Chương 111: Ông ấy thích mình sao?
Edit : Sóc Là Ta – *******************
"Các cậu biết gì chưa? Báo chí đăng Âu Dương Thần lại thâu tóm Đằng Phi nữa rồi, hình như là muốn dùng ma trảo (ý là nanh vuốt ma quỷ ấy) tấn công vào giới văn nghệ đây mà?" cầm tờ báo trong tay .
"Cái gì, Đằng Phi, đó phải là công ty giải trí rất nổi danh đó sao? Làm sao lại như vậy?" kinh ngạc, , , , , ,
"Ôi, các cậu còn hiểu Âu Dương Thần sao, bên ngoài đồn rằng chính là Tử Thần trong giới kinh doanh đấy, nhưng còn đáng sợ hơn cả Tử Thần, nắm quyền sinh tử trong tay đấy? Nhất định là muốn xuống tay với ai đó rồi, hơn nữa dường như trong ba năm này thủ đoạn của càng thêm lạnh lùng, ác nghiệt, cơ hội lợi nhuận của tập đoàn Âu Thị mới vừa có cơ hội trở mình vài lần, bác tớ mua cổ phiếu của còn kiếm số lợi nhuận lớn đấy?"
"Lạnh lùng và ác nghiệt ư, chắc là phải đâu, tớ nghe Âu Dương Thần rất hay làm việc thiện, tài trợ rất nhiều cho trẻ em ở nhi viện, có người còn thấy Âu Dương Thần thường tới nhi viện để thăm những đứa trẻ, lại cùng bọn chúng nô đùa, chơi trò chơi với các bạn đấy?" Trong mắt ra tấm lòng bác ái, nghĩ đến gương mặt Âu Dương Thần đẹp trai như vậy lại cùng các bạn chơi trò chơi, nhất định là bị dọa chết.
"Chắc là cũng có tài trợ cho nhi viện, nhưng cùng các bạn *truyencuaDd&LQd^*trong nhi viện chơi thể đâu, bạn tớ vốn là thư ký của khuôn mặt chính là khối băng, lúc làm việc, dù là mùa hè cũng cần mở điều hòa, vì quá máu lạnh." người khác cầm ly cà phê Bạch Lĩnh khinh thường .
"Ặc, , , , lạnh lùng tàn khốc sao, bên ngoài lạnh lùng tàn khốc, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình đó 》 tớ thích loại đàn ông trầm tĩnh này, rất có hình tượng đó nga."
"Đúng vậy, đúng hơn Âu Dương Thần chính là vua đá quý cao cấp, lại độc thân, nếu có thể, , , , , , "
"Được rồi, các cậu hãy tỉnh táo chút , bạn tớ ông chủ lạnh lùng kia đối với phụ nữ nửa điểm hứng thú cũng có? Ở bên cạnh đều là đàn ông.”
"Cái gì? Bên ngoài đồn rằng là gay, đó phải là chứ?"
"Ai biết được? Dạo này, có nhiều việc hiếm thấy, , , , , , , người thay đổi giới tính cũng có thể lấy chồng, kết hôn xong, giúp chồng dạy con đấy?"
, , , , , , , , ,
" là đáng tiếc, người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa khi chung quanh có người tài năng tột bậc nào, tại sao lại tùy tiện nhượng cho tớ chứ? " làm ra bộ dạng đau lòng .
"Các cậu biết sao..., đồng tính mới là ." người nữ sinh tóc ngắn chồm tới câu.
Ặc, , , , , mọi người nhanh chóng tản .
Tớ có sai cái gì sao? Tiểu Vân sờ sờ đầu mình, suy nghĩ ra.
" Thần, khi nào chị Hân Nhi có thể tới thăm chúng em chứ?" Trong nhi viện Tiểu Bàn dừng vẽ, dùng đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi nghiêng đầu hỏi Âu Dương Thần, bây giờ Tiểu Bàn lên tiểu học, nhưng trong lòng bé vẫn nhớ người làm cho bé bánh bích quy Mitch, người mua cho bé cặp sách UltraMan và cũng là người với bé ăn bánh ngọt Đôrêmon được làm bạn với Đôrêmon chính là chị Hân Nhi.
"Tiểu Bàn, hãy giúp mẹ viện trưởng cầm ít đồ tới đây." Mẹ viện trưởng đứng ở phía sau nghe được lời của Tiểu Bàn, nên nhanh chóng chạy ra đây giải vây.
"Dạ, mẹ viện trưởng."
" Thần, em xuống dưới trước, lát nữa dạy em vẽ tranh nhé" Tiểu Bàn để bút vẽ xuống, vui mừng chạy ra ngoài.
"Ừ." Âu Dương Thần ngoắc ngoắc tay, ý bảo Tiểu Bàn nhanh .
"Âu Dương tiên sinh, thành xin lỗi, đứa bé này, , , , , , , " Mẹ viện trưởng áy náy nhìn Âu Dương Thần, Tổng giám đốc tập đoàn này chỉ đem trả lại nhi viện cho bà, còn tài trợ nhiều đồ dùng cho nhi viện, xây dựng nhi viện và trợ giúp cho các trẻ em nhiều như vậy, viện trưởng cảm thấy Âu Dương Thần đúng là người tốt. Mà người tốt này chính là chồng của tiểu thư Hân Nhi, đáng tiếc tiểu thư Hân Nhi bạc phúc.
" sao, tôi chút." Âu Dương Thần cũng muốn thêm gì? Đều đồng ngôn vô kị (ý là lời của trẻ có cấm kỵ), nên đương nhiên Âu Dương Thần để ý lời của Tiểu Bàn, nhưng rốt cuộc khi nào Hân Nhi mới trở về đây, đây cũng là câu hỏi Âu Dương Thần muốn hỏi, kể từ thời điểm cách đây ba năm, có lần bị Trình Tâm đánh thức, Âu Dương Thần liền chạy đến nhi viện này, biết Hân Nhi ở đây, nên từ đó về sau, nhi viện Trẻ chính là ngôi nhà thứ hai của Âu Dương Thần, nhớ thời điểm lần đầu tiên tới nhi viện này, nhìn thấy khuôn mặt các bạn tươi cười hạnh phúc, Âu Dương Thần liền nhớ lại cảnh tượng ngày đó nhìn thấy Hân Nhi và Thạch Phong cùng với nhau, nụ cười của Hân Nhi ấm áp giống như mùa đông nắng ấm, cũng nhớ lại thời điểm cùng Hân Nhi đến nhi viện ở nước Pháp, ra ngày đó nụ cười của Hân Nhi xuất phải là vì chơi đùa với người đàn ông kia mà bởi vì những người bạn kia, Âu Dương Thần hối hận tại sao lại xúc động như vậy, tại sao lại có chút tin tưởng đối với người mình , cũng điều tra cặn kẽ toàn bộ quá khứ của Hân Nhi, chỉ muốn hiểu thêm chút, hiểu hơn chút, có cảm giác làm như vậy có thể tiếp cận hơn chút, nhìn thấy tài liệu điều tra quá khứ của Hân Nhi, trong lòng Âu Dương Thần tràn đầy đau khổ, nghĩ đến gầy yếu ăn đói mặc rách trong nhi viện, nghĩ lại muốn đánh công nhân vệ sinh gầy gò, tiền lương mỗi tháng chỉ có 1000 bạc, nhưng vẫn trông nom, săn sóc các em ở nhi viện, dĩ nhiên Âu Dương Thần tha thứ cho Liễu Mị vì đẩy Hân Nhi xuống vách đá, nếu ta làm tổn thương Hân Nhi, Âu Dương Thần sợ rằng đời này cũng thể gặp Hân Nhi, chỉ là nếu làm tổn thương Hân Nhi, cũng buông tha, cho nên ngay từ lúc công ty Liễu Mị bị sụp đổ cách đây ba năm, Âu Dương Thần liền phá lệ, cực kì nương tay đối với Liễu Mị, dù sao và Hân Nhi gặp được nhau cũng có phần công lao của đám bọn chúng.
"Chị San San, chị đến rồi à, ngày nào Tiểu Phương cũng xem TV để được thấy chị đó nha." San San đến, có rất nhiều người bạn xông tới ôm lấy San San, nhất là Tiểu Phương và San San có mối quan hệ rất tốt.
"Tiểu Phương, càng ngày càng đẹp đó nha, cho chị hôn cái nào." San San ôm lấy Tiểu Phương, cũng giống như Âu Dương Thần, nhi viện này cũng là ngôi nhà thứ hai của San San, kể từ lần đó Hân Nhi dẫn tới đây, San San cũng xem bọn như người thân trong gia đình của mình. Nếu rảnh rỗi, tới đây thăm bọn .
"Chị San San, em cũng muốn, em cũng muốn. Hiên Hiên thấy chị San San hôn trai TV, em cũng muốn được hôn như vậy."
Ặc, , , , , ,
Vẻ mặt San San đen lại, quả nhiên làm nghệ sĩ tốt chút nào, ngay cả nơi này cũng bị bát quái. Ba năm trước đây, sau khi Hân Nhi , biết trời đất xui khiến thế nào mà San San lại gia nhập vào giới văn nghệ, đường thông thuận, giờ cũng trở thành nghệ sĩ. Việc đó cũng nhờ Âu Dương Thần chiếu cố ít, nhưng San San cảm kích, nghĩ đến chị em mình bởi vì Âu Dương Thần bị uất ức, nên San San vẫn thể thay đổi cái nhìn đối với Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù nhìn thấy Âu Dương Thần cực kì hối tiếc vì cái chết của Hân Nhi, nhưng trong lòng San San thể tha thứ cho Âu Dương Thần được.
"Chị San San, , , , , " Hiên Hiên kéo tay áo của San San, tràn đầy khẩn cầu .
"Được, được, được, chị hôn, chị hôn nè, , , , , , , " San San bất đắc dĩ .
" Thần, em trở về." Tiểu Bàn vừa cầm đồ tay vừa chạy tới kêu lên.
Nhưng đến khi nhìn thấy San San còn vòng qua chạy về phía San San.
Thần sao, , , , , , cũng tới, San San nhìn thấy Âu Dương Thần cách đó xa, đúng rồi, làm sao đến đây được chứ? Bời vì Hân Nhi rất thích nơi này, mấy năm này chỉ cần nơi nào Hân Nhi từng qua đều có thể thấy Âu Dương Thần.
"Chị San San, chị đến rồi, chị Hân Nhi có cùng tới đây với chị ?" Cõi lòng Tiểu Bàn đầy mong đợi hỏi. Ba năm trước đây, chính Hân Nhi dẫn San San tới đây, cho nên trong tiềm thức mỗi lần San San tới, Tiểu Bàn đều hỏi San San.
Hân Nhi. . . . . . . ấy trở về được nữa.
"Tiểu Bàn, chị Hân Nhi công tác ở nơi rất xa, tạm thời vẫn chưa trở về được, chỉ là ấy bảo chị mang rất nhiều quà tặng đến đây, các em có muốn xem chút ?" San San biết sao với bọn chúng, Hân Nhi cũng "die%nda$nLq&D"trở lại nữa rồi. trở về nữa.
"Tại sao đột nhiên muốn gia nhập giới văn nghệ." Quay người về phía Âu Dương Thần, cho tới bây giờ giọng của San San hay cho lắm, vì hai người hợp nhau.
"Do công ty sắp xếp."
"Âu Dương Thần, cảm thấy lý do này có thể lừa gạt tôi sao? Tập đoàn Âu thị các ngươi thiếu tiền sao?" San San vẫn nhịn được, cố ý châm chọc . Mặc dù biết tình cảnh Âu Dương Thần, nhưng Hân Nhi, , , , , ,
"Bởi vì ấy thích xem, , , , , , " Âu Dương Thần , San San là người bạn tốt duy nhất của Hân Nhi nên có thể Âu Dương Thần cũng dung túng , vì sợ nếu đối với San San có những lời bất lợi, khi Hân Nhi trở về tha thứ cho . Ba năm qua rồi, Âu Dương Thần vẫn còn tin chắc Hân Nhi nhất định trở về.
"Âu Dương Thần, cho rằng làm như vậy Hân Nhi tha thứ sao? ấy thấy được, còn thấy được, , , , " nhìn thấy Âu Dương Thần như thế, San San cũng có chút đau lòng, vì Hân Nhi, tại sao sớm tỉnh táo chút đây? Như vậy Hân Nhi phải chết, như vậy Hân Nhi nhìn thấy rồi.
(Còn tiếp)
Chương 111: Ông ấy thích mình sao? (tiếp theo)
Edit : Sóc Là Ta - *******************
" ấy xem, nhất định xem, ấy thích nhất xem cái này mà." Hình như vừa trả lời San San vừa lầm bầm lầu bầu cho chính mình.
"Năm nay muốn làm bộ phim truyền hình, tôi để diễn, hãy diễn vai này." lát sau Âu Dương Thần khôi phục lại thần sắc, giọng cứng nhắc.
"Tôi muốn diễn ."
" diễn, bởi vì là bạn thân của ấy" Âu Dương Thần xong câu đó, liền rời bước trước, tin ấy nhất định diễn, bởi vì đó chính là phim truyền hình được viết cho Hân Nhi, là nữ chính, còn là biên kịch.
Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần rời , San San nhớ lại thời điểm và Hân Nhi cùng nhau xem phim truyền hình ở nhà, Hân Nhi đùa giỡn, "San San, ngày nào đó cậu là nữ chính, đến lúc đó tớ nhất định xem TV mỗi ngày."
Truyện của "die%nda$nLq&D"
"Được, đợi ngày nào đó khi tớ thành ngôi sao lớn, tớ chính thức bảo vệ, bao nuôi cậu nha." giờ tớ trở thành đại minh tinh, nhưng cậu sao? Hân Nhi, , , , , , , cậu còn có thể xem sao?
" à, rốt cuộc chơi cái gì thế?" Lê Tư Cầm nghẹo đầu hỏi, hai ngày nay, Lê Tư Thần chăm chú vào máy vi tính cả ngày lẫn đêm, là chơi game, nhưng tại sao màn ảnh chỉ có đường thẳng, mà trai ngừng gõ bàn phím.
"Kiếm tiền." Đầu Lê Tư Thần cũng có ngẩng lên, chỉ trả lời ngắn gọn, nhưng mắt vẫn ngừng nhìn màn ảnh.
"Kiếm tiền, nhưng làm sao kiếm tiền được, cậu và mẹ làm kiếm tiền, kiếm tiền thế nào?" Tiểu công chúa chớp mắt to, tò mò hỏi.
"Bí mật." Được rồi, hôm nay Lê Tư Thần muốn nhiều.
" à, cho em biết có được ? chừng em có thể giúp đó? Em so với cũng thông minh lắm" Tiểu công chúa bắt đầu nũng nịu, người nhà họ Lê chỉ có bộ dạng này.
" cần." Duy chỉ có Lê Tư Thần là có di truyền bộ dạng này.
"Tại sao? Lê Tư Thần, em cho biết, nếu như cho em biết, em , , , , , , "
"Ừ." Lê Tư Thần vẫn như cũ bị ảnh hưởng.
"Lê Tư Thần, cậu , là đàn ông phải phong độ, phải là đàn ông" tiểu công chúa tức giận kêu gào.
Rốt cuộc tay Lê Tư Thần cũng dừng động tác, tiểu công chúa vừa nhìn thấy trai ngừng động tác, cho là Lê Tư Thần muốn cho bé biết kiếm tiền bằng cách nào, ngờ, , , , ,
"Hôm nay khí trời tốt, đàn ông phong độ bị khóa trong hòm sắt rồi, chưa lấy ra phơi nắng, còn nữa, , , mới ba tuổi, chỉ là đứa bé trai phải đàn ông, cho nên tiểu công chúa em có thể được rồi." xong Lê Tư Thần lại tiếp tục động tác tay.
Để lại khuôn mặt ngây ngốc của tiểu công chúa, bởi vì đây là lần đầu tiên Lê Tư Thần nhiều như vậy, cho nên tiểu công chúa phải cần khoảng thời gian để tiêu hóa, tiểu công chúa vẫn rất nghiêm túc nhìn thời tiết bên ngoài, quả nhiên tốt. Nhưng vẫn còn chưa hiểu, tiểu công chúa quyết định hỏi Vãn Tình và Lê Thắng.
Trong biệt thự phát ra tiếng cười lớn của Lê Thắng và tiếng cười nhàng, ôn nhu của Vãn Tình.
Chỉ có khuôn mặt buồn bực của tiểu công chúa.
"Ông ngoại, trai thời tiết tốt cho nên ra ngoài chơi? Nhưng hôm nay tiểu công chúa rủ trai vườn hoa, tiểu công chúa chỉ muốn cho tiểu công chúa làm thế nào kiếm tiền đây?" Vẻ mặt Tiểu công chúa ngây thơ càng làm cho Lê Thắng cùng Vãn Tình hồi cười to, nhà họ Lê sao lại có hai đứa hài như vậy chứ?
"Ông xã à, ông coi bọn chúng, , , làm sao đáng đến vậy chứ?" Vãn Tình cười đến nỗi lạc giọng, nước mắt cũng chảy ra, trong lúc này, cả biệt thự tràn ngập hơi thở sung sướng, cho tới lúc Hân Nhi và Lê Cận trở về, nghe được tràng cười đáng sợ như vậy cũng cảm thấy thương.
"Cha, mẹ, chuyện gì vui quá vậy, mẹ, mẹ xem mẹ cười chảy nước mắt luôn rồi." Hân Nhi vừa khó hiểu hỏi, vừa nhìn vẻ mặt ngây thơ của con mình.
"Tiểu công chúa, có phải con chọc cho ông ngoại và bà ngoại cười đến như vậy, cho mẹ nghe có được ?" Hân Nhi nhàng ẵm con lên, ngồi ghế sa lon.
"Mẹ, tiểu công chúa cũng biết tại sao ông ngoại và bà ngoại lại cười như vậy đấy?" Tiểu công chúa phải muốn nhưng cũng rất mờ mịt, Thần, em nên làm gì đây? Tại sao ông ngoại và bà ngoại cười sung sướng như vậy.
"Cha mẹ, hai người đừng cười nữa, con và em biết chuyện gì xảy ra ở đây nữa?"
"Hân Nhi, hai bảo bối của mẹ đúng là hai đứa hài của nhà họ Lê." Vất vả lắm Vãn Tình mới nín cười .
"Hai bảo bối, , , , , , , , " Hân Nhi nỉ non, tiểu công chúa cũng đúng, bởi vì tiểu công chúa vẫn luôn hoạt bát, khiến người khác thương , mà Tư Thần giống Âu Dương Thần như khuôn đúc, chỉ có ngũ quan xinh xắn, tính tình lạnh nhạt, trầm mặc ít . May mắn là cậu đối với nhà họ Lê như vậy, nhưng đối với những người xa lạ khác, muốn cậu chuyện đúng là khó khăn, cho nên Hân Nhi nhìn Tư Thần giống như thấy Âu Dương Thần, nhớ nhung tràn đầy trong mắt.
"Đúng vậy, Hân Nhi, là như vậy, , , , , , "
"Trời ạ, xem ra thế hệ Tư Thần của nhà họ Lê chúng ta chắc là bị đột biến gien rồi, tiểu tử Tư Thần kia đúng là Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân (ý là bình thường có biểu gì đặc biệt, nhưng khi làm có thành tích khiến mọi người kinh ngạc) Lê cận thở dài .
Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân, , , , , , , Hân Nhi nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên ở palace, Cầm Vận hỏi Hân Nhi làm thế nào khiến Âu Dương Thần mê đắm , lúc đó Hân Nhi rất ngượng ngùng, biết trả lời thế nào, mà Âu Dương Thần vẫn đứng im tại chỗ như thể có kéo cũng được, xem ra Tư Thần rất giống Thần.
Bên trong phòng khách, trận cười thoải mái vừa xong, tiểu công chúa mặc dù mờ mịt, nhưng khi thấy nhiều người như vậy cùng cười, bé cũng cười theo, cho nên nhân vật chính trong chuyện này thấy tất cả mọi người cùng cười còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đây?
" trai tới." Đuôi mắt Tiểu công chúa nhanh chóng phát ra Lê Tư Thần.
"Con chào ông ngoại và bà ngoại, chào cậu, chào mẹ." Lê Tư Thần rất lịch chào hỏi những người ngồi.
"Hả? nhân vật chính tới rồi à, Tư Thần, xem ra bây giờ khí trời cũng tốt rồi, cháu có thể đem đàn ông phong độ ra ngoài phơi nắng rồi." Lê Cận cười trêu , lập tức Lê Thắng chiếu tia nhìn nghiêm chỉnh, cảnh cáo.
"Dạ, cũng tệ lắm, có thể thông gió." Lê Tư Thần tiếp cách bình thường, thái độ thay đổi, đàn ông phong độ tới, ngồi bên cạnh Hân Nhi. Thế nhưng vẻ mặt Tư Thần như vậy càng thêm Lôi nhân (có hàm ý là làm cho người ta phải câm nín, chẳng biết phải phản ứng ra sao, hay gì.)
Chỉ là những người ở đây toàn bộ bị hóa đá trong ba giây, , , , , , ,
Sau đó cười to, , , , , ngay cả Hân Nhi nhìn con trai bảo bối nhà mình khi câu kia cũng có chút cười lạc giọng rồi, để lại vẻ mặt vô tội và mờ mịt của tiểu công chúa cùng khuôn mặt ngây thơ chút biểu cảm của Lê Tư Thần.
"Lão gia, phu nhân, có thể dọn cơm." Đúng lúc này Quản gia nhắc nhở, nhìn các chủ nhân cười, trước mắt bà cũng cảm thấy mờ mịt, biết chuyện gì xảy ra.
"Được rồi, được rồi, ăn cơm trước ." Lê Thắng làm chủ gia đình, bình tĩnh bước trước.
"A a, ăn cơm, ăn cơm." Tiểu công chúa bất kể chuyện gì, chỉ muốn ăn ngon.
bàn cơm, , , , ,
"Đúng rồi, con có chuyện muốn cho mọi người biết tiếng, ngày mai con công tác ở thành phố A, có dự án lớn đoán chừng phải mất khoảng tuần lễ, cho nên việc công ty và việc trong nhà đành làm phiền em." Lê Cận vẫn ôn hòa như cũ.
Thành phố A sao, lúc nghe đến thành phố A, tất cả mọi người đều thay đổi ràng, đối với Hân Nhi, thành phố A có quá nhiều kỷ niệm, có kỷ niệm tốt cũng có những kỷ niệm tốt. Đối với Lê Thắng và Vãn Tình, thành phố A cũng có nhiều kỷ niệm như vậy, trước kia bởi vì tìm Hân Nhi nên bọn họ muốn quay về, giờ Hân Nhi trở lại, thành phố A cũng còn đáng sợ như vậy đối với bọn họ nữa, mà Lê Tư Thần cũng dừng ăn, ông ấy, , , , , đúng là ở thành phố A.
"Thành phố A, chơi vui sao? Cậu à, cháu cũng muốn cùng cậu." Tiểu công chúa vui vẻ , đối với bất cứ địa phương nào cũng đều rất tò mò.
"Tiểu công chúa, cậu phải bàn công việc, con ở lại đây chơi cùng với mẹ và trai được hay ?" Hân Nhi khuyên giải.
", con muốn cùng cậu, cậu hiểu con nhất, hãy dẫn con với. Hơn nữa trai cũng có thể cùng." Tiểu công chúa hướng về phía Lê Cận làm nũng.
" ." Lê Tư Thần chút suy nghĩ , tại cậu thể , cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù cậu rất muốn , , , , , ,
"Sao vậy? trai, chúng ta cùng chứ, em rất muốn ."
"Cậu à, năn nỉ cậu đó, , , , , , "
Ặc, , , , , sức mạnh của tiểu công chúa luôn luôn tốt, nhìn công chúa này chớp chớp đôi mắt to như nước trong veo cơ hồ như toát ra hơi nước , Lê Cận chỉ còn cách đầu hàng.
"Được rồi. Cậu dẫn con ." Lê Cận bất đắc dĩ . Sớm biết vậy ra vào lúc này.
"Oa, cậu tốt quá." Tiểu công chúa *truyencuaDd&LQd^*hưng phấn cơ hồ như muốn nhảy lên, nhảy xuống chạy đến bàn Lê Cận, đặt môi mình lên gò má của Lê Cận, khiến mặt Lê Cận trơ ra, Vãn Tình và Lê Thắng cũng đành chịu, biết làm sao.
" à, quá nuông chiều nó." Hân Nhi có chút lo lắng , thành phố A, có ấy. . . . Tiểu công chúa , có thể hay , , , , , , , , , Hân Nhi tự an ủi mình.
"Tiểu công chúa chính là để thương, đúng ?" Lê Cận cười . Tiểu công chúa giống như khi Hân Nhi còn bé, khiến Lê Cận luôn có cảm giác muốn bù đắp lại cho nhiều hơn, nhìn tiểu công chúa nhịn được muốn thương bé nhiều hơn.
"Đúng là mẹ chỉ thương trai thôi. thương tiểu công chúa" Tiểu công chúa dẩu môi, oán trách , chính xác hơn, nguyên nhân là bởi vì Tư Thần rất giống Âu Dương Thần, Hân Nhi đối với Tư Thần luôn có cảm giác đặc biệt, hơn nữa Tư Thần cùng tiểu công chúa giống nhau, Tư Thần vẫn luôn là rất trầm mặc, điều này cũng làm cho Hân Nhi chú ý chút. Điều này cũng làm cho tiểu công chúa ganh tỵ.
"Đứa ngốc, mẹ cũng thương tiểu công chúa . Con thấy mẹ thường mua cho tiểu công chúa nhiều quần áo xinh đẹp có phải hay ?" Lê Cận ra cũng phát ra hình như em Tư Thần hơn tiểu công chúa, nhưng vẫn chạy đến giảng hòa.
"Ghen tỵ à." Hân Nhi sờ sờ lỗ mũi của tiểu công chúa, cưng chìu . Nhà họ Lê vẫn vui vẻ hòa thuận như cũ.
Chỉ có Lê Tư Thần vẫn ở đó suy nghĩ, nếu như cậu cũng thành phố A, ông ta có thích cậu đây? Có nhận ra cậu hay ? rất muốn gặp ông ta chút, nhưng bây giờ được, có lẽ ông ta gặp tiểu công chúa trước? Ông ta chắc hẳn thích tiểu công chúa , , , , , , ,
Hết chương 111.
Last edited by a moderator: 26/6/16
Phong Vũ Yên và Chris thích bài này.