1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 204: Vì em, tôi nguyện ý quỳ xuống (1)

      Edit: sunnyhuynh

      Năm đó bởi vì tranh đấu giữa các bang phái, Hắc Bò Cạp chết rất nhiều người, lúc đó bản thân mình bị đối thủ bắt được, Ngô Duẫn Kỳ thân mình tiến về phía trước, đối mặt với mười mấy người, đồng thời cầm súng chỉ vào , ngay cả lông mày cũng có nhíu cái.

      cần lên tiếng, dựa vào khí thế của cũng khiến đối thủ rối loạn.

      Đối phương cầm súng chỉ vào đầu mình, uy hiếp , chính là đến cuối cùng vào khoảnh khắc nổ súng kia, Ngô Duẫn Kỳ cũng có lùi bước chút nào.

      Mà lúc này, lại vì người đàn bà, trong lòng có chút rối loạn, ở trong lòng của Nam Cung Thiến chiếm địa vị như thế nào.

      "Là ai làm?" Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ đốt điếu thuốc, trong lòng có chút đau thương, nhưng vẫn mở miệng hỏi.

      "Lưu Vũ!"

      Sophie nghe tên này khẽ động, Lưu Vũ cũng từng là người của tổ chức Hắc Bò Cạp, khi đó hầu như là cùng bọn họ cùng nhau gia nhập Hắc Bò Cạp , chỉ là bọn họ bị phân cùng nơi, càng về sau mới quen, người này làm việc lòng dạ độc ác, lòng tham đáy.

      "Sao lại là ta? phải là sắp xếp ta xong xuôi rồi sao?" Sophie cau mày .

      Ngô Duẫn Kỳ cau mày: " ta ngại cho quá ít."

      "Vì tiền? Lần này muốn bao nhiêu?"

      "Hai tỷ."

      Sophie cười lạnh tiếng: "Quả nhiên lòng tham đáy."

      "Sophie, bây giờ về công ty, điều động toàn bộ có thể vận dụng tiền bạc, chuẩn bị xong hai tỷ, tôi muốn tự mình tìm ta." Ngô Duẫn Kỳ dập tắt điếu thuốc trong tay, xoay người lên lầu.

      Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ lên lầu , khẽ thở dài, Ngô Duẫn Kỳ như vậy dường như trước kia mỗi ngày đều thấy, sâu trong đôi mắt kia thấy được bất kỳ vật gì, trừ lạnh lùng ra chỉ có lạnh lùng.

      Mỗi khi muốn giết người, lộ ra ánh mắt như thế, cũng chỉ khi giết người, mới nhốt mình trong phòng, đây là thói quen của chỉ có Sophie mới biết.

      Xem ra —— quyết định phải làm như thế nào rồi.

      Sophie nhìn Ngô Duẫn Kỳ biến mất ở khúc quanh, hít hơi, xoay người ra ngoài.

      . . . . . . . . . . . . .

      Lưu Vũ lẳng lặng ngồi mình ở bên hút thuốc lá, Nam Cung Thiến vẫn bị trói nằm mặt đất.

      cái gì cũng muốn nghĩ, cố để cho mình tỉnh táo lại, để cho đầu óc mình sắp xếp lại mọi chuyện, phải dựa vào lý trí của mình quyết định làm như thế nào, thừa nhận, làm việc theo cảm tính quá mức.

      biết qua bao lâu, Nam Cung Thiến cảm giác ý thức mình có chút mơ hồ, cả người đau nhức, tay chân cũng bị buộc chặt , chặt đến độ để lại dấu đỏ.

      "Lão đại, chúng ta có phải hay nên mở trói cho ta chút? Nhìn dáng vẻ ta giống như có chút. . . . . ." tên canh giữ bên cạnh Nam Cung Thiến chú ý tới sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Thiến, giống như sắp mất ý thức.

      Sau khi Lưu Vũ gọi điện thoại làm cho ngất , nhưng lại như cũ cắn răng kêu tiếng nào, ngược lại sau khi bị Lưu Vũ đánh, càng căm ghét và xem thường nhìn ta.

      Nhìn trong ánh mắt mang khi dễ và châm chọc cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, càng nhìn chằm chằm Lưu Vũ như vậy, ta lại càng khống chế được cước lại cước đá vào người của , quật cường và ánh mắt của rất giống với Ngô Duẫn Kỳ, Lưu Vũ tức điên lên.

      Nếu như phải là những tên bên cạnh ngăn lại, Lưu Vũ có thể đánh chết Nam Cung Thiến.

      " cần lo cho ta!" Lưu Vũ gầm lên tiếng: "Những thứ này đều là do ta tự chuốc lấy, hừ!"
      Last edited: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 205: vì ấy, tôi nguyện ý quỳ xuống (2)

      Edit: sunnyhuynh

      Năm phút sau, Lưu Vũ nhận được điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ, Ngô Duẫn Kỳ chuẩn bị xong tiền và hỏi ta địa chỉ ở đâu.

      "Chờ đợi!" Lưu Vũ chỉ hai chữ liền cúp điện thoại, ta nghĩ tới Ngô Duẫn Kỳ lại quan tâm người phụ nữ này như thế, vốn cho là giống như trước đây, để ý bất luận sống chết của kẻ nào, lại nghĩ rằng tích cực như vậy.

      Sau khi cúp điện thoại, Lưu Vũ đứng dậy tới bên cạnh Nam Cung Thiến, lấy tay nâng cằm của lên, lúc này Nam Cung Thiến còn giãy giụa, cả người nhức mỏi nằm mặt đất.

      "Rốt cuộc là ai? Ngô Duẫn Kỳ lại chỉ vì ngại chi 200 triệu, tôi chưa bao giờ thấy qua ta xúc động vì người nào đến như vậy, xem ra, tôi đúng là thể để cho chết dễ dàng như thế." xong bỏ cằm Nam Cung Thiến ra, sai người bên cạnh: "Mở trói cho ta, chuyển đến chỗ khác."

      "Lão đại, cần ta làm giao dịch sao?"

      Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn ta cái: "Bọn mày cho là Ngô Duẫn Kỳ làm theo những gì tao sao? Tao vẫn còn chưa tin nó lắm, mặc kệ nó giở trò gì, chỉ cần trong tay chúng ta có người đàn bà này, nó phải nghe theo lời của tao."

      Sau khi những người khác đưa Nam Cung Thiến mang , Lưu Vũ dừng lại ở căn nhà cũ lát rồi mới dẫn người rời .

      Lưu Vũ cho Ngô Duẫn Kỳ biết địa điểm giao dịch, Ngô Duẫn Kỳ hơi ngẩn ra, biết Lưu Vũ muốn làm cái gì, gì, tự mình lái xe đến chỗ hẹn với Lưu Vũ.

      Bất kể Lưu Vũ làm cái gì, giờ chỉ có thể tiếp nhận, Ngô Duẫn Kỳ lái xe nhưng khóe miệng lộ ra nụ cười chế nhạo, lần đầu tiên bị kẻ khác vắt mũi.

      tới chỗ hẹn, nơi này là ngôi biệt thự nằm ở vùng ngoại ô, từng là tổng bộ của Hắc Bò Cạp, sau khi Ngô Duẫn Kỳ được Ngô Hạo Thiên nhận nuôi, luôn sống ở nơi này, có thể lớn lên ở nơi này, có thể làm cho Ngô Duẫn Kỳ nhớ tới nơi giống như nhà có thể miễn cưỡng là nơi này.

      xuống xe thẳng vào bên trong, sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt, nơi này có ai ở, chỉ là thỉnh thoảng có mấy người tới đây quét dọn chút, những người khác của Hắc Bò Cạp phần lớn cũng nhậm chức trong công ty Ngô Duẫn Kỳ, có thể từ xã hội đen lên chánh đạo, ý nghĩ của rất đơn giản, chỉ là muốn cho mọi người dẹp yên cuộc sống, nếu sớm muộn giống như Ngô Hạo Thiên như vậy.

      "Lão đại, ta đến rồi!"

      Nghe được Ngô Duẫn Kỳ tới đây, những người khác cũng hơi ngẩn ra, khỏi có chút khẩn trương.

      Lưu Vũ nhíu mày cái: "Có phải mình hay ?"

      "Đúng vậy, chỉ mình ta, đường đến đây, chúng tôi giữ lại người phía sau ta nên ai theo."

      " kiểm tra xe của tan, có phải hay mang tiền tới." Lưu Vũ thản nhiên .

      Người nọ gật đầu xoay người ra ngoài.

      Ngô Duẫn Kỳ bị ngăn lại ở cửa ra vào, bị soát người từ đầu đến chân kéo dài mấy phút, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở cửa hai tay khẽ dang ra, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.

      Cho đến khi tên soát người của Ngô Duẫn Kỳ xác định người có bất kỳ có thể đồ vật trí mạng mới mở cửa cho vào.

      Lúc này, Lưu Vũ ngồi ghế sofa trong phòng khách, quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, ngay sau đó cười tiếng: " đúng là giống như tác phong của cậu, người tới đây, có biết nơi này đều có người muốn giết cậu đấy. Nếu như xe của cậu mang đến chính là tiền, chúng tôi có thể giết chết cậu rồi sau đó lấy tiền , cậu cái gì cũng phải tới."

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, tới chỗ Lưu Vũ, khi đối diện thản nhiên ngồi xuống: " nên hiểu , tôi làm việc chưa bao giờ suy nghĩ nhiều chuyện vô dụng như vậy. Tôi muốn chỉ là kết quả. ấy đâu?"




      Chương 206: Vì ấy, tôi nguyện ý quỳ xuống (3)

      Edit: sunnyhuynh
      Lưu Vũ giả vờ trấn định lại rồi ngồi xuống: " em chúng ta rất lâu có trò chuyện, hơn nữa còn là ở chỗ này, chẳng lẽ cậu nể tình em chúng ta sao?"

      Khóe môi Ngô Duẫn Kỳ nhếch lên nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Tôi và thứ người như có gì đáng , tôi , tôi chỉ muốn kết quả."

      "Có nhớ Hiểu Đồng ?" Lưu Vũ lại nhắc tới tên người này.

      Ngô Duẫn Kỳ trả lời, thẳng tắp nhìn Lưu Vũ.

      "Còn nhớ Hiểu Đồng chết như thế nào ? Ở chỗ này, ở ngay trước mặt cậu. . . . . ."

      "Câm miệng!" Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày: "Hôm nay phải lúc nhớ lại chuyện trước kia, tôi là tới làm giao dịch với cậu , tiền ở xe, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy, tôi muốn người phụ nữ kia."

      "Thế nào? muốn nhớ lại đúng ? Có phải hay cảm thấy hổ thẹn trong lòng? , loại người như cậu để ý đến ai làm sao lại biết áy náy."

      "Lưu Vũ, nếu như đến tính người, tôi và cậu đều có tư cách đối phương. Cậu đối với Hiểu Đồng làm gì chuyện, trong lòng cậu ràng nhất." Ngô Duẫn Kỳ khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt.

      "Là cậu giết Hiểu Đồng, là tự tay cậu giết ấy, cậu có tư cách gì đến người khác, Hiểu Đồng cậu như vậy, ấy thậm chí chỉ vì cậu ngay cả mạng cũng để ý, bây giờ cậu lại quên ấy. Ngô Duẫn Kỳ, người đáng chết nhất là cậu, phải Hiểu Đồng, đáng chết nhất người của cậu." Lưu Vũ tức giận đứng lên, từ bên hông rút súng lục ra chỉ vào Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn ngồi ở ghế sa lon, mặt đổi sắc nhìn Lưu Vũ.

      Lúc này từ bên ngoài vào người, liếc mắt nhìn Lưu Vũ gật đầu cái, xác định xe có 200 triệu.

      Lưu Vũ khẽ mỉm cười, thần sắc khẩn trương mới vừa rồi hoàn toàn biến mất: "Cầu xin tôi , chỉ cần cậu cầu xin tôi, tôi thả người phụ nữ kia ra ngay."

      Ngô Duẫn Kỳ vẫn nhìn ta: "Tôi muốn xác định ấy có việc gì."

      Lưu Vũ cười lạnh tiếng, vung tay lên, người cầm Bản ghi chép ở bên cạnh đưa tới, thả vào mặt bàn trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, màn ảnh lập tức xuất hình ảnh Nam Cung Thiến, giờ phút này hai tay bị xích cây ống thép, người cứ như vậy nửa treo ngược.

      Lưu Vũ nhận lấy điện thoại, với người trong điện thoại : "Để cho ta ngẩng đầu lên, có người muốn nhìn ta chút." Lúc lời này, ánh mắt Lưu Vũ hài lòng nhìn về Ngô Duẫn Kỳ bình tĩnh, nhìn thấy phẫn nộ của , nhưng bây giờ quyền chủ đạo nằm tay , Ngô Duẫn Kỳ chỉ có thể cầu xin .

      Tóc Nam Cung Thiến bị người ta nắm lên, dùng sức kéo về phía sau, vẻ mặt Nam Cung Thiến yếu ớt xuất màn ảnh, khóe miệng còn lưu lại vết máu, quần áo người chỉ còn lại cái áo lông, nhìn ra cả người của run lên vì lạnh, hơn nữa ý thức có chút mơ hồ.

      Nhìn người Nam Cung Thiến bẩn thỉu dơ dáy, hoàn toàn có thể suy nghĩ chút đến Lưu Vũ làm gì với .

      "Cậu ra tay với ấy." Ngô Duẫn Kỳ chuyển động tròng mắt, nhìn về phía Lưu Vũ.

      "Ha ha —— cũng chỉ dạy dỗ chút chút, để cho ta nghe lời chút mà thôi, chỉ là cậu yên tâm, ta vẫn còn chưa chết. Hơn nữa, tôi để cho các em động vào ấy, nhưng nếu như cậu phải nghe lời tôi, tôi đảm bảo được em tôi làm gì với ta."

      Tay Ngô Duẫn Kỳ vèo cái, rất nhanh, nhưng người lại như cũ ngồi ở ghế sa lon, trong ánh mắt lộ ra sát khí.
      Last edited: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 207: Vì ấy, tôi nguyện ý quỳ xuống (4)

      Lưu Vũ cười lạnh nhìn Ngô Duẫn Kỳ, quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên tỏ ra thiếu kiên nhẫn như vậy.

      "Tới đây, quỳ xuống! Có lẽ tao cân nhắc chút thả ta." Lưu Vũ đưa tay chỉ sàn nhà dưới chân mình.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhúc nhích, sau đó đứng dậy, từ từ tới chỗ Lưu Vũ, đứng ở trước mặt ta, Lưu Vũ ngắm khẩu súng trong tay mình, những kẻ bên cạnh ta cũng có súng trong tay, cũng chỉ vào Ngô Duẫn Kỳ, những người này cũng biết Ngô Duẫn Kỳ, cũng có mấy người quen .

      Nhưng từ trong miệng người khác cũng nghe đến chuyện của Ngô Duẫn Kỳ, dường như chính là nhân vật truyền kỳ trong Hắc Bò Cạp, bất luận kẻ nào nghe tới tên cũng sợ mất mật, nhưng bây giờ phải quỳ xuống?

      Quả nhiên, thân hình Ngô Duẫn Kỳ từ từ khom xuống, chân sau quỳ gối trước mặt Lưu Vũ, ngẩng đầu nhìn , trong đôi mắt chút tình cảm.

      Lưu Vũ nhất thời cười lớn tiếng: "Ngô Duẫn Kỳ, mày cũng có ngày hôm nay. Tao muốn để cho tất cả mọi người nhìn xem, mày giống như con chó nhà có tang quỳ gối trước mặt của tao."

      Vô luận Lưu Vũ vũ nhục như thế nào, Ngô Duẫn Kỳ cũng cử động, chỉ là lạnh lùng nhìn Lưu Vũ, chờ đợi thời cơ, cho đến khi Lưu Vũ quay lại thấy đôi mắt lạnh lùng của lúc này cáu kỉnh lên.

      thích nhìn thấy bộ dạng trấn định của Ngô Duẫn Kỳ, vô luận Ngô Duẫn Kỳ gặp phải người nào, gặp phải tình huống gì, ta luôn là bình tĩnh, bất kể là ai cũng thể làm cho ta thay đổi. hận Ngô Duẫn Kỳ như vậy!

      Lưu Vũ tức giận nhấc chân đạp Ngô Duẫn Kỳ, vậy mà mới vừa giơ chân lên, chỉ cảm thấy chân bị thứ gì cản lại, tay bị ghìm lại, chờ ta phản ứng kịp ta bị Ngô Duẫn Kỳ chụp được hai cánh tay, đè ghế sa lon, mà mới vừa rồi khẩu súng trong tay ta giờ này nằm trong tay Ngô Duẫn Kỳ và nó chỉ vào đầu ta.

      "Ngô Duẫn Kỳ, mày TM ——"

      "Câm miệng, nếu tao bắn vỡ sọ mày." tay Ngô Duẫn Kỳ ghìm lại cánh tay của ta, dùng chân đè người của ta, để cho ta thể động đậy: "Tao cho mày biết Lưu Vũ, trước kia mày giết được tao, giờ cũng giết được tao, dựa vào con oắt con vô dụng như mày, để cho mày sống thế giới này, mày nên biết ơn. Nếu phải vì Hiểu Đồng, mày cho rằng mày có thể sống đến bây giờ."

      "Ngô Duẫn Kỳ, mày đừng quên, người đàn bà của mày vẫn còn nằm trong tay tao, mày sợ tao giết ta sao." Lưu Vũ vẫn từ bỏ hi vọng, ta vẫn còn con cờ quan trọng.

      Vậy mà, Lưu Vũ lời của vừa dứt, bên trong biệt thự có mười mấy người tay cầm súng xông vào, thuộc hạ của Lưu Vũ căn bản có phản ứng kịp, cũng bị đám người kia thu phục.

      Sophie tới trước sô pha, cau mày liếc mắt nhìn Lưu Vũ: "Lưu Vũ, tôi sớm cảnh báo rồi, sớm muộn bị lòng tham đáy của mình hại chết mình."

      Ngô Duẫn Kỳ lôi Lưu Vũ lên rồi mới từ ghế sa lon ngồi dậy, Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn Sophie.

      Thấy Sophie gật đầu cái, lúc này mới hơi yên lòng chút.

      Nhìn dáng vẻ bọn họ, Lưu Vũ đột nhiên cười lớn: "Tao thua rồi! Động thủ !" Lưu Vũ ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Nếu như mày còn giết tao, tao nhất định giết mày."

      Ngô Duẫn Kỳ dùng súng chỉ vào đầu ta: "Giết chết mày so với tao giết chết con kiến có khó."

      Sau mấy giây trầm mặc, Ngô Duẫn Kỳ thả súng trong tay xuống, xoay người ra ngoài.

      Mới vừa ra biệt thự, nghe được bên trong vang lên tiếng súng, Ngô Duẫn Kỳ khẽ dừng chút, dừng lại quá lâu sau đó trực tiếp lái xe về nhà.



      Chương 208: Vì ấy, tôi nguyện ý quỳ xuống (5)


      Về đến nhà

      Ngô Duẫn Kỳ mới vừa vào cửa ngay tức khắc chạy lên lầu, lúc này tất cả bác sĩ và y tá riêng của Ngô Duẫn Kỳ bận rộn kiểm tra thân thể Nam Cung Thiến.

      Ngô Duẫn Kỳ vẫn đứng bên giường nhìn Nam Cung Thiến, cho đến khi bác dĩ kiểm tra xong sau đó mới tiến lên: " ấy sao rồi?"

      Bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, sau đó rời khỏi phòng cùng Ngô Duẫn Kỳ, sau khi đóng cửa phòng lại, bác sĩ dừng bước lại xoay người nhìn Ngô Duẫn Kỳ: " ấy bị thương , bị nội thương, người có nhiều chỗ gảy xương, đối phương xuống tay rất nặng, hơn nữa lúc này ấy sốt cao, hôn mê bất tỉnh. Cần phải quan sát mấy ngày."

      "Có nguy hiểm tánh mạng hay ?" Ngô Duẫn Kỳ cau mày hỏi.

      "Cái này chính xác được, nếu như vẫn còn nóng, rất nguy hiểm, chúng tôi uống thuốc, nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, trước sáng mai nhất định phải làm cho ấy hạ sốt, cho nên sau khi uống thuốc vẫn phải dùng khăn ấm để giảm sốt." Bác sĩ liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, tiếp tục : "Do ấy vẫn chưa ổn định lại nên tôi ở đây canh chừng đêm nay."

      "Vậy cám ơn ngài!" Ngô Duẫn Kỳ xoay người liếc mắt nhìn phía trong phòng, mấy y tá vẫn còn bận rộn qua lại canh giữ bên cạnh Nam Cung Thiến.

      "Có thể hỏi thêm câu ." Đột nhiên, bác sĩ mở miệng .

      Ngô Duẫn Kỳ dừng lại, quay đầu nhìn về phía ta: "Muốn hỏi cái gì?"

      "Người này là ai?" Bác sĩ Cốc khẽ mỉm cười: "Tôi chưa từng thấy cậu vì người nào đó mà khẩn trương đến như vậy."

      Ngô Duẫn Kỳ dừng lại: "Ông có thể nhìn ra?"

      "Dĩ nhiên, bộ dạng của cậu, chỉ cần từng biết con người cậu nhất định có thể nhìn ra. Từ trước đến nay cậu lộ ra ánh mắt như thế!" Bác sĩ Côc thản nhiên .

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, chưa bao giờ chú ý tới ánh mắt mình nhìn Nam Cung Thiến. Ít nhất cho là giống với trước kia.

      "Bác sĩ Cốc, khi nào ông trở nên tình cảm như vậy rồi."

      Bác sĩ Cốc khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ bả vai Ngô Duẫn Kỳ: "Người khác hiểu tôi, nhưng tôi có thể hiểu, cậu vì xóa sổ Hắc Bò Cạp làm nhiều chuyện, mặc dù Ngô Hạo Thiên bị bắt, nhưng các huynh đệ Hắc Bò Cạp cũng cần sống cuộc sống trốn trốn tránh tránh, tôi rất bội phục cậu. Giờ cậu chính là kim cương vương lão ngũ rồi, vị chủ tịch đứng đầu, tiền đồ vô lượng!"

      Bác sĩ Cốc xong, quay đầu nhìn người vẫn nằm giường: "Nếu quả thích như thế nhất định phải cố mà nắm chặt. Mặc dù tôi biết ấy, nhưng tôi tin tưởng ánh mắt của cậu, cậu xem trúng nhất định tầm thường."

      Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ lộ ra nụ cười nhạt, trước mắt vẫn còn có vài ngọn núi lớn chờ trừ bỏ, nhớ tới Lưu Vũ để cho Nam Cung Thiến nghe thấy những lời trong điện thoại lúc chuyện, giọng điệu của Nam Cung Thiến. kìm lòng nổi nhíu mày.

      "Tại sao có lòng tin? Đây giống tác phong của cậu!" Bác sĩ Cổ cười .

      "Nếu như ông biết được ấy là ai nhất định như vậy." Ngô Duẫn Kỳ bất đắc dĩ .

      " ấy là ai?"

      Ngô Duẫn Kỳ xoay người nhìn bác sĩ Cốc: " ấy chính là người đưa Ngô Hạo Thiên và người của bang Long Hổ vào tù, còn muốn giăng lưới bắt tôi nữa."

      Bác sĩ Cốc nghe được lời Ngô Duẫn Kỳ , nhịn được miệng mở to, thể tưởng tượng nổi nhìn Ngô Duẫn Kỳ, hồi lâu vừa lắc đầu vừa thở dài vừa : "Phẩm vị của cậu đúng là tầm thường, cậu xác định cậu có thế làm cho ấy tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh cậu? vậy, lúc này ấy ở chỗ này cũng do cậu ép buộc."








      Last edited: 10/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 209: Vì , tôi nguyện ý quỳ xuống (6)

      Edit: sunnyhuynh

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ thở dài cái, bác sĩ Cốc biết mình đoán trúng.

      Sau đó lại vỗ bả vai Ngô Duẫn Kỳ, giống như là chế giễu, hoặc như là đồng tình: "Bảo trọng."

      Ngô Duẫn Kỳ cười khổ tiếng: "Tôi chưa từng gặp phải người có thể khiến tôi nhức đầu, lại bất lực như thế. Tôi có thể dễ dàng giải quyết bất luận kẻ nào, lại có biện pháp nào nắm bắt được ấy, bác sĩ Cốc ông làm như thế nào có được phu nhân nhà ông ——"

      "Này—— ngừng lại, phải là tôi, phu nhân nhà tôi cũng phải là vị bên trong kia, tôi có nghe người khác qua, đưa Ngô Hạo Thiên vào ngục chính là người phụ nữ kia, là lính đặc chủng mới xuất ngũ, hơn nữa cha của ấy còn là vị thủ trưởng quân đội! có thể làm lính đặc chủng, tuyệt đối phải là người phụ nữ." Cuối cùng bác sĩ Cốc liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ, đồng tình : "Hết thảy, bảo trọng!"

      Ngô Duẫn Kỳ lại cười khổ.

      Đêm hôm đó, Ngô Duẫn Kỳ dựa theo lời bác sĩ Cốc, dùng rượu cồn và nước đá bắt đầu giúp Nam Cung Thiến hạ sốt, cả buổi tối, ngừng giúp lau chùi thân thể, nhìn người khắp nơi đều bầm tím, ánh mắt đặt người càng ngày càng trở nên lạnh .

      Nếu như lúc này đây Lưu Vũ còn sống, nhất định chút do dự giết ta, giết lần cũng thể giải trừ mối hận trong .

      Cả buổi tối, ỳ đèn trong phòng Ngô Duẫn Kỳ sáng trưng, Sophie vẫn lẳng lặng ngồi trong phòng khách dưới lầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phòng . cho là Ngô Duẫn Kỳ bất luận kẻ nào, nghĩ tới đời này cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh , dù , chỉ cần nhìn cũng tốt.

      Nhưng sai rồi, Ngô Duẫn Kỳ , lại sâu đậm người.

      Điều này làm cho có chút đau lòng, cũng có chút vui mừng.

      tuần lễ sau, Nam Cung Thiến có thể xuống đất bộ, chỉ là thân thể còn có chút suy yếu. Trong tuần lễ này, Ngô Duẫn Kỳ đâu cả, vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh , xa nhất cũng chỉ là đến thư phòng xử lý chuyện trong công ty.

      "Em tỉnh rồi!" Ngô Duẫn Kỳ đẩy cửa vào phòng, thấy Nam Cung Thiến nhắm mắt lại ngồi ghế dựa ở ban công,.

      Nam Cung Thiến gì, từ khi tỉnh lại đến giờ, bất kỳ câu nào với Ngô Duẫn Kỳ. Ngô Duẫn Kỳ đứng bên người , lẳng lặng cưng chìu chăm chú nhìn vào mặt , cần gì, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy , làm cho sống ở bên cạnh mình tất cả cũng đủ rồi.

      chỉ đơn giản như vậy!

      Lúc Ngô Duẫn Kỳ trầm ngâm nhìn người bên cạnh, người giúp việc trong nhà đẩy cửa vào, thoáng nhìn thấy Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ ý bảo ta giọng chút, sau đó nhìn cái bàn bên cạnh bảo ta để bữa sáng lên đó.

      Người giúp việc hiểu ý, đặt thức ăn trong tay xuống, ngay sau đó xoay người ra ngoài.

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu lại, Nam Cung Thiến vẫn nhắm mắt ngồi ghế, đứng bên người , nắm bên tay : "Ăn chút gì , người tốt nhanh hơn chút."

      Nam Cung Thiến khẽ mở mắt, quay đầu nhìn về phía , tuần lễ này, đây là lần đầu tiên nhìn thẳng vào .

      Vẫn là gương mặt tuấn mỹ, khóe miệng vẫn là nụ cười nhạt, chỉ là trong ánh mắt thâm thúy mất chút đơn, có thêm mấy phần cưng chiều.

      rút bàn tay khỏi tay Ngô Duẫn Kỳ, nhìn thản nhiên : " phải nên chờ tôi tốt lên chút, nên biết bước kế tiếp muốn tôi làm cái gì, Ngô Duẫn Kỳ, tôi thủy chung quên được tôi là người lính, cũng giống như tôi dễ dàng quên được làm những chuyện trước kia."





      Chương 210: dịu dàng của cạm bẫy (1)


      Edit: sunny huynh

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, chút nào để ý đến lời của Nam Cung Thiến:"Em chính là muốn bắt trở về?"

      Nam Cung Thiến nhìn , có lúc từng nghĩ tới việc từ bỏ, thừa nhận có lúc, bị dịu dàng của đả động, thiếu chút nữa bị trầm mê vào đó. Nhưng khi từ miệng Lưu Vũ biết được những chuyện Ngô Duẫn Kỳ làm, giống như bị hắt gáo nước lạnh, lập tức thanh tỉnh lại, thế giới này phải công bằng, người làm sai chuyện nhất định phải bị trừng phạt.

      "Đúng vậy!" trả lời cách khẳng định: " là người của Hắc Bò Cạp, vốn nên bị giống Ngô Hạo Thiên, nhưng lại chạy thoát. Nếu như bỏ qua cho , tôi biết nên giao phó như thế nào với những người cảnh sát bị chết trong tay Hắc Bò Cạp."

      "Nếu như mà tôi muốn phản kháng sao?" Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng có chút tức giận.

      Nam Cung Thiến quay đầu nhìn , lẳng lặng suy nghĩ những lời này của : "Tốt nhất là nên chọn để tôi rời khỏi đây, nếu môt khi bị tôi bắt được, làm có ngày trở mình."

      "Vậy chắc à!" Ngô Duẫn Kỳ mỉm cười .

      Nam Cung Thiến hừ tiếng: " tin thử xem, có thể xem thường tôi, nhưng đừng đánh giá quá cao mình. Là người, cũng có chỗ sơ hở, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

      Ngô Duẫn Kỳ cúi người bên tai , khe khẽ cắn lên lỗ tai , dòng cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân, Nam Cung Thiến nhất thời quay mặt sang bên cạnh, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, phản ứng sinh lý của con người ta có lúc bị khống chế bởi lý trí, biết đây là chỗ mẫn cảm nhất của .

      cố ý phun khí nóng bên tai : "Chỗ sơ hở của tôi chính là em, nếu như em nguyện ý lấy lòng tôi ..., em nhìn ràng hơn."

      "Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến cắn răng quay đầu nhìn , nhưng đợi mở miệng, bị khóa môi, Nam Cung Thiến dùng sức đẩy ra, lại bị nắm chặt hơn, tiến vào lãnh địa của , xâm chiếm tất cả của , so với trước kia càng mãnh liệt hơn, càng điên cuồng hơn.

      vốn là muốn làm như vậy, bởi vì thân thể vừa khỏe, nhưng chính vì nét mặt mới vừa rồi của , khiến muốn trừng phạt cứng đầu này chút.

      Nam Cung Thiến bị Ngô Duẫn Kỳ ôm đến bên giường, đè dưới người.

      "Buông tôi ra!" Nam Cung Thiến giận hô to.

      "Từ trước đến nay có phản kháng? Giờ sao nào? Là làm em thoải mái, hay là thỏa mãn được em?" Ngô Duẫn Kỳ cười nhìn người phía dưới, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

      Nam Cung Thiến càng giãy dụa, tay Ngô Duẫn Kỳ càng ra sức hơn, bàn tay phủ người càng thêm chút lưu tình.

      Bàn tay Ngô Duẫn Kỳ xé rách quần áo người , từ thân thể của xuống, Nam Cung Thiến đột nhiên nhíu mày, cắn môi dưới, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt.

      Ngô Duẫn Kỳ ngẩn người, dừng động tác trong tay lại.

      Nam Cung Thiến có lên tiếng, thở mạnh, cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ.

      "Đụng phải vết thương của em rồi sao?" Ngô Duẫn Kỳ cau mày, Nam Cung Thiến có lên tiếng chỉ nhìn .

      Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh tiếng, lật người nằm bên người , mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, sau đó lại nghiêng người từ phía sau ôm chặt , Ngô Duẫn Kỳ dán sát mặt lưng Nam Cung Thiến, đôi tay vòng chắc hông của , chỉ hơi động chút ôm càng chặt hơn.

      Kể từ sau khi bọn họ có lần đầu tiên, mỗi ngày vào buổi tối, Ngô Duẫn Kỳ cũng ôm ngủ như vậy, cho đến sau này, có Nam Cung Thiến bị mất ngủ.
      Last edited: 16/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 211: dịu dàng của cạm bẫy (2)

      Edit: sunnyhuynh

      "Tại sao? Tại sao chỉ nghe người khác chút về chuyện quá khứ của đối xử với như vậy? Chẳng lẽ nhìn người nên nhìn đến tương lai của ta sao?" Khuôn mặt Ngô Duẫn Kỳ chôn lưng , khẽ .

      Nam Cung Thiến mở to mắt thẳng tắp nhìn phía trước, cảm thụ hơi ấm sau lưng truyền tới, đúng vậy, người Ngô Duẫn Kỳ cũng có ấm áp, thậm chí có lúc rất thích độ ấm như vậy, giống với mẹ, khi đến bên cạnh luôn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, nhất là gần đây, tuần này mùi thuốc lá người rất nồng.

      " người, nên có trách nhiệm với quá khứ của mình." Nam Cung Thiến thản nhiên , nếu như chỉ là người bình thường, chọn ở cùng với . Nhưng nữ quân nhân, dù như thế nào nữa có cách nào quên trách nhiệm của mình.

      Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu lên, cằm đặt lên vai của, giọng trở nên khác thường nhu hòa ở bên tai , thậm chí có thể cảm nhận được lúc chuyện khóe miệng thoáng cười: "Lúc nào quyết định bắt về?"

      , thích Ngô Duẫn Kỳ giống như đứa trẻ con, thích cách chuyện, mỗi lần lúc chuyện như thế với , luôn có ý nghĩ muốn đưa tay ra sờ đầu của .

      Nam Cung Thiến hơi ngẩn ra: "Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là từ lúc mới bắt đầu."

      "Vậy sao!" Ngô Duẫn Kỳ hôn cái bên tai , Nam Cung Thiến có phòng bị bị hôn như vậy cổ khẽ co lại, Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng, ôm càng chặt hơn: "Nếu như em làm được?"

      "Sớm hay muộn gì cũng làm được!"

      "Sớm hay muộn là bao lâu? Cả đời? Vậy em cần phải ở bên cạnh tôi cả đời rồi."

      " dài đến như vậy."

      "Nếu như muốn, em căn bản làm được." Ngô Duẫn Kỳ khẳng định : " bằng, ước hẹn đến kiếp sau luôn nhé?"

      Nam Cung Thiến nhất thời nhíu mày, rất ghét Ngô Duẫn Kỳ tự tin như thế.

      Thấy Nam Cung Thiến trầm mặc, Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục : " bằng chúng ta đánh cược như thế nào?"

      "Đánh cược gì?"

      " đánh cược em có thể bắt trở về hay , thời hạn là ba tháng, nếu như trong vòng ba tháng em có cách khống chế , hoặc là bắt trở về lời , như vậy coi như em thua." Thấy Nam Cung Thiến nghe, Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục : "Trong ba tháng này, cố gắng khiến em hiểu , chỉ cần là em muốn biết gì, đều tất cả đều cho em biết, bất kể là quá khứ hay tại, ngay cả tương lai cũng có thể cho em."

      "Nếu như tôi thắng sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt tiếng: "Em thẳng, chẳng những có thể bắt về, còn có thể tất cả chuyện của tổ chức Hắc Bò Cạp, còn có danh sách những người có bị cảnh sát bắt , toàn bộ cho em, chỉ cần là em muốn, đều có thể giúp em có được."

      Ngô Duẫn Kỳ đứng dậy, để cho Nam Cung Thiến nằm giường, mà hai tay chống bên cạnh , lẳng lặng nhìn .

      "Em phải xem nếu như em thua như thế nào sao?" Ngô Duẫn Kỳ cười : "Vậy em dám cùng đánh cược rồi?"

      "Thua như thế nào?"

      Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu hôn lên bờ môi cái: "Thua, em phải tâm cam tình nguyện ở lại bên cạnh . Từ bỏ ý tưởng ngây thơ thể thực được của người nào đó ."

      "Tôi tuyệt cảm thấy ngây thơ."

      "Được rồi, sao cả, dù sao chính là từ bỏ việc bắt , ở lại bên cạnh ." Ngô Duẫn Kỳ nhìn , chờ câu trả lời của . Thấy có mở miệng bèn cười :
      Last edited: 16/12/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :