũng biết bọn họ có đúng hay nữa.

      "Sính Đình, có muốn cho Thủy Nhi biết chuyện sinh ?"

      Có lẽ bọn họ có thể cho Mạc Thiên Kình cơ hội giải thích, nếu như Mạc Thiên Kình có ý hối cải, về sau cần phải tha thứ cho ta.

      Sính Đình nghĩ tới Thủy Nhi, cũng biết bây giờ ấy và Thượng Quan Quân Triết như thế nào.

      " cho bọn họ biết , gọi cho ông nội của tôi nữa, đem chuyện tôi sinh thuận lợi báo cho bọn họ tiếng!"

      Còn việc có trở về hay tạm thời cũng muốn nghĩ đến!

      "Vậy tốt, trước tiên tôi báo cho ông nội của biết rồi sau đó gội điện cho Thủy Nhi!"

      Lý Băng lấy điện thoại di động ra, Sính Đình bảo lấy điện thoại của mình để gọi, biết vì sao rất muốn dùng sốt rước kia của mình để gọi. Ba tháng qua, vào buổi tối cũng len lén mở máy ra xem chút, nhưng thất vọng , Mạc Thiên Kình cũng nhắn cho cái tin nào.

      Mặc dù biết rất có thể và Lam Thiến Thiến ở cùng chỗ, nhưng tay của vẫn khống chế được muốn xem chút, có phải đối với còn chút tình cảm nào hay .

      Lý Băng nhìn , gật đầu cái, cầm điện thoại di động của lên bấm số điện thoại của Ngọc Kỳ Lân.

      "Alo, ông nội, cháu là Lý Băng, Sính Đình mới vừa ở bệnh viện thuận lợi sinh hạ long phượng thai rồi!"

      "Thực vậy sao, là tốt quá, Sính Đình có khỏe ? Cháu nó nghe điện thoại !"

      Ngọc Kỳ Lân ngờ lại nhận được điện thoại của Lý Băng báo rằng Sính Đình sinh, quả sinh ra đôi long phượng.

      "Ông chờ chút. . . . . . Sính Đình, ông nội bảo nghe điện thoại!"

      Lý Băng đưa điện thoại cho Sính Đình, Sính Đình mới đưa điện thoại lên tai liền nghe thấy thanh tắc nghẹn của Ngọc Kỳ Lân.

      "Sính Đình, cháu bảo bối của ông, cháu bây giờ ở nơi nào, làm sao xảy ra chuyện lớn như vậy lại cho ông, cháu có biết ông rất lo lắng hay ?"

      Nước mắt già nua của Ngọc Kỳ Lân lại tung hoành, nghe thấy Sính Đình sinh thuận lợi ông vui mừng, nhưng nghĩ đến cháu thân mình ở bên ngoài, trong lòng lại chua xót đến rơi nước mắt.

      Sính Đình nghe được thanh tắc nghẹn của ông, cổ họng khỏi cũng tắc nghẹn theo rồi.

      "Ông nội, xin lỗi, Sính Đình để cho người lo lắng rồi, cháu bây giờ ở Mĩ, cháu rất khỏe, bảo bảo cũng rất khỏe mạnh, ông có thể làm ông cố rồi!"

      "Đúng vậy, ta là ông cố rồi!"

      Giọng của Ngọc Kỳ Lân biến mất đau buồn, sung sướng cười, "Sính Đình, cháu chừng nào trở lại, có muốn ông đón hay ?"

      Đứa bé cũng sinh, cũng nên trở lại rồi!

      Mặc dù đứa bé và Mạc Thiên Kình có quan hệ, nhưng là Mạc Thiên Kình đối với Sính Đình tốt, hai cái đứa bé này chính là , có phần của Mạc gia trong đó !

      Sính Đình do dự lát rồi nhàn nhạt .

      ", cháu bây giờ ở nước Mĩ, chờ đầy tháng rồi hãy , ông nội à ông cũng phải tới đây chứ!"

      Mặc kệ như thế nào, vẫn hi vọng ông tới đây, có lẽ như vậy sau khi đầy tháng cũng có thể phải về nước rồi !

      "Dĩ nhiên là đến, cháu bảo bối của ta và cháu cố ở nơi nào ta đương nhiên phải đến nơi đó rồi!"

      ông già như ông còn có thể được nơi nào, đương nhiên là phải ở cùng với người thân duy nhất của mình rồi.

      "Ông nội, cám ơn ông, cháu tại ở Los Angeles, ông đến nơi gọi điện thoại cho cháu...cháu bảo Belle đón ông!"

      Sính Đình nhìn Belle, nhàn nhạt cười cái, bây giờ và Belle là bạn tốt, hơn nữa Belle là người tốt, rất vui mừng, rất thích khi giúp đỡ cho , mà tại cũng chỉ có thể nhờ Belle giúp tay!

      "Belle?"

      Ngọc Kỳ Lân nghi ngờ nhắc cái tên này, tên như vậy chắc là người ngoại quốc rồi, hơn nữa còn mang hơi hướng của đàn ông.

      "Ông nội, Belle là của bạn tốt của cháu, tới rồi hãy !"

      Sính Đình từ tốn , lúc đó bảo bảo lại đột nhiên khóc lên nên Sính Đình vội vàng .

      "Ông nội, nữa, bảo bảo khóc rồi!"

      Sính Đình xong liền ngắt điện thoại, Ngọc Kỳ Lân nhìn điện thoại, vội vàng lấy mấy bộ quần áo mang theo giấy tờ liền ra cửa.

      Mạc Thiên Kình vốn định lái xe tới hỏi chút xem Ngọc Kỳ Lân có chịu cho biết chỗ của Sính Đình hay , lại ngờ nhìn thấy ông cầm túi rời khỏi biệt thự.

      Mạc Thiên Kình vội vàng lái xe theo, sau đó nhìn thấy ông mua vé máy bay chuyến gần nhất Los Angeles.

      Chẳng lẽ Sính Đình ở Los Angeles?

      Mạc Thiên Kình nhìn Ngọc Kỳ Lân đáp máy bay đến Los Angeles liền tự lẩm bẩm, chẳng lẽ Sính Đình sinh đứa bé rồi nên ông đến đó gặp ấy?

      Nghĩ tới khả năng này, Mạc Thiên Kình liền gọi điện thoại bảo lão K tới đây , còn vội vàng lên chuyến bay tiếp theo đuổi theo Ngọc Kỳ Lân.

      Có lẽ theo ông có thể tìm được Sính Đình, mặc kệ như thế nào, lần này vẫn muốn thử lần!

      Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi ăn cơm trong nhà hàng đột nhiên Thủy Nhi nhận được điện thoại của Lý Băng, gương vốn trầm rốt cuộc lộ ra nụ cười sáng lạn.

      " sao? Sính Đình sinh bảo bảo rồi!"

      Thủy Nhi cười , rốt cuộc nghe được tin tức mẹ tròn con vuông của Sính Đình nên mặt cũng nở nụ cười được rồi.

      Thượng Quan Quân Triết cau mày, nhìn Thủy Nhi cười sáng lạn như vậy, trong đầu dấy lên nghi ngờ, vểnh lỗ tai lên nghe.

      "Đúng vậy, cũng nên tới đây chơi, bảo bảo rất đáng !"

      Lý Băng nhìn đứa uống sữa, mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

      " ở đâu, tôi đến đó!"

      Thủy Nhi nghe thấy vậy, đương nhiên là phải rồi, tại trong khoảng thời gian này nhàn nhã đến phát sợ, cả ngày cũng có chuyện gì để làm.

      "Chúng tôi ở Los Angeles!"

      Lý Băng địa chỉ, đối với Thủy Nhi cũng muốn giữ bí mật.

      "Được rồi, tôi lập tức bay qua đó!"

      Thủy Nhi cúp điện thoại, nhìn Thượng Quan Quân Triết nhưng vẫn gì, liền nghe thấy Thượng Quan Quân Triết hỏi.

      "Sính Đình ở Los Angeles?"

      Thủy Nhi gật đầu : " sai, em Los Angeles thăm ấy, hôm nay ấy vừa sinh được đôi long phượng!"

      " cùng với em !"

      Chương 216: Lý Băng mang thai con của .

      Thượng Quan Quân Triết liền luôn, cũng muốn đến thăm Sính Đình, thuận tiện đem tin tức này cho đại ca, hi vọng có thể giúp ích chút gì đó.

      Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, bình thản :

      " nên , còn nữa, cho với Mạc Thiên Kình là em Los Angeles!"

      cũng muốn bị Sính Đình và Lý Băng mắng, biết Sính Đình và Mạc Thiên Kình có thể có chút hiểu lầm, nhưng mặc kệ như thế nào, khi nào Sính Đình cho phép mới có thể cho Mạc Thiên Kình chỗ của ấy.

      Nếu như tự mình cho Mạc Thiên Kình có lẽ khiến cho chuyện càng thêm phức tạp.

      "Nhưng nếu cho đại ca, như vậy cũng tốt lắm đâu!"

      thế nào, đại ca cũng là người đàn ông của Sính Đình, cũng là ba của đứa bé !

      Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, cảnh cáo:

      "Dù sao cũng cho phép , nếu em và coi như xong!"

      Thủy Nhi lạnh lùng cảnh cáo, Thượng Quan Quân Triết chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn , có điều. . . . . .

      "Thủy Nhi, nếu như em muốn Los Angeles, vậy em có thể cho ăn no lần hay , em nhìn , lâu có đụng vào em rồi!"

      Thượng Quan Quân Triết rất đáng thương nhìn Thủy Nhi, cũng hơn tháng được khai trai rồi, Thủy Nhi vẫn luôn , tìm hiểu nhưng thể lên giường, cho nên lại phải cấm dục, lại dám ra ngoài tìm người phụ nữ khác.

      Bởi vì Thủy Nhi , nếu như dám tìm phụ nữ, cũng tìm đàn ông, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ cũng chấm hết nên nào dám .

      Thủy Nhi liếc cái rồi : " thể, nhưng có thể cùng em đến đó!"

      Có như vậy mới có thể trông chừng , hơn nữa cũng cần sang bên kia giúp tay.

      ", em muốn cùng?"

      Thượng Quan Quân Triết rất đáng thương nhìn , Thủy Nhi liền gật đầu cái.

      "Mau về nhà thu xếp, chúng ta lập tức lên đường!"

      Thượng Quan Quân Triết nghe Thủy Nhi vậy lập tức tính tiền, sau đó lái xe về nhà thu xếp rồi cùng với Thủy Nhi bay đến Los Angeles.

      Nước Mĩ, Los Angeles

      Sính Đình nhìn Belle và Lý Băng cầm bình sữa cho bọn trẻ ăn no, sau đó Belle thanh toán viện phí rồi lái xe đưa bọn về nhà.

      Bởi vì sinh con tự nhiên, nên chưa tới mười tiếng mà có thể xuống giường lại, hơn nữa còn có thể xuất viện.

      Sính Đình ôm đứa bé, Belle ôm , Lý Băng mở cửa, đây là nhà bọn họ mới mua, cũng là Belle giúp tay mới mua được, giá cả rất hợp lý, cũng bởi vì sinh đôi nên hai đứa bé cần phải chăm sóc nhiều hơn cho nên mới tìm ngôi nhà lớn như vậy.

      "Như thế nào, cũng tệ lắm phải ?"

      Belle dùng tiếng Trung được lưu loát hỏi.

      Cùng Sính Đình chuyện với nhau, hình thành thói quen dùng tiếng Trung Quốc, Sính Đình gật đầu cái, vào trong nhà, Belle dẫn Sính Đình lên lầu hai, tới phòng ngủ rất lớn, ở bên trong có giường ngủ lớn rộng đến mấy mét, gian phòng được bố trí rất ấm áp, rất nhu hòa.

      "Có thích ?"

      Belle nhìn Sính Đình, đây chính là tỉ mỉ bố trí, nghĩ nát óc mới được như thế này.

      Sính Đình gật đầu cái, vào bên trong, đem bảo bảo đặt ở giường lớn, nhìn sang bên cạnh xe đẩy dành cho cặp song sinh, còn có cả quần áo của bảo bảo được xếp ngay ngắn, còn có cả quần áo của nữa toàn là các nhãn hiệu nổi tiếng liền có chút kinh ngạc.

      "Belle, chuyện này. . . . . ."

      Quần áo bình thường có thể tiếp nhận, nhưng là những thứ kia toàn là hàng hiệu, mỗi món đều có giá tiền rẻ, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo, kiểu dáng của từng món đồ đều là những thứ mà chưa từng thấy qua.

      "Đây là quần áo tự tay tôi thiết kế, tôi cảm thấy mặc vào rất đẹp mắt, tôi cho người may những cái này! Hi vọng em ghét bỏ!"

      Belle rất dịu dàng , Sính Đình nhìn Belle, thể thừa nhận, bị người đàn ông ngoại quốc này làm cho cảm động.

      Nếu như là mua, có thể trả lại hàng, nhưng là những thứ này đều do đích thân thiết kế, sai người ta may thành, điều này có thể cảm động được sao?

      "Cám ơn , Belle! đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng biết nên làm sao để báo đáp !"

      Sính Đình thấy rất áy náy, Belle đối tốt với như vậy mà lại thể nào báo đáp lại.

      "Em có thể lấy thân báo đáp là được rồi!"

      Belle nhàn nhạt cười tiếng, con mắt màu xanh lam hết sức mê người, Sính Đình bật cười: "Belle, lại đùa rồi!"

      Belle kéo tay của , rất nghiêm túc :

      "Sính Đình, tôi đùa!"

      Sính Đình rút tay của mình về, nhàn nhạt cười .

      "Bảo bảo nên thay tả rồi !"

      Sính Đình xong, liên đến kiểm tra tã bảo bảo, ra cũng biết bảo bảo có tiểu , chỉ muốn cùng Belle tiếp tục thảo luận đề tài này mà thôi.

      "Bảo bảo giống ba của chúng chứ?"

      Belle cũng biết muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nhìn dáng dấp của Sính Đình giống với đứa bé nên liền hỏi.

      Sính Đình nhìn con của mình, quả , hai đứa bé đều rất giống như Mạc Thiên Kình, đặc biệt là đứa này, quả như đúc ra cùng khuôn với Mạc Thiên Kình.

      "Belle, đợi chút nữa giúp tôi đón ông nội tôi tới đây được ?"

      Sính Đình cũng muốn báo cho Mạc Thiên Kình, bây giờ còn biết ở nơi nào phong lưu khoái hoạt, muốn nhắc tới để tim của mình càng thêm đau.

      "Được!"

      Belle cũng thêm gì nữa, vụng về giúp tay tìm tã đưa cho Sính Đình, cảm giác giống như chính mình là ba của bọn chúng vậy.

      Sau khi thay xong tã, Belle liền chơi đùa với chúng, nhìn chúng mềm mại, xinh thấy rất thích, Sính Đình nhìn cảnh này trong lòng sinh ra cảm giác nên lời.

      Đột nhiên điện thoại vang lên, Sính Đình liếc nhìn số điện thoại sau đó liền nhận!

      "Ông nội!"

      "Sính Đình ta đến sân bay rồi, bảo người tên là Belle tới đón ta !"

      Ngọc Kỳ Lân nhớ rất ràng, Belle, cái tên này có lẽ rất có khả năng là người đàn ông mà cháu bảo bối của ông thích.

      Mặc kệ có phải là người ngoại quốc hay , chỉ cần cháu ông thích, ngoại quốc cũng vấn đề gì!

      "Ông nội, ông chờ chút, Lý Băng và Belle đón ông !"

      "Được, cháu đưa điện thoại di động cho Lý Băng, như vậy chúng ta có thể tìm được đối phương!"

      Ngọc Kỳ Lân cũng biết hình dáng của Lý Băng và Belle ra sao, chỉ có thể nhận bằng điện thoại thôi!

      "Cháu biết rồi, ông nội!"

      Sính Đình cúp điện thoại, còn chưa kịp mở lời, Belle .

      "Em yên tâm, tôi nhất định đón được ông nội về đây!"

      Sính Đình cảm kích nhìn : "Cám ơn , Belle!"

      Belle cầm điện thoại của Sính Đình cùng với Lý Băng ra sân bay.

      Nửa giờ sau, sau khi Ngọc Kỳ Lân đến sân bay, máy bay của Mạc Thiên Kình cũng hạ cánh xuống, nhìn thấy Ngọc Kỳ Lân gặp Lý Băng, bên cạnh còn có người đàn ông ngoại quốc khỏi nhíu mày.

      Nếu như chỉ có Lý Băng cùng với cái người ngoại quốc đó cũng có vấn đề gì, mấu chốt là bụng của Lý Băng, rất ràng nhìn ra được, Lý Băng mang thai, hơn nữa được mấy tháng rồi.

      Bọn họ ra khỏi nước cũng chỉ hơn ba tháng, hơn ba tháng sao bụng lại lớn như vậy, duy nhất có thể lý giải đứa trong bụng của Lý Băng chính là của Diệp Duệ!

      Cầm điện thoại di động lên, vừa theo dõi vừa gọi điện thoại cho Diệp Duệ.

      "Diệp Duệ, hình như Lý Băng mang thai con của đấy!"

      Mạc Thiên Kình nhàn nhạt , nhưng lời này đối với Diệp Duệ mà , thể nghi ngờ chính là quả bom.

      " cái gì, Lý Băng mang thai!"

      Trong khoảng thời gian này vì bận rộn xử lý vụ án của Lý Viên và Lý Diệu Diệu nên cũng có thời gian tìm kia, ngờ lại mang thai.

      " ấy bây giờ ở đâu?"

      "Los Angeles!"

      Mạc Thiên Kình cho địa chỉ xong, sau đó mấy câu liền cúp điện thoại!

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 217: Mạc Thiên Kình tìm tới!

      Ngọc Kỳ Lân theo Lý Băng trở lại chỗ của Sính Đình, ngôi nhà này nhìn cũng tệ, sau đó lại nhìn sang chàng trai tên Belle tuấn cao lớn bên cạnh. người đàn ông này dọc theo đường vừa vừa cười, hơn nữa đối với người lớn cực kỳ lễ phép, hổ là bạn của cháu bảo bối của ông. Nếu Sính Đình muốn gả cho cậu ta, ông cũng đồng ý, chỉ là tạm thời ông đồng ý, còn phải tiếp tục khảo nghiệm .

      Mạc Thiên Kình theo tới cửa liền dừng lại, nhìn Lý Băng dẫn Ngọc Kỳ Lân vào biệt thự, biết, Sính Đình cũng ở đây.

      Chỉ là tạm thời vẫn thể vào, nếu như cứ như vậy vào, Sính Đình nhất định nổi cơn thịnh nộ, hơn nữa chừng cầm cây chổi đuổi ra ngoài, như vậy mất mặt!

      Nhưng nhìn thấy người đàn ông kia và Ngọc Kỳ Lân vừa vừa cười, Mạc Thiên Kình cảm thấy rất thoải mái, người đàn ông này hình như cùng Sính Đình có quan hệ rất tốt.

      Nếu quả như như vậy, lần này Ngọc Kỳ Lân chừng bảo Sính Đình đem theo con gả cho người nước ngoài kia?

      Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Kình đứng ngồi yên, nhìn bọn họ vào biệt thự, nhìn bọn họ lên lầu, Mạc Thiên Kình rất muốn theo sau.

      Lấy điện thoại di động ra, trong lòng vô cùng thấp thỏm bấm số điện thoại của Sính Đình.

      Sính Đình ở bên trong phòng cho bảo bảo ngủ, nhìn hai bảo bảo mềm mại nằm bên cạnh, tâm tình tốt rất nhiều, mặt cũng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

      Ngoài cửa đột nhiên vang lên hồi tiếng vang, tiếp theo đó là tiếng chuyện của Belle và Lý Băng còn có tiếng của ông nội nữa.

      Sính Đình liền vội vàng đứng lên ra ngoài, nhìn thấy ông nội đằng sau lưng Belle, mang mặt nụ cười thỏa mãn.

      "Ông nội!"

      Sính Đình đứng ở cửa gọi, nhìn thấy ông nội lên lầu liền xông tới ôm chầm lấy ông, nước mắt kìm được thi nhau rơi xuống.

      Ngọc Kỳ Lân vỗ nhè vào lưng Sính Đình, chóp mũi nhịn được chua xót.

      "Đứa này, việc gì rồi!"

      Sính Đình vẫn khóc thút thít, ôm lấy ông, cảm thụ vòng ngực ấm áp của ông, lâu như vậy gặp, trong khoảng thời gian này, rất muốn gặp ông người thân duy nhất của thế giới này!

      Ngọc Kỳ Lân đẩy Sính Đình ra, sau đó nhìn chằm chằm Sính Đình dò xét phen, đau lòng .

      "Hình như gầy rất nhiều!" Ông nhớ lần trước nhìn thấy Sính Đình lúc đó cháu ông đẹp mắt hơn rất nhiều, giống như tại, có tinh thần phấn chấn chút nào.

      Sính Đình bị ông vậy nhịn được liền phản bác.

      "Ông nội, con sinh bảo bảo, dĩ nhiên là phải gầy rồi, chẳng lẽ còn muốn giống như trước đây bê cái bụng to như vậy sao? xấu xí!"

      Sính Đình làm nũng , Ngọc Kỳ Lân nhìn cháu , ha ha cười lên.

      "Làm sao mà xấu được, phụ nữ có thai là đẹp nhất! Nhưng mà bây giờ cháu cũng nên mang ta nhìn chút hai đứa cháu cố của ta chứ."

      Ngọc Kỳ Lân xong liền vào bên trong, Sính Đình theo ở phía sau.

      Mới vừa vào trong phòng, nhìn thấy để điện thoại di động ở bàn lóe sáng, Sính Đình cau mày tới, nhìn thấy màn hình lên số của Mạc Thiên Kình liền cuống quít cắt đứt!

      "Điện thoại của ai mà khẩn trương như vậy, phải Mạc Thiên Kình chứ !" Ngọc Kỳ Lân nhìn Sính Đình cuống quít cúp điện thoại liền suy đoán, tên tiểu tử kia gọi điện thoại tới đây làm cái gì!

      Sính Đình cuống quít che giấu, nhàn nhạt cười tiếng, nắm chặt điện thoại ở trong tay.

      " phải, người đáng ghét thôi!"

      Tuy như thế, nhưng là lòng vẫn bất an, mới vừa nhìn lén cái thấy có hơn mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Mạc Thiên Kình. Thấy vậy liền cảm thấy rất bất an, gọi nhiều như vậy cho làm gì!

      phải muốn tới đòi bọn trẻ chứ!

      Nhưng thể nào như vậy được, ấy làm sao biết được sinh đứa bé chứ!

      "Tích tích. . . . . . Tích tích. . . . . ."

      Tiếng báo có tin nhắn lại vang lên, Sính Đình lúng túng cười cười, mở ra xem, cũng là của Mạc Thiên Kình.

      "Sính Đình, chúng ta có thể gặp mặt , có lời muốn cùng với em!"

      Gặp mặt?

      Chẳng lẽ ấy biết ở nước Mĩ, tim Sính Đình lộp bộp nhảy cái, nhìn ông nội, phải ông nội đem theo Mạc Thiên Kình tới đây chứ!

      "Sính Đình, sao vậy, là tin nhắn của Mạc Thiên Kình sao?"

      Ngọc Kỳ Lân có chút ngạc nhiên, ánh mắt của Sính Đình tràn đầy hoài nghi, chẳng lẽ là hoài nghi ông và Mạc Thiên Kình cùng phe?

      Sính Đình nhìn Lý Băng và Belle, gật đầu cái.

      "Ừ, ấy hỏi tôi có thể gặp mặt hay , ông nội, chẳng lẽ ông mang theo ấy tới đây sao?"

      Trong lòng của Sính Đình rất thấp thỏm liền hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

      "Làm sao có thể, làm sao ta có thể đem địa chỉ của con cho tên tiểu tử ngu ngốc kia được. Sính Đình, cho ông biết, tiểu tử ngu ngốc kia biết con ở nơi này sao?"

      Sính Đình nhìn ông nội : " biết, ấy nhắn tin cho cháu, muốn cháu cùng ấy gặp mặt!"

      Sính Đình cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ luôn cho rằng ở chỗ này, cũng biết được sinh bảo bảo, có phải mượn cơ hội này tới đây nơi này tìm để đòi bảo bảo hay ?

      Ngọc Kỳ Lân nhìn , suy tư .

      "Vậy cháu cũng cần để ý cậu ta làm gì!"

      Ông cũng tin, để ý tới ông mà dây dưa với tiểu tử ngu ngốc kia ?

      "Dạ!" Sính Đình gật đầu cái, có lẽ gửi tin trả lời, như vậy cũng tốt.

      Sính Đình vừa mới nghĩ vậy báo tin nhắn lại vang lên.

      Sính Đình mở ra xem, vẫn là Mạc Thiên Kình .

      " bây giờ ở Los Angeles, trước cửa nhà của em, có lời muốn với em! ra ngoài nhìn chút, ngồi trong chiếc xe màu đen!"

      Sính Đình xem xong tin nhắn, vội vàng chạy đến bên cửa sổ, quả nhiên, đỗ trước cửa là chiếc ô tô màu đen.

      Ngọc Kỳ Lân thấy Sính Đình tới đó, cũng theo nhìn.

      "Thế nào? Ở cửa sao lại có nhiều hơn chiếc xe!"

      "Là Mạc Thiên Kình, ấy tìm được con!"

      Sính Đình nhàn nhạt , trong giọng kìm được hốt hoảng.

      "Muốn gặp ấy sao?"

      Lý Băng tới, nghe Sính Đình vậy, cũng rất là lo lắng, Mạc Thiên Kình tìm được Sính Đình, phải là rất nhanh, Diệp Duệ cũng tìm đến . Lý Băng nhìn vào bụng mình, nếu như Diệp Duệ biết mang thai đứa bé của , nếu phải tới giành đứa bé là buộc phải phá thai!

      Nghĩ tới điều này, cả người Lý Băng cũng thấy luống cuống, nếu như Diệp Duệ chỉ là thị trưởng bình thường vậy cũng có quan hệ gì, đáng chết là võ công của so với tốt hơn nhiều, căn bản phải là đối thủ của .

      Càng nghĩ, lòng của Lý Băng lại càng hốt hoảng bất an.

      "Tôi cũng biết, Lý Băng, giúp tôi với ấy, rằng tôi muốn gặp, muốn cùng ấy dây dưa, bảo ấy nên tới tìm tôi nữa! Để cho ấy có thể sống cùng Lam Thiến Thiến tốt!"

      Sính Đình nghĩ đến Lam Thiến Thiến, lại nghĩ đến hôm đó Mạc Thiên Kình đẩy ta dựa vào trong ngực mình, tim liền đau nhói, rất khó chịu.

      "Sính Đình, nếu ấy biết rồi, cũng nên để cho ấy lên, hai người các chuyện với nhau cho ràng, dù sao cũng còn hơn đay dưa như vậy!"

      Lý Băng thể thừa nhận, có lòng riêng, chờ Sính Đình cùng Mạc Thiên Kình ràng, cũng có thể theo Sính Đình, sinh con xong lại tiếp.

      Sính Đình nhìn chiếc xe ô tô phía dưới, Mạc Thiên Kình ở bên trong, đứa bé thế nào cũng thể che đậy được, biện pháp duy nhất chính là ngả bài, cho ràng, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt!

      "Ông nội. . . . . ."

      "Bản thân cháu hãy tự quyết định, nếu như muốn cho ràng, ràng cũng tốt!"

      Dù sao bọn họ là do ông tay tác hợp, hơn nữa Mạc Thiên Kình tốt cũng là ông, tại bằng chính bọn chúng cho ràng, như vậy đối với ai cũng đều tốt cả!

      Chương 218: được tranh con với tôi!

      Sính Đình nhìn bọn họ, bọn họ chắc cũng muốn chuyện cho dứt khoát, dù sao lề mà lề mề cũng phải là phong cách của Ngọc Sính Đình .

      Cầm điện thoại di động lên, Sính Đình viết mấy chữ “ lên đây ” theo tin gửi tim cũng đập bùm bùm trong ngực, nhảy rất lợi hại.

      Belle nhìn rồi tiến lên cầm tay của trấn an.

      "Đừng sợ, có tôi ở đây!"

      Sính Đình nhìn Belle, hi vọng người ra câu này chính là Mạc Thiên Kình, đáng tiếc, người đứng ở bên cạnh phải , liền nhìn Belle khẽ mỉm cười, :

      "Cám ơn!"

      Mạc Thiên Kình nhận được tin nhắn của Sính Đình, sửng sốt hồi, sau đó liền xuống xe vào trong, cửa chính của biệt thự tự động mở ra, Mạc Thiên Kình vào, theo thói quen nhìn chung quanh cái rồi trực tiếp lên lầu hai.

      Nghe tiếng chuyện của bọn họ, liền thẳng vào gian phòng, đập vào mắt chính là hình ảnh Sính Đình nắm tay tên ngoại quốc đó.

      Nội tâm Mạc Thiên Kình liền bốc hỏa, trong nháy mắt phun trào lên, rất muốn mắng to, nhưng nghĩ tới mục đích của mình đến nơi này, chỉ có thể ngăn chận nóng giận xuống, gương mặt tuấn đôi môi mỏng mím chặt, mặt có tí vui vẻ nào.

      Sính Đình hiển nhiên cũng nhìn thấy tiến vào, mấy tháng gặp, cũng gầy ít, gương mặt tuấn tú với ngũ quan tuấn dật vẫn giống như trong trí nhớ, nhưng Sính Đình biết thuộc về mình nữa rồi.

      "Ông nội, Lý Băng, Belle, các người đều ra ngoài , cháu muốn chuyện chút!"

      Sính Đình nhàn nhạt mở miệng, cũng còn nóng nảy như trước kia, ở trước mặt của hy vọng mỗi lần đều thể tính tình nóng nảy, là phụ nữ nên cũng có thể dịu dàng đối với người khác, chỉ là tại đây cũng phải để thể nghiệm dịu dàng của .

      Belle nhìn người đàn ông trước mắt cũng tuấn cao lớn như mình, có thể coi là người đàn ông khí vũ bất phàm.

      Rất ràng, nếu như so sánh với người đàn ông này, Mạc Thiên Kình là người có khí phách lãnh đạo, còn lại là thân sĩ dịu dàng.

      cũng biết, Sính Đình có thích mẫu người như ?

      "Sính Đình, nếu như ta dám khi dễ em, cư lớn tiếng gọi tôi, tôi nhất định bảo vệ em đánh cho ta trận!"

      Belle dùng tiếng Trung rất ràng, Sính Đình cười cười với , gật đầu cái.

      Mạc Thiên Kình khỏi hiềm nghi dùng con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cái người tên là Belle kia, khi dễ nghe hiểu tiếng hay sao? Cư nhiên lại dùng thứ tiếng Trung quái dị để .

      Sính Đình chính là người phụ nữ của , đứa con trong bụng cũng là con của , tên người nước ngoài này tại sao lại muốn can thiệp vào chuyện này!

      Chán ghét!

      Sính Đình nhìn gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình khí sắc tốt, có chút buồn cười, có cảm giác là hình như ghen phải!

      Ghen? Sính Đình bị ý tưởng của chính mình dọa sợ hết hồn, quan tâm và người khác ở chung chỗ hay sao!

      "Belle, cứ lưu lại , lát nữa giúp tôi đổi tã cho bảo bảo!"

      Sính Đình nhìn Belle ra tới cửa đột nhiên hô lên, Belle quay đầu lại, nhìn Sính Đình, lại nhìn sang sắc mặt tốt kia của Mạc Thiên Kình bèn gật đầu cái.

      "Sính Đình, con của cần người ngoài đến giúp đỡ!"

      Mạc Thiên Kình vô cùng tức giận, tận lực để cho giọng của mình ôn hòa chút.

      Sính Đình nhìn : "Được, vậy bây giờ thay tã cho con !"

      Sính Đình vừa mới xong, các bảo bảo giống như rất phối hợp liền ‘ oa oa ’ khóc lớn, Sính Đình tới, vén lên nhìn cái, cư nhiên là ỉa ra rồi.

      nhịn được muốn cười to, mãnh liệt hôn bảo bảo cái rồi kích động với Mạc Thiên Kình:

      "Bảo bảo ỉa rồi, thay tả !"

      Sính Đình tại rất mừng rỡ vì bây giờ chính là dùng tã cho bảo bảo, có thể khiến cho Mạc Thiên Kình biết thay tã là như thế nào, phải miệng mà có thể làm được!

      Mạc Thiên Kình tới chỗ của Sính Đình, nhìn hai bảo bảo mềm mại, dáng dấp cùng mình giống nhau đến mấy phần, hơn nữa chỗ chết người nhất chính là bọn chúng oa oa khóc lớn, hơn nữa lại còn ỉa thối nữa.

      "Hành động !"

      Sính Đình ngồi ở bên giường nhìn bảo bảo, Mạc Thiên Kình đưa tay ra ôm lấy đứa, bị dọa sợ lại vội vàng trả về, bảo bảo vốn mặc cũng nhiều, cộng thêm mới vừa ra đời, cả người mềm nhũn, sợ mình làm đau chúng.

      Sính Đình ở bên nhìn long ngóng chân tay vụng về như vậy cố nín cười.

      "Thế nào phải phải giúp thay tã cho con sao? Thế nào mà ngay cả ôm cũng dám ?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, biết là cố ý gây khó dễ cho mình, nhưng lại dám gì, ai bảo mình bây giờ ở trong giai đoạn khảo nghiệm!

      Cho dù có sợ, cho dù rất sợ làm đau bảo bảo, nhưng vẫn dũng cảm cố gắng đưa tay ra bế lên.

      Bảo bảo hình như cảm giác được ba của chúng bế mình nên tiếng khóc cũng dần dần lại, mở đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm.

      Mạc Thiên Kình trìu mến vuốt ve mặt mềm mại của bảo bảo, gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Cũng may, con của cũng có hành hạ ba của chúng.

      Sính Đình nhìn phản ứng của bảo bảo, ở đáy lòng tức giận mắng con mình có tiền đồ, nhanh như vậy liền thần phục ở trong tay Mạc Thiên Kình rồi.

      "Bảo bảo, ta là ba của con, con phải nhớ ta là của con, ta tên là Mạc Thiên Kình, nhớ chưa!"

      Mạc Thiên Kình cười , nhìn vào cái miệng nhắn mềm mại khả ái kia của bảo bảo, nhịn được hôn lên đó.

      Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, lại nhìn bảo bảo ở trong ngực của , trong lúc nhất thời cũng biết mình nên làm như thế nào.

      Mạc Thiên Kình vụng về tháo tã của bảo bảo ra, nhìn đó là bãi đen thùi lùi, chỉ nhíu nhíu mày, nhưng lại hoàn toàn vì cái mùi thối này mà cảm thấy chán ghét, lại rất kiên nhẫn cầm giấy ướt lên cho chùi đít cho chúng.

      Sính Đình nhìn , Mạc Thiên Kình mặc dù cho tới bây giờ cũng chưa từng làm những chuyện chăm sóc trẻ con như vậy, nhưng động tác của lại rất dịu dàng, rất nhàng, rất sợ làm đau cái mông của bảo bảo.

      Nhưng Mạc Thiên Kình khi nhìn thấy giới tính của bảo bảo khỏi nhíu mày.

      phải là con trai sao? Như thế nào lại biến thành con .

      Dù nghĩ vậy Mạc Thiên Kình cũng dám hé răng, mặc dù rất biệt khuất, nhưng cũng dám thắc mắc.

      "Phụt phụt. . . . . . Phụt phụt. . . . . ."

      Mới vừa lau sạch, còn chưa kịp mặc xong quần cho đứa này, lại nghe thấy tiếng đánh rắm vang dội thanh thúy vang lên, tiếp theo đó là ‘ oa oa ’ khóc lớn lên.

      Mạc Thiên Kình cau mày, sau khi mặc quần áo tử tế cho con đặt nằm ngay ngắn giường, tiếp đó lại ôm lấy đứa kia, rất kiên nhẫn cởi tã ra, cũng lại là đống to đen thùi lùi, sau đó cầm giấy ướt lên kiên nhẫn chùi đít cho nó.

      Sính Đình ở bên nhìn , cau mày, , mặc dù các con là do mình sinh, nhưng vẫn có chút ghét mùi tanh này.

      Khi thấy Mạc Thiên Kình kiên nhẫn được như vậy có chút kinh ngạc.

      Xem ra, cũng là ứng cử viên tốt trong vai trò của người cha nhưng và Lam Thiến Thiến nếu muốn đều có thể sinh ra vài đứa bé được mà?

      Nghĩ đến điều này, Sính Đình khỏi có chút mất hứng, trong lòng vô cùng khó chịu.

      "Mạc Thiên Kình, đứa bé là do tôi sinh!"

      Sính Đình sau khi trầm mặc lâu, tính toán muốn ngả bài!

      " biết điều này!"

      Đầu của Mạc Thiên Kình khi trả lời cũng quay lại, rất nghiêm túc chùi đít cho con trai của mình, đứa này là con trai nên vui mừng, Sính Đình lần này nên thực hiệp ước của mình rồi!

      " cũng biết như thế, vậy về sau cũng cần tới tranh đoạt con với tôi. Nếu muốn có thể sinh được nhiều con với Lam Thiến Thiến dù sao cũng thích ta đến thế cơ mà !"

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 219: Mạc Thiên Kình, có thể cút được rồi!

      Sính Đình xong cứ cho là Mạc Thiên Kình phản bác, nghĩ tới lại ra câu này.

      "Em như thế này là ghen phải ?"

      nghe ai và Lam Thiến Thiến léng phéng với nhau, vẫn giữ mình trong sạch hơn ba tháng rồi, kể từ sau khi Sính Đình rời , mặc dù Lam Thiến Thiến có bỏ thuốc muốn cùng lên giường với ta, nhưng may mắn thay được lão K giải cứu.

      ra lần đó, nếu như có lão K có thể **!

      Nghĩ đến lần đó, Mạc Thiên Kình nhịn được vã mồ hôi lạnh, rất may uống phải loại thuốc đó.

      Sính Đình tức giận nhìn chằm chằm, giọng chua xót.

      " nghĩ gì thế, tôi ghen, vì sao? Làm sao có thể!"

      ràng chính là ghen, lại còn phải, xem ra Sính Đình rất để ý đến chuyện và Lam Thiến Thiến chung với nhau nhưng mà căn bản chưa từng ở chung với ta chứ đừng đến vấn đề kia!

      Nhưng mà lại muốn xem xem, nếu như biết được có cùng Lam Thiến Thiến ở chung chỗ có phản ứng gì.

      " ngốc!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , Sính Đình nổi giận nhìn , trừng mắt lớn mặt toàn là lửa giận.

      " ai ngu ngốc, tôi có chỗ nào ngu ngốc hả!" Mạc Thiên Kình càng ngày càng đáng ghét mà Sính Đình nhìn chằm chằm lại nhìn đến nụ cười mặt , có cảm giác giễu cợt mình?

      Ngẫm lại, Sính Đình liền tức giận đùng đùng.

      "Em xem, con mắt kia của em nhìn thấy và Lam Thiến Thiến ở cùng chỗ khi nào?"

      Nhìn thấy cũng nhất định là ở chung chỗ, nhưng từ đầu đến cuối lúc nào cũng thể thái độ của mình rất ràng. đối với Lam Thiến Thiến vẫn luôn có tình cảm, luôn là như vậy.

      Trừ việc xem ta là con của chiến hữu của ba mình có gì hơn.

      "Hừ. . . . . . Ai biết các người như thế nào, chừng ngay cả đứa bé đều có rồi!"

      Sính Đình chu môi đỏ mọng lên, rất tức tối .

      Mạc Thiên Kình gật đầu trả lời: "Em thông minh, quả là đứa bé đều có!"

      Sính Đình hiểu ý trong câu của , tức giận đùng đùng quát : "Lại còn có quan hệ, ngay cả đứa bé đều có rồi!"

      là uổng công mới vừa rồi còn cảm thấy là ứng cử viên tốt, ngờ tại liền có con, hơn nữa còn là con của Lam Thiến Thiến .

      " có đứa bé, về sau nên quấn lấy tôi, quấn quít dây dưa cũng phải là tác phong của thượng tướng như !"

      là mất mặt!

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, nhàn nhạt cười tiếng.

      " được, cảm thấy cái mình thích nhất chính là quấn quít dây dưa, hơn nữa em phải cũng nhậnthấy sao? và em thế nhưng rất có cảm tình với nhau đấy!"

      Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc , làm Sính Đình tức giận đến nghiến răng.

      "Mạc Thiên Kình, đúng là biết xấu hổ, ai đối với có tình cảm, cũng đừng dán vàng lên mặt mình, tôi cho biết, Ngọc Sính Đình tôi tuyệt đối có thích !"

      "Xì!"

      Lời của Sính Đình vừa khiến cho Mạc Thiên Kình nhịn được cười ra tiếng, ngốc này, lúc nào thích , đây phải là giấu đầu lòi đuôi sao!

      Làm cho Sính Đình xấu hổ liền rống to.

      " cười cái gì, có cái gì đáng để cười!"

      là tức chết rồi, thế nào càng lại càng đúng, ràng là muốn cùng ngả bài cho ràng, như thế nào lại lan man như vậy.

      " có, lại cũng có nghe thấy em thích !"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, nhìn Belle đứng ở bên cạnh , nhìn cách cư xử của Sính Đình đối với người đàn ông này cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.

      Có lẽ sớm thất bại, nhưng cam lòng, cam lòng cứ như vậy bị ta đánh bại!

      " chuyện đứng đắn , tới nơi này làm gì!"

      Sính Đình muốn cùng quanh co lòng vòng, quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

      " muốn tới cho em biết, chúng ta phải kết hôn!"

      "Đừng mơ tưởng!"

      Mạc Thiên Kình vừa mới xong, Sính Đình liền rống to, chỉ vào Mạc Thiên Kình rất vui hỏi.

      "Tại sao tôi lại phải kết hôn với , muốn học theo người xưa sao? Muốn cưới hai người vợ để trái ôm phải ấp sao? Tôi cho biết, Ngọc Sính Đình tôi cũng phải là người mà cưới có thể cưới, tôi tuyệt đối đồng ý!"

      Lại muốn kết hôn, là vô cùng buồn cười, ta cho rằng mình là thượng tướng có thể học người khác trái ôm phải ấp sao?

      Ngọc Sính Đình bao giờ đồng ý!

      "Ai muốn cưới hai vợ !"

      chỉ muốn cưới người phụ nữ là mà thôi, thế nào lại bậy bạ như vậy!

      "Cái gì! phải hai, chẳng lẽ muốn tôi học người xưa, làm thiếp cho sao!"

      Kẻ sĩ có thể chết nhưng thể chịu nhục được, Mạc Thiên Kình, như vậy là quá đáng!

      Mạc Thiên Kình có chút nhức đầu, lúc nào muốn để cho làm tiểu thiếp rồi hả ?

      muốn đem đầu của đào ra xem chút, xem bên trong đựng bột nhão hay là tàu rau.

      "Thế nào, sao lên tiếng, Mạc Thiên Kình, có thể cút được rồi!"

      Tức chết rồi, người đàn ông này biết xấu hổ, cả đời này cũng muốn gặp lại nữa!

      " và Lam Thiến Thiến có bất cứ quan hệ gì, ngày đó ta muốn bỏ thuốc nhưng bị lão K uống phải, ấy và lão K lên giường với nhau!"

      Mạc Thiên Kình nhàn nhạt , rất muốn ra chuyện của Lam Thiến Thiến mặc dù ta làm những việc có chút quá đáng, nhưng là nghĩ đến chuyện ta gặp phải trong lòng cũng dễ chịu gì.

      "Đùa gì thế, Lam Thiến Thiến và lão K lên giường, Mạc Thiên Kình, ngủ với Lam Thiến Thiến nhưng cũng cần giá họa cho lão K!"

      Chuyện của LiNa lần trước, tin tưởng đó là lão k, nhưng là thể nào lại khéo như vậy, lần đầu tiên còn chưa tính, lần thứ hai lại trùng hợp như vậy!

      Mạc Thiên Kình im lặng nhìn Sính Đình, " , lão K tới chỗ của , sau đó ngẫu nhiên uống ly cà phê kia, sau đó bọn họ cùng lên giường!"

      "Tôi mới tin, cho rằng tôi rất ngu sao? Lão K cư nhiên lại trùng hợp như thế uống phải ly cà phê của , đừng với tôi là hớp cũng có uống..., cố ý cho lão K uống..., sau đó Lam Thiến Thiến ở ngồi chỗ đó cũng để làm cảnh hay sao? Tại sao ta lại ngăn cản lão K uống ly cà phê của !"

      cũng phải là đứa trẻ ba tuổi, tin tưởng, ả Lam Thiến Thiến kia sau khi nhìn thấy lão K uống xong ly cà phê kia chút phản ứng cũng có.

      Nếu như đoán nhầm khẳng định cũng uống thứ thuốc kia.

      "Là , Lam Thiến Thiến muốn ngăn cản, nhưng lão K chạy tới, vừa mở miệng cậu ấy cũng uống xong!"

      Mạc Thiên Kình biết mình lời này của mình có tính thuyết phục, nhưng là quả là như thế!

      có uống cốc cà phê đó, cũng có cùng Lam Thiến Thiến lên giường.

      Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình cũng nhịn được phải vỗ tay khen ngợi kỹ thuật diễn của quả rất tốt.

      "Lão K có nước uống sao? Lại phải đến nhà của , còn chạy đến thở hồng hộc, sau đó lại lấy cà phê của Uống....uố...ng! Mạc Thiên Kình, lời này của có sức thuyết phục rồi, thử hỏi Belle xem xem, ấy tin tưởng lời của sao?"

      Mạc Thiên Kình còn chưa kịp mở lời liền thấy Belle lắc đầu.

      "Làm sao có thể như vậy, tuyệt đối thể nào, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy!"

      "Mắc mớ gì tới , tôi cho biết, chính là như thế, đây là chuyện giữa tôi và Sính Đình, liên quan đến , ra ngoài cho tôi!"

      là ngứa mắt cái tên ngoại quốc này.

      Belle nhìn Mạc Thiên Kình, hình như có điều gì muốn .

      "Người Trung Quốc các phải có câu này sao? Chứng cứ luôn có sức thuyết phục nhất. Nếu như có thể tìm được chứng cứ chứng minh thanh bạch của mình chúng tôi tin tưởng !"

      Bất quá làm cách nào để chứng minh chính Belle cũng biết.

      Chương 220: muốn chứng minh!

      "Chứng minh?"

      Mạc Thiên Kình cười lạnh nhìn Belle: "Tôi vì cái gì mà phải chứng minh cho xem!"

      Đùa gì thế, cần phải chứng minh trong sạch của mình cho cái tên ngoại quốc già này nhìn, cái muốn chính là người phụ nữ ở trước mắt này, Ngọc Sính Đình, chỉ cần tin tưởng là được rồi!

      " sai! Tôi muốn chứng minh, chứng minh được, tôi còn lâu mới tin !"

      Sính Đình hoàn toàn quan tâm Mạc Thiên Kình nghe được câu này tức giận ra sao, ở trong mắt của xem ra Sính Đình cùng tên ngoại quốc này hoàn toàn có cùng ý tưởng đen tối rồi.

      "Em nhất định muốn phải chứng minh!"

      Chứng minh trong sạch của rất dễ dàng, để chứng minh chỉ cần gọi điện thoại bảo lão K giải thích ràng là được rồi!

      " sai, cái tôi muốn chính là chứng cứ!"

      Sính Đình nhìn , thể thừa nhận vẫn rất quan tâm đến việc có cùng người phụ nữ khác lên giường hay , trong lòng của mặc kệ là đàn ông hay là phụ nữ cũng đều hi vọng có thể từ đầu tới cuối chỉ chọi mà thôi.

      Nếu ở chung chỗ, chỉ có thể có người phụ nữ là mà thôi!

      Nếu ngược lại, nếu như có người đàn ông khác, cùng đàn ông khác lên giường quan tâm, tức giận sao?

      "Được, em muốn chứng cứ, vậy liền chứng minh cho em xem, chỉ là sau khi chứng minh xong, em phải cùng trở về!"

      Mạc Thiên Kình mới vừa xong, liền bị Sính Đình chặn lại: " muốn chứng minh cứ chứng minh nhưng tôi cùng trở về đâu!"

      Mạc Thiên Kình nhìn , thái độ của sao lại cứng rắn như thế, lần này phải làm như thế nào để trở về với mình, chẳng lẽ con cũng sinh rồi mà muốn kết hôn với sao?

      "Em có tính toán gì hay ?" Mạc Thiên Kình kìm chế tức giận, muốn nổi giận, cũng muốn mắng nhưng mọi chuyện nhất định phải cho ràng.

      Sính Đình nhìn : " có tính toán gì, tôi và các con sống với nhau, cũng cần phải đến quấy rầy tôi...tôi cũng tính toán!"

      Nếu luôn quấn lấy theo như lời nhất định có điều tính toán đấy!

      Mạc Thiên Kình nghe vậy..., tất cả lửa giận lại tăng lên thêm bậc rồi.

      "Con cũng có phần của , tại sao để cho sống cùng với chúng."

      Mạc Thiên Kình rất hiểu, này đến tột cùng là muốn thế nào, xuống nước tìm đến như vậy, tại sao còn chưa đồng ý ở chung với .

      Sính Đình ôm đứa bé nhìn chằm chằm, lạnh giọng hỏi:

      " có phần, sai, phần của ngoại trừ số tinh trùng còn có công lao gì, ai là người mang thai mười tháng, ai là người khổ cực vất vả sinh hạ ra chúng?"

      đến cái này, Sính Đình liền thấy nổi giận, mặc dù mới vừa sinh con xong nhưng cái loại đau xé tâm can đó vẫn quên được, tại sao có thể đứa bé cũng có phần của cơ chứ!

      Tại sao lại tới giành con với .

      Mạc Thiên Kình nhìn , mặc dù biết sinh con có nhiều khổ cực ra sao nhưng bọn chúng có phần của , nếu như cho tinh trùng đứa bé ở đâu ra.

      "Nhưng là cha đứa bé, em thể để chúng có cha được?"

      Đứa trẻ bị mất cha rất đáng thương, bọn họ đều là những người như vậy, Mạc Thiên Kình hi vọng như vậy có thể làm cảm động nhưng Sính Đình lại nhớ tới hôm đó tin tưởng Lam Thiến Thiến như vậy vẫn thấy rất tức, vốn còn xúc động chút tâm lại bắt đầu phong tỏa lại rồi.

      " tìm Lam Thiến Thiến mà sinh ! phải ta rất nguyện ý sinh con cho sao? Coi như có sinh mười đứa hay tám đứa ta đều nguyện ý, nhưng mà tôi lại chỉ có hai đứa bé này, tôi cầu xin , cần tới tìm tôi nữa, đừng cướp con của tôi!"

      "Lam Thiến Thiến đời này cũng thể mang thai! ấy bị người ta **!"

      Mạc Thiên Kình nghe vậy..., vốn muốn chuyện của Lam Thiến Thiến cho biết, cảm thấy Lam Thiến Thiến rất đáng thương, nhưng Sính Đình vẫn hiểu lầm như vậy, cũng có biện pháp nào.

      Sính Đình bị lời kia của dọa sợ hết hồn, nghi hoặc nhìn !

      " đùa sao?"

      Mạc Thiên Kình nhìn , bộ mặt phớt tỉnh hỏi ngược lại.

      "Em cảm thấy đùa sao?"

      Sính Đình nhìn , cũng đúng, coi như Mạc Thiên Kình có muốn giải trừ hiểu lầm của mình và cũng thể nguyền rủa Lam Thiến Thiến bị người ta ** như vậy.

      Mặc dù người trong cuộc ở nơi này, nhưng là lời này nghe cũng rất nghiêm trọng.

      " ta làm sao có thể bị người ta **, phải ta và lão K lên giường với nhau sao?"

      Sính Đình có chút khó mà tin được, người cao ngạo như Lam Thiến Thiến bị người ta ** biến thành cái dạng gì, ta còn có thể tâm cao khí ngạo mà đứng lên sao?

      Mạc Thiên Kình nhìn , thở dài.

      "Cụ thể thế nào cũng ràng lắm, em còn nhớ ngày đó phá vụ án món đó thiếu nữ bị ** tới chết hay ?"

      đến vụ án giết người kia Sính Đình lập tức cảm thấy hăng hái, gật đầu cái, ngồi ở giường, nghe tiếp.

      " kiện kia có liên quan gì đến Lam Thiến Thiến, chẳng lẽ Lam Thiến Thiến bị nhóm người kia chộp được, sau đó. . . . . ."

      Trí tưởng tượng phong phú của khiến cho Mạc Thiên Kình có chút dở khóc dở cười.

      "Em chỉ đúng được phân nửa, Lam Thiến Thiến biết tại sao lại bị đám người kia bắt , sau đó liền bị mấy tên đó **, nếu phải lão K kịp thời chạy tới, sợ rằng ngay cả tính mạng cũng giữ được!"

      Mạc Thiên Kình đến chuyện này, đến bây giờ cũng còn cảm thấy là rất có căn cứ, tuy nhiên lại cảm thấy lão K và Lam Thiến Thiến rất có duyên phận với nhau, Lam Thiến Thiến bị bắt ai cũng biết mà cậu ta lại có thể trùng hợp cứu được ấy.

      Sính Đình nghe thấy vậy liền trừng to hai mắt: "Lam Thiến Thiến quả rất xui xẻo!"

      Cư nhiên lại bị người ta **, đây có thể được coi là tự làm tự chịu hay ?

      người phụ nữ khi nghe ta bị người **, Sính Đình cảm thấy mình nên đồng tình, nhưng là nghĩ tới những chuyện trước kia ta làm với mình lại có chút hả hê!

      "Đúng vậy, cũng vậy, cũng rất xui xẻo!"

      Mạc Thiên Kình ở bên thầm, ràng cùng Lam Thiến Thiến lên giường nhưng lại bị hiểu lầm, như vậy vẫn được tính là xui xẻo sao?

      "Bây giờ em tin rồi chứ?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, bế con lên, khẽ hôn lên khuôn mặt nhắn mềm mại nhưng bảo bảo lại ‘ oa oa’ tiếng khóc lên.

      Sính Đình vội vàng lấy con từ trong tay bế lên, tức giận .

      "Tin tưởng như thế nào, tin như thế nào! Dù sao chúng cũng là con của tôi!"

      " chỉ hy vọng có thể sống cùng với em và con, ở đây em lại có có hai bảo bảo. . . . . ."

      " cứ yên tâm, tôi có thể chăm sóc được chúng mà cần giúp đỡ của !"

      Sính Đình cứ tưởng rằng muốn giành con với mình nên vội vàng .

      Mạc Thiên Kình nhìn , rất kiên nhẫn giải thích:.

      "Ý của là, ở đây chăm sóc cho con chứ mình em trông chúng rất vất vả."

      vốn dĩ là người mặt dày mày dạn, mong rằng mình từ từ có thể hòa tan lòng của , như vậy vẫn có thể xem là biện pháp tốt, dù sao tại cũng có chuyện gì khẩn cấp, quan trọng nhất vẫn là đưa vợ và con trở về.

      " nhất định muốn ở lại đây?"

      Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, muốn ở lại đây để chăm sóc con, tại cần người, hơn nữa cũng muốn cho mình cơ hội cuối cùng, nếu như Mạc Thiên Kình vẫn giống như lúc trước về sau cũng cho cơ hội nào nữa.

      Mạc Thiên Kình gật đầu khẳng định.

      "Ừhm!"

      "Vậy cũng tốt, vậy mang những cái tã này giặt !"

      Sính Đình chỉ vào đống tã mà bảo bảo mới vừa thải ra, chỉ nhìn thôi cảm thấyghê rồi, nhưng lại muốn giặt sạch chúng.

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình : "Được, giặt!"

      hề ngại bẩn cầm lên đống đồ đầy cứt đái của con mình thẳng vào phòng vệ sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :