1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 110: chính thức là thiên kim tiểu thư nhà họ Lê

      Edit : Sóc Là Ta

      "Lê Tư Thần, ở đây chơi game sao?" dễ thương mặc chiếc váy màu hồng chậm rãi hướng về phía đứa bé trai mặc áo sơ mi sọc carô vuông hỏi.

      "Ừ." Đứa bé trai chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ từ đơn giản.

      "Lê Tư Thần, mẹ máy vi tính có tia phóng xạ lớn đối với ánh mắt của chúng mình, cũng thể ngày ngày cứ nhìn lên máy vi tính như vậy, nếu nghe lời của mẹ mình ngoan ngoãn." Bé tiếp tục cố gắng.

      "Ừ."

      "Cho nên với em cùng ra vườn hoa chơi có được ?" Bé nháy mắt hỏi, hàng lông mi thon dài và nồng đậm càng làm nổi bật lên khuôn mặt mềm mại, xinh đẹp của bé.

      Trầm mặc , , , , , , quả nhiên, bé trai vẫn trầm mặc, bé vẫn chưa từ bỏ ý định lại chạy lên trước .

      "Ông trời làm người phải biết chăm sóc phụ nữ, nhất là em đây cũng là loại phụ nữ xinh đẹp đó nha."

      "Ừ." Được rồi, có phản ứng rồi, nhưng vẫn chỉ từ đơn giản.

      "Vậy có muốn cùng em ra vườn hoa chơi ?"

      Tiếp tục trầm mặc

      "Lê Tư Thần, phải là người tốt, cũng đừng đối xử với em như thế, em chán ghét rồi, em tìm bà ngoại đây."

      "Ừ."

      Hừ, Bé cầm que kẹo thong thả chạy ra khỏi phòng.

      Nhìn bóng lưng bé xa, khóe miệng bé trai thản nhiên gợi lên nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó, như sợ bị phát , liền tiếp tục nhìn vào máy vi tính đối diện, ta đánh bại ngươi.

      "Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , "

      Nghe được giọng non nớt, trong trẻo, Vãn Tình cũng đoán được là tiểu công chúa nhà họ Lê lại bị tiểu vương tử chọc ghẹo rồi.

      "Thế nào rồi, ai làm tiểu công chúa nhà chúng ta tức giận." Vãn Tình tay ôm lấy tiểu công chúa.

      "Bà ngoại, tiểu công chúa có được mọi người thích hay ?" Con ngươi to tròn trong suốt chớp mắt cái, hỏi.

      "Có chứ, tất cả mọi người đều thích tiểu công chúa của chúng ta.” Vãn Tình cười .

      "Nhưng Lê Tư Thần thích tiểu công chúa, vậy Lê Tư Thần có phải là người xấu hay ?"

      Ách

      "Tiểu công chúa à, mẹ có qua điều này hay , muốn làm tiểu thục nữ đầu tiên là phải lễ phép, Tư Thần là trai của tiểu công chúa, cho nên tiểu công chúa phải gọi là , trai của tiểu công chúa sao lại là người xấu đây?" Vãn Tình kiên nhẫn khuyên giải.

      "Nhưng mẹ cũng chị của bé lọ lem cũng là người xấu, tại sao trai thể là người xấu." Tiểu công chúa nghi ngờ hỏi.

      Ách

      Cái này

      " Tiểu công chúa, các chị của bé lọ lem có khi dễ bé lọ lem hay ?." Lê Thắng trở về thấy vợ của mình bị tiểu công chúa quay vòng vòng, nên nhanh chóng chạy ra giải vây.

      " Dạ có" Tiểu công chúa chút do dự đáp.

      "Vậy trai có khi dễ tiểu công chúa hay ?"

      "Có, trai chơi với tiểu công chúa, chỉ lo chơi game trong máy tính."

      " Tiểu công chúa, nếu trai chơi với tiểu công chúa nữa trai là người xấu, vậy chúng ta đưa trai ra nước ngoài có được hay , làm cho trai cũng khi dễ tiểu công chúa nữa." Lê Thắng biết cách nào đối phó với tiểu công chúa hữu hiệu nhất.

      "Đưa trai ra nước ngoài , vậy tiểu công chúa từ nay về sau còn được gặp lại phải ?, , , , , " tiểu công chúa dường như tự hỏi mình, nghiêng đầu trầm tư ở đó.

      "Ừ, Đúng thế đó." Lê Thắng nghiêm túc .

      "Vậy tiểu công chúa muốn, tiểu công chúa cần, ông ngoại đưa có được ? trai đối với tiểu công chúa khá tốt, cho tiểu công chúa thức ăn ngon, đọc truyện cười cho tiểu công chúa nghe, tiểu công chúa muốn trai ." Hình như là nghĩ tới chuyện gì khổ sở, hốc mắt của tiểu công chúa cũng có chút đỏ.

      "Vậy được, ông ngoại đưa trai nữa, tiểu công chúa có nguyện ý tha thứ lỗi của trai lần này chỉ lo chơi game mà chơi với tiểu công chúa hay đây?"

      "Dạ, nhưng là, , , , nhưng là, , , , , con còn muốn trai chơi với con."

      "Đợi trai chơi game xong cùng chơi với con, con có thể cùng chú thím khác chơi có được hay ."

      " cần, bọn họ tốt, con phải chờ con." xong tiểu công chúa liền chạy về đến phòng của Lê Tư Thần.

      "Ông à, ông xem tôi thiếu chút nữa lại bị con bé quay vòng vòng." Nhìn Lê Thắng dạy dỗ tiểu công chúa, Vãn Tình cũng cảm thấy xúc động.

      " Tiểu công chúa đáng và rất thông minh." Lê Thắng ôm vợ khen ngợi, hai đứa bé đều rất thông minh, nhất là Tư Thần, tính tình Tư Thần hơi lầm lì, độc chút, mà Tư Cầm lại là bé đáng , miệng lại rất ngọt, Lê Thắng thích nhất dẫn Tư Cầm chơi, mỗi lần ra ngoài các lão bằng hữu đều hâm mộ Lê Thắng có cháu xinh đẹp để thương, chìu chuộng, tranh nhau muốn ôm, đây chính là thể diện của Lê Thắng.

      "Đúng vậy đó, thấy tiểu công chúa giống như là thấy Hân Nhi còn bé, ông xã à, tại tôi cảm thấy là quá hạnh phúc, Hân Nhi trở lại, mang đến cho chúng ta tiểu công chúa và tiểu vương tử đáng như vậy, hai năm trước còn cứu mạng tôi, trời cao đối với tôi tốt quá." Vãn Tình cũng khen ngợi hết lời.

      "Vãn Tình, nếu cảm thấy hạnh phúc chúng ta phải khỏe mạnh, giờ tôi còn yên lòng Hân Nhi, người như vậy, , , , , , "

      "Đúng vậy, Tư Thần và Tư Cầm cũng ba tuổi rồi, nhưng mỗi ngày Hân Nhi còn giúp Cận xử lý việc công ty, vừa tan tầm là trở về với chúng ta, có thời gian giao du với người khác, chỉ là, tôi nghĩ bình yên này đối với Hân Nhi cũng có chút ý nghĩa, nhưng mà Hân Nhi nhà chúng ta, , , , , , , " Vãn Tình chú ý tới Tiếu Mặc Thiên thầm Hân Nhi ba năm này, có thể Hân Nhi muốn gì được đó, nó luôn ôn nhu, dịu dàng quan tâm, chăm sóc Hân Nhi nhưng con bé hình như cũng thông suốt.

      "Có thể trong lòng Hân Nhi vẫn chỉ có ba của hai đứa bé thôi."

      "Nhưng dù sao cũng bỏ rồi. Tại sao có thể để cho con chúng ta , , , , , , "

      "Vãn Tình, con cháu mình tự có phúc của nó, chuyện Hân Nhi thích chúng ta đừng ép buộc nó, cứ thuận theo tự nhiên là tốt, tại còn có tiểu công chúa và tiểu vương tử ở đây, Hân Nhi cũng hạnh phúc lắm rồi."

      "Ừ, hy vọng là vậy, , , , , , "

      Cốc cốc

      "Xin hỏi chút, quản lý Lê có thể tan sở chưa?" Giọng Lê Cận ôn hòa truyền đến.

      " à, ha ha, tổng giám đốc đều ra về hết rồi, em là công nhân viên còn ở lại làm gì? Được trả thêm tiền sao?"

      "Cả công ty đều là của em, đó phải là tạo cơ hội cho em kiếm tiền sao? Đừng quên em bây giờ đích thực là tiểu thư nhà họ Lê nha" Lê Cận trêu chọc .

      là danh xứng với thực.



      Hân Nhi nhớ lại hai năm trước đó, có lẽ là do trời cao an bài, , , , , ,

      Hai năm trước, , , , , , ,

      "Bà ngoại, bà ngoại, , , , , , , " nhìn bà ngoại đột nhiên ngã xuống, Tư Thần và Tư Cầm đều rất sợ, nhất là Tư Cầm chỉ biết khóc, còn là Tư Thần trước hết hiểu chuyện gọi người đến, đưa bệnh viện, ngày đó bệnh của Vãn Tình tái phát, tình huống rất là nguy cấp, thầy thuốc đề nghị lập tức làm phẫu thuật để thay tủy, Vãn Tình có nhóm máu rất đặc biệt, khi đó, Lê Cận còn ở nước ngoài họp, bản thân là con , Hân Nhi dĩ nhiên là muốn thử máu , Hân Nhi sợ thử máu, cũng sợ cho tủy, chỉ là Hân Nhi biết mình chỉ là người mạo nhận, nếu điểm mấu chốt này tra được bệnh của Vãn Tình có thể là đả kích rất lớn hay ? Hân Nhi hỏi bác sĩ, bác sĩ là người thân có xác suất thích hợp tương đối lớn, phải người thân xác suất rất thấp, nhưng cái này vẫn có thể xảy ra, nghe được có thể, Hân Nhi chút do dự, Vãn Tình coi Hân Nhi giống như là con ruột của bà, chỉ cần có phần ngàn cơ hội Hân Nhi cũng nguyện ý thử, có lẽ xuất kỳ tích chăng?

      Quả nhiên kết quả là thích hợp, ngay lúc đó Hân Nhi cảm thấy là ông trời ưu đãi mình, ràng có liên hệ máu mủ nhưng vẫn thích hợp, cũng cảm thấy ông trời cho mình cơ hội để mình trả nợ ân tình của thiếu gia nhà họ Lê. Hân Nhi mang tâm tình vui vẻ vào phòng giải phẩu.

      Khi tỉnh lại, người thấy đầu tiên chính là Lê Cận, Hân Nhi còn nhớ khi đó nhìn hốc mắt của Lê Cận đỏ lên, Hân Nhi cho là lúc đó Lê Cận bởi vì Vãn Tình phẫu thuật thành công, tâm tình của thiếu gia Lê nhất thời lạnh lẽo phần, nghĩ đến Vãn Tình đối xử tốt với mình, Hân Nhi nhất thời mù quáng, nước mắt cầm được rơi xuống, lúc này Lê Cận lại gần ôm lấy Hân Nhi.

      "Em , , , , , " Tiếng em này, Lê Cận gượng gạo và khổ sở kêu lên, mặc dù trong năm qua vẫn kêu Hân Nhi là em , nhưng khi xem đến bản báo cáo kia, có nhiều nhân tố chứng minh là em , cảm thấy thương cùng áy náy, ray rứt trong lòng.

      " à, xin lỗi, em cứu được, , , , , " Thấy Lê Cận như thế, Hân Nhi cũng đau lòng , tại sao mình cứu được mẹ, tại sao.

      "Em à, cám ơn em, cám ơn em, cám ơn em còn *truyencuaDd&LQd^*có thể trở lại, là trai tốt, lại biết em chính là em của , biết, phải là người tốt." Lê Cận lẩm bẩm xong, bản thân là người đàn ông vậy mà khi đối diện với em trước mặt lại thể vẻ yếu ớt.

      Cái gì?

      Lời của Lê Cận khiến Hân Nhi mù mờ, chẳng hiểu ra sao cả, đây là ý gì?

      "Em là Hân Nhi, em là Lam Hân Nhi, em chính là em của ." Lê Cận nhìn Hân Nhi kích động .

      Lam Hân Nhi

      ", thế nào lại?" Hân Nhi vẫn hiểu ý Lê Cận.

      "Hân Nhi, em biết ? Em của hay là Lam Hân Nhi lớn lên tại nhi viện Trẻ, chính là em, thận của em và mẹ rất hợp, em cứu mẹ của chúng ta, mẹ ruột của em."

      Đùng đùng

      " à, đây là, , , , đây là sao?" Những lời của Lê Cận khiến cho Hân Nhi cách nào tiêu hóa được, chẳng lẽ mình chính là em của Lê Cận.

      "Em à, em xem này, , , , , " Lê Cận lấy ra bản báo cáo xét nghiệm DNA của bác sĩ, nhìn những con số trùng hợp ở phía , Hân Nhi khống chế được nước mắt mình, quanh quẩn lại, ra người thân của mình ở bên cạnh, Hân Nhi cảm thấy rất may mắn vì ban đầu mình rời khỏi nhà họ Lê, thời điểm Vãn Tình khỏi bệnh, Hân Nhi muốn rời , vì muốn mình tiếp tục làm kẻ thế thân, nhưng vì lời khuyên của Lê Cận, lại vì Vãn Tình níu kéo, giờ Hân Nhi biết mình chính là con ruột thịt của nhà họ Lê, ai có thể hiểu nỗi khổ sở và hạnh phúc trong lòng Hân Nhi lúc này, cho tới giờ, Vãn Tình và Lê Thắng đối xử với Hân Nhi càng tốt hơn lúc trước, Hân Nhi lại càng ước ao nhưng cũng lo lắng, như lúc trở lại thân phận là Lăng Phỉ Tuyết, Âu Dương Thần đối xử rất tốt với , nhưng khi là Lam Hân Nhi lại đối xử lạnh lùng với , Hân Nhi rất sợ, nếu khi người của nhà họ Lê biết phải là Lê Hân Nhi, như vậy biết làm như thế nào đây? Nhưng bây giờ, rốt cuộc Hân Nhi cần lo lắng. Rốt cuộc cần lo lắng nữa, , , , ,

      " à, mẹ đâu rồi? Mẹ thế nào rồi ?" Hân Nhi hỏi lại, biết ca phẫu thuật của Vãn Tình rốt cuộc thế nào rồi?

      "Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công, em yên tâm, tất cả đều ổn."

      " à, hãy dẫn em thăm mẹ lát, em muốn thăm mẹ được ?" Hân Nhi năn nỉ, biết Vãn Tình là mẹ ruột của mình, Hân Nhi tự nhiên có cảm giác thân cận.

      "Được."

      "Hân Nhi, sao con lại tới đây, con mới vừa làm phẫu thuật xong, Cận , sao con chăm sóc em con tốt." Lúc Lê Thắng thấy Hân Nhi, tự nhiên lo lắng cho thân thể của con , trách cứ con trai mình.

      "Ba." Hân Nhi lẩm bẩm kêu, khó khăn lắm nước mắt mới ngừng được giờ thể khống chế được lại chảy xuống, Lê Thắng bị nước mắt Hân Nhi dọa sợ, biết sao Hân Nhi đột nhiên lại khóc, chắc là bởi vì quá đau sao?

      "Hân Nhi sao rồi, thoải mái sao? Bác sĩ?" Lê Thắng rất lo lắng nên tìm bác sĩ.

      "Ba, con sao, con chỉ muốn gọi ba, ba, ba có thể ôm con cái được ?" Hân Nhi lau khô nước mắt, hết sức khẩn cầu . nhiều năm như vậy, Hân Nhi chưa hề biết mùi vị của ba là gì? Đối với mẹ, còn có mẹ viện trưởng, Hân Nhi biết cảm giác có mẹ, nhưng còn ba, Hân Nhi từ tới giờ hiểu, cảm giác có ba rốt cuộc là như thế nào? Cho tới bây giờ cũng hiểu .

      "Được rồi, con ngoan. Con ngoan, , , " mặc dù có chút kinh ngạc, biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng lúc này Lê Thắng cũng bị nước mắt của Hân Nhi làm cảm động, năm qua mặc dù Hân Nhi trở về, nhưng chưa từng gần gũi với ông, ngược lại lại rất gần gũi với Vãn Tình, giờ con đột nhiên cầu thế này, khiến Lê Thắng vừa mừng lại vừa lo, tự nhiên có cảm giác tự hào khi được làm ba, đúng là con ngoan. Con chính là chiếc áo bông gần gũi với mình nhất, cho đến thời điểm này, Lê Thắng cảm thấy những lời này chính là chân lý.

      Nhìn cảnh tượng ôm nhau giữa ba và em , Lê Cận cũng cảm thấy bồi hồi, xúc động. Lần này Lê Cận vẫn chưa cảm ơn em đến bên cạnh, bởi vì bây giờ là em của mình trở về, chính là em ruột của mình.

      "Sao vậy? Vẫn còn suy nghĩ những chuyện qua à?" Lê Cận lái xe, nhìn Hân Nhi trầm tư, ba năm qua rồi, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, hai người đều cảm thấy như ông trời sắp đặt từ trước, chuyện này cho tới nay cũng chỉ có hai em biết, Vãn Tình và Lê Thắng từ đầu tới cuối vẫn đinh ninh Hân Nhi chính là con mình, Lê Cận cũng muốn cho bọn họ biết, chỉ có mình nhận ra cay đắng này.

      "Đúng vậy, nhớ lại lúc đó chúng ta là buồn cười, ràng chính là người thân mình mà lại nhận ra"

      "Cái này em trách quá ngốc sao?” Lê Cận quay đầu nhìn Hân Nhi, ôn hòa hỏi.

      "Nếu như như vậy nó chính là như vậy." Hân Nhi thừa nhận cũng phủ nhận.



      "Ơ, hay nhỉ, dám trách trai của à."

      "Em à, mấy đứa cũng ba tuổi rồi, em cũng, , , , , , " thấy em xinh đẹp, ưu tú như vậy, Lê Cận lo lắng cho hạnh phúc của em .
      " à, phải mới vừa em bây giờ chân chính là đại tiểu thư nhà họ Lê rồi sao, giờ lại bắt đầu ghét bỏ em, em cũng có làm việc cho nhà chúng ta mà, chỉ biết ăn thôi, thể làm việc ác giống như các nhà tư bản được đâu nha." Hân Nhi biết Lê Cận đến điều gì. Nhưng bây giờ trong lòng thể chứa nổi bất kỳ người nào nữa, chỉ cần chăm sóc bọn sống những ngày hạnh phúc là tốt rồi.

      " muốn em tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình sao? cũng trở thành nhà tư bản vạn ác rồi, Hân Nhi, , , , , ngày ngày trôi qua trong lặng yên, biết ta đối với em, , , , , , "

      ", dừng lại , ngày làm việc mệt mỏi quá, em ngủ trước đây, sau đó đánh thức em dậy nha." A, Hân Nhi còn đánh cái ngáp dài, đối với khí tĩnh lặng nơi đây, mấy năm này Hân Nhi cũng quen với nơi này, ra Hân Nhi cũng hiểu lòng mình, nhưng vẫn lặng yên ngây thơ tin rằng dù là con người cũng thay đổi. Hân Nhi cũng bất lực, dù sao quan hệ giữa hai bên gia đình cũng tốt, ra khi vừa mới bắt đầu, cha mẹ nhà họ Tiếu cũng hài lòng Hân Nhi cho lắm, ai có thể thích đứa con dâu là quả phụ mà còn có hai đứa con riêng, nhưng họ cũng ngăn được Tiếu Mặc Thiên, cuối cùng vẫn đồng ý, nhưng Hân Nhi chính là mấu chốt trong chuyện này, bất luận như thế nào Hân Nhi cũng đồng ý. Điều này làm cho Tiếu Mặc Thiên bị tổn thương, nhưng vẫn kiên trì, bền bỉ theo đuổi, cho tới bây giờ Hân Nhi cũng sợ Tiếu Mặc Thiên như thường ngày trốn tránh Hân Nhi.

      Nhìn Hân Nhi nhắm mắt, Lê Cận có chút bất lực, bên là em, bên là em , nếu có thể ở cùng nhau vậy tốt nhất, nhưng nếu như có thể, vậy , , , , , , , hạnh phúc của Hân Nhi mới là quan trọng nhất.
      Hết chương 110.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 111: Ông ấy thích mình sao?

      Edit : Sóc Là Ta – *******************

      "Các cậu biết gì chưa? Báo chí đăng Âu Dương Thần lại thâu tóm Đằng Phi nữa rồi, hình như là muốn dùng ma trảo (ý là nanh vuốt ma quỷ ấy) tấn công vào giới văn nghệ đây mà?" cầm tờ báo trong tay .

      "Cái gì, Đằng Phi, đó phải là công ty giải trí rất nổi danh đó sao? Làm sao lại như vậy?" kinh ngạc, , , , , ,

      "Ôi, các cậu còn hiểu Âu Dương Thần sao, bên ngoài đồn rằng chính là Tử Thần trong giới kinh doanh đấy, nhưng còn đáng sợ hơn cả Tử Thần, nắm quyền sinh tử trong tay đấy? Nhất định là muốn xuống tay với ai đó rồi, hơn nữa dường như trong ba năm này thủ đoạn của càng thêm lạnh lùng, ác nghiệt, cơ hội lợi nhuận của tập đoàn Âu Thị mới vừa có cơ hội trở mình vài lần, bác tớ mua cổ phiếu của còn kiếm số lợi nhuận lớn đấy?"

      "Lạnh lùng và ác nghiệt ư, chắc là phải đâu, tớ nghe Âu Dương Thần rất hay làm việc thiện, tài trợ rất nhiều cho trẻ em ở nhi viện, có người còn thấy Âu Dương Thần thường tới nhi viện để thăm những đứa trẻ, lại cùng bọn chúng nô đùa, chơi trò chơi với các bạn đấy?" Trong mắt ra tấm lòng bác ái, nghĩ đến gương mặt Âu Dương Thần đẹp trai như vậy lại cùng các bạn chơi trò chơi, nhất định là bị dọa chết.

      "Chắc là cũng có tài trợ cho nhi viện, nhưng cùng các bạn *truyencuaDd&LQd^*trong nhi viện chơi thể đâu, bạn tớ vốn là thư ký của khuôn mặt chính là khối băng, lúc làm việc, dù là mùa hè cũng cần mở điều hòa, vì quá máu lạnh." người khác cầm ly cà phê Bạch Lĩnh khinh thường .

      "Ặc, , , , lạnh lùng tàn khốc sao, bên ngoài lạnh lùng tàn khốc, nhưng trong lòng lại rất nhiệt tình đó 》 tớ thích loại đàn ông trầm tĩnh này, rất có hình tượng đó nga."

      "Đúng vậy, đúng hơn Âu Dương Thần chính là vua đá quý cao cấp, lại độc thân, nếu có thể, , , , , , "

      "Được rồi, các cậu hãy tỉnh táo chút , bạn tớ ông chủ lạnh lùng kia đối với phụ nữ nửa điểm hứng thú cũng có? Ở bên cạnh đều là đàn ông.”

      "Cái gì? Bên ngoài đồn rằng là gay, đó phải là chứ?"

      "Ai biết được? Dạo này, có nhiều việc hiếm thấy, , , , , , , người thay đổi giới tính cũng có thể lấy chồng, kết hôn xong, giúp chồng dạy con đấy?"

      , , , , , , , , ,

      " là đáng tiếc, người đàn ông tốt như vậy, hơn nữa khi chung quanh người tài năng tột bậc nào, tại sao lại tùy tiện nhượng cho tớ chứ? " làm ra bộ dạng đau lòng .

      "Các cậu biết sao..., đồng tính mới là ." người nữ sinh tóc ngắn chồm tới câu.

      Ặc, , , , , mọi người nhanh chóng tản .

      Tớ có sai cái gì sao? Tiểu Vân sờ sờ đầu mình, suy nghĩ ra.

      " Thần, khi nào chị Hân Nhi có thể tới thăm chúng em chứ?" Trong nhi viện Tiểu Bàn dừng vẽ, dùng đôi mắt tròn xoe tràn đầy mong đợi nghiêng đầu hỏi Âu Dương Thần, bây giờ Tiểu Bàn lên tiểu học, nhưng trong lòng bé vẫn nhớ người làm cho bé bánh bích quy Mitch, người mua cho bé cặp sách UltraMan và cũng là người với bé ăn bánh ngọt Đôrêmon được làm bạn với Đôrêmon chính là chị Hân Nhi.

      "Tiểu Bàn, hãy giúp mẹ viện trưởng cầm ít đồ tới đây." Mẹ viện trưởng đứng ở phía sau nghe được lời của Tiểu Bàn, nên nhanh chóng chạy ra đây giải vây.

      "Dạ, mẹ viện trưởng."

      " Thần, em xuống dưới trước, lát nữa dạy em vẽ tranh nhé" Tiểu Bàn để bút vẽ xuống, vui mừng chạy ra ngoài.

      "Ừ." Âu Dương Thần ngoắc ngoắc tay, ý bảo Tiểu Bàn nhanh .

      "Âu Dương tiên sinh, thành xin lỗi, đứa bé này, , , , , , , " Mẹ viện trưởng áy náy nhìn Âu Dương Thần, Tổng giám đốc tập đoàn này chỉ đem trả lại nhi viện cho bà, còn tài trợ nhiều đồ dùng cho nhi viện, xây dựng nhi viện và trợ giúp cho các trẻ em nhiều như vậy, viện trưởng cảm thấy Âu Dương Thần đúng là người tốt. Mà người tốt này chính là chồng của tiểu thư Hân Nhi, đáng tiếc tiểu thư Hân Nhi bạc phúc.

      " sao, tôi chút." Âu Dương Thần cũng muốn thêm gì? Đều đồng ngôn vô kị (ý là lời của trẻ có cấm kỵ), nên đương nhiên Âu Dương Thần để ý lời của Tiểu Bàn, nhưng rốt cuộc khi nào Hân Nhi mới trở về đây, đây cũng là câu hỏi Âu Dương Thần muốn hỏi, kể từ thời điểm cách đây ba năm, có lần bị Trình Tâm đánh thức, Âu Dương Thần liền chạy đến nhi viện này, biết Hân Nhi ở đây, nên từ đó về sau, nhi viện Trẻ chính là ngôi nhà thứ hai của Âu Dương Thần, nhớ thời điểm lần đầu tiên tới nhi viện này, nhìn thấy khuôn mặt các bạn tươi cười hạnh phúc, Âu Dương Thần liền nhớ lại cảnh tượng ngày đó nhìn thấy Hân Nhi và Thạch Phong cùng với nhau, nụ cười của Hân Nhi ấm áp giống như mùa đông nắng ấm, cũng nhớ lại thời điểm cùng Hân Nhi đến nhi viện ở nước Pháp, ra ngày đó nụ cười của Hân Nhi xuất phải là vì chơi đùa với người đàn ông kia mà bởi vì những người bạn kia, Âu Dương Thần hối hận tại sao lại xúc động như vậy, tại sao lại có chút tin tưởng đối với người mình , cũng điều tra cặn kẽ toàn bộ quá khứ của Hân Nhi, chỉ muốn hiểu thêm chút, hiểu hơn chút, có cảm giác làm như vậy có thể tiếp cận hơn chút, nhìn thấy tài liệu điều tra quá khứ của Hân Nhi, trong lòng Âu Dương Thần tràn đầy đau khổ, nghĩ đến gầy yếu ăn đói mặc rách trong nhi viện, nghĩ lại muốn đánh công nhân vệ sinh gầy gò, tiền lương mỗi tháng chỉ có 1000 bạc, nhưng vẫn trông nom, săn sóc các em nhi viện, dĩ nhiên Âu Dương Thần tha thứ cho Liễu Mị vì đẩy Hân Nhi xuống vách đá, nếu ta làm tổn thương Hân Nhi, Âu Dương Thần sợ rằng đời này cũng thể gặp Hân Nhi, chỉ là nếu làm tổn thương Hân Nhi, cũng buông tha, cho nên ngay từ lúc công ty Liễu Mị bị sụp đổ cách đây ba năm, Âu Dương Thần liền phá lệ, cực kì nương tay đối với Liễu Mị, dù sao và Hân Nhi gặp được nhau cũng có phần công lao của đám bọn chúng.

      "Chị San San, chị đến rồi à, ngày nào Tiểu Phương cũng xem TV để được thấy chị đó nha." San San đến, có rất nhiều người bạn xông tới ôm lấy San San, nhất là Tiểu Phương và San San có mối quan hệ rất tốt.

      "Tiểu Phương, càng ngày càng đẹp đó nha, cho chị hôn cái nào." San San ôm lấy Tiểu Phương, cũng giống như Âu Dương Thần, nhi viện này cũng là ngôi nhà thứ hai của San San, kể từ lần đó Hân Nhi dẫn tới đây, San San cũng xem bọn như người thân trong gia đình của mình. Nếu rảnh rỗi, tới đây thăm bọn .

      "Chị San San, em cũng muốn, em cũng muốn. Hiên Hiên thấy chị San San hôn trai TV, em cũng muốn được hôn như vậy."

      Ặc, , , , , ,

      Vẻ mặt San San đen lại, quả nhiên làm nghệ sĩ tốt chút nào, ngay cả nơi này cũng bị bát quái. Ba năm trước đây, sau khi Hân Nhi , biết trời đất xui khiến thế nào mà San San lại gia nhập vào giới văn nghệ, đường thông thuận, giờ cũng trở thành nghệ sĩ. Việc đó cũng nhờ Âu Dương Thần chiếu cố ít, nhưng San San cảm kích, nghĩ đến chị em mình bởi vì Âu Dương Thần bị uất ức, nên San San vẫn thể thay đổi cái nhìn đối với Âu Dương Thần, bây giờ mặc dù nhìn thấy Âu Dương Thần cực kì hối tiếc vì cái chết của Hân Nhi, nhưng trong lòng San San thể tha thứ cho Âu Dương Thần được.

      "Chị San San, , , , , " Hiên Hiên kéo tay áo của San San, tràn đầy khẩn cầu .

      "Được, được, được, chị hôn, chị hôn nè, , , , , , , " San San bất đắc dĩ .

      " Thần, em trở về." Tiểu Bàn vừa cầm đồ tay vừa chạy tới kêu lên.

      Nhưng đến khi nhìn thấy San San còn vòng qua chạy về phía San San.

      Thần sao, , , , , , cũng tới, San San nhìn thấy Âu Dương Thần cách đó xa, đúng rồi, làm sao đến đây được chứ? Bời vì Hân Nhi rất thích nơi này, mấy năm này chỉ cần nơi nào Hân Nhi từng qua đều có thể thấy Âu Dương Thần.

      "Chị San San, chị đến rồi, chị Hân Nhi có cùng tới đây với chị ?" Cõi lòng Tiểu Bàn đầy mong đợi hỏi. Ba năm trước đây, chính Hân Nhi dẫn San San tới đây, cho nên trong tiềm thức mỗi lần San San tới, Tiểu Bàn đều hỏi San San.

      Hân Nhi. . . . . . . ấy trở về được nữa.

      "Tiểu Bàn, chị Hân Nhi công tác ở nơi rất xa, tạm thời vẫn chưa trở về được, chỉ là ấy bảo chị mang rất nhiều quà tặng đến đây, các em có muốn xem chút ?" San San biết sao với bọn chúng, Hân Nhi cũng "die%nda$nLq&D"trở lại nữa rồi. trở về nữa.

      "Tại sao đột nhiên muốn gia nhập giới văn nghệ." Quay người về phía Âu Dương Thần, cho tới bây giờ giọng của San San hay cho lắm, vì hai người hợp nhau.

      "Do công ty sắp xếp."

      "Âu Dương Thần, cảm thấy lý do này có thể lừa gạt tôi sao? Tập đoàn Âu thị các ngươi thiếu tiền sao?" San San vẫn nhịn được, cố ý châm chọc . Mặc dù biết tình cảnh Âu Dương Thần, nhưng Hân Nhi, , , , , ,

      "Bởi vì ấy thích xem, , , , , , " Âu Dương Thần , San San là người bạn tốt duy nhất của Hân Nhi nên có thể Âu Dương Thần cũng dung túng , vì sợ nếu đối với San San có những lời bất lợi, khi Hân Nhi trở về tha thứ cho . Ba năm qua rồi, Âu Dương Thần vẫn còn tin chắc Hân Nhi nhất định trở về.

      "Âu Dương Thần, cho rằng làm như vậy Hân Nhi tha thứ sao? ấy thấy được, còn thấy được, , , , " nhìn thấy Âu Dương Thần như thế, San San cũng có chút đau lòng, vì Hân Nhi, tại sao sớm tỉnh táo chút đây? Như vậy Hân Nhi phải chết, như vậy Hân Nhi nhìn thấy rồi.
      (Còn tiếp)
      Chương 111: Ông ấy thích mình sao? (tiếp theo)

      Edit : Sóc Là Ta - *******************

      " ấy xem, nhất định xem, ấy thích nhất xem cái này mà." Hình như vừa trả lời San San vừa lầm bầm lầu bầu cho chính mình.

      "Năm nay muốn làm bộ phim truyền hình, tôi để diễn, hãy diễn vai này." lát sau Âu Dương Thần khôi phục lại thần sắc, giọng cứng nhắc.

      "Tôi muốn diễn ."

      " diễn, bởi vì là bạn thân của ấy" Âu Dương Thần xong câu đó, liền rời bước trước, tin ấy nhất định diễn, bởi vì đó chính là phim truyền hình được viết cho Hân Nhi, là nữ chính, còn là biên kịch.

      Nhìn bóng lưng Âu Dương Thần rời , San San nhớ lại thời điểm và Hân Nhi cùng nhau xem phim truyền hình ở nhà, Hân Nhi đùa giỡn, "San San, ngày nào đó cậu nữ chính, đến lúc đó tớ nhất định xem TV mỗi ngày."
      Truyện của "die%nda$nLq&D"
      "Được, đợi ngày nào đó khi tớ thành ngôi sao lớn, tớ chính thức bảo vệ, bao nuôi cậu nha." giờ tớ trở thành đại minh tinh, nhưng cậu sao? Hân Nhi, , , , , , , cậu còn có thể xem sao?

      " à, rốt cuộc chơi cái gì thế?" Lê Tư Cầm nghẹo đầu hỏi, hai ngày nay, Lê Tư Thần chăm chú vào máy vi tính cả ngày lẫn đêm, là chơi game, nhưng tại sao màn ảnh chỉ có đường thẳng, mà trai ngừng gõ bàn phím.

      "Kiếm tiền." Đầu Lê Tư Thần cũng có ngẩng lên, chỉ trả lời ngắn gọn, nhưng mắt vẫn ngừng nhìn màn ảnh.

      "Kiếm tiền, nhưng làm sao kiếm tiền được, cậu và mẹ làm kiếm tiền, kiếm tiền thế nào?" Tiểu công chúa chớp mắt to, tò mò hỏi.

      "Bí mật." Được rồi, hôm nay Lê Tư Thần muốn nhiều.

      " à, cho em biết có được ? chừng em có thể giúp đó? Em so với cũng thông minh lắm" Tiểu công chúa bắt đầu nũng nịu, người nhà họ Lê chỉ có bộ dạng này.

      " cần." Duy chỉ có Lê Tư Thần là có di truyền bộ dạng này.

      "Tại sao? Lê Tư Thần, em cho biết, nếu như cho em biết, em , , , , , , "

      "Ừ." Lê Tư Thần vẫn như cũ bị ảnh hưởng.

      "Lê Tư Thần, cậu , là đàn ông phải phong độ, phải là đàn ông" tiểu công chúa tức giận kêu gào.

      Rốt cuộc tay Lê Tư Thần cũng dừng động tác, tiểu công chúa vừa nhìn thấy trai ngừng động tác, cho là Lê Tư Thần muốn cho bé biết kiếm tiền bằng cách nào, ngờ, , , , ,

      "Hôm nay khí trời tốt, đàn ông phong độ bị khóa trong hòm sắt rồi, chưa lấy ra phơi nắng, còn nữa, , , mới ba tuổi, chỉ là đứa bé trai phải đàn ông, cho nên tiểu công chúa em có thể được rồi." xong Lê Tư Thần lại tiếp tục động tác tay.

      Để lại khuôn mặt ngây ngốc của tiểu công chúa, bởi vì đây là lần đầu tiên Lê Tư Thần nhiều như vậy, cho nên tiểu công chúa phải cần khoảng thời gian để tiêu hóa, tiểu công chúa vẫn rất nghiêm túc nhìn thời tiết bên ngoài, quả nhiên tốt. Nhưng vẫn còn chưa hiểu, tiểu công chúa quyết định hỏi Vãn Tình và Lê Thắng.

      Trong biệt thự phát ra tiếng cười lớn của Lê Thắng và tiếng cười nhàng, ôn nhu của Vãn Tình.

      Chỉ có khuôn mặt buồn bực của tiểu công chúa.

      "Ông ngoại, trai thời tiết tốt cho nên ra ngoài chơi? Nhưng hôm nay tiểu công chúa rủ trai vườn hoa, tiểu công chúa chỉ muốn cho tiểu công chúa làm thế nào kiếm tiền đây?" Vẻ mặt Tiểu công chúa ngây thơ càng làm cho Lê Thắng cùng Vãn Tình hồi cười to, nhà họ Lê sao lại có hai đứa hài như vậy chứ?

      "Ông xã à, ông coi bọn chúng, , , làm sao đáng đến vậy chứ?" Vãn Tình cười đến nỗi lạc giọng, nước mắt cũng chảy ra, trong lúc này, cả biệt thự tràn ngập hơi thở sung sướng, cho tới lúc Hân Nhi và Lê Cận trở về, nghe được tràng cười đáng sợ như vậy cũng cảm thấy thương.

      "Cha, mẹ, chuyện gì vui quá vậy, mẹ, mẹ xem mẹ cười chảy nước mắt luôn rồi." Hân Nhi vừa khó hiểu hỏi, vừa nhìn vẻ mặt ngây thơ của con mình.

      "Tiểu công chúa, có phải con chọc cho ông ngoại và bà ngoại cười đến như vậy, cho mẹ nghe có được ?" Hân Nhi nhàng ẵm con lên, ngồi ghế sa lon.

      "Mẹ, tiểu công chúa cũng biết tại sao ông ngoại và bà ngoại lại cười như vậy đấy?" Tiểu công chúa phải muốn nhưng cũng rất mờ mịt, Thần, em nên làm gì đây? Tại sao ông ngoại và bà ngoại cười sung sướng như vậy.

      "Cha mẹ, hai người đừng cười nữa, con và em biết chuyện gì xảy ra ở đây nữa?"

      "Hân Nhi, hai bảo bối của mẹ đúng là hai đứa hài của nhà họ Lê." Vất vả lắm Vãn Tình mới nín cười .

      "Hai bảo bối, , , , , , , , " Hân Nhi nỉ non, tiểu công chúa cũng đúng, bởi vì tiểu công chúa vẫn luôn hoạt bát, khiến người khác thương , mà Tư Thần giống Âu Dương Thần như khuôn đúc, chỉ có ngũ quan xinh xắn, tính tình lạnh nhạt, trầm mặc ít . May mắn là cậu đối với nhà họ Lê như vậy, nhưng đối với những người xa lạ khác, muốn cậu chuyện đúng là khó khăn, cho nên Hân Nhi nhìn Tư Thần giống như thấy Âu Dương Thần, nhớ nhung tràn đầy trong mắt.

      "Đúng vậy, Hân Nhi, là như vậy, , , , , , "

      "Trời ạ, xem ra thế hệ Tư Thần của nhà họ Lê chúng ta chắc là bị đột biến gien rồi, tiểu tử Tư Thần kia đúng là Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân (ý là bình thường có biểu gì đặc biệt, nhưng khi làm có thành tích khiến mọi người kinh ngạc) Lê cận thở dài .

      Bất Minh Tắc Dĩ Nhất Minh Kinh Nhân, , , , , , , Hân Nhi nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên ở palace, Cầm Vận hỏi Hân Nhi làm thế nào khiến Âu Dương Thần mê đắm , lúc đó Hân Nhi rất ngượng ngùng, biết trả lời thế nào, mà Âu Dương Thần vẫn đứng im tại chỗ như thể có kéo cũng được, xem ra Tư Thần rất giống Thần.

      Bên trong phòng khách, trận cười thoải mái vừa xong, tiểu công chúa mặc dù mờ mịt, nhưng khi thấy nhiều người như vậy cùng cười, bé cũng cười theo, cho nên nhân vật chính trong chuyện này thấy tất cả mọi người cùng cười còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì đây?

      " trai tới." Đuôi mắt Tiểu công chúa nhanh chóng phát ra Lê Tư Thần.

      "Con chào ông ngoại và bà ngoại, chào cậu, chào mẹ." Lê Tư Thần rất lịch chào hỏi những người ngồi.

      "Hả? nhân vật chính tới rồi à, Tư Thần, xem ra bây giờ khí trời cũng tốt rồi, cháu có thể đem đàn ông phong độ ra ngoài phơi nắng rồi." Lê Cận cười trêu , lập tức Lê Thắng chiếu tia nhìn nghiêm chỉnh, cảnh cáo.

      "Dạ, cũng tệ lắm, có thể thông gió." Lê Tư Thần tiếp cách bình thường, thái độ thay đổi, đàn ông phong độ tới, ngồi bên cạnh Hân Nhi. Thế nhưng vẻ mặt Tư Thần như vậy càng thêm Lôi nhân (có hàm ý là làm cho người ta phải câm nín, chẳng biết phải phản ứng ra sao, hay gì.)

      Chỉ là những người ở đây toàn bộ bị hóa đá trong ba giây, , , , , , ,

      Sau đó cười to, , , , , ngay cả Hân Nhi nhìn con trai bảo bối nhà mình khi câu kia cũng có chút cười lạc giọng rồi, để lại vẻ mặt vô tội và mờ mịt của tiểu công chúa cùng khuôn mặt ngây thơ chút biểu cảm của Lê Tư Thần.

      "Lão gia, phu nhân, có thể dọn cơm." Đúng lúc này Quản gia nhắc nhở, nhìn các chủ nhân cười, trước mắt bà cũng cảm thấy mờ mịt, biết chuyện gì xảy ra.

      "Được rồi, được rồi, ăn cơm trước ." Lê Thắng làm chủ gia đình, bình tĩnh bước trước.

      "A a, ăn cơm, ăn cơm." Tiểu công chúa bất kể chuyện gì, chỉ muốn ăn ngon.

      bàn cơm, , , , ,

      "Đúng rồi, con có chuyện muốn cho mọi người biết tiếng, ngày mai con công tác ở thành phố A, có dự án lớn đoán chừng phải mất khoảng tuần lễ, cho nên việc công ty và việc trong nhà đành làm phiền em." Lê Cận vẫn ôn hòa như cũ.

      Thành phố A sao, lúc nghe đến thành phố A, tất cả mọi người đều thay đổi ràng, đối với Hân Nhi, thành phố A có quá nhiều kỷ niệm, có kỷ niệm tốt cũng có những kỷ niệm tốt. Đối với Lê Thắng và Vãn Tình, thành phố A cũng có nhiều kỷ niệm như vậy, trước kia bởi vì tìm Hân Nhi nên bọn họ muốn quay về, giờ Hân Nhi trở lại, thành phố A cũng còn đáng sợ như vậy đối với bọn họ nữa, mà Lê Tư Thần cũng dừng ăn, ông ấy, , , , , đúng là ở thành phố A.

      "Thành phố A, chơi vui sao? Cậu à, cháu cũng muốn cùng cậu." Tiểu công chúa vui vẻ , đối với bất cứ địa phương nào cũng đều rất tò mò.

      "Tiểu công chúa, cậu phải bàn công việc, con ở lại đây chơi cùng với mẹ và trai được hay ?" Hân Nhi khuyên giải.

      ", con muốn cùng cậu, cậu hiểu con nhất, hãy dẫn con với. Hơn nữa trai cũng có thể cùng." Tiểu công chúa hướng về phía Lê Cận làm nũng.

      " ." Lê Tư Thần chút suy nghĩ , tại cậu thể , cậu còn có rất nhiều chuyện phải làm, cho dù cậu rất muốn , , , , , ,

      "Sao vậy? trai, chúng ta cùng chứ, em rất muốn ."

      "Cậu à, năn nỉ cậu đó, , , , , , "

      Ặc, , , , , sức mạnh của tiểu công chúa luôn luôn tốt, nhìn công chúa này chớp chớp đôi mắt to như nước trong veo cơ hồ như toát ra hơi nước , Lê Cận chỉ còn cách đầu hàng.

      "Được rồi. Cậu dẫn con ." Lê Cận bất đắc dĩ . Sớm biết vậy ra vào lúc này.

      "Oa, cậu tốt quá." Tiểu công chúa *truyencuaDd&LQd^*hưng phấn cơ hồ như muốn nhảy lên, nhảy xuống chạy đến bàn Lê Cận, đặt môi mình lên gò má của Lê Cận, khiến mặt Lê Cận trơ ra, Vãn Tình và Lê Thắng cũng đành chịu, biết làm sao.

      " à, quá nuông chiều nó." Hân Nhi có chút lo lắng , thành phố A, có ấy. . . . Tiểu công chúa , có thể hay , , , , , , , , , Hân Nhi tự an ủi mình.

      "Tiểu công chúa chính là để thương, đúng ?" Lê Cận cười . Tiểu công chúa giống như khi Hân Nhi còn bé, khiến Lê Cận luôn có cảm giác muốn bù đắp lại cho nhiều hơn, nhìn tiểu công chúa nhịn được muốn thương bé nhiều hơn.

      "Đúng là mẹ chỉ thương trai thôi. thương tiểu công chúa" Tiểu công chúa dẩu môi, oán trách , chính xác hơn, nguyên nhân là bởi vì Tư Thần rất giống Âu Dương Thần, Hân Nhi đối với Tư Thần luôn có cảm giác đặc biệt, hơn nữa Tư Thần cùng tiểu công chúa giống nhau, Tư Thần vẫn luôn là rất trầm mặc, điều này cũng làm cho Hân Nhi chú ý chút. Điều này cũng làm cho tiểu công chúa ganh tỵ.

      "Đứa ngốc, mẹ cũng thương tiểu công chúa . Con thấy mẹ thường mua cho tiểu công chúa nhiều quần áo xinh đẹp có phải hay ?" Lê Cận ra cũng phát ra hình như em Tư Thần hơn tiểu công chúa, nhưng vẫn chạy đến giảng hòa.

      "Ghen tỵ à." Hân Nhi sờ sờ lỗ mũi của tiểu công chúa, cưng chìu . Nhà họ Lê vẫn vui vẻ hòa thuận như cũ.

      Chỉ có Lê Tư Thần vẫn ở đó suy nghĩ, nếu như cậu cũng thành phố A, ông ta có thích cậu đây? Có nhận ra cậu hay ? rất muốn gặp ông ta chút, nhưng bây giờ được, có lẽ ông ta gặp tiểu công chúa trước? Ông ta chắc hẳn thích tiểu công chúa , , , , , , ,

      Hết chương 111.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112: Hành trình ngắn ngủi của tiểu công chúa

      Edit: Ngọc Hân

      Thành phố A

      “Cậu, đây là thành phố A hả, rất xinh đẹp, nhưng con cảm thấy tòa thành của chúng ta vẫn hấp dẫn hơn, cậu xem tiểu công chúa rời khỏi tòa thành, vậy tiểu công chúa vẫn là tiểu công chúa đúng ?” Tiểu công chúa nghiêng đầu hỏi, trong nhận thức của tiểu công chúa, ở trong tòa thành nhất định là công chúa, nhưng khi công chúa ra khỏi tòa thành này có còn là công chúa hay lại là chuyện khác, cho nên tiểu công chúa sợ ra khỏi tòa thành địa vị thay đổi.

      “Yên tâm , tiểu công chúa của chúng ta đến chỗ nào cũng đều là tiểu công chúa hết, nhưng mà tiểu công chúa phải nhớ đồng ý lời mẹ dặn rồi đấy nhé?”

      “Nhớ nhớ , lần này là cậu tới chuyện làm ăn, được cho phép của cậu tiểu công chúa thể tùy tiện chạy ra ngoài chơi, cho dù nếu có muốn cũng phải có Alice cùng, được quấy rầy cậu làm việc.” Tiểu công chúa cười vẻ mặt nịnh nọt: “Đúng cậu?”

      “Bingo, đều đúng cả, vậy hôm nay tiểu công chúa phải nghỉ ngơi cho khỏe biết ? Ngày mai cậu dẫn con chơi được nè?”

      “Được ạ.” Tiểu công chúa cười gian xảo, hì hì, dù sao mẹ cũng có ở đây? Cậu hiểu nhất mình, bé rất dễ dàng mới được ra ngoài nhất định phải chơi đùa cho .

      Ngày hôm sau.

      “Tiểu công chúa dấu của cậu, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta phải xuất phát rồi.”

      “Được ạ, được ạ, cậu, cậu con có phải là công chúa xinh đẹp nhất thế giới ?” Tiểu công chúa táo bạo còn xoay vòng, làn váy hồng nhạt lay động, xứng với khuôn mặt đoán chừng làm say mê đám người, bánh bao ….

      “Đúng đúng đúng, tiểu công chúa nhà chúng ta là xinh đẹp nhất.” Lê Cận cười , ôm lấy tiểu công chúa xoay vòng. Trong lòng oán thầm hai bảo bối nhà họ Lê thế nào mà người thâm trầm, người táo bạo như vậy chứ. Ái chà, em , xem ra vấn đề nằm người ba của hai đứa , nhưng với ba bọn , Lê Cận quan tâm, chỉ cần chuyện Hân Nhi muốn nhắc tới, đề cập đến. Khổ cái là bé trai còn rối loạn ở nước Pháp, vô duyên vô cớ ngáp cái.

      Ặc, sao lại thế này chứ, phải chỉ là phá mật mã cơ sở dữ liệu sao? Còn chưa tới mức bị nguyền rủa mà. Nếu Lê Tư Thần biết bị cậu nhà mình mình thâm trầm mà , nhất định Lê Tư Thần giậm chân trước tiên, bé mà thâm trầm à, người ta ràng quân tử lạnh lùng, thân sĩ thân sĩ….

      “Tổng giám đốc, thư ký Âu thị gọi điện qua muốn thay đổi chín giờ sáng hôm nay đàm phán, ngài xem….”

      “Chín giờ, phải hẹn ba giờ chiều ngày mai sao?” Sắc mặt Lê Cận trầm xuống.

      “Ặc, hình như ngày mai tổng giám đốc Âu thị có việc gì đó, cho nên….”

      “Vậy được rồi, hôm nay hôm nay, chuẩn bị chút.”

      “Dạ được, tổng giám đốc.”

      Lê Cận vừa đảo mắt nhìn, quả nhiên tiểu công chúa đen mặt, cái miệng nhắn cong lên đoán có thể treo mười bình sữa.

      “Ặc, tiểu công chúa, cái kia cậu cuộc họp tạm thời đổi thời gian, cho nên….”

      “Cho nên thể dẫn tiểu công chúa chơi có đúng ?” Tiểu công chúa rầu rĩ .

      “Chờ cậu xong việc rồi mang con chơi được ?” Đối với tiểu công chúa này quả Lê Cận có biện pháp.

      “Vậy được rồi, cậu , tiểu công chúa nhất định ngoan ngoãn.” Dường như tiểu công chúa đột nhiên nghĩ tới cái gì đó chớp mắt , L,Q,Đôn, dáng vẻ này vừa nhìn thấy đúng là hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau tận xương tủy. Thấy tiểu công chúa như vậy, Lê Cận cũng áy náy hồi, đứa bẩm sinh mê chơi, Lê Cận nghĩ, chờ xong việc, nhất định phải đền bù nhiều cho tiểu công chúa. hề để ý thấy trong mắt tiểu công chúa có tia giảo hoạt.

      “Tiểu công chúa ngoan quá, vậy cậu nhé” Lê Cận hầu như là bước rất cẩn thận, sợ tiểu công chúa rơi nước mắt.


      “Vậy cậu nhanh chút, đừng chần chừ nữa, chuyện cho xong, kiếm nhiều tiền để mua quần áo xinh đẹp cho tiểu công chúa.” Tiểu công chúa đứng phía sau liên tục thúc giục .

      “Được, cậu đây.”

      “Dạ dạ, .” Lúc này đây tiểu công chúa hận thể đuổi Lê Cận nhanh chút, mới có gian cho bé vùng vẫy.

      “Tiểu công chúa, chúng ta…..”

      “Chị Alice em biết rồi, bây giờ em ngoan ngoãn đợi ở khách sạn, nhưng mà em rất muốn ăn piza ở chỗ đêm qua. Chị mua giúp em được ?” Tốt rồi, tiểu công chúa bắt đầu có chủ ý.

      “Được, tiểu công chúa, em chờ chị chút nhé, chị mua ngay đây. Em nhất định phải ngoan ngoãn đợi ở đây.” Alice suy nghĩ gì nhiều, ai biết tiểu công chúa đáng như vậy lừa mình chứ? Thân là thư ký tổng giám đốc nghĩ tới nhiệm vụ lần này thế mà lại chăm sóc tiểu công chúa, nhưng Alice cũng biết Lê Cận rất coi trọng tiểu công chúa, nếu chăm sóc tốt tiểu công chúa chừng là có thể….

      “Dạ dạ, yên tâm , chị Alice em nhất định vậy mà.” Thấy Alice ra khỏi cửa, tiểu công chúa khỏi cười to ha ha thành công rồi, lại khỏi tự kỷ lát. Tiểu công chúa ơi là tiểu công chúa, mình là tiểu công chúa thông minh gì sánh được, đáng gì sánh được trong thế giới này.

      xong chạy tới phòng, thu nhặt đồ bỏ vào ba lô, bắt đầu hành trình.

      Dọc theo đường , tâm tình tiểu công chúa rất vui sướng, đeo ba lô nghĩ tới hành trình lần này, hừ, Lê Tư Thần thường hay bản thân mình ngốc, ra mình mới là người thông minh nhất, tiểu công chúa còn cầm DV quay đoạn hành trình này, đến lúc về nước Pháp nhất định phải đưa cho Lê Tư Thần xem rồi khen ngợi mới được. Tiểu công chúa vì hành trình lần này chuẩn bị rất đầy đủ, còn mang theo cả bản đồ và rất nhiều tiền, cũng đánh dấu chỗ mình muốn tới. Tiểu công chúa nghĩ chỉ cần lúc ra ngoài thuê xe là có thể được rồi.

      “Tổng giám đốc Lê, chào mừng đến thành phố A.” Âu Dương Thần mở miệng trước, duỗi tay về phía Lê Cận.

      “Tổng giám đốc Âu, nghe danh lâu.” Nhìn Âu Dương Thần trước mắt, Lê Cận khỏi sửng sốt, sao lại cảm thấy nhìn quen mắt như vậy chứ, hình như là từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng mà…. Dường như Lê Cận nghĩ mãi mà ra. Dứt khoát nghĩ nữa, lần này quan trọng nhất chính là bàn bạc thành công hạng mục hợp tác với Âu Dương Thần. Đặt tầm nhìn vào thành phố A, cũng chỉ có Âu thị mới có tư cách hợp tác với mình. Hơn nữa cho tới nay, về Âu Dương Thần, Lê Cận vẫn có mấy phần khâm phục, tất nhiên chuyện này với điều kiện đầu tiên là khi chưa biết Âu Dương Thần chính là người làm tổn thương em của mình.

      “Xin lỗi, vì ngày mai tôi có chút việc riêng muốn giải quyết, cho nên cuộc họp tạm thời đổi thành hôm nay…” Âu Dương Thần mặc dù cậu như vậy, nhưng vẫn cảm thấy mặt có chút áy náy như trước, Lê Cận cũng là người như thế, tự nhiên chẳng có gì hài lòng.

      sao, hy vọng lần này chúng ta hợp tác vui vẻ…. Vậy bắt đầu thôi….”

      “Được.” Vừa nhắc tới việc chính, hai người ngay cả vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, đây là hai người đều có thủ đoạn thường trường.

      “Bạn , ba mẹ con đâu? Sao con ra ngoài mình hả?” Chú lái xe cũng là người tốt, nhìn thấy bạn đeo ba lô như vậy có chút lo lắng.

      “Bác trai, cháu là tiểu công chúa, phải là bạn đâu, mẹ tới đây với tiểu công chúa, nhưng mà tiểu công chúa rất dũng cảm cũng rất thông minh tự mình chơi.” Tiểu công chúa đúng là nắm bắt cơ hội phóng điện. Ngay cả chú lái xe cũng buông tha.

      “À, tiểu công chúa hả, vậy tiểu công chúa rất lanh lợi đó, cũng rất thông minh nữa.” Chú lái xe cười ha ha.

      “Đúng vậy đó, ông ngoại và bà ngoại cũng như vậy, bác trai, tiểu công chúa là tiểu công chúa xinh đẹp đúng ạ.”

      “Ừ, đúng vậy. Rất xinh đẹp.” Chú lái xe cũng bị lời của tiểu công chúa chọc cho cười, nghĩ bản thân lúc nào có đứa cháu ngoại thông minh như vậy rất tốt.

      “Tiểu công chúa đến rồi.”

      “Cảm ơn bác trai, bao nhiêu tiền ạ?”

      “Tiểu công chúa, cần đâu, con đường cẩn thận nhé.” Bé đáng hiểu chuyện như vậy, tâm tình chú lái xe rất vui vẻ, tất nhiên để ý.

      được, mẹ mọi người đều làm việc rất vất vả, cái này cho ngài.” Tiểu công chúa xuống xẻ rồi đưa cho chú lái xe 100 đồng.

      “Ôi trời ơi, tiểu công chúa.” Chú lái xe nhìn tờ tiền lơn 100 đồng trong tay, ặc, bây giờ trẻ em đúng là…. Hào phóng.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 112 (Tiếp):

      “Chị, em muốn ăn cái này….” Tiểu công chúa ngọt ngào ngây thơ .

      “Bạn mình hả?” Thấy đáng , nhân viên phục vụ tiệm bánh ngọt đặc biệt nhiệt tình.

      “Đúng vậy ạ, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, chị cũng có thể gọi em như vậy.”

      “À à, tiểu công chúa hả, của em đây.” Người phục vụ đưa đồ cho tiểu công chúa, đương nhiên lợi dụng cơ hội nhéo nhéo khuôn mặt nhắn. mềm mại quá.

      “Cảm ơn chị.”

      “Oa, bạn đáng .” Tiểu công chúa vừa tới bao lâu, trong tiệm bánh ngọt có rất nhiều vây quanh tiểu công chúa, thậm chí có người còn lấy di động ra chụp hình chung nữa. Đủ thứ lộn xộn, mà tiểu công chúa cũng vui vẻ khen đủ mọi người. Chị này rất xinh đẹp, này rất đẹp trai, tóm lại gì cũng làm người ta vui vẻ. Tiểu công chúa gì mọi người ở đây cũng đều rất thích. Thậm chí có người lúc trước muốn sinh em bé sau khi nhìn thấy tiểu công chúa đáng như lại rất chờ mong cục cưng trong tương lai của mình, ai cũng đều hi vọng bản thân có thể có tiểu bảo bảo đáng như vậy. Bởi vì chuyện này, chuyến hành trình thứ nhất của tiểu công chúa xem như rất thành công, vì thu hoạch được rất nhiều quà tặng. Đây cũng là vốn liếng sau này tiểu công chúa khoe khoang với trai Lê Tư Thần.

      “Chính là mặc váy kia sao?”

      “Ừ, đúng rồi, tao thấy con bé tầm mới ba bốn tuổi, lại ra ngoài mình, dường như còn có rất nhiều tiền, vừa rồi trả cho lái xe 100 đồng đấy, sau đó lái xe đưa tiền lẻ lại mà lấy.”

      “Bộ dạng đáng , nếu ….”

      “Loại có tiền này, đắc tội có phải hay ….”

      “Mới ba tuổi, biết cái gì chứ, chúng ta cần tiền.”

      “Vậy được rồi.”

      “Ặc, ngại quá, tổng giám đốc Âu tôi nghe cú điện thoại?”

      “Xin cứ tự nhiên….”

      “A lô… cái gì? Được rồi, tôi lập tức qua đó.” Vừa nghe máy Alice gọi tới, Lê Cận lập tức còn bình tĩnh, ầm thầm nghiến răng tiểu công chúa ma mãnh như vậy, trước kia cũng chịu ít mệt mỏi, sao lại mắc bẫy của nó chứ, dù sao cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, ngộ nhỡ… vậy Hân Nhi làm sao bây giờ?

      “Tổng giám đốc Âu, xin lỗi, tạm thời tôi có việc gấp, chuyện hợp đồng lần sau bàn tiếp thôi.”

      Cái gì?


      Âu Dương Thần nghe như vậy hơi nhăn mày, đến thời điểm mấu chốt, nhưng nhìn thấy Lê Cận hình như có chuyện rất gấp, ngay cả áo khoác cũng chưa cầm vội chạy ra ngoài, nghĩ chắc là chuyện gấp gáp. Nghĩ tới mình lúc trước cũng vì Hân Nhi bị thương mà thèm để ý tới hợp đồng vài tỷ, nếu bản thân còn có cơ hội lo lắng cho Hân Nhi hợp đồng vài tỷ tính là gì chứ? Cho dù mất tất cả Âu thị, Âu Dương Thần ngay cả lông mày cũng thèm nhíu. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thần thậm chí cảm thấy Lê Cận là hạnh phúc, ít nhất còn có người để mình quan tâm lo lắng, còn bản thân?

      “Alice. Rốt cuộc là sao lại thế này?”

      “Tổng giám đốc, tiểu công chúa muốn ăn piza ở tiệm ngày hôm qua, ngoan ngoãn ở đây chờ tôi, nhưng lúc tôi vừa trở về, thấy tiểu công chúa đâu cả, ngay cả ba lô cũng thấy, xin lỗi tổng giám đốc, phải tôi cố ý.” Ánh mắt Alice hơi đỏ, để mất tiểu công chúa, tổng giám đốc luôn lịch thế nhưng lại nổi giận với bản thân, trong lòng Alice tự nhiên thấy khó chịu mà lại càng tủi thân hơn, ai có thể biết tiểu công chúa đáng như vậy lừa gạt mình cơ chứ.

      “Thôi, quên , bây giờ cãi nhau cũng vô dụng, nhanh báo cảnh sát , kêu người trong công ty giúp đỡ.” Lê Cận dặn dò xong, lập tức ra ngoài tìm, hoàn toàn thể tưởng tượng nếu tiểu công chúa gặp chuyện may bản thân phải làm gì đây? Chỉ sợ Hân Nhi sụp đổ mất, hơn nữa đứa đáng như vậy, luôn là thịt trong tim Lê Cận.

      “Bạn , năm nay mấy tuổi rồi?” Hai tên đàn ông bỉ ổi dụ dỗ tiểu công chúa.

      “Tôi phải là bạn , các ông là người xấu tôi muốn chuyện với các ông.” Với hai tên đàn ông này, tiểu công chúa có chút hảo cảm nào, khi ra cửa Lê Tư Thần từng với người cười đáng sợ chính là người xấu, cho nên tiểu công chúa luôn luôn ghi nhớ lời của trai.

      Ặc.

      Hai người kia nhìn nhau cái, ra vẻ mặt bọn họ đều viết hai chữ người xấu mà.

      “Bạn , bọn ta phải là người xấu đâu, chú là bạn của ba, ba bé bao bọn ta mang bé về nhà.”

      Ba.

      Quả nhiên trai đúng, hừ, người xấu….

      “Ba ư, tôi và chị tôi ra ngoài, ba biết. Ừm, chị, chị San San, tiểu công chúa ở đây này.” Đúng lúc tiểu công chúa suy nghĩ nên làm thế nào bây giờ, đột nhiên nhìn thấy từ xa bóng dáng quen thuộc, lập tức có biện pháp.

      Chị San San, San San nghe có người gọi mình hiển nhiên hơi sửng sốt, là bọn nhi viện, ngoại trừ bọn ra rất ít người gọi bản thân mình như vậy, vừa quay đầu nhìn lại thấy bé mặc váy bồng màu hồng nhạt chạy về phía mình, San San nhìn đứa bé xinh đẹp, có vẻ dường như bản thân mình quen biết, nhưng vẫn tới.

      “Làm sao bây giờ, qua.” Thấy San San về phía bọn họ, hai người kia đều bị dọa sợ.


      “Chạy mau.” đợi San San tới, hai người bỏ chạy nhanh như gió, thấy bóng lưng chạy trốn của bọn họ, tiểu công chúa lại đắc ý hồi, chống nạnh mắng “Người xấu, dám lừa tôi.”

      Rất đúng kiểu chống nạnh mắng to “Dám có chủ ý lên mẹ già này, là chán sống rồi.” Hiển nhiên đây là bản sao của người đàn bà chanh chua, khác trời vực với hình tượng người còn đẹp và thùy mị mà Vãn Tĩnh bồi dưỡng hàng ngày.

      “Bạn , vừa rồi bé gọi chị phải ?” San San ngồi xổm xuống, dịu dàng với tiểu công chúa.

      “Đúng vậy ạ, chị San San, xin chào, tự giới thiệu chút, em là Tư Cầm, tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa, năm nay ba tuổi.” Tiểu công chúa tiếp tục phơi bày sức quyến rũ của mình.

      Ặc….

      Bây giờ trẻ con đều táo bạo như vậy sao?

      “Xin chào tiểu công chúa, sao em biết chị?” San San kinh ngạc , ràng mình ngụy trang rồi, còn đội mũ lưỡi trai to như vậy.

      “Tất nhiên em biết chị, mỗi ngày mẹ em đều nhìn chị trong phim truyền hình, còn có rất nhiều bài báo của chị, đều là mẹ đặc biệt mua, hì hì, cho nên em sớm biết chị rồi. phải mình em, mà trai em cũng biết.” Mặc dù Hân Nhi liên lạc với San San, nhưng ba năm nay vẫn rất quan tâm San San, còn thầm bảo Lê Cận giúp San San ít việc, nhất là bây giờ San San lại là nghệ sĩ, Hân Nhi càng chú ý tin tức của San San hơn. Tiểu công chúa ở bên cạnh tất nhiên là nhìn ít, cũng hỏi ít chuyện.

      San San cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng tiểu công chúa là con của fan ruột mình, nhìn tiểu công chúa đáng như vậy, khỏi có cảm tình nhiều hơn.

      “Tiểu công chúa rất đáng .”

      “Chị, vừa rồi có hai người xấu muốn lừa bán tiểu công chúa đó, chị phải báo cảnh sát giúp tiểu công chúa, lừa tiểu công chúa là ba phái tới đón em, nhưng mà tiểu công chúa rất thông minh.” Tiểu công chúa đắc ý khoe khoang với San San.

      Lừa bán… hai người vừa rồi…. Nghĩ vậy, San San cũng nổi lửa giận, giữa ban ngày ban mặt, bọn bắt cóc tống tiền thậm chí còn hung hăng càn quấy như vậy, nhưng cũng rất bội phục tiểu công chúa thông minh.

      “Tiểu công chúa, cho chị San San biết, làm sao tiểu công chúa phát bọn họ là người xấu nào.” San San cũng hơi tò mò.

      “Vì trai cười mà khó coi chính là người xấu, hơn nữa ta là ba kêu tới đón tiểu công chúa, nhưng từ trước tới nay tiểu công chúa có ba, cho nên tiểu công chúa liền biết bọn họ là người xấu.” Tiểu công chúa cực kỳ hợp lý, hình như những lời này rất đơn giản.

      Ặc… cười rất khó coi… Đây có hơi….

      Nhưng mà có ba, San San liền nghĩ tới bọn nhi viện, lập tức đau lòng lúc.

      “Tiểu công chúa, em xem đường rất an toàn lại còn có người xấu, chị San San đưa em về nhà được ?” San San vẫn rất lo lắng cho tiểu công chúa, dù sao tiểu công chúa cũng chỉ mới ba tuổi.

      “Nhưng mà, tiểu công chúa còn rất nhiều chỗ muốn ?” Tiểu công chúa muốn phải về sớm như vậy, đoạn hành trình này vừa chỉ mới bắt đầu bị đứt đoạn.

      “Nhưng tiểu công chúa ơi, như vậy là đúng, người nhà của tiểu công chúa rất lo lắng, tiểu công chúa để người trong nhà đau lòng sao?” Bản thân San San lại biết mình từ khi nào có thể kiên nhẫn như vậy, dẫn dắt từng bước như vậy, chắc là do ở cùng chỗ với đám bạn nhi viện.

      “Tiểu công chúa muốn, vậy được rồi, tiểu công chúa trở về thôi.” Nghĩ lát tiểu công chúa quyết định về.

      “Ừ, ngoan quá.”

      Hết chương 112
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 113 Tiểu công chúa bị thương

      Editor: nhokcoicodon

      "Tiểu công chúa, con sao chứ.?" Lê Cận vừa nhận được điện thoại của San San lập tức chạy tới nơi này nhận tiểu công chúa, thấy tiểu công chúa và San San ở ven đường, xe còn chưa có dừng hẳn Lê Cận xuống xe chạy lại ôm lấy tiểu công chúa.

      "Cậu cậu." Thấy nét mặt Lê Cận khẩn trương như vậy, tiểu công chúa mới bắt đầu sợ, ngộ nhỡ bị người xấu bắt cóc rồi, vậy sau này cũng thể làm nũng với cậu nữa, còn có mẹ và bà ngoại bọn họ nhất định khổ sở, nghĩ tới đây, nước mắt tiểu công chúa cũng cầm được chảy ra giống như nước suối.

      "Oh, tiểu công chúa đừng sợ, cậu ở đây, cậu ở đây" Lê Cận chỉ nghĩ tiểu công chúa lần đầu tiên mình ra ngoài nên sợ, vừa nhàng vỗ lưng tiểu công chúa, vừa giọng an ủi, hề để ý đến người vẫn còn ở bên cạnh quan sát, ra vẫn là sắc nữ.

      "Cậu cậu, là công chúa ngoan, nên ham chơi chạy lung tung, khiến cậu cậu lo lắng, nhưng mà chị San San với con rồi, tiểu công chúa sau này như thế nữa." Tiểu công chúa nức nở bảo đảm.

      Chị San San, lúc này Lê Cận mới nhớ tới gọi điện thoại cho mình.

      Cẩn thận buông tiểu công chúa ra, đứng dậy nhìn San San, chỉ thấy là đội mũ lưỡi trai.

      "San San tiểu thư, cám ơn , tiểu công chúa của tôi hiểu chuyện, làm phiền rồi." Lê Cận nhàng với San San, còn nở nụ cười cười mê người, A, San San bình tĩnh nổi rồi.

      "San San tiểu thư?" Nhìn San San có chút ngốc, Lê Cận gọi lại lần nữa .

      "A, có việc gì, tôi chỉ là đúng lúc gặp được thôi, còn nữa, nhớ tôi sao?" San San hơi đau lòng hỏi.

      nhớ , , , , , , chẳng lẽ trước đây gặp qua? Vẻ mặt Lê Cận mờ mịt, nhưng mà, ánh mắt của Lê Cận càng thêm trong sáng, càng thêm vô tội, , , , , ,

      "Ah, có việc gì, tôi nhận lầm người" San San có chút thất vọng , chào hỏi tiểu công chúa rồi luôn, nhìn qua bóng lưng rời có chút đơn, trong lòng Lê Cận khỏi căng thẳng, nhưng cũng thể sáng tỏ, mà thực tế khi San San quay người trong miệng cũng mắng Lê Cận, chán , vất vả mới gặp lại mỹ nam, làm sao lại quên mình chứ? Nhưng San San còn nhớ lần đầu tiên khi gặp mặt Lê Cận, là ở ba năm trước đây, chỉ là, , , , , khi đó San San cũng rảnh bận tâm.

      "Cậu, chị San San có phải là mất hứng rồi hay ." Tiểu công chúa bất thình lình ra câu.

      A, , , , , , , vẻ mặt Lê Cận buồn bực, lúc nào mình gặp mặt kia. . . . . . Chẳng lẽ là chứng mất trí nhớ, , , , , thể nào đâu, Lê Cận làm thế nào cũng nghĩ ra rốt cuộc mình gặp San San ở đâu, trong đầu chỉ ngừng lên vẻ mặt thất vọng của San San.

      "Cậu, rồi đấy, cả ngày hôm nay phải đưa tiểu công chúa chơi nha." Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lê Cận cũng nhận ra, làm ăn gì chứ, kiếm tiền đều là thứ yếu, tiểu công chúa bảo bối nhà bọn họ mới là quan trọng nhất, còn nữa; nhà họ Lê cũng thiếu tiền. Cho nên Lê Cận quyết định nhanh chóng hoàn thành hợp đồng, cùng tiểu công chúa ở nơi này vui đùa chút, tiểu công chúa vui vẻ mới là quan trọng nhất.

      "Được, hôm nay đều nghe tiểu công chúa , tiểu công chúa muốn thế nào được thế đó có được hay ?" Lê Cận sờ sờ mũi tiểu công chúa buồn cười .

      "Con biết cậu đối với con tốt nhất. Cậu, hôm nay chúng ta phải đến nơi này, con điều tra nơi này chơi rất vui đó." Tiểu công chúa lấy ra bản đồ trong tay, chỉ chỉ nơi muốn , Lê Cận nhìn bản đồ của tiểu công chúa, đúng là đầy đủ hết, mỗi nơi có gì ăn ngon, bao gồm giá bao nhiêu tiền ..., khi Lê Cận thấy bản đồ này cũng có chút xấu hổ, xem ra quá xem thường tiểu công chúa của nhà họ Lê.

      "Được rồi, , tiểu công chúa muốn đâu đó, những mà, tiểu công chúa cậu hỏi con, bản đồ này mua ở nơi nào vậy?"

      "A, cái này sao, cái này là trai đặc biệt làm cho con đó, như thế nào? Cậu. Cho nên cần lo lắng con lạc." Tiểu công chúa được hỏi đến rất tự hào, rất lâu trước đấy nếu như phải là mình và Lê Tư Thần gây gổ, tiểu công chúa đối với Lê Tư Thần vẫn rất tốt, cũng rất sùng bái, , , , , , giống như người xấuu ngày đó, , , giống như bản đồ trong tay.

      A, , , , , , ,

      ra là Lê Tư Thần, vậy khó trách, ở trong mắt Lê Cận Lê Tư Thần là thông minh tuyệt đỉnh. Mặc dù cùng sinh ra với tiểu công chúa, nhưng suy nghĩ của Lê Tư Thần ràng thành thục hơn nhiều so với tiểu công chúa, cho nên nếu như chuyện này là Lê Tư Thần làm, vậy về tình có thể tha thứ rồi. Lê Cận và tiểu công chúa vừa đến khu vui chơi liền nhìn thấy có rất nhiều người lui ra khỏi khu vui chơi, nhìn qua giống như hôm nay có người đặt bao hết, nhưng mà khu vui chơi này có cái gì tốt mà cần bao hết , , , , , , vừa nghĩ vậy, ở bên cạnh có hai người với nhau.

      "Ba, tại sao hôm nay thể vào khu vui chơi chơi vậy, con muốn chơi nữa, muốn chơi nữa."

      "Bảo bối, ba dẫn con nơi khác chơi có được hay ."

      " cần, con chỉ muốn chơi ở nơi này, tại sao bọn họ có thể vào, chúng ta thể ạ" chỉ vào những bạn trước mặt từng bước từng bước rất vui sướng tiến vào.

      "Những bạn đó đều là ở nhi viện, hôm nay là tổng giám đốc Âu thị đặc biệt cho tất cả các bạn nhi viện có thể vào chơi miễn phí? Người bạn , về sau còn có rất nhiều cơ hội, nhưng cơ hội của bọn họ rất ít, thôi để lần sau đến đây " trẻ tuổi phụ nữ dắt con tới khuyên.

      "Đúng vậy, chị à, lần sau chúng ta trở lại chơi , các bạn nhi viện rất đáng thương đó." bé kia cũng hiểu chuyện khuyên can.

      "Vậy cũng được." Nhìn em và dì bên cạnh cũng hiểu chuyện như vậy, tự nhiên cũng lộn xộn nữa, cùng lắm tuần sau lại đến vậy.

      Khi Lê Cận nghe đến mấy câu này, mới hơi nghĩ đến Âu Dương Thần, luôn cho rằng về buôn bán thủ đoạn Âu Dương Thần cực kỳ lãnh khốc, còn có thể là Lãnh Huyết (máu lạnh), nhưng là, Lê Cận nghĩ tới Âu Dương Thần có cách làm như thế, bởi vì Hân Nhi, Lê Cận cũng có cảm tình đặc biệt đối với nhi viện, em của mình ở nhi viện sinh sống vài chục năm, tại sao có thể có cảm giác đây? Dĩ nhiên Lê Cận lại nghĩ đến Âu Dương Thần làm như vậy chỉ là loại giả nhân giả nghĩa để tuyên truyền, dạo này, chuyện như vậy cũng là rất bình thường, thế nhưng ý niệm cũng chỉ có giây, bởi vì hiểu biết Âu Dương Thần rảnh làm chuyện thừa. Quả nhiên sau giây khi thấy Âu Dương Thần Lê Cận cũng biết quả nhiên phải.

      " Thần, chúng ta có thể tiếp tục chơi ở khu vui chơi này sao?" Tiểu Bàn Tiểu Tề lần đầu tiên tới chỗ này, đương nhiên rất là hưng phấn, khu vui chơi này là Âu Dương Thần mới xây năm ngoái, ra khi đó lúc bọn nghe nhi viện nguyện vọng này, biết vì sao sao Âu Dương Thần cũng có cảm giác rất muosn xây khu vui chơi, cảm giác giống như có ngày con của mình có thể tới chơi tại đó, nguyện vọng đó rất mãnh liệt, cho nên Âu Dương Thần liền bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị làm, chính Âu Dương Thần cũng nghĩ tới hôm nay chính là lúc nguyện vọng kia được thực .

      "Có thể."

      "A, , , , , , tốt quá." Tiểu Bàn Tiểu Tề bọn họ đều rất vui vẻ nhảy lên, kịp chờ đợi chạy vào.

      "Âu tổng, , , , , " Lê Cận dắt tiểu công chúa tới đây cùng chào hỏi Âu Dương Thần

      "Lê tổng, , , , "

      "Đây là. . . . . ."

      "Ah" tiểu công chúa ồ lên tiếng sững sờ nhìn Âu Dương Thần, sau đó câu.

      "Dung mạo của chú và trai rất giống nhau, ừ, chú lớn hơn trai, vậy con gọi chú là đại ca ca có được ạ?" Tiểu công chúa to gan kéo tay Âu Dương Thần, bởi vì đầu có chút lùn, cũng dễ dàng chạm đến tay Âu Dương Thần, Âu Dương Thần cũng biết tại sao? Thấy tiểu công chúa yếu ớt kia và giọng non nớt, khỏi ấm áp, nhìn ánh mắt long lanh của tiểu công chúa, giống như thấy được Hân Nhi cười, , , , , tự chủ được ngồi xổm người xuống, ôm lấy tiểu công chúa, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thần trẻ con, nhưng khi Âu Dương Thần ôm lấy tiểu công chúa lại có chút nào ngượng ngập, tất cả nhìn qua thấy rất hài hòa.

      Mà ở bên Lê Cận nghe tiểu công chúa , nhất thời giật mình, khó trách lần đầu tiên khi nhìn thấy Âu Dương Thần có cảm giác rất quen mặt, nhìn kỹ chút, ra chính là có năm phần giống cháu ngoại Lê Tư Thần của mình, chẳng lẽ, , , , , , , , ,

      Nhìn lại lúc này chỉ thấy Âu Dương Thần ôm tiểu công chúa, tiểu công chúa hình như cũng là rất thích Âu Dương Thần, bởi vì mặc dù tiểu công chúa hoạt bát, làm cho người ta thích, nhưng dễ dàng để người khác ôm, trừ là người nhà họ Lê hoặc là người tiểu công chúa thích, ngay cả Mặc Thiên cũng rất ít khi được ôm tiểu công chúa, chẳng lẽ Âu Dương Thần là tiểu công chúa , , , , , bị cái ý nghĩ này dọa sợ hết hồn, Lê Cận thầm nghĩ nhất định phải nhanh tra chút.

      "Cậu cậu, đại ca ca đồng ý để cho chúng ta vào chơi lâu, còn có là nhiều ảnh chị, tiểu công chúa vui vẻ." Bạn đọc truyện tại ******************* Tiểu công chúa cười ha ha, nụ cười này mê hoặc ánh mắt Lê Cận càng mê hoặc ánh mắt của Âu Dương Thần, hai người đàn ông xuất chúng đều chỉ vì nụ cười này của bé mà cảm thấy thỏa mãn.

      buổi sáng tiểu công chúa lôi kéo Âu Dương Thần và Lê Cận chơi rất nhiều thứ, đây đối với Lê Cận mà là chuyện bình thường, khi ở nước Pháp, lê Cận thường dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng mà đối với với Âu Dương Thần mà lại khiêu chiến rất lớn, bởi vì Âu Dương Thần từ chưa từng sân chơi, càng có kinh nghiệm dạo chơi cùng nhóc ba tuổi, nhưng mà cả buổi, Âu Dương Thần chơi vẫn là rất vui vẻ , biết vì sao, tiểu công chúa cho Âu Dương Thần cảm giác ấm áp ấm áp, khiến lòng của Âu Dương Thần lạnh lẽo ba năm rốt cuộc gặp được tia ánh mặt trời, nhìn tiểu công chúa cười, Âu Dương Thần cũng tự chủ được nhếch miệng lên, Lê Cận chỉ yên lặng nhìn mọi thứ diễn ra, nhìn Âu Dương Thần và tiểu công chúa chơi đùa, dù là người bình thường cũng cho rằng bọn họ là phụ nữ, như vậy em , nghĩ đến Hân Nhi thời điểm đó luống cuống, Thần ánh mắt của Lê Cận nhìn Âu Dương dần dần có chút thay đổi, đừng để cho tôi biết đối với Hân Nhi có thương hại, nếu , , , , , , , , ,

      "Âu tổng, xem ra tiểu công chúa rất thích ." Lê Cận quyết định tìm hiểu trước.

      " đáng ." Âu Dương Thần nhìn tiểu công chúa cách đó xa cùng các bạn chơi rất vui vẻ, đáng .

      "Đúng vậy, tiểu công chúa nhà chúng tôi rất thông minh đáng " nghe tiểu công chúa được khen, điểm này dien@an**q^%don.com Lê Cận là rất công nhận, nhất là tiểu công chúa đáng , điều đó cần , nhưng Lê Cận vẫn quên việc chính.

      " biết Âu tổng có con chưa? Hình như rất thích những đứa bé này" Lê Cận chút để ý hỏi.

      Đứa bé, ánh mắt sắc bén của Âu Dương Thần liếc nhìn Lê Cận cái, ngay sau đó nghĩ tới Hân Nhi trong mắt thoáng qua chút khổ sở, cũng rất muốn có đứa bé cùng Hân Nhi, giống như là tiểu công chúa vậy, đáng như vậy, thông minh như vậy, chỉ là Âu Dương Thần nghĩ tới mình chẳng những có tiểu công chúa như vậy, còn có đứa bé thông minh hơn, nếu như LêTư Thần biết ý nghĩ bây giờ của Âu Dương Thần nhất định để ý tới Âu Dương Thần, tại sao chỉ muốn có tiểu công chúa cũng nghĩ đến đứa con trai thông minh tuyệt đỉnh lại đáng nữa chứ..

      "Âu tổng" nhìn Âu Dương Thần sững sờ, Lê Cận nghĩ chẳng lẽ Âu Dương Thần là cái loại đàn ông vứt bỏ vợ con, nhưng khi nhìn đối xử với tiểu công chúa ánh mắt ràng rất thích.

      "Tôi tin tưởng có." Âu Dương Thần lạnh nhạt , tin tưởng, tin tưởng Hân Nhi trở lại, tin tưởng bọn họ nhất định có đứa bé đáng , nhất định , , , , , , , ,

      Tin tưởng có, chẳng lẽ biết Hân Nhi. . . Còn là mình đoán sai, khi Lê Cận muốn mở miệng hỏi có biết Hân Nhi hay , lại nghe được tiếng thét chói tai, , , , , , nhìn cách đó xa, tiểu công chúa, , ,

      Lê Cận và Âu Dương Thần cùng vọt tới, thấy đầu tiểu công chúa đầy máu, ánh mắt của Âu Dương Thần đột nhiên trở nên khát máu, tay cũng tự giác nắm chặt, ngay cả chính mình cũng biết tại sao tức giận như vậy.

      "Tiểu công chúa." Lê Cận lập tức ôm lấy tiểu công chúa."Tiểu công chúa, , , " nhưng giờ phút này tiểu công chúa hôn mê, thể trả lời Lê Cận, nhìn đầu tiểu công chúa đầy máu, trong lòng của Lê Cận rất là khủng hoảng.

      "Tôi lái xe, đưa bệnh viện nhanh lên chút." Âu Dương Thần tỉnh táo lại trước mở miệng .

      "Ừ"

      Dọc theo đường , Lê Cận ôm tiểu công chúa , Âu Dương Thần lái xe, cả đoạn đường, Âu Dương Thần vẫn lái xe với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn chú ý đường, có cảm giác lắc lư, đây chính là kỹ thuật. cho phép có người tổn thương tiểu công chúa .

      Bên trong bệnh viện.

      Âu Dương Thần và Lê Cận vẻ mặt hai người lo lắng ở ngoài phòng mổ chờ đợi, nghĩ đến tiểu công chúa mới vừa rồi còn nũng nịu trong chính lồng ngực mình, nhưng bây giờ tái nhợt yếu ớt như vậy nằm ở trong phòng giải phẫu, trong lòng Âu Dương Thần rất là tư vị, loại tư vị này giống như là mình người thân nhất đột nhiên bị thương, cảm giác vô cùng khó chịu, mà Lê Cận cũng khác gì, từ khi tiểu công chúa ra đời, Lê Cận thương xem tiểu công chúa giống như bảo bối, có thể tiểu công chúa chính là lê cận đầu quả tim miếng thịt, giờ tiểu công chúa còn bị thương, lại bởi vì chính mình mang ra ngoài mà bị thương, Lê Cận thế nào cũng thể tha thứ cho mình.

      Bác sỹ ra.

      "Xin chào, vị nào là người thân của bệnh nhân?"

      "Là tôi, tôi là cậu của bé? Người giám hộ" Lê Cận vội vàng đến lúc này cái gì là phong độ cũng đều vứt hết.

      "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, bởi vì loại máu bệnh nhân là KIDD, loại máu này tương đối ít gặp, kho máu dự trữ của chúng tôi nhiều lắm, cho nên, muốn mời người thân có thể truyền máu." Bác sỹ .

      KIDD.

      Nhưng mà, mình là Rh, ngay cả Hân Nhi cũng là Rh , vậy làm sao bây giờ, trong lúc này biết đâu tìm người, , , , , , , , , lúc Lê Cận cực kỳ lo lắng. Giọng Âu Dương Thần truyền đến.

      "Có tôi, tôi là KIDD." Âu Dương Thần khẽ . Lúc này Lê Cận mới phản ứng kịp, đúng vậy, Âu Dương Thần rất có thể là cha của tiểu công chúa, như vậy máu của bọn họ.

      "Vậy cùng y tá rút máu thôi."

      Âu Dương Thần cho Lê Cận ánh mắt yên tâm, theo y tá , mà Lê Cận cũng nghĩ nhiều, chuyện này sớm muộn gì cũng phải tra , mà bây giờ quan trọng nhất là tiểu công chúa an toàn, đúng rồi, còn phải cho em , chuyện lớn như vậy, Lê Cận tuyệt đối thể gạt Hân Nhi, nếu về sau Hân Nhi biết, Hân Nhi chắc là tha thứ cho mình, hơn nữa, , , , , nhìn phương hướng Âu Dương Thần rời , Lê Cận nghĩ tới hạnh phúc của em , và vẻ mặt của Tư Thần, , , , , , ,
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :