1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: Nhất định phải bảo vệ ngôi nhà này

      Edit: Ngọc Hân

      “Hân Nhi, tớ nghĩ tới như vậy, sao tổng giám đốc có thể như thế chứ, cũng phải cậu cố ý mà. Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?” Nghe Hân Nhi khóc kể xong, San San tức giận. Vẫn cho rằng Hân Nhi hạnh phúc, lại vì thân phận có vấn đề, bây giờ có thể là từ thiên đường rơi xuống địa ngục, tình chỉ mỏng manh như vậy sao? Hai người lòng nhau, trải qua thời gian sống chung lâu như vậy cuối cùng cũng thể địch lại người mất. Lúc này đây San San có chút thất vọng về tình , làm người ta đoán cũng đoán được gì.

      “Là sai lầm của tớ, nên lưu luyến ham mê phần hạnh phúc thuộc về mình.” Hân Nhi nhàn nhạt mở miệng.

      “Hân Nhi….”

      “San San, ấy vẫn luôn Tuyết Nhi, vì vậy cho tới nay tình với tớ đều phụ thuộc vào điều kiện đầu tiên tớ là Tuyết Nhi, bây giờ lộ ra chân tướng, thế nên tớ cũng chẳng là gì cả. như vậy, tớ muốn lại tiếp tục tự lừa dối mình, thích, cần gì phải thế….” Hân Nhi lúc này giống như có chút hờ hững, khóc, kể, chợt cảm thấy tốt hơn nhiều, như là khó chịu đè nén trong lòng được bày tỏ ra.

      “Ừ, đây mới là bạn tốt của tớ Tuyết… Ặc. Bảo bối Hân Nhi. Xin lỗi nhé, trong lúc nhất thời có phần khó thay đổi, nhưng về sau bạn tốt của tớ gọi Hân Nhi, đó chính là cậu.”

      “San San, cám ơn cậu.” Đối với San San, Hân Nhi cám ơn từ tận đáy lòng, vẫn luôn biết rằng, bất kể bản thân mình là Hân Nhi hay là Tuyết Nhi, đây chính là bạn tốt của mình, liên quan gì tới thân phận.

      cái gì đó, bảo bối Hân Nhi, là tớ vui vẻ mới đúng, rốt cuộc cướp được cậu trở về từ tay tổng giám đốc, căn phòng trước chuẩn bị cho cậu vẫn còn, tớ mặc kệ, lần này bất kể thế nào cậu cũng phải ở chung với tớ, nếu , tớ….” San San xong làm bộ muốn chọc lét Hân Nhi.

      “A, cần…” hai người chơi đùa với nhau, Hân Nhi cũng cười cười, nụ cười duy nhất gượng ép.

      “Làm sao vậy, Huyên Huyên, ngày nghỉ của Lăng Phỉ Tuyết hết chưa, người đâu? quan tâm tới quy định của công ty. Di động cũng gọi được, như vậy là sao?” Trong văn phòng, nhớ mong Hân Nhi lâu Lưu Phàm trút lửa giận lên Phó giám đốc Huyên Huyên. tháng này, trong đầu Lưu Phàm luôn nhớ tới người mộc mạc nhưng tài hoa khác thường Lăng Phỉ Tuyết, ngày lại ngày đếm ngày nghỉ của , theo lý mà hôm nay nên xuất rồi chứ, nhưng đến bây giờ nửa bóng người cũng chưa nhìn thấy.

      “Giám đốc, đây… Vừa lúc nãy Ngô San giao cái này cho tôi.” Trước chất vấn của Lưu Phàm Huyên Huyên có chút kinh ngạc, lão nhân gia phải vẫn luôn đều là tự vẽ đồ của mình, lúc vui vẻ đến, lúc mất hứng , khi nào lại quan tâm tới vấn đề nhân viên khác tới hay tới. Còn quy định gì gì đó nữa, xem ra, Lăng Phỉ Tuyết này rất đặc biệt, tổng giám đốc đối với đặc biệt, giám đốc cũng vậy, trong chuyện này có vấn đề gì sao?

      Lưu Phàm nhận thư trong tay Huyên Huyên, ba chữ thư từ chức to đùng hung hăng đau đớn trước mắt Lưu Phàm, làm Lưu Phàm nổi giận.

      “Từ chức, đùa gì thế hả, hợp đồng ấy đến kỳ hạn sao? Thần Phàm là nơi muốn đến đến à?” Trái tim của tôi em muốn vào vào, muốn ra ra hả?

      “Ặc, quả hợp đồng này chưa hết hạn, nhưng thủ tục, Lăng Phỉ Tuyết bồi thường tiền trái với hợp đồng, cho nên….,” đối với Lăng Phỉ Tuyết này, Huyên Huyên cũng rất tiếc nuối, là nhân tài, nhưng người ta muốn ở lại cũng chẳng còn cách nào khác.

      “Cái gì, bồi thường tiền trái với hợp đồng, sao chuyện này bây giờ mới với tôi.” Lưu Phàm giờ đây rất tức giận, nhìn Huyên Huyên với ý trách móc ràng.

      “Giám đốc, từ trước tới giờ chưa từng hỏi qua chuyện nhân , cho nên tôi nghĩ rằng bản thân mình có thể chịu trách nhiệm được.” Giờ phút này ràng Huyên Huyên cũng có nỗi buồn, cảm giác bị người ta chất vấn vốn là dễ chịu, cho tới nay Lưu Phàm mặc dù có lúc tính khí hung bạo, nhưng đối với bản thân cũng khá tốt, vẫn luôn cư xử rất lễ phép, hôm nay tình huống như vậy cũng làm Huyên Huyên tức giận.

      “Thôi, ra ngoài .” Lưu Phàm bất đắc dĩ vẫy tay, cả bản thân mình cũng hiểu làm sao có thể vì ấy mà khống chế được cảm xúc như vậy, chẳng lẽ là do lâu lắm rồi tìm phụ nữ sao? Đúng vậy rồi, nhất định là như vậy, bản thân mình sao có thể để ý loại phụ nữ xấu xí bỏ ấy chứ, nhất định là ….

      “Hân Nhi, chúc mừng tớ , thành công trở thành người thất nghiệp.” Lúc San San giúp Hân Nhi từ chức, cũng tiện thể từ chức cho bản thân luôn. Đối với San San mà làm trợ lý ở Thần Phàm mất nhiều thời gian, nhưng cho tới bây giờ cũng phát triển gì cả, chẳng qua dù sao cũng tốn thời gian, cho nên San San vẫn luôn được ngày nào hay ngày ấy. Bây giờ Hân Nhi từ chức khiến San San cũng suy nghĩ về bản thân, rốt cuộc mình thích hợp làm gì?

      “San San, cậu như vậy… cậu cần thiết.” Hân Nhi nghe thấy tin San San và bản thân mình cùng nhau từ chức, có chút kinh ngạc, có chút cảm động. Có bạn bè như vật rất đáng giá.

      “Bảo bối Hân Nhi, chừng nào cậu tự mình như vậy hả, tớ à, vốn là muốn từ chức, cậu cũng biết tớ làm trợ lý lâu rồi, vẫn chẳng phát triển, có lẽ thích hợp. Cho nên nhân cơ hội nghỉ ngơi nghỉ ngơi thôi, thay đổi khẩu vị.” San San thoải mái , ra đối với Thần Phàm cũng có chút nỡ.

      “Ừ, vậy chúc mừng chúng ta thất nghiệp .”

      “Hân Nhi, tiếp theo cậu muốn làm gì bây giờ? Cậu và tổng giám đốc. A, bây giờ phải, còn có quan hệ với Âu Dương Thần nữa.”

      Nhắc tới Âu Dương Thần, ràng cảm giác được ánh mắt Hân Nhi tối sầm lại, ngờ lập tức nở nụ cười tươi tắn với San San. “Còn có thể sao nữa, đường dương quang của , tớ cầu độc mộc của tớ, về phần hôn nhân, có khả năng ly hôn, nhưng mà mặt chữ chính là thân phận của Lăng Phỉ Tuyết, vốn là chẳng có quan hệ gì với tớ cả.”

      “Vậy được rồi, chúng ta cùng qua cầu độc mộc nào, chợt có nhiều thời gian như vậy đúng là biết làm gì nhỉ? mua sắm ư? Bây giờ là người có việc làm, dám quẹt thẻ, Hoàng thái hậu lại quản hết sức, ái chà….” Vẻ mặt San San đau khổ tả lại.

      làm gì? Hân Nhi cũng tự hỏi vấn đề này, trong đầu nghĩ tới Tiểu Bàn Tiểu Tề bày ra vẻ mặt chờ đợi, bây giờ thể lỡ hẹn tiếp nữa. “San San, mang cậu chỗ này.”

      nhi viện

      “Chị Hân Nhi, rốt cuộc chị tới rồi.” Bây giờ bọn cũng xa lạ với Hân Nhi nữa, mà chủ động qua vây quanh người Hân Nhi, còn San San nhìn thấy nhiều bạn như vậy cũng rất kích động, đây là trụ sở bí mật theo như lời Hân Nhi sao?

      “Đúng vậy, chị Hân Nhi từng nhất định đến thăm bọn em. Còn dẫn theo chị nữa, các em xem đây là chị San San, các bạn chào hỏi chị San San được nào.” Với những đứa đáng này, Hân Nhi cách nào mặt co mày cáu được, mà là vẻ mặt hồn nhiên cuốn hút của Hân Nhi.

      “Xin chào chị San San…” Đám bạn đồng loạt chào hỏi, đoán chắc bình thường mẹ viện trưởng hay dạy bảo.

      “Ừ, ừ được, ặc, đây là quà tặng nè.” Đối với nhiều bạn như vậy, San San có chút luống cuống.

      “Ngoan lắm, đám bạn , chị San San mang quà tặng cho chúng ta, chúng ta cùng nhau đến xem có được nào.”

      “Được… được ạ....” đám Tiểu Bàn Tiểu Tề nghe tới quà tặng đều rất vui vẻ. Thời gian qua rất hạnh phúc, mỗi lần chị Hân Nhi tới đều mang quà tặng cho mình.

      Hân Nhi, lại tới nhi viện thăm bọn đây, biết em nhất định rất nhớ mong đám bạn này, bọn Tiểu Tề đều cao hơn, còn Tiểu Bàn cũng vậy, chỉ là Tiểu Bàn quá gầy, càng đẹp trai hơn, Thạch Phong mang theo mấy thứ, xuống xe.

      “Tiểu Bàn Tiểu Tề….” vừa tới cửa Thạch Phong gọi tên bọn , nếu mọi ngày lúc này bọn rất vui vẻ ra ngoài đón chào, nhưng hôm nay, chẳng lẽ còn có người khác tới đây….

      “Chị Hân Nhi. Em rất thích món quà này, còn có bánh bích quy chị Hân Nhi làm ăn rất ngon.” Hân Nhi…. Là giọng của Tiểu Tề, đó là Hân Nhi, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, túi lớn tay Thạch Phong rơi xuống đất, dám tin nhìn Hân Nhi trước mặt.

      Thạch Phong, là Thạch Phong tới đây.” Tiểu Tề ngạc nhiên vui mừng kêu lên.

      Thạch Phong…. Nghe thấy tên này, Hân Nhi tự chủ quay đầu, Thạch Phong, là sao?

      Thạch Phong thấy Hân Nhi quay khuôn mặt tuyệt đẹp qua bên này, có chút kinh ngạc, nhưng lại thất vọng hơn, sao có thể là Hân Nhi chứ? kia rồi, rốt cuộc về nữa.

      Mà bên này, Hân Nhi nhìn Thạch Phong cũng rất chăm chú, Thạch Phong đẹp trai hơn cả hai năm trước, cũng trưởng thành hơn, giống như Thạch Phong hoàn toàn thoát khỏi non nớt ngây thơ rồi.

      “Xin chào, tôi là Thạch Phong, cám ơn tới thăm bọn .” Thạch Phong vẫn phản ứng rất nhanh, chào hỏi Hân Nhi.

      “Xin chào,” Hân Nhi có chút chua xót mở miệng. ra kết quả gặp lại Thạch Phong cũng chỉ là hai chữ xin chào.

      “Thạch Phong…. Xin chào tôi là San San.” San San thấy có soái ca cũng chạy tới chào hỏi.

      “Thạch Phong tới đấy à.” Mẹ viện trưởng nhìn thấy Thạch Phong cũng qua chào hỏi, với bà mà Thạch Phong cũng giống như đứa bé của chính mình.

      “Dạ, mẹ viện trưởng.”

      “Đây là….”

      “Viện trưởng khỏi cần, chúng con đều tự giới thiệu rồi.” San San mở miệng.

      “À à, vậy tốt rồi, vậy đám người trẻ các con chuyện .”

      “Chị San San, chúng ta chơi trò chim ưng bắt gà con được .” nhắn cầm góc áo San San hỏi.

      Chim ưng bắt gà con, ặc, phải chứ, San San nhìn Hân Nhi xin giúp đỡ. Hân Nhi hơi buồn cười, thấy San San như vậy, truyện chỉ post ở diendanle!quiydon.com, khỏi khẽ cười ra tiếng. Mà Thạch Phong thấy Hân Nhi cười khẽ, bị nụ cười tươi tắn của Hân Nhi làm có chút mê muội hoa mắt, tự chủ nhớ tới nụ cười tủm tỉm của Hân Nhi. Hai khuôn mặt dần dần chồng lên nhau.

      “Vậy được rồi” cuối cùng đành lòng từ chối lời mời của đám bạn , San San đồng ý.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (Tiếp):

      Âu thị

      Ám Dạ nghiên cứu chế tạo thuốc mới, Âu Dương Thần bị thương rất nhanh khỏi, bây giờ cũng về Âu thị làm. Chỉ là chưa về khu nhà ở, tuy biết Hân Nhi chưa trở về ngôi nhà kia, nhưng Âu Dương Thần vẫn cách nào đặt chân vào nơi đó. Mặc dù chỉ cách bức tường, nhưng Âu Dương Thần vẫn trước sau như cách nào vượt qua được khoảng cách này. Dường như cách nghìn núi vạn sông, càng sợ hơn chính là quá khứ ngọt ngào, giống như thuốc độc ngấm vào trong bụng.

      “Tổng giám đốc, về dự án Fibbi có thay đổi, muốn nêu lên chút ý kiến.”

      ?”


      “Lúc trước tổng giám đốc bảo chúng em chiếu cố mấy đứa nhi viện Trẻ, nhưng trước mắt dự án Fibbi có phần đất rất quan trọng đó chính là nhi viện Trẻ, nhưng, nhi viện ….”

      nhi viện Trẻ….

      “Thần, hôm nay em đến thăm bọn , biết , bọn nó rất ngoan, rất đáng , em mua bánh ngọt Doremon, bọn còn dám ăn, sợ ăn Doremon rồi thực được ước mơ, cho nên em….” Âu Dương Thần lại vô thức nhớ tới lời Hân Nhi ngày hôm đó.

      xem .” Âu Dương Thần cũng biết sao bản thân lại có suy nghĩ này, có lẽ chỉ muốn tìm chút gì đó có liên quan tới . mặt vừa muốn trốn tránh, mặt khác lại muốn có nhiều điều liên quan tới , ngay cả bản thân Âu Dương Thần cũng phát hành động của mình có bao nhiêu mâu thuẫn.

      “Trời ơi, mệt quá, mệt quá, chị chạy nổi, Hân Nhi, cậu thay tớ lát, tớ toilet , sau đó muốn nghỉ ngơi.” Giờ phút này San San thở hổn hển, giống như làm hoạt động nào kịch liệt lắm ấy.

      “Được rồi, biết, nhìn cậu, cầu cậu cần phải luyện tập hàng ngày .” Thấy San San như vậy, Hân Nhi cũng có chút bất đắc dĩ.

      “Ơ kìa biết rồi, đừng lải nhải nữa, sắp vượt qua cả Hoàng thái hậu.” San San , giọng càng lúc càng xa.

      “Chị Hân Nhi, nhanh lên, tới chơi với bọn em .” Tiểu Bàn kêu lên.

      “Được, tiếp tục….”

      “Tổng giám đốc, tới rồi.”

      “Ừm.” Âu Dương Thần quay cửa kính xe xuống nhìn nhi viện trước mắt có chút đổ nát. Nghe tiếng nô đùa huyên náo từ xa xa, chắc là chơi trò chơi, đây là chỗ mà , lúc trước tới chưa nghiêm túc quan sát lần này cần phải nhìn kỹ càng mới được.

      Âu Dương Thần xuống xe, từ từ vào trong sân, tiếng vui đùa ầm ĩ cũng càng lúc càng ràng, khi thấy hai người vui thích chơi trò chim ưng bắt gà con, Âu Dương Thần mở to mắt, dần dần biến thành tức giận, đây chính là ngây thơ trẻ con vui đùa trong miệng em, đây chính là Thiên đường trong mắt em, thế đó….

      Âu Dương Thần giận dữ xoay người. Trở vào trong xe “trở về.”

      Nhanh như vậy, phải muốn nhìn sao? Thế nào, cũng phải quan sát địa hình chút chứ, thư ký nghi ngờ nghĩ, nhưng vẫn lái xe , chuyện của cấp cấp dưới vẫn nên ít hỏi thăm hơn.

      Lát sau, Âu Dương Thần mở miệng, “Giữ nguyên kế hoạch làm việc, nhanh lên.”

      “Vâng.” Thư ký cung kính đáp, để nguyên kế hoạch, xem ra ý tứ của tổng giám đốc vẫn là muốn chiếm giữ và sử dụng mảnh đất này. Cũng đúng, hạng mục Fibbi này có lợi nhuận rất lớn, mà mảnh đất này lại là chỗ quan trọng nhất. Làm sao có thể vì nhi viện nho mà ngừng lại được. Xem ra bản thân mình phải cố gắng làm việc, vì sắp phải làm hai việc.

      “Oa, bảo bối Hân Nhi, bây giờ tớ cảm thấy cơ thể này còn là của mình nữa rồi, rất mệt mỏi. Nhưng mà rất vui vẻ.” Vừa về tới nhà, San San liền đổ ập xuống ghế sofa, San San ôm gối ôm nhìn giống như con bạch tuộc, Hân Nhi khỏi cười ngô nghê, San San rất đáng .

      “Được rồi, trước tiên cậu nghỉ ngơi , tớ nấu cơm cho cậu.”

      “Bảo bối Hân Nhi, cậu tốt quá, nhất cậu đó.” San San tặng chiếc hôn gió qua đây, tiếp tục nằm, khép đôi mắt lại.

      “Nếu em , có nếu….”

      “Bảo bối Hân Nhi, điện thoại reo, ôi, hình như là bên nhi viện.”

      “Phải ? Đưa cho tớ.”

      “A lô?”

      “Tiểu thư Hân Nhi.” Giọng viện trưởng hơi run rẩy.

      “Viện trưởng, sao vậy, xảy ra chuyện gì?”

      Hu hu

      “Tiểu thư Hân Nhi, tôi… xin giúp tôi với. Tôi, tôi biết nên tìm ai nữa.” Tiếng khóc nức nở của mẹ viện trưởng truyền tới.

      “Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, từ từ rốt cuộc sao lại thế này?” Nghe thấy mẹ viện trưởng khóc bất lực, trong lòng Hân Nhi rất khó chịu, người chứng kiến mình lớn lên mẹ viện trưởng dịu dàng thấm thoắt sắp già nua rồi.

      “Là thế này. Ngày hôm nay có mấy người tới vì muốn làm gì đó, cần phải sử dụng mảnh đất của nhi viện, hơn nữa bọn họ còn mang ra giấy mua, cầm giấy tờ nhà đất ra, kêu chúng ta… cầu chúng ta nhanh chuyển , bọn họ phải thi công.” Trong điện thoại vẫn là tiếng nức nở của mẹ viện trưởng.

      “Sao có thể như vậy chứ? Vậy đám nhi viện làm thế nào bây giờ? Mẹ viện trưởng, mẹ đừng vội, cho con biết, là công ty nào.”

      “Bọn họ…. bọn họ là Âu thị, tôi cũng tìm Thạch Phong rồi, cậu ta Âu thị là tập đoàn hàng đầu, có cơ hội thay đổi, cậu ta cũng nghĩ cách. Tôi cũng biết ép buộc làm khó người khác, nhưng mà, tôi biết nên làm gì bây giờ. Hân Nhi tiểu thư, tốt như vậy, xin hãy giúp chúng tôi, bọn thể có nhà.”

      Nhà…. Đúng vậy, đây là nhà bọn , nhưng vì sao Thần làm thế? Vì sao làm thế? Bất kể như thế nào, nhất định phải giữ được ngôi nhà này. Nhất định phải …..

      “Mẹ viện trưởng, mẹ đừng gấp gáp, con nghĩ cách, con nhất định bảo vệ ngôi nhà của chúng ta.” Dưới tình thế cấp bách, Hân Nhi buột miệng ra, nhưng giờ phút này mẹ viện trưởng sốt ruột vạn phần, đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời của Hân Nhi, chỉ rất biết ơn.

      “Hân Nhi, nhi viện làm sao thế, xảy ra chuyện gì?”

      “Hình như Âu thị vì xây đựng thứ gì đó muốn sử dụng đất nhi viện, kêu họ chuyển .”

      “Cái gì? Vậy bọn Tiểu Bàn Tiểu Tề làm sao bây giờ? nhi viện là nhà của bọn , Âu Dương Thần sao có thể như vậy chứ?” Bây giờ San San lại càng oán giận Âu Dương Thần hơn.

      “Vì thế, nhất định phải bảo vệ nhi viện, thể để bọn có nhà.” Hân Nhi kiên định , nhà, đối với bọn nhi viện quan trọng cỡ nào, có lẽ người khác hiểu, nhưng Hân Nhi biết rất , nhi viện là ngôi nhà duy nhất của bọn , gia đình duy nhất, bản thân mình nhất định cố gắng bảo vệ.

      ai có thể thay thế em trong lòng ….” Văn phòng to như vậy, giọng hát êm ái và sâu lắng, nhìn hai chữ bà xã chớp tắt màn hình, truyện chỉ đăng ***************!.com, Âu Dương Thần lên tia vui sướng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều ngày như vậy chủ động gọi điện thoại tới, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, vui sướng của Âu Dương Thần dần dần bị căm hận thay thế.

      “A lô?” Giọng lạnh lẽo của Âu Dương Thần truyền tới, ngay cả khí hình như có chút đông cứng lại.

      “Thần, chuyện nhi viện biết ?” Vừa nghe thấy tiếng Âu Dương Thần, Hân Nhi liền lập tức vào thẳng vấn đề, tự mình đa tình cho rằng Thần còn có thể nguyện ý nghe bản thân mình về kỷ niệm cũ.

      “Ùm.” Mặc dù biết tìm mình có thể là vì chuyện của nhi viện, nhưng ngay cả câu chào hỏi cũng có, mà cứ thẳng tuột ra như vậy, đúng là có chút khó chịu.

      “Thần, thể làm như vậy, đó là ngôi nhà duy nhất của bọn trong nhi viện, bọn cũng chỉ có ngôi nhà này, biết bọn ở đó chơi đùa vui vẻ như thế nào đâu, nhất định thể phá hoại hạnh phúc này.” Dưới tình thế cấp bách Hân Nhi ra những lời này.

      Chơi vui vẻ, trong đầu Âu Dương Thần lên hình ảnh Hân Nhi chơi đùa cùng với Thạch Phong ở đó, rất vui vẻ, quả chơi rất vui vẻ. Hơn nữa phải nhìn thấy, thấy, thấy được và người đàn ông khác ở đó chơi đùa vui vẻ như vậy, nghĩ thế, tay cầm điện thoại của Âu Dương Thần càng siết chặt thêm. “Quyết định của công ty còn phải qua đồng ý của ư? Đừng quên thân phận của mình.” Âu Dương Thần lạnh lùng phun ra những lời này.

      Thân phận… hai chữ thâm sâu này khiến Hân Nhi đau khổ nhận ra, đúng vậy. Thân phận của mình chỉ là người thế thân, nhưng bây giờ thân phận này bị vạch trần, ở trong lòng còn bằng người thay thế. Hân Nhi khỏi cảm thấy bản thân có chút buồn cười, làm sao có thể cho rằng ý kiến của mình vẫn có thể ảnh hưởng tới quyết định của Thần nữa? Quyết định của chỉ thay đổi vì người tên Tuyết Nhi kia mà thôi. biết tự lượng sức mình rồi.

      “Bảo bối Hân Nhi, sao rồi? Tổng giám đốc thế nào?” San San lập tức sáp lại, cả ngày hôm nay ở cùng với bọn , cảm thấy rất thích đám này, muốn thấy bọn cứ như vậy mà nhà cũng có.

      ấy, ấy tớ thể thay đổi được quyết định của ấy.” Trong lời của Hân Nhi để lộ đau lòng.

      “Cái gì? Tại sao có thể như vậy? Tớ cho rằng ít nhất tổng giám đốc nhớ….” tới đây, San San im miệng, đáng chết, bản thân biết mình có đầu óc lâu rồi, Hân Nhi nhất định rất khổ sở.

      có việc gì, San San, là tớ tự mình đa tình, chúng ta nghĩ cách khác thôi.”

      “Nhưng mà, chuyện Âu thị, chỉ sợ là còn cách nào khác.” San San có chút lo lắng mở miệng, quả chuyện của Âu thị có ai dám nhúng tay vào đây? Muốn thay đổi quyết định này, chỉ có Âu Dương Thần thôi.

      sao, trời tuyệt đường người, cùng lắm , tớ cầu xin ấy, tóm lại, tớ nhất định phải bảo vệ nhi viện.” Hân Nhi lấy lại ý chí chiến đấu lúc trước.

      “Ừ, nhất định có thể, tớ tin cậu.” San San qua ôm lấy Hân Nhi, biết ra trong lòng Hân Nhi rất khổ sở.

      Hết chương 105
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: thấy .

      Editor: Linh Phan

      “Oa, đây rốt cuộc là ai? La Mãn Các thuê người xấu như quái vật này từ lúc nào vậy?”

      “Đúng vậy! Đây là người sao? Tôi chưa từng thấy qua người nào xấu như vậy”

      “Ai nha, đừng nhìn nữa, nhìn xong lại gặp ác mộng”

      “Mọi người trật tự, đây là tiểu thư chúng ta vừa mới thuê…”. Tất cả mọi người khinh bỉ nhìn người phụ nữ hoàn toàn thay đổi trước mắt: “Ách, là tiểu thư quét dọn vệ sinh”. Người quản lí cố ý dừng lại vài giây, chính là muốn nhìn thấy hiệu quả như vậy. Qủa nhiên làm ta thất vọng, trường lập tức vang lên tiếng cười nhạo.

      “Hoá ra là tiểu thư quét dọn vệ sinh, tôi còn nghĩ, người phụ nữ xấu như vậy cũng sợ hù doạ khách sao?”

      “Ai nha, Linh Linh, xấu xí cũng được thôi, chẳng qua đây là mặt người sao?”. vị tiểu thư khác mở miệng châm chọc, trong lúc nhất thời tất cả mọi người ồn ào lộn xộn thảo luận châm chọc, vốn là có khá nhiều bực tức mà có cách nào trút ra, bây giờ vất vả mới có người để mọi người trút giận đương nhiên là thể châm chọc.

      phải người…Linh Linh, sao có thể như vậy, biết người trước mặt là ai ?”. Quản lý dường như bảo vệ người phụ nữ xấu xí kia, nhưng lời lọt vào tai người biết chuyện lại càng thêm châm chọc.

      “Là ai vậy?”

      “Đúng vậy, quản lí Mã, là ai vậy? Chẳng lẽ là oán quỷ của Diêm Vương dưới kia sao?”

      phải đâu, đây chính là con duy nhất của Lâm Sơn tập đoàn Lâm thị, thiên kim đại tiểu thư Lâm thị đấy. Là người có thân phận quý báu, có thể tới nơi này của chúng ta làm người phục vụ là vinh hạnh của tất cả mọi người chúng ta”

      Tập đoàn Lâm thị…

      Lâm Sơn…

      Đây phải là Lâm Hiểu sao? Chính là thiên kim kiêu ngạo ai bì nổi? Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Lâm Hiểu đều thay đổi, trở nên càng thêm độc ác, càng thêm căm hận. Tin đồn dienn dan lee quy donvề Lâm Hiểu ở bên ngoài có rất nhiều người biết, là điển hình của tiểu thư kiêu ngạo, luôn xem thường người ở nơi này. Chỉ có người lúc nghe được mấy chữ thiên kim tập đoàn Lâm thị, cơ thể cứng lại, bàn tay nắm chặt, Lâm Hiểu, cũng có ngày hôm nay.

      Lúc này Lâm Hiểu giống như là bị trói lại thớt, mặc người chém giết, cũng phải ta muốn phản bác, mà là vì Dạ bỏ thêm chút gì đó lên người ta, khiến ta thể nào nhúc nhích, khi kích động đau nhức hệt như vạn tiễn xuyên tâm vậy (ngàn mũi tên đâm vào trái tim), chân giống như là giẫm phải bùn nhão, để mặc người chà đạp, mơ hồ cảm thấy ánh mắt đâu đó là oán hận, là nỗi oán hận huỷ thiên diệt địa… nhưng vẫn bất lực như cũ.

      Nhìn Lâm Hiểu màn ảnh, người đàn ông vỗ về chân con sói cong môi mìm cười, trong ánh mắt lộ ác độc và thoả mãn, rốt cuộc có thể báo cáo kết quả làm việc rồi, Hàn Thiên rất có khiếu tra tấn người khác, loại người như Lâm Hiểu thể tra tấn về thể xác, mà phải tra tấn tinh thần. ta phải rất kiêu ngạo sao? phải tự cho mình là cao quý sao? Như vậy bây giờ sao, ngay cả tiếp rượu cũng bằng, phải hâu hạ những kia, bị người sỉ nhục, bị người chà đạp, thậm chí muốn làm người cũng được, Lâm Hiểu, còn có cái gì có thể kiêu ngạo đây, chẳng qua là thời gian đau khổ vẫn còn ở phía sau, tin tưởng những gì tiếp đãi dần dần có hiệu quả.

      xin lỗi, chuyện này chúng tôi giúp được”. Lại thêm người từ chối, Hân Nhi cố gắng sử dụng tất cả các mối quan hệ, nhưng vừa mới nghe đến Âu thị mọi người đều muốn giúp, vốn số người quen biết ở thành phố A cũng nhiều, bây giờ lại nghe là đại boss Âu Dương Thần, đương nhiên có ai đồng ý giúp, ra thậm chí Hân Nhi nghĩ đến chuyện tìm Diệp Phi, nhưng mà, thế lực của Diệp Phi bây giờ có cách nào có thể so sánh với Âu Dương Thần, nợ Diệp Phi rất nhiều, muốn lại thiếu nợ thêm cái gì.

      “Nếu như em , có nếu như…”. Lúc Hân Nhi chán chường suy nghĩ rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu nhi viện, giống như San San nhờ Diệp Phi, nếu như có ích Hân Nhi cũng nguyện ý, thế nhưng vấn đề ở đây là cũng vô dụng thôi. Bây giờ Thần hận mình như vậy, hận mình lừa dối, sao có thể giúp mình, chỉ sợ nhi viện biến mất nhanh hơn. Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông truyện của Lê8Quy*đônđiện thoại, là Vận nhi, nhìn thấy hai chữ Vận nhi, Hân Nhi dường như thấy được hi vọng. Cầm Vận mặc dù là đại tiểu thư nhưng vẫn là người nhân hậu, là thiện lương, nhất định đồng ý giúp đỡ mình.

      “Hân Nhi, cậu muốn ra ngoài sao?”. San San vừa về đến thấy Hân Nhi giày, đoán rằng Hân Nhi có lẽ lại muốn ra ngoài bận rộn chuyện nhi viện, hôm nay Hân Nhi cũng tới tìm trai , thế nhưng trai mình lại muốn nhúng tay vào chuyện này, thiếu chút nữa San San cãi nhau tới trở mặt rồi. ra San San cũng hiểu tài lực và thế lực của trai mình, ngay cả phần trăm của Âu Dương Thần cũng bằng, huống hồ là chống lại? Nhưng khi nhìn thấy Hân Nhi bận rộn như vậy, vì chuyện của nhi viện mà bận rộn, nghĩ đến bọn trẻ đáng đó, San San vẫn muốn tha thứ cho trai.

      “Ừ, lần này có lẽ có ích”. Nghĩ đến Cầm Vận, dường như Hân Nhi thấy được hi vọng, có lẽ Cầm Vận có thể khuyên được Thần, hoặc là có lẽ Vũ Hạ có thể…

      sao? Vậy là tốt nhất, đừng có trở về quá muộn đấy”. San San nhìn thời gian, tám giờ, trong khoảng thời gian này hầu như Hân Nhi luôn ở nhà, Hân Nhi chắc là quen cuộc sống về đêm.

      “Được rồi, cậu nghỉ ngơi sớm ”. Hân Nhi vui vẻ đáp, nghĩ đến Cầm Vận có thể trợ giúp bọn trẻ giữ được nhà, buồn bực trong mấy ngày này dương như cũng tốt hơn nhiều.

      “Tuyết nhi, ở đây!”. Ở bên trong Palace, Cầm Vận mặc chiếc áo đầm ngắn màu tìm nhìn qua rất giống tiểu tinh linh trong đêm tối, có chút đáng , còn có chút gợi cảm, làm cho người ta nhìn được mà muốn tiến tới chuyện với , chẳng qua ở đây cũng có người có lá gan đó, người ở Palace tiêu khiển cũng là người có mặt mũi, đương nhiên biết Cầm Vận là ai, có ai nguyện ý đắc tội Cầm Vận.

      “Vận nhi”. Hân Nhi trực tiếp về phía Cầm Vận, Palace, đây là lần thứ hai tới đây, còn nhớ tình huống lúc cùng Thần khi đó, tất cả giống như vẫn ràng trước mặt, vậy mà bây giờ…Hân Nhi xuất lập tức khiến bên trong Palace dậy sóng, đối với xuất của mỹ nữ tuyệt sắc như vậy, khắp nơi dường như đều tự hỏi vấn đề, này là thiên kim nhà ai? Có thể tới Palace thân phận nhất định đơn giản, mà gương mặt này lại rất lạ lẫm, nhìn thấy Hân Nhi ở cũng chỗ với Cầm Vận, đối với thân phận Hân Nhi càng thêm hiếu kì, lén lút gán ghép cho Hân Nhi rất nhiều thân phận.

      “Tuyết nhi, mấy ngày này bận rộn chuyện gì vậy? Tớ cho cậu biết nha, cái khăn quàng cổ kia khiến chồng tớ rất cảm động đó. Hì hì, ấy hận thể ngày ngày đều mang theo, chịu cởi ra”. Cầm Vận ở bên cạnh vừa cười vừa , nhớ đến biểu của Vũ Hạ mấy ngày này, Cầm Vận rất vui, những cố gắng lúc đan khăn quàng đều đáng giá, bởi vì vui vẻ của Vũ Hạ.

      “Vậy tốt rồi”. Hân Nhi thản nhiên , nhìn vẻ mặt vui mừng của Cầm Vận, mình sao? Cùng đan khăn quàng cổ, Vũ Hạ bị khăn quàng của Cầm Vận khiến cho cảm động đến rối tinh rối mù, có lẽ càng thêm kiên định Cầm Vận, mà mình sao, thậm chí thể đưa ra chiếc khăn quàng cổ kia, còn gì đến…Có lẽ cho dù đưa cũng vô ích, người ấy để ý chỉ có Tuyết nhi kia.

      “Tuyết Nhi, còn cậu, Thần có phải rất cảm động ? Tớ nghĩ Thần nhất định rất cảm động, có phải là ngay lập tức cầu hôn cậu ?”. Cầm Vận giống như ăn trộm cười hi hi, giống như nhìn thấy chuyện mờ ám gì đó.

      “Ha ha, khá tốt”. Hân Nhi cũng muốn thêm gì về chuyện này, tuy rằng tự với mình phải buông xuống chuyện về Âu Dương Thần, thế nhưng là vẫn có cách nào có thể quên , vẫn đau lòng, khổ sở.

      “Vận nhi, tớ có chuyện muốn với cậu”

      “Ừ, được, cậu ?”

      “Là thế này…”

      “Vậy bọn trẻ ở nhi viện phải làm sao đây? phải còn nhà sao?”. Nghe xong lời Hân Nhi , Cầm Vận quả nhiên rất lo lắng cho bọn trẻ.

      “Đúng vậy, cho nên Vận nhi, cậu nhất định phải giúp mình”

      “Được, tớ nhất định giúp, nhưng đó là công ty nào?”

      “Là Âu thị”

      “Cái gì? Âu thị, nhưng mà Tuyết nhi, Âu thị là của Thần mà, sao cậu lại? Đó cũng phải của Thần sao?”. Cầm Vận định hỏi tại sao tìm Âu Dương Thần, Âu Dương Thần là bạn dien/danlequysdontrai Tuyết nhi, hơn nữa lại đối xử tốt với Tuyết nhi như vậy, chỉ cần Tuyết nhi câu phải mọi chuyện được giải quyết sao? Thế nhưng trong lúc chuyện chợt phát ra Âu Dương Thần uống rượu ở trong góc, tại sao ấy lại xuống Hoàng Cung dưới mặt đất?

      “Thần…”. Hân Nhi nhàng nỉ non, nhìn theo tầm mắt của Vận nhi thấy được bóng dáng quen thuộc, trong lòng đột nhiên căng thẳng, có chút kích động, thế nhưng lúc nhìn thấy người ở bên cạnh Âu Dương Thần, Hân Nhi cảm thấy trái tim dường như ngừng đập trong chốc lát, toàn thân cứng lại, nắm chặt cái ly, móng tay thon dài bấm vào da thịt, thế nhưng Hân Nhi cảm thấy dù chỉ chút đau đớn, bởi vì trái tim còn đau hơn nhiều. Hân Nhi thấy lúc này Âu Dương Thần dường như muốn cùng với kia rời , Âu Dương Thần dường như là ôm lấy người kia rời , mà lúc Vận nhi nhìn thấy cảnh kia lúc đầu là giật mình sau đó là tức giận. Khó trách Tuyết nhi dù biết chuyện này là do Âu thị làm mà vẫn muốn mình cứu nhi viện, hoá ra nguyên nhân là như vậy. Vận nhi lo lắng liếc nhìn Hân Nhi.

      “Tuyết nhi…”

      “Vận nhi,… tớ sao, tớ có chút thoải mái, muốn trở về trước”. Dường như Hân Nhi thoải mái, sắc mặt trắng bệch khác thường, chỉ là nước mắt trong hốc mắt dường như ngay lập tức tràn ra ngoài, nước mắt đông đầy trong hốc mắt nhưng vẫn cứng rắn chịu rơi xuống, nhìn qua khiến người ta thương xót.

      “Tuyết nhi,…tớ tìm Thần…”

      “Đừng, Vận nhi, có chuyện gì đâu, bọn tớ còn quan hệ gì nữa, chuyện của nhi viện hi vọng cậu có thể giúp đỡ, tớ cảm thấy rất thoải mái, tớ trước”. xong, Hân Nhi cầm lấy túi xách rời giống như chạy trốn, nhiều lần thiếu chút nữa va phải người khác, ha ha, ra Thần cũng phải chỉ mình Tuyết nhi, ra phải vậy…chẳng qua là thích tình lừa dối của mình, đúng ? ra là như vậy…Lam Hân Nhi, mày chẳng phải quan tâm nữa sao? Chẳng phải mày tự với mình buông tay sao? Chẳng phải mày hứa với bản thân là còn vì ấy mà đau lòng khổ sở nữa hay sao? Đúng, đúng là như vậy, trái tim lương thiện dường như hết đau, còn đau nữa rồi, còn đau nữa…

      (còn tiếp...)



      (tiếp)

      vất vả mới tới cửa ra vào của Palace, nhìn đôi nam nữ xa lạ ôm nhau bước tới, nước mắt trong hốc mắt Hân Nhi vẫn nhịn được mà rơi xuống, giống hệt như thiên sứ lạc xuống nhân gian, cảnh này vừa vặn rơi vào tầm mắt của người vừa mới đến Palace để uống rượu. Ngày mai phải trở về, bệnh của mẹ, còn có em , nên làm cái gì bây giờ? Nhìn thấy cảnh Hân Nhi rơi nước mắt, Lê Cận hiểu sao trái tim mình lại thoáng cảm thấy đau đớn, rất muốn bước tới thay lau sạch nước mắt, nên rơi lệ, cứ như vậy, Hân Nhi lướt qua bên người Lê Cận. Hân Nhi cũng để ý đến người đàn ông này, càng biết người đàn ông đó lại có tình cảm khác thường với mình.

      “Ra rồi, ra rồi, chính là ta”

      “Đúng vậy, giống với người trong hình”

      “Vậy chờ ta đến nơi có người, chúng ta lại hành động, cũng thể làm ở Palace này, tôi còn muốn đến hưởng phúc ở chỗ yểu điệu kia tháng đấy”

      cũng đúng, chỉ là này đúng giờ hơn nhiều so với kia, nếu …”. Trong xe riêng truyền ra tiếng cười hèn mọn, nhưng Hân Nhi cũng biết mình bị người ta để ý.

      “Lão Mã, xem có phải này bị bệnh , nhiều lần đụng trúng người khác, chẳng lẽ là có vấn đề?”. Hai người vẫn luôn theo dõi Hân Nhi, nhìn thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hân Nhi, nhiều dienn dan lee quy doonlần đụng phải người ta, dường như mất linh hồn, bọn hoài nghi đầu Hân Nhi có vấn đề.

      “Mặc kệ đầu ta có phải có vấn đề hay , hành động trước”

      “Được”

      “Nhanh lên chút…”

      “A,…các người làm gì vậy!?”. Còn chưa dứt lời, Hân Nhi bị khăn tay của hai người đàn ông bỉ ổi kia làm cho hôn mê. Hai người kia nhanh chóng kéo Hân Nhi lên xe.

      Lê Cận nhanh chóng chạy ra, lúc nhìn thấy nước mắt của Hân Nhi hiểu sao lại thấy đau lòng, khiến Lê Cận có chút khó hiểu, còn là ma xui quỷ khiến mà chạy ra, chỉ sợ Hân Nhi gặp chuyện may, kết quả lúc chạy đến nơi dường như thấy bóng dáng, dường như là bị người ta kéo lên xe. Lê Cận nhanh chóng chạy đến vị trí lúc nãy, có thứ gì, nhìn thấy chiếc khăn mặt mặt đất, chẳng lẽ là…Lê Cận cầm lên ngửi ngửi, quả nhiên là Chloroform(chắc là thuốc mê á). Cái gì cũng kịp nghĩ, lập tức lên xe đuổi theo, trong lòng có cảm giác sợ hãi khó hiểu, giống như mất thứ gì đó rất quan trọng, ngay cả chính Lê Cận cũng biết, ngoại trừ ba mẹ, còn có người em mất của mình còn có ai quan trọng với Lê Cận , nhưng mà giờ phút này, Lê Cận chỉ làm việc dựa theo trái tim, chỉ biết là muốn nhìn thấy rơi lệ đó gặp chuyện may.

      Palace

      Linda cố gắng đưa Âu Dương Thần .

      “Tổng giám đốc, say rồi, tôi đưa nghỉ ngơi”

      “Bà xã,…”. Trong mơ hồ Âu Dương Thần chỉ thấy bóng dáng, theo bản năng liền ra hai chữ này.

      “Bà xã”,… lúc Linda nghe thấy hai chữ này sắc mặt liền cứng đờ, chưa từng nghe Âu Dương Thần kết hôn, chẳng lẽ…, mặc kệ, kết hôn rồi sao, phải là còn có thể ly hôn sao? Người đàn ông Linda này muốn từ thủ đoạn để đoạt lấy, đây chính là cơ hội tốt, may mắn là lúc nãy có người bạn báo cho mình Âu Dương Thần ở chỗ này, nếu mình mất cơ hội này, chỉ cần xảy ra quan hệ với Thần, ta tin ta còn có thể rời khỏi . Lúc Linda còn thầm đắc ý, sau lưng bỗng nhiên truyền đến giọng nữ bén nhọn.

      “Này, làm gì vậy?”. Cầm Vận đột nhiên xông đến giữ chặt Linda, Thần là của Tuyết nhi, cho phép người khác nhúng chàm(kiểu làm bẩn ấy m.n). phương diện tình cảm Cầm Vận luôn thích sạch , cho rằng trong tình phải tuyệt đối lòng, ở trong mắt đàn ông chung tình chính là đàn ông tốt, đàn ông hoa tâm(lăng nhăng) chính là người xấu.

      “Hoá ra chính là con hồ ly tinh ”. Lúc nhìn thấy mặt Linda, Cầm Vận khỏi mở miệng mắng chửi người, lần trước lúc ở Palace nhìn thấy Linda rồi, đêm hôm đó Cầm Vận cũng hề cho Linda chút mặt mũi nào, thẳng ra loại hồ ly tinh như Linda nhất định khiến Thần thích.

      “Tiểu thư, xin tự trọng, tôi quen ”. Linda xác thực là biết Cầm Vận, bởi vì còn nhớ bất cứ chuyện gì về đêm hôm đó.

      quen, Cầm Vận nghĩ lại chút liền hiểu , chuyện Hoàng Cung dưới mặt đất phải ai cũng có thể biết.

      “A, biết sao? Đúng vậy, có tư cách để nhớ tôi”. Cầm Vận lạnh lùng khinh bỉ Linda, nhìn Âu Dương Thần uống say như chết, đoán chừng là con hồ ly tinh Linda này muốn làm gì đó, đều do con hồ ly tinh này, Cầm Vận nghĩ đến vẻ mặt đau lòng lúc nãy của Hân Nhi, trong lòng liền dâng lên lửa giận.

      “Long Ngũ, Long Ngũ…”. Cầm Vận lập tức gọi người phụ trách ở Palace tới.

      Qủa nhiên lúc người phục vụ nhìn thấy người gọi Long Ngũ là Cầm Vận rất nhanh gọi Long Ngũ tới.

      “Tiểu tổ tông, em sao vậy?”. Long Ngũ đương nhiên là biết Cầm Vận, Cầm Vận gây chuyện ở Palace cũng ít, lần nào mà phải truyện của Lê*quý đôn^ do Long Ngũ thu dọn hậu quả, đối với tiểu tổ tông này Long Ngũ vừa vừa hận, người quen biết Cầm Vận đều thích bé thẳng thắn này, thế nhưng cũng hiểu bản tính ác ma của .

      “Mau đuổi ta ra ngoài cho em, ta muốn nhúng chàm Thần”. Cầm Vận mang vẻ mặt đương nhiên , khiến người ta khỏi hiểu lầm Cầm Vận bắt gian, ra Cầm Vận cũng có phần là tới để bắt gian, chẳng qua là làm thay Hân Nhi thôi.

      Thần, Long Ngũ thấy ông chủ của mình hình như uống say, chẳng qua người phụ nữ này hình như là do ông chủ đưa tới.

      lên thôi, chuyện của ông chủ sao mình có thể khoanh tay đứng nhìn đây? Lại ông chủ còn có thể bị nhúng chàm nữa!

      “Tiểu tổ tông, em cũng đừng náo loạn”. Long Ngũ giữ lấy Cầm Vận.

      “Em mới phải náo loạn, thấy người phụ nữ kia nhìn Thần bằng ánh mắt đắm đuối sao? Nếu phải là em phát sớm Thần bị người ta mang rồi?”. Thần bị ăn đến xương cốt cũng chẳng còn, vậy Tuyết nhi nhà làm thế nào?

      “Chuyện này…”. Long Ngũ có chút bị làm khó, theo lý mà chuyện của ông chủ dám tuỳ tiện nhúng tay, nhưng mặc dù Cầm Vận có chút càn quấy, nhưng từ trước tới nay cũng phải người biết lý lẽ. Hơn nữa, Long Ngũ luôn rối rắm ở hai chữ Tuyết nhi, lần trước lúc Tổng giám đốc đến có dẫn theo tuyệt sắc, hơn nữa còn rất quan tâm chăm sóc đó. Mặc dù chỉ nhìn qua, nhưng mà Long Ngũ tuyệt đối chắc chắn là phải người phụ nữ ăn mặc mị trước mặt. kia xinh đẹp thanh khiết giống như đoá hoa sen, rất xứng đôi với ông chủ.

      “Long Ngũ, còn suy nghĩ cái gì? Em cho biết, nếu hôm nay đuổi ta ra ngoài em Vũ Hạ chặt đứt mệnh căn của ”. Cầm Vận uy hiếp . (ừm mệnh căn là cái đó của đàn ông nhá :”>)

      Đổ mồ hôi…

      Long Ngũ bất đắc dĩ, đúng là tiểu ác ma mà, chỉ có Vũ Hạ mới chịu đựng được em ấy.

      Vũ Hạ, Linda lúc này mới biết hoá ra Cầm Vận là vợ của Vũ Hạ, cái vị Mục phu nhân dã man kia, khó trách…

      Long Ngũ bất đắc dĩ phất phất tay, ý bảo bọn họ mời Linda ra ngoài.

      “Này, các người được làm loạn, tôi biết Âu tổng đấy, tôi là quản lí bộ phận PR của Âu thị”. Linda có chút lúng túng, bây giờ nếu bị đuổi ra ngoài rất mất mặt, ta thể bị như vậy được.

      “Tiểu thư, xin lỗi, Palace chào đón , mời ra ngoài”. Long Ngũ dường như vì mấy lời của Linda mà dao động.

      “Cái gì? Đây là nơi nào? Tôi là khách hàng…”. Linda kêu to, người xung quanh cũng càng lúc càng nhiều. Thế nhưng mấy người đàn ông diễn dàn lê quý đônmặc áo đen dường như cũng vì lời của Linda mà thay đổi sắc mặt, lúc này Linda rất oán hận Cầm Vận, ràng là người chưa từng gặp qua, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Hơn nữa cũng phải người có quan hệ gì với Âu Dương Thần, có cơ hội nhất định phải khiến Cầm Vận mất mặt, trong lòng Linda thầm nghĩ.

      cần các người, tự tôi có thể ra ngoài”. Linda hung hăng trừng mắt nhìn Cầm Vận, chân giẫm giày cao gót mười cm đường đường chính chính bước ra khỏi cửa chính của Palace. ngày nào đó, ta muốn quang minh chính đại đứng bên người Âu Dương Thần.

      “Hừ, tốt nhất là đừng có tới nữa, đồ hồ ly tinh”. Cầm Vận vì chiến thắng Linda mà rất vui vẻ.

      “Vậy bây giờ phải làm sao”. Long Ngũ hỏi Cầm Vận.

      “Đưa ấy nghỉ ngơi , lại đồ biến thái kia đưa chút thuốc tới, giúp ấy giải rượu nhanh chút”. Cầm Vận mang vẻ mặt để ý , chiến thắng tiểu tam, bây giờ chỉ muốn nhanh với Hân Nhi chuyện này là hiểu lầm, để cho hai người họ nhanh chóng làm hoà.

      “Biến thái…”

      Trong lòng Long Ngũ bắt đầu nghĩ đến vẻ mặt phát điên của Dạ rồi, hổ danh là tiểu ác ma, cũng chỉ có mới dám Dạ như vậy.

      đây chính là Lăng Phỉ Tuyết?”. Nhìn có gương mặt đẹp như tiên nữ trước mặt, thể tin được đây chính là người phụ nữ ăn mặc quê mùa Lăng Phỉ Tuyết kia.

      “Đúng vậy, chính là ta, chính ta hại mất công việc, lưu lạc tới La Mãn các này”. Nhìn Hân Nhi, oán hận trong mắt Lâm Hiểu rốt cuộc thể giấu được nữa, chính là do tiện nhân này hại ta nhà tan cửa nát, hại ta biến thành nhi, hại ta giờ đây trở thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ, cái gì cũng thể làm, chỉ có thể bị người ta ra sức chà đạp, ngay cả “chuyện đó” cũng thể làm được, nghĩ đến buổi tối hôm đó ở chung với heo chó, Lâm Hiểu hận thể từng đao từng đao lăng trì(là hình phạt tàn khốc thời xưa ở Trung Quốc) Hân Nhi.


      (còn tiếp...)
      Last edited: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (tiếp)

      “Lớn lên quyến rũ như vậy, chính vì ta quyến rũ Tổng giám đốc Âu thị nên ta mới đối xử với tôi như vậy”. Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Hân Nhi, Tiểu Huệ cũng thể dấu được tức giận tích tụ bấy lâu nay, sai, ta chính là người lúc trước hãm hại Hân Nhi – Tiểu Huệ. Bởi vì Âu Dương Thần nên có ai nguyện ý thuê Tiểu Huệ, cuối cùng Tiểu Huệ chỉ có thể tới La Mãn Các làm tiếp rượu(trong cv ghi là làm tiểu thư nhưng mình thấy theo hoàn cảnh để là tiếp rượu đúng hơn), mỗi ngày phải chịu đựng chà đạp của những người dienn dan lee quy doon đàn ông xấu xa kia. Vốn là Tiểu Huệ cũng cực kì oán hận Lâm Hiểu, lúc biết Lâm thị phá sản cũng rất vui vẻ, sau này nhìn thấy bộ dáng như quỷ kia của Lâm Hiểu càng thêm phát điên mà ngược đãi Lâm Hiểu. Nhưng khi nghe Lâm Hiểu chỉ có ta mà còn có người khác, còn có Lăng Phỉ Tuyết Tiểu Huệ thể dễ dàng tha thứ, nghe thấy bây giờ Lăng Phỉ Tuyết có thể trải qua những ngày thoải mái, nhận được cưng chiều của Âu Dương Thần, trong lòng Tiểu Huệ khó chịu giống như bị con kiến hôi gặm cắn, cuối cùng vẫn bị Lâm Hiểu châm ngòi mà tìm đến hai vị khách thường xuyên tới tìm ta, hai người kia chính là hai tiểu lưu manh, luôn muốn có được ta nhưng lại có tiền, Tiểu Huệ hứa ở cùng bọn họ trong tháng, cầu bọn họ bắt Lăng Phỉ Tuyết.

      “Đúng vậy, chính là ta…”

      “Các người xác nhận được chưa? Tiểu Huệ, cũng đừng quên những gì mình , đây chính là đó, chúng tôi làm chuyện này rất vất vả, hay là trước hết để cho bọn tôi thử chút!”. Người gọi là lão Mã mở đầu , hung hăng nhéo cánh tay Tiểu Huệ nhưng mắt lại đắm đuối nhìn chằm chằm người hôn mê là Hân Nhi, bây giờ liền nghĩ tới cảm giác lúc đè Hân Nhi ở dưới thân…

      được, thể đụng vào ta”. Tiểu Huệ còn chưa mở miệng Lâm Hiểu giành trước, ta cam lòng, dựa vào cái gì chứ? Biết bọn họ làm như vậy chính là phá huỷ Hân Nhi, thế nhưng bây giờ đối với Lâm Hiểu “chuyện đó”(chuyện ấy ấy nha ^^) là chuyện rất tuyệt vời, bản thân ta thể làm, con tiện nhân kia sao có thể chứ. ta cho phép, cho phép, ra bây giờ mỗi ngày Lâm Hiểu đều có dục vọng rất lớn đối với “chuyện đó”, điều này đều do công lao của loại thuốc mà Dạ mới điều chế được, nhất là tại loại địa phương như La Mãn Các này, thế nhưng…Lâm Hiểu thể làm chính là loại trừng phạt đối với ta.

      gì vậy? Loại người giống quỷ như , lớn lên xấu như vậy còn chạy doạ người, ghen tỵ với ta vì có người cưỡi lên sao? Chỉ là như vậy dù có cho tôi tiền tôi cũng cưỡi , tiện nhân”. Lão Mã nghe thấy Lâm Hiểu phản đối, tức giận hồi. Nhìn bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ của ta càng thêm chán ghét.

      chết ”. Lâm Hiểu rốt cuộc cũng phát điên, cầm lấy dao gọt trái cây đâm vào trái tim lão Mã, lão Mã cũng để ý Lâm Hiểu, mà là nhìn Hân Nhi bằng vẻ mặt mê đắm, hoàn toàn chú ý Lâm Hiểu đột nhiên hành hung, cứ như vậy mà bị Lâm Hiểu đâm trúng, cơ thể to lớn cứ như vậy tê liệt ngã xuống mặt đất.

      “A!”. Máu tươi văng lên mặt Tiểu Huệ, Tiểu Huệ hoảng sợ kêu lớn, ta chưa bao giờ biết hoá ra Lâm Hiểu lại đáng sợ tới như vậy.

      “Người,…giết,…giết người”

      “Kêu la cái gì? Còn kêu nữa tôi giết luôn cả ”. Rốt cuộc Lâm Hiểu cũng lộ ra diện mạo , còn hèn mọn trước mặt Tiểu Huệ nữa, bây giờ Tiểu Huệ hết giá trị lợi dụng, đương nhiên cần cho ta sắc mặt tốt, mấy ngày nay bị Tiểu Huệ ức hiếp Lâm Hiểu đều ghi nhớ trong lòng.

      “Lão Mã, sao lại vội vàng như vậy? đợi tôi à?”. tên lưu manh khác nghe thấy tiếng phụ nữ kêu lập tức đến, nhìn thấy lão Mã cả người là máu ngã mặt đất lập tức hoảng sợ.

      “Tiện nhân”

      “Đoàng”. Lâm Hiểu cứ như vậy mà bắn phát súng về phía người đàn ông kia, ta lập tức ngã xuống.

      , sao lại có súng?”. Nhìn thấy Lâm Hiểu cầm súng mắt cũng nháy cái mà giết người, Tiểu Huệ mới biết thế nào là hoảng sợ , hoá ra ta vẫn luôn bị lợi dụng.

      “Cái này sao? cho rằng tôi ngoan ngoãn hầu hạ truyện của lê quý đôncác người sao? Ha ha, Tiểu Huệ, con tiện nhân này, cho rằng tôi bỏ qua cho sao? chẳng qua là con cờ để tôi đối phó với ta(chỉ Hân Nhi) thôi”. Lâm Hiểu cười liều lĩnh.

      …”. Tiểu Huệ căm hận nhìn Lâm Hiểu, là lần thứ hai rồi, tại sao luôn là như vậy?(ý là Tiểu Huệ bị Lâm Hiểu lợi dụng lần thứ hai rồi, tại sao Tiểu Huệ luôn bị lợi dụng).

      “Tôi làm sao? Còn mau kéo tiện nhân này(chỉ Hân Nhi) lên xe!”. Lâm Hiểu hung hăng liếc nhìn Tiểu Huệ, động tác tay cũng dừng lại, hung ác tát Tiểu Huệ cái.

      Mặc dù Tiểu Huệ rất tức giận nhưng mà ta còn chưa muốn chết, chỉ đành phải kéo Hân Nhi lên xe.

      lái xe !”. Lâm Hiểu cầm súng chỉ vào đầu Tiểu Huệ, mắng.

      “Tôi biết”. Tiểu Huệ cam lòng .

      “Cái gì? là heo sao? Ngay cả khởi động xe cũng biết. Qủa nhiên là con bé nông thôn, cũng đúng, cha mẹ đê tiện của cũng chỉ có thể sinh ra loại tiện nhân như thôi”. Lâm Hiểu tiếp tục khinh thường mắng.

      cho phép đến ba mẹ tôi”. Nhắc đến ba mẹ mình, Tiểu Huệ cũng nổi điên giống con mèo hoang, tranh cãi với Lâm Hiểu, dùng con dao kia hung hăng đâm Lâm Hiểu, Lâm Hiểu bắn phát súng, trong lúc nhất thời ai cũng bị thương.

      “Được thôi, phải chết cùng chết, dù sao tôi sống cũng bằng chết”. Sau khi trúng dao, máu tươi của Lâm Hiểu chảy ròng ròng, hung hăng khởi động xe, đạp chân ga chạy về phía trước.

      Mà Tiểu Huệ bị phát súng của Lâm Hiểu bắn thẳng vào trái tim, cứ như vậy mà nhắm hai mắt lại.

      “Ha ha ha ha”. Lâm Hiểu cười giống như phát điên.

      “Ưm…”. Hân Nhi cố gắng mở mắt, cảm thấy dường như mình xe, bên tai vang lên tiếng cười liều lĩnh, là…Lâm Hiểu, giờ phút này Hân Nhi rất hoảng sợ, nhìn tình huống bên ngoài xe, phía trước là cây đại thụ, rất nhanh đâm trúng rồi.

      “A!”. Hân Nhi hoảng sợ kêu to, cuối cùng vẫn trực tiếp đâm trúng.

      Do lần va chạm này mà đầu Lâm Hiểu đầy máu, hoàn toàn hôn mê.

      “Cứu,…cứu mạng…”. Hân Nhi chỉ còn chút ý thức, theo bản năng kêu to cứu mạng.

      “Là chiếc xe kia…”. Lê Cận đường bám theo, nhìn thấy chiếc xe dừng ở phía trước, theo trực giác cảm thấy Hân Nhi chiếc xe đó, bèn nhanh chóng chạy tới.

      Qủa nghe được tiếng kêu cứu mạng yếu ớt của Hân Nhi.

      “Đừng sợ, tôi tới cứu

      Lê Cận lập tức mở cửa xe, muốn ôm Hân Nhi ra ngoài, nhưng lại phát chân của Hân Nhi dường như bị kẹt ở bên trong.

      “Đau quá”. Hân Nhi giọng hô, thậm chí trán toát ra mồ hôi lạnh.

      “Đừng vội, cứ từ từ, từ từ từng chút

      “Được”. Nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, Hân Nhi có cảm giác mà trước nay chưa từng có, phải là tình giống như lúc ở bên cạnh Âu Dương Thần, cũng phải cảm giác mê luyến như diễn đàn lê*quý đôn&đối với Thạch Phong, càng phải cảm giác nỡ xa rời như đối với Diệp Phi, mà là cảm giác an toàn khi có người thân bên cạnh.

      Tí tách,…tí tách…

      Lê Cận có cảm giác đúng, đây là thanh dầu rò rỉ.

      “Dầu chảy ra rồi, bây giờ chúng ta cùng nhau dùng sức được , tôi đếm 1…2…3”

      “Được”.

      1…

      2…

      3…

      Lê Cận dùng sức kéo, Hân Nhi cũng liều mạng giãy dụa, rốt cuộc cũng thoát ra ngoài.

      Lê Cận thầm thở phào nhõm.

      “Chiếc nhẫn…”. Hân Nhi nóng nảy tìm, đó là chiếc nhẫn Thần tặng mình.

      “Sau này lại mua, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn”. Lê Cận để ý lo lắng của Hân Nhi, bây giờ chỉ muốn mang Hân Nhi rời khỏi nơi này, bởi vậy Lê Cận liều mạng ôm Hân Nhi chạy thẳng, đặt Hân Nhi lên xe của mình, lập tức khởi động xe rời , sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh.

      Nhìn ngọn lửa trong kính chiếu hậu, Hân Nhi biết chiếc nhẫn còn, tình cũng còn, hôn nhân cũng còn, vậy còn cần chiếc nhẫn kia để làm gì đây?...Ha ha, Hân Nhi cười tự giễu, nhắm hai mắt lại.

      Rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm, tảng đá trong lòng Lê Cận cuối cùng cũng buông xuống.

      vẫn tốt chứ?”. Lê Cận quay đầu nhìn Hân Nhi, chỉ thấy hai mắt Hân Nhi nhắm nghiền, lòng Lê Cận căng thẳng, nhìn vết máu ghế ngồi, con ngươi mở lớn, lập tức trở nên kinh hoảng, thầm mắng mình tại sao lại cẩn thận như vậy, nếu như Hân Nhi xảy ra chuyện gì, nhất định Lê Cận tha thứ cho bản thân. Lập tức tăng nhanh tốc độ xe chạy như bay.

      “Tại sao vẫn tắt máy? Rốt cuộc Hân Nhi có làm sao ?”. hai giờ sáng, San San vẫn gọi điện cho Hân Nhi thế nhưng vẫn luôn tắt máy, San San rất lo lắng, Hân Nhi chưa bao giờ về trễ như vậy, xảy ra chuyện gì chứ. San San đứng ngồi yên, đáng chết, cũng biết rốt cuộc Hân Nhi tìm người nào, sớm biết như vậy theo Hân Nhi, làm sao bây giờ, đột nhiên, San San nghĩ đến người, có lẽ ta có thể giúp.

      (còn tiếp...)
      Last edited: 6/5/16
      Chris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      (tiếp)

      Palace.

      “Bà xã, chuyện của Thần em cũng đừng nhúng tay vào, đó là chuyện của công ty”. Vũ Hạ nghe thấy bà xã nhà mình lại gây hoạ, thầm ôm đầu, sao mình lại tìm về ngôi sao gây rối thế này, cố tình còn muốn chết.

      được, ông xã, chuyện khác có thể mặc kệ nhưng chuyện này em nhất định phải quản, em đồng ý với Tuyết nhi rồi, bọn trẻ ở nhi viện rất đáng thương”.

      “Chuyện của Tuyết như có Thần giải quyết, em cũng đừng quan tâm nhiều”

      được, nhất định được, ông xã, có phải em nữa , cho bên mới muốn ra ngoài ngoại tình giống Thần?”. Cầm Vận tức giận hỏi.

      Ngoại tình…

      Trán Vũ Hạ chảy xuống ba vạch đen, sao dám chứ?

      “Bà xã, em cái gì vậy, chồng em là loại người này sao?”

      biết!”

      Ặc,…

      “Bà xã,…”

      giúp em em tin ”. Cầm Vận thông báo.

      “Được rồi!”. Vũ Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý, đối với dienn dan lee quy doonCầm Vận, Vũ Hạ luôn có cách nào, đối với Cầm Vận, Vũ Hạ vẫn luôn cưng chiều đến có thiên lý(lẽ trời).

      “Vậy tốt…”

      “Diệp tổng, tôi Âu tổng nghỉ ngơi, chưa từng gặp người là Hân Nhi gì đó, mời trở về”

      “Ông xã, ai dám náo loạn ở Palace vậy?”

      biết, ra ngoài xem chút”

      “Có người thấy ấy đến đây, nhìn kĩ chút, người trong hình rốt cuộc có tới nơi này , hoặc là để tôi gặp Âu Dương Thần, tôi có chuyện muốn tìm ta”. Diệp Phi nhất quyết bỏ qua, San San Hân Nhi ra ngoài từ lúc tám giờ, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về, rất lo cho Hân Nhi.

      Long Ngũ khinh thường liếc nhìn tấm hình, đây phải là…

      “Có phải từng thấy hay ?”

      “Ai tìm Thần vậy…?”. Vũ Hạ dẫn Cầm Vận ra ngoài xem chút.

      “A, Diệp tổng, sao lại có nhã hứng như vậy, nửa đêm còn tới Palace tìm người”

      “Mục tổng”. Diệp Phi chỉ thản nhiên gật đầu với Vũ Hạ, lại nhìn về phía Long Ngũ, cảm thấy nét mặt của Long Ngũ, nhất định là gặp qua Hân Nhi.

      “Rốt cuộc từng thấy hay chưa? ấy ở đâu?”

      “Hình gì vậy?”. Cầm Vận đoạt lấy bức hình trong tay Long Ngũ.

      “Đây phải là Tuyết nhi sao?”. Cầm Vận ngạc nhiên .

      nhìn thấy Tuyết nhi, ấy ở đâu?”. Diệp Phi kích động kéo tay Cầm Vận.

      Cả khuôn mặt Vũ Hạ đều đen lại, kéo Cầm Vận lại ôm vào trong ngực.

      “Diệp Phi, tự trọng chút!”

      Vẫn luôn nghe Vũ Hạ nổi danh sủng vợ, thế như đúng là trăm nghe bằng thấy, nhưng bây giờ đây phải chuyện quan trọng mà là Hân Nhi.

      xin lỗi, Mục phu nhân, xin hỏi gặp Tuyết Nhi lúc nào?”. Diệp Phi để ý Vũ Hạ mà nhìn Cầm Vận.

      “Buổi tối nha, tôi hẹn Tuyết nhi ra ngoài chơi. Nhưng mà cậu ấy khoẻ nên về nhà nghỉ ngơi trước, có chuyện gì sao?”

      ấy rời lúc nào?”. Diệp Phi lo lắng hỏi.

      “Lúc mười giờ, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tuyết nhi còn chưa về nhà sao?”

      Mười giờ, bây giờ lâu như vậy, Hân Nhi… xảy ra chuyện gì chứ?

      ấy còn chưa trở về!”

      “Diệp Phi, thế nào rồi, tìm được Hân Nhi chưa?”. Lúc này San San cũng chạy vào, cửa chính Palace dễ vào, khiến San San phải tốn phen sức lực.

      “Hân Nhi cùng ấy(chỉ Cầm Vận) ra ngoài, nhưng ấy Hân Nhi về từ lúc mười giờ”. Diệp Phi có chút suy sụp .

      “Mười giờ,… có đâu, tôi vẫn luôn đợi cậu ấy ở nhà, điện thoại di động cũng gọi được”. Giờ phút này San San càng thêm truyện của lê quý đônsốt ruột, tìm được người hẹn gặp Hân Nhi nhưng vẫn thấy Hân Nhi, xảy ra chuyện gì chứ?

      “Sao lại như vậy? Ông xã, Tuyết nhi xảy ra chuyện gì chứ?”. Cầm Vận lo lắng hỏi, sắc mặt Hân Nhi lúc đó rất tốt.

      “Âu Dương Thần, Âu Dương Thần đâu rồi?”. Cảm xúc của San San lúc này rất kích động.

      “Ầm ĩ cái gì?”. Lúc này Âu Dương Thần tỉnh rượu, xuống liền nhìn thấy đám người ở nơi này ồn ào.

      “Âu Dương Thần, Hân Nhi đâu? trả lại Hân Nhi cho tôi, tại sao có thể tổn thương cậu ấy như vậy? Cậu ấy như vậy, như vậy”. San San khóc kể, từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu của mình, dám tưởng tượng nếu Hân Nhi xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?

      Mà Âu Dương Thần mang vẻ mặt mờ mịt nhìn San San, Hân Nhi nào cơ? biết.

      Thần, là do em tốt, em hẹn Tuyết nhi ra ngoài uống chút gì đó, nhưng Tuyết nhi lại nhìn thấy ở chung chỗ với con hồ ly tinh kia, sau đó đau lòng rời , em nghĩ là cậu ấy về nhà, thế nhưng cậu ấy,… thấy cậu ấy đâu…”. Cầm Vận vừa khóc vừa , nhìn thấy San San rơi nước mắt, nước mắt Cầm Vận cũng khống chế được mà chảy xuống.

      Ầm…

      Cái gì…

      thấy…

      thấy ấy…

      Cơ thể Âu Dương Thần đột nhiên cứng lại. thấy…là có ý gì…?

      “Âu Dương Thần, có phải giấu Hân Nhi rồi ? Tại sao có thể đối xử với Hân Nhi như vậy, lúc cậu ấy rơi xuống biển bị đụng trúng đầu, mất trí nhớ, hoàn toàn biết mình phải là Tuyết nhi”

      “Đúng vậy, Hân Nhi hoàn toàn biết gì cả, là cho cậu ấy biết, cậu ấy là Tuyết nhi gì đó, là với cậu ấy cậu ấy, là muốn kết hôn với cậu ấy, là quyết định hôn ước trăm năm, dựa vào cái gì mà đổ hết tất cả lỗi lầm lên người cậu ấy. Cậu ấy có lỗi gì, cậu ấy chỉ là trong lúc khôi phục trí nhớ kịp cho biết mà thôi, cậu ấy có lỗi gì, có lỗi gì, Âu Dương Thần, nếu Hân Nhi xảy ra chuyện gì, nhất định bị báo ứng”. Lúc này San San còn lý trí, dường như trước mặt phải là Tổng giám đốc có thể hô phong hoán vũ(hô mưa gọi gió) mà chỉ là người đàn ông phụ lòng bạn tốt, cứ như vậy đau khổ mắng, chửi, khóc lóc kể lể vì Hân Nhi.

      Mà người ở nơi này nghe thấy San San khóc kể hiểu được chút ít, nhất là Cầm Vận, hoá ra hai người họ kết hôn rồi, hoá ra là Thân nhận lầm người, hoá ra đây chính là nguyên nhân mà Hân Nhi diễn đàn lê*quý#đôn tình nguyện cầu xin mình cũng muốn cầu xin Thần trợ giúp nhi viện.

      Giờ phút này Âu Dương Thần dường như có cảm giác bị thứ gì đó đánh trúng, trái tim hung hăng co rút đau đớn…khát máu nhìn chằm chằm Diệp Phi. Là ta,..gạt

      “Thần, trước tiên phải tìm người ”. Vũ Hạ nhìn mắt giao tranh giữa Âu Dương Thần và Diệp Phi, vẫn lý trí .

      Dù sao Tuyết nhi có gặp chuyện may hay vẫn chưa biết được, thể ở đây tự loạn trận tuyến được.

      Âu Dương Thần gật gật đầu, liếc mắt ra hiệu với Long Ngũ, ý bảo ta cử người , bát kể là hắc đạo hay bạch đạo.

      Mười phút sau.

      “Thần…”. Vũ Hạ mang theo tin tức trở lại, nhìn thấy Âu Dương Thần có chút muốn lại thôi.

      “Ông xã, sao rồi?”. Cầm Vận lo lắng hỏi.

      “Thế nào rồi?”. Giờ phút này tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi tin tức, thế lực Âu Dương Thần lớn như vậy, tất cả mọi nơi San San đều qua mà cũng tìm được, tốt nhất vẫn nên đợi ở đây, bỏ qua tin tức gì.

      “Khán giả xem, lúc rạng sáng bốn giờ ngày hôm nay đường Hồ Quan xảy ra vụ nổ xe hơi, theo pháp y nghiệm chứng có hai phụ nữ chết, thân phận chưa xác định, mời những người dân chứng kiến có thể cố gắng hết sức hợp tác với cảnh sát”

      Tất cả mọi người nhìn chằm chằm màn hình TV, là trường vụ nổ xe, sau đó lại tràn đầy mong chờ nhìn Vũ Hạ.

      “Ông xã,…”

      xác nhận Tuyết nhi có mặt xe lúc đó…”. Vũ Hạ giọng .

      Ầm…

      Lời của Vũ Hạ giống như quyết định tử hình của Thẩm phán, San San và Cầm Vận cùng ngã xuống,…Còn Âu Dương Thần…

      --- --------Đề với người xa lạ---- --------

      Rốt cuộc xong mười vạn chữ, chẳng qua vẫn có chút ngược, Hạ Hạ nhan chóng kết thúc phần ngược, mọi người, chịu đựng a, xin lỗi lần nữa vì chậm trễ hôm nay.

      Hết chương 106.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :