Chương 90: Cầm Vận đến chơi
Edit : Sóc Là Ta
Lâm gia
Lâm Sơn buồn rầu trở về Lâm gia, nghĩ đến khoản tiền bồi thường lớn gấp năm lần, dù là bồi thường, nhưng cũng đủ làm cả Lâm thị mau chóng sụp đổ, huống chi Lâm thị là tâm huyết của cha ông, với lại ông còn dựa vào cái này dưỡng già, sao lại có thể xảy ra việc này như thế chứ?
"Cha, sao giờ cha mới về vậy. cha biết mẹ và con ở nhà chờ cha ngày rồi sao?" Lâm Hiểu thấy Lâm Sơn cuối cùng cũng trở về, mừng rỡ chút nào, chỉ có cỗ lửa giận nổi lên, dáng vẻ tràn đầy oán giận.
Hiểu Hiểu à, nhìn Lâm Hiểu, Lâm Sơn nhất thời như nhìn thấy được vàng bạc châu báu, đúng rồi, Diệp Phi là chồng chưa cưới của Hiểu Hiểu, dù thế nào chăng nữa, nếu Lâm thị gặp khó khăn, Diệp Phi cũng phải ra tay giúp thôi.
Cố gắng nở nụ cười tươi."Hiểu Hiểu, xin lỗi con, công ty đột nhiên có chuyện gấp. Thế nào rồi con ?" Lâm Sơn làm ra vẻ mặt hiền từ hỏi.
"Cha, cha hỏi con thế nào à, con của cha bị người khác bỏ rơi rồi. Con mặc kệ, cha phải làm cho Diệp Phi với con kết hôn."
"Kết hôn chứ, nhất định phải kết hôn" Ông làm sao có thể làm đây, ông còn trông cậy vào con rể thay mình gánh chịu món nợ đấy.
"Hiểu Hiểu, con có làm cho Diệp Phi tức giận , phải cha với con rồi sao, nếu muốn kết hôn nên tùy tiện biết ? Con xem gần đây con ở nhà suốt, phải là con rất thích ở nhà Diệp gia hay sao?" Lâm Sơn tận tình khuyên bảo .
"Cha, con đâu có chọc giận , ràng là , , , , , "
"Tốt lắm, Hiểu Hiểu, đừng diendanlqd , ngày mai cha mời Diệp Phi đến đây chuyến, con phải biết lúc nào mình nên yếu thế, việc con cùng Diệp Phi kết hôn có vấn đề gì đâu, cha mệt rồi, nghỉ trước." Nét mặt Lâm Sơn lúc này có chút nặng nề, thân thể mập mạp lê từng bước lên lầu.
"Mẹ, mẹ nhìn cha kìa?" Lâm Hiểu giọng oán giận . Vẻ mặt Lâm Sơn nghiêm trọng , làm cho dám khinh suất.
"Tốt lắm, Hiểu Hiểu, cha ngươi vậy rồi, ngày mai gọi Diệp Phi tới, đến lúc đó chuyện ngọt ngào chút, hôn có gì thay đổi, con cứ yên tâm , về phòng ngủ sớm chút, ngày mai trưng diện đẹp. Đừng làm phiền cha con nghỉ ngơi " Mẹ Lâm xong cũng lên lầu.
Có được bảo đảm từ phía cha mẹ, Lâm Hiểu tự nhiên bớt lo phần nào, vui vẻ trở lại phòng, ban nãy trong lòng rối bời, chỉ là muốn lên kế hoạch làm thế nào để diệt trừ Lăng Phỉ Tuyết đáng ghét kia.
"À? Vận Nhi, Sao em đến sớm vậy?" Hân Nhi ra mở cửa cho Cầm Vận, ra Hân Nhi cũng ngủ nướng trong phòng, thời tiết mùa đông có chút lạnh, cho nên Hân Nhi giờ có thói quen ngủ nướng rồi, thói quen này là do Âu Dương Thần dạy, khi ở bên cạnh , biết sớm muộn mình cũng phải làm việc vất vả, cho nên Hân Nhi lấy cớ là mệt nằm giường, bây giờ có Âu Dương Thần bên cạnh, lâu dần thành thói quen. Chính cũng có chút nghi ngờ lần sau trở về làm lại còn có thể nâng cao hiệu suất làm việc được nữa ? Loại lười biếng này quả là rất đáng sợ.
"Hì hì, Tuyết Nhi, chị nghĩ là em đúng ?" Nhìn Hân Nhi còn mặc áo ngủ, bộ dạng mới ngủ dậy mơ màng, suy nghĩ có quấy rầy người đẹp nghỉ ngơi hay đây. Đúng là đại mỹ nhân. Vẻ đẹp mông lung.
"Ừ, nghĩ đến em đây, mau vào ."
"Tuyết Nhi, chị biết tối hôm qua em vui đến cỡ nào, nghĩ về việc mình có thể đan khăn quàng cổ, đến lúc đó nhất định chồng em giật mình kêu to tiếng, em cũng nên nhanh chóng tiếp tục đan cho xong?" Hân Nhi bắt đầu bị Cầm Vận ríu rít, có lúc Hân Nhi phát , ở mức độ nào đó Cầm Vận và San San rất giống nhau, chẳng qua là Cầm Vận nhìn người mà ríu rít, còn San San đúng là gặp ai cũng có thể ríu rít, chỉ có điểm giống nhau, hai người bọn họ gặp là bắt đầu ríu rít. Đây là phát quan trọng của Hân Nhi. biết nên khen có duyên tốt hay là nhân phẩm tốt. Bất quá là hôm nào nên cho bọn họ gặp nhau, nhất định là đôi bạn hữu rất hợp nhau.
"Được rồi, Vận Nhi em ngồi đây trước , chị vệ sinh cá nhân, đồ của em, chị để ở ngăn kéo thứ nhất bên trái." Hân Nhi bây giờ tỉnh, hơn nữa ở nhà có khách, chủ nhân còn là mới ngủ dậy nên chuyện được, cho nên vẫn là rửa mặt cái.
"Tốt, Tuyết Nhi, chị , em xem đây chính là nhà mình." Cầm Vận chút khách sáo . Lập tức đến tủ lấy khăn quàng cổ của mình ra, có trời mới biết tối hôm qua Cầm Vận suy nghĩ định cho Vũ hạ, mình đan khăn quàng cổ cho , Vũ hạ vừa trở về Cầm Vận cứ kêu tên Vũ hạ, khiến cho Vũ hạ hiểu ra làm sao cả, nghĩ đến chuyện đó cảm giác vui, Cầm Vận cố gắng nhịn cười.
"A, Tuyết Nhi, làm sao chị đan được nhiều như vậy, ô ô, em mới đan được có chút, vậy phải chị đan nhanh hơn em sao, em phải làm thế nào?" Cầm Vận thấy khăn quàng cổ của Hân Nhi có dài chút ít, nhìn lại bản thân , trong nháy mắt có loại cảm giác thất bại bao phủ.
"Tối hôm qua sau khi em , chị cứ tiếp tục đan, cho nên mới dài như vậy, chị tin em cũng đan rất nhanh." Hân Nhi thay xong quần áo bước ra, liền nghe được mấy lời kia của Cầm Vận.
" sao? Vậy tối nay em ở lại đây, em với chị cùng nhau làm, nhất định em đan tốt." Cầm Vận ngước khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ trẻ thơ lên, mặt thể lời thề son sắt.
"Tốt, vậy buổi trưa chúng ta diễnđànlqd ra ngoài ăn cơm, ăn ở nhà." Hân Nhi cười . thực tế, Hân Nhi chính là nữ otaku (chui trong nhà), nếu như có thể, muốn ra ngoài, dù ra ngoài thức ăn có ngon đến đâu, cũng như ở nhà, và thần ở nhà làm chuyện này như cơm bữa.
"Tốt, nhưng, , , , , , em nấu cơm." Vẻ mặt Cầm Vận như đưa đám , ở cùng Hân Nhi mới phát ra vẫn còn có nhiều thứ mình biết.
" có việc gì. Chị làm cho em ăn."
"Tuyết Nhi, Sao chị lợi hại như vậy, còn biết nấu cơm, Thần ca hạnh phúc ." Cầm Vận rất hâm mộ, từ là đại tiểu thư thứ gì cũng có, việc nhà cũng cần làm, sau gả cho Vũ hạ, còn trải qua cuộc sống vương giả, cũng khỏi phải làm gì, quan trọng nhất là, Cầm Vận ghét mùi khói dầu, cho nên chưa vào phòng bếp bao giờ.
"Đừng như vậy. Chị chỉ biết xào rau đơn giản, em chê là may mắn lằm rồi."
"Sao em lại chê chị chứ, ngược lại em rất chờ mong đấy. Đúng rồi, Tuyết Nhi, bình thường chị ở nhà làm gì?"
"Bình thường, , , , , , làm." Hân Nhi trả lời.
" làm, à? Sao chị lại làm, Thần chịu để chị làm khổ cực sao? À này, Tuyết Nhi chị làm gì vậy?" Cầm Vận cho rằng Hân Nhi thuộc tuýp người giống mình, ngày ngày có thể sống phóng túng cùng người chồng giàu sang, cần gì phải làm. Thêm nữa Âu Dương Thần lại giàu có như vậy, cũng muốn để cho Hân Nhi làm cực khổ, trước kia Cầm Vận cũng theo cha làm ngày, nhưng cảm thấy quá mệt mỏi, khi đó mình là con của chủ tịch, nên được ưu ái, phải làm việc như những người mới, hôm đó trở về vô cùng oán giận Vũ hạ, rằng bao giờ làm nữa.
" ra cũng tốt, làm công việc mình thích cũng là niềm hạnh phúc, chị làm thiết kế thời trang." Hân Nhi cười nhạt .
"Em thích làm việc, mệt lắm, bằng như bây giờ em thoải mái, hì hì, em nữa, chị dùng điểm tâm , em muốn đan len, chờ em ra mắt tác phẩm này , hì hì." Cầm Vận hết sức tập trung vào việc đan khăn quàng cổ. Trong đầu lên bộ dạng của Vũ hạ khi thấy khăn quàng cổ, trong lòng vui thích.
Chương 91: Tôi chi cho ông gấp đôi
Edit : Sóc Là Ta
"Wow, Tuyết Nhi, ăn ngon, so với bác đầu bếp ở nhà em, chị nấu ngon. Cầm Vận há miệng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Cầm Vận, có thể là người có chút tiếng tăm trong những buổi tiệc lớn, có lẽ ở trong những buổi yến tiệc hoành tráng, người ta cảm thấy Cầm Vận nhất định là phụ nữ mẫu mực, thế nhưng sau đó thấy cũng chỉ như đứa trẻ tham ăn.
"Ha ha, Vận Nhi, thích ăn ăn nhiều chút."
"Dạ. chị Tuyết Nhi, dạ, , , , ăn ngon" Cầm Vận ngừng khen Tuyết Nhi, ở đây hai người vừa dùng cơm vừa nghe nhạc, mà đối lập với Lâm gia cũng mở buổi dạ tiệc long trọng.
"Diệp Phi, tới rồi." Dáng vẻ Lâm Sơn giống như bộ trưởng bối, nhưng cũng che giấu được tia vui mừng trong mắt.
"Ừ." Đối với lời của Lâm Sơn, Diệp Phi chỉ lạnh nhạt đáp tiếng, ai mà biết lý do tới tìm mình là gì chứ? Nhìn mình ràng giống như con mồi ngon, béo bở, chỉ là ai làm thịt ai còn chưa biết được.
"Hiểu Hiểu biết hôm nay cậu tới, còn đặc biệt gọi phòng bếp làm món con thích nhất đây? Vợ chồng phải là như vậy, , , , , " Vẻ mặt Lâm Sơn cùng lời đầy thành ý, giống như bậc trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, ra ông chỉ hi vọng là hai người có thể cùng hòa hợp.
"Lâm Đổng, tôi có chút chuyện muốn với ngài trong thư phòng." Diệp Phi lạnh lùng .
"Ặc, đứa này sao lại khách sáo như vậy, thôi, chúng ta thư phòng ." Nhìn Diệp Phi, ông đoán Diệp Phi đại khái cũng biết chuyện của công ty mình.
Đóng cửa phòng, Diệp Phi trước tiên mở miệng , "Tôi chi cho ông gấp đôi." Những lời này vừa ra, Diệp Phi liền thấy hai mắt Lâm Sơn tỏa sáng, quả nhiên là lòng tham của lão hồ ly.
"Nhưng là, tôi có điều kiện." Diệp Phi tiếp tục , chỉ cảm thấy sắc mặt Lâm Sơn lập tức nghiêm trọng."Diệp Phi, ta hiểu Hiểu Hiểu là đứa tùy hứng, nhưng lòng nó đối với cậu nhiều năm như vậy."
"Nếu như ông đồng ý cái điều kiện này, tiền bạc lập tức chuyển khoản vào trương mục Lâm thị." Diệp Phi lạnh lùng cắt đứt lời khuyên bảo tận tình của Lâm Sơn. Cùng Lâm gia chuyện, quả giống như là dạng vũ nhục chính mình, quan trọng nhất là Diệp Phi cảm thấy buồn nôn.
"Điều kiện gì?" Mặc dù muốn, nhưng đối với ích lợi trước mặt, trước tiên chuyện của con để sang bên, với lại con ông sinh ra có dung mạo đẹp, chừng còn có người ưu tú hơn coi trọng, còn bây giờ chuyện công ty quan trọng hơn.
"Giải trừ hôn ước." Diệp Phi nhanh chậm phun ra bốn chữ này.
"Được, ta giải quyết việc này ." Lâm Sơn biết dù gì tại Diệp Phi phải là con rể của mình, nếu giúp ông bất quá cũng chỉ là bị dư luận , mà hôm nay ông tự nhiên lại có gấp đôi tiền, về phần Hiểu Hiểu, cũng nên biết thân biết phận của nó, nếu như là con của Lâm Sơn, cũng nên ngoan ngoãn nghe theo an bài.
Diệp Phi biết mình ném mồi nhử lớn như vậy ra, Lâm Sơn nhất định đồng ý, chỉ là ông ta cho rằng tốt bụng như vậy sao? Kịch hay vẫn còn ở phía sau đây? Diệp Phi ở trong lòng cười lạnh .
"Cám ơn." xong Diệp Phi nghênh ngang rời , vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lâm Hiểu.
"Phi, đến rồi." Lâm Hiểu lập tức bước đến muốn cùng Diệp Phi chuyện, trong lòng tin tưởng cha có thể giúp mình giải quyết chuyện này. Việc kết hôn cùng Diệp Phi chắc là có vấn đề. Cho nên Lâm Hiểu làm như quên chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thiện chào hỏi Diệp Phi, giống như bọn họ là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết.
Diệp Phi thậm chí muốn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu cái, mà là trực tiếp muốn xuống dưới lầu.
"Phi, đâu vậy?" Lâm Hiểu mặc dù rất tức giận vì thái độ diendanlqd ngạo mạn của Diệp Phi, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mẹ đàn ông chỉ thích phụ nữ tỏ ra mềm yếu, như vậy càng có ý muốn bảo vệ, cố gắng kìm lại bực tức trong người, so đo, mà yếu ớt chạy theo hướng Diệp Phi hỏi.
" về." Diệp Phi chỉ lạnh lùng ra hai chữ này.
"Phi, em biết hôm nay đến, em đặc biệt gọi phòng bếp làm món ăn thích, ở lại dùng bữa cơm này nhé." Lâm Hiểu cố gắng khiến cho thanh của nghe càng thêm dịu dàng, nhưng khi Diệp Phi nghe là cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
"Buông ra, chúng ta hủy hôn rồi, chúng ta có bất kỳ quan hệ nào nữa." Diệp Phi chán ghét bỏ cánh tay Lâm Hiểu ra.
". đâu, , , , , em là vị hôn thê của , chúng ta đính hôn, em là vị hôn thê của ." Lâm Hiểu lớn tiếng quát, hình tượng thục nữ ban nãy cũng còn nữa.
Diệp Phi lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu cái, chịu nổi bước chân tiếp tục xuống, giống như đối với lời Lâm Hiểu có chút phản ứng.
"Phi, được , em là vị hôn thê của mà." Nhìn Diệp Phi vẫn bước . Lâm Hiểu lại xông lên lôi kéo ngăn lại Diệp Phi, trong mắt kia có tia van xin, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.
"Hiểu Hiểu, buông Diệp Phi ra." Lâm Sơn nghe được tiếng con mình gáo thét, cũng biết nhất định là nó để cho Diệp Phi , thế nhưng ông đồng ý với Diệp Phi, như vậy, , , , , ,
"Cha, phải là cha đồng ý cho con và Diệp Phi kết hôn sao? Cha mau giúp con chút. " Nhìn thấy Lâm Sơn, Lâm Hiểu giống như nhìn thấy ân nhân, chỉ muốn giữ lại tốt, hi vọng Lâm Sơn có thể trợ giúp mình giữ lại Diệp Phi.
"Lâm Đổng, tôi nghĩ ông cũng hi vọng có thể nhanh chóng lấy được tiền trong tài khoản." Diệp Phi cũng quay đầu nhìn Lâm Sơn và Lâm Hiểu, mà là nhàng những lời này.
Quả nhiên, Lâm Sơn tới nắm Lâm Hiểu lại, để cho Diệp Phi rời .
"Buông con ra, cha, buông con ra, phải là, , , , phải là, , , Diệp Phi, , , nhất định phải lấy em, là em Lâm Hiểu , em nhất định gả cho ." lúc Lâm Hiểu gào thét, Diệp Phi bình tĩnh ra khỏi Lâm gia, chỉ là khóe môi nhếch nụ cười lạnh. Vợ ta tuyệt đối phải là Lâm Hiểu.
"A Sơn, Sao ông lại lôi kéo Hiểu Hiểu, mau buông con ra." Mẹ Lâm thấy Lâm Sơn lôi kéo Hiểu Hiểu, lại nghe đến Hiểu Hiểu gào thét, dĩ nhiên là hiểu xảy ra chuyện gì.
"Con và Diệp Phi hủy hôn ước, về sau cần làm phiền người khác nữa, tránh việc người ta khinh thường Lâm gia chúng ta." Lâm Sơn xong những lời này trở về thư phòng, chỉ còn lại khuôn mặt đầy vẻ oán hận của Lâm Hiểu, cùng vẻ mặt lo lắng của Lâm mẫu.
"Con , , , , , con muốn." Lâm Hiểu đứng vững ngã xuống mặt đất, gào thét, tại sao hủy hôn ước giữa và Diệp Phi, tuyệt đối buông tay.
"Hiểu Hiểu à." Mẹ Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống an ủi con mình.
" ra ngoài, các người cũng thương con." Lâm Hiểu hung hăng đẩy mẹ Lâm ra ngoài, nghĩ muốn chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Diệp Phi, chẳng qua là bóng Diệp Phi sớm mất hút.
Hết chương 91
Last edited by a moderator: 15/4/16
Phong Vũ Yên và Chris thích bài này.