1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 114 : trở về

      Edit : Sóc Là Ta

      "Cái gì?" Rầm, Hân Nhi chỉ cảm thấy hình như bị vật nặng đánh trúng, cảm giác đứng vững, điện thoại trong tay cũng rơi xuống đất.

      "Mẹ, sao vậy?" Lê Tư Thần nhìn vẻ mặt Hân Nhi cũng biết xảy ra chuyện, nhặt điện thoại từ dưới đất lên, là cậu, như vậy , , , , , , , chân mày Lê Tư Thần nhíu chặt cùng với khuôn mặt nhăn nhó, ánh mắt cũng dần có chút khát máu, vẻ mặt kia giống Âu Dương Thần như đúc.

      Tiểu công chúa, , , , ,

      "Tiểu Thần, mẹ phải lập tức tới thành phố A, em con bị thương, con ở nhà nhất định phải ngoan nghe chưa?" Đột nhiên Hân Nhi như nhớ ra điều gì. Người cũng từ từ trấn định, vừa thu dọn đồ đạc, vừa quay về phía Lê Tư Thần dặn dò, ra trong mấy năm này Hân Nhi cũng từ từ trưởng thành hơn, dù sao công ty nhà họ Lê cũng là công ty đứng nhất nhì, có thể lăn lộn đến chức quản lý như bây giờ, Hân Nhi cũng bỏ ra ít công sức, khả năng kiềm chế trong lòng cũng rất mạnh, nhưng chuyện có liên quan tới tiểu công chúa tạm thời khó có thể tiếp nhận. cần chút thời gian để tìm hiểu ràng , hơn nữa Lê Cận cũng có người hiến máu để cứu công chúa , tiểu công chúa nhất định có chuyện gì.

      "Mẹ, con cũng muốn ." Lê Tư Thần kiên định , mặc dù tiểu công chúa luôn tới làm phiền cậu rất nhiều, nhưng đối với Lê Tư Thần, tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa, chính là em của mình. Trong lòng Lê Tư Thần, tiểu công chúa chính là người mà cậu thương nhất, giờ tiểu công chúa bị thương, sao cậu có thể lo lắng đây.

      "Tiểu Thần, mẹ biết con cũng lo lắng cho tiểu công chúa, nhưng mẹ , ở nhà phải có người trông nom, con là đàn ông chân chính phải hay ? ông ngoại và bà ngoại cần con chăm sóc, hãy tin tưởng mẹ, tiểu công chúa nhất định có chuyện gì." Hân Nhi dừng tay lại, ngồi chồm hổm nhìn con trai, khi so sánh Lê Tư Thần với những đứa bé khác, Hân Nhi vẫn luôn cảm thấy cậu trưởng thành và hiểu chuyện hơn hết, nhưng dù sao Lê Tư Thần cũng chỉ là đứa trẻ, hơn nữa thành phố A còn có , có lẽ nhận ra tiểu công chúa, nhưng chắc chắn nhận ra được gương mặt của Tiểu Thần, . Bởi vì cậu rất giống, , , , , , , , Lê Tư Thần và tiểu công chúa đều là của , cho nên, , , , , , ,

      "Dạ biết, thưa mẹ." Mắt Lê Tư Thần khép hờ, cậu biết, mặc dù lời của mẹ chỉ là an ủi cậu, nhưng cũng có lý, hơn nữa, đoán chừng mẹ cũng muốn để cho gặp mình. Vả lại cậu có nghĩa cậu biết tình huống ở thành phố A.

      "Ừ, biết nghe lời , , , , , , " Hân Nhi xong liền vội vã , , , , , , , ,

      "Tổng giám đốc Lê, cuộc giải phẫu rất thành công, vậy tôi về trước, dự án hợp tác hai ngày tới, lúc cậu rảnh rỗi, chúng ta lại hẹn nhau bàn luận." Hiến máu xong chờ đến khi tiểu công chúa làm xong phẫu thuật, bác sĩ có vấn đề gì, Âu Dương Thần mới với Lê Cận muốn rời , đúng là chuyện ngày hôm nay còn có rất nhiều vấn đề cần phải điều tra , là ai hãm hại tiểu công chúa.

      "Tổng giám đốc Âu, tôi thay mặt tiểu công chúa cám ơn cậu, chính cậu cứu bé. Cả nhà họ Lê chúng ta nợ cậu ân tình" Lê Cận lòng cảm ơn, Âu Dương Thần có phải là cha của tiểu công chúa hay còn chưa có xác định, bản thân là cậu của tiểu công chúa, chỉ cám ơn quả đủ . Nhưng Lê Cận cũng nhà họ Lê nợ ân tình có lẽ hữu dụng hơn nhiều.

      "Khách khí." Âu Dương Thần chỉ nhàn nhạt ra hai chữ, tuy lạnh nhạt nhưng cũng chứa đựng lòng biết ơn, ra chính Âu Dương Thần cũng biết tại sao vừa nhìn thấy tiểu công chúa bị thương, lại lo lắng như vậy, nghe tin còn máu trong kho dự trữ, thậm chí chút suy nghĩ ngay lập tức lấy máu của . Có lẽ là do ông trời sai khiến thôi. Nhiều năm sau Âu Dương Thần nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, đều cho rằng mình rất may mắn vì ông trời ban cho, , , , , , , máu mủ quả nhiên rất kỳ diệu, , , , , , , ,

      Hai giờ sáng, rốt cuộc Hân Nhi tới thành phố A, dĩ nhiên cũng có mặt Tiếu Mặc Thiên ở đó, trong khoảng thời gian này Tiếu Mặc Thiên vẫn tránh mặt Hân Nhi, nhưng hôm qua Tiếu Mặc Thiên tự nhiên đến tìm Hân Nhi, nghe tin tiểu công chúa xảy ra chuyện, hai lời muốn cùng Hân Nhi, Hân Nhi can ngăn được đành để theo, dù sao cũng khá quen thuộc thành phố A, mà cũng lòng thương tiểu công chúa, có thể cự tuyệt tình cảm của ta, nhưng lại thể nào cự tuyệt quan tâm của Tiếu Mặc Thiên đối với tiểu công chúa.

      " trai, thế nào rồi?" Vừa đến bệnh viện, nhìn thấy Lê Cận vẫn ở bên cạnh trông nom tiểu công chúa, Lê Cận đêm thức trắng, Hân Nhi nhìn thấy vải thưa bao lấy đầu của tiểu công chúa nằm giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, nằm ở đó, nhúc nhích, mặc dù nghĩ đến tình cảnh này, nhưng khi tận mắt chứng kiến tình hình thực tế, Hân Nhi cảm thấy đau lòng, bụm miệng lại, cố gắng kiềm chế, khóc thành tiếng.

      "Em , tiểu công chúa làm phẫu thuật xong, vượt qua giai đoạn nguy hiểm, em cần quá lo lắng." Lê Cận nhìn vẻ mặt khổ sở của Hân Nhi cũng rất đau lòng, đều do tốt, chăm sóc tốt cho tiểu công chúa.

      "Hân Nhi, có chuyện gì đâu, tiểu công chúa hồi phục rất nhanh." Tiếu Mặc Thiên ở phía sau an ủi. Thấy tiểu công chúa bị thương, tất cả mọi người đều rất khổ sở, tiểu công chúa là bé khả ái, là nguồn vui vẻ của gia đình họ Lê, ngay cả Tiếu mẹ là người khó khăn nhất cũng rất thích tiểu công chúa.

      "Dạ, trai, các nghỉ trước , em muốn ở lại chăm sóc tốt cho tiểu công chúa." Hân Nhi nắm tay bé, trắng noãn của tiểu công chúa, hướng về phía Lê Cận và Tiếu Mặc Thiên .

      "Hân Nhi, , , , , " Tiếu Mặc Thiên muốn gì nữa nhưng bị Lê Cận ngăn lại, biết Hân Nhi chỉ muốn mình ở lại với tiểu công chúa, Lê Cận cũng biết, kể từ lúc Hân Nhi mới vừa biết mình mang thai, rất thương hai đứa trẻ này rồi.

      "Em à, ngày mai tới thăm em." Lê Cận lôi Tiếu mặc Thiên ra khỏi phòng bệnh, bên trong phòng bệnh, chỉ còn lại khuôn mặt đầy thương của Hân Nhi nhìn tiểu công chúa.

      "Em à, ngày hôm qua em cũng máy bay suốt cả đêm rồi, em cũng nên ra ngoài ăn chút ." Sáng sớm, Lê Cận mau chóng từ khách sạn chạy tới, đêm qua Hân Nhi thức suốt đêm, Lê Cận cũng có chút lo lắng cho Hân Nhi.

      " à, cần đâu, em đói." Bây giờ Hân Nhi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc tốt cho bảo bối nữ nhi, bước cũng muốn rời . Hơn nữa tiểu công chúa còn chưa tỉnh lại, sao Hân Nhi lại có tâm trạng ăn uống chứ.

      "Hân Nhi, hay là ăn chút , nếu như em cũng ngã bệnh, ai chăm sóc cho tiểu công chúa đây chứ? Tiểu công chúa thông minh như vậy, khi tỉnh lại gặp được em, cũng khiến tiểu công chúa yên tâm phần nào." Tiếu mặc Thiên biết tính khí của Hân Nhi rất cố chấp, nên chỉ có thể dùng tiểu công chúa mới khiến Hân Nhi rời .

      "Đúng vậy, em , hay là ăn chút , tiểu công chúa có thể nhanh chóng tỉnh lại, người mẹ này cũng phải mua chút đồ ăn ngon cho tiểu công chúa chứ." Lê Cận cũng bận rộn khuyên.

      Đúng vậy, tiểu công chúa, , , , , , , nghĩ tới tiểu công chúa, Hân Nhi đồng ý gật đầu cái.

      "Mặc Thiên, cậu dẫn Hân Nhi , để tôi ở đây chăm sóc tiểu công chúa, , , , , "

      "Được."

      "Chuyện ngày hôm qua điều tra như thế nào?"

      "Thưa Tổng giám đốc, điều tra ràng, chính là tập đoàn Phi Vũ muốn ngăn cản hiệp ước giữa chúng ta và tập đoàn Lê Thị, cho nên mới cố ý sắp xếp việc này."

      "Phi Vũ, , , , bọn họ dám sao?" Giọng điệu Âu Dương Thần tràn đầy khinh thường, nhưng hơn nữa là tức giận, cũng bởi vì vậy mà làm hại đáng như vậy sao? Nghĩ đến khuôn mặt bị thương của tiểu công chúa ngày hôm qua, Âu Dương Thần tự chủ đem khuôn mặt khả ái của Hân Nhi ghép lại, trùng hợp, ràng là hai gương mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng Âu Dương Thần lại cảm thấy rất giống nhau, nghĩ tới đây, ánh mắt Âu Dương Thần đột nhiên trở nên ác độc.

      "Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng ra hai chữ, nếu như chỉ phá hư hiệp ước, có lẽ tha thứ? Nhưng bởi vì khinh thường bọn chúng, thương hại tiểu công chúa, nên cũng cần bàn tới những vấn đề khác nữa.

      "Ặc, tổng giám đốc, hình như có người theo dõi chúng ta từng bước, theo tin tức đáng tin, Phi Vũ nhanh chóng bị phá sản, hơn nữa người sắp đặt chết bất đắc kỳ tử nên có nhân chứng đối ngoại công khai."

      Sớm hơn chúng ta bước, chẳng lẽ là, , , , , , thể nào, Âu Dương Thần điều tra đối với việc hợp tác này, nhà họ Lê là người làm ăn đàng hoàng, hơn nữa căn bản là họ có ở thành phố A, thể nào nhanh như vậy, như vậy là ai chứ? Là địch hay bạn, , , , , xem ra thành phố A muốn hỗn loạn rồi.

      "Tổng giám đốc, 10h sáng có hội nghị Tường Vũ, , , , , , "

      "Dẹp , ta rãnh." Âu Dương Thần chút suy nghĩ liền cự tuyệt, trực tiếp bước ra khỏi phòng làm việc.

      Nhưng rất quan trọng, , , , , , , , , thư ký đứng phía sau kêu rên, chỉ là Âu Dương Thần sớm rời , , , , , , lúc này Âu Dương Thần còn tâm trí nào mà nghĩ đến hội nghị kia, Âu Dương Thần rối rắm về vấn đề quan trọng.

      "Cậu à, mẹ tới sao? Làm sao còn chưa tới thăm tiểu công chúa, tiểu công chúa rất nhớ mẹ?" Bây giờ Tiểu công chúa còn nằm ở giường bệnh, nhưng cũng thế cử động được, thế nhưng cái miệng nhắn dừng được .

      "Nhanh, nhanh, mẹ, , , , "


      "Con xem phải mẹ con tới thăm con rồi sao, , , , " Lê Cận quay đầu lại, thấy gấu bông trong tay Âu Dương Thần có mấy phần kinh ngạc, Ặc, ai có thể tưởng tượng nổi khuôn mặt lạnh như khối băng của Âu Dương Thần cùng với Winnie the Pooh bày ở chỗ tức cười.

      " trai, đến rồi, , , , " tiểu công chúa thấy Âu Dương Thần, rất hưng phấn kêu ra tiếng. Có thể thấy được tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần.

      Lê Cận cũng từng gặp qua vị đại ca này, rất nhanh phản ứng lại."Âu tổng, mời vào.”

      "Cám ơn." Âu Dương Thần bước từng bước trầm ổn vào, Winnie the Pooh trong tay dường như bị bóp chặt hơn, Âu Dương Thần nghĩ chỉ đến thăm tiểu công chúa chút, nhưng biết nên tặng cho tiểu công chúa tặng quà gì, tới tiệm đồ chơi, nhân viên phục vụ đề cử Winnie the Pooh này, rằng các trẻ nhất định rất ưa thích , Âu Dương Thần suy nghĩ chút liền quyết định mua, mặc dù cầm vào rất xấu hổ.

      ", Winnie the Pooh này là tặng cho em sao?" cõi lòng Tiểu công chúa đầy mong đợi hỏi.

      "Ừ, Đúng vậy, thích ?" thời điểm Âu Dương thần hỏi bé thích vẫn còn có chút hơi khẩn trương. Chỉ sợ tiểu công chúa thích. Khuôn mặt Âu Dương Thần khi đối mặt với các đối thủ cường đại cũng cảm thấy hốt hoảng, thế nhưng thời điểm này chút khẩn trương.

      "Thích, làm sao thích, em thích nhất Winnie the Pooh." Tiểu công chúa cười rất vui vẻ, ôm Winnie the Pooh, nếu như phải là có vết thương đầu, đoán chừng tiểu công chúa nhảy dựng lên .

      "Vậy tốt." Âu Dương Thần cũng nhếch miệng lên, nhìn tiểu công chúa vui vẻ, cảm thấy giống như có dòng nước ấm rót vào lòng .

      Thấy hai người như thế, Lê Cận hoài nghi càng thêm sâu hơn, Hân Nhi cũng mau trở lại, có lẽ, rất nhanh có đáp án, , , , , ,

      " Thiên, nhanh lên chút , tiểu công chúa cũng nhanh chóng tỉnh lại, con bé nhất định rất đói." Vội vã ăn xong điểm tâm, Hân Nhi lại mua thức ăn cho tiểu công chúa, hận lập tức bay về bệnh viện, muốn tiểu công chúa khi tỉnh lại lập tức có thể nhìn thấy người mẹ này.

      "Được rồi, được rồi, Hân Nhi, em đừng vội, ta gia tăng tốc độ có được hay ?"

      "Thiên ca, xin lỗi, em trách , em chỉ là quá nóng lòng." Ý thức được giọng điệu mình có chút đúng, Hân Nhi vội xin lỗi .

      Đối với lo lắng của Hân Nhi, Tiếu Mặc Thiên hiểu, Hân Nhi người mẹ vĩ đại, đối với hai đứa con dấu mặc dù ra, nhưng Tiếu Mặc Thiên còn cảm thấy, nếu như có ngày, và Hân Nhi cũng có thể có đứa bé như vậy, mình nhất định là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới, Tiếu Mặc Thiên có trực giác cha đứa bé qua đời, Hân Nhi sớm muộn cũng tái hôn, mình nhất định có cơ hội làm cảm động Hân Nhi, như vậy ngày đó nhất định xa, nhưng Tiếu Mặc Thiên cũng biết Âu Dương Thần tồn tại nên ngày Tiếu Mặc Thiên hy vọng vĩnh viễn cách nào thực .
      Hết chương 114
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hồi hộp quá, chương mới nhanh nhanh lên

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 115 : Sao lại gọi là trai?

      Edit : Sóc Là Ta
      "Thang máy tới rồi, thôi.”

      "Ừ."

      Chính là trời cao an bài hay là số mệnh trêu đùa, thời điểm Hân Nhi và Tiếu Mặc Thiên trong thang máy, Âu Dương Thần cũng từ trong thang máy khác ra, giây thoáng qua. Âu Dương Thần cũng ngờ rằng giờ khắc này chia lìa suốt hai năm, giờ lại được gặp nhau, , , , , ,

      "Mẹ, mẹ đến rồi." Vừa vào cửa, tiểu công chúa thấy Hân Nhi liền muốn xông lên lao vào lòng Hân Nhi, chỉ là do vết thương người còn đau nên tiểu công chúa đành dừng bước nhưng khuôn mặt vẫn mong đợi nhìn Hân Nhi.

      "Bảo bối, con rốt cuộc tỉnh, con sao rồi, còn đau nhức ? Tất cả đều do mẹ tốt?" Hân Nhi cũng rất kích động, đó là tấm lòng của người mẹ lo lắng cho đứa con của mình, chỉ mong tất cả đau đớn hãy trút hết lên thân thể mình, muốn để cho tiểu công chúa bị tổn thương chút nào. Đây chỉ là ý tưởng của người mẹ thôi, luôn thương con mình từ tận đáy lòng.

      "Mẹ, tiểu công chúa đau, đau, có mẹ là tốt." xong tiểu công chúa càng xít lại gần Hân Nhi, đưa bàn tay bị thương ra, bàn tay bé chìa ra đến khóe miệng Hân Nhi, cử chỉ kia làm người ta rất đau lòng, Lê Cận bên cạnh nhìn cảm thấy trong lòng rất áy náy, nếu như ban đầu dẫn Hân Nhi về nhà, như vậy tại Hân Nhi sống thế nào khi dẫn theo tiểu công chúa và Lê Tư Thần? Lê Cận thể tưởng tượng nổi, ngược lại Tiếu Mặc Thiên bên vừa cặn kẽ suy nghĩ, khi nào mình có thể quang minh chính đại đem Hân Nhi và tiểu công chúa ôm vào trong ngực, cho họ biết rằng hãy yên tâm vì có ở đây, chính là chỗ dựa vững chắc cho họ? muốn chăm sóc tốt cho bọn họ, , , , , ,

      "Được, mẹ thổi, phù phù, mẹ thổi, phù phù." Hân Nhi nhàng thổi tay tiểu công chúa, nếu như thổi phù phù mà làm tiểu công chúa hết đau cũng tình nguyện thổi phù phù như vậy vì công chúa.

      "Mẹ, mẹ xem con Winnie the Pooh này đẹp ?" Tiểu công chúa cầm con gấu Âu Dương Thần tặng đưa cho Hân Nhi như thể dâng vật quý báu , , , , ,

      "Ừ, rất đẹp, có phải cậu con tặng cho tiểu công chúa của chúng ta hay ?" Hân Nhi lúc này mới chú ý còn có thêm con Winnie the Pooh, do quan tâm tới tiểu công chúa nên Hân Nhi phát còn có con Winnie the Pooh này tồn tại.

      "Là đại ca này tặng đó mẹ. Mẹ, mẹ biết tại sao con gọi là đại ca ca ?" Tiểu công chúa cố làm ra vẻ thần bí .

      "Tại sao?" Hân Nhi tò mò chỉ buột miệng hỏi, bởi vì biết tiểu công chúa nhà mình luôn có nhiều lý lẽ, hơn nữa có rất nhiều người thích tiểu công chúa, có người tặng con gấu cho tiểu công chúa có gì đáng phải ngạc nhiên, mấy chuyện như vậy có gì lạ lẫm. Hân Nhi đứng dậy rót cho tiểu công chúa chén nước.

      "Bởi vì đại ca ca này rất giống trai con, cho nên tiểu công chúa liền gọi ấy là đại ca ca." Tiểu công chúa chuyện rất tự nhiên, gương mặt tự hào mặt ràng viết “ta rất thông minh”, chú ý tới thân hình Hân Nhi cứng lại, rất giống, , , , phải Thần chứ. Tuy nhiên cảnh này rơi vào mắt Lê Cận, sao? Chuyện ngày hôm qua, Lê Cận có năm mươi phần trăm xác định, như vậy tại phản ứng của Hân Nhi khiến Lê Cận đoán được 70%.

      "Là Âu Dương Thần." Lê Cận đến.

      Hiển nhiên lời của Lê Cận cho Hân Nhi đáp án, , , , , , , ,

      Xoảng, cái ly trong tay Hân Nhi rơi xuống đất.

      "Mẹ?"

      "Hân Nhi, , , , " Tiếu Mặc Thiên đứng xem, cũng thấy những lời kia có vấn đề gì, chỉ có câu Âu Dương Thần của Lê Cận mà khiến Hân Nhi phản ứng kịch liệt như vậy, điều đó làm cho Tiếu Mặc Thiên hiểu, hơn nữa có cảm giác lo lắng, giống như sắp mất thứ gì, loại cảm giác lo lắng đó rất đáng sợ.

      "A, có việc gì. có việc gì, tay trơn thôi." Hân Nhi ngồi xổm người xuống nhặt miểng thủy tinh, ánh mắt trống rỗng, tay ngọc thủ trắng nõn có chút phát run, Lê Cận nắm ngay lấy cánh tay Hân Nhi, để cho Hân Nhi đụng phải mảnh kiếng vỡ. Mà Tiếu Mặc Thiên cũng thấy tay Hân Nhi phát run, Âu Dương Thần sao? và Hân Nhi có quan hệ gì, , , , , ,

      Hân Nhi cố trấn tĩnh mình chút, thể, , , , , thể là , , , , , , , , ,

      "Em à, đừng nhặt nữa, coi chừng tay bị thương." Nhìn Hân Nhi thất kinh như thế, Lê Cận biết chuyện này đúng là , suốt ròng rã ba năm rồi, Lê Cận vẫn dám điều tra quá khứ của Hân Nhi, cũng tìm cha của đứa bé, cứ như vậy tin tưởng cha của đứa bé qua đời, nhưng bây giờ nhìn phản ứng của Hân Nhi, Lê Cận biết em vẫn còn , rất , , , , , , , Âu Dương Thần đâu rồi, , , , xem ra phải điều tra kỹ người này.

      "Âyda." Hân Nhi chú ý tới ánh mắt của Lê Cận có chút kỳ quái, tự chủ tránh né ánh mắt của Lê Cận, tìm cớ đứng lên.

      "Mẹ, có đau hay , tiểu công chúa thổi cho mẹ phù phù." Tiểu công chúa vội vàng cầm lấy tay Hân Nhi, thận trọng thổi phù phù, thấy tiểu công chúa khéo léo như thế, Hân Nhi càng thấy mình tỉnh táo, thể, , , , , , tiểu công chúa cùng Tiểu Thần đều là của mình, thể mất chúng được, thể ở thành phố A được nữa, Thần để những đứa trẻ của Tuyết Nhi tồn tại, thể.

      "Hân Nhi, sao chứ." Tiếu Mặc Thiên tới vỗ vai Hân Nhi.

      " có việc gì" Hân Nhi nhàn nhạt , trong đầu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi thành phố A, vết thương của tiểu công chúa có ảnh hưởng gì hay ? Tóm lại nhất định thể để cho Thần biết. Nhất định thể.

      " Tiếu Mặc Thiên, làm phiền đút tiểu công chúa ăn ít đồ, tôi và Hân Nhi hỏi bác sĩ chút về tình huống của tiểu công chúa." Lê Cận biết tình trạng tại của Hân Nhi, chỉ muốn yên lặng.

      "Được, các cậu ." "Cha của Tiểu công chúa là Âu Dương Thần." Ở hành lang bệnh viện, những lời này của Lê Cận phải câu nghi vấn, mà chính là câu khẳng định.

      "" Hân Nhi kinh ngạc nhìn Lê Cận, làm sao biết, ràng là, , , , , , ,

      "Lần này hạng mục hợp tác của công ty chúng ta chính là tập đoàn Âu thị, ngày đó người hiến máu cho tiểu công chúa chính là Âu Dương Thần, rất dễ nhận thấy tiểu công chúa rất thích Âu Dương Thần, lúc gặp Âu Dương Thần cảm thấy khuôn mặt Âu Dương Thần rất quen, cũng do tiểu công chúa nhắc nhở mới biết ra và Tư Thần rất giống nhau. Như vậy còn có thể biết sao?" Lời Lê Cận giống như câu trần thuật, hoặc như lời giải thích.

      "Ừ." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, Đúng vậy, chỉ cần nhìn Tư Thần, ai cũng biết cha của đứa bé kia chính là Âu Dương Thần , đây cũng chính là nguyên nhân Hân Nhi dám để cho Tư Thần trở về, thành phố A có quá nhiều người quen.

      "Chính phụ em sao?" Lúc Lê Cận hỏi điều này, lời mơ hồ có chút tức giận. Nếu quả Âu Dương Thần phụ Hân Nhi, bất luận như thế nào Lê Cận cũng thay em đòi lại công bằng, nhà họ Lê và nhà họ Âu cũng ngang bằng về mặt tài lực, nếu như Hân Nhi bị uất ức, tất nhiên phải đòi lại công bằng cho em .

      " à, phải đâu, giữa chúng em chỉ là hiểu lầm, người ta yêukhông phải là em." Trong lời của mình, Hân Nhi dường như che giấu đơn, và Âu Dương thần có hiểu lầm lần, đối với xinh đẹp chính là hiểu lầm, vì vậy việc có tiểu công chúa và Lê Tư Thần chính là hiểu lầm, mà đối với Âu Dương Thần chỉ sợ đó là sỉ nhục thôi.

      " em mà lại có con với em sao?" Lê Cận tự chủ cất cao giọng, từ trước tới nay, Lê Cận luôn mơ ước về tình tốt đẹp, ghét những hoa hoa công tử, gặp dịp chơi đùa, ấn tượng của đối với Âu Dương Thần lúc trước rất tốt, nhưng bây giờ khi biết chuyện của em , giờ này Lê Cận chỉ muốn đánh Âu Dương Thần lần, thay em hả giận.

      " trai và có vấn đề gì hết, đó chỉ là vấn đề của em, biết hai đứa bé tồn tại, tóm lại, đừng hỏi gì hết, chuyện qua em muốn nhắc lại , à, em muốn nhanh chóng dẫn tiểu công chúa về nhà." Hân Nhi muốn nhắc lại những chuyện qua, bởi vì đau, rất đau, câu phải Tuyết Nhi” của Âu Dương Thần, cảnh tượng Âu Dương Thần và Lynda ôm nhau đêm đó cũng xuất trong giấc mơ của Hân Nhi, ban đầu khóc thút thít, bây giờ chết lặng, muốn mình suy nghĩ, nhìn tới, , , chỉ muốn giống như Ô Quy núp trong vỏ rùa trốn tránh, Hân Nhi cũng biết có lẽ như vậy rất mềm yếu, nhưng bây giờ có dũng khí đối mặt, muốn bị thương tổn, nhưng thực tế rất đau, rất đau, , , , , , mọi người đều khi người chỉ có phút hoặc là giây, nhưng quên mất người lại mất cả đời, Hân Nhi biết rốt cuộc mình muốn dùng mấy năm, có lẽ cả đời vẫn quên được, ít nhất trong ròng rã ba năm thể quên dù chỉ là chút.

      "Được." Thấy Hân Nhi khổ sợ như thế, Lê Cận rất đành lòng, cũng biết Hân Nhi là người cố chấp, nếu quyết định chuyện gì chắc chắn thay đổi, hơn nữa quan trọng nhất là trong lòng Hân Nhi cảm thấy vui vẻ, nếu như người Âu Dương Thần phải Hân Nhi, như vậy miễn cưỡng để cho bọn họ bên nhau có ý nghĩa gì đây? Em của xinh đẹp như vậy, phải được hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc.

      " trai, và tập đoàn Âu thị cứ tiến hành hợp tác bình thường , cần bận tâm đến em " Hân Nhi nghĩ tới dự án hợp tác lần này, lo lắng bởi vì mình mà Lê Cận cắt đứt hợp đồng với tập đoàn Âu thị, đối với Long Thắng cũng là tổn thất rất lớn, bởi vì ai cũng biết năng lực của tập đoàn Âu thị lớn thế nào.

      "Yên tâm , biết chừng mực ." ra Lê Cận cũng nghĩ vậy, người của nhà họ Lê luôn bảo vệ nhau, kiếm được tiền sao, em của mình mới là quan trọng nhất, nếu việc hợp tác với tập đoàn Âu Thị khiến Hân Nhi được tự nhiên, như vậy cần việc hợp tác này, nhưng Hân Nhi " như vậy, Lê Cận cảm thấy nếu mình làm như vậy, lại hóa ra công tư phân minh rồi, ra về việc công, Lê Cận đối với tập đoàn Âu thị cảm thấy rất hài lòng, nhưng về việc tư, , , , , nhìn Hân Nhi, nêu như Hân Nhi hạng mục này tốt hơn mấy năm, có lẽ, ngày nào đó Hân Nhi thông suốt, tìm được hạnh phúc cho chính mình.

      " tìm bác sĩ thôi. Hỏi thử xem tiểu công chúa khi nào có thể xuất viện"

      "Ừ." "Tổng giám đốc Lê, hợp tác vui vẻ."

      " Tổng giám đốc Âu, hợp tác vui vẻ." Lê Cận và Âu Dương Thần lại lần nữa nhanh chóng ký kết hiệp ước. ra chủ yếu Lê Cận muốn nhanh chóng trở về nước, bây giờ tình trạng của tiểu công chúa biết tốt thế nào? Lê Cận cũng muốn trở về nhà.

      "Thương tích của Tiểu công chúa thế nào rồi?" Âu Dương Thần chỉ buộc miệng hỏi, mấy ngày nay bởi vì chuyện dự án nên có thời gian đến thăm tiểu công chúa, nhưng trong lòng vẫn rất nhớ mong tiểu công chúa. , tròn trĩnh, xinh xắn bất tri bất giác tồn tại trong lòng Âu Dương Thần, ngay cả chính Âu Dương Thần cũng biết, chỉ biết rất quan tâm.

      "Tiểu công chúa sao, trở về nước, cám ơn quan tâm." Nhắc tới tiểu công chúa, trong đầu Lê Cận lên hình ảnh gương mặt bi tương cùng bất lực của Hân Nhi, em à, , , , , , , Giọng của Lê Cận trở nên lạnh nhạt, cứng ngắc, Âu Dương Thần cũng chú ý, nhưng Âu Dương Thần nghĩ Lê Cận vì tiểu công chúa bị thương ở sân, nên cũng để ý, chỉ hơi có chút thất vọng vì nhanh như vậy muốn rồi?
      Hết chương 115
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 116 : Gặp nhau

      Edit : Sóc Là Ta

      "Mẹ, phim truyền hình mới có chị San San. Tiểu công chúa biết Hân Nhi thích xem phim truyền hình do San San diễn, thậm chí tất cả những bài báo lớn , tiết mục giải trí, Hân Nhi cũng xem, tại San San thủ diễn bộ phim truyền hình mới, tiểu công chúa dĩ nhiên rất hiếu thuận gọi Hân Nhi ra xem. Hơn nữa già trẻ nhà họ Lê đều có thói quen theo dõi quốc sản bát đương đại.

      "Bảo bối, bây giờ mẹ còn có công việc cần xử lý, con cứ từ từ xem." Gần đây có vụ án rất khó giải quyết, Hân Nhi vì vụ án này chuẩn bị lâu, mỗi ngày đều phải khổ chiến, bây giờ Hân Nhi là người lãnh đạo Long Thắng rồi, lần đó sau khi trở về, Hân Nhi càng thêm nỗ lực, dù làm việc nhưng vẫn có chướng ngại tâm lý, đối với Hân Nhi cuộc sống bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, đó chính là thỏa mãn, có cha mẹ, con cái đều ở bên cạnh, hơn nữa trai cũng có trong lòng rồi, đây là chuyện khiến Hân Nhi vui vẻ nhất, mặc dù đến nay Hân Nhi cũng biết kia là ai ? Chỉ là có lần Hân Nhi nghe được Lê Cận bí mật gọi điện thoại cho kia, sau đó Hân Nhi hỏi Lê Cận, chỉ ôn hòa rằng hãy đợi đến lúc thích hợp, giới thiệu để bọn họ biết nhau, đối với vấn đề tình cảm của , Hân Nhi dĩ nhiên có xen vào, bởi vì vấn đề tình cảm của mình còn thành, có tư cách gì để người khác đấy. tại chỉ cần nhìn hai bảo bối lớn lên tốt là cảm thấy mãn nguyện.

      "Dạ, được rồi." Tiểu công chúa rất hiểu chuyện đáp lại, có chút bất mãn và thất vọng, công việc quan trọng hơn,

      "Tiểu công chúa, cậu xem cùng con được ?" Lê Cận dùng tay ôm tiểu công chúa, bắt đầu xem phim truyền hình.

      "Cận, từ lúc nào con cảm thấy có hứng thú với cái này, phải con chỉ thích xem kinh tế tài chính thôi sao?” Vãn Tình có chút nghi hoặc nhìn Lê Cận.

      "Hơn nữa, làm thế nào mà tổng giám đốc như con còn rỗi rãnh hơn so với em con, Hân Nhi là con , làm trai cũng biết chăm sóc." Lời của Vãn Tình có chút oán trách, kể từ Hân Nhi đến ở nhà họ Lê, Lê Cận hiểu sâu sắc, đó chính là con là báu vật, con trai chỉ là cây cỏ, nhớ lại lúc trước khi làm việc ở Long Thắng, Vãn Tình và Lê Thắng có câu, con là con trai lớn, con phải chịu trách nhiệm quản lý tất cả việc công ty, có ai thay con chịu trách nhiệm việc này cả, tuy bây giờ có Hân Nhi, nhưng Hân Nhi cần phải làm gì, muốn làm làm, làm cũng sao, phải trai rồi sao? Thân thể mình khỏe mạnh là tốt nhất, lúc đó Lê Cận rất muốn thét ra câu"Mẹ, cha, cha mẹ đều lo lắng cho mệt mỏi của con sao?" Suy nghĩ lại tốt nhất vẫn là ahhh... Tránh cho họ đả kích mình, quan trọng là Lê Cận nguyện ý để cha mẹ cưng chiều em , với lại cũng muốn cưng chìu Hân Nhi.

      "Mẹ, con đây cũng hiểu, làm tổng giám đốc có quyền ra lệnh cho cấp dưới mà" Lời của Lê Cận như chuyện đương nhiên.

      "Vậy con định cứ bắt nạt em của con như thế hả." Lê Thắng bất thình lình phun ra câu.

      Ặc, , , , , , , được rồi, im lặng là vàng, ràng cây cỏ thể đối chọi với bảo bối được. Hơn nữa có mục đích ràng tối nay rồi.

      "Tiểu công chúa, dì kia là ai vậy?" Lê Cận làm bộ như biết quay về phía tiểu công chúa hỏi.

      "Đó chính là chị San San, cậu à, cậu mạnh khỏe quá hóa đần à?" Ánh mắt tiểu công chúa ánh mắt tỏ vẻ khi dễ, thực ra, San San bây giờ rất nổi tiếng, Lê Cận làm sao có thể biết được? Những lời này của ràng là tự mình tố cáo mình.

      Ặc, , , , , nhịn, trong lòng Lê Cận thầm nghĩ.

      " là xinh đẹp quá." Lê Cận thở dài .

      "Cậu à, có phải cậu muốn cho chúng con người mợ à?" Lê Tư Thần tàn nhẫn ra những lời này, nét mặt kia giống như là biết việc tường tận vậy, thế nhưng câu ấy, ở trong mắt Lê Cận chính là câu làm cho thoải mái, , phải là trợ giúp quá lớn, lúc này Lê Cận mới phát ra là Lê Tư Thần so với tiểu công chúa còn đáng hơn, nếu như phải là muốn tiếp tục thăm dò, Lê Cận rất muốn xông lên mạnh mẽ hôn Lê Tư Thần cái, là chỉ có con hiểu rất cậu, con nhất định đoán biết được trong lòng cậu nghĩ gì.

      "Vậy phải xem ông ngoại và bà ngoại con đồng ý hay đây ." Những lời này của Lê Cận khiến Lê Thắng và Vãn Tình sững sờ, Vãn Tình trước hết đáp "Nữ cũng được, phải nữ cũng sao, mẹ hy vọng nhiều vào con, với lại tại mẹ có cháu ngoại tôn ngoại tôn nữ rồi, cũng kém bên nội là mấy." Qua nhiều năm như vậy, Lê Cận quyết tâm cũng tìm đối tượng, còn Vãn Tình lúc đầu còn gấp gáp chứ còn bây giờ dường như chết lặng, bà cũng dám ôm hy vọng gì nữa.

      Ngược lại Lê Thắng nhìn sâu vào mắt con trai của mình, sau đó cẩn thận nhìn trong TV, và lâm vào trầm tư, , , , , ,

      Ặc, Lê Cận hoàn toàn bị đả kích rồi, cái gì gọi là phải nữ cũng sao, Lê Cận giống loại người như vậy sao? Nhưng mà theo dự tính của , coi như cha mẹ đồng ý, cũng có biện pháp, phải còn có em bảo bối sao? Trong lòng Lê Cận thầm nghĩ.

      "Ta là tin nhắn a, , , , , " Tiếng chuông tin nhắn vang lên, Lê Cận lấy điện thoại di động ra, nhìn xuống mã số tự chủ cười cười " làm gì?"

      "Xem em diễn, , , , , , , " Lê Cận liếc nhìn bóng dáng quen thuộc trong TV kia.

      "? , , , , , , , "

      " xem phim truyền hình, , , , , , , "

      " xem cái đó sao, , , , , , , "

      "Có nhiều việc em còn chưa biết lắm?" Lê Cận giống như tiểu nam sinh say đắm, nhìn chằm chằm vào tin nhắn cười láo lĩnh , chú ý bên cạnh có mấy đôi mắt như lang như hổ nhìn mình chằm chằm.

      "Cậu à, cậu làm sao vậy?" Tiểu công chúa trước hết nghi ngờ hỏi.

      "Hồi xuân." Lê Tư Thần lạnh lùng câu, tiếp tục xem phim truyền hình. Phim truyền hình này rất đặc biệt, , , , , ,
      Lê Cận ba đường vạch đen, đây là lời cuat đứa bé năm tuổi có thể ra sao? Thân sĩ phong độ nắm chặt bàn tay, Lê Tư Thần, muốn thu hồi lại câu vừa mới khen Lê Tư Thần dễ thương, đáng , nhưng nghĩ lại lời vừa rồi mình còn chưa ra khỏi miệng, được rồi, xỏa bỏ ý tưởng kia … chỉ còn có tiểu công chúa đáng .

      “Cậu à, cậu có dáng vẻ giống như lúc Emily ăn trộm đồ à?”

      Emily…

      Đó là con chó dễ thương được tiểu công chúa nuôi… Lê Cận muốn thu hồi câu mới vừa rồi kia, tại cảm thấy hai bảo bối đều đáng , được rồi, hạ quyết tâm sinh ra bảo bảo khả ái, đánh bại chúng nó…

      Gương mặt Lê Cận bi phẫn…

      “Cận, nghiêm túc …” Vãn Tình thấy con trai mình như thế có chút giống như lâm vào vòng xoáy tình , thông minh chỉ là chuyện , bởi vì Lê Cận luôn luôn cơ trí, nhưng nhìn con trai mình có chút đáng , Vãn Tình nhận ra.

      “Cái gì à?”Lê Cận giả bộ khờ khạo hỏi.

      “Cậu à, bà ngoại chuyện cậu phải cưới mợ?”Tiểu công chúa có ý tốt nhắc nhở.

      “Ặc, thiếu chút nữa con quên rồi chuyện ngày mai muốn cho Hân Nhi công tác ở nước ngoài, con tới chỗ em ấy để bàn luận chút? Cha mẹ hãy xem trước …” xong Lê Cận nện bước khỏe mạnh chạy lên lầu, sai, chính là chạy.

      “Em biết nó gtrêu chọc chúng ta đây mà? Ông xã à, chúng ta làm sao lại sinh ra đứa con trai như vậy. Nó ba mươi hai tuổi rồi mà vẫn còn chưa có đối tượng.”Gương mặt Vãn Tình bất lực.

      “Vãn Tình, đừng nóng vội, nghĩ chác cũng sắp rồi, nó biết nên làm thế nào mà.” Lê Thắng liếc nhìn lên lầu Lê Cận, Cận nhi chắc là phải có tính toán rồi.

      “ĐÚng vậy, bà ngoại đừng vội, cậu phải như vậy đâu, trai con cũng có rồi đấy, rất nhiều người bạn cũng tranh nhau tặng quà cho trai con đấy?”

      Ặc… tiểu công chúa, trai con mới năm tuổi… Hân Nhi ngồi máy bay cầm những tài liệu được chuẩn bị xong, lại cẩn thận thẩm tra đối chiếu lần cuối cùng, rồi mới bắt đầu từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhưng trong đầu luôn nhớ Lê Cận những lời đó. Lê Cận hỏi mình còn sợ sao? Đối với đoạn tình cảm kia bỏ được sao? Dĩ nhiên Hân Nhi trả lời là chấp nhận buông xuống, đúng, nếu như hai năm trước Hân Nhi còn có thể sợ hãi, tại Hân Nhi sợ, chuyện kia vẫn canh cánh trong lòng, vẫn hành hạ , nhưng bây giờ còn nữa, ròng rã năm năm trôi qua, Hân Nhi thể mình hoàn toàn quên Âu Dương Thần, khi nhìn gương mặt của Tư Thần mà quên Âu Dương Thần quả là chuyện gạt người, nhưng Hân Nhi phát mình còn có cảm giác đặc biệt đó nữa, cảm giác đau lòng muốn hít thở thông có, nhưng thay vào đó là loại bình yên và điềm tĩnh… cho nên Hân Nhi buông xuống, lần này trở về thành phố A hợp tác, dũng cảmtiến tới, bảo bối tại cũng năm tuổi rồi, chắc thần cũng bắt chúng đâu? Thành phố A còn có nhiều người quen như vậy, trở về thăm chút cũng tốt… muốn trốn tránh nữa. muốn nghĩ đến nữa. thương cũng , vậy có thể như thế nào đây? Tình cũng phải là thứ tình cảmduy nhất rên cái thế giới này, tình thân mới quý giá nhất, mà lại có nhiềuquan hệ tình thân như vậy, đủ rồi, Hân Nhi vẫn khát vọng có mái ấm gia đình, tại gia đìnhhạnh phúc, như vậy là người hạnh phúc nhất thế giới rồi, cần gì phải so đo, tính toán cái gì nữa chứ?

      “Ông xã à, lần này chúng ta ở lại chơi tuần lễ rồi về có được hay .” Cầm Vận khoác cánh tay Vũ Hạ làm nũng , chậm rãi tới hướng cửa lên máy bay, phía sau còn có hộ vệ xách hành lý theo sau.

      “ĐƯợc, cũng biết em muốn ở lại chơi tuần lễ, nên giao phó mọi chuyện xong trước đó rồi.”Vũ Hạ dịu dàng .

      “Ông xã, em quá.”Lời mới vừa dứt, Cầm Vận kiễng chân thưởng nụ hôn dài làm cho Vũ Hạ cũng hốt hoảng.

      “Này, hai người các ngươi thấy có nhiều người qua lại hay sao, đây là nơi công cộng ok” mới từ nước Mĩ trở về Dật Phong thấy động tác to gan của Cầm Vận nên có chút ganh tỵ , với lại cực khổ từ nước ngoài mới vừa vội trở về, mà Vũ Hạ lại có thể thoải mái thản nhiên cùng bà xã ở phi trường tình chàng ý thiếp, đều là đàn ông cả mà sao lại có khác biệt lớn đến như thế.

      “Chúng ta ngại người khác, nếu thích cậu có thể bỏ , thiệt là, Hoa Hồ Điệp, cậu lại tán phải , Trầm A Di cùng cậu xem mắt đó.” Cầm Vận vì bị bắt gặp mà cảm thấy lúng túng, ngược lại Cầm Vận có ý làm vậy lẽ dĩ nhiên là cũng sợ người khác .

      “Mẹ nó, lão tử ta tới đây là công việc… tiểu nha đầu phiến tử.”Xem mắt, phong lưu phóng khoáng, Cố thiếu gia muốn xem mắt, có bao nhiêu người xếp hàng chờ đợi.

      “Cậu gọi ai là tiểu nha đầu, gọi là chị dâu hiểu ? Tớ là mẹ của đứa bé ba tuổi, cậu biết ? Tờ thừa nhận mình là Phong Hoa Tuyệt Đại, nhưng tớ còn trẻ tuổi.” xong Cầm Vận còn tự vén tóc mình.

      “Lại vậy nữa, mẹ của đứa trẻ ba tuổi, chứ phải các người muốn ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người sao, ta muốn đau buồn thay đứa trẻ nhà các ngươi.”Dật Phong kể khổ .

      sao, sao, bảo bối nhà chúng ta rất hiểu chuyện, cậu có bản lĩnh cứ sinh ra đứa bé , giờ nhìn xem cậu chính là ghen tị vì chúng tôi có bảo bối vừa thông minh lại đáng .” Chỉ cần cùng Dật Phong ở chung chỗ, Cầm Vận và Dật Phong vĩnh viễn có tranh cãi, Vũ Hạ cũng sớm quen với việc này, coi như xem phim điện ảnh miễn phí, bà xã có kêu cứu cứ xem, hơn nữa đối với miệng lưỡi Cầm Vận vẫn rất có lòng tin.

      “Mẹ nó, chỉ cần ta lên tiếng, ngay cả đứa bé cũng xếp hàng đến Địa Trung Hải. CÒn có thể ghen tị các ngươi làm gì…”

      Lại vậy nữa, Cầm Vận quay đầu, hung hăng nhìn Dật Phong cách khinh bỉ, phải chỉ là tinh trùng thôi sao, có cái gì tốt mà đáng tự hào đâu. Nhưng bóng dáng phía xa kia, đó phải là…

      “Tuyết Nhi… a, , là Hân Nhi…”

      “Cái gì Tuyết Nhi, Hân Nhi, này, trúng gió à?” Dật Phong nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cầm Vận cũng theo cái hướng kia nhìn sang, nhưng có gì?

      “Ông xã, là Hân Nhi… em xem chút.” xong Cầm Vận đem túi ném cho Vũ Hạ, theo hướng vừa mới nhìn thấy Hân Nhi đem xem, nhưng cũng có.

      “Bà xã, là ai à?”Vũ Hạ cũng chạy tới bên cạnh Cầm Vận.

      “Ông xã, em mới vừa nhìn thấy Hân Nhi, chính là bà xã Thần…”

      “Em chị dâu…” Vũ Hạ ngạc nhiên .

      “Ừ, ông xã, em mới vừa thấy, nhưng… Làm sao lại thấy rồi? Hơn nữa ấy phải …” Cầm Vận nghi ngờ , năm năm rồi, chút xíu tin tức của Hân Nhi, giống như vừa mới bắt đầu còn ôm hi vọng, cứ như vậy ròng rã năm năm trôi qua, tất cả hi vọng đều biến thành tuyệt vọng, chỉ sợ ngay cả Âu Dương Thần tại cũng tuyệt vọng rồi.

      “Bà xã, chắc là em nhìn lầm rồi, cũng năm năm rồi, bằng thế lực của Thần nếu như còn sống sớm tìm ra rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ…” Vũ Hạ chậm rãi , Âu Dương Thần đau khổ trong năm năm này, người khác biết, chứ Vũ Hạ là em nhiều năm làm sao lại hiểu đâu nhiều lần, Âu Dương Thần uống rượu cùng bọn họ, uống say luôn kêu tên Hân Nhi, rất là bi thương, làm cho người ta thấy rất cầm được nước mắt… những khổ sở kia chỉ có mình Âu Dương Thần mới có thể hiểu được.

      có lẽ vậy…!...” Vũ Hạ vừa như thế, Cầm Vận cũng cảm thấy chắc là mình nhìn lầm người, dù sao cũng năm năm qua…

      “Các cậu tìm cái gì đây?Tớ muốn về trước, mệt chết được, huynh đệ, hẹn gặp lại.” Dật Phong kéo theo hành lý, hướng sau lưng Vũ Hạ phất phất tay .

      thôi, bà xã.”

      “Ừ.” Cầm Vận dựa vào Vũ Hạ tiếp tục hướng hải quan… Hân Nhi vừa xuống máy bay liền cùng người phụ trách chi nhánh công ty thảo luận chuyện hợp đồng, đối với việc công, Hân Nhi luôn luôn chủ trương đánh nhanh thắng nhanh, từ lúc ở nước Pháp dưỡng thành thói quen này, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể về nhà sớm với người nhà, tại, cũng là như thế, Hân Nhi theo thói quen tính làm xong tất cả mọi chuyện, như vậy mới có thể vui chơi. Sau khi hợp đồng được thương lượng xong, Hân Nhi mới trở về khách sạn, tắm rửa sạch , nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm khái thôi, thành phố A, mình cuối cùng cũng trở lại, các tiểu bằng hữu ở nhi viện, San San… rất nhớ các cậu. Mấy năm này Hân Nhi luôn lấy thân phận người xa lạ gửi tiền cho nhi viện, tin tưởng bọn họ cũng càng ngày càng tốt lên rồi.

      San San, nghĩ đến San San, Hân Nhi nhớ lại tối ngày hôm qua tiểu công chúa đến San San diễn phim truyền hình, muốn xem phim chút, lấy máy vi tinh sra lục soát chút, quả nhiên, có rất nhiều website ra, Hân Nhi mở ra trang trong đó có Tập 1-, đối với tám đương kịch, nhiều năm như vậy, Hân Nhi vẫn rất thích xem, nhất là San San diễn càng phải xem.

      ra nữ chính cũng tên là Hân Nhi, hình ảnh đầu tiên ra, nữ chính ở hôn lễ trong mộng, Hân Nhi nhớ lại khi lần đầu tiên gặp Âu Dương Thần, cũng cầm được… trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ… biết tiếp theo có như vậy , biết vì sao có loại cảm giác hối thúc Hân Nhi phải xem tiếp, tiếp đến bọn họ có mắc phải sai lầm .

      Giống năm năm trước, Âu Dương Thần còn lái chiếc Lamborghini, tới nơi này, chẳng qua là lần này kỷ niệm nhớ lại giống với kỷ niệm lần trước, lần trước là Lăng Phỉ Tuyết, còn lần này chỉ là Lam Hân Nhi, ròng rã năm năm rồi, lần này trong lòng Âu Dương Thần so với năm năm trước càng thêm tuyệt vọng, còn có cảm giác nguội lạnh, cho tới nay, ÂU Dương Thần tự với mình rằng Hân Nhi nhất định còn sống, cho dù là tất cả mọi người Hân Nhi chết rồi, nhưng Âu Dương Thần vẫn muốn tin, biết Hân Nhi nhất định trở về, nhất định … Năm năm qua mỗi ngày Âu Dương Thần cũng như vậy tự với mình, nhưng ngay cả ÂU Dương Thần cũng thể thừa nhận lòng tin này bị thời gian tàn phá dần dần, trở nên nhợt nhạt, thực tế chính là tàn khốc như vậy, Âu Dương Thần cảm thấy mình cũng tin tưởng lần nữa, nhưng mỗi lần nghĩ tới đây Âu Dương Thần thể cho phép, thể cho phép Hân Nhi rời , sau đó lần lại lần, như bị thôi miên, buộc mình tin tưởng Hân Nhi còn sống, nhất định trở về, phải chờ, đây chính là cuộc sống của Âu Dương Thần trong năm năm qua.
      Last edited by a moderator: 21/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 117 : Cha mình chính là Âu Dương Thần

      Edit : Sóc Là Ta

      ra nơi này vẫn giống với năm năm trước, Hân Nhi có cảm giác lần này trở về có nhiều nơi thay đổi, thậm chí Hân Nhi còn thấy quen thuộc con đường tới đây, chỉ là so với năm năm trước, có cảm giác kỳ diệu, giống như mình từng trải qua lâu, dài, loại cảm giác này có chút mừng rỡ cũng có chút chua cay. Hân Nhi biết mình từng cùng Thần đến đây, đây là nơi và Hân Nhi gặp nhau, dĩ nhiên là cũng muốn bảo vệ nơi này tốt.

      Nhớ lại năm năm trước mình vẫn còn ở đó chuyện về hôn lễ trong mộng, nhớ lại lúc đó Âu Dương Thần mạnh mẽ tiến tới ôm mình, nhớ lại mình cho Âu Dương Thần cái tát, lại nhớ ánh mắt trầm ngâm, khổ sở của Âu Dương Thần, Thần, tìm thấy Tuyết Nhi rồi sao? giờ chắc hạnh phúc? Những hình ảnh phim truyền hình kia giống y hệt như hình ảnh Hân Nhi nghĩ tới trong đầu.

      Thời điểm trong đầu Hân Nhi thoáng qua những hình ảnh kia, bóng dáng Âu Dương Thần dần dần xuất trong tầm mắt Hân Nhi, bóng dáng mơ hồ dần dần ràng từng chút , Thần? chờ em sao? Tám năm rồi, vẫn còn chờ Tuyết Nhi sao? Giờ khắc này, Hân Nhi ngờ trái tim của mình còn có thể đau khổ như thế, làm cho ấy đau lòng, , , , , cũng là làm cho chính mình đau lòng. Rốt cuộc vẫn nỡ nhìn ấy khổ sở. Hân Nhi, rồi mà, phải cố quên , rồi mà, giờ quan tâm những chuyện khác, thời điểm thể gặp lại ấy liền hoàn toàn sụp đổ, năm năm cố gắng, Hân Nhi ngừng nhắc nhở mình, cũng từ từ tỉnh táo lại, có gì đâu , bây giờ mình là Lê Hân Nhi, có nhà có cha mẹ có con cái rồi, mình cũng có nơi nương tựa rồi, nghĩ tới đây, ánh mắt Hân Nhi kiên định khác thường. Hân Nhi quả quyết nổ máy xe, lúc Hân Nhi muốn lái xe rời khỏi đây, lại thấy được đối diện có người khác lái xe hung hăng hướng Âu Dương Thần đụng tới, hơn nữa hình như có ý dừng lại, giờ khắc này con ngươi Hân Nhi trừng lớn, làm thế nào đây, cần suy nghĩ nhiều, Hân Nhi chợt nổ máy xe, mạnh mẽ hướng chiếc xe kia lao tới, thậm chí lúc này Hân Nhi phản ứng cần suy nghĩ, chỉ thoáng qua ý nghĩ trong đầu, đó chính là Thần xảy ra chuyện gì.

      Ầm

      Thấy Âu Dương Thần vẫn bước , cuối cùng Hân Nhi cũng nở nụ cười, có việc gì là tốt. Rồi sau đó lâm vào tình trạng hôn mê, , , , ,

      "Chủ tử, người sao chớ. Nhất định là những người ở Long Môn làm, nhưng chiếc xe cứu ngài biết là của ai?" Trong đầu Ám Dạ xuất loại cảm giác mơ hồ, thời điểm nhìn thấy chiếc xe kia làm cảm thấy kinh hoàng.

      "Tới xem sao, , , , , " Âu Dương Thần híp mắt nhìn chiếc xe kia. Long Môn, , , , , , ,

      "Chủ tử, là phụ nữ." Nhìn bóng người trong xe, Ám Dạ có chút kinh ngạc, sức quyến rũ của chủ tử đúng là vô tận, dù là ở đâu cũng đều có người vì chủ tử mà hy sinh. Nhưng khi xoay đầu Hân Nhi qua Ám Dạ lấy làm kinh hãi, dạ, , , , , , là phu nhân.

      "Người nào?" Âu Dương Thần lạnh lùng hỏi, Âu Dương Thần dĩ nhiên là quan tâm tới người cứu mình thoát chết, nhưng bẩm sinh Âu Dương Thần chính là lãnh khốc.

      Ám Dạ yên lặng lui về, khiến Âu Dương Thần có thể nhìn bóng dáng trong xe, tầm quan trọng của Hân Nhi đối với Âu Dương Thần, Ám Dạ dĩ nhiên hiểu , bởi vì lúc đầu bảo vệ Hân Nhi suốt ba tháng. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Âu Dương Thần trở nên như vậy cũng vì mất Hân Nhi.

      Khi Âu Dương Thần thấy khuôn mặt quen thuộc nhất thời sững sờ, năm năm rồi, ròng rã năm năm rồi, Âu Dương Thần suy nghĩ vô số lần cảnh tượng có thể gặp lại Hân Nhi, mạnh mẽ ôm vào lòng, ân hận sâu sắc, biết, , , , , , , nhưng ngàn vạn lần Âu Dương Thần chưa hề nghĩ đến là gặp lại ấy trong tình huống này, Hân Nhi cứu mình, lại vì mình bị thương, Âu Dương Thần vĩnh viễn thể tha thứ cho mình.

      "Ám Dạ, Ám Dạ, , , , , , " Âu Dương Thần điên cuồng gào thét, thận trọng ôm lấy Hân Nhi, hơi ấm vừa quen thuộc vừa xa lạ, năm năm rồi, Âu Dương Thần cũng vô số lần nghĩ đến có thể có lần được ôm lấy Hân Nhi, nhưng bây giờ, Âu Dương Thần sợ, rất sợ, , , , , , Hân Nhi vốn rất mỏng manh, giống như mảnh thủy tinh vừa đụng bể, mà lòng của Âu Dương Thần cũng theo mỏng manh ấy.

      "Cậu à, sao mẹ nghe điện thoại? Mẹ ngoan." Tiểu công chúa chu cái miệng nhắn oán trách .

      "Ơ, con dám quản mẹ con rồi. có chuyện gì đâu, cậu đoán mẹ con công tác, để cậu giúp con hỏi chút nha." Ngược lại Lê Cận có chút lo lắng yên, biết lần này Hân Nhi cũng vì suy nghĩ thông suốt, rất muốn gặp gỡ nhiều bạn bè, chừng cùng bằng hữu vui chơi thoải mái đấy.

      "Cận , trước tiên con tìm hiểu chút về chi nhánh công ty, xem Hân Nhi có phải là ra ngoài hay ? nên để cho tiểu công chúa của chúng ta lo lắng" Vãn Tình khuyên can, bà luôn có cảm giác lo lắng.

      "Dạ được rồi,, con biết rồi, con hỏi." Lê Cận lấy điện thoại di động gọi điện thoại.

      "Người của khách sạn Hân Nhi ra ngoài, đoán chừng là hẹn với bạn ra ngoài chơi thôi. Đừng lo lắng, Hân Nhi biết chừng mực "

      "Mẹ lo sợ Hân Nhi đúng mực, chỉ là sợ ấy là phụ nữ ở bên ngoài an toàn, hơn nữa Hân nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy " Gương mặt Vãn Tình lo lắng, con có ở bên cạnh, đều lo lắng, đó luôn là dự cảm bất thường.

      "Mẹ, mẹ hãy yên tâm , mấy năm này Hân Nhi học môn võ Taekwondo, tên côn đồ cắc ké nào cũng phải là đối thủ của em ấy, hơn nữa Hân Nhi ở nơi rất an toàn."

      "Được rồi. Này, chờ chút" Nếu con trai cũng như vậy, Vãn Tình cũng gì .

      "Tiểu công chúa, trai con đâu?" Hai ngày nay Lê Cận rất ít gặp Lê Tư Thần.

      "Ngày nào con cũng hướng về phía máy vi tính, giống như nghiên cứu cái gì đó ?" Tiểu công chúa buồn buồn , trai gần đây càng ngày càng thương tiểu công chúa, để bé tự chơi mình, còn mình chỉ chăm chú vào máy vi tính.

      "Có thể nghiên cứu cái gì được. con chỉ mê game thôi." Vãn Tình chen lời .

      Có lẽ Tư Thần nghiên cứu cái gì? Lê Cận nhớ mấy ngày trước có lần trong lúc vô tình qua phòng của Lê Tư Thần, thấy Lê Tư Thần có ít tư liệu về súng, lúc ấy Lê Cận hỏi Lê Tư Thần, Tư Thần chỉ là cảm thấy có hứng thú, nhưng khi nhìn những thứ đó tuyệt đối phải là những đồ thông thường, đơn giản, mà Tư Thần cũng phải đứa bé bình thường, Lê Cận luôn cho rằng, Tư Thần làm mọi việc luôn luôn trầm ổn, tin tưởng phải hiểu được cái gì là thị phi. Chỉ là ngàn vạn lần thể ngờ được nó lại đường vòng.
      --- ------ ----
      Ta là xã hội lương dân: Thần Thần đáng , tư liệu Mafia chuẩn bị xong chưa?

      Bảo bối đáng : gửi vào hộp thư cho ngài.

      Mỹ nhân tuyệt sắc: Tiểu Thần Thần, tại sao nhiệm vụ lần này muốn ta , ta muốn đừng mà, người ta muốn đàn ông đẹp, muốn đàn ông đẹp.

      Bảo bối đáng : phúc hắc lang sắp xếp rồi

      Ta là xã hội lương dân: ngọc mỹ nhân, hãy ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp này , phúc hắc lang phân phải trái đâu.

      Mỹ nhân tuyệt sắc: người ta hầu hạ phúc hắc lang, thay đổi chủ ý, ô ô, người ta cần cái loại heo mập đó.

      Đáng bảo bối: , , , , , ,

      Mỹ nhân tuyệt sắc: có ? Có ? Nước miếng chảy , , , , , ,

      Đáng bảo bối: Ta chặt ngươi

      Mỹ nhân tuyệt sắc: a, , , , , người ta muốn tự sát, , , , Tiểu Thần Thần ngươi đáng . Nếu , ta hầu hạ ngươi.

      Đáng bảo bối: , , , , , , , , ta mới năm tuổi

      Mỹ nhân tuyệt sắc: mẹ nó, lừa gạt ai đó? Lão nương ta năm nay mới ba tuổi đây?

      Ta là xã hội lương dân: ba tuổi? Làm sao ngươi hầu hạ.

      Mỹ nhân tuyệt sắc: mồ hôi, , , , , ,

      Đáng bảo bối: Jayson gần đây an phận

      Ta là xã hội lương dân: cùng lắm lão tử đánh

      Mỹ nhân tuyệt sắc: ra người ta cũng muốn hầu hạ , , , , , ,

      Đáng bảo bối: Đây là tài liệu cho ngươi.

      Mỹ nhân tuyệt sắc: Tiểu Thần Thần, nhân gia ngươi, ngươi, , , , , , ,
      --- ------ ---

      "Ám Dạ, sao rồi, , , , " Âu Dương Thần khẩn trương hỏi.

      "Thần, ấy bị thương rất nặng, có tụ máu, rất nguy hiểm, nếu làm giải phẫu độ nguy hiểm rất lớn, trừ phi, , , , , "

      "Cái gì, , , , , "

      "Tôi vừa mới nghiên cứu, chế tạo ra loại thuốc mới, chỉ là, , , , , , , , "

      " ấy có thể sống ?"

      "Có thể, chỉ là, , , , , , "

      "Được, chỉ cần ấy có thể còn sống, , , , , " Hân Nhi chỉ cần em còn sống, cái gì đều được, cũng có thể, , , , coi như em, , , , , cũng buông tay em nữa, , , , , , ,

      "Um, bà ngoại, sao mẹ gọi điện thoại cho tiểu công chúa, chắc mẹ cần tiểu công chúa rồi." Hai ngày có tin tức của mẹ, tiểu công chúa có chút lo lắng , mẹ cần mình nữa sao.

      "Tiểu công chúa đừng lo lắng, mẹ chỉ là quá bận rộn, bà ngoại bảo cậu con tìm chút ha."

      "Dạ, bà ngoại, mẹ vẫn còn rất thương tiểu công chúa phải ?, , , , , , "

      "Ừ, mẹ nhất tiểu công chúa." Vãn Tình mặc dù an ủi tiểu công chúa, nhưng bản thân mình cũng có chút lo lắng, Hân Nhi xảy ra chuyện gì chứ.

      "Mẹ, có việc gì đâu..., ngày hôm qua Hân Nhi gọi điện thoại cho con, có chút việc gấp phải xử lý, mẹ cũng biết Hân Nhi làm việc rất nghiêm túc mà."

      "Vậy sao nó gọi điện thoại cho tiểu công chúa chứ? Tiểu công chúa lo lắng lắm."

      "Mẹ, em cũng lo tiểu công chúa nhớ ấy nên chưa gọi? Được rồi, mẹ an tâm , để con tìm Tư Thần lát."

      " , ."

      "Mời vào." Lê Tư Thần nhanh chóng chuyển trang thành trò chơi trong máy vi tính.

      "Cậu à, có chuyện gì ?"

      "Tư Thần, cậu biết con là đứa bé thông minh, là nam tử hán nhà họ Lê chúng ta, tại mẹ con mất tích, cậu muốn tới thành phố A, sức khỏe bà ngoại lại tốt, con có đồng ý ở nhà lo chăm sóc bà ngoại giúp cậu ?” Lê Cận nghiêm túc chuyện với Tư Thần, mặc dù biết Tư Thần cho lắm, nhưng Lê Cận biết Tư Thần tuyệt đối phải là đứa bé bình thường.

      "Lúc nào cậu ?"

      "Trước tiên cậu đến thành phố A, , , , , "

      "Được, cậu , ở nhà có con."

      Sau khi Lê Cận rời , Tư Thần lập tức chuyển trang kia trở lại.

      "Tổng giám đốc, xin lỗi, cảnh sát cũng điều tra, chắc mau chóng có thể tìm ra."

      " đến tập đoàn Âu thị, , , , , , " Lúc Lê Cận ở Pháp cũng định đến tìm Âu Dương Thần, Hân Nhi mất tích rất có thể liên quan đến Âu Dương Thần, nếu như liên “ddLq*D”quan, thế lực của Âu Dương Thần ở thành phố A cũng nhất định có thể trợ giúp tìm được Hân Nhi .

      "Tổng giám đốc, tổng giám đốc, , , , , , , " người phụ trách chi nhánh công ty cứ nhìn Lê Cận như vậy, trong lòng có chút khủng hoảng, giám đốc kia chính là đại tiểu thư nhà họ Lê, xảy ra chuyện ở thành phố A, như vậy tổng giám đốc nhất định bỏ qua cho mình, làm thế nào đây, làm thế nào, , , , , , , ,

      " xin lỗi, tổng giám đốc Lê, giám đốc xuất ngoại, giờ có ở công ty." Thư ký hướng về phía Lê Cận lễ phép .

      "Xuất ngoại, khi nào trở lại ?"

      "Việc này, tổng giám đốc Lê, xin lỗi, giám đốc "

      Lê Cận vừa định thư ký liên lạc với Âu Dương Thần, nhưng chuông điện thoại di động vang lên. Là điện thoại nhà.

      "Cậu à, , , , "

      "Tiểu Thần, thế nào rồi? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"

      " có, cậu à, mẹ ở chỗ của Âu Dương Thần, mẹ vì cứu Âu Dương Thần nên bị thương, Âu Dương Thần chữa trị cho mẹ, cho nên cậu cần tìm mẹ nữa." Giọng của Lê Tư Thần trong trẻo, thanh trầm ổn vang lên.

      "Bị thương sao? Làm sao con biết?" Lê Cận có chút kinh ngạc, ra sai rất nhiều người tìm kiếm nhưng cũng chút tin tức, mà tại sao giờ Tiểu Thần có thể biết đây? Hơn nữa, lại còn biết Âu Dương Thần, , , , chẳng lẽ Tiểu Thần biết, Âu Dương Thần là cha của nó.

      "Tiểu Thần, con biết Âu Dương Thần sao?, , , , , , " Lê Cận dám hỏi, tiểu công chúa và Tiểu Thần rất khao khát muốn biết về cha của chúng, điều này Lê Cận nhất , rất lâu, mà tuy hai tiểu quỷ này lại dám nhắc tới điều này trước mặt Hân Nhi, nhưng luôn hỏi cậu điều này, biết chúng có cảm xúc thế nào đối với cha của bọn chúng.

      "Con biết ông ấy chính là cha con, cậu à, mẹ vẫn còn rất thương ông ấy, cho nên, hãy để cho bọn họ ở chung chỗ , cha cứu mẹ ." Giọng Tư Thần tỉnh táo lại rất trầm ổn, nghe qua hình như thấy cũng có lý.

      "Tiểu Thần, , , , , từ khi nào con biết việc này?"

      "Cậu cần phải lo lắng cho mẹ nữa đâu, hôm qua Âu Dương Thần tìm bác sĩ chẩn bệnh cho mẹ, mẹ sao." Tư Thần trả lời Lê Cận, lúc nào biết ư, có lẽ là lúc ba tuổi, khi đó Tư Thần mới vừa biết Internet, còn tò mò về nhiều thứ, lần vô tình truy cập vào kho tư liệu I của Âu Dương Thần, lúc vào, thấy hình Âu Dương Thần, thời điểm đó Tư Thần chỉ cảm thấy người đàn ông kia giống mình như khuôn đúc, trong lòng có chút nghi ngờ, đợi đến khi trình độ của mình tiến thêm bước, Lê Tư Thần liền điều tra ràng cuộc đời của Âu Dương Thần, dĩ nhiên cũng điều tra về mối quan hệ giữa Hân Nhi và Âu Dương Thần, cuối cùng, Lê Tư Thần trộm lấy số liệu phân tích DNA của Âu Dương Thần so với số liệu của chính mình, chứng minh nghi ngờ trong lòng cậu, nên biết được ra Âu Dương Thần chính là cha cậu, vì vậy về sau này, Tư Thần luôn chú ý bất kỳ tin tức nào về Âu Dương Thần, cho nên khi Hân Nhi vừa xảy ra chuyện, Tư Thần liền điều tra từ Âu Dương Thần, mới biết Hân Nhi vì cứu Âu Dương Thần mà bị thương rất nghiêm trọng, giờ khắc này, Tư Thần cảm thấy mẹ mình nhất định vẫn còn rất Âu Dương Thần , mặc dù cậu biết cái gì gọi là , nhưng mẹ nguyện ý vì cha mà hy sinh chính thân thể của mình, đó chính là , Lê Tư Thần nghĩ như vậy.

      "Được, Tư Thần, con chắc chắn mẹ con việc gì là tốt rồi." Lê Cận cũng thêm điều gì? Chỉ là thông qua chuyện này, Lê Cận biết ràng thực lực Lê Tư Thần vượt xa tưởng tượng của mình. Vẫn cho là Lê Tư Thần có hứng thú với việc nghiên cứu vũ khí, có hứng thú với internet, nhưng bây giờ xem ra hình như Lê Tư Thần còn lộ ra thân phận khác. Nếu làm sao có thể nhanh chóng điều tra được.

      Trong lúc đó Tư Thần cúp điện thoại xong, cũng lâm vào trầm tư, cho ông ta cơ hội nữa, hi vọng cha để mẹ thất vọng lần nữa. Nếu lần này cha còn phụ mẹ, mình là tha thứ ông ta.
      Hết chương 117
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :