1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32: Nuôi cháu trai lớn bằng gì? (2)

      " sao chứ?" Ngạo Dạ Phong cau mày nhìn .

      Trần Vũ Tịch đột nhiên quay đầu cắn răng nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, "Yên tâm chết được!"

      Nhìn còn có khí thế như vậy, nhất định là có chuyện gì rồi, Ngạo Dạ Phong nằm ngửa ở bên, thân thể khẽ run, sau đó ha ha ha cười ra tiếng.

      Trần Vũ Tịch miệng to hấp khí, muốn làm mình tỉnh táo lại, vốn muốn trêu cợt Ngạo Dạ Phong, kết quả mình thảm bại.

      Nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong cười to, Trần Vũ Tịch nắm quả đấm, nhấc chân qua đá .

      Ngạo Dạ Phong chưa kịp tránh, chỉ dùng tay theo bản năng cản lại, nhất thời sắc mặt cả kinh, " , biết võ công!"

      Trần Vũ Tịch trừng mắt liếc cái, gì, hướng đánh sang.

      Ngạo Dạ Phong cũng dám buông lỏng cảnh giác, ứng phó công kích của , qua mấy chiêu này, mới phát mặc dù Trần Vũ Tịch biết chút chiêu thức tán đả, dù sao cũng chỉ là gà mờ, mới mấy chiêu bị khí thế Ngạo Dạ Phong đè lại.

      Trần Vũ Tịch bị dồn đến góc tường, Ngạo Dạ Phong đánh quyền tới, Trần Vũ Tịch quát to tiếng, nhắm mắt lại, quyền kia đánh vào bên cạnh tường.

      Đợi đến mở mắt lần nữa thời điểm, Ngạo Dạ Phong gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hai người toàn thân ướt đẫm, Ngạo Dạ Phongto lớn lồng ngực ở trước mắt , cơ bụng cùng cánh tay bắp thịt của đường cong bị tôn lên nhìn cái sót gì.

      Xui xẻo! Trần Vũ Tịch nhắm mắt lại, nghiệt a nghiệt!

      " , chỉ bằng mấy chiêu kia của cũng muốn đánh tôi!" Ngạo Dạ Phong xấu xa cười tiếng, nhìn gò má có chút đỏ lên, còn có giọt nước theo sợi tóc chảy xuống, nhịn được dời tầm mắt xuống, dừng ở bộ phận khẽ nhô ra trước ngực , mà Trần Vũ Tịch chỉ mặc cái áo sơ mi trắng.

      Áo sơ mi ướt đẫm xuyên thấu hồ có thể nhìn ra màu sắc cùng hình dáng bên trong áo lót.

      Cái miệng nhắn vì tức giận khẽ cong lên, mềm mại đáng , để cho nhịn được cúi người hôn lên.

      Trần Vũ Tịch nghĩ tới hôn mình, thân thể đột nhiên cứng đờ, chờ đến lúc lấy lại được tinh thần, muốn dùng lực đẩy ra, lại phát dính quá sát, cơ hồ cả người cũng dán tới đây.

      Trần Vũ Tịch tay ngừng đánh vào vai của , vậy mà, đôi tay lại bị giữ chặt ở tường.

      Ưmh. . . . . .

      Môi của mềm, thơm quá, người có mùi nước hoa cùng mỹ phẩm, mà là mùi thơm cơ thể nhàn nhạt, loại mùi thơm này khiến cho mê muội thôi!

      Phía dưới có cảm giác, hôn tận tình, bên dưới buông lỏng cho Trần Vũ Tịch cơ hội, đá cước, Ngạo Dạ Phong nhanh chóng thu người, mới bị đá trúng huynh đệ của . Nhìn Trần Vũ Tịch nghẹn đến mức gò má ửng hồng, Ngạo Dạ Phong cười , " , trước kia chưa từng hôn ai sao? Ơ ~ Đây là nụ hôn đầu?" Ngạo Dạ Phong sờ môi của mình, trách lại thơm như vậy.

      Nhìn lại Trần Vũ Tịch, có loại cảm giác tự nhiên sinh ra.

      "Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch hô to tiếng.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong cũng hít hơi khí lạnh, mình ở nghĩ gì vậy? Đáng chết, lại tới! Ngạo Dạ Phong biết mình đuối lý, xoay người nhanh chân bỏ chạy, "Ngạo Dạ Phong đứng lại đó cho tôi!"

      Ngạo Dạ Phong chạy vào phòng khách, ông cụ ngồi ở trước bàn ăn, chờ ăn cơm trưa, thấy hai người bọn họ chạy vào, còn chưa kịp chào hỏi, thấy cả người ướt đẫm, "Hai đứa các cháu làm gì thế, sao lại thành ra thế này!"

      "Ông nội cứu mạng a, người đàn bà chanh chua!" Ngạo Dạ Phong chạy ra đằng sau lưng ông cụ chỉ vào Trần Vũ Tịch kêu lên.

      Trần Vũ Tịch tức giận xắn ống tay áo lên, chỉ vào Ngạo Dạ Phong " tôi là người đàn bà chanh chua, tốt, chờ xem, bây giờ tôi cho biết cái gì mới là người đàn bà chanh chua chân chính, đứng lại đó cho tôi."
      Chương 33: Nuôi cháu trai lớn bằng gì? (3)

      "A ~~ cứu mạng a! !" Ngạo Dạ Phong vừa cười vừa chạy trốn .

      Ông cụ Ngạo giống như cái gì cũng thấy, mới cầm đũa lên gắp rau, liền nghe được phòng khách bên kia bịch tiếng, thân thể ông cụ ngẩn ra, đồ ăn rơi xuống bàn.

      Sau đó thấy hai cái bóng từ phía trước thoáng qua, đuổi theo đánh, vừa trốn vừa ngừng cố ý khiêu khích làm mặt quỷ với phía sau.

      "A ~ Dạ Phong thiếu gia cẩn thận chút!" Thím Lưu mang chén canh từ trong phòng bếp ra, thiếu chút nữa đụng vào Ngạo Dạ Phong. "Này rất nóng!"

      "Ngạo Dạ Phong, có gan đứng lại cho tôi!"

      " , có gan đuổi theo tôi , đuổi theo được muốn muốn làm gì làm."

      "Ngạo —— Dạ —— Phong"

      Thím Lưu lắc đầu từ phòng bếp này tới, thấy ông cụ an an ổn ổn ở đó ăn cơm, Thím Lưu kỳ quái , "Ông cụ, ông quản sao?"

      "Quản cái gì?" Ông cụ sửng sốt, nhìn Thím Lưu.

      "Ông xem bọn họ."

      Lúc này nhìn lại phòng khách, đệm dựa ghế sa lon, chổi lông gà bay loạn đầy phòng khách.

      Ông cụ liếc mắt nhìn, nhấp ngụm nước canh, trấn định tự nhiên , " nhiều a! Thím cảm thấy cái này so với xem ti vi đặc sắc hơn nhiều sao?" Vừa dứt lời nghe ầm tiếng vỡ vang lên, giống như bình thanh vỡ, sau đó thấy hai người chạy lên lầu.

      Sau đó là tiếng vang lớn, sau đó là Trần Vũ Tịch ra sức dá vào cửa phòng Ngạo Dạ Phong.

      "Ngạo Dạ Phong có gan ra cho tôi, đừng có làm là con rùa đen rụt đầu."

      " , tôi ra là cho mặt mũi, cho rằng gà mờ tán đả có thể đánh được tôi? cho biết, sau khi rời trường cấp 3 tôi cầm quyền đạo đai đen rồi!" Ngạo Dạ Phong khóa trái cửa, vừa vừa cởi quần áo ướt nhẹp xuống.

      " dám ra gặp tôi, cũng biết đuối lý, tiểu nhân, đồ cặn bã!" Trần Vũ Tịch ở bên ngoài mắng.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong mới vừa cởi hết quần áo ướt nhẹp, vừa nghe như vậy, tới cửa trước, " ai dám gặp !"

      Thấy cả người Ngạo Dạ Phong sáng loáng, còn có từ dưới thân lóe lên.

      Trần Vũ Tịch hít hơi lớn, thiếu chút nữa sặc chết, đột nhiên xoay người, đôi tay nắm chặt, nghĩ tới Trần Vũ Tịch đời lừng lẫy, lại gặp kẻ bại hoại như vậy! tìm ra người cặn bã, khốn kiếp mới mắng như vừa rồi.

      " , thấy tôi sao? Thế nào?" Ngạo Dạ Phong nén cười, biết là phản ứng này.

      Trần Vũ Tịch lần nữa hít hơi sâu, " để ý, tôi quan tâm làm gì!" Trần Vũ Tịch xoay người, "Ai sợ ai!" Nhưng ánh mắt của cũng nheo lại .

      Vậy mà sau khi dứt lời, lại nghe Ngạo Dạ Phong bên kia nữa, mắt Trần Vũ Tịch híp lại thành đường, từ từ mở cửa ra xem Ngạo Dạ Phong, lại thấy bóng người.

      Ah? Người đâu?

      thò đầu vào thăm dò bên trong phòng nghỉ.

      " , tìm tôi sao?" Cửa cầu thang truyền đến tiếng cười Ngạo Dạ Phong, quay đầu nhìn lại, đứng ở đó kiểm tra vết thương, còn ngừng cười.

      nghĩ tới, thế giới vẫn còn có người thú vị như vậy.

      "Hôm nay công ty có chuyện, tối quay lại chơi với tiếp!" xong Ngạo Dạ Phong cấp tốc xuống lầu, bởi vì thấy Trần Vũ Tịch đuổi theo .

      Đợi đến lúc Vũ Tịch vọt tới lầu dưới, ở trước cửa sổ sát đất, chỉ thấy bóng xe Ngạo Dạ Phong.
      Chương 34: Nuôi cháu trai lớn bằng gì? (4)

      Trần Vũ Tịch thở dài, lần này lại để cho tên kia chạy thoát.

      "Vũ Tịch tới đây ăn cơm trưa!" Bên trong phòng khách ông cụ gọi tiếng.

      "Dạ ông nội, cháu thay đồ xong đến ngay."

      Thay xong quần áo, Trần Vũ Tịch ủ rũ cúi đầu tới trước bàn ăn ngồi xuống. Nhìn Trần Vũ Tịch muốn ăn, ông cụ tựa đầu , "Ông Vũ Tịch, vừa rồi phải là thua?"

      Trần Vũ Tịch nhíu mày, chép miệng, "Ông nội, ông đều thấy được, còn hỏi cháu, cái người cháu trai kia nuôi lớn bằng gì vậy, sao lại khó đối phó như vậy." Nhớ tới vừa rồi lại bị Ngạo Dạ Phong chiếm tiện nghi, Trần Vũ Tịch nhịn được tức giận, gương mặt ửng đỏ, tại sao cướp nụ hôn đầu của người ta, lần thứ nhất còn chưa đủ.

      Nghe được lời Trần Vũ Tịch , ông cụ chút cũng có mất hứng, ngược lại cười lớn, " khó đối phó là được rồi, nhìn Dạ Phong lớn lên, ông còn chưa từng gặp qua ai có thể bắt lấy nó, về sau cháu cần phải thêm chút sức a!"

      Trần Vũ Tịch chỉ lắc đầu thở dài, ó nhiều cơ hội như vậy!

      Vì cho Trần Vũ Tịch khuyến khích, ông cụ thần bí hề hề với , "ông biết Dạ Phong có nhược điểm, cháu đối phó nó, tuyệt đối linh nghiệm."

      Nghe ông cụ như thế, tinh thần Trần Vũ Tịch nhất thời tỉnh táo, già trẻ nhất thời tiến đến cùng chỗ, hai cái đầu dường như muốn đụng vào nhau.

      "Là nhược điểm gì ạ?" Trần Vũ Tịch trợn to mắt nhìn chằm chằm ông cụ.

      "Dạ Phong sợ xem phim kịnh dị, càng kinh khủng càng sợ."

      Nghe xong lời của ông cụ, Trần Vũ Tịch ngồi ngay ngắn người lại, có chút khó xử cau chân mày, "Đây coi như là nhược điểm ạ?"

      "Nhất là rạp chiếu phim xem, nhiều người nó chạy thoát, xem cũng phải xem, cháu phải muốn hành hạ nó sao?" Ông cụ khác thường khẳng định.

      Hành hạ Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch dĩ nhiên muốn rồi, chỉ là, "Ông nội, cháu ~ cháu cũng dám xem!"

      Ông cụ nhất thời ngây người, chỉ là sau đó cười tiếng, "Ông nội có loại pháp bảo, có thể bảo đảm cháu lúc xem phim kịnh dị sợ."

      "Có ? Là cái gì?"

      "Cháu chờ, ông nội cho ngươi lấy!" xong, ông cụ đứng dậy trở về phòng của mình, rất nhanh lại ra ngoài, trong tay giống như cầm thứ gì, Trần Vũ Tịch vui vẻ chạy tới, lại nhìn đến tay ông cụ cầm hai miếng bông.

      "Đây coi là cái gì ạ?" Trần Vũ Tịch khỏi có chút thất vọng.

      "Cái này có thể có sử dụng đấy, nha đầu!" Ông cụ trịnh trọng , "Xem phim, đơn giản đúng là nghe và nhìn, cháu dùng hai thứ này nhét vào trong lỗ tai, nghe được thanh , lúc kinh khủng nhắm mắt lại, cháu còn sợ hãi cái gì?"

      Nghe ông cụ như thế, Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy có lý, đến lúc đó Ngạo Dạ Phong nhìn cũng phải nhìn.

      Nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch liền nhịn được buồn cười ra tiếng.

      Nhìn Trần Vũ Tịch đồng ý, ông cụ cười tiếng, "Cháu chờ chút, ông sai người mua cho cháu vé xem phim!"

      Trần Vũ Tịch hăng hái gật đầu, sau đó cùng với ông cụ ăn cơm.

      Ngày này, Ngạo Dạ Phong vừa mới chuẩn bị tan việc nhận được điện thoại của ông cụ, rạp chiếu phim gặp mặt người. Ngạo Dạ Phong còn chưa hỏi là chuyện gì, ông cụ bên kia liền cắt điện thoại rồi, sau đó thư ký liền đem vé xem phim đưa tới.

      Ngạo Dạ Phong tò mò, ông nội cho gặp ai.

      Cũng có suy nghĩ nhiều liền , nhưng đợi đến khi Ngạo Dạ Phong đến rạp chiếu phim, phát Trần Vũ Tịch ôm túi Popcorn ngồi vừa chờ vừa ăn.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 35: Người cháu trai này nuôi lớn bằng gì? (5)

      Thấy Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch tháo chiếc kính đen thui xuống, "Ơ ~~ Ngạo Đại công tử, trùng hợp thế!"

      Thấy Trần Vũ Tịch, cũng biết bên trong nhất định có bẫy.

      "Người ông nội muốn tôi gặp là à? Có phải với ông nội thông đồng đối phó tôi?" Ngạo Dạ Phong xem thường ngồi xuống, tay bốc nắm Popcorn, Trần Vũ Tịch để ý, hai người vừa ăn vừa chờ bộ phim bắt đầu chiếu.

      "Ông nội chỉ có là cháu trai, làm sao ông nội có thể nhẫn tâm cùng tôi thông đồng đối phó đây! Tôi cũng đúng dịp tới thôi." Trần Vũ Tịch giả vờ biết, nhưng trong lời rất ràng trăm ngàn chỗ hở, Ngạo Dạ Phong cũng so đo, chờ xem rốt cuộc có mưu gì.

      Phim vừa bắt đầu, thanh quỷ dị trong rạp bốn phía vang lên, Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày cái, sắc mặt khẽ biến đổi.

      Trần Vũ Tịch cũng mang theo hai miếng bông, còn mang theo mắt kính, đôi mắt đằng sau kính, cũng dám mở quá lớn, may là cái gì cũng nghe được.

      Càng nhìn xuống, sắc mặt Ngạo Dạ Phong càng khó coi, Trần Vũ Tịch thỉnh thoảng nhìn Ngạo Dạ Phong, thấy bộ dạng khẩn trương hề hề, thân thể căng thẳng, cắn môi dưới, giống như là ở thụ ngược dạng, thấy Ngạo Dạ Phong như vậy, tâm tình Trần Vũ Tịch sảng khoái vô cùng.

      Trong lòng ngừng may mắn, ông cụ dạy chiêu tốt, rốt cuộc bắt được thóp của rồi.

      Vừa quay đầu, chú ý thế nhưng liếc thấy màn bộ mặt hình kinh khủng nhất, cổ co rụt lại, thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vội vàng nhắm mắt lại nhìn tới, nhưng lại nhịn được nhìn Ngạo Dạ Phong.

      Ngay lúc từ từ mở mắt, thời điểm chuyển động mắt đẹp hướng bên nhìn, thấy Ngạo Dạ Phong trợn to con ngươi nhìn.

      "A ~~~~" Trần Vũ Tịch kêu to ra ngoài, hai tay ôm đầu, co rút thành cục.

      Ngạo Dạ Phong nhất thời cười lên ha hả.

      Ngạo Dạ Phong khách khí tháo mắt kính xuống, còn có hai miếng bông trong lỗ tai Trần Vũ Tịch mạnh mẽ tháo xuống.

      hồi nhạc làm cho người ta rợn cả tóc gáy vang lên, sau đó là tiếng người kêu thảm thiết cùng tiếng kêu sợ hãi, Trần Vũ Tịch nhất thời chịu nổi, kêu to nhapof vào trong ngực Ngạo Dạ Phong. dùng sức che lỗ tai, mặc cho Ngạo Dạ Phong thế nào kéo , đều chịu rời khỏi người .

      "Chúng ta ra ngoài ! xem nữa có được hay !" Trần Vũ Tịch ngẩng đầu cầu khẩn nhìn Ngạo Dạ Phong.

      Ngạo Dạ Phong há miệng, nhịn được lời , khẽ mỉm cười, lôi kéo Trần Vũ Tịch rời phòng chiếu phim.

      Sau khi chạy ra khỏi phòng chiếu phim, Trần Vũ Tịch đứng ở cửa hít thở từng ngụm từng ngụm khí mới mẻ, thích xem phim kịnh dị, biết vì sao, nhiều người phụ nữ cũng thích xem như vậy, nhưng từ cũng thích những thứ đó, máu tanh chút cũng có ý kiến gì, chính là loại quỷ, hồn kiến tạo nên khí! Đáng sợ nhất rồi.

      Tâm tư Trần Vũ Tịch còn chưa có bình tĩnh lại, sau lưng liền truyền đến tiếng Ngạo Dạ Phong cười ha ha ha, đôi tay Trần Vũ Tịch nắm chặt, lần này lại bị cười nhạo.

      " , là ông nội cho biết, tôi dám xem phim kịnh dị? Khi lần đầu tiên xem phim kịnh dị, tôi mới năm tuổi." Ngạo Dạ Phong nén cười .

      Trần Vũ Tịch trừng mắt liếc cái, vừa rồi sợ hãi là cố ý lừa gạt , còn nữa, ông cụ xảy ra chuyện gì a, lúc năm tuổi lại có thể so sánh với bấy giờ? Nhớ tới ông cụ, mới chính thức ý thức được, tại sao Ngạo Dạ Phong lại là cháu trai ông ấy.
      Chương 36: phải người nhà vào cửa (1)

      " sao chứ?" Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch lời nào, cho là bị dọa sợ.

      "Về nhà!" Trần Vũ Tịch hét lớn tiếng xoay người về phía xe.

      Thấy tinh thần tệ, Ngạo Dạ Phong cười cười lái xe đưa về nhà.

      đường Ngạo Dạ Phong mấy lần quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, chỉ thấy nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, dọc đường an tĩnh hả giận.

      " , phải là bị sợ đến hỏng luôn rồi chứ?" Giọng Ngạo Dạ Phong dịu dàng rất nhiều.

      Trong lòng Trần Vũ Tịch hừ lạnh, để ý tới .

      "Về sau muốn xem phim gì, tôi dẫn ra ngoài, chỉ là! Nếu như nhất định phải xem phim kịnh dị, tôi cũng có thể cùng a." Ngạo Dạ Phong sâu xa.

      " , tôi cũng cho rằng câm, bắt được bím tóc người khác hài lòng như vậy sao?" Vẻ mặt Trần Vũ Tịch như đưa đám nhìn Ngạo Dạ Phong, gặp phải , đời này bất hạnh lớn nhất.

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu , "Tốt lắm, đừng nóng giận, hôm nào dẫn xem phim đẹp mắt bồi thường."

      Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về nhìn , gương mặt tuấn tú mang theo nguy hiểm, mặc dù chỉ là bên, khiến Trần Vũ Tịch nhìn ngây ngô, nếu dịu dàng ra cũng khá tuyệt, sao có thể đối nghịch với đây.

      Sau khi về đến nhà, Trần Vũ Tịch đứng trước mặt ông cụ, tuyên cáo kế hoạch lần này thảm bại.

      Quản gia họ Mộ Dung Nhà họ Ngạo, cụ thể tên gì lắm, chỉ thấy Ngạo Dạ Phong gọi là chú, cho nên Trần Vũ Tịch cũng gọi theo, lúc Trần Vũ Tịch vừa tới Nhà họ Ngạo, cũng nhìn thấy Quản gia, sau khi ông ấy trở lại, ông cụ mới cho biết, Quản gia mấy ngày nay có chuyện phải ra ngoài.

      Mà khi Quản gia trở về thị chuyện đầu tiên phải làm, chính là đến trường học kiểm tra chút hoàn cảnh học tập của Trần Vũ Tịch, trao đổi tốt với Đường Dật.

      Đến tối lúc ông về, trong tay cầm tờ giấy, thấy Trần Vũ Tịch, Ngạo Dạ Phong hai người ngồi bên trong phòng khách chơi cờ, chú Mộ Dung nhất thời sửng sốt, "Dạ Phong, cháu học cái này khi nào vậy?"

      Ngạo Dạ Phong khoát tay, "Là này muốn chơi, ấy ấy am hiểu nhất trò này."

      Quân kỳ a! Trần Vũ Tịch chơi từ lúc ba tuổi, cha là quân nhân, từ liền bị tướng quân binh lính tới nuôi trưởng thành, chơi cái này còn phải là chút lòng thành.

      Ban đầu Ngạo Dạ Phong chơi, Trần Vũ Tịch cười nhạo phen, Ngạo Dạ Phong mới đồng ý đánh cờ với .

      Trần Vũ Tịch chỉ luật chơi cơ bản nhất cho biết, nhưng nghĩ tới tiểu tử này, đầu óc lại thông minh đến vậy, mới hai ván, ván thứ ba chút nữa thắng .

      Nếu như đánh ván nữa, Trần Vũ Tịch dám khẳng định mình còn có thể thắng .

      Vừa lúc đó chú Mộ Dung xuất , Trần Vũ Tịch mới lấy cớ chơi.

      "Thua hay thắng?" Chú Mộ Dung hỏi.

      Trần Vũ Tịch giống như là binh sĩ khải hoàn, giơ hai tay lên, "3-0, Vũ Tịch toàn thắng! Cũng. . . . . ."

      Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, "Chú Mộ Dung, sao chú về muộn thế, đâu vậy ạ?"

      Quản gia Mộ Dung lúc này mới nhớ chuyện trong tay mình, ngồi xuống ghế sofa bên, "Chú xem trường học của Vũ Tịch chút, đúng rồi Vũ Tịch, đây có tờ giấy, thầy Thuyết đưa cho cháu điền vào, ngày mai giao cho trường học."

      Trần Vũ Tịch sửng sốt, "Giấy gì ạ?"

      Chú Mộ Dung cúi đầu nhìn, từ người lấy ra cây bút, "Là chọn lớp học ngoại khóa đoàn thể xã hội."

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 37: phải người nhà vào cửa (2)

      Trần Vũ Tịch nhíu mày, "Trung học cơ sở cũng có đoàn thể xã hội?"

      Chú Mộ Dung gật đầu cái, "Bởi vì gia gia đình này có tiếng là học giỏi, vỗn dĩ ban đầu là khu nhà đại học, sau mới mở rộng hơn có trung học cơ sở, để tăng cường cho học sinh trung học học ngoại khóa, cho nên mở mấy đoàn thể xã hội."

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, "Chú Mộ Dung, có những đoàn thể xã hội gì?"

      "Người như ta, cần tham gia đoàn thể xã hội, bất kể là khí chất, còn có thân thể, đến bây giờ còn chưa trưởng thành, đoán chừng sau này cũng biết đùa." Ngạo Dạ Phong dựa vào ghế sa lon, nghiêng chân liếc nhìn Trần Vũ Tịch, sau đó quay đầu lại ngang qua Thím Lưu , pha cho ly Hồng Trà.

      Trần Vũ Tịch híp mắt nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong quay đầu lại thấy ánh mắt của , nhất thời sửng sốt, ngay sau đó khoát tay cười , "Tôi , , cũng mười bảy tuổi rồi, xa hơn sau này có lớn hơn nữa."

      "Dạ Phong!" Chú Mộ Dung bất đắc dĩ hô tiếng, lúc này Ngạo Dạ Phong mới câm miệng, nhận lấy ly Hồng Trà mà Thím Lưu đưa tới nhấp miếng.

      "Chú Mộ Dung, có những đoàn thể xã hội nào?"

      Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong bốn mắt nhìn nhau, ngay cả lúc chuyện, mắt cũng có rời khỏi khuôn mặt đùa cợt của .

      Chú Mộ Dung cầm danh sách tới, "Có Piano, khiêu vũ, Violon, còn có loại thể dục, ví dụ như bóng chuyền, bóng rổ, còn có Taekwondo!"

      Nghe ba chữ Teakwondo, ánh mắt Trần Vũ Tịch sáng lên, nhưng con ngươi vẫn như cũ rời khỏi gương mặt Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong cũng giống cố ý theo dõi, gương mặt khiêu khích, nhìn bộ dáng của , giống như bất cứ lúc nào có cơ hội nhào về phía Ngạo Dạ Phong.

      "Vũ Tịch, cháu chọn cái gì?"

      Trần Vũ Tịch còn chưa kịp mở miệng, Ngạo Dạ Phong ở bên liền cười , "Tôi nghĩ là học Piano hoặc là khiêu vũ , Piano có thể bồi dưỡng tình cảm, khiêu vũ có thể rèn luyện khí chất, hai điểm này, phải là Vũ Tịch thiếu hụt sao."

      Trần Vũ Tịch khẽ nheo lại tròng mắt, đây là châm chọc , Ngạo Dạ Phong cười càng thêm xấu xa, tay Trần Vũ Tịch từ từ đưa lên nắm chặt lưng đệm dựa.

      "Vũ Tịch?" Chú Mộ Dung thấy Vũ Tịch gì nhắc nhở câu, "Chú thấy Dạ Phong sai, con học cái này tệ."

      Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, lại cười cứng ngắc, "Vậy là cám ơn Ngạo đại công tử rồi, chỉ là hai thứ này tôi đều thích, có thể đổi cái khác hay ?"

      "Này, Vũ Tịch cháu thích gì?"

      Nụ cười mặt Trần Vũ Tịch từ từ biến thành cắn răng nghiến lợi, từ từ, gằn từng chữ , "Taek—— won—— do "

      Bút của chú Mộ Dung vốn đặt ở Piano hoặc là khiêu vũ, lại nghe Vũ Tịch ra ba chữ Taekwondo nhất thời sửng sốt, lần nữa ngẩng đầu nhìn lại thấy bóng dáng hai người đâu, sau đó chính là thanh truy đuổi.

      Chú Mộ Dung thở dài sâu, " là, phải người nhà, vào nhà cửa a!" Sau đó đánh dấu vào mục võ thuật.

      . . . . . .

      Trần Vũ Tịch đứng ở cửa trường học, chờ xe đến đón mình, Ông cụ Ngạo cố ý dặn dò, giao nhiệm vụ đưa đón Trần Vũ Tịch học cho Ngạo Dạ Phong, nhưng cũng tan giờ học gần nửa tiếng, xe Ngạo Dạ Phong cũng xuất .

      Mắt thấy bầu trời u ám, Trần Vũ Tịch lòng như lửa đốt, chung quanh đây rất khó bắt xe, muốn xe buýt lại biết ngồi mấy chuyến xe mới có thể về Nhà họ Ngạo, huống chi Nhà họ Ngạo ở khu vực nhà giàu, bên kia căn bản có xe buýt.
      Chương 38: phải người nhà vào cửa (3)

      Nghĩ nghĩ lại, Trần Vũ Tịch sâu thở dài.

      Thời điểm rối rắm, trung bắt đầu rơi xuống hạt mưa, Trần Vũ Tịch đem túi sách đặt đỉnh đầu, mặc kệ, trước tìm chỗ trú mưa rồi .

      lúc Trần Vũ Tịch vừa muốn chạy, nghe được hồi còi, quay đầu lại nhìn thấy chiếc màu đen xe hơi dừng sau lưng , cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, "Vũ Tịch, lên xe tôi đưa em về nhà!"

      Trần Vũ Tịch sửng sốt, là Thẩm Thiên Dật, sao lại tới nơi này đón .

      Sau khi lên xe, Trần Vũ Tịch liền mở miệng hỏi, "Ngạo Dạ Phong tên khốn kia có phải tới được hay , cho nên bảo đón."

      Thẩm Thiên Dật cười tiếng, "Trước mặt cũng gọi như vậy sao?"

      Trần Vũ Tịch bĩu môi gì, Thẩm Thiên Dật vừa quay đầu xe vừa , "Dạ Phong họp ở công ty, cho nên mới , cố ý gọi điện thoại cho tôi tới đón về nhà." Mặc dù Thẩm Thiên Dật trong miệng như vậy, nhưng Trần Vũ Tịch vẫn chưa tin, thà tin Ngạo Dạ Phong lại cùng người phụ nữ nào lêu lổng.

      Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, sắc trời cũng càng ngày càng u ám, Trần Vũ Tịch bò tới cửa sổ nhìn mưa to phía ngoài, , bây giờ có điểm nhớ nhà, nhớ mẹ!

      biết bọn họ có nhớ hay .

      Thời điểm Trần Vũ Tịch nghĩ, đột nhiên tia chớp lóe lên, "Dừng xe!"

      Thẩm Thiên Dật liền dừng xe, quay đầu lại nhìn Trần Vũ Tịch, " xảy ra chuyện gì sao?" Vừa rồi nghe quát to tiếng, còn tưởng rằng bị gì, quay đầu lại thấy liên tục nhìn về phía sau.

      "Phía sau hình như xảy ra tai nạn xe."

      Thẩm Thiên Dật dừng chút, " quan hệ, chúng ta nên tranh thủ thời gian về thôi, Ông cụ Ngạo chờ ăn cơm đấy." Thẩm Thiên Dật chuẩn bị khởi động xe, nhìn kính chiếu hậu thấy Trần Vũ Tịch xuống xe hướng về sau chạy ra ngoài.

      "Này ~ Trần Vũ Tịch!"

      Thẩm Thiên Dật bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là cầm ô xuống xe.

      Quả nhiên là xảy ra tai nạn giao thông, xem chừng là mưa to đường trơn bị lật xe.

      Thẩm Thiên Dật nhíu chặt mày nhìn chằm chằm chiếc xe hơi lật ở ven đường.

      "Này, còn đứng ở đó làm gì? Mau tới đây cứu người, có người bị đè dưới xe." Trần Vũ Tịch đứng ở trong bão táp, cúi người nhìn người trong xe.

      Thẩm Thiên Dật dừng chút sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho 120.

      " kiên trì chút, yên tâm chúng tôi tới cứu ." xong Trần Vũ Tịch chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Dật, " xe của có cây gậy ?"

      Thẩm Thiên Dật sửng sốt, nhớ tới trong cốp sau có thanh sắt.

      "Nhanh lấy tới cứu người, ấy bị đè dưới xe, cũng may là quá sâu, chúng ta đem xe nhếch lên chút, là có thể để cho ra ngoài." Trần Vũ Tịch lo lắng hô to tiếng, lo lắng Thẩm Thiên Dật nghe được lời của mình, hướng hô lớn.

      Lúc này cả người Trần Vũ Tịch đều là nước mưa, quả giống như mới từ trong nước vớt lên.

      " nhanh !" Trần Vũ Tịch thấy bất động lần nữa gọi .

      Thẩm Thiên Dật dừng lại, xoay người đem thanh sắt tới, là người sửa xe tháo ra, vốn nghĩ vứt bỏ.

      Chỉ thấy Trần Vũ Tịch cầm lấy thanh sắt, lại từ chỗ xa khiêng tảng đá lớn đặt vào dưới mặt xe, sau đó dùng thanh sắt nạy nâng xe lên.

      Trời ạ! Thẩm Thiên Dật cũng dám tin, Trần Vũ Tịch thế nhưng lại làm chuyện như vậy, thấy ven đường chiếc xe qua, có ai quan tâm, hơn nữa bọn họ đứng ở chỗ này, giống như hai chiếc xe va chạm gây tai nạn.
      Chương 40: phải người nhà vào cửa (4)

      Nhìn thân hình nhắn của Trần Vũ Tịch, cảm giác đứng ở đó có thể bị bão táp thổi , lại thấy vẻ mặt thành , vừa hướng về phía người ở dưới xe , vừa dùng sức muốn cứu ấy ra ngoài.

      Chẳng biết tại sao, Thẩm Thiên Dật đột nhiên cảm thấy mình có phần đáng xấu hổ, lại đứng dưới ô nhìn làm những thứ này. Nếu như bình thường, tuyệt đối quan tâm những chuyện này, bởi vì cảm thấy những chuyện này nên giao cho 120 và cảnh sát giao thông tới xử lý, thuộc phận của họ.

      " bám vào ấy , thời điểm tôi nạy ra nâng xe lên, lôi ấy ra ngoài."

      biết từ lúc nào, Thẩm Thiên Dật vứt cái ô cùng Trần Vũ Tịch đứng trong bão táp, nhận lấy thanh sắt trong tay Trần Vũ Tịch, đợi đến lúc Trần Vũ Tịch tới bên cạnh người phụ nữ kia chuẩn bị xong, bắt đầu dùng sức.

      Ước chừng 10 phút, hai người bọn họ đem người phụ nữ từ dưới xe cứu ra, cũng vào lúc này xe cấp cứu 120 chạy tới, đem người phụ nữ đưa vào bệnh viện.

      Trần Vũ Tịch và Thẩm Thiên Dật cả người ướt dầm dề chui vào xe, Thẩm Thiên Dật liếc mắt qua kính chiếu hậu nhìn Trần Vũ Tịch lau nước người, " thể tưởng tượng nổi!"

      "Hả? cái gì?" Trần Vũ Tịch sửng sốt nhìn .

      Thẩm Thiên Dật lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, " có gì, nhanh về !"

      Có lẽ do trận mưa lớn này mà đường trở về gặp phải kẹt xe, chờ hơn tiếng đồng hồ, Trần Vũ Tịch ngồi ở phía sau, cảm thấy cả người lạnh chịu nổi, cho đến lúc sau, thân thể của cầm được phát run.

      Thẩm Thiên Dật vẫn quan sát đường , có thể chút, chú ý tới Trần Vũ Tịch, đợi đến lúc bọn họ qua đoạn đường này, hơn chín giờ tối, ước chừng ở chỗ này nửa giờ.

      "Rốt cuộc ra rồi!" Thẩm Thiên Dật thở phào cái, chuẩn bị trở về Nhà họ Ngạo, lại thấy Trần Vũ Tịch ngã sau chỗ ngồi."Này ~ Vũ Tịch!" Gọi vài tiếng thấy trả lời, Thẩm Thiên Dật dừng xe bên đường, sờ trán của , đáng chết, sốt, cả người nóng giống như lò nướng cá.

      Thẩm Thiên Dật chút do dự, quay đầu xe đến bệnh viện gần nhất.

      may là đưa đến bệnh viện kịp thời, truyền nước cho tiếng, , chờ hết sốt là có thể về nhà.

      Thẩm Thiên Dật gọi điện thoại cho Ngạo Dạ Phong, để cho lập tức chạy tới đây, Ngạo Dạ Phong họp ở công ty, kết thúc chạy ngay đến bệnh viện.

      Trần Vũ Tịch mơ mơ màng màng tỉnh lại.

      " sao chứ, Vũ Tịch?" Thẩm Thiên Dật bước lên hỏi.

      Trần Vũ Tịch chút ý thức, gật đầu cái.

      " nha đầu ngốc này, thân thể tốt còn chạy ra ngoài cứu người, cứu người khác, lại ngã bệnh." Thẩm Thiên Dật hiểu vì saoTrần Vũ Tịch lại muốn làm như vậy.

      Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, biết là nghiêm túc còn là đốt mơ hồ, , "Cha qua, quân nhân. . . . . . Muốn, vì nhân dân phục vụ! thể. . . . . . Thấy chết mà cứu."

      Sau đó chìm vào giấc ngủ.

      Thẩm Thiên Dật vào nhìn cái, tiểu nha đầu vì nhân dân phục vụ, ở thời đại tiền bạc địa vị, vẫn còn có người ra như vậy, mặt Thẩm Thiên Dật khỏi lộ ra nụ cười đùa giỡn.

      Đợi đến lúc Ngạo Dạ Phong chạy tới, Trần Vũ Tịch vẫn ngủ say.

      "Cậu đến rồi."

      " ấy thế nào?" Ngạo Dạ Phong tới trước mặt Trần Vũ Tịch, sờ sờ trán của , giống như sao.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cuốn thứ II.

      Chương 41: phải người nhà vào cửa (mười canh )

      " bớt nóng rất nhiều, nước cũng truyền xong rồi, chỉ chờ cậu đến dẫn người về thôi." Thẩm Thiên Dật khẽ mỉm cười, "Đúng rồi, tiểu nha đầu này, là rất có ý, chừng có thể trở thành cháu dâu tương lai Nhà họ Ngạo." xong Thẩm Thiên Dật xoay người, "Ann tình này nhớ cho tớ, sau này trả lại, trước!"

      Sau khi Thẩm Thiên Dật , Ngạo Dạ Phong ôm lấy Trần Vũ Tịch, nhất thời sửng sốt, "Nhóc con này nhìn mạnh mẽ hung hãn, sao lại như vậy."

      "Ngạo Dạ Phong, khốn kiếp, cho chiếm tiện nghi của tôi!" Trần Vũ Tịch trong lòng thào .

      Ngạo Dạ Phong lần nữa sửng sốt, cúi đầu nhìn, nhóc con kia ngủ say, nhất thời nhíu mày, nằm mơ cũng mắng !

      Tỉnh lại lần nữa là sáng sớm ngày thứ hai, Trần Vũ Tịch mở mắt, mặc dù người cảm thấy mệt mỏi chết được, nhưng vẫn đấu tranh rời giường, mặc quần áo chuẩn bị học.

      Trần Vũ Tịch ấn ấn đầu từ trong phòng ra, nhớ lại chuyện tối hôm qua, còn nhớ lúc ngồi xe cảm giác có chút lạnh, rồi từ từ mất ý thức, tại thân thể như thế này, chỉ sợ tối hôm qua ngã bệnh.

      Lúc Trần Vũ Tịch xuống lầu, Thím Lưu từ trong phòng bếp ra ngoài, thấy Vũ Tịch hoảng sợ , "Vũ Tịch tiểu thư, sao rời giường sớm như vậy, thân thể tốt nên về nghỉ chút , ông cụ gọi điện thoại cho trường học, hôm nay ."

      Trần Vũ Tịch xoa đầu, chỉ là có chút nhức, phải là rất đau.

      nhìn Thím Lưu cái, miễn cưỡng , " có chuyện gì, cháu đây thân thể khỏe lắm, chút bệnh căn bản thể đánh ngã được cháu." Lại , hôm nay là sinh nhật Đường Dật, thể bỏ qua.

      Ngồi trước bàn ăn, ông cụ lo lắng nhìn Trần Vũ Tịch, "Cháu sao? Thực là bất đắc dĩ, chờ tan giờ học để cho giáo viên chủ nhiệm đến nhà chuyến, đem bài tập cho cháu là tốt rồi, thân thể như vậy làm sao học."

      Trần Vũ Tịch giơ cao tay, duỗi cái lưng mệt mỏi, đề ra tinh thần, hướng ông cụ cười tiếng, "Yên tâm , ông nội cháu sao, thần kinh cháu vận động rất tốt, thân thể tồi, ngược lại ở nhà làm gì, có thể ngã bệnh đấy."

      Nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Vũ Tịch, tinh thần vẫn tốt, ông cụ mới yên lòng.

      Trần Vũ Tịch chuẩn bị ăn sáng, vừa nhai cơm vừa lầm bầm lầu bầu , "Tối hôm qua ngất xỉu trong xe Thẩm Thiên Dật, còn để cho đưa về nhà, có cơ hội nhất định phải tiếng cám ơn."

      câu có ý gì, Trần Vũ Tịch chẳng qua nhắc nhở mình, đừng quên cám ơn.

      nghĩ đến ông cụ nhất thời giận dữ, vỗ bàn ăn cái, "Cháu hôm qua cháu ngồi xe Thiên dật trở về?"

      Trần Vũ Tịch cho là ông cụ biết, "Đúng a! Dạ Phong trong công ty có chuyện nên nhờ Thiên Dật tới đón cháu."

      "Ngạo Dạ Phong! Thằng nhóc, xuống đây cho ta." Ông cụ lời nào hướng lầu rống câu, Trần Vũ Tịch còn biết chuyện gì xảy ra.

      Mà lúc này Ngạo Dạ Phong vừa đúng tới cửa cầu thang, đột nhiên dừng bước, hỏng bét, nghĩ tới này dậy sớm như vậy, còn chưa cùng bàn kỹ về lời khai.

      "Ông nội, cháu ăn sáng, công ty có chuyện gấp, Trần Vũ Tịch nhanh lên chút!"

      Nhìn bóng dáng Ngạo Dạ Phong biến mất ở cửa ra vào, Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn lại ông cụ còn tức giận, "Sao thế ông nội? Dạ Phong lại chọc tức ông sao?" Ở nhà Trần Vũ Tịch luôn gọi Ngạo Dạ Phong là , ít nhất như vậy nghe giống như người nhà, nhưng cũng có thời diểm ngoại lệ, ví dụ như lúc Trần Vũ Tịch bị Ngạo Dạ Phong khi dễ chỉ muốn giết người.

      Chương 42: Mình có lòng tốt, còn cho người khác thiện lương (1)

      Lúc này Thím Lưu từ bên ra, cười cười chen miệng , "Tối hôm qua Dạ Phong thiếu gia ôm về, lão gia hỏi cậu ấy sao lại về trễ như thế, lại hỏi bị sao vậy, Dạ Phong thiếu gia mắc mưa bị cảm, tới người khác, ông cụ cũng bởi vì cậu ấy coi trọng nên dạy dỗ."

      Trần Vũ Tịch giờ mới hiểu được tại sao ông cụ tức giận, lại suốt tối hôm qua phải cùng Thẩm Thiên Dật chỗ sao? cùng Ngạo Dạ Phong lúc nào, chút ấn tượng cũng có, hơn nữa. . . . . . Là bị ôm trở về?

      "Ông nội, ông đừng tức giận, chuyện hôm qua liên quan tới Ngạo Dạ Phong!" Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, chưa bao giờ khiến người khác bị oan uổng, mặc dù biết đối phương phải người tốt gì, nhưng cũng muốn vì mình mà người khác bị mắng.

      Trần Vũ Tịch ăn xong bữa sáng, cảm giác thể lực cũng khôi phục ít, lên lầu cầm túi sách chạy .

      Vừa , Trần Vũ Tịch vừa vận động, trước kia bất kể ở nhà hay ở bộ đội, mỗi ngày đứng lên chuyện đầu tiên làm là rèn luyện, nhưng từ khi đến đây, ăn tốt uống tốt, còn có thể ngủ nướng, mấy ngày trước còn cảm thấy tệ, trong thời gian dài, cảm giác thân thể cứng ngắc linh hoạt, phản ứng càng ngày càng chậm chạp.

      "Trần Vũ Tịch có thể nhanh lên chút !"

      Trần Vũ Tịch dừng lại, ưỡn ngực vận động, hướng xe chạy tới.

      đường.

      "Ngạo Dạ Phong, tối hôm qua sao lại là đưa tôi về? Thẩm Thiên Dật đâu?"

      đến chuyện này Ngạo Dạ Phong còn muốn chất vấn , làm ra vẻ đại nhân, mang theo trách cứ hỏi, "Ngày hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao lại phát sốt?"

      Trần Vũ Tịch dừng chút, "Hôm qua nửa đường gặp phải người bị lật xe, cho nên xuống xe giúp chút, có thể là dính mưa thôi. Mới dính chút mưa sốt lên, sau này vẫn phải. . . . . ."

      "Trần Vũ Tịch đầu óc có phải bị bệnh hay ."

      Trần Vũ Tịch vốn muốn cùng chuyện hòa thuận, nhưng lời còn chưa hết, liền nghe thấy câu như vậy, trong lòng tức giận lập tức nhào lên, "Ngạo Dạ Phong đầu óc mới có bệnh, tôi thế nào."

      "Chuyện này tự nhiên có người can thiệp, gọi điện thoại cho 120 được sao, phải dùng tới can thiệp sao? Còn dính mưa, bị gió lớn thổi , đúng là hiếm thấy!"

      ràng là quan tâm, sao lời trong miệng khi ra liền thay đổi.

      "Người phụ nữ kia bị đè dưới xe, cũng dầm mưa, chẳng lẽ nếu là để tôi ngồi trong xe gọi điện thoại, sau đó an vị chờ người khác cứu sao? biết để cho tôi mắc mưa, tại sao biết quan tâm người khác."

      "Quan tâm người khác cũng có chừng có mực, sức khỏe yếu ớt có bao nhiêu bản lĩnh!" Ngạo Dạ Phong chịu yếu thế.

      "Tôi có bao nhiêu bản lĩnh, ít nhất trước khi 120 đến, tôi cứu ấy ra, ấy dầm mưa ít nhất cũng 20' rồi, chỉ bằng điểm này, tôi cảm thấy những gì tôi làm là đáng giá." Trần Vũ Tịch nắm chặt tay, hướng Ngạo Dạ Phong hét lên, có lẽ do quá kích động, cũng có lẽ vì ngày hôm qua phát sốt, giọng có chút thoải mái, liền ho vài tiếng, đến khi khuôn mặt nhắn đỏ lên.

      Lúc này Ngạo Dạ Phong cũng im lặng, chỉ yên lặng lái xe.

      Nhìn vẻ mặt càng ngày càng nặng nề, còn hơi tái nhợt, chưa từng thấy bộ dạng này của Ngạo Dạ Phong.

      Trần Vũ Tịch nhìn cái, cảm thấy có chút kỳ quái.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Cuốn 2 chương 43: mình có lòng tốt, còn cho người khác thiện lương (2)

      "Này, Ngạo Dạ Phong phải vì chuyện này mà tức giận với tôi." Thấy Ngạo Dạ Phong có phản ứng, Trần Vũ Tịch lạnh lùng liếc cái, "Bụng dạ hẹp hòi, mình có lòng tốt, còn cho người khác thiện lương."

      Xe đột nhiên chuyển cái, nhanh chóng dừng lại ở ven đường, Trần Vũ Tịch có phòng bị, đầu đụng vào cửa bên cạnh xe, mặc dù có gì đáng ngại nhưng vẫn bị làm cho đau.

      "Ngạo Dạ Phong làm gì thế?" vuốt cái trán giả bộ đau.

      Ngạo Dạ Phong quay đầu nhìn , ánh mắt lạnh lẽo, Trần Vũ Tịch cũng nuốt hơi tức, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy Ngạo Dạ Phong như vậy.

      "Tôi cho biết, , về sau việc liên quan gì tới ít quản . Chớ để đến lúc đó cứu người khác được, ngược lại cũng hại mình."

      Trần Vũ Tịch giật giật môi, vốn định phản bác, nhưng nhìn bọ dạng Ngạo Dạ Phong, liền đem lời môi nuốt xuống.

      Xe tới trước cửa trường học dừng lại, Trần Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm trước mặt nhìn mình, vẫn còn để ý những lời vừa rồi, Trần Vũ Tịch mấp máy môi, cũng nghĩ ra có lời gì muốn vì vậy xuống xe, vừa mới đóng cửa xe, liền nghe xe phía sau khởi động xa.

      Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, nhìn xe xa, rốt cuộc câu kia của chọc tới , khiến tức giận như vậy sao.

      "Vũ Tịch, người mới vừa rồi đưa cậu tới trường học là ai thế?" Ngô kỳ từ xe riêng nhà mình xuống, thấy Vũ Tịch chạy tới.

      Trần Vũ Tịch sững sờ đột nhiên nghe ấy kêu như vậy lấy lại tinh thần, "Ngô kỳ chào buổi sáng, cậu à! Ngạo Dạ Phong. . . . . ."

      "Ngạo Dạ Phong, cậu và Ngạo gia có quan hệ gì?"

      Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn ấy, "Cậu biết?"

      Ngô kỳ lắc đầu cái, "Nghe cha thường đến tập đoàn Ngạo Thế, nhà tớ cùng tập đoàn Ngạo Thế còn có hợp tác nhưng biết người kia. Hơn nữa, tớ còn biết trường này của chúng ta, phần lớn là nhận giúp đỡ từ tập đoàn Ngạo Thế, Ngạo gia ở chỗ này cũng coi là lạ gì."

      Hoá ra là như vậy, Trần Vũ Tịch gật đầu cái, tập đoàn Ngạo Thế quả nhiên rất có sức ảnh hưởng, chỉ là tại hề suy nghĩ chút đến chuyện này rồi. Hôm nay cùng học với Đường Dật, còn chuẩn bị phần quà , nghĩ nhanh muốn nhìn thấy .

      Tiết học cuối cùng của buổi sáng là ngữ văn, Trần Vũ Tịch suy nghĩ cho tới trưa, cuối cùng tiết học rốt cuộc cũng tới nhưng vào phòng học là nữ giáo viên xa lạ.

      "Thầy Đường hôm nay có chuyện, tôi tới thay mặt thầy ấy lên lớp tiết. . . . . ."

      Trần Vũ Tịch sửng sốt, liền nghe Ngô kỳ bên cạnh thần bí , "Nghe thầy Đường té bị thương ở chân, nhập viện rồi!"

      " Té bị thương thế nào? Ngày hôm qua thấy thầy ấy phải còn rất tốt sao?"

      Ngô kỳ lắc đầu cái, " biết, sau khi tan học cậu nghĩ có muốn thăm chút?"

      Trần Vũ Tịch gật đầu cái, trong lòng có chút nặng nề.

      Rốt cuộc gần đến giờ tan học, Ngô kỳ giống như cái gì cũng biết, ngay cả Đường Dật ở bệnh viện nào, phòng bệnh nào, số giường bệnh cũng biết rất ràng.

      Trần Vũ Tịch khỏi kinh ngạc, "Cái người này là từ chỗ nào nghe được những thứ này, chẳng lẽ nhà làviện trinh thám hay sao?"

      Ngô kỳ cười hắc hắc, "Đương nhiên là biết được từ trong miệng người khác rồi, cậu chắc biết trước khi cậu tới đảm nhiệm chủ nhiệm lớp là giáo viên nữ hơn 40 tuổi. Sau đó bởi vì học sinh ấy dạy học quá chám, khí, bị trường học điều cho nên thầy Đường mới tới. Cậu cảm thấy phần lớn nữ sinh trong lớp đối với thầy Đường có mến mộ sao? Nếu là thầy ấy xảy ra chuyện gì, tự nhiên trở thành tiêu điểm được quan tâm."
      Cuốn 2 chương 43: mình có lòng tốt, còn cho người khác thiện lương (3)

      Trời ạ, học sinh nơi này đúng là lợi hại, chỉ cần học buồn bực là giáo viên có thể bị điều . Quả nhiên trường học quý tộc học sinh cũng tầm thường. trách được có số học sinh hoành hành ngang ngược như vậy, đều là bị trường học nuông chiều thành ra.

      Lại , đều là những học sinh có tiền kia tài trợ trường học, tất nhiên là muốn nghe lời người ta .

      Lúc Trần Vũ Tịch rời khỏi trường học, vẫn quên gọi cho Ngạo Dạ Phong cú điện thoại, cho biết hôm nay tự mình về nhà, Ngạo Dạ Phong chuyện gì hỏi cũng hỏi, đáp tiếng liền ngắt điện thoại.

      Để cho loại cảm giác cực kỳ có được để ý tới .

      tới bệnh viện, Trần Vũ Tịch nhất thời bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi sửng sốt, Ngô kỳ đúng, người thăm bệnh cơ hồ chứa đầy cả căn phòng, hơn nữa đều là nữ sinh trong trường học, cũng có mấy nam sinh chỉ là đứng phía bên ngoài.

      Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ thở dài, xem ra cùng Đường Dật ở chỗ tiếng sinh nhật vui vẻ được rồi.

      sờ sờ người mình cái quà tặng đó, chỉ có thể đợi đến hôm nào có cơ hội đưa cho .

      "Vũ Tịch, em cũng tới rồi."

      Trần Vũ Tịch nghĩ tới đứng ở cửa phòng, thế nhưng cũng có thể bị Đường Dật thấy, nhất thời cảm thấy có mấy mũi tên lén bắn về phía mình, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, về phía trước, "Thầy Đường, nghe thầy bị thương, cho nên em tới thăm chút, có việc gì là tốt!"

      Đường Dật cười tiếng, sau đó làm như các học sinh khác ra ngoài, Trần Vũ Tịch nghĩ muốn xoay người , lại bị Đường Dật gọi lại lần nữa.

      Trần Vũ Tịch thích nhất là lúc này, trở thành tiêu điểm của mọi người.

      Trần Vũ Tịch lúc xoay người, kéo Ngô kỳ lại cứng rắn giữ cho ấy và bản thân cùng nhau thân thiết trở lại.

      Chờ sau khi tất cả mọi người rời , Trần Vũ Tịch mới mở miệng hỏi, "Thầy Đường người sao chứ?"

      Đường Dật mê người cười tiếng, " có việc gì, chỉ là trẹo chân rồi, có thể phải ở trong bệnh viện ở vài ngày."

      Mưa Tịch oh tiếng, nhưng biết nên gì, nếu như là cùng bạn học cũ gặp mặt, có thể hết chuyện, nhưng thân phận bây giờ là học sinh của , biết nên chọn cái gì để mới thích hợp.

      lúc Trần Vũ Tịch do dự có nên đem quà tặng của mình lấy ra hay thấy Ngô kỳ bên liền sớm chuẩn bị tốt quà tặng đưa tới.

      "Thầy Đường, sinh nhật vui vẻ!"

      Đường Dật cười nhận lấy quà tặng của Ngô kỳ , "Còn chuẩn bị quà tặng, cám ơn! Là cái gì?"

      "Mở ra xem chút là biết!" Nhìn Đường Dật vui vẻ mở quà tặng của Ngô kỳ ra, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, quả nhiên cho đến bây giờ vẫn có dũng khí.

      Thời điểm mở ra, Trần Vũ Tịch thấy Ngô kỳ thế nhưng lại cùng mua cái kẹp cravate giống nhau như đúc cho Đường Dật.

      Lần này càng có dũng khí lấy ra rồi.

      Ngô kỳ cười quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, "Mưa Tịch, cậu cũng có chuẩn bị quà tặng cho thầy Đường mà, cũng đừng cậu biết hôm nay là sinh nhật thầy Đường a! Mau lấy ra."

      Trần Vũ Tịch sửng sốt, đem quà tặng trong túi xách cố nhét vào, " có, tớ biết sinh nhật của thầy!"

      ra ngay từ năm năm trước, nhớ hôm nay là sinh nhật của rồi.

      Ngô kỳ có chút kỳ quái, tuần trước mọi người truyền nhau ngày sinh nhật của thầy Đường, sao lại biết?

      Đường Dật cũng ngây cả người, chỉ là ngay sau đó liền cười, " sao, Vũ Tịch vừa mới tới bao lâu, hơn nữa trường học vốn là cầu học sinh mừng sinh nhật giáo viên."

      Ngô kỳ cười tiếng cũng suy nghĩ nhiều.

      Lại hàn huyên lúc sau, hai người mới rời .

      Ngô kỳ được xe riêng của nhà đón, vốn là muốn đưa Trần Vũ Tịch đoạn, nhưng muốn tự mình bắt xe trở về, cũng gì nhiều nữa.
      Bộ này mỗi ngày mình post chương nhé, lỡ ngày nào có chương mới là do điều kiện ngoại cảnh nên cũng xin thông cảm cho mình.
      Cuốn 2 chương 45: Muốn đánh thắng tôi đến mức liều mạng như vậy? (1)

      Sau khi Ngô Kỳ Trần Vũ Tịch sâu thở dà. thành người lớn rồi mà thậm chí ngay cả chút dũng khí cũng có, còn bằng tiểu nữ sinh, cứ lấy ra sao đâu? Trần Vũ Tịch dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn trời, bình tĩnh hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn thở dài, quả nhiên vẫn là có dũng khí.

      Nếu như có dũng khí như vậy, ban đầu lúc còn ở trường trung học, thổ lộ với Đường Dật. Trần Vũ Tịch rất thích chính mình chút nào. Ở phương diện tình cảm luôn đủ chủ động, đủ dũng cảm, em thích , khó khăn như vậy sao?

      Xã đoàn trường rốt cuộc cũng mở khóa rồi, điều khiến Trần Vũ Tịch nghĩ tới chính là, Ngô Kỳ cũng báo danh học Taekwondo. Kh hỏi ấy, ấy lại ra vẻ mặt thành , vì muốn bảo vệ bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của mình mà chiến đấu hăng hái. Quả nhiên, cái tuổi này là tuổi ngây thơ lãng mạn, ảo tưởng liên tiếp. đúng là hâm mộ !

      ngược lại muốn bảo vệ người ta nhưng câu đơn giản nhất cũng có dũng khí ra khỏi miệng.

      "Ngô Kỳ cậu thích thầy Đường sao?" Thời điểm Trần Vũ Tịch cùng Ngô Kỳ bộ tới lớp Taekwondo, Trần Vũ Tịch thuận miệng hỏi, vốn cho là Ngô Kỳ đỏ đỏ mặt giải thích, nào biết được.

      nghĩ đến, ấy nắm tay lại thành nắm quả đấm, , "Tớ biết thích thầy ấy là chuyện rất khó khăn, nhưng vì người trong lòng tớ bỏ qua."

      Trần Vũ Tịch cau mày, quả nhiên là mình già rồi sao?

      "Ngô Kỳ, cậu phải thích thầy ấy, tình địch cũng phải là ít!"

      Ai ngờ Ngô Kỳ cười cười , "Cho nên tại tớ mới đến học võ Taekwondo, tới người giết người, tới hai người giết cả hai!"

      Được rồi, Trần Vũ Tịch thừa nhận, già rồi, theo kịp nổi tư tưởng tại của thiếu nữ ở cái tuổi này, chỉ đúng là rất thích tính tình Ngô Kỳ dám như vậy.

      Bởi vì xã đoàn mới xây, cho nên chỉ có phòng học Taekwondo, nam sinh cùng nữ sinh đều ở bên trong, lúc huấn luyện tách riêng nam nữ ra. Lại vì là phòng Taekwondo cho nên nơi này so với các chỗ khác đều ồn ào rất nhiều.

      Trần Vũ Tịch vào xã đoàn quét mắt cái nhìn bốn phía, tới nơi này học Taekwondo kể ra hầu hết là cậu nhóc, đếm cả Ngô Kỳ hai người bọn họ, cũng chỉ sáu người mà thôi, hơn nữa những người khác đều là lớp học khác, Trần Vũ Tịch cũng biết ai.
      *** Trần Vũ Tịch là “cậu nhóc” là do thực tế lớn tuổi hơn chứ nếu ở thân phận tại ngang tuổi nhau.

      Mới vừa đứng ngay ngắn, nhìn những bọn kia nhao nhao muốn thử, trong đầu Trần Vũ Tịch chỉ nghĩ có việc, chính là học giỏi Taekwondo đánh ngã Ngạo Dạ Phong.

      lúc trong đầu Trần Vũ Tịch ảo tưởng tương lai đánh bại Ngạo Dạ Phong như thế nào, đột nhiên từ bên cạnh truyền tới thanh, thanh tuy , cũng rất ràng, "Cậu cũng học Taekwondo sao?"

      Trần Vũ Tịch sửng sốt quay đầu nhìn lại, đấy là cậu nhóc ngày thứ nhất tới nơi này học nhìn thấy, cậu nhóc bị người khác khi dễ, "Ừ!" tiếng, mặc dù trong lớp vị trí hai người bọn họ cũng phải rất xa, nhưng hai người đến bây giờ câu cũng qua.

      Lẽ ra giúp cậu ta hai lần, ít nhất phải tiếng cám ơn, cũng nghĩ tới hôm nay lại đột nhiên tìm chuyện.

      Trước kia thấy cậu, luôn là bộ dạng xấu hổ, hơi cúi đầu, Trần Vũ Tịch có chú ý quá nhiều, cho nên thậm chí cũng thấy ràng cậu ta rốt cuộc có hình dáng gì.

      Lần này cậu ta ngẩng đầu nhìn , mới phát cậu có đôi mắt rất đẹp, con ngươi trong suốt, chỉ là có vài phần nhìn qua thoáng chút u buồn.

      "Cậu có thể dạy tôi sao?" Cậu nhóc kia nhìn .

      Trần Vũ Tịch cười tiếng, "Tôi cũng là vừa mới tới nơi này, chuẩn bị học đây, dạy thế nào cho được."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :