1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107: ấy chưa chết
      Edit : Sóc Là Ta

      Lời của Vũ Hạ giống như chánh án xử người ta tử hình, San San và Cầm Vận cảm thấy suy sụp, , , , , , mà Âu Dương Thần, , , , , ,

      Giờ phút này Âu Dương Thần dường như chẳng nghe được bất cứ điều gì nữa, điềm tĩnh khác thường, ngay cả bộ cũng có vẻ trầm ổn như thế.

      "Đều là tại , đều là tại , tại sao lại đối xử với Hân Nhi như vậy, tại sao phải trưng dụng nhi viện, tại sao? biết rất Hân Nhi đặc biệt quan tâm đến nơi đó mà, có nhiều đứa trẻ dễ thương như vậy, làm sao lại nỡ dỡ bỏ nơi đó để bọn chúng có nhà. Sao làm thế được chứ?" San San giống như nổi điên xông tới chất vấn Âu Dương Thần. San San có hành vi kịch liệt như vậy, làm cho những người ở đây đều sợ hết hồn, vì San San mà họ toát mồ hôi dầm dề, ngay cả Cầm Vận to gan nhất cũng chưa bao giờ dám đối xử như thế Âu Dương Thần. Nhưng San San lại dám, giờ phút này San San hoàn toàn mất hết lý trí, Hân Nhi chết đối với San San mà đả kích quá lớn.

      Nhưng Âu Dương Thần có phản ứng nào. có phản kháng, , , có giải thích, , , , cứ như người ngơ ngác, ngây ngô, sững sờ như vậy, có lẽ trước kia nếu có người dám như vậy với Âu Dương Thần, dù đối phương là nam hay là nữ cũng bị chết toàn thây, nhưng bây giờ là San San, bạn thân nhất của Hân Nhi, Âu Dương Thần hình như cam tâm tình nguyện để mặc làm vậy.

      Âu Dương Thần tiếp tục về phía trước , vẫn , , , , , ,

      "Thần, , , , , " Vũ Hạ lo lắng nhìn Thần, có lẽ người khác biết, nhưng cùng là đàn ông, Vũ Hạ biết trong lòng Thần tại nhất định rất khó chịu. Nếu như Âu Dương Thần bộc phát cũng còn đỡ, thế nhưng giờ đây Âu Dương Thần lại tỉnh táo khác thường làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

      " ấy chưa chết." Bằng thái độ kiên định khác thường, Âu Dương Thần mở miệng với Vũ Hạ. quay đầu lại mà thẳng ra ngoài, bởi vì câu này, tất cả mọi người dừng ngay động tác lại, ngay cả San San đau thương căm giận, cũng kinh ngạc mà nhìn Âu Dương Thần, Âu Dương Thần chỉ mấy chữ ngắn ngủn, mà như có ma lực, khiến San San cũng có chút tin tưởng.

      Đúng, tin tưởng, , , , có chứng cớ xác chứng minh Hân Nhi chết, như vậy nghĩa là ấy vẫn chưa chết, ấy. Nhất định còn sống.

      Âu Dương Thần mình lái xe tới chỗ Hân Nhi xảy ra chuyện, chung quanh nơi này hoàn thành xong tuyến phòng bị. Nhìn những mảnh vụn kia ở trường, trong đầu Âu Dương Thần lên hình ảnh Hân Nhi ở trong xe giãy giụa khủng hoảng, ngay sau đó ý nghĩ kia nhanh chóng biến mất, , ấy nhất định có việc gì, chúng mình còn có bản chứng nhận kết hôn, còn tới trăm năm, , , , , , , ấy nhất định thể . thể.

      "Tại sao cậu đến đây?" lúc Âu Dương Thần tìm cách phá bỏ ý nghĩ kia, nghe được thanh quen thuộc.

      Diệp Phi tức giận đùng đùng chạy tới, ở phía sau Palace, Diệp Phi tới đây tìm người, chủ yếu là muốn cùng Âu Dương Thần ở cùng phòng để chờ đợi tin tức của Hân Nhi. Thực ra mới ra ngoài bao lâu, liền nhận được tin tức San San báo Hân Nhi bị nổ tung bên trong xe, nghe được tin này Diệp Phi khiếp sợ thôi, lập tức lái xe chạy tới, nhưng ngờ Âu Dương Thần còn sớm hơn bước, tại sao lúc nào cũng vậy, đến nỗi chỉ có mỗi việc nhìn thấy Hân Nhi lần cuối, Âu Dương Thần vẫn đến trước bước.

      " liên quan gì đến cậu." Thấy Diệp Phi, Âu Dương Thần cũng nổi giận.

      "Tại sao cậu lại muốn hại Hân Nhi, ấy thiện lương như vậy, ấy cậu như vậy, tại sao?"

      "Chính là cậu, là cậu lừa gạt tôi."

      "Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cậu có ấy hay thôi, , , , "

      "Cậu, , , " Mâu thuẫn giữa hai người đàn ông này phải chỉ dùng ngôn ngữ là có thể giải quyết được, rất nhanh hai người cứ như vậy mà đánh nhau, Âu Dương Thần dùng bất kỳ võ công nào, chỉ dùng thế mạnh của mình đánh nhau với Diệp Phi, hai người đàn ông cùng người phụ nữ mà lại vì người phụ nữ kia đánh nhau . Cứ như vậy quyền, tôi quyền, ra nếu về dùng vũ lực, Diệp Phi phải là đối thủ của Âu Dương Thần, nhưng Âu Dương Thần cũng cam chịu bị đánh, mặc dù trong lòng tin chắc Hân Nhi chưa chết, truyencuaDd&LQd^*nhưng nghĩ đến cảnh tượng kia trong bệnh viện, Âu Dương Thần cầm được đau lòng, vẫn luôn nâng niu, chìu chuộng trong lòng bàn tay, khi đó làm sao lại nỡ tổn thương nàng, làm thế nào làm vậy được? Nghĩ tới đây, hình như mỗi quyền Diệp Phi đánh ra giống như là Hân Nhi đánh mình, khiến Âu Dương Thần cảm thấy có chút thoải mái, nhưng mặt khác nghĩ đến việc Diệp Phi lừa gạt, Âu Dương Thần cũng nổi giận, cho nên cũng hung hăng từng quyền từng quyền đánh lại Diệp Phi, sau thời gian ngắn, mặt hai người đều chảy máu, quyền cuối cùng của Diệp Phi hung hăng đánh vào mặt Âu Dương Thần, máu đỏ tươi từ khóe miệng Âu Dương Thần tràn ra, đẹp như thế, dễ thấy như thế, , , , , , , nhưng Âu Dương Thần cũng quan tâm, nhiều năm qua, Âu Dương Thần có bị thương gì, sau khi sống với Hân Nhi, đặc biệt chú ý để cho người khác làm tổn thương mình, vì nếu ấy biết nhất định rất lo lắng, vì lo lắng của ấy thể quan tâm, nên luyến tiếc, nhẫn tâm chỉ vì việc riêng của mình mà để cho ấy lo lắng. Lần này và Diệp Phi đánh nhau nghiêm trọng nhất là vết thương mặt, chí ít ngày mai tất cả mọi người đều biết Âu Dương Thần bị thương.

      Diệp Phi thấy vết thương mặt của Âu Dương Thần, hình như cũng cảm thấy thoải mái chút, nhặt áo khoác từ dưới đất lên, phủi bụi cái, chuẩn bị rời .

      " ấy tên là Hân Nhi?" Giọng trầm thấp truyền đến từ phía sau Âu Dương Thần, trong giọng này còn bí mật mang theo tia nhẫn.

      "Dạ, ngày đó, lúc từ bệnh viện ra ngoài, ấy , ấy thích người khác gọi là Tuyết Nhi, bởi vì ấy phải, , , , , "

      Âu Dương Thần nhớ lại cái ngày đứng ở bên đường, Diệp Phi bảo Âu Dương Thần đưa Hân Nhi bệnh viện, bởi vì câu cuối cùng của Diệp Phi là “tôi yên lòng”, nên Âu Dương Thần giận dữ ngút trời, hung hăng câu"Cậu xứng."

      Còn có ngày đó lúc ở bệnh viện, Âu Dương Thần câu"Tôi vẫn Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối đều là, , , , , " hình ảnh hai người thoáng qua trong đầu Âu Dương Thần, lòng Âu Dương Thần đau đớn, tại sao lại có thể, , , , , , , , tại sao có thể, , , , , , , ,

      " ra bây giờ cậu Hân Nhi rồi." Diệp Phi trước khi để lại những lời này, xong nhàng đến chiếc xe BMW màu bạc phía trước, nổ máy xe rời , để lại gian yên tĩnh cho Âu Dương Thần, có như vậy lúc Hân Nhi trở lại mới quý trọng ấy. Trong tiềm thức của Diệp Phi, chỉ có Âu Dương Thần mới tin tưởng Hân Nhi chưa chết, nhất định chưa chết.

      " ra bây giờ cậu Hân Nhi rồi." Trong đầu Âu Dương Thần luôn luôn lẩn quẩn những lời này, là Hân Nhi rồi sao? Từ trước tới nay, vấn đề này thỉnh thoảng cũng xuất trong đầu Âu Dương Thần, nhưng mà chưa có đáp án, lời hứa với Tuyết Nhi giống như cây gai ở trong lòng Âu Dương Thần, khiến Âu Dương Thần dù Hân Nhi nhưng cũng chịu thừa nhận lại càng muốn phủ nhận, vẫn mâu thuẫn, có lẽ , ngay cả chính cũng biết bắt đầu từ khi nào, từ ban đầu ngộ nhận đến bây giờ, nếu như phải là những ghen tức lộn xộn, cũng đành lòng làm tổn thương ấy, chỉ cần ấy trở lại, dù có làm trái với cam kết cũng sao, chỉ cần có thể , dù xuống Địa ngục cũng có việc gì chứ ?

      "Ưmh. Chiếc nhẫn, , , , , " Hân Nhi nhàng nỉ non. Trong đầu thoáng qua hình ảnh lần đó Âu Dương Thần đem chiếc nhẫn đặt vào tay mình, thời điểm ở trong giáo đường, nhớ lại lúc ở trong xe làm thất lạc chiếc nhẫn.

      " tỉnh." Hân Nhi cố gắng mở mắt, chỉ thấy trước mắt là người đàn ông dịu dàng, có chút quen lại có chút xa lạ, đúng rồi, là người đàn ông này cứu mình, Hân Nhi cử động muốn đến gần Lê Cận cám ơn.

      " muốn làm gì? tại thân thể còn rất yếu ớt, chưa thể cử động được đâu, cứ yên tâm rằng đứa trẻ có chuyện gì, chỉ là động thai, đứa này nhất định rất ngoan cường." Lê Cận dịu dàng với Hân Nhi.

      Ầm

      Cái gì?

      Đứa trẻ ư?

      Hân Nhi kinh ngạc trợn to hai mắt, thận trọng lấy tay vuốt ve bụng mình, chính là nơi này hình thành sinh mạng, ra mình làm mẹ, nhưng mình biết, thực biết, thiếu chút nữa hại chết con, mẹ nhất định là người mẹ tồi tệ nhất thế giới, xứng đáng làm mẹ. Thậm chí ngay cả đứa con quý của mình tồn tại cũng biết, con à, con có tha thứ mẹ ?

      "E hèm, bởi vì có điện thoại di động, nên tôi có cách nào liên lạc với người nhà của , có muốn tôi đưa trở về ? Để tìm người nhà?" Lê Cận thấy Hân Nhi dịu dàng vuốt ve bụng của mình, vô thức nhớ lại mẹ mình vẫn còn bệnh, bà cũng thương con của mình như vậy. Vô thức khuôn mặt của Hân Nhi dần dần hợp lại thành khuôn mặt của mẹ ta.

      Người nhà, , , , , ,

      Hai từ này lại lần nữa làm tổn thương lòng của Hân Nhi, là Lam Hân Nhi, đến giờ vẫn có người thân nào, cho tới bây giờ người nhà của cũng chỉ có những người bạn nhi viện, cho tới bây giờ chỉ có mẹ là viện trưởng, luật pháp ngay cả người đàn ông thân cận nhất cũng còn là người nhà của nữa rồi, phải rồi. Nhưng vẫn giữ được nhà của mình, hi vọng Cầm Vận có thể giúp đỡ các bạn nhi viện.
      (còn tiếp)
      Last edited: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107 (tiếp theo)

      Edit : Sóc Là Ta
      "Tôi có người thân." Hân Nhi buồn buồn ra những lời này.

      "Vậy cha của đứa bé kia đâu?" Lê Cận vô ý hỏi, nhưng sau khi hỏi xong liền hối hận, nếu Hân Nhi ấy có người thân vậy tại sao làm sao có thể hỏi đây, quả nhiên, Lê Cận chú ý tới sắc mặt của Hân Nhi sắc mặt tối sầm lại.

      Cha ư?

      Cha của đứa trẻ ư?

      "Thần, xem người phụ nữ đó đáng thương đó nha, chồng ta có con ở bên ngoài, người phụ nữ này nên đối mặt với vấn đề này ra sao đây, người chồng này là quá đáng, là quá đáng." Hân Nhi tức giận xem kịch tivi.

      "Được rồi, đứa ngốc, em cứ yên tâm , chồng em nhất định làm những chuyện như vậy đâu." Âu Dương Thần vuốt ve đầu Hân Nhi.

      "Vậy nếu như cũng giống như người chồng kia cẩn thận có con bên ngoài sao đây?" Hân Nhi chỉ là tùy ý hỏi.

      "Yên tâm , tuyệt đối có chuyện này xảy ra, trừ em ra, có người phụ nữ nào khác có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần."
      Trừ em ra, ai có tư cách sinh ra đứa bé của Âu Dương Thần. Hân Nhi vẫn dừng lại ở những lời này.truyencuaDd&LQd^*

      Khi đó Thần nghĩ mình là Tuyết Nhi, còn bây giờ sao đây? Đứa bé của Hân Nhi được phép tồn tại, , thể, đứa bé này là của ta, thể, thể có đứa bé này.

      " xin lỗi, tôi phải cố ý." Lê Cận thấy Hân Nhi thể nét khổ sở mặt, cho là lời của mình gợi cho Hân Nhi chuyện đau lòng.

      " có việc gì." Hân Nhi nhàn nhạt đáp lời, nghĩ tới mình nên trốn đâu mới có thể bảo vệ đứa bé đây, với thế lực của Âu Dương Thần chỉ sợ ở nơi này có cách nào sống nổi, nếu để cho ấy biết đứa trẻ này tồn tại, như vậy đứa bé nhất định , , , , ,

      "Aida, xin lỗi tôi nghe điện thoại chút."

      "Alo." Sắc mặt Lê Cận trong nháy mắt trở nên lạnh lùng.

      "Thưa Tổng giám đốc, bốn giờ chiều nay máy bay khởi hành."

      "Ừ, tôi biết rồi, giờ tôi bận chút chuyện, đến lúc đó tôi đến thẳng phi trường." xong, Lê Cận liền cúp điện thoại.

      “Tôi quên giới thiệu, tôi họ Lê, gọi Lê Cận, còn ?" Lê Cận lại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh của Hân Nhi.

      "Gọi em là Hân Nhi." Hân Nhi hướng về phía Lê Cận hơi cười cười, đối với người ân nhân cứu mạng này, Hân Nhi biết vì sao có cảm giác vô cùng thân quen, cảm giác ta làm thương tổn mình.

      Hân Nhi

      Trong đầu Lê Cận thoáng qua khuôn mặt trong sáng tươi cười, em của cũng gọi là Hân Nhi, Hân Nhi, , , , , người phụ nữ trước mặt và em của cũng tên là Hân Nhi, người phụ nữ tên Hân Nhi này khiến cho người ta thương tiếc? Còn em , em được ông trời an bài như thế nào đây?

      "Hân Nhi." Lê Cận kêu cái tên này mấy ngày này, cái tên Hân Nhi này, trong lòng Lê Cận kêu gào rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên gọi ra miệng, có cảm giác khổ sở.

      "Ừ."

      "Chiều nay muốn xuất ngoại sao?" Hân Nhi chú ý nội dung câu chuyện mới vừa .

      "Ừ, à, đến thành phố A chủ yếu là có ít chuyện riêng, nhưng giải quyết xong, nhà tôi ở nước Pháp, cần lo lắng, tôi tìm người chăm sóc cho ."

      " có thể dẫn tôi ?" nhất định phải giữ được đứa bé, hơn nữa Hân Nhi cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin tưởng. tại đây là biện pháp duy nhất, nhìn người đàn ông dịu dàng trước mắt, giờ phút này Hân Nhi bất lực mà nắm được bè gỗ giữa đại dương.
      Đưa ấy , Hân Nhi ra cầu này làm Lê Cận rất là kinh ngạc, ra vấn đề này Lê Cận cũng nghĩ tới, lúc thấy Hân Nhi rơi lệ cộng với việc nhìn vẻ mặt bất lực của Hân Nhi tối qua khi ở xe này trong lòng Lê Cận cảm thấy Hân Nhi đáng bị tổn thương. như thế nên được người khác thương xem như trân bảo, nên bị thương tổn như vậy, thế nhưng ý niệm tồn tại cũng lâu, ấy là lần đầu tiên gặp mặt, tại sao có loại tư tưởng đó trong đầu? chắc chắn đồng ý , giờ Hân Nhi lại cầu như thế, Lê Cận cũng kinh ngạc.

      "Tôi van ngươi, van hãy dẫn tôi , chỉ cần dẫn tôi ra nước ngoài, tôi liên lụy , tôi thể ở lại thành phố A được nữa, tôi thể mất đứa bé." Hân Nhi thấy Lê Cận trầm tư, cho là muốn, nên tiếp tục mở miệng van xin.

      "Được." Lê Cận ra quyết định quan trọng rồi, quay về phía Hân Nhi .

      "Cám ơn. Cám ơn" nghe được Lê Cận đồng ý, Hân Nhi giống như được hít thở khí, vui đến nỗi sắp khóc. Chỉ biết cám ơn thôi.

      Lê Cận xoay người gọi điện thoại.

      "Paty, hãy hủy bỏ chuyến máy bay cho tôi, dùng máy bay tư nhân của tôi. Nhanh lên” Lê Cận cúp điện thoại, gửi cho Hân Nhi ánh mắt an tâm.

      "Thưa chủ tử, điều tra ra, chính là hai người đàn ông kia bắt cóc phu nhân, sau đó dẫn tới đây, xảy ra tranh chấp, hai người đàn ông này, người bị dao gọt trái cây đâm chết, còn người bị súng bắn chết , trường có dấu vết đánh nhau. Tôi điều tra được thủ phạm giết chết hai người này ở lầu Tiểu Lâu chính là Roan, còn có việc làm người khác nổ tung chính là Lâm Hiểu"

      "Giết." Âu Dương Thần lạnh lùng die%nda$nLq&D buông ra hai chữ, có thể thấy giờ phút này Âu Dương Thần lửa giận bừng bừng. Bắt cóc phu nhân của chủ tử, chủ tử làm sao có thể dễ dàng bỏ qua đây.

      "Thưa chủ tử, điện thoại của bí thư."

      Tập đoàn Âu Thị

      “Đúng là Âu Dương Thần tiên sinh đây sao? Chúng tôi là, , , , "

      " vào rồi ." Âu Dương Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn tổ trọng án cao cấp Đốc sát , sau đó trực tiếp đến phòng làm việc.

      Giống như bậc vua chúa bước lên ngai vàng, lịch mở nút cài, ngồi xuống, " ."

      Mấy vị cảnh sát thầm liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên là vua thương mại Âu Dương Thần, ở mức độ này, , , , ,

      "Âu Dương Thần tiên sinh, chúng tôi thuộc tổ trọng án, chuyện là như vầy, về vụ án bắt giam thủ phạm làm nổ tung con đường, căn cứ vào nhân viên pháp chứng chứng minh, phát chiếc nhẫn của nạn nhân, chúng tôi điều tra được chính là Ngài đặc biệt cầu đại sư Fell từ nước ngoài thiết kế, toàn thế giới chỉ có chiếc, chính là chiếc nhẫn này, xin hỏi Ngài và nạn nhân có quan hệ như thế nào."

      " ấy chưa chết." Thời điểm Âu Dương Thần thấy chiếc nhẫn kia, thái độ thay đổi ràng, ngay sau đó là tức giận, ấy chưa chết. Làm sao ấy có thể chết được đây.

      Ngạch

      Các thành viên thuộc tổ trọng án đều sợ hết hồn, bởi vì câu này của Âu Dương Thần rang có ý cảnh cáo. ấy chưa chết như thể là lời xác định ràng.

      "Vậy xin hỏi ông và chủ nhân chiếc nhẫn này có quan hệ như thế nào?" Lúc này chỉ có Đốc sát cao cấp phản ứng nhanh nhất, biết người phụ nữ này đối với Âu Dương Thần nhất định co ý nghĩa quan trọng, nếu tâm tình của cũng kích động như thế.

      "Là vợ tôi." Âu Dương Thần lạnh lùng .
      (còn tiếp)
      Last edited: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 107 (tiếp theo)

      Edit : Sóc Là Ta
      Ba từ “Là vợ tôi”, làm cho những người ở đây đều kinh sợ. Cái tên Âu Dương Thần khắp cả thành phố A đến ngay cả những đứa trẻ cũng đều biết nhân vật này, vị vua tốt nhất còn độc thân. Lúc nào kết hôn, chưa có chút tin tức nào lọt ra ngoài.

      "Hãy để chiếc nhẫn lại đây, các ông có thể được rồi." Ngay lúc chưa kịp tiếp nhận tin tức kia, giọng Âu Dương Thần lành lạnh truyền tới.

      " xin lỗi, . Âu Dương Thần tiên sinh, die%nda$nLq&D"chiếc nhẫn này là vật chứng của chúng ta, có trong hồ sơ tử, , , , "

      "A, , , , , " Âu Dương Thần chỉ đơn giản, lại làm cho khí của phòng làm việc nhất thời lạnh lẽo rất nhiều.

      "Éc. Âu Dương Thần tiên sinh xin lỗi, chúng tôi giao cho Ngài chiếc nhẫn này, nếu còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép trước đây." Vị Đốc sát cao cấp kia lanh trí chút, biết Âu Dương Thần là người thể đắc tội, lập tức kéo những đồng nghiệp luôn.

      "Thưa sếp, đó chính là vật chứng." tên hiểu chuyện .

      "Thôi , còn vật chứng à, đắc tội Âu Dương Thần, cậu biến thành bằng chứng hy sinh."

      "Ặc, , , , , , "

      "Tiểu Khả, cố gắng học tập nhiều chút."

      "Dạ, thưa sếp"

      Âu Dương Thần cầm chiếc nhẫn lên, nghĩ tới hình ảnh Hân Nhi luôn mang chiếc nhẫn theo bên mình, "Hân Nhi, em nhất định phải bình an, nhất định bình an, hứa rồi đấy, chúng ta phải cùng sống với nhau đến đầu bạc, hứa rồi mà." Mặc dù chiếc nhẫn kia tại chứng minh Hân Nhi chết, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như tin tưởng, tin tưởng, , , , , lần này giống với lúc Lăng Phỉ Tuyết chết , khi đó Âu Dương Thần chỉ muốn báo thù, phá hủy mọi thứ chỉ để báo thù, nhưng lần này , Âu Dương Thần như thế. mực tin chắc Hân Nhi chưa chết, bà xã chưa có chết, dù có nhiều chứng cớ hơn nữa đặt ở trước mắt, Âu Dương Thần cũng tin, lừa mình dối người cũng được, có con mắt tin tường cũng được, tóm lại, cứ ôm lòng tin như thế, mực tin tưởng như vậy.

      die%nda$nLq&D"Âu Dương Thần kéo bàn làm việc ra, phía sau tường chính cơ quan, cũng lâu rồi, lần đầu tiên có dũng khí bước vào nơi này xem chút, nhìn ngôi nhà sống cùng với Hân Nhi, nhớ lại toàn bộ hình ảnh của Hân Nhi, toàn bộ đều là, , , , , , , ,

      Trong nhà mảnh tối đen như mực, Âu Dương Thần mở đèn, trong nhà tất cả đều quen thuộc như vậy, nhớ lại ngày đó cùng Hân Nhi trang trí ngôi nhà.

      "Thần, xem cái này để ở chỗ này được ?"

      "Được."

      "Thần, em cảm thấy để ở chỗ này chậu hoa, ừm, ấm áp nha."

      "Được." Lúc Âu Dương Thần định thần nhìn lại, khuôn mặt tươi cười của Hân Nhi lại biến mất.

      Âu Dương Thần từng bước từng bước tới nhà bếp.

      "Thần, về rồi, hôm nay em làm rất nhiều món ăn ngon, cho ăn món cá dấm đường mà thích nhất đây này."

      "Được rồi, đừng lộn xộn, nào, ăn cơm thôi."

      Giờ phút này phòng bếp trống rỗng, có gì cả.

      Âu Dương Thần lại từng bước từng bước tới phòng ăn, phía có rất nhiều thức ăn, toàn bộ đều là món mình thích ăn.

      "Em mặc kệ, em mặc kệ, hôm nay nhất định phải phạt , phạt phải ăn hết những thức ăn này. Sau đó giúp em rửa chén."

      Âu Dương Thần bước đến gần bàn ăn, ra là đêm hôm đó làm nhiều thức ăn như vậy để chờ mình, nhưng cuối cùng phải nhập viện, các món ăn bàn cũng bị hư, còn có mùi hôi bốc lên, lỗ mũi Âu Dương Thần cảm thấy chua xót, nhìn món rau quen thuộc kia, nhìn lại tất cả nơi này, trong lòng như có dây cung kích thích sâu, hình như trong phòng này khắp nơi đều là bóng dáng của Hân Nhi.

      Âu Dương Thần muốn bắt nhưng bắt được, tại sao bắt được, tại sao, , , , , , ,

      Âu Dương Thần có chút chán chường ngồi sofa phòng khách, bất chợt, , , , lơ đãng đụng phải cái túi gì đó. Âu Dương Thần lấy cái túi ra, chỉ thấy đó là cái túi tuyệt đẹp, chẳng lẽ là, , , , , Âu Dương Thần kịp chờ đợi lấy đồ trong túi ra, quả đó là chiếc khăn quàng cổ.

      " liên quan đến Thần, nhưng liên quan đến Tuyết Nhi, bà xã tớ là lúc gặp Tuyết Nhi nhìn thấy ấy đan cho Thần chiếc khăn quàng cổ nên mới muốn học, nghiêm chỉnh mà Tuyết Nhi còn là sư phụ của Vận Nhi đấy. Các cậu tôi có nên cảm tạ ấy hay ?" Lời của Vũ Hạ đột nhiên vang vọng trong đầu Âu Dương Thần. Nhưng Âu Dương Thần lại nghĩ ngày đó ở quán rượu, lúc Diệp Phi cầm chiếc khăn quàng cổ kia.

      Lấy điện thoại di động ra, lần này, Âu Dương Thần muốn hỏi ràng, muốn ngờ vực nữa.

      "Ngày đó ở trong khách sạn, ai tặng cậu chiếc khăn quàng cổ." Điện thoại vừa nối, Âu Dương Thần liền hỏi thẳng vấn đề chính.

      " có tiền, tìm ta, ấy đưa cho ta chiếc khăn quàng cổ thế chân, cậu cho là Hân Nhi đưa tôi sao." Diệp Phi hỏi ngược lại.

      "." muốn nhiều lời cùng Diệp Phi .

      "Âu Dương Thần, cậu khinh thường Hân Nhi, người của cậu."

      Diệp Phi sau khi xong câu đó cũng lập tức cúp điện thoại, Diệp Phi cũng biết chuyện chiếc khăn quàng cổ, ngày đó lúc gặp Hân Nhi, trong giỏ có len sợi và sách hướng dẫn đan khăn quàng cổ, lúc đó Diệp Phi ghen tỵ, là ghen tỵ với Âu Dương Thần.

      Khinh thường tình của Hân Nhi, ha ha, truyencuaDd&LQd^*xem ra chính mình coi thường ấy rồi, Âu Dương Thần nắm chặt chiếc khăn quàng cổ kia, hình như có thể cảm thấy hơi ấm của Hân Nhi, giờ khắc này, Âu Dương Thần chắc chắn rằng ấy, có rất nhiều thứ đợi đến sau khi mất mới biết quý trọng, nhưng lần này là cái giá quá đắt.

      "Tôi sắp xếp máy bay tư nhân, chúng ta vào buổi tối, thân thể của còn rất yếu ớt, nhất định phải chú ý, nếu đau ở đâu hãy với bác sĩ, bác sĩ cùng với chúng ta."

      "Ừ, cám ơn ."

      " cần khách sáo với tôi, còn hãy hỏi thăm chuyện của nhi viện, mọi chuyện giống như sao, nghe tập đoàn Âu thị trả lại đất cho nhi viện rồi, ra chủ tịch tập đoàn Âu thị là người rất tốt, dù sao tôi nghe vụ án kia rất quan trọng." Lê Cận nhàn nhạt , nhân vật Âu Dương Thần này, có nghe qua, nhưng chưa từng giao du, nên cũng muốn khen ngợi Âu Dương Thần.

      "Ừ, có lẽ vậy...! ." Nghe tin nhi viện bình an, Hân Nhi rốt cuộc thở dài hơi, Vận Nhi được việc, chỉ cần bọn họ yên ổn là tốt rồi. Chỉ là San San, tại chỉ sợ thể liên lạc với San San được, đối với người bạn thân này, Hân Nhi dĩ nhiên là muốn vậy, nhưng mà, còn đứa trẻ, , , , , San San, xin lỗi, , , , , , ,
      Hết chương 107
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      108. Tạm thời thay thế em của tôi.

      Ròng rã cả buổi chiều, Âu Dương Thần tìm tất cả những nơi qua với Hân Nhi, cửa hàng, công viên, nhà hàng, tất cả tất cả, mỗi chỗ, những kỷ niệm tốt đẹp như chiếu phim ở trong đầu Âu Dương Thần lên, mặt Âu Dương Thần muốn rời , cứ như vậy có khả năng nhìn thấy Hân Nhi nhiều chút, dường như cũng có thể cảm nhận được hơi thở của Hân Nhi. Nhưng mặt khác Âu Dương Thần có với bản thân, có lẽ Hân Nhi ở chỗ khác. Có lẽ…, Cứ như vậy Âu Dương Thần lại thể rời mà đến chỗ khác, nhưng, có, đều có, Hân Nhi chỉ xuất ở trong đầu Âu Dương Thần, cũng xuất ở trong tầm mắt Âu Dương thần.

      Âu Dương Thần thậm chí đến cây đàn cổ nơi mà lần đầu tiên gặp Hân Nhi, hi vọng có kỳ tích phát sinh, nhưng, có…. có bóng dáng quen thuộc ở trong mộng kia…. có bóng dáng Hân Nhi, đều có…. mỗi lần Âu Dương Thần đều ôm hi vọng đến chỗ, nhưng, mỗi lần Âu Dương Thần cũng đều ôm thất vọng đến nơi khác…. mỗi lần kết quả đều giống nhau…. lần lại lần thất vọng như vậy….

      Âu Dương Thần tê liệt ngã xuống ở ghế sofa, gắt gao ôm chiếc khăn quàng cổ kia, giống như bây giờ chỉ có chiếc khăn quàng cổ này có thể cho chút ấm áp. Dường như phía vẫn lưu lại nhiệt độ của Hân Nhi, cứ ôm như vậy, giống như có thể cảm nhận Hân Nhi vẫn ở bên cạnh mình. Dường như lúc nữa Hân Nhi có thể về đến nhà, xuất ở bên cạnh mình. Còn làm nũng với mình, hoặc cho dù là mắng mình cũng tốt.
      Leng keng

      Leng keng

      Chuông cửa vang lên, Âu Dương Thần chợt giật mình, chẳng lẽ Hân Nhi về rồi, Âu Dương Thần chút suy nghĩ liền xông đến mở cửa.

      "surprise" Trình tâm cùng Âu Dương Tường hai người lại mời tự đến, lúc thấy Trình Tâm mặt Âu Dương Thần ràng lên thất vọng, tại sao phải ấy, tại sao?

      "Thần nhi, tại sao con thấy mẹ có vẻ mặt này. Ông xã, em bị ghét bỏ sao?" Vẻ mặt Trình Tâm bi thương nhìn Âu Dương Tường, biết Âu Dương Thần bị lừa bởi vẻ ngoài kia của mình, cho nên chỉ có thể làm nũng với ông xã của mình.

      "Bà xã, ghét bỏ của em." Âu Dương Tường cười .

      "Mẹ, ba mẹ có chuyện gì ?" Giờ phút này Âu Dương Thần có tâm tình nhìn Trình Tâm cố gắng làm nũng kia, bây giờ Hân Nhi sống chết . chỉ muốn đợi Hân Nhi trở về, hoặc là tin tức của Hân Nhi.

      " có việc thể tìm các con sao, mẹ mới tìm con, mẹ tìm Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đâu? Lần này mẹ và cha con du lịch mua rất nhiều quà cho Tuyết Nhi, con bé nhất định thích." Vừa , Trình Tâm tự vào trong nhà.

      "Tuyết Nhi. Tuyết Nhi…" Trình Tâm vừa vào cửa bắt đầu gọi to Tuyết Nhi, Trình Tâm lòng thích Hân Nhi, chỉ vì Âu Dương Thần thích, mà vì Trình Tâm nhìn qua vô số người biết người nào có phẩm hạnh gì. Tuy nhiên thường xuyên tiếp xúc với Hân Nhi, nhưng trong lòng Trình Tâm biết đứa Hân Nhi này rất thiện lương hơn nữa còn rất con trai của mình, đây mới là điều quan trọng nhất.

      " ấy có ở đây." Âu Dương Thần lạnh lùng .

      " có ở đây, công tác sao? Oa, Thần nhi, Tuyết Nhi có ở đây con liền làm cho nhà cửa bẩn như vậy, lúc Tuyết Nhi trở về rất tức giận. Hay là kêu má Vương qua đây dọn dẹp chút." Trình Tâm nhìn mặt bàn dường như có lớp bụi.

      Lúc trở về tức giận, nếu, ấy còn có thể trở về, còn có thể vì vậy tức giận, dù cho Âu Dương Thần lên núi đao xuống biển lửa cũng nguyện ý, mặc dù vẫn tin tưởng Hân Nhi trở về, nhưng trong những tư liệu mà Long Nhị điều tra, Hân Nhi rất có khả năng ở trong vụ án nổ tung, còn có chiếc nhận kia, ấy vứt lung tung chiếc nhẫn kia. Như thế…. có ý nghĩa… , chắc chắn , Âu Dương Thần lập tức phủ định suy nghĩ này, mỗi khi vừa nghĩ đến đây Âu Dương Thần liền lập tức đình chỉ ý nghĩ này, vẫn như cũ tự an ủi mình, gọi người thăm dò mọi nơi, bệnh viện, hắc bạch đạo cũng , nhất định có kết quả, nhất định tìm được.

      "Thần nhi… Thần nhi… con làm sao vậy?" Hiểu con ai bằng mẹ, thấy Âu Dương Thần lên thống khổ, trong lòng Trình Tâm biết nhất định xảy ra chuyện gì?

      "Thần nhi, con cãi nhau với Tuyết Nhi có phải " Trình Tâm cũng ngồi xuống sô pha, nghiêm mặt .

      Trầm mặc… Âu Dương Thần vẫn như cũ trầm mặc. Nếu là cãi nhau tốt rồi.

      "Âu Dương Thần… rốt cuộc Tuyết Nhi ở đâu?" Trình Tâm cũng đề cao điệu.

      "Bà xã, đừng kích động." Âu Dương Tường lập tức lên tiếng an ủi, hiển nhiên cũng nhìn ra Âu Dương Thần thích hợp, đứa con trai này vẫn làm cho Âu Dương Tường rất yên tâm, ngoại trừ chuyện tình cảm, từ sau khi Tuyết Nhi xuất , Âu Dương Tường coi như hoàn toàn yên tâm, nhưng bây giờ, thấy con trai như vậy, Âu Dương Tường cũng thể lo lắng.

      "Ông xã, em thế nào có thể kích động? Nhưng con dâu của em, bị con trai bảo bối của chúng ta làm cho tức giận rồi." Hiển nhiên Trình Tâm vẫn cho rằng Âu Dương Thần có lỗi, vẫn bảo vệ Hân Nhi.

      "Con nhất định tìm được ấy, ấy trở lại" Lời này của Âu Dương Thần vừa là an ủi Trình Tâm, cũng là lần nữa an ủi mình.

      "Vậy con còn mau . Mẹ còn chờ ôm cháu?" Trình Tâm tức giận đến.

      Reng reng

      Đúng lúc chuông điện thoại di động của Âu Dương Thần vang lên.

      Âu Dương Thần mệt mỏi cầm lấy điện thoại "?"

      "Chủ tử, tất cả bệnh viện cùng khách sạn đều kiểm tra qua có tin tức của phu nhân."

      Trầm mặc hai giây.

      "Sân bay…."

      "Đều kiểm tra qua, có tin tức của phu nhân, cũng có nhân vật khả nghi ra vào."

      "Làm sao vậy, là ai, tìm được ? Ở đâu?"

      Trình Tâm ở bên kích động cướp lấy di động của Âu Dương Thần.

      "Con dâu của tôi tìm được ?"

      "Ngạch, phu… phu nhân…" Bên kia điện thoại Long Nhị có chút kinh ngạc, làm sao có thể là phu nhân, chẳng lẽ phu nhân biết sao?

      " mau, Tuyết Nhi ở đâu?"

      "Ngạch, theo bằng chứng của cảnh sát suy đoán, phu nhân là ở trong vụ án nổ tung kia…" Giọng Long Nhị trầm thấp truyền đến, đoán rằng phu nhân cũng giống như chủ tử vẫn ôm hi vọng.

      Vụ án nổ tung…. ba chữ kia làm Trình Tâm dường như muốn tê liệt ngã xuống.

      "Cái gì nổ tung, lặp lại lần nữa,,,, "

      "Ngạch, phu nhân là như vậy…." Long Nhị đại khái đem tất cả chuyện ra.

      "Như thế Tuyết Nhi….." Trình Tâm thể đứng thẳng, ngã vào trong lòng Âu Dương Tường.

      "Ông xã, con bé Tuyết Nhi, chết."

      ", ấy chết." Âu Dương Thần vội vàng , cho phép bất kỳ kẻ nào Hân Nhi chết.

      "Vậy còn muốn thế nào? Tại sao cãi nhau với Tuyết Nhi, tại sao có phái người bảo vệ con bé, con biết Tuyết Nhi từng gặp nguy hiểm." Trình Tâm cũng bắt đầu kích động , còn nhớ khi đó Hân Nhi cùng Trình Tâm Âu Dương Thần đối với mình rất tốt, ngay cả lúc ra ngoài dạo phố cũng nhớ mua cho Âu Dương Thần cái gì, lúc nấu ăn cái gì dinh dưỡng làm thế nào có vẻ thích hợp dưỡng dạ dày. Đứa bé nhu thuận như thế, cứ như vậy có….

      Đúng vậy, giờ phút này Âu Dương Thần lại càng tự trách, nghĩ đến ngày đó kêu tất cả người của Ám Dạ rút lui bảo vệ cho Hân Nhi nữa, khi đó mình là làm sao vậy, vẫn cho là mình rất bình tĩnh, nhưng vì sao lại như vậy? Tại sao tổn thương đến người mình nhất sâu như thế.

      Nhìn giờ phút này Âu Dương Thần đau khổ, Trình Tâm cũng muốn cái gì nữa. Cầm lấy túi sách lôi kéo Âu Dương Thần , lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, con trai hại chết con dâu, Trình Tâm đau lòng, rất đau lòng, nhưng, dù sao cũng là đứa con mình mang thai mười tháng sinh ra, bản thân có năng lực thế nào, giờ phút này Trình Tâm rất tự trách vì sao mấy năm nay chỉ biết cùng Âu Dương Tường ở bên ngoài sống phóng túng, có làm tròn trách nhiệm của người mẹ, tại sao mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho Tuyết Nhi…., nhưng, còn kịp, còn kịp rồi.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      108. Tiếp

      "Đây là nhà của tôi." Lê Cận thân sĩ dắt Hân Nhi xuống xe, nhìn tòa thành trước mắt này, Hân Nhi vẫn hơi kinh ngạc chút, mặc dù biết thân phận Lê Cận đơn giản, nhưng vẫn bị tòa thành trước mắt này làm cho dọa tại chỗ, nơi này so với nhà họ Âu còn tráng lệ hơn.

      "Cảm ơn."

      "Thiếu gia, người trở về." người đàn ông trung niên mặc tây trang sớm nghênh đón ở cửa. Nhìn đối với Lê Cận cung kính lại mất hèn mọn, Hân Nhi đoán rằng đây là quản gia. Chỉ thấy người đàn ông kia đưa ánh mắt nhìn người mình. Trong mắt khó có thể che dấu kinh ngạc cùng vui sướng.

      "Vị này là tiểu thư, tiểu thư hoan nghênh về nhà." Người đàn ông kia cũng tránh được cung kính với Hân Nhi.

      Tiểu thư.

      Tình huống này là sao.

      "Xin chào, tôi tên là Hân Nhi."

      "A..., Hân Nhi tiểu thư, xin chào." Người đàn ông kia lại lần hơi hơi khom người với Hân Nhi.

      "Xin chào." Hân Nhi cũng hơi cười với quản gia .

      "Vào thôi." Lê Cận cũng có giải thích cái gì, trực tiếp mang theo Hân Nhi vào, nhìn thấy người đều phải giải thích lần, quá mệt mỏi, lúc vào vẫn thống nhất chút.

      "Tiểu Tuyết Nhi, con rốt cục trở về, mẹ rất nhớ con, xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, mẹ có chăm sóc tốt cho con." Còn chưa bước vào cửa, Hân Nhi bị vòng tay ấm áp cho ôm lấy, Hân Nhi thậm chí còn chưa kịp thấy người ôm mình là ai? Chỉ cảm thấy vòng tay ôm ấp này rất ấm áp, dường như có thể làm ấm áp tim Hân Nhi 23 năm này, chỉ là Tiểu Tuyết Nhi, xem ra lại là nhận sai người, đời này Lam Hân Nhi nhất định phải làm thế thân cho Tuyết Nhi sao? Trong long Hân Nhi trận bi ai. Nhìn vẻ mặt Lê Cận trước mắt cùng có vài phần tương tự, chỉ thấy vẻ mặt ta cũng là từ ái nhìn mình.

      "Khụ khụ khụ" đột nhiên người ôm lấy mình kia ho khan kịch liệt.

      "Vãn Tình "

      "Mẹ."

      Lê Thịnh cùng Lê Cận hai người đều rất nhanh qua đỡ lấy Vãn Tình, Hân Nhi rất nhanh chóng đỡ bà, lúc này mới nhìn người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt cái, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là vẫn khó có thể che dấu sắc mặt trắng xanh kia.

      " có việc gì, có việc gì, chỉ là quá kích động, thấy Tiểu Tuyết Nhi rốt cục trở về, để cho em chết cũng bằng lòng." Vãn Tình khó nhọc , hai mắt sớm ươn ướt.

      "Vãn Tình, cái gì ngu ngốc vậy? Con vừa trở về, em cứ như vậy rời bỏ chúng ta sao? Người nhà chúng ta mới vừa đoàn tụ cùng chỗ."

      "Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết Nhi. Quá đây, để cho mẹ nhìn con xem. Con của mẹ rất đẹp". Vãn Tình nhìn khuôn mặt Hân Nhi vui mừng.

      "Gọi tôi là Hân Nhi." miệng câu Tiểu Tuyết Nhi, làm cho Hân Nhi cách nào tiếp nhận, tại sao luôn luôn ngộ nhận mình là là Tuyết Nhi, trải qua lần thê thảm rồi, Hân Nhi muốn trở lại lần nữa. muốn….

      Cái gì

      Vãn Tình cùng Lê Thắng liếc nhau cái, biết chuyện gì xảy ra?

      "Ngạch, mẹ, cha, tên bây giờ của em phải Tiểu Tuyết Nhi, gọi là Hân Nhi, cha mẹ vẫn gọi em ấy là Hân Nhi , nếu em quen." Lê Cận thâm sâu nhìn mắt Hân Nhi, trong mắt kia ràng có khẩn cầu, Hân Nhi tự nhiên nhìn hiểu, đối với Hân Nhi mà Lê Cận là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa đối với vợ chồng này cũng cho mình cảm giác rất thân thiết, nhìn sắc mặt mẹ Lê Cận trắng xanh như thế, vậy thân thể cũng tốt, Hân Nhi vẫn nên cùng Lê Cận phối hợp.

      "Vâng, có phần quen." quen, phải quen, mà là vì quá quen, trong hai năm qua vẫn bị người khác gọi Tuyết Nhi, dường như từ từ quen, vừa nghe đến người ta gọi Tuyết Nhi liền cho rằng là gọi mình, nhưng, dù sao phải, mình chỉ là Hân Nhi, nhưng cho đến bây giờ, toàn bộ chân tướng, toàn bộ cũng phải trở về quỹ đạo vốn có.

      "A... A..., là mẹ sơ sót, về sau mẹ gọi con là Hân Nhi." Vãn Tình hiền hòa .

      "Đúng, Hân Nhi cũng rất dễ nghe." Lê Thắng cũng , đối với đứa con này, hai vợ chồng hận thể đem tất cả tình chưa cho Hân Nhi 20 năm qua này đều có thể cho Hân Nhi.

      "Mẹ, cha, Hân Nhi mới trở về rất mệt, trước con mang em ấy trở về phòng nghỉ ngơi , lát nữa xuống ăn cơm. Mẹ cũng cần nghỉ ngơi." Lê Cận lo lắng cho thân thể Hân Nhi, dù sao cũng là thân thể người, hơn nữa ngày hôm qua lại, kém chút nữa đẻ non. Tự nhiên là phải cẩn thận.

      "A... A..., cũng đúng, Cận nhi, con mang em con về phòng nghỉ ngơi trước, chăm sóc tốt cho em con, xem còn thiếu cái gì, lập tức bảo người đặt mua, lúc nữa mẹ để cho chhus Vương gọi các con." Vãn Tình vội vàng , sợ Hân Nhi thoải mái.

      "Được, mẹ." Lê Cận mang Hân Nhi lên lầu, Hân Nhi cũng mỉm cười với Vãn Tình cùng Lê Thắng, theo sau Lê Cận.

      "Ông xã, con chúng ta rốt cục trở về." Vãn Tình nhìn Lê Thắng, nước mắt trong mắt tự chủ được rớt xuống. Trông mong con trọn vẹn 20 năm, rốt cục đợi con trở về, cảm giác này chỉ có người làm ba mẹ mới có thể hiểu.

      "Đúng, Vãn Tình, con trở về, em cũng phải kiên cường mới được, chúng ta thiếu tình con bé nhiều năm như vậy, mẹ nhất định phải trả, nếu khôg mình làm thế nào." Lê Thắng với vợ của mình.

      "Dạ dạ."

      "Chỉ là ông xã, Hân Nhi giống như phải rất quen thuộc với chúng ta, trước đây Tiểu Tuyết Nhi rất đáng ." Vãn Tình đến.

      "Bà xã, Hân Nhi chỉ là vừa trở về mà thôi, tóm lại con bé là con của chúng ta. Chúng ta thương con bé, con bé giống như trước đây, yên tâm ."

      "Vâng vâng."

      Hai vợ chồng nhìn nhau, có tình càm gọi là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.

      "Phòng của là ở đây." Lê Cận đưa Hân Nhi vào phòng.

      "Có thể rồi chứ?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Lê Cận, chuyện này quả Lê Cận thiếu Hân Nhi lời giải thích.

      "Ngồi xuống trước , tôi từ từ với ." Lúc này, Lê Cận vẫn quan tâm thân thể của Hân Nhi. Cũng biết, chuyện này nhất định phải ràng với Hân Nhi, ra Lê Cận cũng nghĩ tới tình huống này, nhưng nhìn mẹ vui mừng như vậy, Lê Cận đành lòng ra chân tướng, nhất là nhìn gương mặt mẹ trắng xanh như vậy.

      "Cảm ơn."

      " ra tôi lần này đến thành phố A chính là vì tìm kiếm em của tôi, em tôi lúc ba tuổi liền mất, cha mẹ vì tìm kiếm em mà hao phí hết tâm tư, nhưng về sau biết được em chết, mẹ đau lòng muốn chết, sau cùng cha tôi quyết định việc làm ăn trong nhà dời đến nước Pháp, cũng vì mẹ có thể rời xa nơi đau lòng, nhưng khoảng thời gian trước tìm được người năm đó đưa em , biết để em tôi lại ở Nhi Viện ở thành phố A, cho nên tôi tìm em ấy, nhưng, chừng hai năm trước em tôi chết, cũng thấy đấy tình hình thân thể mẹ bây giờ rất tệ, tháng sau phải mổ, thấy đến, mẹ nghĩ là em tôi. Cho nên…"

      ra là như vậy, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi rất hạnh phúc, bởi vì ấy còn có người nhà, còn có người nhà thương ấy như thế, nhưng mình? Mình cũng là nhi, nhưng, mình có người thân, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng biết.

      "Tôi biết cầu này rất đường đột, tôi cũng nghĩ tới cục diện như vậy, tôi tìm cơ hội ràng với mẹ, chỉ là hi vọng có thể tạm thời thay thế em tôi tháng này." Lê Cận biết cầu này rất quá phận, cũng dám khẳng định Hân Nhi có thể đáp ứng hay .

      Tạm thời thay thế… lại là vật thay thế. Nhưng nghĩ đến người mẹ ôn nhu mà lại ốm yếu kia, nghĩ đến khuôn mặt của Lê Thắng kia, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng.

      "Được." Như là hạ quyết tâm rất lớn, Hân Nhi chữ được, còn Tiểu Tuyết Nhi chết kia, xin lỗi, để cho tôi tạm thời thay thế , tôi tận lực làm người con ngoan, chăm sóc của cha mẹ tốt. Đợi cho thân thể mẹ tốt hơn, tôi rời khỏi. Lam Hân Nhi, muốn cả đời đều làm vật thay thế, muốn cuộc sống của bản thân.

      "Cảm ơn." Lê Cận lòng lời cảm tạ, ra ở trong lòng Lê Cận cũng đem Hân Nhi này trở thành em Hân Nhi của mình, cảm giác khó hiểu từ lần gặp mặt đầu tiên, sau này biết là Hân Nhi, đến bây giờ…. trong lòng Lê Cận thầm nhớ lại, bắt đầu từ giờ phú này, Hân Nhi là em của mình, về sau nhất định chăm sóc tốt cho em của mình, nhất định….

      Chương 109.1 Sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy

      Editor: nhokcoicodon

      Cốc cốc.

      "Thiếu gia, tiểu thư, có thể dọn cơm được chưa." Đúng lúc này Vương quản gia gõ cửa, cũng phá tan khí bên trong nhà.

      "Vâng, được ạ." Lê Cận vẫn nhàng đáp, ông Vương nhìn mình lớn lên từ , ở trước mặt ông, Lê Cận phải thiếu gia, ngược lại càng giống như đứa bé.

      " thôi, em , xuống ăn cơm trước ." Lê Cận vươn tay ra dắt Hân Nhi.

      Em !

      "Vâng, " Hân Nhi cũng để tay mình vào trong tay Lê Cận, tiếng “” này giống như khắc sâu trong lòng Lê Cận, lại nhớ đến hồi còn lúc Tiểu Tuyết Nhi non nớt gọi mình là trai, rất êm tai.

      Bên trong phòng ăn.

      "Hân Nhi tới đây, mẹ biết con thích ăn cái gì, tùy tiện cho người chuẩn bị vài món, mau lại đây ăn , nếu như hợp vị khẩu, ngày mai bảo bà Vương làm."

      "Mẹ, con đều rất thích ăn, mẹ cần lo đâu ạ." Hân Nhi mỉm cười , nếu đồng ý với Lê Cận, như vậy làm người con tốt , chính mình vẫn luôn muốn có cơ hội hiếu thuận với cha mẹ, tại rốt cuộc cũng có thể.

      Mẹ!

      Khi Vãn Tình nghe được câu này tay múc canh cho Hân Nhi chợt dừng lại, 20 năm, còn có thể nghe thấy con gọi mình là mẹ, rất hạnh phúc. ánh mắt của Vãn Tình lại đỏ lên, lớn tuổi, lại có bệnh, tình cảm đặc biệt yếu ớt. Lê Thắng nghe thấy Hân Nhi gọi cũng rất cảm động, nếu có thể gọi mình tốt. Mà mắt Lê Cận lại nhìn Hân Nhi lâu, trong mắt tràn đầy cảm kích.

      "Được rồi, uống chút canh trước " Vãn Tình múc canh đưa cho Hân Nhi.

      "Cám ơn mẹ." Hân Nhi cầm lên bát canh Vãn Tình đưa tới vừa định uống..., nhưng mà, lại cảm giác trong dạ dày trận lăn lộn.

      Nôn.

      " xin lỗi." Hân Nhi vội vàng xông ra ngoài.

      "Mẹ, cha, con trước xem chút, mọi người ăn trước ." Lê Cận thấy phản ứng của Hân Nhi biết nguyên nhân nhất định là bởi vì bảo bảo thôi. Lập tức chạy đuổi theo ra ngoài.

      "Ông xã, chuyện gì xảy ra vậy, Hân Nhi sao thế, là canh này hợp khẩu vị sao?" Thấy Hân Nhi như thế, Vãn Tình rất gấp gáp, chính là lo lắng cho con của mình.

      "Vãn Tình, đừng lo lắng, có thể là do ngồi máy bay mệt quá thôi. Bà Vương, gọi phòng bếp làm chút đồ ăn . Gọi Mật Tư Lâm tới đây chuyến." Lê Thắng lập tức phân phó người giúp việc.

      "Dạ, lão gia."

      "Như thế nào, sao chứ?" Lê Cận đưa khăn lông cho Hân Nhi, nhìn Hân Nhi nôn mửa sắc mặt hơi tái nhợt, Lê Cận rất đau lòng.

      "A, cám ơn, ngại quá." Hân Nhi vừa nôn xong, nhìn qua rất tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.

      " có việc gì, là tôi sơ sót, tôi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn . Hỏi lại bác sỹ chút xem có thể dùng thuốc hay ."

      " cần, tôi sao, chúng ta trở lại thôi, cha mẹ chắc nóng lòng chờ đó." Hân Nhi có chút yếu đuối .

      "Được." Lê Cận tiếp tục dắt Hân Nhi, chỉ sợ Hân Nhi ngã xuống bất cứ lúc nào.

      "Hân Nhi, sao vậy, khó chịu chỗ nào? Chờ chút, cha con gọi bác sỹ gia đình tới rồi" Vãn Tình lo lắng nhìn Hân Nhi, giờ phút này nhìn sắc mặt của Hân Nhi còn trắng hơn Vãn Tình.

      "Đúng vậy, Hân Nhi, thân thể thoải mái nhất định phải để bác sỹ xem chút." Dáng vẻ lo lắng của hai vợ chồng Lê Thắng và Vãn Tình làm Hân Nhi rất cảm động, nếu như mà mình là con của hai người vậy tốt.

      " có việc gì."

      "Cha, mẹ, Hân Nhi có việc gì, chỉ là hai người sắp được làm ông bà ngoại rồi." Lê Cận lập tức mở miệng . Vừa là giải thích cũng coi như an ủi.

      Ông ngoại.

      Bà ngoại.

      Hai vợ chồng liếc nhau cái, trong mắt vui mừng. Nhà họ Lê nhân khẩu vẫn mỏng manh, sau khi từ thành phố A chuyển đến nước Pháp, mặc dù buôn bán càng làm càng lớn, nhưng nhà họ Lê vẫn chỉ có ba người như vậy, Lê Cận ba mươi tuổi rồi, nhưng mà đến đối tượng cũng có, mặc dù trong lòng Vãn Tình và Lê Thắng rất nóng nảy, nhưng mà, biết Lê Cận luôn luôn là người cũng dễ dàng thay đổi quyết định của mình, cũng chỉ có thể thầm nóng nảy, hôm nay Hân Nhi trở lại, lại có thêm bảo bảo, nhà họ Lê lập tức trở nên náo nhiệt, hai vợ chồng dĩ nhiên là rất vui mừng.

      "Có ? là quá tốt, nào, Hân Nhi mau mau ngồi xuống." Lúc này Vãn Tình rất là kích động, muốn Hân Nhi ngồi xuống, rất sợ đứa bé có sơ xuất gì.

      Ha ha. Lê Cận ở bên cạnh thấy hình ảnh gia đình hòa hài như thế, cười khẽ tiếng, em , nhất định là em đưa Hân Nhi đến bên cạnh chúng ta, để cho ấy thay thế em tận hiếu, cuộc sống như thế rất tốt, đủ rồi, đủ rồi.

      "Cận, con ở đây cười khúc khích cái gì? Còn xem bác sỹ tới chưa? Bây giờ em con mang thai, nên phải cẩn thận chút."

      "Đúng vậy, đúng vậy, mẹ con rất đúng, đoạn đường này lắc lư như vậy cũng biết tình trạng thân thể Hân Nhi như thế nào? Cận, con có sắp xếp được ?"

      "Cha, mẹ, hai người hãy yên tâm , dọc đường trai luôn mang theo bác sỹ." Thấy cha mẹ như thế, Hân Nhi rất cảm động, chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, đến lúc mình rời rất đau lòng.

      "Đúng vậy, cha, ở trong đó có cháu ngoại cưng của con đấy? Con làm sao có thể cẩn thận đây?" Lê Cận đùa.

      "Lão gia, Mật Tư Lâm tới." Người giúp việc đến báo cáo.

      "Mật Tư Lâm, mau đến xem cho con của tôi, nó mang thai thân thể thoải mái."

      "A, được. Tiểu thư, mời tới bên này"

      "Ông xã, ông trời quá tốt đối với em, chỉ có để cho con chúng ta trở lại, mang cháu ngoại đến cho chúng ta, cuộc đời của em có tiếc nuối nữa." Vãn Tình vừa nghĩ tới mình sắp làm bà ngoại, lại rất vui mừng.

      "Vãn Tình, ông trời thương hại chúng ta, những ngày an nhàn của chúng ta vừa mới bắt đầu, cho nên em nhất định phải kiên cường, chuẩn bị kỹ chút cho ngày giải phẫu, vì con của chúng ta còn có cháu ngoại của chúng ta nữa."

      "Ông xã, em rất sợ, , , , , , "

      "Đừng lời như thế, nhất định thành công."

      "Vâng, vâng. tại con trở lại rồi, em muốn , ông xã, xem có phải là em quá tham lam , ban đầu vậy rồi, có thể để cho con trở lại mang em cũng nguyện ý, nhưng mà bây giờ, , , , , , , "

      "Đứa ngốc, sao lại là quá tham chứ, con còn cần chúng ta, Hân Nhi lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước lại ở trong nhi viện, em cam lòng lại để cho con vừa trở lại liền mất mẹ sao? Vãn Tình, thoải mái , giải phẫu nhất định thành công."

      "Ừ, em nhất định phải sống nữa."

      Vãn Tình nhàng dựa vào bả vai Lê Thắng, hơn 30 năm đây là người chồng luôn khích lệ và ủng hộ bà, bà nhất định có thể chịu đựng được.

      tháng sau.

      "Ai nha, tiểu thư, làm sao có thể vào phòng bếp chứ?" Vừa nhìn thấy Hân Nhi muốn vào phòng bếp, bà Vương cũng khẩn trương chạy tới muốn Hân Nhi ra ngoài.

      "Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn tháng qua, từ xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời , cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.

      Chương 109.2 Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm vậy

      Editor: nhokcoicodon


      "Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn tháng qua, từ xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời , cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.

      "Vậy cũng được, tiểu thư, đừng tôi đồng ý, lão gia phu nhân còn có thiếu gia đều đồng ý. tin, tôi hỏi chút." Bà Vương bắt đầu uy hiếp.

      "Vâng, vâng, con ra ngoài là được chứ gì, bà Vương, đến bà cũng bắt nạt con." Hân Nhi dẩu môi lên, mẹ cha còn có trai ba người là họ Lê lo lắng nhất quan tâm nhất chính là mình, bọn họ hận thể bắt mình ngày ngày ngoan ngoãn dưỡng thai, đến ăn cơm cũng có người phục vụ, làm sao có thể để cho mình động tay chân chứ?

      "Được rồi, tiểu thư xinh đẹp của tôi, bà Vương này làm sao dám bắt nạt tiểu thư chứ, hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư phơi nắng mặt trời , bà Vương cùng con." Thấy tiểu thư làm nũng với mình như vậy, bà Vương cũng rất vui mừng, nghĩ tới khi còn bé tiểu thư rất hoạt bát đáng , cảm tạ ông trời để tiểu thư trở lại.

      "Bây giờ khác gì chứ."

      "Sao vậy, Hân Nhi, có phải lại bị người nào chê hay ." Tiếu Mặc Thiên mặc cả bộ tây trang chầm chậm tới.

      " Thiên, tới tìm em sao? Hôm nay em đến công ty rồi." Hân Nhi thấy Tiếu Mặc Thiên và bà Vương trêu chọc, chỉ lễ phép cười cười. Tiếu Mặc Thiên này, đối với Hân Nhi rất tốt, đây là người họ cũng là người bạn của trai, coi như là người quen biết, nhưng cũng là người quen, đối với người quen Hân Nhi tự nhiên cảm thấy thân mật.
      Trời mới biết Tiếu Mặc Thiên nhìn Hân Nhi cười như bây giờ, cảm giác giống như cười với bà Vương, khỏi phiền lòng, lúc nào Tiếu Đại Thiếu Gia cũng bằng người giúp việc rồi.

      "Tiếu thiếu gia, cậu tới, vậy cùng tiểu thư ra ngoài phơi nắng mặt trời , vừa đúng lúc tôi tôi cũng phải chuẩn bị thuốc cho phu nhân."

      "Ừ, ."

      " thôi, Hân Nhi." Mặc Thiên hướng về phía Hân Nhi làm cái tư thế mời.

      "Ừ."

      " Thiên, hôm nay tới là, , , , , , " trong vườn hoa khí có chút kỳ lạ, hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, vẫn là Hân Nhi mở miệng trước.

      "Ghé thăm em chút, em em rất buồn chán." Tiếu Mặc Thiên như chuyện bình thường, chỉ là nghe vào trong mắt Hân Nhi lại rất quái dị, thăm mình, nhưng là, Hân Nhi cảm giác mình cũng có quen thuộc với đến mức này. Hân Nhi tự nhiên cho là Tiếu Mặc Thiên có ý tứ đối với mình, từ mà biệt, ngay tại lúc này bảo bảo người mình, cũng là có người nào có thể tiếp nhận được rồi, huống chi là Đại Gia Tộc như nhà họ Tiếu, làm sao có thể tiếp nhận được chứ. Chắc là vì quan hệ với Lê Cận thôi.

      "Cám ơn." Hân Nhi vẫn là mở miệng cảm ơn.

      Nhưng câu cảm ơn này Tiếu Mặc Thiên nghe lại thấy rất chói tai, nhìn Hân Nhi miễn cưỡng cám ơn, trong lòng lại cảm thấy đắng chát, lúc nào em mới có thể khách khí với như vậy, lúc nào em mới có thể coi như là người mình, đều càng khách khí ra càng cảm thấy xa cách, lễ phép nhưng ra là loại ngầm cự tuyệt, chẳng lẽ phát , chắc phải, nhìn Hân Nhi nhìn về phía xa, Tiếu Mặc Thiên nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Hân Nhi, cũng là ở nơi vườn hoa này, khi đó Hân Nhi luôn mình ngồi ở chỗ này, khi đó còn là hoàng hôn, cứ như vậy lặng lẽ nhìn ánh trời chiều, đôi tay vuốt ve bụng, nhìn qua hết sức chọc người thương , sớm nghe Lê Cân tìm được em , Tiếu Mặc Thiên lập tức nghĩ đến đây chính là Lê Hân Nhi, nhưng là, nếu như phải là thấy bụng hơi nhô lên, như vậy Tiếu Mặc Thiên chắc chắn cho là đây chính là cơ hội ông trời cho mình, , Lê Hân Nhi, chính là thiên sứ của mình, nhưng là, , , , , , , Tiếu Mặc Thiên xóa tan mất ý nghĩ kia, đàn ông có vợ đụng, nhưng vẫn như cũ rất quan tâm Hân Nhi, muốn hỏi chút xem người đàn ông nào may mắn có thể có được như vậy, ở trong miệng lê Cận biết được, chồng Hân Nhi qua đời, lúc này Tiếu Mặc Thiên giống như lại thấy được hi vọng, ngại bảo bảo, cái gọi là ai cả đường , nếu như Hân Nhi nguyện ý tiếp nhận mình, như vậy Hân Nhi còn có bảo bảo tốt. Có lẽ rất nhiều người tin vừa thấy , nhưng Tiếu Mặc Thiên tin, Tiếu Mặc Thiên và Lê Cận là em tốt, hơn Lê Cận hai tuổi nhưng mà đến nay vẫn có đối tượng nào, cho nên cha mẹ hai nhà Tiếu Lê đều rất là gấp gáp, nhưng mà Tiếu Mặc Thiên kiên trì, vô luận như thế nào, nhất định phải gặp phải người chính mình , tại, tìm được, nhưng mà, dường như Hân Nhi đối với mình cũng quá thân thiện, nhưng bây giờ nguyện ý chờ, đợi chút, , , , , ,

      "Cận là em tốt của , em là em của nó, em cũng gọi tiếng Thiên, vậy em cũng chính là em , cần gì cám ơn với của mình." Tiếu Mặc Thiên quan tâm , trong lòng rất đắng chát, tại chỉ có thể như vậy, nếu sợ rằng Hân Nhi cũng muốn thôi câu với mình.

      "Vâng, được."Hân Nhi quay đầu lại cười cười với Tiếu Mặc Thiên, ngây thơ nghĩ đến Tiếu Mặc Thiên là bởi vì quan hệ với Lê Cận nên quan tâm mình, nếu thương mình như em , như vậy mình như thế nào có thể phụ lòng tốt của người ta chứ? Hân Nhi phải là cảm ơn người, hoàn cảnh lớn lên ở nơi đó từ , học được nhiều nhất chính là cảm ơn, cho nên đến bây giờ Hân Nhi cũng chưa từng hận Âu Dương Thần, vẫn như cũ cảm ơn cho mình những khoảnh khắc vui vẻ, mặc dù kết cục rất là tàn khốc, nhưng mà quan trọng nhất là Âu Dương Thần lại cho mình bảo bảo, khiến Hân Nhi có động lực rất lớn. Còn có hi vọng.

      "Thần còn chưa ra sao?" Lưu Phàm lo lắng hỏi.

      "Hơn tháng, ngay cả công ty cũng , chỉ sống ở trong căn hộ đó." Vũ Hạ đáp, nghĩ đến ngày đó khi vào trong căn hộ thấy Âu Dương Thần, Vũ Hạ cũng thể nào tin được đây chính là Thần, vì đoạn kia tình cảm, bây giờ Thần nhất định là chưa gượng dậy nổi, chỉ là lòng chờ Hân Nhi, vừa nghe đến gió thổi cỏ lay, liền cho rằng là Hân Nhi trở lại, khi Vũ Hạ và Dật Phong đến thăm , Âu Dương Thần nghe được tiếng chuông cửa cũng cho là Hân Nhi trở lại, mỗi lần đều là như vậy, Trình Tâm cùng Âu Dương Tường cũng rất là lo lắng.

      "Ai, cậu Thần cũng là, phải còn rừng cây hoa đào sao? Cần gì chứ? Còn có dải rừng rậm lớn như vậy?" Dật Phong . Ở trong mắt của Dật Phong, đau lòng vì người phụ nữ chính là có lý trí, dù sao người này còn có người khác, đối với có gì khác biệt, đây tất cả nguyên nhân là vì vẫn trêu chọc Vũ Hạ quá cưng chiều đối với nhóc Cầm Vận.

      Quả nhiên những lời nàycủa Dật Phong quả làm Vũ Hạ xem thường, trong mắt của Vũ Hạ, Dật Phong thực đúng là hoa hoa bươm buớm trong miệng Cầm Vận, chờ có ngày, khi Dật Phong nếm được tư vị tình chân chính khi đó nhất định phải để cho nếm đủ đau khổ.

      "Được rồi, mình cái gì cũng , thú vị, đúng , Phàm, , , , " lúc này Dật Phong chỉ có thể nhìn về phía Lưu Phàm, bởi vì ở phương diện này Lưu Phàm cũng giống như vậy.

      "Ngụy biện." Lưu Phàm chỉ nhớ lại hai chữ kia, trong đầu nghĩ tới người phụ nữ biến mất hơn hai tháng rồi, hề có chút tin tức nào, nhìn vị trí trước kia làm việc, luôn cảm thấy rất đau lòng, Lăng Phỉ Tuyết, người phụ nữ ghê tởm đó ở nơi nào rồi, , , , , , , ,

      "Ah, Phàm cậu làm sao có thể như vậy chứ, chẳng lẽ cậu cũng thoái hóa." Đối với câu trả lời này Lưu Phàm, chỉ Dật Phong mà Vũ Hạ cũng có chút kinh ngạc, từ lúc nào Phàm cũng ra những lời này rồi.

      Đối với chất vấn này của Dật Phong, Lưu Phàm càng đáng trả lời, phải thoái hóa, mà là cũng rơi vào lưới tình rồi, đau khổ, cách nào tự kềm chế, , , , , ,

      " tại Thần thế nào?" Lưu Phàm nghiêm mặt .

      "Hân Nhi hẳn là chết rồi, bình thường chỉ có thể nhìn xem có thể mở lòng ra lần nữa hay ." Khuôn mặt Vũ Hạ cũng u sầu.

      "Thần nhất định ."

      "Thần nhi, con ăn chút gì ." Trình Tâm làm xong đồ ăn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày Âu Dương Thần đều chỉ chờ Hân Nhi, cũng ăn uống, Trình Tâm nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, mỗi ngày đều tới đây uy hiếp Âu Dương Thần ăn chút đồ ăn, rất sợ cứ như vậy sụp đổ, ai, sớm biết như này, sao lúc trước còn như thế chứ.

      "Thần, con ăn nhiều thêm chút nữa . Nếu Hân Nhi cũng yên tâm, ấy con như vậy, con làm sao lỡ để nó lo lắng chứ? Coi như con phải chờ nó trở về, cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình, nếu lúc Hân Nhi trở lại con lại xảy ra chuyện, vậy con mình Hân Nhi phải làm thế nào" Trình Tâm tận tình khuyên bảo, đối với đứa con trai này của mình bà vẫn luôn yên tâm, chỉ có lần này, , , , , Trình Tâm biết Âu Dương Thần cố ý cho là Hân Nhi còn chưa có chết, mặc dù mọi người cũng như vậy, tại cũng chỉ có cái biện pháp này có thể để cho Âu Dương thần ăn cơm.

      người làm thế nào, , , , , ,

      "Đúng, tôi là nhi, tôi từ nhi, ngay cả từng là thiên kim đều phải, tôi từ lớn lên ở nhi viện, thậm chí ngay cả gương mặt này đều là tay Phi giúp chỉnh dung, thậm chí ngay cả cái tên Lăng Phỉ Tuyết này đều là của người khác, tôi chính là nhi ở rong miệng có ai muốn, cho nên các người những người hạnh phúc lại có thể tùy ý chà đạp chúng tôi những nhi này sao, những nhi như chúng tôi nên bị nhóm người các người giẫm ở dưới chân sao? Chúng ta nhất định phải bị ném bỏ sao?" Lời Hân Nhi ngày đó đột nhiên xuất ở trong đầu Âu Dương Thần, nhi, từ lớn lên ở nhi viện, Âu Dương Thần hình như nhìn thấy hi vọng nào đó, lập tức, kéo thân thể yếu đuối chạy ra ngoài.

      "Thần nhi, , , Âu Dương Thần, , , , , , con đâu vậy? “Trình Tâm tê liệt ngã xuống đất, bát trong tay cũng đổ, , , , , rốt cuộc là tạo ra tội gì vậy.
      Last edited by a moderator: 26/6/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :