Chương 231: Em lựa chọn trở lại bên cạnh ấy (2)
Edit: sunnyhuynh
"Cho nên, em thấy tốt sao? Ít nhất giống như người kia ép buộc ." Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, ra làm được, mặc dù thích Nam Cung Thiến, hơn nữa xác định là rất thích.
Nhưng nếu như muốn, cũng ép buộc ở lại bên cạnh mình, chính là người như vậy, có thể rất keo kiệt cũng có thể rất thoải mái.
" và ấy giống nhau, hơn nữa em và ta có giao kèo còn có hai tháng, hai tháng sau nhất định phải có kết quả, đến lúc đó em ra quyết định để mình còn mình mâu thuẫn như vậy nữa." Nam Cung Thiến tới bên giường cầm bộ đồ dạ hội lên.
"Giao kèo gì?" Ngạo Dạ Phong tò mò hỏi: "Có liên quan đến việc em thích ta sao?"
Nam Cung Thiến lắc đầu, ra đến bây giờ cũng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, đôi khi lưu lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ cũng cảm thấy chán ghét, hơn nữa tối ngày hôm qua mình nằm giường ở khách sạn, thậm chí còn suy nghĩ Ngô Duẫn Kỳ có mình, buổi tối ngủ như thế nào, có phải giống như bây giờ cả đêm nhìn trần nhà ? Hay là mình độc chiếm cả chiếc giường lớn ngủ thoải mái?
Nam Cung Thiến ngừng chút, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em có vấn đề, vẫn luôn rất mâu thuẫn, biết cái gì là đúng cái gì là sai, phải vẫn tự nhận mình là người thông minh nhất sao? Giúp em giải đáp như thế nào?"
Nhìn nụ cười trêu đùa ở khóe miệng Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, xoay người tựa vào cửa sổ, đốt điếu thuốc: "Hỏi , nhất định cho em đáp án hài lòng."
Nhìn dánh vẻ tự tin của , Nam Cung Thiến cũng lộ ra nụ cười.
"Ngô Duẫn Kỳ là người của Hắc Bò Cạp, trong khoảng thời gian này em biết được rất nhiều chuyện trong quá khứ của ta, dĩ nhiên có số chuyện tương đối chịu nổi, mặc dù em có chút tình nguyện nghe, nhưng ta làm rất nhiều chuyện xấu."
"Cho nên ——" Ngạo Dạ Phong nhíu mày, vẻ mặt có bất kỳ biến hóa nào, chuyện của Ngô Duẫn Kỳ trong tổ chức Hắc Bò Cạp, cũng biết chút.
"Theo lý thuyết, ban đầu lùng bắt người của Hắc Bò Cạp, ta trốn khỏi lưới em giăng, sau đó em nghĩ mọi cách bắt ta trở về lần nữa, trừng trị trước pháp luật. Đây mới là kết quả chính xác nhất! Theo lý tội phạm nên bị pháp luật trừng trị." Nam Cung Thiến rất nhạt nhưng có lẽ do vẻ mặt Ngạo Dạ Phong bình thản, làm cảm xúc tỉnh táo, cũng có lẽ bởi vì tin tưởng Ngạo Dạ Phong.
"Nhưng em làm được?" Ngạo Dạ Phong cười hỏi.
Nam Cung Thiến nhíu mày, ngồi xuống bên giường, trầm mặc lát sau đó thản nhiên : "Cũng phải là làm được, ra em vẫn muốn làm như vậy, người đối mặt giữa trách nhiệm nghề nghiệp và tình cảm——" Nam Cung Thiến cười khổ tiếng: "Cha cực khổ giáo dục nhiều năm như vậy, phải chút hữu dụng có, em lựa chọn người sau, chỉ cần người sau đúng."
Ngạo Dạ Phong gật đầu cái: "Đây xác thực phù hợp với tính cách của em, dù kết quả như mình mong muốn, nhưng chỉ cần đúng em cứ làm."
Nam Cung Thiến cười khổ: "Nhưng giờ em biết kết quả như thế là đúng hay sai, tháng này, em thấy được rất nhiều chuyện trước khi thấy. Nhất là những chuyện Ngô Duẫn Kỳ làm bây giờ tất cả đều là có ích cho xã hội, đều là những chuyện đúng. biết có bao nhiêu người bởi vì ta tồn tại mà có cuộc sống hạnh phúc, nhưng nếu như mà em bắt ta , chỉ là bắt người nhưng em lại phá hủy hạnh phúc của nhiều người, càng có nhiều người bởi vì mất ta mà mất cuộc sống yên bình vốn có."
Chương 232: Em lựa chọn trở lại bên cạnh ấy (3)
Edit: suunyhuynh
Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.
Ngạo Dạ Phong trả lời, lẳng lặng hút thuốc suy nghĩ.
"Vốn là chuyện đúng, mà em cảm thấy nếu như em làm sai! Rất mâu thuẫn."
Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, chờ câu trả lời của .
Hồi lâu, Ngạo Dạ Phong mới khẽ mỉm cười: "Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay em quyết định trở lại bên cạnh sao?"
Nam Cung Thiến phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu cái: "Em muốn thấy kết quả."
"Em muốn trả lời như thế nào?" Ngạo Dạ Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, hai chân thon dài bắt chéo nhau, hai tay nhét vào túi, nhàn nhạt nhìn .
"Em? Em hỏi , đừng có dùng câu hỏi để hỏi." Nam Cung Thiến nhíu mày: "Hay là , vốn cũng biết làm sao."
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: " học luật, nhưng cũng biết chút những cái cơ bản của pháp luật, nếu như theo luật pháp Trung Quốc mà , Ngô Duẫn Kỳ tối thiểu phải bị chung thân hoặc tử hình! Em bắt ta về, dường như đồng nghĩa với việc giết ta rồi."
Ngạo Dạ Phong rất dễ dàng, nhưng ánh mắt vẫn đặt mặt Nam Cung Thiến, từ trong ánh mắt thấy được khiếp sợ và đau lòng, biết đáp án của vấn đề.
"Cho nên chỉ có lựa chọn, A: Bắt Ngô Duẫn Kỳ về, nhận trừng phạt, những chuyện ta làm nay tất cả biến mất. B: Trong nhà tù thiếu người như ta cũng bị gì, chỉ cần ngoài xã hội ta làm chuyện xấu, xem như ta bị trừng phạt, như vậy ta vẫn còn có ích đối với xã hội này."
Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, thể nghi ngờ, Ngạo Dạ Phong làm cho vấn đề mà Nam Cung Thiến cho là phức tạp trở nên đơn giản.
" cho là, nhà giam phải nơi trực tiếp thi hành xử phạt, mà là nơi làm cho người ta ăn năn, bắt ta về tiến hành hối cải, thả ra, làm tiếp chuyện tốt cùng bây giờ hối cải, hơn nữa làm chuyện tốt, giữa hai người có khác biệt rất lớn."
Nam Cung Thiến hơi cúi đầu nhìn sàn nhà, vẫn trầm mặc, ánh mắt Ngạo Dạ Phong vẫn dừng lại mặt , biết trong lòng Nam Cung Thiến có gút mắc, lý trí và tình cảm đấu tranh lẫn nhau, giờ cần phải làm là có người cho biết, kết quả kỳ vọng là đúng.
"Làm nhà kinh doanh, bọn theo đuổi ích lợi lớn nhất, nếu như là , để cho ta tiếp tục làm chuyện tốt như bây giờ, ta từng gây tổn thương cho xã hội và làm nhiều người chết trong tay ta, cho ta vào tù, hay tiếp tục ở lại xã hội, những tổn thương kia cách nào xoay chuyển được nữa. Như vậy nếu như thay vì để cho ta ăn ngồi rồi cả đời trong ngục, chi bằng làm chút chuyện tốt đền bù sai lầm trước đây."
tới chỗ này, Ngạo Dạ Phong ràng thấy cơ thể Nam Cung Thiến khẽ động, từ từ ngẩng đầu nhìn .
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười với : "Em cảm thấy thế nào!"
mặt Nam Cung Thiến lộ ra nụ cười, cười rất rực rỡ: "Ngạo Dạ Phong, đây là lần đầu tiên em cảm thấy là người đàn ông rất tốt."
"Em có câu trả lời?"
Nam Cung Thiến khẽ gật đầu: "Em biết nên làm như thế nào rồi !"
Ngạo Dạ Phong tới trước mặt , đưa tay vò rối tóc : "Nha đầu ngốc, ra trong lòng em có câu trả lời, em cần gì phải có người cho em biết, câu trả lời kia là đúng, hãy làm chuyện em muốn làm ."
Ngạo Dạ Phong cúi người trước mặt , cùng với bốn mắt nhìn nhau.
Chương 233: Tôi cho phép tổn thương ấy (1)
Edit: sunnyhuynh
Trước kia với tư thế này, Ngạo Dạ Phong hôn , nhưng lần này làm thế, mà rất trịnh trọng với : " bé, lần này là lần thứ hai bỏ qua cho em, có lần sau, nếu như Ngô Duẫn Kỳ biết quý trong em, dùng hết mọi cách từ bên cạnh ta đoạt lại em."
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em cho có cơ hội này đâu!"
Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đứng thẳng người: "Vậy bây giờ em có thể cho biết, rốt cuộc em có ta hay ?"
Nam Cung Thiến nhìn vào mắt Ngạo Dạ Phong, vô cùng kiên định gật đầu: "Em ấy!"
Ngạo Dạ Phong gật đầu: "Xem ra trực giác của là đúng." duỗi cái eo, thở phào nhõm, cố gắng làm mình gắng giữ tỉnh táo, biết chuyện mà Nam Cung Thiến nhận định thay đổi, cũng có thể nhìn ra, Ngô Duẫn Kỳ đối với rất quan trọng, nếu cũng rối rắm.
"Nhìn xem rất hào phóng khi thành toàn cho hai người như vậy, cuối cùng chia tay ——" Ngạo Dạ Phong giang hai tay mình ra, trong ánh mắt mang theo chút khổ sở, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, giống như trước kia, hi vọng Nam Cung Thiến chỉ thấy mặt phóng khoáng của mình: "Lấy thân phận là bạn bè!"
Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, đứng tại chỗ, Ngạo Dạ Phong đưa tay ôm vào trong ngực, giống lần trước, bên tai : " vẫn còn em, nếu như lần sau gặp lại em, em vẫn chưa ở chung chỗ với Ngô Duẫn Kỳ, nhất định xuống tay lưu tình, có thể lần thứ hai, nhưng tuyệt đối có lần thứ ba."
Nam Cung Thiến như cũ trầm mặc, gật đầu cái bả vai .
Lúc Ngạo Dạ Phong ôm lấy Nam Cung Thiến, tính từ biệt đột nhiên cửa phòng khách sạn bị mở ra, Nam Cung Thiến rút người ra quay đầu nhìn về cửa phòng.
"Sophie!" gọi tiếng.
Sophie vốn trầm, mặt lên nụ cười lạnh: " ra là hẹn hò với người tình cũ ở nơi này."
Nam Cung Thiến dừng lại, biết ta hiểu lầm, cuống quít rời khỏi Ngạo Dạ Phong: "Sophie, hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là. . . . . ."
"Bây giờ tôi muốn nghe giải thích, lập tức cùng tôi." Sophie cau mày, gương mặt vui.
" là ai?" Sắc mặt Ngạo Dạ Phong cũng trầm xuống.
"À, ấy là bạn của Ngô Duẫn Kỳ, chúng tôi quen biết, tôi trước còn chuyện của tôi tạm thời đừng với mọi người trong nhà." Nam Cung Thiến xách tuo1 đựng bộ đồ dạ hội lên rồi xoay người theo Sophie.
Lúc Sophie xoay người liếc nhìn Ngạo Dạ Phong, ánh mắt mang theo hận ý rất giống Ngô Duẫn Kỳ, Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng, quả nhiên là bạn bè của Ngô Duẫn Kỳ ngay cả lúc nhìn cũng giống đến như vậy.
" là Ngạo Dạ Phong?" Sophie mở miệng hỏi, ban đầu Ngô Duẫn Kỳ từ nước Mĩ trở về thành phố K người muốn tìm chính là người này, Sophie từng nghe Ngô Duẫn Kỳ về chuyện lúc còn bé của mình, chính người đàn ông này lừa ấy, ấy mới bị người lừa bán đến nước Mĩ, nếu như phải người đàn ông này cuộc đời Ngô Duẫn Kỳ như vậy.
Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng: "Là tôi!"
Khóe miệng Sophie khẽ nâng lên ý cười, xoay người rời .
biết vì sao, nhìn Sophie rời , trong lòng Ngạo Dạ Phong có loại dự cảm chẳng lành.
Nam Cung Thiến phía sau, đột nhiên Ngạo Dạ Phong nhớ đến gì đó, vỗ ót, hỏng bét quên hỏi số điện thoại rồi.
Nam Cung Thiến ngồi xe, Sophie ngồi bên người , nhìn vẻ mặt Sophie trầm, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, muốn tạo khí hòa hoãn: " nghĩ tới các người có thể nhanh như vậy tìm được tôi, quả nhiên các người rất lợi hại, tôi còn tưởng. . ."
Last edited by a moderator: 28/2/16