1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu nữ cảnh sát của thượng tướng - Tiểu Dã Áp (293c - Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 113: Xin lỗi, để cho lo lắng!

      Mạc Thiên Kình mở mắt ra nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Sính Đình, mồ hôi lạnh đầm đìa, gương mặt cau chặt, khổ sở sắp khóc!

      "Sính Đình, em bị làm sao?"

      Cơn buồn ngủ bỗng dưng biến mất toàn bộ, vén chăn lên, băng gạc máu trắng chân bị nhuộm đỏ, đỏ tươi đến chói mắt.

      Mạc Thiên Kình vội vàng xuống giường mặc quần áo, ôm Sính Đình ra khỏi phòng, kêu lớn.

      "Lão K, mau dậy, vết thương của Sính Đình rách ra!"

      Lão K trong phòng nghe thấy Mạc Thiên Kình kêu, lập tức từ giường bật dậy, xông ra mở cửa đầu tiên, nhìn thấy Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình ra ngoài cửa, sắc hồng chói mắt chiếu vào mắt của , khiến vội vàng lao xuống lầu.

      Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi cũng tỉnh, người trải qua huấn luyện đặc biệt, thính lực rất nhạy bén, hơn nữa tính cảnh giác cũng rất cao, lật người rời giường, vội vàng xuống lầu.

      Mạc Thiên Kình ôm Sính Đình lên xe, lái xe chạy như điên đến bệnh viện.

      "Lão K, xảy ra chuyện gì?"

      Sắc mặt Thủy Nhi được tốt, khóe mắt đều là quầng thâm, toàn thân giống như bị xe nghiền nát, đau đớn toàn thân, mà Thượng Quan Quân Triết lại là tươi cười hớn hở, vẻ mặt nhàng khoan khoái.

      "Chân của Sính Đình chảy máu, chúng ta nhanh tới bệnh viện!"

      Lão Kvừa , vừa ra phía ngoài, lái xe của mình vội vàng đuổi theo.

      "Chúng ta cũng !"

      Thủy Nhi chịu đựng đau đớn người, chuẩn bị ra ngoài, Thượng Quan Quân Triết kéo .

      "Em ở nhà, là được rồi, coi chừng nhà cửa, chờ trở lại!"

      Tiêu sái ra cửa, quên gửi lại cho nụ hôn gió!

      Thủy Nhi xấu hổ, chăm chú nhìn lái xe rời !

      Mạc Thiên Kình đường điên cuồng đến bệnh viện, đưa Sính Đình vào phòng cấp cứu, nhìn Sính Đình lại lần nữa bị phẫu thuật, trái tim như bị dao cắt, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra, tại sao êm đẹp, lại bị chảy máu!

      Mạc Thiên Kình đứng ở ngoài phòng phẫu thuật, lo lắng tới lui, Lão K và Thượng Quan Quân Triết theo thứ tự chạy tới.

      ", rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sao lại bị chảy máu?"

      Thượng Quan Quân Triết cau mày, hôm qua phải còn rất tốt sao?

      Mạc Thiên Kình lo lắng: "Tôi cũng biết, Sính Đình vừa gọi tôi dậy...tôi nhìn thấy băng gạc chân ấy ướt đẫm, máu chảy dầm dề, tôi cũng biết chuyện gì xảy ra!"

      Trái tim Mạc Thiên Kình như bị treo lên, trong lòng ngừng khấn cầu, chỉ mong xảy ra chuyện gì.

      "Thượng tướng, chân của có đè lên chân của ấy hay ?"

      Lão K đột nhiên hỏi, Mạc Thiên Kình cũng ngây ngẩn cả người, ngủ luôn luôn nghiêm túc, huống chi biết Sính Đình bị thương, căn bản dám đụng vào chân của .

      " có!"

      chắc chắn mình đè lên chân ấy.

      "Tôi thấy vết thương rách ra!"

      Thượng Quan Quân Triết lạnh nhạt , sắc mặt trầm, có chút khó coi.

      "Nếu sớm biết như thế, tôi nên đón ấy về nhà!"

      Mạc Thiên Kình vô cùng tự trách, thà rằng hàng đêm đều ở bệnh viện chăm sóc , chứ hi vọng gặp chuyện may!

      Càng nghĩ càng tự trách, Mạc Thiên Kình ngồi ghế, vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

      ", đừng lo lắng, có chuyện gì!"

      Thượng Quan Quân Triết ngồi ở bên cạnh an ủi , nhưng ánh mắt lại nhìn đèn phòng phẫu thuật hề chớp.

      Thời gian chờ đợi khá dài, mới giờ, mà Mạc Thiên Kình cảm thấy lâu như thế kỷ, tới lui, lo lắng vô cùng!

      Lại qua giờ nữa, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ mệt mỏi bước ra, sắc mặt tốt

      Mạc Thiên Kình vội vàng nghênh đón.

      "Bác sĩ, thế nào!"

      Bác sĩ nhìn cái, có vẻ chỉ trích.

      "Nếu trễ chút, đứa bé còn! Làm sao cẩn thận như vậy, vết thương của ấy rách ra cũng biết!"

      Nếu để đến tối, ấy mất nhiều máu, đứa con cũng giữ được!

      Mạc Thiên Kình nghe bác sĩ , kinh hoảng thể nhúc nhích, đứa con thiếu chút nữa còn!

      dám tưởng tượng, nếu có đứa con, phải làm thế nào để Sính Đình ở bên cạnh , mới nghĩ tới, cảm thấy rất sợ.

      "Bác sĩ, tại sao rồi chứ!"

      Thượng Quan Quân Triết nhìn vẻ mặt tự trách của Mạc Thiên Kình, thay hỏi thăm.

      " sao, phải ở bệnh viện dưỡng thương cho tốt, nếu , đừng nghĩ tới xuất viện! làm thủ tục nằm viện !"

      Bác sĩ dặn dò xong, Sính Đình được đẩy ra, vết thương chân bị quấn băng gạc rất dày, cả người thể động đậy, sắc mặt trắng bệch, mu bàn tay gắn kim truyền nước biển:" Bác sĩ, lúc nào ấy tỉnh?"

      Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình nhắm chặt hai mắt, trong lòng càng thêm áy náy tới cực điểm: "Khoảng tới tối, bởi vì mang thai, lại bị thương, cho nên thân thể rất yếu ớt, sao ấy lại bị thương!"

      phụ nữ có thai lại bị thương nặng như vậy, là làm cho ông ta tò mò.

      " ấy là cảnh sát!"

      Mạc Thiên Kình còn chưa mở lời, Lão K liền trả lời, ánh mắt bác sĩ sau thoáng qua kinh ngạc sau, lên vẻ bội phục nhìn Sính Đình nằm giường bệnh.

      "Chồng ấy đâu? Ai là chồng ấy?"

      Bác sĩ nhìn ba người đàn ông ưu tú trước mắt này, khỏi có chút ngạc nhiên, Mạc Thiên Kình nắm tay Sính Đình.

      "Tôi!" bảo vệ tốt, có chút xứng làm người đàn ông của , xứng làm cha đứa bé, xứng làm thượng tướng.

      Ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được, vô dụng.

      Mạc Thiên Kình tự trách sâu, bác sĩ cũng gì nữa, dặn dò đơn giản mấy câu, liền rời .

      Sính Đình được đưa vào phòng bệnh VIP, phòng bệnh tốt nhất bệnh viện, Mạc Thiên Kình đem thân phận của mình cho viện trưởng biết, kêu viện trưởng sắp xếp phòng bệnh, là phòng bệnh, bằng căn nhà, hai phòng ngủ phòng khách, trang hoàng y như nhà ở.

      Sính Đình được đưa vào, Mạc Thiên Kình Kêu Thượng Quan Quân Triết làm thủ tục nằm viện, kêu Lão K quay về cho Thủy Nhi biết, thuận tiện nấu chút cháo gà .

      Mãi cho đến tối, Sính Đình mới tỉnh lại, nhìn Mạc Thiên Kình ngồi ở bên tiếp tục làm việc, trong lòng lại thấy áy náy thêm mấy phần.

      Nhìn xung quanh lần, khỏi mở miệng hỏi.

      "Mạc Thiên Kình, đây là nơi nào?"

      Sao phải ở nhà, cũng phải là bệnh viện?

      Chẳng lẽ chết? Nhớ lại trước khi hôn mê nhìn thấy vết thương đùi bị xé rách, đau đớn khiến toát mồ hôi lạnh đầm đìa.

      Mạc Thiên Kình thấy hỏi, lập tức quay đầu sang, nhìn thấy mở mắt, sắc mặt mừng rỡ.

      "Sính Đình, em tỉnh! Làm sợ muốn chết!"

      Lo lắng của Mạc Thiên Kình cuối cùng cũng giảm, công việc trong tay chất đống như núi, muốn chăm sóc tốt cũng được, chỉ có thể tranh thủ lúc chưa tỉnh cố gắng làm việc, dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc .

      "Xin lỗi, để cho phải lo lắng!"

      Sính Đình áy náy, áy náy tới cực điểm, nhìn lo lắng cho mình như vậy, cảm giác mình rất vô dụng, mới bị thương biến thành như vậy.

      Mạc Thiên Kình đưa ngón tay đặt vào môi của , với vẻ tự trách.

      "Sính Đình, là có lỗi, em bị thương, còn cho em ở bệnh viện, còn để cho vết thương của em nứt ra, đáng chết!"

      Lần này nhất định đợi vết thương của hoàn toàn bình phục mới ra viện, chuyện Nam Cung Tước, tạm thời động đến !

      Chương 114: Tính toán nợ cũ

      Sính Đình nhìn thấy mực tự trách, bèn khuyên nhủ, " trách được, đều tại em, lúc đầu em nên cậy mạnh, nếu như em chờ thêm chút, có lẽ em bị thương, cũng để phải khổ cực, bên lo chuyện Nam Cung Tước, bên còn phải chăm sóc gánh nặng là em!"

      Sính Đình vô cùng ân hận, rất ràng, trong thời điểm quan trọng, đội viên bị thương, đồng nghiệp bỏ lại , mà còn bỏ ra bao nhiêu sức lực để bảo vệ .

      Nghe Sính Đình nhắc tới chuyện ngày đó, Mạc Thiên Kình có chút tò mò, "Ngày đó em bị bắt như thế nào, sao đối phương lại bắt em?"

      Lần trước quá khẩn trương, đem tên khốn kiếp đánh cho trận nên chưa truy cứu, bây giờ nhắc tới, đương nhiên muốn hỏi cho ràng.

      Sính Đình cũng hiểu, "Em cũng biết, ngày đó sau khi rời , em chỉ muốn vào bếp nấu chút gì ăn, khi em cảm giác có người ở phía sau, em vừa quay đầu lại bị đánh ngất rồi !"

      Nhớ tới chuyện ngày đó rất kinh ngạc, trực giác cho biết, người bắt cóc và người nhốt ở đó để đòi tiền chuộc chắc chắn phải là người.

      Nên biết biệt thự của cũng được coi là rất nghiêm ngặt, người đàn ông kia ngay cả cũng đánh thắng , sao có thể vào bắt cóc , cảm thấy người bắt cóc bản lĩnh tệ!

      "Chẳng qua em cảm thấy rất kỳ quái, tên đàn ông thô bỉ đòi tiền chuộc trong căn nhà hoang đó vốn chút võ công, nhưng người đàn ông bắt cóc em, em cảm thấy bản lĩnh của tệ, hơn nữa còn che mặt.

      Em suy nghĩ, nếu là cùng người, tại sao ta lại che mặt bắt em , sau khi đưa em tới căn nhà hoang lại cởi mặt nạ của mình, phải là rất kỳ quái sao?

      Còn nữa, em nhớ ánh mắt của lạnh, mà ánh mắt của tên đàn ông thô bỉ đó đều là dục vọng, tiền bạc cùng đê tiện!"

      Nghĩ tới tên khốn kiếp kia muốn vô lễ với , Sính Đình cảm thấy rất tức giận.

      "tên đàn ông thô bỉ đó, có làm gì em ?"

      Mạc Thiên Kình nghe thấy gọi tên đàn ông kia là bỉ ổi, khỏi nhíu lông mày.

      "Đương nhiên là có á!"

      Lời Sính Đình mới thốt ra, nhìn thấy Mạc Thiên Kình siết chặt quả đấm, sắc mặt lạnh tới cực điểm, bèn nuốt ngụm nước bọt, tiếp.

      "Lúc đứng trước mặt em cởi hết quần, muốn cường bạo em!"

      "Cái gì, lại tính cường bạo em?"

      Gân xanh trán Mạc Thiên Kình nổi hết lên, mơ hồ chuyển động, ràng rất tức giận.

      “Đúng vậy, cho nên em thể làm gì khác hơn là giả bộ rất sợ, sau đó đạp vào mệnh căn của cước, sau đó nữa dùng răng tháo sợi dây tay, thẹn quá hóa giận, cầm dao găm đuổi theo em, muốn giết em.

      Em làm sao chịu như thế, cho nên đánh nhau. Ai biết đau quá nên trở thành con Chó Điên, cầm con dao điên cuồng xông lại giết em, chân của em bị thương trong thời điểm đó, sau đó tay cũng bị thương.

      Cuối cùng, ý định của em là dùng hết toàn lực giải quyết tên kia, ngờ trong bụng lại truyền đến cơn đau đớn, nếu phải kịp thời chạy tới, đoán chừng em bị giết!"

      Sính Đình nhớ lại mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, suy nghĩ chút, nếu như lúc ấy Mạc Thiên Kình kịp chạy tới, nhất định bị tên đàn ông thô bỉ đó Tiền Dâm Hậu Sát!

      Mạc Thiên Kình nghe xong bóp chặt tay kêu rắc rắc, bây giờ cũng nhớ lại, nếu lúc ấy mình tới kịp, Sính Đình bị giết chết, chừng còn bị cưỡng dâm, đứa bé và người phụ nữ của , thiếu chút nữa bị tên đàn ông kia hủy diệt.

      "Xem ra vẫn còn để tên kia tiện nghi!"

      Mạc Thiên Kình cắn răng nghiến lợi .

      Sính Đình nhìn cắn răng, tò mò hỏi.

      "Mạc Thiên Kình, xử trí thế nào, có cắt của hay ?"

      Nhớ lại tên kia cởi truồng đuổi giết , liền bốc hỏa.

      Mạc Thiên Kình mấp máy môi, " có!"

      Loại chuyện như vậy, làm sao làm được, muốn chính là để cho sống bằng chết!

      "Đúng rồi, Mạc Thiên Kình, đưa điện thoại cho em...em muốn gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng ."

      Ngày đó tên lưu manh gọi điện thoại đòi tiền, nghe được, Diệp Thần Băng cũng rất quan tâm .

      thoát ra lâu như vậy, biết Diệp Thần Băng đợi điện thoại của tên lưu manh kia gấp thành cái dạng gì.

      "Gọi điện thoại cho ta làm gì? ’

      Mạc Thiên Kình có chút ghen tỵ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho .

      Sính Đình cầm di động gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng .

      "Alo!"

      "Thần Băng , em là Sính Đình!"

      "Sính Đình, rốt cuộc em cũng xuất , em làm sao rồi, tên côn đồ kia có gọi điện thoại cho , báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tìm được em, bị dọa chết rồi, bây giờ em ở nơi nào?"

      Diệp Thần Băng cầm điện thoại hơi dài.

      Sính Đình áy náy, "Thần Băng , em có gì đáng ngại, chỉ bị thương , ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe!"

      Sính Đình nhàn nhạt , Diệp Thần Băng vừa nghe thấy ở bệnh viện lập tức hỏi,

      "Em bị thương, em ở bệnh viện nào, lập tức tới?"

      Giọng nóng nảy lo lắng, Sính Đình rất áy náy, nhìn Mạc Thiên Kình.

      "Bệnh viện Dân Đệ!"

      Lời của Mạc Thiên Kình truyền vào điện thoại di động, trong nhất thời Diệp Thần Băng có cảm giác an tâm, cảm thấy có ta bên cạnh Sính Đình, rất yên tâm.

      Tại sao lại như vậy, phải mình rất thích Sính Đình sao? Tại sao bên cạnh người đàn ông khác, lại tức giận, ngược lại còn rất an tâm?

      Chẳng lẽ mình thương ấy sao?

      Diệp Thần Băng chất vấn mình, rồi cúp điện thoại!

      " ta hình như rất quan tâm em?"

      Mạc Thiên Kình có chút ghen tuông, Sính Đình nhìn .

      "Ngày đó tên lưu manh đó tìm ta đầu tiên, muốn ta cầm mười triệu tới chuộc em...em thấy tên đàn ông thô bỉ muốn tiền như thế, em liền cho biết, là bạn trai cũ của em, có rất nhiều tiền, có thể cho trăm triệu, cho nên mới bị hấp dẫn mà gọi điện thoại cho !

      Chỉ tiếc ta lại thông minh như vậy, em cũng với ta là em rất muốn ăn hải sản, nhưng ta lại hiểu ám hiệu của em, may mắn là kịp thời chạy tới! Bằng em chết oan a!"

      Mình ra ám hiệu, hai người lại người nào biết.

      "Ý của em là gần đó có chợ hải sản?"

      Mạc Thiên Kình chau mày, đáng chết, mình lại hiểu được thâm ý của câu kia, còn tưởng rằng đói bụng!

      Sính Đình bĩu môi.

      "Đúng vậy a, đối diện có chợ hải sản! Em thể làm gì khác hơn là như vậy, ai bảo ngu ngốc, lại còn biết em ra ám hiệu!"

      ngờ ắm hiệu cầu cứu của chút cũng dùng được!

      Ai, là bi thương!

      "Lúc ấy quá khẩn trương, tên lưu manh vừa gọi điện thoại liền kêu Lão K tìm địa chỉ, sau đó lập tức cứu em!"

      Mạc Thiên Kình áy náy!

      "Thôi, dù sao bây giờ em cũng có chuyện gì rồi, chẳng qua em tò mò, người bắt cóc em và người đòi tiền chuộc có phải là người hay ?"

      Sính Đình càng nghĩ càng cảm thấy thể, người kia bản lĩnh tệ, còn tên đàn ông thô bỉ giống chút nào.

      Tên đàn ông thô bỉ lại gọi cho Diệp Thần Băng , chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Diệp Thần Băng , là kẻ thù của ta sao?

      " nghĩ chờ Diệp Thần Băng tới, em nên hỏi chút!"

      Mạc Thiên Kình kéo cằm lạnh nhạt , cũng muốn Thượng Quan Quân Triết thẩm vấn tên đàn ông thô bỉ đó, điều tra chân tướng chuyện này!

    2. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 115: Mạc Thiên Kình, có thể biết xấu hổ chút hay ?

      "Đó là đương nhiên, Diệp Thần Băng còn thiếu em lời giải thích!"

      cũng rất muốn biết Diệp Thần Băng chọc tới ai, sao tên lưu manh đó lại có thể biết mà đem người vô tội như ra đòi tiền chuộc, nếu phải có chút bản lĩnh, đoán chừng sớm bị cái tên đàn ông thô bỉ đó hại, suy nghĩ chút, lửa giận trong lòng Sính Đình khó tiêu.

      "Sính Đình, tại sao em lại là bạn trai cũ của em?"

      Mạc Thiên Kình đột nhiên như phát ra cái gì, hơi híp mắt, môi mỏng căng ra, thở ra hơi thở nguy hiểm.

      Sính Đình nhìn , xem thường nguy hiểm của , "Tên lưu manh đó bắt em, lại uy hiếp Diệp Thần Băng đòi tiền, nghĩ xem, coi em là người phụ nữ của Diệp Thần Băng , vậy dĩ nhiên là bạn trai cũ của em rồi! Cũng thể là bạn của em, như vậy làm sao tin tưởng cầm tiền cứu em!"

      Cho dù có quan hệ với Mạc Thiên Kình, cũng là chuyện tháng trước rồi, mà Diệp Thần Băng lại là bạn trai bây giờ, giữa bọn họ mặc dù có chút vui, nhưng dù sao ta cũng từng là bạn trai của mình, cho nên suy ra, Mạc Thiên Kình chỉ có thể là bạn trai cũ.

      "Em cảm thấy chính là bạn trai cũ?"

      Mạc Thiên Kình rất ghen, con còn ở trong bụng Sính Đình, lại chỉ là bạn trai cũ, có ai từng thấy người phụ nữ sau khi chia tay lại còn ôm đứa bé của bạn trai cũ?

      Càng nghĩ, trong lòng lại càng buồn bực, khiến khó chịu.

      "Đúng vậy, khi em và ở chung với nhau còn chưa cùng Diệp Thần Băng lui tới, bây giờ em vẫn là bạn của Diệp Thần Băng , xem có phải chỉ có thể được xem là bạn trai cũ hay đây?"

      Tức giận, ghen tuông , hừ, ai bảo kêu dùng tay giải quyết cho , nhớ lại chuyện tối hôm qua cảm thấy tức giận.

      cũng có cảm giác có được hay , hay quá, lại chỉ muốn giải quyết của mình, vểnh lên rất giỏi sao?

      Mạc Thiên Kình bị sắc mặt tức giận cũng biến thành màu gan heo, nhưng thấy bây giờ vừa là phụ nữ có thai vừa là bệnh nhân, mình có muốn lại cũng thể , muốn mắng lại dám mắng, .

      Bực bội vô cùng!

      "Diệp Thần Băng này mặc dù là bạn trai em nhưng trong thời điểm em nguy hiểm nhất cũng có bên cạnh, trong thời điểm tính mạng em treo lơ lửng người cứu em lại là !"

      Bất mãn oán trách, ghen tức mười phần, nồng nặc bay đầy phòng.

      Sính Đình nháy mắt ra vẻ vô tội, bộ dáng giống y như là người phụ nữ của Diệp Thần Băng .

      "Làm sao lại so với ấy được? là thượng tướng, bản lĩnh tốt như vậy, có tiền có thế, còn ấy chỉ là thương nhân, chỉ có chút tiền, làm sao ấy có thể so sánh với ! ra lúc ấy khi gọi điện thoại tới ấy cũng rất lo lắng cho em!"

      Nhìn thấy càng tức giận, bực bội, trong lòng Sính Đình lại càng vui.

      ra thấy tức giận như bây giờ, Sính Đình cảm thấy rất vui.

      Chỉ là nên đùa quá trớn là tốt rồi!

      Nhìn thấy sắc mặt Mạc Thiên Kình tệ tới cực điểm, Sính Đình giả bộ nhìn thấy tiếp.

      " ra cũng xem như là người tốt, nghe em có nguy hiểm lập tức chạy tới, cũng hổ em chăm sóc hơn nửa tháng!"

      "Vậy mà cũng coi là chăm sóc sao?"

      Mạc Thiên Kình rất bất mãn oán trách, nhớ lại thời gian chung sống, mấy ngày đầu, đặc biệt là ngày đầu tiên, quả đúng là như chịu tội.

      "Nấu bát cháo cá cho cũng nổi, truyền dịch mà đâm mu bàn tay như tổ ong vò vẽ, tiêm mông lại khiến cái mông đau đớn nửa ngày, mỗi ngày đều ăn thức ăn so với thức ăn cho heo còn tệ hơn, vậy mà em kêu đó là chăm sóc sao?"

      Nhớ lại thời gian chung sống với , cảm thấy trong lòng vẫn còn sợ hãi!

      Mình vốn có thể mượn cơ hội này dưỡng thương cho tốt, nhưng lại biến thành hành hạ, vốn là mười ngày có thể phục hồi, nhưng cố tình kéo dài hơn mười ngày.

      Sính Đình nghe Mạc Thiên Kình lẩm bẩm cằn nhằn lại nhớ, ngờ ngày đó bọn họ xảy ra nhiều chuyện như vậy, là thú vị.

      "Vậy cũng thể trách em a, thử nghĩ xem, em làm sao biết bị thương, vốn muốn tới giải trừ hôn ước, ai biết, vừa thấy mặt bị ông nội lừa chăm sóc , chăm sóc khổ cực coi như xong, lại còn cường bạo em!"

      Sính Đình bất mãn oán trách, nhớ tới lần đầu tiên, đôi môi mọng vểnh cao hơn.

      "Vậy có thể trách sao? biết là người nào mỗi ngày đều ở dưới lầu xem phim đồi trụy, còn vặn thanh lớn như vậy, hay nhất chính là, khi và em cùng nằm ở giường, em vẫn còn mở cái phim đó, nếu như vậy mà cũng đụng vào em, vậy còn được coi là đàn ông sao?"

      Hơn nữa, lại là vị hôn thê của mình, dù sao sớm muộn cũng phải làm, chẳng qua là làm sớm chút mà thôi.

      "Em cường bạo em cũng đúng, đêm đó phải em rất lớn tiếng sao, ôm chặt như vậy, phải cũng rất dễ chịu à?"

      Mạc Thiên Kình nhớ tới đêm đó, dưới bụng lại có phản ứng.

      Sính Đình đỏ mặt, lại còn lý, nhưng mà cũng đúng, mình có lời gì để được nữa.

      "Vậy còn làm cái mông em như thế, làm hại em buổi tối đau đớn hai lần!"

      Tức giận nhìn chằm chằm, cũng biết là do tức hay là xấu hổ, mà lúc này mặt Sính Đình đỏ bừng.

      Mạc Thiên Kình có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi mở to mắt.

      "Đó là lần đầu tiên của , vì quá khẩn trương, cho nên mới sai chỗ!"

      Nhớ lại đêm đó, cũng đủ mất mặt!

      " ra cùng người có kinh nghiệm XXOO cũng là chịu tội!"

      Sính Đình giọng thầm, Mạc Thiên Kình híp mắt, tiến tới trước mặt .

      "Ý của em là nếu có kinh nghiệm phong phú em thích?"

      ". . . . . . biết xấu hổ!"

      Sính Đình tức giận mặt xanh mét, sao Mạc Thiên Kình càng ngày càng biết xấu hổ thế!

      nào có biết xấu hổ, chẳng phải là chuyện quá kinh khủng, máu chảy dầm dề gì!"

      Mạc Thiên Kình lạnh lùng , Sính Đình nghe , khỏi rùng mình cái.

      "Em vẫn chưa trả lời ? Có phải nếu có kinh nghiệm phong phú, em nguyện ý cùng làm!"

      Mạc Thiên Kình da mặt dày tiếp tục hỏi, Sính Đình hung dữ nhìn chằm chằm, chu bờ môi đỏ mọng, cắn răng nghiến lợi nhìn .

      "Mạc Thiên Kình, có thể biết biết xấu hổ chút hay , ai chúng ta còn phải XXOO, bằng vào kỹ thuật kia của , còn có. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Sính Đình còn chưa mắng xong, bị Mạc Thiên Kình hôn, Mạc Thiên Kình ấn dưới thân, cánh môi nhàng gặm cắn, khi khi mạnh, từng trận cảm giác tê liệt từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, khiến nắm chặt cánh tay của .

      Mạc Thiên Kình tà mị cười tiếng, tiếp tục hôn sâu, nhàng cạy hàm răng ra, cuốn đầu lưỡi của , nhàng dây dưa, Sính Đình chỉ cảm thấy dạ dày quay cuồng hồi, vội vàng đẩy Mạc Thiên Kình ra, nhưng Mạc Thiên Kình lại ôm chặt lấy , gắt gao chịu nhả ra.

      "Ọe. . . . . ."

      Sính Đình nhịn được nữa, nước chua trong dạ dày trào lên cổ họng, trực tiếp rót vào miệng Mạc Thiên Kình, Mạc Thiên Kình biến sắc, vội vàng buông ra, vọt vào WC, nhất thời trong WC truyền đến tiếng nôn mửa của Mạc Thiên Kình!

      "Ha ha ha. . . . . ." Sính Đình khống chế được cười lớn thành tiếng!

      buồn cười! Cái này kêu là trộm gà được còn mất nắm gạo! Ha ha.

      Chương 116: Ghen

      Mạc Thiên Kình từ toilet ra, nhìn thấy Sính Đình cười đến cả người run rẩy, sắc mặt tái xanh.

      Sính Đình vội vàng che miệng, nhìn Mạc Thiên Kình tức giận xanh cả mặt, cố nín cười, thầm tán dương bảo bảo trong lòng, là có năng lực!

      "Mạc Thiên Kình, vừa rồi em có đẩy ra, là cứ ôm dù chết cũng thả, thể trách em được!"

      Đánh đòn phủ đầu, hì hì, như vậy thể trách !

      Mạc Thiên Kình tức giận lườm cái, khó trách vừa cố sức muốn đẩy mình ra, ra là muốn nôn.

      Nhìn vui vẻ như vậy, tâm tình của Mạc Thiên Kình cũng tốt hơn chút, phát hình như minh có chút tự trọng, lại thấy có chút nghiền khi bị hành hạ!

      Mạc Thiên Kình mặt đen tới phía , Sính Đình vội vàng .

      "Mạc Thiên Kình, là con trai quấy phá, thể trách em, có trách trách con trai a!"

      Mạc Thiên Kình bị lời của làm cho nghẹn họng, vậy mà cũng nghĩ ra, con trai, mắt rơi vào vùng bụng bằng phẳng của , nơi đó cho dù có con trai, tại cũng biết cái gì !

      "Sính Đình, lần sau em muốn ói phải trước tiếng!"

      Mới vừa nuốt vào dạ dày chất nôn ói của , cảm giác kia là rất kinh khủng!

      Sính Đình nhìn tức giận, có chút được voi đòi tiên.

      "Em làm biết lúc nào ói, phụ nữ có thai nôn nghén là chuyện rất bình thường, em cũng biết lúc nào phát tác, cần hôn loạn em cũng ói!"

      Ai bảo háo sắc như vậy, tậm chí bị thương cũng bỏ qua cho.

      "Thôi, đoạn thời gian này hôn em nữa, chờ em khỏe hơn, đòi lại gấp bội lần!"

      Mạc Thiên Kình có chút đồng tình, chuyện vừa rồi cũng muốn xảy ra thêm lần nào nữa, Sính Đình cười khan, đến lúc đó còn biết là ai đòi lại gấp bội lần, ăn đậu hũ của , dễ dàng như vậy sao?

      "Đợi lát nữa Diệp Thần Băng tới, em và ta phải chia tay!"

      Mạc Thiên Kình ngồi ở bên, khí phách ra lệnh, người phụ nữ của cùng người đàn ông khác lui tới, vậy bây giờ tính là gì, người thứ ba?

      "Tại sao, Mạc Thiên Kình, em kết giao với bạn trai cũng muốn can thiệp sao?"

      Sính Đình bất mãn khiếu nại, tại chỉ là tạm thời tha thứ , còn muốn leo lên đỉnh đầu, lấn áp sao?

      "Em là người phụ nữ của , mang thai con của , chẳng lẽ em còn muốn kết hôn với Diệp Thần Băng, tiểu tử kia thích hợp với em!"

      Mạc Thiên Kình rất khí phách ra lệnh, người phụ nữ của , đứa bé của tại sao có thể gọi người đàn ông khác là ba!

      Sính Đình bất mãn nhìn chằm chằm.

      " ta thích hợp với em, chẳng lẽ thích hợp với em sao?"

      Mạc Thiên Kình nghe câu của có chút tức giận, " thế nào cũng là cha của đứa bé, em cũng thể kết hôn với Diệp Thần Băng chứ, em muốn làm người thứ ba sao?"

      "Lúc nào mà làm người thứ ba rồi, chúng ta bây giờ cũng có quan hệ gì, có chia tay với Diệp Thần Băng hay là chuyện của em, có bản lãnh theo đuổi em , đuổi tới tay rồi, hãy cùng em , đừng cứ mãi dùng phương thức thô kệch thể mạnh hơn em, quan hệ thân thể cũng thể làm em !"

      Tức chết , cho rằng XXOO với mình xong rồi, chính là người của ?

      Người đàn ông nào cũng đều có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ hề quan tâm đến cảm nhận của người phụ nữ sao?

      cũng muốn trải nghiệm qua quá trình , được hưởng cảm giác có đàn ông theo đuổi, chứ phải cảm giác XXOO dưới người ta!

      "Được, từ hôm nay trở , chính thức theo đuổi em, nhất định mạnh hơn với Diệp Thần Băng!"

      Mạc Thiên Kình xem như cũng hiểu, ghét bỏ mình thô kệch qua loa, vậy theo đuổi , để cho chỉ mực .

      Sính Đình cười lạnh, nhìn dáng vẻ kiên định của .

      " tiếp tục cố gắng , mong có thể thành công!"

      Cho rằng tim làm bằng đậu hũ sao? Bản tiểu thư lần này là tâm địa sắt đá, theo đuổi được cho tới khi con trai sinh ra cũng đồng ý nữa.

      "Mạc Thiên Kình, nếu như trong bụng em chính là thai Long Phượng em gả cho , nếu như phải, em gả cho !"

      Lời của Sính Đình khiến Mạc Thiên Kình buồn bực tới cực điểm.

      "Tại sao! Tỷ lệ thai Long Phượng rất thấp đấy!"

      Thai Long Phượng, đây phải là điều khó khăn nhất sao?

      Sanh đôi rất ít khi là thai Long Phượng, phải là ràng là muốn gả cho sao?

      Sính Đình liếc cái, rất nghiêm túc.

      "Nếu như đủ thành tâm, Thượng Đế tặng cho đôi thai Long Phượng, nếu như chỉ vì đứa bé, vì hôn ước với em, như vậy tự nhiên có cách nào lấy được thai Long Phượng!"

      Sính Đình ra lý do ngụy biện, nghe xong Mạc Thiên Kình rất bứt rứt.

      "Em như vậy phải là vô ích sao?"

      Mạc Thiên Kình rất bất mãn, Sính Đình nhìn chằm chằm.

      "Nếu muốn có thể buông tha a, em bắt buộc !"

      Nếu như đủ thành tâm, sau khi gả cho ai biết có thể đối xử tốt với hay, đàn ông đều là dựa vào miệng lưỡi ăn cơm, phải tâm nhau, đối đãi lòng, ai biết cuộc sống sau này như thế nào.

      Mạc Thiên Kình có chút chấp nhận!

      "Được, cứ quyết định như vậy!"

      cũng tin, Mạc Thiên Kình đủ thành tâm, có lẽ cũng sai, chỉ cần mình tâm, Thượng Đế ban cho đôi thai Long Phượng!

      Cho dù phải là thai Long Phượng, mình cũng dùng tấm lòng cảm động , để cam tâm tình nguyện gả cho mình!

      "Như vậy mới đúng, có khí phách!"

      Sính Đình tán dương, Mạc Thiên Kình bất đắc dĩ trợn trắng mắt, điện thoại đột nhiên phát lên, Sính Đình vội vàng bắt máy.

      "Sính Đình, ở bệnh viện, nhưng bệnh viện em căn bản ở chỗ này, có phải em nhầm hay !"

      Diệp Thần Băng rất bực, mình chạy tìm mấy lần, đây đúng là bệnh viện Dân Đệ a, sao tìm được Sính Đình.

      hỏi y tá, lại còn có tên người này.

      " thang máy trực tiếp đến Tầng 15!"

      Mạc Thiên Kình buồn bực trả lời, Diệp Thần Băng nhíu nhíu mày, phải cắt ngang chuyện tốt của bọn họ chứ?

      Sao giọng lại chua như vậy?

      "Thần Băng , có nghe thấy , Tầng 15, lúc nữa Mạc Thiên Kình đón !"

      Sính Đình xong, quay đầu lại nhìn thấy gương mặt u ám của Mạc Thiên Kình, cau mày hiểu hỏi.

      " muốn ? Vậy tự em !"

      Giả bộ vén chăn xuống giường, nhìn thấy Mạc Thiên Kình tâm bất cam tình bất nguyện ra ngoài, khóe miệng lộ ra nụ cười chiến thắng .

      Mấy phút sau, Mạc Thiên Kình đưa Diệp Thần Băng vào, sau lưng còn có thêm người!

      "Trương Tuệ!"

      Sính Đình kinh ngạc kêu lên, Trương Tuệ xách theo rổ trái cây tới phía , khi nhìn thấy băng gạc trắng xóa tay chân lộ ra vẻ lo lắng.

      "Sính Đình, sao lại bị thương thành như vậy?"

      Diệp Thần Băng chạy tới, để hoa tươi ở bên, vẻ mặt nóng nảy cùng lo lắng.

      Sính Đình nhìn bộ dáng khẩn trương của , mấy ngày nay hình như gầy ít.

      "Thần Băng, xin lỗi, để cho lo lắng!"

      Sính Đình áy náy nhìn , Diệp Thần Băng lắc đầu cái, "Ngày đó bọn lưu manh gọi điện thoại cho đợi ba tiếng, nhưng sau đó gọi, gọi điện thoại cho em lại tắt máy, liền báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tìm khắp nơi cũng tìm được em!"

      "Đúng vậy, lúc ấy sau khi báo cảnh sát, tôi phụ trách tìm cậu, nhưng tôi bị dọa sợ, còn tưởng rằng cậu bị giết, mấy ngày đó ngày nào tôi cũng rất khó chịu, cậu ngược lại rất tốt, ở chỗ này dưỡng thương, vậy mà báo cho chúng ta biết tiếng!" Trương Tuệ bất mãn oán trách.

    3. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 117: Đây là, vết hôn?

      " xin lỗi, là tôi sơ sót, hôm đó lưu manh gọi điện thoại đòi Thần Băng mười triệu tiền chuộc, tôi sợ chỉ có mình ấy, đến lúc đó chẳng những tốn tiền lại còn cứu được tôi ra ngoài, nên tôi dụ kêu Mạc Thiên Kình, hơn nữa cho biết Mạc Thiên Kình cho trăm triệu, may mắn là do ham tiền nên đồng ý, Mạc Thiên Kình mới có thể kịp thời cứu tôi ra ngoài!"

      Sính Đình đơn giản hóa mọi chuyện, muốn họ lo lắng, nếu để cho bọn họ biết mình liều chết quyến rũ tên lưu manh, cùng ta đọ sức, thiếu chút nữa chết trong tay , biết bọn họ phản ứng như thế nào.

      Diệp Thần Băng ngồi ở mép giường, nắm tay Sính Đình, nhìn cánh tay của quấn băng trắng dầy cộm, vẻ mặt áy náy.

      " xin lỗi, rất vô dụng, chuẩn bị tiền xong, nhưng vẫn có biện pháp cứu em ra ngoài!"

      Giờ phút này Diệp Thần Băng có quá nhiều áy náy, cảm thấy rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được.

      "Sính Đình, nếu Mạc Thiên Kình cứu cậu, vậy tại sao cậu còn có thể bị thương, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Trương Tuệ cũng quan sát vết thương người , xem ra bị thương , nếu sao lại quấn băng dầy như vậy, hơn nữa còn phải nằm viện.

      Chỉ là người đàn ông này đúng là tệ, có thể tìm được căn phòng riêng tư như thế này ở trong bệnh viện, so với nhà trọ của còn tốt hơn, xem ra lai lịch .

      "Ha ha. . . . . ." Sính Đình cười gượng hai tiếng, lừa dối , " ra cũng có chuyện gì, tên đó lưu manh muốn giở trò khiếm nhã với tôi, cho nên liền đánh nhau, sau đó tôi bị đả thương!"

      "Cái gì, tên khốn kiếp kia muốn giở trò khiếm nhã với cậu!"

      Trương Tuệ lớn tiếng la ầm lên, mặt tất cả đều là lửa giận.

      Sính Đình gật đầu cái, liền nghe Trương Tuệ mắng câu thô tục.

      "Mẹ, đừng cho bà đây gặp lại , nếu thiến !"

      Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình nghe khỏi ho khan mấy tiếng, nhìn Sính Đình, Sính Đình cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra cấp dưới của mình cũng bị lây tính tình nóng nảy của mình.

      "Trương Tuệ , đừng tục, bằng tìm được đàn ông !"

      Sính Đình giọng nhắc nhở, hai người đàn ông ngồi tại chỗ gật đầu tán đồng cái, Trương Tuệ nhìn Sính Đình, vẻ mặt khinh thường.

      "Nếu như đàn ông thích cậu, cho dù cậu là đồ bỏ ta cũng cậu, nếu thích, dù cậu có dè dặt thế nào, hiền thục dễ thương thế nào ta cũng nhìn cậu lấy cái!"

      cũng phải thiếu đàn ông, Sính Đình nghe cũng cảm thấy rất có lý, nếu quả thích người, cho dù người đó có khuyết điểm khắp người, cũng thích, nếu như thích, cho dù toàn thân đều là ưu điểm, cũng nhất định thích ta!

      "Cậu sai!" Sính Đình tán thưởng, nhìn hai người đàn ông bên cạnh sắc mặt tốt lắm, trong lòng càng thêm khẳng định câu này.

      "Diệp Thần Băng, và tên đó lưu manh có biết nhau ? Tại sao đối phương lại muốn bắt cóc Sính Đình, hơn nữa còn đòi mười triệu!"

      Bây giờ Mạc Thiên Kình suy nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này đơn giản, tại sao lại trùng hợp như thế, vừa đúng lúc bọn họ rời liền vào bắt cóc, hơn nữa người đối phương đòi tiền chuộc lại là Diệp Thần Băng .

      Nếu đúng như suy đoán của , còn hiểu, có thể cho rằng đối phương để mắt tới bọn .

      Dù sao trong khoảng thời gian này vẫn ở tại nhà Sính Đình, đối phương có thể biết được.

      Diệp Thần Băng lắc đầu, "Tôi cũng biết, tôi cũng rất buồn bực, tôi có người đối địch, cũng thiếu tiền ai, tại sao lại bị người ta đòi tiền chuộc!"

      Chẳng lẽ có tiền nên bị người ta để mắt tới, chỉ có khả năng này mới tương đối có lý.

      "Xem ra chuyện này phải đơn giản như vậy!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn Sính Đình, lại nhìn Trương Tuệ.

      "Tôi nghĩ chúng ta cần thiết phải hỏi tên lưu manh đó chút!"

      Ít nhất cũng phải hỏi để biết, giống như Sính Đình , nếu như người đàn ông kia quả phải là người đàn ông bắt cóc Sính Đình ra khỏi biệt thự, như vậy chuyện này đúng là đơn giản.

      "Hai người , tôi ở lại bảo vệ Sính Đình!" Trương Tuệ nhìn bọn họ, Mạc Thiên Kình nhìn , trong lòng tính toán rốt cuộc có đáng tin tưởng hay .

      "Ừ, cũng được, đợi tôi kêu Lão K và Thủy Nhi tới đây, người tôi thấy yên tâm!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , rồi cầm điện thoại gọi.

      "Thủy Nhi mười phút sau tới, Trương Tuệ , làm phiền !"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn Sính Đình, trong ánh mắt che giấu được lo lắng.

      " có việc gì, tạm thời em cũng có chuyện gì." Sính Đình nhìn Trương Tuệ, có chút cau mày.

      Mười phút sau, Thủy Nhi chạy tới bệnh viện, trong tay xách theo bình cháo gà, người mặc quần áorất thoải mái, che toàn thân khiến gió thổi cũng lọt!

      "Sính Đình, như thế nào, khá hơn chút nào , tôi mang cháo gà tới cho !"

      Thủy Nhi lạnh lẽo như thường ngày, nhiệt tình múc cháo gà cho Sính, tô cháo gà này phải mất mấy giờ mới nấu xong.

      Trương Tuệ nhìn Thủy Nhi ăn mặc như thế, khỏi cau mày.

      " mặc như vậy gió thổi lọt thấy nóng sao?"

      Mặc dù ở đây mở máy điều hòa khí, nhưng cũng cần mặc dày như thế này !

      Thủy Nhi có chút đỏ mặt, kéo khóa kéo ra, cần cổ trắng như tuyết lộ ra mấy vết hôn màu hồng, mặc dù nhiều giờ trôi qua, nhưng vẫn có thể thấy .

      "Đây là. . . . . . Vết hôn?"

      Trương Tuệ kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình đứng bên cũng nhịn được chăm chú nhìn.

      " sai, tối qua tên Thượng Thượng Quan Quân Triết khốn kiếp kia nửa đêm mò vào cư nhiên cường bạo tôi, ở người tôi cắn loạn suốt đêm, bây giờ toàn thân tôi đau đớn khó chịu. Thượng tướng, Sính Đình, hai người làm chứng, chờ tôi bắt được tiểu tử thúi kia, xem tôi trừng trị ta như thế nào!"

      Thủy Nhi tức giận nắm chặt quả đấm, bóp quả đấm kêu lên răng rắc, tỏ vẻ phẫn nộ.

      Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng nhịn được rùng mình thay Thượng Quan Quân Triết, có chút lo lắng lần sau ta gặp lại người phụ nữ này, xảy ra tình huống như thế nào.

      "Tối hôm qua hai người rất điên cuồng!"

      Sính Đình có chút đỏ mặt, nhớ tới thanh mập mờ trong căn phòng cách vách tối hôm qua, bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập rộn lên, suy nghĩ chút cũng có thể cảm nhận được kích tình bên kia mạnh mẽ như thế nào.

      "Đúng, tối hôm qua nhất định phải bảy tám lần , nhìn cũng biết bị giày vò thành cái dạng gì rồi!"

      Quả đúng là đóa hoa hồng bị tàn phá.

      "Trương Tuệ , cậu đều còn chưa từng chạm qua đàn ông, sao cậu lại ràng như thế!"

      Sính Đình nhịn được lên tiếng, can đảm của Trương Tuệ càng ngày càng khiến Sính Đình bội phục, lại còn kinh nghiệm hơn so với .

      Trương Tuệ liếc mắt nhìn Sính Đình, "Bây giờ khắp nơi đều là phim A, Sính Đình cậu quên rồi sao, trước kia chúng ta tịch thu rất nhiều!"

      Lúc ấy chính cầm mấy cuốn về nhà thưởng thức, lần đầu tiên xem chảy máu mũi, quả đúng là nhiệt huyết sôi trào.

      Mạc Thiên Kình lập tức nhìn Sính Đình, chẳng lẽ trước kia cũng thường xem phim A, hay là có sở thích như vậy?

      Sính Đình tức giận trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình cái, " phải là muốn thẩm vấn cái tên thô bỉ đó sao? Còn ?"

      " thôi!"

      Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình , rồi xoay người ra cửa phòng, Mạc Thiên Kình dẵn dò mấy câu, rồi cũng rời !

      "Sính Đình, chẳng lẽ cậu với ta XXOO?"

      Trương Tuệ nhìn Mạc Thiên Kình rời , bát quái hỏi.

      "Nào chỉ là XXOO, thậm chí đứa bé cũng có rồi!" Thủy Nhi ở bên lành lạnh .

      Chương 118: Có tình khác?

      "Cái gì? Đứa bé?" Trương Tuệ hoàn toàn bị lời của Thủy Nhi làm cho chấn động, lớn tiếng la ầm lên, mắt sáng như đèn lồng, nhìn Sính Đình dám tin, hi vọng thấy lắc đầu, Sính Đình bị phản ứng của khiến có chút xấu hổ.

      Gật đầu cái, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, vẫn rất khó tin tưởng trong bụng mình có em bé.

      "Trời ạ, tôi sắp điên rồi!"

      Trương Tuệ nhìn thấy gật đầu rất khó tin tưởng hét rầm lên, nhìn vẻ mặt từ mẫu của Sính Đình, cảm thấy trời sắp đổ mưa máu rồi !

      "Hỏng bét!" Thủy Nhi đột nhiên lớn tiếng hét rầm lên, Sính Đình và Trương Tuệ lập tức nhìn , hỏi.

      "Sao?"

      Bộ mặt Thủy Nhi như bị ăn mướp đắng, "Tối hôm qua tôi và Thượng Quan Quân Triết cũng có ngừa thai, chúng tôi có thể mang thai hay ?"

      cũng muốn mang thai, thời gian quý báu của mình còn chưa bắt đầu, muốn mang thai!

      " phải là hai người mang thai, mà là cậu mang thai!"

      Trương Tuệ rất khách khí cải chính, tại chỉ có bình tĩnh nhất, xem ra đàn ông phải đồ tốt, sau khi XXOO, bọn họ vui mừng giống như Thần Tiên, còn mình lại phải gánh vác chuyện mang thai trong lòng.

      Thủy Nhi nghe thấy sắc mặt đại biến, " vậy tôi nên làm cái gì? Tôi muốn mang thai a!"

      Thượng Quan Quân Triết, tên khốn kiếp kia, khắp nơi đều có phụ nữ, tại sao lại muốn bức , nhớ tới tối hôm qua giày vò cả đêm, liền nổi trận lôi đình.

      Sính Đình nhìn vẻ mặt tức giận của , cố gắng an ủi.

      "Thủy Nhi, ra mang thai cũng tồi a, sinh được bảo bảo cũng rất hoàn mỹ, nếu như cậu thích sinh cho Thượng Quan Quân Triết em bé, hơn nữa, với điều kiện của ta còn sợ thể dưỡng dục đứa bé sao?"

      Giống như , từng muốn có người nuôi bảo bảo, muốn nghĩ tới Mạc Thiên Kình, ngoại trừ việc đóng góp con tinh trùng, ngoài ra cũng cầu phải chăm sóc , đều do mình chịu đựng.

      " cũng phải!"

      Thủy Nhi hình như đón nhận ý kiến của Sính Đình rất nhanh, rồi lộ ra nụ cười hiểm tá ác.

      "Thượng Quan Quân Triết, dám cường bạo tôi...tôi sinh em bé, hành hạ chết , khiến còn chưa kết hôn đứa bé, để đứa bé hại chết , hành hạ chết ! Ha ha!" Nghĩ tới liền thấy vô cùng thoải mái!

      "Đúng, chính là như vậy, Mạc Thiên Kình cũng rất khốn kiếp, tôi còn chưa đồng ý, t XXOO tôi rồi, chờ sau khi tôi sinh bảo bảo xong, toi nhất định kêu bảo bảo hành hạ ta, để cho ta có thể lĩnh hội chút cái gì gọi là sống bằng chết." Đến lúc đó mang theo hai bảo bối bay mất, để cho ở đây đơn mình, tức chết !

      Hai người phụ nữ đều có suy tính riêng, Trương Tuệ nhìn thấy nhịn được sợ run cả người.

      "Hai người các cậu đúng là xấu xa!"

      Trương Tuệ nhịn được bật thốt lên , Sính Đình nhìn , cười hề hề.

      "Trương Tuệ , phải cậu nên cường bạo Diệp Thần Băng sao, đến lúc đó cũng có bảo bảo , tôi thấy ta cũng là cao thủ, đoán chừng đêm bảy tám lần thành vấn đề. . . . . ."

      "Chớ kéo tôi vào cùng ta!"

      Sính Đình vẫn chưa hết, Trương Tuệ lập tức quát bảo ngưng lại, người đàn ôngkia nhu nhu nhược nhược, vừa nhìn thấy cũng biết phải là mãnh nam.

      Người đàn ông của nhất định phải là mãnh nam, là mãnh nam phụ nữ đều thích.

      " muốn thôi vậy, chờ ngày nào đó tâm tình tôi tốt hơn chút, tôi thử lần, tối thiểu tên kia so với Thượng Quan Quân Triết còn sạch hơn nhiều!"

      Thủy Nhi nhớ tới tên lợn giống Thượng Quan Quân Triết khắp nơi lưu tình, trong lòng liền bốc hỏa, mấy năm qua, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cùng giường chung gối cũng chỉ lần, nhưng ngờ tên khốn kiếp kia lại có thể biết ăn sạch , ngờ quan hệ của bọn họ lại biến thành như vậy!

      "Cậu muốn cho cậu!"

      Trương Tuệ hoàn toàn đau lòng, ba người phụ nữ nhăng cuội hồi, bên kia, Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng đến nhà giam, nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết thẩm vấn Huyết Sắc Tà Dương.

      Nhìn thấy Mạc Thiên Kình tới, vội vàng chào cái!

      "Bọn họ chịu sao?"

      Mạc Thiên Kình thản nhiên nhìn bọn họ cái, Huyết Sắc Tà Dương mắt lạnh nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, chỉ cần ánh mắt khiến Diệp Thần Băng phía sau phải rùng mình cái.

      Ánh mắt rất lạnh!

      "Vững như Bàn Thạch!"

      Thượng Quan Quân Triết có chút vui nhìn Huyết Sắc Tà Dương bị còng, thương thế ổn định, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn cứng rắn như cũ!

      Mạc Thiên Kình ngồi đối diện bọn họ, nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười lạnh.

      "Các người chống đỡ như vậy là hy vọng Nam Cung Tước tới cứu các người sao?"

      "Hừ. . . . . ."

      Huyết Sắc Tà Dương hừ lạnh, để ý tới .

      "Các nhìn Li na ! ta tới quyến rũ tôi, muốn đánh cắp cơ mật bị tôi bắt được, tuy nhiên ta trốn, các người có biết bây giờ ta thế nào ?"

      Mạc Thiên Kình vẫn chút để ý cùng bọn họ “ chuyện phiếm”.

      Sắc mặt Huyết Sắc Tà Dương có chút tò mò, nhưng ngay sau đó lại quay mắt .

      "Mạc Thiên Kình, muốn giết giết , hãy bớt nhảm !"

      Hôm nay bọn họ thua, còn gì để .

      "Ha ha, tôi phải là Nam Cung Tước, sao có thể giết các người liền giết, nếu như tùy tiện giết các người, vậy tôi có gì khác biệt Nam Cung Tước đâu!"

      "Hừ, Mạc Thiên Kình, đừng nghĩ lấy được bất cứ tin tức gì người chúng tôi."

      Huyết Sắc ngạo nghễ , Mạc Thiên Kình nhàn nhạt cười tiếng.

      "Bởi vì Lina để lộ ra vị trí Thiên Môn nên bị Nam Cung Tước giết chết!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn thấy thân thể chấn động bọn họ, tiếp.

      "Các người cảm thấy các người sống trong phòng giam cả đời Nam Cung Tước đến cứu các người sao, hoặc là, bởi vì sợ các người lộ ra tin tức, đến nơi này giết người?"

      Mạc Thiên Kình chậm chạp nhưng rất mạch lạc, quan sát thấy sắc mặt bọn họ tốt, biết mình trúng tâm của bọn họ.

      "Mấy năm nay, các người theo Nam Cung Tước cũng chẳng có gì tốt, nhiệm vụ hoàn thành có lẽ tưởng thưởng cho các người, nhưng bây giờ nhiệm vụ của hai người thất bại, thậm chí bây giờ tôi thả các người , các người cảm thấy liều mạng trở về còn có cơ hội sao? Nam Cung Tước tin tưởng các người chữ cũng tiết lộ sao?"

      Sắc mặt Huyết Sắc Tà Dương biến đổi càng thêm khó coi, nhưng vẫn lên tiếng.

      "Nam Cung Tước tàn bạo khát máu, buôn bán vũ khí, buôn lậu ma túy, hại biết bao nhiêu mạng người, chẳng lẽ ha người muốn cả đời bán mạng cho hạng người như vậy, khiến hai tay mình dính nhiều máu tươi hơn sao?"

      Mạc Thiên Kình biết lời của khiến bọn họ từ từ dao động, tin tưởng, ai cũng đều có chút lương tâm, chỉ là bị che mất mà thôi.

      Nếu như có thể, cho bọn họ cơ hội, nếu như thay đổi, đưa bọn họ ra công lý.

      "Đưa bọn họ về nhà giam, trông nom kỹ, khi nào suy nghĩ thấu đáo, tiếp tục thẩm vấn."

      Mạc Thiên Kình dặn dò mọi chuyện, rồi để cấp dưới áp giải bọn họ .

      ", quá tàn bạo rồi, em nhìn thấy sắc mặt bọn họ cũng thay đổi, miệng của quả lợi hại!"

      Nhưng biết tại sao khi gặp Ngọc Sính Đình, lại thay đổi được câu nào, Thượng Quan Quân Triết bổ sung thêm trong lòng.

      Mạc Thiên Kình nhìn cái, phớt lờ thèm quan tâm.

      phải dựa vào những thứ này ăn cơm, lợi hại tại sao có thể ngồi vững vàng ở chức thượng tướng.

      "Cái tên đòi tiền chuộc Sính Đình đưa đến đây chưa?"

      " đưa đến, vừa tình, em lập tức đưa tới, trông chừng rất kỹ!"

      Thượng Quan Quân Triết vội vàng , ra lệnh thẩm vấn phạm nhân!

    4. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 117: Đây là, vết hôn?

      " xin lỗi, là tôi sơ sót, hôm đó lưu manh gọi điện thoại đòi Thần Băng mười triệu tiền chuộc, tôi sợ chỉ có mình ấy, đến lúc đó chẳng những tốn tiền lại còn cứu được tôi ra ngoài, nên tôi dụ kêu Mạc Thiên Kình, hơn nữa cho biết Mạc Thiên Kình cho trăm triệu, may mắn là do ham tiền nên đồng ý, Mạc Thiên Kình mới có thể kịp thời cứu tôi ra ngoài!"

      Sính Đình đơn giản hóa mọi chuyện, muốn họ lo lắng, nếu để cho bọn họ biết mình liều chết quyến rũ tên lưu manh, cùng ta đọ sức, thiếu chút nữa chết trong tay , biết bọn họ phản ứng như thế nào.

      Diệp Thần Băng ngồi ở mép giường, nắm tay Sính Đình, nhìn cánh tay của quấn băng trắng dầy cộm, vẻ mặt áy náy.

      " xin lỗi, rất vô dụng, chuẩn bị tiền xong, nhưng vẫn có biện pháp cứu em ra ngoài!"

      Giờ phút này Diệp Thần Băng có quá nhiều áy náy, cảm thấy rất vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng bảo vệ được.

      "Sính Đình, nếu Mạc Thiên Kình cứu cậu, vậy tại sao cậu còn có thể bị thương, có phải xảy ra chuyện gì hay ?"

      Trương Tuệ cũng quan sát vết thương người , xem ra bị thương , nếu sao lại quấn băng dầy như vậy, hơn nữa còn phải nằm viện.

      Chỉ là người đàn ông này đúng là tệ, có thể tìm được căn phòng riêng tư như thế này ở trong bệnh viện, so với nhà trọ của còn tốt hơn, xem ra lai lịch .

      "Ha ha. . . . . ." Sính Đình cười gượng hai tiếng, lừa dối , " ra cũng có chuyện gì, tên đó lưu manh muốn giở trò khiếm nhã với tôi, cho nên liền đánh nhau, sau đó tôi bị đả thương!"

      "Cái gì, tên khốn kiếp kia muốn giở trò khiếm nhã với cậu!"

      Trương Tuệ lớn tiếng la ầm lên, mặt tất cả đều là lửa giận.

      Sính Đình gật đầu cái, liền nghe Trương Tuệ mắng câu thô tục.

      "Mẹ, đừng cho bà đây gặp lại , nếu thiến !"

      Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình nghe khỏi ho khan mấy tiếng, nhìn Sính Đình, Sính Đình cũng có chút ngoài ý muốn, xem ra cấp dưới của mình cũng bị lây tính tình nóng nảy của mình.

      "Trương Tuệ , đừng tục, bằng tìm được đàn ông !"

      Sính Đình giọng nhắc nhở, hai người đàn ông ngồi tại chỗ gật đầu tán đồng cái, Trương Tuệ nhìn Sính Đình, vẻ mặt khinh thường.

      "Nếu như đàn ông thích cậu, cho dù cậu là đồ bỏ ta cũng cậu, nếu thích, dù cậu có dè dặt thế nào, hiền thục dễ thương thế nào ta cũng nhìn cậu lấy cái!"

      cũng phải thiếu đàn ông, Sính Đình nghe cũng cảm thấy rất có lý, nếu quả thích người, cho dù người đó có khuyết điểm khắp người, cũng thích, nếu như thích, cho dù toàn thân đều là ưu điểm, cũng nhất định thích ta!

      "Cậu sai!" Sính Đình tán thưởng, nhìn hai người đàn ông bên cạnh sắc mặt tốt lắm, trong lòng càng thêm khẳng định câu này.

      "Diệp Thần Băng, và tên đó lưu manh có biết nhau ? Tại sao đối phương lại muốn bắt cóc Sính Đình, hơn nữa còn đòi mười triệu!"

      Bây giờ Mạc Thiên Kình suy nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này đơn giản, tại sao lại trùng hợp như thế, vừa đúng lúc bọn họ rời liền vào bắt cóc, hơn nữa người đối phương đòi tiền chuộc lại là Diệp Thần Băng .

      Nếu đúng như suy đoán của , còn hiểu, có thể cho rằng đối phương để mắt tới bọn .

      Dù sao trong khoảng thời gian này vẫn ở tại nhà Sính Đình, đối phương có thể biết được.

      Diệp Thần Băng lắc đầu, "Tôi cũng biết, tôi cũng rất buồn bực, tôi có người đối địch, cũng thiếu tiền ai, tại sao lại bị người ta đòi tiền chuộc!"

      Chẳng lẽ có tiền nên bị người ta để mắt tới, chỉ có khả năng này mới tương đối có lý.

      "Xem ra chuyện này phải đơn giản như vậy!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn Sính Đình, lại nhìn Trương Tuệ.

      "Tôi nghĩ chúng ta cần thiết phải hỏi tên lưu manh đó chút!"

      Ít nhất cũng phải hỏi để biết, giống như Sính Đình , nếu như người đàn ông kia quả phải là người đàn ông bắt cóc Sính Đình ra khỏi biệt thự, như vậy chuyện này đúng là đơn giản.

      "Hai người , tôi ở lại bảo vệ Sính Đình!" Trương Tuệ nhìn bọn họ, Mạc Thiên Kình nhìn , trong lòng tính toán rốt cuộc có đáng tin tưởng hay .

      "Ừ, cũng được, đợi tôi kêu Lão K và Thủy Nhi tới đây, người tôi thấy yên tâm!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , rồi cầm điện thoại gọi.

      "Thủy Nhi mười phút sau tới, Trương Tuệ , làm phiền !"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn Sính Đình, trong ánh mắt che giấu được lo lắng.

      " có việc gì, tạm thời em cũng có chuyện gì." Sính Đình nhìn Trương Tuệ, có chút cau mày.

      Mười phút sau, Thủy Nhi chạy tới bệnh viện, trong tay xách theo bình cháo gà, người mặc quần áorất thoải mái, che toàn thân khiến gió thổi cũng lọt!

      "Sính Đình, như thế nào, khá hơn chút nào , tôi mang cháo gà tới cho !"

      Thủy Nhi lạnh lẽo như thường ngày, nhiệt tình múc cháo gà cho Sính, tô cháo gà này phải mất mấy giờ mới nấu xong.

      Trương Tuệ nhìn Thủy Nhi ăn mặc như thế, khỏi cau mày.

      " mặc như vậy gió thổi lọt thấy nóng sao?"

      Mặc dù ở đây mở máy điều hòa khí, nhưng cũng cần mặc dày như thế này !

      Thủy Nhi có chút đỏ mặt, kéo khóa kéo ra, cần cổ trắng như tuyết lộ ra mấy vết hôn màu hồng, mặc dù nhiều giờ trôi qua, nhưng vẫn có thể thấy .

      "Đây là. . . . . . Vết hôn?"

      Trương Tuệ kinh ngạc trợn to hai mắt, ngay cả Diệp Thần Băng và Mạc Thiên Kình đứng bên cũng nhịn được chăm chú nhìn.

      " sai, tối qua tên Thượng Thượng Quan Quân Triết khốn kiếp kia nửa đêm mò vào cư nhiên cường bạo tôi, ở người tôi cắn loạn suốt đêm, bây giờ toàn thân tôi đau đớn khó chịu. Thượng tướng, Sính Đình, hai người làm chứng, chờ tôi bắt được tiểu tử thúi kia, xem tôi trừng trị ta như thế nào!"

      Thủy Nhi tức giận nắm chặt quả đấm, bóp quả đấm kêu lên răng rắc, tỏ vẻ phẫn nộ.

      Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng nhịn được rùng mình thay Thượng Quan Quân Triết, có chút lo lắng lần sau ta gặp lại người phụ nữ này, xảy ra tình huống như thế nào.

      "Tối hôm qua hai người rất điên cuồng!"

      Sính Đình có chút đỏ mặt, nhớ tới thanh mập mờ trong căn phòng cách vách tối hôm qua, bây giờ vẫn còn cảm thấy tim đập rộn lên, suy nghĩ chút cũng có thể cảm nhận được kích tình bên kia mạnh mẽ như thế nào.

      "Đúng, tối hôm qua nhất định phải bảy tám lần , nhìn cũng biết bị giày vò thành cái dạng gì rồi!"

      Quả đúng là đóa hoa hồng bị tàn phá.

      "Trương Tuệ , cậu đều còn chưa từng chạm qua đàn ông, sao cậu lại ràng như thế!"

      Sính Đình nhịn được lên tiếng, can đảm của Trương Tuệ càng ngày càng khiến Sính Đình bội phục, lại còn kinh nghiệm hơn so với .

      Trương Tuệ liếc mắt nhìn Sính Đình, "Bây giờ khắp nơi đều là phim A, Sính Đình cậu quên rồi sao, trước kia chúng ta tịch thu rất nhiều!"

      Lúc ấy chính cầm mấy cuốn về nhà thưởng thức, lần đầu tiên xem chảy máu mũi, quả đúng là nhiệt huyết sôi trào.

      Mạc Thiên Kình lập tức nhìn Sính Đình, chẳng lẽ trước kia cũng thường xem phim A, hay là có sở thích như vậy?

      Sính Đình tức giận trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình cái, " phải là muốn thẩm vấn cái tên thô bỉ đó sao? Còn ?"

      " thôi!"

      Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình , rồi xoay người ra cửa phòng, Mạc Thiên Kình dẵn dò mấy câu, rồi cũng rời !

      "Sính Đình, chẳng lẽ cậu với ta XXOO?"

      Trương Tuệ nhìn Mạc Thiên Kình rời , bát quái hỏi.

      "Nào chỉ là XXOO, thậm chí đứa bé cũng có rồi!" Thủy Nhi ở bên lành lạnh .

      Chương 118: Có tình khác?

      "Cái gì? Đứa bé?" Trương Tuệ hoàn toàn bị lời của Thủy Nhi làm cho chấn động, lớn tiếng la ầm lên, mắt sáng như đèn lồng, nhìn Sính Đình dám tin, hi vọng thấy lắc đầu, Sính Đình bị phản ứng của khiến có chút xấu hổ.

      Gật đầu cái, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình, vẫn rất khó tin tưởng trong bụng mình có em bé.

      "Trời ạ, tôi sắp điên rồi!"

      Trương Tuệ nhìn thấy gật đầu rất khó tin tưởng hét rầm lên, nhìn vẻ mặt từ mẫu của Sính Đình, cảm thấy trời sắp đổ mưa máu rồi !

      "Hỏng bét!" Thủy Nhi đột nhiên lớn tiếng hét rầm lên, Sính Đình và Trương Tuệ lập tức nhìn , hỏi.

      "Sao?"

      Bộ mặt Thủy Nhi như bị ăn mướp đắng, "Tối hôm qua tôi và Thượng Quan Quân Triết cũng có ngừa thai, chúng tôi có thể mang thai hay ?"

      cũng muốn mang thai, thời gian quý báu của mình còn chưa bắt đầu, muốn mang thai!

      " phải là hai người mang thai, mà là cậu mang thai!"

      Trương Tuệ rất khách khí cải chính, tại chỉ có bình tĩnh nhất, xem ra đàn ông phải đồ tốt, sau khi XXOO, bọn họ vui mừng giống như Thần Tiên, còn mình lại phải gánh vác chuyện mang thai trong lòng.

      Thủy Nhi nghe thấy sắc mặt đại biến, " vậy tôi nên làm cái gì? Tôi muốn mang thai a!"

      Thượng Quan Quân Triết, tên khốn kiếp kia, khắp nơi đều có phụ nữ, tại sao lại muốn bức , nhớ tới tối hôm qua giày vò cả đêm, liền nổi trận lôi đình.

      Sính Đình nhìn vẻ mặt tức giận của , cố gắng an ủi.

      "Thủy Nhi, ra mang thai cũng tồi a, sinh được bảo bảo cũng rất hoàn mỹ, nếu như cậu thích sinh cho Thượng Quan Quân Triết em bé, hơn nữa, với điều kiện của ta còn sợ thể dưỡng dục đứa bé sao?"

      Giống như , từng muốn có người nuôi bảo bảo, muốn nghĩ tới Mạc Thiên Kình, ngoại trừ việc đóng góp con tinh trùng, ngoài ra cũng cầu phải chăm sóc , đều do mình chịu đựng.

      " cũng phải!"

      Thủy Nhi hình như đón nhận ý kiến của Sính Đình rất nhanh, rồi lộ ra nụ cười hiểm tá ác.

      "Thượng Quan Quân Triết, dám cường bạo tôi...tôi sinh em bé, hành hạ chết , khiến còn chưa kết hôn đứa bé, để đứa bé hại chết , hành hạ chết ! Ha ha!" Nghĩ tới liền thấy vô cùng thoải mái!

      "Đúng, chính là như vậy, Mạc Thiên Kình cũng rất khốn kiếp, tôi còn chưa đồng ý, t XXOO tôi rồi, chờ sau khi tôi sinh bảo bảo xong, toi nhất định kêu bảo bảo hành hạ ta, để cho ta có thể lĩnh hội chút cái gì gọi là sống bằng chết." Đến lúc đó mang theo hai bảo bối bay mất, để cho ở đây đơn mình, tức chết !

      Hai người phụ nữ đều có suy tính riêng, Trương Tuệ nhìn thấy nhịn được sợ run cả người.

      "Hai người các cậu đúng là xấu xa!"

      Trương Tuệ nhịn được bật thốt lên , Sính Đình nhìn , cười hề hề.

      "Trương Tuệ , phải cậu nên cường bạo Diệp Thần Băng sao, đến lúc đó cũng có bảo bảo , tôi thấy ta cũng là cao thủ, đoán chừng đêm bảy tám lần thành vấn đề. . . . . ."

      "Chớ kéo tôi vào cùng ta!"

      Sính Đình vẫn chưa hết, Trương Tuệ lập tức quát bảo ngưng lại, người đàn ôngkia nhu nhu nhược nhược, vừa nhìn thấy cũng biết phải là mãnh nam.

      Người đàn ông của nhất định phải là mãnh nam, là mãnh nam phụ nữ đều thích.

      " muốn thôi vậy, chờ ngày nào đó tâm tình tôi tốt hơn chút, tôi thử lần, tối thiểu tên kia so với Thượng Quan Quân Triết còn sạch hơn nhiều!"

      Thủy Nhi nhớ tới tên lợn giống Thượng Quan Quân Triết khắp nơi lưu tình, trong lòng liền bốc hỏa, mấy năm qua, bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cùng giường chung gối cũng chỉ lần, nhưng ngờ tên khốn kiếp kia lại có thể biết ăn sạch , ngờ quan hệ của bọn họ lại biến thành như vậy!

      "Cậu muốn cho cậu!"

      Trương Tuệ hoàn toàn đau lòng, ba người phụ nữ nhăng cuội hồi, bên kia, Mạc Thiên Kình và Diệp Thần Băng đến nhà giam, nhìn thấy Thượng Quan Quân Triết thẩm vấn Huyết Sắc Tà Dương.

      Nhìn thấy Mạc Thiên Kình tới, vội vàng chào cái!

      "Bọn họ chịu sao?"

      Mạc Thiên Kình thản nhiên nhìn bọn họ cái, Huyết Sắc Tà Dương mắt lạnh nhìn Mạc Thiên Kình chằm chằm, chỉ cần ánh mắt khiến Diệp Thần Băng phía sau phải rùng mình cái.

      Ánh mắt rất lạnh!

      "Vững như Bàn Thạch!"

      Thượng Quan Quân Triết có chút vui nhìn Huyết Sắc Tà Dương bị còng, thương thế ổn định, mặc dù sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn cứng rắn như cũ!

      Mạc Thiên Kình ngồi đối diện bọn họ, nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười lạnh.

      "Các người chống đỡ như vậy là hy vọng Nam Cung Tước tới cứu các người sao?"

      "Hừ. . . . . ."

      Huyết Sắc Tà Dương hừ lạnh, để ý tới .

      "Các nhìn Li na ! ta tới quyến rũ tôi, muốn đánh cắp cơ mật bị tôi bắt được, tuy nhiên ta trốn, các người có biết bây giờ ta thế nào ?"

      Mạc Thiên Kình vẫn chút để ý cùng bọn họ “ chuyện phiếm”.

      Sắc mặt Huyết Sắc Tà Dương có chút tò mò, nhưng ngay sau đó lại quay mắt .

      "Mạc Thiên Kình, muốn giết giết , hãy bớt nhảm !"

      Hôm nay bọn họ thua, còn gì để .

      "Ha ha, tôi phải là Nam Cung Tước, sao có thể giết các người liền giết, nếu như tùy tiện giết các người, vậy tôi có gì khác biệt Nam Cung Tước đâu!"

      "Hừ, Mạc Thiên Kình, đừng nghĩ lấy được bất cứ tin tức gì người chúng tôi."

      Huyết Sắc ngạo nghễ , Mạc Thiên Kình nhàn nhạt cười tiếng.

      "Bởi vì Lina để lộ ra vị trí Thiên Môn nên bị Nam Cung Tước giết chết!"

      Mạc Thiên Kình lạnh nhạt , nhìn thấy thân thể chấn động bọn họ, tiếp.

      "Các người cảm thấy các người sống trong phòng giam cả đời Nam Cung Tước đến cứu các người sao, hoặc là, bởi vì sợ các người lộ ra tin tức, đến nơi này giết người?"

      Mạc Thiên Kình chậm chạp nhưng rất mạch lạc, quan sát thấy sắc mặt bọn họ tốt, biết mình trúng tâm của bọn họ.

      "Mấy năm nay, các người theo Nam Cung Tước cũng chẳng có gì tốt, nhiệm vụ hoàn thành có lẽ tưởng thưởng cho các người, nhưng bây giờ nhiệm vụ của hai người thất bại, thậm chí bây giờ tôi thả các người , các người cảm thấy liều mạng trở về còn có cơ hội sao? Nam Cung Tước tin tưởng các người chữ cũng tiết lộ sao?"

      Sắc mặt Huyết Sắc Tà Dương biến đổi càng thêm khó coi, nhưng vẫn lên tiếng.

      "Nam Cung Tước tàn bạo khát máu, buôn bán vũ khí, buôn lậu ma túy, hại biết bao nhiêu mạng người, chẳng lẽ ha người muốn cả đời bán mạng cho hạng người như vậy, khiến hai tay mình dính nhiều máu tươi hơn sao?"

      Mạc Thiên Kình biết lời của khiến bọn họ từ từ dao động, tin tưởng, ai cũng đều có chút lương tâm, chỉ là bị che mất mà thôi.

      Nếu như có thể, cho bọn họ cơ hội, nếu như thay đổi, đưa bọn họ ra công lý.

      "Đưa bọn họ về nhà giam, trông nom kỹ, khi nào suy nghĩ thấu đáo, tiếp tục thẩm vấn."

      Mạc Thiên Kình dặn dò mọi chuyện, rồi để cấp dưới áp giải bọn họ .

      ", quá tàn bạo rồi, em nhìn thấy sắc mặt bọn họ cũng thay đổi, miệng của quả lợi hại!"

      Nhưng biết tại sao khi gặp Ngọc Sính Đình, lại thay đổi được câu nào, Thượng Quan Quân Triết bổ sung thêm trong lòng.

      Mạc Thiên Kình nhìn cái, phớt lờ thèm quan tâm.

      phải dựa vào những thứ này ăn cơm, lợi hại tại sao có thể ngồi vững vàng ở chức thượng tướng.

      "Cái tên đòi tiền chuộc Sính Đình đưa đến đây chưa?"

      " đưa đến, vừa tình, em lập tức đưa tới, trông chừng rất kỹ!"

      Thượng Quan Quân Triết vội vàng , ra lệnh thẩm vấn phạm nhân!

    5. Mun_love

      Mun_love Well-Known Member

      Bài viết:
      1,394
      Được thích:
      327
      Chương 119: Cậu ta sao có thể là nội gian ?

      "Diệp Thần Băng , nên nhìn cho kỹ và cẩn thận, người này và vụ án bắt cóc Sính Đình có rất liên hệ rất lớn."

      Mạc Thiên Kình nghiêm túc dặn dò, Diệp Thần Băng gật đầu, rồi nhìn thấy người mặc áo tù nhân khoảng ba mươi mấy tuổi được đưa vào.

      Diệp Thần Băng liếc nhìn tên lưu manh đó, lúc nhìn thấy máu ứ đọng mặt nhịn được rùng mình cái, biết ngày đó bị đánh thành cái dạng gì, bây giờ mặt vẫn còn bầm giập như đầu heo!

      ", cảm thấy có tình sao?"

      Thượng Quan Quân Triết đứng ở bên, nhìn người đàn ông trước mắt, nhìn ra có bản lãnh gì mà vào được biệt thự để bắt cóc Sính Đình.

      "Tài liệu thẩm vấn đâu?"

      Mạc Thiên Kình để ý đến vấn đề của , nhàn nhạt hỏi, người phát tán ra vẻ uy nghiêm khiến Thượng Quan Quân Triết thu hồi vẻ cợt nhả.

      Diệp Thần Băng nhìn Mạc Thiên Kình cái, bị khí phách người làm cho rất khẩn trương.

      Thượng Quan Quân Triết vội vàng lấy hồ sơ của ra, Mạc Thiên Kình tùy ý lật xem, nhìn mặt tên lưu manh trước mắt còn chưa hết sưng.

      "Trương Mậu, còn nhớ tôi ?"

      Mạc Thiên Kình nhìn phạm nhân trước mắt, lạnh nhạt , giọng chút tâm tình gì, Trương Mậu lắc đầu.

      " nhớ !"

      Làm sao còn nhớ được, chỉ nhớ ngày đó thiếu chút nữa giết được cái con đê tiện đó rồi, ai biết con dao lại bị người ta đá văng ra, tiếp đó còn chưa nhìn thấy đối phương là ai bị đối phương hung hăng đánh trận.

      vất vả mới thấy người đó ngừng lại, nhưng sau đó lại chạy tới người khác, xuống tay còn ác hơn, đá liên hoàn người , thiếu chút nữa phá hủy hết toàn bộ xương cố người .

      " còn nhớ người phụ nữ bị bắt cóc ?"

      Mạc Thiên Kình tiếp tục hỏi, Trương Mậu ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn người đàn ông đối diện cái, lập tức bị ánh mắt sắc bén của làm sợ hãi cúi đầu.

      "Nhớ!" thanh còn hơn tiếng muỗi kêu, nếu biết người phụ nữ kia lợi hại như thế, cũng bắt cóc ta.

      ta đơn giản, chỗ dựa phía sau càng đơn giản, mỗi lần xuống tay đều hung ác.

      " bắt cóc ấy là vì tiền sao?"

      Trương Mậu gật đầu, "Đúng, tôi vì tiền!"

      Mạc Thiên Kình nheo lông mày, "Trước đây thiếu rất nhiều tiền nợ do đánh bạc, làm sao biết bắt cóc người phụ nữ kia có được nhiều tiền, có biết Diệp Thần Băng sao?"

      Trương Mậu ấp úng cúi đầu, lên tiếng.

      "Trương Mậu, có vợ con, chẳng lẽ phải muốn trở về đoàn tụ với họ sao? Thành khai báo, ra sức cải tạo để nhanh ra tù!"

      Mạc Thiên Kình đột nhiên lạnh giọng quát lên, Trương Mậu sợ hãi run cầm cập.

      Nghe , nhớ tới vợ con ở nhà, vội vàng thỉnh cầu.

      "Thưa trưởng quan, tôi thể , tôi mà , bọn họ giết vợ con tôi mất"

      thiếu khoản nợ cũng đủ liên lụy bọn họ, bọn chúng đồng ý, chỉ cần bắt cóc người phụ nữ kia, có được tiền, bọn chúng thả vợ con , nhưng phải giữ bí mật.

      " cảm thấy bọn họ tin tưởng được ? Tôi cho biết, chỉ có thể hợp tác với chúng tôi, mới có thể bảo đảm vợ con được bình an, cho chúng tôi biết, người ngày đó bắt cóc người phụ nữ kia có phải là hay , là ai bảo đòi tiền chuộc Diệp Thần Băng?"

      Ngôn ngữ sắc bén của Mạc Thiên Kình khiến Trương Mậu rất nhanh nhịn được, càng nghe , càng lo lắng cho an toàn của vợ con .

      "Trưởng quan, nếu tôi , có phải giúp tôi và vợ con tôi được an toàn hay , tôi còn cơ hội ra tù hay ?"

      Trương Mậu chỉ là tên cờ bạc, Mạc Thiên Kình vừa như thế, lập tức lựa chọn tin tưởng , dù sao những người đó cũng là những tên rất hung tàn, tàn bạo khát máu.

      "Ừ, chỉ cần khai báo thành , chỉ bị phạt tù, cũng còn cơ hội có thể ra tù!"

      Mạc Thiên Kình nghiêm túc .

      Trương Mậu nhìn bọn họ, rồi khai báo.

      "Tôi có thiếu sòng bạc mấy triệu với lãi suất rất cao, có tiền trả, cả ngày cũng bị bọn họ đuổi theo đòi nợ, vợ tôi suốt ngày ầm ĩ, con trai lại , bọn họ còn uy hiếp tôi, nếu như trả tiền mang vợ tôi bán làm “Gà”, đem con trai tôi bán cho người ta làm con nuôi để gán nợ.

      Đúng lúc tôi còn đường nào để , người đàn ông tìm tới tôi, đưa người phụ nữ đó giao cho tôi, còn cho tôi biết, chỉ cần gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng ta cho tôi rất nhiều tiền, ít nhất là mười triệu, đúng lúc tôi thiếu tiền, hơn nữa người kia cũng do người ta bắt tới, mọi chuyện sẵn sàng, cho nên tôi đồng ý!"

      Bây giờ Trương Mậu rất hối hận, tại sao lúc trước mình lại mượn tiền với lãi suất cao.

      Làm hại bây giờ biến thành như vậy, cũng biết tại vợ con thế nào, nhớ tới vợ mình, cảm thấy thấy thẹn với ta, kết hôn sáu năm rồi, mà chưa từng cho ta được ngày hạnh phúc.

      " còn nhớ hình dạng người kia như thế nào sao?"

      Mạc Thiên Kình lạnh lùng hỏi tiếp, quả nhiên là có tình, nếu phải do Sính Đình nhắc nhở, mình bỏ qua cho cái tên xấu xa kia!

      Trương Mậu suy nghĩ, trong đầu lên bóng dáng mơ hồ.

      " ràng lắm, người kia toàn thân mặc áo đen, chuyện có chút khàn khàn, đại khái cao như thế này!"

      Trương Mậu khoa tay múa chân, Mạc Thiên Kình cau mày, như vậy chẳng phải giống như mò kim đáy biển sao?

      " cần gấp, cứ từ từ suy nghĩ!"

      Mạc Thiên Kình khuyên nhủ, kêu Thượng Quan Quân Triết lấybút ra.

      " xem dáng ngoài của ta có gì đặc biệt?"

      Thượng Quan Quân Triết nhàn nhạt .

      "Khoảng 1m8, tóc đen, mắt rất có thần, lỗ mũi là như thế này, lông mày như thế này. . . . . ."

      Trương Mậu từ từ nghĩ, rồi khoa tay múa chân, Thượng Quan Quân Triết chậm rãi vẽ ra, khoảng hơn giờ, mới vẽ ra dáng người.

      " xem chút, giống hay ?"

      Thượng Quan Quân Triết bức hình do mình vẽ cho nhìn, Trương Mậu nhìn xong, chỉ vào mũi.

      "Mũi của rất cao, lông mày phải như vậy, là như thế này!"

      Trương Mậu cầm bút từ từ xoá và sửa, rồi lại xoá và sửa.

      " cũng có chút thiên phú đấy!"

      Thượng Quan Quân Triết có chút kinh ngạc, nhìn vẽ.

      Lại nửa giờ trôi qua, Trương Mậu đem bản vẽ giao cho .

      "Cũng có chút giống rồi!"

      Mạc Thiên Kình nhận bản vẽ, nhìn thấy người trong hình khỏi nhăn đầu lông mày.

      ", ta có vẻ giống Trương Vượng!"

      Mạc Thiên Kình gật đầu, chân mày nhíu chặt hơn, làm sao có thể?

      Trương Vượng? Chẳng lẽ Trương Vượng là nội gian?

      " xác định ?"

      Mạc Thiên Kình trầm giọng hỏi, Trương Mậu gật đầu, Mạc Thiên Kình cảm giác đầu mình đột nhiên rất đau.

      Sao lại có thể như thế, sao lại là Trương Vượng, nhớ lần trước, khi , Trương Vượng và Lão K cùng nhau đối phó với Hắc Lang, ta còn bị đạn bắn gây bị thương, sao ta có thể là nội gian?

      Mạc Thiên Kình muốn tin, nhưng bây giờ đặt ở trước mắt, có chút mơ hồ!

      "Trưởng quan, giúp tôi và vợ con tôi an toàn chứ?"

      "Yên tâm, chúng tôi đồng ý với làm được, tiếp tục suy nghĩ xem, người đó là người trong tấm hình này sao?"

      Thượng Quan Quân Triết cũng rất khó tin, Trương Vượng sao lại là nội gian?

      Trương Mậu nhìn lại mấy lần, sau đó gật đầu .

      "Ừ, chính là ta!"

      "Tốt nhất là nên ngẫm nghĩ cho kỹ, nếu nghĩ ra cái gì thông báo bọn họ bất cứ lúc nào cũng được!"

      Thượng Quan Quân Triết biết Mạc Thiên Kình khó mà tin được Trương Vượng chính là nội gian, xem ra bọn họ phải điều tra cho ràng!

      "Được!"

      Trương Mậu bị đưa về nhà giam, Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Thượng Quan Quân Triết, ra lệnh.

      "Cậu điều tra hành tung của Trương Vượng, xác nhận lại chút!"

      Tác giả: Tiểu Dã Áp

      Chương 120: Rất đau sao?

      ", có tin Trương Vượng là nội gian ?"

      Khi ra khỏi cửa nhà giam, Thượng Quan Quân Triết vẫn chưa từ bỏ ý định, có thế nào cũng dám tin, Trương Vượng lại là nội gian, nên biết rằng Trương Vượng nhập ngũ hơn mười năm rồi, có thể ít hơn Mạc Thiên Kình bao nhiêu.

      Ba người bọn họ cũng coi là em tốt mấy lần vào sinh ra tử, bây giờ đột nhiên ta có thể là nội gian, làm thế nào cũng có chút thể tiếp nhận.

      Mạc Thiên Kình cau mày, ngồi lên xe, " ra tôi cũng tin này, nhưng cậu cũng biết chúng ta làm nghề này, nếu như điều tra chân tướng, đến lúc đó khiến rất nhiều người chết oan!"

      Thượng Quan Quân Triết mím chặt làn môi mỏng, chuyện này quả rất khó xử lý, kêu thăm dò hành tung của Trương Vượng, nếu điều tra ra cái gì, có thể tự tay giết chết người em vào sanh ra tử sao?

      "Chúng ta về bệnh viện trước !"

      còn phải hỏi Sính Đình, có lẽ còn có thêm được chút đầu mối.

      Vùng ngoại ô thành phố X, trong biệt thự xa hoa nằm lập, thiếu phụ xinh đẹp ngồi ghế sa lon, vẻ mặt đầy đau đớn, người đàn ông tuấn dật ngồi ở bên, nhìn người vợ khó chịu, mặt tất cả đều là vẻ lo âu và đau lòng.

      "Trinh Tử, rất đau sao?"

      Nam Cung Tước thương đỡ người vợ dù đau cũng lên tiếng, chỉ cắn chặt cánh môi, mang thai mười tháng, hôm nay con của ta sắp ra đời rồi !

      Trinh Tử gật đầu, bàn tay bám chặt vào tay ta, mặt tràn ngập đau đớn.

      "Đừng rời khỏi em!"

      tại cái gì cũng cần, chỉ cần chồng ở bên cạnh mình.

      "Yên tâm, rời em!"

      Nam Cung Tước ôm vợ, nhìn bác sĩ đứng ở bên dặn dò.

      "Lập tức chuẩn bị, lát nữa phu nhân sinh con!"

      "Dạ!"

      Bác sĩ kia vội vàng vào, cũng biết nếu mình chỉ cần sơ ý chút, rất có thể chết trong tay người đàn ông này.

      Bởi vì trong tin đồn, ta rất khát máu, rất bạo lực!

      "A! Đau quá!"

      Trinh Tử đau đớn hét rầm lên, nắm chặt tay ta, đau đến sắp chết rồi!

      "Lý Băng, sao ấy lại đau như thế này?"

      Nam Cung Tước nhìn thấy vợ mình đau đớn như thế, lập tức gầm lên, Lý Băng bị ta rống khiến giật cả mình.

      "Phụ nữ sinh con đều như vậy!"

      Làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà đau, Lý Băng cảm giác ngay cả chân của mình cũng có chút run rẩy, nếu phải mình bị ép tới đây, có thế nào cũng tới.

      "Tước, em đau quá!"

      Trinh Tử đau đớn sắc mặt tái nhợt, nắm chặt cánh tay Nam Cung Tước, mồ hôi tuôn đầm đìa.

      Nam Cung Tước ôm vào trong nhà, nhìn Lý Băng ra lệnh.

      "Lập tức nghĩ biện pháp lấy đứa bé ra, để Trinh Tử đau, nếu chết !"

      Nam Cung Tước lạnh lùng ra lệnh, Lý Băng sợ hãi thiếu chút nữa té ngã, liền vội vàng tới kiểm tra, may mắn, tử cung mở, có thể sống rồi.

      "Môn chủ, ngài có thể ra ngoài ? Phụ nữ sinh con, đàn ông nên ở chỗ này!"

      Lý Băng giọng hỏi, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Tước liếc tới sợ hãi rung mình còn dám hé răng.

      "Mau làm !"

      Lý Băng vội vàng cúi đầu kiểm tra, sau khi thở hơi sâu, bèn cởi quần Trinh Tử ra, mở rộng đùi của , kêu chống lên.

      "Phu nhân, thử chút, xem có thể sinh được ?"

      Lý Băng xoa xoa mồ hôi lạnh trán, mình đỡ đẻ bao nhiêu đứa bé, nhưng đối mặt với khí áp bức như thế này là lần đầu tiên, nên ngừng lau mồ hôi, giọng cũng có chút run rẩy.

      "A! !" Trinh Tử đau chết sống lại, liên tiếp hét lên, khủng khiếp như heo bị chọc tiết, Nam Cung Tước nắm tay của , gương mặt đẹp trai lên vẻ đau lòng.

      "Trinh Tử, sợ, ở bên em!"

      Cho tới bây giờ Nam Cung Tước cũng biết sinh con lại khổ sở như vậy, nhìn thấy đau đớn như thế, ta hối hận vì để mang thai.

      "Phu nhân, nghe lời dặn của tôi. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, sau đó dùng lực!"

      Lý Băng tỉnh táo dặn dò, Trinh Tử nghe lời của ta, cảm thấy tử cung giống như bị xé ra, luồng nóng bỏng từ nơi đó chảy ra.

      "Phu nhân cố gắng lên, đầu của đứa bé ra!"

      Lý Băng vội vàng kêu lên, Trinh Tử cắn môi, dùng hết hơi sức toàn thân, "A! !"

      "Oa! ! !"

      "Sinh rồi, sinh rồi! Là công chúa!"

      Lý Băng xong, vội vàng cắt rốn, tắm rửa sạch cho bảo bảo, bàn tay Nam Cung Tước nắm tay Trinh Tử đột nhiên nới lỏng, gương mặt đẹp trai vì câu “công chúa” kia trở nên lạnh lùng.

      Trinh Tử nhìn thấy vẻ mất mát mặt ta, trái tim đau đớn từng hồi.

      ta quan tâm trai hay , nhưng bây giờ là con , mặt ta lên vẻ lạnh lùng, vậy là có ý gì?

      Lý Băng vừa tắm rửa sạch cho bảo bảo, vừa len lén liếc nhìn phản ứng của họ.

      "Tước, mừng sao?"

      Trinh Tử có chút suy yếu, thanh rất , cũng biết ta phải là , cũng biết ta rất muốn sinh cho ta đứa con trai, thừa kế nghiệp của ta.

      Nhưng khi nghe mình sinh con lại thở phào nhõm, tối thiểu con có thể thoát khỏi cuộc sống tràn đầy giết chóc, máu tanh đó.

      Nam Cung Tước nhìn thấy ưu thương mặt , nhàng vuốt ve mặt .

      " có, chỉ cần là em sinh ra, đều thích!"

      "Là sao?"

      Trinh Tử nhìn , lời của người đàn ông này có thể tin tưởng mấy phần, ta , mấy năm nay ta đúng là rất , nhưng khi ta vừa nghe được giới tính đứa bé sắc mặt đau đớn và vui, có thể nhìn thấy!

      "Ừ, em nghỉ ngơi !"

      Nam Cung Tước lạnh nhạt , tới nhìn đứa bé.

      Trinh Tử cảm giác khí người mình như bị rút rồi, ta quan tâm đến đứa bé nhiều hơn so với .

      , đến tột cùng là , hay là đứa bé!

      Trinh Tử cảm giác mình rất uất ức, gả cho , mặc dù trải qua những ngày sống trong nhung gấm, nhưng hoàn toàn có tự do, muốn đâu, ta cũng kêu đám hộ vệ cùng , muốn mình yên tĩnh cũng được.

      Giờ giờ phút phút đều bị ta giám sát.

      "Gân cốt của em bé cũng tệ, nếu dạy dỗ tốt, sau này cũng có thể trở thành người nối nghiệp của tôi!"

      Nam Cung Tước lạnh lùng , nhìn con khỏe mạnh khác thường tốt, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút vui mừng, hoàn toàn để ý đến vợ mình khi nghe thấy những lời này sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

      "Tước, muốn cho đứa bé kế thừa nghiệp của sao?"

      ta là lão đại của Hắc bang, vậy con ta cũng phải cả đời trải qua những ngày tháng gió tanh mưa máu sao?

      Nam Cung Tước ngay cả đầu cũng quay lại, "Đó là đương nhiên, con của Nam Cung Tước, cho dù là trai hay , đều phải kế thừa nghiệp của tôi, trừ phi nó là phế vật!"

      Nếu là phế vật, vậy xứng làm con của Nam Cung Tước !

      Tàn bạo khát máu là bản tính của , giành giật cướp đoạt là sức mạnh của , Trinh Tử nghe , sắc mặt trở nên tái nhợt, rất yếu ớt.

      "Tước, nếu có khả năng, tôi muốn dùng tính mạng của tôi đổi lấy cuộc sống an bình cho con mình!"

      Trinh Tử lẩm bẩm , khóe mắt sớm rơi đầy lệ, Nam Cung Tước xoay người, nhìn dung nhan tái nhợt đầy lệ của , tới trước mặt , nhàng vuốt ve.

      "Trinh Tử, em muốn gì?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :