1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 143: thể ngồi chờ chết nữa (5)

      - Yên tâm , tôi để cho người khác phát . - Vũ Tịch lạnh lùng .

      Người nọ sửng sốt:

      - Tôi là cẩn thận với thiết bị chút, rất đắt đấy!

      Vũ Tịch: ". . . . . ."

      - Bang Long Hổ biết ? – Người đàn ông nhàng đặt cốc cà phê vào trong khay, phát ra tiếng va chạm trong trẻo.

      Vũ Tịch lấy xấp tư liệu vè bang Long Hổ trong túi da ra, từ từ xem:

      - Trước kia có nghe qua.

      - Đại ca của bang Long Hổ ở thành phố K tên là Hà Thiên, tất cả mọi người gọi là chú Hà. Chúng ta có nằm vùng ở đó, nghe . . . . . . – Ngữ điệu của người đàn ông chậm lại, quan sát ngồi biểu cảm của Trần Vũ Tịch lẳng lặng xem tài liệu ở đối diện - Ngạo Dạ Phong tìm .

      Quả nhiên mặt lộ ra sắc thái Trần Vũ Tịch kinh ngạc. Người đàn ông cẩn thận chăm chú đánh giá Trần Vũ Tịch từ xuống dưới, nhìn thế nào cũng chỉ là tiểu nha đầu trẻ tuổi, cho đến Ngạo gia làm nằm vùng, biết là vì lãnh đạo cấp quá điên khùng, hay là tiểu nha đầu này thâm tàng bất lậu (kiểu như thâm hiểm khó lộ sơ hở).

      - Ặc, cái đó, có thể hỏi chút về tuổi của ? – Người đàn ông đột nhiên mở miệng.

      Trần Vũ Tịch ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua ta. Từ sau khi bước vào Ngạo gia, rất ít khi biểu bình tĩnh như vậy. ra đây cũng là có nguyên nhân, lần trước trò chuyện với Mạc thủ trưởng, rằng người của tổ chức Bò Cạp Đen buôn bán số lượng lớn đạn dược và thuốc phiện, còn đánh chết ba cảnh sát truy bắt. nếu phá hang ổ này mà , sợ rằng chết người càng nhiều hơn.

      Quan trọng nhất là, những khẩu súng và thuốc độc đó khi tiến vào thị trường trong nước nhất định tạo thành hậu quả cực kỳ kinh khủng, làm cho những người xã hội đen kia muốn làm gì làm, càng thêm ngông cuồng.

      Nhớ tới lần trước mình ở chỗ của Ngô Duẫn Kỳ nhìn thấy mấy người cầm súng, trong lòng vẫn còn kinh sợ, cho nên chuyện này phải mau sớm giải quyết.

      Vì vậy, Trần Vũ Tịch thường xuyên ở trước mặt Ngạo Dạ Phong cùng cãi vả cũng yên tĩnh lại là bị ép, hay là ở trường học, trong đầu của nghĩ đến đều là chuyện đối phó với tổ chức Bò Cạp Đen.

      - Hai mươi mốt tuổi! – trả lời đơn giản, dường như có lẽ quen khi người khác nhìn thấu tuổi của .

      cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, nhưng chữ cũng xem vào được:

      - ta tìm chú Hà làm gì?

      - Muốn vài người, giống như là muốn làm chuyện gì đó, về phần là cái gì được lắm. Chẳng qua ở rất gần ta, chuyện này điều tra là tốt nhất. c!ập n!hật c!hương mới nhanh nhất ở Đúng rồi, còn có chuyện, chú Hà từng là cánh tay của cha Ngạo Dạ Phong, cũng là người của tổ chức Bò Cạp Đen, sau khi tổ chức Bò Cạp Đen giải tán mới gia nhập bang Long Hổ.

      Trần Vũ Tịch đơn giản ừ tiếng:

      - Còn có tài liệu gì khác ?

      - Rất nhiều nhưng vẫn còn trong quá trình điều tra! – Người đàn ông đứng dậy, uống hết ngụm cà phê cuối cùng - cũng nên để tâm chút, ở lại Ngạo gia trong thời gian dài như vậy, còn chưa điều tra hay biết được đầu mối có giá trị gì.

      Người đàn ông muốn , bị Vũ Tịch gọi lại:

      - Ngạo Dạ Phong hề gây dựng lại tổ chức Bò Cạp Đen, thậm chí ta và tổ chức Bò Cạp Đen cũng có nửa điểm quan hệ, điểm này tôi dám khẳng định. Ngô Duẫn Kỳ của tập đoàn Thiên Ưng, điều tra lai lịch người này kĩ chút, có lẽ có thể tra được cái gì đó.

      Người đàn ông hài lòng gật đầu cái:

      - Giữ gìn sức khỏe! - Xoay người rời khỏi quán cà phê, Trần Vũ Tịch nhìn ngoài cửa sổ, mắt thấy người đàn ông kia lái xe rời nơi này, ước chừng mười phút sau, mới cầm những tài liệu kia đứng dậy rời .

      Trần Vũ Tịch hạ quyết tâm, thể tiếp tục chơi như vậy nữa. Tới lúc nên ra tay điều tra tốt rồi. Hoàn toàn đánh bại tổ chức Bò Cạp Đen từ rễ trỗi dậy, tại có cơ hội tốt này, tuyệt đối thể lãng phí.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 144: Sắp đặt (1)

      Trở lại Ngạo gia, Trần Vũ Tịch thẳng lên lầu. Năm NgànVạn đều sát sau lưng , Trần Vũ Tịch thả túi người xuống bàn, Năm Ngàn Vạn tới bên chân của cọ vào . Trần Vũ Tịch ngồi xổm xuống xoa đầu Năm Ngàn Vạn:

      - Soái ca, nhớ tao sao? - Sau đó cười tiếng, đứng dậy tới khóa kỹ cửa lại, rồi lại vòng trở về.

      Lấy cái túi giấy kia ra, ào ào tiếng tất cả đồ vật trong đó đều rớt xuống giường.

      Hai mươi camera mini, dụng cụ kết nối còn có cả máy nhận tín hiệu vân vân. Những thứ này đều là thiết bị quân dụng, mua được ngoài thị trường, tính năng cực tốt. Mặt Trần Vũ Tịch chút thay đổi, dùng tay từ từ đếm những thứ đó.

      Năm Ngàn Vạn bò tới bên giường nhìn chằm chằm tay của , thỉnh thoảng còn muốn dùng đầu lưỡi liếm những thứ đó. tlruyện được clập nlhật nhật clhương mới nhanh nhất ở. Sau khi Trần Vũ Tịch đếm xong, ôm lấy Năm Ngàn Vạn ngồi xuống đất, trong lòng khỏi có chút mất mác:

      - Nếu Ngạo Dạ Phong và Ngô Duẫn Kỳ bọn họ có quan hệ với tổ chức Bò Cạp Đen tốt!

      Ngay sau đó lại khổ cười tiếng:

      - Nếu có quan hệ, tao cũng xuất ở chỗ này đúng . - Trần Vũ Tịch rời khỏi Năm Ngàn Vạn, lấy tay nhàng xoa đầu của nó, đầu của mình tựa vào bên giường, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.

      biết trải qua bao lâu, Trần Vũ Tịch nghe phía bên ngoài có tiếng bước chân lên lầu, tay mới rời đầu Năm Ngàn Vạn, kinh ngạc ngồi lát sau đó đứng dậy camera mini cất kỹ, rồi thả cái vào túi áo mình. Lúc này mới mang theo Năm Ngàn Vạn ra khỏi phòng!

      Ngạo Dạ Phong cầm ít đồ từ trong phòng, chuẩn bị xuống lầu thấy Trần Vũ Tịch từ trong phòng ra, nhất thời sửng sốt:

      - Vũ Tịch, sao bây giờ em lại ở nhà vậy? phải buổi sáng đưa em đến trường học sao? - đợi Vũ Tịch chuyện, nhìn vẻ mặt trầm mặc, tới phía , đưa tay sờ sờ cái trán của – Em lại bị bệnh sao?

      - Uh`m, đúng, có chút thoải mái cho nên về sớm. - cho biết, sau khi rời khỏi trường học, cũng rời khỏi theo.

      - thoải mái phải uống thuốc, nếu tệ hơn phải đến bệnh viện xem chút. Uh ~ có muốn đưa em ? - Ngạo Dạ Phong nghiêng đầu nhìn Vũ Tịch, bình thường cơ thể tốt giống như đàn ông vậy, rất ít khi thấy ngã bệnh, trái lại cảm thấy giống như có tâm gì đó.

      Vũ Tịch cười tiếng, chuyển đề tài:

      - Ngạo Dạ Phong, phải sợ Năm Ngàn Vạn sao hả?

      Lúc này Ngạo Dạ Phong mới chú ý tới Năm Ngàn Vạn bên chân Vũ Tịch, sắc mặt tối sầm:

      - còn có chuyện, nha. - Vì vậy cũng quay đầu lại xuống lầu ra ngoài.

      Trần Vũ Tịch cười nhạt tiếng, vỗ vỗ Năm Ngàn Vạn bên cạnh, lại chỉ chỉ lầu dưới. Năm Ngàn Vạn giống như nhận được mệnh lệnh dạng, theo Ngạo Dạ Phong xuống lầu chạy ra ngoài.

      Trần Vũ Tịch quét mắt qua phòng khách cái, theo đó nhìn tới cuối hành lang nhìn ông cụ Ngạo chuyện với Ngạo Dạ Phong trong hoa viên, rồi lại tiến tới chỗ Năm Ngàn Vạn, tới cửa cầu thang nhìn bên trong nhà bếp chút, bây giờ thím Lưu bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

      Lúc này lòng Vũ Tịch mới bình tĩnh, xoay người tới phòng Ngạo Dạ Phong.

      Buổi tối sau khi Trần Vũ Tịch ăn cơm tối xong, lấy cớ mệt mỏi lên lầu trước. Ở lầu dưới ông cụ nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, cau mày hỏi Ngạo Dạ Phong bên:

      - Tiểu tử thối, có phải cháu lại chọc Vũ Tịch mất hứng hay ? Lại làm chuyện xấu gì đây.

      Ngạo Dạ Phong cũng cảm thấy Vũ Tịch có chút kỳ lạ, trước kia sớm cùng bọn họ ngồi đây náo nhiệt vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi rồi. liếc nhìn Trần Vũ Tịch lên lầu:

      - biết, cháu đắc tội với ấy. - Quay đầu vừa nghĩ lại cảm thấy đúng – Ông nội, sao ông lại vậy, sao cháu lại chọc ấy, ấy chọc cháu cháu a di đà Phật.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 145: Sắp đặt (2)

      Phải biết, trong khoảng thời gian này bị Năm Ngàn Vạn hành hạ thành cái dạng gì rồi. còn dám chọc Trần Vũ Tịch, đó là bà , thể chọc vào.

      Sau khi Trần Vũ Tịch lên lầu, lập tức trở về căn phòng, mà đứng ở cửa hồi nghe động tĩnh ở lầu dưới. Chắc chắn bọn họ làm gì mới đẩy cửa vào. Bây giờ mỗi lần Trần Vũ Tịch mình ở trong phòng đều quên dắt theo Năm Ngàn Vạn bên người.

      luôn ngồi dưới đất, dựa vào cạnh giường, sau đó để Năm Ngàn Vạn canh giữ ở cửa. Mỗi khi lấy ra laptop, cửa phòng luôn là khóa trái. Như vậy mới có thể an tâm.

      Cái laptop này là mấy ngày trước dùng ba ngàn đồng duy nhất của mình mua, mặc dù tính năng phải tốt nhất, nhưng dùng xem như tệ.

      Bình thường lúc có ở nhà đều đặt máy tính trong cái hộp để dưới giường, nếu như phải cố ý lục tìm cái hộp đó, hoàn toàn thể nhìn ra nơi đó là cái gì, hơn nữa dưới giường chỉ có chút khe hở .

      Vừa khéo có thể để cái hộp xuống đó. Bình thường người của nhà họ Ngạo rất ít khi đến phòng , ngay cả Ngạo Dạ Phong cũng chẳng tới phòng của được mấy lần, cho nên dễ có người nhận thấy được.

      từ từ mở máy lên, nhấn nút mở rồi xem, sau đó thở phào nhõm dài. Hôm nay làm mệt muốn chết rồi, nhưng vẫn còn có mấy nơi chưa đặt camera, thể làm gì khác hơn là chờ cơ hội tiếp theo rồi.

      Trần Vũ Tịch mở màn hình giám sát ra, phòng của Ngạo Dạ Phong, thư phòng của ông cụ Ngạo, phòng khách, phòng ăn cùng với hoa viên đều ở xuất màn hình máy tính.

      Ngay cả hành lang tiếp nối Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch cũng nhìn sót thứ gì.

      lẳng lặng nhìn chằm chằm hình ảnh đó. Thím Lưu vội vàng trong phòng bếp. Bây giờ là buổi tối, trong vườn hoa rất an tĩnh, có ai.

      Ngạo Dạ Phong ngồi ghế sa lon ở lầu dưới nhìn máy tính, ông cụ Ngạo xem TV, có điểm gì đặc biệt, khác biệt duy nhất chính là, bây giờ ở chung chỗ với bọn họ.

      Ánh mắt của Trần Vũ Tịch lẳng lặng dừng lại mặt Ngạo Dạ Phong, gần màn hình hơn. Ngạo Dạ Phong hết sức chăm chú nhìn chằm chằm máy tính của mình, cũng như hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong vậy.

      Vừa lúc đó, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cơ thể Trần Vũ Tịch đột nhiên kinh hoảng, sợ hết hồn. thở phào cái dài, để tim mình đập bình thường hồi mới lấy di động, vừa nhìn thấy số Ngô Kỳ.

      - Ngô Kỳ!

      - Vũ Tịch, bây giờ cậu làm gì vậy? Hôm nay sao lại học thế?

      Trần Vũ Tịch vẫn nhìn chằm chằm màn hình máy tính như cũ, thản nhiên :

      - Uh`m, có chút thoải mái.

      - Oh! - Ngô Kỳ oh tiếng, lại có tiếng động.

      Trần Vũ Tịch dừng lại:

      - Có chuyện mau , trễ như thế có việc gì gọi điện thoại cho tớ, chỉ hỏi tớ làm gì thôi chứ.

      Ngô Kỳ cười khẽ tiếng:

      - Vũ Tịch, cậu rất lợi hại, cái này cũng có thể bị cậu đoán trúng rồi.

      Lúc này Ngô Kỳ nằm tư thế chữ đại giường của mình, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà. cũng do dự lâu mới quyết định gọi điện thoại cho Vũ Tịch. cảm thấy mặc dù Vũ Tịch cùng tuổi với nhưng so những bạn học khác cậu ấy trưởng thành hơn nhiều, đầu óc rất bình tĩnh, lại biết phân tích việc.

      - Được rồi, đừng tâng bốc nữa, mau , chuyện gì!

      - Cái đó. . . . . . hôm nay Ngô Duẫn Kỳ tới nhà tớ. - Ngô Kỳ chậm rãi , giống như ngượng ngùng, dám ra người mình mến là ai, xấu hổ e thẹn.

      Vũ Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Ngạo Dạ Phong màn hình, đối với chuyện Ngô Duẫn Kỳ đến nhà Ngô Kỳ chút cũng cảm thấy bất ngờ.
      Last edited by a moderator: 5/4/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 146: Sắp đặt (3)

      - Vậy sao, ta với cha cậu đều là bạn làm ăn hợp tác buôn bán, đến nhà của cậu là rất bình thường mà! - Vũ Tịch miễn cưỡng , tầm mắt ời khỏi màn hình, ngửa đầu tựa vào bên giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, trong đầu lóe lên khuôn mặt mờ ảo ràng của Ngô Duẫn Kỳ.

      - Chính xác là như vậy, cho nên ấy thường xuyên đến nhà tớ, nhưng phải tớ muốn chuyện này.

      - Vậy là cái gì?

      - Là. . . . . . Vũ Tịch, tớ cảm thấy tớ thích ấy. - Ngô Kỳ ngại ngùng nửa ngày rốt cuộc ra suy nghĩ của mình với, Trần Vũ Tịch lẳng lặng nhìn chăm chú ngoài cửa sổ, khóe miệng nâng lên nụ cười nhạt. ra tình cảm Ngô Kỳ đối với Ngô Duẫn Kỳ sớm nhận ra, chẳng qua này nhận ra quá muộn, nhưng bây giờ ấy cái này với , nên gì đây?

      Là nên kinh ngạc hét to tiếng, sau đó bát quái với ấy, hỏi vài chuyện xảy ra giữa bọn họ?

      Hay là khích lệ Ngô Kỳ, thích , thích , ta là đại soái ca, còn là đức vua kim cương chân chính?

      Cũng thể cho ấy biết, Ngô Duẫn Kỳ rất có thể là xã hội đen, ta rất nguy hiểm, ấy thể đến gần ta, Ngô Kỳ nhất định : “Cậu đóng phim!”

      Cuối cùng Trần Vũ Tịch cái gì cũng , chỉ đơn giản oh tiếng:

      - Thích cứ thích!

      - Tớ là nghiêm túc, so với trước kia giống nhau. Mỗi lần nhìn thấy ấy tớ lúc nào cũng rất khẩn trương, rất muốn chuyện với ấy, nhưng lại biết gì, luôn muốn đến gần ấy, nhưng mà. . . . . . Thôi, dù sao tại tớ rất loạn, Vũ Tịch, từ trước đến nay tớ chưa từng nghiêm túc đối với nam sinh, nhưng lần này tớ dám khẳng định, tớ thích ấy. Làm sao đây? ấy lớn hơn tớ rất nhiều, hơn nữa còn là bạn buôn của cha. . . . . .

      Ngô Kỳ có chút thất vọng rằng:

      - Tớ luôn cảm thấy trong mắt của ấy có tớ, ánh mắt kia lúc nhìn tớ cũng giống nhìn cha tớ vậy.

      Vũ Tịch cười tiếng.

      - Vũ Tịch, cậu mau đề xuất cho tớ vài chủ ý, tớ nên làm như thế nào? Đúng rồi, lần trước tớ uống say bị xe đụng, vẫn là ấy cứu tớ, cậu có cảm thấy có phải ấy có ý tứ với tớ chứ?

      - Cái đó. . . . . . - ra kết quả ở chỗ này. Lần trước từ sau khi Ngô Kỳ giải rượu, chỉ thấy Trần Vũ Tịch ở bên cạnh , tiểu nha đầu hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, cũng nhớ mình đến bệnh viện thế nào.

      Là Vũ Tịch cho biết, Ngô Duẫn Kỳ đưa đến, sau đó kia liền bắt đầu mang ơn với Ngô Duẫn Kỳ.

      - Bây giờ cậu vẫn nên học là quan trọng, chờ sau này trưởng thành, tuýp đàn ông như thế nào cũng có, còn có cho cậu tùy ý chọn sao!

      - Sao cậu chuyện giống hệt mẹ tớ vậy, tớ tại, tại tớ thích ấy!

      Vũ Tịch nhíu mày cái, khó để ra thứ gì:

      - Ngô Kỳ, cậu và Ngô Duẫn Kỳ thích hợp, tớ cảm thấy tính cách hai người các cậu khác nhau quá nhiều, hơn nữa cậu và ta cũng chỉ mới gặp qua vài lần mà thôi, hoàn toàn biết ta là người thế nào, làm gì, trong nhà có những ai. . . . . .

      - Haiz, cũng phải tớ muốn gả cho ấy, tớ chỉ là thích. Có phải sau khi cậu và Ngạo Dạ Phong có hôn ước nên giờ đầy trong đầu đều là chuyện kết hôn? Tớ mới bao lớn, phải tớ muốn gả cho người ta đâu. - Ngô Kỳ cắt đứt lời củaVũ Tịch, chu cái miệng nhắn .

      Nhưng đợi Vũ Tịch thêm gì nữa, Ngô Kỳ liền tự nhiên :

      - Lần trước ấy cứu tớ, tớ còn chưa với ấy lời cám ơn, ngày mai là chủ nhật, từ cha tớ biết ấy ở chỗ nào, cậu cùng tớ chứ?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 147: Sắp đặt (4)

      - Vừa hay tớ cũng muốn đến nhà ấy xem chút, phải cậu mới vừa tớ biết ấy là người thế nào, tớ quyết định đến gần ấy hiểu biết về ấy, như vậy phải là có thêm gian để phát triển hơn rồi sao!

      Trần Vũ Tịch ngăn cản đến khóe miệng, nghe Ngô Kỳ như vậy, lại nuốt xuống:

      - Như vậy được sao?

      - Yên tâm , thành vấn đề! Rốt cuộc muốn hay muốn với tớ đây?

      Trần Vũ Tịch dừng chút, sau đó :

      - Dù sao chủ nhật cũng có chuyện, thôi.

      Vừa lúc đó, Năm Ngàn Vạn bên cạnh Trần Vũ Tịch đột nhiên đứng lên, ra cửa, Vũ Tịch ngẩn ra:

      - Trước tiên cứ như vậy , ngày mai tớ gọi điện thoại cho cậu, được rồi tớ muốn cúp máy, bái bai!

      Trần Vũ Tịch vội vàng cúp điện thoại, đem cất máy tính, bỏ vào trong hộp nhét xuống dưới giường, mới vừa làm xong tất cả động tác liền nghe được tiếng gõ ngoài cửa.

      - Vũ Tịch, em ngủ chưa?

      Là Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch tới mở cửa:

      - Sao vậy?

      - Thím Lưu chuẩn bị chút món điểm tâm ngọt, hỏi em có ăn hay . - Ngạo Dạ Phong nhìn Năm Ngàn Vạn bày cái đuôi về phía mình, nhíu mày cái, vậy nên mới trực tiếp đẩy cửa, cũng bởi vì biết Năm Ngàn Vạn ở trong phòng.

      - Oh, ăn, hơi mệt, muốn ngủ, mọi người ăn ! - Vũ Tịch nhìn Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên tay hạ xuống, đợi lúc quay đầu, Ngạo Dạ Phong cúi người ở trước mặt .

      - Gần đây em sao vậy? Sao có cảm giác em luôn trốn tránh, cũng cùng người nhà chuyện phiếm xem ti vi nữa, xảy ra chuyện gì? - tay Ngạo Dạ Phong đè cánh cửa, cúi người nhìn chằm chằm muốn Trần Vũ Tịch tránh né.

      Vũ Tịch ngẩn đầu đối diện hai mắt của , vốn lại muốn cãi vả, đó là thông lệ của , chỉ cần là lời của Ngạo Dạ Phong, lập tức muốn lưu tình cãi lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuốn:

      - A, nào có, tôi chỉ là mệt mỏi, thôi, xuống lầu ăn món điểm tâm ngọt!

      Trần Vũ Tịch né tránh ánh mắt nghi hoặc của Ngạo Dạ Phong, mang theo Năm Ngàn Vạn xoay người xuống dưới lầu.

      Nhưng là vừa mới ra bước, lại bị Ngạo Dạ Phong kéo trở lại, đè tường:

      - đúng, nhất định có chuyện gì đó, trước kia em như vậy! - Ngạo Dạ Phong suy đoán - Có phải cái tên Ngô Duẫn Kỳ đó lại tìm em rồi ?

      ràng Vũ Tịch thấy lúc Ngạo Dạ Phong nhắc tới Ngô Duẫn Kỳ, trong ánh mắt lóe lên tia chán ghét, gần đây cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Ngạo Dạ Phong chuyện rất dễ dàng kéo đến người Ngô Duẫn Kỳ.

      - Ngạo Dạ Phong, có phải trước kia có biết Ngô Duẫn Kỳ đó ? Hình như ta đối với rất có hứng thú. - Vũ Tịch thử hỏi câu.

      - Quả nhiên lại tìm em, sau này em cách người đó xa chút, nếu lại tìm em nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho . - Ngạo Dạ Phong ra mệnh lệnh, nhưng Vũ Tịch cũng nghĩ như vậy, ngược lại nghĩ nên có thêm cơ hội đến gần Ngô Duẫn Kỳ nữa.

      Bởi vì từ tình huống trước mắt xem ra, Ngô Duẫn Kỳ so với Ngạo Dạ Phong đáng giá điều tra hơn.

      - Oh, tôi biết rồi ! - Vũ Tịch đáp lại.

      . . . . . .

      Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vũ Tịch liền nhận được điện thoại của Ngô Kỳ, hôm nay cũng rời giường sớm, lúc Ngô Kỳ gọi điện thoại tới, Vũ Tịch trong phòng thay quần áo.

      Sau khi cúp điện thoại, Vũ Tịch liếc mắt nhìn mấy camera mini giường, thay xong quần áo, đem camera bỏ vào trong túi áo ổn thỏa, ngay sau đó xách túi ra cửa.

      Lúc Vũ Tịch xuống lầu, chỉ thấy ông cụ Ngạo vẫn còn ăn cơm ở trong phòng ăn, Ngạo Dạ Phong có ở đây.

      - Vũ Tịch, cháu cũng muốn ra ngoài sao?
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :