1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 173: xin lỗi ta là quân nhân (3)

      chỗ khác Trần Vũ Tịch lẳng lặng chăm chú nhìn Ngô Duẫn kỳ màn ảnh.

      "Này, có phải thích tên này , cả ngày có việc gì cứ ngẩn người nhìn ta, đừng nghiêm túc nhé, các người thể nào đến với nhau đâu."

      Hạ Chân vỗ bả vai Trần Vũ Tịch rồi ngồi xuống bên cạnh , Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, gì, nhưng thực tế cũng xác định cảm giác trong lòng mình rốt cuộc là loại cảm giác gì, theo tư duy logic người thích là Ngạo Dạ Phong mới đúng chứ.

      Chỉ là gần đây vẫn đặt hết tâm tư vào chuyện xã hội đen của hai người này, có lòng dạ nào nghĩ nhiều như vậy. Nhưng muốn nghĩ có nghĩa là có, quả là thời gian lẳng lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ càng ngày càng nhiều.

      "Buổi tối có phải vẫn còn quay về nhà họ Ngạo hay ? Tôi thấy đừng nên về hơn, giờ bang Long Hổ và Hắc Bò Cạp đánh nhau quyết liệt, chờ lúc hai bên bọn họ thua thảm bại cũng là lúc chúng ta trở lại làm ngư ông đắc lợi, nhiệm vụ kết thúc, cũng có thể trở về quân đội." Hạ Chân thấy Trần Vũ Tịch gì nên tiếp tục .

      Hạ Chân là bạn cùng phòng với Trần Vũ Tịch ở đơn vị bộ đội đặc chủng, ngờ cấp phái tới nơi này, hơn nữa theo như , tới nơi này chỉ mình mà còn rất nhiều người Trần Vũ Tịch quen biết, chỉ là tới đầu đường chỉ có mà thôi, những người khác đều thầm chờ đợi thời cơ ra tay.

      "Ừ, tôi còn phải trở về!" Trần Vũ Tịch thản nhiên , mắt như cũ rời màn ảnh, muốn biết bây giờ Ngô Duẫn Kỳ rốt cuộc suy nghĩ gì, tính toán gì, trực tiếp cùng người bang Long Hổ cứng rắn đối đầu nhau sao?

      Cảm giác cái hình như giống với tính cách của ta, hơn nữa ta làm việc chưa bao giờ lỗ mãng thế này.

      Cảm giác có gì đó bình thường, nhưng lại thể được .

      "Trần Vũ Tịch, , có lẽ nên gọi là Nam Cung Thiến, gọi Vũ Tịch cảm thấy quen lắm, mặc dù tên này dễ nghe hơn." Trần Vũ Tịch ngừng lại liếc cái, sau đó lại quay nhìn lên màn hình máy tính.

      "Rốt cuộc nghĩ gì vậy? Khi nào chúng ta có thể ra tay?"

      "Bây giờ vẫn chưa đến lúc, tôi cảm thấy có chỗ gì đó đúng, nhưng lại thể được, chẳng lẽ cảm thấy hai người Hà Thiên và Ngô Hạo Thiên mới gặp mặt lần, sau đó liền đánh nhau có chút bình thường sao?" Trần Vũ Tịch cau mày nghĩ đến chỗ làm cảm thấy đúng.

      " bình thường chỗ nào, người của xã hội đen phải là đụng chút là đánh đánh giết giết sao?"

      " đúng, dựa theo tài liệu mà chúng ta xem Hà Thiên và Ngô Hạo Thiên từng là trợ thủ đắc lực dưới trướng cha của Ngạo Dạ Phong, dù bây giờ bọn họ cùng chỗ, nhưng cũng thể vừa thấy gặp trở mặt, trước kia quan hệ bọn họ rất tốt." Trần Vũ Tịch vừa , vừa cau mày suy nghĩ.

      Hạ Chân mím môi: "Vấn đề này tôi hiểu lắm, tôi chỉ đến lại với lời cấp , Ngô Hạo Thiên rất dễ gì từ Mĩ trở về, phải nhanh chút thu lưới, đừng làm cho con cá lớn này sa lưới. Những chuyện khác tự nghĩ mà làm !"

      Hạ Chân nhìn xung quanh, nơi này là Trần Vũ Tịch dùng để liên lạc nắm tình hình nên mướn căn phòng hơn ba mươi mét vuông, trang trí rất đơn giản, chỉ có số đồ vật sinh hoạt hằng ngày, rất ít ở nơi này, ngoài trừ lúc tới đây để xem băng ghi hình giám sát, thời gian còn lại đều sống bên cạnh Ngạo Dạ Phong.

      "Nơi này bí mật nhưng có điều quá đơn sơ, tự mình bảo trọng nha, tôi về trước đây, có chuyện gì liên lạc sau." xong, Hạ Chân đứng dậy rời .

      Mặc dù Trần Vũ Tịch phải người chỉ huy đứng đầu nơi này, nhưng những kẻ giấu mặt vẫn phải cần thông tin của rồi mới quyết định có rat ay hay , cho nên ý kiến của Trần Vũ Tịch rất quan trọng.
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 174:

      Trần Vũ Tịch chuyển màn hình giám sát, lúc chuyển đến chỗ nhà họ Ngạo, thấy Ngạo Dạ Phong nằm mình sofa ở phòng khách, nằm như vậy cả ngày rồi. biết khi nào mới có thể phấn chấn lại.

      Nhìn bộ dạng Ngạo Dạ Phong như vậy, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, bây giờ hơn năm giờ chiều, phải về nấu cơm cho .

      Trần Vũ Tịch đóng máy vi tính lại sau đó cầm áo khoác từ giá áo mở cửa rời .

      Nhưng đợi đến lúc Trần Vũ Tịch trở lại nhà họ Ngạo thấy Ngạo Dạ Phong, tìm tất cả các nơi nhưng vẫn tìm được , đều gọi điện tới những người quen biết Ngạo Dạ Phong, nhưng vẫn có tin tức Ngạo Dạ Phong.

      Trần Vũ Tịch lẳng lặng ngồi mình trong biệt thự nhà họ Ngạo, nơi này từng huy hoàng mà lúc này chỉ có mình sống ở chỗ này, mà lại là người có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Ngạo.

      lo lắng Ngạo Dạ Phong làm ra việc gì đó ngốc nghếch.

      Trong đầu Trần Vũ Tịch nghĩ đến tất cả cử chỉ hành vi của Ngạo Dạ Phong mấy ngày gần đây, cũng nhìn ra làm ra việc ngốc nghếch gì, nghĩ có lẽ muốn mình yên tĩnh để suy nghĩ cho nên mới rời .

      Chỉ mong là vậy!

      . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Đúng như Trần Vũ Tịch đoán, người bang Long Hổ bắt đầu điên cuồng cướp đoạt và chia đều địa bàn ở thành phố K, mà người của Hắc Bò Cạp tựa hồ cũng có làm gì nên chọc giận bang Long Hổ đến mức độ này.

      Mặc dù Trần Vũ Tịch vẫn cảm thấy có chút gì đó đúng nhưng bây giờ là lúc ra tay.

      báo tin cho người của quân đội, tính toán lưới bắt hết bọn người Hắc Bò Cạp và bang Long Hổ.

      sớm có chuẩn bị nên trong vòng ba ngày xóa sạch bang Long Hổ, từ tổng bộ bọn họ tìm ra súng ống và thuốc phiện, Hà Thiên, người của Ngô Hạo Thiên toàn bộ bị bắt, có thể thắng lợi hoàn toàn.

      Rất nhiều người chẳng quan tâm đến chuyện khác cũng chạy đến trước mặt Trần Vũ Tịch chúc mừng, lần này lập được công lớn, cha của Nam Cung Thiến nghe được tin này đợi nhìn thấy mặt con mình lấy ra chai rượu nhiều năm đành lòng uống bắt đầu ăn mừng.

      Nhưng lúc mọi người vui mừng trong lòng Trần Vũ Tịch càng ngày càng nặng nề.

      Cái tên Ngô Duẫn Kỳ lúc nào cùng xuất trong đầu , tìm tên này trong danh sách những người bị bắt nhưng có, người nào bị bắt tên là Ngô Duẫn Kỳ.

      ta đâu? Tại sao có bắt được ta?

      "Nam Cung Thiến, Nam Cung Thiến. . . . . . Tôi nè nghĩ chuyện gì mà như người mất hồn vậy! Gọi lâu như vậy mà trả lời."

      Nam Cung Thiến quay đầu thấy Hạ Chân, khẽ mỉm cười: "Bị người khác gọi Trần Vũ Tịch quen rồi, thiếu chút nữa quên tên của mình."

      đầu Hạ Chân lên vạch đen: " là. . . . . . Giờ nhiệm vụ kết thúc rồ, từ giờ phải Trần Vũ Tịch mà là Nam Cung Thiến rồi."

      Nam Cung Thiến gật đầu cái, nhìn : "Hạ Chân, là người phụ trách chỉnh lý danh sách những người bị bắt, có nhớ có người tên là Ngô Duẫn Kỳ hay ?"

      "Ngô Duẫn Kỳ?" Hạ Chân nhíu mày cái, lặp lại tên này: "Hình như chưa nghe qua tên này, ta là ai vậy?"

      Chân mày Nam Cung Thiến chau lại, cảm giác lo lắng lúc trước, cái loại cảm giác khi đó cho là có gì đúng giờ lập tức toàn bộ lên, làm cho đầu óc có chút rối loạn .

      " mau giúp tôi tìm chút xem rốt cuộc có người kia hay !" Nam Cung Thiến lo lắng .

      Chương 175: xin lỗi tôi là quân nhân (5)


      Bởi vì người bị bắt về quá nhiều, hơn nữa chỗ giam giữ lại là những nơi khác nhau, Nam Cung Thiến hầu như có khả năng tìm từng chỗ, chỉ có thể tìm tên Ngô Duẫn Kỳ trong những tờ danh sách này, hi vọng tìm được .


      Coi như là tìm được cũng biết nên đối mặt như thế nào, nhưng chính là muốn tìm, mấu chốt chính là cái tên Ngô Duẫn Kỳ mà trong lòng mực lo lắng, cảm giác Ngô Duẫn Kỳ tính toán chuyện gì đó.


      Nhất định là có chuyện gì đó bỏ sót qua.


      Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Nam Cung Thiến, Hạ Chân cũng cùng gíup tìm người kia: “Ngô Duẫn Kỳ, tôi giúp tìm, người này là ai? Rất quan trọng sao?” vừa tìm vừa hỏi thăm.


      ta lả thủ hạ của Ngô Hạo Thiên, thế lực của tổ chức Hắc Bò Cạp ở thành phố K là do ta khống chế, hơn nữa người này là con riêng cùa người năm đó thành lập tổ chức Hắc Bò Cạp.”


      Nam Cung Thiến vừa xong, động tác của Hạ Chân chậm lại: “Người quan trọng như vậy, chắc có ở chỗ này đây!” Vẻ mặt Hạ Chân trở nên có chút khó coi, ta là lão đại của Hắc Bò Cạp ở thành phố K, thể nào biết đến người này.


      Nhìn vẻ mặt Hạ Chân trở nên tái nhợt, Nam Cung Thiến cũng dừng động tác trong tay lại: “Có phải là ----- ta?”


      Hạ Chân cau mày nhìn Nam Cung Thiến: “Lão đại của tổ chức Hắc Bò Cạp ở thành phố K phải là Ngô Hạo Thiên sao? Còn có người khác sao?”


      Sai rồi, trong này nhất định có gì đó sai rồi, tay Nam Cung Thiến vịn trán tê liệt ghế ngồi, mặc dù đến bây giờ còn biết rốt cuộc sai ở chỗ nào, ngược lại biết rất là Ngô Duẫn Kỳ chạy thoát, chạy thoát ngay dưới tầm mắt của .


      Lúc mới bắt đầu hành động lùng bắt, ràng nhìn thấy ta vẫn còn ngồi trong phòng khách nhà ta.


      “Tôi chỗ khác tìm thử, ở đây chỉ có phần danh sách này!” Hạ Chân nhìn bộ dạng Nam Cung Thiến, xoay người muốn rời khỏi.


      cần!” thản nhiên , cười lạnh tiếng: “ ta sớm biết, nếu như tôi đoán sai, bây giờ ta có ở thành phố K rồi .”


      Nam Cung Thiến xong, cúi người vùi mặt vào trong hai cánh tay, biết hình dung tâm tình mình bây giờ như thế nào, là khổ sở khi hoàn thành nhiệm vụ? Hay là tức giận khi biết Ngô Duẫn Kỳ sớm nhìn thấu kế hoạch của mình? Hay là cảm thấy may mắn khi ta rời nơi này?


      Những cảm giác phức tạp này hình như có mà cũng hình như có.


      lẳng lặng ngồi chỗ nơi đó, bất kể kết quả là gì, cũng phải muốn đối mặt. làm hết trách nhiệm của mình, nhứ khác phải xem ý trời thôi.


      Sau khi chuyện này trôi qua tháng, Nam Cung Thiến nhận được tin, Ngô Duẫn Kỳ lợi dụng thủ đoạn phi pháp lấy được tập đoànNgạo Thế trả lại cho nhà họ Ngạo, ông Ngạo cũng trở lại ở trong biệt thự nhà họ Ngạo.


      Nhìn bề ngoài tất cả mọi chuyện đều khôi phục lại như trước nhưng có số việc cũng thể quay lại, nhất là lòng người.


      Trong tháng này, Nam Cung Thiến ở lại bộ đội, ít rất nhiều, mỗi ngày trừ ăn cơm ngủ ra liều mạng luyện tập, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể nghĩ đến Ngô Duẫn Kỳ , mới có thể quên chuyện lúc trước.


      “Nam Cung Thiến, có người tìm ! Ở trong phòng làm việc của thủ trường Mạc, bảo đến đó chuyến.”


      Hạ Chân chạy vào bãi tập, thở hổn hển nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến đổi chiều xà đơn.


      “Là ai?” Nam Cung Thiến tiếp xuống đất từ xà đơn hỏi.


      Ánh mắt Hạ Chân hơi loé lên: “ biết, tôi biết, tự mình đến đó xem !”


      Nam Cung Thiến có suy nghị nhiều: “Tôi biết rồi, qua đó ngay.” Sau đó xoay người đí đến chỗ phòng làm việc của thủ trưởng Mạc.
      Last edited: 15/10/15
      dunggg thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 176:

      Nam Cung Thiến chạy mấy chục vòng thao trường, trong đầu chỉ nghĩ đến người, đó chính là Ngô Duẫn Kỳ, đến bây giờ vẫn hiểu lắm, Ngô Duẫn Kỳ chạy trốn bằng cách nào, tại sao ta lại có thể thình lình biến mất khỏi tầm mắt .

      Lẽ ra, bất kể người nào chạy trốn cũng có thể, duy chỉ có Ngô Duẫn Kỳ là thể nào.

      Càng nghĩ ra vấn đề này, Nam Cung Thiến lại càng muốn làm ràng.

      Mặc dù cấp Ngô Duẫn Kỳ chạy trốn có chút tiếc nuối, nhưng lần này hành động lùng bắt xem như là rất thành công, triệt để quét sạch thành phần xấu xa ở thành phố K, chỉ còn lại đám lâu la.

      Có người khuyên Nam Cung Thiến nên quá để ý.

      Đối mặt với lời khuyên của người khác, Nam Cung Thiến nhếch miệng mỉm cười, cũng ai biết trải qua chuyện gì trong khoảng thời gian ở thành phố K. Cho nên bọn họ lắm!

      Nam Cung Thiến vẫn trầm tư tới trước phòng làm việc của thủ trưởng Mạc đưa tay gõ cửa, bên trong vẫn có ai trả lời.

      Nam Cung Thiến dừng lại, chẳng lẽ Hạ Chân nhầm sao? lại giơ tay lên gõ cửa lần nữa, lần này, từ bên trong cánh cửa từ từ mở ra, cho đó là thủ trưởng Mạc, nhưng lại là bóng dáng vô cùng quen thuộc.

      "Ngạo Dạ. . . . . ." Chữ Phong còn chưa kịp ra khỏi miệng Ngạo Dạ Phong trực tiếp đánh quyền lên mặt Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến nghiêng người cái, té xuống đất, khóe miệng có chút bị rách, trong miệng nếm được mùi máu tươi.

      " lâu gặp, Nam —— Cung —— Thiến!" Khóe môi Ngạo Dạ Phong nhếch lên nụ cười giễu cợt, lạnh lùng nhìn Nam Cung Thiến đất.

      cúi đầu, nghĩ tới tìm được nơi này, nhất định sớm biết thân phận của mình rồi, mặc dù lúc mới bắt đầu hành động lùng bắt có xuất .

      Nam Cung Thiến từ từ bò dậy từ mặt đất, đứng ở trước mặt : " hết giận có thể tiếp tục!"

      "Hả giận sao? Tôi giận đến mức thể giết chết em." Ngạo Dạ Phong bắt được cổ áo , bị buộc ngửa đầu nhìn , khẽ mỉm cười, cười tự nhiên, ra Ngạo Dạ Phong có thể , có thể vung quyền đánh như thế trong lòng thoải mái chút: "À. . . . . . Ông có khỏe ?"

      Ngạo Dạ Phong buông lỏng tay xuống, đẩy ra, lui về phía sau mấy bước đứng vững, mặt mang theo nụ cười sáng lạn nhìn Ngạo Dạ Phong: " khôi phục lại bộ dạng như cũ, và lại còn. . . . . . làm cho người ta cảm thấy chán ghét."

      "Em đến đây cho tôi!" tay Ngạo Dạ Phong bắt lấy Nam Cung Thiến kéo vào phòng làm việc của thủ trưởng Mạc, đóng cửa lại đợi Nam Cung Thiến phản ứng kịp, môi của in môi .

      "Ưm —— Ngạo Dạ —— Phong, nơi này là ——"

      Miệng Nam Cung Thiến bị chặn lên, muốn đẩy ra, nhưng nghĩ tới sức lực của lớn như vậy, ở dưới người , chút cơ hội nào thoát ra.

      biết trải qua bao lâu, Nam Cung Thiến cảm giác mình sắp thở thông nữa lúc này ta mới bỏ qua cho .

      "Đây là trừng phạt việc em gạt tôi đối, Nam Cung Thiến, về sau còn dám giấu giếm chuyện gì với tôi nữa, ta tuyệt đối tha cho em." Ngạo Dạ Phong rời khỏi môi , nhìn bị hôn đến mơ mơ màng màng, khóe miệng mỉm cười.

      Đưa tay sờ vào gương mặt bị đánh của : "Đau ?"

      "Ừ! Dùng sức lớn lắm đấy." Nam Cung Thiến lẩm bẩm .

      "Em biết được là tốt rồi." Ngạo Dạ Phong lập tức đề cao giọng , nhìn bộ dạng ấy lại muốn hôn , Nam Cung Thiến cuống quít cầu xin tha thứ: ", , chút cũng lớn, à, nếu như hả giận có thể đánh thêm mấy cái nữa, em có thể chịu được."

      "Ưm ——" Nam Cung Thiến lại bị hôn lần nữa, lần này so lần trước hôn dài hơn, sâu hơn.




      Chương 177:

      Nam Cung Thiến cảm thấy, bản thân mình phải chết trong tay Ngạo Dạ Phong rồi.

      Cho đến khi Ngạo Dạ Phong cảm thấy hít thở thông nữa mới thả ra, hai người cùng thở hổn hển, Nam Cung Thiến đẩy Ngạo Dạ Phong cái: " muốn mưu sát hay sao!"

      "Tại sao thời gian lâu như vậy mà tìm ? Em làm sai, chẳng lẽ ngay cả câu xin lỗi cũng có sao? Em có phải nghĩ như vậy là xong rồi sao." Ngạo Dạ Phong thả ra, chăm chú nhìn trước mắt mình.

      Nam Cung Thiến khẽ cúi đầu, ra phải muốn : "Em—— biết nên đối mặt với các như thế nào, xin lỗi!"

      Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn lên, thân thể Ngạo Dạ Phong khẽ động, lại muốn đến áp xuống, cuống quít cắn môi dưới, cả người dính sát cửa, lúc này Ngạo Dạ Phong mỉm cười, xoay người tới ghế sa lon ngồi xuống.

      Sau khi Ngạo Dạ Phong rời , Nam Cung Thiến sâu thở phào cái.

      "Giờ là lúc em nên cho tôi biết em là ai." Ngạo Dạ Phong cười nhạt nhìn bị mình hôn đến sắp mất năng lực tư duy.

      Nam Cung Thiến bước đến chỗ , đứng ngay ngắn: "Nam Cung Thiến, hai mươi mốt tuổi, sinh ngày năm tháng , cha là thủ trưởng trong đơn vị, mẹ là giáo sư, trong nhà còn có em tráng, là bộ đội đặc chủng của thành phố M."

      Ngạo Dạ Phong nhìn dáng vẻ nghiêm trang của , cười hì hì: " trách được vẫn cảm thấy em phải , quả nhiên có nguyên nhân khác."

      Nhìn dáng vẻ Ngạo Dạ Phong cười, Nam Cung Thiến khẽ ngẩn ra: " phải tức giận sao?"

      Ngạo Dạ Phong lấy điếu thuốc ra, vừa muốn đốt Nam Cung Thiến ngăn lại: "Nơi này được hút thuốc."

      Ngạo Dạ Phong nhìn cái, cất điếu thuốc vào.

      Phải là: “ Trước khi bọn em hành động biết thân phận của em rồi, em cho rằng sa suýt đến mức độ đó sao? Em cho rằng tâm cam tình nguyện thu tên Ngô Duẫn Kỳ, làm bất kỳ phản kích nào sao? Chẳng lẽ trong mắt em lại người vô dụng như vậy sao?"

      Nam Cung Thiến hiểu nhìn Ngạo Dạ Phong, gì? hoàn toàn hiểu.

      " sớm biết Ngô Duẫn Kỳ trở về, hơn nữa biết ta là ai, cũng biết mục đích ta trở về, Dụ Khả Hân đến nhà họ Ngạo muốn trở về bên cạnh , cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó để cho đến gần , muốn xem ta muốn làm gì, tập đoàn Ngạo Thế làm sao có thể để cho bọn họ lấy dễ như vậy, bọn họ lấy được cũng chỉ là mặt ngoài mà thôi, chỉ muốn xem rốt cuộc ta muốn chơi đến khi nào."

      Khóe miệng Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười lạnh.

      Nam Cung Thiến đứng yên tại chỗ, những điều này hoàn toàn biết.

      "Thay vì Ngô Duẫn Kỳ lấy tập đoàn Ngạo Thế, chẳng bằng đem tập đoàn Ngạo Thế đưa cho ta."

      "Nhưng mà những ngày kia của ——"

      "Đương nhiên là phải biểu chán chường chút, nếu sao có thể lừa được ta. Còn nhớ có kể cho em biết khoảng thời gian khi chúng tôi còn bé ? Ngô Duẫn Kỳ bị lừa sau đó liền bắt đầu hối hận, về sau cha qua đời, những năm đó vẫn luôn tìm ta. nghĩ tới ta tự mình xuất tại trước mặt , đem tập đoàn Ngạo Thế đưa cho ta, cũng xem như là chuộc lại lỗi lầm trước kia, nghĩ đến ta lại có lòng tham như vậy."

      Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu lên ngắm nhìn Nam Cung Thiến, trong ánh mắt mang theo nhu tình, còn có đành, và muốn xa rời: " vốn tưởng rằng lúc hoàn toàn sụp đổ, người bên cạnh cũng rời , nghĩ đến chỉ có em vẫn ở lại cùng với ."
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 178:

      Nam Cung Thiến ngẩng đầu đón ánh mắt của , Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười tiếp tục : "Mặc dù biết em sống ở bên cạnh là vì nhiệm vụ của em, nhưng vẫn cảm thấy rất vui mừng." Nụ cười của như gió mùa xuân, nhớ tới Nam Cung Thiến từng vì muốn dỗ mình ăn cơm, luôn đưa tay sờ đầu của , cảm giác có chút ngứa, dịu dàng, ấm áp, luôn vô ý làm cảm động .

      "Về sau sao lại đột ngột biến mất?" Nam Cung Thiến hỏi ra điều mình nghi ngờ.

      "Ừ, cảm thấy em có chút gì đó bất thường, cho nên phải điều tra em, kết quả. . . . . ." Ngạo Dạ Phong mở tay ra, gương mặt bất đắc dĩ: " làm cho kinh ngạc! Mấy ngày nay theo dõi em, biết trong đầu suy nghĩ gì ?"

      Nam Cung Thiến lắc đầu cái: " nghĩ, phải làm sao để cho em ra thân phận mình, khi ở trước mặt thừa nhận thân phận lúc đó nên đối mặt với như thế nào, là mắng em, đánh em, còn là. . . . . ." Hay là cho em biết, em rồi?

      Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Chắc là đánh em trận." cần phải , mới vừa rồi chút khách khí cho quyền rồi.

      " đương nhiên là muốn đánh em, nhưng phải vì chuyện em lừa ." Ngạo Dạ Phong lập tức đứng dậy, vọt tới bên cạnh Nam Cung Thiến, dường như lại muốn áp vào mặt , Nam Cung Thiến khẩn trương dõi theo : ", lại muốn làm gì!"

      "Làm gì? Bây giờ lập tức thu dọn đồ đạc theo trở về nhà họ Ngạo."

      "Hả?"

      "Hả cái gì mà hả, em phạm lỗi, chẳng lẽ nên trở về nhận lỗi hay sao? Em biết ông lo lắng cho em nhiều lắm ? tháng, chúng tôi đợi em tháng, thậm chí ngay cả điện thoại cũng gọi về, em có phải định vạch giới hạn với nhà họ Ngạo chúng tôi , cả đời qua lại với nhau?"

      Nhìn dáng vẻ Ngạo Dạ Phong thở phì phò, Nam Cung Thiến mở miệng : ", phải như vậy, em biết nên làm như thế nào. . . . . ."

      " biết? Vậy bây giờ em biết rồi đấy, lập tức thu dọn đồ đạc theo về." Ngạo Dạ Phong kéo tay Nam Cung Thiến ra ngoài.

      Nam Cung Thiến giùng giằng: "Nhưng mà. . . . . ." biết nên đối mặt với ông Ngạo như thế nào, người luôn hiểu đối xử tốt với . lo lắng khi phải nhìn thấy gương mặt lo lắng của ông, lo lắng ông trách cứ mình.

      "Nhưng mà cái gì, với thủ trưởng em rồi, ông ta cho em nghỉ phép mấy ngày, mấy ngày nay hãy đến sống cùng với , được phép đâu cả." Ngạo Dạ Phong bất kể Nam Cung Thiến gì, vẫn cứ kéo ra bên ngoài.

      "Đợi chút ——" giọng nữ thanh thúy vang lên, làm Ngạo Dạ Phong và Nam Cung Thiến khựng lại.

      Nam Cung Thiến đối với giọng quen thuộc này thể quen thuộc hơn nữa, Ngạo Dạ Phong xoay người nhìn thấy nữ quân nhân, mặc trang phụ ngụy trang đứng ở cách đó xa, vẻ mặt tươi cười tới chỗ hai người bọn họ.

      Nam Cung Thiến rút khỏi tay Ngạo Dạ Phong nắm mình.

      "Các người huấn luyện tới nơi này làm gì."

      "Ơ, Nam Cung Thiến, mặc dù lập công lớn, nhưng chúng ta cũng cùng cấp bậc, có huấn luyện hay là huấn luyện viên định đoạt, cũng tới phiên . Hơn nữa, làm gì ở đây?" Trịnh Hồng nhướng mày nhìn chằm chằm Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến nhíu mày cái, từ khi gia nhập bộ đội, Trịnh Hồng luôn tìm Nam Cung Thiến gây phiền phức, Trịnh Hồng điều kiện gia đình tốt, tính khí cũng tốt, người luôn mang theo mùi lưu manh côn đồ.

      Nghe ta tới bộ đội trước, là tên cầm đầu côn đồ đầu đường, đừng xem này đầu cao, đánh vô cùng tốt, có mấy lấy ta đánh đến độ Nam Cung Thiến nằm mặt đất dậy nổi.




      Chương 179:

      Chính là ở trong bộ đội, ta cũng kéo bè kết phái, bên cạnh luôn có mấy cái đuôi theo, tính tình ta thối nát, thậm chí đều xem huấn luyện viên để trong mắt.

      Bất quá đổi lại khía cạnh khác lúc Trịnh Hồng chấp hành nhiệm vụ, hành động quả quyết, làm việc chưa bao giờ dài dòng dây dưa, đầu óc ta rất tốt, phản ứng mau lẹ, mấy lần trong lúc làm nhiệm vụ cũng lập được công, dựa vào đó mà Nam Cung Thiến vẫn tương đối bội phục ta, cũng biết tại sao, ta luôn là muốn tìm gây phiền phức.

      Có người , ta chính là ưa dáng vẻ yếu ớt của Nam Cung Thiến, sinh ra trong gia đình giàu có, làm sao có thể ở nơi này làm bộ đội đặc chủng, Trịnh Hồng bất kể biết hay biết, luôn Nam Cung Thiến có thể tới nơi này đều dựa vào quan hệ của cha mình, cho nên luôn đem để ở trong mắt, cảm thấy có gì bản lĩnh gì.

      Lần trước lúc thi hành nhiệm vụ ở thành phố L, cũng là dẫn đầu tìm Nam Cung Thiến gây phiền phức, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, chuyện này còn chưa có cùng ta tính sổ.

      "Người này là?" Ngạo Dạ Phong hỏi.

      "Cùng đội, Trịnh Hồng, chỉ là đừng để ý tới ta, chúng ta thôi." Nam Cung Thiến muốn , nhưng bị Trịnh Hồng ngăn lại: "Lần trước đánh cuộc vẫn chưa xong, phải là sợ muốn chạy trốn đấy chứ."

      "Ai muốn trốn, tôi có việc phải ra ngoài."

      "Cái này cũng chưa tính chạy trốn, vậy cái gì mới tính? Tìm trai đẹp tới đây, có chuyện muốn ra ngoài, viện cớ này tệ đấy."

      Nam Cung Thiến cắn răng, đôi tay nắm chặt : "Trịnh Hồng, đừng nghĩ là tôi sợ ."

      " sợ, vậy tới thử xem!" Trịnh Hồng dang tay, khiêu khích nhìn Nam Cung Thiến.

      Nam Cung Thiến nhíu mày: "Đánh cuộc gì?"

      Nhìn dáng vẻ Nam Cung Thiến nghiêm túc, Trịnh Hồng cười: "Nếu tôi thua, giặt quần áo tháng cho , gấp mùng mềm chiếu gối cho tháng, nhưng nếu thua phải ở trước mặt mọi người thừa nhận chính dựa vào quan hệ của cha mình mới vào được đây."

      Nam Cung Thiến cắn răng: "Được, đánh cuộc như thế nào."

      "Đến thao trường, so đấu vật." Trịnh Hồng đưa tay chỉ.

      Nam Cung Thiến xoay người về phía thao trường, khóe miệng Trịnh Hồng nâng lên ý cười theo phía sau, Ngạo Dạ Phong lo lắng đuổi theo Nam Cung Thiến: "Em phải đánh nhau với kia sao?"

      "Ừ."

      Ngạo Dạ Phong liếc mắt nhìn Trịnh Hồng phía sau, khẽ mỉm cười: "Em có thể đánh thắng ta sao?"

      "Đánh lại cũng phải đánh, cho dù đánh đến nỗi dậy nổi" Nam Cung Thiến rất tức giận, dựa vào bản lĩnh mới vào được quân đội, mặc dù vô cùng muốn, nhưng cũng là phải thông qua từng vòng khảo nghiệm mới vào được.

      Ngày thường huấn luyện trong quân đội, lần cũng có thua, thành tích luôn đứng đầu danh sách, nhưng Trịnh Hồng vẫn vừa mắt với , trận đấu này nhất định phải đánh, mà phải còn đánh thắng.

      " ra trong bộ đội còn có người để chơi đùa, Nam Cung Thiến, có phải nên châm dầu thêm cho em, hay là nên đứng ở bên xem náo nhiệt đây?" Ngạo Dạ Phong cười, dường như đối với chuyện sắp xảy ra cảm thấy rất hứng thú.

      vẫn là lần đầu tiên thấy hai đánh nhau, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng.

      Nam Cung Thiến liếc nhìn Ngạo Dạ Phong: "Bây giờ xem náo nhiệt, hay muốn làm gì đây."

      Ngạo Dạ Phong cười cũng để ý, đám người theo tới trong thao trường, đợi đến khi hai người bọn họ đến, thao trường vốn là an tĩnh có ai tập luyện, lục tục kéo tới rất nhiều người.

      Trước đây, Nam Cung Thiến cũng phải rất nổi danh ở chỗ này, phải có người biết , cũng là từ cha , Trịnh Hồng ai cũng biết, chính là người cầm đầu, người như thế tới chỗ nào cũng có thể hấp dẫn chú ý của người khác.
      Last edited by a moderator: 9/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 180:

      Giờ khác, Nam Cung Thiến lập được công lớn, lúc này trong bộ đội ai biết tên của .

      Nghe Trịnh Hồng muốn đánh nhau với Nam Cung Thiến, bất kể là đọc sách trong ký túc xá, nghe nhạc, hay là ngủ đều bỏ tất cả chạy tới bãi tập xem.

      Ngạo Dạ Phong vốn tưởng rằng chỉ là hai đánh nhau thôi, đánh xong có thể đưa Nam Cung Thiến rời .

      Nhưng vừa nhìn thấy nhiều người vây quanh, Ngạo Dạ Phong càng tò mò, rốt cuộc hai người đấu trận ‘trận quyết đấu sinh tử’ như thế nào.

      "Nam Cung Thiến, em xác định em có chuyện gì chứ?" Ngạo Dạ Phong có chút bận tâm tiến tới Nam Cung Thiến bên cạnh hỏi.

      Nam Cung Thiến cau mày liếc nhìn Ngạo Dạ Phong: " có tự tin với em như vậy sao?"

      Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, lui trở về: "Tôi giúp em cổ vũ nhé."

      Nam Cung Thiến và Trịnh Hồng bị mọi người người vây quanh ở chính giữa, mọi người dùng thân người vây quanh làm thành vòng tròn, chung quanh đều là những khoảng mười mấy hai mươi tuổi, có hóa trang, tóc ngắn, mặc quân phục, da có đen chút, nhìn qua cũng rất khỏe mạnh.

      Ngạo Dạ Phong chưa từng thấy qua. mang theo hứng thú đứng ở trong đám người nhìn hai người trong vòng tròn.

      Ngạo Dạ Phong vốn cho là mình thành tiêu điểm, dù sao cũng là chàng trai tuấn tú, thần thái phấn khởi, đẹp trai bức người, nhưng ngoại trừ mấy sau lưng chỉa về phía mấy câu dường như những người khác cũng đặt lực chú ý lên người .

      Qủa nhiên, mọi người ở nơi này khác người, Ngạo Dạ Phong cười, nhưng cảm giác bị người chú ý tốt , trách được Nam Cung Thiến lại tỉnh táo như vậy, đây chính là phẩm chất quân đội đây.

      Nam Cung Thiến và Trịnh Hồng bắt đầu đấu tay đôi, những người chung quanh reo hò lên, hơn nữa Ngạo Dạ Phong bao lâu bị bài trừ ra khỏi đám người, vốn thấy hai người các đấu với nhau như thế nào, trong tiếng reo hò của mọi người chung quanh, cũng nghe ra các cổ vũ cho Nam Cung Thiến hay cổ vũ cho Trịnh Hồng.

      Mặc dù Ngạo Dạ Phong rất hy vọng Nam Cung Thiến có thể thắng, nhưng thể thừa nhận, trong lòng nghĩ Trịnh Hồng thắng, bởi vì liếc mắt nhìn thấy khí thế Trịnh Hồng mạnh hơn Nam Cung Thiến, hơn nữa dáng vẻ ta cũng lợi hại.

      Ngạo Dạ Phong đứng bên ngoài đám người, cười nhạt tiếng, xoay người về lối dành cho xe đậu, tựa vào xe, nhìn đám người trong thao trường, nghĩ Nam Cung Thiến ra đám người như thế nào, chậm rãi đốt điếu thuốc hút, nhả ra làn khói thuốc, ánh mắt suy nghĩ theo làn khói từ từ bay xa.

      "Ngạo Dạ Phong, chúng ta có thể rồi!"

      Giọng Nam Cung Thiến đánh gãy mạch suy nghĩ của Ngạo Dạ Phong, ngẩn người nhìn tới.

      "Đánh xong rồi?"

      "Ừ." gật đầu cái.

      Ngạo Dạ Phong nhìn Nam Cung Thiến từ xuống dưới: "Người nào thắng?"

      Nam Cung Thiến liếc mắt nhìn Ngạo Dạ Phong: "Ngang tay!"

      Ngạo Dạ Phong dừng chút, khẽ mỉm cười, nhìn Nam Cung Thiến lên xe cũng chui vào: "Là em nhường ta, hay ta nhường em?"

      " biết, có lẽ là ta nhường em." thản nhiên , mở cửa ngồi vào bên trong xe. Mới vừa ngồi xuống, bụng truyền đến đau đớn, chợt quay người lại bò đến ghế sau.

      "Em sao chứ." Ngạo Dạ Phong vội vàng tiến lên muốn đỡ .
      Last edited by a moderator: 9/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :