1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 119: Chọc giận tổng giám đốc phải là chuyện đùa (4)

      Đương nhiên ngoài Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ là bạn bè, còn có lần trước cả Trần Vũ Tịch cũng thấy màn kia.

      Rất ít khi nhìn thấy Ngạo Dạ Phong nôn nóng lo lắng như thế, Thẩm Thiên Dật nhíu mày cái:

      - Trễ thế này mới đến công ty, phải phong cách của cậu nha, đâu?

      - có việc gì! - Ngạo Dạ Phong ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu đều là hình ảnh trong phòng làm việc của Ngô Duẫn Kỳ. Tên khốn kia, chắc nghiêm túc chứ, tại sao ta lại muốn Vũ Tịch? Tới cùng giữa bọn họ xảy ra chuyện gì?

      Chẳng lẽ Trần Vũ Tịch và ta. . . . . . Ngạo Dạ Phong vèo cái đứng dậy, cầm áo khoác lên ra ngoài phòng làm việc.

      - Này. . . . . . Ngạo Dạ Phong cậu muốn đâu?

      - Đến trường học!

      Thẩm Thiên Dật vốn muốn hỏi cậu ta chút về Trần Vũ Tịch hôm nay, tại sao lại mất hứng như vậy, vẫn còn chưa kịp mở miệng, cậu ta mình rồi! Hôm nay thái độ của Ngạo Dạ Phong khác thường.

      Nhìn bóng lưng Ngạo Dạ Phong rời , người này xem ra là nghiêm túc, chẳng qua biết rốt cuộc chính cậu ta có nhận thấy được hay .

      Xe thể thao màu đỏ vô cùng chói mắt, ngừng lại trước cổng trường học Hào, hai tay Ngạo Dạ Phong nắm tay lái ngồi ở chỗ tài xế, nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, đột nhiên cảm thấy mình có phần giải thích được, tới đây làm gì?

      Chẳng lẽ muốn chất vấn quan hệ giữa Trần Vũ Tịch và người đàn ông kia?

      Muốn hỏi hôm qua bọn họ xảy ra chuyện gì? đâu? Tại sao người đàn ông kia lại với như vậy?

      Nhưng, tại sao muốn hỏi chuyện này, tại sao lo lắng những thứ này? Chẳng qua Vũ Tịch chỉ là vợ chưa cưới danh nghĩa cuả , chưa bao giờ có ý nghĩ biến Vũ Tịch thành người của mình.

      Ngạo Dạ Phong khẽ thở dài cái, khỏi động xe, lại giẫm lên chân ga, pằng, Ngạo Dạ Phong dùng sức đập tay lái cái, rút chìa khóa ra chạy thẳng vào trường trung học Hào.

      Lúc , khóa học buổi sáng vừa kết thúc.

      Trần Vũ Tịch bị Ngô Kỳ quấn cả buổi sáng, cả buổi trưa có hai tiết học của Đường Dật, cũng nghe , vẫn bị Ngô Kỳ hỏi, về chuyện hôn ước của và Ngạo Dạ Phong.

      Trần Vũ Tịch bị hỏi đến sắp đau đầu.

      - Vũ Tịch, cậu cho tớ biết nhanh lên, đến cùng là giữa cậu và Ngạo Dạ Phong có chuyện gì xảy ra? Cậu và ta sao? Tại sao lại là vợ chưa cưới?

      Trần Vũ Tịch nhịn buổi sáng rồi, vẫn luôn mở miệng, đến bây giờ là giới hạn của .

      Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy Đường Dật từ bên tới.

      Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, khẽ cúi đầu.

      - Thầy Đường khoẻ! - Ngô Kỳ ngọt ngào tiếng.

      Đường Dật liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, sau đó khẽ mỉm cười:

      - Các em khoẻ, Vũ Tịch em viết văn rất tốt, bảng tin cuối tuần do em phụ trách.

      - Vâng, em biết thưa thầy Đường! - Trần Vũ Tịch , quả nhiên đến bây giờ vẫn thể quên được tình cảm trước kia.

      Mặc dù biết Đường Dật có bạn , hơn nữa biết bọn họ nhanh chóng kết hôn, nhưng thút thắt đó trong lòng, vẫn mở ra được. Thấy vẻ mặt có gì đáng kể của Đường Dật đối với , Trần Vũ Tịch cảm thấy mình và cách nhau càng ngày càng xa.

      Loại cảm giác này luôn khiến khỏi buồn bực, nhưng khi biết Đường Dật có vị hôn thế, cũng cảm thấy khổ sở, nếu như thích Đường Dật như vậy, phải nên vô cùng mất mác mới đúng. Nhưng rốt cuộc chuyện gì xảy ra đây?

      - Vũ Tịch! – đỉnh đầu truyền đến tiếng Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Ngạo Dạ Phong.

      - Sao lại ở đây? - kinh ngạc nhìn !


      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 120: Thôi , ghen vì em? (1)

      Ngạo Dạ Phong nhìn Đường Dật, lạnh lùng :

      - có việc tìm em!

      - Oa oa ~~ vị hôn phu tới cửa tìm, canh chừng là chặt nha! - Ngô Kỳ dùng cánh tay đẩy Trần Vũ Tịch cái, giọng , sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Ngạo Dạ Phong - Là Dạ Phong phải , vẫn hay nghe Vũ Tịch nhắc tới , vừa đúng lúc thời gian nghỉ trưa rất dài, có thể mang Vũ Tịch ra ngoài ăn cơm.

      - Ngô Kỳ. . . . . . - Trần Vũ Tịch nhíu mày, lúc này muốn cùng với Ngạo Dạ Phong.

      - Nếu vậy, Vũ Tịch chuyện bản tin do em phụ trách, thầy trước! - Đường Dật khẽ mỉm cười xoay người rời .

      - Này, em cũng ăn cơm trước. - Ngô Kỳ khẽ mỉm cười với Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch, cho Trần Vũ Tịch có cơ hội chuyện, xoay người chạy mất.

      Ngạo Dạ Phong gì, bắt lấy tay Trần Vũ Tịch ra ngoài.

      Cảm thấy cành tay nặng xuống, Trần Vũ Tịch tránh ra lui về phía sau mấy bước, xa xa nhìn , Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Trần Vũ Tịch.

      - Em sao vậy? Vẫn còn tức giận?

      - Tôi rồi, tôi rút lại lời ngày đó cho nên cũng cần phải tức giận. Chẳng qua tôi thấy thực tế mà thôi, có lời gì ở chỗ này là được rồi. - Trần Vũ Tịch thản nhiên , nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào khuôn mặt cả, nếu như là của quá khứ, nhất định lên đạp cho mấy cái, sau đó mắng Ngạo Dạ Phong rồi bỏ .

      Lúc Ngạo Dạ Phong tới đón Trần Vũ Tịch thời điểm, đều chỉ chờ ở cổng trường học, đột ngột xông vào trường học tìm như vậy, vẫn là lần đầu tiên. Trần Vũ Tịch nhìn ánh mắt do dự của Ngạo Dạ Phong, lại mở miệng :

      - Rốt cuộc có chuyện gì? Có cần thiết phải trực tiếp tới trường học sao? Về nhà thể à?

      Trần Vũ Tịch tò mò là có chuyện gì.

      Lúc này học sinh trong phòng học hết còn nhiều lắm, trong hành lang cũng chỉ có hai người bọn họ. Ngạo Dạ Phong nhàn nhạt thở dài, lùi về phía sau tựa vào tường, đốt điếu thuốc.

      Trần Vũ Tịch ngẩn ra:

      - cũng hút thuốc lá? - Đây là lần đầu tiên thấy Ngạo Dạ Phong hút thuốc lá, khỏi thấy hơi kinh ngạc.

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch, ánh mắt mang theo dịu dàng. Ngạo Dạ Phong như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Ngạo Dạ Phong nhả ra hơi khói dài;

      - Có phải trước kia em và người đàn ông kia có quen biết?

      - Hả? Người đàn ông nào, Trần Vũ Tịch hiểu.

      - Còn ai nữa, chính là người bắt em vào ngày hôm qua.

      Trần Vũ Tịch nhíu mày:

      - Ngạo Dạ Phong, tới đây là vì muốn hỏi chuyện này sao? Lần đầu tiên tôi phát ra cũng là người trì độn. Chắc là giờ mới phản ứng kịp rằng hôm qua tôi và người đàn ông kia ở cung chỗ

      - Xin lỗi, hôm qua kịp tìm em, em sao chứ? - Ngạo Dạ Phong dịu dàng khiến lòng của Trần Vũ Tịch nổ ra tiếng động lớn.

      Hôm qua quyết định buông xuống, xây dựng bỏ ngoài tốt gói mình lại, nhưng lại bù được ánh mắt dịu dàng của .

      Trần Vũ Tịch tránh ánh mắt của Ngạo Dạ Phong, nhàn nhạt oh tiếng:

      - có việc gì! ta lằm gì tôi!

      Nhìn vẻ mặt Trần Vũ Tịch, nhất định là biết chuyện hôm qua giữa và Dụ Khả Hân trồi.

      - Dụ Khả Hân biết người kia, có điều. . . . . . - Đáng chết, tại sao lại muốn giả thích mọi chuyện với cái tiểu nha đầu này.

      - cần , tôi biết , các người lại ở cùng nhau rồi. - Trần Vũ Tịch thản nhiên , điểm này sớm nghĩ thông suốt, sau đó lại oai phong lẫm liệt :

      - Cũng có gì, dù sao ấy cũng là người thích nhất, có thể ở chung chỗ với người trong lòng là chuyện rất hạnh phúc. Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, anhkhông cần thiết phải giải thích chuyện này với tôi.

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 121: Thôi , ghen vì em? (2)

      Ngạo Dạ Phong cười tiếng, nghĩ rằng Trần Vũ Tịch vậy, nghiêng đầu nhìn :

      - phải em là em thích sao? Chẳng lẽ em muốn theo đuổi ? Dễ dàng buông tha hạnh phúc của mình như vậy phải là phong cách của em nha!

      Sắc mặt Trần Vũ Tịch trầm xuống, Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt nhìn , khóe miệng nâng lên chút ý cười. Tại sao mỗi lần vừa chuyện với Ngạo Dạ Phong lại có kích động muốn đánh ta.

      - đừng tự bản thân mình quá, cái thế giới này cũng phải chỉ có mình là đàn ông, hơn nữa lại là người kém cõi như thế. Có nhiều người muốn theo đuổi tôi đấy, cần thiết phải treo cổ mình thân cây của , tầm nhìn của tôi rất xa rộng.

      Chẳng qua Trần Vũ Tịch chỉ muốn chuyện tự nhiên chút, bất kể nội tâm rối rắm đến cỡ nào, đều muốn thể tự nhiên trước mặt Ngạo Dạ Phong, bởi vì cần suy nghĩ cũng biết, Ngạo Dạ Phong nhất định lựa chọn Dụ Khả Hân, hơn nữa khẳng định chắc chắn bị Ngạo Dạ Phong cự tuyệt.

      Mặc dù chút khó chịu, có điều muốn nhận thức , nhất định loại cảm giác này nhanh chóng biến mất theo thời gian.

      Tuy nhiên chỉ câu thuận miệng lại làm cho sắc mặt của Ngạo Dạ Phong trầm xuống lần nữa, biểu cảm lạnh nhạt nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Cũng bao gồm cả người đàn ông kia chứ?

      Trần Vũ Tịch đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, câu rất bình thường sao lại làm cho cảm thấy nó tràn đầy ghen tức.

      - Ngạo Dạ Phong, hôm nay có phải uống lộn thuốc hay . Sao mở miệng ngậm miệng đều là người đàn ông kia. Ngược lại tôi còn muốn hỏi , rốt cuộc với ta có quan hệ như thế nào? Hình như mỗi lần ta bắt tôi đều là vì .

      - gì với em ?

      Nhớ tới hôm qua lúc đứng ở bờ biển cùng Ngô Duẫn Kỳ, loại ánh mắt trống vắng vô biên đó làm cho lòng Trần Vũ Tịch có chút để ý:

      - có!

      - Trước kia hai người quen biết?

      Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn lần nữa:

      - Tôi thấy hôm nay có vấn đề. Nếu tôi biết ta, cho rằng ta bắt cóc tôi sao? Nếu tôi biết ta, cho rằng ta thiếu chút nữa là giết chết tôi sao? Vấn đề này phải là chuyện quá ràng sao?

      Ngạo Dạ Phong đột nhiên cau mày, thầm cười khổ, quả nhiên tới trường học tìm Trần Vũ Tịch là do mình quá kích động, từ khi nào mình trở nên ngây thơ như vậy.

      - có việc gì rồi! - Ngạo Dạ Phong đưa tay sờ soạng phen đầu Trần Vũ Tịch. Tóc ngắn của Trần Vũ Tịch bị làm rối – Sau này nhớ cách xa người đàn ông đó chút, còn nữa tiếp tục đón em giờ tan học, bất kể là đâu đều phải trước với !

      Ngạo Dạ Phong đột nhiên dịu dàng, nhất là bàn tay to lớn mềm mại vuốt ve đầu kia, cái loại nhiệt độ đó, làm tan chảy vỏ ngoài bao bọc mình của Trần Vũ Tịch.

      - . . . . . . tới đây chỉ để chút chuyện này? - Trần Vũ Tịch kinh ngạc nhìn bóng dáng của Ngạo Dạ Phong xoay qua chỗ khác. Dĩ nhiên biết sáng hôm nay Ngạo Dạ Phong tìm Ngô Duẫn Kỳ.

      - Ừ! - Ngạo Dạ Phong cũng cảm thấy mình đột nhiên dịu dàng là có chút kỳ quái, cũng muốn Trần Vũ Tịch bị làm sao, nhưng lại sợ cái tiểu nha đầu đơn thuần này suy nghĩ lung tung, quay đầu lại cười xấu xa tiếng - Dù thế nào cũng phải có trách nhiệm đối với em. Nếu em tự nhiên bị tên đàn ông khác lừa mất, ông nội mắng chết. Cho nên, trước khi chúng ta hủy bỏ hôn ước, em cũng phải phối hợp chút, đừng làm khó xử.

      Bàn tay bé của Trần Vũ Tịch chặt nắm, khỏi nổi giận, ra là sợ cản trở, còn đặc biệt chạy tới chút chuyện này. sớm biết, hạng người như Ngạo Dạ Phong hoàn toàn đnags để thích.

      - thôi, bây giờ phòng ăn trong trường học hẳn là có cơm, dẫn em ra ăn chút gì đó. - Ngạo Dạ Phong thản nhiên , trực tiếp ra ngoài.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DQĐ)

      Chương 122: Thôi , ghen với em? (3)

      Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy bụng hơi đói rồi, dù sao đối với loại người như Ngạo Dạ Phong cũng hoàn toàn cần phải khách khí. Sau đó theo ta cùng xuống lầu.

      Ngạo Dạ Phong tìm nhà hàng rất được, ở chỗ ít người tìm vị trí ngồi xuống.

      Bởi vì lái xe thể thao tới cho nên coi như đường hơi xa chút nhưng thời gian vẫn kịp.

      Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch ăn như hổ đói, Ngạo Dạ Phong cười nhạt tiếng:

      - Con như em cũng có người thích sao, là kỳ lạ! Những người muốn theo đuổi em kia có phải đầu óc đều có vấn đề hay ?

      Trần Vũ Tịch ngẩng đầu lạnh lùng liếc cái, trong miệng vừa nhai gì đó vừa lẩm bẩm :

      - Trong mắt tôi, cũng giống tôi khá hơn chút nào, nhưng vẫn có rất nhiều người thích . Có câu , củ cải rau xanh ai cũng có sở thích riêng, chẳng qua. . . . . .

      Trần Vũ Tịch dừng lại nhìn Ngạo Dạ Phong:

      - Kiểu người như là kiểu đàn ông mà phụ nữ thể buông tha nên trải nghiệm qua cảm giác như vậy, vì tình quá phù phiếm, tùy ý dùng xấp tiền giấy cũng có thể mua được. Tôi là nên đồng tình hay là cần phải cười nhạo đây!

      Thái độ Ngạo Dạ Phong đối với Trần Vũ Tịch chút cũng thèm để ý, tay chống cằm, chống bàn, nhìn chằm chằm hạt cơm khóe miệng Trần Vũ Tịch:

      - Em sai rồi, phải là bỏ qua phự nữ ngực lớn, mẫu người như em đương nhiên có trong phạm vi suy xét của , cho nên em cũng thể trải nghiệm qua tâm tình của .

      Cơm trong miệng Trần Vũ Tịch thiếu chút nữa phun vào mặt Ngạo Dạ Phong. dùng sức nuốt cái, phần cơm nghẹn lại trong cổ họng. Nhìn mặt Trần Vũ Tịch đỏ lên, Ngạo Dạ Phong đột nhiên hoảng sợ, cuống quít cầm lấy nước ở bên đưa cho .

      Đến khi Trần Vũ Tịch uống hơn phân nửa ly nước mới vỗ ngực lâu thở phào nhõm.

      Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ của , nhịn được nở cười khanh khách. thể thừa nhận, lúc chung với Trần Vũ Tịch, bất kể là gây gổ hay đánh nhau, tâm trạng của luôn là vui vẻ.

      lúc Trần Vũ Tịch muốn phản bác Ngạo Dạ Phong, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Thiên Dật cười về bên này.

      - ra hai người cũng ở đây! - Thẩm Thiên Dật ngồi xuống bên cạnh.

      Ngạo Dạ Phong dừng lại:

      - Sao cậu cũng ở đây?

      - Ra ngoài đãi bạn ăn bữa cơm, ngờ có thể gặp được hai người. Đúng rồi, còn chưa hỏi cậu, rốt cuộc sáng nay xảy ra chuyện gì? Tôi vẫn chưa bao giờ thấy bộ dạng kia của cậu đấy. - Thẩm Thiên Dật nhìn Ngạo Dạ Phong, nhớ tới chuyện hồi sáng. Ngạo Dạ Phong trong phút chốc giận tái mặt.

      Trần Vũ Tịch chớp to mắt

      - Sáng nay làm sao?

      Thẩm Thiên Dật vừa muốn chuyện, bị Ngạo Dạ Phong ngăn lại:

      - Thẩm Thiên Dật, cậu ở trước mặt Vũ Tịch qua chuyện gì của tôi, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu còn muốn tiếp?

      câu này quả nhiên hiệu nghiệm, Thẩm Thiên Dật cười ha ha, ngồi yên chỗ ngồi, hề gì nữa.

      - Cậu phải cảm thấy cậu ở đây rất chướng mắt sao? Cậu cần tiếp bạn cậu? - Ngạo Dạ Phong miễn cưỡng nhìn Thẩm Thiên Dật.

      Thẩm Thiên Dật theo bản năng nhìn thoáng qua chỗ trống cách đó xa cái, nhíu mày:

      - ấy rồi! - Thẩm Thiên Dật hiếm khi mời phụ nữ ăn cơm, mặc dù sớm có ý định mời Lục Giai ăn cơm nhưng vẫn do dự mất mấy ngày.

      chưa bao giờ có bộ dạng đó ở trước mặt những người phụ nữ khác, có lẽ là bởi vì quá để ý nên mới muốn tùy tiện đối xử với giống như đối xử với các khác.
      Nhưng cơm mới ăn được nửa, Lục Giai nhận điện thoại, tiếp theo là câu trong công ty có chuyện, đứng dậy rời .

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 123: Thôi , ghen vì em? (4)

      Thẩm Thiên Dật biết bình thường có thể được làm việc ở công ty cao cấp là hết sức đơn giản. Trong thế giới của Lục Giai, công việc mãi mãi là vị trí số , cho nên ngăn cản .

      Lúc Thẩm Thiên Dật nhàm chán đứng dậy muốn mới phát , Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong cùng ăn cơm ở bên này.

      - hâm mộ hai người nha! Tôi cũng muốn có vị hôn thê như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể buộc vào bên cạnh là tốt rồi. - Thẩm Thiên Dật cười nhàn nhạt mà .

      - Nếu cậu là tôi, nhất định cậu như vậy! Cậu cảm thấy ấy giống con sao?

      Lời của Ngạo Dạ Phong vừa dứt, Trần Vũ Tịch cước đạp tới, kêu thảm tiếng, cau mày ôm bắp chân của mình.

      Trần Vũ Tịch liếc cái, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thiên Dật:

      - Là xinh đẹp hôm nay nhờ xe phải , có phải thích người ta ? Đặc biệt mời ăn cơm.

      Thẩm Thiên Dật nhìn vẻ mặt khổ sở Ngạo Dạ Phong, nhìn Trần Vũ Tịch, nhàn nhạt thở dài:

      - Có thể là tình đơn phương rồi.

      - Thẩm Thiên Dật, cậu có người trong lòng rồi hả? hay giả? - Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên nhìn cậu ta. Mặc dù Thẩm Thiên Dật là người chín chắn trong ba người bọn họ, người ngoài nhìn vào cũng cho rằng cậu ta dính vào chuyện gì nhưng Thẩm Thiên Dật là ai, trong lòng Ngạo Dạ Phong ràng nhất.

      Thẩm Thiên Dật liếc Ngạo Dạ Phong:

      - chuyện với cậu từ lúc nào cần dùng đến đại não rồi, tôi thích người, rất kì lạ sao? lại phải cậu cũng có người trong lòng đó sao, để ý người ta như vậy, ngay cả bản thân cũng biết . - Thẩm Thiên Dật Trần liếc mắt nhìn Vũ Tịch.

      Ngạo Dạ Phong thu lại nụ cười.

      Trần Vũ Tịch cúi đầu tránh khỏi ánh mắt của hai người. Trong lời Thẩm Thiên Dật là chỉ Trần Vũ Tịch, nhưng lúc này Trần Vũ Tịch nghĩ đó là Dụ Khả Hân.

      lúc ba người chuyện phiếm, đột nhiên đàn ông lạ xuất trước mặt bọn họ, trong tay cầm bó hoa hồng to. Đóa hoa kiều diễm ướt át, tôi nghĩ hẳn mọi đều thích, dĩ nhiên tuyệt đối bao gồm cả Trần Vũ Tịch.

      - Xin hỏi, ngài là tiểu thư Trần Vũ Tịch sao?

      Trần Vũ Tịch ngừng lát:

      - Là tôi!

      - Hoa này là tặng cho ngài, xin ngài ký nhận.

      Trần Vũ Tịch ngạc nhiên lần nữa, nhưng vẫn nhận lấy tấm card ký tên. đợi Trần Vũ Tịch mở card ra, Ngạo Dạ Phong đoạt mất.

      - Này, Ngạo Dạ Phong đây là tặng tôi!

      - Chính là bởi vì đưa cho em cho nên mới muốn biết. Tên khốn kiếp nào to gan vậy, dám ra tay với của Ngạo Dạ Phong, nếu là những người khác có thời gian mà quản đâu. – Khi Ngạo Dạ Phong mở tấm card kia ra, trong lòng nghĩ đến là ai rồi, có điều nghĩ ta lại lộ liễu như vậy.

      Quả nhiên, tên Ngô Duẫn Kỳ xuất trong mắt Ngạo Dạ Phong, tức giận bất thình lình nắm tay lại.

      - Này, bây giờ xem xong rồi chứ, đưa tôi! - Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong đưa tay bé ra.

      Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng, quay đầu xé tan tành tấm card. Trần Vũ Tịch thậm chí còn biết là người nào đưa hoa hồng tới, cứ như vậy trơ mắt nhìn xé nát tấm card thành mảnh vụn ném trong trung rơi xuống mặt đất.

      - Ngạo Dạ Phong. . . . . . - Trần Vũ Tịch tức giận , trong nháy mắt đứng lên, tức giận trợn trừng mắt nhìn .

      - làm vậy có phải quá đáng ?

      Ngạo Dạ Phong cũng chịu yếu thế đứng lên:

      - rồi, trước khi hôn ước chưa được hủy bỏ được lui tới với bất kì tên đàn ông nào!

      - Tôi lui tới với ai hả, ai tặng hoa tôi còn biết, đừng ghen tuông có lý do được ?

      - Ghen? Thôi . . . . . . ghen vì em?

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 124: Bí mật lớn (1)

      - Vậy tại sao phải như vậy? - Trần Vũ Tịch dùng sức siết chặt quả đấm. Nếu là ở nhà, nhất định khách khí mà đánh tới.

      - chỉ nhìn thuận mắt. Em cũng là phụ nữ, làm phiền em kiểm điểm chút, Ngạo gia chúng ta cũng có bản lĩnh giải thích loại chuyện như thế này với truyền thông.

      Trần Vũ Tịch hoàn toàn mất bình tĩnh, dùng sức cầm hoa hồng trong tay đánh vào Ngạo Dạ Phong. Cánh hoa bay ra khắp nơi, Ngạo Dạ Phong lấy tay ngăn cản Trần Vũ Tịch ngừng đập hoa tới.

      - Trần Vũ Tịch, em dừng tay cho ! Em điên rồi sao?

      - Tôi thấy mới điên rồi chứ, chính là kẻ bị bệnh thần kinh. - Trần Vũ Tịch khách khí chút nào, dùng hoa đập vào Ngạo Dạ Phong.

      Ngạo Dạ Phong phát bắt được tay Trần Vũ Tịch, đoạt lấy hoa trong tay , ném ra ngoài, để ý, vừa đúng ném vào người đàn ông về phía này.

      Người đàn ông mang theo nụ cười đùa giỡn, cúi đầu nhìn hoa rơi mặt đất và cánh hoa khắp nơi.

      - Được rồi, được rồi ~ hai người chớ làm ầm ĩ có được , sao lại giống như oan gia vậy, vừa ở cùng nhau là gây gổ. - Thẩm Thiên Dật vẫn chưa chú ý tới người đàn ông tới bên này, bất đắc dĩ tiến lên khuyên nhủ.

      - phải chuyện của /cậu!(*)

      (*) trong tiếng Trung chỉ xưng ta và ngươi chứ có nhiều cách xưng hô như người VN.

      Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong gần như đồng thời mở miệng, Thẩm Thiên Dật ngẩn ra, lạnh lùng :

      - Tôi cũng thời gian xem hai người ở đây liếc mắt đưa tình, tôi vẫn nên tìm Lục Giai của tôi thôi. . . . . . - Ngay lúc xoay người, đụng phải người đàn ông đứng trước mặt kia.

      Mà lúc này Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong ở sau lưng cũng chú ý tới ta, hai người cùng lạnh .

      Đột nhiên Thẩm Thiên Dật cảm thấy từ sau lưng truyền đến cỗ cực kỳ lạnh lẽo, loại cảm giác này rất quen thuộc. quay đầu nhìn nhìn Ngạo Dạ Phong, quả nhiên cậu ta u lạnh lẽo nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt này.

      Mà Trần Vũ Tịch cũng rất bất ngờ, tại sao lại đụng phải ta ở chỗ này.

      -Vũ Tịch, chúng ta ! - Ngạo Dạ Phong phát bắt lấy Trần Vũ Tịch, lôi kéo muốn ra ngoài.

      Trần Vũ Tịch vô tình hất tay Ngạo Dạ Phong ra, Ngạo Dạ Phong giật mình quay đầu lại nhìn .

      Chỉ thấy nhìn Ngạo Dạ Phong:

      - Chúng ta vừa mới cãi nhau xong, làm phiền biểu dáng vẻ như mới cãi nhau. Tôi tự về trường học. - xong, Trần Vũ Tịch buồn bực trong đầu ra ngoài.

      Ngạo Dạ Phong ngừng lại chút, theo Vũ Tịch ra ngoài. Lúc lướt qua Ngô Duẫn Kỳ, Ngạo Dạ Phong đột nhiên dừng bước, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh:

      - Xem ra cảnh cáo của tôi có hiệu quả, có điều tôi rất nghiêm túc suy nghĩ chút xem nên đối phó với như thế nào.

      xong Ngạo Dạ Phong xoay người ra khỏi nhà hàng, đến khi ra, Trần Vũ Tịch mất rồi.

      Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong trầm muộn, tay vịn bờ vai của :

      - phải cậu nghiêm túc đối với nha đầu kia chứ?

      Ngạo Dạ Phong lạnh lùng nhìn cái:

      - Cậu cảm thấy tôi ngây thơ như vậy sao? - xong tới xe.

      Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, cái này còn chưa tính là ngây thơ sao? Ngạo Dạ Phong chính là dáng vẻ cái này, muốn thừa nhận chuyện gì, chết cậu ta cũng ra khỏi miệng, nhưng rất ràng vừa rồi khi người đàn ông kia đến làm cho khắp người Ngạo Dạ Phong tràn đầy mùi dấm, chẳng lẽ bản thân cậu ta phát ?

      Trở lại trường học, Ngô Kỳ sớm ngồi trong phòng học, nhìn Trần Vũ Tịch thở hổn hển ngồi vào chỗ, nhíu mày cái sáp lại.

      - Sao vậy? Cãi nhau với Ngạo đại tổng giám đốc?

      Trần Vũ Tịch vung tay lên:

      - Chớ đến người kia với tớ, phiền chết mất! Còn cả ngày tớ là tiểu nha đầu gì đó, còn phải là mình hết sức ngây thơ, cái gì cũng muốn quản, cho là ba mẹ tớ sao!

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 125: Bí mật lớn (2)

      - Tớ lại là cảm thấy ấy rất quan tâm đến cậu. Đúng rồi rốt cuộc hôm nay ấy tới trường học tìm cậu vì chuyện gì vậy? - Ngô Kỳ tò mò nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch.

      - Tớ cái nàng bát quái cậu có thể nghỉ ngơi chút , có mệt hay hả? - Trần Vũ Tịch liếc cái.

      Ngô Kỳ khẽ mỉm cười, đột nhiên điện thoại di động vang lên, Ngô Kỳ cầm điện thoại lên xem tin nhắn mới gửi tới chút, nụ cười càng thêm mập mờ, nhanh chóng trả lời lại mấy chữ.

      - Có phải lại phát triển tình với chàng trai ngây thơ nào nữa rồi, thần bí như vậy! - Trần Vũ Tịch nghiêng đầu bên nhìn Ngô Kỳ.

      Ngô Kỳ hăng hái nhanh nhẹn lắc lắc tay:

      - Đây cũng phải là chàng trai ngây thơ gì nữa, còn nhớ Ngô Duẫn Kỳ ?

      Nhắc tới Ngô Duẫn Kỳ, cơ thể Trần Vũ Tịch chợt thẳng lên cái, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.

      - Cậu ta vừa gởi tin nhắn tới?

      Ngô Kỳ che giấu chút nào gật đầu cái:

      - Cậu cảm thấy người đàn ông đó rất thú vị sao? Hơn nữa nghe ấy là tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Thiên Ưng so với Ngạo đại tổng giám đốc nhà cậu chút cũng thua gì đâu đấy. - xong cõi lòng Ngô Kỳ ôm ấp đầy tình cảm của thiếu nữ, mong đợi - Tên của ấy và tên của tớ chỉ hơn kém nhau có chữ, cậu xem đây phải là duyên phận sao.

      Trần Vũ Tịch cười nhạt tiếng, ngờ ấn tượng của Ngô Kỳ đối với người đàn ông kia lại tốt như vậy. Nhưng ta cho Trần Vũ Tịch cảm giác hoàn toàn ngược lại, cảm giác thân người ta khỏi lộ ra khí lạnh, đứng bên cạnh nhịn được mà ngừng lạnh đến phát run, đây là lời .

      - Cậu vẫn nên ít gần quá với người như vậy , bọn họ đều là người trong xã hội, suy tính cũng rất nhiều. - Trần Vũ Tịch thản nhiên . ra cũng có muốn quản chuyện giữa Ngô Kỳ và người đàn ông kia, chỉ thuận miệng nhắc nhở câu.

      - Đúng rồi, buổi tối tan học xong cùng nhé! - Ngô Kỳ .

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, dù sao mới vừa cãi nhau với Ngạo Dạ Phong, dù là ta tới đón cũng muốn ngồi xe của ta trở về.

      Nhưng ngờ tới lúc vừa tới cổng trường, lại phát bên cổng có chiếc xe hơi màu đen đậu ở đó. Trần Vũ Tịch còn chưa kịp phản ứng Ngô Kỳ vẫy tay về bên đó, Trần Vũ Tịch thuận thế nhìn sang, nhất thời hít vào hơi khí lạnh.

      - Tại sao ta lại ở đây? - Mặt Trần Vũ Tịch lập tức biến sắc - Ngô Kỳ, là cậu bảo ta đến sao?

      Ngô Kỳ khẽ mỉm cười sau lưng Trần Vũ Tịch:

      - Vậy cũng phải, là ấy muốn mời chúng ta ăn cơm tối cho nên mới tới! Chẳng qua ấy cố ý dặn dò rằng trước giờ tan học được với cậu.

      Trần Vũ Tịch chau mày, biết vì sao cảm thấy đây là mưu.

      Trong đầu đột nhiên nhớ tới, những lời trưa nay Ngạo Dạ Phong ở trường học, nhiệt độ của bàn tay lớn kia dường như vẫn còn ở đỉnh đầu:

      - được, tớ còn có chuyện rồi, về nhà trước đây!

      - phải chứ, chỉ có mình tớ coi ra cái gì đây? Tới và ấy cũng thân quen.

      Lời của Ngô Kỳ thiếu chút nữa khiến Trần Vũ Tịch mở rộng tầm mắt. Làm ơn tớ và ta cũng thân thuộc. Trần Vũ Tịch hít hơi sâu:

      - Cậu vẫn có thể từ chối mà, có hay hay là do cậu quyết định. Tớ trước! - Thấy Ngô Duẫn Kỳ xuống xe tới bên này, Trần Vũ Tịch xoay người muốn chạy trốn.

      - Vũ Tịch, cùng nhau ăn bữa cơm , lát nữa tôi đưa các em về! - Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt. đoán được Trần Vũ Tịch chạy trối chết, bởi vì biết rất trong lòng Trần Vũ Tịch sợ hãi đối với .

      - cần, tôi còn có chuyện, hơn nữa có người tới đón tôi. - Lúc Trần Vũ Tịch lời này nhìn xung quanh chút, phải Ngạo Dạ Phong đáng chết muốn tới đón sao? Còn chưa tới!
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 126: Bí mật lớn (3)

      đợi Ngô Duẫn Kỳ mở miệng chuyện lần nữa, chiếc xe hơi màu trắng ngừng lại trước mặt họ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Thẩm Thiên Dật.

      Trần Vũ Tịch ngẩn ra, cần Thẩm Thiên Dật bảo lên xe, buông câu tôi trước, chui vào.

      Sau khi lên xe mới phát xe cũng phải mình Thẩm Thiên Dật, ngồi ở ghế sau còn có Lục Giai, chỗ cạnh tài xế là An Tử Kỳ.

      - Nha đầu khỏe! - An Tử Kỳ vẫn như trước, cợt nhã chào hỏi với Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười với họ, đến khi Thẩm Thiên Dật lái xe Trần Vũ Tịch lại cảm thấy có chút ổn, lấy điện thoại di động gửi cho Ngô Kỳ tin nhắn. Chỉ nhắc nhở đơn giản là về nhà sớm, đừng ở lại bên ngoài quá lâu. Chẳng qua nghĩ tới chuyện Ngô Duẫn Kỳ xuất ở Ngô gia lần trước, ta cũng làm gì với Ngô Kỳ, cho nên cũng hơi yên lòng chút.

      - Hôm nay tại sao là mấy người tới? Tên khốn Ngạo Dạ Phong kia đâu rồi?

      Trần Vũ Tịch vừa ra khỏi miệng, Lục Giai ở bên cạnh nhịn được cười tiếng:

      - Lần đầu tiên chị nghe thấy có người gọi thẳng tên tuổi Ngạo Dạ Phong, còn bảo ấy khốn khiếp!

      Trần Vũ Tịch cười khổ tiếng:

      - Vậy sao? Em thấy phụ nữ đều nên gọi ta như vậy.

      Lời của Trần Vũ Tịch khiến Lục Giai cười tiếng nữa.

      - Hôm nay phải Ngạo Dạ Phong bảo chúng tôi đến đón , là tôi chủ động xin giết giặc đặc biệt tới đón . - Thẩm Thiên Dật cười cười sâu xa .

      - Đúng vậy, hơn nữa còn mang cả tôi theo, chưa tôi rất bận rộn. - An Tử Kỳ khẽ mỉm cười .

      Thẩm Thiên Dật nhíu mày:

      - Bình thường cậu cũng rất ưa cái loại tính khí đó của Ngạo Dạ Phong, chẳng lẽ cậu muốn. . . . . .

      An Tử Kỳ đợi Thẩm Thiên Dật xong, làm dấu tay OK:

      - Tôi đúng là vô cùng ủng hộ chiến lược mới này của cậu, nếu dù là cậu dùng chín trâu cũng kéo được tôi đâu đấy.

      Trần Vũ Tịch biết bọn họ gì, nhìn người này chút lại nhìn người kia chút.

      Lục Giai ở bên cạnh chỉ mỉm cười, tiếp lời.

      Sau khi dừng lại dưới cao ốc tập đoàn Ngạo Thế, mọi người cùng nhau xuống xe. Trần Vũ Tịch cũng gì xuống xe theo cùng lúc. Nhìn tòa nhà lớn này, Trần Vũ Tịch vô cùng hiểu hỏi:

      - Là tới đón Ngạo Dạ Phong hay sao?

      Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Cũng tính là vậy! Nhưng cậu ta phải xuống dưới phen.

      Trong thời gian ở đây chuyện, Lục Giai ôm con chó Nhật biết từ nơi nào tới trước mặt Trần Vũ Tịch. Vũ Tịch rất thích chó, trong nhà có cực phẩm Hắc Bối cha nuôi, huấn luyện trong quân đội cực kỳ tốt hơn nữa là con chó vô cùng thông minh. Chỉ cần có phương pháp huấn luyện đúng, trí thông minh của bọn chúng có thể tăng cao rất nhiều.

      Trần Vũ Tịch khỏi bị con chó đáng trong ngực Lục Giai làm cho si mê, ngừng chơi đùa với nó.

      Lúc Ngạo Dạ Phong xuất trước của cao ốc, Thẩm Thiên Dật quay đầu lại liếc nhìn Lục Giai, Lục Giai khẽ mỉm cười:

      - Vũ Tịch, chị lấy ít đồ xe, em ôm giúp chị chút .

      Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, cũng muốn ôm mà, có điều phải quá thân quen với Lục Giai, có chút ngượng ngùng cho nên mới mở miệng. Vừa nghe chị ấy như thế, trong lòng dĩ nhiên vui mừng.

      - Được! - Vũ Tịch nhận lấy con chó , khi xoay người chơi đùa với con chó thấy Ngạo Dạ Phong cầm tài liệu trong tay tới bên này.

      - Đây là tài liệu của cậu, sau này chớ làm bộ để mấy tài liệu của công ty các cậu gửi đến đây, kết quả rơi vào phòng làm việc của tôi khiến tôi phải giúp cậu nhận lấy. - Ngạo Dạ Phong vừa vừa oán trách.

      - Dạ dạ, biết! - Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười nhận lấy phần tài liệu kia – phải tôi cũng giúp cậu nhận Vũ Tịch đến đây sao.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐ)

      Chương 127: Bí mật lớn (4)

      Ngạo Dạ Phong dừng lại, nhìn Trần Vũ Tịch thấy trong ngực ôm con chó , tóc gáy toàn thân tức khắc đều bị dựng lên, trán khỏi rướm mồ hôi lạnh. Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ ra hiệu bằng mắt qua lại với nhau, nhìn lí do là con chó Trần Vũ Tịch ôm kia.

      Vì bọn họ biết, bất kì người nào ôm nó cũng nhận phải tấn công của Ngạo Dạ Phong, chỉ có Trần Vũ Tịch ôm nó là cực kỳ có uy hiếp đối với Ngạo Dạ Phong, hơn nữa cậu ta cũng dám làm gì ấy.

      Trần Vũ Tịch lúc đầu cũng để ý tới vẻ mặt khác thường của Ngạo Dạ Phong, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm chó trong ngực chờ Lục Giai ra khỏi xe ở bên kia.

      Nhưng ràng vừa rồi chuyện lại đột nhiên cùng im lặng, Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong.

      Thấy gương mặt hoảng sợ hoảng sợ, bất thình lình giật mình, vẫn biết xảy ra chuyện gì.

      - Vậy. . . . . . con chó đó là của ai? - Ngạo Dạ Phong cau mày. Lần đầu tiên Trần Vũ Tịch thấy như vậy, vẫn thể giải thích được.

      - Là . . . . . - Trần Vũ Tịch còn chưa ra tên Lục Giai Thẩm Thiên Dật cuống quít - Vũ Tịch, con chó đó là nhặt được! - Lời này có phần ràng nên chỉ là ai, như là giải thích với Ngạo Dạ Phong cũng như cho Trần Vũ Tịch.

      Sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm xuống:

      - Vũ Tịch, ném con chó đó rồi tới phòng làm việc chờ . - xong cũng quay đầu lại xoay người vào tập đoàn Ngạo Thế.

      Trần Vũ Tịch rít lạnh tiếng, có bệnh à!

      Nhưng sau khi Ngạo Dạ Phong nghe Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ bên cạnh lén lút :

      - Vũ Tịch, ném con chó nếu Ngạo Dạ Phong để cho vào phòng làm việc của cậu ta.

      Trần Vũ Tịch ngẩn người:

      - Tại sao? Nếu con chó này nhặt được có thể cho tôi ? Tôi rất thích chó nha, hơn nữa nó lại đáng như thế.

      An Tử Kỳ nén cười liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Dật, dường như là vô tình :

      - Đến bây giờ Ngạo Dạ Phong vẫn sợ vậy nha! Cũng lớn như thế rồi.

      Thẩm Thiên Dật rất phối hợp, bởi vì bọn họ tụ họp mọt đám tới nơi này vốn chính là muốn dùng điệu bộ thế này ra, chỉ hi vọng Trần Vũ Tịch đủ thông minh.

      - Đúng vậy, khi còn bé Ngạo Dạ Phong từng bị chó cắn biết sao? Rất thảm đấy, đến bây giờ cậu ta vẫn rất sợ chó. Mặc kệ là bao lớn chỉ cần là chó đều sợ, đoán chừng đến chết cũng thay đổi được. – Hai tay Thẩm Thiên Dật ôm ngực, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ngạo Dạ Phong.

      Hai người phối hợp thành bộ dạng rất tốt, đều nhìn Trần Vũ Tịch nhưng lại như có cố ý.

      - Cậu đừng nữa, Ngạo Dạ Phong mà biết cậu điều bí mật này cho người khác biết, tôi tin chắc ngày mai nhất định có xác chết trôi ngoài sông.

      - A. . . . . . - Thẩm Thiên Dật vỗ ót - cẩn thận ra, hi vọng ai nghe được!

      Vừa rồi Trần Vũ Tịch vẫn tại sao đột nhiên Ngạo Dạ Phong lại nổi đóa xoay người bỏ , hơn nữa vẻ mặt hoảng sợ lúc nãy cũng làm khó hiểu nhưng bây giờ rất .

      Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ liếc nhau cái, xoay người nhìn Trần Vũ Tịch. Vừa rồi mặt còn bình tĩnh nhưng lúc này gương mặt lại biểu thị tà ác, cái kiểu cười nham hiểm kinh khủng đó khiến Thẩm Thiên Dật cũng nhất thời sửng sốt, phụ nữ cũng có thể có biểu tình dạng này sao?

      - Khụ. . . . . . - Thẩm Thiên Dật ho tiếng - Cái gì tôi cũng , chỉ mong người nào cũng nghe được.

      Trần Vũ Tịch hiểu ý tới trước mặt , đưa con chó cho , mặt sùng bái nhìn Thẩm Thiên Dật:

      - trai, nhất định trường thọ đấy! Con chó này giao cho , tôi tìm Ngạo Dạ Phong. - xong Trần Vũ Tịch xoay người vào tập đoàn Ngạo Thế.

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 128: ra cũng biết cười (1)

      Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ ngẩn ngơ đồng thời nhìn Trần Vũ Tịch:

      - cứ tay như vậy?

      Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng bước, hai vai vẫn còn vì phấn khởi mà ngừng run rẩy, đôi tay nắm chặt, thể chờ để thấy vẻ mặt hoảng sợ của Ngạo Dạ Phong khi bị ức hiếp nữa rồi.

      - Dĩ nhiên là , chẳng qua món quà kia quá , tôi —— muốn tìm cái lớn hơn chút, đỡ phải để người ta tôi có thành ý, ha ha, ha ha. . . . . .

      Nghe tiếng cười nham hiểm của Trần Vũ Tịch, cả người Thẩm Thiên Dật cũng khỏi run lên.

      An Tử Kỳ nhịn cười:

      - này đơn giản nha! Rất thông minh, điểm lập tức thông suốt. Lần này Ngạo Dạ Phong nhất định bị ấy hành hạ cho hư. Thẩm Thiên Dật cậu lo lắng nửa đêm Ngạo Dạ Phong xông tới nhà giết chết cậu sao?

      Thẩm Thiên Dật nhíu mày:

      - Cậu cảm thấy thông minh quá có phần đáng sợ sao? - Thẩm Thiên Dật cúi đầu nhìn qua con chó trong ngực cái - Tôi chỉ muốn dùng con chó này là đủ rồi, ngờ. . . . . .

      An Tử Kỳ cũng nhịn được nữa bật cười.

      - Tôi cũng rất muốn thấy lần đó, bằng hôm nào chúng ta đến nhà Ngạo Dạ Phong đặt cái camera , đến lúc đó có thể xem chút xem bộ dạng lúc Ngạo Dạ Phong bị người khác hành hạ có dạng gì.

      Thẩm Thiên Dật và An Tử Kỳ đồng thời bật cười, lúc này Lục Giai nhàm chán ngồi xe hạ cửa kính xe xuống gọi Thẩm Thiên Dật tới.

      Bây giờ Thẩm Thiên Dật mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn An Tử Kỳ:

      - Cùng nhau ăn bữa cơm .

      - , hẹn hò với người đẹp, tôi muốn làm kỳ đà cản mũi cậu. Có điều lại , nàng này tệ nha! phải cậu đứng đầu đề xướng thỏ ăn cỏ gần hang sao? Khi nào . . . . . . oái!

      đợi An Tử Kỳ xong, quả đấm của Thẩm Thiên Dật lập tức vung tới.

      - ta cùng sao? - Lục Giai thấy An Tử Kỳ lên xe kỳ quái hỏi.

      - Cậu ta có chuyện. Để cảm ơn phối hợp diễn trò với chúng tôi, buổi tối mời ăn cơm, muốn đâu? - Thẩm Thiên Dật vừa vừa khỏi động xem, chậm rãi vào trung tâm thành phố.

      Lục Giai cười tiếng:

      - Hao công tổn phí, quanh co nhiều như vậy chỉ để câu: Ngạo Dạ Phong sợ chó! Các cũng là nhàm chán.

      Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, gì. Lục Giai hoàn toàn biết gì điểm kinh khủng của Ngạo Dạ Phong. Nếu cho cậu ta biết bọn họ lén cho Trần Vũ Tịch chuyện cậu ta sợ chó, người chết thảm tuyệt đối là bọn họ. Chỉ có để cho Trần Vũ Tịch ôm chó xuất trước mặt Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong thành ra dạng kia, coi như bọn họ Vũ Tịch thông minh nhất định cũng nhìn ra.

      Cho nên chuyện này đơn thuần là trùng hợp, liên quan tới bọn họ.

      Cứ như vậy, lập tức phủi sạch quan hệ rồi.

      Trần Vũ Tịch đuổi sát Ngạo Dạ Phong vào tổng trụ sở tập đoàn Ngạo Thế. phải lần đầu tiên tới đây nhưng đối với quang cảnh nơi này vẫn còn rất lạ lẫm. Chẳng qua đại khái biết phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong ở tầng chót, cho nên trực tiếp lên thang máy đến tầng chót.

      Mặc dù nhớ những người ở đây nhưng ấn tượng của người ở đây đối với vẫn còn rất . Nhất là lần trước tới nơi này, đánh Ngạo Dạ Phong trước mặt mọi người, chỉ có như thế, chỉ dựa vào thân phận là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong, cũng đủ để mọi người ở đây xoi mói sau lưng đối với .

      Dĩ nhiên Trần Vũ Tịch cũng muốn bọn họ có đánh giá gì tốt về . ra trong lòng chính nhất, như vậy mà với Ngạo Dạ Phong, dựa vào vẻ ngoài, thân thế, thân phận, địa vị, .v.v những thứ ngoài thân này, kém mảng lớn, , phải là hoàn toàn thấy được ranh giới của chênh lệch.
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 129: ra cũng biết cười (2)

      Thậm chí là cố gắng cả đời cũng chưa chắc có thể có được địa vị xứng đôi với tổng giám đốc lớn như Ngạo Dạ Phong.

      Nhưng bàn về nội tâm, Trần Vũ Tịch cảm thấy mình cao thượng gấp trăm ngàn lần so với Ngạo Dạ Phong.

      Tiếp theo tiếng thang máy trong trẻo vang lên, cửa thang máy mở ra ở tầng chót. Trần Vũ Tịch khẽ thở dài cái, muốn cất bước lại đụng vào hai nữ thư ký từ bên ngoài vào thang máy.

      Trần Vũ Tịch dừng chút, đứng sang bên nhường đường cho các ấy.

      Hai người cái lập tức nhận ra Trần Vũ Tịch là ai, bởi vì trong thời gian ngắn gần đây, đối tượng bàn tán của nhân viên nữ ở công ty phần lớn đều ở người Trần Vũ Tịch.

      Thấy nhường đường, hai người cũng biểu lễ độ nên có mà chen đẩy Trần Vũ Tịch sang bên vào thang máy, lúc này Trần Vũ Tịch mới xoay người ra ngoài.

      cần nhìn, những mỹ nữ ngực lớn kia đều hướng về phía Ngạo Dạ Phong mà tới, coi như ngày có việc gì cũng muốn tới nơi này dạo hơn mấy vòng. Mặc dù thấy trong lòng nổi giận nhưng cũng ra cái gì, vì vậy xoay người tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong.

      biết mấy này nghĩ cái gì, chẳng lẽ tất cả bọn họ đều nghĩ sau khi lên giường với Ngạo Dạ Phong tức khắc thành cháu dâu Ngạo gia rồi sao? Là có thể chim sẻ biến thành phượng hoàng rồi sao?

      Cũng ngẫm lại, người như Ngạo Dạ Phong nghiêm túc được đối với ai! Lãng phí thanh xuân của mình, bán cơ thể của mình chỉ để khiến Ngạo Dạ Phong nhìn người nhiều hơn mấy lần, đáng giá sao?

      phủ nhận người như Ngạo Dạ Phong đích thực rất hấp dẫn con mắt, quả cũng rất có tư cách. Nhưng chí ích trong kích động cũng phải tỉnh táo lại, xem rốt cuộc ta có thể cho cái gì . Mình bán rẻ tất cả để lấy lòng ta, kết quả cái gì cũng đến nơi đến chốn, chẳng phải là hại chính mình để người khác được sảng khoái sao.

      Trần Vũ Tịch suy nghĩ vào phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, cúi đầu nhìn tài liệu, bên cạnh còn có người đàn ông đứng đó. ngẩng đầu nhìn , Trần Vũ Tịch cũng để ý, xoay người đến ghế sa lon, tiện tay cầm lên quyển tạp chí xem.

      Ngạo Dạ Phong vừa nhìn tài liệu vừa gì đó với người đàn ông kia. 20 phút sau, Trần Vũ Tịch cảm thấy hơi đói, quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong nhìn.

      vẫn vùi đầu vào công việc, hơn nữa người kia vẫn đứng ở đó, Trần Vũ Tịch nhíu mày, làm gì mà ngồi xuống được sao?

      Bình thường nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong cợt nhã quen rồi, ít khi nhìn thấy nét mặt nghiêm túc bộ dạng mải miết làm việc. Lông mi dày rậm khẽ buông xuống, nhìn chằm chằm tài liệu, mắt đẹp chuyển động, thỉnh thoảng gật đầu cái, nhận xét mấy câu.

      thể , chẳng trách có nhiều bất chấp tất cả nhào về phía ta như vậy. Bản thân ta xa xa chỉ là tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Ngạo Thế, toàn thân hàng hiệu bọc lấy vóc người thon dài hoàn mỹ, quanh người tản ra mùi nước hoa nhàn nhạt, giở tay nhấc chân đều lưu loát chỉnh tề, nhất là khóe miệng nâng lên đường cong cười như cười kia hoàn mỹ đến mức thể bắt bẻ xoi mói nỗi.

      lúc Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, khóe miệng giương lên, khẽ ghé mắt nhìn .

      Miệng kia nâng lên nụ cười, ràng khoe khoang với : nha đầu, biết có bao nhiêu sức quyến rũ rồi chứ, em thích là phải.

      Trần Vũ Tịch kêu lên tiếng, dời tầm mắt , càng có người chú ý đến , lại càng khoe khoang. Ngạo Dạ Phong cao ngạo đều là do bị những kia cho cưng chiều ra vậy, mặc dù bề ngoài cũng hấp dẫn lực chú ý của chẳng qua biết rất Ngạo Dạ Phong là hạng người gì.

      Người như vậy, nếu như thực chỉ biết đả thương mình, lại thể chiếm được bất kỳ thứ gì mà mình muốn.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (

      Chương 130: ra cũng biết cười (3)

      Ở phương diện này Trần Vũ Tịch vẫn còn đủ lý trí, khi nhận có thể kích động giữ mình lại đúng lúc, tuyệt quá nửa bước. Cho nên cảm giác của đối với Ngạo Dạ Phong cũng dừng bước tại đây. chính là bình hoa, chỉ để ngắm, thỉnh thoảng lấy ra trêu chọc cho vui, thậm chí. . . . . . bắt nạt chút!

      Nhớ tới chuyện con chó, mặt Trần Vũ Tịch lộ ra nụ cười gian trá lần nữa. Trước kia mỗi lần đối đầu với Ngạo Dạ Phong, bất kể vừa bắt đầu người nào chiếm ưu thế cuối cùng thua thiệt vẫn luôn là . Lần này, nhất định phải nhìn chút, dáng vẻ Ngạo Dạ Phong luôn trấn định bình tĩnh sợ hãi.

      Hơn nửa giờ sau, rốt cuộc người đàn ông kia cầm tài liệu ra ngoài. Ngạo Dạ Phong lại đem nâng phần tại liệu khác lên xem.

      Nhưng lần này cũng nghiêm túc xem nữa:

      - Vũ Tịch, điện thoại di động của em đâu?

      - Mất! - Trần Vũ Tịch nhàm chán đảo qua tạp chí .

      - Em chờ thêm chút nữa, rất nhanh là có thể xem xong phần tài liệu này, dẫn em mua cái. - Ngạo Dạ Phong thản nhiên , ánh mắt rời khỏi tài liệu trong tay.

      Trần Vũ Tịch cũng từ chối.

      Chủ nhật

      Trần Vũ Tịch rời giường từ sáng sớm, tâm tình đặc biệt tốt bởi vì vào ngày hôm qua biết được bí mật vô cùng lớn của Ngạo Dạ Phong.

      Cho nên hôm nay phải ra ngoài chuyến.

      - Dạ Phong đại ca, hôm nay cần đến công ty sao? - Trần Vũ Tịch chạy nhảy đến trước mặt Ngạo Dạ Phong, cười sáng lạn .

      Ngạo Dạ Phong ngồi ở phòng khách nhìn laptop.

      Đột nhiên bị Trần Vũ Tịch gọi như vậy Ngạo Dạ Phong ngạc nhiên quay đầu nhìn :

      - Em. . . . . .

      - Cả ngày đều sao? - Trần Vũ Tịch hỏi lần nữa.

      Ngạo Dạ Phong chân tướng, đơn giản ừ tiếng.

      để hỏi ràng tình huống, Trần Vũ Tịch chạy ra ngoài, lúc ở cửa ra vào gặp phải ông cụ Ngạo vào.

      - Ông nội buổi sáng tốt!

      Ngạo ông cụ thấy dáng vẻ Trần Vũ Tịch cũng ngẩn ra. Bình thường đến chủ nhật, Vũ Tịch đều luôn sắp đến buổi trưa mới có thể rời giường được, hôm nay sao lại dậy sớm như vậy.

      - Vũ Tịch chào buổi sáng! Bây giờ muốn ra ngoài sao?

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, " ra ngoài mua chút đồ, ông nội, cháu trước! Trần Vũ Tịch phất phất tay với ông, xoay người chạy ra ngoài.

      Ông cụ Ngạo xoay người nhìn bóng lưng của :

      - Có cần bảo bác Trần lái xe đưa cháu ?

      - cần đâu ông nội, cháu nhanh chóng quay về! – Tiếng Trần Vũ Tịch xa, ông cụ Ngạo mới xoay người tới phòng khách.

      Thấy Ngạo Dạ Phong ông cụ Ngạo khỏi hỏi nhiều câu:

      - Chủ nhật sao cháu cùng Vũ Tịch ra ngoài dạo chút vậy?

      - Cùng ấy dạo cái gì? - Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm máy vi tính thản nhiên . Tiểu nha đầu kia cũng cho cơ hội chuyện.

      - Con bé là vợ chưa cưới của cháu, cùng ra ngoài nhiều chút để tăng cường chút tình cảm! Chẳng lẽ tiểu tử cháu lại muốn cùng Dụ Khả Hân đó. . . . . .

      - Ông nội. . . . . . - Ngạo Dạ Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên - Bây giờ cháu còn là đứa bé, có thể xử lý chuyện của mình. Còn nữa, sau này ở nhà được nhắc tới chuyện Khả Hân.

      Ông cụ Ngạo khẽ mỉm cười:

      - Cháu sợ Vũ Tịch ghen?

      - Người nào ghen liên quan tới cháu, chẳng qua cháu muốn nghe thấy! - Ngạo Dạ Phong lạnh lùng , thấy ông cụ Ngạo còn muốn điều gì đó, cầm laptop đứng dậy lên lầu, cho ông cơ hội mở miệng.

      Sau khi Trần Vũ Tịch rời khỏi Ngạo gia, mang theo tất cả ba ngàn đồng tiền tiết kiệm của tới cửa hàng bán vật nuôi. Đây là cửa hàng vật nuôi tương đối khá ở K thị, hi vọng có thể tìm thấy thú nuôi mà muốn ở nơi này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay
      Chương 131: ra cũng biết cười (4)

      Nhưng sau khi vào, Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, nhìn ít nhãn ghi con số kinh người. Với ba ngàn đồng của đúng là muốn con chó mới sinh ở chỗ này cũng có chút khó khăn.

      Trần Vũ Tịch vừa ý con chó săn, nghe chó như vậy khá hung dữ mạnh mẽ, hơn nữa nhìn bộ dạng của nó lúc đứng lên sắp cao bằng Trần Vũ Tịch rồi, vô cùng thích hợp. truyện chuyển ngữ ở diễn đàn lê.quý.đôn Lông con chó ngoài ở bốn chân và dưới cằm có ít màu vàng nhạt những chỗ khác đều là lông màu đen sáng bóng ràng.

      Được người của của hàng bán vật nuôi chăm sóc vô cùng tốt, nhìn hai mắt to thực là bộ dáng vẻ hung thần dữ tợn truyện được cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn lê_quý_đôn, đăng ở bất kỳ đâu cũng là ăn cắp, hãy tôn trọng người dịch bằng cách đọc truyện tại nguồn và tuyệt đối ủng hộ những kẻ ăn cắp.

      Từ Trần Vũ Tịch sợ chó cho nên với chó thế này rất thích.

      Trần Vũ Tịch ngồi xổm xuống ở bên cạnh lồng chó tìm được bảng đề giá, mười. . . . . . mười hai vạn?

      Thấy cái giá tiền này, Trần Vũ Tịch thiếu chút nữa tức đến ngất . phải là con chó sao, sao có thể đáng nhiều tiền như vậy?

      - Tiểu thư, ngài muốn con chó này sao? - Nhân viên phục vụ trong cửa hàng thấy Trần Vũ Tịch vẫn ở đây mà nhìn, tới phía - Con chó này là chó săn thuần chủng, trải qua huấn luyện rất hiểu tính người, hơn nữa có thể dựa vào khẩu lệnh của chủ nhân làm rất nhiều động tác.diễnđàn lê quý đôn

      Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ:



      - Có còn con khác rẻ hơn chút ? Tôi chỉ muốn con lớn, loại chó nào cũng sao cả.



      Nhân viên phục vụ dừng lại:

      - Ngài muốn giá nào?

      - Chừng ba ngàn ! – Lúc Trần Vũ Tịch cho biết giá, nhân viên phục vụ ngẩn ra ngay sau đó cười - Ở chỗ chúng tôi được nhất cũng hơn vạn, có loại chó giá như ngài .

      Trần Vũ Tịch tức khắc chau mày:

      - Như vậy sao! - có cách nào – Vậy xin lỗi, tôi đến chỗ khác xem chút. - Mặc dù có chút lúng túng nhưng có tiền, đây là thể chối cãi.



      Trần Vũ Tịch lui về sau bước, chuẩn bị xoay người đột nhiên sau lưng mềm mại truyền đến, nhất thời sửng sốt. cho là mình cẩn thận đụng vào người khác. Cuống quít quay đầu lại, :

      - Xin. . . . . . – Chữ xin lỗi tan ra trong miệng, ngờ rằng ở chỗ này cũng có thể gặp phải Ngô Duẫn Kỳ.

      - Trùng hợp vậy, em cũng tới xem chó. - Ngô Duẫn Kỳ mang theo mỉm cười nhìn Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, ném ánh mắt về phía , khi xác định Ngô Duẫn Kỳ đối với mình vô hại, lo lắng trong lòng Trần Vũ Tịch biến mất rất nhiều.

      - hề trùng hợp, tôi trước!

      Ngô Duẫn Kỳ xoay người phát bắt được Trần Vũ Tịch muốn chạy trốn.

      - , làm gì thế? - Thần kinh cả người Trần Vũ Tịch căng lên lần nữa.

      Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ:

      - Làm gì như vậy sợ tôi vậy, tôi cũng ăn em. Đừng nhìn thấy tôi là chạy trốn được ? Chẳng lẽ so với tên Ngạo Dạ Phong kia tôi khó đối phó hơn?

      Trần Vũ Tịch thở phào cái:

      - Chẳng phải đối phó, tôi muốn phải đối phó với ai cả. Chẳng qua ở đây đích thực có con chó thích hợp, định chỗ khác xem chút.



      Ngô Duẫn Kỳ nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh. Dù sao người ta cũng chuyên nghiệp, thấy ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ lập tức biết là có ý gì, cười giải thích:

      - Vị tiểu thư này vừa ý con chó này rồi, có thể là giá tiền có phần thích hợp cho nên. . . . . .

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cười cười coi như là cảm ơn, sau đó từ trong túi lấy ra tấm thẻ đưa cho :



      - Tôi muốn con chó này, lấy ít đồ dùng và đồ ăn cho chó.

      Trần Vũ Tịch nhìn Ngô Duẫn Kỳ cái:

      - Tôi có thể rồi chứ?

      - Chờ lát, tặng món quà.

      Trần Vũ Tịch sửng sốt, nhân viên phục vụ dắt con chó săn Trần Vũ Tịch vừa ý ra ngoài:

      - Tiên sinh, bây giờ ngài có thể lập tức mang nó , thủ tục làm xong tức .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :