1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: vợ hàng tỉ

      Editor: Tóc gió thôi bay

      Chương 137: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (4)

      - Ai cho em đem chó về nhà mau đem ra ngoài.

      Trần Vũ Tịch gãi gãi đầu, nén cười, ung dung dắt Năm Ngàn Vạn vào trong phòng, Ngạo Dạ Phong lùi lại nhiều lần. Trần Vũ Tịch cố nén để cười to ra ngoài. Vẻ ngấm ngầm với ánh mắt cho Ngạo Dạ Phong, là cố ý, cố ý làm như thế.

      Ông cụ Ngạo ở dưới lầu nghe thấy tiếng rống giận dữ của Ngạo Dạ Phong, nếu đổi lại là người khác, đoán chừng sớm bị Ngạo Dạ Phong quăng từ lầu xuống, nhưng là Trần Vũ Tịch lại an toàn nán lại rất lâu trong phòng.

      - Lão... lão gia, mặc kệ được ? - Thím Lưu tới trước mặt ông cụ Ngạo lần nữa, có chút lo lắng hỏi. Có điều lần này phải bà lo lắng Trần Vũ Tịch bị Ngạo Dạ Phong làm gì, mà là lo lắng Trần Vũ Tịch làm gì Ngạo Dạ Phong.

      Đến bây giờ bà mới hiểu được, khắc tinh của cậu chủ chính là Trần Vũ Tịch.

      Từ đó, chỉ cần Trần Vũ Tịch có thời gian, mang theo Năm Ngàn Vạn qua lại mấy vòng bên người Ngạo Dạ Phong.

      Đôi khi Ngạo Dạ Phong muốn báo thù, trêu cợt Vũ Tịch, bao giờ cũng bận tâm Năm Ngàn Vạn bên cạnh . Năm Ngàn Vạn gần như là được mang theo 24h. Cũng chính vì như vậy, Trần Vũ Tịch càng thêm thương Năm Ngàn Vạn, có đồ ăn ngon gì cũng đều cho nó, thậm chí còn mua quần áo, mắt kiếng, mũ cho nó.

      Bộ dạng hoàn toàn như vệ sĩ, mỗi lần man theo Năm Ngàn Vạn ra ngoài tản bộ loang quanh, luôn cho nó mặc đầy đủ hết. Cũng có rất nhiều người nhờ vào Năm Ngàn Vạn mà biết Trần Vũ Tịch. Lại các hàng xóm khác ở chung quanh biệt thự Ngạo gia, mấy tháng rồi mà Trần Vũ Tịch cũng biết mấy.

      Sau khi Năm Ngàn Vạn đến tuần, hầu như tất cả mọi người đều biết .

      Trong lòng phải là vui mừng, là khá thoải mái. có việc gì thích dẫn Năm Ngàn Vạn ra bên ngoài khoe khoang, thậm chí có lúc còn đến tập đoàn Ngạo Thế.

      Cũng chính vì có Năm Ngàn Vạn theo bên người làm bạn, Ngạo Dạ Phong cũng dám làm gì Trần Vũ Tịch, lời này, Trần Vũ Tịch đúng là phải cảm ơn Ngô Duẫn Kỳ.

      lúc Trần Vũ Tịch đắc ý hả hê trong niềm vui sướng nhận được điện thoại của Ngô Duẫn Kỳ.

      Trần Vũ Tịch kinh ngạc nghe Ngô Duẫn Kỳ ở đầu bên kia điện thoại:

      - Ngô Kỳ bị xe đụng phải vào bệnh viện, vì uống rượu say cho nên mới bị người ta đụng vào, dám gọi điện thoại về nhà nên gọi cho tôi. Bây giờ tôi qua rất bất tiện, em có thể trước xem ấy sao rồi ?

      Ngô Duẫn Kỳ vô cùng bình thản, thậm chí có chút nhịn được, Ngô Kỳ bị xe đụng, nghĩ tới đầu tiên cũng là tìm .

      - Được, ở đâu? Ừ ~~ được, tôi nhớ rồi, lập tức tới. - Thời điểm Trần Vũ Tịch cúp điện thoại lại bổ sung câu - ... lát nữa tới sao?

      Bên đầu kia điện thoại im lặng hồi:

      - Nếu như em muốn, tôi lập tức tới ngay!

      Trần Vũ Tịch khẽ chần chờ chút, ra trong lòng suy nghĩ trả lại Năm Ngàn Vạn cho , có điều lúc này Ngạo Dạ Phong ngồi ghế salon chăm chú nhìn chằm chằm, cho nên vài lời lên đến khóe miệng rồi lại bị nuốt xuống.

      - Được rồi, tôi trước xem chút! - Trần Vũ Tịch cúp điện thoại.

      - Em phải ra ngoài? - Ngạo Dạ Phong nhìn chằm chằm.

      Trần Vũ Tịch nhìn ánh mắt của Ngạo Dạ Phong:

      - Ừ, có bạn học nhập viện rồi, tôi muốn thăm chút!

      - Bảo bác Trần đưa - Ngạo Dạ Phong ngồi trở lại ghế sofa, lần nữa, quay đầu xem TV. Trần Vũ Tịch rất khó hiểu tại sao ta lại hỏi:

      - Ừ, biết, tôi mau chóng trở lại!

      xong, ngay cả đầu cũng xoay vội vã chạy ra ngoài. Sau khi Trần Vũ Tịch rời Ngạo Dạ Phong tắt TV, xoay người lên lầu hai.
      Last edited: 15/11/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 138: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (5)

      Từ trong ngăn kéo tận cùng bên trong tủ quần áo, lấy ra cái hộp , Ngạo Dạ Phong ngồi xuống đất, mặt có bất kỳ cảm xúc gì, nếu có thể hi vọng mình vĩnh viễn cần mở cái hộp này.

      Nhưng tại xem ra có người công khai khiêu khích , thể cứ như vậy ngồi chờ chết.

      Trong hộp có thứ gì, chỉ có sổ ghi chép từng chuỗi số điện thoại di động lạ. Ngạo Dạ Phong lấy quyển sổ đó, mở ra, những cái tên quen thuộc mà cũng cảm thấy xa lạ đập vào tầm mắt. Mười mấy năm rồi, đến bây giờ hoàn toàn nhớ nổi dáng vẻ những người được ghi chép trong quyển sổ này.

      Sau khi lấy ra, cơ thể hướng dịch chuyển ra sau, tựa vào cạnh giường. Sau hồi lật xem qua loa, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số trong đó.

      Trí nhớ theo từng tiếng tích trong điện thoại truyền tới, bay trở về mười mấy năm trước.

      Khi đó mới mười tuổi, giống như tất cả bé trai, ở trong mắt bọn họ, có chút nổi loại với ba, cũng có sùng kính với ba, trong mắt ba chính là hùng làm được.

      Mẹ dịu dàng như nước, Ngạo Dạ Phong được di truyền tất cả các ưu điểm người mẹ, nhất là đôi mắt đẹp.

      Ba luôn cười vuốt đầu , sinh ra như con , nhưng từ trong ánh mắt của ba, Ngạo Dạ Phong có thể nhìn ra hy vọng và cưng chiều ông đối với mình.

      muốn cái gì có cái đó, mặc dù ba thường có chuyện ở đây bên cạnh, nhưng thời gian nhà cả ba người chung với nhau cũng rất nhiều. may mắn khi bản thân có ba mẹ, có gia đình như thế. ngây thơ cho rằng hạnh phúc như vậy vĩnh viễn hạnh phúc nối tiếp, cho đến thiên hoang địa lão (lâu như đất trời).

      Có lẽ khi đó vẫn chưa thể dùng quá nhiều ngôn ngữ để hình dung hạnh phúc của mình, nhưng tưởng mãi mãi như vậy.

      Vậy mà, tất cả mộng đẹp đó tan vỡ trong buổi tối.

      ngủ bị người đàn ông mặc tây trang đen từ trong chăn kéo ra ngoài, lo ngại chút nào, cứng rắn lôi kéo tóc của dắt đến dưới lầu.

      Ánh đèn chói mắt, chiếu vào khuôn mặt hoảng sợ của , chỉ cảm thấy mình bị quăng mạnh xuống đất, đợi đến khi bị sàn nhà lạnh lẽo kích thích lấy lại ý thức, phát mẹ bị trói cột vào ghế, miệng dán băng keo.

      Trong phòng khách đứng đầy người, khuôn mặt người người đều chút cảm xúc. dường như muốn chạy đến bên mẹ, muốn hỏi bà xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Còn tuổi lại chưa từng gặp tình thế như vậy, ngay khi muốn đứng dậy chạy đến chỗ mẹ, cái chân to đợi hoàn toàn đứng lên, đạp đất.

      Sức lực xen lẫn dã man chút thương xót nào làm cho cả người ngã đất, loại đè nén hít thở thông khiến trong nháy mắt đó cho rằng mình thể hô hấp nữa.

      Mặt mẹ ngập đầy nước mắt nhìn , bà muốn cỡ nào, được tổn thương , được tổn thương con của bà.

      Nhưng cái gì bà cũng ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm Ngạo Dạ Phong bị người ta giẫm dưới chân . . . . . .

      Khi đó hi vọng biết bao nhiêu cha mình có thể ở đây, ông nhất định có thể giải quyết tất cả trước mắt.

      - Này!

      Suy nghĩ Ngạo Dạ Phong bị kéo trở về, mặt biểu cảm, lạnh nhạt :

      - Tôi là Ngạo Dạ Phong!

      Bên đầu điện thoại kia ràng ngừng chút, dường như nghe tiếng điện thoại đưa cho người khác.

      - Dạ Phong sao? Chú còn tưởng rằng đời này cháu gọi điện cho chú nữa đấy. - Bên đầu kia điện thoại truyền tới giọng lão già quen thuộc, trong giọng mang theo vài phần giễu cợt.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 139: Vợ hàng tỉ

      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 139: thể ngồi chờ chết nữa (1)

      Ngạo Dạ Phong cười khẽ:

      - Nếu có thể chán ngược lại hy vọng cả đời gọi cú điện thoại này.

      - , có chuyện gì.

      - Gặp mặt rồi hãy , trong điện thoại ràng - Ngạo Dạ Phong đứng dậy, tới trước tủ treo quần áo bắt đầu tìm kiếm trang phục.

      Địa điểm hẹn gặp là quán trà vô cùng bình thường. Thời điểm Ngạo Dạ Phong tới nơi này là sắp chạng vạng tối, cho nên có bao nhiêu người uống trà ở đây.

      Mới vừa vào cửa Ngạo Dạ Phong lập tức được tiếp tân tiến lên nghênh đón.

      - Thưa ngài, mấy người?

      - Tôi tìm người, chỗ đặt trước. - tiếp tân dường như hiểu ý, xoay người dẫn Ngạo Dạ Phong vào phía trong. Lúc này người uống trà nhiều lắm, mà đặt phòng trước chỉ có người, cho nên cần phải cũng biết là tới tìm của người nào.

      Ngạo Dạ Phong tới cửa, do dự đẩy cửa vào. Đây là gian phòng rất rộng rãi, bên trong có đầy đủ mọi thứ. Chú Hà nhàn nhã ngồi ghế sa lon: "Chú Hà!" Ngạo Dạ Phong tiến lên chào hỏi.

      Chú Hà cười đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Ngạo Dạ Phong:

      - Hơn mười năm gặp, thành người lớn rồi. Nghe bây giờ cháu tiếp quản tập đoàn Ngạo Thế, làm rất ấn tượng, là tuổi trẻ kiệt xuất vượt trội!

      Ngạo Dạ Phong cười nhạt cùng với ngồi xuống. chỉ biết nên gọi người này là chú Hà, về phần tên ta là gì, Ngạo Dạ Phong cũng ràng.

      Có điều sau khi cha qua đời, Ngạo Dạ Phong tận mắt thấy ta giao dãy số điện thoại cho ông nội nhưng ông nội dường như chẳng hề cảm kích, vứt dãy số xuống đất ngay trước mặt người kia. Lúc ấy Ngạo Dạ Phong cũng biết tại sao, chỉ nhặt cái số kia lên.

      Chú Hà nhìn ông nội xoay người rời , vuốt đầu Ngạo Dạ Phong:

      - Về sau có chuyện gì, gọi số điện thoại này tìm chú Hà, ba cháu vì các em của Bò Cạp Đen tự sát, coi như là chúng ta nợ cháu ân huệ.

      Từ sau lưng truyền đến tiếng ông nội rống giận dữ, người nọ mới lạnh nhạt mang theo người của ta xoay người rời .

      - Có phải gặp chuyện gì cần chú Hà giúp tay? - Chú Hà cười, trong tay kẹp xì gà, bộ nghi ngờ nhìn chằm chằm nhìn lên nhìn xuống đánh giá Ngạo Dạ Phong. Khí chất đích thực khác với khí chất tổng tài của Ngạo Dạ Phong, người ta mang theo chút giống như côn đồ xã hội đen.

      Ngạo Dạ Phong rất thích người như vậy.

      - Chuyện mà thôi, chỉ muốn mượn số người với chú Hà - Ngạo Dạ Phong nhìn chú Hà, mặc dù mười mấy năm trước tự mình giữ lại chuỗi số sau khi rời , nhưng bây giờ nhìn lên người trước mắt này, tự nhiên nhớ nổi từng thấy qua .

      Chú Hà dừng lại, Ngạo Dạ Phong nhìn .

      - Cháu bạc đãi các em của chú, tiền lương cháu cho bọn họ gấp bội, hơn nữa để cho bọn họ làm bất kỳ chuyện có nguy hiểm đến tính mạng.

      Chú Hà ngậm xì gà trong tay, phun vòng khói to, cái đó vòng khói càng ngày càng xa, càng ngày càng nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở xa trong trung, mới từ từ :

      - Vì chút chuyện này?

      Ngạo Dạ Phong gật đầu cái:

      - Chẳng qua những việc này có lẽ có phần thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên mới phải muốn tìm chú Hà cầu người.

      - Là về chuyện cha cháu bị giết? Chú này Dạ Phong, cha cháu là tự sát, phải là bị giết! Cần gì cứ canh cánh trong lòng chuyện này vậy.

      Ngạo Dạ Phong vẫn nhìn chú Hà, cúi đầu nhìn dưới đất:

      - Chú Hà, chuyện này tự cháu tra , về phần có phải tự sát hay , cháu muốn tự mình chứng minh. - Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn cái - Nếu như chú Hà gặp bất tiện cháu có thể tìm những người khác.

      xong Ngạo Dạ Phong đứng dậy muốn .

      - Đợi nào...! Hai mươi người đủ ?

      Ngạo Dạ Phong quay đầu lại, gật đầu cái:

      - Coi như chú trả cái ơn tình kia rồi!

      xong đẩy cửa ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 23/12/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vợ hàng tỉ

      Chương 140: thể ngồi chờ chết nữa (2)

      Editor: Tóc gió thôi bay

      Chú Hà từng là thủ hạ của ba Ngạo Dạ Phong, cũng là nhân vật rung trời chuyển đất cõi của Bò Cạp Đen năm đó. Có điều sau khi tổ chức Bò Cạp Đen giải tán, ông ta đến những ban phái khác, tại lăn lộn cũng thuận buồm xuôi gió.

      Sau khi lái xe trở về, Ngạo Dạ Phong nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen dừng ở nơi cách nhà xa. Trong khi chờ cửa lớn mở ra, Ngạo Dạ Phong thấy từ trong kính chiếu hậu cửa sổ chiếc xe hơi kia từ từ hạ xuống.

      ngờ người của chú Hà làm việc hiệu suất nhanh như vậy, khóe miệng Ngạo Dạ Phong nâng lên nụ cười nhạt. Sau khi đỗ xe xong, Ngạo Dạ Phong lên lầu lấy ra tập tài liệu, xoay người ra cửa, vào chiếc xe hơi màu đen.

      xe chỉ có người, đeo kính mát. Sau khi Ngạo Dạ Phong ngồi vào chỗ ngồi phía sau xong, từ trong kính chiếu hậu liếc mắt nhìn người đàn ông kia. Nhìn vóc dáng cường tráng, thân cao như ngựa lớn, cánh tay nổi gân xanh, nhất là mặt có phần dữ tợn, muốn phải người của xã hội đen, ai cũng tin.

      “Chú Hà bảo đến sao?” Ngạo Dạ Phong nhàn nhạt hỏi, mặc dù mấy năm nay cũng gặp vài người trong xã hội đen, nhưng lại chưa từng quen biết những người này.

      “Uh, tôi tên là Lý Phong, có chuyện gì cứ việc tìm tôi là được rồi.” Danh thiếp đối diện đến trước mắt Ngạo Dạ Phong.

      Ngạo Dạ Phong nhận lấy danh thiếp: “Bao nhiêu tiền?”

      Lý Phong cười nhạt tiếng: “Chú Hà rồi, lần này là trả nhân tình, lấy tiền.”

      Ngạo Dạ Phong gật đầu cái, đưa tài liệu cầm trong tay cho : “Giúp tôi điều tra người này chút, tôi muốn tất cả tài liệu về ta, càng chi tiết càng tốt.”

      Người đàn ông nhận lấy phần tài liệu kia, tùy ý lật vài trang xem, sau đó mắt dừng lại tấm hình: “Ngô Duẫn Kỳ? Trong xã hội đen sao?”

      “Có phải trong xã hội đen hay , nhưng mà giờ là tổng tài cấp cao nhất của tập đoàn Thiên Ưng, có thể hành động trước từ chỗ này.”

      Người đàn ông cười tiếng: “Nếu như có quan hệ với xã hội đen, cũng nhất định tới tìm chúng tôi nhờ giúp tay. Yên tâm , chuyện ngoài ánh sáng tôi mặc kệ, chỉ cần có quan hệ với xã hội đen, tôi nhất định có thể điều tra ràng cho .”

      Ngạo Dạ Phong hài lòng gật đầu cái, mặt chút thay đổi, rút ra điếu thuốc đưa cho Lý Phong ngồi trước, cười nhận lấy rồi châm: “Cám ơn, để đại tổng tài dâng thuốc lá, đây là lần đầu tiên.”

      Ngạo Dạ Phong ngồi ở phía sau, dùng sức hít hơi khói:“Chuyện này, càng ít người biết càng tốt!” Sau đó xuống xe, vừa mới ra mấy bước, liền nghe được tiếng xe hơi khởi động sau lưng, về nơi xa.

      Trần Vũ Tịch vội vã chạy vào bệnh viện, tìm được phòng bệnh theo lời Ngô Duẫn Kỳ xông vào.

      Ngô Duẫn Kỳ tựa ở phía trước cửa sổ, hai tay ôm ngực dường như trầm tư cái gì, nghe được tiếng động, quay đầu lại nhìn.

      Trần Vũ Tịch nhớ ta mình đến, dùng sức nuốt ngụm nước bọt, làm thở dốc của mình ổn định chút. cuống cuồng chạy tới là do lo lắng mình Ngô Kỳ ở chỗ này có chuyện gì, dù sao trước khi đến Ngô Duẫn Kỳ qua ta ở đây: “ cũng ở đây! ấy như thế nào?”

      Trần Vũ Tịch tới phía Ngô Kỳ nằm giường.

      “Vừa mới tẩy sạch dạ dày, bác sĩ tiêm thuốc an thần, an tĩnh lại ngủ mất rồi.” Ngô Duẫn Kỳ lẳng lặng , ánh mắt giương lên nhìn vẻ mặt Trần Vũ Tịch.

      vẫn còn khẽ thở hỗn hễn, mắt nhìn Ngô Kỳ chằm chằm, “Tại sao có thể như vậy? Tại sao ấy lại uống nhiều rượu như vậy?”

      Đột nhiên nhớ đến cái gì, nhìn Ngô Duẫn Kỳ, “ phải vừa mới ấy bị xe đụng sao?”

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cái, xoay người hai tay nhét vào túi nhìn ngoài cửa sổ, giọng sâu xa truyền đến: “Chỉ là chiếc xe làm cho ấy giật mình, chà xát chút da, có gì đáng ngại. Chính là uống quá nhiều, bình thường ấy cũng như vậy.”

      *****************************************
      Last edited: 29/12/14

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: thể ngồi chờ chết nữa (3)

      Lúc này lòng của Trần Vũ Tịch mới thoáng xuống, tới bên cạnh Ngô Duẫn Kỳ:

      - cảm ơn , tôi quen biết Ngô Kỳ mấy tháng thôi, nhưng mà bình thường như vậy, phải có nguyên nhân gì đó.

      - Tôi cho là rất kỳ lạ, ấy uống say gọi điện thoại cho người nhà, tại sao phải gọi cho tôi vậy. - Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt xoay người nhìn chằm chằm Trần Vũ Tịch.

      Vũ Tịch cười khẽ:

      - hỏi tôi cái này, tôi cũng biết. Lẽ ra xác suất ấy gọi điện thoại cho tôi phải lớn hơn so với . Nhưng vẫn cảm ơn có thể ra mặt giúp tay, ấy muốn gọi về nhà, nhất định là sợ người nhà trách cứ mình. Dù sao học sinh trung học uống rượu say như vậy, là cha mẹ đều dễ dàng chấp nhận.

      - Nhìn dáng vẻ của em dường như giống học sinh trung học! - Gương mặt Trần Vũ Tịch vẫn lạnh nhạt, nhìn ra bất kỳ tâm tình gì, cũng nghe ra lời suy đoán này của còn có cả khẳng định.

      Trần Vũ Tịch khẽ cúi đầu, nở nụ cười sáng lạn, đón lấy ánh mặt trời ngửa đầu nhìn :

      - Uh, sau khi cha mẹ qua đời, tôi vẫn mình sống ở trong cái xã hội này, chuyện gặp phải dĩ nhiên nhiều hơn rất nhiều so với những học sinh trung học ngây thơ này rồi, cho nên có lúc tôi bình tĩnh hơn bọn họ chút.

      Trần Vũ Tịch rất chắc chắn, cũng rất kiên định. Bây giờ là Trần Vũ Tịch, ai cũng phải, mặc kệ người khác hoài nghi cũng được, tin cũng được, hoặc là cảm thấy và tuổi hợp cũng được, d,i,ễn đ,àn l,ê q,uý đ,ôn chính là Trần Vũ Tịch, chỉ có mình tin, nghi ngờ của người khác mới có thể tự sụp đổ.

      Ngô Duẫn Kỳ nhìn nụ cười sáng lạn mặt Trần Vũ Tịch, chỗ sâu trong lòng giống như bị vật gì đó cẩn thận chạm vào cái, cói điều chỉ chạm nhè thế kia lại làm cho loại cảm giác cách nào hô hấp. xoay người bàn tay kéo cửa sổ ra, châm thuốc lá hút vài hơi, tâm mới thoáng bình tĩnh lại.

      - Nghe gần đây em mới đến Ngạo gia ở, trước kia đều là sống mình? - nhìn chằm chằm người đường qua lại ở lầu dưới bệnh viện, trong tay cầm giấy tờ chạy tới chạy lui, có xe lăn từ từ đẩy về nơi xa, cũng có mới người vừa nằm viện tới.

      - Uh, đều như thế! - Trong đầu Trần Vũ Tịch tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng thê lương. Nếu như ta tiếp tục hỏi mà , có lẽ phải chút. cuộc sống của nhi mất cha mẹ là như thế nào, nhất định là bi thảm, ít nhất cho là như thế.

      - Tại sao phải trở thành vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong? Là em tình nguyệ? phải em vẫn người đàn ông kia rất hoa tâm sao? Em đồng ý gả cho ?

      Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đối với người đàn ông này vẫn có cảm giác khẩn trương, nhưng bây giờ giống như muốn có thể với ta chút gì đó, ít nhất cảm thấy với ta rồi cũng ảnh hưởng đến những người khác hoặc chuyện khác:

      - phải đâu, chúng tôi là bị miễn cưỡng tác hợp vào chỗ. Tính cách tôi và Ngạo Dạ Phong đều nóng nảy rất hợp nhau. c`ập n`hật nhanh chất ở dliễn đ,àn l.ê q.uý đ.ôn Tôi nghĩ ta cũng cho là như vậy, cho nên tách ra là chuyện sớm hay muộn, tại cũng chỉ là ứng phó ông cụ trong nhà thôi.

      Trần Vũ Tịch dựa lưng vào bên tường, cúi đầu nhìn xuống mặt đất, nhớ tới vừa rồi lúc ở nhà, Ngạo Dạ Phong và Trần Vũ Tịch còn cãi nhau trận.

      - Huống chi. . . . . . Ngạo Dạ Phong có người mình thích, chẳng qua tại biết tại sao bọn họ ở cùng nhau. Có điều đều sao cả, dù sao cũng có liên qua gì tới tôi cả. - Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về phía Ngô Duẫn Kỳ, mặt ta lạnh nhạt như cũ nhìn ngoài cửa sổ, dường như ta luôn có dáng vẻ này, vẻ mặt này.

      Cho dù cười lên, tự nhiên vẫn là bộ dạng lạnh lùng. Gió ngoài cửa sổ thổi tóc ngắn của , khẽ dao động, dưới ánh mặt trời sắc mặt hơi tái nhợt, miệng ngậm thuốc lá, ánh mắt mơ màng có trọng tâm, như phải là ấn tượng lúc trước của Trần Vũ Tịch.

      cho rằng người đàn ông như ánh mặt trời, nhưng…

      Trong đầu nhớ tới lần đầu tiên bị bắt cóc, cố gắng chạy trốn, lại rơi vào tình cảnh bị người khác cầm súng chĩa vào ép về phòng, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

      - Thuộc hạ của có súng! - câu , trực tiếp khiến cho quan hệ giữa từ mức độ bạn bè gần gũi thành đối địch.

      Giống như mới vừa rồi Ngô Duẫn Kỳ còn là người bạn có thể tâm tùy ý, tại lập tức thành đối tượng nghi ngờ, điều tra, hoặc là về sau thậm chí có thể chĩa súng về phía . Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Trần Vũ Tịch khỏi có chút lạnh lẽo.

      chưa từng sờ qua súng, thời gian vào bộ đội đặc chủng cũng chỉ hơn tháng tới nơi này rồi. Có thể còn được xem như là lính đặc biệt hoàn toàn, chẳng qua tay chân nhanh nhẹn hơn các khác chút, ít nhất là có người dễ dàng ức hiếp .

      Nhưng ngày như vậy rất có thể xuất .

      Trần Vũ Tịch quay đầu nhìn về phía ta lần nữa, ta vẫn ở tư thế như vừa rồi. Điệu bộ khóe miệng lên chút ý cười, lạnh lùng, hờ hững, châm chọc, thậm chí có chút bất đắc dĩ.

      Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc bệ cửa bên ngoài cửa sổ, tiện tay ném xuống lầu dưới, xoay người nhìn Trần Vũ Tịch.

      - Trong lòng em nhất định suy nghĩ tôi phải là người tốt gì, cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên em mới sợ tôi sao?

      Trần Vũ Tịch nhìn , hơi cúi đầu, ngay sau đó mặt là nụ cười rực rỡ ngây thơ, tránh khỏi vấn đề này.

      - Tôi thấy hình của trong máy tính của trai Dạ Phong, hơn nữa bên cạnh ảnh chụp còn vẽ con bò cạp màu đen. Trước kia hai người có quen biết , ta khi dễ , cho nên mới trở về tìm ta báo thù?

      quen gạt người, có điều biết, đây là cơ hội, bắt được mất, hơn nữa tới đây phải tới chơi.

      - Có điều, trong tay thuộc hạ của có súng, nhất định là người rất lợi hại, giống như xã hội đen đóng trong phim ảnh, loại siêu cấp lợi hại đó. - Trần Vũ Tịch vẫn bộ vẻ mặt ngu ngốc hồn nhiên.

      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu của .

      - Có số việc đứa bé vẫn nên hỏi nhiều.

      Vừa lúc đó, Ngô Kỳ trở mình lật qua lật lại ở giường, trong miệng vẫn còn mơ mơ màng màng gì đó. Trần Vũ Tịch đứng dậy tới, thấy đầu đầy mồ hôi, lấy ra tờ khăn giấy giúp lau.

      Lúc này, Vũ Tịch thấy bóng dáng của Ngô Duẫn Kỳ.

      - Tôi còn có việc trước, còn lại phải giao cho em rồi. - xong lập tức biến mất ở cửa.

      Sắc mặt của Trần Vũ Tịch nhất thời trầm xuống, lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng dáng rời . Vừa rồi lúc những lời đó, trong ánh mắt của ràng chớp chớp cái, mặc dù rất nhưng vẫn bị Vũ Tịch thấy được.

      Nếu là như vậy, người này nhất định có chút liên hệ với tổ chức Bò Cạp Đen.

      - Nước, tớ muốn uống nước! - Ngô Kỳ ở giường, biết hơi sức từ đâu tới, phát bắt được Vũ Tịch kéo tới.

      - Được được được. Cậu buông tớ ra, tớ rót nước cho cậu!

      Nơi này là quán cà phê u tĩnh, tin nhắn trong điện thoại di động cho biết thời gian và địa điểm. Sau khi Trần Vũ Tịch vào quán cà phê, hề chuyện với bất kỳ ai, thẳng đến căn phòng tao nhã.

      Đẩy cửa vào, người đàn ông xa lạ ngồi ở chỗ đó, nhàn nhã uống cà phê, bàn để túi giấy dày, thấy Vũ Tịch tới, con mắt khẽ giương lên:

      - Vũ Tịch?

      gật đầu cái. Khi ngồi xuống chỗ đối diện, người đàn ông kia đẩy cái túi giấy to tới trước mặt cái.

      - Đây là thứ muốn, chúng tôi phải tốn thời gian làm phiền cấp rất lâu mới có. Những thứ này đều là quân dụng, bình thường xuất ở trong chợ, dĩ nhiên tính năng rất tốt. dùng cẩn thận chút.
      Last edited by a moderator: 26/1/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :