1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 148: Sắp đặt (5)

      - Dạ, ông nội, ra ngoài chơi với bạn học, trưa có thể về ăn cơm. - Vũ Tịch do dự chút, nhưng vẫn hỏi câu - trai Dạ Phong đâu? ấy cũng ra ngoài?

      Ông cụ Ngạo gật đầu cái:

      - Vừa rồi khi cháu vừa xuống lầu, nó liền , sao thế? Hai đứa cãi nhau?

      - có, tạm biệt ông nội! - cho thời gian ông cụ Ngạo để hỏi nhiều, Trần Vũ Tịch xoay người chạy ra ngoài.

      Ngạo Dạ Phong rất ít khi ra ngoài vào chủ nhật, ít nhất buổi sáng chắc chắn . Ban đầu cảm thấy có chút kỳ quái, sau lại nghe thím Lưu , tại nhà họ Ngạo chỉ có hai người Ngạo Dạ Phong và ông cụ Ngạo, cho nên chủ nhật Ngạo Dạ Phong ở nhà, bởi vì muốn dành ra chút thời gian ở cùng ông cụ.

      Lúc ấy Trần Vũ Tịch còn vì Ngạo Dạ Phong mà thoáng cảm động, hôm nay ra ngoài nhất định có cái nguyên nhân gì đó. Trong lòng Trần Vũ Tịch có loại dự cảm chẳng lành, sau đó nghĩ đến chú Hà được nhắc đến lần trước.

      - Cậu chắc chắn nơi này là nhà Ngô Duẫn Kỳ sao? - Vũ Tịch nhìn biệt thự xa lạ trước mắt, hoàn toàn khác với căn biệt thự lúc bị bắt cóc lần trước. dliễn đlàn lê qluý đlôn Đây là khu nhà giàu của thành phố K, đương nhiên là toàn biệt thự xa hoa, có điều xa hoa quá khiến cho Vũ Tịch cảm thấy thích hợp với tính tình Ngô Duẫn Kỳ này.

      - Ừ, chính xác là nơi này, tớ và cha cùng nghe thấy, tuyệt đối sai, hơn nữa tớ còn biết hôm nay ấy ở nhà.

      Vũ Tịch khỏi bội phục nhìn Ngô Kỳ, tin tức của ấy so với quả nhanh hơn. Nhìn bộ dạng đắc chí, Vũ Tịch khỏi hỏi lại:

      - Ngô Kỳ, cậu thích Ngô Duẫn Kỳ?

      Đón vẻ mặt chất vấn của Vũ Tịch, Ngô Kỳ chút do dự, :

      - Đương nhiên, tớ thích chính là thích!

      Mắt Vũ Tịch chuyển màu cái:

      - Tớ cảm thấy người này tệ, chẳng qua có hơi quá thần bí rồi, đoán ra được muốn làm gì.

      - sao, ấy và cha tớ là bạn buôn bán, quan hệ tốt lắm, thường tiếp xúc chung, nên tớ muốn biết chuyện của ấy rất dễ dàng. - Ngô Kỳ nhìn về phía Vũ Tịch lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

      - Vậy tốt! - Vũ Tịch cười khẽ - Tớ có thể làm quân sư của cậu, thế nào? Miễn phí! - Vũ Tịch vỗ vỗ bả vai Ngô Kỳ.

      - Đương nhiên chính là cậu làm, nếu hôm nay có thể dẫn cậu tới đây sao.

      Vũ Tịch cười tiếng, gật đầu cái.

      - Vũ Tịch?

      lúc hai người đứng ở cửa chuyện phiếm, Ngô Duẫn Kỳ từ trong biệt thự ra, vốn muốn lái xe ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy Vũ Tịch và Ngô Kỳ đứng ở ngoài cửa liền đứng lại.

      Vũ Tịch ngẩng đầu, liếc mắt cái lập tức thấy khóe môi Ngô Duẫn Kỳ nhếch lên nụ cười nhạt.

      Hôm nay Ngô Kỳ là nhân vật chính, nếu như nhờ ấy, Vũ Tịch cũng có cơ hội biết nơi này, có khả năng càng tìm ra lý do gì để tới gần Ngô Duẫn Kỳ. c;ập n!hật nhanh nhất ở d:iễn đ,àn lê q,,uý đ..ôn , tối hôm qua khi điện thoại, Vũ Tịch vẫn còn lo lắng cho Ngô Kỳ, lo lắng ấy thiếu nữ ôm ấp tình cảm bị cái người thâm sâu thấy đáy Ngô Duẫn Kỳ này tổn thương.

      Nhưng bây giờ, hy vọng Ngô Kỳ có thể cùng ta tiến triển chút, như vậy có thể lấy nhiều cớ để đến gần Ngô Duẫn Kỳ hơn.

      Vũ Tịch nhìn khẽ mỉm cười.

      - Hai người tới tìm tôi? - Ngô Duẫn Kỳ tới trước mặt họ, cửa có hai bậc thang, Ngô Duẫn Kỳ đứng ở , tay dựa vào cửa, cúi người nhìn Vũ Tịch - Sao em biết tôi ở đây?

      Giọng là dịu dàng, ánh mặt trời rực rỡ, nụ cười của ta dưới ánh mặt trời tươi đẹp, lên sáng rực mê người.

      Vũ Tịch vừa muốn mở miệng chuyện, lại để ý tới bên cạnh có cái gì đúng. Cơ thể thoáng giật giật, nhìn Ngô Kỳ ở sau lưng cách bước:

      - Là Ngô Kỳ dẫn tôi tới, ấy muốn có cám ơn lần trước đưa ấy đến bệnh viện.
      dunggg thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 149: Sắp đặt (6)

      thể , nếu như phải Vũ Tịch cố ý nhắc nhở, Ngô Duẫn Kỳ thậm chí cũng chú ý tới bên cạnh còn có Ngô Kỳ: "Oh!" ràng sắc thái vui vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ nhất thời giảm rất nhiều.

      Nhưng vẫn tự mình giúp họ mở cửa:

      - Vào ! - nhìn họ, xoay người vào biệt thự.

      vào phòng khách, trừ lộng lẫy, xa hoa, hoang phí, Vũ Tịch biết nên dùng thứ ngôn ngữ gì để hình dung biệt thự này của ta. Cách bài trí so với ấn tượng của Vũ Tịch về Ngô Duẫn Kỳ phù hợp chút nào. Hơn nữa khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp kia của ta, cũng làm cho cảm thấy có phần gượng ép.

      Thứ Ngô Duẫn Kỳ cho Vũ Tịch là lạnh lẽo, giống như cảm giác lạnh lẽo của biển, có lúc nóng nảy yên, phát ra tính khí như sóng thần tràn đầy trời đất, cho dù là ai cũng thể ngăn cản, mà an tĩnh lại, chính là thấy ta nhìn bạn mỉm cười, bạn cảm thấy bất động, giống như chết vậy.

      là kỳ lạ, cảm giác tương phản lớn như thế, nhưng lại xuất ngay người.

      Vũ Tịch liếc mắt nhìn Ngô Kỳ bên cạnh, vừa rồi lúc Ngô Duẫn Kỳ nhìn chằm chằm, cảm thấy sau lưng cả người ấy vui, cho nên lúc vào biệt thự của Ngô Duẫn Kỳ, vẫn luôn ở bên cạnh Ngô Kỳ.

      ấy chậm, cũng chậm lại, ấy nhanh, lập tức đuổi theo vài bước. Bất kể là thế nào, hôm nay Ngô Kỳ vẫn là nhân vật chính.

      Dù cho là thời điểm ngồi xuống trong phòng khách, Vũ Tịch vẫn tìm vị trí xa Ngô Duẫn Kỳ nhất.

      chỉ muốn để ta quá chú ý tới mình, vì hôm nay tới đây cùng với Ngô Kỳ cảm ơn là chính, muốn tránh khỏi chuyện chính cũng chỉ có ta mới có thể làm.

      Trong nhà Ngô Duẫn Kỳ rất yên tĩnh, nhìn hình như chỉ mình ta ở nơi này. Vừa mới ngồi xuống, có hơn ba mươi tuổi bưng trà ra, biểu cảm có hơi lạnh nhạt, có vẻ cũng phải quá hoan nghênh Vũ Tịch bọn họ đến.

      - Duẫn Kỳ, lần trước cám ơn đưa em đến bệnh viện, nếu em vẫn biết xảy ra chuyện gì. - Ngô Kỳ lấy lòng lại gần Ngô Duẫn Kỳ, muốn tìm cho bọn họ đề tài chung.

      - Em cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ nể tình cha em mới làm như thế. Về sau nếu lại có chuyện, trực tiếp gọi điện thoại cho người nhà.

      Vũ Tịch nâng ly trà lên uống, nghe thấy lời của Ngô Duẫn Kỳ, ánh mắt tức khắc nhìn Ngô Kỳ, quả nhiên, khuôn mặt ấy lúng túng. Ngô Kỳ và khác nhau, ấy hoàn toàn là thiếu nữ mười bảy tuổi ngây thơ, hơn nữa hiểu biết nhiều đối với Ngô Duẫn Kỳ.

      Ở trong mắt của ấy, Ngô Duẫn Kỳ chính là mỹ nam có tiền, có thể theo đuổi, có thể thổ lộ. ấy có thể giả bộ đáng , có thể ăn vạ để đòi hỏi chú ý hoặc thích của ta.

      Nhưng sai lầm rồi, ta hoàn toàn phải người như vậy, thậm chí có thể , ta đối với kiểu phụ nữ như vậy dường như có bất kỳ hứng thú nào.

      Khi nghĩ tới những điều này, ngay cả chính cũng cảm thấy bất ngờ, hiểu Ngô Duẫn như vậy Kỳ sao?

      Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là suy đoán, cảm giác của .

      - sai, người ta có chuyện riêng của người ta, bình thường rất bận bịu. Sau này nếu có việc trực tiếp gọi điện thoại cho tớ, bất kể cậu ở đâu, xảy ra chuyện gì, tớ chạy tới đầu tiên, dù sao tớ cũng nhàn rỗi!

      Giọng đơn giản thẳng thắng, lại làm cho Ngô Duẫn Kỳ khẽ nhăn đầu lông mày, lời của rất ràng là châm chọc .

      Vũ Tịch nhàng đặt ly trà xuống, ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ nhàn nhạt cười:

      - Vừa rồi hình như muốn ra ngoài, có phải có chuyện hay ? Nếu có chuyện, chúng tôi trước đây. Thời giờ của rất quý báu!
      Last edited by a moderator: 23/4/15
      dunggg thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 150: Sắp đặt (7)

      Ngô Kỳ và Ngô Duẫn Kỳ đều nghe được trong lời của Vũ Tịch có phần vui, có điều vẻ mặt Ngô Kỳ nhìn về phía Vũ Tịch đích xác là có cảm kích.

      Đối với Ngô Duẫn Kỳ, Vũ Tịch vẫn có loại cảm giác khỏi muốn thăm dò. luôn muốn biết rốt cuộc ta là hạng người gì, là điều gì khiến cho ta có thể mang cho loại cảm giác như vậy.

      Rất kỳ lạ, lần này lúc Vũ Tịch nhìn Ngô Duẫn Kỳ lại chút sợ hãi. nghĩ, có thể nguyên nhân là vì ở trong biệt thự này, bởi bài trí trong căn biệt thự rất phù hợp với chức danh tổng giám đốc của Ngô Duẫn Kỳ.

      Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Ngô Duẫn Kỳ cả người ngẩn ra, sợ hãi khó hiểu và quen thuộc từ từ khuếch tán từ đáy lòng đến toàn thân, dưới chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa ngồi lại ghế sa lon. Cái ánh mắt đó và ánh mắt lần trước bắt giống nhau như đúc *******************.

      rét lạnh ra được bao lấy toàn thân, thậm chí nhớ lại, Ngạo Dạ Phong ôm mình, rồi tình cảnh bị mười mấy người tay đấm chấn đá, ở phía dưới Ngạo Dạ Phong thấy ánh mắt ác ma của ta, tựa như thần chết nhìn vậy.

      - Cảm ơn thế nào? - Ngô Duẫn Kỳ dường như rất hài lòng với vẻ mặt như thế của Vũ Tịch, lạnh nhạt thu hồi ánh mắt cố định người , nhìn Ngô Kỳ.

      - Em chuẩn bị món quà tặng ! - Ngô Kỳ hề phát bất kỳ khác thường gì. Có lúc Vũ Tịch rất khâm phục tính cách quá ngốc quá ngây thơ này của Ngô Kỳ, hâm mộ ấy có thể nhìn ra biểu cảm đáng sợ của Ngô Duẫn Kỳ.

      Hay là nên , ấy hoàn toàn chú ý tới?

      Ngô Kỳ lấy đồng hồ đeo tay tự mình mua đưa cho Ngô Duẫn Kỳ, bởi vì mấy lần thấy tay của Ngô Duẫn Kỳ luôn mang đồng hồ, nên cố ý mua cái.

      Nhìn Ngô Duẫn Kỳ nhận lấy quà tặng của Ngô Kỳ, Vũ Tịch mới từ từ ngồi lại xuống ghế sa lon. Trong lòng thở phào cái dài, phát mình phạm vào sai lầm lớn, thiếu chút nữa xem Ngô Duẫn Kỳ thành loại người giống Ngạo Dạ Phong. diễn-đàn-lê-quý-đôn.

      làm cho mình tỉnh táo lại, nhìn Ngô Duẫn Kỳ câu có câu trò chuyện với Ngô Kỳ, Vũ Tịch bắt đầu từ từ quan sát khung cảnh xung quanh, có gì khác biệt so với biệt thự nhà quyền thế. Từ ngữ thích hợp có thể sử dụng để hình dung nơi này chỉ có hai chữ, xa hoa!

      Đây chính là nhà của người có tiền, nhưng lại phù hợp với khí chất của Ngô Duẫn Kỳ.

      Trong lúc vô tình quay đầu thấy ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ đưa tới, chỉ chạm nhau trong nháy mắt mà trong đầu của Vũ Tịch thoáng cái hồi hộp. Con thú quỷ dị mang tới sợ hãi này hung dữ bóp trái tim cái, lập tức khiến nó ngừng cuồng loạn.

      Chỉ có lúc nhìn thấy ta, nhịp tim mới có thể từ từ bình thường lại.

      - Trưa nay ăn cơm ở đây !

      câu làm kéo lực chú ý của Vũ Tịch từ xung quanh trở lại. Khi nhìn Ngô Duẫn Kỳ, ta cười nhạt nhìn , đôi mắt mới vừa rồi còn lạnh lẽo kia phủ lên mông lung, khiến cho thấy được ta nghĩ cái gì.

      Vũ Tịch nhìn sang Ngô Kỳ, khuôn mặt ấy hưng phấn nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ:

      - Được, dù sao chủ nhật cũng có chuyện gì, có điều nên làm trễ nãi công việc của .

      - sao, tôi cũng có việc gì. - Ngô Duẫn Kỳ nhìn khẽ mỉm cười, nhưng chỉ dừng lại mặt của phút chốc rồi lại lập tức tập trung chú ý lực lên người Vũ Tịch.

      - Tôi với ấy (chị giúp việc) tiếng. - Tâm tình Ngô Duẫn Kỳ dường như lập tức khá hơn, đứng dậy tới nhà bếp.

      Chờ khi ta từ phòng bếp ra ngoài, người giúp việc vừa rồi mới mang trà ra cũng theo:

      - phải vừa muốn ra ngoài ăn cơm sao? Trong nhà còn nhiều thức ăn như vậy, cần ra ngoài mua về thêm ít! (ý chị giúp việc là trước khi có khách DK muốn ra ngoài ăn, giờ muốn ăn ở nhà với khách thiếu thức ăn nên cần mua thêm)
      dunggg thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 151: Tôi chỉ là muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (1)

      Vũ Tịch rất kinh ngạc, người giúp việc này có thể ung dung chuyện với ta, chút nào giống quan hệ chủ tớ, Ngô Duẫn Kỳ bận tâm đến giọng điệu vui của ta: " ra ngoài mua về thêm." đến bên cạnh Ngô Kỳ nhiệt tình hỏi : "Em thích ăn gì, hay với dì ra ngoài mua thêm gì đó về, chỉ chọn thứ mình thích, cần để ý đến người khác, mời em!"

      "Tốt quá! Nhưng mà Duẫn Kỳ, có thích ăn gì ? Em có thể mua về." Trong ánh mắt Ngô Kỳ lóe sáng rực rỡ, cảm thấy nụ cười cưng chiều này chính là tiếp nhận và đồng ý với .

      Trong lòng Vũ Tịch cười tiếng, Ngô Kỳ vẫn còn quá ngây thơ rồi.

      " cần đâu, em thích ăn gì thích ăn thứ đó!"

      Mũi Vũ Tịch hừ tiếng thiếu chút nữa khiến Ngô Duẫn Kỳ phát , loại người mang vẻ mặt tươi cười vô hại này, cũng chỉ có thể lừa được này thôi.

      Gương mặt Ngô Kỳ ửng hồng, còn muốn gì nữa bị giúp việc đứng bên cạnh cắt ngang: "Có muốn hay ? cửa hàng người ta đóng cửa đấy." Giọng điệu lạnh lẽo ngược lại cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, trách được ta cho đó làm người giúp việc.

      "Được rồi, giờ đây nè!" Ngô Kỳ xách túi mình lên rồi theo người giúp việc ra cửa.

      Vũ Tịch suy nghĩ nhiều liền đứng dậy định theo bị Ngô Duẫn Kỳ ngăn lại: "Tôi muốn chuẩn bị chuẩn đồ, Vũ Tịch ở nhà giúp tôi."

      Vũ Tịch ngẩn ra, muốn kiếm cớ rời lại thấy Ngô Kỳ quay đầu cười cười với : "Vậy cậu ở nhà , chúng tôi trở về ngay."

      Thẳng đến lúc này, Vũ Tịch mới hiểu được Ngô Duẫn Kỳ là cố ý tách bọn ra, quay đầu lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ, lộ ra vẻ mặt ngây thơ ngốc nghếch giống Ngô Kỳ: "Có việc gì cần tôi giúp sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ lui về phía sau bước dựa vào ghế sa lon, đốt điếu thuốc bày ra bộ dáng lười biếng hút hơi sau đó nhả khói thuốc ra hứng thú nhìn Trần Vũ tịch.

      "Lúc nãy có việc muốn tôi giúp làm là chuyện gì?" Vũ Tịch giả bộ hiểu vẻ mặt của , bắt đầu có chút chán ghét cảm giác này, tại sao thể giống như Ngô Kỳ cư xử với Ngô Duẫn Kỳ, xem như ông hoàn toàn xa lạ?

      đứng trước mặt , người vẫn là vị thần bí và khủng bố, nhưng từng cử chỉ hành động của dường như cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của , loại cảm giác này làm cho cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì giỏi che giấu suy nghĩ của bản thân mình.

      " cười trông rất ngây ngô!" Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười nhìn Trần Vũ tịch.

      câu làm lộ ra bộ mặt .

      " mất hứng?"

      " để ý sao?"

      "Có chút!"

      "Vậy lúc nãy chuyện với Ngô Kỳ, sao thèm để ý tâm tình của ấy, dù thế nào cũng là đặc biệt đến cảm ơn , nếu vừa ý cũng làm bộ khách khí chút được sao?"

      Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ: "Tâm trạng của người khác có quan hệ gì với tôi."

      Mâu thuẫn.

      Trần Vũ Tịch im lặng nhìn Ngô Duẫn Kỳ, quả con người này đoán ra: "Nhà của lớn, lần trước lúc bắt cóc tôi, phải ở chỗ này, bộ giàu lắm sao mà có thể mua đến hai căn biệt thự sang trọng như thế." Trần Vũ Tịch xoay người dựa lên ghế salon, ngắm nhìn bốn phía, hỏi đằng trả lời nẻo, cảm thấy ở chuyện cùng người có cách nào chuyện tiếp quả chính là hành hạ.

      "Loại biệt thự như vậy tôi có rất nhiều."

      "Dẫn tôi tham quan chút được ? Tôi muốn nhìn chút người có tiền là như thế nào."









      Chương 152: Tôi chỉ là muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (2)

      Ngô Duẫn Kỳ lại nở nụ cười: " chính là cháu dâu tương tai của tập đoàn Ngạo thị, nếu có tiền nhà họ Ngạo mới là có tiền."

      "Nhưng bây giờ vẫn chưa phải, phải sao!" Trong lòng Trần Vũ Tịch rất cố gắng kiềm chế mới để cho bản thân mình khôi phục lại dáng vẻ tự nhiên, xoay người nhìn , mỉm cười và làm ra dáng vẻ như rất có hứng thú.

      "Vậy cũng tốt!" Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc: "Theo tôi tới đây!"

      Vũ Tịch theo Ngô Duẫn Kỳ tham quan vòng ngôi biệt thự, cho đến lúc hai người trở lại phòng khách trong đầu Vũ Tịch nhớ kỹ cấu trúc cơ bản của ngôi biệt thự, còn có phòng ngủ và phòng sách của Ngô Duẫn Kỳ, dĩ nhiên phòng sách đến rồi, nhưng còn phòng ngủ Ngô Duẫn Kỳ cho vào.

      ta phòng ngủ của ta chỉ có hai loại người có thể vào, là người quét dọn phòng, loại còn lại chính là. . . . . . nhìn Vũ Tịch khẽ mỉm cười, ra đáp án.

      Chẳng qua chỉ là tham quan thôi cho nên ngại.

      Lúc xuống lầu, di động người Ngô Duẫn Kỳ vang lên, bắt máy: "Chuyện gì?"

      "Vậy sao, ra tay rất nhanh, công ty bên kia như thế nào? Tốt, tiếp tục, tạm thời cần để ý ta, tôi muốn biết 24h ta làm những việc gì, ừ. . . . . ."

      Vũ Tịch tiếp tục nghe gọi điện thoại, xoay người xuống dưới lầu.

      Nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ lên nụ cười thản nhiên: "Tôi muốn có được tất cả những thứ ta có, bao gồm người bên cạnh ta!"

      Đối với Vũ Tịch mà , bữa cơm trưa này ăn cũng vui vẻ gì, trừ Ngô Kỳ cảm giác hài lòng, nhất định là Ngô Duẫn Kỳ trổ hết tài cán mới có thể làm cho Ngô kỳ mê đắm đến thần hồn điên đảo.

      Lúc rời , Ngô Duẫn Kỳ tự mình lái xe đưa bọn họ trở về.

      Lúc Ngô Kỳ ở xe bầu khí còn có chút sôi động, đến khi xuống xe bầu khí xe trở nên vô cùng bất thường, điều này làm cho Vũ Tịch kiềm được mà cầu nguyện nhanh chóng về nhà trong lòng, mặc dù hướng xe chạy đến là nhà họ Ngạo nhưng lại chạy rất chậm.

      "Như thế nào?"

      "Chuyện gì?" Vũ Tịch nhìn mà luôn nhìn phía trước.

      " phải bảo tôi phải luôn giả bộ ở trước mặt bạn sao? Vậy cảm thấy giả bộ này như thế nào?"

      Trong lòng Trần Vũ Tịch lay động, quay đầu nhìn lại, vẫn mang vẻ mặt kia, khóe miệng lên ý cười, giống như vĩnh viễn bị ảnh hưởng bởi bên ngoài, nhất là bị tâm tình của những người khác ảnh hưởng.

      Nhưng Vũ Tịch lại càng cảm thấy nụ cười ở khóe miệng kia càng giống như là giả bộ, giống như biết đánh dễ như thế nào.

      Nhớ tới lúc bàn ăn, Ngô Kỳ bị Ngô Duẫn Kỳ trêu chọc cười to, mập mờ nhìn , tiếp theo chuyện cười. cười tiếng, ra là đều là giả vờ.

      "Tôi có bảo làm như vậy, Ngô kỳ thích , làm như vậy giống như là cho ấy biết, đối với ấy cũng có cảm tình, đây phải là chuyện gì tốt."

      "Vốn dựa theo cách của mà làm, cũng cảm kích."

      Trần Vũ Tịch gì, mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, nơi nào đó từ đáy lòng có chút vùng vẫy, yếu đuối, có phút chốc muốn thoát ra, cuối cùng vẫn bị phần tỉnh tảo của Vũ Tịch đánh bại, ngoan ngoãn chìm tới đáy, sau đó biến mất.

      "Như vậy làm cho Ngô Kỳ hiểu lầm!"

      "Cho nên tôi vốn làm đúng." Khóe miệng Ngô Duẫn Kỳ nở nụ cười sâu hơn, Trần Vũ Tịch đột nhiên dừng lại, thứ sâu trong lòng mới vừa đánh bại lại có cảm giác đột nhiên dâng lên.

      Chương 153: Tôi chỉ là muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (3)

      chính xác là đối với đối phương có cảm giác, có lẽ thể nào cho đối phương bất kỳ lời hứa hẹn nào cả, coi như là lạnh lùng cự tuyệt, bóp chết hi vọng từ trong nôi, cũng so với việc giả vờ mập mờ đến cuối cùng mang đến được gì cho đối phương còn tốt hơn.

      Ít nhất, người trước bị thương chỉ thời gian rất nhanh khôi phục, mà người sau nhất định thương tổn đến tận xương.

      Trần Vũ Tịch gì, lúc này thừa nhận, Ngô Duẫn Kỳ trực tiếp cự tuyệt, nếu so với cái làm bộ xem ra đối với Ngô Kỳ lại càng tốt.

      Ngô Duẫn Kỳ rất biết Ngô Kỳ có ấn tượng tốt với , cho nên mới cố ý lạnh lùng, Trần Vũ Tịch càng nghĩ càng cảm thấy là mình quá ngây thơ, xoay mặt tránh ánh mắt của Ngô Duẫn Kỳ, lúc này khóe miệng lên ý cười nhạt, giống như cười nhạo làm cho ngốc đầu lên được khi ở trước mặt .

      Loại cảm giác này rất khác so với lúc ở chung chỗ với Ngạo Dạ Phong, nếu như đối phương là Ngạo Dạ Phong, dù phạm sai lầm, thậm chí là tình gây , chặn đầu ta mắng trận, hai người so chiêu.

      Nhưng ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, lại cảm giác mình là người vô cùng yếu đuối.

      Sau đó hai người chuyện nữa, Ngô Duẫn Kỳ đưa Trần Vũ Tịch về nhà họ Ngạo sau đó lái xe rời .

      thời gian dài, Trần Vũ Tịch có chủ động tiếp cận Ngô Duẫn Kỳ, ngược lại thấy Ngô Kỳ mỗi ngày đều đắm chìm trong ảo tưởng đối với Ngô Duẫn Kỳ, có lúc Trần Vũ Tịch muốn chen miệng cho biết .

      Nhưng mỗi lần nhìn thấy trong ánh mắt Ngô Kỳ mang theo mong đợi trầm mê, Vũ Tịch cũng biết nên cái gì.

      Giống như Ngô Kỳ mơ ước cho bản thân mình, mà cuối cùng chính mình lại bóp nát mơ ước này nên cảm thấy rất đau đớn khi đối mặt với Ngô Kỳ.

      Mỗi khi đến lúc này, trong lòng Trần Vũ Tịch mắng Ngô Duẫn Kỳ mấy trăm lần mới có thể thoải mái chút.

      Gần đây, Trần Vũ Tịch còn phát Ngạo Dạ Phong trở nên rất bận rộn, rất ít khi ở nhà, mà nếu có trời tối khuya mới về nhà.

      Trước kia cũng chuyện như vậy, chỉ là mỗi lần lúc ta về, phải cổ chính là áo luôn có dấu môi son của phụ nữ, mà bây giờ có, người ta thường mang theo mùi rượu và mùi thuốc lá.

      Mặc dù Ngạo Dạ Phong hút thuốc lá, nhưng cũng đến nỗi nghiện thuốc, ta là rất chú trọng vẻ bề ngoài của mình, cho nên người ta luôn tản ra mùi nước hoa, mà gần đây này mùi nước hoa nhàn nhạt lại bị mùi rượu mùi thuốc lá người ta bao trùm lên.

      Rất nhiều lần Trần Vũ Tịch muốn hỏi có phải gần đây bận rộn gì việc gì , nhưng vẫn mở miệng được.

      Gần đây, Trần Vũ Tịch cũng trở nên rất trầm mặc, bên từ chỗ Ngô Kỳ hiểu chút về Ngô Duẫn Kỳ, còn những lúc khác trốn trong phòng nhìn laptop ngẩn người.

      Có lúc, còn đứng lặng người trong phòng, tay cầm dụng cụ theo dõi, tự mình ngắm và suy nghĩ gì đó.

      Trần Vũ Tịch rất ít chủ động gọi điện cho Ngô Kỳ, chỉ là từ lần trước sau khi đến nhà Ngô Duẫn Kỳ, lúc có chuyện gì làm gọi điện thoại tìm ấy.

      "Ngô Kỳ, ở nhà làm gì đó? Ra ngoài chơi ?"

      "Hì hì, được! Trong nhà có việc, để bữa khác tớ cùng cậu nhé!"

      Đặt điện thoại xuống, khóe miệng Trần Vũ Tịch lộ ra chút ý cười, biết Ngô Duẫn Kỳ ở nhà họ Ngô.

      Ngay sau đó vớ lấy năm ngàn vạn bên cạnh, thay quần áo chỉnh tề và chuẩn bị chút đồ sau đó ra ngoài.

      Đứng trước biệt thự của Ngô Duẫn Kỳ, Trần Vũ Tịch nhìn vào bên trong lâu, nhấn chuông ba lần nhưng cũng thấy có ai ra mở cửa.

      Chẳng lẽ trong nhà có ai? Lúc chuẩn bị rời giúp việc kia ra từ bên trong.

      Chương 154: Tôi chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (4)

      Trần Vũ Tịch đứng tại chỗ nhìn đó từ từ về phía mình, dáng người của đó cũng xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ đôi mắt cực kỳ giống Ngô Duẫn Kỳ, thậm chí còn sắc bén hơn so với Ngô Duẫn Kỳ.

      Ánh mắt của ta giống như là muốn soi mói nhìn thấu mới thôi.

      ta dừng lại bậc , may là trí nhớ của tệ, vẫn còn nhớ này đến đây lúc trước.

      "Ngô Duẫn Kỳ có ở nhà!" ta phất lờ , trong ánh mắt chứa chút bực mình, nửa câu còn lại kiêng dè thẳng với Trần Vũ Tịch “ ta ở nhà, bây giờ có thể cút rồi!”

      Trần Vũ Tịch chỉ gượng gào cười nhạt, biết mình rất được chào đón khi đến đây.

      "Đây là con chó của ngài Ngô, tôi chỉ đem nó đến đây đưa cho ấy."

      kia nhếch mày lên liếc mắt nhìn con chó đứng bên cạnh.

      "Oh, nó gọi là năm ngàn vạn do tôi và ngài Ngô cùng nhau đặt tên." Trần Vũ Tịch cố gắng nở nụ cười vô hại, giống như lúc này biểu chỉ số thông minh càng thấp mới bị người ta chặn ngoài cửa cho vào.

      ta do dự chút: " chờ chút!" Sau đó xoay người rời .

      Nhìn ta đứng cách đó xa lấy điện thoại di động ra, Trần Vũ Tịch biết ta muốn gọi điện báo với Ngô Duẫn Kỳ, sau khi xác định Trần Vũ Tịch sai, ta lại nhịn được câu gì đó, sau đó lẩm bẩm đến hướng bên này.

      Tiếp đó đưa tay mở cửa: "Vào !"

      Trần Vũ Tịch gật đầu cười, kéo năm ngàn vạn vào biệt thự này lần nữa.

      rất chậm mục đích là để dò xét cẩn thận tất cả chung quanh.

      " ta bảo chờ ở đây." ta xong chuẩn bị xoay người rời , giống như nghĩ đến chuyện gì đó, lúc Trần Vũ Tịch mới vừa chuẩn bị ngồi xuống ghế sofa ngồi xuống thấy ta xoay người lại ngay sau đó lập tức đứng lên.

      " được để con chó này chạy loạn khắp nơi."

      Trần Vũ Tịch mới cười tươi được bao lâu bị bóng lưng lạnh lùng của ta làm cho đứng hình lại, khẽ thở dài, thái độ của ta như thế nào cũng sao, mấu chốt là đến đúng lúc Ngô Duẫn Kỳ ở nhà.

      Lúc mới đầu Trần Vũ Tịch còn yên tĩnh ngồi ở trong phòng khách kiên nhẫn chờ, thỉnh thoảng nhìn về phía phòng bếp.

      Khoảng hai mươi phút sau, Trần Vũ Tịch vuốt năm ngàn vạn nằm mặt đất.

      Bản thân năm ngàn vạn cũng rất hiểu tính người lại ở cùng Trần Vũ Tịch thời gian dài như vậy, cho nên chỉ động điện thoại di động nó có thể hiểu ý tứ của chủ nhân.

      Nhìn năm ngàn vạn chạy lên lầu, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, ngay sau đó hô to tiếng: "Năm ngàn vạn, trở lại thể lên đó!"

      Ở trong phòng bếp, kia nhô đầu ra, nhìn năm ngàn vạn biến mất ở khúc quanh lầu hai: " phải với nên để con chó kia chạy loạn khắp nơi rồi sao?"

      " xin lỗi, xin lỗi. Tôi bắt nó về!" Vũ Tịch vừa xin lỗi, vừa chạy lên lầu.

      "Bắt được nó mau xuống đấy." ta lại thêm câu vào, sau đó lại đến phòng bếp.

      đối với Trần Vũ Tịch có sinh ra bất kỳ hoài nghi, điều này làm cho trong lòng Vũ Tịch thầm kêu may mắn, làm phiền năm ngàn vạn.

      Đợi đến lúc Vũ Tịch xuất lần nữa ở trước ta quyết định phải rời khỏi nơi này.

      "Ngài Ngô bận rộn như vậy, tôi nên quấy rầy, chờ lần sau có cơ hội tôi đem năm ngàn vạn đến trả lại cho ta!"

      ta thích chó, ta cũng hy vọng sau khi lại phải co mình ta chăm sóc nó, cho nên có lên tiếng bên cạnh đó đưa mắt nhìn Vũ Tịch ra cửa.

      Từ sau khi đó, màn hình giám sát trong laptop của Vũ Tịch chỉ có hình ảnh ngôi nhà của Ngô Duẫn Kỳ, bất kể là Ngô Duẫn Kỳ lạnh nhạt ngồi sô pha hút thuốc lá, hay là ta ngồi chỗ ngẩn người làm cho tàn thuốc rơi vào tay mới đột nhiên rút về.

      Nhưng vẫn luôn trầm mặc đứng ở phía trước cửa sổ, đứng cái hơn tiếng.

      Những chuyện này Trần Vũ Tịch đều thấy được, có lúc, thậm chí có thể nhìn cách chăm chú say mê Ngô Duẫn Kỳ trong ảnh lẳng lặng cùng với ngây ngô cả buổi chiều.


    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 155: Tôi chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (5)

      Sáng sớm Trần Vũ Tịch lấy cớ thoải mái để cho Ngạo Dạ Phong đưa học, sau khi ăn sáng xong cũng có nghỉ ngơi trong phòng khách lâu mà mình lên lầu.

      Ông cụ Ngạo đưa khám bác sĩ từ chối chỉ cần ngủ giấc là khỏe ngay.

      Ông cụ Ngạo cũng suy nghĩ nhiều chỉ ngồi xuống ghế sa lon, hôm nay ông cụ Ngạo cũng có chút kỳ quái, xem ti vi, cũng đọc báo, chỉ ngồi ghế sa lon bần thần mình.

      khí trong nhà lập tức thay đổi.

      Trần Vũ Tịch ngồi dưới sàn, tựa vào bên giường nhìn hình ảnh lúc chuyển đến chỗ ông cụ Ngạo cũng có suy nghĩ nhiều, trực tiếp lướt qua, hình ảnh dừng lại ở phòng khách Ngô Duẫn Kỳ. Thấy ta giống như thường ngày ngồi ở chỗ đó xem tài liệu, xem hồi tất cả hình ảnh cũng có phát ra chuyện kỳ quái gì.

      Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, là dãy số có trong danh bạ nhưng dãy số này nhớ rất ràng.

      "Là tôi!"

      "Tài liệu về Ngô Duẫn Kỳ điều tra được, những thông tin này gửi qua cho , nhận ."

      Trần Vũ Tịch đặt điện thoại xuống, kịp chờ đợi mở tin nhắn ra, nhìn tài liệu về Ngô Duẫn Kỳ sót chữ qua lần, tài liệu rất chi tiết đầy đủ, đây chính là chỗ lợi hại của những trinh sát làm việc cho nhà nước, xem qua quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ rồi đến từng chuyện xảy ra người ta.

      Mặc dù chỉ là khái quát, nhưng cũng làm cho lòng Trần Vũ Tịch bị xoắn lại.

      Sau khi xem xong ngây người ra, trong lòng rối loạn, dường như thù hận của Ngô Duẫn Kỳ đối với nhà họ Ngạo, ánh mắt hận thấu xương đối với Ngạo Dạ Phong cũng có thể giải thích được.

      Có lúc, muốn lập tức chạy đến trước mặt Ngô Duẫn Kỳ, gì, làm gì chỉ muốn nhìn ta. Muốn từ trong ánh mắt của ta thấy được căm ghét oán hận, muốn đưa tay vuốt ve , muốn an ủi , càng muốn ngăn cản , ngăn cản trả thù, đúng vậy trả thù, có thể cảm nhận được, lần này Ngô Duẫn Kỳ trở về chính là vì trả thù.

      Trần Vũ Tịch nhìn lại hình ảnh của Ngô Duẫn Kỳ thấy ta còn ở trong phòng khách, chuyển hình ảnh thấy từ lầu xuống, sau lưng còn có người, Trần Vũ Tịch tập trung nhìn vào. Hít hơi sau, Dụ Khả Hân, thấy Dụ Khả Hân ở trong phòng của Ngô Duẫn Kỳ.

      Ánh mắt chớp nhìn chăm chú vào hai người hình ảnh, mặt Ngô Duẫn Kỳ mang ý cười nhạt, nụ cười đó trước đây chưa từng thấy, tự nhiên, như ánh mặt trời, lại còn dịu dàng, dịu dàng làm cho lòng có chút chua xót.

      Tại sao Dụ Khả Hân lại ở trong nhà của Ngô Duẫn Kỳ? Tại sao hai người lại thân mật như vậy.

      Trần Vũ Tịch dọn dẹp đồ xong, bất chấp tất cả chạy ra ngoài.

      Ngay cả ông cụ Ngạo hỏi thăm cũng trả lời chạy ra khỏi nhà họ Ngạo.

      Đứng xa xa nhìn Ngô Duẫn Kỳ tự mình đưa Dụ Khả Hân ra cửa, lại in nụ hôn trán của và đưa mắt nhìn lên xe rời .

      Ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ nâng lên nhìn về phía bên này làm Trần Vũ Tịch cuống quít tránh né.

      trốn ở góc phòng, xác định Ngô Duẫn Kỳ trở lại biệt thự mới từ từ ra ngoài.

      cảm giác tốt, cảm giác cực kỳ ác liệt truyền khắp toàn thân, Ngạo Dạ Phong, đầu óc của thoáng qua bóng dáng của Ngạo Dạ Phong, gần đây ta giống như rất bận, nhớ tới luôn nhíu lại chân mày, nhớ tới bàn ăn muốn lại thôi, nhớ tới vẻ trầm mặc của , nhớ tới còn cười như trước, tới tìm gây loạn nữa.

      Trần Vũ Tịch cắn răng, ngồi xe chạy đến tập đoàn Ngạo Thế.

      Chương 156: Tôi chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (6)

      Trần Vũ Tịch để ý đến ánh mắt mọi người chạy thẳng tới phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, hề báo trước mà chạy vọt vào phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong, thở hổn hển, bọn người Thẩm Thiên Dật An Tử Kỳ đều ở trong phòng làm việc, vẻ mặt nghiêm túc.

      Chỉ khi Ngạo Dạ Phong thấy Trần Vũ Tịch, trong ánh mắt xẹt qua tia kinh ngạc: "Vũ Tịch, làm sao em lại tới đây? phải em thoải mái sao?"

      "Xảy ra chuyện gì?" Vũ Tịch để ý đến lời của Ngạo Dạ Phong vọt tới trước mặt .

      "Xảy ra chuyện gì là xảy ra chuyện gì, em hỏi . . . . . ."

      "Công ty phải xảy ra chuyện gì sao?" Trần Vũ Tịch hỏi lần nữa chăm chú nhìn vào ánh mắt của Ngạo Dạ Phong.

      "Em. . . . . ." Ngạo Dạ Phong khẽ mở miệng, tiếp, liếc nhìn Thẩm Thiên Dật, lúc này hai người cũng đùa cùng Vũ Tịch mà trầm mặc đứng dậy xoay người rời .

      "Em biết có chuyện gì phải ?"

      Nhìn gương mặt có chút tái nhợt và vành mắt thâm đen trũng sâu của Ngạo Dạ Phong, mấy ngày này, chắc có ngủ ngon, có thể mỗi lần gặp nhau đều chưa ngủ rồi, hận bản thân mình, hận tại sao giờ mình mới phát , tại sao lại phát trễ như thế.

      "!" Lời của Ngạo Dạ Phong làm cho bình tĩnh lại, dời tầm mắt, tránh câu hỏi của Ngạo Dạ Phong: "Em cái gì cũng biết."
      Ngạo Dạ Phong lạnh nhạt rút điếu thuốc ra đốt, lúc này Trần Vũ Tịch mới để ý tới Ngạo Dạ Phong luôn cực kỳ chú trọng đến dáng vẻ của bản thân mình, giờ phút này mặt mọc đầy râu, vẻ mặt mệt mỏi, cả phòng làm việc cũng bừa bộn, chẳng lẽ mỗi buổi tối đều ở đây có về nhà?

      "Tôi, tôi cảm giác gần đây có chút khác thường, tôi còn tưởng rằng là do công ty xảy ra chuyện gì." Vũ Tịch cố gắng biểu tự nhiên chút đối với tất cả trước mắt, bao gồm bộ dạng của Ngạo Dạ Phong, vì từng việc ở đây chứng mình dự cảm của là chính xác.

      gương mặt Ngạo Dạ Phong lộ ra nụ cười nhạt : "Yên tâm, cho dù công ty xảy ra chuyện gì, tôi cũng để em đói đâu!"

      "Lời này của là có ý gì? A ~ chính là tổng giám đốc của tập đoạn Ngạo Thế, làm sao . . . . . ."

      "Tập đoàn Ngạo Thế phá sản!"

      Lòng Trần Vũ Tịch xoắn lại, khiến trong nháy mắt cảm giác như mình thở nổi, thể tưởng tượng nổi mà nhìn Ngạo Dạ Phong: "Đùa gì thế, tập đoàn Ngạo Thế làm sao ——"

      "Ngày mai có người tới giải quyết chuyện này! Ngay từ tuần trước chuyện này cũng bắt đầu rồi, chỉ là ông vẫn chưa biết thôi." quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên: " may là em vẫn chưa gả cho , giờ ! Vẫn còn kịp."

      " cái gì!" Trần Vũ Tịch chống hai tay bàn, hung hăng nhìn Ngạo Dạ Phong: "Ngạo Dạ Phong, tên khốn kiếp nghe cho tôi, đây phải lần đầu tiên tôi cho biết, lần này nhớ cho tôi, cố mà đem lời tôi ghi nhớ vào lòng, tôi, Trần Vũ Tịch phải vì những thứ tiền tại địa vị mà ở bên cạnh , đừng ví tôi như những người phụ nữ kia. ghê tởm!"

      Lời của Trần Vũ Tịch vừa dứt, chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, bị Ngạo Dạ Phong ôm chặt vào lòng, đầu của vùi vào đầu vai mỏng manh của , trong miệng lại cười phun ra khí nóng: "Bờ vai của em , tóc lại rất ngắn!"

      ngẩng đầu ngửi lên mái tóc ngắn của , môi dừng lại bên tai nhàng cắn xuống, thân thể Vũ Tịch vừa động, cả giận : "Ngạo Dạ Phong làm gì thế!"

      "Đừng động, để cho ôm lát, chỉ lát thôi."

      Trần Vũ Tịch động nữa, đứng chỗ mặc cho Ngạo Dạ Phong ôm mình, mặc dù được ôm trong lòng nhưng người được an ủi chính là Ngạo Dạ Phong.

      Chương 157: Tôi chỉ muốn đoạt lại thứ thuộc về mình (7)

      "Người đàn ông kia, ta vẫn còn sống, biết nên sao làm sao đây, biết."

      khẽ thầm, cảm giác bất lực, như đứa bé ở trong bóng tối tìm kiếm giúp đỡ, nhưng từ trong tiếng thầm của , nghe được căm hận, loại căm hận đó thua gì hận mà Ngô Duẫn Kỳ đối với , bọn họ là em, mặc dù phải cùng mẹ, nhưng lại cùng dòng máu chảy bên trong người.

      Mà căm hận của bọn họ chính là do có mối liên hệ máu mủ làm bọn họ cảm thấy chán ghét.

      "Tôi có thể làm cái gì?"

      Ngạo Dạ Phong ôm càng chặt hơn, giống như nếu cẩn thận biến mất khỏi bên cạnh .

      " ta muốn tất cả những thứ của , chính miệng ta . vẫn còn nhớ nhưng đừng mong!" Lúc lời này, ôm lấy Vũ Tịch càng chặt hơn: " ta luôn mơ tưởng muốn có được tất cả, công ty có thể cho ta, nhà họ Ngạo có thể cho ta, thậm chí Dụ Khả Hân. . . . . ."

      Thân thể Trần Vũ Tịch ngẩn ra, biết, biết Dụ Khả Hân và Ngô Duẫn Kỳ ở chung chỗ, khẽ mở miệng run rẩy, có lời muốn nhưng lại được, trầm mặc, lúc này chỉ có thể trầm mặc.

      Môi của lần nữa tiến tới bên tai , dịu dàng chạm vào tai bên tai : "Ở lại bên cạnh nhé, Vũ Tịch, thích em!"

      Trần Vũ Tịch kinh ngạc, khi nghe được lời dịu dàng này của , khóe miệng của lên ý cười, những lời này khiến cảm thấy buồn cười, phát lời của mình tất cả đều nhớ , chưa bao giờ để ở trong lòng, lâu như vậy, biết thích màu gì, thích ăn cái gì, thích làm cái gì.

      có phải hay nên cười, vui mừng cười to, rốt cuộc cũng chịu thích mình.

      Cảm giác được thân thể Vũ Tịch khẽ run, Ngạo Dạ Phong ngẩn ra, cúi đầu nhìn .

      Chỉ thấy mặt Vũ Tịch mang theo ý cười khẽ lui về phía sau nhìn Ngạo Dạ Phong, đợi mở miệng, bốp tiếng, cái tát đánh vào mặt , đau rát, lần này, Vũ Tịch có xuống tay lưu tình, thậm chí có thể cảm giác tay mình đau, chớ chi là gương mặt Ngạo Dạ Phong mịn màng như vậy.

      "Ngạo Dạ Phong, tôi lại với lần nữa, đây là lần cuối cùng, lần sau phải là cái tát đâu đấy. Đừng đem tôi so với những người đàn bà bên cạnh , Dụ Khả Hân theo người đàn ông khác, đó là chuyện của ta, TM có chút quan hệ nào với tôi. Nếu như có ngày tôi muốn rời khỏi đây cũng là do mà ra liên quan đến người khác."

      Trần Vũ Tịch nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong, vẻ mặt từ kinh ngạc của chuyển hóa thành khóe miệng lên nụ cười châm chọc.

      "Tôi câu ‘ thích em’ nhất định ở bên cạnh , dĩ nhiên, tôi cũng bởi vì tên khốn kiếp mà tùy tiện rời khỏi , bởi vì tôi sớm biết người nhân phẩm chưa ra gì. Ngạo Dạ Phong, kiêu ngạo trước đây của đâu rồi, tự phụ trước đây của? Trước kia hào quang bắn ra bốn phía, Ngạo Dạ Phong xem bất luận kẻ nào để trong mắt đâu rồi? ta cũng chỉ là trở về dạo vòng, cũng chỉ đoạt công ty của bị hù dọa đến bộ dạng này, kết cục nhất định thua sao? Ai ?"

      Thân thể Ngạo Dạ Phong khẽ động, nhìn Trần Vũ Tịch, chỉ hơi cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nhớ đến lời Trần Vũ Tịch , tiếp theo lại nghe : "Bây giờ biết ta là ai, trở về để làm gì, hơn nữa người ta cũng động thủ, chẳng lẽ định ngồi chờ chết sao, chờ ta đoạt hết mọi thứ bên cạnh sao? Người ta trở về cho đại phần lễ lớn như vậy, đáp lễ, có phải hay rất cho người ta mặt mũi."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :