1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 99: muốn em (4)

      Dụ Khả Hân đặt thìa canh môi , Ngạo Dạ Phong bướng bỉnh hé miệng, Dụ Khả Hân chỉ cười nhìn , tay vẫn nhúc nhích, cuối cùng Ngạo Dạ Phong yếu lòng, há mồm uống hết.

      - Tôi tự làm! – đưa tay muốn lấy canh, lại bị tránh .

      - Để em giúp ăn , trước kia lúc ngã bệnh, phải em luôn chăm sóc như vậy sao, chẳng lẽ quên hết rồi? - Dụ Khả Hân vẫn luôn mang theo gương mặt dịu dàng. Cúi đầu nhàng khuấy canh trong chén, thản nhiên - Nghe , tiểu nha đầu kia là vợ chưa cưới của , bụng đói ăn quàng từ khi nào vậy, cả bé cũng tha.

      Ngạo Dạ Phong nhíu mày:

      - Là ông nội an bài. ấy là cháu bạn tốt của ông nội, được nhà tôi nhận nuôi. Có thể ông nội muốn chăm sóc tốt cho ấy cả đời, nên mới kiên quyết tác hợp cho chúng tôi thành đôi.

      Dụ Khả Hân vừa nghe Ngạo Dạ Phong vậy, cười càng quyến rũ hơn:

      - Như vậy, phải vì thích tiểu nha đầu đó nên mới ở chung với ấy.

      - Dĩ nhiên phải, trong mắt tôi ấy chỉ là bé thôi, tôi đối với người như thế có chút hứng thú. - Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt , mà lúc này Trần Vũ Tịch đứng bên ngoài cũng nghe được tất cả, hung dữ cắn môi dưới, đôi tay nắm chặt, sau đó cười lạnh tiếng. ra trong mắt Ngạo Dạ Phong là như thế .

      Người quá ngốc, quá ngây thơ vẫn là .

      Những thứ mua được, ném vào thùng rác.

      - Phong. . . . . . chúng ta ở chung chỗ lần nữa được ?

      Lời của Dụ Khả Hân vừa vang vọng bên tai, Trần Vũ Tịch xoay người chạy ra khỏi bệnh viện. nghe được câu trả lời của Ngạo Dạ Phong, nhưng biết được đáp án. Đó là người Ngạo Dạ Phong thích nhất, dù biết bọn họ từng vì cái gì mà phải chia tay, nhưng từ ánh mắt của Ngạo Dạ Phong có thể nhìn ra, rất quan tâm ấy.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      muốn để cả nhà và ông nội biết chuyện này mà lo lắng, Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong thỏa thuận với nhau, rằng Ngạo Dạ Phong phải công tác khoảng thời gian! Ngay sau đó ta an tĩnh nán lại bệnh viện hơn tháng, a. . . . . . cảm thấy có khả năng này sao?

      Ngạo Dạ Phong nhân cơ hội này, ở bên ngoài điên cuồng ra sức chơi hơn nửa tháng mới trở về. Lần này hoàn toàn có lý do, khỏi cần mỗi buổi tối phải về nhà đúng giờ.

      Trần Vũ Tịch biết Ngạo Dạ Phong là hạng người gì, cũng biết mình trong lòng ta có địa vị gì, sau khi có thể hiểu hai điểm này, biết người đàn ông kia hoàn toàn phải là người mình có thể thích, cho nên bắt đầu từ từ buông ra.

      . . . . . .

      - Ngạo Dạ Phong, nhanh lên chút em còn phải đến trường! - Trần Vũ Tịch mang theo cặp sách từ lầu chạy xuống, Ngạo Dạ Phong vẫn ngồi trước bàn ăn chậm rãi ăn cơm. Trần Vũ Tịch dừng chút trong phòng khách, nhìn Ngạo Dạ Phong - Em chờ xe, nếu tới trễ tự mình giải thích với giáo viên .

      Vừa dứt lời, Trần Vũ Tịch liền xoay người chạy ra ngoài.

      Mới vừa ngồi lên xe, Trần Vũ Tịch liền lấy máy tính bản từ trong cặp sách đeo lưng ra, mở máy rồi điền mật mã vào. Để có thể liên lạc với Mạc thủ trưởng bất cứ lúc nào, gửi tài liệu tìm được ở đây và nhận thêm tài liệu, Trần Vũ Tịch đặc biệt mua chiếc máy tính bảng này. Dù lấy cớ là vì học tập, nhưng phần lớn thời gian đều dùng để thu thập và chỉnh lý tài liệu .

      Do Ngạo Dạ Phong ở lại bệnh viện thời gian rất lâu, nên Trần Vũ Tịch gần như lật tung phòng của ta phen, lấy được trong máy tính của Ngạo Dạ Phong mấy đồ án về tổ chức Bò Cạp Đen, còn có cả về người đàn ông kia.
      Truyện chỉ được post ở *******************.
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 100: Vô tình gặp trí mạng (1)

      Nếu Ngạo Dạ Phong là người gây dựng lại tổ chức Bò Cạp Đen, như vậy hẳn phải có khả năng muốn xử lý người nào xử lý người đó. Lần trước sau khi bị người đàn ông kia chỉnh, Trần Vũ Tịch phát Ngạo Dạ Phong làm gì cả, điểm này cực kỳ giống phong cách của , phải hạng người có thù oán tất báo sao?

      Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn đằng trước tự hỏi, đột nhiên ý nghĩ thoáng qua, mi mắt Trần Vũ Tịch co lại, chẳng lẽ chỉ là bản thân mình có thù mới cần báo sao?

      Trần Vũ Tịch nhanh chóng tỉnh táo lại, người đàn ông kia hình xuất máy tính của Ngạo Dạ Phong, ý gì đây?

      Con ngươi Trần Vũ Tịch xẹt qua tia sáng, Ngạo Dạ Phong cũng điều tra người này? Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Vừa nghĩ tới chỗ này, Trần Vũ Tịch thấy Ngạo Dạ Phong từ bên trong ra, tắt máy tính bảng bỏ vào trong cặp sách.

      - Gần đây có phải em quá say mê chơi game máy tính rồi, như vậy tốt, ảnh hưởng học tập. - Ngạo Dạ Phong mới vừa ngồi vào trong xe càm ràm.

      Trần Vũ Tịch liếc cái:

      - Ta lão gia này ~ ngài phải quản chuyện hơi nhiều chứ? Kỳ thi lần trước phải cho xem thành tích sao? Hạng nhất cả lớp còn muốn sao nữa?

      Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ đáng của Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, khởi động xe đưa học.Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Khóa học buổi sáng vừa kết thúc, Trần Vũ Tịch chuẩn bị cùng ăn cơm với Ngô Kỳ, đột nhiên có hai nữ sinh chạy tới ngăn lại, Trần Vũ Tịch chớp mắt nhìn hai người bọn họ:

      - Các bạn tìm tôi?

      Hai liếc nhau cái:

      - Bọn tớ có chuyện muốn nhờ cậu, ngoài cậu ra, người nào có thể giúp được.

      Trần Vũ Tịch ngẩn ra, ngoài Ngô Kỳ và Lạc Nam, đây là lần đầu tiên có người chủ động đến chào hỏi như vậy.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Trần Vũ Tịch vui mừng gật đầu liên tục:

      - , chuyện gì, chỉ cần tớ có thể làm được cứ việc . – vẫn là người hiền lành như vậy, nhiệt tình mù quáng.Truyện chỉ được post ở *******************.

      - Bọn tớ muốn theo cậu học Taekwondo! Nghe cậu rất lợi hại. - trong hai nữ sinh đó, nhìn Trần Vũ Tịch hơi mỉm cười .

      Trần Vũ Tịch sửng sốt:

      - Nếu các cậu muốn học, đến lớp Taekwondo được sao? - Sau đó cười tiếng – Coi như tớ lợi hại cũng bằng thầy giáo!

      - Nhưng bọn tớ muốn đến đó, vì bọn tớ gia nhập câu lạc bộ khác, trường học quy định học sinh chỉ có thể vào câu lạc bộ, bọn tớ lại muốn học chút Taekwondo phòng thân, cho nên mới tới nhờ cậu giúp. - Ngay sau đó khác giải thích.

      - Hoá ra là như vậy! - Trần Vũ Tịch suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

      - Cậu đồng ý? tốt quá, cứ quyết định như vậy , tan giờ học buổi chiều bọn tớ cùng tới nhà tập luyện. - xong phất phất tay với Trần Vũ Tịch, hai người xoay người chạy ra khỏi phòng học.Truyện chỉ được post ở *******************.

      Mắt Trần Vũ Tịch nháy mấy cái lớn, đột nhiên khôi phục tinh thần lại: "Học Taekwondo, tới nhà tớ làm gì?" Nhưng lời ra, hai nữ sinh kia chạy ra khỏi phòng học, còn bóng dáng, hình như muốn cho cơ hội cự tuyệt.

      Lúc này Ngô Kỳ ở bên cũng nhíu mày:

      - Sao tớ có cảm giác, họ phải muốn học Taekwondo với cậu vậy!

      Trần Vũ Tịch cũng kỳ quái gật đầu cái, xác thực cũng có cái loại cảm giác này.

      - Mặc kệ, trước ăn cơm ! - Trần Vũ Tịch vung tay lên, với Ngô Kỳ cùng nhau tới nhà ăn.

      Giờ tan học buổi chiều, hai bạn học nữ xin Trần Vũ Tịch chỉ bảo xuất đúng lúc ở cửa phòng học, Trần Vũ Tịch gặp các khẽ mỉm cười, về phía bọn họ.

      - Hay là chúng ta tập luyện ở trường học , đến nhà tớ chắc tiện lắm. - Trần Vũ Tịch lấy cớ , dù sao vẫn là ăn nhờ ở đậu, cứ tùy tiện sử dụng nhà của người khác như vậy, cũng có chút phải phép.
      Truyện chỉ được post ở *******************.
      Chương 101: Vô tình gặp được trí mạng (2)

      Nhưng hai nữ sinh cứ lôi kéo tay , nhất định phải đến nhà mới được. Câu lạc bộ Taekwondo ở trường đại đa số đều là nam sinh, họ muốn luyện tập ở đó.

      Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch bị bọn họ quấn, bất đắc dĩ lắc đầu:

      - Vũ Tịch, cậu mang bọn họ về thôi, tớ trước. - Trần Vũ Tịch chuẩn bị nhờ ấy giúp đỡ, kết quả lại chỉ thấy bóng lưng của .

      - Dẫn bọn tớ đến nhà của cậu , bọn tớ muốn cùng ngươi học Taekwondo với cậu. - Trần Vũ Tịch bị hai người mỗi người nắm cánh tay lắc tới lắc lui. Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ, có chút hối hận trước khi đồng ý qua loa chuyện này với bọn họ.

      Lại , bản thân cũng còn rất nhiều chuyện phải làm !

      Bị hai nữ sinh kéo tới cổng trường học, lúc này Ngạo Dạ Phong đợi ở chỗ, chậm rãi hạ kính cửa xe xuống, phát bên cạnh Trần Vũ Tịch nhiều hơn hai nữ sinh, nhất thời nhíu mày, đợi mở miệng chuyện, hai nữ sinh này xông tới bên này.

      - Đây là xe của cậu sao? - Hai nữ sinh chạy đến trước mặt xe Ngạo Dạ Phong, mở cửa ngồi lên.

      Trần Vũ Tịch cả người ngốc tại chỗ, nhìn chằm chằm vào hai người các nàng.

      - Này, tên gì? là tài xế nhà ấy sao? - trong hai nữ sinh đó nhịn được ghé đầu nhìn sang Ngạo Dạ Phong, bắt đầu hỏi thăm.

      Ngạo Dạ Phong cau chặt chân mày lần nữa:

      - Bọn nha đầu, các ngồi nhầm xe rồi, phải tôi tới đón các .

      người nữ sinh cười hì hì tiếng:

      - Đương nhiên chúng tôi biết rồi, tôi bảo tài xế về, hôm nay chúng tôi đến nhà Trần Vũ Tịch.

      - Đúng rồi, vẫn chưa trả lời vấn đề của chúng tôi đấy? bao nhiêu tuổi rồi? - Nữ sinh xe vẫn dây dưa với Ngạo Dạ Phong.

      Trần Vũ Tịch há hốc miệng, ngay sau đó lại nhíu mày, vỗ ót, sớm nên nghĩ tới, làm sao có thể có người đột nhiên tìm nhờ giúp đỡ! Mẹ nó, những người này đều là nhằm vào phía Ngạo Dạ Phong cả.

      Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch cúi đầu tới bên này, vừa nhìn biểu cảm mặt ấy, đại khái hiểu được chuyện gì xảy ra, mày nhíu lại sâu hơn.

      - xuống! - Ngạo Dạ Phong lạnh lùng - Xe này phải tới đón các . xuống ngay.

      Lúc này Trần Vũ Tịch cũng tới bên cạnh xe, nghe được Ngạo Dạ Phong , trong lòng có chút vui:

      - Họ là bạn học của em, hôm nay đến chơi nhà, có gì thể.

      Mặc dù bị gài bẫy, trong lòng rất vui, nhưng thái độ Ngạo Dạ Phong như vậy cũng khiến vô cùng khó chịu.

      - Vậy sao! - Ngạo Dạ Phong nghiêng đầu nhìn Trần Vũ Tịch cái - Nếu như vậy, em mang đám bạn của em tự về, người khác có tư cách xe của .

      Trần Vũ Tịch nheo mắt đẹp lại, đôi tay nắm chặt. muốn gây gổ với Ngạo Dạ Phong trước mặt những người khác, nhưng. . . . . . cũng quá đáng lắm rồi. Đón mình về nhà, và mấy người cùng nhau ngồi chiếc xe này có gì khác nhau sao? Ngay chút chuyện, cũng muốn đối nghịch với sao?

      Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn hai nữ sinh phía sau trong gương chiếu hậu:

      - Các tự xuống hay muốn để tôi ra tay! - Giọng lạnh dọa người.

      Hai nữ sinh vốn thấy Ngạo Dạ Phong rất tuấn tú, muốn hỏi xin số điện thoại của xem có được , ngờ lại là người như vậy, hơn nữa họ cho rằng là tài xế của Trần Vũ Tịch, nhìn dáng vẻ hung dữ.

      Hai nữ sinh liếc nhau cái, sau đó xuống xe, Ngạo Dạ Phong cũng quay đầu lại, khởi động xe, mặc kệ ngay cả Trần Vũ Tịch cũng còn ở lại đó mà lái xe về nhà.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cảm ơn các bạn đọc.
      càng về sau Ngạo Dạ Phong càng khó ưa phải~~ nhưng thế này sau này Vũ Tịch có cũng thấy tiếc. Từ nay thứ bảy và chủ nhật đều chương (nếu hè năm sau vẫn chưa hoàn lại hai chương =D3 )

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 102: Vô tình gặp được trí mạng (3)

      Nhìn xe xa, hai nữ sinh thầm với nhau vài câu, sau đó cười cười với Trần Vũ Tịch:

      - Nếu như vậy, chuyện luyện tập Taekwondo, hôm nào rồi hãy , bọn tới trước.

      đợi Trần Vũ Tịch kịp chuyện, hai nữ sinh xoay người khỏi, nhìn dáng vẻ của các , giống như cười nhạo Trần Vũ Tịch. Trần Vũ Tịch hít hơi sâu, nhưng tức giận trong lòng vẫn tiêu. Sau khi thuê xe trở về, cước đá văng cửa phòng Ngạo Dạ Phong, vào.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong ngồi bên máy tính:

      - Ngạo Dạ Phong, hôm nay đầu óc có phải bị nước vào rồi , tại sao đối xử với bạn học của tôi như vậy? phải là vì diện mạo đẹp trai chút nên mới muốn xin số điện thoại của sao? cho cũng sao, nhưng làm đến mức như vậy được sao?

      Ngạo Dạ Phong liếc cái, cúi đầu tiếp tục nhìn máy tính:

      - phải tài xế của em, đưa đón em học là ý của ông nội, nếu như có thể , chắc chắn . Bảo lái xe chở người khác, chớ đùa.

      Trần Vũ Tịch nheo mắt lại, hung hăng cắn môi dưới, trong lòng xẹt qua tia mất mát:

      - Hoá ra là vậy, yên tâm, bắt đầu từ ngày mai cần phải đưa đón tôi học, tôi với ông nội. Tôi làm phiền nổi đại tổng giám đốc .



      xong Trần Vũ Tịch xoay người rời . Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.



      - Này. . . . . . Vũ Tịch! - Ngạo Dạ Phong đuổi theo - có ý này! - Nhưng Trần Vũ Tịch chạy xuống lầu tìm ông cụ Ngạo. “Nha đầu đáng chết này gần đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có phải uống lộn thuốc rồi .”

      Đợi đến khi Trần Vũ Tịch lên lầu, Ngạo Dạ Phong xông tới chỗ , phát bắt được tay :

      - Vũ Tịch, tới đây có chuyện cần với em!

      Trần Vũ Tịch dùng sức hất tay của ra.

      - Tôi có gì cần với . - xong quay đầu về phòng của mình.

      Ngạo Dạ Phong nhíu mày, vẫn chưa gặp qua nào bướng bỉnh như vậy. Tiếp đó nắm lấy tay , kéo vào phòng mình, khóa cửa phòng lại.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Trần Vũ Tịch thấy được, đứng trước mặt Ngạo Dạ Phong, hai tay ôm trước ngực dáng vẻ lạnh lùng. Mắt Ngạo Dạ Phong khẽ chìm, chưa từng thấy qua nào khó trị khó như vậy, chỉ cần là muốn, cho dù có bướng bỉnh nữa cũng bị nắm trong tay rất dễ dàng, chẳng lẽ đầu óc của bị hỏng rồi.

      - Có chuyện gì mau, tôi còn có chuyện !

      - Em có thể có chuyện gì?

      Trần Vũ Tịch dừng lại:

      - Tôi có chuyện gì, liên quan gì tới , còn nữa, tôi với ông nội, bắt đầu từ ngày mai Trần sư phó đưa đón tôi học, có nhiều thời gian trêu ghẹo đàn bà khác hơn. Có phải phấn khích sắp nhảy dựng lên rồi ?

      Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày, con mắt sắc tối đến thể tối hơn nữa:

      - trong mắt em là người như vậy sao?

      Trần Vũ Tịch nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Ngạo Dạ Phong, cơ thể khẽ chuyển động lui về phía sau bước. rất ít khi thấy bộ dạng này của Ngạo Dạ Phong, bình thường luôn có bộ dạng ngang ngược bất phục, chuyện với bao giờ cũng nửa đùa nửa giỡn. Truyện chỉ được post ở *******************.

      Mặc dù muốn , nhưng vẫn mở miệng:

      - phải luôn là cái dạng đó sao? Chính cũng vậy, tôi. . . . . . – Lời Trần Vũ Tịch còn chưa hết, bị Ngạo Dạ Phong kéo qua cái, đè lên tường, cố áp môi lên, trừng phạt bướng bỉnh cứng đầu cứng cổ trước mắt.

      Nhưng thấy khóe miệng Trần Vũ Tịch nâng lên nụ cười lạnh, cuối cùng Ngạo Dạ Phong buông tay ra:

      - Tại sao cười?

      - Ngạo Dạ Phong, tôi phát ngoài ức hiếp tôi như vậy ra, còn biện pháp khác! phải là luôn cho mình là thiên tài sao? ra là vẫn ấu trĩ như vậy. - Trần Vũ Tịch thấy buông tay ra, lạnh lùng , sau đó liếc cái rồi xoay người rời .
      Truyện chỉ được post ở *******************.
      Sau khi đọc truyện này chắc ai cũng cảm thán câu là :"Phải công nhận là chưa có cái truyện nào mà nam chính lâu xuất như cái truyện này!!!"
      Nếu có văn án chắc ai cũng tưởng NDP mới là nam chính :think: :think:
      Cơ mà ngày càng ưa NDP :no3: :no3:
      p/s: hóng chương mới =D =D
      Chương 103: Vô tình gặp được trí mạng (4)

      Ngạo Dạ Phong nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch khỏi, tại sao hề cảm thấy được người có những thứ mà học sinh trung học nên có, ngược lại giống như thành thục? Chẳng lẽ là ảo giác!

      Có điều nhớ tới mấy lời vừa rồi của Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong đấm cái vào tường. đáng chết, nếu phải vì còn chưa trưởng thành, nhất định ăn sạch cả người , xem còn dám chuyện như vậy với nữa .

      . . . . . .

      Vì chuyện ngày đó, tuần lễ Trần Vũ Tịch chưa chuyện với Ngạo Dạ Phong. Nếu hai người gặp thoáng qua, cũng ngẩng đầu nhìn cái, mà thời gian còn lại, đều dùng để điều tra về chuyện Bò Cạp Đen, bởi vì chỉ khi làm chuyện này, mới có thể khiến đầu óc mình nghĩ đến Ngạo Dạ Phong nữa.

      Chủ nhật, Ngô Kỳ muốn mời Trần Vũ Tịch đến nhà làm khách. Vốn Trần Vũ Tịch muốn báo cáo với Mạc thủ trưởng chút về tình hình nhiệm vụ gần đây, nhận được điện thoại của Ngô Kỳ vẫn còn hơi do dự, có điều buồn bực ở nhà cũng buồn bực, cho nên đồng ý.

      lúc xuống lầu, Trần Vũ Tịch thấy Dụ Khả Hân ngồi ghế sa lon phía dưới, nghiêng người dựa vào bả vai Ngạo Dạ Phong, hai người vừa chuyện phiếm vừa xem ti vi. Trần Vũ Tịch nhướng mày, đứng ngơ ngẩn cầu thang.

      - Vũ Tịch, phải ra ngoài sao? – Thím Lưu qua dưới lầu, thấy Trần Vũ Tịch cầm túi, mở miệng hỏi câu.

      câu này, Ngạo Dạ Phong và Dụ Khả Hân cùng quay đầu nhìn .

      Nhất là ánh mắt Ngạo Dạ Phong, hình như ta có ý đẩy Dụ Khả Hân ra.

      - Vâng, đến nhà bạn học! - Trần Vũ Tịch nhàn nhạt đáp lại câu, xuống lầu ra ngoài.

      - Vũ Tịch, có cần đưa em ? – Đáng nhẽ nên chuyện, nhưng Ngạo Dạ Phong cũng biết tại sao, nhìn về phía bóng dáng của kêu lên câu.

      Trần Vũ Tịch để ý đến , rời khỏi biệt thự.

      Dụ Khả Hân liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch, lại nhìn Ngạo Dạ Phong chút:

      - Phong. . . . . . giống như rất để ý nha đầu kia.

      Nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch Ngạo Dạ Phong lấy lại tinh thần, dừng chút, khẽ mỉm cười:

      - Tiểu nha đầu này, luôn giỡ tính khí trẻ con ra. Đều do được ông nội chiều ra! - hỏi đằng, trả lời nẻo.

      Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười, áp vào trong ngực . rất hiểu Ngạo Dạ Phong rất , thậm chí so với Ngạo Dạ Phong còn hiểu hơn, chỉ cần vừa nhìn vẻ mặt của , biết trong lòng Ngạo Dạ Phong suy nghĩ gì.

      Ngoài mặt bên ngoài Ngạo Dạ Phong cười đùa vô độ trêu hoa ghẹo nguyệt, ra hoàn toàn có bất kỳ khái niệm gì đối với tình . hiểu tình là cái gì, thậm chí có chút sợ hãi với tình , mà cũng chỉ có mình Dụ Khả Hân biết. Ban đầu Ngạo Dạ Phong, là vì đơn thuần như vậy, ban đầu rời khỏi , cũng là vì đơn thuần.

      - Phong, có phải thích tiểu nha đầu kia rồi ! - Dụ Khả Hân khẽ mỉm cười.

      Ngạo Dạ Phong nhất thời ngẩn ra, tiếp nhận nụ cười của Dụ Khả Hân, trong mắt thoáng qua tia chán ghét. ghét nhất chính là bị người khác nhìn thấu tâm tư của mình, nhất là sau khi nhìn thấu vẫn ra vẻ sao cả nhìn .

      đẩy Dụ Khả Hân sang bên, đứng dậy tới chỗ khác ghế sa lon ngồi xuống, im lặng . thực tế, ngay cả bản thân cũng chưa từng suy xét đến vấn đề này, có điều cho tới bây giờ, cho rằng mình thể nào thích Trần Vũ Tịch, bởi vì phải kiểu phụ nữ mà muốn.

      . . . . . .

      Sau khi Trần Vũ Tịch ra khỏi phòng khách, ở bên ngoài hít hơi sâu muốn hoàn toàn thoát khỏi màn vừa thấy, ra sức lắc đầu, xoay người bước .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      số phận của nam chính phụ thuộc vào bà tác giả, editor cũng đành chịu :-"

      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 104: Đúng là người đàn ông hồn bất tán (1)

      Tới nhà Ngô Kỳ, vẫn là biệt thự quyền thế, chưa bao giờ nghĩ đến Ngô Kỳ lại là thiên kim tiểu thư nhà giàu có.

      - Vũ Tịch, cậu đến rồi! - Ngô Kỳ ở xa xa thấy Trần Vũ Tịch, chạy tới chỗ – Sao vậy, nhìn dáng vẻ ủ rũ của cậu, có phải lại bị bệnh nữa ?

      - có, chẳng qua lúc tới đây thấy được chuyện muốn thấy - Trần Vũ Tịch thản nhiên .

      - Có phải lại cãi nhau với đại tổng giám đốc nhà cậu ? - Ngô Kỳ suy đoán, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, Ngô Kỳ cười tiếng – Tớ biết ngay mà, bây giờ hỉ nộ ái ố của cậu giống như đều có liên quan tới cái người Ngạo Dạ Phong, có phải cảm thấy có dũng khí để đương rồi ?

      Trần Vũ Tịch nhíu mày, nhìn chằm chằm Ngô Kỳ muốn bát quái:

      - Đừng đem chuyện này ra đùa, tớ với ta có quan hệ gì cả.

      Ngô Kỳ cười tiếng thêm gì nữa, kéo Trần Vũ Tịch vào trong biệt thự.

      - Đúng rồi, hôm nay ba muốn gặp người khách, nên trước tiên chúng ta lên lầu chơi, nếu như cậu muốn cùng xuống ăn cơm cơm trưa tớ bảo người giúp việc mang lên lầu. - Ngô Kỳ vừa lên lầu vừa với Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, vừa đúng cũng muốn gặp quá nhiều người xa lạ. Tâm tình vốn tốt, muốn tự ép buộc mình làm bộ cười theo chân bọn họ chào hỏi.

      Phòng của Ngô Kỳ so với tưởng tượng của còn xa hoa hơn, có điều những thứ này cũng có gì quan trọng. Ném túi xách xuống, Trần Vũ Tịch nhàng ngồi xuống, Ngô Kỳ muốn với Trần Vũ Tịch ra ngoài chơi nhưng Trần Vũ Tịch cự tuyệt. chỉ muốn mình trốn trong phòng yên tĩnh chút, cho nên cả buổi trưa, dường như đều là Ngô Kỳ chơi máy vi tính, còn mình ở bên ngẩn người.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Lúc đến giờ ăn cơm trưa, Ngô Kỳ bảo người hầu mang thức ăn lên, nhưng cha Ngô Kỳ lại nhất định bắt phải xuống ăn cơm, có người muốn giới thiệu cho biết.

      Ngô Kỳ cũng rất tò mò, bạn buôn bán của , từ khi nào cần phải giới thiệu cho .

      Nhưng, lúc hai người Trần Vũ Tịch và Ngô Kỳ cùng nhau xuống dưới lầu, mới vừa tới đầu cầu thang, thấy người đàn ông ngồi trong phòng khách dưới lầu, Trần Vũ Tịch hít hơi khí lạnh, nhanh chóng co người lại trốn ra sau khúc quanh của tầng lầu.

      Ngô Kỳ nhìn Trần Vũ Tịch quay lại, biết có chuyện gì xảy ra:

      - Sao vậy Vũ Tịch?

      - có, có gì! Đột nhiên tớ cảm thấy bụng hơi đau, tớ nhà vệ sinh, còn nữa. . . . . . ăn cơm cần gọi tớ, tớ đói bụng. - xong Trần Vũ Tịch xoay người chui vào phòng của Ngô Kỳ. Ngô Kỳ nhíu mày, suy nghĩ nhiều xuống lầu.

      Khi thấy bạn hợp tác làm ăn của ba, cả người theo đó ngây ra:

      - A ~ là ! - Ngô Kỳ chỉ vào , ấn tượng của đối với rất sâu. Lần trước ở trong quán bar với Trần Vũ Tịch bị người khác ức hiếp, chính cứu họ, hơn nữa còn cho Trần Vũ Tịch mượn áo khoác.

      Nhưng sau này khi Ngô Kỳ hỏi Trần Vũ Tịch, ấy biết người kia.

      Ngày đó Ngô Duẫn Kỳ chỉ chú ý đến Trần Vũ Tịch, chút cũng để ý tới những người khác cạnh , thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Kỳ, ngược lại có chút kỳ quái.

      - biết tôi?

      Ngô Kỳ cười tới ngồi xuống bên cạnh :

      - Đương nhiên biết, còn nhớ lần trước em với bạn học đến quán bar. . . . . . - tới chỗ này Ngô Kỳ nhất thời ngẩn ngơ, thiếu chút nữa quên mất cha vẫn còn ở bên cạnh, quay đầu lại xem, quả nhiên vẻ mặt cha rất u - Kỳ Kỳ sao con lại đến quán bar hả? phải với con, được phép tới chỗ đó sao?

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Lâu lắm mới thấy nam chính được lên sàn!!! Mừng ghê luôn!! ^:)^ ^:)^
      Tks editor!! :thanks:
      Chương 105: Đúng là người đàn ông hồn bất tán (2)

      - có, ra ngày đó. . . . . . là do bạn học lôi kéo mới !

      Nhìn Ngô Kỳ nhíu chặt chân mày, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, thế mới biết ra là bạn học của Trần Vũ Tịch:

      - Tôi nhớ ra rồi!

      - Ngày đó muốn cảm ơn , có điều. . . . . . - Ngô Kỳ liếc nhìn cha, hạ thấp giọng với Ngô Duẫn Kỳ - Đừng chuyện ngày đó với cha em nha!

      Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt:

      - Ngô tổng, con ông đáng , chúng tôi từng gặp.

      Ngô Hùng cuống quít cười :

      - Hoá ra là như vậy, vậy càng tốt rồi. – Trong lòng Ngô Hùng cũng suy nghĩ bàn tính, Ngô Duẫn Kỳ là tổng giám đốc cấp cao nhất của tập đoàn Thiên Ưng, nếu như có thể hợp tác với tập đoàn như vậy, nhất định công ty của ông cũng rất phát triển.

      - Kỳ Kỳ còn mau dẫn khách đến phòng ăn, chuẩn bị ăn cơm! - Ngô Kỳ sửng sốt, chuyện này cần làm sao? Có điều vậy cũng tốt, lòng muốn cảm ơn .

      - theo em. Ở bên này! - Ngô Kỳ cười đứng dậy.

      Ngô Duẫn Kỳ nhàn nhạt gật đầu cái, đứng dậy theo Ngô Kỳ. Hôm nay Ngô Hùng cố ý mời tới nhà làm khách, lại Ngô Hùng có thể làm cho tới nhà được đúng là hao phí hết tâm tư, đơn giản là vì muốn hợp tác với tập đoàn Thiên Ưng.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Chờ sau khi Ngô Duẫn Kỳ ngồi xong, Ngô Kỳ cười tiếng với :

      - chờ em gọi Vũ Tịch , nếu biết đến, nhất định vô cùng vui mừng.

      Ngô Duẫn Kỳ dừng lại, mặt thoáng lên nụ cười đùa giỡn:

      - Em vị bạn học kia ở nhà em?

      Ngô Kỳ gật đầu cái:

      - Hôm nay bạn ấy tới nhà em chơi, nhưng lúc nãy khi mới xuống lại bụng thoải mái, em lên xem thử coi bạn ấy có đỡ hơn chưa, sau đó gọi bạn ấy xuống. - xong Ngô Kỳ xoay người lên chạy lầu, muốn cho Trần Vũ Tịch bất ngờ. cho rằng nếu Trần Vũ Tịch biết ân nhân cứu mạng của các ở lầu dưới, nhất định phấn khởi như chạy xuống cám ơn.

      - Vũ Tịch, cậu sao chứ? - Ngô Kỳ vào phòng, thấy Trần Vũ Tịch nằm giường, trong miệng ngừng gì đó.

      - Ngô Kỳ, sao cậu lại lên đây, người kia đâu? - Đột nhiên Trần Vũ Tịch ngồi dậy nhìn Ngô Kỳ chằm chằm.

      Ngô Kỳ rất nhìn rất kỳ quái – Cậu sao? Sao đột nhiên tớ cảm thấy cậu rất lạ. Người cậu là khách của cha? Đúng rồi chắc cậu đoán được người đó là ai đâu. ấy chính là người cứu chúng ta ở quán bar ngày đó, tớ cho ấy biết cậu cũng ở đây, thôi, cùng nhau xuống ăn cơm.

      Ngô Kỳ muốn tới kéo Trần Vũ Tịch , lại thấy Trần Vũ Tịch trợn to mắt, ngã xuống giường:

      - Trời ạ! Làm sao cậu có thể. . . . . . Xong rồi xong rồi xong rồi! Lần này hoàn toàn xong rồi.

      Ngô Kỳ biết Trần Vũ Tịch những lời này rốt cuộc có ý gì.

      - Chuyện gì xảy ra vậy! Người ta cứu cậu mạng, chẳng lẽ tiếng cám ơn cũng khó khăn thế sao? Truyện chỉ được post ở *******************.

      Trần Vũ Tịch cau mày, nắm lấy tay Ngô Kỳ:

      - Ngô Kỳ, xin cậu chuyện, mọi chuyện sau này từ từ tớ cho cậu biết, nhưng tại đừng bắt tớ xuống được ? Tớ chỉ muốn ở đây, hơn nữa, đó là khách nhà cậu, tớ chỉ là người xa lạ ở đây nhất định thích hợp đúng . Mau , mau !

      Trần Vũ Tịch đẩy Ngô Kỳ làm cho ấy dời , nhưng Ngô Kỳ xoay người, vẫn cứ muốn kéo ấy xuống, trừ phi Trần Vũ Tịch nguyên nhân. Nhưng lúc này hoàn toàn giải thích được nhiều như vậy, hơn nữa tin chắc, nếu ra, nhất định Ngô Kỳ lôi xuống giằng co với người đàn ông kia.
      Truyện chỉ được post ở *******************.


      chương là do tác giả cắt phải editor cắt và mình còn phải học nên cũng hạn chế lắm, mong các bạn đọc thông cảm. Cảm ơn ủng hộ truyện.
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 106: Đúng là người đàn ông hồn bất tán (3)

      Nhìn bộ dạng Ngô Kỳ, xem ra ấn tượng đối với người đàn ông kia rất tốt, hơn nữa ta cứu các lần.

      Nhưng Ngô Kỳ biết, sau khuôn mặt cười đẹp trai đó là dáng vẻ như thế nào. Nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó, trong lòng Trần Vũ Tịch kinh sợ, biết vì sao khỏi có loại cảm giác sợ hãi đối với người đàn ông kia.

      Trần Vũ Tịch bị Ngô Kỳ kiên quyết lôi xuống lầu:

      - Ba mẹ của tớ cũng muốn gặp cậu, tớ rất ít khi đưa bạn học về nhà, họ cũng muốn nhìn chút.

      - Có cái gì tốt chứ, phải tớ cũng giống cậu sao! - Trần Vũ Tịch nhíu mày, bất đắc dĩ theo Ngô Kỳ ra ngoài.

      Nhưng khi mới vừa tới đầu cầu thang, thấy đôi mắt sắc bén thâm sâu của Ngô Duẫn Kỳ nhìn mình chằm chằm, nhất thời hít hơi khí lạnh, xoay người trốn ra sau khúc quanh của tầng lầu.

      Ngô Kỳ nhìn càng kỳ quái hơn:

      - Cậu làm sao vậy? Sao lại có dáng vẻ sợ hãi như thế, người nhà tớ làm cậu sợ?

      - , phải vậy! Cái đó. . . . . . cậu xuống trước , tớ sửa sang lại quần áo chút rồi xuống ngay. - Trần Vũ Tịch căng thẳng .

      Ngô Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Vậy cũng được, cậu nhanh lên chút rồi xuống, tớ giới thiệu ấy cho cậu biết, phải đối diện tiếng cảm ơn đấy. - xong Ngô Kỳ cười hì hì xoay người chạy xuống lầu, Trần Vũ Tịch núp ở khúc quanh tầng lầu, ngừng hít sâu, muốn làm cho mình tỉnh táo lại, len lén nhìn về phía phòng ăn.

      Ngô Duẫn Kỳ gì đó cùng với Ngô Kỳ, nhất định là chuyện muốn xuống dưới, nhất định người đàn ông đó cũng cho là sợ ta. Đáng chết, tại sao ta lại ở đây, vừa rồi hình như Ngô Kỳ là bạn làm ăn với cha ấy.

      Trần Vũ Tịch thoáng bình tĩnh lại, phải luôn muốn biết người đàn ông kia là ai sao? Hình của ta và hoa văn của tổ chức Bò Cạp Đen cùng xuất đồng thời trong máy tính của Ngạo Dạ Phong, nhất định bên trong có liên hệ, hơn nữa lần trước lúc bị ta bắt , trong tay mấy người thuộc hạ của ta đích thực có súng.

      Tạm thời mặc kệ ta có phải là người của tổ chức Bò Cạp Đen hay , chí ít giữa bọn họ có tranh đấu, điểm này quan trọng.

      Trần Vũ Tịch hít sâu lần nữa, muốn ung dung xuất trước mặt ta, nếu để ta nhìn thấu mình sợ hãi, trước hết về mặt khí thế bị đánh bại rồi.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Nhưng ngay khi Trần Vũ Tịch xoay người chuẩn bị ra đầu cầu thang, thấy ánh mắt ta tà mị nhìn lên này, nhất thời lại rụt trở về. ra sức ôm ngực, được, vẫn chưa được, biết vì sao rất sợ ta, sợ muốn chết, trời ạ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra!

      Trần Vũ Tịch cố gắng trấn an mình, đây là trong nhà Ngô Kỳ, coi như nhận ra đối phương là ai, ta cũng thể làm gì nha, hơn nữa chỉ có tiếp cận ta gần mới biết ta là ai. lần lại lần tự khuyên bảo chính mình thử dũng cảm phen, nhưng vẫn được, chỉ cần vừa nhìn thấy mặt ta, sợ muốn chết.

      Chẳng lẽ ta là ác ma chuyển thế sao?

      Tại sao làm sợ đến vậy! Truyện chỉ được post ở *******************.

      lúc Trần Vũ Tịch trốn trong góc ngẩn người, có bóng dáng xuất bên, Trần Vũ Tịch nhất thời hoảng sợ từ từ quay đầu lại nhìn, cũng nhất thời hít hơi khí lạnh, cơ thể khỏi lui về phía sau mấy bước.

      - Em cứ sợ tôi như vậy, ngay cả ra ăn bữa cơm cũng dám sao? - Ngô Duẫn Kỳ tà mị nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên, nhìn qua độc, nhưng tại sao cảm thấy nguy hiểm như thế.

      - Sao, làm sao có thể! Tôi chỉ, chỉ có chút việc, cho nên vẫn chưa xuống mà thôi. - Trần Vũ Tịch khó khăn , nhưng đây phải là lời trong lòng của , nhìn Ngô Duẫn Kỳ về phía mình, Trần Vũ Tịch liên tiếp lui ra sau.
      Truyện chỉ được post ở *******************.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      tối nay đăng truyện lại bình thường
      Edit + Beta: Tóc gió thôi bay

      Chương 107: Đúng là người đàn ông hồn bất tán (4)

      - Trong nhà vừa gọi điện thoại đến có chút việc, tôi phải về ngay lập tức, cho nên. . . . . . thể ở đây ăn cơm, tiếng với Ngô Kỳ giúp tôi. - Trần Vũ Tịch sợ hãi, xoay người muốn chạy trốn, lại bị ôm trở lại bên cạnh.

      - , muốn làm gì! Nếu dám làm gì tôi... tôi kêu người, đây là Ngô gia! - Trần Vũ Tịch mắt trợn tròn, hô hấp dồn dập.

      Người đàn ông cười càng thêm tà mị, thậm chí cúi người đến trước mặt , gần như muốn áp vào mặt , tim Trần Vũ Tịch đập rộn lên, phải là vì căng thẳng mà vì sợ, cơ thể dám nhúc nhích. Vampire, ác ma vampire, đây là ấn tượng duy nhất của đối với Trần Vũ Tịch, trách được lại sợ như vậy!

      Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười, cười ung dung, cười mị:

      - Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người sợ tôi như vậy đấy, mặc dù trước kia cũng có, nhưng vẫn chưa tới mức độ giống như em. – đứng dậy rời khỏi bên người Trần Vũ Tịch, hai tay nhét vào túi nhìn - Tôi cũng phải là quái, cũng ăn thịt em, tại sao sợ tôi đến vậy?

      Sau khi Ngô Duẫn Kỳ khỏi bên người Trần Vũ Tịch, dán vào tường né sang vài bước, xác định có khoảng cách an toàn mới thở hơi sâu:



      - Tại sao tôi sợ chẳng lẽ biết sao? Đừng với tôi là lequydon người mau quên, lần trước bắt tôi sau đó dụ Ngạo Dạ Phong tới, hai chúng tôi thiếu chút nữa chết tay , tôi biết tại sao cảnh sát bắt nhưng làm như vậy phạm pháp!

      Trần Vũ Tịch đề cao giọng điệu, hi vọng có thể nâng cao khí thế của mình trước mặt chút, vậy mà chỉ thoáng hơi nhích tới gần , Trần Vũ Tịch cuống quít nhắm mắt lại. biết mình phải là đối thủ của , so với Ngạo Dạ Phong còn lợi hại hơn, có điều ít nhất Ngạo Dạ Phong còn cho Trần Vũ Tịch loại cảm giác như dưới ánh mặt trời.

      Nhưng người đàn ông này, hoàn toàn là lạnh lẽo kinh khủng, trời ạ, đều là nghiệt, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy.

      - Tôi tùy tiện đánh phụ nữ , nhất là phụ nữ đáng như em! Cùng xuống ăn cơm ! - Ngô Duẫn Kỳ thêm gì nữa xoay người xuống dưới lầu – Để chủ nhà chờ lâu quá, cũng rất lễ độ.

      - cần, tôi có việc cần phải về nhà! - Trần Vũ Tịch vội vàng sợ hãi , thể tiếp tục ở trước mặt người đàn ông này nữa, sắp sụp đổ mất rồi.

      Đột nhiên Ngô Duẫn Kỳ dừng bước, xoay người lại làm Trần Vũ Tịch bỗng nhiên hoảng sợ - được ! Nếu , tự gánh lấy hậu quả.

      Trần Vũ Tịch trợn tròn mắt nhìn bóng dáng rời , cho đến khi ngồi lại vào chỗ ngồi ở phòng ăn, Trần Vũ Tịch mới phục hồi tinh thần. Nhất định là kiếp trước đắc tội với người này, nhất định là vậy, kiếp này đến tìm báo thù, đây chính lý do tại sao, vừa nhìn thấy cơ thể tựa như ở trong địa ngục.

      Loại cảm giác này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ, đau khổ.

      được rời , giọng điệu lúc này cực kỳ giống Ngạo Dạ Phong, nhưng nếu như là lời Ngạo Dạ Phong ra, chút do dự mà đáp trả lại, vậy mà lúc ta ra, Trần Vũ Tịch lại cảm giác mình có sức lực phản kháng.

      Cuối cùng, Trần Vũ Tịch thở dài sâu, có phần cảm thấy thể giải thích được, tại sao sợ ta như vậy, coi như ta có ý muốn giết , ở nơi này cũng tuyệt đối thể ra tay được mà!

      Sau khi an ủi mình như vậy mấy lần, rốt cuộc Trần Vũ Tịch mới từ lầu xuống.

      tới phòng ăn, ngồi xuống bên cạnh Ngô Kỳ, bàn ăn ngoài cha mẹ Ngô Kỳ còn có Ngô Duẫn Kỳ và hai người khác quen biết. Trần Vũ Tịch ngồi xuống bên cạnh Ngô Kỳ, biết rất người đàn ông kia vẫn nhìn mình chằm chằm, dám ngẩng đầu nhìn ta.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :