1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 252: ấy càng cần đến hơn so với em (4)

      "Việc này, vừa đúng lúc, tôi có chút thứ muốn mua, cũng muốn dạo phố, hai người muốn ra ngoài, vậy tôi cũng ra ngoài dạo. Chúc hai người chơi vui vẻ." xong xoay người chạy lên tầng.

      "Nam Cung Thiến!" Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên đứng dậy gọi lại.

      Nam Cung Thiến đưa lưng về phía , khoát tay áo: "Tôi thay quần áo, lát nữa xuống."

      Chạy lên lầu, đóng cửa lại, cả cơ thể tựa vào cửa, chậm rãi trượt xuống mặt đất, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt đất, thấy vô cùng ràng, nước mắt của chính mình, từng giọt từng giọt rơi mặt thảm d.đ.l.q.đ rồi biến mất thấy đâu.

      Cơ thể của ngừng run rẩy, dùng hết sức để cắn răng, cố gắng làm cho chính mình phát ra chút thanh nào.

      biết qua bao lâu sau, Nam Cung Thiến nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, tiếng bước chân này rất quen thuộc, về phía bên này, rồi dừng lại ở trước cửa phòng , nhưng lại gõ cửa.

      Từ khi Sophie tới nơi này cho đến nay, Ngô Duẫn Kỳ hề chạm vào , cũng có ở cùng chỗ với , chỉ có mình ở trong phòng ngủ, từng thích cho Ngô Duẫn Kỳ ôm ngủ mỗi ngày, từng thích giống như tên lưu manh khiêu khích giường, từng thích đồng ý của mà chiếm lấy ngừng.

      Nhưng mà, sau khi tách ra, mới phát rằng, lưu luyến hơi ấm người đến mức nào, còn có cả mùi hương thoang thoảng thản nhiên của cơ thể .

      Người kia cứ đứng ở bên ngoài cửa, mong gõ cửa, nhưng lại mong nhìn thấy , vì nếu như mở cửa, nhất định nhìn thấy bộ dạng khóc lóc vô cùng chật vật của , muốn để cho nhìn thấy.

      Cuối cùng, tiếng bước chân xa dần vang lên, có chuyện gì xảy ra.

      Lại nghe thấy Ngô Duẫn Kỳ mấy câu với người hầu trong nhà, sau đó bên ngoài trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, có thể cảm nhận được đơn của Ngô Duẫn Kỳ, cần có để làm bạn, cho nên trong khoảng thời gian này, vẫn luôn mực yên lặng ở bên cạnh .

      Nhưng mà, nhờ yên tĩnh vào lúc này đây, mới phát ra, đơn cách gần đến vậy.

      lúc lâu sau, mới từ từ bình phục lại tâm tình của mình, đứng dậy thay quần áo, sau đó xuống tầng, muốn ra ngoài chút, muốn hô hấp bầu khí ở bên ngoài chút, lo lắng nếu mình cứ tiếp tục ở trong nơi này, hít thở thông mất.

      Vào lúc xuống tầng, Nam Cung Thiến cố ý tránh mặt các người hầu ở dưới tầng.

      Nhưng khi vừa mới đến phòng khách, người hầu về phía : "Tiểu Nam Cung" Người kia là người Mĩ, được vài câu tiếng Trung đơn giản, nhưng cũng thành thạo lắm.

      "Đây là tờ giấy mà Ngô tiên sinh viết cho , ấy buổi tối gặp mặt ở tại đây, ấy chờ !"

      Cơ thể Nam Cung Thiến khẽ động, tim ***************.com hiểu vì sao mà đập nhanh vài nhịp, nhận lấy tờ giấy trong tay người hầu, mở ra nhìn thấy dãy địa chỉ quen thuộc, đó là quán cà phê, Nam Cung Thiến thường xuyên vào trong đó để uống cà phê, hơn nữa mỗi lần đến đó đều là vào buổi chiều.

      Nhưng mà Ngô Duẫn Kỳ chưa từng cùng đến nơi đó, nhưng lại biết.

      mặt Nam Cung Thiến lộ ra vẻ tươi cười, tựa như đau lòng vừa rồi, trong nháy mắt bay hết , hóa ra vẫn luôn chú ý đến , ngay cả quán cà phê mà thích đến cũng biết, trong lòng .

      Nghĩ như vậy, Nam Cung Thiến đột nhiên cảm thấy bầu khí xung quanh, giống như tự do hơn, tâm tình cũng dễ chịu hơn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn rất nhiều.

      Hóa ra là do ghen tỵ với Sophie, nghĩ rằng cả ngày hôm này Ngô Duẫn Kỳ ở bên cạnh Sophie, nhưng bây giờ ấy như đứa trẻ, là suy nghĩ quá nhiều.

      Tình —— thể tưởng tượng nổi!

      Chương 253: ấy càng cần đến hơn so với em (5)

      đường cái dạo cả buổi sáng, giữa trưa cũng có về nhà, bởi vì ở trong nhà có Ngô Duẫn Kỳ, có lẽ vì tâm tình của tốt, nên ngay cả khi nhìn thấy đôi người đường, cũng cảm thấy vui chút nào, tưởng tượng đến cảnh hai người gặp mặt nhau vào buổi tối như thế nào, tưởng tượng xem Ngô Duẫn Kỳ tính toán cùng trải qua tình huống này như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau trải qua ngày lễ tình nhân.

      Mặc dù quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân mật, mặc dù cả hai người đều biết tâm ý của đối phương, nhưng vẫn chưa bao giờ với ba chữ kia, chẳng lẽ là vào tối hôm nay sao? như thế nào? nên trả lời như thế nào?

      Trời ạ! Nam Cung Thiến cảm thấy như chỉ số thông minh của mình chợt giảm sút, cười, xoay người vung tay ở di@en*dyan(lee^qu.donnn) đường, hưng phấn nghĩ, ánh mặt trời tựa như cũng cảm nhận được tâm tình của , cùng , quay xung quanh , tỏa ra xung quanh , làm cho có vẻ vô cùng sáng ngời, vô cùng chói mắt.

      Lễ tình nhân —— là tuyệt!

      Buổi tối vào lúc chín giờ, cách thời gian hẹn còn giờ, tuy rằng là hẹn hò, nhưng vẫn có chút muộn, nhưng mà Nam Cung Thiến hề oán giận chút nào, vì Ngô Duẫn Kỳ nhất định phải sắp xếp tốt cho Sophie mới có thể đến được.

      Tuy nhiên như thế này cũng sao cả, vì chỉ cần có thể nhìn thấy , chỉ cần được cùng trải qua lễ tình nhân lần, ra bao nhiêu thời gian đều sao cả. Quan trọng nhất là được ở cùng chỗ với .

      Nam Cung Thiến lẳng lặng chờ ở bên trong quán cà phê, người ở nơi này nhiều lắm, vì phần lớn hầu hết mọi người đều ra ngoài dạo phố, hay chơi ở đường cái, mà vẫn ngồi chờ ở vị trí quen thuộc theo thói quen, nhìn chằm chằm vào hạnh phúc của mọi người ở ngoài cửa sổ như cũ.

      Thời gian từng chút trôi qua, Nam Cung Thiến ngừng cúi đầu nhìn lên nhìn xuống cả quán cà phê, mặt tràn đầy tươi cười, chờ mong Ngô Duẫn Kỳ xuất .

      Nhưng cả quãng thời gian, Ngô Duẫn Kỳ vẫn xuất , nụ cười mặt Nam Cung Thiến cũng cứng lại đôi chút, có lẽ, có lẽ vì Sophie vẫn chưa chịu ngủ, cứ quấn quít lấy .

      10 giờ rưỡi, ngồi mình ở chỗ đó như cũ, nghĩ có lẽ là do kẹt xe đường.

      Thẳng cho đến khi mười giờ, còn nghĩ ra được lý do gì cho việc Ngô Duẫn Kỳ xuất nữa.

      Ngay cả điện thoại cũng gọi được, nhưng vẫn cố bấm số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, cho dù là lấy cớ, nhưng lý do gì cũng được, chỉ cần ra cái lý do, cũng tin tưởng, thấu hiểu, cũng tức giận, làm khó, thề.

      Nhưng mà điện thoại vang lên rất lâu, cũng có người nghe, nhất định là xảy ra chuyện gì, tin Ngô Duẫn Kỳ cố ý xuất .

      Nam Cung Thiến tự nhiên lại nghĩ tới Sophie, lại bấm số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, sau vài tiếng vang lên, người phụ nữ nghe máy.

      "A lô, xin hỏi có phải là bạn của Ngô Duẫn Kỳ ?" Đầu tiên đối phương dò hỏi.

      "Đúng vậy, là ——"

      "Chúng tôi ở bệnh viện, Ngô Duẫn Kỳ để điện thoại ở đây, ấy ở trong phòng cấp cứu, còn chưa ra nên thể nhận." Đối phương giải thích.

      Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra, dự cảm của là đúng, Sophie nhất định xảy ra chuyện gì đó.

      "Có phải Sophie xảy ra chuyện gì hay ?"

      " xin lỗi, người gặp chuyện may là người phụ nữ, tôi tạm thời vẫn chưa biết ấy có phải là Sophie hay ."

      đợi người y tá kia thêm gì nữa, Nam Cung Thiến kích động lời cám ơn, rồi cầm ví chạy ra khỏi quán cà phê, về phía bệnh viện.

      vừa đến bệnh viện, vào lúc hỏi thăm y tá, người y tá này hình như có nghe qua nội bộ nên cũng biết là ai.d.đ.l.q.đ

      "Ngô tiên sinh ở đối diện phòng cấp cứu tầng , đây là điện thoại của ấy, làm phiền đưa cho ấy."

      Nam Cung Thiến gật gật đầu, tiếp nhận di động tiếng cám ơn, rồi xoay người chạy tới phòng cấp cứu.

      tại là buổi tối vào mười giờ bốn mươi phút.

      Chương 254: ấy càng cần đến hơn so với em (6)

      Khi tìm được Ngô Duẫn Kỳ, lo lắng đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu, nhíu chặt mày, tiếng nào.

      Nam Cung Thiến thở hồng hộc về phía , lúc này trước phòng cấp cứu có ai, vô cùng im lặng, bỗng có tiếng bước chân quấy nhiễu suy nghĩ của , Ngô Duẫn Kỳ chậm rãi ngẩng đầu về phía tiếng bước chân, vào lúc khi nhìn thấy Nam Cung Thiến, dfienddn lieqiudoon hơi hơi, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm xuống.

      đợi mở miệng, Nam Cung Thiến hỏi trước: "Sophie thế nào rồi? xảy ra chuyện gì?"

      " ấy vừa bị xe đụng phải, bây giờ còn được cấp cứu ở bên trong chưa biết kết quả."

      Nam Cung Thiến chưa từng thấy qua nét mặt này của Ngô Duẫn Kỳ, tức giận, và tự trách.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Ngô Duẫn Kỳ dừng lại chút, rồi chậm rãi : "Sau khi ăn xong bữa tối khi về nhà, Sophie nhìn thấy kẹo bông được bán ở ven đường nên nhất định muốn ăn, bảo ấy đứng ở ven đường chờ mua, nhưng mà chờ đến khi quay trở lại, ấy thấy đâu nữa, cho đến lúc tìm thấy ấy, ấy trở thành bộ dạng này."

      Hai tay Ngô Duẫn Kỳ nắm chặt, có thể nhìn ra được trách chính mình: "Bây giờ ấy bị như thế này, nên để ấy mình, nếu như có thể mang ấy cùng d.đ.l.q.đ mua, để ấy ở lại mình ấy cũng bị như vậy."

      Nam Cung Thiến đến gần , tay nhàng vươn ra, đột nhiên, cuối cùng vẫn hạ xuống: "Việc này cũng thể trách được, ai cũng nghĩ đến có thể xảy ra chuyện như vậy, cũng tình nguyện nhìn thấy Sophie bị thương. Hi vọng ấy có vấn đề gì!"

      Nam Cung Thiến xong quay đầu nhìn lại bên trong phòng cấp cứu, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy bóng dáng các bác sĩ y tá tới tới lui lui ở bên trong, hi vọng Sophie sao cả.

      Hai người đều tiếp tục trầm mặc, Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau đứng ở ngoài cửa, lẳng lặng chờ đợi.

      Vào lúc mười hai giờ, bác sĩ ra từ bên trong, Ngô Duẫn Kỳ từng bước tới trước: "Bác sĩ ấy như thế nào rồi?"

      "May mắn là vết thương nghiêm trọng, chỉ là bị hôn mê, nhưng mà trước đây ấy chịu quá tổn thương, tốt nhất là nên ở trong bệnh viện quan sát vài ngày, rồi hãy ." Bác sĩ tháo khẩu trang xuống rồi .

      Nghe như thấy lời của bác sĩ, Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đều thở phào nhõm.

      Phía sau người y tá ra khỏi phòng cấp cứu, trong tay cầm tập giấy tờ lớn, liếc mắt hai người bọn dienanlequydon họ cái: "Hai người ai là người nhà của bệnh nhân, bây giờ phải làm thủ tục nhập viện."

      "Là tôi!"

      "Thôi để em , ở lại chăm sóc Sophie ở trong này." Nam Cung Thiến lấy tờ danh sách trong tay người y tá trước, xoay người ra ngoài.

      Ngô Duẫn Kỳ giữ chặt lại, Nam Cung Thiến ngẩn ra, quay đầu nhìn : "Làm sao vậy?"

      Ngô Duẫn Kỳ do dự chút, trong lòng như bị nghẹn lại: " người em chắc là có nhiều tiền, cho em này."

      Nam Cung Thiến dừng lại chút, đúng là có tiền, lập tức gật gật đầu, nhận lấy tiền của Ngô Duẫn Kỳ ra ngoài.

      Sau khi làm thủ tục nhập viện xong, Nam Cung Thiến lại phải làm thủ tục khác, chờ đến khi trở lại phòng bệnh, Sophie ở bên trong, hơn nữa Sophie tỉnh lại rồi.

      Nam Cung Thiến ở bên ngoài cửa nhìn thấy Sophie tỉnh lại, rốt cuộc cũng yên lòng, mặt mang theo nụ cười chuẩn bị vào, nhưng lúc nhìn thấy Sophie nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, cười với rồi đến gần, ôm cổ của , thỏa mãn nằm ở trong ngực của , mặt mang theo nụ cười thuần khiết.

      Ngô Duẫn Kỳ là toàn bộ thế giới của ấy, cho dù ấy hoàn toàn còn nhớ những chuyện xảy ra trước kia, nhưng ấy vẫn Ngô Duẫn Kỳ như cũ, ấy thể rời khỏi được.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 255: ấy càng cần đến hơn so với em (7)

      Nam Cung Thiến ra ngoài, khẽ đóng cửa lại, tới hành lang tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, cầm trong tay tờ danh sách nhập viện, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà.

      Có lẽ, có thể chờ Ngô Duẫn Kỳ trở lại bên cạnh mình, bọn họ có thể nhau, nhưng biết Ngô Duẫn Kỳ thể nào bỏ mặc Sophie. Chỉ cần có Sophie ở đây, bất kể chuyện gì của ấy cũng đều đứng thứ nhất.

      Về điểm này, Nam Cung Thiến khẳng định, phải oán trách, mà cảm thấy Ngô Duẫn Kỳ nên ở bên cạnh Sophie, còn là dư thừa.

      tồn tại của chỉ làm Ngô Duẫn Kỳ thêm khó khăn mà thôi, có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, Die nd da nl e q uu ydo n chăm sóc Sophie, quản lý công ty, còn phải bận tâm đến . Mà lại làm được gì cả.

      Vậy thay vì khổ sở chờ đợi ở đây như vậy, bằng để lại toàn bộ cho bọn họ, có lẽ như vậy là tốt nhất!

      Nam Cung Thiến cúi đầu nhìn qua thời gian, rất nhanh trời rạng sáng rồi!

      Người Lễ tình nhân của qua rồi, cười khổ tiếng, nhưng lần này khóc, mà là thở phào hơi sâu, Sophie thể có Ngô Duẫn Kỳ, vì ấy, cái gì ấy cũng có.

      Nhưng lại khác, còn có người nhà, có đồng đội, có bạn bè, có Ngô Duẫn Kỳ, mình vẫn có thể tiếp tục làm việc và sống tốt, đau lòng sao chứ, cũng chết người được!

      hất tay lau sạch nước mắt, lúc nào biến thành mít ướt như thế, từ cha cũng , quân nhân thể dễ dàng rơi nước mắt.

      là quân nhân, có ý chí cứng như sắt thép, khó khăn gì cũng có thể vượt qua.

      Nam Cung Thiến chảy nước mắt, trong lòng lại an ủi mình như vậy lần nữa, khuyên nhủ mình rằng, có thể sống tốt hơn! chừng sau này có khi còn có thể gặp được người thích hơn. Nhất định là vậy!

      Cứ như vậy, mặc dù trong lòng xoắn xuýt đau đớn, nhưng cũng đưa quyết định.

      Vào lúc ba giờ sáng, cửa phòng bệnh được nhàng mở ra, Ngô Duẫn Kỳ ra từ bên trong, từ mặt có thể nhận thấy mệt mỏi cả đêm, thế nhưng vẫn chưa hết chuyện cần giải quyết, còn phải đối mặt với .

      Nam Cung Thiến đứng dậy về phía , hạ thấp giọng: " ấy như thế nào rồi? Có khỏe ?"

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu với cái, : " ngủ rồi, có lẽ bởi vì lúc trước bị thương, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, người có vài vết thương, có gì đáng ngại."

      Nam Cung Thiến gật đầu cái: "Như vậy rất tốt, đúng rồi, em ở chỗ này chăm sóc ấy cũng sao, trở về nghỉ ngơi chút . Xem ra cũng mệt mỏi ít!" xong Nam Cung Thiến quay đầu nhìn vào bên trong phòng bệnh, đột nhiên cảm thấy cánh tay căng thẳng, cơ thể ngẩn ra, chờ đến khi phản ứng kịp, Ngô Duẫn Kỳ lôi kéo tay tới ban công cuối hành lang.

      Gió đêm thổi vào mái tóc ngắn của , có chút lạnh, khẽ rụt cổ cái.

      Nam Cung Thiến die,n; da.nlze.qu;ydo/nn còn chưa kịp chuyện, Ngô Duẫn Kỳ ôm vào trong lòng, sức lực rất mạnh, giống như muốn đem cả người hòa vào cơ thể vậy.

      Kèm theo gió đêm, giọng của thấp, đầy từ tính vang lên bên tai : " xin lỗi, nếu phải vì chuyện ngày hôm nay, cũng tới tìm em."

      Lỗ mũi Nam Cung Thiến đau xót, thiếu chút nữa lại khóc lên, nhưng cố nén, phải đưa ra quyết định rồi sao, quyết định từ nay về sau, tất cả tất cả đều là quá khứ, phải sao.

      " quan trọng, ai cũng ngờ tới xảy ra chuyện như vậy, cũng đừng quá tự trách, may mắn là lần này ấy có chuyện gì, về sau coi đây như bài học cố gắng đừng bao giờ để ấy chờ mình." Nam Cung Thiến xong, giọng bình tĩnh, có lẽ chỉ có như vậy nhiều những chuyện liên quan với bọn họ chút, nhiều đề tài khác chút, mới có thể làm cho tim mình bớt đau, mới đến mức hít thở thông, mới có thể được ra lời.


      Chương 256: Em muốn trở về nước (1)

      buông ra, hai người bốn mắt nhìn nhau với, trong cặp con ngươi thâm thúy mang theo tia áy náy: "Trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, có chút rối loạn."

      cười khổ tiếng: " cho rằng thế giới này có chuyện gì là thể đối phó được, nhưng đến bây giờ mới biết được, ra khi đối mặt với tình gần như cái gì cũng làm được. Trong khoảng thời gian này lạnh nhạt với em, xin lỗi! suy nghĩ chút chuyện, nhưng quyết định ban đầu của vẫn thay đổi, tình cảm của đối với em vẫn như cũ, muốn ——"

      Nam Cung Thiến lấy tay chặn miệng của lại, để cho hết lời, lo lắng ra cái gì đó, đánh tan hoàn toàn quyết định mà cho là chính xác nhất, cũng là biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề trước mắt.

      muốn làm cho chính mình đau khổ, càng muốn nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ rơi vào tình thế khó xử.

      "Em hiểu, em hiểu, tất cả đều hiểu hết. Trước kia em luôn cho là em hiểu , hiểu , nhưng mà tại giống như vậy." Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: " Nếu em , bây giờ ở trước mặt em gần như là trong suốt, có tin ? Em có thể nhìn thấu tất cả tất cả của ."

      thả tay xuống, xoay mặt dám đối mặt với ánh mắt của : "Còn nhớ ước định ba tháng trước của chúng ta ?"

      Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc , Nam Cung Thiến tiếp tục : "Ba tháng qua, em nghĩ là nên làm tổng kết chút rồi đúng ." Nam Cung Thiến cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn : "Em cảm thấy chúng ta có thua cũng có thắng, nhưng mà em lại muốn bắt trở về nữa, làm rất nhiều chuyện, đối với xã hội mà đều là chuyện tốt, nên tiếp tục phát huy. Mặc dù Ngạo Dạ Phong từng nhắc nhở em nên làm như thế nào, nhưng thực tế, trước đó em cũng sớm nghĩ như vậy, em tin tưởng còn có thể làm được nhiều chuyện hơn, cũng có thể vượt qua chính mình mà sống cuộc sống mong muốn. Bình thản, an tĩnh, lại phong phú. Mỗi người cũng nên sống như vậy, ha ha ——"

      Nam Cung Thiến rất nhanh biết mình nên cái gì.

      "Còn nữa —— Sophie, ấy, ấy bây giờ sao rồi, về sau nên cho nhiều người ở lại bên cạnh ấy hơn để chăm sóc cho ấy, dù sao ấy bây giờ cùng với trước kia cũng còn giống nhau. Em nghĩ, em nghĩ —— bây giờ cũng cần em nữa rồi, em cũng chăm sóc được Sophie, ha ha, em biết, Sophie thích em, bất kể em vì ấy làm cái gì chăng nữa, ấy vẫn luôn phản đối chống cự."

      "Em rốt cuộc muốn cái gì?" thanh của Ngô Duẫn Kỳ, mang theo tức giận.

      ——

      tức giận?

      "Em nghĩ, tại em cũng sao, hơn nữa ước định ba tháng cũng xong, kết quả cũng có. Cho nên —— em, em muốn trở về nước."

      Nam Cung Thiến khẽ mở miệng, nhưng lại được, cố hết sức để giữ cho mình tỉnh táo, nhưng mà lời vừa rồi, chính cũng nghe được run rẩy ở trong đó, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đáng chết, lúc này đừng có khóc.

      "Cha mẹ em, chắc cũng biết em có ở trong bộ đội, ý của em từ đầu đến cuối, chính là muốn cho bọn biết em trở về bộ đội, em muốn làm cho bọn họ lo lắng, em phải trở về xem bọn họ như thế nào. Hơn nữa bây giờ bộ đội cũng còn có rất nhiều chuyện, em —— em —— em cần phải trở về."

      Trầm mặc, trầm mặc như chết, Nam Cung Thiến cúi đầu, dám nhìn vào vẻ mặt của .

      Ngô Duẫn Kỳ gì, có đồng ý, cũng có ngăn cản.

      " nhất định phải chăm sóc Sophie tốt, ha ha, sau khi trở về em gọi điện thoại cho , có việc gì —— có việc gì thường xuyên liên lạc nhé."

      cũng nhịn được nữa rồi, xoay người muốn lách qua bên cạnh để chạy trốn.

      Lại bị kéo lại phen, tay của dùng sức nắm hai bả vai : "Em cái gì cơ? Lúc này em muốn rời khỏi ? Tại sao? Là bởi vì vào Lễ tình nhân tìm em, hẹn hò với em ư? Bây giờ em tức giận sao?"

      Chương 257: Em muốn trở về nước (2)

      ", phải như vậy, hai chuyện này liên quan gì đến nhau, , cũng chỉ là Lễ tình nhân mà thôi sao cả, đó! Chỉ là em cảm thấy, Sophie thể , nhưng em lại có thể. em còn có thể sống tốt hơn nữa, nhưng mà Sophie như vậy. ấy có người thân, lại có quá khứ đau khổ như vậy, ấy rất . nên ở lại bên cạnh ấy!"

      Sức lực Ngô Duẫn Kỳ nắm bả vai càng ngày càng lớn, gần như muốn đâm ngón tay vào trong cơ thể .

      "Là em , Sophie là người thân quan trọng của , là bạn bè của , nhưng thương ấy, người là ——"

      "Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩng đầu cắt đứt lời của : " có thể làm được, có thể đối xử tốt với Sophie, vẫn luôn làm như vậy, cần quan tâm đến việc có hay , thế giống nhau cả thôi, cứ đối xử với ấy như vậy là được rồi, Sophie ở bên cạnh phải rất vui vẻ sao?"

      "Em nghĩ như vậy sao?" buông ra, trong ánh mắt tràn đầy tức giận, loại cảm giác sợ hãi biến mất từ lâu lại lần nữa ập tới, người Ngô Duẫn Kỳ mang theo lạnh lẽo vô tận, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào : "Em thực cho rằng, chỉ cần Sophie vui vẻ tất cả đều tốt sao? Vậy còn sao?"

      Nam Cung Thiến dùng sức cắn môi, đây là mối quan hệ tam giác thể giải quyết được, bất kể lựa chọn như thế nào, nhất định có người bị tổn thương.

      "Trong mắt em, chỉ cần ở chung chỗ, hay đều quan trọng sao? Cũng có thể coi như nhìn thấy sao?"

      Nam Cung Thiến biết nên trả lời câu hỏi của Ngô Duẫn Kỳ như thế nào.

      "Cứ như vậy , em trước!"

      Nam Cung Thiến muốn rời , Die nd da nl e q uu ydo n nhưng vẫn bị Ngô Duẫn Kỳ kéo trở lại.

      "Em rất ràng, đừng như vậy —— ưmh ——"

      đợi hết câu, môi của Ngô Duẫn Kỳ áp xuống, Nam Cung Thiến giãy giụa ở trong ngực , nhưng vẫn thoát được khỏi trói buộc của , hơi sức của quá lớn, thậm chí so bình thường còn lớn hơn, khắp nơi ở người đều đau đớn.

      giống như là bị điên, hôn , là hôn, bằng là cắn.

      "A ——"

      Nam Cung Thiến hét to tiếng, lúc này Ngô Duẫn Kỳ mới rời khỏi môi , bờ môi của chảy ra vệt máu đỏ tươi, ngẩng đầu nhìn lên, bên môi Ngô Duẫn Kỳ còn treo dây tia máu.

      " rồi, có mệnh lệnh của cho phép em được rời khỏi ." Ngô Duẫn Kỳ lại mang theo vẻ lạnh lùng, tịch trước kia, dáng vẻ dịu dàng, mang theo nhu tình biến mất thấy đâu.

      "Ước định ba tháng kết thúc, em có thể rồi." Nam Cung Thiến vẫn còn muốn cãi cố.

      "Em vừa mới , bắt trở về, nhưng mà theo như ước định của chúng ta em chỉ có hai lựa chọn, là bắt trở về, hai là ở lại bên cạnh , em lựa chọn khác. Vậy bây giờ lại cho em cái cơ hội nữa, em chọn cái nào." Ngô Duẫn Kỳ giữ buông, ánh mắt lạnh đến mức khiến sợ hãi.

      Nam Cung Thiến muốn hất tay của ra, lại bị giữ chặt hơn: " buông ra, làm đau em. làm như vậy có ý nghĩa gì chứ? Em ở lại bên cạnh chỉ trở thành gánh nặng mà thôi, cái gì em cũng làm được, có biết hả? Chúng ta —— chúng ta còn có thể làm bạn bè mà, em đảm bảo, sau khi trở về em gọi điện thoại cho , chúng ta có thể thường xuyên liên lạc. đó! Này, đau quá, buông em ra!"

      " có ý nghĩa gì sao? Xem ra trí nhớ của em tốt lắm, trước đây từng với em là hãy vui vẻ ở lại bên cạnh rồi, bây giờ còn muốn nhắc lại lần nữa hay sao? Nếu như em muốn, vậy cũng vô cùng vui vẻ cho em biết." Ngô Duẫn Kỳ cắn răng xong, giận rồi, nóng giận, giống y hệt với ác ma.

      Trước đây Nam Cung Thiến từng lĩnh giáo rồi, cho rằng trở nên dịu dàng, cho rằng còn giống với Ngô Duẫn Kỳ trước kia nữa, nhưng mà sai lầm rồi, chút cũng thay đổi, chỉ là mấy ngày nay, mang theo mặt khác của , che giấu bản thân quá kĩ mà thôi.

      Chương 258: Em muốn trở về nước (3)

      " buông em ra, đau quá!" Nam Cung Thiến hô to tiếng, Ngô Duẫn Kỳ cũng để ý tới , lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số, báo địa chỉ bệnh viện, cùng với số phòng bệnh của Sophie: "Các người tới đây, để mắt tới Sophie 24 giờ, cho phép ấy rời khỏi bệnh viện nửa bước."

      Cúp điện thoại, Ngô Duẫn Kỳ để ý tới Nam Cung Thiến giãy giụa kéo ra ngoài.

      xuống dưới tầng hầm để xe, dinendian.lơqid]on Ngô Duẫn Kỳ tới trước xe, ném Nam Cung Thiến vào trong xe, chưa kịp ngồi dậy, cúi người đè lên.

      Bây giờ vào rạng sáng tầm bốn giờ, bệnh viện gần như có người, khắp nơi đều là xe, xe của Ngô Duẫn Kỳ đỗ ở trong góc, nếu như bọn họ lên tiếng, căn bản thể phát xe có người.

      Ngô Duẫn Kỳ đè ở người Nam Cung Thiến, cười lạnh tiếng: "Vốn là muốn về nhà, chẳng qua kịp đợi muốn cho em biết. muốn em ở chỗ này chắc em cũng để ý đâu nhỉ!"

      Vừa dứt lời, Ngô Duẫn Kỳ lập tức kéo áo Nam Cung Thiến xuống.

      "Ngô Duẫn Kỳ, điên rồi!" Nam Cung Thiến giãy giụa, nhưng dám hô to, sợ bị người khác phát .

      Ngô Duẫn Kỳ để ý tới Nam Cung Thiến, cúi đầu hôn môi , tai của , cổ, xương quai xanh, hôn thẳng đường xuống, quần áo người Nam Cung Thiến cũng từng cái bị kéo xuống.

      điên rồi, bởi vì mà điên rồi.

      Tại sao lại muốn rời khỏi , ở bên cạnh khó khăn như vậy sao?

      hôn , hận thể ăn vào trong bụng, như vậy chạy thoát được nữa.

      . . . . . . . . . . . . . .

      Nam Cung Thiến ngồi ở trong góc của xe, mặc quần áo, lấy chỗ quần áo bị Ngô Duẫn Kỳ xé thành từng mảnh che rải rác ở người.

      Ngô Duẫn Kỳ ngồi ở bên kia, nhìn lạnh đến phát run, đưa tay mở điều hòa xe. Ngay sau đó nhìn cái: "Lại đây!" ra lệnh.

      Nam Cung Thiến quay đầu, để ý .

      giây kế tiếp lại cảm thấy cánh tay đau xót, vừa quay đầu phát trong ngực của , bất kỳ lời nào, Ngô Duẫn Kỳ đắp áo khoác của mình lên người , dùng sức ôm , lồng ngực rộng rãi của rất ấm.

      Cứ ngồi lẳng lặng như vậy, cả người từ từ còn lạnh như trước.

      Vào thời điểm trời sắp sáng, Ngô Duẫn Kỳ từ trong túi áo lấy ra điếu thuốc lá, hạ cửa xe xuống muốn hút thuốc, luồng gió lạnh thổi vào, Nam Cung Thiến tự chủ rụt cái trong ngực Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ nhất thời nhíu mày, cúi đầu nhìn cái, ngay sau đó ném điếu thuốc ra ngoài, kéo cửa xe lên.

      Mấy phút sau, Ngô Duẫn Kỳ mở miệng phá vỡ trầm mặc, giọng còn tức giận như trước, nhìn ngoan ngoãn ở trong ngực, bị chính mình trừng phạt, nhìn dấu hôn khắp ở người , khẽ thở dài cái: " muốn trở về sao?"

      Nam Cung Thiến nghĩ tới Ngô Duẫn Kỳ hỏi cái này, dừng chút, cẩn thận gật đầu cái ở trong ngực .

      " cho biết lý do."

      "Em——" Nam Cung Thiến ra muốn rời khỏi , để lại gian riêng cho và Sophie, muốn sống bên cạnh bọn họ, nhìn bọn họ ở bên nhau, lòng rất đau, nhưng vẫn phải giả bộ vui mừng, nghĩ đằng nẻo, nhưng lại muốn Die nd da nl e q uu ydo n cướp Ngô Duẫn Kỳ khỏi Sophie, cho nên chỉ có thể rời .

      "Em muốn trở về thăm cha mẹ chút." lấy cớ .

      "Chỉ là bởi vì cái này?"

      Nam Cung Thiến thấy Ngô Duẫn Kỳ tức giận, hăng hái gật đầu.

      Ngô Duẫn Kỳ thở dài lần nữa: "Khi nào trở lại?"

      Nam Cung Thiến ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn , đây là đồng ý cho mình về sao?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :