1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 216: dịu dàng của cạm bẫy (7)

      Edit: sunny huynh

      Buổi sáng ngày thứ ba như theo giao ước, Nam Cung Thiến còn núp ở trong chăn ngủ, cả ngày có việc gì, trừ ngủ rồi ăn cơm, có diendyanchuyện gì khác làm. Duy nhất có thể để cho cảm thấy có thể làm, chính là nghiên cứu địa hình nơi này, nghĩ tới làm sao để chạy thoát khỏi người Ngô Duẫn Kỳ.

      Nhưng thời gian ba tháng giao ước giữa , muốn chờ mình chạy trốn sau đó bị Ngô Duẫn Kỳ mình tuân thủ cam kết.

      Chỉ là rất muốn biết ba tháng sau, Ngô Duẫn Kỳ có thực lời hứa của ta hay .

      ra , ai thắng ai thua, hoàn toàn nằm trong tay Nam Cung Thiến, thắng thua cũng do quyết định.

      Có lúc, Nam Cung Thiến suy nghĩ, Ngô Duẫn Kỳ có phải cố ý làm như vậy hay !

      "Rời giường, con mèo lười!" Ngô Duẫn Kỳcười vào phòng, kéo màn cửa sổ ra, Nam Cung Thiến bị ánh mặt trời rọi vào nhíu mày, đầu lập tức rúc vào trong chăn, muốn ra ngoài.

      "Mặt trời cũng lên cao rồi." Ngô Duẫn Kỳ lên phía trước, kéo chăn người Nam Cung Thiến ra.

      Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, Nam Cung Thiến cuống quít đoạt lại chăn từ trong tay của : "Còn sớm mà, để cho tôi ngủ tiếp lát, muốn làm gì làm !"

      "Hôm nay có chuyện phải làm, phải dậy sớm chút, mỗi ngày em chỉ biết ngủ rồi ăn như vậy biến thành heo đấy." Ngô Duẫn Kỳ kéo bàn tay của Nam Cung Thiến trong chăn, đây là lần đầu tiên phát gọi Nam Cung Thiến rời giường khó đến như vậy.

      Lúc trước cũng luôn là so sánh với trước kia, nhưng do phải công ty, cho nên cũng thể chờ Nam Cung Thiến rời giường rồi mới , hơn nữa luôn là hi vọng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn chút.

      "Vậy hãy để cho tôi biến thành heo ! Tôi muốn vậy đó." Nam Cung Thiến mơ mơ màng màng , đồng hồ sinh học của sớm bị Ngô Duẫn Kỳ làm hư rồi, nhất là vào mùa đông, sáng sớm chuyện muốn làm nhất chính là rời giường.

      Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ cười, sau đó vén chăn lên, bản thân mình chui vào, người Ngô Duẫn Kỳ mang theo hơi lạnh lẽo, khiến thân thể Nam Cung Thiến co rút thành cục, muốn mắng bàn tay Ngô Duẫn Kỳ mò đến bên eo của .

      Nam Cung Thiến quát to tiếng, cũng hút ngụm khí lạnh, tay của mát.

      "Cút ngay!" Nam Cung Thiến quát tiếng, cước đá Ngô Duẫn Kỳ xuống giường, chăn phủ lên cả người, tuyệt cho Ngô Duẫn Kỳ có cơ hội ra tay, bởi vì tối ngày hôm qua Ngô Duẫn Kỳ thú tính bộc phát, làm cả buổi tối, lúc này trong chăn mảnh vải che thân, giờ đôi tay lạnh như băng chộp tới, cuồng bạo mới là lạ.

      Ngô Duẫn Kỳ ngồi dậy từ dưới đất, nhìn Nam Cung Thiến co rút thành cục ở giường, giống như con sói nhìn chằm chằm miếng thịt, tưởng tượng phía dưới chăn là cục thịt mềm mại.

      Có lúc, Nam Cung Thiến hoài nghi, Ngô Duẫn Kỳ có phải là cái máy , người mệt nhất là mới đúng chứ, chính là dù cho buổi tối giày vò đến rất trễ, sáng ngày hôm sau vẫn có tinh thần dồi dào, tinh thần gấp trăm lần rời giường.

      Ngô Duẫn Kỳ bò lên giường, tiến tới đầu của Nam Cung Thiến đầu: "Con mèo lười, em phải rời giường tolet sao?"

      "Cút!" Nam Cung Thiến quát tiếng, chuẩn bị tiếp tục ngủ.

      ngờ Ngô Duẫn Kỳ lại huýt gió bên tai : "Con mèo lười mau rời giường tolet nào!"

      Nam Cung Thiến chịu đựng được nữa, cái đầu lộ ra khỏi chăn, trợn mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ cái: "Tôi đầu hàng! ra ngoài tôi muốn tolet."

      Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng, đưa tay sờ đầu của , xoay người ra ngoài: " chờ em ngoài phòng ăn, nhanh lên chút, nếu trễ đấy."

      Nam Cung Thiến cau mày, sau khi nnghe được tiếng đóng cửa, mới bất đắc dĩ bò dậy từ giường, khoác thêm áo ngủ vui vẻ chạy vào tolet.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 217: dịu dàng của cạm bẫy (8-)

      Edit: sunnyhuynh

      Hai mươi phút sau, Nam Cung Thiến ngáp từ lầu xuống, cổ của vẫn đầy dấu hôn của Ngô Duẫn Kỳ, nhưng lần này dùng khăn quàng cổ che , cứ như vậy nghênh ngang từ lầu xuống.

      Đặt mông xuống ngồi trước bàn ăn, nhìn Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp cúi đầu ăn cơm.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Bắt đầu từ hôm nay em phải theo đến công ty, chỗ nào em theo chỗ đó."

      "Tại sao?" Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn .

      "Bởi vì muốn cho em nhìn cho rốt cuộc là người như thế nào. Cuộc sống của , công việc của , mọi người bên cạnh !" Ngô Duẫn Kỳ cách khẳng định.

      Nam Cung Thiến dừng chút, gì nữa, nhớ lại giao ước mấy ngày trước, sau đó tiếp tục ăn cơm.

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn quần áo người Nam Cung Thiến: "Buổi sáng ghé cửa hàng trước, mua cho em mấy bộ quần áo, lát Sophie đến cùng với chúng ta, ánh mắt của ấy tệ, nhất định chọn trúng bộ em thích."

      Nam Cung Thiến nhíu mày: "Tự tôi chọn, cần người khác. Hơn nữa, tôi cảm thấy quần áo của tôi rất tốt, cần thiết mua nữa."

      Nam Cung Thiến cho là như thế, thích những bộ quần áo quá mắc, quá chói mắt, những bộ quần áo như vậy khi mặc ở người ngược lại cảm thấy rất được tự nhiên.

      "Luôn mặc mấy bộ này hoài em thấy chán sao?" Ngô Duẫn Kỳ vẫn nhìn .

      Nam Cung Thiến chợt nhíu mày, nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Có phải thấy chán ? Mấy bộ quần áo của tôi, mặc cả đời cũng mặc chán, trong bộ đội, quân phục mặc cả bốn mùa xuân hạ thu đông, tôi thấy chán."

      Nhìn dáng vẻ cố chấp của Nam Cung Thiến, ánh mắt khẽ quét qua vết hôn ở cổ , khẽ mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

      Nam Cung Thiến cho ánh mắt xem thường, hai người chuyện nữa.

      Điểm tâm còn chưa ăn xong, Nam Cung Thiến quay đầu lại thấy Sophie từ bên ngoài vào, nhất thời sửng sốt, đứng dậy chuẩn bị lên lầu lấy khăn quàng cổ, ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ sao, nhưng muốn để cho Sophie nhìn thấy dấu hôn người mình.

      Vậy mà, thân hình mới vừa đứng lên bị Ngô Duẫn Kỳ bắt được cổ tay, cứng rắn kéo về chỗ ngồi: "Em cũng biết xấu hổ sao? giống phong cách của em, Sophie phải là người ngoài, sao."

      "Ai tôi xấu hổ, tôi ăn no, muốn lên thay đồ được sao?"

      " cần thay, thấy mặc bộ này rất đẹp!" Ngô Duẫn Kỳ cười nhưng vẫn buông tay.

      Sophie tới nhìn bộ dáng hai người, sửng sốt chút, Nam Cung Thiến thấy thoát được, dứt khoát tránh, nhìn Sophie khẽ mỉm cười: "Chào buổi sáng Sophie!"

      "Chào buổi sáng, Thiến Thiến!" Sophie khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt qua cánh tay Ngô Duẫn Kỳ nắm cổ tay Nam Cung Thiến, sau đó dừng chỗ dấu hôn cổ Nam Cung Thiến.

      Ngô Duẫn Kỳ giống như là cố ý muốn để cho Sophie thấy điểm này.

      "Sophie, lát cửa hàng làm phiền nhé."

      Sophie cười tiếng, nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ: "Dĩ nhiên, thành vấn đề!"

      Cho đến lúc này, Ngô Duẫn Kỳ mới thả tay Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến liếc cái: "Tôi lên lầu thay quần áo, lập tức xong ngay!" Ngay sau đó xoay người lên lầu.

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu cười cười với Sophie: "Có phải giống con nít hay , vẫn còn xấu hổ như vậy."

      Nụ cười mặt Sophie từ từ phai , nhìn Ngô Duẫn Kỳ: " nghiêm túc sao?"

      "Em cảm thấy nghiêm túc sao?" Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục ăn cơm, nhìn Sophie.

      "Tôi cho là thích bất luận kẻ nào. Phụ nữ bên cạnh ít, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua đối với người nào như vậy." Sophie nhàn nhạt nhìn , giọng có chút trầm thấp, mang theo ghen tức.
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 218: Tôi xác định, rồi(1)

      Edit: sunnyhuynh

      Ngô Duẫn Kỳ thả dao nĩa trong tay ra, ngẩng đầu nhìn Sophie: "Tôi từng cũng như , cho là mình bất kỳ ai, khi đó tôi cho là mình vốn xứng để cho người ta , nhưng cho đến khi gặp được mới hiểu , có qu.y don số thứ mình cho rằng có, cũng tới bên cạnh mình, ví dụ như —— ấy!"

      Hai tay Ngô Duẫn Kỳ chống cằm, gương mặt dịu dàng: " xem, có phải là tôi ấy rồi ?"

      Sophie nhìn thái độ của , khẽ mỉm cười: "Tôi xác định, rồi!"

      Nghe được lời Sophie , Ngô Duẫn Kỳ cười càng thêm vui vẻ, ngây thơ như đứa bé, trong cặp mắt từng tịch, trống rỗng lên dịu dàng, ấm áp. Nhìn đến bộ dạng này của , trong lòng Sophie xẹt qua chút đau, chỉ là có thêm chút trấn an, bởi vì vẫn cho rằng, Ngô Duẫn Kỳ chắc là , biết người.

      thế giới này, duy nhất có thể thay đổi người, chỉ có tình .

      Chỉ là, tình con dao 2 lưỡi, nó có thể khiến cho người ta hạnh phúc vô cùng, nhưng cũng có thể làm người ta bị thương khắp người.

      Ngô Duẫn Kỳ , thế nhưng nếmđược cảm giác hạnh phúc “được ” , hay bởi vì mà vết thương chồng chất, vậy phải xem người quyết định rồi.

      Chỉ mong phải là người phía sau!

      Nam Cung Thiến từ lầu xuống, còn quàng thêm cái khăn quàng cổ, lần trước Sophie biết tại sao phải làm như vậy, cho là là bị cảm, thế nhưng lần này hiểu, gì, chỉ là cầm túi của mình lên rồi đứng dậy ra ngoài: " thôi!"

      Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy, cười : "Có cần mang theo mấy người giúp đỡ ?"

      Sophie cười tiếng xoay người nhìn : "Nếu như cho là mình có thể xách được cần! À, quên mất, nhớ mang đủ tiền, mang theo chân, mang theo kiên nhẫn." Sophie tới ôm chầm lấy Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Tôi khiến thấy , người phụ nữ chân chính đổ máu tới cùng là cái dạng gì."

      Nam Cung Thiến nhíu mày, phải là mua quần áo thôi sao? Tại sao lại có cảm giác giống như là lên chiến trường?

      vào trung tâm mua sắm, Nam Cung Thiến bay thẳng đến cửa hiệu thời trang, tính giải quyết vấn đề ngay tại chỗ này, sau đó , ai biết vừa mới bước ra bước bị Sophie kéo ngược trở lại.

      " bé, đồ tốt hơn vẫn còn ở bên trong, tin tưởng ánh mắt tôi!"

      Sophie lôi kéo nghênh ngang vào cửa hiệu, Ngô Duẫn Kỳ theo phía sau các , đốt điếu thuốc, cười nhìn hai người bọn họ từ cửa hiệu này sang cửa hiệu khác.

      Quả , Sophie chính là người cuồng mua sắm, chẳng những phẩm vị bất phàm, ánh mắt sắc bén, hơn nữa chút nào tiếc tiền, khụ, dĩ nhiên lần này đổ máu vốn cần tiêu tiền, chưa bao giờ mua đồ mà đến thoải mái như vậy, ngay cả giá tiền cũng cần hỏi, nhìn vừa ý trực tiếp đóng vào bao mang .

      À, quên, ngay cả xách cũng cần xách!



      Vị đại chủ tịch Ngô Duẫn Kỳ này đây lần đầu tiên tín sai, chính là có mang theo hai người tới xách đồ, lúc này người của ôm đến mười cái túi, rốt cuộc gọi điện sai hai người trong công ty tới xách đồ.

      Vì vậy mà chúng ta có thể thấy, Nam Cung Thiến bị Sophie lôi kéo từ dạo từ cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, ngừng đưa đồ cho thử, mà Ngô Duẫn Kỳ đứng bên, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến, dĩ nhiên làm nhiều nhất chính là đến quầy tính tiền, sau khi biết như vậy, dứt khoát đưa chi phiếu cho hai người hầu, còn mình nhàn nhã đứng bên hút thuốc lá.

      Ánh mắt lại khắc cũng rời khỏi Nam Cung Thiến, rất lâu, Nam Cung Thiến cũng muốn cự tuyệt, nhưng Sophie vốn buông tha cho .
      Last edited by a moderator: 22/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 219: Tôi xác định, rồi (2)

      Edit: suunyhuynh

      Cuối cùng, đành đưa mắt ra hiệu cầu Dienndnle cứu với Ngô Duẫn Kỳ nhưng lại xem như có gì.

      Sau ba tiếng đồng hồ đổ máu, rốt cuộc Sophie cũng chịu bỏ qua cho Nam Cung Thiến, mà lúc này Nam Cung Thiến, từ đầu đến chân còn mặc bộ quần áo lúc ra cửa.

      "Như thế nào? Những thứ này thích ?" Nhìn Nam Cung Thiến về phía mình, Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy khẽ mỉm cười.

      Nam Cung Thiến bị giày vò ít, đặt mông ngồi xuống chỗ ngồi, miệng thở hổn hển: "Tôi chưa bao giờ nghĩ đến mua quần áo qu.y don cũng có thể mệt đến như vậy, quả so với việc tôi huấn luyện cả ngày cũng mệt mỏi như vậy." Nam Cung Thiến đưa tay chỉ Sophie vẫn còn thử đồ trong cửa hiệu: " ấy là siêu nhân ? Tại sao lại biết mệt chứ."

      Ngô Duẫn Kỳ cười cười, lúc này đây Nam Cung Thiến có chút đề phòng nào đối với , ra rất đáng , thích nhất bộ dạng lúc này của , nếu như có thể vẫn tiếp tục như vậy tốt.

      Sau khi nghỉ mệt xong, Nam Cung Thiến d,0dylq.d quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ: " mua gì sao? Vẫn luôn là chúng tôi mua."

      " có nhà thiết kế riêng, cho nên cần tới nơi này mua đồ." Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên .

      Nam Cung Thiến nhíu mày, hừ, đúng là người có tiền!

      "Tạm thời cứ mặc những bộ này trước, nếu như thích đến lúc đó chuẩn bị cho em nhà thiết kế riêng, giúp em thiết kế quần áo."


      " cần!" Nam Cung Thiến lời từ chối, trong lòng muốn , ra còn ở chỗ này lâu, nhiều nhất ba tháng, sau ba tháng bất kể như thế nào nhất định phải có kết quả.

      Ngô Duẫn Kỳ gì nữa, biết Nam Cung Thiến quật cường, cũng biết nhiều cũng vô ích, chuyện cần phải làm ra ngoài mới có sức thuyết phục, lúc này trong đầu của vẫn còn suy nghĩ, sớm muộn có ngày hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của .

      ", dẫn em đến chỗ này." Đột nhiên, Ngô Duẫn Kỳ nắm tay Nam Cung Thiến về hướng khác.

      Nam Cung Thiến dừng lại: " đợi Sophie sao?"

      "Yên tâm, ấy tìm được chúng ta." Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, Nam Cung Thiến muốn rút khỏi tay , Ngô Duẫn Kỳ vừa quay đầu lại, chưa kịp phản ứng kịp, môi của hôn lên môi .

      Nam Cung Thiến giống như con mèo bị làm cho kinh sợ, mắt mở to vô tội nhìn Ngô Duẫn Kỳ, cho đến khi rời khỏi môi mình, mới nhíu mày, nhưng chưa kịp tức giận Ngô Duẫn Kỳ lại hôn lên môi lần nữa, chặn lại lời muốn .

      Lần này, Nam Cung Thiến hiểu tại sao, có kinh nghiệm, đợi đến khi Ngô Duẫn Kỳ thả , đỏ mặt cúi đầu nhìn tới .

      tin chắc rằng lúc này, xung quanh đây có rất nhiều người nhìn thấy màn này, đây là lần đầu tiên Nam Cung Thiến cùng với người đàn ông hôn dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người,.

      " đâu?" die,n

      " lát nữa biết." Ngô Duẫn Kỳ dẫn vào cửa hàng trang sức.

      Nam Cung Thiến nhíu mày, chưa bao giờ đeo đồ trang sức, đây là quy định trong bộ đội, thời gian dài chính cũng có thói quen đeo những thứ đồ này.

      " muốn mua đồ trang sức sao?" Nam Cung Thiến hỏi ngược lại.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, vuốt chop mũi die,nNam Cung Thiến cái: "Mua cho em."

      "Tôi muốn!"

      "Cứ nhìn thử xem, biết đâu lại thích sao." Ngô Duẫn Kỳ buông Nam Cung Thiến ra, cứng rắn dẫn vào bên trong.

      Sau khi vòng bên trong, Nam Cung Thiến vẫn luôn theo sau lưng Ngô Duẫn Kỳ, từ lúc bắt đầu đếm xỉa đến những món trang sức mặt bàn, nhưng thời gian lâu dài, bắt đầu kiềm hãm được nhìn vào, hơn nữa rất nhiều món đồ trang sức rất xinh đẹp, ánh mắt Nam Cung Thiến sáng lên.
      Last edited by a moderator: 30/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 220: Tôi xác định, rồi (3)

      Edit: sunnyhuynh

      cũng là con , cũng thích những món thứ này, chỉ là từ vẫn luôn bị truyền bá tư tưởng quân nhân, cho nên những thứ như die,nquần áo xinh đẹp, đồ trang sức cũng cách xa cuộc sống của , nhưng thích chưng diện luôn là bản tính của phụ nữ.

      Chính là Ngô Duẫn Kỳ tin chắc điểm này, cho nên mới mực yên lặng lên tiếng dạo vòng với , cho đến khi bắt đầu thấy có hứng thú đối với mấy món đồ này, mới cùng với nhìn từng món, sau đó phát biểu ý kiến của mình, từng bước chỉ dẫn.

      " cảm thấy cái này đẹp!" Ngô Duẫn Kỳ chỉ vào món trang sực cực kỳ tầm thường .

      Nam Cung Thiến nhíu mày, khinh bỉ nhìn cái: "Coi ánh mắt kìa, cái này mà cũng trầm trồ khen gợi sao."

      " cảm thấy cái này đẹp nè."

      Nam Cung Thiến trừng mắt liếc cái nữa.

      "Này xem món này nè, món này mới đẹp nhất."

      Lúc này, Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, cười cười xấu hổ, kéo tay Ngô Duẫn Kỳ vẫn cầm lấy tay buông.

      " biết đừng có lung tung!"

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, tiếp tục dạo cùng .

      Đến cuối cùng, Nam Cung Thiến thấy dây chuyền kim cương, kìm hãm được : " là xinh đẹp! Cái này mới đẹp nhất nè, nhìn xem."

      Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt tiếng, đợi đến dyankhi Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn , sai nhân viên phục vụ lấy sợi dây chuyền vừa chỉ.

      ra Nam Cung Thiến quên rằng tới nơi này là muốn mua đồ trang sức cho , chờ ta lấy ra, mới phản ứng được, đây là mưu tính của .

      "Cái đó, tôi chỉ là nhìn chút! Tôi muốn! Ngô Duẫn Kỳ. . . . . ."

      "Tiểu thư, đây là hàng mới về của chúng tôi, là độc nhất vô nhị, đeo vào rất đẹp." Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm giới thiệu với , còn ra đống lớn tên tiếng , người thiết kế nó, đặc biệt kim cương được chuyển về từ đâu, được chế tạo như thế nào.

      xin lỗi, hiểu gì cả.

      "Tôi này Ngô Duẫn Kỳ, tôi muốn!" Nam Cung Thiến cự tuyệt.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười với , cánh tay dùng lực liền kéo đến bên cạnh mình, mắt thấy Ngô Duẫn Kỳ lại muốn hôn , Nam Cung Thiến cuống quít né tránh, mà giây, trước mắt ánh sáng lóe lên phát, Ngô Duẫn Kỳ đem dây chuyền kim cương vòng đến dưới cổ , đợi đến quay đầu lại cổ truyền đến cảm giác mát mát, dây chuyền này nằm xương quai xanh .

      "Tôi chấm cái này rồi!" Ngô Duẫn Kỳ nhìn nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười.

      Nam Cung Thiến muốn chuyện, Ngô Duẫn Kỳ nắm lấy cơ hội, lần nữa hôn , mấy nhân viên phục vụ đều mỉm cười nhìn .

      Gương mặt Nam Cung Thiến đỏ lên, nữa, biết, chỉ cần mình nữa, Ngô Duẫn Kỳ nhất định hôn . ra đây là tất cả mưu tính của ta. Chờ về nhà lại !

      "Ngô Duẫn Kỳ, đây là hối lộ tôi sao? Có phải nghĩ rằng ba tháng sau tôi xuống tay lưu tình với sao? Tôi cho biết, làm cái gì cũng vô dụng thôi. . . . . . Tôi thay đổi. . . . . . Ưmh. . . . . ."

      Lần này thời gian Ngô Duẫn Kỳ hôn rất dài, mãi cho Die nd da nl e q uu ydo nđến khi gò má Nam Cung Thiến đỏ lên, thân thể mềm nhũn ra, mới rời khỏi môi .

      Cũng ở bên tai khẽ cắn cái: "Nếu em còn từ chối, hoặc những câu muốn nghe, đây chính là trừng phạt, lần sau biết ở nơi nào, hôn bao lâu!"

      Nam Cung Thiến tức giận nghiến răng, cũng dám nhiều nữa, chỉ có thể để mặc lôi kéo mình.

      dạo trung tâm mua sắm đến trưa, Nam Cung Thiến thu hoạch được hai xe quần áo, cộng thêm sợi dây chuyền kim cương cương trị giá hai trăm vạn.
      Last edited: 30/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :