1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Người vợ hạnh phúc nhất

      Edit : Sóc Là Ta

      "Mọi việc thế nào rồi?" Lâm Sơn nhanh chóng chạy đến, hỏi với giọng lo lắng.

      "Chủ tịch, sao Ngài lại tới đây?" Người phụ trách ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm sơn.

      "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?" Lâm Sơn quát.

      "Tôi điều tra được, quả thực là có vấn đề, theo lời thư ký , mọi chuyện được tiến hành đúng như trong hợp đồng." Giọng của người phụ trách phát ra càng ngày càng , chờ đợi khoảnh khắc tiếp theo núi lửa có thể phun trào.

      "Đồ vô dụng." Lâm Sơn gầm lên giận dữ, thân mình nghiêng về phía sau, làm lộ ra cái bụng to lớn cùng vóc người béo ú, đẫy đà, nhìn bộ dạng lúc này khiến người khác thêm tức cười.

      Cùng lúc này, Lâm gia cỗ khí giận dữ bao trùm.

      "Mẹ à, có việc gì vậy? Trễ như thế rồi tại sao cha còn chưa tới? Rốt cuộc mẹ có với cha hay vậy? được, để con gọi điện thoại cho cha hỏi chút." Lâm Hiểu từ ghế, nện mạnh gót giày đứng lên, sắc mặt rất khó coi.

      "Sao? Ra ngoài rồi ư?" Lâm Hiểu nghe được cha ra ngoài công tác bỗng nổi giận "Mẹ à, cha ra ngoài rồi, mẹ thấy cha quả có quá đáng chứ?"

      "Ra ngoài rồi à, điều này, , , , , Hiểu Hiểu à, chắc là cha con có việc gấp, con đừng nôn nóng, có lẽ ông ta nhanh chóng trở lại thôi." Tuy mẹ Lâm mặc dù nghe chồng bà ra ngoài làm việc, trong lòng lấy làm vui, nhưng vẫn cố gắng an ủi con , dù sao Lâm gia chỉ có mỗi mình Lâm Hiểu là con , dù Lâm Sơn có làm gì chăng nữa, bà vẫn thương Lâm Hiểu.

      "Còn có việc gì quan trọng hơn con của mình hả mẹ?” Lâm Hiểu thể hiểu nổi."Mẹ à, mẹ con nên làm thế nào đây..., con nhất định phải cùng Diệp Phi kết hôn, con muốn bị hủy hôn ước này." Lâm Hiểu kéo tay mẹ Lâm nũng nịu . Giờ cha có ở đây, chỉ có thể dựa vào mẹ mình thôi.

      "Hiểu Hiểu, con hãy cho mẹ biết, rốt cuộc là tại sao Diệp Phi muốn hủy hôn với con chứ?" Mẹ Lâm nghiêm mặt , bà quá hiểu tính tình của con , nhiều lần dạy bảo nó, thế nhưng nha đầu này vẫn chứng nào tật nấy từ bị làm hư rồi.

      "Mẹ à, đó còn phải là lỗi của hồ ly tinh đó sao? Nếu nó quyến rũ ấy, giờ ấy cũng có ý định hủy hôn ước với con." Vẻ mặt Lâm Hiểu trở nên ác độc, Lăng Phỉ Tuyết, tôi bỏ qua cho ngươi .

      "Là người lúc trước ở tại nhà à?"

      "Đúng vậy đó mẹ, mẹ biết con hồ ly tinh có nhiều tài thế nào đâu, nó chỉ quyến rũ Diệp Phi, mà nó còn quyến rũ Âu Dương Thần khiến cho Âu Dương Thần giúp nó. hiểu tại sao Diệp Phi lại si mê hạng người này nữa?” Nghĩ đến Lăng Phỉ Tuyết, nét mặt Lâm Hiểu chính là hận thể ăn tươi nuốt sống ta, đáng giận hơn ta còn là cấp dưới của Âu Dương Thần, có Âu Dương Thần che chở, hơn nữa lần trước phái người hại chết ta nhưng biết tại sao cả bang phái đều bị tiêu diệt, chẳng lẽ sau lưng Lăng Phỉ Tuyết còn có người giúp nàng? Dù Lâm Hiểu nghi ngờ chuyện này, nhưng lúc này dám ra, tuyệt đối để mẹ biết mình gây họa.

      "Âu Dương Thần? Con là tổng giám đốc Âu thị Âu Dương Thần?" Có thể cái tên Âu Dương Thần ai là biết đến, có người hiểu, Lâm mẫu vốn là phu nhân trong gia tộc quyền thế nên cũng biết, hơn nữa gần đây bà nghe chồng bà ông cùng Âu Dương Thần hợp tác, nên cái tên Âu Dương Thần này nghe càng thêm quen tai.

      "Đúng vậy đó, mẹ biết à?" Lâm Hiểu ngơ ngác.

      "Mẹ nghe cha con qua rằng ông ta cùng bọn họ hợp tác. Hiểu Hiểu, Âu Dương Thần này con động vào được đâu, nhất định thể đắc tội với được, nếu như đắc tội , Lâm thị chúng ta cũng xong đời luôn" Lâm mẫu dặn dò, đối với đứa con hư này bà vẫn yên lòng chút nào.

      "Mẹ hãy yên tâm , sao con có thể đắc tội với được chứ?" Lâm Hiểu tránh né, đối với hạng đàn ông như Âu Dương Thần muốn tránh kịp, mẫu đàn ông này, thích. biết, đắc tội với Âu Dương Thần thảm, nhưng đắc tội với vợ của Âu Dương Thần so ra còn nặng hơn đắc tội với .
      "Ừ, Hiểu Hiểu, chờ cha con trở về, con đừng gì với cha con nhé, chuyện của ta với Âu Dương Thần, nếu cẩn thận ba con lột da con đó." Mẹ Lâm tất nhiên hiểu tính khí của chồng mình, trong mắt Lâm Sơn chỉ có lợi ích của công ty, như con báo tham lam, chỉ cần có ai ngăn trở đường của , do dự loại trừ nó, cho dù là người thân của mình. Cho nên tuyệt đối thể để biết chuyện ta với Âu Dương Thần.

      "Dạ, con biết rồi, mẹ?" Lâm Hiểu khéo léo lên tiếng, trong đầu cũng tính toán, dĩ nhiên là vì chuyện của ta, vậy ra tay với ta , như thế Diệp Phi hủy hôn ước với mình nữa, trong mắt Lâm Hiểu lóe lên tia thâm độc.

      Hân Nhi nắm tay Cầm Vận sau, cùng trở lại nhà trọ, Cầm Vận muốn cho diendanlqd Vũ hạ ngạc nhiên, nên có đem thành phẩm về, mà lựa chọn ngày hôm sau tiếp tục đến tìm Hân Nhi, như vậy Hân Nhi cũng có thể bên chỉ đạo, thỉnh thoảng lúc có sai sót cũng có thể hỗ trợ xem chút, sửa chữa sai lầm. Đối với Cầm Vận, Hân Nhi dĩ nhiên là thích, nhìn ra Cầm Vận cũng là lòng thích mình, đối với người bạn này, Hân Nhi cảm thấy tìm đúng người để kết bạn. Hơn nữa kỳ nghỉ này vẫn chưa hết, Hân Nhi muốn làm, có người làm bạn, tự nhiên cầu cũng được.

      " ai có thể thay thế em trong lòng , em là thiên sứ của , , , , , " Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, Hân Nhi lập tức buông thứ gì tay, vội chạy tới cầm điện thoại di động lên nghe.

      "Thần?" Hân Nhi mừng rỡ kêu lên.

      "Bà xã à, nhớ em. Em có nhớ " Giọng điệu mệt mỏi của Âu Dương Thần truyền đến, vừa xuống máy bay, gặp đối tác bàn công việc, giờ Âu Dương Thần ngày nay có thể ngừng lớn mạnh, làm việc nhiều cũng thấy chán nản, dĩ nhiên là muốn cùng bà xã chuyện thâu đêm, ra chỉ cần nghe được giọng Hân Nhi, Âu Dương Thần cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến hết. Giọng Hân Nhi như có loại ma lực, làm cho người ta tĩnh tâm.

      "Em cũng nhớ lắm." Hân Nhi hơi đỏ mặt . Ngày hôm nay quả nghĩ đến Âu Dương Thần, hơn nữa Diệp Phi cứ gặng hỏi mãi, nên muốn về sớm..

      "Ha ha." Âu Dương Thần cười thành tiếng, cảm giác có người nhớ nhung là tuyệt.

      "Hôm nay em làm gì?" Hai người bắt đầu trò chuyện.

      Làm gì ư? Hân Nhi nhìn chiếc khăn quàng cổ, đây cũng coi là ngạc nhiên, ngay sau đó " làm gì hết? Hôm nay Cầm Vận đến tìm em, chúng em ở cùng nhau suốt ngày?" Hân Nhi lựa chọn đem chuyện Vận Cầm cho Âu Dương Thần nghe, mà có nhắc đến Diệp Phi, giờ trong thâm tâm Hân Nhi muốn vào lúc này nhắc tới Diệp Phi.

      "Cầm Vận? Nha đầu kia làm thế nào lại tìm em?" Đối với Cầm Vận, Âu Dương Thần chỉ xem ta như đứa em , mọi người đều chơi với nhau từ , mặc dù cũng giống mấy em coi nàng như em chưa bao giờ có quá nhiều quan tâm đối với Cầm Vận, nhưng, đối với Cầm Vận cũng có loại nuông chiều, trước mặt em thái độ rất ràng,nhưng thực tế, cứ bị ta quay lòng vòng làm cho mọi người cảm thấy đau lòng. Đây cũng là lý do Dật Phong cam chịu Cầm Vận uy hiếp, là nguyên nhân gì nghe nấy.

      "Sao Vận Nhi lại thể tới tìm em được đây? Chúng em bây giờ trờ thành bạn tốt rồi, rất hợp nhau." Hân Nhi cười . Đối với Âu Dương Thần lời nhìn giống như phản bác, nhưng ra càng thêm nũng nịu, Âu Dương Thần nghe giống như hưởng thụ.

      "Ha ha, em có thể cùng ấy làm bạn tốt sao, xem ra vợ thích kiểu người như nha đầu này, nha đầu kia nổi danh xoi mói bạn bè, Vũ hạ lại cưng chiều ta. ta đắc tội bao nhiêu người, Vũ hạ cũng giúp đỡ trừng phạt bao nhiêu quán rồi", Vũ hạ đối với Cầm Vận rất mực cưng chiều, Âu Dương Thần mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng rất ưng ý, cũng cưng chìu Tuyết Nhi như thế, , muốn cưng chiều hơn nữa, tóm lại mọi điều Tuyết Nhi làm đều đúng.

      "Thế nào? Vận Nhi có người cưng chiều tốt sao? Ta chính là, , , , , " đến đây, Hân Nhi im bặt, câu kia chính là em hi vọng có người cũng cưng chiều em như vậy, liền bị nuốt vào bụng.

      "Vợ à, em yên tâm , cưng chiều em hơn vậy, chỉ cần là em muốn, kẻ làm chồng như ta nhất định vì bất cứ điều kiện gì mà làm vì em."

      "Tốt, vậy em muốn sao trời."

      "Được."

      Hì hì, "Đứa ngốc." tiếng cười Hân Nhi truyền đến, Âu Dương Thần nghe cảm thấy rất là khó chịu, bây giờ muốn trở về ôm Hân Nhi, hung hăng thương phen. Chỉ là cũng qua mấy ngày nay rồi, Âu Dương Thần cũng muốn mọi chuyện tốt đẹp, chờ chuyện bên này ổn, quay về chính thức xin nghỉ phép, cùng Tuyết Nhi hưởng tuần trăng mật, còn việc quan trọng nhất là ảnh cưới, bởi vì ở Ái Nhĩ Lan mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cho nên vẫn thể chụp, Âu Dương Thần muốn Hân Nhi có bất kỳ tiếc nuối nào, muốn vợ người vợ hạnh phúc nhất thế giới.
      Last edited by a moderator: 15/4/16
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Cầm Vận đến chơi

      Edit : Sóc Là Ta

      Lâm gia

      Lâm Sơn buồn rầu trở về Lâm gia, nghĩ đến khoản tiền bồi thường lớn gấp năm lần, dù là bồi thường, nhưng cũng đủ làm cả Lâm thị mau chóng sụp đổ, huống chi Lâm thị là tâm huyết của cha ông, với lại ông còn dựa vào cái này dưỡng già, sao lại có thể xảy ra việc này như thế chứ?

      "Cha, sao giờ cha mới về vậy. cha biết mẹ và con ở nhà chờ cha ngày rồi sao?" Lâm Hiểu thấy Lâm Sơn cuối cùng cũng trở về, mừng rỡ chút nào, chỉ có cỗ lửa giận nổi lên, dáng vẻ tràn đầy oán giận.

      Hiểu Hiểu à, nhìn Lâm Hiểu, Lâm Sơn nhất thời như nhìn thấy được vàng bạc châu báu, đúng rồi, Diệp Phi là chồng chưa cưới của Hiểu Hiểu, dù thế nào chăng nữa, nếu Lâm thị gặp khó khăn, Diệp Phi cũng phải ra tay giúp thôi.

      Cố gắng nở nụ cười tươi."Hiểu Hiểu, xin lỗi con, công ty đột nhiên có chuyện gấp. Thế nào rồi con ?" Lâm Sơn làm ra vẻ mặt hiền từ hỏi.

      "Cha, cha hỏi con thế nào à, con của cha bị người khác bỏ rơi rồi. Con mặc kệ, cha phải làm cho Diệp Phi với con kết hôn."

      "Kết hôn chứ, nhất định phải kết hôn" Ông làm sao có thể làm đây, ông còn trông cậy vào con rể thay mình gánh chịu món nợ đấy.

      "Hiểu Hiểu, con có làm cho Diệp Phi tức giận , phải cha với con rồi sao, nếu muốn kết hôn nên tùy tiện biết ? Con xem gần đây con ở nhà suốt, phải là con rất thích ở nhà Diệp gia hay sao?" Lâm Sơn tận tình khuyên bảo .

      "Cha, con đâu có chọc giận , ràng là , , , , , "

      "Tốt lắm, Hiểu Hiểu, đừng diendanlqd , ngày mai cha mời Diệp Phi đến đây chuyến, con phải biết lúc nào mình nên yếu thế, việc con cùng Diệp Phi kết hôn có vấn đề gì đâu, cha mệt rồi, nghỉ trước." Nét mặt Lâm Sơn lúc này có chút nặng nề, thân thể mập mạp lê từng bước lên lầu.

      "Mẹ, mẹ nhìn cha kìa?" Lâm Hiểu giọng oán giận . Vẻ mặt Lâm Sơn nghiêm trọng , làm cho dám khinh suất.

      "Tốt lắm, Hiểu Hiểu, cha ngươi vậy rồi, ngày mai gọi Diệp Phi tới, đến lúc đó chuyện ngọt ngào chút, hôn có gì thay đổi, con cứ yên tâm , về phòng ngủ sớm chút, ngày mai trưng diện đẹp. Đừng làm phiền cha con nghỉ ngơi " Mẹ Lâm xong cũng lên lầu.

      Có được bảo đảm từ phía cha mẹ, Lâm Hiểu tự nhiên bớt lo phần nào, vui vẻ trở lại phòng, ban nãy trong lòng rối bời, chỉ là muốn lên kế hoạch làm thế nào để diệt trừ Lăng Phỉ Tuyết đáng ghét kia.

      "À? Vận Nhi, Sao em đến sớm vậy?" Hân Nhi ra mở cửa cho Cầm Vận, ra Hân Nhi cũng ngủ nướng trong phòng, thời tiết mùa đông có chút lạnh, cho nên Hân Nhi giờ có thói quen ngủ nướng rồi, thói quen này là do Âu Dương Thần dạy, khi ở bên cạnh , biết sớm muộn mình cũng phải làm việc vất vả, cho nên Hân Nhi lấy cớ là mệt nằm giường, bây giờ có Âu Dương Thần bên cạnh, lâu dần thành thói quen. Chính cũng có chút nghi ngờ lần sau trở về làm lại còn có thể nâng cao hiệu suất làm việc được nữa ? Loại lười biếng này quả là rất đáng sợ.

      "Hì hì, Tuyết Nhi, chị nghĩ là em đúng ?" Nhìn Hân Nhi còn mặc áo ngủ, bộ dạng mới ngủ dậy mơ màng, suy nghĩ có quấy rầy người đẹp nghỉ ngơi hay đây. Đúng là đại mỹ nhân. Vẻ đẹp mông lung.

      "Ừ, nghĩ đến em đây, mau vào ."

      "Tuyết Nhi, chị biết tối hôm qua em vui đến cỡ nào, nghĩ về việc mình có thể đan khăn quàng cổ, đến lúc đó nhất định chồng em giật mình kêu to tiếng, em cũng nên nhanh chóng tiếp tục đan cho xong?" Hân Nhi bắt đầu bị Cầm Vận ríu rít, có lúc Hân Nhi phát , ở mức độ nào đó Cầm Vận và San San rất giống nhau, chẳng qua là Cầm Vận nhìn người mà ríu rít, còn San San đúng là gặp ai cũng có thể ríu rít, chỉ có điểm giống nhau, hai người bọn họ gặp là bắt đầu ríu rít. Đây là phát quan trọng của Hân Nhi. biết nên khen có duyên tốt hay là nhân phẩm tốt. Bất quá là hôm nào nên cho bọn họ gặp nhau, nhất định là đôi bạn hữu rất hợp nhau.

      "Được rồi, Vận Nhi em ngồi đây trước , chị vệ sinh cá nhân, đồ của em, chị để ở ngăn kéo thứ nhất bên trái." Hân Nhi bây giờ tỉnh, hơn nữa ở nhà có khách, chủ nhân còn là mới ngủ dậy nên chuyện được, cho nên vẫn là rửa mặt cái.

      "Tốt, Tuyết Nhi, chị , em xem đây chính là nhà mình." Cầm Vận chút khách sáo . Lập tức đến tủ lấy khăn quàng cổ của mình ra, có trời mới biết tối hôm qua Cầm Vận suy nghĩ định cho Vũ hạ, mình đan khăn quàng cổ cho , Vũ hạ vừa trở về Cầm Vận cứ kêu tên Vũ hạ, khiến cho Vũ hạ hiểu ra làm sao cả, nghĩ đến chuyện đó cảm giác vui, Cầm Vận cố gắng nhịn cười.

      "A, Tuyết Nhi, làm sao chị đan được nhiều như vậy, ô ô, em mới đan được có chút, vậy phải chị đan nhanh hơn em sao, em phải làm thế nào?" Cầm Vận thấy khăn quàng cổ của Hân Nhi có dài chút ít, nhìn lại bản thân , trong nháy mắt có loại cảm giác thất bại bao phủ.

      "Tối hôm qua sau khi em , chị cứ tiếp tục đan, cho nên mới dài như vậy, chị tin em cũng đan rất nhanh." Hân Nhi thay xong quần áo bước ra, liền nghe được mấy lời kia của Cầm Vận.

      " sao? Vậy tối nay em ở lại đây, em với chị cùng nhau làm, nhất định em đan tốt." Cầm Vận ngước khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ trẻ thơ lên, mặt thể lời thề son sắt.

      "Tốt, vậy buổi trưa chúng ta diễnđànlqd ra ngoài ăn cơm, ăn ở nhà." Hân Nhi cười . thực tế, Hân Nhi chính là nữ otaku (chui trong nhà), nếu như có thể, muốn ra ngoài, dù ra ngoài thức ăn có ngon đến đâu, cũng như ở nhà, và thần ở nhà làm chuyện này như cơm bữa.

      "Tốt, nhưng, , , , , , em nấu cơm." Vẻ mặt Cầm Vận như đưa đám , ở cùng Hân Nhi mới phát ra vẫn còn có nhiều thứ mình biết.

      " có việc gì. Chị làm cho em ăn."

      "Tuyết Nhi, Sao chị lợi hại như vậy, còn biết nấu cơm, Thần ca hạnh phúc ." Cầm Vận rất hâm mộ, từ là đại tiểu thư thứ gì cũng có, việc nhà cũng cần làm, sau gả cho Vũ hạ, còn trải qua cuộc sống vương giả, cũng khỏi phải làm gì, quan trọng nhất là, Cầm Vận ghét mùi khói dầu, cho nên chưa vào phòng bếp bao giờ.

      "Đừng như vậy. Chị chỉ biết xào rau đơn giản, em chê là may mắn lằm rồi."

      "Sao em lại chê chị chứ, ngược lại em rất chờ mong đấy. Đúng rồi, Tuyết Nhi, bình thường chị ở nhà làm gì?"

      "Bình thường, , , , , , làm." Hân Nhi trả lời.

      " làm, à? Sao chị lại làm, Thần chịu để chị làm khổ cực sao? À này, Tuyết Nhi chị làm gì vậy?" Cầm Vận cho rằng Hân Nhi thuộc tuýp người giống mình, ngày ngày có thể sống phóng túng cùng người chồng giàu sang, cần gì phải làm. Thêm nữa Âu Dương Thần lại giàu có như vậy, cũng muốn để cho Hân Nhi làm cực khổ, trước kia Cầm Vận cũng theo cha làm ngày, nhưng cảm thấy quá mệt mỏi, khi đó mình là con của chủ tịch, nên được ưu ái, phải làm việc như những người mới, hôm đó trở về vô cùng oán giận Vũ hạ, rằng bao giờ làm nữa.

      " ra cũng tốt, làm công việc mình thích cũng là niềm hạnh phúc, chị làm thiết kế thời trang." Hân Nhi cười nhạt .

      "Em thích làm việc, mệt lắm, bằng như bây giờ em thoải mái, hì hì, em nữa, chị dùng điểm tâm , em muốn đan len, chờ em ra mắt tác phẩm này , hì hì." Cầm Vận hết sức tập trung vào việc đan khăn quàng cổ. Trong đầu lên bộ dạng của Vũ hạ khi thấy khăn quàng cổ, trong lòng vui thích.



      Chương 91: Tôi chi cho ông gấp đôi

      Edit : Sóc Là Ta

      "Wow, Tuyết Nhi, ăn ngon, so với bác đầu bếp ở nhà em, chị nấu ngon. Cầm Vận há miệng gắp thức ăn bỏ vào miệng, Cầm Vận, có thể là người có chút tiếng tăm trong những buổi tiệc lớn, có lẽ ở trong những buổi yến tiệc hoành tráng, người ta cảm thấy Cầm Vận nhất định là phụ nữ mẫu mực, thế nhưng sau đó thấy cũng chỉ như đứa trẻ tham ăn.

      "Ha ha, Vận Nhi, thích ăn ăn nhiều chút."

      "Dạ. chị Tuyết Nhi, dạ, , , , ăn ngon" Cầm Vận ngừng khen Tuyết Nhi, ở đây hai người vừa dùng cơm vừa nghe nhạc, mà đối lập với Lâm gia cũng mở buổi dạ tiệc long trọng.

      "Diệp Phi, tới rồi." Dáng vẻ Lâm Sơn giống như bộ trưởng bối, nhưng cũng che giấu được tia vui mừng trong mắt.

      "Ừ." Đối với lời của Lâm Sơn, Diệp Phi chỉ lạnh nhạt đáp tiếng, ai mà biết lý do tới tìm mình là gì chứ? Nhìn mình ràng giống như con mồi ngon, béo bở, chỉ là ai làm thịt ai còn chưa biết được.

      "Hiểu Hiểu biết hôm nay cậu tới, còn đặc biệt gọi phòng bếp làm món con thích nhất đây? Vợ chồng phải là như vậy, , , , , " Vẻ mặt Lâm Sơn cùng lời đầy thành ý, giống như bậc trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, ra ông chỉ hi vọng là hai người có thể cùng hòa hợp.

      "Lâm Đổng, tôi có chút chuyện muốn với ngài trong thư phòng." Diệp Phi lạnh lùng .

      "Ặc, đứa này sao lại khách sáo như vậy, thôi, chúng ta thư phòng ." Nhìn Diệp Phi, ông đoán Diệp Phi đại khái cũng biết chuyện của công ty mình.

      Đóng cửa phòng, Diệp Phi trước tiên mở miệng , "Tôi chi cho ông gấp đôi." Những lời này vừa ra, Diệp Phi liền thấy hai mắt Lâm Sơn tỏa sáng, quả nhiên là lòng tham của lão hồ ly.

      "Nhưng là, tôi có điều kiện." Diệp Phi tiếp tục , chỉ cảm thấy sắc mặt Lâm Sơn lập tức nghiêm trọng."Diệp Phi, ta hiểu Hiểu Hiểu là đứa tùy hứng, nhưng lòng nó đối với cậu nhiều năm như vậy."

      "Nếu như ông đồng ý cái điều kiện này, tiền bạc lập tức chuyển khoản vào trương mục Lâm thị." Diệp Phi lạnh lùng cắt đứt lời khuyên bảo tận tình của Lâm Sơn. Cùng Lâm gia chuyện, quả giống như là dạng vũ nhục chính mình, quan trọng nhất là Diệp Phi cảm thấy buồn nôn.

      "Điều kiện gì?" Mặc dù muốn, nhưng đối với ích lợi trước mặt, trước tiên chuyện của con để sang bên, với lại con ông sinh ra có dung mạo đẹp, chừng còn có người ưu tú hơn coi trọng, còn bây giờ chuyện công ty quan trọng hơn.

      "Giải trừ hôn ước." Diệp Phi nhanh chậm phun ra bốn chữ này.

      "Được, ta giải quyết việc này ." Lâm Sơn biết dù gì tại Diệp Phi phải là con rể của mình, nếu giúp ông bất quá cũng chỉ là bị dư luận , mà hôm nay ông tự nhiên lại có gấp đôi tiền, về phần Hiểu Hiểu, cũng nên biết thân biết phận của nó, nếu như là con của Lâm Sơn, cũng nên ngoan ngoãn nghe theo an bài.

      Diệp Phi biết mình ném mồi nhử lớn như vậy ra, Lâm Sơn nhất định đồng ý, chỉ là ông ta cho rằng tốt bụng như vậy sao? Kịch hay vẫn còn ở phía sau đây? Diệp Phi ở trong lòng cười lạnh .

      "Cám ơn." xong Diệp Phi nghênh ngang rời , vừa ra khỏi cửa lại đụng phải Lâm Hiểu.

      "Phi, đến rồi." Lâm Hiểu lập tức bước đến muốn cùng Diệp Phi chuyện, trong lòng tin tưởng cha có thể giúp mình giải quyết chuyện này. Việc kết hôn cùng Diệp Phi chắc là có vấn đề. Cho nên Lâm Hiểu làm như quên chuyện xảy ra ngày hôm qua, thân thiện chào hỏi Diệp Phi, giống như bọn họ là kim đồng ngọc nữ trong truyền thuyết.

      Diệp Phi thậm chí muốn liếc mắt nhìn Lâm Hiểu cái, mà là trực tiếp muốn xuống dưới lầu.

      "Phi, đâu vậy?" Lâm Hiểu mặc dù rất tức giận vì thái độ diendanlqd ngạo mạn của Diệp Phi, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua mẹ đàn ông chỉ thích phụ nữ tỏ ra mềm yếu, như vậy càng có ý muốn bảo vệ, cố gắng kìm lại bực tức trong người, so đo, mà yếu ớt chạy theo hướng Diệp Phi hỏi.

      " về." Diệp Phi chỉ lạnh lùng ra hai chữ này.

      "Phi, em biết hôm nay đến, em đặc biệt gọi phòng bếp làm món ăn thích, ở lại dùng bữa cơm này nhé." Lâm Hiểu cố gắng khiến cho thanh của nghe càng thêm dịu dàng, nhưng khi Diệp Phi nghe là cảm thấy cực kỳ ghê tởm.

      "Buông ra, chúng ta hủy hôn rồi, chúng ta có bất kỳ quan hệ nào nữa." Diệp Phi chán ghét bỏ cánh tay Lâm Hiểu ra.

      ". đâu, , , , , em là vị hôn thê của , chúng ta đính hôn, em là vị hôn thê của ." Lâm Hiểu lớn tiếng quát, hình tượng thục nữ ban nãy cũng còn nữa.

      Diệp Phi lạnh lùng nhìn Lâm Hiểu cái, chịu nổi bước chân tiếp tục xuống, giống như đối với lời Lâm Hiểu chút phản ứng.

      "Phi, được , em là vị hôn thê của mà." Nhìn Diệp Phi vẫn bước . Lâm Hiểu lại xông lên lôi kéo ngăn lại Diệp Phi, trong mắt kia có tia van xin, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

      "Hiểu Hiểu, buông Diệp Phi ra." Lâm Sơn nghe được tiếng con mình gáo thét, cũng biết nhất định là nó để cho Diệp Phi , thế nhưng ông đồng ý với Diệp Phi, như vậy, , , , , ,

      "Cha, phải là cha đồng ý cho con và Diệp Phi kết hôn sao? Cha mau giúp con chút. " Nhìn thấy Lâm Sơn, Lâm Hiểu giống như nhìn thấy ân nhân, chỉ muốn giữ lại tốt, hi vọng Lâm Sơn có thể trợ giúp mình giữ lại Diệp Phi.

      "Lâm Đổng, tôi nghĩ ông cũng hi vọng có thể nhanh chóng lấy được tiền trong tài khoản." Diệp Phi cũng quay đầu nhìn Lâm Sơn và Lâm Hiểu, mà là nhàng những lời này.

      Quả nhiên, Lâm Sơn tới nắm Lâm Hiểu lại, để cho Diệp Phi rời .

      "Buông con ra, cha, buông con ra, phải là, , , , phải là, , , Diệp Phi, , , nhất định phải lấy em, là em Lâm Hiểu , em nhất định gả cho ." lúc Lâm Hiểu gào thét, Diệp Phi bình tĩnh ra khỏi Lâm gia, chỉ là khóe môi nhếch nụ cười lạnh. Vợ ta tuyệt đối phải là Lâm Hiểu.

      "A Sơn, Sao ông lại lôi kéo Hiểu Hiểu, mau buông con ra." Mẹ Lâm thấy Lâm Sơn lôi kéo Hiểu Hiểu, lại nghe đến Hiểu Hiểu gào thét, dĩ nhiên là hiểu xảy ra chuyện gì.

      "Con và Diệp Phi hủy hôn ước, về sau cần làm phiền người khác nữa, tránh việc người ta khinh thường Lâm gia chúng ta." Lâm Sơn xong những lời này trở về thư phòng, chỉ còn lại khuôn mặt đầy vẻ oán hận của Lâm Hiểu, cùng vẻ mặt lo lắng của Lâm mẫu.

      "Con , , , , , con muốn." Lâm Hiểu đứng vững ngã xuống mặt đất, gào thét, tại sao hủy hôn ước giữa và Diệp Phi, tuyệt đối buông tay.

      "Hiểu Hiểu à." Mẹ Lâm cũng ngồi chồm hổm xuống an ủi con mình.

      " ra ngoài, các người cũng thương con." Lâm Hiểu hung hăng đẩy mẹ Lâm ra ngoài, nghĩ muốn chạy ra ngoài, muốn đuổi theo Diệp Phi, chẳng qua là bóng Diệp Phi sớm mất hút.
      Hết chương 91
      Last edited by a moderator: 15/4/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: Tôi phải về với bà xã.

      Edit: Ngọc Hân

      Diệp Phi mở cửa chiếc xe thể thao, cuối cùng ra sức thở phào nhõm, rốt cuộc hủy bỏ hôn ước với Lâm Hiểu rồi, chuyện của Lâm Sơn cũng giải quyết. Bây giờ có thể…., nghĩ tới Tuyết Nhi, Diệp Phi lại căm hận lúc. Âu Dương Thần, vì sao lại là Âu Dương Thần…., từng cướp đoạt Tuyết Nhi kia, bây giờ ngay cả Tuyết Nhi này cũng muốn cướp nốt. Diệp Phi rất muốn đối đầu với Âu Dương Thần. Nhưng bản thân bây giờ so với thực lực của Âu Dương Thần câu khác xa nhau đủ để có thể hình dung được. Giờ phút này Diệp Phi có cảm giác mãnh liệt muốn ra sức phấn đấu thương trường. Cho tới giờ đối với việc kinh doanh cũng có hứng thú gì, nhưng bây giờ vì Tuyết Nhi, ví đối đầu với Âu Dương Thần, Diệp Phi muốn dùng trái tim để kinh doanh công ty.

      Nghĩ vậy, Diệp Phi lại tự chủ lấy điện thoại ra gọi cho Hân Nhi, mặc dù biết bây giờ Tuyết Nhi có thể ở bên Âu Dương Thần, nhưng Diệp Phi tin ngày nào đó bản thân mình nhất định có thể làm Tuyết Nhi trở về bên cạnh mình.

      “Nếu em có nếu…” Hân Nhi ăn cơm cùng với Cầm Vận, thấy chuông điện thoại di động vang lên, nhìn màn hình lóe lên số điện thoại của Diệp Phi, khỏi nhướng mày, từ hôm Diệp Phi những lời đó, Hân Nhi rất sợ gặp mặt Diệp Phi, ra sợ hơn chính là đối mặt với những câu chất vấn. Nghĩ Thần đối với mình rất tốt, chẳng muốn tin tưởng vào tình của bản thân mình như vậy. Nhưng….

      “Ai thế? Sao nghe máy hả?” Cầm Vận thấy Hân Nhi dừng lại, tay vẫn tiếp tục gắp thức ăn, rồi tùy ý hỏi.

      “À, người bạn.”

      Hân Nhi nghe máy “A lô.”

      “Tuyết Nhi, ở đâu vậy, ăn cơm xong chưa?” Giọng ân cần của Diệp Phi truyền tới.

      “Ở nhà, em ăn cơm với bạn. Phi, có chuyện gì ạ.” Những lời này của Hân Nhi thể trá hình từ chối. Tất nhiên Diệp Phi biết .

      có việc gì đâu, em ăn cơm ngon nhé.” Dù phản ứng theo bản năng Diệp Phi vẫn bị thái độ này của Hân Nhi làm tổn thương. Truyện chỉ post ở diễn đàn Lê-Quý*Đôn. Bây giờ trong lòng Tuyết Nhi có mình sao? Diệp Phi tự chủ hỏi bản thân, nhưng ai cho được câu trả lời, ngay cả bản thân Diệp Phi cũng có cách nào trà lời cho chính bản thân mình được.

      “Dạ.” Hân Nhi vội vàng cúp điện thoại, ra cũng muốn đối xử với Diệp Phi như vậy, nhưng vừa nghe thấy giọng Diệp Phi nhớ tới những câu chất vấn ngày đó của Diệp Phi. Câu hỏi này giống như ma chú cứ ở mãi trong đầu Hân Nhi.

      “Nhanh thế à, tớ ăn xong rồi. Tuyết Nhi, tớ nghi ngờ cậu ở đây thời gian nữa tớ biến thành heo mập mạp mất thôi.” Cầm Vận chỉ chỉ Hân Nhi rồi gõ vào bụng mình, tỏ vẻ mính rất có tính chân .

      “Ha ha, cậu phải về với Vũ Hạ , cho ấy biết cuối cùng cậu ăn mập lên. Thưởng nhiều cho tớ đó.” Hân Nhi trêu chọc, cảm thấy động tác này của Cầm Vận rất hài hước, tạm thời quên chuyện của Diệp Phi.

      “Vậy cần đâu, chồng tớ tớ rất vừa vặn, chỉ có khuôn mặt của tớ là mập thôi.” Cầm Vận cười , ra dáng người Cầm Vận cũng xem như thon thả, chỉ là khuôn mặt Cầm Vận có hơi mập mạp như trẻ con, trái lại khiến người ta cảm giác có phần đáng .

      “Đúng, đúng, cậu đáng nhất.”

      “Cái đó đúng….”

      “Tổng giám đốc Âu, rất vui khi hợp tác với các .” Wiliam thân thiết chìa tay với Âu Dương Thần, truyện của ***************,.,com, với người đàn ông Đông Phương mạnh mẽ này thực có thái độ kính phục. Hạng mục khó giải quyết như vậy, nhưng lại có khả năng xử lý tốt trong hai ngày ngắn ngủi, có thể thấy được người đàn ông này rất khó lường.

      “Tôi cũng vậy, hợp tác vui vẻ.” Âu Dương Thần cũng chuyện quá nhiều với đối tác. ra chuyện lần này rất khó giải quyết, nhưng đến tay Âu Dương Thần, hạng mục khó giải quyết cũng thành vấn đề. Chỉ cần muốn làm, mà bây giờ người nào đó suy nghĩ về vợ ở nhà tự nhiên hi vọng có thể nhanh chóng làm xong việc, trở về nhà làm bạn với vợ rồi.

      “Tổng giám đốc Âu, biết có rảnh , hôm nay cùng nhau ăn bữa cơm tối nhé.” Wiliam rất muốn quen thân với Âu Dương Thần hơn, với đối tác có năng lực hợp tác này, tất nhiên rất có hứng thú.

      “Sorry nhé, bà xã còn chờ tôi ở nhà, tôi quyết định tối nay về nước.” Âu Dương Thần lời từ chối, nhưng lúc nhắc tới hai chữ bà xã, Wiliam ràng cảm giác được vẻ mặt Âu Dương Thần dịu dàng rất nhiều. Xem ra người vợ này rất quan trọng.

      “Thế sao, vậy cũng được, lần sau có cơ hội , nhé. Tổng giám đốc Âu, ngài rất bà xã, chắc chắn, bà xã tổng giám đốc Âu nhất định rất xinh đẹp, muốn có cơ hội để gặp mặt bà xã tổng giám đốc Âu.” Về bà xã của Âu Dương Thần, Wiliam rất có hứng thú, nghĩ là biết, có thể khiến cho Âu Dương Thần có loại tình nam nữ này, nhất định là người phụ nữ đơn giản. Đấy là người phụ nữ như thế nào, đúng là làm người ta tò mò mà.

      Lúc thứ ký cùng nghe thấy Âu Dương Thần ba chữ “Bà xã tôi,” có chút kinh ngạc, cho nên cũng để ý vẻ mặt Âu Dương Thần trong thoáng chốc đó rất dịu dàng, cho rằng Âu Dương Thần muốn về sớm hơn để giải quyết chuyện công ty, mới nghĩ ra lý do kia để từ chối. Làm sao cũng thể nghĩ tới Âu Dương Thần kết hôn, dù sao theo bên cạnh Âu Dương Thần nhiều năm như vậy, bên người ngay cả nửa người phụ nữ cũng có, làm sao có thể đột nhiên kết hôn đây.

      “Có cơ hội gặp mặt.” Âu Dương Thần chỉ lễ phép trả lời, trong lòng vẫn nghĩ Tuyết Nhi xinh đẹp như vậy, nếu có thể, muốn giấu bảo bối Tuyết Nhi , nếu ai cũng nhìn thấy. Có thể làm như vậy là bản thân mình rất ích kỷ, vậy Tuyết Nhi cũng vui, cũng may, bảo bối thuộc về mình, cảm giác duy nhất ấy cũng rất tốt.

      “Tổng giám đốc, chúng ta về khách sạn chứ.” Thư ký hỏi.

      “Cậu trở về , đặt chuyến bay tối nay về, tôi trước dạo tý . Mua ít đồ.” xong, Âu Dương Thần bước , để lại thư ký với vẻ mặt ngỡ ngàng, cái gì? muốn về sớm như vậy ư, hơn nữa sau đó, quan trọng nhất là gì? Truyện của diễn đàn Lê+Quý+Đôn. Tổng giám đốc thế nhưng muốn dạo, mua ít đồ, thư ký cảm thấy đây là chuyện buồn cười nhất năm nay nghe được. Tổng giám đốc vĩ đại minh uy phong của mình, thế nhưng muốn dạo phố, còn mua sắm đồ đạc. Xem ra muốn thời tiết thay đổi, thư ký xoa đầu mình, tưởng phát bệnh, sinh ra ảo giác, hoàn toàn ngẩn ngơ luôn.

      mình Âu Dương Thần tới lui đường, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thần chân chính dạo phố, cảm thấy chuyện dạo phố là của phụ nữ, quan trọng hơn là Âu Dương Thần chưa bao giờ lãng phí thời gian trong những chuyện vô nghĩa. Đương nhiên xuất đường, nhưng mà, hôm nay Âu Dương Thần còn là Âu Dương Thần trước kia, Âu Dương Thần bây giờ chính là muốn dạo chuyến mua quà tặng gì đó về cho bà xã dấu? Cho nên mới có phần dạo phố nhàm chán thế này.

      Nhưng thang lang như trước mà thu hoạch được gì.

      Cuối cùng, Âu Dương Thần thấy thứ đồ trong khung tủ kính, vẻ mặt lập tức có chút thả lỏng, cũng có chút chờ mong, Tuyết Nhi nhất định thích món quà này.

      Hết chương 92
      Last edited by a moderator: 15/4/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: Trở lại thăm nhi viện.

      Hôm nay Cầm Vận tới tìm Hân Nhi, vì hôm nay là Chủ nhật, Vũ Hạ muốn dẫn Cầm Vận chơi. Đây là chuyện cứ mỗi cuối tuần hai vợ chồng đều làm, ngày thường Vũ Hạ bận rộn nhiều việc, có thời gian bên Cầm Vận, nhưng cứ tới cuối tuần thời gian nhất định phải là thế giới của hai vợ chồng.

      ra Cầm Vận cũng bảo Hân Nhi cùng, nhưng Hân Nhi biết ý làm bóng đèn, vì Hân Nhi cũng có quyết định của mình. Hôm nay, muốn về thăm nhi viện Tiểu Bàn Tiểu Tề. Còn nhớ được bản thân trước khi rơi xuống vách núi ngày đồng ý với bọn quay lại thăm, nhưng giữ được lời hứa. Lần này Hân Nhi muốn thực lời hứa kia, cho dù bọn biết bản thân mình chính là người chị Hân Nhi chết kia.

      Trước hết Hân Nhi tới cửa hàng văn phòng phẩm mua rất nhiều đồ dùng văn phòng. Mặc dù bây giờ có tiền, nhưng Hân Nhi muốn tới chỗ bán đồ dùng văn phòng hàng hiệu, truyện của diễn đàn Lê!Quý*Đôn, vì trong lòng bản thân vẫn là Lam Hân Nhi tiết kiệm. Quan trọng nhất chính là biết bọn chỉ muốn phần quà tặng mới mẻ, cũng thèm để ý tới là đồ hàng hiệu hay đồ bình thường. Là đứa trẻ ở nhi viện, trước kia Hân Nhi cũng ao ước quà tặng như vậy, chỉ nghĩ tới có thể dùng bền chút, dùng được lâu chút. Cặp sách của Tiểu Bàn là ba năm trước bác có lòng tốt tặng cho, sau này lúc chơi đùa với Tiểu Đông bị bẩn, khi đó Tiểu Bàn rất khổ sở. Còn nhớ lúc đó bản thân mình an ủi Tiểu Bàn như thế này.

      “Tiểu Bàn, chờ lần sau chị Hân Nhi lấy tiền lương, mua cho Tiểu Bàn chiếc cặp siêu nhân điện quang được , cho nên, Tiểu Bàn đừng khóc, phải Tiểu Đông cố ý đâu, Tiểu Đông là trai mập mạp, Tiểu Bàn nhất định tức giận trai đúng ?”

      “Dạ, em… em biết rồi, chị Hân Nhi, em… em trách Tiểu Đông, Tiểu Đông vẫn là… trai tốt, nhưng lần sau chị Hân Nhi mua cặp sách cho Tiểu Bàn, Tiểu Đông được làm bẩn nữa đó.” Tiểu Bàn vừa khóc vừa , liên tục, lại khiến người ta thương cảm.

      Nghĩ tới đây Hân Nhi tránh khỏi chua xót hồi, khi đó bản thân hàng tháng làm việc được bao nhiêu, chỉ có thể mang cho bọn chút ít quà vặt, ngay cả bọn thích ăn bánh ngọt lớn cũng thế mua nổi, bây giờ… rốt cuộc có thể rồi.

      Hân Nhi còn tới cửa hàng tổng hợp bán quần áo bình thường, mua quần áo cho bọn theo trí nhớ, nhưng hơn hai năm trôi qua, Hân Nhi đều mua quần áo lớn hơn chút, trong lòng có phần chờ mong, hi vọng bọn có thể thích. Bởi vì đồ rất nhiều, Hân Nhi còn nhờ nhân viên cửa hàng cùng giúp đưa tới nhi viện, biết mấy thứ này Hân Nhi đều mang cho đám bạn nhi viện, ở hóa đơn thanh toán giảm giá ít, con người ông chú này cũng rất đáng có tâm. Dọc đường chuyện với Hân Nhi, luôn khen Hân Nhi là người con xinh đẹp tấm lòng còn đẹp hơn. dạo này, người có trái tim quan tâm bọn thực càng ngày càng ít. Trong lòng Hân Nhi lại nghĩ, vì bản thân mình cũng từng là đứa như thế, cho nên tự nhiên hiểu được tâm tình của bọn trẻ. Lúc trước ở Pháp, Hân Nhi cũng thường xuyên tới nhi viện, khi đó biết vì sao bản thân thích quan tâm tới bọn như vậy, khôi phục trí nhớ Hân Nhi mới hiểu được, vì những người đó đều là người thân của mình.

      Cuối cùng Hân Nhi dừng ở cửa hàng bánh ngọt, cầu làm chiếc bánh ngọt rất to có hoa văn Doremon. Hân Nhi nhớ lúc đó mấy bạn thích nhất là Doremon, vì Doremon làm được rất nhiều chuyện. Khi đó bọn đều hi vọng có thể có gấu bông Doremon. Trong bình nguyện vọng của Tiểu Tề từng viết hi vọng khi lớn lên có thể ăn chiếc bánh ngọt hình Doremon, nghĩ vậy, Hân Nhi cười rất tươi, thấy chàng trai ở cửa hàng bánh ngọt mặt đỏ gay, ngay cả chú theo cũng bị nụ cười của Hân Nhi hấp dẫn, rất đẹp.

      Rốt cuộc mua đủ hết mọi thứ, Hán Nhi gọi tắc xi tới nhi viện thăm bọn trẻ, xe từ từ tiến vào, trái tim Hân Nhi xúc động vô cùng, đây là nơi sống từ , đây là nhà… hình như hoang tàn hơn trong trí nhớ, Hân Nhi biết nhi viện này được tặng tiền nhiều lắm, chính phủ trợ cấp lại thiếu, chỉ có tạm thời duy trì cuộc sống cho bọn . Thậm chí có rất nhiều khi, mẹ viện trưởng phải lấy đồ cá nhân ra, kiếm thêm chút tiền thu nhập, mới có thể cho bọn được ăn cơm.

      Hân Nhi xuống xe, người tài xế cũng giúp Hân Nhi mang đồ xuống, nhìn từ phía xa Hân Nhi thấy khuôn mặt quen thuộc vừa có chút xa lạ chơi đùa trong sân, đáy lòng rất nhiều cảm xúc, mẹ viện trưởng biết có người đến thăm bọn , nhanh chóng chạy ra chào đón. Mà đám Tiểu Bàn Tiểu Tề như trước kia lúc thấy bản thân mình chạy nhanh tới, mà đứng ở xa quan sát. Bộ dáng muốn tới lại dám chạy tới, đám ngạc nhiên nhìn Hân Nhi, bọn chưa từng gặp qua chị nào xinh đẹp như vậy, có chút giống tiên tivi, dường như còn xinh đẹp hơn tiên, trong lúc nhất thời cũng biết có nên tiến lên hay .

      “Xin chào tiều thư?” Mẹ viện trường bước tới chào hỏi Hân Nhi.

      “Mẹ viện trưởng… xin chào viện trưởng!” Hân Nhi khẽ cười với mẹ viện trưởng, hai chữ mẹ bị nuốt vào bụng, chua xót hồi. Khuôn mặt bây giờ đừng là bọn ngay cả mẹ viện trưởng cũng nhận ra nữa rồi.

      “Tôi muốn thăm bọn , đây là quà cho chúng, biết có thể vào gặp mặt bọn được ?”

      “Tất nhiên có thể, xin hỏi tiểu thư nên gọi thế nào.”

      “Tôi tên Lam, ặc, gọi tôi Hân Nhi là được rồi.” Hân Nhi .

      Hân Nhi, tên này cũng giống nỗi đau trong lòng mẹ viện trưởng, nghĩ tới bản thân chứng kiến Hân Nhi khôn khéo từ đến lớn biến mất ràng như vậy, trong ánh mắt mẹ viện trưởng lên tia chua xót, lập tức che giấu, nhưng Hân Nhi vẫn nhanh nhẹn bắt được. Mẹ viện trưởng nghĩ tới bản thân mình.

      “Hân Nhi, mời bên này. Tôi thay mặt bọn cảm ơn . Bọn nhất định rất vui vẻ.” Mẹ viện trưởng .

      Hân Nhi, nghe cái tên quen thuộc, viền mắt Hân Nhi đỏ lên, nhìn tóc mai bạc của mẹ viện trưởng, Hân Nhi muốn xông lên với bà, con chính là đứa ngốc Hân Nhi trong miệng người đây, nhưng… Hân Nhi vẫn cứng rắn nhịn xuống. Khuôn mặt bây giờ, sợ là mẹ viện trưởng cũng tin, hơn nữa, nghĩ tới bản thân mình còn chưa chuyện này với Thần, Hân Nhi vẫn nhịn xuống. Cẩn thận xoa mắt muốn khóc, mỉm cười nhìn đám Tiểu Bàn Tiểu Tề thay đổi. Hai năm gặp, bọn cao hơn, nhất là Tiểu Hoàn, có lẽ là con lại còn nên thay đổi tương đối nhanh, chỉ có đứa bé nhất là thấy đâu, có lẽ được nhận nuôi, hoặc có lẽ được người thân trong gia đình đón rồi. Hân Nhi mỉm cười như ngày xưa với bọn , giống như thiên sứ xinh đẹp. Trong lòng bọn lăn tăn gợn sóng…

      Hết chương 93
      Last edited by a moderator: 7/4/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: Khoảnh khắc ấm áp.

      Editor: Linh Phan.

      “Chị, chị là tiên nữ sao?”. Tiểu Đông là đứa bé can đảm nhất, nhìn thấy nụ cười của Hân Nhi rất thân thiết liền lớn gan hỏi.

      Giọng thanh thuý của trẻ con vang lên khiến mọi người xung quanh cũng bởi vì những lời này của tiểu Đông mà tự hỏi Hân nhi có phải là tiên nữ ?

      “Tiểu thư Hân nhi, xin lỗi”. Mẹ Viện trưởng là người đầu tiên phản ứng được, vội vàng xin lỗi Hân nhi, sợ Hân nhi vì những lời tiểu Đông mà tức giận.

      sao đâu, Tiểu Đông, em hỏi chị có phải tiên nữ à?”. Hân Nhi cười với Tiểu Đông.

      Tiểu Đông, mẹ Viện trưởng rất kinh ngạc, sao lại biết đây là Tiểu Đông.

      “Đúng vậy, tiên nữ đều rất xinh đẹp, chị còn đẹp hơn tiên nữ nên là đại tiên nữ”. Nhìn thấy Hân Nhi cười với mình, Tiểu Đông cảm thấy có cảm giác thân thiết khó hiểu đối với Hân Nhi, cũng dúng cảm lại gần dựa vào người Hân Nhi, bàn tay bé lôi kéo quần áo của Hân Nhi.

      “Ha ha, vậy đại tiên nữ tỷ tỷ phát quà cho mấy đứa được ?”

      tốt”.

      “Được ạ”. Các bạn đều vui vẻ đáp, còn cảm giác sợ hãi như vừa nãy, ra là bởi vì Tiểu Đông lôi kéo quần áo của Hân Nhi nhưng Hân Nhi lại mất hứng lại còn nắm tay Tiểu Đông. truyện của lqd Những người tới nơi này của chúng đều thích chúng đụng đến người họ, chẳng qua chỉ là đưa tới ít đồ vật cho chúng, thậm chí có đôi khi là ném cho chúng, điều này khiến cho các bạn tuy còn ít tuổi nhưng luôn phải cẩn thận quan sát vẻ mặt của người khác. Hân Nhi đương nhiên hiểu ý nghĩ của chúng, bởi vì phải cũng từng có cảm giác như thế hay sao?

      “Nào, nào, nào, ai cũng có phần, cặp sách này cho em, được ?”. Đầu tiên. Hân Nhi cho Tiểu Bàn cái cặp hiệu Ultraman.

      “Chị Hân Nhi, là chị sao? Chi trở về, em biết chị nhất định mua cặp sách Ultraman cho em mà, em biết mà”. Tiểu Bàn đột nhiên xông lại ôm lấy Hân Nhi, Hân Nhi bị Tiểu Bàn ôm chặt, hai năm trước Tiểu Bàn còn là cậu nhóc đầu to, bây giờ cao hơn cái đầu, cùng gầy ít, thế nhưng vẫn có thể biết đây là Tiểu Bàn, Hân Nhi rất cảm động, những đứa trẻ này đều biết mình là Hân Nhi, Lam Hân Nhi, xem ra vẫn còn có người nhớ .

      ra hai năm qua , Tiểu Bàn lúc đó mới 5 tuổi, ấn tượng về Hân Nhi là người thường xuyên đến nhìn mình giống như chị trong nhà, ghét bỏ mình bẩn, dạy mình vẽ tranh, mang đến bánh quy gạo cho mình. Hai năm qua , gương mặt Hân Nhi càng ngày càng mơ hồ, thời gian đầu, bọn Tiểu Bàn Tiểu Tề đều hỏi mẹ Viện trưởng vì sao Hân Nhi mang bánh quy gạo đến thăm bọn họ, mẹ Viện trưởng lúc đó cũng chỉ là chị Hân Nhi rất bận. Sau này Thạch Phong đến, ra mọi chuyện, mẹ Viện trưởng liền với Tiểu Bàn Tiểu Tề là chị Hân Nhi đến Thiên đường rồi, phải rất lâu nữa mới trở về. Cho nên Tiểu Bàn vẫn luôn chờ đợi, chờ chị Hân Nhi mua cặp sách Ultraman cho mình, chờ chị Hân Nhi mang bánh quy gạo đến cho mình.

      “Chị Hân Nhi trở về, chị Hân Nhi trở về”. Tiểu Bần đột nhiên giãy khỏi cái ôm mơ ước bao lâu của Hân Nhi, hô lớn với bọn Tiểu Tề.

      Những bạn hơi lớn tuổi chút đều nhớ chuyện của chị Hân Nhi, nghe thấy tiếng hét của Tiểu Bàn, tất cả bọn trẻ xông lại ôm lấy Hân Nhi. Hân Nhi bị các bạn bao quanh, trong dienndanleequysdonlòng có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua,mà mẹ Viện trưởng đứng phía xa nhàng lau nước mắt : “Hân Nhi, con xem, tất cả bọn chúng đều nhớ con, ở nơi đó con phải sống tốt”

      Hân Nhi phân phát hết số đồ dùng học tập và cặp sách mình mang tới xong, vẫn còn dư lại ít, bởi vì có người được nhận nuôi rồi, đương nhiên nơi này cũng có thêm thành viên, chẳng qua Hân Nhi đều ước lượng trước cho nên vẫn dư. Những bộ quần áo cũng phát cho mấy người bạn , bọn chúng đều rất vui vẻ bởi vì nhận được món quà mà mình luôn ao ước., hơn nữa chị Hân Nhi xinh đẹp trở về.

      “Chị Hân Nhi, sao chị đến Thiên đường lâu vậy, bọn em đều rất nhớ chị”. Tiểu Tề mở miệng .

      “Thiên đường…” Đúng vậy, thực rất lâu rồi.

      “Bởi vì chị Hân Nhi muốn mang quà về cho Tiểu Tề, Tiểu Tề có vui ?”

      “Vâng, rất vui, nhưng sau này chị có thể đừng lâu như vậy nữa được ? Bọn em có ít quà thôi cũng được”. Giọng non nớt của Tiểu Tề khắc sâu vào trong lòng Hân Nhi.

      “Được, sau này chị Hân Nhi lại đến thăm Tiểu Tề”

      Những đứa trẻ này vì sao luôn có thể khiến người ta cảm động như vậy?

      “Mấy đứa chơi lát được ? Chị Hân Nhi tìm mẹ Viện trưởng có chút việc, lát nữa chúng ta ăn bánh ngọt được ?”

      “Được ạ”

      “Ừ, ngoan”

      “Tiểu thư Hân Nhi, cảm ơn , người tốt”

      “Viện trưởng, bác gọi cháu Hân Nhi là được rồi, các bạn đều rất đáng , cháu rất thích chúng”

      “Đúng vậy, chúng đều là Thiên sứ”. Viện trưởng nhìn đám trẻ chơi đùa phía xa, cảm khái , chúng đều là con của mình.

      “Viện trưởng, tới mùa đông rồi, cái này tặng cho người”. Hân Nhi đưa ra bao tay nhựa và cái áo khoác đặc biệt mua cho mẹ Viện trưởng.

      “Tôi làm sao có thể biết xấu hổ như vậy, mua cho mấy đứa trẻ nhiều đồ như vậy rồi, tôi…”

      “Viện trưởng, người đừng khách khí với con”

      rất giống Hân Nhi”. Mẹ Viện trưởng tự chủ được mà ra những lời này: “A, xin lỗi, Hân Nhi giống như là con của tôi vậy, cũng đối xử rất tốt với bọn trẻ, chẳng qua hai năm trước và Hân Nhi rất giống nhau, đều rất tốt bụng”. Viện trưởng giải thích.

      “Vậy người về sau cứ coi con như Hân Ni vậy”. Hân Nhi cầm lấy bàn tay thô ráp của Viện trưởng chân thành .

      “Được, rất cám ơn

      “Viện trưởng, nếu người muốn coi con như Hân Nhi cũng đừng loại lời này, con tin ở Thiên đường Hân Nhi cũng muốn người đối đãi khách khí như vậy với con”. Bởi vì con chính là Hân Nhi con của người.

      “Đây là số điện thoại của con, nếu như người có chuyện gì hay là ni viện có bất cứ chuyệ gì cứ gọi cho con, con nhất định cố hết sức”

      “Được”. Viện trưởng run rẩy nhận số điện thoại. Trong đầu vẫn còn suy nghĩ, Hân Nhi, là con đưa Hân Nhi khác tới l8quy@don> bên cạnh chúng ta sao? Để có thể thay thế con chăm sóc chúng ta?

      “Chị Hân Nhi, bọn em có thể hay …”. Có thể hay ?

      “Sao vậy? Tiểu Bàn, có thể hay cái gì?”. Hân Nhi nhìn ánh mắt chờ mong của Tiểu Bàn Tiểu Tề, hiểu nhất định là mấy quỷ tham ăn này muốn ăn rồi.

      “Có thể ăn bánh ngọt hay ?”. Tiểu Tề cướp lời .

      “Được”. Hân Nhi ngồi xổm xuống, nhéo nhéo khuôn mặt Tiểu Tề.

      “Oa, quá tuyệt vời”

      “Ha ha”

      “Oa, là Đoremon, Đoremon”. Các bạn vui vẻ hô to, nhìn tạo hình Đoremon trước mặt, có cảm giác như là mơ vậy.

      “Sao vậy? Chị Hân Nhi cắt bánh ngọt cho mấy đứa được ?”. Hân Nhi hỏi.

      “Đợi chút, chị Hân Nhi, bọn em ăn nữa”

      “Sao vậy?”. Hân Nhi kỳ quái hỏi.

      “Ăn Đoremon rồi, rất nhiều nguyện vọng của bọn em được thực , bọn em, bọn em ăn đâu”. Tiểu Bàn tuy vậy nhưng mà mắt lại chăm chú nhìn chiếc bánh ngọt, chỉ còn thiếu chảy nước miếng.

      “Mấy đứa, chị Hân Nhi cho mấy đứa biết, ăn Đoremon rồi có thể ở chỗ với Đoremon, như vậy có phải sau này mấy đứa đều giống như Nobita, là bạn của Đoremon rồi?”

      “Vâng”

      “Vậy chị cắt cho mấy đứa được ?”

      “Được ạ”. Nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của bọn trẻ, Hân Nhi cảm thấy hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy. Đúng lúc này, tiếng chuông quen thuộc vang lên, mặt Hân Nhị nhàng nở nụ cười hạnh phúc, gióng như ánh trời chiều, dịu dàng như vậy.

      Hết chương 94.
      Last edited by a moderator: 15/4/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :