1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Say rượu

      Editor: Linh Phan

      “Diệp, Diệp Phi…” Bác sĩ chu kinh hãi nhìn Diệp Phi đột nhiên xuất , ra lúc nhìn thấy Diệp Phi lão gia tử cũng cảm thấy hơi hơi bất an cùng sợ hãi, dù sao mưu tỉ mỉ thiết kế sắp đặt bị lộ. Nhưng mà tâm tình hư vinh to lớn quấy rối khiến ông muốn đánh mất tự tôn trước mặt cháu trai duy nhất này.

      ai với cháu lễ nghi căn bản là khi bước vào phòng người khác cần gõ cửa sao?”.Lão gia tử cố giả bộ bình tĩnh .

      “Ha ha”. Nhìn ông cụ tóc bạc trắng, nhìn người thân duy nhất, nhìn người dùng sức khoẻ của chính bản thân để lừa gạt mình, khiến mình thể hi sinh tình của bản thân, ông nội, bây giờ vậy mà lại với mình lễ nghi căn bản là gõ cửa trước khi bước vào phòng người khác, Diệp Phi cảm thấy lúc này mình là cỡ nào châm chọc, như vậy biết người có phải tự với mình thủ đoạn cơ bản chính là lừa dối cháu trai. Diệp Phi khỏi cười lạnh hai tiếng.

      “Ông nội, đây là chuyện người muốn với cháu à?”. Diệp Phi trầm giọng hỏi.

      “…”. Diệp lão gia tử im lặng chống đỡ, hai ông cháu cứ giằng co như vậy, ai chuyện.

      “Này…Lão gia tử, vậy tôi về trước”. Bác sĩ Chu thể tiếp tục chịu đừng tình cảnh hai ông cháu giằng co, hoảng hốt bỏ trốn.

      Bác sĩ Chu rồi, khí trong thư phòng càng lạnh hơn, lâu sau, Diệp Phi rốt cuộc cũng mở miệng: “Cháu huỷ hôn”. xong câu đó, Diệp Phi liền nhấc chân hướng ra phía ngoài bước .

      “Đứng lại”.

      “Hôn lễ định vào tháng sau, vẫn tổ chức đúng ngày”

      “Vậy sao? Cháu nghĩ nếu hôn lễ có chú rể vẫn diễn ra thuận lợi”. Diệp Phi lạnh lùng .

      “Cháu, cháu cái đồ nghiệp chướng này,…cháu sợ…”

      “Sợ, bây giờ cháu còn có chuyện gì phải sợ nữa, ông nội thân ái, ông còn có điều gì có thể uy hiếp được cháu đây? Diệp thị sao?dieenndannleequysdonn Hay là tiếp tục dùng sức khoẻ của ông…đáng tiếc, tất cả đều vô dụng thôi”. câu cuối cùng, giọng điệu của Diệp Phi ràng rất tốt, chứa giận dữ ở bên trong.

      “Cháu…cháu”. Lão gia tử nặng nề ngã xuống ghế, giờ phút này, lão gia tử có cảm giác từ nay về sau cháu trai của mình rời xa mình.

      Diệp Phi nặng nề đóng cửa, vọt tới ga ra, đường lái xe với tốc độ nhanh nhất. Nhớ tới những lời vừa mới nghe thấy, Diệp Phi cảm giác như bị cả vạn con côn trùng gặm cắn, khó chịu, người thân duy nhất của mình vì quyền lợi mà ép buộc mình bỏ rơi người con mình nhất, đính hôn với người mà mình thích, chẳng lẽ tiền bạc và quyền lực quan trọng như vậy sao? Quan trọng tới mức phải hi sinh nhiều thứ như vậy,…Dựa vào cái gì chứ?”. Lúc này Diệp Phi có hi vọng có thể nhìn thấy Tuyết nhi biết bao, loại hi vọng này so với trước kia càng thêm ràng, mãnh liệt.

      “Thần, ràng là ý của em thế mà lại khiến chịu oan. Em…
      Nghĩ tới chuyện Trình Tâm hiểu lầm Thần, trong lòng Hân nhi khó chịu, mặc dù biết Trình Tâm là sợ mình tổn thương, muốn đòi công đạo cho mình

      “Bà xã ngốc, là chồng của em, bất kể trắng đen oan ức gì, chồng em cũng thay em gánh lấy”. Âu Dương Thần buồn cười nhéo mũi Hân nhi.

      “Nhưng mà…”

      “Được rồi, bà xã, cả ngày nay mệt mỏi, nhanh tắm

      “Được rồi”. Hôm nay vừa xuống máy bay liền ra ngoài với San San, sau đó lại tới Âu gia, Hân nhi cũng cảm thấy rất mệt mỏi.

      Hân nhi tắm rửa trong phòng tắm, mình Âu Dương Thần ngồi giường suy nghĩ chuyện gì đó, đột nhiên chuông điện thoại reo, là điện thoại của Hân nhi. Âu Dương Thần lơ đãng cầm điện thoại lên nhìn, màn hình hiển thị “ Phi”, Âu Dương Thần căng thẳng trong lòng, mấy ngày này quên trong thế giới của Tuyết nhi còn có người này, Âu Dương Thần rất mọn, muốn Tuyết nhi có bất cứ quan hệ dien&da*lquydon@ gì với Diệp Phi, biết Diệp Phi là tồn tại đặc biệt đối với Tuyết nhi, dù là Tuyết nhi của ba năm trước hay là Tuyết nhi bây giờ trong lòng đều có vị trí riêng cho Diệp Phi. Thế nhưng Âu Dương Thần cũng muốn làm mấy chuyện tiểu nhân mờ ám sau lưng, cái loại hành động mờ ám này rất khinh thường, bây giờ Tuyết nhi là vợ , còn sợ cái gì? có đủ tự tin có thể khiến cho trong lòng Tuyết nhi chỉ có người là Âu Dương Thần .

      “Là điện thoại của em kêu sao?”. Hân nhi tắm rửa xong bước ra liền loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình.

      “Ừ”. Lúc này chuông điện thoại ngừng reo.

      “Ai vậy?”. Hân nhi để ý hỏi, tám chín phần mười là San San rồi.

      “Diệp Phi”. Âu Dương Thần rất bình thường nhả ra hai chữ.

      Tay lau tóc của Hân nhi ngừng lại chút, Phi lại gọi cho mình rồi, xem ra mình nên nhanh chóng liên lạc với Phi, giải thích với ấy, mình hề có ý trách ấy.

      “À, ấy có ?”

      nhận”

      “Vậy ngày mai em gọi lại cho ấy, Thần, em muốn với Phi chuyện chúng ta kết hôn. Phi vẫn luôn đối xử tốt với em, giống như là trai ruột của em vậy”

      “Ừ, muốn cùng em ?”. Âu Dương Thần dịu dàng hỏi.

      cần đâu, lần sau chúng ta mời ấy ăn cơm, em sợ ấy nhất thời thể chấp nhận được”

      “Ừ, được rồi, bà xã, giúp em lau tóc”. Âu Dương Thần rồi cầm lấy khăn tắm, cẩn thận lau tóc cho Hân nhi. Đêm, đẹp như vậy.

      “Ông chủ, phải làm thế nào bây giờ, ai nghe máy, vị khách này say như vậy”

      “Haizz, nhìn vị khách này chắc là có chuyện buồn nên mới uống nhiều như vậy. Tiểu Vân, trước tiên cứ cầm số tiền này rồi đưa ta tới khách sạn nào đó nghỉ ngơi sau đó tan tầm

      Lúc này Diệp Phi say tới bất tỉnh nhân , ông chủ vốn muốn tìm trong danh bạ điện thoại của Diệp Phi người rồi gọi đến đón Diệp Phi nhưng người ta lại bắt máy. Đây cũng phải là quán bar lớn, bình thường cũng có nhiều khách, ông chủ cũng chỉ truyen của LqĐthuê người pha chế rượu và vài sinh viên thêm giờ làm phục vụ, hôm nay lại vừa đúng là thứ hai, chỉ có hai người là ông chủ và Tiểu Vân, bời vậy ai có thời gian lo liệu mấy chuyện này, bởi vậy ông chủ tốt bụng bảo Tiểu Vân đưa Diệp Phi tìm khách sạn.

      “Chuyện này,…thôi được rồi”. tóc ngắn nhìn người đàn ông tuấn tú lại có chút u buồn này, có cảm giác muốn tìm hiểu , cả buổi ối ta chỉ buồn bực ngồi uống rượu như lại ưu nhã khiến người khác dám quấy rầy.

      “Ai da, là nặng chết người mà, cũng chỉ có nãi nãi tôi tốt bụng như vậy”. Tiểu Vân mất sức chín trâu hai hổ mới đưa Diệp Phi vào phòng khách sạn được, thầm than đúng là nam nữ khác biệt mà.

      “Tuyết nhi, là em sao? rất nhớ em”. Diệp Phi say mê ôm lấy Tiểu Vân mà hôn.

      , , thả ra… thả tôi ra,…”. Chẳng qua sức lực của Diệp Phi phải là Tiểu Vân có thể cản.

      “Tuyết nhi, em”. Diệp Phi thâm tình thổ lộ, hoàn toàn ý thức được mình thổ lộ sai người, mơ hồ chút liền ngủ.

      Tiểu Vân dùng sức xoa miệng, nụ hôn đầu tiên cứ mơ hồ mà bị cướp như vậy, nếu phải nể mặt ta say rượu muốn tiến tới tát cho ta vài cái, đương nhiên cũng khách khí, hung hăng tát Diệp Phi cái, coi như nãi nãi tôi bị chó cắn, Tiểu Vân hung ác mắng sau đó tức giận bỏ .
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Giải trừ hôn ước (hai)

      Ngày tiếp theo.

      "Uh`m, Thần, dậy." Hân Nhi mơ mơ màng màng cảm thấy có người bóp cái mũi của mình, theo bản năng mở ánh mắt mông lung ra, thấy gương mặt nghiệt của Âu Dương Thần kia.

      "Bà xã, trước dậy ăn sáng , ăn xong lại ngủ tiếp." Âu Dương Thần sớm làm xong bữa sáng, đến gọi Hân Nhi dậy.

      "A? muốn em trở thành heo à." Hân Nhi bất mãn mân mê miệng .

      "Heo làm sao, heo cũng là bà xã đáng của ." Âu Dương Thần nhéo nhéo khuôn mặt của Hân Nhi. Da thịt mềm mại nhất thời liền có cái ấn ký nho .

      "Bà xã. phải ra nước ngoài chuyến, hai ngày này em nên ăn cơm tốt..., nếu chờ trở về phát em gầy, trừng phạt em."

      "Cái gì? Thần, phải ra nước ngoài. phải vừa mới trở về sao?"

      "Ừ, công ty có việc rất quan trọng. Yên tâm, rất nhanh trở về đến đây, làm sao bỏ bà xã mình trông phòng được?" ra bây giờ Âu Dương Thần cũng muốn tách khỏi Hân Nhi, lúc này ràng là tân hôn như keo với sơn, lại để cho hai người cùng đơn. Nhưng chuyện công ty khó giải quyết, tự mình xử lý được, chỉ có thể ủy khuất cho Hân Nhi rồi.

      "Ừ. Được rồi, . đường phải cẩn thận, đồ dùng mang đủ hết chưa?"

      " đủ, em yên tâm . Bây giờ rời giường, chúng ta ăn bữa sáng."

      "Được." Nghe Âu Dương Thần phải công tác, Hân Nhi làm sao có thể ngủ tiếp, mang theo mất mát, mấy ngày này ở cùng với Âu Dương Thần, cảm nhận được Âu Dương Thần khắp nơi vì mình quan tâm dù việc rất đều suy xét rất chu đáo, Hân Nhi cảm thấy đây là hạnh phúc, cảm giác được người khác cưng chiều rất thích. Hân Nhi chưa từng có cảm giác hạnh phúc vô điều kiện như vậy.

      Ăn xong bữa sáng, Âu Dương Thần đến sân bay, Hân Nhi mình đợi ở trong nhà, có phần có việc gì, ngày xin nghỉ của còn chưa hết, tự nhiên cũng muốn đến công ty, mặc dù thích thiết kế, nhưng ở trong công ty ngoại trừ thiết kế bên ngoài còn có những chuyện rườm rà lớn lớn khác, đối với Hân Nhi mà , vẫn thích đơn giản mình vẽ, như vậy càng thêm chân thực hơn.

      Hân Nhi mở ti vi, xem phim truyền hình, nhưng bây giờ là buổi sáng có gì hay để xem, đột nhiên Hân Nhi nhớ tới chuyện, bỗng nhiên có chút nhảy nhót, nên thay đổi quần áo ra cửa.

      "Tiểu thư, xin chào, cần tôi giúp tay ?"

      "Ngạch, xin chào, xin hỏi ở đây có len sợi để đan khăn quàng cổ ?"

      "A..., tiểu thư muốn đan khăn quàng cổ, xin mời bên này."

      Nhìn trước mắt các loại len sợi nhiều màu sắc, Hân Nhi sững sờ, nên chọn màu nào đây? Màu đen, màu nâu, hay là….

      "Tiểu thư muốn tặng cho bạn trai sao?"

      "Ngạch, là tặng cho ông xã của tôi." Hân Nhi cực kỳ tự nhiên , sau mới phát ra bất tri bất giác, trong tiềm thức của mình sớm tiếp nhận Thần là chồng của mình.

      "Ông xã của hạnh phúc. Tiểu thư, có thể xem màu này, màu sắc này nay rất thịnh hành, có rất nhiều người giống như tiểu thư đan khăn quàng cổ cho bạn trai hoặc ông xã của mình, ngài có thể suy nghĩ chút."

      Màu sắc này…. cũng được.

      "Xin hỏi đan cái cần bao nhiêu cuộn."

      "Ân sao, cái này sao, kiểu dáng còn phải tùy theo mắt nhìn của mỗi người đan, nhưng, tôi đề nghị nên mua hai cuộn, vì màu này dễ bán, có đôi khi hết hàng, như vậy làm cho bất tiện, cho nên…."

      "Vậy được rồi. Cám ơn." Hân Nhi cười nhạt với nhân viên bán hàng cái, người nhân viên có chút bị mê hoặc, rất ôn nhu, Hân Nhi cầm len sợi cùng công cụ đan khác, mang theo lòng vui vẻ tính tiền.

      Trong nhà trọ.

      Diệp Phi day đầu mình có chút đau, trong nháy mắt hoảng hốt, nhìn hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm, hẳn là ở trong nhà trọ, hơn nữa còn là nhà bố trí sa hoa như khách sạn, thân là đại thiếu gia của nhà họ Diệp, từ Diệp Phi thiếu phải là tiền, luôn luôn cầu chất lượng cuộc sống rất cao, cho đến bây giờ đều ở trong khách sạn cao cấp, ra vào nhà hàng cao cấp, hiển nhiên đối với hoàn cảnh ở trước mắt này, Diệp thiếu gia, ghét bỏ.

      Cố gắng nhớ lại cảnh tượng đêm qua, những lời ông nội lại lên ngay trước mắt, sau đó mình đua xe, đến quán rượu, vẫn ngừng uống rượu, sau đó….. sau đó….. giống như có người dẫn mình đến chỗ này, nhưng người kia là ai? Cảm giác đầu vẫn đau nhức, nghĩ nhiều nữa, Diệp Phi ép buộc bản thân đứng dậy, vào buồng vệ sinh chải chuốt. Bây giờ chuyện quan trọng là giải trừ hôn ước với Lâm Hiểu, tuyệt đối muốn có ngày hôn ước với người phụ nữ này, nghĩ đến người phụ nữ đê tiện làm tổn thương Tuyết Nhi, Diệp Phi liền có trận ghê tởm, ngay cả nghĩ đến tên cùng gương mặt kia, làm cho Diệp Phi thể chịu đựng được.

      "Phi?" Vừa thấy màn hình điện thoại Diệp Phi gọi, Lâm Hiểu vô cùng kích động, lập tức cầm điện thoại lên, dùng giọng điệu làm nũng chết người gọi tên Diệp Phi.

      "Nửa giờ sau, gặp nhau ở quán cà phê Vũ Phàm." Diệp Phi sau khi xong câu đó, lập tức cúp điện thoại. Dường như ngay cả nhiều chữ đều cảm thấy khó chịu.

      Phi tìm mình uống cà phê, Lâm Hiểu cầm điện thoại có chút sững sờ, chẳng lẽ rốt cục Phi phát mình tốt, mình đẹp, Lâm Hiểu tự kỷ nghĩ, chút nào để ý thái độ lãnh nhạt của Diệp phi vừa gọi đến.

      Ngay sau đó, Lâm Hiểu lập tức bắt đầu tìm quần áo cho bản thân, mở tủ quần áo ra, khoa tay múa chân lấy ra bộ lại bộ, cảm thấy bộ này được, bộ kia được, cuối cùng vẫn chọn mộ bộ váy đỏ thẫm, trang điểm tinh xảo.

      Lúc Lâm Hiểu đến, muộn 20 phút, đối với Diệp Phi mà có cách nào tha thứ dễ dàng, ra nếu là Tuyết Nhi, Diệp Phi cũng dễ chịu, nhưng loại dễ chịu này là lo lắng Tuyết Nhi ở đường có gặp phải nguy hiểm gì hay , là lo lắng ở bên trong, mà đối với Lâm Hiểu là vô cùng chán ghét. Cùng đầy vui, đây là đối xử khác nhau giữa người mình thích và chán ghét.

      "Phi." Lâm Hiểu vừa ngồi xuống, liền đá lông nheo về phía Diệp Phi, chỉ là Diệp Phi từ đầu thèm liếc nhìn cái.

      "Tiểu thư, xin hỏi muốn uống gì?"

      "Lam Sơn."

      "Phi, muốn ăn chút gì , ở đây…" Lâm Hiểu ân cần .

      "Tôi rảnh, chúng ta giải trừ hôn ước." Diệp Phi lạnh lùng cắt ngang Lâm Hiểu , trực tiếp thẳng vào vấn đề ra mục đích hôm nay.

      "Cái gì?" Diệp Phi giống như tiếng nổ oanh làm Lâm Hiểu cách nào suy nghĩ bình thường được.








      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: mới lòng em

      "Tôi cho Lâm Đổng biết." xong Diệp Phi đẩy ghế dựa ra đứng lên, ra ngoài.

      "Đợi chút?" Lâm Hiểu rốt cục phản ứng kịp.

      "Tại sao?" Lâm Hiểu mờ mịt hỏi, gương mặt tinh xảo lúc này càng ra vẻ hung dữ.

      "Diệp Phi tôi tuyệt đối cưới người phụ nữ ác độc về, dựa vào chuyện làm với Tuyết Nhi, đừng tưởng rằng tôi biết." Diệp Phi lạnh lùng .

      "Lại là tiện nhân Lăng Phỉ tuyết kia, sợ ông nội…"

      " có tư cách tên Tuyết Nhi, xứng, còn có đừng lấy ông nội ra làm tôi sợ, tôi quan tâm." xong Diệp Phi cất bước nghênh ngang mà . Để lại Lâm Hiểu mình thất thần tại chỗ.

      Lăng Phỉ Tuyết, Lăng Phỉ Tuyết, lại là , kẻ tiện nhân này, vậy mà còn dám đến quyến rũ Phi, tôi nhất định cho chết được tử tế.

      "Tiểu thư, cà phê của ."

      "Biến…. a….." Lâm Hiểu hung hăng hất văng cà phê, gắt gao ôm đầu mình, vẻ mặt hung dữ. Tại sao đối xử với tôi như vậy? Tại sao?

      Diệp Phi từ trong quán cà phê ra, lái xe ở đường, giờ phút này trong lòng Diệp Phi rất thoải mái, cái hôn ước chết tiệt kia rốt cục được giải trừ, nghĩ đến bản thân rốt cục có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt Tuyết Nhi, lại tiếp tục làm Phi chỉ thuộc về Tuyết Nhi, trong lòng vui sướng, nghĩ nên gọi điện thoại cho Tuyết Nhi, nhưng lúc vừa muốn lấy điện thoại ra, bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc ở ven đường cái kia. Đột nhiên căng thẳng, cấp bách dừng xe. Hoàn toàn quên đây là ở đường lớn, loạt động tác của Diệp Phi, thiếu chút nữa thành tai nạn xe cộ liên hoàn, nhưng Diệp Phi cũng quan tâm những cái này, mà chạy về phía Hân Nhi.

      "Tuyết Nhi?" Hân Nhi muốn gọi taxi, đột nhiên cảm thấy cánh tay bị người khác lôi kéo, quay đầu lại liền thấy gương mặt quen thuộc, nhất thời rơi vào trong ngực của . Hân Nhi kinh ngạc đến đồ cầm trong tay đều bị rơi mặt đất.

      "Tuyết Nhi, em đâu vậy, tìm em rất lâu?" Diệp Phi khẩn trương ôm chặt Hân Nhi, sợ mình buông lỏng ra lại mất .

      "Phi… Phi. Đau …." Hân Nhi vùng vẫy .

      Nghe được Hân Nhi kêu đau, Diệp Phi lập tức buông Hân Nhi ra, liên tục xin lỗi, đây là Diệp Phi, chẳng qua về chuyện Hân Nhi, coi như mình giờ phút này có bao nhiêu hi vọng có thể ôm Hân Nhi vào trong ngực, nhưng Hân Nhi muốn, như thế Diệp Phi cũng làm chuyện này.

      " Phi, chúng ta tìm chỗ chuyện ."

      "Được." Diệp Phi ôn nhu đáp, cảm thấy toàn bộ trước mắt này chân như thế, chân để cho mình nằm mơ muốn tỉnh lại.

      Diệp Phi hỏi tình huống gần đây của Hân Nhi. Hai người dường như là bạn bè lâu gặp nên có đề tài trọng tâm dinh dưỡng nào, trong lúc này khí có chút lạnh nhạt.

      " Phi, em có việc muốn với ."

      "Tuyết Nhi, có chuyện muốn với em?", hai người cùng lúc mở miệng ra.

      Nhìn nhau, đều cười cái, quả nhiên vẫn là ăn ý này.

      " (em) trước ?" Hai người lại cùng lúc ra lời này.

      " giải trừ hôn ước rồi."

      "Em kết hôn rồi."

      Cùng là về hôn của hai người, nhưng kết quả lại trái ngược rất lớn, Hân Nhi nghe Diệp Phi giải trừ hôn ước rất kinh ngạc, cùng đầy khó hiểu, mà Diệp Phi nghe Hân Nhi kết hôn, là tức giận và khiếp sợ, đôi mắt giận dữ nhìn chằm chằm Hân Nhi.

      " Phi? Tại sao?"

      "Là ai?" Diệp Phi lạnh lùng hỏi, là ai có thể có được Tuyết Nhi của mình, từ lúc cứu Hân Nhi lên, Diệp Phi liền nhận định đây là Tuyết Nhi khác đến bên cạnh mình, khi đó Diệp Phi cố chấp nhận định Tuyết Nhi là của mình, chỉ có thể thuộc về mình, cho nên Diệp Phi cưng chiều Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, cái gì đều nguyện ý vì Tuyết Nhi làm, dù cho Tuyết Nhi muốn sang nước Pháp học tập, Diệp Phi mặc dù muốn, cũng chỉ toàn lực ủng hộ. Mà bây giờ đột nhiên Tuyết Nhi cho hay cùng người khác kết hôn, mặc dù trước kia San San Tuyết Nhi có hạnh phúc của mình, nhưng lúc đó Diệp Phi cũng chỉ cho rằng Tuyết Nhi có bạn trai, mình vẫn có thể nắm chắc cướp ấy về, nhưng…

      "A?" Hân nhi phản ứng kịp.

      "Người đàn ông kia là ai?"

      "Âu Dương Thần" rốt cục cảm giác tức giận người Diệp Phi kia, Hân Nhi nhu thuận đáp.

      Âu Dương Thần…. Âu Dương Thần… lại là Âu Dương Thần…. Diệp Phi làm sao có thể biết Âu Dương Thần? Ba năm trước đây Tuyết Nhi là vì cứu Âu Dương Thần mà rơi xuống biển, thiên sứ ba năm trước đây mình lòng muốn cứu, cũng Âu Dương Thần, để ý mình khuyên bảo cùng khổ sở cầu xin, chỉ muốn đứng ở bên cạnh Âu Dương Thần. Nhưng… tại sao, ngay cả Tuyết Nhi mà ông trời phái đến kia cũng ta, cũng ở cùng với ta. Nhớ khi đó nghe được Lâm Hiểu làm tổn thương Tuyết Nhi, là Âu Dương Thần ra mặt, lúc này Diệp Phi có bao nhiêu oán hận bản thân, tại sao có cảnh giác.

      " Phi? làm sao vậy." Hân Nhi khẩn trương hỏi.

      "Vì sao là Âu Dương Thần, em phải là Lăng Phỉ Tuyết." Diệp Phi phẫn nộ những lời này, sau khi xong cũng có chút hối hận, Tuyết Nhi tại mất trí nhớ, có thể hay ?

      Diệp Phi ngẩng đầu nhìn mắt Tuyết Nhi.

      "Em biết, em phải là Lăng Phỉ Tuyết, Phi, cám ơn hai năm trước cứu em, còn giúp em thay đổi gương mặt, trong hai năm qua, cho em quá nhiều quan tâm, là hai mươi mấy này em chưa từng có qua, em cũng biết và Thần đều Lăng Phỉ Tuyết, mà em… chỉ là vật thay thế, nhưng bây giờ em là người ở bên cạnh Thần, mà Thần cũng người trong lòng ấy bây giờ là em, phải Lăng Phỉ Tuyết, tại em rất hạnh phúc, cho nên?" Cũng hi vọng hạnh phúc, Hân Nhi ở trong lòng yên lặng ra.

      "Tuyết Nhi, em khôi phục trí nhớ rồi."

      "Vâng. Đúng vậy, em khôi phục trí nhớ."

      "Âu Dương Thần biết em khôi phục trí nhớ ? ta biết em phải là Lăng Phỉ Tuyết ?" Diệp phi cam lòng hỏi.

      " ấy… ấy còn biết, nhưng em tìm thời cơ thích hợp với ấy."

      "Ha ha, Tuyết Nhi, em vẫn hiểu Âu Dương Thần, em có thể bảo đảm khi ta biết em phải Lăng Phỉ Tuyết còn có thể em ?"

      Diệp Phi gây hỏi.

      "Em…" Hân Nhi có chút chần chờ, ra đáp án này cho bản than hàng nghìn lần, nhưng đối mặt với chất vấn của Diệp phi, có biện pháp tự tin để .

      "Tuyết Nhi, ngay cả chính em cũng có cách nào khẳng định, em người là Lăng Phỉ Tuyết, nhưng em biết ngay từ đầu biết em phải là Lăng Phỉ Tuyết, thừa nhận vừa mới bắt đầu coi em là ấy, nhưng qua thời gian dài phát các em khác nhau, người là em bây giờ." Diệp Phi thâm tình tỏ tình.

      " Phi, , Thần ấy em, ấy ."

      "Tuyết Nhi?"

      "Em rất mệt, em phải về nghỉ ngơi, Phi, lần sau chúng ta chuyện tiếp được ?" Cho dù ở trước mặt Diệp Phi, Hân Nhi cũng muốn yếu ớt.

      Hân Nhi cầm túi sách, muốn ra ngoài, cuộn len mua từ trong túi rớt ra, Diệp Phi giúp Hân Nhi nhặt lên những cuộn len này, chỉ thấy bên trong còn có quyển sách dạy về đan khăn quàng cổ, Diệp Phi lập tức hiểu đây là vì ai chuẩn bị, cỗ ghen tuông bay lên.

      "Tuyết Nhi, đồ của em."

      "Cảm ơn." Hân Nhi cầm đồ hoảng hốt chạy trốn, lưu lại mình Diệp Phi trầm tư.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: cho phép dùng loại len có màu sắc này.

      Editor: nhokcoicodon


      Cả quãng đường Hân Nhi vẫn luôn nghĩ tới lời của Diệp Phi, bây giờ Lăng Phỉ Tuyết mũi gai trong lòng Hân Nhi rồi, thậm chí bắt đầu sợ người ta thân thiết gọi mình là Tuyết Nhi, loại cảm giác đó giống như người khác phải gọi chính mình nữa, dễ chịu.
      Hân Nhi nằm ở ghế sa lon, lúc này hoàn toàn còn vẻ vui mừng vì đan khăn quàng cổ cho Âu Dương Thần nữa.... Những công cụ đó giống như là vật phẩm hoàn toàn được chủ nhân chú ý bị đặt để tùy ý, trong đầu Hân Nhi đều là những lời chất vấn kia của Diệp Phi.

      "Nếu như mà em, nếu như, , , , , , , " chuông điện thoại di động đột nhiên cắt đứt suy nghĩ lung tung của Hân Nhi.

      Là dãy số xa lạ, , , ,

      "A lô."

      "Tuyết Nhi, là cậu sao" đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng nữ dễ nghe có vẻ rất vui mừng.

      "Tôi là Tuyết Nhi, là, , , , , , "

      "Mình là Cầm Vận nha, Tuyết Nhi, sớm muốn tìm cậu chơi, nhưng đoạn thời gian trước cậu ra nước ngoài, hôm nay cậu có rảnh ? Mình có thể tìm cậu chơi sao?" Giọng mừng rỡ của Cầm Vận truyền đến.

      Là Cầm Vận, đó dường như luôn hạnh phúc có phiền não. Hân Nhi thích Cầm Vận, thích thẳng thắn của ấy, cũng thích Cầm Vận có cá tính.

      "Mình rảnh, bây giờ mình ở nhà, cậu tới đây sao?"

      "Là nhà của Thần sao? Tốt lắm, mình lập tức qua đó." Cầm Vận vui mừng , lập tức cúp điện thoại, chỉ sợ Hân Nhi đổi ý.

      "Oa, ngạc nhiên chưa? Cho cậu." Cầm Vận cầm hộp chocolate to đưa cho Hân Nhi.

      "A, cám ơn, mời vào thôi."

      "Oa nơi này chính là nhà của Thần à, Tuyết Nhi, mình chính là nhờ hồng phúc của cậu mới có thể đến, trước kia ấy đều cho mình đến, Vũ Hạ dám đắc tội với ta, cũng dẫn mình tới, ô ô." Cầm Vận giống như bị uất ức lớn nhất thời hai mắt ươn ướt, ra đúng như Cầm Vận , cái nhà này trừ cha mẹ của Âu Dương Thần, ngay cả Vũ Hạ, Lưu Phàm bọn họ đều tới lần, bất kỳ người phụ nữ nào đều được phép vào, Cầm Vận cũng là ngoại lệ.

      "Được rồi được rồi, cậu đừng khóc, về sau cậu muốn tới đều có thể tới, Thần có ý kiến."

      " sao, Tuyết Nhi, cậu tốt nhất, cậu nhất rồi." Cầm Vận lập tức cười rộ lên, Hân Nhi khỏi có chút hoài nghi, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh thôi. Cầm Vận chính là như vậy, đối với người ấy thích, làm nũng y hệt vậy, làm cho người ta thể thích ấy. Hân Nhi rất hâm mộ Cầm Vận như vậy, điều này cả đời mình cũng có cách nào làm được rồii.

      "Ah, Tuyết Nhi, đây là cái gì?" Cầm Vận thấy ghế sa lon rơi vãi len sợi tràn đầy tò mò.

      "A, nhàn rỗi chuyện gì, nghĩ tới học đan cái khăn quàng cổ." Hân Nhi thấy cái len sợi đó mới nhớ tới tính toán hôm nay của mình, bởi vì chuyện Diệp Phi nên hoàn toàn quên chuyện này.

      "Khăn quàng cổ, tự làm sao? Oa, là giỏi a, mình cũng muốn học." Cầm Vận vừa nghe đến chính mình có thể đan khăn quàng cổ, nhất thời hăng hái.

      "Tuyết Nhi, cậu dạy cho mình được ?" Cầm Vận chớp mắt to van xin , giống như nếu Hân Nhi cự tuyệt, khóc lên.

      "Mình, , , , , mình cũng biết nhiều, nếu , chúng ta cùng nhau học . Mình mua sách." Hân Nhi vội lấy sách ra cho Cầm Vận xem.

      "Ừ, . Tốt, vậy bây giờ chúng ta học ." Cầm Vận gió có mưa.

      "A, nhưng cậu còn có mua dụng cụ?" Hân Nhi lên ba đường vạch đen, tiểu thư, cậu cũng quá nóng nảy rồi.

      "Chuyện này dễ làm, mình mua ngay bây giờ, chúng ta thuận tiện ở bên ngoài ăn bữa cơm là được rồi." Cầm Vận giống như chuyện , ở trong thế giới của Cầm Vận, chưa bao giờ biết rằng khó khăn là thứ gì, từ lớn lên dưới che chở của cha mẹ, cái thiên kim tiểu thư này chính là thiên kim tiểu thư chân chính, sau lại cùng thanh mai trúc mã Vũ Hạ kết hôn, Vũ Hạ đối với Cầm Vận cưng chiều đến mức tận cùng, vợ này muốn sao trời, Vũ Hạ cũng hái xuống.

      "Được rồi." Vì vậy Hân Nhi cùng với Cầm Vận cửa hàng trước đó, nhân viên bán hàng nhiệt tình còn cho là Hân Nhi có vấn đề gì, ngay sau đó hỏi.

      "Vị tiểu thư này, tới. Là có vấn đề gì sao?"

      "A, phải vậy, là người bạn này của tôi cũng muốn đàn khăn, cho nên có thể xin giúp chút ?" Hân Nhi ngượng ngùng .

      "A, như vậy sao, tốt. Vị tiểu thư này là muốn tặng cho bạn trai sao?"

      " phải, là chồng tôi, nhanh lên chút cho tôi nhìn chút."

      Lại chồng, nhân viên bán hàng có chút thất vọng, con mắt của mình, thế nhưng hôm nay đoán sai hai lần, đầu năm nay tình huống kết hôn sớm vẫn nhiều nha."A, được, tiểu thư, có thể nhìn những màu sắc này đều rất tốt." nhân viên bán hàng vẫn nhiệt tình như trước đề nghị.

      "Tuyết Nhi, cậu cảm thấy màu này tốt sao?"

      "Ừ. Mình cảm thấy hai màu sắc này cũng tệ." Hân Nhi chọn hai màu sắc cảm giác thích hợp với Vũ Hạ. Nhìn qua Vũ Hạ và Âu Dương Thần là hai loại tính tình hoàn toàn bất đồng, Vũ Hạ làm cho người ta cảm giác chính là rất dịu dàng rất ôn hòa, cho nên Hân Nhi so sánh lựa chọn hai loại màu sắc sáng chút, làm chuyên gia thiết kế thời trang Hân Nhi đối với chuyện phối hợp đồng phục tự nhiên có độc đáo giải thích.

      "Ừ ừ, nhìn qua rất đẹp mắt nha, bạn đọc truyện tại diendan^^quy.on Tuyết Nhi, cậu rất lợi hại nha, mình cảm thấy được rất thích hợpvới chồng mình. Chồng mình nhất định thích nha" Cầm Vận nhìn màu sắc Hân Nhi chọn, thở dài . Hình như là có thể thấy dáng vẻ cảm động của Vũ Hạ, trước tới nay luôn là Vũ Hạ làm Cầm Vận cảm động, Cầm Vận vẫn luôn là người tiếp nhận, thực tế, Cầm Vận cũng phải là muốn bỏ ra, chẳng qua là cảm thấy biết nên làm gì cho Vũ Hạ? tại tốt rồi dễ dàng có cơ hội làm chút chuyện cho Vũ Hạ, dĩ nhiên Cầm Vận rất vui mừng.

      "Cậu làm, đương nhiên ấy thích rồi." Hân Nhi cười , là hâm mộ Vũ Hạ và Cầm Vận nha.

      "Vậy mình đều mua, hai màu sắc này. Vậy các người gói hết loại màu sắc này vào cho tôi".

      "Vận Nhi, cần nhiều như vậy, làm cái chỉ cần ba là đủ rồi." Hân Nhi ở bên nhắc nhở.

      "Vậy được, ngộ nhỡ ngày mai có người đan màu sắc giống như mình làm sao đây? Ngộ nhỡ lại giỏi hơn mình thế nào? Vậy phải mình rất mất mặt." Cầm Vận như chuyện đương nhiên.

      A, Hân Nhi hết ý kiến, bây giờ cậu mua, người ta vẫn nhập về nha.

      "Đúng rồi, gọi quản lý của các ngươi ra đây, cho biết, từ nay về sau được phép nhập loại len có màu này, nếu , , , , , , ," Cầm Vận vẻ mặt uy hiếp.

      "A, tiểu thư, này, , , , , , , "

      "Này cái gì mà này, nhanh " Cầm Vận , dáng vẻ của đại tiểu thư..

      "Tiểu thư, khỏe chứ, tôi là quản lý siêu thị này, xin hỏi có vấn đề gì ?"

      "Tôi muốn các người từ nay về diendan##[email protected] sau được nhập loại len có màu này." Cầm Vận bá đạo , ngay sau đó nghĩ tới điều gì? "Còn có cái này nữa." Cầm Vận lại chỉ vào len Hân Nhi mua.

      "Tiểu thư, này, , , , , , "

      "Này cái gì mà này, siêu thị của các người thuộc tập đoàn nào."

      "A, tiểu thư, chúng ta là Mục thị." Quản lý nhìn cái cũng biết Cầm Vận trước mắt là tiểu thư nhà quyền quý, tự nhiên dám đắc tội.

      "Mục Dật Phong là tổng giám đốc của các người?"

      "Đúng, tiểu thư." Quả nhiên sai, hơn nữa tiểu thư trước mắt này lại biết tổng giám đốc nhà mình.

      Cầm Vận hai lời lấy điện thoại di động ra gọi, lên tiếng chào Mục Dật Phong, chỉ là chào hỏi, để cho Mục Dật Phong với người quản lý này, quản lý cho là Cầm Vận có quan hệ tốt với tổng giám đốc, ra , Cầm Vận chỉ uy hiếp Mục Dật Phong chút, sau đó Dật Phong thể làm theo.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Làm việc theo như hợp đồng.

      Editor: nhokcoicodon

      "Ai nha, tại sao lại sai nữa rồi. Mình đan nữa, tại sao lại khó khăn như vậy chứ." Kể từ khi cơm nước xong trở lại, Cầm Vận liền lôi kéo Hân Nhi muốn bắt đầu đan khăn quàng cổ, hai người cùng nhau học tập, Hân Nhi đan được gần nửa rồi, nhưng Cầm Vận cứ cách lúc lại bị lỗi, lại đan lại từ đầu, khi mới bắt đầu vẫn rất có hứng thú, nhưng liên tiếp, nhìn Hân Nhi cũng đan dài như vậy rồi, Cầm Vận dần dần mất hết kiên nhẫn rồi.

      " sao, đừng vội, mình xem chút." Hân Nhi cầm lấy nửa chiếc khăn quàng cổ tay Cầm Vận, rất cẩn thận phương pháp đúng rồi, lấy lại mấy mũi, được rồi " cần đan lại từ đậu, cậu chỉ sai hai hàng, lấy lại là được rồi, ừ, bây giờ có thể tiếp tục." Hân Nhi đưa cho Cầm Vận.

      "A, có ? Tuyết Nhi, tại sao cậu lại thông minh như vậy chứ, có phải mình ngu dốt lắm hay ." Cầm Vận như đưa đám , mình cảm thấy phức tạp như thế nào đó, người khác nhìn xuống là có thể hiểu ngay, chẳng lẽ thông minh của mình giảm xuống.

      "Cậu làm sao có thể ngu dốt chứ, rất nhiều thứ mình đều biết nha, chỉ là trước mình có học qua chút, có chút cơ sở, bây giờ cậu vừa mới tiếp xúc vật này, cho nên mới thuần thục, qua thời gian ngắn nữa cậu giỏi hơn mình thôi." Hân Nhi mỉm cười , ra Cầm Vận rất thông minh, thân là thiên kim đại tiểu thư, lại chưa có tiếp xúc qua loại đồ này, nhưng vẫn có thể học được rất nhanh.

      "Có ? [email protected]@ Mình còn tưởng rằng thông minh của mình giảm xuống đây? Tuyết Nhi, mình nhất định phải đan đẹp, cho chồng mình bất ngờ, ha ha, tại mình có thể nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của ấy." Vẻ mặt Cầm Vận hạnh phúc .

      "Ừ, ấy rất vui mừng." Lúc Hân Nhi lời này liền nghĩ đến Âu Dương Thần, biết chờ khi trở về như lời , nhận được chiếc khăn quàng cổ mình tự tay đưa có thể rất vui vẻ hay , cũng biết bây giờ có còn ở máy bay hay nữa, buổi sáng đều quên hỏi phải nước nào rồi, nghĩ tới đây, Hân Nhi lại nhớ Âu Dương Thần rồi, khoảng thời gian này sống chung lâu ngày rất nhanh trở thành thói quen, đột nhiên gặp lại thấy quen.

      " Thần cũng cao hứng, đúng rồi, Tuyết Nhi, Thần đâu? Ở công ty sao?"

      " có, ấy buổi sáng xuất ngoại, hình như công ty có việc gì."

      "A, Thần, công ty lớn, còn tham ra vào nhiều ngành nghề, nửa trở lên đều là tài sản của Thần, bận cũng là bình thường."

      "Ừ." Hân Nhi nhàng đáp lời, diend@nl#[email protected] đối với Âu Dương Thần có bao nhiêu tài sản, cũng biết, chỉ biết là rất có tiếng ở thành phố A. Cụ thể thế nào ngược lại có để ý nhiều như vậy.

      "Tuyết Nhi, Thần rất ưu tú nha, cậu phải nắm chặt nha, phía sau ấy biết có bao nhiêu đuổi theo đâu? Chỉ là, Thần cũng chỉ thích cậu, cậu nha, phải thêm sức lực, nhanh xơi tái ấy . Dẫn cá sách vở"

      Xơi tái , Cầm Vận nha, mình và Âu Dương Thần người nào ăn người nào còn biết, hơn nữa cái sách vở đó sớm lĩnh hội rồi, bây giờ Âu Dương Thần là người của mình, sợ cái gì nha. bảo vệ người đàn ông nhà mình tốt.

      "Ai nha, tại sao mình lại sai rồi, Tuyết Nhi, nhanh lên chút giúp mình nhìn xem, ô ô, nên chuyện, vừa phân tâm mình lại sai rồi, mình nên nghiêm túc."

      "Ừm, đừng nóng vội, mình xem chút."

      Nhà họ Lâm.

      "Mẹ, làm sao bây giờ?" Vẻ mặt Lâm Hiểu lo lắng hỏi bà Lâm, sau khi Diệp Phi , Lâm Hiểu cũng tức giận bừng bừng ra khỏi quán cà phê, thái độ Diệp Phi dứt khoát như vậy, khiến Lâm Hiểu có chút luống cuống, vội vàng trở lại nhờ mẹ mình giúp đỡ.

      "Hiểu Hiểu, con đừng vội, mẹ bảo cha con trở lại, con yên tâm , chúng ta nhất định để cho Diệp Phi dễ dàng giải trừ hôn ước như vậy." Bà Lâm an ủi còn mình.

      "Ai nha, cha như vậy vẫn chưa trở lại sao, còn của ông đều sắp bị người ta từ bỏ." Lâm Hiểu bất mãn , ở trong thế giới của , chỉ có mình mới là quan trọng nhất.

      "Đừng nóng vội, đợi chút , lập tức liền trở lại, cha co hiểu con nhất, làm sao có thể mặc kệ con chứ?" Nhìn con nóng nảy như lửa, bà Lâm chỉ có thể an ủi, dù sao liên quan đến Diệp gia đây chính là vấn đề của hai gia tộc, bà cũng thể bình luận.

      "Hừ."

      Lâm thị.

      "Chủ tịch, , , , , , " Thư ký vội vã vào.

      "Có chuyện gì chờ tôi trở lại rồi , tại tôi phải về nhà." Lâm Sơn nhận được điện thoại của vợ mình, Diệp Phi muốn cùng Hiểu Hiểu giải trừ hôn ước, sau đó Diệp Phi cũng gọi điện thoại báo cho mình, vừa nghe đến những tin tức này, Lâm Sơn là căm tức, cũng đính hôn, người tuổi trẻ bây giờ thế nào hiểu chuyện như vậy, còn làm ra nhiều rắc rối như vậy.

      "Nhưng chủ tịch, là chuyện rất quan trọng, có người của Âu thị tới đây kiểm tra, chất lượng công trình của chúng ta có vấn đề, cầu kiểm tra đo lường." Thư ký vội vàng .

      "Cái gì?" Lâm Sơn muốn ra ngoài bước chân ngừng lại chút, lạnh lùng "Chuyện gì xảy ra?"

      "Cụ thể cũng biết, chỉ biết là hôm này Âu thị đột nhiên phái người tới là khảo sát, nhưng mà vừa xem là công trình của chúng ta có vấn đề, cầu nghành liên quan tới kiểm tra đo lường."

      "Tại sao có thể như vậy? Người phụ trách đâu?" Lâm Sơn có chút mụ mị rồi, cũng tra được , nơi đó chỉ có chút như vậy, Âu thị cũng tra được .

      "Người phụ trách cũng ở đây cùng với người của Âu thị, chủ tịch, nghe bên kia nếu như kiểm tra đo lường ra Chất lượng có vấn đề, chúng ta phải bồi thường cho Âu thị theo như hợp đồng." Thư ký lo lắng , bồi thường theo như hợp đồng, đây chính là gấp năm lần, bình thươngc chỉ cần gấp ba, nhưng lợi ích từ Âu thị đặc biệt cao, vì vậy tiền bồi thường cũng cao hơn nhiều, nếu quả như bồi thường gấp năm theo như hợp đồng, đây chính là bồi thường cả Lâm thị cũng đủ .

      "Khốn kiếp? Tại sao có thể như vậy? Gọi ngươic ngăn họ ở cửa." Lâm Sơn lúc này bắt đầu hoảng lên, chuyện lần này nếu như bị tra được, vậy cho dù mình táng gia bại sản cũng bồi thường đủ, được, Lâm thị thể bị hủy ở trong tay của mình, nhất định thể bị tra ra .

      "Nhưng là, nhưng. . . Bọn họ tiến vào." Thư ký ấp úng .

      "Shit, vậy sao tại cậu mới cho tôi biết." xong Lâm Sơn ra ngoài cửa, hi vọng đích thân , có thể ngăn trở cái gì?

      "Kết quả cho thấy, nơi này đạt tiêu chuẩn, đây là báo cáo kiểm toán tra." Bởi vì là Âu thị phân phó, hiệu suất tự nhiên cao khác thường.

      "A, xem ra có người để Âu thị chúng tôi ở trong mắt." Thư ký Vu ôn hòa , tươi cười trong đáy mắt, ngược lại khiến người ta cảm thấy cỗ hơi thở lành lạnh, thư ký Vu và Âu Dương Thần ở chung chỗ lâu, người tự nhiên cũng có chút hơi thở rét lạnh của Âu Dương Thần, cho dù là lời ôn hòa như vậy, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy người có khí phách áp lực bức người.

      " phải như vậy, thư ký Vu, nhất định là phía dưới có người giở trò, xin các hãy cho chúng tôi chút thời gian, chúng tôi nhất định tra ."

      "Có người giở trò sao?"

      "Dạ dạ." Người phụ trách cúi người gật đầu, bụng bia to làm cho người ta nhìn qua giống con cầu, rất là khôi hài.

      "Có quan hệ với chúng tôi sao? Đó chỉ có thể quý công ty quản lý được."

      "Chuyện này. . . . Này, , , , " Người phụ trách kia còn biết phải ứng ra sao, thừa nhận quản lý làm ư, còn là. . . .

      "Chúng ta nhất định là bị hãm hại ." Ngay sau đó nghĩ tới lấy cớ này.

      "Tôi rồi, chúng tôi liên quan, cứ làm theo như hợp đồng, chúng ta ." Thư ký Vu trực tiếp vòng qua người phụ trách kia, mang theo những nhân viên kiểm tra đo lường và người của Âu thị ra ngoài, tia lưu luyến.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, Chriscaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :