Chương 234: Tôi cho phép tổn thương ấy (2)
Edit: sunnyhuynh
Sophie quay đầu, lạnh lùng nhìn , ra Sophie đối xử tệ với Nam Cung Thiến nhưng lần này biết vì sao, ấy dùng ánh mắt như thế nhìn .
Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là bởi vì lời bỏ , cho nên nhất định rất tức giận: "Chuyện này sau khi về tôi giải thích với Ngô Duẫn Kỳ, rất xin lỗi, tôi chưa tự ý bỏ !"
"Bây giờ những thứ này có ích lợi gì, tại sao trước khi ? có biết Ngô Duẫn Kỳ tìm đến phát điên , ta cho rằng bỏ rơi ta, hơn nữa. . . . . ." Giọng Sophie nhất thời trở nên trầm lãnh: "Tôi thấy bộ dáng của , giống như là muốn rời cùng Ngạo Dạ Phong."
Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn ra, cuống quít giải thích: " có, tôi có rời cùng ta, hơn nữa tôi và ta chỉ là bạn bè mà thôi."
Sophie nhíu mày nhìn Nam Cung Thiến: "Chỉ là bạn bè thôi sao? Nhưng để tôi thấy các ngươi ôm nhau cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Nam Cung Thiến nhíu mày, biết Sophie nhất định hiểu lầm: "Đây chẳng qua là từ biệt thôi, hiểu lầm rồi Sophie, ra tôi vốn chính là muốn trở về, nghĩ tới các người tìm đến đây trước."
"Vậy sao, là tôi hiểu lầm sao?" Sophie quay đầu, nhìn tới , lạnh lùng .
Nam Cung Thiến còn muốn giải thích, nhưng thấy dáng vẻ tin tưởng của Sophie, biết giờ gì cũng có ích, giờ chỉ muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh nghĩ Ngô Duẫn Kỳ, cho ấy biết, chuyện muốn.
Bây giờ nhìn bộ dạng Sophie, Ngô Duẫn Kỳ nhất định rất sốt ruột, hi vọng mình trở về có thể giải thích ràng chuyện này, cũng xin lỗi ấy.
Càng như vậy nghĩ, trong lòng Nam Cung Thiến lại càng gấp gáp, muốn mau sớm nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ.
Nhưng ngồi xe mười mấy phút , Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe phát họ vốn có đến chỗ Ngô Duẫn Kỳ mà đến vùng ngoại ô.
Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Sophie: "Chúng ta đâu?"
"Đương nhiên là tìm Ngô Duẫn Kỳ rồi."
" ấy có ở nhà sao?"
" có!"
Sophie trả lời đơn giản dứt khoát, nhìn bộ dáng của vẫn còn giận Nam Cung Thiến, hơn nữa còn muốn , Nam Cung Thiến cũng nghi ngờ nhiều chỉ lẳng lặng ngồi trong xe.
Xe dừng lại trước biệt thực nằm ở vùng ngoại ô, Nam Cung Thiến gấp gáp xuống xe muốn giải thích tất cả với Ngô Duẫn Kỳ, cho nên để ý Sophie, mình chạy vào trong biệt thự.
Nhưng nhìn vòng trong nhà cũng có thấy bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ.
Khi Sophie chậm rãi từ bên ngoài vòa, mới kỳ quái nhìn ta hỏi: "Ngô Duẫn Kỳ đâu? Sao ấy có ở đây?" Đến lúc này, Nam Cung Thiến vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng, vẫn luôn tin tưởng Sophie, chút nào hoài nghi.
Nhưng cho đến khi Sophie từ từ ngẩng đầu lên, dùng súng chỉa về phía , mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại: "Sophie, ——"
Vẻ mặt Sophie trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Chưa từng có người có thể khiến Ngô Duẫn Kỳ biến thành bộ dáng này, chưa từng có người có thể làm tổn thương ấy, là , là làm cho ấy đau lòng như vậy. Là cướp ấy khỏi tôi, mà lại biết quý trọng, nên biến mất khỏi thế giới này."
"Sophie, ngươi cái gì! Tôi có tổn thương ấy."
"Câm miệng! Nam Cung Thiến, nghe cho tôi, tôi ấy, thế giới này có ai ấy nhiều hơn tôi, có hiểu ấy hơn tôi, biết gì về ấy? chỉ biết được những chuyện lúc trước của ấy từ miệng người khác, có biết những chuyện kia vốn phải ấy muốn làm, có người nào tự nguyện trở thành người xấu, mà —— ấy như vậy, đối xử tốt với như vậy, nhưng vẫn coi như tội phạm."
Chương 235: Tôi cho phép tổn thương ấy (3)
Edit: sunnyhuynh
Sophie cầm súng từng bước đến chỗ Nam Cung Thiến.
Nam Cung Thiến đứng tại chỗ, phủ nhận việc Sophie số đều là , quả thực trong lòng từng có suy nghĩ như vậy.
Nhưng tất cả thay đổi vì chuyện vừa rồi, từ bỏ quyết định trước đó của mình.
"Sophie, hãy nghe tôi !"
"Nghe cái gì? biết cái gì, có biết những năm này Ngô Duẫn Kỳ trải qua như thế nào ? Ở trước mặt , ấy luôn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt vui cười, dù cái gì, ấy cũng trách , cũng nổi giận với , nhưng sau lưng , có biết ấy mất mác nhiều như thế nào , khổ sở nhiều như thế nào ? Chỉ vì vô ý câu, ấy có thể đau lòng khổ sở mấy ngày, tại sao, tại sao phải đối xử với ấy như vậy!"
Sophie gần như là hét lên với Nam Cung Thiến, mặc dù ngoài mặt Sophie đối xử rất tốt với Nam Cung Thiến nhưng thực tế rất hận , mong vĩnh viễn biến mất thế giới này.
Những chuyện này Nam Cung Thiến cũng biết.
" có tư cách gì ở bên cạnh ấy, có tư cách gì chiếm được tình của ấy, hiểu được ấy bao nhiêu? biết ấy thích màu gì sao? biết ấy thích ăn gì ? biết ấy thích mặc quần áo kiểu gì ? biết ấy thích chơi bài gì sao? biết, cái gì cũng biết, cái biết đều là những nội dung trong tài liệu, biết là những lời nguyền rủa của người khác đối với ấy."
" biết tại sao Ngô Hạo Thiên bị bắt được ? Nếu như nhờ Ngô Duẫn Kỳ, cho rằng có thể thuận lợi tiêu diệt Hắc Bò Cạp và bang Long Hổ sao? Đây tất cả đều do ấy làm, sau khi ấy biết được thân phận của có vạch trần, còn thầm trợ giúp diệt trừ Hắc Bò Cạp, mà ngược lại lại muốn bắt ấy trở về."
Nam Cung Thiến khiếp sợ nhìn Sophie, ngờ , Ngô Duẫn Kỳ làm nhiều như chuyện như thế, ban đầu lùng bắt Hắc Bò Cạp, lúc ấy cũng cảm thấy vô cùng thuận lợi, trong lòng cảm giác có gì đó đúng, nhưng nên được, đến bây giờ rốt cuộc hiểu .
"Tôi muốn gặp ấy, Ngô Duẫn Kỳ đâu? Bây giờ tôi muốn gặp ấy." Nam Cung Thiến gắt gao nhìn Sophie, có rất nhiều lời muốn với , , muốn xin lỗi , ra có rất nhiều chuyện vẫn luôn hiểu lầm .
Nhớ tới dịu dàng của , nhớ tới cảm giác ấm áp trong ngực , bây giờ kịp chờ đợi muốn được gặp .
Sophie hừ lạnh tiếng, vẫn dùng súng chỉa về phía : "Tôi để cho gặp ấy, cho rằng tôi còn có thể cho tổn thương ấy sao? Tôi cho biết, có , Ngô Duẫn Kỳ vẫn có thể sống vui vẻ, chỉ có tôi mới có tư cách ở bên cạnh ấy. phải rất thích Ngạo Dạ Phong sao? theo ta phải tốt hơn sao."
", tôi thích Ngạo Dạ Phong, phải cái loại thích đó. Cái thấy giống như trong suy nghĩ của đâu, hiểu lầm, Sophie, cho tôi biết Ngô Duẫn Kỳ đâu, tôi muốn tìm ấy!"
Lúc này, Sophie dùng súng để ở đầu Nam Cung Thiến: "Chẳng lẽ còn có cái gì chân so với tôi thấy sao? Ngô Duẫn Kỳ vì tìm biến thành hình dáng gì, lại cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm trong khách sạn, còn lời giải thích gì khác sao. Tôi để cho xuất bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ!"
Nam Cung Thiến biết cái gì nữa cũng vô ích, quả Sophie muốn giết mình.
"Tôi hiểu rồi." Gương mặt Nam Cung Thiến lạnh nhạt, có kích động như vừa rồi: "Nếu như muốn giết tôi đến vậy, vậy ra tay ."
Chương 236:
Edit: sunnyhuynh
Lúc Sophie trở lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, mặc đồ bình thường đứng trước cửa sổ phòng khách nghe điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, Ngô Duẫn Kỳ vội vàng xoay người nhìn, khi thấy Sophie, mặt lên chán nản.
Ngay sau đó xoay người tiếp tục chuyện điện thoại, Sophie thấy biểu tình Ngô Duẫn Kỳ trong lòng cảm giác đau đớn, khi biết Ngô Duẫn Kỳ thích Nam Cung Thiến, từng nghĩ tới muốn buông tay, lòng hi vọng thấy Ngô Duẫn Kỳ vui vẻ.
Lúc Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến chung với nhau, quả là thay đổi rất nhiều, đơn trong ánh mắt càng ngày càng ít, nụ cười càng ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu làm chút ngu ngốc khờ dại, đến nỗi cảm thấy như thế.
người lớn lại làm những chuyện giống như đứa trẻ.
biết , người vốn nên .
Nếu như có thể có được hạnh phúc, tình nguyện từ bỏ người của mình, nhưng Nam Cung Thiến lại làm cho mặt lộ ra đau khổ, tuyệt thể dễ dàng tha thứ.
có ai có thể tổn thương Ngô Duẫn Kỳ.
Ngồi ghế salon trong phòng khách, Sophie lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ đứng nghe điện thoại trước cửa sổ sát đất.
Đây chính là người , có thể buông tha, trừ phi hạnh phúc, nếu nhất định chút khách khí đánh trả.
Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, gương mặt trầm tới Sophie: "Sao rồi, tìm được ấy chưa?"
Sophie nhàn nhạt lắc đầu cái: "Vẫn chưa tìm được, chúng tôi có đến quầy rượu của ấy, nhưng ấy chung với Ngạo Dạ Phong rời khỏi."
Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày lại sâu hơn, sắc mặt sa sầm hơn: "Tôi thông báo cho người phía sân bay, tạm thời có tin tức bọn họ xuất cảnh, nên vẫn còn ở nơi này." Ngô Duẫn Kỳ sau đó nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế sa lon, mắt nhìn trần nhà.
Đầu óc vẫn luôn lóe lên hình ảnh Nam Cung Thiến, bây giờ em ở đâu? Cứ như vậy mà em muốn rời khỏi sao?
Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh tiếng, tự tin quá mức rồi, thế nhưng lại tin rằng Nam Cung Thiến bị thuyết phục, thế nhưng tin rằng bắt đầu bỏ suy nghĩ trước đó, xem ra làm còn chưa đủ, lần này là bài học, vô luận như thế nào nhất định phải tìm trở về.
Nam Cung Thiến, có thể cho phép em , nhưng tuyệt đối cho phép em rời khỏi .
"Điều động toàn bộ người của , tiếc bất kỳ giá nào, dù lật ngược cả nước Mĩ lên, tôi cũng phải tìm bằng được ấy." Giọng điệu Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, lại vô cùng kiên định, vang có lực mang theo chút tức giận và chút trào phúng.
Sophie lẳng lặng ngồi ở bên, gì, hồi lâu sau mới mở miệng : "Có cần thiết phải như vậy ?"
Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy ngồi xong, nhìn Sophie, khẽ mỉm cười: "Sophie, ai chưa?"
"Dĩ nhiên!" khẳng định trả lời, rất thích , hơn nữa trước mắt lo lắng cho người phụ nữ khác.
"Vậy phải hiểu tâm trạng tôi bây giờ chứ."
sai, rất hiểu, vô cùng hiểu, có thể vì người kia mà làm bất cứ chuyện gì. khẽ mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, tôi sai đàn em cố gắng tìm kiếm, chỉ là biết có thể tìm được hay thôi."
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cái: "Phái người trở về nước, đến nhà ấy tìm ấy, nếu như ấy có khả năng rời khỏi nơi này nhất định trở về nơi đó."
Sophie gật đầu cái, ngay sau đó đứng dậy ra ngoài.
Ngô Duẫn Kỳ nhìn bóng lưng Sophie, đột nhiên có chút nghi ngờ: "Sophie!" giọng kêu.
Last edited by a moderator: 28/2/16