1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Nhà Âu Dương Thần.

      Edit: Ngọc Hân

      Vì lo lắng lúc ra ngoài mình mang bất kỳ thứ gì ra cửa, thậm chí ngay cả điện thoại cũng cầm theo, cách nào liên lạc với Phi, lại càng nghĩ tới chỗ đó có người phụ nữ đáng ghét Lâm Hiểu kia, còn cách nào, Hân Nhi thể làm gì khác hơn là về nhà với Âu Dương Thần, có lẽ là tấm ảnh chụp chung hạnh phúc, có lẽ là ánh mắt chân thành như thế, đều ánh mắt gạt người, lại có lẽ vòng ôm kia khiến người ta an tâm, hiểu sao đối với người đàn ông trước mắt này vẫn rất tin tưởng.

      Mà Âu Dương Thần hiển nhiên là vui vẻ, rốt cuộc Tuyết Nhi tin tưởng mình, Tuyết Nhi quên cũng sao, tin có ngày nhớ ra, quan trọng nhất là trở về, mở chiếc Lamborghini phóng nhanh như bay về phía biệt thự, ngôi nhà đó là thiết kế vì , là nhà thuộc bọn , vì công việc cũng rất ít ở đó, nhưng đây là ngôi nhà trong lòng của , bên trong mỗi thứ đồ trang trí dùng trong nhà đều là tự mình thiết kế, Tuyết Nhi đều thích. Nghĩ đến Tuyết Nhi lập tức có thể thấy ngôi nhà kia, Âu Dương Thần tự giác nhếch khóe miệng lên, cũng biết hôm nay cười nhiều hơn so với nụ cười trong tháng, giống như bé trai lớn nhận được chiếc xe đồ chơi thích nhất. Thấy Âu Dương Thần luôn cười, Hân Nhi cũng có hơi sững sờ, bởi vì cười rộ lên rất đẹp mắt, đúng vậy, , hẳn là người đàn ông phong độ đẹp trai nhất mình từng thấy, lúc ở nước ngoài mình cũng từng nhìn thấy rất nhiều soái ca, nhất là lúc ở bên cạnh giáo sư, nhưng mà trước sau mình đều cảm thấy đàn ông Phương Đông có sức hấp dẫn đặc biệt, vẫn cho là có ý nghĩ này là vì Phi, nhưng hôm nay cảm thấy người đàn ông trước mắt này càng có sức hấp dẫn hơn so vơi Phi, haizzz, Tuyết Nhi, mình lại làm gì thế này, bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ Tuyết Nhi im lặng khách sáo hạ mình, nghiêng đầu với Âu Dương Thần: “Lúc cười rộ lên càng đẹp mắt hơn.”

      Ặc, Âu Dương Thần biết làm sao, đẹp, đây là từ dùng để hình dung chính xác về mình sao? Mặc kệ, Tuyết Nhi thích mình cười vậy cười nhiều thôi, nhưng mà muốn cười như thế nào chứ, lớn thế này rồi còn chưa biết cười như thế nào, bao gồm cả lúc trước cùng với Tuyết Nhi, hàng ngày là vui vẻ lượn quanh mình, mình vẫn là đại thiếu gia lạnh lùng kia, chỉ thỉnh thoảng nhếch khóe miệng lên, “ vậy sao, cười nhiều, ha ha,” Âu Dương Thần xong nặn ra vẻ mặt vui cười khô quắt khô queo với Hân Nhi.

      “Xấu chết được” Hân Nhi cần nghĩ ngợi mắng luôn.

      Âu Dương Thần chỉ có thể xấu hổ, mình biết cười thế nào mà.

      Giữa lúc bất tri bất giác, tới chỗ biệt thự, Âu Dương Thần dừng xe xong, cẩn thận cởi thắt lưng an toàn cho Hân Nhi, cũng xuống xe trước, thân sĩ mở cửa xe cho Hân Nhi, động tác kia tao nhã giống như hoàng tử, thực tế, Âu Dương Thần tuyệt đối xứng với cái tên hoàng tử. “Tuyết Nhi, tới nơi rồi, xuống xem nhà chuẩn bị cho em .”

      Hân Nhi xuống xe, nhìn thấy trước mắt tòa biệt thự toàn màu trắng nằm ở lưng chừng núi, xa hoa như trong tưởng tượng, lớn như trong tưởng tượng, thế nhưng khiến người ta có cảm giác cực kỳ ấm áp, trong tiểu viện kia cũng có hoa tươi đẹp giống trong nhà Phi, nhưng mà có bãi cỏ xanh biếc, có chút giống hoa dại mọc hoang, mà thu hút mình nhất chính là chiếc xích đu dưới tàng cây kia, vô cùng đơn giản, nhưng mình muốn chính là như thế này, mặc dù trong nhà Phi cũng có xích đu, cơ mà đây là đặc biệt sai người làm theo cầu, rất to, giống chiếc xích đu này, rất đơn giản, nhưng cũng cực kỳ tự nhiên, và cái sân này cũng hoàn toàn tự nhiên, Hân Nhi tự giác chạy tới, ngồi lên, hơi hơi đẩy , Âu Dương Thần cũng vội vàng theo, nhàng đẩy , “Thích ” Âu Dương Thần dựa vào bên tai Hân Nhi, giọng hỏi, có loại cảm giác được tự nhiên, có chút ngứa ngáy, Hân Nhi né tránh , nhưng lại vui vẻ “Cực kỳ thích, ở đây rất đẹp.”

      Được Tuyết Nhi khẳng định hiển nhiên Âu Dương Thần vui vẻ, “Đưa em vào trong xem” xong lại nắm tay Hân Nhi vào, Lqđô!n, Hân Nhi có thói quen nắm tay , muốn trốn tránh, tiếc rằng nắm quá chặt, mình có cách nào thoát được.

      Vào phòng Hân Nhi vẫn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, trong phòng cũng có những đồ dùng gia đình xa hoa, chỉ đơn giản, nhưng cũng phải đơn giản như vậy, có thể thấy được sắp xếp trong nhà này là người trong lòng có gia đình có người , Âu Dương Thần dẫn đến phòng thiết kế vì , chỉ thấy bên trong là màu sắc tự nhiên, trần nhà có từng mảng áng mây, bức rèm che hờ hững, rất đẹp, giống bầu trời giống biển cả, ở giữa là chiếc giường hình tròn, làm Hân Nhi có ảo giác, giống như mình là công chúa mỹ nhân ngư (nàng tiên cá), có thể bơi lội buồn lo dưới đáy biển, đúng vậy, Hân Nhi vẫn rất thích biển, rộng lớn như thế, mênh mông bát ngát, cảm giác gió biển thổi có thể giảm bớt tất cả buồn phiền, mà Âu Dương Thần chính xác là thiết kế từ tình tha thiết của Tuyết Nhi với mây trắng trời trong, Tuyết Nhi từng , nếu đau nhức với mây trắng, Tuyết Nhi từng , rất muốn biến thành đám mây, có thể bay trong trung, Tuyết Nhi từng thích nhất màu sắc bầu trời, xinh đẹp như thế.

      Thấy Tuyết Nhi thích căn phòng, Âu Dương Thần khẳng định Tuyết Nhi quay lại, Tuyết Nhi cũng thay đổi, vẫn là Tuyết nhi ngày ấy.

      Nhìn căn phòng xinh đẹp như vậy, Hân Nhi chỉ muốn có thể nhanh chóng làm công chúa mỹ nhân ngư nằm lên chiếc giường xinh xắn hẹn hò với Chu công (là ngủ đó ạ), hơn nữa bản thân mình từ xế chiều đến tối, mệt mỏi quá à…, rất muốn nghỉ ngơi cho khỏe, Âu Dương Thần cũng lo Tuyết Nhi mệt, đành lòng quấy rầy , lập tức rời khỏi phòng, để nghỉ ngơi cho tốt. Hân Nhi thư thái nằm giường, chỉ chốc lát sau vào cõi mộng, hoàn toàn quên nơi khác trái đất có người lo lắng cho mình có trôi qua tốt đó là người tốt Phi.

      Diệp Phi đau buồn xem tài liệu, đột nhiên lần này hợp đồng có chút vấn đề, dự án hợp tác này rất quan trọng với mình, còn cách nào, bỏ rơi Tuyết Nhi, hi vọng bé kia ăn cơm nhiều, chờ mình trở lại, trong đầu lại xuất khuôn mặt xinh đẹp kia, bất đắc dĩ cười cái, tiếp tục tài liệu trong tay, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc, trở về sớm chút, trông thấy người trong nhà kia.

      !

      Hết chương 13
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14: Nụ hôn đầu trong trí nhớ

      Edit:Ngọc Hân

      Ánh trăng chiếu rọi vào gian phòng tọa lạc nơi sườn núi trắng tinh này, dưới ánh trăng màu trắng càng lộ ra trắng sáng hơn, lúc này trong phòng có đứa len lén chuồn ra khỏi phòng, cố gắng làm cho bước chân mình chút, muốn quầy rầy người nào đó trong giấc ngủ, vì rất mất mặt, chính là Hân Nhi.

      Nằm giường Hân Nhi tiến vào giấc ngủ rất nhanh, vốn tưởng rằng vừa cảm giác là đến trời sáng, ai ngờ, dạ dày tốt làm loạn, được rồi, từ chiều hôm qua đến rạng sáng hôm nay mình cũng chưa ăn cái gì, haizzz, LqĐôn, đây chỉ có thể trách mình sơ ý, tức giận mạch ra ngoài nên cái gì cũng cầm theo, làm sao ngay cả nhân dân tệ (tiền TQ) quan trọng nhất cũng mang chứ, haizzz, để giờ đây bụng mình kêu xì xào, còn cách nào khác, mới có hành động như bây giờ, có vẻ giống như làm kẻ trộm đồ ăn, mặc kệ, lấp đầy bụng trướcrồi sau. Tiếp tục tới phòng bếp.

      Âu Dương Thần ở trong văn phòng cũng vừa xem hết tài liệu lâu, mới tiến vào giấc ngủ, nhưng trời sinh tính cảnh giác vẫn khiến nghe thấy tiếng động của Hân Nhi, cho rằng Tuyết Nhi xảy ra chuyện gì, lập tức đứng dậy tìm , nghĩ tới trước mắt lại là cảnh tượng như vậy, đứa kia rất cẩn thận xuống lầu, tình thế này, sao mà có chút quái lạ, lòng hiếu kỳ thúc đẩy gọi , mà là lặng lẽ theo sau, chỉ thấy Tuyết Nhi nôn nóng tìm thứ gì đó trong tủ lạnh, ha ha, đứa kia nhất định là đói ụng, cũng trách mình sơ ý quá, tối hôm qua vui mừng quá mức, nên quên mang ra ngoài ăn chút đồ ăn khuya.

      Hân Nhi chăm chú tìm kiếm đồ ăn, chút nào để ý tới Âu Dương Thần đến, sao lại có đồ ăn nhỉ, căn nhà xinh đẹp như vậy, haizzz, thậm chí ngay cả tủ lạnh cũng trống ngoại trừ mấy bình nước, ta sống như thế nào nhỉ.

      “Tuyết Nhi” Âu Dương Thần nhàng gọi như vậy, nhưng Tuyết Nhi trong lúc suy nghĩ sâu xa quả giật nảy mình, “A” Tuyết Nhi hoảng sợ kêu to tiếng, “Đứa ngốc, là mà, đừng sợ” Âu Dương Thần nhàng ôm Tuyết Nhi, nhưng mà Tuyết Nhi chút khách khí đẩy ra, “Hơn nửa đêm, làm gì thế, khiến tôi sợ muốn chết.” Tuyết Nhi mắng rất to, chưa từng có người phụ nữ nào dám làm càn trước mặt Âu Dương Thần, bao gồm cả Tuyết Nhi ba năm trước, nhưng mà cảnh tượng trước mắt, cũng làm Âu thiếu của chúng ta tức giận, mà càng thêm thích Tuyết Nhi tức giận trước mắt này, bày ra miệng dỗi hờn, khiến người ta nhịn được….

      “Này, làm gì thế, cũng cố ý mắng , làm sao như vậy.”

      A, còn chưa xong dùng phương pháp đặc thù thế này phủ kín miệng Tuyết Nhi, vốn Âu Dương Thần tính kiềm chế, nhìn miệng vẫn luôn di chuyển, làm thế nào cũng kiềm chế nổi, nhịn được vuốt ve, Tuyết Nhi ngẩn ngơ trong phút chốc, chỉ mở mắt to ngây ngốc nhìn Âu Dương Thần, chờ khi phản ứng kịp muốn thoát khỏi, Âu Dương Thần ôm rất chặt, cho giãy dụa, biết là kỹ thuật hôn của Âu Dương Thần tốt, hay là vì Tuyết Nhi đơn thuần, từ khi mất trí nhớ đến nay đây là lần đầu tiên bị hôn, trước đó cho dù là Phi, cũng chỉ là ở má và trán, mà người đàn ông trước mắt này cứ như vậy cướp nụ hôn đầu trong trí nhớ của mình, suy nghĩ tức giận, nhưng mà dường như thân thể dần dần mềm nhũn, thấy Tuyết Nhi từ từ thuận theo, Âu Dương Thần thể nghi ngờ được khích lệ, nhưng mà đúng lúc này, tiếng động hợp với tình hình vừa lúc kéo tới, hai người ngừng bước tiếp theo, đương nhiên đây chính là tiếng kêu của bụng Tuyết Nhi.

      Âu Dương Thần có chút thất vọng, LqĐô!n!, lại có chút buồn cười nhìn Tuyết Nhi, mà sắc mặt Tuyết Nhi là xứng với tên trong trắng lộ hồng, rất nhanh biến thành mặt táo đỏ càng thêm mê người, khiến người ta nhịn được muốn cắn miếng, nhưng mà nghĩ tới Tuyết Nhi rất đói bụng, Âu Dương Thần nghĩ tương lai còn dài.

      “Đói bụng hả?” giọng Âu Dương Thần trầm thấp mà dịu dàng bên tai Tuyết Nhi.

      “Mắc mớ gì tới , quỷ đáng ghét, chỉ biết bắt nạt tôi, tôi ghét .” Đẩy mạnh Âu Dương Thần ra, muốn chạy .

      “Tuyết Nhi, xin lỗi, chỉ là nhớ em, ba năm, rất nhớ em, cho nên mới ….” Âu Dương Thần nghe thấy Tuyết Nhi câu tôi ghét , có chút sợ hãi, đúng vậy, sợ hãi, Âu Dương Thần tiếng tăm lừng lẫy đối mặt sống chết, đối mặt vụ buôn bán lớn cũng có chút tí ti lui bước, mà bây giờ thừa nhận sợ, sợ Tuyết Nhi ghét , sợ lại biến mất thấy.

      Tuyết Nhi Bị Âu Dương Thần lôi kéo, có chút lộ vẻ xúc động, thậm chí dám nhìn vào ánh mắt Âu Dương Thần, vì nơi đó nhìn thấy nhớ nhung nhiều như vậy, say đắm như vậy, giờ phút này cũng tàn nhẫn quở trách . Xem như bị chó cắn miệng thôi, hừ.

      “Tôi đói bụng” chờ Tuyết Nhi trả lời Âu Dương Thần nghe thấy câu chậm rì rì tôi đói bụng, trong nháy mắt cứng lại, Lê,Quý,Đô!n, cũng may tố chất trong tư tưởng tổng giám đốc Âu Dương của chúng ta tốt, rất nhanh phản ứng kịp.

      “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn, nếu , mang em ra ngoài ăn nhé, được ,” Âu Dương Thần dịu dàng với Tuyết Nhi.

      “Tùy ý” Tuyết Nhi chậm rãi trả lời xoay người “Còn thay quần áo, tôi sớm chết đói rồi” xong cũng quay đầu lại lên lầu.

      Phía sau Âu Dương Thần bất đắc dĩ nở nụ cười, Tuyết Nhi càng đáng hơn so với lúc trước.

      “Nhanh lên” giọng trong trẻo của Tuyết Nhi lại truyền đến. Âu Dương Thần lập tức bước đuổi kịp. Tâm tình rất tốt, ngay cả bước cũng nhàng phơi phới.

      !

      Hết chương 14
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 15: Bữa sáng của Âu Dương Thần

      Edit: sunny huynh

      Giọt sương vào sáng sớm dưới soi sáng của ánh mặt trời càng trở nên sáng rực, dường như cả hoa cỏ cũng nở nụ cười, căn phòng màu trắng, người đàn ông tuấn tú bận rộn ở phòng bếp, người đàn ông đó mặc tạp dề nhưng ảnh hưởng chút nào đến khí chất cao quý của , mà còn hình như bởi vì xuất của mà cả phòng bếp phát ra ánh sáng chói lọi, Âu Dương Thần nghiêm túc làm bữa sáng như vậy, giống như làm hàng mỹ nghệ, , đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Âu Dương Thần bắt tay vào làm bữa sáng, ba năm qua Âu Dương Thần chỉ biết bận rộn với công việc thậm chí ngay cả bữa ăn sáng cũng có ăn, huống chi là làm, mà hôm nay sáng sớm, đứng lên ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, vì Tuyết Nhi chuẩn bị bữa ăn sáng, tối ngày hôm qua bởi vì mình sơ sót đưa Tuyết Nhi đến vào lúc nửa đêm. . . . . . . mặc dù thấy Tuyết Nhi rất vui vẻ đáng như vậy, nhưng để Tuyết Nhi bị đói chịu khổ bản thân mình cũng cảm thấy vui. Mặc dù mình rất ít khi bắt tay làm bữa sáng, nhưng lúc còn ở nước ngoài cũng học được rất nhiều, ha ha ha, con mèo ham ăn đó nhất định thích thôi.

      Sau khi chuẩn bị xong bữa sáng, Âu Dương Thần nhớ đến chuyện quan trọng, bèn đến phòng khách cầm điện thoại lên.

      "A lô, tổng giám đốc" Thư ký Lâm cảm thấy kinh ngạc còn chưa tới giờ làm việc sao tổng giám đốc lại tìm mình, chẳng lẽ lại là có tài liệu gì muốn đưa sao?

      "Ừ, buổi họp sáng sớm hôm nay và hành trình toàn bộ hủy bỏ, có chuyện gì quan trọng liên lạc với tôi, văn kiện quan trọng trực tiếp đưa đến đây."

      "A, hôm nay tổng giám đốc làm sao?" Thư ký Lâm lúc này càng thêm kinh ngạc đây là tổng giám đốc liều mạng vì công việc của mình sao, tổng giám đốc chưa từng có mặt chủ trì cuộc họp.

      "Ừ, có vấn đề gì sao?"

      " có, có, thành vấn đề" Thư ký Lâm sững sờ đáp lời, nào dám có vấn đề gì, hơn nữa , còn ước gì tổng giám đốc có thể nghỉ ngơi khoảng thời gian, năm đâm đầu liều mạng như thế, nếu như là mình cũng rất khó chống đỡ. sững sờ đầu điện thoại bên kia lại tút tút tiếng, được rồi, tổng giám đốc luôn là như vậy, nhiều câu, là xứng với cái tên tích chữ như vàng.

      Âu Dương Thần nhàng gõ cửa phòng Tuyết Nhi, chỉ thấy có ai phản ứng, Tuyết Nhi, nhất định vẫn còn ở ngủ nướng, dù sao tối hôm qua trễ như vậy mới ăn xong đồ, đột nhiên rất muốn nhìn thấy dáng vẻ ngủ nướng của này nên nhàng mở cửa phòng, chỉ thấy giường người kia ôm cá heo ngủ say, rất giống mỹ nhân ngư, Âu Dương Thần nghĩ trong lòng, lần này nhất định phải bảo vệ tốt người này, mang đến toàn bộ hạnh phúc cho ấy, Tuyết Nhi, dù em nhớ tôi sao, tôi nhất định làm cho em nhớ ra tôi, dù nhớ nổi cũng sao, em nhất định tôi lần nữa.

      Đột nhiên Hân Nhi cảm thấy giống như có mùi hương rất dễ chịu, rất mát mẽ bèn mở mắt muốn nhìn chút là vật gì, đột nhiên phát gương mặt mê người của Âu Dương Thần ở ngay trước mắt, mới đột nhiên nhớ tới mình nhà ta.

      "A, làm gì thế, lại muốn làm tôi sợ à?" Hân Nhi cả kinh kêu lên.

      "Ha ha, Tuyết Nhi, em sợ cái gì, sợ tôi làm cái gì nên làm với em à."

      Làm cái gì. . . . . . Cái đó. . . . . . Ngày hôm qua nụ hôn kia, màn kia lại lên trước mắt, cảm giác đó làm trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, trong nháy mắt Hân Nhi đỏ cả mặt. Thấy Tuyết Nhi như thế, Âu Dương Thần lại tự chủ nhếch miệng lên, cũng nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua. là nhớ. . . . . .

      "Này, ngày hôm qua chuyện đó là ngoài ý muốn, về sau cũng cần nhớ tới, lập tức quên , phải sao. . . ." xong còn giương lên quả đấm của mình, mặt vẫn còn đỏ bừng, biết là bởi vì xấu hổ hay là tức giận.

      "Tuyết Nhi, sao em biết tôi nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, chính là tôi có, là em nghĩ đến đấy, rất nhớ đúng , nếu , chúng ta ôn lại nhé." Lúc này Âu Dương Thần mang theo ý cười xấu xa, giọng cợt nhã, cho dù ai nhìn vào cũng nghĩ được đây là vị tổng giám đốc Âu lãnh khốc. Hiển nhiên đây là con sói xám. Mà lúc này Hân Nhi giống như con thỏ trắng.

      " phải vậy đâu, tôi cái gì cũng nhớ, . . . được lung tung." Hân Nhi có chút mạch lạc, cũng hiểu mới nhìn qua vị tổng giám đốc lãnh khốc này, tại sao có thể khiến cho bản thân mình nổi giận lên, mình phải miệng mồm luôn luôn rất lanh lợi sao, tại sao có thể bị đánh bại bởi khối băng lớn trước mặt này, haiz, Lăng Phỉ Tuyết, quá thất bại rồi.

      "Ha ha, Tuyết Nhi, đùa với em thôi, đừng giận, có làm bữa sáng, dậy thôi, bữa sáng ăn đối với thân thể tốt" Âu Dương Thần dịu dàng , người khác lời này chỉ cảm thấy có đạo lý, nhưng tổng giám đốc Âu Dương lời này sao có cảm giác quái dị thế nào đó, bởi vì Âu Dương Thần của chúng ta rất ít ăn bữa sáng, ba năm qua liều mạng vì công việc, đừng bữa ăn sáng, có lúc thậm chí vì dự án, cả ngày cũng có ăn cái gì, nơi nào chú ý đến thân thể chứ.

      Đương nhiên Tuyết Nhi biết tình huống lúc trước của Âu Dương Thần, chỉ nghe được Âu Dương Thần là chính ta làm bữa sáng, trong lòng nghi ngờ : ta làm sao, ta làm bữa sáng ư, làm bữa sáng. . . . Tưởng tượng người đàn ông tuấn lãnh khốc như vậy mặc tạp dề đáng , Hân Nhi tự chủ cười ra tiếng.

      "Cười gì vậy, nếu ra ăn, ăn hết mình, nhưng còn đồ ăn khác nha." Bộ dạng đếm xỉa đến Tuyết Nhi, Âu Dương Thần lên tiếng uy hiếp, cũng tự giác xoay người ra cửa, rất cẩn thận đóng cửa lại.

      Tuyết Nhi nghe đến đồ ăn, nhớ tới tối qua đói bụng, quyết định vẫn là ngồi dậy sớm, cũng muốn chịu đựng đói bụng, hơn nữa cũng muốn xem chút tài nghệ của tên đàn ông lãnh khốc đó, nếu như ăn ngon, cũng có thể thừa cơ cười nhạo.
      Last edited: 6/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16: Bữa sáng của Âu Dương Thần

      Edit: sunnyhuynh

      Hân Nhi rửa mặt sau đó xuống lầu đến phòng ăn, thấy trong phòng ăn Âu Dương Thần chậm rãi ăn bữa sáng, rất tao nhã bôi mứt hoa quả lên miếng bánh mì sandwich, có chút nào mất tự nhiên, nhìn bữa sáng phong phú mặt bàn, Hân Nhi có chút kinh ngạc, đây là ta làm sao? hoài nghi.

      "Sao vào, ăn rồi." sững sờ Hân Nhi bị lời của Âu Dương Thần làm cho tỉnh lại, vào phòng ăn, ngồi xuống, Âu Dương Thần tỉ mỉ đưa bánh bao chuẩn bị xong cho Hân Nhi.

      "Tuyết Nhi, uống chút sữa tươi ." Âu Dương Thần dịu dàng với Hân Nhi, trong mắt cưng chiều hiển lộ thể nghi ngờ.

      Sữa tươi, trời mới biết mình cực kỳ ghét uống sữa tươi, nhớ tới lúc mới đến nhà của Phi, ấy cũng thường bảo mình uống sữa tươi, nhưng mình cho vào miệng được, thử mấy lần có kết quả sau đó Phi cũng thỏa hiệp, mà sai má Chu lấy sữa đậu nành. Phi. . . . . . Khi nào mới về đây.

      "Tuyết Nhi, sao vậy, sao uống?" Nhìn Tuyết Nhi ngẩn người, Âu Dương Thần cho là nghĩ tới điều gì.

      "Tôi uống sữa bò, tôi thích uống sữa tươi" Hân Nhi rầu rĩ ra.

      thích uống..., sao vậy chứ, trước kia phải rất thích uống sao, Âu Dương Thần suy nghĩ lại có thể mấy năm này Tuyết Nhi có chút thay đổi cách sống, liền chút nào để ý "Vậy uống chút canh " vừa vừa giúp Tuyết Nhi múc canh, cũng may buổi sáng có làm chút canh.

      Miệng ăn, khuôn mặt nhắn xinh đẹp tràn đầy phức tạp, Ơ, sao lại ngon như vậy, ngon giống như má Chu làm vậy, vốn muốn cười nhạo , ai ngờ lợi hại như vậy.

      Nhìn bộ mặt phức tạp của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tay nghề của mình bị thụt lùi, nhưng mình mới vừa nếm, rất ngon mà"Sao vậy, ăn ngon sao?"

      có, có, ăn rất ngon, đây là làm sao?"Trong lòng Hân Nhi tràn đầy mong đợi hỏi.

      “Nếu , em cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ là em sao?"

      Ơ, tại sao có thể là em chứ, em phải mới vừa xuống, cố tình, ăn ngon như vậy, nếu như có thể làm cho Phi ăn, ấy nhất định rất vui vẻ. Ừhm, ừhm, sai.

      " có thể dạy tôi làm ?" Vẻ mặt Hân Nhi chân thành hỏi.

      "Dạy em, phải em làm bữa sáng sao?"

      " phải vậy đâu, tôi làm, chỉ là có người dạy làm." Hân Nhi có hơi cam lòng .

      Ha ha, nghe được Tuyết Nhi khích lệ tâm tình Âu Dương Thần trở nên tốt, "Tuyết Nhi, nếu em thích ăn, về sau ngày ngày làm cho em ăn" Âu Dương Thần thâm tình nhìn Tuyết Nhi .

      " phải là tôi, tôi muốn làm cho Phi ăn, bữa sáng ăn ngon như vậy, nếu như mà tôi làm cho ấy ăn, ấy nhất định rất vui vẻ." Hân Nhi chỉ lo ăn bữa sáng, hoàn toàn chú ý tới vẻ mặt của người đối diện vẻ mặt cứng ngắc, đáng chết, làm sao lại quên tên Diệp Phi, người đàn ông kia, hai năm qua vẫn bá chiếm Tuyết Nhi, chẳng trách mình tra được vị trí của Tuyết Nhi, ban đầu còn cái gì vì để điều trị căn bệnh đặc biệt của Tuyết Nhi, căn bản là có ý đồ xấu, mình nhất định bỏ qua ta, hừ, Diệp Thị, cho là Âu Dương Thần tôi sợ sao? Trong mắt Âu Dương Thần lóe lên tia ác độc, nhưng những thứ này trước mắt người con kia cũng là chút nào phát .

      "Em và Diệp Phi quan hệ rất tốt sao?" Âu Dương Thần cam lòng hỏi.

      "Ừ, cũng biết Phi à, dĩ nhiên chúng tôi rất tốt rồi, Phi đối với tôi rất tốt, lúc tôi ở nước người, dù Phi rất bận những vẫn thường đến thăm tôi."

      Nghe Tuyết Nhi đến và Diệp Phi rất tốt, mặt Âu Dương Thần càng ngày càng đen, nhưng câu cuối cùng của Tuyết Nhi khi đến lúc ở nước ngoài Diệp Phi thường thăm , thể nghi ngờ dời chú ý của Âu Dương Thần, như vậy bọn họ có ở cùng nhau.

      "Các người có ở cùng nhau ư, trước đây em vốn có ở đây sao?" Âu Dương Thần vội vàng hỏi.

      "Đúng vậy, trước đây tôi đều ở nước Pháp học, sao, à đúng rồi, quen biết Phi, vậy có thể hay giúp tôi gọi điện thoại cho Phi biết tôi ở đây, để cho lúc ấy về đến đây đón tôi, tôi sợ lúc ấy về lo lắng, bởi vì tôi có mang điện thoại di động, hơn nữa cũng quên số của Phi."

      Âu Dương Thần xác nhận bọn họ có ở chung với nhau thể nghi ngờ là vui mừng, nhưng nghe được Tuyết Nhi muốn tìm Diệp Phi, sắc mặt Âu Dương Thần lại trở thành màu đỏ tía, bản thân mình cưng chiều như vậy, vẫn còn muốn sao?

      "Tuyết Nhi, nơi này tốt sao, nơi này có cái gì kém hơn nhà họ Diệp?"

      Nơi này"Nơi này, nơi này rất tốt, giống nhà của Phi có cái Lâm Hiểu khi dễ tôi. Nhưng. . . ." Hân Nhi chần chờ, nơi này rất tốt, rất đẹp, nhưng mình và ta quen biết thân lắm, tại sao có thể ở đây?

      "Nhưng mà cái gì, Tuyết Nhi, rồi căn nhà này chính là đặc biệt vì em mà xây lên, tất cả mọi thứ trong nhà đều đặc biệt chuẩn bị vì em, là nhà của chúng ta, là chúng ta từng cùng nhau thiết kế" Âu Dương Thần có chút gấp gáp, sợ, sợ Tuyết Nhi cứ như vậy về nhà họ Diệp, đúng rồi, Lâm Hiểu, nghe là vị hôn thê của Diệp Phi, vậy tốt rồi, Tuyết Nhi nhất định là của mình.

      "Tuyết Nhi, Lâm Hiểu là vị hôn thê của Diệp Phi nhà họ Diệp, bọn họ sớm muộn kết hôn , đến lúc đó còn em, Diệp Phi còn có thể vẫn bảo vệ em sao, " Âu Dương Thần tiếp tục khuyên, mặc dù như vậy có chút hèn hạ, nhưng chỉ cần có thể khiến Tuyết Nhi ở lại bên cạnh mình, vậy sao chứ?

      tên Lâm Hiểu là vợ chưa cưới của Phi, hơn nữa ông cụ cũng thích mình, Phi lại ở đây, vậy mình tạm thời ở đây vậy, chờ Phi về hẳng , muốn về nhà họ Diệp, đến lúc đó ra ngoài tìm việc làm và nhà trọ cũng được. Vậy .

      "Được rồi, tôi ở đây trước, chỉ là phải cho Phi, tôi ở nhà , nếu ấy lo lắng." Hân Nhi vẫn quên dặn dò Âu Dương Thần.

      Nghe được lời của Tuyết Nhi, Âu Dương Thần đành lòng làm Tuyết Nhi lại lo lắng nữa nên đồng ý.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisMymy97 thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: dạo phố

      Editor: nhokcoicodon

      Ăn bữa sáng xong Hân Nhi chủ động nhận nhiệm vụ thu dọn, Âu Dương Thần cũng phản đối nhiều, biết bao nhiêu lần từng nghĩ tới chuyện cùng Tuyết Nhi trải qua cuộc sống bình thường, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau rửa bát hoặc là người nấu cơm người rửa bát, cái loại cuộc sống bình thường đó nhất định rất hạnh phúc, giống như tại, loại hạnh phúc này, nhất định phải bảo vệ nó.
      Trong khi Tuyết Nhi rửa bát, Âu Dương Thần lặng lẽ bấm dãy số.

      "Alo"

      "Lập tức tra hành động mấy ngày nay của Diệp Phi, còn nữa phải nhanh chóng thúc đẩy hôn của Diệp Phi và thiên kim Lâm thị, tôi muốn trong vòng ba ngày nghe được các phương tiện truyền thông thông báo tin tức bọn họ đính hôn."Âu Dương Thần chậm rãi , nhưng trong giọng ràng cho thương lượng thêm câu nào.

      Sau khi Hân Nhi dọn dẹp xong phòng bếp, phát Âu Dương thần có ở lầu , cho là Âu Dương Thần cứ như vậy tiếng nào làm, trong lòng có chút cảm giác lạ lạ, ra được là cảm giác gì, ngồi xuống sofa ở phòng khách, cầm lên cái gối ôm, trong miệng khẽ càu nhàu, Âu Dương Thần khốn khiếp lời nào bỏ mình lại mình, biết vì sao Hân Nhi đặc biệt có cảm giác an toàn, cứ có cảm giác mình bị vứt bỏ, trong tiềm thức ngay cả có loại này sợ bị vứt bỏ cảm giác, mặt sợ, mặt vừa hy vọng mình có thể vượt qua, cho nên mới ngại cực khổ ra nước ngoài học tập, nghĩ trở nên mạnh mẽ, nhưng mà nghĩ ở bên cạnh Phi, cũng sợ Phi bỏ lại .

      Mà lúc Âu Dương Thần chuyện điện thoại xong xuống lầu liền nhìn đến Tuyết Nhi ôm gối ôm dáng vẻ giống như là đứa bé bị vứt bỏ, khuôn mặt tươi cười tràn đầy uất ức, câu Âu Dương thần là đồ khốn kiếp, làm cho khóe miệng khỏi co quắp, nhưng mà hơn nữa cũng vui mừng, bởi vì nhóc từ từ để ý mình.

      "Tuyết Nhi, làm gì vâyn?" Âu Dương Thần ngồi vào bên canh Tuyết Nhi.

      " A, phải là rồi sao?" Đối với xuất của Âu Dương Thần , Hân Nhi có kinh ngạc nhưng hơn nữa là vui mừng, cũng hiểu tại sao khi nhìn thấy lại có chút cảm giác an toàn, cũng phải sợ mình, khi ở nước ngoài cũng thường mình, trong nhà cũng chỉ có bảo mẫu ở mà thôi, nhưng rất nhanh Hân Nhi vứt lí do này ra xa, hơn nữa trong nhà chỉ có người quá xa lạ, có thói quen.

      " lên lầu gọi điện thoại mà thôi, chuẩn bị chút, chúng ta ra ngoài mua đồ , xem em cần những gì." dienanLequydon Âu Dương Thần sờ đầu Hân Nhi chút, giống như đây là chuyện tự nhiên, đối với Hân Nhi mà hình như cũng có gì ổn, bởi vì Phi cũng thường làm động tác này, hơn nữa đối với đụng chạm của Âu Dương Thần cũng bài xích.

      "A, mua đồ, cần làm sao?" Hân Nhi hỏi rất nhanh, bởi vì nhìn dáng vẻ của phải là công việc rất bận rộn nha, làm sao tự mua đồ đây.

      "Ừ, hôm nay nghỉ phép, chúng ta thay quần áo xong liền xuất phát."

      " dạo phố à, ai. Siêu thị ồn ào nha." Vừa lẩm bẩm vừa lên lầu.

      ồn ào, thích vậy sao, vậy . . . . . .

      Âu Dương Thần ô-tô dẫn Hân Nhi tới siêu thị Long Vân, nghe siêu thị Long Vân là siêu thị lớn nhất, lúc Hân Nhi tới siêu thị phát rất nhiều người ra ngoài.

      "Hôm nay siêu thị Long Vân đột nhiên buôn bán như vậy, tôi còn muốn dạo chút, vất vả mới được phát tiền lương nha"

      "Đúng vậy nha, tối ngày hôm qua tôi hao tốn rất nhiều công sức mới làm cho chồng tôi đồng ý cho mua bộ mỹ phẩm kia đấy. Chỉ có thể đợi ngày mai trở lại."

      " Thần, hôm nay hình như chỗ này có buôn bán, chúng ta có muốn chỗ khác hay ." Hân Nhi vẻ mặt tiếc nuối với Âu Dương Thần.

      " có việc gì, chúng ta vào thôi."

      "Nhưng có mở cửa chúng ta làm thế nào vào nha."

      Lời còn chưa hết liền bị Âu Dương Thần dắt vào siêu thị.

      đường thông suốt, dường như có người quản lý về phía Âu Dương Thần mực cung kính gì đó, chỉ thấy Âu Dương Thần lạnh lùng phân phó cái gì, cũng rất nhanh ra ngoài.

      " Thần, tại sao chúng ta có thể vào nha."

      "Bởi vì Tuyết Nhi muốn mua đồ nha, Tuyết Nhi phải tuyệt đối thích ồn ư, bây giờ có thể vui vẻ mua đồ rồi." Âu Dương Thần hướng về phía Tuyết Nhi , chút nào giống mới vừa lạnh lùng.

      Bởi vì buổi sáng chú ý câu siêu thị ồn ào, ra đây chẳng qua là tùy ý câu mà thôi, bởi vì ở nước ngoài mỗi lần bị Ngả Vi Lạp kéo dạo phố đều cảm thấy có rất nhiều người, ra thích mua đồ, chỉ là ghét nhiều người, như vậy có phải hay chỉ vì tâm nguyện của , chỉ là cũng thể mỗi lần dạo phố đều làm họ tạm ngừng buôn bán , điều này cũng gây tổn thất lớn quá rồi.

      "Nghĩ gì thế, chúng ta thôi"

      Hân Nhi cho là Âu Dương Thần cùng , nhưng chỉ đứng ở bên cạnh xem chút, bởi vì mỗi lần Phi dẫn dạo phố chỉ là đứng bên cạnh nhìn, sau đó trả tiền, Phi thể nào cùng dạo phố nhiều, ở trong nhận thức của Hân Nhi biết, đàn ông thích dạo phố, nhưng thực tế Âu Dương Thần thực ít tác dụng, *************** ví dụ như Trang phục phối hợp bên cũng ra cho ít ý kiến, thể ánh mắt Âu Dương Thần rất tốt, rất hợp ý Hân Nhi, hơn nửa ngày trôi qua, Hân Nhi có thể thu hoạch rất phong phú, lúc mua có phát , nhưng khi về nhà thấy đồ tài xế đặt ở phòng khách, cũng nhanh chống chất thành đống ở phòng khách, Hân Nhi mới phát ra mua rất nhiều thứ, hơn nữa điều kiện tiên quyết mua ở đây đều là nhìn giá cả, cũng phải bởi vì Hân Nhi bại gia, chỉ là Âu Dương Thần làm cho người ta lấy ra đều là kiểu mới nhất, rất nhiều thứ liền nhãn cũng còn có lấy, chỉ nhìn chút đều tiện nghi, hơn nữa trang phục, bây giờ học thiết kế, đối với trang phục cũng hiểu chút, nơi đó cũng có ít tác phẩm lớn.

      " Thần, phải em mua quá nhiều chứ." Hân Nhi có chút áy náy nhìn Âu Dương Thần.

      " biết, chỉ cần Tuyết Nhi thích là tốt rồi."

      câu bình thường Tuyết Nhi thích là tốt rồi, cứ như vậy khiến bức tường trong lòng Hân Nhi dần dần bị đánh nát.
      Last edited: 6/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :