1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 190:

      Edit: sunnyhuynh

      Đêm hôm đó, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, lúc ngủ cười tự với mình, muốn cho người kia cảm nhận được, thế giới này vẫn còn có người có thể mang đến ấm áp cho .

      Đêm hôm đó trong mơ mơ thấy mình ôm lấy người, người kia cười với , lần đầu tiên vì giấc mơ mà khi ngủ cười.

      Khi tỉnh lại là buổi sáng ngày hôm sau.

      dựa giường, nhìn mẹ mặc đồ ngủ chuẩn bị bữa ăn sáng cho bọn họ.

      "Thiến Thiến, dậy con, lát nữa ba con lại đến gọi con dậy bây giờ." Nam Cung mẹ dịu dàng .

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, duỗi cái lưng mệt mỏi từ giường ngồi dậy: "Mẹ, hôm nay con về quân khu, buổi trưa ở nhà ăn cơm."

      "Nhanh vậy? phải còn nghỉ mấy ngày nữa sao?"

      "Dạ, có chút việc phải về, lần sau —— con trở về thăm mọi người nhiều hơn." Nam Cung Thiến cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình.

      "Được rồi, nếu như về được, mẹ và cha con có rãnh rỗi đến thăm con, ở trong bộ đội phải chăm sóc tốt cho mình, đừng cậy mạnh quá, nhất định phải ăn nhiều chút, đừng kén chọn ——" mẹ vẫn còn càu nhàu đủ điều, mặt Nam Cung Thiến lên nụ cười, đột nhiên cảm thấy tính càu nhàu của mẹ hình thành thay đổi lại trở nên dễ nghe.

      Lúc ăn bữa sáng, Nam Cung ba mực càu nhàu, ngày hôm qua chàng trai chuyện giữ lời gì hết, bàn cờ còn chưa đánh xong, sau đó ba tìm mấy lần đều tìm được ta.

      Nam Cung Thiến cúi đầu ăn cơm, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cha, cha biết bước kế tiếp quân cờ như thế nào sao?"

      Nam Cung ba chợt nhíu mày sao: "Dĩ nhiên là biết, hơn nữa chỉ cần bước chàng đó thua thôi."

      Nhìn Nam Cung ba lại muốn đến bàn cờ của ông, Nam Cung mẹ cuống quít dừng lại: "Được rồi, ăn cơm nhanh , ông cũng sắp thành kỳ si (kẻ si mê cờ) rồi."

      Mọi người nhìn nhau cười tiếng, ăn xong điểm tâm, Nam Cung ba phòng sách đọc sách, Nam Cung Thiến ngồi lát ở trong phòng khách sau vào phòng sách.

      "Ba!"

      "Thiến Thiến, sao vậy, có chuyện gì sao?" Nam Cung ba lấy mắt kiếng xuống nhìn .

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Con muốn biết các người đánh cờ như thế nào, ba còn nhớ ?"

      Nam Cung ba nhất thời sửng sốt: "Lúc nào con lại cảm thấy hứng thú đánh cờ vậy?"

      Nam Cung Thiến cười tới bên cạnh Nam Cung ba, dùng cánh tay kéo cánh tay của ông: "Con chỉ muốn biết thôi, con muốn nhìn chút ba con lợi hại như thế nào, chuyển bại thành thắng như thế nào." Nhớ lại đây là lần đầu tiên làm nũng trước mặt ba mình, trước kia luôn là giận cha chuyên quyền độc đoán, bây giờ nghĩ lại có chút phải.

      "Được, vậy ba dạy con, cho con biết chiêu này ba phải nghỉ rất lâu, ba còn tưởng rằng thua, kết quả vẫn bị ba biết được." Nam Cung ba cười, lấy tờ giấy ra, nghiêm túc vẽ Sở hà hán giới (chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng ) lên mặt, sau đó sau đó cũng vẽ xong quân cờ.

      Nam Cung Thiến quân cờ, mặc dù hiểu nhiều về cờ tướng, thế nhưng sau nhiều năm được cha khai sáng, cũng biết chút chút, vừa nhìn bàn cờ, Hồng quân phải thua, vốn có đường sống.

      Nhưng bộ dạng tràn đầy tự tin bộ của ba mình, Nam Cung Thiến tiếp tục nhìn tiếp.

      Quả nhiên, Hồng quân của cha chỉ bước, liền vây Hắc Kỳ, vô luận Hắc Kỳ như thế nào trong vòng ba bước, nó phải thua là thể nghi ngờ.

      "Sao nào, cha lợi hại !" Nam Cung ba khoe khoang.

      Nam Cung Thiến nhếch miệng mỉm cười, cả buổi trưa đều ở trong phòng sách với Nam Cung, chuyện với ông, nghe ông đánh cờ như thế nào, nghe ông kể chuyện trong bộ độ, nghe ông nhắc đến chuyện xưa. Lần đầu tiên Nam Cung Thiến cảm thấy đây là khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 191:

      Edit: sunnyhuynh

      Lúc gần mười giờ, Nam Cung Thiến đứng dậy, cũng mang theo bàn cờ của Nam Cung xoay người vào phòng của mình.

      Từ nhà đến sân bay S đón xe mất mười phút đến, thời gian còn lại, muốn thu xếp vài thứ, bởi vì biết lần này rời , biết có còn trở về nơi này nữa .

      "Nam Cung Thiến, nghe tư lệnh phu nhân chị phải trở về bộ đội, có chuyện gì sao?" Nam Cung Minh mang theo Năm Ngàn Vạn vào phòng của Nam Cung Thiến.

      "Có chút việc phải lập tức trở về, ở nhà em nghe lời chút, học tập cho tốt, còn có con chó này tên nó gọi là Năm Ngàn Vạn, em nhớ phải chăm sóc nó cho tốt, chờ chị trở về trả lại cho chị." Nam Cung Thiến vừa thu dọn vài thứ vừa cầm mấy bộ quần áo đơn giản.

      Nam Cung Minh có hỏi nhiều, mặt lên chút muốn, chỉ là thoáng rồi biến mất, ngay sau đó xoay người rời khỏi phòng.

      Lúc Nam Cung Thiến thu dọn đồ đạc, đột nhiên nghe được thanh giòn vang, cúi đầu nhìn, đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn người ra, khom lưng nhặt lên.

      thiết bị dò tìm, kinh ngạc nhìn món đồ trong tay, là lần trước lúc thi hành nhiệm vụ, cấp phát cho, còn chưa có dùng đến.

      Lúc Nam Cung Thiến trầm tư, đột nhiên di động reo lên.

      "Có thời gian ngẩn người còn bằng mang theo chút đồ, mau tới đây, kiên nhẫn của tôi có hạn!"

      Đột nhiên Nam Cung Thiến ngẩn người ra, nhìn xung quanh nơi này là nhà của , giọng của Ngô Duẫn Kỳ giống như theo dõi .

      "A. . . . . ." ta khẽ cười tiếng ở bên đầu điện thoại kia: "Tôi có thể nhìn thấy em, chưa chắc là ở bên cạnh em, em nên biết tôi làm được chuyện này như thế nào."

      " gắn camera trong nhà tôi?" Nam Cung Thiến nghiến răng, có chút tức giận: "Tôi cho biết, đừng có mà gây bất lợi cho người nhà tôi."

      "Tôi đụng đến người nhà em, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi. Trong vòng nửa tiếng tôi muốn thấy em, nếu thấy, tôi biết người nhà em như thế nào."

      "——" Nam Cung Thiến còn muốn lên tiếng, điện thoại cúp máy.

      Sân bay S, Ngô Duẫn Kỳ nhìn chăm chú gương mặt màn hình máy tính, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

      "Ngô ca, máy bay còn 40' nữa cất cánh." Ở bên cạnh, tên thủ hạ nhắc nhở.

      "Chúng ta còn phải đợi người, ấy nhất định đến." Ngô Duẫn Kỳ xong, đưa tay chạm vào hình màn hình vi tính, đầu ngón tay lành lạnh giống như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ thân thể truyền tới.

      Hai mươi phút sau, Nam Cung Thiến thở hổn hển xuất trước mặt Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn túi xách trong tay Nam Cung Thiến, khẽ mỉm cười: "Em biết tôi muốn dẫn em ?"

      "Nếu bảo tôi đến sân bay làm cái gì?"

      Ngô Duẫn Kỳ cười: "Em rất thông minh, có lúc thông minh đến độ làm cho người ta đau đầu."

      " đây là khích lệ tôi sao? Tôi phải nên tiếng cám ơn sao, hoặc là ừ, quá khen rồi?" biết vì sao, Nam Cung Thiến cảm thấy sợ Ngô Duẫn Kỳ rồi, có thể chuyện tỉnh táo trước mặt ta, bình tĩnh suy nghĩ, thậm chí vẫn còn mong đợi chút gì đó.

      Dường như, Ngô Duẫn Kỳ cũng chú ý tới điểm này, chỉ là gì.

      "Chỉ mang những thứ này thôi sao? Thôi sao ——" Ngô Duẫn Kỳ tự trả lời vấn đề của mình, đứng dậy vào bên trong sân bay.

      "Tôi có thể hỏi trước câu, muốn dẫn tôi để làm gì? Trả thù tôi sao? Nếu như muốn giết tôi, có thể rat ay ở chỗ này, cần thiết nước ngoài." Nam Cung Thiến vẫn chưa , đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng .
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 192:

      Edit: sunnyhuynh

      Ngô Duẫn Kỳ xoay người nhìn , như suy nghĩ gì đó, sau đó trả lời: "Em làm tôi tổn thất rất nhiều tiền."

      Nam Cung Thiến dừng lại, còn tưởng rằng thêm gì nữa, nhưng thấy xoay người vào phía trong: "Còn máy bay cất cánh."

      Nam Cung Thiến bất đắc dĩ theo .

      Nam Cung Thiến cầm hộ chiếu của mình, chứng minh thư, hộ khẩu —— suy nghĩ làm sao có được những thứ này, những thứ này ràng đều ở nhà.

      Nhưng cuối cùng vẫn mở lời hỏi được.

      Nam Cung Thiến ngồi máy bay luôn nhìn mây trắng bên ngoài đến ngẩn người, thậm chí cũng biết máy bay này bay đến chỗ nào, chỉ biết theo ta, thậm chí cũng khỏi gì, cũng suy tính gì, có phải hay quá qua loa rồi?

      Đây giống mình, suy nghĩ đến hậu quả, suy nghĩ đến được mất, lanh chanh láu táu làm việc này, đây là lần đầu tiên làm như thế.

      Ngô Duẫn Kỳ ngồi bên cạnh, mắt nhìn tạp chí, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn Nam Cung Thiến, phần lớn thời gian hai người luôn duy trì vẻ trầm mặc.

      Nam Cung Thiến nghĩ đến lúc lên máy bay Ngô Duẫn Kỳ câu kia, “Em làm tôi tổn thất rất nhiều tiền!”

      Tổn thất bao nhiêu? Là muốn bồi thường sao? Chẳng lẽ là làm? Ngô Duẫn Kỳ phải hận mới đúng chứ, nhưng dường như tháy dấu hiệu tức giận từ mặt .

      Nghĩ tới những chuyện này, Nam Cung Thiến thở dài não nề.

      Ngô Duẫn Kỳ quay đầu nhìn bên này: "Lúc em cài đặt máy camera ở nhà tôi, ngày thứ hai tôi phát giác, ba ngày sau tôi biết thân phận của em." thản nhiên , giống như chuyện này đối với , cũng chỉ là chuyện cực kỳ bé.

      "Cái gì?" Nam Cung Thiến nhất thời tinh thần tỉnh táo, khiếp sợ nhìn . thể nào, nếu như khi đó ta biết, tại sao có ra mặt ngăn cản, hơn nữa còn để cho biết nhiều chuyện, rất nhiều lần lấy được nhiều chứng cớ như vậy.

      Ngô Duẫn Kỳ tựa hồ đoán được vấn đề trong lòng Nam Cung Thiến, cười nhạt tiếng: "Em cảm thấy sau khi tôi biết được thân phận của em, nên lập tức vạch trần em mới phải ?"

      gật đầu cái: "Nếu như phải là tôi nhất thời sơ sót, bây giờ em có thể ——" Nam Cung Thiến cũng gì nữa.

      Ngô Duẫn Kỳ tiếp tục : " bị em bắt ngồi tù? Thậm chí bắn chết?" cười khẽ nhìn Nam Cung Thiến.

      Nụ cười của giống như cho biết, để cho biết ra cũng chỉ là phần kế hoạch của .

      "Tại sao? Rốt cuộc tôi làm sai chỗ nào, Sao biết nhiều như vậy? Mục đích của là gì? Ở thành phố K, thế lực của hoàn toàn bị quét sạch rồi, tôi làm cho tổn thất rất nhiều." Nam Cung Thiến hiểu nhìn , muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      Ngô Duẫn Kỳ nhàng ngẩng đầu lên, dùng ngón tay trỏ khều mái tóc ngắn của , cười rất dịu dàng.

      "Em là rất thông minh, nhưng em đối với xã hội này hiểu biết quá ít, đủ kinh nghiệm, hơn nữa —— em quá dễ dàng tin tưởng người, dễ dàng bị tình cảm của chính mình chi phối tâm tình. ra chuyện này nếu như giao cho tôi làm, bất luận kẻ nào cũng chạy trốn, chỉ là em ——"

      "Vậy rốt cuộc là sai ở chỗ nào?" Nam Cung Thiến nhất quyết từ bỏ nhìn .

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , khẽ mỉm cười, cúi người khẽ cắn lên bên tai , người Nam Cung Thiến run lên, cả người rụt qua bên, gương mặt nhất thời đỏ lên, Ngô Duẫn Kỳ rời khỏi người , tay chống cằm, tinh tế nhìn trước mắt.


      Chương 193:


      Edit: sunny huynh

      từng có rất nhiều lần, từng quan sát như vậy, chỉ là để ý tới.

      ", còn chưa có cho tôi biết, tôi để lộ sơ hở ở đâu."

      Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ: "Ánh mắt của em phản bội em."

      Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến lại lần nữa lâm vào trầm mặc, vẫn như thường ngày, chút nào che giấu nhìn chăm chú , mà chỉ cúi đầu dám nhìn , giống như mọi lần.

      Nam Cung Thiến bị Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm có chút ngứa ngáy, hơn nữa cảm giác bị nhìn chằm chằm dễ chịu, động cũng thể động được, mông cũng ngồi tê cả lên, đầu óc của nhanh chóng chuyển động, muốn tìm đề tài có thể cùng tiếp tục.

      Cuối cùng nghĩ tới cuốn sách dạy đánh cờ mình mang theo.

      "Có đồ tốt muốn cho xem đây." Đột nhiên, Nam Cung Thiến mở miệng , tờ giấy kia vẫn còn người mình, lấy ra bày giữa và Ngô Duẫn Kỳ.

      "Đây là cái gì?" cảm thấy kỳ quái nên hỏi.

      " và cha tôi chơi dang dở, cha có cách phải chuyển bại thành thắng, tôi bảo ông vẽ ra. là cờ đen, thua." lạnh nhạt, đột nhiên trong nháy mắt, bàn cờ trong tay giống như là và Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn kỹ quân cờ, cuối cùng cười nhạt tiếng: "Ba em là lợi hại, hổ là thủ trưởng." câu này, rất lòng.

      Nam Cung Thiến nhìn Ngô Duẫn Kỳ, suy nghĩ nhiều, : "Ba tôi còn qua tà bất thắng chánh, tổ chức Hắc Bò Cạp làm nhiều chuyện xấu hại dân, cho dù có khôn khéo, cho dù nhìn bây giờ, giống như là thắng, tương lai có khả năng bởi vì bước mà thua hết tất cả."

      Bầu khi mới vừa thông thoáng, chỉ vì câu của mà trở nên càng thêm lạnh lẽo.

      có thể thấy ràng mặt Ngô Duẫn Kỳ xẹt qua tức giận, nhưng lần này tránh né, mà là đón đầu nhìn .

      "Em còn suy nghĩ bắt tôi trở về?" Giọng Ngô Duẫn Kỳ lạnh làm cho người ta cảm thấy kinh khủng.

      Đó cũng phải là mục đích Nam Cung Thiến đến bên cạnh , nhưng phủ nhận, suy nghĩ của là quyết định cùng cùng chỗ rời khỏi, nghĩ ít nhất ở bên cạnh , có lẽ còn có thể làm chút gì.

      Nam Cung Thiến khẳng định gật đầu cái.

      "Ở trong mắt em, tôi vẫn là tội phạm?"

      cảm nhận được sát khí từ trong ánh mắt của , khẳng định vào lúc gật đầu, Ngô Duẫn Kỳ nhất định có ý nghĩ muốn lập tức bóp chết mình, nhưng cho dù chết, cũng muốn nữa lừa gạt , lần cũng muốn.

      . . . . . . . . . . . . .

      Nước Mỹ có rất nhiều thành phố và phố người Hoa, nơi đó có nhiều người Trung Quốc sinh sống, Nam Cung Thiến đường cái, đôi tay đặt trong túi áo lông, cơn gió lạnh thổi qua, Nam Cung Thiến khỏi rụt cổ cái, mấy ngày trước vừa mới có trận bão tuyết, lúc này đường nhiệt độ rất thấp.

      "Rất lạnh sao, có muốn tìm chỗ uống ly cà phê ?"

      Người chuyện là người phụ nữ lớn hơn Nam Cung Thiến hai tuổi , trang điểm rất mode, mái tóc dài màu nâu, uốn cong nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, Nam Cung Thiến từng hâm mộ người có thể có mái tóc dài xinh đẹp như vậy, nhưng mỗi lần tóc của dài ra, cảm thấy rất thoải mái, chỉ có thể cắt bỏ.

      Điểm này cũng là do cha ban tặng.

      chỉ là đơn giản gật đầu cái, ngay sau đó theo người phụ nữ kia, tìm quán cà phê gần nhà ngồi xuống.

      Trong tiệm rất ấm áp, có người nhiều, ngồi ở trước cửa sổ, cầm ly cà phê nóng, nếu như có thể có cuốn tiểu thuyết hay tạp chí để xem có thể ngồi ở đây cả ngày cũng cảm thấy nhàm chán.
      Last edited by a moderator: 14/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 194

      “Biết tại sao chúng ta phải ở nơi đây ?” Đột nhiên ta mở miệng chuyện, Nam Cung Thiến quay đầu nhìn ta cái, người phụ nữ đó tên là Sophie là quen được sau khi đến nước Mỹ, nghe người bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ , ta và Ngô Duẫn Kỳ quen biết từ trước, giống như lúc Ngô Duẫn Kỳ lưu lạc ở đầu đường quen biết.

      từng nghĩ tới, người phụ nữ này nhất định có vị trí rất quan trọng ở trong lòng Ngô Duẫn Kỳ, bởi vì mỗi lần Ngô Duẫn Kỳ nhìn ta, trong ánh mắt đều mang vẻ dịu dàng, ta chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy nhìn mình.

      biết!” đơn giản trả lời.

      Sophie đặt ly cà phê xuống, khẽ mỉm cười, thể thừa nhận cười rất mê người: “Bởi vì đấy, mặc dù Duẫn Kỳ , nhưng mà tôi lại biết, ta là lo lắng cho quen ở nước Mỹ này, cho nên mới chọn ở gần phố người Hoa, như vậy có thể thấy rất nhiều người Trung Quốc.”

      Nam Cung Thiến khẽ gật đầu, ta thường gọi ta là Duẫn Kỳ, nghe rất thân thiết, cũng rất tự nhiên, quả nhiên quan hệ của bọn họ tầm thường. cảm thấy mình có cái gì đáng giá để Ngô Duẫn Kỳ làm như vậy, ra đối với , ở nơi nào cũng vậy, bởi vì sau khi đến Mỹ, ra phát mình càng giống như con tin.

      Bất kể tới chỗ nào, cũng có người theo, làm cái gì cũng đều có người biết.

      ấy rất quan tâm !” ta đột nhiên , nhìn bộ dạng là chút để ý thuận miệng , có lẽ trong giọng điệu của , Nam Cung Thiến đoán chắc là đố kỵ.

      ta ghen sao? Ghen với ?

      nghĩ thế giới này, bất kỳ người phụ nữ nào sống bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ đều có thể rất nguy hiểm, chỉ có mình an toàn nhất, bởi vì bất kể thấy thế nào, vẫn còn rất non nớt, chút cũng có thay đổi, thay đổi duy nhất là lúc này trở nên trầm mặc rất nhiều.

      Bởi vì có chuyện gì đáng để vui.

      “Tôi có cảm thấy.”

      “Tại sao như vậy?” Sophie tò mò nhìn .

      cảm thấy nếu quả chân chính quan tâm người, mỗi ngày phái người theo bên cạnh , bất kể làm cái gì, gì, thậm chí lúc ngủ cũng bị người giám thị sao? Cái này gọi là quan tâm sao? Nếu như đây là quan tâm của ta, tôi thà bị quan tâm tôi.” Nam Cung Thiến lạnh lùng .

      Sophie khẽ mỉm cười: “Làm như vậy có chút quá đáng, chỉ là ai bảo muốn bắt ấy về làm chi.”

      Nam Cung Thiến ngẩn ra, ngay cả chuyện này ta cũng với ta sao?

      ta vốn chính là con cá sa vào lưới của tôi, bắt ta về là điều cần phải làm.” Nam Cung Thiến nghiến răng, trong lòng cảm thấy chua xót.

      Sophie cười tiếng tiếp tục : “ chắc là thấy, ra trừ tổ chức Hắc Bọ Cạp ở thành phố K, Duẫn Kỳ làm ăn nghiêm chỉnh ở Mỹ, sở dĩ ấy dùng thân phận của tổ chức Hắc Bọ Cạp xuất ở thành phố K chính là vì trả thù nhà họ Ngạo.”

      “Đúng vậy, ta hành hạ Ngạo Dạ Phong .” Mặc dù biết ra Ngạo Dạ Phong chút việc cũng đúng, đáng chết, vốn cho là kế hoạch của mình chê vào đâu được, kết quả hai người đàn ông này người cũng có bị lưa, đến cuối cùng cũng là mình bị bọn họ lừa.

      “Giờ đây, Hắc Bọ Cạp và Duẫn Kỳ có bất cứ quan hệ gì, sau khi Ngô Hạo Thiên bị bắt, có người khác chưởng quản tổ chức Hắc Bọ Cạp, Duẫn Kỳ rút người ra ngoài. Giờ ấy chỉ để ý đến công ty của mình, tiếp tục làm bất kỳ chuyện phạm pháp gì, chính là sao còn muốn bắt ấy về nữa?”

      ra những việc này Nam Cung Thiến tận mắt thấy rồi, gì chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm cái ly trong tay.
      Last edited by a moderator: 11/11/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 195: Tôi muốn em trở thành người đàn bà của tôi (1)

      Edit: sunnyhuynh

      " biết ? ấy phải là người dễ dàng từ bỏ, nếu ấy đạt được vị trí như ngày hôm nay." Sophie quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Công ty của Ngô Duẫn Kỳ ở nước Mỹ lớn hơn và khác xa so với tưởng tượng của Nam Cung Thiến, ngay cả tập đoàn Thiên Ưng ở thành phố K cũng chỉ là chỉ nhánh của công ty ta thôi, chỉ là lần này trở về từ thành phố K, tổn thất lớn nhất của ta chính là tập đoàn Thiên Ưng.

      " cảm thấy bây giờ ta từ bỏ việc trả thù nhà họ Ngạo rồi sao?" Sophie quay đầu nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến trầm mặc, chân mày chặt nhíu lại, muốn , nhưng biết, Ngô Duẫn Kỳ làm vậy là vì Nam Cung Thiến, mới từ bỏ hận thù nhiều năm của ta, nhiều năm như vậy, biết Ngô Duẫn Kỳ sống như thế nào, còn sống là vì mục đích, chính là báo thù.

      Kết quả, là , câu đầu tiên óni bỏ qua.

      " ta còn có chỗ nào mà thể thứ lỗi?" Lúc Sophie câu này có chút kích động, giọng cũng có chút run rẩy, dường như bất bình vì Ngô Duẫn Kỳ.

      Nam Cung Thiến kinh ngạc ngẩng đầu nhìn , từ trong ánh mắt của , nhìn thấy là muốn và quyến luyến đối với Ngô Duẫn Kỳ.

      gì, vẫn trầm mặc, có rất nhiều chuyện, lúc này cũng rất loạn, có đáp án.

      . . . . . . . . . . . . .

      Lần đó sau khi chuyện, Nam Cung Thiến suy nghĩ rất nhiều, vấn đề vẫn muốn chính miệng hỏi chút Ngô Duẫn Kỳ, đúng lúc thấy Ngô Duẫn Kỳ ngồi mình ở trong phòng khách xem báo, vì vậy tới, ngồi xuống đối diện .

      "Thế nào hôm nay vòng vo?" Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên , có ngẩng đầu nhìn .

      "Ừ, có ý gì." Lần này đổi thành Nam Cung Thiến nhìn : "Có vấn đề cũng muốn hỏi ." Cái vấn đề này nghĩ lâu rồi.

      "Hỏi !"

      "Bây giờ và Hắc Bò Cạp còn quan hệ rồi sao?"

      "Ừ!" trả lời vô cùng đơn giản.

      "Tại sao cho tôi biết?" Nam Cung Thiến cau mày.

      Ngô Duẫn Kỳ kỳ quái thả tờ báo trong tay ra nhìn : "Tại sao phải cho em biết."

      Nam Cung Thiến kinh ngạc nhìn , tại sao? Ít nhất để cho tôi biết còn quan hệ với bọn , như vậy tôi xem tên xã hội đen, tôi xem tên tội phạm. Có lẽ tôi còn muốn bắt trở về, tôi cũng rối rắm nữa, có biết , trong lòng tôi rất luôn muốn để cho có cuộc sống bình thường.

      " có gì." cúi đầu nhìn vào đôi mắt ta, phải mừng rỡ mà là hàng loạt mất mác. có thể mọi thứ với Sophie, nhưng ở trước mặt mình, mỗi lần chuyện đều ngắn gọn, đơn giản, chưa bao giờ chuyện của chính mình.

      "Vậy tôi có thể được chưa?"

      Đối phương trầm mặc, đợi đến ngẩng đầu nhìn lại, ta trầm ngâm nhìn : "Em vẫn cứ muốn trở về sao? Em muốn cái gì, tôi đều có thể cho em."

      đón lấy ánh mắt của ta cười nhạt tiếng: "Tôi muốn cấp được, hơn nữa tôi sống ở chỗ này đối với cũng ích, còn quan hệ với tổ chứ Hắc Bò Cạp, chỉ cần từ nay về sau giống như bây giờ làm ăn bình thường, tôi nghĩ có người bắt nữa."

      "Vô dụng?" Ngô Duẫn Kỳ lặp lại những lời này, tựa hồ suy nghĩ ý tứ trong đó: "Em cho rằng tôi để em ở lại chỗ này là vì để cho em bắt tôi sao?"

      Trong ánh mắt thâm thúy của Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng trở nên lạnh lùng, hơn nữa trong ánh mắt của ta bùng cháy loại dục vọng ra được.

      Nam Cung Thiến ngẩn ra, chưa kịp phản ứng kịp, bị Ngô Duẫn Kỳ túm lấy, Nam Cung Thiến chỉ cảm thấy thế giới nhất thời điên đảo, đợi phản ứng kịp bị Ngô Duẫn Kỳ đè ở phía dưới.









      Chương 196: Tôi muốn em trở thành người đàn bà của tôi (2)

      Edit: sunnyhuynh

      Nam Cung Thiến kinh ngạc trợn mắt nhìn : ", muốn làm gì?"

      "Em phải muốn biết, rốt cuộc em có ích lợi gì khi ở đây sao? Giờ tôi cho em biết." xong, cúi người xuống hôn .

      Ưmh —— Ngô Duẫn —— thả —— ưmh!

      Nam Cung Thiến liều mạng giãy giụa phía dưới người , nghĩ đến Ngô Duẫn Kỳ làm như vậy, ít nhất ở trong đầu , điều kiện tiên quyết có tình , bước này tuyệt đối làm, nhưng tại sao ?

      Nhưng sức lực của rất mạnh, trước kia lúc Ngạo Dạ Phong khi dễ , có lẽ còn có chút phản kháng đường sống, nhưng khi ở dưới Ngô Duẫn Kỳ, cảm giác mình chính là đồ vật trong tay , muốn làm gì làm.

      Trong nháy mắt nỗi sợ hãi dần dần biến mất.

      Nhìn người giãy giũa phía dưới, Ngô Duẫn Kỳ dùng tay nắm lấy hai cổ tay mịn màng của , để cho giãn ra, cố định đầu .

      "Ngô Duẫn Kỳ, đây chính là mục đích bắt tôi đến đây sao? Tôi đối với cũng chỉ là loại công dụng này sao?"

      khẽ mỉm cười nhìn gương mặt tức giận: "Em có phải hay đánh giá bản thân rất cao rồi, em còn có thể khiến tôi làm cái gì. Em khiến tôi tổn thất vài triệu ở thành phố K, dùng thân thể của em đến bồi thường, coi là tiện nghi cho em rồi." bên cởi cà vạt của mình ra bên cười với .

      thế nào, Nam Cung Thiến cũng là người biết chút võ thuật, nhưng Ngô Duẫn Kỳ chỉ dùng tay là có thể vây khốn . Hơn nữa thân thể của bị hai chân kẹp ở phía dưới, căn bản biện pháp nhúc nhích.

      Biết có biện pháp chạy thoát, coi như trốn ở nước Mĩ có thể chạy trốn tới đâu, tất cả tất cả đều nằm dưới khống chế của Ngô Duẫn Kỳ.

      cúi người ở bên tai , môi khe khẽ cắn tai của , lại dùng đầu lưỡi liếm xuống, thân thể Nam Cung Thiến đột nhiên chấn động, cảm giác dòng điện truyền khắp toàn thân.

      khẽ mỉm cười: "Em rất nhạy cảm, trước kia có bị đàn ông chạm qua sao?" thử hỏi câu.

      Nam Cung Thiến nghiến răng, trả lời.

      hôn đường xuống phía dưới qua cổ của , xương quai xanh, hé miệng đẩy nút áo áo ra, lộ ra chút xíu da thịt mềm mại của , tay hơi lạnh bao trùm lên đôi gò bồng của , Nam Cung Thiến dùng sức cắn môi dưới, mới làm mình kêu lên.

      Thấy phản ứng Nam Cung Thiến cứng ngắn và nhẫn nại, tâm trạng Ngô Duẫn Kỳ vô cùng tốt, tay của từ thân thể từ từ xuống phía dưới, cởi quần ra từ từ dò xét vào.

      Nam Cung Thiến cắn răng, nhắm chặt hai mắt quay mặt sang bên cạnh.

      Ngô Duẫn Kỳ cúi đầu chạm khẽ vào gò má của , tay thăm dò vào hạ thân đến chỗ tư mật của chỗ tư mật, phía anhhôn cổ , xương quai xanh, ở bên tai của thổi khí nóng, cảm giác ngứa chút từ bên tai truyền khắp toàn thân, Nam Cung Thiến vẫn tiếng nào, có thể từ mặt nhìn ra là cố kiềm chế.

      "Ừ ——" giọng hừ xuống, nhưng vẫn liều mạng cắn môi dưới, nhìn Ngô Duẫn Kỳ.

      Ngón tay thâm nhập vào làm thân thể đột nhiên cứng ngắc.

      dịu dàng bên tai : "Đây là lần đầu tiên của em!" cười nhìn phản ứng Nam Cung Thiến cứng rắn, hưng phấn trong lòng, kích động, cùng với tham muốn chiếm giữ cách nào khống chế muốn làm biến thành người phụ nữ của mình.

      "Thả lỏng chút, cố gắng làm đau em."

      Ngô Duẫn Kỳ rút tay ra, bắt đầu cởi quần áo người xuống.

      Nam Cung Thiến kinh hãi: "Nơi này là phòng khách."

      Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng, đây coi như là đồng ý rồi sao?

      "Vậy sao? Tôi muốn làm ở nơi nào cũng được."
      Last edited: 28/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :