1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu hàng tỉ: Chớ chọc bà xã của tổng giám đốc - Trắc Nhĩ Linh Thính (276C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 132: ra cũng biết cười (5)

      Ngô Duẫn Kỳ liếc mắt nhìn Trần Vũ Tịch:

      - Giao chó cho vị tiểu thư này!

      Nhân viên phục vụ đưa sợi dây đưa tới trước mặt Trần Vũ Tịch.

      Trần Vũ Tịch nhận, nhìn Ngô Duẫn Kỳ:

      - khẳng định tặng cái này cho tôi? 12 vạn !

      - Đương nhiên là tặng cho em. - Ngô Duẫn Kỳ cười quỷ mị tiếng - Tôi tìm Ngạo Dạ Phong để đòi số tiền kia, em yên tâm, chắc chắn ta quan tâm.

      Vừa nghe phải lấy tiền này của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch càng thể nhận:

      - cần, nếu tôi muốn để Ngạo Dạ Phong mua cho tôi thứ gì mà , cũng cần phải tự mình tới đây. - Trần Vũ Tịch lén lút lầm bầm, phải qua tay của để muốn gì đó của Ngạo Dạ Phong đó phải là tự làm mất mặt mình sao truyện được cập nhật nhanh nhất ở diễnđàn lê.quý.đôn, bài đăng ở bất kì nơi nào khác cũng đều là ăn cắp, hãy tôn trọng công sức người dịch bằng cách đọc truyện tại nguồn và tẩy chay những kẻ ăn cắp?

      Ngô Duẫn Kỳ chậc lưỡi :

      - Hoá ra là như vậy, vậy coi như tôi tặng cho .

      - có công hưởng lộc, tôi với cũng có quan hệ gì, làm sao có thể nhận cái quà tặng quý giá này của . có chuyện gì tôi trước. - Trần Vũ Tịch xong xoay người lập tức muốn .

      Ngô Duẫn Kỳ bắt Trần Vũ Tịch trở lại lần nữa, mới đến gần bên cạnh hơn. dđlqđ Ngô Duẫn Kỳ nhìn sơ qua cũng là thân hình 1m8, đối với Trần Vũ Tịch chỉ có chừng 1m61 mà cao hơn rất nhiều. , cho dù Ngô Duẫn Kỳ muốn tay xốc Trần Vũ Tịch lên hình như cũng phải là chuyện quá khó khăn.

      Dường như hiểu làm thế nào để bàn bạc với người khác lắm, thích cứng rắn, mạnh mẽ kéo lại như vậy hơn, dùng cách làm gọn gàng, dứt khoát biểu đạt suy nghĩ của mình.diễnđànlê.quýđôn.

      Nhưng bị bắt trở lại lần này, Trần Vũ Tịch thể kiềm chế được lửa giận trong lòng:

      - Tôi có phải có bệnh hay hả, nếu nhiều tiền quá có nơi tiêu quyên góp cho cơ sở từ thiện, ở trước mặt tôi khoe khoang cái gì. Tôi cần chính là cần, nếu có chuyện khẩn cấp, muốn nữa bắt cóc tôi nữa vậy bây giờ chúng ta lập tức .

      Nhìn dáng vẻ Trần Vũ Tịch nóng nảy, tức giận Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ:

      - Tôi chỉ muốn tặng thứ em thích cho em, có ý tứ gì khác.

      - Được rồi, cũng là tặng vậy tôi muốn nhận lại , sao có thể miễn cưỡng nhét quà tặng cho người khác. - Trần Vũ Tịch cau mày theo dõi .

      Ngô Duẫn Kỳ nghiêng đầu sang bên, như có điều suy nghĩ ngửa đầu :

      - Hoá ra là như vậy!

      - Còn nữa, nên lần nào cũng hạn chế tự do của người khác được hay ? Nếu có lời thẳng, chớ đem hung bạo kéo tới kéo lui. - Trần Vũ Tịch nhìn chuyển ngữ ở dđ lêquýđôn vẻ mặt Ngô Duẫn Kỳ vô hại rất buồn bực. Cái cảm giác ta cho trước kia... Cảm giác bị áp bức lại hoàn toàn biến mất, hơn nữa nhất là bây giờ ở dùng cái giọng này chuyện với ta le.quy.don.

      Dường như cũng ngại.

      Biểu cảm của Ngô Duẫn Kỳ ràng tỏ vẻ là trước kia chưa từng có người nào từng với ta như vậy:

      - Thế nào mới có thể hạn chế tự do, nếu như kéo trở lại chẳng phải rồi sao?

      Trần Vũ Tịch ngẩn ngơ, cảm giác khả năng tư duy của người này hơi chậm chút nhưng nhìn khóe miệng mím môi cười nhạt lại giống như là cố ý.

      - Tôi muốn đâu lập tức tới đó, đó là tự do của tôi! - Trần Vũ Tịch nhất quyết tha. Hình như mỗi lần thấy loại người đủ khả năng công kích, Trần lực công kích Vũ Tịch lên cao trong diện rộng.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      - Được, được, tôi đụng vòa em, chỉ có điều phải là em rất thích con chó này sao, coi như tôi tặng để nhận lỗi.

      Trần Vũ Tịch há miệng lần nữa:

      - có phải Ngô Duẫn Kỳ hay ?

      Lần này đến phiên Ngô Duẫn Kỳ buồn bực:

      - Sao? Cho đến bây giờ em vẫn chưa tôi là ai?

      - Đó cũng phải. . . . . . tôi còn tưởng rằng canh có em sinh đôi! - Trần Vũ Tịch giọng lầm bầm.i Bây giờ ta hoàn toàn là người bình thường, hơn nữa còn đánh trả. mắng lại tính khí lại tốt. cũng tin trùng hợp ra em sinh đôi gì đó. Nhưng tính tình khác biệt lớn như vậy, khỏi khiến suy nghĩ nhiều chút.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Vợ hàng tỉ 133

      Thấy nét mặt Ngô Duẫn Kỳ cười ôn hòa, ngược lại Trần Vũ Tịch cảm thấy chính mình già mồm át lẽ phải:

      - Thích là thích rồi nhưng quá đắt, tôi mua nổi. Dừng lại, đừng tặng cho tôi, tôi với cũng quen.

      - Chúng ta có thể làm quen mà! Người xa lạ còn có thể biến thành bạn tốt, chúng ta cũng có thể làm bạn bè, phải sao. – Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên .

      Trần Vũ Tịch dừng chút để cho mình tỉnh táo lại:

      - như vậy cần gì phải lấy lòng tôi, có phải có mục đích gì hay hả? là người giàu có, thiếu chút tiền này nhưng đối với dân thường chúng tôi mà 12 vạn phải con số ! Có chuyện cứ thẳng, đừng cho tôi tàu ngầm, còn muốn tôi đoán tâm tư của , có phải lại muốn tìm Ngạo Dạ Phong gây phiền toái , thể nào xuống tay vì vậy bắt đầu từ tôi à?

      Ngô Duẫn Kỳ bị lời của Trần Vũ Tịch chọc cười:

      - Em luôn nghĩ về tôi như vậy sao?

      - đừng giả bộ, mục đích của phải là Ngạo Dạ Phong sao? ta có thù oán? – Trần Vũ Tịch hỏi ngược lại.

      - Ừ! - lạnh nhạt , kèm theo lời vừa rồi cũng rất chắc chắn, tiếng ừ đơn giản này cũng rất chắc chắn, trong ánh mắt xẹt thoáng qua tia đau đớn, cũng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Xem ra đây là hận, hận đến tận xương tủy. Trần Vũ Tịch há miệng rồi lại biết nên gì, ra điểm này đoán được có điều ngờ ta trả lời dứt khoát như vậy.

      - muốn thấy ta khó chịu lôi ra nữa đánh trận, nhân tiện ngay cả tôi cũng có phần. Chẳng qua tôi biết Ngạo Dạ Phong đáng đánh đòn nhưng phải lần trước trừng trị ta lần rồi sao, thù oán sâu nặng gì mà nhất định bỏ qua được cho ta như vậy?
      - Em rất lo lắng cho ta? – Ngô Duẫn Kỳ nhíu mày, lấy thuốc lá từ người ra, quay thấy vẻ mặt lúng túng của nhân viên phục vụ ở bên, khẽ thở dài – bằng chúng ta ra ngoài .

      Bởi vì dính đến chuyện Ngạo Dạ Phong nên trái lại Trần Vũ Tịch có chút hứng thú, hơn nữa bây giờ nhìn người này cũng coi như là bình thường vậy nên lập tức theo ra ngoài.

      Có điều lúc ra chậm bước, nhân viên phục vụ giao con chó vào tay Trần Vũ Tịch, đưa tay nắm lấy. Vóc dáng con chó này đúng là lớn, chỉ đứng lên thôi mà Trần Vũ Tịch cần khom lưng cũng có thể sờ tới lưng của nó, hơn nữa nó rất nghe lời tựa như có vẻ nhận biết được ai là chủ nhân của mình, do dự theo Trần Vũ Tịch ra khỏi cửa hàng vật nuôi.

      Ngô Duẫn Kỳ ra khỏi cửa hàng vật nuôi, liếc mắt nhìn xe ở bên, tài xế bên trong hiểu ý, ở tại chỗ chờ .

      Chờ sau khi Trần Vũ Tịch ra, kề vai từ từ ven đường.

      ra Ngô Duẫn Kỳ xuất ở cửa hàng vật nuôi cũng phải trùng hợp, chỉ ngang qua đây, sau đó thấy Trần Vũ Tịch vào nên mới vào theo.

      Trần Vũ Tịch ngẩng đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ phun vòng khói thuốc, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười nhạt:

      - chút , và Ngạo Dạ Phong có thù gì? ta đánh thắng ? Lừa gạt ? Hay là câu dẫn mất bạn ?- Trần Vũ Tịch dừng lại – Chẳng lẽ lừa vợ chạy mất?

      Truyện chỉ được post ở *******************, chấp nhận mang truyện bất kỳ đâu.

      Đối mặt với lời của Trần Vũ Tịch, Ngô Duẫn Kỳ nhịn được cười khẽ:

      - Tại sao em lại như vậy?

      Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ khoát tay áo:

      - Ngạo Dạ Phong có bản lãnh khác, lừa dối phụ nữ là sở trường của ta, phụ nữ muốn giết ta đâu chỉ có ngàn vạn, đều là bị ta ném bỏ. Đây là lần đầu tôi nhìn thấy đàn ông tìm ta gây phiền toái đây, nhất định là vợ bị ta quyến rũ! Phụ nữ có thể bị quyến rũ đó nhất định là người thuộc về , cần gì để ý. Thấy điều kiện của cũng tệ, lại tìm thêm người khác!

      Đêm nay 29

      đen, thấy sắc mặt Ôn Nghiên tái nhợt, Ôn Ngọc thuận miệng hỏi: “Cha đâu rồi?”

      Ôn Nghiên sợ tới mức hàm răng va chạm vào nhau lạch cạch, tính cà lăm bộc phát: “Cha bị ta chém mất ngón tay út ở trước cửa, call(gọi) cho xe cấp cứu đưa tới bệnh viện..... cấp cứu.”

      “Lại nợ thêm bao nhiêu ở bên ngoài nữa?”

      “150 mấy vạn, bác cả quỳ mặt đất dập đầu cầu xin cũng mềm lòng,….. thanh đao dài,……… người xăm hình con hổ…..”

      đợi xong, Ôn Ngọc cúi đầu mặt xem tiền gửi trong ngân hàng tiền mặt, số tiền được thưởng cùng với chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận hồi lương, mặt hỏi thăm ý kiến của Ôn Nghiên: “Em thấy hai bác cũng có tâm tình tổ chức lễ mừng năm mới, ba từ khi đến giờ vẫn chưa có tin tức, hai người chúng ta ở chỗ này cũng chỉ chọc cho người ta thêm ghét, chị A, bằng chúng ta cùng nhau về quê, lâu thấy ông bà ngoại, nhớ hai người quá!”

      Ôn Nghiên cau mày suy nghĩ chút, cùng với người bạn trai là sinh viên gần đây vất vả mới có thể khôi phục được mối quan hệ như cũ, tháng trở về Đại Lục, ai mà biết được xảy ra chuyện gì, với người trẻ tuổi tình là nhất, đến chuyện , tất cả bị bỏ qua bên.

      do dự mở miệng : “ Chị có lẽ vẫn còn có việc phải làm vào mùa đông này, thể…..”

      “Được rồi. Em hiểu, làm khó chị. Em về mình.”

      Ôn Ngọc là người theo trường phái hành động, làm việc rất gọn gàng, lời còn chưa dứt bắt đầu thu dọn hành lý, vật dụng tùy thân, tùy lúc có thể lên đường.

      Ôn Nghiên vẫn còn nhảm: “A Ngọc, chỉ mình em , có được hay ?”
      Ôn Ngọc trong lòng khỏi phiền muộn, lười đáp lại lời .

      Viên Sunny cùng Âu Lục Hiển lần lượt qua đời, muốn nhanh chóng rời khỏi cái thành phố đầy đau thương này, nó lạnh băng chút tình cảm, viên gạch hay viên ngói đều do tiền bạc cùng ham muốn xây dựng nên.

      Người tàn nhẫn nó nó vô cùng bền chắc, nhưng khi động lòng, nó tựa như ngọc Lưu Ly dễ vỡ.

      Ai ngu mới đem ước mơ xây tòa thành này, chúng ta chỉ cần tiền, tiền và nhiều tiền hơn.

      Chờ đợi, chờ đợi đêm đột nhiên giàu có, chờ đợi số phận đột nhiên thay đổi.

      Ôn Ngọc kéo chiếc valy hành lý khổng lồ như con quái vật, kéo từ xe jeep lên xe bus.

      Ở trong bến xe Tây Giang, dòng người qua lại cuống cuồng, dường như lâu chưa về nhà, như những lãng tử phiêu du, giống những chiếc đò xa nay lại trở về.

      Ở đây có bầu khí xa lạ mà quen thuộc, người nơi đây tầm thường mà ấm áp.

      thở phào hơi nhõm, quê hương mà lưu luyến vẫn như xưa, thô ráp, đơn giản mà vẫn xinh đẹp.

      Lúc rời Xuân Sơn vẫn còn chảy nước mũi, đứa trẻ gầy đến mức da bọc xương, chỉ biết theo sau cười khúc khích như con khỉ , mà giờ đây trở thành chàng trai mạnh mẽ ở nông thôn, mặc cái áo ba lỗ in dòng chữ giản thể to lớn “Thanh xuân” tới lui trong đám người vung cánh tay, nhếch miệng cái lộ ra 16 chiếc răng trắng bóng, hợp lại với mặt trời khiến ánh đèn cũng chói mắt như vậy.

      “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, tôi ở nơi này!”

      Ở nơi công cộng kêu to, ở Hồng Cảng cũng bị mắng rằng có người lớn dạy dỗ, ở chỗ này, người đường cùng người buôn cũng chỉ liếc mắt cái, để xem là người thanh niên nào, giữa buổi trưa ăn phải thuốc hưng phấn.

      Chàng trai da đen chạy chậm đến, đoạt lấy valy hành lý tay Ôn Ngọc, khiêng ở vai….. Biểu là thần sức khỏe, con trai cường tráng, khắp người dùng hết sức lực.

      Ôn Ngọc dở khóc dở cười: “Cậu vác cái đó làm gì? Bên dưới nó có bánh xe, tự nó chạy. Buông xuống để kéo , khỏi mệt người.”

      nửa gương mặt của Xuân Sơn bị rương hành lý che kín, nhưng vẫn có thể thấy cười ngây ngô, vui vẻ : “ đất bẩn, vật của đều là đồ tốt, dính bùn tốt. Còn có, châu chính là người có sức khỏe, đừng bảo là cầm cái rương, giời thêm cả cũng đều thành vấn đề.”

      Bọn họ trở lại con đường được sửa sang, Ôn Ngọc biết bà ngoại xây căn nhà hai tầng bên cạnh đường, tầng làm cửa hàng, mỗi ngày đúng 7 giờ mở, 10 giờ dọn dẹp, 30 mấy năm nay ngày nào gián đoạn, tầng hai được chia thành mấy gian phòng, làm thành phòng khách, sân thượng có căn phòng , đây chính là phòng của Ôn Ngọc.

      Bao nhiêu năm qua, quán bán ngan ngỗng Kim Phúc vẫn đắt khách như thế, buôn bán phát đạt, nước nuôi ra loại ngan ngỗng này có ba phần mỡ, bảy phần thịt, da với xương cũng chỉ đến ba lạng, ngày mất 45 gam nước muối, đổi lại ngày thu được bao nhiêu gam kết tủa, cái hương thơm thuần dày đặc nơi chóp mũi.
      Last edited: 22/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 134: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (1)

      Phòng của Ngạo Dạ Phong, Ngạo Dạ Phong chuyên tâm nhìn chằm chằm tài liệu máy vi tính, nhịn được hắt xì, vẫn còn buồn bực người nào ở sau lưng xấu đấy.

      Trần Vũ Tịch cũng đợi Ngô Duẫn Kỳ tình hình, trực tiếp an ủi phen. Dù sao đúng sai lầm rồi, nhất định cũng có ai chán ghét lời an ủi.

      - Cám ơn em có thể như vậy, có điều cũng phải là vấn đề này! - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên , Trần Vũ Tịch nhìn , cảm giác từ nội tâm người này trong lộ ra phần trầm tĩnh, khí chung quanh giống như cũng theo phần trầm tĩnh này của trở nên yên lặng.

      - Vậy sao! - Trần Vũ Tịch đoán được còn có nguyên nhân gì khác, cũng nhìn thấu ánh mắt của . biết mình có tư cách tiếp tục hỏi tiếp hay vì vậy dứt khoát im miệng .

      - Bên cạnh tôi có phụ nữ, cho dù Ngạo Dạ Phong muốn quyến rũ cũng còn cơ hội này. - Ngô Duẫn Kỳ thản nhiên - Chẳng qua đây đều là chuyện lâu của trước kia, ra rất dài dòng truyện được chuyển ngữ và cập nhật chương mới nhanh nhất ở truyện chia tự do nhưng nếu muốn đọc các bạn đọc hãy đọc ở nguồn để tôn trọng công sức người dịch, ủng hộ những kẻ ăn cắp.

      câu rất dài dòng lập tức tỏ , muốn tiếp, Trần Vũ Tịch thấy rất may mắn vì mình tiếp tục hỏi.

      - Nhưng ra bên cạnh ta luôn có nhiều người vây quanh như vậy đúng là làm cho người ta hâm mộ!

      Trần Vũ Tịch ngờ ta lại đột nhiên ra câu, để biểu bản thân cực kỳ xem thường, thở dài:

      - đừng nhìn bên cạnh Ngạo Dạ Phong có nhiều người vây lượn như vậy, ở chung với tên ấy chút cũng dễ. Nếu phải tôi ở nhờ trong nhà bọn họ, tôi muốn đè tên đó lên đất rồi ngừng điên cuồng mà đạp.

      Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt nhìn Trần Vũ Tịch, nhìn nét mặt phấn khởi chuyện xảy ra ở Ngạo gia, va chạm từng có giữa và Ngạo Dạ Phong, bất kể là lớn , đau lòng, vui mừng, đều ra tất cả cũng để ý xem Ngô Duẫn Kỳ có thích nghe hay
      Cho đến khi cảm giác có chút mỏi, Trần Vũ Tịch mới phát bọn họ rất xa cũng trò chuyện rất nhiều, chẳng qua phần lớn đều là .

      - Đến lúc này rồi, tôi phải về! Buổi trưa phải cùng ăn cơm với bọn họ. - Trần Vũ Tịch nhìn đồng hồ đeo tay cái cau mày .

      Ngô Duẫn Kỳ gật đầu :

      - ghen tỵ với Ngạo Dạ Phong!

      Trần Vũ Tịch ngơ ngẩn lần nữa, hiểu tại sao Ngô Duẫn Kỳ phải như vậy, mà trong ánh mắt lạnh nhạt của ta cũng nhìn ra bất kỳ vui giận ghét gì.

      - Có cái gì đáng ghen tỵ, nghe cũng là đại tổng giám đốc mà, mỹ nữ bên cạnh chắc cũng như mây mới đúng, hẳn phải có rất nhiều người xu nịnh muốn biết làm quen với . - Trần Vũ Tịch xem thường , đầu năm nay đều thấy dạng này
      Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười:

      - Vừa đúng ngược lại, tôi có bạn bè, cũng có phụ nữ! - Ngô Duẫn Kỳ dập tắt tàn thuốc cầm trong tay ném vào thùng rác bên đường, phun ra hơi khói cuối cùng. đoạn đường này, hình như vẫn luôn hút thuốc lá, trầm tư sau đó là nghe Trần Vũ Tịch chuyện.

      Ngô Duẫn Kỳ cũng chú ý tới ngạc nhiên của Trần Vũ Tịch, cười khẽ:

      - Những người đó cũng rất sợ tôi, bình thường ở trước mặt tôi cũng dám lời lòng. Nhưng em giống vậy, rất đặc biệt!

      Trong lòng Trần Vũ Tịch cười khổ, sao có thể giống nhau. Trước kia sợ ta sợ muốn chết. Là chính ta trước sau đều cho người khác cảm giác chênh lệch quá nhiều. Lại , vậy mà quên mất phần sợ hãi đó rồi, nhưng cũng phải tồn tại.

      Nhìn nụ cười phụ họa của Trần Vũ Tịch:

      - Chúng ta có thể làm ban bè chứ!

      - Ha, dĩ nhiên! - Trần Vũ Tịch nhếch môi cười tiếng. vốn có tính cách thẳng thắn như vậy, chỉ cần phải có ác ý là ai với những lời này, đều đồng ý thôi.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Edit: Tóc gió thôi bay

      Chương 135: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (2)

      - Con chó săn này coi như là quà tặng ra mắt cho em. - Ngô Duẫn Kỳ chỉ chỉ con chó vẫn nghe lời theo bọn họ - Đặt tên !

      đợi Trần Vũ Tịch từ chối, Ngô Duẫn Kỳ mỉm cười đứng bên cạnh chó săn, vuốt đầu của nó:

      - Bộ dạng nhìn qua rất hung mãnh nha!

      Trần Vũ Tịch nhìn chó săn chút lại nhìn Ngô Duẫn Kỳ chút, trong lòng kinh ngạc, cực giống nhau nha, có điều lời này dĩ nhiên thể ra được. Bảo ai đó có bộ dạng giống chó, là ai trong lòng cũng vui vẻ.

      Nhưng Trần Vũ Tịch chút ý tứ châm chọc Ngô Duẫn Kỳ. Diện mạo Ngô Duẫn Kỳ đẹp đẽ, tuyệt đối là mỹ nam bại hoại, lại là tổng giám đốc, hoàn toàn là người đàn ông kim cương.

      Có điều ánh sáng lóe lên trong đôi mắt kia dường như ra đường tịch và lạnh lùng, có lẽ là bởi vì điểm này cho nên mới khiến Trần Vũ Tịch cảm thấy và nó rất giống.

      - Tên là gì? Vậy có lẽ để em chọn ! - Ngô Duẫn Kỳ ngẩng đầu nhìn về phía Trần Vũ Tịch, đột nhiên hoàn hồn - À, vậy gọi Năm Ngàn Vạn !

      Trần Vũ Tịch chỉ thuận miệng theo suy nghĩ của mình, Ngô Duẫn Kỳ nhất thời sửng sốt. Nhớ lần trước lúc cứu Trần Vũ Tịch bọn họ trong quán bar, biết tên của , nhìn thấy , tiếng thứ nhất kêu ‘năm ngàn vạn’.

      - A ~ cái đó, phải ý đó! Tôi chỉ muốn . . . . .

      - Năm Ngàn Vạn, tên rất hay, rất đặc biệt! - Ngô Duẫn Kỳ từ từ đứng dậy, cười nhạt có vẻ tức giận chút nào.

      Trần Vũ Tịch muốn giải thích nhiều hơn nữa, nhiều cũng dễ gây rắc rối.

      - thể ở ngoài cùng nhau ăn bữa cơm sao?

      - Oh, , với người ở nhà là về rồi, tôi sợ bọn họ chờ tôi.

      Quả nhiên Trần Vũ Tịch vừa dứt lời bao lâu, điện thoại của Ngạo Dạ Phong gọi tới.

      Trần Vũ Tịch lúng túng liếc mắt nhìn Ngô Duẫn Kỳ:

      - Xin lỗi, tôi nhận điện thoại.

      - Này, Ngạo Dạ Phong!

      - Ở nơi nào đó, giờ ăn cơm còn biết về. Em muốn bọn đói chết sao!

      - Tôi mua ít đồ rồi về.

      - Mua thứ gì mà tới tận trưa, em muốn ăn cơm sớm , còn đói bụng đấy.

      - Để cho chờ tôi chút chết sao?

      - !

      Cách. . . . . .

      Trần Vũ Tịch quả quyết cúp điện thoại, sắc mặt trầm xuống.Quả nhiên chuyện với Ngạo Dạ Phong là dễ dàng phát cáu.

      Đợi đến khi Trần Vũ Tịch lấy lại tinh thần nhìn Ngô Duẫn Kỳ, ta còn ở đây, còn con chó săn tay Trần Vũ Tịch. Người này nhất định tính toán hết, cũng cho cơ hội từ chối.

      Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn con chó săn kia, khẽ mỉm cười, vỗ vỗ lưng của nó:

      - Năm Ngàn Vạn, , chúng ta về nhà thăm hỏi trai Dạ Phong , ta nhất định vô cùng thích mày

      Suy nghĩ của Trần Vũ Tịch từ người Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên dời đến Ngạo Dạ Phong.

      dắt Năm Ngàn Vạn về Ngạo gia, mặt cười gian trá mãi cho đến Ngạo gia.

      Mặc dù Ngô Duẫn Kỳ giải thích là muốn tặng cho nhưng Trần Vũ Tịch vẫn muốn có cơ hội nhất định phải trả cho ta.

      Khi về đến nhà, Ngạo Dạ Phong cơm nước xong lên lầu tiếp tục xem tài liệu của .



      Trần Vũ Tịch thấy rất kỳ quái, chủ nhật đến công ty cũng ra cửa, buồn bực ở nhà xem tài liệu đây là lần đầu. Nhưng vậy cũng tốt, vừa đúng lúc chiều nay có chuyện tìm .

      Nhìn Trần Vũ Tịch dắt con chó săn từ bên ngoài vào, hai người ông cụ Ngạo và thím Lưu đồng thời ngây người.

      - Cái đó, Vũ Tịch. . . . . .

      - Hả? Ông nội, ông cơm nước xong rồi sao? - Trần Vũ Tịch liếc mắt nhìn ông cụ Ngạo ngồi ở ghế sa lon.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 136: Cuộc đấu chân chính bắt đầu (3)


      - Cháu còn chưa về Dạ Phong làm ầm lên muốn ăn cơm, cho nên ăn rồi.


      Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, sớm biết Ngạo Dạ Phong có thể như vậy:


      - sao đâu, vậy cháu tự ăn đây - xong, Trần Vũ Tịch đưa tay sờ sờ chó săn ở bên.


      Thím Lưu bưng thức ăn từ trong phòng bếp ra, đặt bàn ăn.


      Ông cụ Ngạo chớp mắt nhìn Vũ Tịch hồi cuối cùng nuốt lời đến khóe miệng xuống, tiếp tục xem báo.


      Ngược lại thím Lưu lại tiến tới trước mặt Vũ Tịch:


      - Vũ Tịch, có biết ở đây được nuôi chó ?


      Vũ Tịch cười khẽ, biết còn cố hỏi:


      - Vậy sao, tại sao thế, thím xem con chó săn này rất đáng mà! - Vũ Tịch đặc biệt nhấn mạnh hai chữ đáng .


      Thím Lưu liếc nhìn con chó lớn hung dữ kia, con chó như vậy cũng có thể dùng đáng để hình dung?


      - Cậu chủ Dạ Phong chưa bao giờ cho phép nuôi chó! Trước kia trong nhà có người giúp việc ôm chó tới nhà dạo vòng, bị cậu chủ Dạ Phong thấy, trực tiếp sa thả rồi. - Lưu Thẩm cẩn thận , đến bây giờ bà vẫn còn có thể nhớ màn ngay lúc đó. Mặt của Ngạo Dạ Phong phải gọi là đen, đến bây giờ nhớ tới, bà vẫn thấy trong lòng có chút sợ hãi.


      Cho nên ở Ngạo gia, chỉ có vật nuôi là chó, cho dù là các vật nuôi khác cũng còn người dám mang đến.


      Nhìn vẻ mặt lo lắng của thím Lưu, Trần Vũ Tịch vừa cầm thức ăn bàn cho Năm Ngàn Vạn vừa cười :


      - có chuyện gì, cháu chuyện tốt với trai Dạ Phong, cháu nghĩ nhất định ấy đồng ý. - Thím Lưu dừng chút, mặc dù Trần Vũ Tịch phải là người của Ngạo gia nhưng ông cụ Ngạo đối với ấy thương đủ điều, mặc dù cả ngày Ngạo Dạ Phong và ấy cãi lộn ngừng nhưng nhìn lại quan hệ của hai người cũng rất tốt, hơn nữa ấy chắc chắn là cháu dâu tương lai của Ngạo gia cho nên cũng thêm gì nữa - Những thứ này đủ ? đủ tôi lại lấy thêm.


      Trần Vũ Tịch vừa vuốt ve Năm Ngàn Vạn vừa gật đầu cái.


      Đến khi và Năm Ngàn Vạn đều ăn ít rồi, Trần Vũ Tịch nhíu mày liếc lên lầu, cầm sợi dây của Năm Ngàn Vạn:


      - , đẫn mày làm quen với trai Dạ Phong chút! - Lúc này Trần Vũ Tịch gọi Ngạo Dạ Phong rất thân thiết.


      Thím Lưu nhìn Trần Vũ Tịch lên lầu, thong thả bước đến trước mặt ông cụ Ngạo:


      - Lão gia, ông chuyện với tiểu thư Vũ Tịch chút sao?


      - gì?


      - chuyện cậu chủ Dạ Phong thích chó, cho dù có nuôi cũng phải nuôi con đáng chút, con này.... - Thím Lưu dám khen tặng đối với mắt nhìn của Trần Vũ Tịch.


      - Oh! Chuyện người tuổi trẻ để cho bọn chúng tự xử lý thôi - Ông cụ Ngạo hoàn toàn tỏ vẻ việc liên quan đến mình - Cũng nên có người quản lý Dạ Phong rồi, bà phát trong khoảng thời gian Vũ Tịch tới này, số lần Dạ Phong ra ngoài càng ngày càng ít sao? Nha đầu này, ta thấy được! - Ông cụ Ngạo cười ha ha, rất vừa ý cháu dâu tương lai này.


      Thím Lưu cau mày, liếc nhìn ông cụ Ngạo, bộ dạng xem náo nhiệt chê chuyện lớn, đồng thời lại bắt đầu lo lắng về lầu.


      Trần Vũ Tịch mang theo Năm Ngàn Vạn tới cửa phòng Ngạo Dạ Phong, trịnh trọng gõ cửa:


      - Dạ Phong, em dẫn theo người bạn về, muốn giới thiệu cho làm quen chút. - Ngăn cách bởi cánh cửa Trần Vũ Tịch cười hì hì với người ở bên trong.


      Nghe được tiếng bước chân Ngạo Dạ Phong đứng dậy và tới, nụ cười mặt Trần Vũ Tịch lên sâu hơn:


      - Bạn gì.... - Theo cửa phòng bị mở ra từ từ, Ngạo Dạ Phong xuất ở trước mặt họ, đồng thời con chó săn hung hãn kia cũng xuất trước mặt Ngạo Dạ Phong, vì vậy chữ bè còn chưa có phun ra khỏi biến thành tiếng thét kinh hãi.


      Sắc mặt Ngạo Dạ Phong nhất thời trắng bệch, lui về phía sau mấy bước.
      Last edited by a moderator: 5/11/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :