1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 234: Tôi cho phép tổn thương ấy (2)

      Edit: sunnyhuynh

      Sophie quay đầu, lạnh lùng nhìn , ra Sophie đối xử tệ với Nam Cung Thiến nhưng lần này biết vì sao, ấy dùng ánh mắt như thế nhìn .

      Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra, nghĩ thầm nhất định là bởi vì lời bỏ , cho nên nhất định rất tức giận: "Chuyện này sau khi về tôi giải thích với Ngô Duẫn Kỳ, rất xin lỗi, tôi chưa tự ý bỏ !"

      "Bây giờ những thứ này có ích lợi gì, tại sao trước khi ? có biết Ngô Duẫn Kỳ tìm đến phát điên , ta cho rằng bỏ rơi ta, hơn nữa. . . . . ." Giọng Sophie nhất thời trở nên trầm lãnh: "Tôi thấy bộ dáng của , giống như là muốn rời cùng Ngạo Dạ Phong."

      Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn ra, cuống quít giải thích: " có, tôi có rời cùng ta, hơn nữa tôi và ta chỉ là bạn bè mà thôi."

      Sophie nhíu mày nhìn Nam Cung Thiến: "Chỉ là bạn bè thôi sao? Nhưng để tôi thấy các ngươi ôm nhau cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."

      Nam Cung Thiến nhíu mày, biết Sophie nhất định hiểu lầm: "Đây chẳng qua là từ biệt thôi, hiểu lầm rồi Sophie, ra tôi vốn chính là muốn trở về, nghĩ tới các người tìm đến đây trước."

      "Vậy sao, là tôi hiểu lầm sao?" Sophie quay đầu, nhìn tới , lạnh lùng .

      Nam Cung Thiến còn muốn giải thích, nhưng thấy dáng vẻ tin tưởng của Sophie, biết giờ gì cũng có ích, giờ chỉ muốn nhanh chóng trở lại bên cạnh nghĩ Ngô Duẫn Kỳ, cho ấy biết, chuyện muốn.

      Bây giờ nhìn bộ dạng Sophie, Ngô Duẫn Kỳ nhất định rất sốt ruột, hi vọng mình trở về có thể giải thích ràng chuyện này, cũng xin lỗi ấy.

      Càng như vậy nghĩ, trong lòng Nam Cung Thiến lại càng gấp gáp, muốn mau sớm nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ.

      Nhưng ngồi xe mười mấy phút , Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn ra ngoài xe phát họ vốn đến chỗ Ngô Duẫn Kỳ mà đến vùng ngoại ô.

      Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Sophie: "Chúng ta đâu?"

      "Đương nhiên là tìm Ngô Duẫn Kỳ rồi."

      " ấy có ở nhà sao?"

      " có!"

      Sophie trả lời đơn giản dứt khoát, nhìn bộ dáng của vẫn còn giận Nam Cung Thiến, hơn nữa còn muốn , Nam Cung Thiến cũng nghi ngờ nhiều chỉ lẳng lặng ngồi trong xe.

      Xe dừng lại trước biệt thực nằm ở vùng ngoại ô, Nam Cung Thiến gấp gáp xuống xe muốn giải thích tất cả với Ngô Duẫn Kỳ, cho nên để ý Sophie, mình chạy vào trong biệt thự.

      Nhưng nhìn vòng trong nhà cũng có thấy bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ.

      Khi Sophie chậm rãi từ bên ngoài vòa, mới kỳ quái nhìn ta hỏi: "Ngô Duẫn Kỳ đâu? Sao ấy có ở đây?" Đến lúc này, Nam Cung Thiến vẫn cảm thấy có chỗ nào đúng, vẫn luôn tin tưởng Sophie, chút nào hoài nghi.

      Nhưng cho đến khi Sophie từ từ ngẩng đầu lên, dùng súng chỉa về phía , mới đột nhiên giựt mình tỉnh lại: "Sophie, ——"

      Vẻ mặt Sophie trở nên vô cùng lạnh nhạt: "Chưa từng có người có thể khiến Ngô Duẫn Kỳ biến thành bộ dáng này, chưa từng có người có thể làm tổn thương ấy, là , là làm cho ấy đau lòng như vậy. Là cướp ấy khỏi tôi, mà lại biết quý trọng, nên biến mất khỏi thế giới này."

      "Sophie, ngươi cái gì! Tôi có tổn thương ấy."

      "Câm miệng! Nam Cung Thiến, nghe cho tôi, tôi ấy, thế giới này có ai ấy nhiều hơn tôi, có hiểu ấy hơn tôi, biết gì về ấy? chỉ biết được những chuyện lúc trước của ấy từ miệng người khác, có biết những chuyện kia vốn phải ấy muốn làm, có người nào tự nguyện trở thành người xấu, mà —— ấy như vậy, đối xử tốt với như vậy, nhưng vẫn coi như tội phạm."




      Chương 235: Tôi cho phép tổn thương ấy (3)


      Edit: sunnyhuynh

      Sophie cầm súng từng bước đến chỗ Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến đứng tại chỗ, phủ nhận việc Sophie số đều là , quả thực trong lòng từng có suy nghĩ như vậy.

      Nhưng tất cả thay đổi vì chuyện vừa rồi, từ bỏ quyết định trước đó của mình.

      "Sophie, hãy nghe tôi !"

      "Nghe cái gì? biết cái gì, có biết những năm này Ngô Duẫn Kỳ trải qua như thế nào ? Ở trước mặt , ấy luôn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt vui cười, dù cái gì, ấy cũng trách , cũng nổi giận với , nhưng sau lưng , có biết ấy mất mác nhiều như thế nào , khổ sở nhiều như thế nào ? Chỉ vì vô ý câu, ấy có thể đau lòng khổ sở mấy ngày, tại sao, tại sao phải đối xử với ấy như vậy!"

      Sophie gần như là hét lên với Nam Cung Thiến, mặc dù ngoài mặt Sophie đối xử rất tốt với Nam Cung Thiến nhưng thực tế rất hận , mong vĩnh viễn biến mất thế giới này.

      Những chuyện này Nam Cung Thiến cũng biết.

      " có tư cách gì ở bên cạnh ấy, có tư cách gì chiếm được tình của ấy, hiểu được ấy bao nhiêu? biết ấy thích màu gì sao? biết ấy thích ăn gì ? biết ấy thích mặc quần áo kiểu gì ? biết ấy thích chơi bài gì sao? biết, cái gì cũng biết, cái biết đều là những nội dung trong tài liệu, biết là những lời nguyền rủa của người khác đối với ấy."

      " biết tại sao Ngô Hạo Thiên bị bắt được ? Nếu như nhờ Ngô Duẫn Kỳ, cho rằng có thể thuận lợi tiêu diệt Hắc Bò Cạp và bang Long Hổ sao? Đây tất cả đều do ấy làm, sau khi ấy biết được thân phận của có vạch trần, còn thầm trợ giúp diệt trừ Hắc Bò Cạp, mà ngược lại lại muốn bắt ấy trở về."

      Nam Cung Thiến khiếp sợ nhìn Sophie, ngờ , Ngô Duẫn Kỳ làm nhiều như chuyện như thế, ban đầu lùng bắt Hắc Bò Cạp, lúc ấy cũng cảm thấy vô cùng thuận lợi, trong lòng cảm giác có gì đó đúng, nhưng nên được, đến bây giờ rốt cuộc hiểu .

      "Tôi muốn gặp ấy, Ngô Duẫn Kỳ đâu? Bây giờ tôi muốn gặp ấy." Nam Cung Thiến gắt gao nhìn Sophie, có rất nhiều lời muốn với , , muốn xin lỗi , ra có rất nhiều chuyện vẫn luôn hiểu lầm .

      Nhớ tới dịu dàng của , nhớ tới cảm giác ấm áp trong ngực , bây giờ kịp chờ đợi muốn được gặp .

      Sophie hừ lạnh tiếng, vẫn dùng súng chỉa về phía : "Tôi để cho gặp ấy, cho rằng tôi còn có thể cho tổn thương ấy sao? Tôi cho biết, , Ngô Duẫn Kỳ vẫn có thể sống vui vẻ, chỉ có tôi mới có tư cách ở bên cạnh ấy. phải rất thích Ngạo Dạ Phong sao? theo ta phải tốt hơn sao."

      ", tôi thích Ngạo Dạ Phong, phải cái loại thích đó. Cái thấy giống như trong suy nghĩ của đâu, hiểu lầm, Sophie, cho tôi biết Ngô Duẫn Kỳ đâu, tôi muốn tìm ấy!"

      Lúc này, Sophie dùng súng để ở đầu Nam Cung Thiến: "Chẳng lẽ còn có cái gì chân so với tôi thấy sao? Ngô Duẫn Kỳ vì tìm biến thành hình dáng gì, lại cùng người đàn ông khác ấp ấp ôm ôm trong khách sạn, còn lời giải thích gì khác sao. Tôi để cho xuất bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ!"

      Nam Cung Thiến biết cái gì nữa cũng vô ích, quả Sophie muốn giết mình.

      "Tôi hiểu rồi." Gương mặt Nam Cung Thiến lạnh nhạt, có kích động như vừa rồi: "Nếu như muốn giết tôi đến vậy, vậy ra tay ."



      Chương 236:

      Edit: sunnyhuynh

      Lúc Sophie trở lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, mặc đồ bình thường đứng trước cửa sổ phòng khách nghe điện thoại, nghe được tiếng cửa mở, Ngô Duẫn Kỳ vội vàng xoay người nhìn, khi thấy Sophie, mặt lên chán nản.

      Ngay sau đó xoay người tiếp tục chuyện điện thoại, Sophie thấy biểu tình Ngô Duẫn Kỳ trong lòng cảm giác đau đớn, khi biết Ngô Duẫn Kỳ thích Nam Cung Thiến, từng nghĩ tới muốn buông tay, lòng hi vọng thấy Ngô Duẫn Kỳ vui vẻ.

      Lúc Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến chung với nhau, quả là thay đổi rất nhiều, đơn trong ánh mắt càng ngày càng ít, nụ cười càng ngày càng nhiều, thậm chí bắt đầu làm chút ngu ngốc khờ dại, đến nỗi cảm thấy như thế.

      người lớn lại làm những chuyện giống như đứa trẻ.

      biết , người vốn nên .

      Nếu như có thể có được hạnh phúc, tình nguyện từ bỏ người của mình, nhưng Nam Cung Thiến lại làm cho mặt lộ ra đau khổ, tuyệt thể dễ dàng tha thứ.

      có ai có thể tổn thương Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngồi ghế salon trong phòng khách, Sophie lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ đứng nghe điện thoại trước cửa sổ sát đất.

      Đây chính là người , có thể buông tha, trừ phi hạnh phúc, nếu nhất định chút khách khí đánh trả.

      Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, gương mặt trầm tới Sophie: "Sao rồi, tìm được ấy chưa?"

      Sophie nhàn nhạt lắc đầu cái: "Vẫn chưa tìm được, chúng tôi có đến quầy rượu của ấy, nhưng ấy chung với Ngạo Dạ Phong rời khỏi."

      Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày lại sâu hơn, sắc mặt sa sầm hơn: "Tôi thông báo cho người phía sân bay, tạm thời có tin tức bọn họ xuất cảnh, nên vẫn còn ở nơi này." Ngô Duẫn Kỳ sau đó nặng nề ngồi xuống ghế sofa, ngửa đầu dựa vào ghế sa lon, mắt nhìn trần nhà.

      Đầu óc vẫn luôn lóe lên hình ảnh Nam Cung Thiến, bây giờ em ở đâu? Cứ như vậy mà em muốn rời khỏi sao?

      Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh tiếng, tự tin quá mức rồi, thế nhưng lại tin rằng Nam Cung Thiến bị thuyết phục, thế nhưng tin rằng bắt đầu bỏ suy nghĩ trước đó, xem ra làm còn chưa đủ, lần này là bài học, vô luận như thế nào nhất định phải tìm trở về.

      Nam Cung Thiến, có thể cho phép em , nhưng tuyệt đối cho phép em rời khỏi .

      "Điều động toàn bộ người của , tiếc bất kỳ giá nào, dù lật ngược cả nước Mĩ lên, tôi cũng phải tìm bằng được ấy." Giọng điệu Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, lại vô cùng kiên định, vang có lực mang theo chút tức giận và chút trào phúng.

      Sophie lẳng lặng ngồi ở bên, gì, hồi lâu sau mới mở miệng : "Có cần thiết phải như vậy ?"

      Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy ngồi xong, nhìn Sophie, khẽ mỉm cười: "Sophie, ai chưa?"

      "Dĩ nhiên!" khẳng định trả lời, rất thích , hơn nữa trước mắt lo lắng cho người phụ nữ khác.

      "Vậy phải hiểu tâm trạng tôi bây giờ chứ."

      sai, rất hiểu, vô cùng hiểu, có thể vì người kia mà làm bất cứ chuyện gì. khẽ mỉm cười: "Tôi hiểu rồi, tôi sai đàn em cố gắng tìm kiếm, chỉ là biết có thể tìm được hay thôi."

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cái: "Phái người trở về nước, đến nhà ấy tìm ấy, nếu như ấy có khả năng rời khỏi nơi này nhất định trở về nơi đó."

      Sophie gật đầu cái, ngay sau đó đứng dậy ra ngoài.

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn bóng lưng Sophie, đột nhiên có chút nghi ngờ: "Sophie!" giọng kêu.








      Last edited by a moderator: 28/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 237:

      Edit: sunny huynh

      "Hả?" Sophie xoay người nhìn : "Còn có chuyện gì sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn , sau đó khẽ mỉm cười: "Chúng ta lớn lên từ cùng nhau, là bạn bè tốt nhất đúng ."

      Sophie gật đầu cái: "Đương nhiên rồi, lời này còn phải sao."

      "Người giống như chúng ta có thể có cuộc sống bình thường lần nữa quả việc rất dễ dàng, tôi hi vọng có thể hạnh phúc." Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên .

      Sophie có chút nghi hoặc nhìn , biết tại sao lại những lời này vào lúc này và cũng hiểu trong lời của rốt cuộc có ý gì.

      chỉ xoay người: "Tôi cũng vậy hi vọng có thể hạnh phúc." Ngay sau đó rời khỏi biệt thự Ngô Duẫn Kỳ.

      Sau khi Sophie rời , Ngô Duẫn Kỳ cầm di động lên: "A Hoa, cậu qua đây, cho bất luận kẻ nào thấy."

      Sau đó Ngô Duẫn Kỳ để di động xuống, đứng dậy lên lầu.

      Nam Cung Thiến ngồi mình trong phòng, tay chân bị trói, Sophie giết , vào lúc ta chỉa súng về phía , trong ánh mắt Sophie thoáng qua chút đành lòng, Sophie và Ngô Duẫn Kỳ giống nhau, ra họ luôn mong đợi cuộc sống bình thường, tới bước kia, cũng phải là mong muốn của bọn họ mà do cuộc sống bất đắc dĩ.

      Muốn tiếp tục sống, phải tổn thương đến người khác, đây là lựa chọn bất đắc dĩ.

      Trong ánh mắt rối rắm của Sophie, dường như Nam Cung Thiến hiểu rất nhiều, cũng giận Sophie, đây chỉ là hiểu lầm, mà hiểu lầm này muốn đích thân giải thích với Ngô Duẫn Kỳ.

      bị trói trong phòng thời gian rất lâu, Nam Cung Thiến nhảy đến phía trước cửa sổ, nhìn chút hoàn cảnh phía ngoài, trong sân đều có người canh chừng, chắc hẳn phía ngoài phòng cũng có người, Nam Cung Thiến nhìn người lại trong sân, dùng sức cắn môi dưới, làm thế nào mới có thể chạy thoát khỏi nơi này.

      Di động và mọi thứ bị Sophie lấy , tay chân cũng bị trói.

      Nam Cung Thiến lại bị giữ trong phòng suốt ngày, thẳng đến tối rốt cuộc cảm thấy yên lòng, lúc này Sophie cũng tới đây, chỉ có lúc ăn cơm, người bên ngoài đưa chút thứ gì đó vào.

      Cơm tối vẫn là đồ ăn mua bên ngoài, cọc gỗ làm chiếc đũa, giấy làm đồ đựng, có bất kỳ vật gì có thể dùng được, ngay cả lúc ăn cơm hai tay cũng bị trói chung chỗ.

      Bên trong phòng, trừ chiếc giường lớn còn lại có gì cả!

      Dù cho có gì đó giống thanh sắt cứng rắn, có thể sử dụng, nhưng mà cái gì cũng có.

      Sophie làm việc rất chuyên nghiệp, biết Nam Cung Thiến xuất thân như thế nào, cho nên thể cho bất kỳ cơ hội nào có thể chạy thoát khỏi nơi này.

      Mà bên kia, Sophie ngồi mình trong phòng mình, nhìn Nam Cung Thiến trong màn hình máy vi tính, vẫn còn do dự, do dự có nên giết người phụ nữ này .

      Nhớ tới hôm nay Ngô Duẫn Kỳ với mình, bọn họ hy vọng đối phương có được hạnh phúc, nhưng rốt cuộc đâu mới là hạnh phúc bọn họ muốn?

      Sophie quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, lâm vào trong trầm tư.

      biết qua bao lâu, đột nhiên điện thoại Sophie vang lên.

      "Chuyện gì?"

      "Ngô ca bắt đầu phái người điều tra chỗ ở của người phụ nữ kia rồi !"

      " theo người của ấy, tôi muốn tùy thời biết được bọn họ muốn làm cái gì." Sophie đơn giản .

      Đối phương ừ tiếng sau đó cúp điện thoại.

      tay Sophie cầm điện thoại, nhàng dùng ngón cái nơi lướt màn hình điện thoại, lúc do dự, đột nhiên màn hình di động sáng lên, đó lên số điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ.

      Chương 238:


      Edit: sunnyhuynh

      hơi ngẩn ra, sau khi suy nghĩ chút mới nhận điện thoại.

      "Sophie, làm gì đó?" Là giọng của Ngô Duẫn Kỳ.

      " ngắm cảnh đêm!" Sophie quay đầu nhìn màn đêm vô tận ngoài cửa sổ: "Có chuyện gì ? Có phải có tin tức của Nam Cung Thiến rồi ?"

      Ngô Duẫn Kỳ ngồi ghế salon trong biệt thự, ánh mắt khẽ nhíu lên khi Sophie gọi nhắc đến người kia, khóe miệng cười chua sót: " có, vẫn chưa tìm được ấy."

      Sophie khẽ dừng chút: "Tôi phái người mau chóng tìm ấy."

      "Ừ, vậy vất vả cho rồi." Giọng Ngô Duẫn Kỳ rất nhạt.

      Sophie cảm thấy kỳ quái: " gọi điện thoại tới chỉ vì cái này thôi sao? Sao tôi cảm giác giống như có tâm ."

      "Là có chút tâm , cho nên muốn tìm trò chuyện." Vẫn là giọng êm ái, điều này làm cho Sophie cảm thấy càng thêm kỳ quái, có dự cảm chẳng lành, bên cuống quít cầm lấy máy vi tính, Nam Cung Thiến vẫn còn trong phòng, trong biệt thự có động tĩnh khác, tất cả đều rất bình thường, nhìn chằm chằm người bên kia đến độ trả lời điện thoại.

      "Sao vậy? bận à? Nếu xử lý việc trước." Ngô Duẫn Kỳ thấy Sophie thuận miệng .

      ", chẳng qua là cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến nay chưa từng tìm tôi, hơn nữa trừ khi có chuyện, còn chưa bao giờ tìm tôi tâm . Sao hôm nay lại?"

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhíu mày, nhớ lại những năm trải qua cùng Sophie, xác thực vẫn luôn làm việc vì , thế mà lại chưa từng có suy nghĩ đến tâm trạng và cảm nhận của .

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mở miệng, mặc dù lần này là chủ động gọi điện thoại cho , nhưng biết nên với những gì, bọn họ xem như là bạn bè thân nhất, cũng chỉ là tin tưởng giữa người với người, nhưng lại có gì muốn với .

      "Hôm nay, có người mình thích, có nghĩ tới kết hôn hay , sống cuộc sống bình thường hay ?"

      Sophie cười khẽ: "Rất đáng tiếc, người tôi thích lại thích tôi, kết hôn càng là là chuyện xa tận chân trời."

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, biết người trong lòng là ai.

      Thấy Ngô Duẫn Kỳ gì, Sophie quay đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, để cho mình áp vào sô pha, giữ vững tư thế rất thoải mái, mỗi đêm đều nhớ Ngô Duẫn Kỳ, thường ở chỗ này ngẩn người, bao nhiêu lần muốn gọi điện thoại cho , chút chuyện trong tim của mình nhưng lại có bấm.

      biết, có chuyện phải làm, muốn quấy rầy , muốn trở thành gánh nặng của , có thời gian, có thể đợi.

      Nhưng giờ người khác.

      Vậy cũng có thể, chỉ cần hạnh phúc, tôi có thể rời , nhưng người phụ nữ kia lại biết tốt xấu tổn thương .

      Cho tới bây giờ, có cách nào chính miệng với , tôi thích !

      " , tôi có nên hay học bộ dáng của , nghĩ hết tất cả biện pháp, vây ấy bên cạnh tôi. như vậy, có lẽ tôi giống như bây giờ thầm nhớ trộm rồi." Sophie cười khổ.

      Ngô Duẫn Kỳ hiểu ý tứ trong lời của Sophie, biết người kia trong lòng chính là mình.

      Thế nhưng sau nhiều năm, chưa bao giờ có cảm giác đối với Sophie, riêng gì Sophie, bất kỳ người phụ nữ nào cũng thể làm cho tiêu phí nhiều tinh lực người các .

      Nam Cung Thiến là duy nhất.

      Ngô Duẫn Kỳ có chút hỏi đằng trả lời nẻo: "Sophie, là người hiểu tôi nhất, tôi làm việc chưa bao giờ suy tính đến hậu quả, nếu như mà tôi nắm chắc để cho ấy tự nguyện ở lại bên cạnh tôi, tôi tuyệt đối làm như vậy."



      Chương 239:

      Edit: sunnyhuynh

      "Ý của , cuối cùng ấy tôi sao?"

      "Nhất định rồi!"

      Sophie cười tiếng: " chính là giống như trước đây, loại người tự tin như , luôn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, có biết vì sao nhiều người xem như cái đinh trong mắt ? Cũng bởi vì chuyện mà tất cả mọi người cho là thể thực lại kiên trì làm tới cùng."

      "Mỗi lần đều là tôi thắng phải sao!"

      "Cho nên mới làm cho người ta chán ghét." Sophie cười khổ.

      "Nhưng. . . . . ." Giọng Ngô Duẫn Kỳ giọng của có chút thấp: "Nếu như thể làm cho người trong lòng , biện pháp tốt nhất chính là từ bỏ, tìm này phần hạnh phúc thuộc về mình, người chiếm được người ấy làm lãng phí quá nhiều thời gian đáng giá."

      Nghe được lời của Ngô Duẫn Kỳ, Sophie nhất thời nhíu mày.

      "Sophie, tôi hi vọng có thể hạnh phúc, biết ? Nhưng con đường này, chỉ biết thương tổn đến ."

      Sophie từ ghế salon ngồi dậy: " biết tôi muốn cái gì, hi vọng tôi hạnh phúc, vậy nên dựa theo hi vọng của tôi mà làm. Như vậy phải tốt hơn sao?"

      "Sophie, tôi làm được chuyện miễn cưỡng mình làm, tuyệt đối cũng cho đối phương bất cứ hy vọng nào. rất ràng điểm này!"

      Sophie cắn chặt răng: " tuyệt tình đến như vậy sao?"

      "Cho đối phương hi vọng, chỉ làm tổn thương đối phương mà thôi."

      "Ngô Duẫn Kỳ!" Sophie cơ hồ hét lên với .

      Hai người lâm vào trầm mặc, chợt Ngô Duẫn Kỳ mở miệng đánh vỡ trầm mặc: "Sophie, chúng ta hoàn toàn có thể giống như trước đây."

      "Làm sao có thể, trước kia bên cạnh của chỉ có tôi, dù gì chuyện cũng nghĩ đến tôi, mặc kệ khi nào, chỉ có tôi luôn ở bên cạnh , nhưng bây giờ khác rồi, có ấy ở đây, hoàn toàn quên tôi, ngay cả khi tôi đứng ở bên cạnh , trong mắt của cũng chỉ có ấy."

      Đầu ngón tay Sophie bấm vào lòng bàn tay, chưa từng có giống như lúc này muốn có được Ngô Duẫn Kỳ, chưa từng có giống như bây giờ muốn giết Nam Cung Thiến.

      "Nếu như tương lai tìm được người mình , tôi toàn tâm toàn ý chúc phúc ." Giọng Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, rất nhạt.

      "Người em !"

      Rốt cuộc, Sophie ra lời mình cất giấu trong lòng mình nhiều năm, lúc ra những lời này, Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc, mà khóc.

      " xin lỗi, tôi làm được!" Ngô Duẫn Kỳ lời .

      Sophie cười lạnh tiếng: "Tại sao vì atcái gì cũng có thể làm được."

      Ngô Duẫn Kỳ biết đề tài cách nào tiếp tục được nữa: "Sophie, tôi biết ấy ở chỗ của , cho tôi biết ấy ở đâu, chuyện này tôi có thể xem như chưa từng xảy ra."

      Sophie cười, mang theo nước mắt: "Bây giờ rốt cuộc em biết, tại sao những người đó ghét như thế, quá thông minh, lại quá tự tin, tự tin đến độ kiêu ngạo. Nhưng mà em lại phải bọn chúng, Ngô Duẫn Kỳ, thế giới này có ai hiểu bằng em."

      "Tôi biết, cho nên tôi thể nào dùng cách đối phó bọn họ đối phó , Sophie, tôi hi vọng có thể thả ấy."

      "Em thấy bọn họ ôm nhau trong khách sạn, cảm thấy người phụ nữ này đáng giá sao? ta bắt cá hai tay, trong lòng ta căn bản ."

      Sophie vẫn hy vọng có thể thuyết phục Ngô Duẫn Kỳ từ bỏ.

      "Nếu như cần lời giải thích, tôi hi vọng có thể chính miệng cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, nhớ tới Nam Cung Thiến bộ dáng chất vấn của ấy khi ở trước mắt mình: "Tôi ngây thơ chỉ nghe lời người khác từ phía."





      Chương 240: tôi hi vọng ngươi có thể hạnh phúc (5)


      Edit: sunnyhuynh

      " thể nào sao?" Sophie hỏi lần cuối.

      "Ừ!"

      Bên đầu dây điện thoại hai người lại lâm vào trầm mặc, lúc sau Sophie mới từ trong mạch suy nghĩ của mình trở lại bình thường, lau khô nước mắt mặt, khẽ mỉm cười: "Ở với em ba ngày, ba ngày sau em giao ấy cho , từ đó về sau, em dây dưa nữa."

      "Tôi đồng ý." Ngô Duẫn Kỳ có bất kỳ cân nhắc dứt khoát đồng ý.

      Sophie cúp điện thoại, cười, nước mắt lại nhịn được lại chảy ra, ta có thể vì ấy đồng ý bất cứ chuyện gì, ấy ấy là người làm việc chắc chắn suy tính đến hậu quả, nhưng vì Nam Cung Thiến, ấy suy tính đến bất kỳ hậu quả nào.

      Ngô Duẫn Kỳ thay đổi, làm mừng rỡ, rồi lại đau lòng, bởi vì phải thay đổi vì mình.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Ngô Duẫn Kỳ tự mình lái xe xuất ở chỗ Sophie.

      Đứng ở trước cửa sổ phòng ngủ, Sophie nhìn chiếc xe sang trọng đậu bên ngoài, khẽ mỉm cười.

      Sửa soạn lại mình sau đó ra ngoài, lên xe Ngô Duẫn Kỳ.

      "Muốn đâu?" Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn , mang mặt nụ cười nhàn nhạt, dường như lúc này trong mắt của chỉ có , hơn nữa có thể thỏa mãn hết mọi cầu của .

      Sophie nghiêng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ cái: "Chỉ cần ở cùng chỗ với , nơi nào cũng như nhau."

      Ngô Duẫn Kỳ có chút dừng lại, sau đó khởi động xe rời chỗ ở của Sophie.

      Ba ngày trôi qua rất nhanh

      Sophie cơ hồ làm tất cả mọi chuyện mà từng muốn làm cùng Ngô Duẫn Kỳ.

      Mua đống lớn đồ ăn vặt xem phim suốt đêm ở rạp phim.

      Mua tất cả đồ ăn cùng Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau chuẩn bị trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối dưới nến.

      . . . . . .

      Mỗi chuyện xem ra đều vô cùng bình thường, bình thản, giống như cuộc sống của những người dân bình thường, mỗi ngày đều trải qua nhàm chán nhưng lại sống rất phong phú.

      Cuộc sống như thế, là điều mà và Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn mong muốn làm.

      Nhìn Ngô Duẫn Kỳ bận bịu rửa chén trong phòng bếp, Sophie tới, sau lưng ôm lấy , mặt dán lưng , động tác trong tay Ngô Duẫn Kỳ chậm lại, mắt thẳng tắp nhìn phía trước.

      "Vẫn như vậy tốt sao? Em có thể dùng tất cả , Nam Cung Thiến có thể làm được, em cũng có thể làm được, thậm chí ta làm được, em cũng có thể làm được."

      "Có số việc thể miễn cưỡng, Sophie, tôi đối với có chút cảm tình kia." Ngô Duẫn Kỳ rất đạm mạc.

      Ở sau lưng , Sophie cười khổ tiếng: " biết ? Em rất thích điểm này của , cũng rất hận điểm này của , nên cho hy vọng, cho tới bây giờ cũng cho đối phương bất cứ cơ hội nào, bất kể đối phương van xin như thế nào, cho tới bây giờ cũng do dự, khi đó nhìn những người phụ nữ đau lòng rời bỏ trước mặt , trong lòng em rất may mắn vì là người quả quyết như vậy. Nhưng bây giờ, em rất hận, hận cũng đối với em như vậy."

      " hiểu tôi như vậy, nên biết kết quả."

      Sophie buông Ngô Duẫn Kỳ ra, thở dài: "Tốt lắm, em muốn bàn chuyện này nữa, tối hôm nay là buổi tối cuối cùng, đến phòng em, sáng sớm ngày mai là có thể nhìn thấy người mà muốn gặp."

      xong, Sophie xoay người rời khỏi phòng bếp.

      Nhìn bóng lưng Sophie rời , Ngô Duẫn Kỳ lấy di động ra: " tìm được chưa?" Nét mặt Ngô Duẫn Kỳ tối xuống: "Tiếp tục tìm! Tôi muốn vào trước sáng ngày mai, thấy ấy trở lại biệt thự."

      Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, quay đầu liếc mắt nhìn đống chén ngâm trong bồn, cười thảm tiếng, tiếp tục rửa chén.

      Sophie đứng bên ngoài phòng bếp khẽ mỉm cười, xoay người lên lầu.


      Chương 241:

      Edit: sunnyhuynh

      hiểu Ngô Duẫn Kỳ nhất, trước kia cảm thấy kiêu ngạo vì mình hiểu , bởi vì có bất kỳ người phụ nữ nào biết nghĩ cái gì hơn , nhưng bây giờ chán ghét cảm giác này, ghét biết suy nghĩ của .

      Buổi tối, Sophie ngồi mình lẳng lặng trong phòng ngủ lầu, Ngô Duẫn Kỳ ngồi ghế sofa ở phòng khách dưới lầu, nhàn nhạt hút thuốc, tay vẫn cầm di động, đợi.

      Nhưng khi đồng hồ chỉ mười giờ, vẫn có bất cứ tin tức gì.

      Ngô Duẫn Kỳ lại đốt điếu thuốc, cả phòng khách tối đen chỉ có chỗ tàn thuốc của điểm hai điểm theo làn khói mù sáng tối.

      "Ngô Duẫn Kỳ!" Sophie đứng lầu, vịn lan can, giọng gọi người dưới lầu.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, trong tay cầm điếu thuốc dụi tàn vào trong gạt tàn thuốc, ngay sau đó đứng dậy lên lầu.

      Sophie vẫn đứng ở lan can, nhìn chậm rãi về phía mình, chờ giống như người vợ chờ chồng mình đến ngủ cùng, mong đến bên cạnh mình, dịu dàng ôm lấy trở lại phòng ngủ, cho nên tất cả đều hi vọng xảy ra theo suy nghĩ của .

      Vậy mà, Ngô Duẫn Kỳ qua bên cạnh , chỉ là lướt qua , thậm chí cũng có chút do dự đến phòng ngủ của .

      "Ngô Duẫn Kỳ! Chẳng lẽ thể nghiêm túc chút sao?" Sophie cắn môi dưới cúi đầu.

      Trong đêm tối nhìn thấy nét mặt của , biết muốn bảo làm cái gì.

      " phải tâm có ích lợi gì?" Ngô Duẫn Kỳ đứng tại chỗ thản nhiên : "Tôi đối với làm được chuyện trong lúc này."

      "Làm bộ cũng thể được sao? có thể đưa tất cả cho Nam Cung Thiến, chẳng lẽ đối với tôi làm bộ cái cũng được sao?" Sophie xoay người nhìn .

      Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày cái: "Xin lỗi, Sophie! Tôi làm được." xong Ngô Duẫn Kỳ đến phòng ngủ.

      Mới vừa bước chân ra, đột nhiên cảm thấy bên hông sít chặt, Sophie từ phía sau ôm lấy : "Chỉ ở cùng em buổi tối, đời này em chỉ muốn buổi tối này, tạm thời quên ta, chỉ là tạm thời, chỉ nhìn em, cả đời dài như vậy, các người có nhiều thời gian, xem như là bồi thường em theo bên cạnh nhiều năm như vậy, buổi tối, mấy tiếng mà thôi, có thể làm được."

      Nếu như có ngày Sophie gặp phải nguy hiểm, Ngô Duẫn Kỳ phấn đấu quên mình, bỏ qua mạng sống cũng cứu , nếu như gặp phải khó khăn, dốc hết tất cả giúp , nhưng thương !

      hơn, thích, dù miễn cưỡng thế nào cũng có cách, làm được chuyện đó đối với .

      dùng lực đẩy tay Sophie ra: "Buổi tối tôi ở cùng ngươi, mau ngủ sớm !" xong Ngô Duẫn Kỳ xoay người vào phòng ngủ của Sophie.

      Sophie đuổi sát mấy bước, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn Ngô Duẫn Kỳ ngồi ghế sa lon, cả giận : " khờ hay là giả ngu, em muốn gì phải biết sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ lại đốt điếu thuốc, bên trong phòng ánh đèn lờ mờ, nhìn chằm chằm Sophie đứng ở cửa: "Tôi đồng ý ở cùng ba ngày, tôi nghĩ có hiểu lầm cái gì."

      Sophie cắn răng: "Có phải muốn gặp lại ta hay ?"

      Tay Ngô Duẫn Kỳ cầm thuốc lá, khẽ động, dừng ở trung: "Tôi đồng ý chuyện này của , chính là vì để cho thả ấy, Sophie, nên tuân thủ cam kết của mình."

      "Nếu như làm được, vì cái gì bảo em phải tuân thủ lời hứa của mình."

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 242:

      Edit: sunnyhuynh

      Sophie tức giận trừng mắt nhìn : "Em đứng bên cạnh nhiều năm rồi, nhưng trong mắt chưa từng có em, phải hiểu em, nhưng mà bây giờ em có thể cho biết, vì lấy được , chuyện gì em cũng làm, em phải Nam Cung Thiến, biết em nhất định được là làm được."

      Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc ngồi ghế sofa lúc, sau đó đứng dậy mở đèn phòng lên, từ đầu giường lấy ra kim tiêm, máy chụp hình, còn có camera được giấu trong vách tường. Ném tất cả món đồ này xuống dưới chân Sophie: "Đây chính là thứ muốn? Tôi hiểu sao? Sophie, tôi hiểu vốn để bên cạnh tôi lâu như vậy. Tôi chỉ cần nhìn ánh mắt cũng biết muốn cái gì. đưa ra điều kiện như vậy, nhưng từ đầu đến cuối đều có ý muốn thả ấy ra."

      "Vậy sao? còn phải như vậy sao, những lúc ở chung với em nhưng trong lòng lại nhớ ta, mở miệng tin tưởng em, nhưng khi ở cùng em lại sai người bí mật tìm ta." Thấy mưu mình bị vạch trần, Sophie hoàn toàn mất tỉnh táo: "Em , em ! Ngô Duẫn Kỳ, em có thể vì làm bất cứ chuyện gì, nếu như có Nam Cung Thiến xuất , chúng ta nhất định ở chung chỗ, nhất định có thể như vậy cả đời."

      Sophie qua bắt lấy cánh tay Ngô Duẫn Kỳ, dùng lực hất ra: "Bất cứ chuyện gì tôi cũng có thể vì làm, nhưng điểm này tôi làm được. Nếu như đây là lời của ..., tuyệt đối để cho tôi dùng cách này cứu ấy."

      Ngô Duẫn Kỳ xong, xoay người ra khỏi phòng, ngay tại cửa, đột nhiên đứng lại: "Chúng ta hiểu rất đối phương, nếu như cứ tiếp tục như vậy, bị thương lẫn nhau, tôi hy vọng vì chuyện như vậy mà phá hủy mình, Sophie, vẫn là câu kia, tôi hi vọng có thể hạnh phúc."

      xong, Ngô Duẫn Kỳ biến mất ở cửa.

      Sophie cười lạnh tiếng, liếc mắt nhìn những món đồ vẫn loạn đất, ngồi sững giường, mấy phút sau, Sophie cầm di động lên gọi cú điện thoại, sau khi để điện thoại xuống, đứng dậy mặc quần áo tử tế, ra biệt thự biến mất trong màn đêm.

      Sophie mới vừa , ở sau lưng xuất mấy bóng đen, chỉ là thoáng cái cũng biến mất trong bóng đêm.

      theo bóng dáng kia, Ngô Duẫn Kỳ mang người xông vào biệt thự của Sophie ở vùng ngoại ô, người canh giữ bên trong biệt thự thấy là Ngô Duẫn Kỳ cũng có tiến lên động thủ.

      "Người nào?" Người bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ hỏi.

      đợi đối phương trả lời, Ngô Duẫn Kỳ xoay người chạy lên lầu hai, nhưng ở bên trong phòng chỉ phát dây thừng từng trói Nam Cung Thiến, người lại thấy bóng dáng.

      Ngô Duẫn Kỳ xoay người ra khỏi phòng, nắm lấy người canh giữ phía dưới: "Họ đâu rồiy?"

      "Ngô, Ngô ca, trước khi đến đấy, chị Tô mang ta rời , về phần nơi nào, chỉ , chúng tôi cũng biết." Người nọ run run rẩy rẩy .

      Ngô Duẫn Kỳ buông ra, cau mày, xem ra Sophie biết mình theo dõi ta, sớm mang Nam Cung Thiến rồi.

      "Làm sao đây Ngô ca!" Có người tiến lên hỏi.

      Vừa lúc đó, điện thoại Ngô Duẫn Kỳ vang lên, Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu nhìn là số của Sophie.

      "Sophie, ở đâu."

      " sai, chúng ta rất hiểu nhau, ánh mắt, động tác cũng biết đối phương nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, nhưng mà em có thể làm xa hơn nữa so với suy nghĩ. em, vậy em hủy diệt người ."

      Chương 243:

      Edit: sunnyhuynh

      "Sophie, Sophie ——" Ngô Duẫn Kỳ hô to trong điện thoại, Sophie cúp điện thoại, gọi lại tắt máy. Ngô Duẫn Kỳ nện di động xuống đất nhất thời nát bấy.

      "Triệu tập mọi người, tìm hành tung của Sophie." Ngô Duẫn Kỳ có chút rối loạn, biết Sophie nhất định được làm được, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cảm thấy tay chân luống cuống.

      . . . . . . . . . . . . . . .

      Sophie cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy, ném di động như ném đồ bỏ rồi xoay người đến chỗ Nam Cung Thiến.

      "Sophie, tại sao phải làm như vậy?" Nam Cung Thiến nhìn chằm chằm Sophie về phía mình, nơi này là tầng cao nhất của tòa nhà công ty Ngô Duẫn Kỳ, bây giờ bọn họ đứng ở tầng cao nhất, đứng ở chỗ này có thể thu hết nửa thành phố vào mắt.

      Sophie cười tiếng: " biến mất, Ngô Duẫn Kỳ vĩnh viễn chết tâm. Chỉ cần ta chết tâm với , tôi tự có biện pháp làm ta trở lại bên cạnh tôi lần nữa."

      Sophie đứng trước mặt Nam Cung Thiến, lấy tay nâng cằm lên, tay chân Nam Cung Thiến bị trói chặt, ngồi thùng giấy, ngửa đầu nhìn Sophie. Trong ánh mắt của Sophie tràn đầy lạnh lùng và căm hận, giống như Ngô Duẫn Kỳ ban đầu, Nam Cung Thiến nhìn khẽ mỉm cười: " ấy biết chân tướng của !"

      Sophie ngẩn người hất Nam Cung Thiến ra, lui về phía sau hai bước đôi tay ôm ngực nhìn : " phải lập tức chết rồi, có di ngôn gì ?"

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: " có di ngôn gì, ngược lại có chuyện tiếc nuối."

      Nhìn nụ cười Nam Cung Thiến nhõm, Sophie nhíu mày: "Chẳng lẽ sợ sao? phải lập tức biến mất thế giới này, cũng nhìn thấy người nghĩ đến."

      " , tôi muốn chết. Tôi còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, nhưng có cách nào, giết tôi, mà tôi có năng lực phản kháng."

      "Xem ra tôi và cũng quen biết đôi chút, tôi đồng ý giúp hoàn thành nguyện vọng, , là cái gì." Sophie như cũ mặt lạnh lùng nhìn .

      Nam Cung Thiến cười, nụ cười rất ôn hòa, chút cũng có ý tứ căm hận Sophie, hơn nữa dáng vẻ chút nào sợ hãi, suy nghĩ chút, nghiêng đầu nhìn Sophie: " có thể đồng ý với tôi?"

      "Chỉ cần tôi có thể làm được."

      Nam Cung Thiến gật đầu cái: "Tôi muốn cùng Ngô Duẫn Kỳ cùng nhau nhìn mặt trời mọc ở chỗ này."

      Vừa dứt lời, giữa Sophie bước nhanh đến phía trước, tát cái tát vào mặt Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến cau mày, khóe miệng đau rát, lúc quay đầu lại, dùng đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng của mình, mặn mặn.

      " bảo tôi , làm gì đánh tôi!" Nam Cung Thiến nhất thời nhíu mày, nhìn ta.

      Sophie tức giận nhìn Nam Cung Thiến, đôi tay nắm chặt, nhìn bộ dạng Sophie, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Ngô Duẫn Kỳ tôi đúng ? nhất định nếm thử qua, nhưng thất bại, nếu phải có ý nghĩ giết chết tôi rồi. Tôi biết kết quả này là được rồi, bây giờ có thể động thủ."

      Bốp —— lại bạt tay lên mặt Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến đau đến độ có chút ra lời, nhưng lúc này nhìn ánh mắt Sophie hàm chứa địch ý tuyệt đối.

      "Nam Cung Thiến, đừng hài lòng, tôi cho biết, chỉ cần chết, tôi nhất định có biện pháp khiến Ngô Duẫn Kỳ tôi. Dù ấy tôi, cũng chiếm được ấy." Sophie cười lạnh nhìn .

      Lúc hai người chuyện, đột nhiên Sophie nghe được tiếng bước chân dồn dập, đợi lúc quay đầu nhìn lại thấy Ngô Duẫn Kỳ mang người xuất trước mặt .

      Chương 244:

      Edit: sunnyhuynh

      Sophie kinh ngạc nhìn : " ngờ tìm đến đây, chỉ là ngoài dự liệu của tôi, thế nhưng lại nhanh như vậy tìm được tôi."

      Ngô Duẫn Kỳ gì, quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến bên cạnh, thấy vết máu ở khóe miệng , nhất thời nhíu mày: "Sophie, thả ấy ra, chúng ta còn có thể trở lại như trước." Ngô Duẫn Kỳ nhìn Sophie.

      " là làm sao tìm được tôi!"

      Ngô Duẫn Kỳ lấy ra máy theo dõi từ người mình ở chỗ khác, đột nhiên Sophie ngẩn ra, ở người mình tìm, quả nhiên trong túi tìm được cái máy theo dõi trong túi quần , Sophie đột nhiên cười: "Là tôi quá tự tin rồi, tôi cho là có tôi, cái gì cũng làm được."

      Ngô Duẫn Kỳ cau mày, gì, tới bọn họ.

      Ngô Duẫn Kỳ đến gần chút xíu, Sophie từng bước lui về phía sau, lúc Ngô Duẫn Kỳ tới nửa, Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra: "Đừng tới đây!"

      Đột nhiên Ngô Duẫn Kỳ dừng bước, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Em có mấy câu muốn với , đợi em hết."

      Nam Cung Thiến thấy nghe, cười : "Rất xin lỗi, cho biết mà cùng Ngạo Dạ Phong, em chỉ muốn nhờ ấy đưa em rời khỏi nơi này, nhưng mà em lại suy nghĩ cả buổi tối, em quyết định lưu lại, Ngạo Dạ Phong khiến em làm lựa chọn, em biết đáp án trong trong lòng, cần ba tháng, ngay bây giờ em có thể cho biết."

      Ngô Duẫn Kỳ đứng tại chỗ nhìn , ban đêm gió lãnh khẽ thổi qua, thổi tóc bay bay, từ trong ánh mắt của có thể nhìn ra, mấy ngày nay lo lắng của , lo âu, vậy là đủ rồi.

      Nam Cung Thiến khẽ nghiêng đầu, nụ cười mặt sáng lạn: "Em còn quan tâm đến việc trước kia làm gì, em chỉ hi vọng tương lai trong cuộc sống có thể nhìn thấy là hạnh phúc rồi. Rất xin lỗi, em vẫn dùng ánh mắt như vậy nhìn , em biết quá khứ của , nhưng hãy cho em cái cơ hội, em nhất định dụng tâm tìm hiểu trong tương lai."

      Trong mắt của lóe lên nước mắt, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, nhu hòa như vậy, chân thành như vậy, đợi được giờ phút này, cho là đời này cũng chờ được, nghĩ tới ——

      Ngô Duẫn Kỳ cười chạy về phía Nam Cung Thiến, vậy mà Nam Cung Thiến lại đột nhiên đứng dậy, né tránh .

      " nên tới!" Nam Cung Thiến từng bước lui về phía sau, đứng bên cạnh đỉnh ở tầng cao nhất.

      Nhìn vẻ mặt Nam Cung Thiến khẩn trương, Ngô Duẫn Kỳ nhìn phía sau tay bị trói chặt, bên Sophie cười lạnh tiếng, lấy cái chốt điều chỉnh quả bom hẹ giờ phía sau lưng nắm trong tay.

      "Tôi , tôi có được, người khác cũng đừng mơ có được, có thể tôi, nhưng tôi muốn phá hủy người ."

      Lúc này, người đứng phía sau Ngô Duẫn Kỳ muốn tiến lên, bị ngăn lại, Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm Sophie: "Tại sao nhất định phải làm đến mức này." Đến bây giờ còn nhẫn tâm động thủ đối với , vẫn cho cơ hội, cũng là cho chính mình cơ hội.

      Sophie cười, từ từ lui về phía sau, đứng ở Cao ốc tầng chót ven, Ngô Duẫn Kỳ chau mày lên.

      Sophie cầm hộp điều khiển, cười nhạt đứng ở nơi đó, gió thổi tung mái tóc dài của , mái tóc dài này từng khiến Nam Cung Thiến hâm mộ: "Ngô Duẫn Kỳ, ba ngày nay tôi rất chân thành, nhưng phải, trong đầu luôn nghĩ đến người, dù mở mắt nhìn tôi nhưng xuyên thấu qua tôi, thấy vẫn là ấy."

      Nước mắt Sophie xẹt qua, cười khổ, từ từ giơ hộp điều khiển lên.

      "Sophie!" Ngô Duẫn Kỳ gầm tiếng.



      Chương 245:

      Edit: sunnyhuynh

      Sophie cười: "Nếu như cứu tôi, tôi ấn vào hộp điều khiển, nhưng nếu như cứu ấy, tôi nhảy xuống từ nơi này. Tất cả, do lựa chọn!"

      Nam Cung Thiến nhìn Ngô Duẫn Kỳ, hy vọng Sophie chết, nhưng rất muốn biết lựa chọn như thế nào, việc này rất mâu thuẫn, trái tim của đau, hy vọng thấy bộ dáng này của Ngô Duẫn Kỳ.

      Nam Cung Thiến thừa nhận, trong khoảnh khắc kia hi vọng Ngô Duẫn Kỳ đến cứu mình, muốn chết, muốn sống, nhưng sống phải nhìn Sophie chết, ý nghĩ như vậy khiến cảm giác mình rất hèn hạ, nhưng —— nếu quả như phải đưa ra lựa chọn.

      ——

      Ngô Duẫn Kỳ hơi cúi đầu, nhìn cũng nhìn Sophie, cặp mắt thâm thúy kia núp dưới sợi tóc bị gió thổi loạn, thấy được ánh mắt của , chỉ thấy ánh đèn nê ông lóe lên, môi mỏng khẽ mím lại.

      Nam Cung Thiến dùng sức cắn môi dưới.

      biết vì sao, nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ lúc này đây giống như thấy được trước kia, những chuyện nghe được từ chỗ khác chấp vá thành hình ảnh.

      người, muốn còn sống, nhưng lại thể tổn thương người khác.

      Nhưng tổn thương bất luận kẻ nào cũng phải muốn, nhưng sống ở trong hoàn cảnh như thế, mỗi lần tổn thương người khác cũng như tổn thương mình.

      Khoảnh khắc kia, dường như Nam Cung Thiến hiểu Ngô Duẫn Kỳ, hiểu quá khứ của , bất đắc dĩ của , bi thương của , tất cả mọi thứ của .

      "Sophie, tại sao phải làm khó ấy như vậy, hiểu ấy mà, ấy sống cùng nhau, có biết tổn thương người mà mình muốn tổn thương khó khăn như thế nào , việc này còn đau hơn so với việc tổn thương bản thân mình." Đột nhiên, Nam Cung Thiến xoay người nhìn Sophie la to lên.

      Cơ thể Ngô Duẫn Kỳ khẽ động, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiến, chỉ thấy vẻ mặt kiên nghị, chút nào sợ hãi nhìn chằm chằm Sophie, trong đôi mắt kia lóe ánh sáng hy vọng, từ bỏ.

      "Sophie, ấy muốn tổn thương , bất kể hay , thế giới này có người như ấy rất quý trọng , chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao? Nếu như ấy, lựa chọn như thế nào? Tôi dám cam đoan, nếu như Ngô Duẫn Kỳ là , ấy tuyệt đối để cho lâm vào tình cảnh khổ sở, ấy tuyệt đối để cho làm lựa chọn như vậy."

      bên Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc, có vô số lần bất đắc dĩ lựa chọn, cùng đều đưa ra lựa chọn tổn thương người khác và cũng thương tổn tới chính mình, mặc dù đây là lựa chọn cho là đúng, nhưng cuối cùng vẫn bị vết thương chồng chất.

      Lần đầu tiên, lần đầu tiên có người đứng lên ra những suy nghĩ muốn làm nhất.

      Nam Cung Thiến đưa vấn đề đó chuyển dời đến người của .

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn Sophie, lúc nhìn thấy Nam Cung Thiến những lời này, Sophie do dự.

      "Sophie!" Nam Cung Thiến bất đắc dĩ cười tiếng: "Mặc dù tôi tới nơi đây cũng phải là tự nguyện, mặc dù tôi xông vào cuộc sống của có chút bất đắc dĩ, tôi cũng đưa lựa chọn, tôi chọn buông xuống hai mươi năm giữ vững lòng tin của mình, thay đổi lập trường của tôi, thay đổi cái nhìn của tôi. Sophie, ngay cả người như tôi cũng có thể bị thay đổi, tại sao thể thay đổi."

      " người cả đời chỉ có vì tình , cả đời chỉ vì tình mới sống có thể thương ." Nam Cung Thiến quay đầu liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, khẽ mỉm cười: " Có lẽ ấy cho được, muốn tình , nhưng ấy là người bạn tệ, hoặc là người thân, phải sao? Nếu như ấy quan tâm , ấy để khiến ấy đưa ra lựa chọn, lộ ra biểu tình khổ sở như vậy. Tôi tin tưởng ——"

      Nam Cung Thiến kiên định ra: " rất quan trọng đối với ấy!"





      Chương 246:


      Edit: sunnyhuynh

      Nhìn biểu tình của Nam Cung Thiến, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở nơi đó, lời của ..., đơn giản như vậy, lại có lực rung động đến như vậy, cười khổ tiếng, mang theo bất đắc dĩ, cưng chiều, kính nể, cùng với kích động muốn chạy tới ôm vào trong ngực.

      Lúc Nam Cung Thiến chuyện, Sophie vẫn trầm mặc đứng ở nơi đó, tay của ta khẽ rũ xuống, nhưng hộp điều khiển vẫn còn trong tay của ta, ta vẫn chưa từ bỏ.

      Thấy Sophie đem chú ý lực dời , ánh mắt Nam Cung Thiến nhất thời trở nên sắc bén, khẽ nhíu mày với Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra, nhìn đôi mắt Nam Cung Thiến chuyển động, nhìn bom hẹn giờ sau lưng, trong lúc chuyện, từ từ cởi dây thừng trói mình ra, cởi sợi dây thừng này ra có thể tháo bom người mình xuống.

      Nhất thời, hiểu được dụng ý của .

      Quay đầu nhìn Sophie, vừa vừa từ từ về phía ta.

      "Sophie, ấy rất đúng, rất quan trọng với tôi, mặc dù chúng ta có quan hệ máu mủ, nhưng là người thân quan trọng nhất của tôi, người nào có thể thay thế vị trí của ." Ngô Duẫn Kỳ gắng đến gần .

      Khi Sophie phát điểm này, cuống quít giơ cao hộp điểu khiển cầm trong tay: "Đừng tới đây, tôi muốn đưa ra lựa chọn. Là tôi, hay là ấy! Tôi muốn làm người thân, bạn bè, đều vô dụng, tôi , cho nên tôi muốn ! Tôi chỉ muốn ."

      "Tôi biết nên chọn lựa như thế nào!" Ngô Duẫn Kỳ dõi theo , ra lời trong lòng mình: "Sophie, nhiều năm như vậy, biết tôi sống như thế nào mà, tôi cũng biết sống khổ cực nhiều lắm, chúng ta giống nhau, mỗi lần ra ngoài giết người, tiếp ứng ma túy, dùng súng chỉ vào đầu người khác, ta chết, chính mình chết. Mỗi lần đối mặt với lựa chọn như vậy, tôi biết nên làm gì. bên tôi cũng muốn."

      Thân thể Sophie hơi run rẩy, chưa bao giờ ở trước mặt ra lời như vậy, nhìn ánh mắt kia mang theo khổ sở, hối hận, bất đắc dĩ, chưa bao giờ bày ra bộ dạng nay cho thấy, Ngô Duẫn Kỳ chưa từng ở trước mặt bất kỳ người nào lộ ra vẻ mặt yếu ớt, thế nhưng cũng có ánh mắt như thế.

      "Quay đầu lại tốt sao? Tôi muốn mất ." Ngô Duẫn Kỳ từ từ vươn tay về phía Sophie, mặc dù với tới , nhưng cách rất gần. tranh thủ thời gian, vì Nam Cung Thiến.

      "Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến hô to tiếng.

      Đột nhiên Sophie ngẩn ra, quay đầu thấy Nam Cung Thiến gở xuống bom người mình, chuẩn bị ném ra chỗ khác.

      Trong lòng hoảng hốt, đột nhiên ấn hộp điều khiển trong tay, nhưng chậm bước, bom nổ tung, nhưng có bất luận kẻ nào bị thương, Nam Cung Thiến ôm đầu ngồi chồm hổm mặt đất, chỉ là chút mảnh vụn nổ làm bụi bay lên cả người.

      Thấy Nam Cung Thiến có chết, Sophie muốn từ lầu nhảy xuống, lại bị Ngô Duẫn Kỳ tiến lên ôm cổ, dùng sức kéo trở lại, hung hăng đè đất.

      Sophie nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ đè người mình, cười, nụ cười đau muốn vỡ cả tim, đau lòng cười Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ từ người ngồi dậy, thủ hạ từ nơi xa chạy tới bắt được Sophie, mới xoay người chạy đến chỗ Nam Cung Thiến, tay vòng ôm lấy , hôn ngừng vào đầu của , mái tóc, bất kể nơi đó là dính đầy bụi : "Em sao chứ? Có bị thương ?"

      ngừng hỏi, Nam Cung Thiến ngẩng đầu lên lúc này đầu đầy bụi đất, lên tiếng lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn: " có việc gì, hoàn hảo kịp thời phá hủy nó."

      Chương 247:


      Edit: sunnyhuynh

      Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu nhìn cảnh trước mắt mình, còn có màu trắng xóa, hì hì tiếng cười.

      Nam Cung Thiến hiểu: " cười cái gì?"

      "Lời em vừa rồi là nghiêm túc sao?" Ngô Duẫn Kỳ biết là vì trì hoãn thời gian, mới cùng Sophie nhiều lời như vậy, nhưng chính vì lời này, mỗi câu sâu đánh vào trong lòng của .

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Đương nhiên là , cho tới bây giờ tôi chuyện rất nghiêm túc."

      Ngô Duẫn Kỳ lại lần nữa ôm vào trong ngực, nhưng mà vào lúc này, những người bên cạnh đột nhiên hô to tiếng.

      Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến đồng thời nhìn về hướng bên kia, chỉ thấy Sophie tránh thoát trói buộc của người kia, xoay người chạy về hướng thang máy. Đợi đến khi Ngô Duẫn Kỳ chạy tới, thang máy đóng.

      "Em ở đây chờ , đuổi theo ta!" Ngô Duẫn Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, sau đó từ cầu thang chạy xuống.

      Bây giờ, tâm trạng Sophie ổn định, nếu như đuổi kịp ta..., biết ta làm ra chuyện gì nữa. Ngô Duẫn Kỳ cau mày, lo lắng nhất chính là làm ra chuyện tự tổn thương đến mình, đúng như Nam Cung Thiến , mặc dù thương Sophie, nhưng ở thế giới này có thể cùng thực trở thành người thân chỉ có Sophie.

      Mặc dù và Ngạo Dạ Phong có liên hệ máu mủ, nhưng lại thừa nhận bọn họ là người thân.

      Mặc dù Ngô Duẫn Kỳ khiến Nam Cung Thiến lưu lại, nhưng vẫn rất lo lắng cho Sophie, sau khi Ngô Duẫn Kỳ , cũng chạy xuống dưới.

      Nhưng chạy được mấy tầng, Nam Cung Thiến phát , toà cao ốc này rất cao, đứng ở cửa cầu thang mệt thở hồng hộc, sau đó vỗ ót, ngu ngốc, làm gì mà thang máy, lại ngốc nghếch chạy cầu thang theo Ngô Duẫn Kỳ

      Nam Cung Thiến cười khổ tiếng, xoay người tới cầu thang, đợi Nam Cung Thiến xuống phía dưới bọn người Ngô Duẫn Kỳ chẳng biết đâu.

      Đứng ở cửa cao ốc, đầu Nam Cung Thiên đầy bụi đất, đưa tới rất nhiều người vây xem, vẫn biết mặt mình có nhiều bụi đất, suy nghĩ chút, sau đó trở lại chỗ ở Ngô Duẫn Kỳ, nghĩ nếu như Ngô Duẫn Kỳ tìm được Sophie, nhất định mang ta trở về.

      Nhưng đợi cả buổi tối, cũng có tin tức của bọn họ, Nam Cung Thiến gọi điện cho Ngô Duẫn Kỳ vẫn trong tình trạng tắt máy, càng chờ trong lòng càng gấp gáp, cả buổi tối ngủ, thế nhưng chút cũng muốn ngủ.

      mực tới lui trong phòng khách ở biệt thự Ngô Duẫn Kỳ, vốn là vẫn khuyên mình tỉnh táo lại, nên suy nghĩ bậy bạ, Sophie có việc gì, Ngô Duẫn Kỳ lại càng có chuyện.

      Nhưng khuyên như thế nào cũng biện pháp tỉnh táo, người giúp việc nhà Ngô Duẫn Kỳ vẫn khuyên nghỉ ngơi chút, nhưng vốn ngủ được.

      Vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại bàn, điện thoại di động của sớm có, chăm chú nhìn lúc, sau đó lại đứng lên gọi điện cho Ngô Duẫn Kỳ, lại lo lắng lúc mình gọi điện thoại, Ngô Duẫn Kỳ gọi lại, liền lại cuống quít để xuống.

      Cứ như vậy cầm lúc, lại để lúc, biết lặp lại biết bao nhiêu lần.

      Nhanh đến buổi trưa, điện thoại bàn rốt cuộc vang lên, Nam Cung Thiến vọt tới cầm điện thoại bên cạnh lên.

      "Có phải là Ngô Duẫn Kỳ , các người ở đâu, Sophie sao rồi?"

      Bên đầu dây điện thoại kia dừng chút: "Em vẫn ngồi bên cạnh điện thoại chờ sao?"

      Ánh mắt Nam Cung Thiến tối xuống: "Ừ, em biết nơi nào, em nghĩ nếu như tìm được Sophie nhất định mang ấy trở về. tìm được ấy chưa? Bây giờ ở đâu?"

      " ở bệnh viện!" Ngô Duẫn Kỳ đơn giản, giọng rất trầm.


      Chương 248:


      Nam Cung Thiến ngẩn ra: " làm sao vậy? Tại sao ở bệnh viện?"

      "Tôi sao, là Sophie!"

      "Ở nơi nào? Tôi muốn qua đó."

      Ngô Duẫn Kỳ trầm mặc chút, cuối cùng cho Nam Cung Thiến biết địa chỉ bệnh viện, sau đó gọi điện thoại cho tài xế trong nhà đưa Nam Cung Thiến qua đó.

      Nam Cung Thiến vội vã tới bệnh viện, y tá nơi đó Sophie ở phòng ICU, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, kịp hỏi cặn kẽ, Nam Cung Thiến chạy đến bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, lúc này hai tay để vào túi quần, đứng bên ngoài phòng ICU, lẳng lặng nhìn chằm chằm Sophie nằm ở bên trong, cả người dùng ống dẫn.

      Trong ánh mắt của tràn đầy lo lắng, có thể nhìn ra chuyện Sophie đả kích rất lớn với , chưa từng gặp qua ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ như thế.

      Nam Cung Thiến bình ổn lại hơi thở của mình, từ từ về phía , cho đến khi tới bên cạnh , ahn mới lấy lại tinh thần.

      " ấy sao rồi? Chuyện gì xảy ra?" Nam Cung Thiến hạ thấp giọng hỏi.

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn thấy tựa hồ chính mình cũng có quá nhiều hưng phấn, chỉ là nhàn nhạt nhìn cái: "Em sao chứ?"

      Nam Cung Thiến lắc đầu cái: "Em rất khỏe có việc gì."

      Ngay sau đó Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn bên trong thủy tinh: "Lúc đuổi theo ấy, bị chiếc xe đụng phải, bác sĩ đầu của bị đụng nghiêm trọng, người gảy xương nhiều chỗ nghiêm trọng, cho đến bây giờ tánh mạng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm." Giọng Ngô Duẫn Kỳ rất thấp, rất , dường như rất lo lắng đến người bị thương bên trong.

      Từ trong giọng của , có thể cảm giác được đến tự trách bản thân mình và cảm thấy bất đắc dĩ, còn có cảm giác sầu nào bởi tự trách mình.

      Nam Cung Thiến đưa tay nhàng vịn cánh tay của : "Nhất định khá hơn!" Trừ cái này, biết nên gì.

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn , thẳng tắp nhìn chằm chằm Sophie bên trong: "Bác sĩ , dù có tốt chỉ sợ cũng rất khó khôi phục lại bộ dáng lúc trước." tới chỗ này, Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục , Nam Cung Thiến rất khó đoán ra được ý nghĩa của câu này, thể khôi phục lại bộ dáng lúc trước, như thế nào.

      Nhìn bộ dạng Ngô Duẫn Kỳ, có chút đau lòng, biết vì sao, trong lòng cảm thấy rất đau, cố gắng muốn làm chút gì cho , nhưng duy nhất có thể làm, chính là đứng ở chỗ này cùng với . Thậm chí trong đầu cũng nghĩ ra, lúc này nên... gì.

      Có lẽ mọi thứ đều bắt nguồn từ người mình mà ra.

      "Rất xin lỗi, đều do em!"

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu kinh ngạc nhìn : "Sao em lại như vậy, chuyện này có quan hệ gì tới em."

      "Có!" Nam Cung Thiến ngửa đầu nhìn , càng nhìn thấy ảo não trong mắt , lòng của càng cảm thấy đau thương, lúc nào bắt đầu để ý đến như vậy.

      "Em phải đứa ngốc, nhưng em lại làm chuyện ngu xuẩn nhất, lúc ấy em kéo Ngạo Dạ Phong rời , em muốn dựa vào ta để rời khỏi , vốn là phải đợi đến ba tháng sau, nhưng đột nhiên ta xuất , hiểu sao cho em tia hi vọng, khi đó tự bản thân em cũng rối loạn, em chỉ là sợ khi bỏ qua có cơ hội, cho nên ——"

      "Cho nên em cảm thấy chuyện của Sophie có liên quan tới em?"

      Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, chuyển sang nhìn chăm chú : "Sophie , thế giới này, có ai nhiều bằng ấy."

      " biết điều này, nhưng có quan hệ gì tới em."

      "Em có." Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 249: ấy càng cần đến hơn so với em (1)

      " người, chỉ muốn đợi bên cạnh ta, chân chính người chính là có thể nhìn thấy ta hạnh phúc, chỉ cần ấy hạnh phúc, mình như thế nào cũng được. Sophie , nhưng ấy biết tốt với em, lại vẫn cứ , thậm chí ấy còn đón nhận tồn tại của em, nhưng em rời lại làm cho khổ sở chịu nổi, khiến ấy hận em, là tất cả của ấy, ấy nhường cho em, nhưng em lại tổn thương đến —— cho nên —— cho nên ——"

      Nam Cung Thiến kiềm được khóc lên, cả người run rẩy, hận tại sao lúc này mình lại rơi nước mắt, Sophie có thể làm được cũng có thể, Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ mới hiểu được mình nhiều đến mức nào.

      "Đừng bảo là!" Ngô Duẫn Kỳ ôm lấy Nam Cung Thiến vào lòng: "Đừng khóc, hiểu ý của em, nhưng chuyện này liên quan đến em, liên quan đến em. Dù tồn tại của em, và Sophie cũng ở chung chỗ. Ai cũng sai, sai là người nên ."

      Nam Cung Thiến đẩy ra, nước mắt còn vươn đôi má: "Cái gì mà người nên , chính là , có nên hay . để em bên cạnh , phải là muốn làm cho em sao? phải là muốn giữ người mình thích ở bên người sao? Sophie cũng làm như thế, ấy và giống nhau, có bao nhiêu kiên trì Sophie có bấy nhiêu kiên trì. Nếu như có thể thay đổi người khác, ấy cũng có thể thay đổi ."

      Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm , thể tưởng tượng nổi khẽ mở miệng: "Em gì!"

      Nam Cung Thiến ngẩn người ra, lúc lời này, biết mình rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, nhìn vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc, Nam Cung Thiến cúi đầu cười khổ: " ấy so với em càng cần hơn!"

      Trầm mặc ——

      dám ngẩng đầu nhìn , như cũ cúi đầu, nhưng lại câu nào.

      Nam Cung Thiến có chút khẩn trương, mong đợi chuyện, nhưng lại lo lắng ra điều mình có biện pháp tiếp nhận, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ được tôi? Rốt cuộc mình sao lại thế này.

      "Trước khi ấy khỏe lại, chăm sóc ấy ." Trầm mặc hồi lâu sau, Ngô Duẫn Kỳ rốt cuộc mở miệng chuyện, giọng rất bình thản.

      Nam Cung Thiến khẽ ngẩng đầu nhìn về phía , mà lại nhìn chằm chằm Sophie bên trong cửa sổ thủy tinh, ánh mắt giống như vừa rồi, có bất kỳ biến hóa nào.

      Nam Cung Thiến thở phào nhõm: "Ừ, em cùng với . ấy nhất định khá hơn." Nam Cung Thiến xoay người như Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm người bên trong.

      Mà lúc này, Ngô Duẫn Kỳ từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào , phải biết rằng biểu tình bình thản như vậy, lúc Nam Cung Thiến ra lời kia, đau lòng đến độ thiếu chút nữa chết , này tại sao ở phương diện tình cảm lại ngốc như vậy, hay mình quá để ý ấy?

      Chỉ là lời đơn giản, là có thể làm cho toàn bộ thế giới của bị run động, thích loại cảm giác này, cũng căm hận loại cảm giác này, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác bị qua bất luận kẻ nào khống chế.

      Ba ngày sau đó, trong bệnh viện gọi điện thoại tới, Sophie thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng, nhưng thể trở lại là Sophie hoạt bát đáng như trước kia nữa rồi.

      Vừa bắt đầu, Nam Cung Thiến hiểu lời này rốt cuộc là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy Sophie còn sống là việc rất tốt chuyện.

      Nhưng khi Ngô Duẫn Kỳ giải thích với , đầu Sophie bị thương nặng, sau khi khôi phục, trí thông minh lại chỉ có thể như đứa trẻ. Lúc ấy Nam Cung Thiến ngây người lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, dám tin, nhưng thực tế ——

      Chương 250: ấy càng cần đến hơn so với em (2)

      Nam Cung Thiến cắn môi, gì, Ngô Duẫn Kỳ nhíu chặt mày, vùi đầu vào trong bàn tay, Nam Cung Thiến thấy được mặt của , nhưng cũng biết nên gì.

      Trong khoảng thời gian Sophie khôi phục lại, Nam Cung Thiến vẫn sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, nghĩ, lúc này cần nhất người làm bạn, có thể cần gì, cũng cần phải làm cái gì, chỉ là khi độc luôn có người bên cạnh.

      Nếu như muốn chuyện, nếu như muốn có người làm chút gì, thậm chí chỉ muốn quay đầu lại nhìn chút có người ở đây hay , đều ở bên cạnh, bước rời.

      Hai tháng sau, cũng chính ngày giao hẹn của Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ nhận được câu trả lời, Sophie xuất viện.

      "Chị ơi, tôi muốn ăn chocolate." Sophie ngồi trong xe, đưa tay muốn lấy chocolate trong tay Nam Cung Thiến.

      "Sophie, ngoan, ăn rất nhiều rồi, thể ăn nữa. Ngày mai chị lấy thêm cho được ?" Nam Cung Thiến hơn Sophie, nhưng lại bị ấy gọi là chị, từng có mấy lần muốn thay đổi xưng hô này, nhưng cũng làm nên chuyện gì, cuối cùng cũng chấp nhận.

      "Bây giờ tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, muốn ăn!" Sophie giở trò trẻ con nhõng nhẽo.

      Nam Cung Thiến thế nào cũng dỗ được, quay đầu ánh mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ lái xe phía trước cầu cứu.

      Từ trong kính chiếu hậu Ngô Duẫn Kỳ nhìn thoáng qua các : "Sophie, ngày mai ăn nữa!" Chỉ đơn giản câu, thậm chí có thể coi là mệnh lệnh.

      "Được, tôi nghe Ngô Duẫn Kỳ." Sophie cười híp mắt gật đầu đồng ý xuống.

      bên Nam Cung Thiến thở dài, bất kể Ngô Duẫn Kỳ gì, hoặc là ra lệnh, Sophie luôn trả lời câu này, nhưng cùng chuyện, Nam Cung Thiến cầu Sophie làm ấy mỗi lần đều phản kháng.

      Có lúc, Ngô Duẫn Kỳ có ở bên cạnh, thậm chí Sophie ra tay đánh , nhưng biết Sophie cũng phải cố ý muốn đánh , ấy tựa như đứa bé tinh nghịch, Nam Cung Thiến luôn đánh trả, mắng lại, vĩnh viễn đều là mang bộ dáng kiên nhẫn chăm sóc Sophie.

      Ở trong lòng của , cảm giác như Sophie biến thành bộ dạng như bây giờ, có trách nhiệm rất lớn.

      Bởi vì đầu Sophie làm mấy lần giải phẫu, mái tóc quăn xinh đẹp bị bác sĩ cắt bỏ, vì muốn Sophie nhìn qua rất khó coi, Nam Cung Thiến đặc biệt mua cho ta cái mũ trùm đầu đáng , là màu sắc Sophie thích, nhưng dụ dỗ cỡ nào, ấy đều mang.

      Cho đến sau này Ngô Duẫn Kỳ tới bệnh viện, thấy hai người tranh chấp, mới qua, từ trong tay Nam Cung Thiến nhận lấy cái mũ, cũng , đưa tay đội lên đầu Sophie.

      Mà Sophie lại ngoan ngoãn ngồi giường, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ, mặt mang theo nụ cười đơn thuần để cho mang mũ giúp mình.

      Mỗi lần thấy Ngô Duẫn Kỳ nhìn Sophie bằng ánh mắt dịu dàng, còn có lúc chăm sóc ta, động tác thận trọng đó khiến trong lòng Nam Cung Thiến ê ẩm, chỉ là chưa bao giờ biểu ra trước mặt Ngô Duẫn Kỳ.

      Chỉ cần có thể dụ dỗ Sophie vui vẻ, cho dù làm bộ, cũng cười so ấy càng vui vẻ hơn.

      "Sophie xinh đẹp, cái mũ này rất hợp ! Hôm nào tôi lại mua thêm mấy cái nữa." Nam Cung Thiến thấy Ngô Duẫn Kỳ đội mũ lên giúp Sophie, vỗ tay cười .

      Trở về biệt thự Ngô Duẫn Kỳ, đặc biệt mời hai y tá 24 tiếng chăm sóc Sophie.

      Trong nhà người giúp việc cũng nhiều thêm, mục đích chính là có thể trông coi Sophie, bất kể tới chỗ nào, làm cái gì, đều có người theo bên cạnh.
      Last edited: 22/4/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 249: ấy càng cần đến hơn so với em (1)

      " người, chỉ muốn đợi bên cạnh ta, chân chính người chính là có thể nhìn thấy ta hạnh phúc, chỉ cần ấy hạnh phúc, mình như thế nào cũng được. Sophie , nhưng ấy biết tốt với em, lại vẫn cứ , thậm chí ấy còn đón nhận tồn tại của em, nhưng em rời lại làm cho khổ sở chịu nổi, khiến ấy hận em, là tất cả của ấy, ấy nhường cho em, nhưng em lại tổn thương đến —— cho nên —— cho nên ——"

      Nam Cung Thiến kiềm được khóc lên, cả người run rẩy, hận tại sao lúc này mình lại rơi nước mắt, Sophie có thể làm được cũng có thể, Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ mới hiểu được mình nhiều đến mức nào.

      "Đừng bảo là!" Ngô Duẫn Kỳ ôm lấy Nam Cung Thiến vào lòng: "Đừng khóc, hiểu ý của em, nhưng chuyện này liên quan đến em, liên quan đến em. Dù tồn tại của em, và Sophie cũng ở chung chỗ. Ai cũng sai, sai là người nên ."

      Nam Cung Thiến đẩy ra, nước mắt còn vươn đôi má: "Cái gì mà người nên , chính là , có nên hay . để em bên cạnh , phải là muốn làm cho em sao? phải là muốn giữ người mình thích ở bên người sao? Sophie cũng làm như thế, ấy và giống nhau, có bao nhiêu kiên trì Sophie có bấy nhiêu kiên trì. Nếu như có thể thay đổi người khác, ấy cũng có thể thay đổi ."

      Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc nhìn chằm chằm , thể tưởng tượng nổi khẽ mở miệng: "Em gì!"

      Nam Cung Thiến ngẩn người ra, lúc lời này, biết mình rốt cuộc muốn biểu đạt cái gì, nhìn vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ kinh ngạc, Nam Cung Thiến cúi đầu cười khổ: " ấy so với em càng cần hơn!"

      Trầm mặc ——

      dám ngẩng đầu nhìn , như cũ cúi đầu, nhưng lại câu nào.

      Nam Cung Thiến có chút khẩn trương, mong đợi chuyện, nhưng lại lo lắng ra điều mình có biện pháp tiếp nhận, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ được tôi? Rốt cuộc mình sao lại thế này.

      "Trước khi ấy khỏe lại, chăm sóc ấy ." Trầm mặc hồi lâu sau, Ngô Duẫn Kỳ rốt cuộc mở miệng chuyện, giọng rất bình thản.

      Nam Cung Thiến khẽ ngẩng đầu nhìn về phía , mà lại nhìn chằm chằm Sophie bên trong cửa sổ thủy tinh, ánh mắt giống như vừa rồi, có bất kỳ biến hóa nào.

      Nam Cung Thiến thở phào nhõm: "Ừ, em cùng với . ấy nhất định khá hơn." Nam Cung Thiến xoay người như Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm người bên trong.

      Mà lúc này, Ngô Duẫn Kỳ từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú vào , phải biết rằng biểu tình bình thản như vậy, lúc Nam Cung Thiến ra lời kia, đau lòng đến độ thiếu chút nữa chết , này tại sao ở phương diện tình cảm lại ngốc như vậy, hay mình quá để ý ấy?

      Chỉ là lời đơn giản, là có thể làm cho toàn bộ thế giới của bị run động, thích loại cảm giác này, cũng căm hận loại cảm giác này, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác bị qua bất luận kẻ nào khống chế.

      Ba ngày sau đó, trong bệnh viện gọi điện thoại tới, Sophie thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, bảo vệ được tính mạng, nhưng thể trở lại là Sophie hoạt bát đáng như trước kia nữa rồi.

      Vừa bắt đầu, Nam Cung Thiến hiểu lời này rốt cuộc là có ý gì, chẳng qua là cảm thấy Sophie còn sống là việc rất tốt chuyện.

      Nhưng khi Ngô Duẫn Kỳ giải thích với , đầu Sophie bị thương nặng, sau khi khôi phục, trí thông minh lại chỉ có thể như đứa trẻ. Lúc ấy Nam Cung Thiến ngây người lúc sau mới phục hồi tinh thần lại, dám tin, nhưng thực tế ——

      Chương 250: ấy càng cần đến hơn so với em (2)

      Nam Cung Thiến cắn môi, gì, Ngô Duẫn Kỳ nhíu chặt mày, vùi đầu vào trong bàn tay, Nam Cung Thiến thấy được mặt của , nhưng cũng biết nên gì.

      Trong khoảng thời gian Sophie khôi phục lại, Nam Cung Thiến vẫn sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ, nghĩ, lúc này cần nhất người làm bạn, có thể cần gì, cũng cần phải làm cái gì, chỉ là khi độc luôn có người bên cạnh.

      Nếu như muốn chuyện, nếu như muốn có người làm chút gì, thậm chí chỉ muốn quay đầu lại nhìn chút có người ở đây hay , đều ở bên cạnh, bước rời.

      Hai tháng sau, cũng chính ngày giao hẹn của Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ nhận được câu trả lời, Sophie xuất viện.

      "Chị ơi, tôi muốn ăn chocolate." Sophie ngồi trong xe, đưa tay muốn lấy chocolate trong tay Nam Cung Thiến.

      "Sophie, ngoan, ăn rất nhiều rồi, thể ăn nữa. Ngày mai chị lấy thêm cho được ?" Nam Cung Thiến hơn Sophie, nhưng lại bị ấy gọi là chị, từng có mấy lần muốn thay đổi xưng hô này, nhưng cũng làm nên chuyện gì, cuối cùng cũng chấp nhận.

      "Bây giờ tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, muốn ăn!" Sophie giở trò trẻ con nhõng nhẽo.

      Nam Cung Thiến thế nào cũng dỗ được, quay đầu ánh mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ lái xe phía trước cầu cứu.

      Từ trong kính chiếu hậu Ngô Duẫn Kỳ nhìn thoáng qua các : "Sophie, ngày mai ăn nữa!" Chỉ đơn giản câu, thậm chí có thể coi là mệnh lệnh.

      "Được, tôi nghe Ngô Duẫn Kỳ." Sophie cười híp mắt gật đầu đồng ý xuống.

      bên Nam Cung Thiến thở dài, bất kể Ngô Duẫn Kỳ gì, hoặc là ra lệnh, Sophie luôn trả lời câu này, nhưng cùng chuyện, Nam Cung Thiến cầu Sophie làm ấy mỗi lần đều phản kháng.

      Có lúc, Ngô Duẫn Kỳ có ở bên cạnh, thậm chí Sophie ra tay đánh , nhưng biết Sophie cũng phải cố ý muốn đánh , ấy tựa như đứa bé tinh nghịch, Nam Cung Thiến luôn đánh trả, mắng lại, vĩnh viễn đều là mang bộ dáng kiên nhẫn chăm sóc Sophie.

      Ở trong lòng của , cảm giác như Sophie biến thành bộ dạng như bây giờ, có trách nhiệm rất lớn.

      Bởi vì đầu Sophie làm mấy lần giải phẫu, mái tóc quăn xinh đẹp bị bác sĩ cắt bỏ, vì muốn Sophie nhìn qua rất khó coi, Nam Cung Thiến đặc biệt mua cho ta cái mũ trùm đầu đáng , là màu sắc Sophie thích, nhưng dụ dỗ cỡ nào, ấy đều mang.

      Cho đến sau này Ngô Duẫn Kỳ tới bệnh viện, thấy hai người tranh chấp, mới qua, từ trong tay Nam Cung Thiến nhận lấy cái mũ, cũng , đưa tay đội lên đầu Sophie.

      Mà Sophie lại ngoan ngoãn ngồi giường, ánh mắt chớp nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ, mặt mang theo nụ cười đơn thuần để cho mang mũ giúp mình.

      Mỗi lần thấy Ngô Duẫn Kỳ nhìn Sophie bằng ánh mắt dịu dàng, còn có lúc chăm sóc ta, động tác thận trọng đó khiến trong lòng Nam Cung Thiến ê ẩm, chỉ là chưa bao giờ biểu ra trước mặt Ngô Duẫn Kỳ.

      Chỉ cần có thể dụ dỗ Sophie vui vẻ, cho dù làm bộ, cũng cười so ấy càng vui vẻ hơn.

      "Sophie xinh đẹp, cái mũ này rất hợp ! Hôm nào tôi lại mua thêm mấy cái nữa." Nam Cung Thiến thấy Ngô Duẫn Kỳ đội mũ lên giúp Sophie, vỗ tay cười .

      Trở về biệt thự Ngô Duẫn Kỳ, đặc biệt mời hai y tá 24 tiếng chăm sóc Sophie.

      Trong nhà người giúp việc cũng nhiều thêm, mục đích chính là có thể trông coi Sophie, bất kể tới chỗ nào, làm cái gì, đều có người theo bên cạnh.

      Chương 251: ấy càng cần đến hơn so với em (3)

      Trong mấy ngày ở đây, Nam Cung Thiến tỉ mỉ phát ra, mỗi bộ quần áo Sophie mặc người, mỗi món đồ trang sức, thậm chí là cả đồ ăn bình thường ấy hay ăn, đều là do tự tay Ngô Duẫn Kỳ làm, kể cả khi có thời gian, cũng tự mình kiểm tra, và phân phó cho các người hầu làm tốt.

      Khi đó, Nam Cung Thiến mới phát ra, Ngô Duẫn Kỳ hiểu rất Sophie, ấy thích bộ quần áo nào, thích màu sắc gì, thích ăn món ăn nào, thậm chí ấy thích đọc sách, thời điểm nào ấy thích ra ngoài dạo phố, thời điểm nào thích ngồi ở di@en*dyan(lee^qu.donnn) ghế sô pha ngẩn người, tất cả từng chi tiết , đều biết.

      Sophie là người phụ nữ rất thích làm đẹp, mặc quần áo ăn mặc cũng rất có phong cách, Nam Cung Thiến giống như vậy, xuất thân từ quân nhân, mặc cái gì cũng rất tùy tiện, chưa bao giờ được học mấy thứ này.

      Bây giờ Sophie thể tự chăm sóc bản thân, nhưng mà, trừ việc còn mái tóc dài xinh đẹp ra, ấy vẫn gọn gàng thanh tú như cũ, nếu như chuyện, mà chỉ đứng yên ở chỗ, căn bản ai có thể nhận ra được ấy chỉ có trí thông minh của đứa trẻ mấy tuổi.

      Tất cả những điều này, đều là do Ngô Duẫn Kỳ làm.

      Mà đối mặt với tất cả, Nam Cung Thiến cũng chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

      Phần lớn thời gian của Ngô Duẫn Kỳ đều dành cho Sophie, mà còn phải xử lý chuyện ở công ty, cho nên thời gian mỗi ngày Nam Cung Thiến và Ngô Duẫn Kỳ ở chung mình với nhau rất ít, thậm chí là có, thỉnh thoảng cũng chỉ ở bàn ăn mặt đối mặt, đôi lúc Ngô Duẫn Kỳ bận nên trở về ăn cơm.

      loại cảm giác mất mát hiểu nổi ở trong lòng Nam Cung Thiến càng ngày càng trở nên nhiều hơn

      Nam Cung Thiến tới nước Mĩ hơn bốn tháng, hôm nay là ngày Valentine, đây là lần đầu tiên trải qua Valentine ở nước Mĩ, mặc dù bây giờ Valentine là ngày lễ mang tính quốc tế rồi, nhưng ngày đó ở Nước Mĩ và ở Trung Quốc vẫn có khác biệt.

      Nam Cung Thiến rời giường từ sáng sớm, khi tới phòng ăn, Ngô Duẫn Kỳ cùng Sophie ngồi ở đó rồi, nghĩ tới hôm nay là ngày lễ đặc biệt, có lẽ cái gì đó thay đổi, nên trong lòng tràn đầy mong đợi. Nụ cười mặt cũng nhiều hơn chút.

      "Mấy người dậy sớm , tôi còn tưởng rằng tôi dậy sớm nhất cơ." Nam Cung Thiến cười với Sophie ngồi ở bên cạnh: "Sophie, hôm nay xinh đẹp."

      Tâm tình Sophie xem ra cũng rất tốt, ăn món gì đó trong mâm, ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiến cười tiếng: "Kỳ ca ca chọn quần áo cho tôi đương nhiên là đẹp rồi, còn nữa Kỳ ca ca muốn dẫn tôi chơi."

      Tay Sophie đặt ở môi, cái miệng nhắn chu lên, mười phần giống như đứa trẻ, cười hì hì mang theo giọng thần bí: "Hôm nay là ngày Valentine đó nha, tôi muốn cùng Kỳ ca ca ra ngoài ước hẹn. Ai cũng được theo! Theo hai người chúng tôi. Hì hì ——"

      Lòng của Nam Cung Thiến giống như bị tảng đá lớn đè lên, mới có mấy giây, mà thậm chí cảm thấy được đáy lòng mình như ngừng đập, chỉ mới có mấy giây, khi nụ cười mặt chưa kịp tản , lập tức cười lên: "Như vậy tốt quá, chơi vui vẻ nha!"

      Trừ cái này ra còn có thể được cái gì nữa?

      xong, cúi đầu ăn cơm, ddieenddanlequydoon lúc này, hy vọng biết bao mình có mái tóc dài, để che chắn cho khuôn mặt của mình..., ngăn trở ánh mắt sáng quắc nhìn sang từ bên kia, ngăn trở mất mác cùng đau lòng cách nào giấu diếm được của vào lúc này.

      bàn ăn Ngô Duẫn Kỳ câu nào, Nam Cung Thiến cũng luôn cúi đầu, chỉ có mình Sophie là vui vẻ cười và ăn.

      Nam Cung Thiến cố gắng ép bản thân ăn chút, nhưng lại có cách nuốt trôi thức ăn, khi cơm ăn còn chưa đến nửa, Nam Cung Thiến đột nhiên đứng dậy, coi như là giả bộ như thế nào, cũng thể tiếp tục giả bộ thêm được nữa rồi.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :