1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 227: Tôi xác định, rồi (10)

      Edit: sunnyhuynh

      "Những lời này là hỏi mới đúng chứ, sao em lại ở chỗ này? còn tưởng rằng mình nhận lầm người rồi đấy chứ, do dự mãi mới tới đây chuyện với em, chỗ này là tiệc thương mại, em ——" Ngạo Dạ Phong thể tưởng tượng nổi nhìn Nam Cung Thiến từ xuống dưới.

      Sau đó khẽ mỉm cười: "Tối hôm nay em rất đẹp!"

      Nam Cung Thiến cười khổ tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cuống quít nắm tay Ngạo Dạ Phong lôi kéo về phía thang máy.

      "Em muốn đâu?" Ngạo Dạ Phong kỳ quái hỏi.

      "Đừng cử động, rời khỏi nơi này trước, em có lời muốn với ." Nam Cung Thiến trả lời, lôi kéo vào thang máy.

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, hỏi nhiều nữa, chỉ theo Nam Cung Thiến cho đến tầng giữa tòa cao ốc, tìm chỗ có ai, Nam Cung Thiến mới buông tay ra, lấm lét nhìn trái phải cái, xác định ai sau đó mới thẳng tắp nhìn Ngạo Dạ Phong.

      "Sao lại ở chỗ này?" hỏi.

      " tới tham gia bữa tiệc này, nơi này là nơi tụ tập của các nhà thương mại từ các nơi thế giới, chẳng lẽ em cảm thấy nhìn giống như vậy sao?" Ngạo Dạ Phong cười : "Em làm gì ở đây vậy? Hay là nằm vùng sao?"

      Nam Cung Thiến nhíu mày: "Có mấy lời nhất thời cho được, nhưng có việc nhất định phải làm giúp em."

      Ngạo Dạ Phong nhìn vẻ mặt lo lắng của Nam Cung Thiến, sắc mặt cũng nghiêm túc lại: "Thế nào? xảy ra chuyện gì sao."

      "Ngô Duẫn Kỳ cũng đây, ta là người của tổ chức Hắc Bò Cạp, lần trước hành động lùng bắt ta chạy trốn, mà giờ ta là tổng giám đốc tập đoàn, tổng công ty nằm ở Mĩ. Chuyện em tới đây ở nhà biết, em đoán hẳn di@en* là mọi người trong nhà ở đây tìm em."

      Nếu như xuất của Ngạo Dạ Phong, nếu như nhìn thấy ở chỗ này, có lẽ Nam Cung Thiến tiếp tục hãm sâu vào trong dịu dàng của Ngô Duẫn Kỳ, nhưng Ngạo Dạ Phong đến làm cho vốn nên có hi vọng, ràng tâm trạng của mình lúc này rốt cuộc là gì.

      Nhưng mà biết, nếu như lúc này , bỏ qua cơ hội lần này có thể vĩnh viễn có cơ hội làm chuyện cần làm.

      "Em bị bắt cóc tới đây sao?" Ngạo Dạ Phong khiếp sợ nhìn Nam Cung Thiến: " ta nơi nào?"

      "Trước mặc kệ nhiều như vậy, dù sao em chỉ cầu xin chuyện. . . . . ." Nam Cung Thiến nhìn Ngạo Dạ Phong, trong đầu nhất thời cảm giác trống rỗng, thế nhưng quên mình nhờ vả Ngạo Dạ Phong.

      "Chuyện gì?" Ngạo Dạ Phong nhìn , chưa kịp mở miệng, Ngạo Dạ Phong nắm tay lên: "Lúc này mang em rời khỏi đây, có chuyện gì từ từ hãy với ."

      Vậy mà lúc Ngạo Dạ Phong xoay người, Nam Cung Thiến rút tay về.

      Ngạo Dạ Phong xoay người kinh ngạc nhìn .

      Nam Cung Thiến nhàng lắc đầu, cũng biết tại sao mình làm như vậy.

      "Em ——tạm thời em vẫn thể ."

      "Tại sao? Em sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ rất nguy hiểm, em quên ta là người nào sao?" Ngạo Dạ Phong cau mày hiểu nhìn : "Chẳng lẽ —— em ——"

      Nam Cung Thiến lấy lại tinh thần, cảm thấy mới vừa rồi mình có chút giải thích được, khẽ thở dài, sau đó cười nhạt: " có gì!"

      "Cái gì?"

      Nam Cung Thiến mang theo nụ cười: " có gì, em chỉ là muốn xin , cho người nhà em biết, em sống ở đây rất tốt. Để cho bọn họ phải lo lắng." Sau đó Nam Cung Thiến xoay người, muốn trở lại bữa tiệc, nghĩ Ngô Duẫn Kỳ thấy có thể lo lắng.

      "Chờ chút!" Ngạo Dạ Phong ngăn lại: "Em mới vừa rồi hẳn phải là cái này, Ngô Duẫn Kỳ làm gì với em? Tại sao em muốn ở bên cạnh ta? Nếu như em bị uy hiếp, có thể giúp em."
      Last edited by a moderator: 4/1/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 228: tuyệt đối cho phép em rời khỏi (1)

      Edit: sunnyhuynh

      Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn , nhàng lắc đầu, nghĩ đến mấy ngày nay sống cùng chỗ với Ngô Duẫn Kỳ, khẽ cười : " sao. Chuyện của em, tự em có thể giải quyết. Chỉ là có thể gặp được ở nơi này bất ngờ, nghĩ tới trông cũng đẹp trai lắm."

      Nam Cung Thiến bày xuất ra bộ dáng giống như trước trêu chọc Ngạo Dạ Phong nhưng chút cũng phối hợp, cặp mắt d,0dylq.d lo lắng kia nhìn cái là có thể nhìn ra, rất yên tâm Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến đưa tay vỗ bờ vai của : "Được rồi, em sao, mà! Ngô Duẫn Kỳ cũng phải người xấu, bây giờ phải em sống rất tốt sao?"

      Nam Cung Thiến cười rất tự nhiên, tự nhiên đến độ Ngạo Dạ Phong hoài nghi có phải là cố ý cười như vậy cho mình xem hay .

      " tin lời của em, theo !" Ngạo Dạ Phong bắt được tay Nam Cung Thiến lôi kéo rời khỏi bữa tiệc, cho đến khi Ngạo Dạ Phong lái xe chở Nam Cung Thiến khách sạn ở.

      Nam Cung Thiến mới hoảng hốt phát , mình rời khỏi Ngô Duẫn Kỳ, bên cạnh ta, chỉ cần nghĩ, giờ lập tức có thể trở về nước, trở về bên người nhà , trở lại bộ đội.

      Nam Cung Thiến kinh ngạc ngồi trong phòng của khách sạn, biết vì sao có cảm giác muốn khóc, nhưng cuối cùng lại cười khổ.

      ra thời điểm sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn cảm giác mình như bị giam cầm, có tự do khi ở bên cạnh ta, chỉ có thể vây quanh cuộc sống của ta, mặc dù rất tự nhiên, rất dịu dàng. Nhưng cuộc số kia thuộc về Ngô Duẫn Kỳ, hoàn toàn dựa vào cuộc sống của Ngô Duẫn Kỳ.

      "Uống nước , sau đó cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao em lại đến Mĩ ?" Ngạo Dạ Phong đưa cho Nam Cung Thiến ly nước, sau đó ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt chớp nhìn Nam Cung Thiến, chưa bao giờ rời .

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Đúng như thấy bây giờ, em bị Ngô Duẫn Kỳ đưa đến đây, chỉ là phải bắt cóc, là em tự nguyện."

      Nhìn nụ cười Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong biết nên gì: "Em thích ta?"

      " biết!" đơn giản trả lời.

      "Như vậy trở về với , em nên ở chỗ này, nếu như em muốn cho người nhà của em yên tâm, biện pháp tốt nhất chính là tự mình đứng ở trước mặt bọn họ cho bọn họ biết."

      Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra nhìn , nhớ tới giao kèo ba tháng của mình và Ngô Duẫn Kỳ, đưa tay đặt ly nước bàn: "Tạm thời Dieenndkdan em vẫn thể trở về, em cảm thấy chuyện này nên do tự mình em giải quyết."

      "Giải quyết ? Em đối phó với Ngô Duẫn Kỳ như thế nào?" Ngạo Dạ Phong nhíu mày nhìn : "Mình em có thể làm cái gì, nếu như phải nhìn thấy em ở chỗ này, thậm chí cũng có người biết đến việc em ở Mĩ, ở bên cạnh ta."

      Ngạo Dạ Phong tức giận quát , còn tưởng rằng Nam Cung Thiến ở nhà mình, buông tha , chỉ hi vọng có thể nghĩ đến cuộc sống của bản thân mình, nhưng nghĩ tới thế nhưng Ngô Duẫn Kỳ lại dùng phương pháp này giam cầm bên mình.

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Ngô Duẫn Kỳ chuyện cùng người lúc sau đó xoay người tìm Nam Cung Thiến, bữa tiệc tối này, hầu như có lee^qu.donnn thời gian chuyện với , có chút cảm giác có lỗi, nhưng lúc xoay người tìm tìm được bóng dáng của .

      nghĩ có lẽ là toilet rửa tay, hoặc là tạm thời nhìn thấy , nhưng tìm cả hội trường cũng thấy bóng dáng Nam Cung Thiến.

      Ngô Duẫn Kỳ cảm thấy có cái gì đó đúng.
      Last edited by a moderator: 4/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 229: tuyệt đối cho phép em rời khỏi (2)

      Edit: suunhuynh

      gọi Sophie tới cùng nhau tìm kiếm, nhưng vẫn tìm được, thẳng đến tối bữa tiệc gần kết thúc, vẫn thấy bóng dáng Nam Cung Thiến.

      Khi Ngô Duẫn Kỳ hiểu Nam Cung Thiến căn bản cũng có ở bữa tiệc hoàn toàn nóng nảy.

      Gọi điện thoại kêu tất cả đàn em dưới tay mình tới , trong biệt thự của Ngô Duẫn Kỳ đứng đầy người, phần lớn là người từng trong dinendian.lơqid]on tổ chức Hắc Bò Cạp, những người này bây giờ làm việc trong công ty của Ngô Duẫn Kỳ.

      Cả phòng mười mấy người, người nào dám lên tiếng, những người trong phòng yên lặng như chết.

      Ngô Duẫn Kỳ ngồi ghế sa lon, hai tay chống đầu, mắt nhìn sàn nhà, Nam Cung Thiến bỏ ? ấy lại dám rời khỏi cạnh mình, lúc này Dieenndkdan hận đến độ muốn bắt ngay lập tức, đây là lần đầu tiên vì Nam Cung Thiến mà tức giận như vậy.

      Điện thoại vang lên: "Ngô ca, là Cường ca!"

      Ngô Duẫn Kỳ lấy điện thoại: "Tìm được ấy chưa."

      Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên khó coi: "Cậu cái gì?"

      Cuối cùng Ngô Duẫn Kỳ cúp điện thoại, giọng trầm thấp : "Các cậu cũng trở về thôi, Sophie lưu lại."

      Sophie gật đầu cái, những người khác đồng thời nhín thoáng qua , sau đó lục tục rời khỏi biệt thự Ngô Duẫn Kỳ.

      Đợi đến khi mọi người đều cả rồi, Sophie tới bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ ngồi xuống: "Có tin tức của ấy rồi sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      Ngô Duẫn Kỳ ngửa đầu tựa vào ghế sa lon, mắt nhìn trần nhà, khóe miệng nâng lên nụ cười lạnh: "Bây giờ còn biết ấy ở nơi nào, nhưng nhìn camera giám sát, ấy và Ngạo Dạ Phong chung với nhau."

      Sophie hơi ngẩn ra, mặc dù chưa từng gặp Ngạo Dạ Phong, nhưng từ khi trở về nghe được mọi người nhắc qua người này, hơn nữa cũng biết người này chính là người Ngô Duẫn Kỳ hận nhất .

      Ngô Duẫn Kỳ trở về thành phố K chính là vì ta.

      Sophie suy nghĩ chút : "Ngạo Dạ Phong xuất ở bữa tiệc, chắc ta cũng đến tham dự bữa tiệc này, danh sách khách mới đến tham gia bữa tiệc có thể ìm được tên của ta, nếu như kiểm tra chắc khó lắm tìm được ta."

      Sophie xong đứng dậy chuẩn bị tìm theo suy nghĩ của mình, vậy mà lúc đứng dậy lại bị Ngô Duẫn Kỳ phát bắt được, kịp phản ứng, Ngô Duẫn Kỳ dùng tay kéo đến bên cạnh, vòng eo ôm lấy , vùi mặt vào bên eo của .

      Sophie nhất thời ngẩn ra, đôi tay đặt trung, nhưng lại biết nên làm cái gì.

      Phía dưới truyền đến giọng Ngô Duẫn Kỳ thầm: "Tôi đối với ấy tốt sao? Tại sao phải rời khỏi tôi?" Sophie ngẩn người, chưa từng nghe qua Ngô Duẫn Kỳ dùng giọng điệu này chuyện, nên tức giận mới đúng, nên tức giận hận thể giết chết đối phương mới đúng.

      Nhưng khổ sở, đau lòng, thậm chí ừ trong giọng của , nghe được ghen tức, ăn dấm với Ngạo Dạ Phong.

      "Có lẽ, có lẽ là ở chỗ này gặp phải Ngạo Dạ Phong, gặp phải người quen biết trước kia, cho nên đến chỗ của ta ngồi chút, nên rất nhanh trở về!" Sophie an ủi , là ngay cả cũng tin mình .

      Nhìn Ngô Duẫn Kỳ tựa vào trong lòng ngực mình, lần đầu tiên cảm thấy Ngô Duẫn Kỳ cũng có lúc mềm yếu bất lực, đưa tay nd da nl e q uu ydo nhàng vuốt ve lưng của : " bằng, bằng bây giờ tôi tìm ấy, chỉ cần bọn họ có rời khỏi nước Mĩ, rất nhanh có thể tìm được."

      Nghe được lời của Sophie, Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi ngực , đứng dậy, mặt quay sang bên, đột nhiên cười lạnh tiếng: " có phải cũng cảm thấy, tôi quá ngây thơ rồi ? Làm ấy tôi, cảm thấy có bao nhiêu cơ hội?"
      Last edited by a moderator: 4/1/16

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 230: Tôi lựa chọn trở lại bên cạnh ta (1)

      Edit: sunnyhuynh

      Sophie khẽ cúi đầu, mấp máy môi, mặc dù muốn tổn thương Ngô Duẫn Kỳ, nhưng vẫn ra khỏi miệng: "Tôi cảm giác, rất có khả năng! Các người là kẻ địch, thể nào ở cùng nhau."

      Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt tiếng, thấy được vẻ mặt của nhưng lại có thể từ trong tiếng cười của nghe ra đau lòng.

      " ấy cũng từng như vậy qua! Nhưng mà tôi lại tin, tôi muốn làm ấy tôi, trong vòng ba tháng ở nơi này. Tôi đánh cuộc tất cả!"

      "Duẫn Kỳ, đừng như vậy, có số thứ ép buộc phải là cách tốt!"

      "Nếu như mà tôi , ấy, cho dù có được tất cả đều có ý nghĩa, nghĩ sao?"

      Sophie nhất thời trầm mặc xuống, biết Ngô Duẫn Kỳ ta sâu đậm như vậy, tay của khẽ nắm lại, có thể dễ dàng tha thứ Ngô Duẫn Kỳ người khác, đối với người khác tốt, nhưng tuyệt cho phép bất luận kẻ nào tổn thương .

      Sophie nhất thời đứng dậy: "Có số việc mình cần phải đối mặt, nếu như đây là quyết định của , tôi cũng có biện pháp."

      xong Sophie xoay người rời , nếu như có chút vấn đề hỏi được, em giúp tìm được đáp án.

      . . . . . . . .

      Buổi sáng sớm ngày thứ hai sau khi Nam Cung Thiến rời khỏi Ngô Duẫn Kỳ. Ngạo Dạ Phong tới phòng của , mang theo nụ cười như ánh mặt trời, sợi tóc êm ái dưới soi sáng của ánh mặt trời có vẻ cực kỳ lóng lánh, đứng ở cửa sổ nhìn khẽ mỉm cười.

      "Tối ngày hôm qua ngủ có ngon ?" Ngạo Dạ Phong tới trước mặt , đưa tay xoa mái tóc ngắn của , giống như trước đây rất ngắn nhưng rất mềm mại, dường như rất thích vừa gặp liền muốn làm rối mái tóc .

      Bây giờ Nam Cung Thiến mặc giống như trước đây đơn giản, bộ đồ dạ hội tối ngày hôm qua được xếp gọn lại cho vào trong túi, ở bên giường, muốn tự mình trả lại cho Ngô Duẫn Kỳ.

      "Cũng được! Hôm nay em muốn về, đúng rồi, ở lại đây bao lâu?" Nam Cung Thiến thản nhiên .

      Ngạo Dạ Phong nhất thời nhíu mày: "Em phải trở về sao? Trở về nơi nào? Chỗ Ngô Duẫn Kỳ sao? Em có phải điên rồi hay ?"

      Nam Cung Thiến sớm biết Ngạo Dạ Phong có vẻ mặt như vậy, khẽ cười : " sao, bây giờ ta còn là xã hội đen rồi, ta là chủ tịch tập đoàn, còn là viện trưởng của nhi viện, ha ha, ta làm rất nhiều chuyện, ngược lại , tốt nhất là chớ xuất ở trước mặt ta, dường như ta vẫn còn rất hận ."

      Nam Cung Thiến cười, xoay người cầm cái túi chứa bộ đồ dạ hội lại bị Ngạo Dạ Phong bắt được: "Bất kể bây giờ ta làm gì, để cho em trở lại bên cạnh ta. Trừ phi em cho biết, em ta!"

      Nam Cung Thiến kỳ quái quay đầu lại nhìn : "Tại sao phải như vậy? Em có ta rất quan trọng hay sao?"

      "Dĩ nhiên quan trọng!" Ngạo Dạ Phong điều cao điệu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Nam Cung Thiến: "Lúc đầu thả em , chính là muốn cho bản thân em tự do lựa chọn, biết em có cảm giác với Ngô Duẫn Kỳ, cho nên muốn ép buộc , nếu như em , ép buộc em ở lại bên cạnh , nhưng Ngô Duẫn Kỳ lại làm như vậy, trừ phi là em tự nguyện, nếu ——"

      Ngạo Dạ Phong dừng lại, trong lòng thậm chí có chút ghen tức, lộ vẻ sầu thảm cười tiếng: "Có lẽ nên học ít bộ dáng của ta, đoạt lấy người trong lòng mình giam cầm lại bên mình, hơn nữa có năng lực này! ta là tổng giám đốc, cũng vậy!"

      Nam Cung Thiến đột nhiên ngẩn ra, từ trong tay của rút tay về, mắt trợn tròn nhìn Ngạo Dạ Phong: " đừng cho rằng em giỡn, Ngô Duẫn Kỳ em đủ loạn rồi, nếu còn như vậy, em điên mất."
      Last edited by a moderator: 28/2/16

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 231: Em lựa chọn trở lại bên cạnh ấy (2)

      Edit: sunnyhuynh

      "Cho nên, em thấy tốt sao? Ít nhất giống như người kia ép buộc ." Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, ra làm được, mặc dù thích Nam Cung Thiến, hơn nữa xác định là rất thích.

      Nhưng nếu như muốn, cũng ép buộc ở lại bên cạnh mình, chính là người như vậy, có thể rất keo kiệt cũng có thể rất thoải mái.

      " ấy giống nhau, hơn nữa em và ta có giao kèo còn có hai tháng, hai tháng sau nhất định phải có kết quả, đến lúc đó em ra quyết định để mình còn mình mâu thuẫn như vậy nữa." Nam Cung Thiến tới bên giường cầm bộ đồ dạ hội lên.

      "Giao kèo gì?" Ngạo Dạ Phong tò mò hỏi: "Có liên quan đến việc em thích ta sao?"

      Nam Cung Thiến lắc đầu, ra đến bây giờ cũng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, đôi khi lưu lại bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ cũng cảm thấy chán ghét, hơn nữa tối ngày hôm qua mình nằm giường ở khách sạn, thậm chí còn suy nghĩ Ngô Duẫn Kỳ có mình, buổi tối ngủ như thế nào, có phải giống như bây giờ cả đêm nhìn trần nhà ? Hay là mình độc chiếm cả chiếc giường lớn ngủ thoải mái?

      Nam Cung Thiến ngừng chút, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em có vấn đề, vẫn luôn rất mâu thuẫn, biết cái gì là đúng cái gì là sai, phải vẫn tự nhận mình là người thông minh nhất sao? Giúp em giải đáp như thế nào?"

      Nhìn nụ cười trêu đùa ở khóe miệng Nam Cung Thiến, Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, xoay người tựa vào cửa sổ, đốt điếu thuốc: "Hỏi , nhất định cho em đáp án hài lòng."

      Nhìn dánh vẻ tự tin của , Nam Cung Thiến cũng lộ ra nụ cười.

      "Ngô Duẫn Kỳ là người của Hắc Bò Cạp, trong khoảng thời gian này em biết được rất nhiều chuyện trong quá khứ của ta, dĩ nhiên có số chuyện tương đối chịu nổi, mặc dù em có chút tình nguyện nghe, nhưng ta làm rất nhiều chuyện xấu."

      "Cho nên ——" Ngạo Dạ Phong nhíu mày, vẻ mặt có bất kỳ biến hóa nào, chuyện của Ngô Duẫn Kỳ trong tổ chức Hắc Bò Cạp, cũng biết chút.

      "Theo lý thuyết, ban đầu lùng bắt người của Hắc Bò Cạp, ta trốn khỏi lưới em giăng, sau đó em nghĩ mọi cách bắt ta trở về lần nữa, trừng trị trước pháp luật. Đây mới là kết quả chính xác nhất! Theo lý tội phạm nên bị pháp luật trừng trị." Nam Cung Thiến rất nhạt nhưng có lẽ do vẻ mặt Ngạo Dạ Phong bình thản, làm cảm xúc tỉnh táo, cũng có lẽ bởi vì tin tưởng Ngạo Dạ Phong.

      "Nhưng em làm được?" Ngạo Dạ Phong cười hỏi.

      Nam Cung Thiến nhíu mày, ngồi xuống bên giường, trầm mặc lát sau đó thản nhiên : "Cũng phải là làm được, ra em vẫn muốn làm như vậy, người đối mặt giữa trách nhiệm nghề nghiệp và tình cảm——" Nam Cung Thiến cười khổ tiếng: "Cha cực khổ giáo dục nhiều năm như vậy, phải chút hữu dụng có, em lựa chọn người sau, chỉ cần người sau đúng."

      Ngạo Dạ Phong gật đầu cái: "Đây xác thực phù hợp với tính cách của em, dù kết quả như mình mong muốn, nhưng chỉ cần đúng em cứ làm."

      Nam Cung Thiến cười khổ: "Nhưng giờ em biết kết quả như thế là đúng hay sai, tháng này, em thấy được rất nhiều chuyện trước khi thấy. Nhất là những chuyện Ngô Duẫn Kỳ làm bây giờ tất cả đều là có ích cho xã hội, đều là những chuyện đúng. biết có bao nhiêu người bởi vì ta tồn tại mà có cuộc sống hạnh phúc, nhưng nếu như mà em bắt ta , chỉ là bắt người nhưng em lại phá hủy hạnh phúc của nhiều người, càng có nhiều người bởi vì mất ta mà mất cuộc sống yên bình vốn có."






      Chương 232: Em lựa chọn trở lại bên cạnh ấy (3)

      Edit: suunyhuynh

      Trong phòng nhất thời lâm vào trầm mặc.

      Ngạo Dạ Phong trả lời, lẳng lặng hút thuốc suy nghĩ.

      "Vốn là chuyện đúng, mà em cảm thấy nếu như em làm sai! Rất mâu thuẫn."

      Nam Cung Thiến quay đầu nhìn Ngạo Dạ Phong, chờ câu trả lời của .

      Hồi lâu, Ngạo Dạ Phong mới khẽ mỉm cười: "Đây chính là nguyên nhân mà hôm nay em quyết định trở lại bên cạnh sao?"

      Nam Cung Thiến phủ nhận, nhàn nhạt gật đầu cái: "Em muốn thấy kết quả."

      "Em muốn trả lời như thế nào?" Ngạo Dạ Phong dập tắt điếu thuốc trong tay, hai chân thon dài bắt chéo nhau, hai tay nhét vào túi, nhàn nhạt nhìn .

      "Em? Em hỏi , đừng có dùng câu hỏi để hỏi." Nam Cung Thiến nhíu mày: "Hay là , vốn cũng biết làm sao."

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: " học luật, nhưng cũng biết chút những cái cơ bản của pháp luật, nếu như theo luật pháp Trung Quốc mà , Ngô Duẫn Kỳ tối thiểu phải bị chung thân hoặc tử hình! Em bắt ta về, dường như đồng nghĩa với việc giết ta rồi."

      Ngạo Dạ Phong rất dễ dàng, nhưng ánh mắt vẫn đặt mặt Nam Cung Thiến, từ trong ánh mắt thấy được khiếp sợ và đau lòng, biết đáp án của vấn đề.

      "Cho nên chỉ có lựa chọn, A: Bắt Ngô Duẫn Kỳ về, nhận trừng phạt, những chuyện ta làm nay tất cả biến mất. B: Trong nhà tù thiếu người như ta cũng bị gì, chỉ cần ngoài xã hội ta làm chuyện xấu, xem như ta bị trừng phạt, như vậy ta vẫn còn có ích đối với xã hội này."

      Trong phòng lại rơi vào trầm mặc, thể nghi ngờ, Ngạo Dạ Phong làm cho vấn đề mà Nam Cung Thiến cho là phức tạp trở nên đơn giản.

      " cho là, nhà giam phải nơi trực tiếp thi hành xử phạt, mà là nơi làm cho người ta ăn năn, bắt ta về tiến hành hối cải, thả ra, làm tiếp chuyện tốt cùng bây giờ hối cải, hơn nữa làm chuyện tốt, giữa hai người có khác biệt rất lớn."

      Nam Cung Thiến hơi cúi đầu nhìn sàn nhà, vẫn trầm mặc, ánh mắt Ngạo Dạ Phong vẫn dừng lại mặt , biết trong lòng Nam Cung Thiến có gút mắc, lý trí và tình cảm đấu tranh lẫn nhau, giờ cần phải làm là có người cho biết, kết quả kỳ vọng là đúng.

      "Làm nhà kinh doanh, bọn theo đuổi ích lợi lớn nhất, nếu như là , để cho ta tiếp tục làm chuyện tốt như bây giờ, ta từng gây tổn thương cho xã hội và làm nhiều người chết trong tay ta, cho ta vào tù, hay tiếp tục ở lại xã hội, những tổn thương kia cách nào xoay chuyển được nữa. Như vậy nếu như thay vì để cho ta ăn ngồi rồi cả đời trong ngục, chi bằng làm chút chuyện tốt đền bù sai lầm trước đây."

      tới chỗ này, Ngạo Dạ Phong ràng thấy cơ thể Nam Cung Thiến khẽ động, từ từ ngẩng đầu nhìn .

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười với : "Em cảm thấy thế nào!"

      mặt Nam Cung Thiến lộ ra nụ cười, cười rất rực rỡ: "Ngạo Dạ Phong, đây là lần đầu tiên em cảm thấy người đàn ông rất tốt."

      "Em có câu trả lời?"

      Nam Cung Thiến khẽ gật đầu: "Em biết nên làm như thế nào rồi !"

      Ngạo Dạ Phong tới trước mặt , đưa tay vò rối tóc : "Nha đầu ngốc, ra trong lòng em có câu trả lời, em cần gì phải có người cho em biết, câu trả lời kia là đúng, hãy làm chuyện em muốn làm ."

      Ngạo Dạ Phong cúi người trước mặt , cùng với bốn mắt nhìn nhau.






      Chương 233: Tôi cho phép tổn thương ấy (1)

      Edit: sunnyhuynh

      Trước kia với tư thế này, Ngạo Dạ Phong hôn , nhưng lần này làm thế, mà rất trịnh trọng với : " bé, lần này là lần thứ hai bỏ qua cho em, có lần sau, nếu như Ngô Duẫn Kỳ biết quý trong em, dùng hết mọi cách từ bên cạnh ta đoạt lại em."

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em cho có cơ hội này đâu!"

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đứng thẳng người: "Vậy bây giờ em có thể cho biết, rốt cuộc em có ta hay ?"

      Nam Cung Thiến nhìn vào mắt Ngạo Dạ Phong, vô cùng kiên định gật đầu: "Em ấy!"

      Ngạo Dạ Phong gật đầu: "Xem ra trực giác của là đúng." duỗi cái eo, thở phào nhõm, cố gắng làm mình gắng giữ tỉnh táo, biết chuyện mà Nam Cung Thiến nhận định thay đổi, cũng có thể nhìn ra, Ngô Duẫn Kỳ đối với rất quan trọng, nếu cũng rối rắm.

      "Nhìn xem rất hào phóng khi thành toàn cho hai người như vậy, cuối cùng chia tay ——" Ngạo Dạ Phong giang hai tay mình ra, trong ánh mắt mang theo chút khổ sở, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, giống như trước kia, hi vọng Nam Cung Thiến chỉ thấy mặt phóng khoáng của mình: "Lấy thân phận là bạn bè!"

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, đứng tại chỗ, Ngạo Dạ Phong đưa tay ôm vào trong ngực, giống lần trước, bên tai : " vẫn còn em, nếu như lần sau gặp lại em, em vẫn chưa ở chung chỗ với Ngô Duẫn Kỳ, nhất định xuống tay lưu tình, có thể lần thứ hai, nhưng tuyệt đối có lần thứ ba."

      Nam Cung Thiến như cũ trầm mặc, gật đầu cái bả vai .

      Lúc Ngạo Dạ Phong ôm lấy Nam Cung Thiến, tính từ biệt đột nhiên cửa phòng khách sạn bị mở ra, Nam Cung Thiến rút người ra quay đầu nhìn về cửa phòng.

      "Sophie!" gọi tiếng.

      Sophie vốn trầm, mặt lên nụ cười lạnh: " ra là hẹn hò với người tình cũ ở nơi này."

      Nam Cung Thiến dừng lại, biết ta hiểu lầm, cuống quít rời khỏi Ngạo Dạ Phong: "Sophie, hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là. . . . . ."

      "Bây giờ tôi muốn nghe giải thích, lập tức cùng tôi." Sophie cau mày, gương mặt vui.

      " là ai?" Sắc mặt Ngạo Dạ Phong cũng trầm xuống.

      "À, ấy là bạn của Ngô Duẫn Kỳ, chúng tôi quen biết, tôi trước còn chuyện của tôi tạm thời đừng với mọi người trong nhà." Nam Cung Thiến xách tuo1 đựng bộ đồ dạ hội lên rồi xoay người theo Sophie.

      Lúc Sophie xoay người liếc nhìn Ngạo Dạ Phong, ánh mắt mang theo hận ý rất giống Ngô Duẫn Kỳ, Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng, quả nhiên là bạn bè của Ngô Duẫn Kỳ ngay cả lúc nhìn cũng giống đến như vậy.

      " là Ngạo Dạ Phong?" Sophie mở miệng hỏi, ban đầu Ngô Duẫn Kỳ từ nước Mĩ trở về thành phố K người muốn tìm chính là người này, Sophie từng nghe Ngô Duẫn Kỳ về chuyện lúc còn bé của mình, chính người đàn ông này lừa ấy, ấy mới bị người lừa bán đến nước Mĩ, nếu như phải người đàn ông này cuộc đời Ngô Duẫn Kỳ như vậy.

      Ngạo Dạ Phong cười lạnh tiếng: "Là tôi!"

      Khóe miệng Sophie khẽ nâng lên ý cười, xoay người rời .

      biết vì sao, nhìn Sophie rời , trong lòng Ngạo Dạ Phong có loại dự cảm chẳng lành.

      Nam Cung Thiến phía sau, đột nhiên Ngạo Dạ Phong nhớ đến gì đó, vỗ ót, hỏng bét quên hỏi số điện thoại rồi.

      Nam Cung Thiến ngồi xe, Sophie ngồi bên người , nhìn vẻ mặt Sophie trầm, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, muốn tạo khí hòa hoãn: " nghĩ tới các người có thể nhanh như vậy tìm được tôi, quả nhiên các người rất lợi hại, tôi còn tưởng. . ."
      Last edited by a moderator: 28/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :