1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 181:

      Nam Cung Thiến khoát tay ngăn lại, cắn răng ra: " có việc gì, nhanh lái xe !"

      Ngạo Dạ Phong dừng chút, quay đầu nhìn về phía trong thao trường thấy người khiêng Trịnh Hồng từ trong đám người ra và về phía ký túc xá, nhìn bộ dáng của ta xem ra thương tích , như vậy người Nam Cung Thiến cũng nhất định có thương tích.

      Ngạo Dạ Phong vội vàng lên xe vừa khởi động xe nghe phía sau Nam Cung Thiến tức giận mắng câu: "MD, ra tay ác như vậy."

      Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài cái: "Em cũng biết mắng chửi người khác đấy à? Chỉ là nhìn đối thủ cũng bị thương , bọn em đúng là nghiêm túc."

      Nam Cung Thiến ôm bụng cắn răng: " nghiêm túc, chính là tôn trọng đối thủ, ta chẳng những đồng tình tôi, ngược lại càng nghiêm trọng hơn."

      Ngạo Dạ Phong hơi ngẩn ra, nhất thời nhíu mày, những lời này khiến ngẫm nghĩ, nghĩ ra này ra lời này, là có chút đạo lý.

      đường đến bệnh viện, Nam Cung Thiến vẫn ôm bụng, mới vừa rồi cước của Trịnh Hồng đạp lên bụng , làm đau hết sức, người giống như tan ra, có chỗ nào người đau, chỉ là các ‘đánh nhau’ vì phép tắc xíu, mất mặt quá thôi.

      Đầu tiên, nơi này đều là nữ binh, lại là lính nghiệp dư, còn nữa mặt còn có vết thương, huấn luyện viên nhất định phát , đến lúc đó biết họ lén lút đánh nhau, đó chính là tự tìm khổ.

      Cho nên, nhìn mặt Nam Cung Thiến vốn nhìn thấy gì, nhưng lúc đến bệnh viện, lên tiếng giúp cởi áo khoác xuống vậy mà làm Ngạo Dạ Phong sợ hết hồn.

      hiểu nổi, những nữ binh này nghĩ gì nữa.

      Sau khi ra từ bệnh viện, Ngạo Dạ Phong hỏi Nam Cung Thiến có cần trở về lấy đồ đạc , lắc đầu cái, trong quân khu vốn là có đồ gì, muốn lấy chỉ lấy mấy bộ quần áo để tắm.

      " lấy lấy, dù sao cũng giữ giúp em giữ số đồ rồi, đến nhà họ Ngạo xem như đến nhà mình vậy."

      Lời của Ngạo Dạ Phong khỏi khiến Nam Cung Thiến cảm thấy ấm áp trong lòng, chỉ gật đầu cái gì.

      Từ thành phố M đến thành phố K còn chặng đường dài, Nam Cung Thiến nằm phía sau chỗ ngồi trước, mắt thẳng tắp nhìn trước mặt.

      Ngạo Dạ Phong nhìn từ trong kính chiếu hậu cái: "Vết thương người đỡ chưa?"

      "Yên tâm, chết được, vết thương này bằng nửa lúc huấn luyện."

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười: "Bộ đội đặc chủng chắc huấn luyện rất cực khổ."

      "Nhưng em thích nơi này, trước kia em ghét nhất làm lính, bởi vì ba muốn em trở thành quân nhân, từ em được mặc những chiếc váy mình thích, thể làm chuyện mình thích, mỗi ngày đúng giờ rời giường, mỗi ngày làm những công việc giống nhau, em chán chết được, lúc em từng nghĩ đến việc trốn khỏi nhà, trở về nữa. Cũng bởi vì chuyện này em hận ba mình, em hoài nghi mình có phải là con ruột của ông , cùng ông tranh cãi rất nhiều lần, nhưng cuối cùng em vẫn ngoan ngoãn tới nơi này làm lính."

      "Tại sao lại nhắc đến chuyện này?" Ngạo Dạ Phong nhìn cái hỏi.

      Nam Cung Thiến quay đầu lại vẫn chăm chú nhìn phía trước: "Em biết rất nhiều chuyện của , em nghĩ cũng cần phải biết những thứ này, như vậy mới công bằng."

      "Được rồi, vậy rửa tai lắng nghe!"

      " có!"

      "À?"

      Nam Cung Thiến thở dài: " có, cuộc sống của chỉ đơn giản như vậy, đơn giản đến độ thể đơn giản nữa." Đột nhiên, dừng lại, ra cuộc sống của mình trở nên có sắc thái hơn từ khi gặp phải Ngạo Dạ Phong và Ngô Duẫn Kỳ, cũng chính bởi vì chuyện này, mới khiến thích làm quân nhân.

      Chương 182:

      tự hào mình là quân nhân, trước đây căm hận,\ nhưng giờ cảm thấy thích. khẽ mỉm cười, có lẽ trước đây nếu có căm hận cũng có yê thích như bây giờ.

      Suy nghĩ chuyển tới người Ngô Duẫn Kỳ, khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng hỏi ra ngoài, vậy Ngạo Dạ Phong cũng biết Ngô Duẫn Kỳ đâu rồi.

      người Nam Cung Thiến mặc bộ quân phục đứng ở cửa nhà họ Ngạo, do dự nửa ngày vẫn vào.

      "Nhanh lên chút, ông chờ em cùng ăn cơm tối đấy!"

      "Em ——"

      "Khi nào em trở nên mắc cỡ ngại ngùng như vậy rồi."

      "Nhưng em cảm thấy sợ!" Nam Cung Thiến ra lời trong lòng mình, sợ, sợ đối mặt với ông Ngạo, sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của ông. Chắc ông rất hận mình.

      "Có cái gì phải sợ, thấy lúc em đánh nhau cũng có sợ hãi như bây giờ." Ngạo Dạ Phong đưa tay bắt lấy Nam Cung Thiến, gặp trốn sang bên, chính là sợ hãi: "Ngạo Dạ Phong, em có thể mấy ngày nữa mới về , ngộ nhỡ, ngộ nhỡ chọc ông tức giận làm thế nào, thân thể ông vẫn luôn tốt."

      "Em vào phải , lại tức giận lên đấy, nhanh lên qua đây. Nghe lời!"

      "Em qua!"

      đường tới đây, Nam Cung Thiến chuẩn bị tâm lý tốt, chuẩn bị tốt tâm lý chịu trận, dù cho ông cụ Ngạo giống như Ngạo Dạ Phong nhìn thấy ấy đánh trận, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng sợ nhìn thấy bộ dạng ông cụ Ngạo tức giận, thất vọng, khổ sở. có chút khẩn trương, dám vào!

      Lúc hai người giằng co, hai mắt Nam Cung Thiến tỏa sáng: "Năm ngàn vạn!"

      Năm Ngàn Vạn nghe được tiếng gọi, chạy tới chỗ , Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống, nghênh đón nó, Năm Ngàn Vạn chút khách khí nhào tới người Nam Cung Thiến, bởi vì dáng người nó quá lớn, trực tiếp làm Nam Cung Thiến té nhào xuống đất, bò tới người của , ở mặt của liếm tới liếm lui.

      Ngạo Dạ Phong ghen tỵ lộ ra mặt, tới dắt dây thừng Năm Ngàn Vạn, kéo nó khỏi người Nam Cung Thiến: "Tên nhóc này ở với lâu như vậy, cũng học được ít công phu chiếm tiện nghi rồi."

      Nam Cung Thiến ngồi dậy từ dưới đất, ngạc nhiên nhìn Ngạo Dạ Phong: " phải sợ Năm Ngàn Vạn rồi hả?"

      Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu: "Từ sau khi em rời , em phải biết phải mất bao nhiêu công sức mới làm cho Năm Ngàn Vạn ăn trở lại. Mới đầu có chút lo lắng, chỉ là từ từ cũng quen." rồi Ngạo Dạ Phong cúi người sờ lên đầu của Năm Ngàn Vạn : "Nhanh lên vào thôi, ông chờ em đấy!"

      Nam Cung Thiến biết hôm nay trốn khỏi được, hít hơi sâu, theo Ngạo Dạ Phong vào nhà họ Ngạo.

      Có thể làm cho có nghĩ tới chính là ông cụ Ngạo chẳng những có tức giận vói , ngay cả cũng đến chuyện trước kia của , ông còn gọi là vũ Tịch, kéo đến phòng ăn dùng cơm, bác Thẩm vẫn như trước gọi là Vũ Tịch cứ ở phòng bếp và phòng ăn tới lui vội vàng.

      bàn ăn, ông cụ Ngạo ngừng gắp thức ăn cho Vũ Tịch, bảo ăn nhiều chút, đột nhiên Nam Cung Thiến cảm thấy mình giống như trở lại nhà họ Ngạo trước kia, cái gì cũng có xảy ra, cảm giác này tốt, mặc dù nơi này phải là nhà của , nhưng giống như ở nhà của mình.

      Nam Cung Thiến hiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, chỉ là yên lặng cười lời nào, cúi đầu ăn cơm, lúc nào Ngạo Dạ Phong trở nên trầm mặc.

      Sau khi ăn xong cơm tối, ông cụ Ngạo kéo Nam Cung Thiến phòng khách xem ti vi, Ngạo Dạ Phong cũng ở đây, bác Thẩm cũng ở đây. Bọn họ giống như là mưu chuyện gì đó, chuyện lúc trước chữ cũng .
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 183:

      Editor: sunnyhuynh


      Rốt cuộc, Nam Cung Thiến chịu đựng được nữa, đứng lên, hơi cúi đầu, giống như đứa bé mắc lỗi: "Ông ơi, xin lỗi, cháu gạt ông. ra cháu phải là Trần Vũ Tịch, cháu ——"

      Ông cụ Ngạo khẽ mỉm cười: "Dạ Phong với ta về chuyện của cháu gió rồi, ông trách cháu, ông biết cháu có nguyên nhân bất đắc dĩ, chỉ tiếc, ông rất thích cháu, ông rất muốn có đứa cháu dâu tốt như cháu, chuyện hôn ước trước đây với Dạ Phong ——"

      "Ông ơi, ông đừng mở bình đâu có ai mà biết trong bình đựng gì được . chút chuyện có ích!" Ngạo Dạ Phong mở miệng chắn lời của ông cụ.

      "Ông , cháu có thể ? Vũ Tịch, , lúc này nên gọi cháu là Nam Cung Thiến đúng ?" Ông cụ Ngạo để ý sắc mặt Ngạo Dạ Phong tiếp tục .

      "Ông ơi, ông cứ gọi cháu là Thiến Thiến được rồi, người nhà cũng gọi như vậy khi ở nhà."

      "Ừ, Thiến Thiến, hôn ước trước với Dạ Phong có phải hay vẫn còn? Trước kia còn tưởng rằng cháu mười bảy tuổi, bây giờ xem ra tuổi tác vừa khít, nếu có thể mau chóng kết hôn quá tốt rồi. Cháu xem nào!" Ông cụ Ngạo mong đợi nhìn Nam Cung Thiến.

      "Việc này ——" Nam Cung Thiến biết trả lời như thế nào, muốn thích Ngạo Dạ Phong, đích là có thích, nhưng vẫn chưa đến độ muốn cùng kết hôn với .

      Hơn nữa Nam Cung Thiến vẫn luôn tự với mình, chuyện hôn ước đó là giả, vốn có nghĩ tới tương lai ngày gả cho Ngạo Dạ Phong.

      "Ông ơi, Nam Cung Thiến là vì nhiệm vụ mới đến đây, dĩ nhiên chuyện hôn ước cũng nghĩ là , cháu với ông rồi, sao ông vẫn chịu từ bỏ vậy." Ngạo Dạ Phong cau mày, nhìn dáng vẻ của tựa hồ đối với việc Nam Cung Thiến đến, cũng níu qua chuyện này với ông cụ Ngạo.

      "Ông mặc kệ, đứa cháu dâu này ông chọn rồi, có phải cháu xấu hổ khi đến chuyện này , vậy hãy để ông !" Tính tình Ông cụ Ngạo lúc này giống như trẻ con giận dỗi mà .

      Ngạo Dạ Phong lại nhíu mày, có lẽ là bởi vì ngượng ngùng, có lẽ là bởi vì bó tay với ông cụ Ngạo nên dứt khoát đứng dậy lên lầu.

      "Thiến Thiến, cháu nghĩ như thế nào? Cháu và Dạ Phong cũng ở chung với nhau thời gian, nó là hạng người nào chắc cháu cũng biết phải , vậy nên chuyện hôn ước này——"

      "À, ông ơi, cháu xem Ngạo Dạ Phong chú! Người, người cứ ở đây xem ti vi nha ——" Nam Cung Thiến tìm được cớ, vội vã chạy lên lầu, cho ông cụ có cơ hội tiếp.

      Ông cụ Ngạo thấy hai người chạy, vừa quay đầu lại thấy thím Lưu: "Thím Lưu, tôi sai sao?"

      Thím Lưu cười tiếng: "Ông ơi, ông cũng đừng nên can thiệp vô chuyện của tụi trẻ, cho, ăn chút trái cây này."

      Ông cụ Ngạo nhận lấy trái cây thím Lưu đưa.

      . . . . . . . . . . . .

      Sau khi lên lầu, Nam Cung Thiến đến phòng của mình, mà xoay người trực tiếp đến phòng Ngạo Dạ Phong.

      chắp tay sau lưng, thò đầu vào trong phòn Ngạo Dạ Phong thăm dò, Ngạo Dạ Phong ngồi bên giường, Năm Ngàn Vạn ngồi chồm hổm mặt đất đối diện với .

      "Năm Ngàn Vạn!" Nam Cung Thiến kêu tiếng, Năm Ngàn Vạn lập tức từ bên người Ngạo Dạ Phong đứng dậy chạy đến bên người , Nam Cung Thiến ngồi xổm người xuống ôm nó.

      "Trời ơi, uổng phí khoảng thời gian này mình đối xử tốt với nó, tiểu tử này với ai cũng hôn, nhưng lại hôn ." Ngạo Dạ Phong đứng lên đùa.

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười và cũng đứng lên.

      "Mới vừa rồi ông chuyện đó, em đừng để trong lòng, ông chính là có việc gì rãnh rỗi luôn suy nghĩ lung tung." Ngạo Dạ Phong có vẻ có chút lúng túng .

      Chương 184:

      Editor: sunnyhuynh

      "Ừ!" gật đầu cái, nhìn mà cúi đầu nhìn Năm Ngàn Vạn.

      Ngạo Dạ Phong gãi gãi đầu, nghĩ tới mình cũng có ngày mất tự nhiên như vậy: "Cái đó —— ra cũng muốn hỏi chút, mặc dù ban đầu chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng mà dù sao ràng vẫn tốt hơn, loại chuyện như vậy ràng, cũng dễ làm người khác hiểu lầm đúng ."

      Nam Cung Thiến hiểu ngẩng đầu lên nhìn : " muốn cái gì?"

      Ngạo Dạ Phong sâu thở dài, phát lúc xông tới hôn Nam Cung Thiến cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc này: " muốn biết em nghĩ như thế nào về chuyện hôn ước." trốn tránh ánh mắt kinh ngạc của .

      Hai người trầm mặc đứng trong phòng rất lâu, cuối cùng Ngạo Dạ Phong cười nhạt tiếng: "Hay là do suy nghĩ quá nhiều, ra em vốn có nghĩ đến chuyện này đúng ."

      ", phải vậy! Em nghĩ tới." Nam Cung Thiến cắt ngang lời .

      Đột nhiên, Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn , trong phút chốc rất muốn chạy qua hung hăng ôm lấy , nhưng khi thấy khẽ cúi đầu, biết ra cũng đồng ý với hôn ước đó.

      Nam Cung Thiến chậm rãi : " ra , cũng giống như lúc ban đầu, em vẫn có thích , em còn là cảm thấy con người bên trong hề giống vẻ bề ngoài, bây giờ nhìn lại cảm giác của em đúng." khẽ mỉm cười, tiếp tục : "Chỉ là, cảm giác thích này ra vẫn chưa đạt đến độ nhất định phải kết hôn... ra —— em cũng biết tại sao, có thể, cảm giác thích đó giống như mến trai mình, em ——"

      "Em cần phải gì nữa, hiểu rồi!" Ngạo Dạ Phong chậm rãi quay mặt , xoay người tới phía trước cửa sổ, đốt điếu thuốc hút.

      Nam Cung Thiến biết nên giải thích như thế nào, nhưng , đối với Ngạo Dạ Phong có cảm giác muốn kết hôn hay là thương, có.

      Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, hồi lâu Ngạo Dạ Phong mới mở miệng : "Em thích ta sao!"

      Nam Cung Thiến khựng lại, nhìn bóng lưng Ngạo Dạ Phong: "Ai?"

      " nên thích, em thương ta đúng ?" Ngạo Dạ Phong chậm rãi hút hơi thuốc, nhàn nhạt ra tên của người đó: "Ngô Duẫn Kỳ!"

      Mặc dù ở trong mở, ở trong lòng, ở trong đầu, chỉ lần nghĩ tới tên người này, nhưng khi Ngạo Dạ Phong ra ba chữ này, cơ thể Nam Cung Thiến khỏi khẽ động, cho rằng tất cả đều là quá khứ, cho rằng trái tim này có thể bình tĩnh lại.

      nghĩ đến khi nghe được cái tên này, lại có chút khống chế được dòng suy nghĩ của mình.

      "Sao có thể, làm sao em có thể thích ta!" Nam Cung Thiến ..., cũng đồng thời tự hỏi mình, hơi cúi đầu, trong đầu ngừng lóe ra bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ.

      " có thể nhìn ra, có thể biết được vì sao lúc trước ta đến tìm em sau đó lúc nào cũng muốn nổi giận với em rồi?" Ngạo Dạ Phong xoay người nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến: "Bởi vì có thể nhìn ra, trong mắt em tất cả đều là ta, còn chưa bao giờ biết được rằng cảm giác ghen tỵ cũng làm cho con người ta khó chịu đến như vậy."

      Hồi lâu, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Bất kể là em có thích ta hay , đến bây giờ cũng sao cả, dù thế nào nữa ta trở về nữa, cho dù trở về, em nghĩ em cũng bắt ta. Có lúc em nghĩ em có hối hận hay khi bắt được ta. bắt được ta, hành động lùng bắt thất bại, nhiệm vụ của em hoàn thành, ít nhất vẫn chưa hoàn thành xong. Nhưng em chút cũng khó chịu, tại mới hiểu được, em rất mong ta có thể chạy trốn, vĩnh viễn cần trở về."
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 185:

      Editor: Sunnyhuynh

      Hai ngày sau, Nam Cung Thiến rời khỏi nhà họ Ngạo, lúc Ngạo Dạ Phong bảo mang theo Năm Ngàn Vạn, nếu như phải sạch chút, muốn nhớ đến hay thấy bất cứ thứ gì liên quan đến .

      Lúc , ông cụ Ngạo có ra tiễn , cũng gì, chỉ là nhận lấy dây thừng của Năm Ngàn Vạn từ trong tay , khi chuẩn bị lên xe bất chợt Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt , ôm chặt vào lòng, có chút thở được, nhưng vẫn để mặc cho ôm mình.

      Cuối cùng Ngạo Dạ Phong chỉ câu ở bên tai : " em, nếu như em thích tôi vĩnh viễn đừng trở về đây."

      lặng lẽ gật đầu bả vai , buông ra, xoay người vào biệt thự, quay đầu lại.

      nhìn bóng lưng , khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, luồng gió ấm áp phất qua mặt, nửa đời sau có thể bao giờ gặp mặt lại Ngạo Dạ Phong, nhưng biết, mặc dù thương , nhưng đời này vĩnh viễn quên .

      Ngày nghỉ phép còn mấy ngày, Nam Cung Thiến cảm giác mình rất lâu có về nhà, cho nên sau khi trở về từ thành phố K cũng trở về nhà mình.

      Vừa vào cửa nhà, mẹ và em trai chạy ra đón.

      "Con trở về rồi, phải sau khi hoàn thành nhiệm vụ xong về sao? Sao đến bây giờ mới trở về." Bà cười vuốt má Nam Cung Thiến: "Đen, gầy, ở bộ đội chịu ít khổ cực."

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: " có việc gì cả mẹ à, con rất khỏe!"

      "Mẹ, Nam Cung Thiến chính là tiểu cường đánh chết, tuyệt đối có chuyện, đúng ?" Nam Cung Minh vẫn trước sau như gọi là chị, trong mắt nó, có lẽ thích hợp làm người hơn.

      Nam Cung Thiến cười đưa tay xoa đầu Nam Cung Minh: "Hôm nay học à? Có phải hay cha ở nhà em lại cúp học."

      "Đâu có đâu, em có cúp, là quang minh chánh đại xin phép thầy cho nghỉ, ngày hôm qua nhận được điện thoại của chị, em chính là đặc biệt ở nhà chờ chị trở về đấy, giúp chị tẩy trần đấy." Nam Cung Minh cười, hai mắt tỏa sáng: "Oa, Nam Cung Thiến, đây là con chó của chị sao? là đẹp, là chó săn à."

      Con trai rất thích những chú chó, nhất là Nam Cung Minh, ước mơ tương lai của nó chính là quân khuyển, nơi đó là đặc biệt nuôi dạy chó. Cho nên nó vô cùng thích những chú chó.

      Mới chỉ trong chốc lát, Nam Cung Minh cũng quên người chị là đây, chơi cùng Năm Ngàn Vạn.

      Nam Cung Thiến giao Năm Ngàn Vạn cho Nam Cung Minh, với mẹ mình vào trong nhà: "Ba đâu rồi? phải mấy ngày nay ông nghỉ ở nhà sao? Sao thấy đâu cả?"

      "Ba con mà con còn biết sao, con chưa về ông ấy vốn thể ở nhà đợi mình, mới ngồi được chút buồn bực, cho nên ông bộ ở công viên chút. Khi nào đến giờ cơm gọi ông."

      Nam Cung Thiến gật đầu cười, mẹ vẫn luôn dịu dàng, nhìn mẹ nụ cười, chẳng biết tại sao trong đầu Nam Cung Thiến nghĩ đến gương mặt Ngô Duẫn Kỳ, còn mất cha mẹ, còn bị người khác lừa bán đến Mĩ, đứa bé mới mấy tuổi sống ra sao.

      Chỉ là suy nghĩ chút chuyện này, lòng biết vì sao cảm thấy đau, giống như bất kể Ngô Duẫn Kỳ làm cái gì, bất kể hận nhà họ Ngạo cỡ nào, dường như cũng có thể hiểu được, cũng có thể tha thứ được.

      "Con công viên dạo, chút rồi về!" Ở bên ngoài, Nam Cung Minh câu, sau đó liền dẫn Năm Ngàn Vạn ra ngoài.


      Chương 186:

      Edit: Sunnyhuynh (DĐLQĐ)

      Nam Cung Thiến cũng gì, đứng ở phòng bếp bên cạnh cùng mẹ trò chuyện câu có câu , nhiều lần muốn phụ nhưng bà luôn cho động vào, bảo nghỉ, Nam Cung Thiến muốn yên tĩnh mình, bây giờ chỉ cần ở mình nhớ tới chuyện nên nghĩ.

      Cho nên vẫn luôn đứng trong nhà bếp nhìn mẹ vừa bận rộn vừa chuyện với .

      Đến giữa trưa, bà chuẩn bị thức ăn cũng xong, nhìn bàn lớn thức ăn, Nam Cung Thiến cười nhạt tiếng: "Mẹ, người làm nhiều món quá vậy, ăn sao hết."

      "Hôm nay là ngày đầu tiên con về nhà, làm mấy món con thích ăn, lâu về nhà, có nhớ cơm mẹ làm ?" Từ trong phòng bếp, bà thò đầu ra khẽ mỉm cười với .

      dòng nước ấm xông lên đầu, ngay sau đó là cảm giác đau nhói, biết vì sao, mỗi lần về đến nhà cảm nhận được tình thân ấm áp, khỏi nhớ tới Ngô Duẫn Kỳ, ta có người thân, nhất định có vài phần biết cảm giác gia đình là như thế nào .

      Nếu như có thể, hi vọng, có thể ở chỗ này, cùng mình cùng nhau chia sẻ, có người nhà, có ba mẹ. . . . . . Nhớ tới ánh mắt lạnh nhạt của Ngô Duẫn Kỳ, độc và trống vắng nên lời, dường như có thể hiểu được tất cả, dường như biết vì sao lại có vẻ mặt như vậy.

      Nhưng tất cả đều chậm, cái gì đều làm được.

      "Thiến Thiến sao vậy? Có phải là thoải mái hay ?"

      Nam Cung Thiến cuống quít xoay mặt, lau khô giọt lệ nơi khóe mắt : " có việc gì mẹ à, chỉ là nhớ mọi người quá!"

      Mẹ dừng lại, đưa tay ôm chầm lấy Nam Cung Thiến: "Mấy ngày nay chịu ít khổ cực bên ngoài, có chuyện gì, vượt qua là tốt rồi."

      Vốn là muốn khóc, vốn là muốn vui vẻ cùng người nhà ăn cơm chung, nhưng trong phút chốc khi được mẹ ôm vào lòng, cũng nhịn được nữa, vùi đầu vào trong ngực bà, khóc lớn lên. thừa nhận, khóc chỉ là bởi vì dịu dàng của bà, cũng bởi vì người.

      Lúc hai người ôm nhau nghe được tiếng tiếng chó sủa từ hành lang, Nam Cung Thiến rút khỏi từ trong ngực bà ra, lau khô nước mắt, khẽ mỉm cười: "Là Minh Minh về, con mở cửa."

      Bà gật đầu cái.

      Nam Cung Thiến mở cửa nhìn ra ngoài, chỉ có Nam Cung Minh và Năm Ngàn Vạn, kỳ quái hỏi: "Ba đâu? có về chung với em sao?"

      Nam Cung Minh vừa vào nhà vừa : "Ở công viên ba gặp phải người và đánh cờ với người đó, Game Over về."

      Nam Cung Thiến suy nghĩ nhiều, tiện tay đóng cửa.

      Chỉ nghe Nam Cung Minh tiếp tục : "Con chó này có phải hay đặc biệt thích tiền?"

      "Em gì đây?" Nam Cung Thiến vừa để chiếc đũa xuống vừa .

      "Ở trong công viên gặp phải người, ta gọi câu năm ngàn vạn, thế là con chó này chạy về phía ta, em kéo sao cũng kéo về được."

      Nam Cung Thiến ngẩn ra: "Gọi, gọi nó Năm Ngàn Vạn?"

      "Đúng vậy, người kia còn , con chó này là do ta mua ! Chị thấy có buồn cười . . . . . ." Nam Cung Minh còn chưa hết bị Nam Cung Thiến phát bắt được: "Em người kia ở đâu?"

      Nam Cung Minh bị bộ dáng Nam Cung Thiến dọa sợ hết hồn: "Chị, chị làm sao vậy? Con chó này lẽ là của người khác đấy chứ."

      "Mau cho chị biết, người kia ở đâu?" Nam Cung Thiến cơ hồ la lên, đôi tay nắm chặt Nam Cung Minh: "Mau cho chị biết!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 187:

      Edit: sunnyhuynh

      "Ở đây, chơi cờ với ba ở công viên, sao vậy?"

      "Chị có chuyện ra ngoài chút." kịp cầm áo khoác, Nam Cung Thiến xoay người chạy ra khỏi nhà.

      "Thiến Thiến, đến giờ cơm rồi con đâu vậy?"

      Chưa kịp trả lời, cảm thấy lòng mình run rẩy, điên cuồng chạy đến chỗ công viên, biết trong lòng sợ hãi điều gì, lo lắng điều gì, hay là mong đợi điều gì. bắt mình phải tỉnh táo lại, nhưng có tác dụng, trong đầu của lần lại lần lóe ra bóng dáng người kia.

      Ngay cả trong miệng , cũng kìm nổi bất giác kêu tên người đó.

      Khi Nam Cung Thiến tới công viên thấy hai người ngồi băng đá công viên đánh cờ.

      thở hổn hển, nhìn chăm chú bóng dáng quen thuộc đến độ thể quen thuộc hơn nữa, mặt của vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, mắt chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ.

      giống như đoán được Nam Cung Thiến đến, vừa mới tới đó, chỉ là xa xa nhìn bọn họ, cũng nhận ra, ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau trong nháy mắt, nụ cười mặt càng sâu, nhìn ánh mắt của , biết nụ cười sáng lạn kia chứa điều gì.

      chậm rãi về phía bọn họ.

      Cho đến khi đến bên cạnh bọn họ, ba cũng phát được Nam Cung Thiến.

      "Ba!" Nam Cung Thiến thấp giọng gọi ông.

      Lúc này ông mới từ trong trầm tư phục hồi tinh thần lại, nhìn bàn cờ này ông thua.

      "Hả? Thiến Thiến, sao con lại đến đây." Ba cười nhìn Nam Cung Thiến, quay đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ: "Đây là con tôi, Nam Cung Thiến, là nữ quân nhân, mới vừa thi hành nhiệm vụ trở về, lập được công lớn."

      Ngô Duẫn Kỳ gì, chỉ ngửa đầu cười cười nhìn .

      "Cha ——" Nam Cung Thiến dùng sức siết đôi tay, cố ý nhìn tới biểu tình của Ngô Duẫn Kỳ, cố gắng bắt mình cần phải sợ hãi, nhưng chỉ là ngồi bên, cũng có chút cách nào khống chế, tay bé siết chặt trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.

      "Mẹ gọi cha về dùng cơm, mau về thôi."

      "Đợi lát nữa đánh xong bàn cờ này." Nam Cung ba lại cúi đầu nhìn bàn cờ, ông sống mười mấy năm ở đây, mặc dù bình thường công việc rất bận, nhưng chỉ cần có thời gian rãnh rỗi ông xuống lầu tìm đến những người bạn của ông để đánh cờ, ông luôn thắng nhiều thua ít, ở trước mặt người khác cũng luôn là thủ trưởng quân nhân.

      Nhưng hôm nay, ông gặp phải đối thủ, người trẻ tuổi trước mắt này nhìn dáng dấp cũng chẳng qua cỡ hai mươi, nhưng tài nghệ đánh cờ chút cũng thua gì, mắt thấy bàn cờ này ông thua, nhưng trong lòng ông vẫn phục, nghĩ tới cách chuyển bại thành thắng.

      "Đừng đánh nữa, mẹ ở nhà chờ!" Nam Cung Thiến thúc giục.

      Nhìn đối phương , Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: " bằng như vậy , bàn cờ này cứ để đó, ông về ăn cơm , lát nữa lại chờ ông nghĩ xong bước kế tiếp như thế nào, chúng ta tiếp tục. Dù sao con cũng có việc gì, chờ ông ở đây."

      Nam Cung ba nghe Ngô Duẫn Kỳ như thế, khẽ ngẩng đầu nhìn cái, bàn cờ còn gì cả, trong đầu Nam Cung ba sớm nhớ vị trí mấy quân cờ bàn cờ, dù cho xáo trộn ông cũng có thể bày lại y như trước lần nữa.

      Ông có thể trở về ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ.

      "Nếu như vậy, vậy chúng ta về ăn cơm, cơm nước xong chúng ta đánh cờ tiếp ở chỗ này." Nam Cung ba cười đứng lên: "Thiến Thiến, thôi, chúng ta về nhà."

      Chương 188:

      Edit: sunnyhuynh

      "Ba, con muốn mua ít đồ, người về trước . Lát nữa con về liền!" Nam Cung Thiến nhíu mày.

      "Được, vậy con nhớ về sớm chút." Nam Cung ba xong, lại khoát ta với Ngô Duẫn Kỳ, sau đó xoay người về, trong đầu vẫn còn nghĩ đến bàn cờ mới vừa rồi.

      "Con người ba em tệ!" Ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ chuyển qua người Nam Cung Thiến, khẽ mỉm cười: "Nam Cung Thiến? Nghe có ý thơ bằng Trần Vũ Tịch, chỉ là cũng rất dễ nghe, tôi cũng có thể gọi em là Thiến Thiến được ?"

      Giọng dịu dàng, mang theo bất kỳ sắc thái, giống như đứng ở sau lưng chỉ là người bạn lâu năm, giống như chỉ là tới nơi này thăm hỏi người bạn lâu gặp.

      Nhưng biết, tất cả đều giống với giọng nhã nhặn của , ngược lại càng bình tĩnh càng có bất kỳ dấu hiệu làm trong lòng càng hoảng loạn.

      " muốn làm gì?" Nam Cung Thiến có xoay người lạnh lùng hỏi.

      Quả nhiên, vừa dứt lời, đột nhiên cảm nhận được hôi thở cường đại mang theo lạnh lẽo áp bức ápđến, khiến rùng mình ớn lạnh, đến bây giờ có cách nào ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ biểu ra vẻ mặt càng bình tĩnh, ta luôn có thể dễ dàng đánh vỡ phòng tuyến kiên cố mà cố gắng xây dựng lên, phòng ngự của chịu nổi kích khi ở trước mặt .

      tới phía sau , đưa tay nhàng vén mái tóc ngắn bên tai , ngón tay thon dài, xúc cảm lành lạnh, từng chút từng chút làm tan rã lòng : "Mới hơn tháng gặp, trở nên xa lạ rồi sao?" cúi người ở bên tai , khẽ cười : "Trong tháng này, rất nhớ em, rất muốn gặp Nam Cung Thiến trong truyền thuyết lần."

      Nam Cung Thiến chặt siết nắm đấm, biết mình nên làm gì, dùng sức cắn môi dưới để cho mình tỉnh táo lại.

      "Em còn muốn bắt tôi sao? Có phải hay trong tháng này cũng nhớ đến tôi? Nghĩ tới tôi chạy trốn như thế nào, nghĩ đến sau khi gặp lại tôi làm sao bắt tôi trở về lập công lần nữa?"

      , phải như vậy , từng giây từng phút đều muốn gặp , nhưng chưa bao giờ nghĩ tới bắt trở về, muốn cho , chạy khỏi nơi này vĩnh viễn trở về. Nhưng trong lòng suy nghĩ những thứ này, trong miệng lại biết nên như thế nào nên lời.

      "Nếu biết tôi muốn bắt , vì sao còn phải trở lại, rồi phải tốt hơn sao? Từ đó vĩnh viễn biến mất phải tốt hơn sao?" Nam Cung Thiến nghiến răng .

      Ngô Duẫn Kỳ nghĩ tới những lời này của Nam Cung Thiến, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt, xoay người tới trước mặt , cúi đầu dám nhìn , nâng cằm lên, bị buộc ngửa đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ, vẫn là gương mặt quen thuộc, vẫn là nụ cười dịu dàng lạnh nhạt, vẫn còn là cảm giác sợ hãi, cách nào khống chế thân thể mình run rẩy.

      Nam Cung Thiến cười lạnh tiếng mang theo châm chọc, cười bản thân mình.

      "Em cho rằng tôi giống như Ngạo Dạ Phong sao, dễ dàng hãy bỏ qua em sao?"

      Cặp mắt ửng sáng, ánh mắt đen láy thâm thúy nhìn ra nghĩ gì, trống vắng, tịch mịch, phải thấy được? Có lẽ, vốn có gì cả.

      Nam Cung Thiến cười, đây mới là Ngô Duẫn Kỳ, Ngô Duẫn Kỳ có bất kỳ che giấu nào, mang theo mối hận sống thế giới này.

      "Em có biết hay bởi vì do em mà tôi bị tổn thất rất nhiều ở thành phố K? Dường như tất cả kế hoạch của tôi bị bại trong tay em, chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến tôi nóng ruột nóng gan, em làm được rồi đấy!"
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 189:

      Edit: sunnyhuynh

      "Tôi muốn —— mời ăn bữa cơm!" Đột nhiên, Nam Cung Thiến sợ hãi, lại mang theo ý cười, chân thành muốn mời.

      Ngô Duẫn Kỳ ngẩn ra: "Em gì?"

      "Ăn bữa cơm, mẹ tôi làm, bọn họ ở nhà trong chờ tôi trở về, tôi muốn —— mời cùng."

      Ngô Duẫn Kỳ nhàng buông ra, khó tin nổi nhìn nụ cười gương mặt , chổ nào đó trong lòng giống như bị người nào đó khẽ động vào, đau, mềm mại, ấm áp.

      "Em giỡn với tôi? Em cho rằng bữa cơm tôi bỏ qua cho em sao, em cho là có thể bồi thường tất cả tổn thất của tôi sao?" Ngô Duẫn Kỳ phẫn hận nghiến răng, ghét nụ cười mặt Nam Cung Thiến lúc này, càng hy vọng dùng vẻ mặt khác nhìn mình.

      Giống như trước sợ hãi, hay căm hận cũng tốt, hay ghét cũng tốt.

      ", tôi chỉ là muốn mời ăn bữa cơm, có ý gì khác. Nếu như cảm thấy tôi cần phải bồi thường tổn thất cho tôi nguyện ý bồi, chỉ là. . . . . ." Sắc mặt Nam Cung Thiến trầm xuống: "Việc này do mình tôi làm nên tôi chịu trách nhiệm, nên thương tổn người của tôi."

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười: "Vậy tốt, trưa mai trước mười hai giờ, ta muốn ở gặp em ở sân bay S, nếu tôi bảo đảm người nhà của em bình an vô ." Ngô Duẫn Kỳ xoay người rời , trước khi còn tăng thêm câu: "Em trai của em đáng ." Ý muốn nhắc nhở rằng, nắm giữ tất cả người trong nhà .

      Nhìn bóng lưng Ngô Duẫn Kỳ rời , Nam Cung Thiến đứng im tại chỗ, nếu như, nếu như trong lòng của có nhiều ấm áp hơn, nếu như, nếu như có thể như cuộc sống của mình có gia đình hạnh phúc có lẽ giờ tất cả như vậy.

      Có lẽ tiếp nhận lời mời của mình, có lẽ ở nhà nếm trải ấm áp, vì cái gì khác, chỉ hy vọng —— có thể hòa tan khối băng trong lòng của người kia, em nguyện trả giá tất cả.

      Nam Cung Thiến chậm rãi về nhà, ngày mai trước mười hai giờ, ở sân bay S? Khóe miệng của lộ ra nụ cười nhạt, đoán được muốn làm gì, nhưng có biện pháp cự tuyệt.

      Buổi tối, lần đầu tiên Nam Cung Thiến cầu được ngủ chung chỗ với mẹ, từ ba tuổi, có phòng riêng của mình, bất kể sợ hãi cỡ nào, nhất định phải ngủ mình, đây là mệnh lệnh của ba , bất luận kẻ nào cũng thể làm trái.

      Lần đầu tiên ngủ mình, khóc cả buổi tối, dù như vậy, mẹ cũng xuất trong phòng , biết ba cho phép.

      Buổi tối thứ hai, vẫn quật cường khóc cả buổi tối, nhưng vẫn có người nào để ý .

      Cho đến buổi tối ngày thứ ba, khi mình lẳng lặng nằm ở giường, nhìn bóng đêm vô tận, đột nhiên nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng, lần thứ nhất, lần hai, lần ba, mỗi lần cũng chỉ là tới trước cửa, nghe chút động tĩnh bên trong, sau đó bỏ , kéo dài lâu, bao nhiêu lần cũng nhớ .

      chỉ nhớ, mấy ngày đó ánh mắt ba mẹ bị vòng đen thùi lùi bao phủ, lúc đó vẫn chưa biết được, cái đó gọi là thâm quầng mắt.

      Mặc dù trải qua độc qua, dù trải qua ủy khuất, cũng từng đau lòng qua, bên người thiếu người an ủi quan tâm, cảm thấy mình rất hạnh phúc.

      Đêm hôm đó cầu bị Nam Cung ba phản đối, nhưng dưới kiên trì của Nam Cung Thiến cùng với khuyên can của mẹ , rốt cuộc Nam Cung cũng nhường nhịn, đến phòng khách ngủ, lưu lại và mẹ, ra cũng có chuyện gì , chỉ là muốn ôm mẹ ngủ, cảm nhận được hơi ấm người mẹ.
      Last edited by a moderator: 11/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :