108. Tiếp
"Đây là nhà của tôi." Lê Cận thân sĩ dắt Hân Nhi xuống xe, nhìn tòa thành trước mắt này, Hân Nhi vẫn hơi kinh ngạc chút, mặc dù biết thân phận Lê Cận đơn giản, nhưng vẫn bị tòa thành trước mắt này làm cho dọa tại chỗ, nơi này so với nhà họ Âu còn tráng lệ hơn.
"Cảm ơn."
"Thiếu gia, người trở về." người đàn ông trung niên mặc tây trang sớm nghênh đón ở cửa. Nhìn đối với Lê Cận cung kính lại mất hèn mọn, Hân Nhi đoán rằng đây là quản gia. Chỉ thấy người đàn ông kia đưa ánh mắt nhìn người mình. Trong mắt khó có thể che dấu kinh ngạc cùng vui sướng.
"Vị này là tiểu thư, tiểu thư hoan nghênh về nhà." Người đàn ông kia cũng tránh được cung kính với Hân Nhi.
Tiểu thư.
Tình huống này là sao.
"Xin chào, tôi tên là Hân Nhi."
"A..., Hân Nhi tiểu thư, xin chào." Người đàn ông kia lại lần hơi hơi khom người với Hân Nhi.
"Xin chào." Hân Nhi cũng hơi cười với quản gia .
"Vào thôi." Lê Cận cũng có giải thích cái gì, trực tiếp mang theo Hân Nhi vào, nhìn thấy người đều phải giải thích lần, quá mệt mỏi, lúc vào vẫn thống nhất chút.
"Tiểu Tuyết Nhi, con rốt cục trở về, mẹ rất nhớ con, xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, mẹ có chăm sóc tốt cho con." Còn chưa bước vào cửa, Hân Nhi bị vòng tay ấm áp cho ôm lấy, Hân Nhi thậm chí còn chưa kịp thấy người ôm mình là ai? Chỉ cảm thấy vòng tay ôm ấp này rất ấm áp, dường như có thể làm ấm áp tim Hân Nhi 23 năm này, chỉ là Tiểu Tuyết Nhi, xem ra lại là nhận sai người, đời này Lam Hân Nhi nhất định phải làm thế thân cho Tuyết Nhi sao? Trong long Hân Nhi trận bi ai. Nhìn vẻ mặt Lê Cận trước mắt cùng có vài phần tương tự, chỉ thấy vẻ mặt ta cũng là từ ái nhìn mình.
"Khụ khụ khụ" đột nhiên người ôm lấy mình kia ho khan kịch liệt.
"Vãn Tình "
"Mẹ."
Lê Thịnh cùng Lê Cận hai người đều rất nhanh qua đỡ lấy Vãn Tình, Hân Nhi rất nhanh chóng đỡ bà, lúc này mới nhìn người phụ nữ được bảo dưỡng rất tốt cái, dung mạo rất xinh đẹp, chỉ là vẫn khó có thể che dấu sắc mặt trắng xanh kia.
" có việc gì, có việc gì, chỉ là quá kích động, thấy Tiểu Tuyết Nhi rốt cục trở về, để cho em chết cũng bằng lòng." Vãn Tình khó nhọc , hai mắt sớm ươn ướt.
"Vãn Tình, cái gì ngu ngốc vậy? Con vừa trở về, em cứ như vậy rời bỏ chúng ta sao? Người nhà chúng ta mới vừa đoàn tụ cùng chỗ."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Tuyết Nhi. Quá đây, để cho mẹ nhìn con xem. Con của mẹ rất đẹp". Vãn Tình nhìn khuôn mặt Hân Nhi vui mừng.
"Gọi tôi là Hân Nhi." miệng câu Tiểu Tuyết Nhi, làm cho Hân Nhi cách nào tiếp nhận, tại sao luôn luôn ngộ nhận mình là là Tuyết Nhi, trải qua lần thê thảm rồi, Hân Nhi muốn trở lại lần nữa. muốn….
Cái gì
Vãn Tình cùng Lê Thắng liếc nhau cái, biết chuyện gì xảy ra?
"Ngạch, mẹ, cha, tên bây giờ của em phải Tiểu Tuyết Nhi, gọi là Hân Nhi, cha mẹ vẫn gọi em ấy là Hân Nhi , nếu em quen." Lê Cận thâm sâu nhìn mắt Hân Nhi, trong mắt kia ràng có khẩn cầu, Hân Nhi tự nhiên nhìn hiểu, đối với Hân Nhi mà Lê Cận là ân nhân cứu mạng mình, hơn nữa đối với vợ chồng này cũng cho mình cảm giác rất thân thiết, nhìn sắc mặt mẹ Lê Cận trắng xanh như thế, vậy thân thể cũng tốt, Hân Nhi vẫn nên cùng Lê Cận phối hợp.
"Vâng, có phần quen." quen, phải quen, mà là vì quá quen, trong hai năm qua vẫn bị người khác gọi Tuyết Nhi, dường như từ từ quen, vừa nghe đến người ta gọi Tuyết Nhi liền cho rằng là gọi mình, nhưng, dù sao phải, mình chỉ là Hân Nhi, nhưng cho đến bây giờ, toàn bộ chân tướng, toàn bộ cũng phải trở về quỹ đạo vốn có.
"A... A..., là mẹ sơ sót, về sau mẹ gọi con là Hân Nhi." Vãn Tình hiền hòa .
"Đúng, Hân Nhi cũng rất dễ nghe." Lê Thắng cũng , đối với đứa con này, hai vợ chồng hận thể đem tất cả tình chưa cho Hân Nhi 20 năm qua này đều có thể cho Hân Nhi.
"Mẹ, cha, Hân Nhi mới trở về rất mệt, trước con mang em ấy trở về phòng nghỉ ngơi , lát nữa xuống ăn cơm. Mẹ cũng cần nghỉ ngơi." Lê Cận lo lắng cho thân thể Hân Nhi, dù sao cũng là thân thể người, hơn nữa ngày hôm qua lại, kém chút nữa đẻ non. Tự nhiên là phải cẩn thận.
"A... A..., cũng đúng, Cận nhi, con mang em con về phòng nghỉ ngơi trước, chăm sóc tốt cho em con, xem còn thiếu cái gì, lập tức bảo người đặt mua, lúc nữa mẹ để cho chhus Vương gọi các con." Vãn Tình vội vàng , sợ Hân Nhi thoải mái.
"Được, mẹ." Lê Cận mang Hân Nhi lên lầu, Hân Nhi cũng mỉm cười với Vãn Tình cùng Lê Thắng, theo sau Lê Cận.
"Ông xã, con chúng ta rốt cục trở về." Vãn Tình nhìn Lê Thắng, nước mắt trong mắt tự chủ được rớt xuống. Trông mong con trọn vẹn 20 năm, rốt cục đợi con trở về, cảm giác này chỉ có người làm ba mẹ mới có thể hiểu.
"Đúng, Vãn Tình, con trở về, em cũng phải kiên cường mới được, chúng ta thiếu tình con bé nhiều năm như vậy, mẹ nhất định phải trả, nếu khôg mình làm thế nào." Lê Thắng với vợ của mình.
"Dạ dạ."
"Chỉ là ông xã, Hân Nhi giống như phải rất quen thuộc với chúng ta, trước đây Tiểu Tuyết Nhi rất đáng ." Vãn Tình đến.
"Bà xã, Hân Nhi chỉ là vừa trở về mà thôi, tóm lại con bé là con của chúng ta. Chúng ta thương con bé, con bé giống như trước đây, yên tâm ."
"Vâng vâng."
Hai vợ chồng nhìn nhau, có tình càm gọi là giúp nhau trong lúc hoạn nạn.
"Phòng của là ở đây." Lê Cận đưa Hân Nhi vào phòng.
"Có thể rồi chứ?" Hân Nhi nhìn chằm chằm vào Lê Cận, chuyện này quả Lê Cận thiếu Hân Nhi lời giải thích.
"Ngồi xuống trước , tôi từ từ với ." Lúc này, Lê Cận vẫn quan tâm thân thể của Hân Nhi. Cũng biết, chuyện này nhất định phải ràng với Hân Nhi, ra Lê Cận cũng nghĩ tới tình huống này, nhưng nhìn mẹ vui mừng như vậy, Lê Cận đành lòng ra chân tướng, nhất là nhìn gương mặt mẹ trắng xanh như vậy.
"Cảm ơn."
" ra tôi lần này đến thành phố A chính là vì tìm kiếm em của tôi, em tôi lúc ba tuổi liền mất, cha mẹ vì tìm kiếm em mà hao phí hết tâm tư, nhưng về sau biết được em chết, mẹ đau lòng muốn chết, sau cùng cha tôi quyết định việc làm ăn trong nhà dời đến nước Pháp, cũng vì mẹ có thể rời xa nơi đau lòng, nhưng khoảng thời gian trước tìm được người năm đó đưa em , biết để em tôi lại ở Nhi Viện ở thành phố A, cho nên tôi tìm em ấy, nhưng, chừng hai năm trước em tôi chết, cũng thấy đấy tình hình thân thể mẹ bây giờ rất tệ, tháng sau phải mổ, thấy đến, mẹ nghĩ là em tôi. Cho nên…"
ra là như vậy, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy Tiểu Tuyết Nhi rất hạnh phúc, bởi vì ấy còn có người nhà, còn có người nhà thương ấy như thế, nhưng mình? Mình cũng là nhi, nhưng, mình có người thân, thậm chí ngay cả cha mẹ của mình là ai cũng biết.
"Tôi biết cầu này rất đường đột, tôi cũng nghĩ tới cục diện như vậy, tôi tìm cơ hội ràng với mẹ, chỉ là hi vọng có thể tạm thời thay thế em tôi tháng này." Lê Cận biết cầu này rất quá phận, cũng dám khẳng định Hân Nhi có thể đáp ứng hay .
Tạm thời thay thế… lại là vật thay thế. Nhưng nghĩ đến người mẹ ôn nhu mà lại ốm yếu kia, nghĩ đến khuôn mặt của Lê Thắng kia, Hân Nhi cảm thấy rất đau lòng.
"Được." Như là hạ quyết tâm rất lớn, Hân Nhi chữ được, còn Tiểu Tuyết Nhi chết kia, xin lỗi, để cho tôi tạm thời thay thế , tôi tận lực làm người con ngoan, chăm sóc của cha mẹ tốt. Đợi cho thân thể mẹ tốt hơn, tôi rời khỏi. Lam Hân Nhi, muốn cả đời đều làm vật thay thế, muốn cuộc sống của bản thân.
"Cảm ơn." Lê Cận lòng lời cảm tạ, ra ở trong lòng Lê Cận cũng đem Hân Nhi này trở thành em Hân Nhi của mình, cảm giác khó hiểu từ lần gặp mặt đầu tiên, sau này biết là Hân Nhi, đến bây giờ…. trong lòng Lê Cận thầm nhớ lại, bắt đầu từ giờ phú này, Hân Nhi là em của mình, về sau nhất định chăm sóc tốt cho em của mình, nhất định….
Chương 109.1 Sớm biết như thế sao lúc trước còn như vậy
Editor: nhokcoicodon
Cốc cốc.
"Thiếu gia, tiểu thư, có thể dọn cơm được chưa." Đúng lúc này Vương quản gia gõ cửa, cũng phá tan khí bên trong nhà.
"Vâng, được ạ." Lê Cận vẫn nhàng đáp, ông Vương nhìn mình lớn lên từ , ở trước mặt ông, Lê Cận phải thiếu gia, ngược lại càng giống như đứa bé.
" thôi, em , xuống ăn cơm trước ." Lê Cận vươn tay ra dắt Hân Nhi.
Em !
"Vâng, " Hân Nhi cũng để tay mình vào trong tay Lê Cận, tiếng “” này giống như khắc sâu trong lòng Lê Cận, lại nhớ đến hồi còn lúc Tiểu Tuyết Nhi non nớt gọi mình là trai, rất êm tai.
Bên trong phòng ăn.
"Hân Nhi tới đây, mẹ biết con thích ăn cái gì, tùy tiện cho người chuẩn bị vài món, mau lại đây ăn , nếu như hợp vị khẩu, ngày mai bảo bà Vương làm."
"Mẹ, con đều rất thích ăn, mẹ cần lo đâu ạ." Hân Nhi mỉm cười , nếu đồng ý với Lê Cận, như vậy làm người con tốt , chính mình vẫn luôn muốn có cơ hội hiếu thuận với cha mẹ, tại rốt cuộc cũng có thể.
Mẹ!
Khi Vãn Tình nghe được câu này tay múc canh cho Hân Nhi chợt dừng lại, 20 năm, còn có thể nghe thấy con gọi mình là mẹ, rất hạnh phúc. ánh mắt của Vãn Tình lại đỏ lên, lớn tuổi, lại có bệnh, tình cảm đặc biệt yếu ớt. Lê Thắng nghe thấy Hân Nhi gọi cũng rất cảm động, nếu có thể gọi mình tốt. Mà mắt Lê Cận lại nhìn Hân Nhi lâu, trong mắt tràn đầy cảm kích.
"Được rồi, uống chút canh trước " Vãn Tình múc canh đưa cho Hân Nhi.
"Cám ơn mẹ." Hân Nhi cầm lên bát canh Vãn Tình đưa tới vừa định uống..., nhưng mà, lại cảm giác trong dạ dày trận lăn lộn.
Nôn.
" xin lỗi." Hân Nhi vội vàng xông ra ngoài.
"Mẹ, cha, con trước xem chút, mọi người ăn trước ." Lê Cận thấy phản ứng của Hân Nhi biết nguyên nhân nhất định là bởi vì bảo bảo thôi. Lập tức chạy đuổi theo ra ngoài.
"Ông xã, chuyện gì xảy ra vậy, Hân Nhi sao thế, là canh này hợp khẩu vị sao?" Thấy Hân Nhi như thế, Vãn Tình rất gấp gáp, chính là lo lắng cho con của mình.
"Vãn Tình, đừng lo lắng, có thể là do ngồi máy bay mệt quá thôi. Bà Vương, gọi phòng bếp làm chút đồ ăn . Gọi Mật Tư Lâm tới đây chuyến." Lê Thắng lập tức phân phó người giúp việc.
"Dạ, lão gia."
"Như thế nào, sao chứ?" Lê Cận đưa khăn lông cho Hân Nhi, nhìn Hân Nhi nôn mửa sắc mặt hơi tái nhợt, Lê Cận rất đau lòng.
"A, cám ơn, ngại quá." Hân Nhi vừa nôn xong, nhìn qua rất tái nhợt, giống như lúc nào cũng có thể biến mất.
" có việc gì, là tôi sơ sót, tôi bảo phòng bếp làm chút đồ ăn . Hỏi lại bác sỹ chút xem có thể dùng thuốc hay ."
" cần, tôi sao, chúng ta trở lại thôi, cha mẹ chắc nóng lòng chờ đó." Hân Nhi có chút yếu đuối .
"Được." Lê Cận tiếp tục dắt Hân Nhi, chỉ sợ Hân Nhi ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Hân Nhi, sao vậy, khó chịu chỗ nào? Chờ chút, cha con gọi bác sỹ gia đình tới rồi" Vãn Tình lo lắng nhìn Hân Nhi, giờ phút này nhìn sắc mặt của Hân Nhi còn trắng hơn Vãn Tình.
"Đúng vậy, Hân Nhi, thân thể thoải mái nhất định phải để bác sỹ xem chút." Dáng vẻ lo lắng của hai vợ chồng Lê Thắng và Vãn Tình làm Hân Nhi rất cảm động, nếu như mà mình là con của hai người vậy tốt.
" có việc gì."
"Cha, mẹ, Hân Nhi có việc gì, chỉ là hai người sắp được làm ông bà ngoại rồi." Lê Cận lập tức mở miệng . Vừa là giải thích cũng coi như an ủi.
Ông ngoại.
Bà ngoại.
Hai vợ chồng liếc nhau cái, trong mắt vui mừng. Nhà họ Lê nhân khẩu vẫn mỏng manh, sau khi từ thành phố A chuyển đến nước Pháp, mặc dù buôn bán càng làm càng lớn, nhưng nhà họ Lê vẫn chỉ có ba người như vậy, Lê Cận ba mươi tuổi rồi, nhưng mà đến đối tượng cũng có, mặc dù trong lòng Vãn Tình và Lê Thắng rất nóng nảy, nhưng mà, biết Lê Cận luôn luôn là người cũng dễ dàng thay đổi quyết định của mình, cũng chỉ có thể thầm nóng nảy, hôm nay Hân Nhi trở lại, lại có thêm bảo bảo, nhà họ Lê lập tức trở nên náo nhiệt, hai vợ chồng dĩ nhiên là rất vui mừng.
"Có ? là quá tốt, nào, Hân Nhi mau mau ngồi xuống." Lúc này Vãn Tình rất là kích động, muốn Hân Nhi ngồi xuống, rất sợ đứa bé có sơ xuất gì.
Ha ha. Lê Cận ở bên cạnh thấy hình ảnh gia đình hòa hài như thế, cười khẽ tiếng, em , nhất định là em đưa Hân Nhi đến bên cạnh chúng ta, để cho ấy thay thế em tận hiếu, cuộc sống như thế rất tốt, đủ rồi, đủ rồi.
"Cận, con ở đây cười khúc khích cái gì? Còn xem bác sỹ tới chưa? Bây giờ em con mang thai, nên phải cẩn thận chút."
"Đúng vậy, đúng vậy, mẹ con rất đúng, đoạn đường này lắc lư như vậy cũng biết tình trạng thân thể Hân Nhi như thế nào? Cận, con có sắp xếp được ?"
"Cha, mẹ, hai người hãy yên tâm , dọc đường trai luôn mang theo bác sỹ." Thấy cha mẹ như thế, Hân Nhi rất cảm động, chỉ sợ nếu tiếp tục như vậy, đến lúc mình rời rất đau lòng.
"Đúng vậy, cha, ở trong đó có cháu ngoại cưng của con đấy? Con làm sao có thể cẩn thận đây?" Lê Cận đùa.
"Lão gia, Mật Tư Lâm tới." Người giúp việc đến báo cáo.
"Mật Tư Lâm, mau đến xem cho con của tôi, nó mang thai thân thể thoải mái."
"A, được. Tiểu thư, mời tới bên này"
"Ông xã, ông trời quá tốt đối với em, chỉ có để cho con chúng ta trở lại, mang cháu ngoại đến cho chúng ta, cuộc đời của em có tiếc nuối nữa." Vãn Tình vừa nghĩ tới mình sắp làm bà ngoại, lại rất vui mừng.
"Vãn Tình, ông trời thương hại chúng ta, những ngày an nhàn của chúng ta vừa mới bắt đầu, cho nên em nhất định phải kiên cường, chuẩn bị kỹ chút cho ngày giải phẫu, vì con của chúng ta còn có cháu ngoại của chúng ta nữa."
"Ông xã, em rất sợ, , , , , , "
"Đừng lời như thế, nhất định thành công."
"Vâng, vâng. tại con trở lại rồi, em muốn , ông xã, xem có phải là em quá tham lam , ban đầu vậy rồi, có thể để cho con trở lại mang em cũng nguyện ý, nhưng mà bây giờ, , , , , , , "
"Đứa ngốc, sao lại là quá tham chứ, con còn cần chúng ta, Hân Nhi lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trước lại ở trong nhi viện, em cam lòng lại để cho con vừa trở lại liền mất mẹ sao? Vãn Tình, thoải mái , giải phẫu nhất định thành công."
"Ừ, em nhất định phải sống nữa."
Vãn Tình nhàng dựa vào bả vai Lê Thắng, hơn 30 năm đây là người chồng luôn khích lệ và ủng hộ bà, bà nhất định có thể chịu đựng được.
tháng sau.
"Ai nha, tiểu thư, làm sao có thể vào phòng bếp chứ?" Vừa nhìn thấy Hân Nhi muốn vào phòng bếp, bà Vương cũng khẩn trương chạy tới muốn Hân Nhi ra ngoài.
"Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn tháng qua, từ xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời , cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.
Chương 109.2 Sớm biết như thế sao lúc trước còn làm vậy
Editor: nhokcoicodon
"Bà Vương, con chỉ là mang thai bảo bảo, có chuyện gì." Hân Nhi chê cười, hơn tháng qua, từ xuống dưới nhà họ Lê tất cả đều đối xử với mình như vật báu, cái gì cũng nhân nhượng mình. Ăn uống, đồ dùng, ngay cả cấu tạo phòng ốc cũng vì mình mà thay đổi ít, chỉ là vì muốn Hân Nhi có thể thoải mái hơn, tất cả những điều đó Hân Nhi đều nhìn ở trong mắt, cũng cảm động ở trong lòng, tại Vãn Tình phẫu thuật rất thành công, Hân Nhi chỉ muốn vào phòng bếp có thể nấu cho Vãn Tình chút canh, bảo bảo cũng hơn ba tháng rồi, triệu chứng nôn mửa cũng khá hơn, Hân Nhi muốn làm chút chuyện vì Vãn Tình, trong khoảng thời gian này Vãn Tình rất thương quan tâm mình Hân Nhi nhìn rất ràng, chờ Vãn Tình hồi phục, cũng chính là lúc Hân Nhi rời , cho nên bây giờ Hân Nhi rất muốn khi còn ở nhà họ Lê có thể làm chút chuyện.
"Vậy cũng được, tiểu thư, đừng tôi đồng ý, lão gia phu nhân còn có thiếu gia đều đồng ý. tin, tôi hỏi chút." Bà Vương bắt đầu uy hiếp.
"Vâng, vâng, con ra ngoài là được chứ gì, bà Vương, đến bà cũng bắt nạt con." Hân Nhi dẩu môi lên, mẹ cha còn có trai ba người là họ Lê lo lắng nhất quan tâm nhất chính là mình, bọn họ hận thể bắt mình ngày ngày ngoan ngoãn dưỡng thai, đến ăn cơm cũng có người phục vụ, làm sao có thể để cho mình động tay chân chứ?
"Được rồi, tiểu thư xinh đẹp của tôi, bà Vương này làm sao dám bắt nạt tiểu thư chứ, hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư phơi nắng mặt trời , bà Vương cùng con." Thấy tiểu thư làm nũng với mình như vậy, bà Vương cũng rất vui mừng, nghĩ tới khi còn bé tiểu thư rất hoạt bát đáng , cảm tạ ông trời để tiểu thư trở lại.
"Bây giờ khác gì chứ."
"Sao vậy, Hân Nhi, có phải lại bị người nào chê hay ." Tiếu Mặc Thiên mặc cả bộ tây trang chầm chậm tới.
" Thiên, tới tìm em sao? Hôm nay em đến công ty rồi." Hân Nhi thấy Tiếu Mặc Thiên và bà Vương trêu chọc, chỉ lễ phép cười cười. Tiếu Mặc Thiên này, đối với Hân Nhi rất tốt, đây là người họ cũng là người bạn của trai, coi như là người quen biết, nhưng cũng là người quen, đối với người quen Hân Nhi tự nhiên cảm thấy thân mật.
Trời mới biết Tiếu Mặc Thiên nhìn Hân Nhi cười như bây giờ, cảm giác giống như cười với bà Vương, khỏi phiền lòng, lúc nào Tiếu Đại Thiếu Gia cũng bằng người giúp việc rồi.
"Tiếu thiếu gia, cậu tới, vậy cùng tiểu thư ra ngoài phơi nắng mặt trời , vừa đúng lúc tôi tôi cũng phải chuẩn bị thuốc cho phu nhân."
"Ừ, ."
" thôi, Hân Nhi." Mặc Thiên hướng về phía Hân Nhi làm cái tư thế mời.
"Ừ."
" Thiên, hôm nay tới là, , , , , , " trong vườn hoa khí có chút kỳ lạ, hai người cứ ngồi lẳng lặng như vậy, vẫn là Hân Nhi mở miệng trước.
"Ghé thăm em chút, em em rất buồn chán." Tiếu Mặc Thiên như chuyện bình thường, chỉ là nghe vào trong mắt Hân Nhi lại rất quái dị, thăm mình, nhưng là, Hân Nhi cảm giác mình cũng có quen thuộc với đến mức này. Hân Nhi tự nhiên cho là Tiếu Mặc Thiên có ý tứ đối với mình, từ mà biệt, ngay tại lúc này bảo bảo người mình, cũng là có người nào có thể tiếp nhận được rồi, huống chi là Đại Gia Tộc như nhà họ Tiếu, làm sao có thể tiếp nhận được chứ. Chắc là vì quan hệ với Lê Cận thôi.
"Cám ơn." Hân Nhi vẫn là mở miệng cảm ơn.
Nhưng câu cảm ơn này Tiếu Mặc Thiên nghe lại thấy rất chói tai, nhìn Hân Nhi miễn cưỡng cám ơn, trong lòng lại cảm thấy đắng chát, lúc nào em mới có thể khách khí với như vậy, lúc nào em mới có thể coi như là người mình, đều càng khách khí ra càng cảm thấy xa cách, lễ phép nhưng ra là loại ngầm cự tuyệt, chẳng lẽ phát , chắc phải, nhìn Hân Nhi nhìn về phía xa, Tiếu Mặc Thiên nghĩ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy Hân Nhi, cũng là ở nơi vườn hoa này, khi đó Hân Nhi luôn mình ngồi ở chỗ này, khi đó còn là hoàng hôn, cứ như vậy lặng lẽ nhìn ánh trời chiều, đôi tay vuốt ve bụng, nhìn qua hết sức chọc người thương , sớm nghe Lê Cân tìm được em , Tiếu Mặc Thiên lập tức nghĩ đến đây chính là Lê Hân Nhi, nhưng là, nếu như phải là thấy bụng hơi nhô lên, như vậy Tiếu Mặc Thiên chắc chắn cho là đây chính là cơ hội ông trời cho mình, , Lê Hân Nhi, chính là thiên sứ của mình, nhưng là, , , , , , , Tiếu Mặc Thiên xóa tan mất ý nghĩ kia, đàn ông có vợ đụng, nhưng vẫn như cũ rất quan tâm Hân Nhi, muốn hỏi chút xem người đàn ông nào may mắn có thể có được như vậy, ở trong miệng lê Cận biết được, chồng Hân Nhi qua đời, lúc này Tiếu Mặc Thiên giống như lại thấy được hi vọng, ngại bảo bảo, cái gọi là ai cả đường , nếu như Hân Nhi nguyện ý tiếp nhận mình, như vậy Hân Nhi còn có bảo bảo tốt. Có lẽ rất nhiều người tin vừa thấy , nhưng Tiếu Mặc Thiên tin, Tiếu Mặc Thiên và Lê Cận là em tốt, hơn Lê Cận hai tuổi nhưng mà đến nay vẫn có đối tượng nào, cho nên cha mẹ hai nhà Tiếu Lê đều rất là gấp gáp, nhưng mà Tiếu Mặc Thiên kiên trì, vô luận như thế nào, nhất định phải gặp phải người chính mình , tại, tìm được, nhưng mà, dường như Hân Nhi đối với mình cũng quá thân thiện, nhưng bây giờ nguyện ý chờ, đợi chút, , , , , ,
"Cận là em tốt của , em là em của nó, em cũng gọi tiếng Thiên, vậy em cũng chính là em , cần gì cám ơn với của mình." Tiếu Mặc Thiên quan tâm , trong lòng rất đắng chát, tại chỉ có thể như vậy, nếu sợ rằng Hân Nhi cũng muốn thôi câu với mình.
"Vâng, được."Hân Nhi quay đầu lại cười cười với Tiếu Mặc Thiên, ngây thơ nghĩ đến Tiếu Mặc Thiên là bởi vì quan hệ với Lê Cận nên quan tâm mình, nếu thương mình như em , như vậy mình như thế nào có thể phụ lòng tốt của người ta chứ? Hân Nhi phải là cảm ơn người, hoàn cảnh lớn lên ở nơi đó từ , học được nhiều nhất chính là cảm ơn, cho nên đến bây giờ Hân Nhi cũng chưa từng hận Âu Dương Thần, vẫn như cũ cảm ơn cho mình những khoảnh khắc vui vẻ, mặc dù kết cục rất là tàn khốc, nhưng mà quan trọng nhất là Âu Dương Thần lại cho mình bảo bảo, khiến Hân Nhi có động lực rất lớn. Còn có hi vọng.
"Thần còn chưa ra sao?" Lưu Phàm lo lắng hỏi.
"Hơn tháng, ngay cả công ty cũng , chỉ sống ở trong căn hộ đó." Vũ Hạ đáp, nghĩ đến ngày đó khi vào trong căn hộ thấy Âu Dương Thần, Vũ Hạ cũng thể nào tin được đây chính là Thần, vì đoạn kia tình cảm, bây giờ Thần nhất định là chưa gượng dậy nổi, chỉ là lòng chờ Hân Nhi, vừa nghe đến gió thổi cỏ lay, liền cho rằng là Hân Nhi trở lại, khi Vũ Hạ và Dật Phong đến thăm , Âu Dương Thần nghe được tiếng chuông cửa cũng cho là Hân Nhi trở lại, mỗi lần đều là như vậy, Trình Tâm cùng Âu Dương Tường cũng rất là lo lắng.
"Ai, cậu Thần cũng là, phải còn rừng cây hoa đào sao? Cần gì chứ? Còn có dải rừng rậm lớn như vậy?" Dật Phong . Ở trong mắt của Dật Phong, đau lòng vì người phụ nữ chính là có lý trí, dù sao có người này còn có người khác, đối với mà có gì khác biệt, đây tất cả nguyên nhân là vì vẫn trêu chọc Vũ Hạ quá cưng chiều đối với nhóc Cầm Vận.
Quả nhiên những lời nàycủa Dật Phong quả làm Vũ Hạ xem thường, trong mắt của Vũ Hạ, Dật Phong thực đúng là hoa hoa bươm buớm trong miệng Cầm Vận, chờ có ngày, khi Dật Phong nếm được tư vị tình chân chính khi đó nhất định phải để cho nếm đủ đau khổ.
"Được rồi, mình cái gì cũng , thú vị, đúng , Phàm, , , , " lúc này Dật Phong chỉ có thể nhìn về phía Lưu Phàm, bởi vì ở phương diện này Lưu Phàm cũng giống như vậy.
"Ngụy biện." Lưu Phàm chỉ nhớ lại hai chữ kia, trong đầu nghĩ tới người phụ nữ biến mất hơn hai tháng rồi, là hề có chút tin tức nào, nhìn vị trí trước kia làm việc, luôn cảm thấy rất đau lòng, Lăng Phỉ Tuyết, người phụ nữ ghê tởm đó ở nơi nào rồi, , , , , , , ,
"Ah, Phàm cậu làm sao có thể như vậy chứ, chẳng lẽ cậu cũng thoái hóa." Đối với câu trả lời này Lưu Phàm, chỉ Dật Phong mà Vũ Hạ cũng có chút kinh ngạc, từ lúc nào Phàm cũng ra những lời này rồi.
Đối với chất vấn này của Dật Phong, Lưu Phàm càng đáng trả lời, phải thoái hóa, mà là cũng rơi vào lưới tình rồi, đau khổ, cách nào tự kềm chế, , , , , ,
" tại Thần thế nào?" Lưu Phàm nghiêm mặt .
"Hân Nhi hẳn là chết rồi, bình thường chỉ có thể nhìn xem có thể mở lòng ra lần nữa hay ." Khuôn mặt Vũ Hạ cũng u sầu.
"Thần nhất định ."
"Thần nhi, con ăn chút gì ." Trình Tâm làm xong đồ ăn, trong khoảng thời gian này mỗi ngày Âu Dương Thần đều chỉ chờ Hân Nhi, cũng ăn uống, Trình Tâm nhìn ở trong mắt đau ở trong lòng, mỗi ngày đều tới đây uy hiếp Âu Dương Thần ăn chút đồ ăn, rất sợ cứ như vậy sụp đổ, ai, sớm biết như này, sao lúc trước còn như thế chứ.
"Thần, con ăn nhiều thêm chút nữa . Nếu Hân Nhi cũng yên tâm, ấy con như vậy, con làm sao lỡ để nó lo lắng chứ? Coi như con phải chờ nó trở về, cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình, nếu lúc Hân Nhi trở lại con lại xảy ra chuyện, vậy con mình Hân Nhi phải làm thế nào" Trình Tâm tận tình khuyên bảo, đối với đứa con trai này của mình bà vẫn luôn yên tâm, chỉ có lần này, , , , , Trình Tâm biết Âu Dương Thần cố ý cho là Hân Nhi còn chưa có chết, mặc dù mọi người cũng như vậy, tại cũng chỉ có cái biện pháp này có thể để cho Âu Dương thần ăn cơm.
người làm thế nào, , , , , ,
"Đúng, tôi là nhi, tôi từ là nhi, ngay cả từng là thiên kim đều phải, tôi từ lớn lên ở nhi viện, thậm chí ngay cả gương mặt này đều là tay Phi giúp chỉnh dung, thậm chí ngay cả cái tên Lăng Phỉ Tuyết này đều là của người khác, tôi chính là nhi ở rong miệng có ai muốn, cho nên các người những người hạnh phúc lại có thể tùy ý chà đạp chúng tôi những nhi này sao, những nhi như chúng tôi nên bị nhóm người các người giẫm ở dưới chân sao? Chúng ta nhất định phải bị ném bỏ sao?" Lời Hân Nhi ngày đó đột nhiên xuất ở trong đầu Âu Dương Thần, nhi, từ lớn lên ở nhi viện, Âu Dương Thần hình như nhìn thấy hi vọng nào đó, lập tức, kéo thân thể yếu đuối chạy ra ngoài.
"Thần nhi, , , Âu Dương Thần, , , , , , con đâu vậy? “Trình Tâm tê liệt ngã xuống đất, bát trong tay cũng đổ, , , , , rốt cuộc là tạo ra tội gì vậy.
Last edited by a moderator: 26/6/16
Phong Vũ Yên và Chris thích bài này.