1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 221: Tôi xác định, rồi (4)

      Edit: sunnyhuynh

      Ngay cả lúc Sophie thấy sợi dây chuyền cổ Nam Cung Thiến, cũng nhịn được than thở: "Khi nào mà trở nên hào phóng như vậy, phải luôn là thần giữ của hay sao?"

      Nam Cung Thiến quay đầu nhìn , chỉ thấy khẽ mỉm cười: " tại tôi chỉ muốn trông chừng món đồ." cúi đầu nhìn , gương mặt Nam Cung Thiến đỏ lên, xoay mặt chỗ khác.

      Buổi chiều, Ngô Duẫn Kỳ mang theo Nam Cung Thiến tới tổng công ty.

      Mới vừa xuống xe, Ngô Duẫn Kỳ tiến lên nắm tay Nam Cung Thiến, vẫn còn theo thói quen rụt ra, nhưng thấy Ngô Duẫn Kỳ dừng chút, biết lại muốn làm cái gì, vì vậy ngoan ngoãn mặc cho lôi kéo mình, mặt tươi cười vào công ty.

      Lúc này, nhân viên công ty vừa làm, trong công ty của Ngô Duẫn Kỳ thiếu các loại muốn bám lấy kim cương vương lão ngũ (*) Ngô Duẫn Kỳ này, lại càng ở số ít, có thể làm cho họ cảm thấy kỳ quái chính là bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ có đàn bà, ít nhất, nào với giữ quan hệ thân mật lâu.

      (Kim cương vương lão ngũ: chỉ người đàn ông hội tụ đủ năm tiêu chí:
      1. Đầu tiên là nhiều tiền, có nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
      2. Đẹp trai, tuấn, độc thân.
      3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
      4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
      5. ra những việc quan trọng, cố gắng mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
      Túm lại như bên mình thường là người đàn ông lí tưởng trong mộng của các , “con rể vàng” trong mắt bố mẹ vợ)

      Chính là có số người thích chuyện bao đồng, nên cũng chạy đến tìm chuyện, chỉ tiếc là Ngô Duẫn Kỳ mỗi ngày trừ công việc cũng chính là công việc.

      Thậm chí người trong công ty còn hoài nghi giới tính của Ngô Duẫn Kỳ có vấn đề, nhưng bên cạnh đừng phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng có.

      Người duy nhất thường tiếp xúc với chính là Sophie, nhưng mọi người biết , Ngô Duẫn Kỳ cũng phải thích Sophie, bọn họ chỉ là bạn hợp tác làm ăn.

      Cho nên, khi Ngô Duẫn Kỳ dắt tay Nam Cung Thiến nghênh ngang xuất trong tòa cao ốc công ty, dường như cả tòa cao ốc trong nháy mắt yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người sững sờ tại chỗ, nhìn Ngô Duẫn Kỳ mặt mày hớn hở mang theo nụ cười ngọt ngào, giống như là khoe khoang cũng giống như là tuyên bố dẫn người bên cạnh đến phòng làm việc của mình.

      Yên tĩnh qua , sau lưng vang lên mảnh tiếng kêu sợ hãi, tiếng thào chuyện riêng, tiếng nghị luận, đủ mọi loại đàm tiếu.

      Dù sao, từ sau khi Ngô Duẫn Kỳ dẫn Nam Cung Thiến vào tổng công ty, ánh mắt mọi người chưa từng rời khỏi người Nam Cung Thiến. Tất cả đề tài, toàn bộ cũng tập trung người hai người bọn họ.

      Nhất là, Ngô Duẫn Kỳ cố ý kéo khăn lụa cổ Nam Cung Thiến xuống, để cho tác phẩm tối ngày hôm qua của ra trong mắt của tất cả mọi người.

      Giống như là con dấu, tuyên bố với toàn thế giới, ấy là của tôi đấy.

      Cho đến khi tới phòng làm việc của Ngô Duẫn Kỳ, nghe được cửa phía sau nhàng đóng lại, tất cả trở nên yên tĩnh, tất cả ánh mắt, tất cả nghị luận cũng bị nhốt ở ngoài cửa, Nam Cung Thiến mới thở phào cái, cảm giác mấy phút đồng hồ Dienndnle này giống như là thế kỷ.

      Cái cảm giác bị người khác dùng ánh mắt nhìn chăm chú vào người, phải là người có thể dễ dàng xem và cam chịu.

      "Ngô Duẫn Kỳ, cố ý!" Nam Cung Thiến có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ ngồi nhàn nhã ghế sofa.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, mặt vẫn tràn đầy hưng phấn: "Ừ!"

      lại trực tiếp trả lời, ngược lại khiến Nam Cung Thiến có chút cứng họng.

      "Đây là chỗ làm việc hằng ngày, trừ ở nhà, đây chính là chỗ tôi sống nhiều nhất. Mới vừa rồi lúc tiến vào, em thấy tất cả mọi người trong công ty đều nghe theo lệnh của ." Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy, kéo Nam Cung Thiến qua, mang đến bên cửa sổ sát đất phòng làm việc.

      Chương 222: Tôi xác định, rồi (5)

      Edit: sunnyhuynh

      "Nơi này là tầng cao nhất của cao ốc, ở chỗ này có thể thấy được mặt trời mọc, tuy thể nhìn thấy đường chân trời, nhưng em có thể nhìn thấy nóc của tòa cao ốc phía trước rất đẹp phải !" Ngô Duẫn Kỳ chỉ vào tòa cao ốc đối diện .

      đứng ở phía sau , cằm đặt lên vai , đôi tay nhàng đặt ở bên eo của , mặt mỉm cười nhìn về phía trước: "Đứng ở chỗ này, vào lúc mặt trời lên có thể thấy bầu trời mây quang đãng, bầu trời màu xanh dương rất đẹp!"

      Ngô Duẫn Kỳ nhắm mắt lại, nhớ lại từng thấy màn kia.

      "Hôm nay có, hôm nào để cho d,0dylq.d em nhìn thấy. thường đứng ở chỗ này suy nghĩ số chuyện, nghĩ chuyện công việc, chuyện trong cuộc sống, quá khứ, tại, tương lai! Chẳng qua đều là chuyện quá khứ rồi, tại mong muốn nhất là —— em!"

      Nam Cung Thiến nghe dịu dàng bên tai, cảm nhận được nhiệt độ từ lồng ngực truyền đến, dịu dàng lặng yên tiếng động chiếm đoạt trái tim .

      ôm vào lòng, đứng lẳng lặng ở chỗ này, hưởng thụ gian hai người .

      Buổi chiều đó, Ngô Duẫn Kỳ làm gì cả, ngoại trừ ở trong phòng làm việc kể cho Nam Cung Thiến nghe chuyện của , hay dẫn theo ‘khoe khoang’ khắp nơi. So với ra ngoài, Nam Cung Thiến vẫn thích an tĩnh ở trong phòng làm việc.

      "Vị này có phải là người của tổng giám đốc ? Rất xinh đẹp."

      "Có phải sắp kết hôn rồi ? Lúc nào có thể ăn bánh kẹo cưới?"

      "Tổng giám đốc, kết hôn có nghỉ ?"

      " nghĩ cũng được, thêm tiền thưởng được ?"

      "Bọn họ nhìn đằm thắm ."

      " ấy hạnh phúc!"

      ". . . . . ."

      Đối mặt vời tất cả cả vấn đề, Ngô Duẫn Kỳ chỉ cười nhạt tiếng, nghĩ có số việc cần ra, làm được mới có sức thuyết phục.

      Từ sau ngày đó, Ngô Duẫn Kỳ nắm tay Nam Cung Thiến dường như trở thành thói quen, có lúc, do tự chủ muốn nắm lấy bàn tay , rất nhiều khi luôn bị lặng lẽ né tránh, mà cũng chỉ cười nhạt tiếng, có ép buộc.

      Nhưng chỉ cần mỗi lần bị tóm được cơ hội bắt được liền tuyệt đối dễ dàng buông tay.

      Gần đây Ngô Duẫn Kỳ xem nhiều nhất, phải là văn kiện trong công ty mà là quyển sách dạy nấu ăn. Mỗi lần sau buổi cơm tối, Ngô Duẫn Kỳ luôn ru rú sô pha, tập trung tinh thần xem, có lúc còn chủ động chạy đến phòng bếp tìm đầu bếp hỏi mấy vấn đề.

      Nam Cung Thiến mấy lần muốn mở miệng hỏi thăm, lúc nào có hứng thú đối với thức ăn, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, chỉ là lẳng lặng đứng bên nhìn .

      Từ sau cái ngày giao ước, Ngô Duẫn Kỳ giống như thay đổi thành người khác, mỗi ngày đều mang dáng vẻ bận rộn, nhưng vào mỗi buổi chiều nào luôn là thể hiểu rốt cuộc làm gì, làm tất cả mọi chuyện đều phải là rất , đến nỗi đáng nhắc tới.

      Nam Cung Thiến đoán được, cũng đoán, chờ, chờ kết quả sau ba tháng.

      vốn cho là Ngô Duẫn Kỳ làm chút chuyện, thuyết phục mình, hoặc là thay đổi ý nghĩ của mình, nhưng dường như cái gì cũng làm.

      Mua dây chuyền? Cùng nhau ăn cơm? Điên cuồng mua sắm?

      Nếu như Ngô Duẫn Kỳ cho là những vật chất dyannày có thể thuyết phục ..., vậy quá ngây thơ rồi!

      Mua quần áo, Nam Cung Thiến vốn có mặc qua, sợi dây chuyền hai trăm vạn kia chỉ có đeo ngày đó, sau bị ném vào trong hộp, nhìn cái. Cơm ngược lại ăn ít, dạo phố, xem phim lại càng thường như cơm bữa.
      Last edited: 30/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 223: Tôi xác định, rồi (6)

      Edit: sunnyhuynh

      cảm thấy rất kỳ quái, sao Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên nhàn nhã vậy!

      Rốt cuộc có ngày, vấn đề trong đó có đáp án!

      Lúc Nam Cung Thiến còn làm ổ trong chăn ngủ, cảm giác mát mát truyền đến, biết Ngô Duẫn Kỳ lại tới gọi dậy, Nam Cung Thiến xoa ánh mắt mông lung, lật người lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ hỏi: "Mấy giờ rồi?"

      "Bảy giờ rưỡi, dậy ăn sáng nào, hôm nay dẫn em đến chỗ." Ngô Duẫn Kỳ hôn lên bờ môi , dịu dàng .

      Nam Cung Thiến ừ tiếng, gật đầu cái, vặn eo bẻ cổ chuẩn bị rời giường, trải qua nhiều ngày như vậy, Nam Cung Thiến biết, nếu như mình mà còn ngủ nướng nữa nhất định bị trừng phạt, mặc dù vô cùng tình nguyện, nhưng vẫn chậm chạp bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt!

      Đợi đến khi tới trước bàn ăn, nhìn bàn bữa ăn sáng, nhất thời sửng sốt: " đổi đầu bếp rồi sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng: " có, hôm nay đầu bếp của chúng ta xin nghỉ."

      Nam Cung Thiến càng thêm nghi ngờ: "Vậy những món này ai làm?"

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "!"

      Nam Cung Thiến ngây người mấy giây, đợi nhìn nụ cười mặt Ngô Duẫn Kỳ, xác định dối, cười khẽ: " làm —— có thể ăn sao?"

      Lần này đổi lại Ngô Duẫn Kỳ sửng sốt, sau đó cười: "Em nếm thử xem, mất rất lâu mới có thể làm được đấy. Có thể nếm được món ăn làm, em là người đầu tiên đấy!"

      Nam Cung Thiến gật đầu cái, làm bộ nghiêm trang ngồi xuống, bộ dạng giống như nhà bình luận ẩm thực chuẩn bị tốt việc bình luận đối với bàn thức ăn trước mắt.

      nhàng, cẩn thận nếm thử miếng, sắc mặt đột nhiên trầm tĩnh xuống, nhấp nháp hương vị quen thuộc trong miệng cho đến khi hoàn toàn biến mất, lại ăn miệng lớn. Cuối cùng, giật mình quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, thấy nụ cươi gương mặt giống như là đứa bé, làm chuyện khiến cho bề tưởng được, chờ bề tán dương.

      Rất có hương vị Trung Quốc, món ăn gia đình rất đơn giản, mùi vị rất quen thuộc, rất giống với món xào mẹ làm ở nhà.

      Nam Cung Thiến kiềm hãm được bật cười, nụ cười lòng.

      Thậm chí lúc này, ánh mắt của trở nên ẩm ướt: " —— những ngày qua vẫn xem sách dạy nấu ăn, chỉ vì cho làm bữa cơm sáng cho tôi sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ từ chối cho ý kiến gật đầu cái: "Như thế nào? Vẫn chưa cho ra đánh giá."

      Nam Cung Thiến cười, biết nên gì, lúc này chán ghét cảm giác khó , tìm ra lời ca ngợi, vị tổng giám đốc Ngô Duẫn Kỳ này có thể xuống phòng bếp, có thể làm ra bàn thức ăn như vậy xác thực làm kinh hãi.

      Có thể làm ra mùi vị như vậy chắc tốn ít công phu.

      lúc Nam Cung Thiến tìm kiếm từ ngữ ca ngợi đột nhiên thấy tay thon dài của Ngô Duẫn Kỳ ra dấu OK, hơi ngẩn ra, trong đầu tưởng tượng ra vụng về như thế nào khi sử dụng dao, mặc tạp dề ở trong phòng bếp vì mình chuẩn bị bữa ăn sáng này.

      Rất muốn hỏi chút có đau hay , rất muốn hỏi chút . . . . . .

      Nhưng cuối cùng gì, chỉ là giơ ngón tay cái lên với .

      Ngô Duẫn Kỳ cười vui vẻ, tới trước mặt , từ phía sau lưng ôm lấy cổ của , ở bên tai của khe khẽ hôn cái: "Nếu như em thích, mỗi ngày đều làm cho em ăn."

      Nam Cung Thiến cúi đầu, gì, nhưng mà mặt lại lộ ra nụ cười khó có thể dùng ngôn ngữ diễn tả.

      Nam Cung Thiến vốn định dùng hành động thực tế của mình bày tỏ Ngô Duẫn Kỳ làm ăn rất ngon, nhưng thức ăn bàn quá nhiều rồi, cố nhét vào căng cả bụng nhưng xem ra ăn nổi nữa, cuối cùng chịu thua.
      Last edited: 30/12/15

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 224: Tôi xác định, rồi (7)

      Edit: sunnyhuynh

      Nhìn bộ dáng Nam Cung Thiến ăn no, Ngô Duẫn Kỳ cười ra tiếng ở bên cạnh, bộ dáng của là rất đáng , nhìn thế nào cũng cảm thấy chán ghét.

      Sau khi dùng điểm tâm sáng xong, Ngô Duẫn Kỳ tự Dienndnle mình lái xe chở Nam Cung Thiến ra ngoài.

      đường Nam Cung Thiến hỏi mấy lần muốn đâu nhưng Ngô Duẫn Kỳ chỉ cho đến nơi biết chứ ra đáp án.

      Sau khi đến Nam Cung Thiến mới nhìn , nơi này là nhi viện, Nam Cung Thiến dừng lại, biết Ngô Duẫn Kỳ là nhi, đoán, Ngô Duẫn Kỳ nhất định là muốn cho bản thân biết đến quá khứ của , nghĩ muốn kể khổ ở đây?

      theo Ngô Duẫn Kỳ vào, dường như đối với nơi này rất quen thuộc, cần hỏi người khác trực tiếp đến nơi bọn trẻ ở.

      Lúc bọn thấy Ngô Duẫn Kỳ, có mấyđứa lớn tuổi hơn chút chơi đùa cũng chạy về phía , thậm chí nhào tới người Ngô Duẫn Kỳ.

      Bởi vì bọn phía sau nhiều quá ‘hung mãnh’ đến độ làm Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp té nhào bãi cỏ, cả đám trẻ ngã trái ngã phải, mặt tất cả đều mang theo nụ cười ngây thơ, mặc dù nơi này là nhi viện nhưng từ người những đứa trẻ này có thể thấy niềm hạnh phúc và vui vẻ.

      Đây là chuyện rất hiếm thấy.

      Bởi vì đây là nước Mĩ, cho nên viện trưởng da.nlze.qu;ydo/nn của nhi viện này là vị nữ tu sĩ, bà nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ cũng cười tới.

      Nhưng khi thấy Nam Cung Thiến đứng bên cạnh hơi sững sờ, sau đó về phía .

      Nam Cung Thiến rất kinh ngạc, vị nữ tu sĩ này tiếng Trung rất giỏi, họ chuyện với nhau chút trở ngại nào cả.

      " là người của Ngô tiên sinh sao?"

      Câu hỏi đầu tiên của viện trưởng khiến Nam Cung Thiến hơi sững sờ: ", phải, chúng tôi là —— bạn bè!" Nam Cung Thiến suy nghĩ rất nhiều quan hệ, quả nhiên bạn bè tương đối hợp lý chút.

      là bạn bè làm viện trưởng ngược lại có chút kinh ngạc, lần nữa quan sát phen Nam Cung Thiến sau đó bà khẽ mỉm cười: " mừng khi có thể đến nơi này."

      Nam Cung Thiến và viện trưởng hàn huyên mấy câu, lúc sau vài nữ tu sĩ khác đến kéo đám trẻ ra, mà lúc bọn họ , mang toàn bộ quà trong tay và Ngô Duẫn Kỳ mang tới, có số đứa còn có chút nỡ, cho đến khi Ngô Duẫn Kỳ đồng ý với bọn chúng, lát nữa đến thăm bọn chúng bọn chúng mới rời .

      "Ngô tiên sinh, tới." Viện trưởng hiển nhiên rất khách khí với Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười với bà: "Tôi đến thăm bọn trẻ, thuận tiện xem nơi này còn cần thêm gì nữa ."

      "Nơi này rất tốt, gần đây có thêm mấy đứa trẻ nữa." Viện trưởng xong, Ngô Duẫn Kỳ cùng bà sóng vai , bàn về chuyện nhi viện, Nam Cung Thiến nhàm chán theo phía sau bọn họ, vừa nghe vừa nhìn hoàn cảnh xung quanh.

      biết từ lúc nào, Ngô Duẫn Kỳ dyan và viện trưởng chuyện kết thúc, đợi đến khi phản ứng kịp Ngô Duẫn Kỳ đứng ở trước mặt , cười nhìn .

      " xong rồi hả ?" sửng sốt hỏi.

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cái: "Em cảm thấy nơi này như thế nào? Có ý kiến gì, hoặc là ý tưởng gì có thể cho biết!"

      Nam Cung Thiến sửng sốt lần nữa cười : " cho biết sao, cũng phải là viện trưởng nơi này, hơn nữa tôi thấy nơi này rất tốt, tôi vẫn cho là những đứa trẻ trong nhi viện rất độc, thích chuyện, thích tiếp xúc với người khác, nhưng mà hôm nay xem ra chúng cũng rất thích , nhất định là tặng ít quà hối lộ lòng người rồi đây."

      Nam Cung Thiến cố ý trêu chọc, nghiêng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ
      Last edited: 30/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 225: Tôi xác định, rồi (8-)

      Edit: sunny huynh

      Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ hơi nghiêm lại: " cần dùng tiền bạc hối lộ bất luận kẻ nào, chưa bao giờ cho là tiền bạc là dùng để hối lộ người. Nhưng có thể thu mua lòng người, quả có rất nhiều lúc phải dựa vào tiền bạc."

      "Đây là tự mâu thuẫn! Còn phải như vậy sao." Nam Cung Thiến nhún vai.

      Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng: " ề tài này nữa cho chút ý kiến ."

      " phải là viện trưởng, cho ý kiến gì chứ!"

      Ngô Duẫn Kỳ lui về phía sau hai bước, đứng trước mặt Nam Cung Thiến, giống như muốn báo cáo, rất trịnh trọng với : "Nơi này là nhi viện lớn nhất nước Mĩ, bọn ở nơi này đến từ các nơi thế giới, Trung quốc cũng có, đại đa số bọn chúng là bị cha mẹ vứt bỏ, hoặc là lưu lạc nơi đầu đường có nhà để về. Như vậy, nhi viện chỉ nhà, bây giờ có kế hoạch xây dựng nhà thứ tư, muốn tất cả các nơi thế giới tất cũng thành lập nhi viện như vậy để cho những đứa trẻ có nhà để về có mái nhà!"

      Nam Cung Thiến khẽ hé miệng, kinh ngạc nhìn Ngô Duẫn Kỳ, lâu mới lấy lại tinh thần: " , nơi này là do mở?"

      Ngô Duẫn Kỳ rất khẳng định gật đầu cái: "Tương lai có rất nhiều, em tin ? có thể tên của tất cả đứa trẻ ở đây, bọn chúng phải vì tặng quà mới có thể thích , có rất nhiều đứa vì nguyện ý nghe bọn chúng , nguyện ý làm người nhà của bọn chúng, nguyện ý cùng bọn chúng làm bạn bè,….. chưa bao giờ cho là dùng tiền có thể làm được tất cả mọi chuyện, nhưng có tiền, tất cả chỉ là suông."

      Ngô Duẫn Kỳ tới bên cạnh Nam Cung Thiến, ôm chầm bả vai của : "Biết vì sao vừa rồi viện trưởng lại bắt đầu em là người của ?"

      Nam Cung Thiến dừng chút, lắc đầu.

      "Bởi vì chưa từng mang ai đến nơi này, trừ viện trưởng và số ít người nước ngoài trong công ty, có ai biết mới là viện trưởng của nhi viện này."

      "Tại sao lại dẫn tôi tới nơi này?"

      "Bởi vì rồi, muốn cho em biết tất cả về , muốn để cho em biết làm gì, muốn làm cái gì." Ngô Duẫn Kỳ xong, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt, nhịn được hôn xuống bờ môi .

      Lần này là nụ hôn sâu, né tránh, mặc cho thăm dò vào trong miệng của , đòi lấy tất cả của .

      Ngô Duẫn Kỳ lo lắng Nam Cung Thiến tin, còn tự mình dẫn đến phòng làm việc của viện trưởng, đưa ra tài liệu xây dựng nhi viện, những thứ đó đều là tự mình Ngô Duẫn Kỳ làm, kể lại rất nhiều chuyện thành lập nhi viện này, còn có bản kế hoạch mới nhất cho việc xây dựng nhi viện thứ tư.

      Nhìn Ngô Duẫn Kỳ về việc làm bây giờ của , và kế hoạch tương lai của .

      có lúc, Nam Cung Thiến muốn từ bỏ quyết định của mình.

      Từ sau khi đó, Ngô Duẫn Kỳ vẫn mang theo Nam Cung Thiến làm rất nhiều chuyện, nhưng đúng như trước đó Nam Cung Thiến cảm nhận được chuyện cũng rất vụn vặt, thậm chí nhớ cũng làm cái gì, nhưng mỗi ngày đều bận rộn.

      Rất nhàng, rất nhạt nhẽo, nhưng đây là cuộc sống .

      . . . . . . . . . . .

      Hôm nay, Ngô Duẫn Kỳ nhận được thư mời, là về việc công ty .

      vốn muốn , nhưng Sophie cho biết đây là buổi tiệc rất quan trọng, có rất nhiều nhà thương nghiệp từ các nơi thế giới đến dự, nếu như trong bữa tiệc này có thể tìm được đối tác có giá trị để hợp tác trong tương lai, đối với phát triển của công ty rất có lợi.

      Dưới khuyên nhủ của Sophie, Ngô Duẫn Kỳ mới quyết định tham gia bữa tiệc này, vừa đúng lúc có thể mang theo Nam Cung Thiến cùng .
      Last edited by a moderator: 4/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 226: Tôi xác định, rồi (9)

      Edit: sunnyhuynh

      Nam Cung Thiến muốn , nơi đó thích hợp với , hơn nữa vốn hiểu chuyện làm ăn thương trường nên cũng như .

      Nhưng Ngô Duẫn Kỳ lại kiên trì bảo , đây là cơ hôi tốt để hiểu thêm về , vừa đúng lúc có thể để cho biết, ngày thường giao thiệp với những hạng người gì.

      Dưới đeo bám dai dẳng của Ngô Duẫn Kỳ, rốt cuộc Nam Cung Thiến gật đầu.

      Nhưng cầu: "Đồ mặc dự tiệc phải do tự quyết định!"

      Ngô Duẫn Kỳ chỉ cần gật đầu đồng ý cái gì cũng đồng ý với , đương nhiên chút cầu này thành vấn đề.

      Nhưng lúc Nam Cung Thiến chuẩn bị ra cửa, phát quần áo mình bị người khác giở trò, có vẻ như là phải cố ý làm hư.

      Nam Cung Thiến nghĩ tức giận cũng được gì, ngoài mặt phải cố ý, nhưng thực tế, đây ràng là tính toán trước rồi, nhìn cười hì hì lấy ra bộ đồ dạ hội do chuẩn bị từ trước, Nam Cung Thiến chỉ có thể tức giận mắt trợn trắng, chỉ cần là chuyện Ngô Duẫn Kỳ quyết định làm ta tuyệt đối cho phép người khác thay đổi.

      Vì về sau để giảm bớt phiền toái, Nam Cung Thiến tốt nhất tất cả đều nghe theo , nếu bằng phiền toái ngừng mà kết quả vẫn thay đổi.

      Dáng người Nam Cung Thiến cao lắm, vóc dáng cũng rất thon thả, mặc bộ đồ dạ hội theo kiểu Trung Quốc vào tôn lên khí chất phương Đông Phương của , lại thêm Sophie đặc biệt trang điểm cho , làm cho càng nhìn càng giống như phụ nữ, có thể , Nam Cung Thiến ăn mặc, đúng là người phụ nữ xinh đẹp mê hoặc.

      Nam Cung Thiến đứng trước gương, chưa từng thấy qua mình xinh đẹp đến như vậy.

      Mà sợi dây chuyền kim cương bị vứt ở xó nào đó được Ngô Duẫn Kỳ tìm ra, nhàng đeo vào cổ.

      Nhìn trong gương, Ngô Duẫn Kỳ thơm lên má : "Em xinh đẹp!"

      Nam Cung Thiến đỏ mặt, xoay người thèm nhìn nữa.

      biết từ lúc nào, Ngô Duẫn Kỳ trở thành tiêu điểm của bữa tiệc, thành nhân vật đứng đầu, mà những người vây bên người da.nlze.qu;ydo/n đều là những thương nhân từ các nơi thế giới, những người đó có gia thế hiển hách, tuy nhiên cũng dùng ánh mắt kính trọng của mình nhìn Ngô Duẫn Kỳ.

      thiên tài, thiên tài về kinh doanh, đây là lời nghe được nhiều nhất.

      biết Ngô Duẫn Kỳ làm như thế nào mà có được như vậy, nhưng tin, có được thành quả như hôm nay nhất định dễ dàng.

      Nhìn cười xã giao với mọi người, ánh mắt lại thỉnh thoảng nhìn về phía , mỗi lần cùng bốn mắt nhìn nhau, Nam Cung Thiến luôn khẽ mỉm cười với , bảo cứ lo chuyện của mình, sao cả.

      Nam Cung Thiến bưng ly rượu đỏ, tới góc ít người, tìm chỗ ngồi ngồi xuống.

      Dạ tiệc được tổ chức ở nơi rất tốt, ở lầu cao nhất của tòa nhà cao ốc, nơi này tất cả mọi thứ cái gì cần có đều có.

      Nam Cung Thiến người ngồi hìn ánh đèn thành phố phía dưới, suy nghĩ khỏi trở lại trước kia, lần đầu tiên gặp gỡ Ngô Duẫn Kỳ.

      "Nam Cung Thiến?"

      giọng quen thuộc, cắt đứt suy nghĩ của Nam Cung Thiến, vẫn còn nghĩ đến giọng này của ai gương mặt tuấn tú quen thuộc của Ngạo Dạ Phong đột nhiên xuất trong tầm mắt của .

      Nam Cung Thiến biết hình dung tâm trạng của mình như thế nào, vào lúc này, ở chỗ này thấy Ngạo Dạ Phong.

      Chỉ là là thẳng tắp nhìn lúc sau mới phục hồi tinh thần lại.

      "Ngạo Dạ Phong? Sao lại ở chỗ này?"

      Ngạo Dạ Phong còn tưởng rằng mình nhìn lầm, bởi vì chưa từng thấy Nam Cung Thiến ăm mặc như thế này hơn nữa còn trang điểm.
      Last edited by a moderator: 4/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :