1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 74: ấy là vợ của tôi

      Ireland

      Âu Dương Thần chăm chú nhìn Hân Nhi ngủ say, làn da trắng nõn kia như hoa sen mới nở, nhẵn nhụi dường như nhìn ra chút lỗ chân lông, lông mi kia dài, còn cánh môi ngọt như quả đào, giờ phút này Hân Nhi là người đẹp ngủ, làm cho dục vọng Âu Dương Thần nổi lên, nhàng ngậm chặt hai cánh môi đào kia.

      "Ừ,,,, " cảm giác có vật nặng đè lên người, Hân Nhi tự chủ được rên rỉ, nghe thấy tiếng Hân Nhi rên rỉ, Âu Dương Thần như nhận được cổ vũ lớn, mạnh mẽ thương Hân Nhi phen, càng thêm mệt mỏi lại ngã đầu ngủ say, ngày hôm qua mãi cho đến rạng sáng mới xong việc, Hân Nhi rất mệt mỏi, mà mới sáng sớm còn chưa tỉnh lại đại chiến hồi, Hân Nhi tại muốn động đậy chút nào.

      Âu Dương Thần lặng lẽ đứng dậy, thông qua video chủ trì hội nghị công ty, Âu thị gần đây tiếp nhận mấy cái hạng mục lớn, đều cần Âu Dương Thần tự mình chủ trì, nhưng Âu Dương Thần lại vào lúc này xuất ngoại, làm thư ký cực kì ảo não, nhưng người ta là ông chủ của mình chẳng có biện pháp nào? ***************.com Nhưng may mà Âu Dương Thần hoàn toàn chỉ lo đương, ngạch, bây giờ nên gọi là hưởng tuần trăng mật, nếu thư ký chỉ có đường khóc mà thôi. Hân Nhi chú ý đến Âu Dương Thần rời , nếu Hân Nhi nhất định oán giận vì sao thể lực của lại tốt như vậy.

      Lúc Hân Nhi tỉnh lại là giữa trưa, Âu Dương Thần xử lý xong chuyện ở công tyt, tiếp tục ôm lấy Hân Nhi, cho nên Hân Nhi nghĩ rằng Âu Dương Thần vẫn mực ở bên cạnh mình, có rời khỏi, mở to mắt, thấy gương mặt tuấn tú của Âu Dương thần kia, dùng lời của San San mà đây là nghiệt, hơn nữa khí chất người của Âu Dương Thần cùng gương mặt tuấn tú kia phối hợp chê vào đâu được, có sức quyến rũ như thế, Hân Nhi nhìn có chút ngây ngốc.

      "Bà xã, đẹp trai ?" Âu Dương Thần nhìn Hân Nhi phóng điện cái.

      Hân Nhi sững sờ gật đầu, ngay sau đó phản ứng kịp, là rất mất mặt, có chút ảo não, còn xem thường bản thân, lời của Âu Dương Thần quả nhiên kinh người, đáng ghét mình lại còn nhu thuận phối hợp như thế.

      "Ha ha." Âu Dương Thần cười hai tiếng, lại càng mê người.

      "Bà xã cũng rất xinh đẹp." Giọng Âu Dương Thần trầm thấp ở bên tai truyền đến, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở nóng ấm ở bên tai kia, nhưng từ ánh mắt Âu Dương Thần nhìn đến bộ ngực sữa của mình kia xót cái gì, trong nháy mắt mặt Hân Nhi đỏ lên, vội vàng kéo chăn muốn che lại, lại phát mình bị Âu Dương Thần ôm chặt, thể động đậy, giống như là con mèo bị giam cầm ở trong lòng Âu Dương Thần, liều mạng muốn vùng vẫy, nhưng lúc da thịt Hân Nhi cùng da thịt Âu Dương Thần đụng chạm, địa phương nào đấy của Âu Dương Thần khỏi nổi lên phản ứng, đúng lúc tay bé của Hân Nhi lại đụng phải chỗ này, cảm giác nóng bỏng kia, làm Hân Nhi hoảng sợ, nháy mắt liền thu tay về, " nên lộn xộn, động nữa, liền ăn em." Giọng Âu Dương Thần trầm thấp lại truyền đến, quả nhiên, Hân Nhi thành , cũng dám lộn xộn, cũng muốn…

      Hai người cứ ôm nhau như vậy, giằng co. Biết dạ dày Hân Nhi khoẻ làm cho Hân Nhi ra ba chữ "Em đói bụng." Ánh mắt xinh đẹp của Hân Nhi kia khẽ chớp. ràng là ánh mắt khẩn cầu, nhưng ở trong mắt Âu Dương Thần, lại thành mị hoặc, hấp dẫn khó có thể ngăn cản.

      " cũng đói bụng." Giọng Âu Dương Thần lúc này rất trầm thấp, dục vọng trong ánh mắt kia nóng bỏng ràng như thế.

      "Đừng, Thần, em rất đói." Hân Nhi khẩn cầu, tại thân thể giống như bị ô tô nghiền qua, đâu còn muốn lăn qua lăn lại, chỉ có thể người đàn ông này cấm dục quá lâu rồi.

      Nhìn ánh mắt khẩn cầu của Hân Nhi kia Âu Dương Thần vẫn phải mềm lòng, còn nhiều thời gian, cũng thể dọa làm cho Tuyết Nhi sợ. "Gọi ông xã, bỏ qua cho em."

      "Ông xã." Hân Nhi thành gọi, mềm nhũn, Âu Dương Thần rất hài lòng với cách gọi tự nhiên này, chỉ là bây giờ thân thể rất khó chịu, vẫn nên buông Hân Nhi ra về phía buồng vệ sinh, chuẩn bị dùng nước lạnh để hạ hỏa.

      "Công." Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần xông vào phòng tắm, lại ra chữ công, nghịch ngợm le lưỡi, giọng gọi "Lão Công Công."

      Chờ lúc Âu Dương Thần tắm xong ra, trong phòng ngủ nhìn thấy bóng dáng Hân Nhi, sau khi Âu Dương Thần cầm điện thoại lên gọi điện, ra ngoài tìm Tuyết Nhi, quả nhiên, thấy Hân Nhi ngồi ôm laptop lên mạng.

      "Làm gì vậy?" Âu Dương Thần nhàng ôm lấy Hân Nhi. Thấy trang web kia đều là tin tức về du lịch, nha đầu kia, ra nghĩ đâu chơi.

      " có làm gì?" Hân Nhi mới vừa xong, nghe tiếng chuông cửa ở bên ngoài. Người nào vậy? Hân Nhi kinh ngạc… chỉ thấy Âu Dương Thần mở cửa.

      Dĩ nhiên là phục vụ mang đồ ăn đến, Âu Dương Thần vừa mới gọi điện thoại bảo bọn họ mang đồ ăn lên, lúc này mới chưa được 2 phút, mà mang đến nơi, hiệu suất quả tồi, chẳng qua bọn họ nào dám chậm chễ, ông chủ lớn ở chỗ này, Tổng Thống cũng dám thất lễ với ông chủ lớn trước mắt này.

      Thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy, ánh mắt Hân Nhi sang lên, rất đúng lúc, chỉ là kỳ lạ, bọn họ làm sao mà biết mình đói bụng, mắt nhìn về phía Âu Dương thần, nhất định là , nhưng gọi đồ ăn từ lúc nào? Mặc kệ, trước giải quyết vấn đề ấm no rồi sau. Chỉ là trong lòng có chút ngọt ngào.

      "Tổng giám đốc, tiểu thư xin mời dùng." Quản lí cung kính cúi đầu vái chào, chuẩn bị rời khỏi.

      "Cảm ơn các , vất vả rồi." Hân Nhi tình lời cảm tạ.

      Quản lí vừa định xoay người, Âu Dương Thần câu "đợi chút" kia. Bước chân quản lí bị ngừng lại.

      "Tổng giám đốc." Quản lí hơi run rẩy, mình có chỗ nào làm tốt sao? Để cho tổng giám đốc hài lòng. chờ xử lý.

      "Gọi phu nhân, ấy là vợ của tôi." Âu Dương Thần hề nhìn vị quản lí này, mà nhìn chằm chằm Hân Nhi, gằn từng tiếng ra, giống như là với Hân Nhi, nhưng lại là với vị quản lí này.

      Vị kia quản lí sửng sốt hai giây, lập tức phản ứng kịp.

      "Vâng. xin lỗi, phu nhân." Quản lí cúi chào sâu.

      "Ngạch, có việc gì." Hân Nhi có chút xấu hổ đáp lại. Lại có chút ngọt ngào, Thần, đây là giới thiệu thân phận tại của em sao?

      "Mấy người có thể rồi." hề muốn chuyện như vậy quấy rầy mình cùng Tuyết Nhi dùng cơm, Âu Dương Thần đuổi hết bọn họ ra.

      Vâng ạ vị quản lí này nhanh chóng rời khỏi phòng Tổng Thống, thức thời đóng cửa phòng lại, trong lòng kích động thôi, lấy tay lau mồ hôi lạnh ở trán chảy ra, ngạch. Tổng giám đốc từ khi nào kết hôn, chậm chạp phát ra nghi vấn lớn,,,,,
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, AnAnChris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: Đê cự thạch

      "Oa, đói, rốt cục có thể ăn cơm rồi." Hân Nhi hai mắt toả sáng nhìn những đồ ăn này, có cảm giác lập tức tiêu diệt toàn bộ.

      "Ừ, ăn ." Âu Dương Thần yên lặng gắp thêm đồ ăn cho Hân Nhi, cùng Hân Nhi ăn như hổ đói quả thực là trời vực, Âu Dương Thần là người như vậy, trời sập xuống cũng bất động như núi, đối với lễ nghi ăn uốnglàđượcbồi dưỡng từ , nhà họÂu xứng đáng cái tên nhà giàu có, từ đượcÂu Dương Tường cùng Trình Tâm dạy cực kỳ tốt. Mỗi động tác đều rất tao nhã. Hân Nhi chú ý đến dáng vẻ của Âu Dương Thần, nhất thời dừng lại, cũng thả chậm tốc độ của mình, trước kia đói như thế, cũng chú ý đến lễ nghi với Âu Dương Thần, bây giờ vừa thấy tình huống này, Hân Nhi có chút xấu hổ, mình là vợ của Âu Dương Thần, muốn dung nhập vào cuộc sống của , những cách sống quan trọng này nhất định phải học, Hân Nhi từ từ thả chậm tốc độ.

      "Làm sao vậy, thích sao?" Âu Dương Thần rất nhanh chú ý đến thay đổi của Hân Nhi, nghĩ rằng đồ ăn hợp khẩu vị với Hân Nhi.

      "…ăn rất ngon, cho nên muốn từ từ thưởng thức." Hân Nhi dùng giọng vui đùa ra.

      Thông minh như Âu Dương Thần, rất nhanh nghĩ ra nguyên nhân Hân Nhi như vậy, trong lòng cười nha đầu ngốc này, có chút cảm động, lập tức nghiêm mặt "Bà xã, làm chính em được rồi, em bây giờ là bà xã của , em có dáng vẻ gì nữa đều , cần thiết vì mà thay đổi cái gì?"

      "Ừ." Hân Nhi tiếp tục ăn đồ trong bát, mặt mảnh bình tĩnh, chỉ là trong lòng song trào cuồn cuộn, mình phải làm sao, mới có thể sống cả đời với người đàn ông như vậy. Từ đến lớn, ngoại trừ Thạch Phong cùng Phi có người nào tốt với mình, mà Thần đối xử tốt với mình lại càng thể thay thế, Hân Nhi nhớ nhớ lại, biết hốc mắt đỏ lên, ươn ướt, giọt nước mắt nóng bỏng cứ như vậy mà rơi xuống.

      "Nha đầu ngốc, được khóc." Âu Dương Thần để bát đũa xuống, đến nhàng ôm lấy Hân Nhi.

      "Thần, vì sao phải đối xử tốt với em như vậy?" Hân Nhi nghẹn ngào ra, vì sao? Từ lớn lên ở nhi viện làm cho Hân Nhi có thói quen lạnh nhạt trong cuộc sống này, có thể chịu được người khác ức hiếp mình, nhưng cách nào bỏ qua người khác đối tốt với mình, từ khi Hân Nhi khôi phục trí nhớ, càng để ý Âu Dương Thần, càng cảm động những cái này, bởi vì khi có được cũng sợ hãi mất .

      "Em là vợ của , đối xử tốt với em tốt với ai, chẳng lẽ em muốn để cho tìm tiểu tam đối xử tốt với tiểu tam sao?"Âu Dương Thần cười nhạo hỏi.

      " dám?" Hân Nhi nắm đấm muốn đánh Âu Dương Thần.

      " dám dám, bà xã đại nhân của lợi hại như vậy, làm sao dám, đời này chỉ cưng chiều mình em được ?" Âu Dương Thần nắm quả đấm của Hân Nhi, tay rất dày rộng, có thể bao bọc hoàn toàn quả đấm của Hân Nhi.

      "Được." Hân Nhi nhàng đáp lại, tựa vào trong lòng Âu Dương Thần, Thần, đời này, kiếp sau, em cũng chỉ yên mình , Hân Nhi ở trong lòng yên lặng nghĩ.

      "Được, trước cơm nước xong, nghỉ ngơi chút, buổi chiều đưa em đến chỗ này"

      " đâu?"

      "Đến nơi em biết."

      "Thần, là Cự Nhân, là đê Cự Nhân, buổi sáng em lên mạng nhìn chút...?" Nhìn phong cảnh con đê Cự Nhân trước mắt, Hân Nhi rất kích động.

      "Ừ, là đê Cự Nhân, Tuyết Nhi, em có biết truyền thuyết về Cự Nhân ?" Âu Dương Thần nắm tay Hân Nhi từng bước đến những cái này .

      "Truyền thuyết, có, là gì vậy?" Hân Nhi có chút hiếu kỳ, dường như mỗi nơi đều có chuyện xưa cảm động? Như vậy chuyện xưa của người khổng lồ là cái gì?

      "Truyền thuyết dân gian này bắt nguồn từ tảng đá lớn ở Ireland, rằng Ireland ─ Phỉ Ân bán khốc nhi (FinnMcCool) xây thành, Phỉ Ân bán khốc nhi tên Hebrides ở ngoài biển Staffa đảo xứ Scotland có Cự Nhân Oonagh, bởi vậy xây cái này để liên kết Ireland cùng Scotland vượt biển lớn."

      "Vậy chuyện khác?"

      " truyền thuyết khác, chỉ Phỉ Ân bán khốc nhi (FinnMcCool) vì đối phó với Bối Nam Đức Nạp của Scotland đến khiêu chiến, mà xây kiến trúc đê này. Có ngày Cự Nhân Scotland của Bối Nam đức nạp (Benandonner) đánh tới, người xứ Scotland to lớn, ngoài sức tưởng tượng của Phỉ Ân Bán Khốc Nhi, sợ tới mức trốn vào đồng hoang. Vợ của hóa giải nguy cơ này, bằng cách bảo giả thành trẻ con mới sinh, miệng bú bình sữa, mặc tã vào, nằm ở trong nôi lớn. Bối Nam Đức Nạp nhìn trẻ con của người Ireland đều lớn như vậy, thấy nguy hiểm, cho nên tự động rút lui. Nhưng vì đề phòng truy binh, Bối Nam Đức Nạp đá gãy con đê, con đường Cự Nhân hôm nay chỉ còn sót lại."

      "Ha ha?" Hân Nhi khẽ cười .

      "Làm sao vậy?"

      "Emcho rằng là chuyện đầu tiên?"

      "A.... sao lại như thế?"

      "Bởi vì em tin tưởng vào tình ?" Tình nguyện tin tưởng có tình tồn tại, cũng muốn để ý những chiến tranh đấm đá lẫn nhau này.

      "Ừ, là tình ."

      "Thần, em muốn từng bước từng bước qua toàn bộ."

      "Được."

      "Tuyết Nhi, lên đây, bên này có thể nhìnxa hơn." Âu Dương Thần duỗi tayvề phía Hân Nhi.

      "Được."

      "A?" Hân Nhi cẩn thận thiếu chút nữa ngã sấp xuống, đúng lúc Âu Dương Thần bắt được Hân Nhi, nhưng lúc này Hân Nhi nhìn phía dưới biển, trận hoảng sợ. Những hình ảnh màn lại màn kéo tới.

      "Lam Hân Nhi, cảm thấy chỗ này rất quen thuộc sao."

      "Chỗ này là Thạch Phong đưa tôi đến, tôi biết ấy cũng mang đến đây, hai người sớm quen biết, Thạch Phong với tôi rồi giống như em ấy, từ nhi, ấy cảm thấy rất đáng thương, muốn làm cho vui vẻ chút, rất nhiều chuyện giữa hai người tôi đều nghe ấy , em của ấy là em của tôi, cũng biết, tôi cùng ấy. . . ."

      "Đây là 50 vạn, có thể mang theo nó đến những thành phố khác, chỉ là đừng làm cho Thạch Phong lo lắng."

      "A?" Hình ảnh cuối cùng là mình bị Liễu Mị đẩy lùi xuống vách đá.

      Lời của Liễu Mị giống như ma chú xuất ở trong đầu Hân Nhi.

      "Tuyết Nhi, làm sao vậy."

      " cần, tôi cần." Hân Nhi đẩy mạnh Âu Dương Thần ra, dường như muốn phản kháng Liễu Mị.

      "Tuyết Nhi…" Âu Dương Thần mạnh mẽ ôm chặt lấy Hân Nhi, muốn để cho bình tĩnh trở lại.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Ngày cuối cùng dần tới

      Editor: nhokcoicodon

      "Tuyết Nhi, làm sao vậy?"

      " cần, tôi muốn" Hân Nhi chợt đẩy Âu Dương Thần ra, dường như càng phản kháng mạnh hơn.

      "Tuyết Nhi, , , , , " Âu Dương Thần chợt ôm chặt Hân Nhi, cố gắng để cho bình tĩnh lại.

      lúc lâu sau, sắc mặt Hân Nhi mới chậm rãi khôi phục, càng dùng sức ôm chặt Âu Dương Thần, Hân Nhi giống như người giãy giụa trong biển đúng lúc bắt được bè gỗ cứu mạng, hi vọng sinh tồn duy nhất.

      "Thần, đừng rời xa em."

      "Được, rời , sao rồi." Âu Dương Thần ôm Hân Nhi chặt, cảm thấy người Hân Nhi run rẩy, trong lòng giống như bị cái gì cho đâm đao, đau đớn , Tuyết Nhi, chắc bởi vì bị rơi xuống biển, bởi vậy mà sinh ra cảm giác sợ hãi, còn nhớ ngày đó ba năm trước đây, Tuyết Nhi vì cứu mình mà rơi xuống biển, lúc ấy nhất định rất khổ sở rất đau khổ rồi. Nghĩ tới đây, Âu Dương Thần rất hận mình, có bảo vệ Tuyết Nhi tốt. Ở trong lòng thầm thề nhất định bảo vệ Tuyết Nhi tốt, thể để cho chịu dù chỉ chút xíu khổ đau hay nguy hiểm nữa.”
      Tổng giám đốc, theo chỉ thị của , tra được rồi."

      "?"

      "Về chuyện thiết kế của Lăng Phỉ Tuyết bị mất là do Lâm tiểu thư sai tiểu Huệ trong công ty Thần Phàm ăn trộm thiết kê của Lăng Phỉ Tuyết, bắt được Lâm thị thân thích công ty phát biểu, nghe Lăng Phỉ Tuyết chỉ trong buổi tối thiết kế lại toàn bộ, khiến Vương tiên sinh của Ngải Phỉ khen dứt miệng, Lâm tiểu thư càng gởi thêm tài liệu khiến chỉ chứng Lăng Phỉ tuyết, bị Âu Dương Thần đoán được. Âu Dương Thần chỉ có khai trừ tiểu Huệ, nghe còn cho phép bất kỳ công ty nào tiếp nhận ta, hơn nữa còn tìm người phá hủy ta, bây giờ tiểu Huệ ở nhất mộng tròn làm tiểu thư, có thể là hoàn toàn bị phá hủy."

      "Còn nữa ?"

      "A, còn có người vẫn chưa buông tha cho Lăng Phỉ Tuyết, chính là Lâm tiểu thư còn tìm người muốn phá hủy Lăng Phỉ Tuyết, chỉ là vừa khéo được Âu Dương Thần cứu."

      Cái gì? Nghe được Lâm Hiểu muốn tìm người phá hủy Tuyết Nhi, lòng của Diệp Phi giống như có vạn con con kiến gặm cắn, hai nắm tay nắm chặt, giống như muốn xé nát ai đó.

      Thư ký ở bên cạnh thấy động tác của Diệp Phi cũng sợ hết hồn, Lăng Phỉ Tuyết này dáng dấp xấu như vậy, còn nhiều người quan tâm như vậy, xem ra tổng giám đốc rất quan tâm tới vị Lăng tiểu thư này.

      "Có tra được Âu Dương Thần và ấy có quan hệ gì ?" Giọng của Diệp Phi xen lẫn chút tức giận.

      Thư ký ngẩn người, ngay sau đó lập tức tỉnh táo : "Theo điều tra, hai người dường như có quan hệ gì đặc biệt, tư liệu về Âu Dương Thần rất khó tra, chỉ là nghe gần phụ nữ, báo trí có đề cập tới có quan hệ với nào, bao gồm cả Lăng Phỉ Tuyết."

      "Ừ." Diệp Phi khạc ra tiếng. Cũng nữa, lúc này phòng làm việc to như vậy cực kỳ yên tĩnh, ngay cả hô hấp cũng có thể nghe thấy.

      Qua mười phút, Diệp Phi câu cũng , biết ở tại đây suy tư những thứ gì?

      " thầm toàn lực phối hợp Âu Dương Thần, làm hỏng Lâm thị, , , , , , " rốt cuộc Diệp Phi lên tiếng, chỉ là cái chỉ thị này lại làm cho thư ký sợ hết hồn, nhưng Lâm thị phải công ty của vị hôn thê của tổng giám đốc sao, làm hỏng Lâm thị đối với Diệp Thị chỉ có trăm hại mà lợi, nhưng tổng giám đốc lại làm chuyện loại này, xem ra vị trí của Lăng tiểu thư trong lòng tổng giám đốc cũng bình thường nha, chỉ là chủ tịch bên kia nên làm cái gì nha? Nhất định đồng ý tổng giám đốc làm như thế?

      "Nghe hiểu sao?"

      " phải, tổng giám đốc, nhưng chủ tịch vậy, , , , , , , "

      " tại tôi là tổng giám đốc của Diệp Thị, chẳng lẽ còn làm chủ được cái này."

      " phải, dạ, tôi biết rồi."

      " xuống ."

      Chủ tịch. , , , , , , ông nội đúng là vấn đề, nghĩ đến ông nội nhất định để cho mình làm như vậy, chỉ là chuyện này nhất định để cho bọn họ biết tốt hơn, chủ yếu mình vẫn là lo lắng thân thể ông nội, nhưng thuốc cũng sắp nghiên chế ra được, đến lúc đó đối với bệnh tình của ông nội nhất định rất có tác dụng, như vậy đối với chuyện của Lâm thị sợ , Diệp Phi nghĩ như vậy, Lâm Hiểu, tôi nhất định dễ dàng bỏ qua , dám làm như vậy đối với Tuyết Nhi, tôi nhất định để cho nếm thử nhiều khổ sở hơn, chịu tội gấp bội, nghĩ đến Tuyết Nhi, Diệp Phi lại đau lòng, điện thoại cũng biết gọi mấy trăm lần, nhưng vẫn tắt máy như cũ, Tuyết Nhi, em rốt cuộc ở nơi nào vậy, , , , ,

      Lâm thị

      "Chủ tịch, Euclid còn chưa chuyển tiền tới, nhưng công trình trong tay chúng ta bắt đầu rồi, có biện pháp tiếp tục, , , , "

      "Cái gì? Vậy các người còn tìm Euclid?" Lâm Sơn có chút kinh ngạc, theo lý mà , Đại Tập Đoàn giống như Euclid, thể nào khất nợ ? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

      "Chủ tịch, chúng ta tìm Euclid rồi, chỉ là thư ký của họ Âu tổng ra khỏi nhà, có biện pháp xử lý chuyện, phải đợi Âu tổng trở lại mới có thể chuyển iền, hơn nữa thư ký còn cái công trình này bao nhiêu người nhìn chằm chằm, nếu như chúng ta làm, rất nhanh có người khác thế thân."

      "Cái gì? Các người đúng là ngu ngốc, Euclid là công ty lớn như vậy, làm sao có thể khất nợ chúng ta, Âu tổng ngày kiếm tỷ bạc quên chuyện này cũng là chuyện thường, trước tiên chúng ta đầu tư thêm tiền bạc."

      "Nhưng mà, chủ tịch, hạng mục nên dừng chúng ta đều ngừng, theo lời ngài năm nay chủ yếu chủ lực đặt ở vụ Euclid, cho nên trong tay chúng ta cũng có có thể huy động thêm vốn."

      "Khốn kiếp, như vậy , ngừng hạng mục bên Tây Sơn kia trước, trước làm xong vụ Euclid này." Lâm Sơn trầm trầm .

      "Tây Sơn, , , , , , , nhưng chủ tịch, Tây Sơn là hạng mục chủ lực của chúng ta, cũng là chủ lực hàng năm của công ty chúng ta, như vậy, , , , "

      " nhảm nhiều như vậy làm gì? Chờ Âu tổng trở lại tự nhiên chuyển khoản cho chúng ta, hơn nữa làm xong vụ Euclid này là công việc chủ yếu. Lợi nhuận kia mười Tây Sơn cũng sánh nổi ." Nghĩ đến mới vừa rồi nghe hạng mục này còn có nhiều người chờ như vậy, Lâm Sơn nghĩ thầm tuyệt đối thể để khối này thịt béo tặng cho người khác, cục thịt béo này chỉ có thể là của mình, nhất định phải bảo vệ cục thịt béo này.

      "Dạ, chủ tịch."

      "Ừ, xuống , , , , , , "

      Lâm Sơn nhàn nhã nằm ở ghế, giống như nhìn thấy cả đống tiền mặt và danh tiếng, dáng vẻ mọi người sùng bái, chỉ cần mình làm xong vụ Euclid tốt, rất có thể có cơ hội hợp tác với Euclid sau này, hơn nữa thông qua Euclid có nhiều hạng mục hơn, cái nho như Tây Sơn tính là gì? Lâm Sơn hoàn toàn yên lặng chifmtrong mộng đẹp của chính mình, chút nào chú ý tới bước dần tới ngày cuối cùng.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77:

      Editor: nhokcoicodon

      "Thần, hôm nay chúng ta chơi thôi." Hân Nhi kể từ sau ngày đó bị kích thích, liền phát tài, Âu Dương Thần bước cũng rời canh giữ ở bên người hân Nhi, đối với Hân Nhi có thể là chăm sóc rất cẩn thận, hai ngày sau, Hân Nhi hoàn toàn bình phục, thế nhưng hai ngày đều cùng Âu Dương Thần sống ở khách sạn, Hân Nhi thường xuyên thầm đấm ngực, tại sao muốn ngã bệnh đây? Bạn đọc truyện tại ***************.com cơ hội du lịch tốt như vậy mà lại làm hỏng, mấy lần với Âu Dương Thần muốn ra ngoài chơi, đều phải đợi Hân Nhi hết bệnh, nhưng Hân Nhi cảm thấy khổ.

      "Bệnh của em?"

      "Ai nha, bệnh của em sớm tốt lắm, xem tại em hoạt động bình thường phải sao, có nghiêm trọng như vậy, Thần, chúng ta vất vả mới tới đây lần, chơi chút thôi." Hân Nhi van xin .

      " đều tốt sao?" Ánh mắt Âu Dương Thần có chút hài hước. Dĩ nhiên là Hân Nhi có cảm nhận được.

      " , đều tốt. xem, , , , , " Hân Nhi còn vòng vo hai vòng. để ý chút nào đến ánh mắt nóng bỏng của ai kia.

      "Vậy rốt cuộc có thể, , , , , , " xong Âu Dương Thần chặn ngang ôm lấy Hân Nhi đến phòng ngủ, hai người lại hồi ân ái.

      "Thần, , , , , " sau mấy phen giày vò, Hân Nhi xụi lơ ở trong ngực Âu Dương Thần. tiếng Thần này, mầm nhũn như tiếng mèo kêu.

      "Ừ."

      "Chúng ta ở nước ngoài cử hành hôn lễ được ?"

      "Tốt."

      "Vậy chỉ có hai chúng ta được ? dien@@[email protected] Cho tới nay nguyện vọng của em chính là cùng người ở trong giáo đường cử hành hôn lễ thuộc về hai người chúng ta, cần có tân khách, cần có Mục Sư, cũng chỉ có chúng ta, được ?" Bên cạnh nhi viện có giáo đường rất , khi đó Hân Nhi cũng rất hâm mộ những người có thể mặc áo cưới, khi đó liền muốn mình là bé lọ lem có ngày có thể cùng hoàng tử cùng nhaucử hành hôn lễ tại giáo đường, cũng chỉ có hai người, dĩ nhiên khi đó Hân Nhi cho là Thạch Phong là hoàng tử của mình, cho nên thường thường ảo tưởng có thể cùng Thạch Phong cùng nhau cử hành hôn lễ tại giáo đường, tại chân chính gặp được hoàng tử của mình, dĩ nhiên càng hy vọng có thể cùng Âu Dương Thần.

      Âu Dương Thần im lặng, trong khoảng thời gian này luôn nghĩ cho Tuyết Nhi hôn lễ long trọng xa hoa nhất, đều phụ nữ có chờ đợi rất lớn đối với hôn lễ, đều hy vọng có hôn lễ đặc biệt long trọng, cho nên Âu Dương Thần cũng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều chuyện, chỉ là bây giờ Tuyết Nhi đột nhiên ra cầu này. Âu Dương Thần cảm thấy hôn lễ như vậy hình như có chút uất ức cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, rất thích rất thích, cho nên hi vọng những điều tốt nhất thế giới này có thể dành cho Tuyết Nhi.

      "Thần, tốt sao?" Nhìn Âu Dương Thần im lặng, Hân Nhi có chút sợ, chẳng lẽ là mình cầu quá mức sao? Cũng có thể, những người giàu có giống như Âu Dương Thần, có thể cho phép cử hành hôn lễ qua loa như vậy sao? Là mình tùy hứng, Hân Nhi vừa định thể cũng sao, mình chỉ là tùy tiện chút.

      "Tốt." Âu Dương Thần chỉ là tiếng, hôn cái nên trán của Hân Nhi.

      "Chỉ cần em thích là tốt rồi."

      "Ừ." Trong lòng của Hân Nhi dĩ nhiên là ngọt ngào, đối với việc Âu Dương Thần thấu hiểu và cưng chiều mình như vậy, khiến Hân Nhi cảm thấy chính mình giống như là công chúa, công chúa chân chính, hi vọng cuối cùng hoàng tử và công chúa có thể hạnh phúc sống chung chỗ như truyện cổ tích, cho đến vĩnh viễn. Trong tiềm thức, Hân Nhi đối với đoạn tình này vẫn ôm tia sợ hãi, đối với cái chân tướng đó vẫn còn có chút sợ, chỉ là bây giờ Hân Nhi chỉ muốn bắt được hạnh phúc ở trước mắt.
      Thành phố A.

      "Ông nội." Diệp Phi lễ phép chào hỏi ông cụ, đối với Lâm Hiểu bên cạnh ông cụ Diệp cũng nhìn lấy cái, rất sợ dơ bẩn mắt của mình.

      "Ừ."

      " phải là cháu và Hiểu Hiểu đính hôn thời gian rồi sao." Ông cụ Diệp bắt đầu thẳng vào chủ đề.

      "Vâng" Diệp Phi lạnh lùng đáp lời, nhìn Lâm Hiểu bên cạnh vẻ mặt thẹn thùng rất là chán ghét, tình nguyện là mình mắt mù, cũng muốn nhìn ta, phụ nữ độc ác như vậy, người phụ nữ mà có thể làm ra chuyện độc ác với Tuyết Nhi như vậy.

      "Ta và cha mẹ Hiểu Hiểu thương lượng, muốn cho các cháu sớm kết hôn, định tháng sau rồi."

      Cái gì? sớm nghĩ tới ông nội nhất định thúc giục của mình, nhưng chưa từng nghĩ nhanh như vậy.

      "Đây là cho cháu biết sao?" Giọng Diệp Phi càng ngày càng lạnh, hình như có cỗ tức giận khổng lồ, trong nháy mắt phải bộc phát ra.

      "Thế nào, được sao? Cháu bận việc của công ty, có thời gian chuẩn bị hôn lễ, ta tìm người xử lý, cháu chỉ cần chăm sóc tốt công ty, chờ làm chú rễ là tốt rồi." Ông cụ cũng lạnh giọng .

      Chỉ phải chờ đợi chú rể, buồn cười dường nào nha, đây chính là hôn nhân của mình, đây chính là hôn lễ mình muốn sao? Làm vai chính mà mình có thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn, Diệp Phi rất muốn ra, vậy các người cũng thay thế tôi làm chú rể càng tốt, nhưng nghĩ đến bệnh tình của ông nội vẫn lựa chọn từ từ bình tĩnh lại.

      "Ông nội, chúng ta có thể chuyện riêng chút sao?" Diệp Phi vui liếc mắt nhìn Lâm Hiểu. Trong mắt kia lệnh đuổi khách rất là ràng.

      "A, ông nội, thời gian cũng sớm, cháu về phòng nghỉ ngơi trước, ông cũng ngủ sớm chút?"

      "Ừ, ."

      Nhìn Lâm Hiểu lên lầu, ông cụ mở miệng " ."

      "Ông nội, ông vào thư phòng "

      "Ông nội, ông là bởi vì Lâm thị cùng hợp tác với Euclid, cho nên mới muốn cháu kết hôn sớm chút sao?"

      " phải là các cháu cũng đính hôn thời gian rồi sao, đứa bé Hiểu Hiểu kia ta nhìn rất khéo léo, đối với cháu càng thêm toàn tâm toàn ý, cũng chờ cháu nhiều năm, hơn nữa, Lâm thị có thể cùng hợp tác với Euclid, lui về sau Lâm thị cũng phải là Lâm thị bây giờ rồi, cùng Lâm thị kết thân, đối với Diệp Thị chúng ta mà có lợi như thế nào, cháu nên hiểu. Huống chi cháu chính là tổng giám đốc của Diệp Thị, nên vì Diệp Thị mà suy nghĩ." Ông cụ ý vị sâu xa .

      Cho nên hy sinh chính là hạnh phúc của cháu sao? Ha ha, ông nội, đáng tiếc ông tính toán lầm rồi, Lâm thị lâu nữa tuyệt đối phải là lâm thị hôm nay, mà là miếng thịt trong miệng Euclid. Chỉ sợ là đến lúc đó Lâm thị là người người truy đuổi như chó, như vậy, ông nội kính mình, đến lúc đó có còn muốn mình cưới Lâm Hiểu gấp như vậy hay , Diệp Phi rất là khổ sở.

      "Hôn của cháu qua thời gian ngắn rồi hãy ." Diệp Phi .

      "Được rồi, qua thời gian ngắn liền cử hành hôn lễ, cũng cần kéo dài rồi."

      "Tốt." Diệp Phi có chút vui vẻ lên tiếng, qua thời gian ngắn, , , , ,

      Qua thời gian ngắn nữa Lâm thị, chỉ sợ là, , , , , , dựa vào thủ đoạn của Âu Dương Thần đoán chừng Lâm thị bị ăn đến cặn bã đều còn, trước kia bởi vì Tuyết Nhi, Diệp Phi đối với Âu Dương Thần phải rất ưa thích, đây là lần đầu tiên cũng là bởi vì Tuyết Nhi Diệp Phi cảm thấy thủ đoạn của Âu Dương Thần rất tốt, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét Âu Dương Thần, dĩ nhiên đây là biết Hân Nhi kết hôn với Âu Dương Thần, , , , , ,
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: cần chứng kiến.

      "Vợ ơi dậy nào!"

      "Ừm, , , , , đừng làm ồn" Hân Nhi phất tay giống như đập ruồi , lắc tay cái trúng phải trán Âu Dương Thần.

      Sắc mặt Âu Dương Thần tối sầm lại, đứa này cũng quá đáng, từ lúc nào học được bạo lực, tại sao mình lại biết, được, nhất định phải gọi dậy.

      "Dậy mau lên, nếu , hôn em, , , , " Âu Dương Thần lớn tiếng uy hiếp.

      Bỗng nhiên Hân Nhi lập tức mở to hai mắt, quên hình phạt lần trước mà Âu Dương Thần dành cho mình. Thấy Âu Dương Thần từ từ nhích lại về phía mình, theo bản năng bịt kín miệng mình.

      "Vợ ơi, cũng có ý định hôn em đâu, em cần chủ động như thế làm gì?” Âu Dương Thần trêu chọc ,

      Gì chứ?

      Gì mà chủ động? Chủ động, chủ động cái Die@n Dan Le@Quydon đầu nhà đó, nhớ tới tình hình chiến đấu kịch liệt đêm qua, Hân Nhi chỉ biết im lặng thầm kêu trời.

      hung hăng trợn mắt với Âu Dương Thần, "Mới có? Em, , , , em chỉ là, , , , chỉ là muốn xoa miệng thôi mà." Hân Nhi lắp ba lắp bắp .

      "A, ra là vợ muốn chuẩn bị sẵn sàng để hôn em à, vậy sao có thể phụ lòng tốt của em được chứ?" xong liền in nụ hôn xuống đôi môi đào của Hân Nhi.

      "Ưm." Sau nụ hôn mãnh liệt, Hân Nhi cho là mình hít thở thông, Âu Dương Thần mới lưu luyến buông Hân Nhi ra."Đầu tiên em hãy làm vệ sinh trước , sau đó dẫn em cùng tới nơi." xong, định ra ngoài.

      "Em muốn dậy?”

      "A, em vẫn còn lưu luyến nụ hôn của ,”

      Gì chứ?

      " có, có, em dậy liền, ra ngoài .”

      "Thần, ở đây là, , , , , , "

      "Vợ, em có nguyện ý cùng vào đây ?"

      "Dạ, nhưng mà ở đây là, , , , , , , , "

      " thôi." xong Âu Dương Thần trước mở cửa xe, Die@n Dan Le@Quydon sau đó vòng qua mở cửa xe cho Hân Nhi, đỡ xuống. đối xử với Hân Nhi như viên trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay của mình.

      "Vợ, đây là áo cưới chuẩn bị cho em, em có đồng ý mặc nó sánh đôi cùng vào cung điện hôn nhân ?"

      "Dạ, ." Nhìn chiếc áo cưới trắng tinh lộng lẫy trước mặt, Hân Nhi có cảm giác như mình là con cá xấu xí bỗng chốc biến thành Thiên Nga Trắng xinh đẹp. Cho tới giờ phút này, Hân Nhi hy vọng mình có thể khoác chiếc áo cưới trắng thuần khiết này lên người, vì vốn thích màu trắng, màu trắng thuần khiết này làm cho người ta có cảm giác đây là màu trắng tinh khôi, trong sáng, bị vẩn đục, giống như là, , , , thiên sứ. Từ trước đến giờ Hân Nhi vẫn tin có rất nhiều thiên sứ, nhưng chỉ có duy nhất thiên sứ dành riêng cho mình, có lúc lầm tưởng Thạch Phong là thiên sứ bảo vệ riêng cho mình, nhưng bây giờ mới nhận ra Âu Dương Thần mới chính là thiên sứ dành riêng cho mình.

      " chờ em." Âu Dương Thần hôn phớt lên má Hân Nhi cái, sau đó tự giác ra ngoài, muốn ra ngoài chờ dâu xinh đẹp của mình. dâu chỉ thuộc về mình.

      Âu Dương Thần tìm người thiết kế chiếc áo cưới cho Hân Nhi mặc rất vừa vặn, nhìn người con mặc áo cưới cười ngọt ngào trong gương, Hân Nhi cảm thấy khó tin, nhiều lần mơ thấy mình mặc trang phục màu trắng rất đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy. Hân Nhi cảm thấy hơi ngẩn ngơ, lại thêm cảm giác kích động nữa. dâu mặc áo cưới là đẹp nhất, giờ Hân Nhi bắt đầu tin tưởng những lời này là đúng. Khi mặc chiếc áo cưới này, những đường nét cơ thể mình, những chỗ lồi, lõm cùng vóc người hoàn toàn nổi bật, áo cưới còn có kim cương tỏa sáng lấp lánh, giống như sóng gợn lăn tăn trong mặt nước hồ thu, như nàng tiên cá lênh đênh biển, chói mắt như vậy, xinh đẹp như vậy…..

      Hân Nhi trang điểm, vốn định trang điểm làm khuôn mặt thêm xinh đẹp ở ngay đây, nhưng lúc này, Hân Nhi cảm thấy nếu trang điểm làm bẩn chiếc áo cưới trắng tinh khiết này, cho nên cũng trang điểm làm gì. Nhưng với diện mạo xinh đẹp hơn người cùng với khuôn mặt mộc trang điểm, cũng có cảm giác xinh đẹp mỹ mãn.

      Hân Nhi từng bước từng bước tiến về phía Âu Dương Thần, giáo đường lớn như thế, có người nào đến dự lễ, thậm chí có Mục Sư nào, mà chỉ có mình Âu Dương Thần đứng yên ở đó, Hân Nhi vẫn từng bước từng bước tiến về phía Âu Dương Thần, trong đầu ngừng lên số hình ảnh.

      "Tuyết Nhi, cuối cùng em cũng trở lại, rất nhớ em."

      "Buông em ra, buông ra. . . Đau quá"

      Bốp, cái tát nặng nề rơi mặt Âu Dương Thần." sao đâu, Tuyết Nhi, em nhớ cũng sao, ngày em nhớ lại tất cả, giờ em trở về, bảo vệ em tốt, em đừng suy nghĩ lung tung và cũng đừng sợ gì nhé."

      "Tuyết Nhi, em biết ? đợi em ròng rã hai năm rồi, giờ em nhẫn tâm bỏ đơn mình lần nữa sao, để lại tiếp tục độc sao?”

      " Thần, em có món quà muốn tặng cho ."

      "Cái này là, , , , , "

      "Vậy, thích thôi."

      "Làm sao có thể, Tuyết Nhi đưa đương nhiên rất thích.”

      "Thần, em trong quá khứ hay em của bây giờ?”

      "Đều , chỉ cần em là Tuyết Nhi được rồi, bất kể em như thế nào, đều .”

      , , , , , , , , ,

      Trong nháy mắt hình ảnh cuối cùng dừng lại lúc Âu Dương Thần đứng ra che chở cho mình….

      Nhìn chân mình từng bước từng bước tiến về phía Hân Nhi, Âu Dương Thần cảm giác mình giống như bị cuốn vào bức tranh đẹp tuyệt mỹ, nhìn đến ngây ngốc, thậm chí ngây cả người.

      "Vợ ơi, em rất đẹp." Âu Dương Thần lời từ tận đáy lòng.

      "Chồng à, cũng rất đẹp trai." Hôm nay Âu Dương Thần cũng mặc lễ phục màu trắng, bình thường Âu Dương Thần đều mặc com lê đen, làm cho người khác có cảm giác lúc nào cũng có cỗ khí lạnh tỏa ra, vậy mà hôm nay bộ lễ phục màu trắng này làm cho người ta cảm giác giống như chàng hoàng tử, nhiều hơn là cảm giác dịu dàng, làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng ấm áp. phối hợp cùng với màu trắng tinh khôi của Hân Nhi trông đẹp trai.

      "Chồng à, bằng lòng muốn lấy em làm vợ ?" Hân Nhi đặt câu hỏi làm cho Âu Dương Thần sững sờ trong vài giây.

      " bằng lòng.”

      "Vợ, em nguyện ý gả cho ?"

      "Em nguyện ý."

      Hai người ôm nhau rất chặt, , , , , , ,

      có những từ ngữ hoa lệ, cũng chẳng có lời thề thông thường mà người ta vẫn thường , chỉ đơn giản là ba chữ “/em nguyện ý”, nhưng với Âu Dương Thần và Hân Nhi mà cũng là đủ rồi, dù có bao nhiêu lời thề hoa mỹ, những ngôn từ đẹp đẽ thế nào chăng nữa, tất cả đều có ý nghĩa gì, chỉ giống như tờ giấy đăng ký kết hôn thời hạn trăm năm mà thôi.

      " biết tay trái với tay phải, đùi phải với chân trái, mắt trái với mắt phải, não phải với não trái cuối cùng có thể hưởng quyền lợi như thế nào, gánh chịu nghĩa vụ ra sao? ra từ ban đầu chúng vốn là cái chỉnh thể được hợp nhất, vì có nhau mới tồn tại được, cũng bởi vì có nhau nên mới cảm thấy vui vẻ được.”

      Từ nay về sau, Âu Dương Thần và Hân Nhi chính là tổng thể rồi, tổng thể thể được tách rời. ra lúc này Hân Nhi có chút nỗi lòng riêng, cho nên khi nãy đặt câu hỏi trước, là bởi vì muốn hỏi những câu bình thường Mục Sư hay hỏi, lại càng muốn người mà Âu Dương Thần hỏi là Lăng Phỉ Tuyết, bởi vì chính là Lam Hân Nhi.

      Tình là của hôn nhân cũng là của , cần nhiều người chứng kiến như vậy, nếu quả có Thần Thánh tồn tại ở đây, như vậy Thần Thánh chứng kiến tất cả. Còn nếu có, chính mình nhân chứng rất tốt trong cuộc hôn nhân này.

      Hết chương 78
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :