Chương 169:
Bạn bè bên cạnh Ngạo Dạ Phong từng người cũng cách xa , mà Dụ Khả Hân người luôn biểu ra bên ngoài muốn trở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, nhưng chỉ là trong những nước cờ trong tay Ngô Duẫn Kỳ, may mà có Dụ Khả Hân, Ngô Duẫn Kỳ mới biết được rất nhiều chuyện về tập đoàn Ngạo Thế, may mắn có ta mới khiến nhanh chóng đánh gục tập đoàn quốc tế.
Mà lúc này đây Ngạo Dạ Phong cần người an ủi nhất, ta lại biến mất, chẳng biết đâu.
Trần Vũ Tịch thể tán thưởng, kế hoạch của Ngô Duẫn Kỳ quả thực là rất hoàn mỹ, hề có chỗ sơ hở.
Cho đến có ngày, đột nhiên ông Ngạo biến mất trong biệc thự nhà họ Ngạo, có ai biết ông cụ đâu, Ngạo Dạ Phong hoàn toàn sụp đổ. nhốt mình ở trong phòng, ngay cả Trần Vũ Tịch cũng gặp, ăn uống hai ngày rồi!
" Vũ Tịch, nếu cậu chủ Phong vẫn như thế được rồi!" Thím Lưu lo lắng than thở bên cạnh Vũ Tịch, thỉnh thoảng nhìn nét mặt Vũ Tịch, ra thím Thẩm với những lời này cũng biết có tác dụng hay , nhưng bà chỉ là muốn ra lo lắng của mình.
Trần Vũ Tịch cũng chỉ là học sinh trung học ở trong mắt bà, nếu có quan hệ với nhà họ Ngạo chẳng qua là do ông cụ Ngạo ngoài miệng thôi, là vị hôn thê của Ngạo Dạ Phong, những thứ khác và nhà họ Ngạo có bất cứ quan hệ gì, nếu như muốn , mang theo hành lý lập tức có thể rời .
"Thím Lưu, con ra ngoài chút, người ở nhà trông chừng Ngạo Dạ Phong, nếu có chuyện gì lập tức gọi điện thoại cho con!" Trần Vũ Tịch để ly trà trong tay xuống, đứng dậy ra ngoài.
Thím Lưu há miệng, cuối cùng gì.
Trần Vũ Tịch nghĩ tới mình đến nơi này, càng làm cho nghĩ tới chính là Ngô Duẫn Kỳ đoán được đến tìm ta, cho nên chưa kịp tới trước cửa, cười ra đón.
" đến rồi sao, tôi còn tưởng rằng đến ngay từ đầu, làm chúng tôi đợi hai ngày rồi đấy!"
Trần Vũ Tịch vì nụ cười mặt mà cảm thấy mình được hoan nghênh: "Tôi tới chỉ muốn gặp ông."
Ngô Duẫn Kỳ dừng lại: "Làm sao biết ông cụ ở chỗ tôi?"
"Trừ ra còn có ai dám làm như vậy nữa chứ !"
Ngô Duẫn Kỳ cười tiếng, dẫn Trần Vũ Tịch vào bên trong biệc thự: "Ông cụ ở chỗ này rất tốt, ăn rất tốt, có thể có chút quen hoàn cảnh nơi này, cho nên tâm tình có chút tốt."Đây giống như là đến ông của mình vậy, giải thích từng chuyện vụn vặt trong nhà.
Đột nhiên Trần Vũ Tịch dừng bước lại: " có biết làm như vậy, gần như là muốn mạng của Ngạo Dạ Phong, bộ biết có chừng mực hay sao?"
Ngô Duẫn Kỳ cũng dừng bước lại, nghiêng đầu như đứa bé ngây thơ, ngạc nhiên nhìn Trần Vũ Tịch, giống như hoàn toàn hiểu cái gì: "Cái gì gọi là có chừng có mực? có biết tôi với ông cụ là quan hệ như thế nào sao?"
"Biết, Ngạo Dạ Phong !"
" thế nào, ông cụ cũng là ông nội tôi, tôi đưa ông ấy về đây chăm sóc có gì sai?"
" hoàn toàn cần phải làm như thế này!"
Sắc mặt Ngô Duẫn Kỳ nhất thời trầm xuống, cảm giác kinh khủng lại bao phủ lên người Trần Vũ Tịch, nhưng Trần Vũ Tịch vẫn cắn răng tiếp tục : " có thể cướp mọi thứ của Ngạo Dạ Phong, có lẽ ta còn có thể chịu đựng được, nhưng cũng cướp ông cụ, điều này có thể là muốn mạng của Ngạo Dạ Phong, có biết ấy xem trọng và mến người nhà của mình như thế nào ?"
" đến thăm ông cụ hay là thay Ngạo Dạ Phong đến cầu xin?" Giọng rét lạnh của Ngô Duẫn Kỳ làm cho người ta run lên.
Chương 170:
Đôi mắt đen láy nhìn thấy đáy giống như có thể mang cả hắc ám đến thế giới này.
Trần Vũ Tịch cố gắng kiềm chế người mình run lên, hai tay nắm chặt: " có thể muốn chăm sóc ông cụ nên mới đưa ông đến nơi này? Hay là vì muốn trả thù!"
Ngô Duẫn Kỳ nắm lấy cổ áo Trần Vũ Tịch, kéo đến trước mắt mình, gần như áp vào mặt , bởi vì tức giận nên phun ra khí nóng vào mặt Trần Vũ Tịch.
Trần Vũ Tịch thừa nhận, lúc làm như vậy, trái tim của thiếu chút nữa nhảy ra, thiếu chút ngất do sợ hãi, thiếu chút la lên, sợ, hiểu mà sợ hãi, cảm giác sợ hãi này phải muốn khống chế là có thể khống chế được, run rẩy, khống chế được mà run rẩy.
" mà còn vì Ngạo Dạ Phong thêm chữ nữa ngay cả bên cạnh ta tôi cũng đoạt lấy luôn đấy! Dùng tất cả biện pháp, chừa thủ đoạn nào!"
Ngô Duẫn Kỳ thả Trần Vũ Tịch xuống, xoay người nhìn .
"Tại sao làm như vậy, như vậy, mục đích của đạt được rồi sao!" Trần Vũ Tịch lạnh nhạt , thân thể vẫn còn vì sợ hãi mà hơi phát run.
Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ gợi lên ý cười nhạt, xoay người, nhàng nâng cằm lên, Trần Vũ Tịch bị buộc ngửa đầu nhìn lên khuôn mặt tuấn tú từng làm mê muội: "Tôi muốn để cho tự nguyện đến chỗ tôi, chỉ cần lòng của vẫn còn ở chỗ Ngạo Dạ Phong, ta mất hy vọng, tôi muốn để cho ta hoàn toàn tuyệt vọng, hoàn toàn tứ cố vô thân!"
Vẫn là bộ dạng tươi cươi mê hoặc người như xưa nhưng lại làm cho khi nhìn có chút đau lòng, là kẻ bảo thù, có tình cảm, sống chỉ vì báo thù, chỉ có nhìn người khác khổ sở mới cảm thấy vui vẻ, khoái trá, niềm vui của có được đều dựa đau khổ của người khác.
biết thông cảm, biết xuống tay lưu tình, thậm chí cảm thấy cũng chỉ là vũ khí lãnh lẽo, giống như cây súng lục mang đến sợ hãi cho người khác, mang đến cho người khác nỗi tuyệt vọng.
từng có lúc, Trần Vũ Tịch rất thông cảm với !
Thậm chí cảm thấy người càng phải quan tâm là Ngô Duẫn Kỳ chứ phải là Ngạo Dạ Phong.
Phút chốc, muốn dùng trái tim ấm áp của mình sưởi ấm trái tim hận thù của , muốn làm cho từ bỏ hận thù, thế giới này có thể có được còn có rất nhiều rất nhiều thứ. Vậy mà, cuối cùng mang đến cho càng nhiều thù hận!
. . . . . . . . . . . . . . . .
Trần Vũ Tịch trở lại bên cạnh Ngạo Dạ Phong, cả tòa biệt thự chỉ còn lại và Ngạo Dạ Phong, những người hầu khác cũng rời , ngay cả biệt thự này nửa tháng sau cũng sắp sửa bị bán đấu giá.
Ngạo Dạ Phong giống như trước đây nhốt mình trong phòng, chỉ là Trần Vũ Tịch thường đưa thức ăn cho , lúc đầu còn cự tuyệt, khi Trần Vũ Tịch cho biết, ông của sống rất tốt chỗ Ngô Duẫn Kỳ, mới bắt đầu ăn chút.
Nhưng cả ngày thêm gì nữa, nhưng từ trong ánh mắt Ngạo Dạ Phong có thể nhìn thấy, canh giữ bên cạnh Ngạo Dạ Phong, cho hy vọng sống sót, chỉ có là bỏ .
Mỗi lần nhìn ánh mắt Ngạo Dạ Phong như đứa bé khẩn cầu bảo vệ, Trần Vũ Tịch cười nhạt, giống như trước đây vẫn thường xoa đầu giờ phút này xoa đầu .
Mà luôn né tránh để ý , biết, hy vọng mình làm, chỉ là lần nào cũng bị cự tuyệt, cũng nhìn thấy lúc đưa tay sờ đầu của . Đây giống như cách Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong.
Chương 171:
Trong bộ đội, những người kia quả rất có năng lực, sau khi Trần Vũ Tịch gọi điện thoại tới, tổ chức Hắc Bò Cạp ở địa bàn thành phố K gần như bị cấp khác xâm chiếm, mà mặt khác, người của bang Long Hổ cũng biết còn có thế lực thứ ba phản đối tổ chức Hắc Bò Cạp, cho nên bọn họ cũng gia nhập đánh đổ trong khoảng thời gian ngắn.
Phạm vi thế lực của Tổ chức Hắc Bò Cạp ở K có gần 1/3 vào tay Bang Long Hổ.
Ngô Duẫn Kỳ lòng chỉ nghĩ tới việc trả thù nhà họ Ngạo, sau đó từ Ngạo Dạ Phong dành ra chút để ý đến chuyện của tổ chức.
Đợi đến lúc muốn nhúng tay vào Ngô Duẫn Kỳ nhận được tin: tổ chức Hắc Bò Cạp thay đổi người, Ngô Hạo Thiên muốn tới thành phố K, lần này có thể nhanh phá hủy tổ chức Hắc Bò Cạp.
Ngô Hạo Thiên từng là thủ hạ của cha Ngạo Dạ Phong, và Hà Thiên, cũng chính là chú Hà sau khi tổ chức Hắc Bò Cạp giải tán tìm đến bang Long Hổ nương tựa, là thủ hạ đắc lực nhất của cha Ngạo Dạ Phong. Vốn chuyện này Ngô Hạo Thiên muốn giao cho Ngô Duẫn Kỳ xử lý, nhưng khi ông nghe , đối phương là Hà Thiên liền muốn tự mình trở về gặp bạn già.
Căn cứ theo tư liệu tìm được cho thấy lúc đầu Ngô Hạo Thiên gặp Ngô Duẫn Kỳ ở Mỹ sau đó nhận nuôi , cũng để cho mang họ ông, cũng từ lúc đó, Ngô Duẫn Kỳ gia nhập tổ chức Hắc Bò Cạp, sau này trưởng thành, do làm việc giỏi giang, rat ay độc ác, lại rất nghe theo mệnh lệnh của Ngô Hạo Thiên, cho nên trở thành người thân tín nhất bên cạnh Ngô Hạo Thiên.
Khi biết được Ngô Hạo Thiên muốn phát triển thế lực của tổ chức Hắc Bò Cạp, hơn nữa là ở thành phố K, liền chủ động xin giết giặc, đến nơi này.
Trong KTV ồn ào, khắp nơi đều là bóng người uốn eo theo tiếng nhạc lớn đến độ nghe được đối phương chuyện bên tai.
Trong hoàn cảnh này, Ngô Hạo Thiên và Hà Thiên hai người ngồi phía , trái phải đều có đàn em theo cùng, sau khi uống mấy chia rượu tây, hết lời khách sáo, lễ tiết cũng xong rồi, còn lại chính là đến chuyện đúng đắn.
Tại sao Ngô Hạo Thiên lại trở về từ Mỹ, trong lòng Hà Thiên như gương sáng, nhưng ông giả ngu trước mặt ông ta, giống như em nhiều năm gặp, em vào sanh ra tử dạng gọi nhau thân thiết.
Nhưng Ngô Hạo Thiên có ngu, ông là ai, là lão đại của tổ chức Hắc Bò Cạp mặc dù giống như lúc trước có cha của Ngạo Dạ Phong thống lĩnh tổ chức Hắc Bò Cạp nở mày nở mặt, nhưng cỗ thế lực này tuyệt đối thể xem thường.
Lúc này, ông vẫy tay với người bên cạnh. Có người nhanh tay tắt nhạc , cả KTV lúc này nhất thời yên tĩnh, Ngô Hạo Thiên lấy ra xấp 100 đồng từ người, phân phát cho những nàng ngồi bên cạnh, vỗ vào mông họ bảo họ chơi, trong KTV đều là người của Ngô Hạo Thiên, nửa là người của Hà Thiên, Hà Thiên cũng ngu, biết Ngô Hạo Thiên đến đây có ý tốt gì, tuyệt đối đơn độc gặp mặt.
Ngô Duẫn Kỳ vẫn luôn ngồi ở trong góc, mình lẳng lặng hút thuốc lá, giống như chung quanh ồn ào quan hệ đế , có vài thấy gương mắt tuấn tú của Ngô Duẫn Kỳ muốn lại gần đến gần, cũng bị vẻ lạnh lùng của đe dọa rời .
Nếu phải có người ngang qua trong góc thậm chí biết ở đây còn có người.
"Nghe Hà lão đệ gần đây ở Long Hổ bang làm ăn cũng tệ a! Địa bàn càng lúc càng lớn."
Hà Thiên có thể nghe hiểu ý tứ trong lời của Ngô Hạo Thiên, khẽ mỉm cười: "Lớn hơn nữa cũng lớn bằng Ngô ca, lại có thể gầy dựng lại tổ chức Hắc Bò Cạp, phong thái năm đó hề giảm!" Hà Thiên cười ha ha lên.
Last edited by a moderator: 9/12/15