1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 108: Sợ đến như vậy (1)

      chỉ là bạn học của Ngô Kỳ nên những người khác cũng quá để ý đến , mỗi người bọn họ chuyện của từng người, Trần Vũ Tịch buồn bực ở nơi nào đó vùi đầu ăn cơm.

      - Đúng rồi, tên gì? Lần trước đúng là phải cám ơn giúp bọn em! - Ngô Kỳ đột nhiên mở miệng với người đàn ông kia.

      Trần Vũ Tịch tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

      - Ngô Duẫn Kỳ! - đơn giản, hơi thở thơm như hoa lan.

      - Oa, tên của hai người chúng ta chỉ kém có chữ thôi, em tên là Ngô Kỳ! xem đây có tính là loại duyên phận? - Ngô Kỳ cười hì hì nhìn Ngô Duẫn Kỳ, nhưng ánh mắt của vẫn chỉ dừng người Trần Vũ Tịch.

      Từ trong đáy lòng Trần Vũ Tịch rất bội phục Ngô Kỳ, làm sao ấy có thể ung dung chuyện trước mặt ta vậy chứ.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, cũng muốn thêm gì về cái tên. quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch:

      - Có điều tôi thấy hình như có người nhớ tôi lắm!

      Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, biết Ngô Duẫn Kỳ đến mình, nhớ ? Chuyện cười, nếu nhớ, có thể tạo ra ám ảnh lớn đến như vậy với sao?

      - Vũ Tịch, Duẫn Kỳ với cậu đấy, cậu nhớ ấy sao? - Ngô Kỳ quay đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, khẽ ngẩng đầu nhìn cái, "Oh, nhớ!" Ngay sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cơm.

      Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nâng lên chút ý cười, lần đầu tiên nảy sinh hứng thú đối với trước mặt này, ngược lại Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch rất kì quái. Bình thường ấy đứng hạng nhất về khoản hoạt bát năng động, hơn nữa dường như với bất kỳ ai cũng rất thân thiện, hay làm người tốt, nhiệt tình mù quáng, quan hệ với mọi người trong trường học cũng tệ lắm.

      Nhưng hôm nay cảm thấy ấy là lạ, thừa dịp lúc hai người cha và Ngô Duẫn Kỳ chuyện, Ngô Kỳ cúi đầu tiến tới trước mặt Trần Vũ Tịch - Này, hôm nay cậu sao vậy? Sao tinh thần sa sút vậy?

      Trần Vũ Tịch khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua gương mặt tuấn tú của Ngô Duẫn Kỳ, giọng :

      - Tớ thoải mái, cơm nước xong tớ về nhà trước! Sau này hết với cậu.

      đợi Ngô Kỳ chuyện, Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng:

      - Trở về Ngạo gia sao? Vừa đúng lúc thuận đường về với tôi, để tôi đưa em về.

      Thiếu chút nữa Trần Vũ Tịch phun cơm ăn trong miệng ra, nhất thời cau mày nhìn , a, rốt cuộc lỗ tai tiểu tử này ra sao, tiếng chuyện như vậy mà ta cũng có thể nghe được.

      - Tốt quá, vừa đúng Vũ Tịch bạn ấy có chút thoải mái. Cám ơn Duẫn Kỳ nha. - Ngược lại Ngô Kỳ rất hài lòng giao cho ta.

      - cần, cần phiền phức như vậy, tớ gọi điện thoại để lequydon bọn họ tới đón tớ, hoặc là tự mình thuê xe cũng có thể trở về, nơi này cách nhà xa. - Trần Vũ Tịch cuống quít . Truyện chỉ được post ở *******************.



      Vừa lúc đó Ngô Hùng ăn cơm nhất thời sửng sốt, nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Cháu là người của Ngạo gia? Tập đoàn Ngạo Thế ở thành phố K? - Tập đoàn Ngạo Thế đơn thuần chỉ tương đối có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố K, quốc tế cũng vô cùng lớn mạnh và nổi tiếng.

      Trước chỉ cho rằng là bạn học bình thường, ngờ là người của Ngạo gia.

      - Đúng rồi! Trước đây chưa cho cha biết. - Ngô Kỳ cười , vẫn chưa biết chuyện Trần Vũ Tịch chính là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong.

      - Cũng tính là vậy. - Trần Vũ Tịch phủ nhận , muốn vì mình là người Ngạo gia mà bị người ta chú ý tới - Ông nội cháu và ông cụ Ngạo là bạn tri kỷ tâm giao, vì người nhà cháu qua đời nên mới tạm thời ở lại Ngạo gia thôi.



      Ngô hùng a tiếng nhìn Trần Vũ Tịch, như có điều suy nghĩ bắt đầu ăn cơm.
      Truyện chỉ được post ở *******************.
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 109: Sợ đến như vậy (2)

      Ngược lại Ngô Duẫn Kỳ ở đối diện khẽ mỉm cười:

      - Mà tôi nghe , em và Ngạo Dạ Phong đính hôn, em là vợ chưa cưới của ta.

      thể nghi ngờ tin tức này làm cho tất cả mọi người ở đây kinh hoàng, nhất là Ngô Kỳ, miệng há to như thế nào cũng khép lại. và Trần Vũ Tịch cũng được coi là bạn bè rồi, vậy mà chuyện này lại chưa từng nghe ấy đến dieeenddanlequydon.

      Trần Vũ Tịch khẽ cắn môi dưới, nhận lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người. chịu đủ rồi, cũng chỉ vì là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong, chịu đủ cái loại cảm giác lần nào cũng bị người khác xem như cái đinh trong mắt rồi. Vèo cái đứng lên, ánh mắt giương lên tức giận trợn to nhìn Ngô Duẫn Kỳ, ta giống như là có việc gì, lạnh nhạt nhìn .

      - xin lỗi, cháu có việc, về trước! - Trần Vũ Tịch để đũa xuống, để ý tới hình tượng bản thân gì đó, xoay người ra ngoài.

      Sau khi Trần Vũ Tịch , Ngô Duẫn Kỳ cũng đứng dậy tạm biệt, theo sát ra ngoài.

      Trần Vũ Tịch mới đến cửa lớn, bị Ngô Duẫn Kỳ đuổi theo tới phát bắt được cánh tay:

      - phải tôi mới qua, muốn đưa em về sao? Làm gì vội vàng như vậy.

      Trần Vũ Tịch hất tay ra, đôi tay xiết chặt, đối mặt với Ngô Duẫn Kỳ, tay Trần Vũ Tịch vẫn còn khẽ run, sợ, trong đôi mắt ngày đó xác thực lóe lên ánh sáng muốn giết chết và Ngạo Dạ Phong.

      Nhất là người có loại cảm giác áp bức thể hiểu, khiến Trần Vũ Tịch cảm thấy hô hấp có chút khó khăn khi ở trước mặt .

      - Tôi biết sao? Tôi có thù hận gì với sao? Tại sao cứ muốn nhằm vào tôi như vậy, được rồi, tôi thừa nhận tôi sợ , vẫn chưa được sao? Nhưng nếu thấy được tôi sợ, chủ động lẩn trốn , thể tự giác lăn xa chút sao? Nếu nhằm vào tôi là vì có liên quan tới Ngạo gia, trực tiếp tìm bọn họ ! Đừng đến tìm tôi có được .

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Trần Vũ Tịch cố nén sợ hãi, xong xoay người muốn chạy trốn, lại bị mấy bước theo sát bắt được lần nữa.

      - muốn làm gì, buông tôi ra! - Trần Vũ Tịch giãy giụa, nhưng thấy buông tay, muốn hét to, lại bị dùng tay chặn miệng, Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Trần Vũ Tịch lên xe.

      - Lái xe! - Ngô Duẫn Kỳ với tài xế ngồi phía trước.

      lần nữa vô cùng sợ hãi □□, Trần Vũ Tịch nghĩ có giết , có phải biết thân phận của nên ta muốn giết người diệt khẩu , tất cả suy nghĩ lúc này vì sợ hãi mà trở nên cực kỳ hoảng loạn.

      Mặc dù Ngạo Dạ Phong cũng có khi dễ , ép buộc , nhưng chưa từng sợ ta.

      Mặc dù cách khi dễ như nhau, nhưng cảm giác Ngạo Dạ Phong cho và cảm giác người đàn ông này mang đến hoàn toàn là hai khác biệt lớn, là sống, là chết! Trần Vũ Tịch muốn đẩy tay của ra, nhưng làm gì được.

      - nên cử động, tôi thả em ra, yên tâm tôi làm thương tổn đến em. - Ngô Duẫn Kỳ giọng bên tai trần Vũ Tịch, giọng trầm thấp hơn nữa rất dịu dàng, cho dù như vậy vẫn cách nào bỏ DiễღnđànLêQღuýĐôn sợ hãi trong lòng của Trần Vũ Tịch đối với .

      Nhưng vẫn hơi gật đầu cái, Ngô Duẫn Kỳ mới thả ra.

      Sau khi Trần Vũ Tịch tự do, trong nháy mắt tránh ra chỗ khác, miệng hít thở lớn. Ngô Duẫn Kỳ giống như là người có việc gì, tay khoác lên cửa xe bên cạnh, chống cằm, mặt mỉm cười nhìn , tựa như là bị vật cực kỳ thú vị hấp dẫn hoàn toàn lực chú ý, khóe miệng dần dần nâng lên nụ cười đùa giỡn, nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch hốt hoảng, từ từ thay đổi.

      - Em biết điều! - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên - ràng sợ tôi như vậy, vẫn còn dám lớn tiếng chuyện với tôi.

      Trần Vũ Tịch thoáng bình tĩnh lại, phát xe của vốn đến Ngạo gia:

      - phải muốn đưa tôi về Ngạo gia sao? Bây giờ muốn dẫn tôi đâu?

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (

      Chương 110: Sợ đến như vậy (3)

      - Gần đây có chút nhàm chán, cùng tôi được ?

      Đột nhiên Trần Vũ Tịch kinh hãi, quay đầu nhìn về nhìn , quay mặt nhìn ngoài cửa sổ, gió ngoài xe thổi tóc dài của . Nhìn qua ở góc độ này mới phát lông mi của dài, đôi mắt sâu vì bị gió thổi vào khẽ nheo lại, mặt vẫn mang theo nụ cười nhìn chằm chằm phong cảnh phía ngoài.

      Giọng điệu của có chút ý cưỡng chế nào, ngược lại có chút khẩn cầu, ảo giác, nhất định là ảo giác.

      - Tôi rãnh! - Trần Vũ Tịch lạnh lùng cự tuyệt - Cho tôi về nhà.

      - Đến bờ biển , tôi muốn hóng gió, muốn yên tĩnh chút. - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên , nhìn Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch nhất thời cau mày, lời của ta đếm xỉa tới sao?

      Trần Vũ Tịch chuyện nữa, mặc dù lời là câu hỏi, giọng cũng cường ngạnh nhưng khẳng định nguyện vọng và ý tứ của mình hoàn toàn bị ta bãi miễn hết. Nãy giờ ta vốn phải hỏi ý kiến của , chẳng qua là sau khi quyết định xong cho biết mà thôi.

      Trần Vũ Tịch hít hơi sâu, lúc Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm, còn thoáng tỉnh táo lại. chậm rãi lấy điện thoại di động từ người ra muốn len lén gửi tin cho Ngạo Dạ Phong, nhưng tin nhắn mới viết được nửa, cả người nhất thời ngây ngẩn, nhớ tới chuyện lần trước, tim Trần Vũ Tịch khỏi lại đập nhanh hơn.

      Ngay sau đó tắt điện thoại di động, lẳng lặng ngồi ở bên.

      - Sao gửi , phải em hi vọng ta tới tìm em sao? - Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt tiếng, quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch ngơ ngác ngồi ở chỗ ngồi, cách nào để dùng ngôn ngữ hình dung tâm trạng của mình lúc này. xác định loài người sau khi bị biến dị tuyệt đối có bộ dạng giống người đàn ông này. ta thăm dò cả trong lòng người khác sao?

      - Tại sao gì? Chẳng lẽ em vẫn sợ tôi như vậy? - Giọng Ngô Duẫn Kỳ rất hiền hoà, nhưng vẫn tiêu trừ được cảm giác muốn tránh né của Trần Vũ Tịch đối với .

      - Đối với tôi kẻ suýt chút nữa giết chết mình, muốn tôi gì đây? - Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, dường như muốn làm gì đều có thể biết, vậy, dứt khoát cái gì cũng làm.

      - Tôi chưa từng muốn giết em.

      - Vậy ý là, người muốn giết là Ngạo Dạ Phong? Rốt cuộc giữa ta có quan hệ như thế nào, tại sao muốn giết ta? - Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt , biết vì sao khi nhắc tới Ngạo Dạ Phong, dường như Trần Vũ Tịch trở nên còn sợ hãi, hơn nữa càng muốn biết trong lòng người đàn ông này suy nghĩ cái gì.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười:

      - Em rất để ý ta sao?

      Trần Vũ Tịch cúi đầu im lặng .

      Ngô Duẫn Kỳ lại cười :

      - muốn đến đề tài này nữa, em chút, tại sao giữa em và Ngạo Dạ Phong có hôn ước? Theo tôi được biết ta là công tử đào hoa, em thích ta?

      Trần Vũ Tịch chăm chú nhìn hai mắt , lúc câu này biểu trong đôi mắt của khẽ động, ghen tỵ? Nhất định là ảo giác.

      Có điều nhìn dáng vẻ hình như biết Ngạo Dạ Phong từ rất lâu rồi, hơn nữa đối với Ngạo gia rất thân thuộc.

      Lúc khuôn mặt mỉm cười, có vẻ như có đáng sợ đến vậy. Nhưng rốt cuộc tại sao lại sợ ? Cuối cùng có chuyện gì xảy ra với người này, cảm giác bị áp bức vẫn luôn cảm nhận được từ người đột nhiên hoàn toàn biến mất, hơn nữa loại ánh mắt đó tràn đầy đơn.

      Trần Vũ Tịch bất thình thình cảm thấy ở trước mặt , bất kể là hay là , tất cả xung quanh tựa như cũng đều nắm trong tay mình , nhất định loại cảm giác bị áp bức đó là do thu lại cho nên mới biến mất.

      Cho đến khi Ngô Duẫn Kỳ nhìn cười cười tà mị, mới khôi phục lại tinh thần.

      - Tôi rất đẹp?

      - Ừ! - Trần Vũ Tịch gật đầu, giây kế tiếp cả người ngây ra, lại kiềm nổi lòng ra lời nên , xem như là đẹp cũng thể gật đầu ngay trước mặt ta. xoay mặt nhìn .

      Ngô Duẫn Kỳ lại cười rất vui vẻ.

      Tới bờ biển, Trần Vũ Tịch khẽ do dự chút, nhưng vẫn theo Ngô Duẫn Kỳ xuống xe. Có thể nguyên nhân là bởi vì cuộc chuyện trong xe, cũng có thể là vì dáng vẻ mỉm cười vô hại của Ngô Duẫn Kỳ, vả lại hình như lần này Ngô Duẫn Kỳ cũng có ý muốn tổn thương , cho nên sợ hãi trong nội tâm của cũng giảm bớt rất nhiều.

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 111: Sợ đến như vậy (4)

      Đứng cát ở bờ biển, hai tay Ngô Duẫn Kỳ nhét vào túi hóng gió biển, mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trong ánh mắt lại có loại trống rỗng ra được. Trần Vũ Tịch nhìn , tựa như nhìn đứa bé tuấn phi phàm lại có bất kỳ tia cảm tình nào. Khóe môi ràng là nhếch lên mỉm cười, lại thấy được lạnh lùng và độc mặt của .

      dám khẳng định loại cảm giác nội tâm của mình này là đúng, nhưng ít nhất ta hẳn phải là người dễ đến gần.

      Trần Vũ Tịch đứng cách xa, thỉnh thoảng nhìn thượng cái. Hai người cùng im lặng . Trần Vũ Tịch biết mình được, hơn nữa trong phút chốc biết mình cũng muốn rời khỏi đây, muốn biết rốt cuộc người này là hạng người gì.

      đơn thuần là bởi vì có thể ta có liên quan đến tổ chức Bò Cạp Đen, đặc biệt biểu cảm trong đôi mắt của ta, khiến có chút để ý. Người có loại ánh mắt như vậy nhất định có rất nhiều tâm .

      Trần Vũ Tịch đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, cười khổ tiếng. Coi như ta có tâm , tuyệt đối cũng với . ràng vừa rồi là loại cảm giác ở địa ngục, nhưng bây giờ lại cảm thấy vô cùng bình thường. Tại sao cảm giác có chênh lệch lớn như vậy? Đều là vì ta sao?

      - Em cười cái gì? - Ngô Duẫn Kỳ cúi người ở trước mặt nhìn chằm chằm hỏi.

      Trần Vũ Tịch ngẩn ra, đột nhiên lui về phía sau bước. Vừa rồi ngẩn người, vậy mà thấy ta đến gần mình.

      - có gì, bây giờ có thể để cho tôi về nhà sao? - Trần Vũ Tịch nhíu mày.

      - Ở chung chỗ với tôi được tự nhiên sao? – hỏi lần nữa, giống như khi cùng với Trần Vũ Tịch, câu hỏi của rất nhiều, hơn nữa đều là câu hỏi biết mà vẫn hỏi.

      Vừa lúc đó đột nhiên điện thoại Trần Vũ Tịch vang lên, lấy điện thoại di động ra thấy màn hình là số của Ngạo Dạ Phong. nhất thời sửng sốt, đợi Trần Vũ Tịch kịp phản ứng, Ngô Duẫn Kỳ đoạt lấy điện thoại di động, nhận điện thoại.

      - là ai? Vũ Tịch! - Nghe được giọng của đàn ông, Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày.

      Sau khi ăn cơm trưa xong Dụ Khả Hân liền rời khỏi Ngạo gia, mình ngồi ghế sa lon nhàm chán liếc nhìn chương trình ti vi. Nhiều lần hỏi thím Lưu khi nào Vũ Tịch về, thím Lưu cho biết rằng Trần Vũ Tịch khoảng hơn hai giờ về, nhưng thời gian qua hai giờ, Trần Vũ Tịch vẫn chưa về nhà.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong mới nhịn được gọi điện thoại cho , ngờ bên đầu điện thoại kia lại là người đàn ông xa lạ.

      - Ngạo Dạ Phong, quên tôi nhanh vậy sao? Chẳng lẽ lần trước dạy dỗ , đến bây giờ vẫn chưa nhớ kỹ? - Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh tiếng. Hai mắt trống rỗng, nhất thời bị cỗ khí lạnh bao trùm. lúc và Ngạo Dạ Phong chuyện, Trần Vũ Tịch lại cảm thấy có loại sợ hãi lần nữa □□.

      Loại cảm giác này cùng với lúc đến Ngô gia giống nhau như đúc! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

      Trong nháy mắt giống như từ con người lần nữa biến thành ác ma. Trần Vũ Tịch hình dung ra rốt cuộc tại sao có loại cảm giác khó hiểu này, có điều tại rất muốn mau chóng ròi khỏi đây.

      Ngạo Dạ Phong nghe được lời của người đàn ông, vèo cái từ ghế salon đứng lên:

      - làm gì Trần Vũ Tịch?

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch sững sờ ở bên, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh:

      - ấy rất tốt, ở bên cạnh tôi, tôi làm gì ấy. thú vị như vậy thương còn kịp nữa là, tôi chỉ muốn cho biết, hôm nay ấy trở về, cần chờ ấy.

      xong, Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại của Ngạo Dạ Phong, ngay sau đó xoay người, ném điện thoại của Ngạo Dạ Phong mua cho Trần Vũ Tịch xuống biển rộng.

      - . . . . . . sao lại ném điện thoại di động của tôi! - Trần Vũ Tịch tiến lên bước, nhìn điện thoại bị nhấn chìm trong biển rộng:

      - Có phải đầu óc bị bệnh rồi hay , rốt cuộc muốn làm gì hả! Trần Vũ Tịch nhịn được mắng to, nhưng lại bị ánh mắt xuyên thấu của Ngô Duẫn Kỳ hù dọa, đột nhiên dừng lại.

      Lịch post mới: 2/4/6

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Dạo này post truyện lộn xộn quá, xin lỗi các bạn đọc.

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐ)

      Chương 112: có dám nghiêm túc tôi? (1)

      - Điện thoại như vậy, em muốn bao nhiêu tôi có thể cho em bấy nhiêu. - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên .

      - Được rồi, trước về điện thoại di động. cái gì mà hôm nay tôi về, lại muốn làm gì. Nếu như muốn tìm Ngạo Dạ Phong, xin hãy trực tiếp tìm ta, chớ lợi dụng tôi được ? Ngạo Dạ Phong hoàn toàn để ý đến tôi, dù cho có lấy tôi ra để uy hiếp ta chút cũng dùng được. - Trần Vũ Tịch nhìn Ngô Duẫn Kỳ .

      Hai tay Ngô Duẫn Kỳ nhét vào túi, rất hứng thú tới chỗ Trần Vũ Tịch:

      - Tôi uy hiếp ta, là muốn em ở lại!

      - Quỷ mới tin lời của hạng người như , coi tôi là đứa bé ba tuổi sao? - Đôi tay Trần Vũ Tịch nắm chặt, sợ nữa rồi, sắp thích ứng được với dạng áp lực uy hiếp của Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ nhất thời nở nụ cười:

      - Ngạo Dạ Phong may mắn khi có thể có người như em ở bên cạnh ta. Em nếu như để em ở lại ta bên cạnh tôi cho ta, như thế nào đây? – cân nhắc khi tới những lời này, hoàn toàn suy nghĩ đến cảm nhận của Trần Vũ Tịch, giống như tự mình duy nghĩ về trò chơi.

      Trần Vũ Tịch há miệng, nhưng cuối cùng vẫn gì, người như vậy so Ngạo Dạ Phong càng khó hiểu hơn.

      Lúc Ngô Duẫn Kỳ chuẩn bị rời , Trần Vũ Tịch phản kháng theo cùng lên xe, như thế khiến Ngô Duẫn Kỳ thấy có chút ngoài ý muốn. Sau khi ngồi vào xe, Ngô Duẫn Kỳ gọi cú điện thoại, Trần Vũ Tịch nhìn , vẫn suy nghĩ lúc nào nên nhân cơ hội chạy trốn.

      Chẳng qua nghe thấy ba chữ đơn giản, theo kế hoạch.

      Trần Vũ Tịch nhất thời nhíu mày, ép buộc mình tỉnh táo lại. Nhất định Ngô Duẫn Kỳ có vấn đề, có điều trước giờ chưa từng nghe qua về người này, nếu như làm hại ..., ở lại bên cạnh có lẽ có chút thu hoạch gì đó.

      Sau khi lóe lên ý nghĩ như vậy, Trần Vũ Tịch bắt đầu do dự xem cuối cùng có muốn chạy trốn hya .

      Nhìn xe chậm rãi ngừng lại trước biệt thự Ngạo gia, Trần Vũ Tịch giật mình quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ;

      - phải vừa . . . . . .

      - Em hối hận? Tôi có thể bảo tài xế quay đầu lại. - Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười.

      - , cần! - Trần Vũ Tịch cuống quít xuống xe, mau chóng chạy trốn. Vừa rồi còn nghĩ tới nếu như nhất định phải ở lại bên cạnh có lẽ có thể điều tra ra điều gì, nhưng lúc này, chỉ nghĩ tới muôn nhanh chóng rời khỏi bên cạnh người đàn ông này.

      Mới vừa xuống xe, Ngô Duẫn Kỳ liền đóng cửa xe, tài xế nhanh chóng quay đầu xe, rời khỏi nơi này. Trần Vũ Tịch vào biệt thự Ngạo gia quay lại, nhìn màn bóng xe xa kia, như có điều suy nghĩ xoay người tới Ngạo gia.

      Đẩy cửa vào, vừa lúc đụng phải thím Lưu thẩm qua phòng khách, lúc thấy Trần Vũ Tịch, mặt xẹt qua tia kinh ngạc, ánh mắt khỏi liếc nhìn lên lầu. Trần Vũ Tịch ở phía sau nghĩ chuyện của mình, cũng chú ý tới khác thường của thím Lưu.

      - Tiểu thư Vũ Tịch về rồi, vừa rồi thiếu gia . . . . . .

      - Uh’m, có gì. Ngạo Dạ Phong đâu! - Trần Vũ Tịch nhàn nhạt hỏi, nghĩ ta hẳn phải tìm chứ. Dù sao ngày đó Ngô Duẫn Kỳ thiếu chút nữa giết chết hai người bọn họ, biết mình ở trong tay người đàn ông đó, nhất định lòng như lửa đốt thôi.

      Thím Lưu dừng lại, ánh mắt nhìn lên lầu lần nữa.

      - Sao vậy thím Lưu, phải ta ra ngoài tìm cháu sao? - Trần Vũ Tịch nhìn dáng vẻ kỳ quái của thím Lưu. nghĩ tại cần phải gọi điện thoại cho biết Ngạo Dạ Phong về - Thím Lưu cho cháu mượn điện thoại di động của thím! Đúng rồi, ông nội đâu?

      - Lão gia ra ngoài. – Thím Lưu , đưa điện thoại người cho Trần Vũ Tịch.


      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 113: có dám nghiêm túc tôi? (2)

      Trần Vũ Tịch nhận lấy điện thoại di động, xoay người lên lầu:

      - Cháu gọi điện lát nữa trả lại cho thím. - cảm thấy cả người mệt mỏi. Mặc dù chỉ ở cùng Ngô Duẫn Kỳ mấy giờ, nhưng cảm giác giống như vừa đánh xong cuộc chiến dịch, mệt muốn cử động.

      lúc Trần Vũ Tịch lên lầu hai, khi bấm số điện thoại của Ngạo Dạ Phong, tiếng chuông điện thoại của Ngạo Dạ Phong truyền ra từ phòng ta.

      Trần Vũ Tịch dừng lại, nhìn sang cửa phòng Ngạo Dạ Phong. ở trong nhà, ra ngoài tìm ?

      Ngay sau đó trong điện thoại liền nghe được giọng yểu điệu của Dụ Khả Hân:

      - Phong. . . . . . Là ai vậy! Sao lại gọi tới vào lúc này.

      - Alô? Thím Lưu có chuyện gì vậy? Ngạo Dạ Phong nhíu mày cái, vừa rồi lúc Dụ Khả Hân đến đây thím Lưu thẩm có thấy, hơn nữa còn nhìn Dụ Khả Hân kéo tay Ngạo Dạ Phong vào phòng , có lẽ muốn tới quấy rầy nên mới gọi điện thoại. Ngạo Dạ Phong nghĩ vậy.

      - Phong. . . . . . người ta gấp gáp thể chờ nữa, mau tới đây. - Là tiếng của Dụ Khả Hân, hơn nữa còn nghe thấy tiếng thở dốc kịp đợi của ta, kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được hai người bọn họ làm cái gì trong phòng.

      - Là thím Lưu, biết có chuyện gì. - Ngạo Dạ Phong nhíu mày, đợi cúp điện thoại Dụ Khả Hân liền đưa tay ôm lấy , hai vú ngạo nghễ dán chặt người của :

      - Phong, người người ta nóng quá, là muốn! - Dụ Khả Hân làm rớt điện thoại trong tay Ngạo Dạ Phong.

      Trần Vũ Tịch sững sờ đứng bên ngoài, nghe thanh triền miên của hai người trong điện thoại. Ngay sau đó cười lạnh tiếng, ra lúc gặp nguy hiểm nhất, ta lại ở trong nhà làm chuyện như vậy.

      Trần Vũ Tịch cúp điện thoại xoay người tới phòng ngủ.

      Lẳng lặng nằm giường, trong đầu chưa từng nghĩ đến, chưa bao giờ nghĩ rằng mình gặp phải chuyện như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới người khó hiểu như thế vào cuộc sống của mình. Có điều bây giờ rất chắc chắn, người như vậy chọc nổi, bọn họ hoàn toàn ở trong hai thế giới.

      Coi như là cùng ở dưới mái nhà, tư tưởng hai bên và tình cảm cũng tuyệt đối có liên quan.

      Có lẽ hiểu được điểm này, lúc này Trần Vũ Tịch trong nháy mắt hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Ngạo Dạ Phong trong đó. Cái gì là vợ chưa cưới, cũng chỉ là cầu của nhiệm vụ thôi!

      Trong phòng Ngạo Dạ Phong

      đè dưới cơ thể, nhìn cơ thể nóng ran lên, có kích động muốn trực tiếp nhào tới, nhưng cuối cùng vẫn giữ được tia lý trí.

      - biết người đàn ông bắt Vũ Tịch kia, rốt cuộc ta là ai? Tại sao muốn bắt Vũ Tịch? Bây giờ ở đâu?

      Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười, sắc đỏ mặt giảm:

      - Phong ~ tức hỏi em nhiều vấn đề vậy, em nên trước trả lời cái nào trước đây? Đồng ý với em, cùng em lần này, em cho biết bây giờ Vũ Tịch ở đâu.

      Hai tay Dụ Khả Hân khoác lên cổ Ngạo Dạ Phong, nhưung thấy vẻ mặt lạnh lùng của :

      - lo lắng tên tiểu nha đầu kia đến vậy sao? Dụ Khả Hân khẽ nhíu mày.

      Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng:

      - Muốn làm có thể, có điều nếu Vũ Tịch có chuyện, tôi tuyệt đối tha cho . - xong cúi đầu hôn lên .

      Sau khi làm xong chuyện, Ngạo Dạ Phong nghe Lưu thẩm chuyện Vũ Tịch về, hơn nữa cũng biết cú điện thoại kia là Vũ Tịch gọi tới. Nghe Lưu thẩm , hình như Vũ Tịch có chuyện gì. đến phòng thăm , cửa phòng khóa, chỉ thấy mình nằm ngủ say giường, nên đánh thức .
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 114: có dám nghiêm túc tôi? (3)

      Có điều Dụ Khả Hân vẫn ở lại phòng , Ngạo Dạ Phong thể làm gì khác hơn là ngồi hút thuốc lá trong phòng khách dưới lầu. rối rắm, chuyện của và Dụ Khả Hân, rốt cuộc Trần Vũ Tịch biết được bao nhiêu, chuyện trong phòng vừa rồi, có nghe được hay ? Có thể lại suy nghĩ lung tung .

      Gần tối lúc ông cụ Ngạo sắp về, Dụ Khả Hân mới ra từ trong phòng của Ngạo Dạ Phong, khi hai người bọn họ cùng nhau ra, Trần Vũ Tịch chuẩn bị xuống lầu rót ly nước, va phải bọn họ.

      do dự, Trần Vũ Tịch chỉ lạnh lùng liếc hai người họ cái, xoay người xuống dưới lầu.

      Ngược lại Ngạo Dạ Phong dừng chút, Dụ Khả Hân xoay người lại vòng tay quanh người Ngạo Dạ Phong, giống như cố ý làm như vậy trước mặt Trần Vũ Tịch. Khẽ hôn cái bên môi :

      - Thân ái, hôm nào em lại tới tìm !" xong sau đó xoay người rời khỏi Ngạo gia.

      Trần Vũ Tịch rót ly nước, chuẩn bị lên lầu, bị Ngạo Dạ Phong từ lầu xuống ngăn lại.

      - Người kia làm khó em? Tại sao em phải ở chung chỗ với ta?

      Trần Vũ Tịch cười lạnh tiếng ngẩng đầu nhìn :

      - Tôi nhớ nếu như tôi có chuyện gấp gọi điện thoại cho , kết quả sao? Chảng qua, sao cả, dù sao tôi cũng ở đó đợi quá lâu. - Trần Vũ Tịch xong bưng ly nước lên lầu.

      Ngạo Dạ Phong phát bắt được cánh tay của , vì dùng sức quá mạnh, nước trong ly của Trần Vũ Tịch vẩy ra ngoài. Lại là nước rất nóng, hồi đau nhói truyền đến, Trần Vũ Tịch đột nhiên rụt tay lại, chén nước rơi mặt đất, tan tành dưới đất.

      - Đưa xem, sao lại cẩn thận như vậy. - Ngạo Dạ Phong nắm lấy tay Trần Vũ Tịch.

      - Là tôi cẩn thận sao? Còn phải là vì ! - Trần Vũ Tịch dùng sức rút tay từ trong tay Ngạo Dạ Phong về, rốt cuộc tại sao ta quan tâm như vậy? Lúc lạnh lúc nóng vậy, lấy người khác ra làm quả bóng chơi đùa sao?

      - cố ý. - Ngạo Dạ Phong bắt lấy tay Trần Vũ Tịch lần nữa.

      - cần quan tâm! – hét to rút tay về. Ngạo Dạ Phong nhất thời ngẩn ra, nhìn Trần Vũ Tịch - Em làm sao vậy? Có phải hay bị tên đàn ông kia làm khó.

      Trần Vũ Tịch nhìn cười lạnh tiếng:

      - Đúng sao, đúng sao? Coi như là bị làm khó rồi, lúc gọi điện thoại biết ta dẫn tôi rồi, tại sao tìm tôi? lại núp ở trong nhà cùng Dụ Khả Hân đó. . . . . .

      tới chỗ này nước mắt Trần Vũ Tịch nhịn được chảy ra. vung tay cái, mạnh mẽ lau sạch nước mắt, cảm giác quả chính mình cũng giải thích được.

      - Em khóc! Ngay bây giờ lập tức tìm tên kia tính sổ. - Ngạo Dạ Phong xiết chặt hai quả đấm xuống dưới lầu.

      - Ngạo Dạ Phong! - Trần Vũ Tịch đứng cầu thang nhìn - Ầm ĩ đủ chưa, chớ chơi loại trò chơi này với tôi được ?"

      Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn :

      - Em gì, ai chơi trò chơi với em, rất nghiêm túc.

      - Vậy có dám nghiêm túc câu tôi!

      Trong nháy mắt, hai người đồng thời ngơ ngẩn, ngay cả Trần Vũ Tịch ra lời này cũng cảm thấy bất ngờ, đây là lời muốn sao? thích Ngạo Dạ Phong?

      Mặc dù dám chắc mình có thích Ngạo Dạ Phong , nhưng rất tò mò đợi xem Ngạo Dạ Phong trả lời câu hỏi này như thế nào. Vì khoảng thời gian này, rối bời, ràng là vợ chưa cưới của , liên tục nhìn khác ở chung chỗ, mặc dù cía danh vợ chưa cưới này liên quan tới tình cảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

      Ngạo Dạ Phong kinh ngạc nhìn Trần Vũ Tịch, nghĩ, phần cảm động và kích động kia trong lòng mình rốt cuộc là cái gì.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DQĐ)

      Chương 115: có dám nghiêm túc tôi? (4)

      - Này, Ngạo Dạ Phong, hẳn phải lúc này biến thành câm rồi chứ, hỏi đấy, rốt cuộc có dám hay ? - Trần Vũ Tịch nhịn được mở miệng hỏi lần nữa.

      Ngạo Dạ Phong cúi đầu khẽ mỉm cười, hai tay nhét vào túi, ngẩng đầu nhìn Trần Vũ Tịch có chút lo lắng và bất an nắm chặt đôi tay cầu thang. bị nụ cười đơn thuần của làm rung động, nhưng lại nghe từ môi khẽ mở kia, giọng có bất kỳ biểu cảm nào, thản nhiên :

      - Em đùa với sao?

      Đôi tay của Trần Vũ Tịch nắm chặt hơn:

      - Đây là cự tuyệt sao?

      - Chẳng lẽ em cho rằng ? - Nụ cười của Ngạo Dạ Phong sâu hơn, lại mang theo tia châm chọc.

      Đôi mắt Trần Vũ Tịch khẽ nheo lại, đầu ngón tay gần như muốn xuyên vào lòng bàn tay. Mặc dù chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng kết quả như vậy vẫn làm cho kìm được tức giận. sai, phải là đau lòng khổ sở, mà là tức giận.

      - Ngạo Dạ Phong, cái tên khốn kiếp, đây là lần đầu tôi tỏ tình với người khác, vậy mà lại cự tuyệt. Khốn kiếp! chờ đó cho tôi.

      Trần Vũ Tịch mắng xong chạy thẳng lên lầu, bỏ lại mình Ngạo Dạ Phong lặng người mấy giây, ngay sau đó cười tiếng, nha đầu này đúng là thú vị. Nhớ tới nụ hôn đầu của bị chiếm lấy, lần này lại là lần tỏ tình đầu tiên.

      cười tà mị hơn.

      Sáng sớm hôm sau, Ngạo Dạ Phong lái xe chờ Trần Vũ Tịch ở cửa, thấy từ bên trong ra ngoài, hạ cửa sổ xe xuống:

      - Này, Vũ Tịch, hôm nay đưa em đến trường học!

      Trần Vũ Tịch dừng lại, nhìn Ngạo Dạ Phong, nhớ tới chuyện hôm qua bị từ chối, nhất thời nhíu mày, xoay người tới xe bác Trần.

      quyết định bao giờ chuyện với Ngạo Dạ Phong nữa, đây chính là lần đầu tiên tỏ tình từ khi sinh ra, ta lại cự tuyệt, buồn cười, vậy mà lại cự tuyệt, khốn kiếp!

      Ngạo Dạ Phong cũng gì, ngồi xe, nhìn Trần Vũ Tịch tới xe của bác Trần trong gương chiếu hậu, khẽ mỉm cười.

      Trần Vũ Tịch liếc qua xe của bác Trần cái, ông ấy có ở đây. Từ lần trước sau khi gây gổ với Ngạo Dạ Phong xong, bác Trần vẫn luôn đưa Trần Vũ Tịch học, nhất định là vì chuyện tối hôm qua, nên Ngạo Dạ Phong mới muốn tự đưa học, biết ta lại tính toán điều gì, ngồi xe của ta đấy.

      Trần Vũ Tịch đợi hồi trước xe của bác Trần, thấy bác Trần ra ngoài, sau đó liếc nhìn xe Ngạo Dạ Phong, nhất định là do tên đó giở trò quỷ.

      Trần Vũ Tịch xoay người lại, lúc qua xe Ngạo Dạ Phong, dừng chút, ngẩng đầu tiếp tục về phía trước. Ngạo Dạ Phong nhíu mày, nha đầu này dư sức quá rồi, vội vàng chậm rãi lái xe theo.

      tay khoác cửa sổ xe, cười nhạt nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Em vẫn còn tức giận vì hôm qua cự tuyệt em sao, chỉ cảm thấy em còn , hiểu cái gì là tình , giống như vậy, đến lúc đó bị thiệt thòi em phải làm sao?

      Trần Vũ Tịch đột nhiên đứng lại xoay người nhìn , vẻ mặt Ngạo Dạ Phong như có gì quan trọng, lại có dáng vẻ được tiện nghi khoe mẽ, khiến Trần Vũ Tịch muốn hung hăng đá mặt lên ta mấy đá, mới hả giận.

      - Vậy tôi phải cám ơn Ngạo đại công tử xuống tay lưu tình rồi. - Trần Vũ Tịch mang theo giọng mũi hừ lạnh .

      Nhìn khuôn vẻ mặt Trần Vũ Tịch căm hận đến cắn răng nghiến lợi, Ngạo Dạ Phong cười ha ha tiếng.

      Trần Vũ Tịch cau mày:

      - cười cái gì? Tôi có gì buồn cười đến vậy sao?

      Ngạo Dạ Phong dừng chút, khẽ nghiêm mặt ;

      - Em thích ?

      biết vì sao sao nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong, giống như châm chọc . Trần Vũ Tịch hít hơi sâu, Ngạo Dạ Phong cho là muốn nổi giận, lại nghe Trần Vũ Tịch vô cùng kiên định mà ra.

      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 116: Chọc giận tổng giám đốc phải là chuyện đùa (1)

      - Tối hôm qua tôi cũng suy nghĩ về vấn đề này, sai, tôi thích . Tôi biết phong lưu, bên ngoài có vô số phụ nữ, nhưng biết vì sao, cuối cùng tôi lại cảm thấy giống vẻ bề ngoài, tôi cảm thấy rằng biết cái gì là tình , hơn nữa còn là người rất đơn thuần.

      tới chỗ này, Trần Vũ Tịch ngừng chút, Ngạo Dạ Phong nhìn ánh mắt quả quyết của , quay đầu tránh né, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

      - Em nhảm gì đó, nào có vĩ đại như em , tình chính là giao dịch của tiền bạc và cơ thể, chưa bao giờ thay đổi cái nhìn đối với tình . - Ngạo Dạ Phong thản nhiên , cũng để Trần Vũ Tịch nhìn thấy vẻ mặt .

      - sai. . . . . . - Trần Vũ Tịch lớn tiếng - Trước kia tôi còn tưởng rằng có mặt khác, nhưng bây giờ tôi hiểu, đời này nhân cách của mãi là vậy, tôi rút lại những lời hôm qua , người như hoàn toàn đáng để tôi thích, trái tim tôi quá mù quáng.

      Trần Vũ Tịch xoay người muốn , ngay sau đó lại quay trở lại:

      - Ngạo Dạ Phong nghe cho kỹ, tình phải dùng tiền bạc để so đo, tình của tôi mua nổi. - xong cũng quay đầu lại sải bước về phía trước.

      - Em. . . . . . - Ngạo Dạ Phong còn muốn điều gì, nhưng chỉ thấy bóng lưng của Trần Vũ Tịch.

      Sau đó Ngạo Dạ Phong đánh quyền vào tay lái, hôm qua lúc Trần Vũ Tịch những lời đó, động lòng, có điều có nhìn đôi mắt chân thành của Trần Vũ Tịch, lại tin vào tình , tin tưởng cái thế giới này còn có tình chân vì vật chất.

      Nhưng đối mặt với câu hỏi của Trần Vũ Tịch, dám đồng ý, dám dây vào tình , vì hiểu , mình còn sức để gánh lấy nâng phần chân tình kia.

      biết vì sao, ra lời đẹp đẽ như vậy, phóng khoáng rời khỏi Ngạo Dạ Phong như vậy, Trần Vũ Tịch có cảm giác vui mừng chút nào, cả người ủ rũ, từ từ về phía trước.

      - Vũ Tịch, sao lại ở đây? Ngạo Dạ Phong đưa học sao? - Đột nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu tên , Trần Vũ Tịch nhất thời ngừng lại, quay đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Thiên Dật nhô đầu ra từ bên trong cửa sổ xe.

      Trần Vũ Tịch khẽ thở dài cái, chuẩn bị chuyện, nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh tài xế là đại mỹ nữ, căng thẳng trong lòng – ta công ty có chuyện, bảo em tự đến trường học. - Sau đó xoay người bước .

      - Vũ Tịch, lên xe tôi đưa đến trường. - Thẩm Thiên Dật lái xe đến bên cạnh , chậm rãi theo bước chân của .

      - cần, có thể tự . - Trần Vũ Tịch cúi đầu, ra hôm nay muốn đến trường.

      - Có phải lại cãi nhau với Ngạo Dạ Phong ?

      - Kông có. – Mặc dù ngoài miệng Trần Vũ Tịch như vậy, nhưng biểu cảm khuôn mặt hoàn toàn bán đứng rồi.

      Thẩm Thiên Dật liếc mắt nhìn xinh đẹp bên cạnh:

      - Lục giai, chờ tôi chút, tôi dỗ dành tiểu nha đầu này.

      Lục giai khẽ mỉm cười, Thẩm Thiên Dật xuống xe đuổi theo Trần Vũ Tịch kéo lại:

      - Tôi hỏi có chuyện gì, nhưng tôi có thể nhìn ra, Ngạo Dạ Phong lại ức hiếp rồi, thôi, quay lại tôi giúp hả giận.

      Trần Vũ Tịch nhất thời cười tiếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiên Dật:

      - phải các cùng giuộc sao? giúp tôi trừng trị ta?

      - tin tôi có thể đánh thắng được cậu ta?

      - phải là tin, tình cảm của ta so với tôi nhiều hơn. giúp ta ức hiếp tôi, tôi cảm ơn rồi. - Trần Vũ Tịch miễn cưỡng , lắc lắc đầu tiếp tục , lại bị Thẩm Thiên Dật kéo lại.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐ)

      Chương 117: Chọc giận tổng giám đốc phải là chuyện đùa (2)

      - Được lắm, cơn giận này tôi giúp dẹp yên, bây giờ sắp trễ rồi, tôi đưa đến trường học, mau! - Thẩm Thiên Dật kiên quyết lôi Trần Vũ Tịch đến xe của mình.

      Trần Vũ Tịch dừng chút:

      - Thẩm Thiên Dật, như vậy tốt đâu, còn có bạn ở đây, còn là bạn nữa.

      Thẩm Thiên Dật cười tiếng:

      - Tôi phong lưu giống như Ngạo Dạ Phong, tôi là người rất truyền thống, ấy phải là bạn , chỉ nhờ xe thôi.

      - nhờ xe? - Trần Vũ Tịch kinh ngạc cười - Vận khí tệ nha, xe thuận đường cũng có thể kéo đến mỹ nữ như vậy, số đào hoa tệ!

      Thẩm Thiên Dật ngẩn ra, quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch cười :

      - Xem ra Ngạo Dạ Phong nuôi thành người có thói quen tốt rồi, chẳng lẽ trai đẹp và phụ nữ đẹp ở chung chỗ nhất định phải là loại quan hệ kia sao? chỉ là thuận đường thôi, ấy là người của công ty tôi.

      Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Dật bắt đầu giới thiệu:

      - Đây là Lục Giai, đây là Trần Vũ Tịch, học ở trường trung học Hào. - Thẩm Thiên Dật xoay người khỏi động xe, nhưng vẫn quên bổ sung câu – ấy là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong.

      Quả nhiên Lục Giai mang theo vẻ mặt kinh ngạc, quan sát Trần Vũ Tịch lần nữa.

      Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ, tại sao phải luôn luôn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong mới được người khác chú ý?

      Thẩm Thiên Dật mang theo nụ cười nhàn nhạt, lái xe tới trường trung học Hào.

      Trần Vũ Tịch xuống xe cám ơn, lập tức xoay người chạy vào trường học.

      Thẩm Thiên Dật nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, cười cười nhàn nhạt:

      - Nhất định Tiểu nha đầu này và Ngạo Dạ Phong cãi nhau ở nhà.

      Lục Giai cười tiếng:

      - Ngạo Dạ Phong là tổng giám đốc đứng đầu của tập đoàn Ngạo Thế?

      Thẩm Thiên Dật vừa quay đầu xe vừa gật đầu cái.

      - Sao ta lại có hôn ước với học sinh trung học? - Lục Giai càng thêm khó hiểu.

      - Muốn biết sao? - Thẩm Thiên Dật nhìn Lục Giai cái, Lục Giai hai mươi mốt tuổi, trẻ tuổi lại có tài năng, sau khi tốt nghiệp đại học tới công ty, trở thành nòng cốt quan trọng của công ty. Ban đầu Thẩm Thiên Dật cũng chú ý tới , cho đến lần họp vào mấy tháng trước.

      Lục Giai công khai bác bỏ quyết định của Thẩm Thiên Dật trước mặt mọi người, ở ngay trước vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm biết trời cao đất rộng của , phóng khoáng lấy ra bản kế hoạch được viết ra sau tháng điều tra thị trường.

      Thẩm Thiên Dật dửng dưng nhận lấy kế hoạch của , chỉ tùy tiện nhìn mấy tờ, thấy được tài giỏi và năng lực của trong đó, hơn nữa gần như suy tính đến tất cả các chi tiết. Cũng chính từ ngày đó Thẩm Thiên Dật bắt đầu chú ý đến .

      Mặc dú mới nhìn ngoài mặt có gì đặc biệt so với các xinh đẹp khác, nhưng quanh thân tản phát ra khí chất lại làm cho có loại cảm giác khỏi muốn đến gần .

      - có gì cả, chuyện này có gì quan hệ gì với tôi, chỉ nghe rất nhiều nhân viên nữ trong công ty nhắc đến Ngạo Dạ Phong, thiếu gia phong lưu, có điều dù cho như vậy, vẫn có hàng loạt mỹ nữ muốn lên giường với ta, có thể người trước ngã xuống, ngưới sau tiến lên. Tôi chỉ tùy tiện thấy tò mò nên nhiều chuyện thôi. - Lục Giai nhàn nhạt nhún vai.

      Thẩm Thiên Dật thích cách đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh nhạt như vậy, nhất là đối với càng phải là lạnh nhạt bình thường. ở trong ánh mắt , hình như thấy được tồn tại của mình. Đây là lần đầu tiên thấy trong mắt khác có hình ảnh của mình như thế.

      cười nhạt, đem Lục Giai đưa đến công ty sau, quay đầu xe trực tiếp ngạo thị tập đoàn.

      . . . . . .

      @phankhahan: Ngô Duẫn Kỳ & Trần Vũ Tịch (Nam Cung Thiến)
      Chúc tất cả mọi người 2/9 vui vẻ, an lành :bighug:
      Edit: Tóc gió thôi bay (DĐLQĐ)

      Chương 118: Chọc giận tổng giám đốc phải là chuyện đùa (3)

      Tập đoàn Thiên Ưng

      Cửa phòng làm việc của Ngô Duẫn Kỳ bị Ngạo Dạ Phong cước đá văng, theo sát sau lưng ta là nữ thư ký lúng túng liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ ngồi trước bàn làm việc.

      Ngô Duẫn Kỳ, gật đầu với cái, mới cau mày liếc Ngạo Dạ Phong rồi xoay người rời .

      - Ngô Duẫn Kỳ, tổng giám đốc đứng đầu tập đoàn Thiên Ưng. - Ngạo Dạ Phong từ từ về phía Ngô Duẫn Kỳ, mặt mang theo địch ý, hai tay ta chống lên bàn làm việc của Ngô Duẫn Kỳ, hung hãn nhìn chăm chú – Sao tôi chưa từng nghe có người như , rốt cuộc từ xuất nơi nào.

      Mười ngón tay Ngô Duẫn Kỳ bắt chéo nhàng nâng cằm lên, khóe miệng thoáng nụ cười lạnh nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong:

      - Nhân vật như chúng tôi, sao có thể lọt vào mắt Ngạo đại tổng giám đốc chứ.

      Ánh mắt Ngạo Dạ Phong quét xuống, nhìn trước ngực ta, ngay vị trí đó, xăm hình bọ cạp đen, đó là dấu hiệu của tổ chức Bò Cạp Đen. Trước sau gì cũng biết được rốt cuộc tên Ngô Duẫn Kỳ này và tổ chức Bò Cạp Đen có quan hệ gì, nhưng hôm nay tới nơi này phải vì chuyện đó.

      - cần biết là ai, Trần Vũ Tịch là của tôi, còn dám đụng đến ấy, tôi làm cho tập đoàn Thiên Ưng có đất đặt chân ở thành phố K.

      Ngạo Dạ Phong vừa dứt lời, Ngô Duẫn Kỳ chút kiêng kỵ phá lên cười:

      - Ngạo Dạ Phong, chưa ngủ mà cũng đánh giá quá cao tập đoàn Ngạo Thế của các người rồi. Tạm thời đến tranh đoạt thương trường, chỉ đến Trần Vũ Tịch, tôi nhắc nhở câu trước, nha đầu đất tôi nhìn trúng, nếu như giữ ấy đủ chặt, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể làm cho ấy thành của tôi.

      Ngạo Dạ Phong đánh quyền vào Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ cũng ngồi , phát bắt được tay của ta, hai người đàn ông tà mị, nhìn chằm chằm đối phương, ai nhường ai.

      Sắc mặt Ngạo Dạ Phong trầm xuống:

      - Tôi giỡn với !

      Ngô Duẫn Kỳ oh tiếng nhàn nhạt, nhìn Ngạo Dạ Phong:

      - Tôi cũng cho rằng đùa, chẳng lẽ cảm thấy câu trả lời của tôi đủ nghiêm túc sao? Vậy tôi có thể lặp lại lần nữa, Trần Vũ Tịch là tôi muốn có! Tốt nhất giữ kỹ ấy chút, nếu người hối hận !

      Ngạo Dạ Phong dùng sức hất tay Ngô Duẫn Kỳ ra, lạnh lùng nhìn ta. Đến bây giờ vẫn biết rốt cuộc người đàn ông trước mắt này là ai. khẽ liếc trước ngực Ngô Duẫn Kỳ, ta là người của tổ chức Bò Cạp Đen, nhưng tại sao còn là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Ưng? Tại sao lại đột nhiên xuất ở đây.

      Mặc dù biết nhất định mục đích của có quan hệ với Ngạo gia, nhưng nhìn ánh mắt vừa rồi, giống như dối.

      Ngạo Dạ Phong xoay người ra ngoài:

      - Cảm ơn nhắc nhở của , chỉ hy vọng tốt nhất đừng lên cao quá, bởi vì có bất kỳ cơ hội đến gần ấy thêm nữa đâu. – Rầm tiếng, cửa phòng làm việc hung hăng bị đóng lại. Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nâng lên nụ cười sâu hơn.

      Thẩm Thiên Dật kiên nhẫn ngồi trong phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, vừa uống trà vừa chờ trở về.

      Đột nhiên cửa phòng làm việc bị người ta cước đá văng, Thẩm Thiên Dật vẫn buồn bực, ai có lá gan lớn dám đến đây đá cửa vậy, quay đầu lại thấy Ngạo Dạ Phong mặt đen giống như địa phủ.

      - Người nào có bản lĩnh chọc Ngạo đại tổng giám đốc nổi giận như vậy?

      Ngạo Dạ Phong liếc nhìn Thẩm Thiên Dật có chút đắc ý, nhàn nhạt tới trước bàn làm việc, đột nhiên ngồi vào ghế, hai chân gác lên bàn làm việc.

      Mặc dù có lúc Ngạo Dạ Phong ham chơi chút, nhưng vẫn rất chú trọng dáng vẻ và hành vi của mình, bất kể là trước mặt nhân viên trong công ty hay người nhà, luôn luôn có bộ dạng thản nhiên phóng khoáng, hầu như có ai thấy qua thời điểm chật vật đến chịu nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :