1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64: đến

      Xế chiều hôm đó, Hân Nhi đến nhi viện, trước kia ở Paris Hân Nhi đến vài lần, khi đó chỉ ngẫu nhiên ngang qua, giống như có ma lực gì đó liền thích nơi này, thời gian sau thỉnh thoảng đến, cùng những người bạn từng nhóm làm trò chơi, cùng bọn họ vẽ tranh, ở trong này Hân Nhi có cảm giác thân thiết, khi đó mình biết là vì sao lại có cảm giác thân thiết này, mà bây giờ lại đến nơi này biết, bởi vì mình cũng là nhi, nhi viện là nơi mình từ lớn lên, trong lòng những bọn này cùng như mình lúc trước, khát vọng tình thân, khát vọng tình

      "Chị Tuyết, chị Tuyết, chị đến rồi, rất nhớ chị." Hân Nhi vừa đến, số đứa bé xông đến, mặc dù lâu có đến đây, nhưng những người bạn vẫn nhớ chị xinh đẹp giống như thiên sứ này.

      "Ừ, chị trở về, Kiệt Lâm, Lucy các em có khỏe ?" Hân Nhi ngồi xuống ôm bọn trẻ lại, mang quà ra phân phát cho bọn trẻ, có mấy bạn là lạ mắt, đoán chừng là đến sau, nên quen với mình, chỉ là cúi đầu khó xử, dám nhận quà, Hân Nhi nghĩ đến khi đó mình cũng vậy, lúc có người đến thăm mình dám lời nào, trốn ở bên, bởi vậy rất nhiều khi có lấy được quà, cuối cùng Thạch Phong phân cho mình, Hân Nhi mỉm cười bước đến trước mặt mấy kia, đưa quà mình chuẩn bị lễ vật cho mấy bé, thấy mặt bọn trẻ tươi cười, Hân Nhi cảm thấy được giờ phút này cực kỳ thỏa mãn.

      "Tuyết Nhi tiểu thư, tới." Đến là bà sơ cũng là viện trưởng ở đây. Bà là nữ tu sĩ có tính cách vô cùng ôn hòa, cảm giác điềm tĩnh như thế, cho Hân Nhi cảm giác bình an.

      "Vâng, xin chào sơ." Hân Nhi cũng làm động tác cầu nguyện. Sau đó chuyện cùng với bà sơ.

      "Trước Tuyết Nhi tiểu thư về nước, bọn trẻ ở đây đều rất nhớ người, lần này trở về là vì công việc sao."

      " giải sầu, sơ, tôi có thể hỏi bà vấn đề ?"

      "Dĩ nhiên có thể."

      "Có thể lừa dối trong tình ?" Mình phải là Tuyết Nhi, khuôn mặt này để cho Âu Dương Thần hiểu lầm, bây giờ khôi phục trí nhớ, nhưng vẫn cho biết, đây là lừa gạt.

      "Đứa , ra dối có rất nhiều loại, dối có thiện ý chúa tha thứ."

      "Là sao?"

      "Năm lấy hạnh phúc mình muốn, dũng cảm đối mặt tình của mình." Bà sơ chỉ những lời này nhìn đến nơi xa người đàn ông đứng xa xa nhìn Hân Nhi, đây là hạnh phúc củaTuyết Nhi tiểu thư, bà sơ thức thời rời khỏi, nhưng Hân Nhi vẫn trầm tư, có phải nên cho Thần , hay hỏi ràng, có lẽ tại người Thần là mình, là Lam Hân Nhi… có chú ý đến bóng dáng cao lớn trước mặt kia.

      Thẳng đến trước mắt xuất đôi giày da kia, làm cho Hân Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thấy là gương mặt quen thuộc của Âu Dương Thần kia, trước mắt Âu Dương Thần giống như là ngọn núi, đem bản thân hoàn toàn bao lại. Hân Nhi kinh ngạc, …làm sao lại ở chỗ này.

      "Thần, sao lại tới đây."

      "Đến bắt người phụ nữ nghe lời." Giọng Âu Dương Thần có chút hờn giận, trời biết vừa nhìn đến lá thư, ngựa ngừng vó chạy đến đây, tất cả chuyện công ty đều có xử lý, toàn bộ để sang bên, thư ký ở Âu Thị đều sốt ruột thành đoàn, đối mặt với tổng giám đốc đột nhiên biến mất.

      "Em có để lại thư cho mà." Hân Nhi cúi đầu, giống như đứa bé phạm sai lầm.

      "Nhưng em mang trái tim của ." Âu Dương Thần gắt gao ôm Hân Nhi, chỉ có giờ phút này mới cảm thấy được mình hoàn chỉnh, tim bị Tuyết Nhi mang mới tiếp tục đập, mà những lời này làm trong lòng Hân Nhi vốn kinh ngạc cuồn cuộn mãnh liệt càng khơi dậy hàng ngàn đợt sóng. Khiến cho bản thân hỏi hiểu chưa.

      "Thần, là em bây giờ hay là Tuyết Nhi trước kia." Hân Nhi vội vàng hỏi.

      Cái vấn đề này Hân Nhi hỏi chỉ lần, Âu Dương Thần cảm thấy hai người này là cùng người, cho nên đáp án vẫn là "Cũng ."

      "Nhất định phải chọn cái?"

      "Tuyết Nhi, đều cùng là người có cái gì khác nhau sao?"

      "Nếu phải a?"

      "Chị Tuyết, chị Tuyết, nhanh đến dạy bọn em vẽ tranh ." bạn trẻ xông đến trước mặt cắt đứt lời hai người chuyện với nhau, Hân Nhi có chút thất vọng, cũng có chút nhàng thở ra, sợ Âu Dương Thần lại câu kia 'Chỉ cần em là Tuyết Nhi là được.' thực tế mình phải.

      Hân Nhi rời khỏi từ trong ngực Âu Dương Thần ra, dắt tay Lucy về phía sân viện, Âu Dương Thần hiển nhiên phát trong mắt Hân Nhi chợt lóe lên thất vọng kia, nhưng vì sao thất vọng, giờ phút này Âu Dương Thần đột nhiên cảm thấy hình dung lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển là rất chuẩn xác.

      Ngượng ngùng theo phía sau Hân Nhi, nhìn Hân Nhi dạy bọn vẽ tranh, giống như lúc thiết kế, lúc này Âu Dương Thần nhìn toàn thân Tuyết Nhi đều bao phủ ánh hào quang, nhớ đến cái vấn đề vừa rồi kia, ra nếu nhất định phải trả lời rất muốn là Tuyết Nhi tại, Tuyết Nhi trước kia cho người ta cảm giác kiên cường đến đau lòng, mà Tuyết Nhi tại ưu tú làm cho người ta tự hào, tuy nhiên cũng vẫn là kiên cường, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc nhu nhược, làm cho người ta tự chủ được muốn , Tuyết Nhi tại giỡn, ầm ĩ, tính tình đùa giỡn, Tuyết Nhi trước đây có, Tuyết Nhi trước kia là công chúa ngã bệnh ở trong lâu đài, mà Tuyết Nhi tại là tinh linh rơi vào nhân gian, là thiên sứ.

      "Chị Tuyết, đẹp trai kia vẫn nhìn chị..., ấy nhất định rất chị." cậu bé như tên trộm , cái này bé biết, có chú thường xuyên nhìn dì như vậy, bọn họ đây là .

      "Đứa ngốc, em làm sao biết cái gì là ." Hân Nhi cười nhạo, nhưng trong lòng hơi hơi chua xót, chỉ sợ là Tuyết Nhi , mà phải Lam Hân Nhi thế thân này.

      "Em phải đứa ngốc, em đều nghe nghĩa chú với dì , đây là , đẹp trai kia là chị. tin, em hỏi chút." xong cậu bé liền chạy tìm Âu Dương Thần, Hân Nhi muốn giữ chặt bé cũng kịp.

      " đẹp trai, có phải thích chị Tuyết đúng ." Vẻ mặt cậu bé như em biết.

      Âu Dương Thần bị đứa trẻ mới năm sáu tuổi này dọa cho sợ tại chỗ, trời ạ, đây là câu hỏi của đứa bé năm sáu tuổi à? Nhìn bóng dáng phía xa kia, lớn tiếng "Đúng, chị ấy." Giống như sợ Hân Nhi nghe được.

      Cậu bé lập tức vui vẻ nở nụ cười, lộ ra hai cái răng khểnh, cực kì đáng , lại chạy đến bên cạnh Hân Nhi "Chị Tuyết, em đúng rồi, chị xem đẹp trai chị, chị cũng cần phải ấy, nhanh lên." Cậu bé thúc giục, Hân Nhi có chút hết chỗ rồi, này cũng phải tặng quà, tặng quà cho tôi tôi cần phải đáp lễ, cười gượng hai tiếng sang chuyện khác muốn tiếp tục dạy bọn trẻ vẽ tranh, nhưng cậu cũng nghe, sống chết muốn Hân Nhi Âu Dương Thần, Hân Nhi cực kỳ xấu hổ.

      Lúc này Âu Dương Thần cũng về phía bọn họ. Mặt Hân Nhi lại càng đỏ, cuối cùng được Âu Dương Thần giải vây cho, đưa bọn họ làm trò chơi, nhìn bọn trẻ cùng chơi với Âu Dương Thần, Hân Nhi cảm giác có chút quái dị, bởi vì cái gọi là Âu Dương Thần đưa các bạn làm trò chơi, thực tế vẫn lại để cho các bạn dạy làm, tiềng ồn ào của các bạn rối thành núi, Hân Nhi bất đắc dĩ qua chủ trì đại cục. Âu Dương Thần có chút thất bại, này cuối cùng là ai giải cứu ai, ra cũng thể trách Âu Dương Thần được, ai bảo người ta khi con bé chính là thiên tài, tuổi thơ có bị tổn thương đến nỗi dậy nổi. Phải
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65: Tai nạn xe cộ

      Bởi vì lo lắng thân thể Hân Nhi còn chưa khôi phục hoàn toàn, Âu Dương Thần cũng có để cho Hân Nhi tham gia trò chơi này, Hân Nhi đứng ở bên cạnh nhìn Âu Dương Thần cùng mấy người bạn chơi trò chơi ở bên kia, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buồn cười, động tác cứng ngắc như vậy, trò chơi chim ưng bắt gà con bình thường lại bị Âu Dương Thần làm giống như lên chiến trường giết địch, Âu Dương Thần nghĩ thầm, cùng mấy tên sát thủ tiến hành cuộc chém giết, cũng có luống cuống như vậy, tình nguyện mình cùng bang phái đấu cũng nguyện như bây giờ tiến cũng được, thối cũng xong, vẻ mặt chút thay đổi lại càng lạnh lùng rồi.

      Rốt cục người bạn chịu nổi Lão Ưng hung hãn như vậy, khóc ngay tại chỗ, lần này trò chơi hay như vậy bị Âu Dương Thần mặt lạnh làm hỏng, vẻ mặt Âu Dương Thần mờ mịt, vừa mới còn rất tốt như thế làm sao đột nhiên khóc, Âu Dương Thần hoàn toàn có ý thức đến gương mặt mình kia dẫn đến phát sinh chuyện này, nhưng bạn nào đấy rất nhanh cấp cho Âu Dương thần đáp án rồi." trai kia hung dữ, là Lão Ưng hư hỏng, hu hu, hơi sợ." Âu Dương Thần nghe như thế, rốt cục hiểu lỗi của mình, đồng thời ba vạch đen ra… lớn lên có chỗ nào giống Lão Ưng hư hỏng, Âu Dương Thần ai oán, vẻ mặt áy náy nhìn Hân Nhi.

      Hân Nhi nhìn đến trận này mặt cũng vội vàng đến an ủi bạn kia, từ Hân Nhi ở nhi viện lớn lên, mà còn thường xuyên cùng các người bạn chơi đùa, đối với đứa trẻ khóc dĩ nhiên là rất có bộ, cho nên được Hân Nhi an ủi, mấy người bạn lại rất nhanh khôi phục tiếng tiếng cười, tiếp tục trò chơi vừa rồi, bây giờ, Âu Dương Thần bị cấm chỉ tham gia, Hân Nhi cũng mang theo Âu Dương Thần rời khỏi nhi viện, ai cũng muốn bạn nào đấy lại bị Âu Dương Thần dọa, bản thân Âu Dương Thần lại càng muốn.

      Hân Nhi cùng Âu Dương Thần bước chậm đường . Nhìn vẻ mặt buồn bực củaÂu Dương Thần, nghĩ đến người bạn khóc kia "Cái trai hung dữ, là Lão Ưng hư hỏng." Hân Nhi liền nhịn được mà bật cười, lúc này Hân Nhi hoàn toàn quên chuyện mình phải Tuyết Nhi , chỉ đắm chìm trong truyện cười vừa rồi.

      "Tuyết Nhi, nhìn qua rất hung dữ sao?" Âu Dương Thần thấy Hân Nhi cười, trong lòng rất có tư vị.

      "Ạch, có" câu kia Tuyết Nhi kéo Hân Nhi vừa rồi cười trong vui vẻ về thực, vẻ mặt cũng dần dần có chút bi thương.

      "Tuyết Nhi, từ nay về sau nhất định bảo vệ em, quên mất những chuyện thoải mái được ?" Âu Dương Thần đột nhiên dừng lại gắt gao ôm lấy Hân Nhi, nhìn đến Tuyết Nhi bi thương như vậy, rất đau lòng.

      Bảo vệ em, Hân Nhi lại nhớ tới buổi tối bên cây đàn cổ ngày đó, cũng ôm mình như vậy, với mình muốn bảo vệ mình, nhưng, Tuyết Nhi kia, phải mình, em là Lam Hân Nhi.

      "Thần, có thể quên Tuyết Nhi quá khứ được ?" Hân Nhi đột nhiên hỏi.

      Quên Tuyết Nhi quá khứ, Âu Dương Thần có chút sững sờ, này là quá khứ ngọt ngào của chúng ta, làm sao có thể quên mất.

      Nhìn đến phản ứng củaÂu Dương Thần Hân Nhi biết mình quá phận, Âu Dương Thần làm sao có thể quên hồi ức củaTuyết Nhi, đó là Tuyết Nhi nhất, Âu Dương Thần chỉ dịu dàng với Tuyết Nhi mà thôi, mà mình chỉ bởi vì gương mặt giống như Tuyết Nhi mới có thể để cho đối vớimình như vậy, ha ha. Hân Nhi tự giễu cười cười " giỡn chút. thôi."

      "Đợi chút, Tuyết Nhi, biết em vì sao mực rối rắm quá khứ cùng tại của em, em quá khứ quên được, em tại lại càng muốn buông ra, chính xác, ba năm này, em thay đổi, em còn là Tuyết Nhi trước kia nữa, nhưng em tại vẫn như cũ, trong khoảng thời gian này chúng ta phải rất tốt sao? Vì sao vẫn còn rối rắm với quá khứ?" Âu Dương Thần ở điểm này biết Tuyết Nhi, vì sao nhất định phải rối rắm ở vấn đề này a?

      ", em phải Tuyết Nhi, phải là Tuyết Nhi quá khứ kia, cho nên người phải là em, có thể chứ?" Hân Nhi vội vàng quát, tránh thoát từ trong ngực Âu Dương Thần ra, chạy ra ngoài, tốc độ Hân Nhi chạy rất nhanh, nhanh đến ngay cả Âu Dương Thần cũng phản ứng kịp sao, chỗ Hân Nhi tiến lên vừa vặn có chiếc xe lái đến, Hân Nhi chỉ cảm thấy tốc độ chiếc xe chạy rất nhanh, khắc kia dường như có chút sợ, có chút muốn, Âu Dương Thần ở thời khắc nguy cấp, xông lên đẩy Hân Nhi ra, giờ khắc này hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, có bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ cứ xông lên như vậy, giờ phút này dường như toàn bộ thế giới đều yên lặng,,,,,

      Hân Nhi ở giây trước cảm nhận Tử Thần vẫy gọi, mà giây sau, cảm giác chân đau đớn ràng như thế, mở to mắt, nhìn đến Âu Dương Thần ở ven đường, máu tươi bên người dễ bị trông thấy như thế, Hân Nhi để ý cảm giác đau đớn chân mình, từng bước về phía Âu Dương Thần, giờ khắc này, trong thế giới của còn lại sợ hãi, bất lực, dám nghĩ muốn tổn thương Âu Dương Thần, chỉ nghĩ đến có thể ở bên cạnh , dù cho, chỉ là giây, nếu sớm biết rằng có kết quả như vậy, Hân Nhi nhất định tùy hứng nữa, cho dù là thế thân, cũng muốn bảo vệ cho phần hạnh phúc này, chỉ cần . Chỉ cần là được…nhưng cảm giác đau đớn chân dường như chút cũng biến mất, cuối cùng khắc muốn đụng đến Âu Dương Thần kia, Hân Nhi cũng dần dần mất ý thức.

      Bên trong bệnh viện.

      "Thần…" Hân Nhi mở choàng mắt, đây là… bệnh viện, "Thần, thần…"

      "Chị tỉnh rồi." Chỉ thấy là giọng ôn nhuận giống như mưa phùn. Hân Nhi thấy bên cạnh cửa sổ có người đàn ông toàn thân mặc âu phục hãng Armani, chỉ thấy là người đàn ông có dáng vẻ rất tuấn lãng, nếu trước đây, Hân Nhi nhất định cảm thấy người đàn ông trước mắt này cực kì đẹp trai, nhưng ở chung lâu với Âu Dương Thần và Diệp Phi, thị giác sớm có cảm giác, mà còn giờ phút này Hân Nhi chỉ nghĩ đến Âu Dương Thần thế nào rồi.

      "Thần đâu?" Hân Nhi vội vàng hỏi.

      Trình Sơn có chút mất hứng, vị mỹ nữ trước mắt này hỏi mình là ai, chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống, làm sao chỉ nhìn thoáng qua nhạt nhẽo, hỏi Âu Dương Thần, tự hỏi mình ở quốc tế hay trong nước, nơi nơi đều có người truy tìm.

      " ấy…" TrìnhSơn hơi tạm dừng, dường như cực kì khó có thể mở miệng, được rồi, thừa nhận, giờ phút này muốn đùa dai rồi.

      "Thần làm sao vậy, ấy làm sao vậy, ?" Hân Nhi xong lập tức muốn đứng lên, tìm Âu Dương Thần. Nhưng chân Hân Nhi bị thương, vừa động thể nghi ngờ là kéo đến chỗ miệng vết thương.

      Nhìn Hân Nhi kích động như vậy, Trình Sơn thừa nhận trong lòng lại càng ăn vị, người đẹp tuyệt sắc trước mắt này làm sao quan tâm Âu Dương thần như vậy, mà còn nghe tiểu tử kia , bây giờ còn phải tới tay, nhớ đến bác cũng bó tuổi, luôn nhắc đến có thể sớm ôm cháu, ha ha, người làm em này giúp họ lãnh khốc kia. Mới vừa muốn mở miệng chuyện, Hân Nhi rồi.

      " , mau, cuối cùng Thần làm sao vậy." Hân Nhi quát, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh rồi

      " đừng khổ sở, như vậy Thần đau lòng, ấy cũng yên tâm." Nhìn Hân Nhi như vậy, Trình Sơn có chút đành lòng, lên tiếng an ủi. Nhưng trai, lời này, rất có nghĩa khác a, quả nhiên, Hân Nhi nghe được lời này, cho là Âu Dương Thần rời , nước mắt trong hốc mắt tự chủ được rơi xuống dưới.

      Trình Sơn nhìn đến Hân Nhi khóc tuyệt vọng như vậy, buồn bực, ràng mình an ủi, làm sao còn khóc thương tâm như vậy. Hoàn toàn có hiểu mình tạo ra nghiệt.

      Ngay lúc Hân Nhi khóc thương tâm muốn chết, mà chân tay Trình Sơn luống cuống, cửa phòng bệnh mở ra, Âu Dương Thần được người ta nâng dựa từ cửa vào….
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 66:

      Âu Dương Thần vừa tỉnh dậy chuyện thứ nhất là lo lắng thương thế của Tuyết Nhi, kéo cả người đầy băng gạc đến phòng bệnh của Tuyết Nhi, trong khắc kia là thân thể mình phản ứng theo bản năng, ra Âu Dương Thần cảm thấy may mắn mình theo bản năng bảo vệ, cứu Tuyết Nhi, nếu Âu Dương Thần dám nghĩ mình nên làm cái gì bây giờ, Tuyết Nhi tại hãm nhập vào trong xương tuỷ, mặc dù bác sỹ chân Tuyết Nhi chỉ bị thương chút, nhưng nhìn thấy Tuyết Nhi, Âu Dương thần làm sao cũng yên lòng.

      biết đẩy cửa ra nhìn đến bức cảnh tượng như thế này, Tuyết Nhi giống như là búp be mất linh hồn, tiếng độc rơi nước mắt như vậy, mà vẻ mặt Trình Sơn ở bên cạnh mờ mịt.

      " họ, cuối cùng cũng đến đây." Trình Sơn thấy Âu Dương Thần xuất ở cửa phòng khắc kia, cảm thấy giống như cứu tinh đến đây, mỹ nữ trước mắt này khóc đến như đứt từng khúc ruột gan mình ứng phó nổi. Mà hoàn toàn hiểu tại sao khóc, đối mặt với ánh mắt chất vấn của Âu Dương Thần kia, vẻ mặt Trình Sơn viết bốn chữ "Em cực kỳ vô tội."

      Âu Dương Thần hung hăng trừng mắt với Trình Sơn cái, ràng nếu em mà gì, em nhất định phải chết.

      Trình Sơn ai oán, ông trời, tôi vô tội có được , hơn nữa họ cũng phải người trọng sắc quên bạn, huống chi mình là em họ . Người nào đó biết họ chính xác phải là người trọng sắc khinh bạn, nhưng đơn giản chỉ thương bà xã đến mức như bình thường.

      Âu Dương Thần chẳng quan tâm người khác đỡ, chạy nhanh đến bên cạnh giường bệnh Hân Nhi. "Tuyết Nhi, làm sao vậy." Thấy Tuyết Nhi khóc như vậy, tim Âu Dương Thần dường như muốn vỡ ra.

      Hân Nhi cảm thấy mình có phải nghe lầm hay , đây là…giọng của Thần, có chút thể tin quay đầu lại, nhìn đến bóng dáng trong đầu mình kia. Tâm tình Hân Nhi giờ phút này thể diễn tả bằng ngôn từ, chỉ cảm thấy bầu trời đen tối kia, đột nhiên sáng lên rồi. "Thần. tốt quá, còn sống." Hân Nhi gắt gao ôm Âu Dương Thần, rất sợ ngay sau đó Âu Dương Thần biến mất.

      "Tuyết Nhi, ở đây, ở đây." Âu Dương Thần nhàng vỗ lưng Hân Nhi, biết nha đầu kia là lo lắng cho mình, trong lòng có chút ngọt ngào. Cũng có chút ảo não, mình làm sao sớm tỉnh lại chút, hại Tuyết Nhi lo lắng.

      "Thần, xin lỗi, là em quá tùy hứng, xin lỗi, được rời khỏi em, muốn…" Hân Nhi bên khóc, vừa , ngay cả đều đứt quãng, nhưng trong lời khẩn cầu kia, để cho Âu Dương Thần có chút đau lòng.

      "Được, rời khỏi, Tuyết Nhi, chúng ta mặc kệ Tuyết Nhi quá khứ, hay Tuyết Nhi tại, chúng ta đều quên, được ? Cũng chỉ quan tâm tại của chúng ta, em tại có được ? Mặc kệ qua khứ, chỉ cần tại cùng tương lai được ?" Âu Dương Thần nghĩ đến Tuyết Nhi để ý qua khứ cùng tại, ràng chỉ là cái đáp án đơn giản, ràng cũng để ý tại cùng tương lai, mình chết tiệt, vì sao có thể sớm với Tuyết Nhi chút. Âu Dương Thần giờ khắc này cực kì hối hận mình bướng bỉnh, dùng lời Dật Phong mà , có đôi khi phụ nữ để ý những cái chi tiết bé. Chỉ là mình làm sao vẫn hiểu.

      "Được." Hân Nhi rốt cục nghe được câu Âu Dương Thần chỉ em tại, nhưng những lời này đối với Hân Nhi mà vui sướng muốn nghe như lúc trước, ngay lúc Âu Dương Thần xả thân vì mình kia, Hân Nhi hối hận, những cái gọi là kiêu ngạo này, khắc lúc mất Âu Dương Thần kia có vẻ hèn mọn như thế, Hân Nhi chỉ nghĩ đến ích kỷ lần, giống như mẹ viện trưởng bắt lấy hạnh phúc của mình, có lẽ hạnh phúc này hề chỉ thuộc về mình, nhưng đây cũng là cơ hội có được hạnh phúc, Hân Nhi muốn buông tha, bởi vì côthật thể tách rời Âu Dương Thần, tình này giống như độc dược xuyên tim, để cho Hân Nhi trúng kịch độc, có thuốc nào chữa được rồi. Hân Nhi cho bản thân, cứ như vậy dũng cảm lần, ích kỷ lần, hèn mọn lần….

      Hai người gắt gao ôm ấp cùng chỗ, mà Trình Sơn ở bên nhìn hai người thâm tình ôm nhau, rốt cục thức thời rời khỏi phòng, có vẻ như được khai sáng, ra cũng thể trách Trình Sơn, vừa rồi bị thâm tình ôn nhu của họ dọa cho sợ đứng tại chỗ, ai có thể cho Trình Sơn, đây có phải Âu Dương Thần lãnh khốc ăn phải có ý tứ , Trình Sơn ngổn ngang trong gió rồi.

      Lúc hai người thâm tình ôm nhau, vị giáo sư ở trong toà biệt thự nào đó sắp điên rồi, ngày có tin tức, nhớ đến nha đầu kia vừa trở về phải xảy ra chuyện chứ, nghe đầu năm nay cũng phải cực kỳ an toàn, mà điện thoại gọi cả buổi tối vẫn có thông, cục cảnh sát bên kia cũng có tin tức, lần này để cho lão già này phải lo lắng rồi.

      "A?" Hân Nhi đột nhiên đẩy Âu Dương Thần ra.

      "Làm sao vậy. Làm đau em sao" Âu Dương Thần cho rằng Hân Nhi vì đụng chỗ bị thương mà đau đớn.

      ", có, Thần, di động của em, em còn chưa với thầy, thầy nhất định rất lo lắng." Hân Nhi nhớ mình ở bệnh viện đoán chừng hôn mê ngày, mà ngày hôm qua đều có gọi cho thầy. Nhất định thầy lo lắng.

      "Em a, chuyện bé xé ra to, đưa cho em, đừng nóng vội."

      "Ai nha, nhanh lên.Thầy chừng phái người tìm em rồi."

      Rốt cục Mal bên này nhận được điện thoại của Hân Nhi, cuối cùng yên lòng, vì cho Mal lo lắng, Hân Nhi chỉ cùng đồng học trước kia ra ngoài uống nhiều mấy chén, cẩn thận say khướt, Mal mặc dù đối với đứa này uống rượu có chút mất hứng, nhưng tóm lại người là bình an, điểm ấy làm cho người ta yên tâm, cũng có trách cứ Hân Nhi, chỉ là buổi tối chờ đợi, để cho Mal cũng có chút mệt nhọc, trực tiếp ở giường ngáy ò ó o.

      "Phù." Cúp điện thoại Hân Nhi có chút nhàng thở ra, hi vọng thầy tha thứlời dối thiện ý của mình, đồng thời lại có chút cảm giác áy náy, nghe giọng Mal đại khái buổi tối có nghỉ ngơi, mực chờ mình, lại có chút cảm động, ở nơiđất khách quê người, thầy giáo ngoại quốc chỉ có dạy mình rất nhiều tri thức, càng cho mình rất nhiều quan tâm. Đây là may mắn.

      "Lần này yên tâm rồi chứ." Âu Dương Thần nhàng ôm lấy Hân Nhi.

      "Ừ, thầy đối với em rất tốt. Em muốn để cho thầy lo lắng" Hân Nhi cũng nhàng dựa vào Âu Dương Thần, bây giờ người Âu Dương Thần có vết thương, cũng dám dùng quá sức dựa vào .

      " biết, yên tâm , chỉ cần em dưỡng thương tốt, rất nhanh tốt rồi, ông ấy biết.Còn có, đối với em có tốt ?"

      "Ừ. Rất tốt." Mặt Hân Nhi có chút đỏ, giờ khắc này Hân Nhi cảm thấy mình rất hạnh phúc, dù cho hạnh phúc này là mượn, cũng hi vọng kỳ hạn có thể dài chút.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 67: Kế hoạch lớn của Sói Xám

      Edit: Sóc Là Ta

      Trong phòng bệnh

      Giữa lúc Hân Nhi đút táo cho Âu Dương Thần ăn, vì tay Âu Dương Thần bị thương, cho nên rất nhiều khi đều là Hân Nhi giúp đỡ , thực ra Âu Dương Thần cũng chỉ bị thương , làm ông chủ của Ám Dạ, vết thương này chỉ là chuyện , nhưng Âu Dương Thần rất muốn được Hân Nhi chăm sóc, Âu Dương Thần biết bây giờ trong đầu Hân Nhi đầy áy náy, cho nên để cho Hân Nhi làm chút gì đó, có như vậy trong lòng Tuyết Nhi mới cảm thấy thoải mái được, dĩ nhiên là trong tình trạng sức khỏe của khá hơn, thực ra Hân Nhi bị thương nặng lắm, chỉ là vài vết xước ở chân thôi, nếu Âu Dương Thần làm sao nỡ để người mình mệt nhọc vì được.

      Theo sắp xếp của Âu Dương Thần, hai người ở cùng phòng bệnh, cho oai là “chăm sóc lẫn nhau” nhưng Âu Dương Thần thầm chính là thuận tiện cho việc bồi đắp tình cảm, thỉnh thoảng còn có thể ăn đậu hũ, lén lút trộm hương. Đối với người đàn ông cấm dục lâu rồi chính là cực kỳ được lợi, hơn nữa khó khăn lắm Hân Nhi mới dần mở lòng ra với , phục hồi tình cảm như trước. Việc này làm cho Âu Dương Thần cảm thấy rất hài lòng, cuộc trao đổi này có lợi, được lòng mỹ nhân , quan trọng là Tuyết Nhi còn phiền muộn như trước nữa. Vì thế, Âu Dương Thần ra lệnh ai được quấy rầy hai người bọn họ. ai biết đến đây chữa bệnh trừ có người luôn theo dõi , biết hưởng thụ cùng với mỹ nhân, buồn bực trong lòng tìm mọi cách quấy rầy hai người, hơn nữa nhìn Tuyết Nhi trong sáng, thuần khiết, hiền lành như vậy, chắc Âu Dương Thần thể xuống tay với được, vì vậy dũng cảm tiến bước. ai khác chính là Trình Sơn.

      Âu Dương Thần dặn dò đám thuộc hạ vừa xong. Trình Sơn đẩy cửa bước vào, tim Trình Sơn đập mạnh khi nhìn thấy cảnh tượng ngọt ngào, Âu Dương Thần dịu dàng nhìn Hân Nhi, thỉnh thoảng còn hôn trộm cái nghĩ tới người đó là ai, nhất định phải ông họ nhà mình, Trình Sơn như bị thôi miên……

      Trình Sơn nhìn nữa, tầm mắt vui hướng về phía trước, hít thở sâu, nhàng lên tiếng”! Xem ra sức khỏe khá lên rất nhiều”. Tuy chuyện với Âu Dương Thần nhưng ánh mắt hướng về phía Hân Nhi, Âu Dương Thần làm mặt lạnh, Trình Sơn thấy ánh mắt như muốn giết người của Âu Dương Thần liền chuyển hướng nhìn sang Hân Nhi“Sức khỏe của chị dâu khá lên chút nào chưa?”

      "Ừ, tốt lên rất nhiều, cám ơn . Mời ngồi." Hân Nhi đỏ mặt, đối với việc người khác kêu mình là chị dâu, truyện L)ê Quý, Đ-ôn, biết giải thích thế nào? Nhìn chiếc nhẫn kim cương, thực ra từ trước đến giờ vẫn đeo nó, nhưng lúc trước cảm thấy nó quá phô trương nên muốn đeo. Từ ngày nhận lời của Âu Dương Thần, mới đeo làm cho Âu Dương Thần rất vui. Giờ nghĩ lại quả hình như có chút kiểu cách nhưng vì muốn ở bên cạnh Âu Dương Thần, cho nên đành phải chấp nhận.

      Mặt Âu Dương Thần khi nghe gọi “chị dâu” có phần chuyển biến tốt hơn chút nhưng đối với kẻ mời mà đến này có chút vui, Âu Dương Thần lạnh lùng hỏi”Cậu đến đây có việc gì?”

      " à, em rất lo lắng cho ? Ở nơi đất khách quê người này, biết ăn ở ra sao? bị ốm, có ai chăm sóc cho , và chị dâu lại cùng bị thương, em rất lo cho hai người”. Trình Sơn bày ra vẻ mặt quan tâm, Âu Dương Thần lạnh lùng hừ tiếng, người khác biết chứ làm sao mà lại biết? Ở đây là đâu chứ? Phòng bệnh này là phòng đặc biệt, bệnh viện này là gia sản của , có thể nào mà chăm sóc tốt cho được chứ? Thức ăn đều là do chính tay chuyên gia dinh dưỡng bậc thầy từ khách sạn năm sao làm, làm sao lại tốt chứ? Xem ra ràng là cái người này cố tình đến quấy rầy chuyện tốt của mình đây mà. Mặt Âu Dương Thần lại càng ngày càng lạnh.

      "Chúng tôi sao, nếu cậu còn việc gì có thể được rồi.”

      "Tạm biệt và chị dâu, tôi trước, làm phiền hai người nữa”, Trình Sơn bụng ấm ức giống như bị bà mẹ chồng độc ác tìm mọi cách gây khó dễ, khi xoay người , trong miệng ta còn lẩm bẩm “1,2,3” lúc vừa muốn hô “4” Hân Nhi liền lên tiếng.

      "Cậu đến đây chi bằng ngồi chút, ở đây cũng rất buồn chán, chúng ta trò chuyện lát , phải vậy Thần?” Nhìn đôi mắt xinh đẹp của Hân Nhi lấp lánh, Âu Dương Thần thu lại nét mặt lúc nãy “ chán. Cậu ”.

      "Được rồi.” Trình Sơn giọng hoan hô, nhưng giả vờ xoay người làm ra bộ dạng đáng thương nhìn Âu Dương Thần. Âu Dương Thần lạnh lùng “Ừ”. Vậy là Trình Sơn có thể ở lại, ta lập tức thay đổi bộ dạng từ uất ức chuyển sang vui mừng mà “Tốt quá”. Sắc mặt biến đổi cách thần tốc so với hỏa tiễn còn nhanh hơn. Hơn nữa cười thế này có cảm giác như sói xám lớn lừa gạt được tiểu bạch thỏ. ra nội tâm tà ác của Trình Sơn sớm biết Tuyết Nhi chính là con tiểu bạch thỏ, đối với Âu Dương Thần dù có tìm cách gì cũng lừa gạt được, chứ đừng là thắng nổi ấy. Nhưng đó là trước kia, lúc đó ấy có nhược điểm. Còn bây giờ Âu Dương Thần có điểm yếu, đó chính là Hân Nhi, trước mắt chị dâu, sau này cơ hội thắng còn nhiều mà, Trình Sơn cực kỳ vui vẻ, cười càng thêm bỉ ổi.

      Ngước lên nhìn Hân Nhi với vẻ mặt khác thường, lập tức thu lại, thầm mắng mình quá lộ liễu, lỡ như chị dâu nhìn ra sơ hở, như vậy về sau chị dâu giúp đại ca, còn mình phải làm sao đây? muốn lợi dụng chị dâu để hạ gục Âu Dương Thần. Vì thế lập tức trưng ra bộ mặt công tử hào hoa.

      "Thần, hai cứ trò chuyện nha. . Em sang nhà thầy giáo lát, mấy ngày nay về chắc thầy giáo em lo lắng.” truyện của Diễn đàn L,ê Q*úy Đ)ôn, Hân Nhi nhìn hai em như có điều muốn , hơn nữa có ở đó chắc họ cũng khó , nhớ lại thầy giáo có hỏi mình vài chuyện, hay là nên trở về xem thế nào, giờ này vừa kịp lúc làm bữa cơm cho thầy giáo.

      "Được, em cẩn thận nha, để gọi Tiểu Chu chở em tới đó."

      "Được." Hân Nhi muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Thần lo lắng cho , sợ gặp tai nạn xe cộ nên làm theo ý . xong, Hân Nhi xách giỏ, chào tạm biệt Trình Sơn.

      Âu Dương Thần dịu dàng nhìn Hân Nhi tới cửa, Trình Sơn đứng bên cạnh nhìn với ánh mắt khinh thường.

      "Đại ca, bộ dạng chị dâu đẹp.” Trình Sơn mở lời khen.

      "Hừ." Âu Dương Thần nghe Trình Sơn vậy trong lòng rất thích thú nhưng thể ra bên ngoài. chưa quên là ai phá hoại thế giới hai người của mình.

      " họ, em muốn nhắc , chị dâu xinh đẹp vậy, nhất định rất nhiều người theo đuổi, ở đây có rất nhiều trai đẹp , tuy có điều kiện rất tốt, nhưng cũng có người khác tốt hơn, huống chi chị dâu đẹp như thế, ở đây là nước ngoài, phải cố giữ. Đến lúc đó ... ..." Trình Sơn cố tình bày ra bộ mặt tốt bụng.

      "Biến ...... " Âu Dương Thần nghĩ đến dung mạo, tài hoa và của Hân Nhi. Tuy cái tên Trình Sơn này đáng tin cậy, nhưng lời của cũng có lý, mặc dù Hân Nhi đeo nhẫn tặng, thế nhưng ấy còn chưa kết hôn, ấy còn chưa phải là người của , xem ra phải cố gắng nghĩ cách khác, lừa Hân Nhi đồng ý kết hôn với mới được, bây giờ Âu Dương Thần lo lắng về điều đó.

      Trình Sơn thấy Âu Dương Thần trầm tư, biết mình những lời này làm hài lòng, trong lòng có chút vui vẻ, nghĩ tới làm thế nào để tự thưởng cho mình, tuy nhiên ngờ mình bị lọt lưới theo đúng kế hoạch của Âu Dương Thần......

      Hết chương 67.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Đau buồn cầu hôn

      Edit: Sóc Là Ta

      "Oa, ăn rất ngon, rất tuyệt, Tuyết Nhi, tài nấu nướng của em có tiến bộ”. Mal vừa ăn bữa tối do Hân Nhi chuẩn bị, vừa tiếng Pháp ràng. Đối với tài nấu nướng của Hân Nhi, Mal cũng sớm khen tặng, mấy ngày nay Hân Nhi và Âu Dương Thần cùng chuẩn bị bữa tối nên tay nghề của tăng thêm ít, bữa tối hôm nay, đủ để Mal đỡ thèm rồi.

      "Ha ha, ăn được là tốt rồi." Thấy Mal như vậy, Hân Nhi cảm thấy buồn cười, nhìn Mal như vậy giống dáng vẻ giáo sư chút nào, mà giống đứa trẻ được ăn kẹo ngon, có đôi khi Mal chính là vậy. Trước kia Hân Nhi nghĩ Mal giống Lão Ngoan Đồng trong ti vi, nhưng rất nhiều khi Lão Ngoan Đồng làm người xem cảm thấy hơi điên điên, mà Mal chưa có trình độ thâm sâu như vậy, cùng lắm là giống đứa trẻ cần có người chăm sóc. Hơn năm sống cùng Mal, Hân Nhi cảm thấy có lúc mình giống đứa trẻ xem Mal giống như là người cha đáng kính, mà có lúc xem Mal như người mẹ cần được chăm sóc, là mâu thuẫn nhưng cũng hài hòa.

      “Tuyết Nhi, xem ra em giải quyết hết mọi phiền não." Mal buông đũa, bây giờ Mal dùng đũa rất thành thạo, còn nhớ khi mới học cách cầm đũa, bữa cơm Mal ăn hơn hai tiếng đồng hồ, lúc đó Hân Nhi đề nghị Mal vẫn nên dùng muỗng, nhưng Mal kiên quyết chịu. Trong số việc, Mal là người cực kỳ cố chấp, dù chuyện có khó khăn đến đâu cũng muốn từ bỏ.

      "Vâng, mọi việc giải quyết xong. Mal, làm sao thầy nhìn ra được?” Hân Nhi có chút ngạc nhiên, mình có biểu ràng như vậy sao?

      "Mấy ngày trước em cười làm thầy có cảm giác con lúc nào cũng đau khổ, nhưng bây giờ em cho người ta có cảm giác ngay cả nụ cười cũng đều xuất phát từ đáy lòng. Thầy tuy già, nhưng mắt mờ… Làm hòa với Phi rồi sao” Mal có chút tự hào

      "Ha ha, Thầy làm sao già chứ, Mal của chúng ta chính là tâm yên tĩnh tinh thần rất tốt.”

      " Nhưng mà Mal, Diệp Phi phải bạn trai con, ấy có vị hôn thê, hơn nữa em cũng có bạn trai, cho nên thầy đừng hiểu lầm nữa." Hân Nhi nghĩ phải ràng với Mal, mặc dù Mal có ấn tượng tốt với Diệp Phi, nhưng chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, đối với Diệp Phi, từ đầu đến cuối Hân Nhi cũng chỉ cảm thấy cảm kích mà thôi.

      " à? Từ ngày em về nước, năm rồi, em thay đổi rất nhiều, thầy có cảm giác Phi rất em." Mal than thầm trong lòng, lúc đó Diệp Phi đối với Hân Nhi là rất tốt, trong mắt tràn ngập tình , học trò của ông đối với cũng rất tốt nhưng có cảm giác phải tình , là loại cảm giác lệ thuộc, là cảm giác người thân. Mal nghĩ ngày nào đó Hân Nhi Diệp Phi, dù sao đàn ông ưu tú như vậy vẫn rất có sức thu hút, hơn nữa Hân Nhi cũng chưa ai, ngờ khi trở về Trung Quốc, Hân Nhi tự tìm tình cho mình, mà Diệp Phi cũng có vị hôn thê.

      "Tất cả đều là quá khứ. Diệp Phi cũng có vị hôn thê rồi, tất cả hạnh phúc thôi, Mal." sao? Hân Nhi cảm thấy Diệp Phi cũng nhưng biết Diệp Phi và Âu Dương Thần giống nhau, lúc đầu họ đều Lăng Phỉ Tuyết nên xem giống Lăng Phỉ Tuyết, có họ sao? Giờ tin người mà Âu Dương Thần , Lam Hân Nhi , có lẽ trong lòng vẫn có hình bóng Lăng Phỉ Tuyết nhưng Hân Nhi tự trốn tránh, có lẽ như thế là nhút nhát nhưng chỉ muốn duy trì tình này thôi. Dù Diệp Phi có hay , cũng tự trốn tránh rồi, huống hồ giờ Diệp Phi cũng có vị hơn thê rồi, cần gì phải buồn khổ nữa.

      "Tóm lại, các em còn trẻ biết mình muốn gì, ngày mai trình diễn thời trang, em chuẩn bị ." Mal biết chuyện tình cảm có ai đúng ai sai, chỉ có thể bọn họ có duyên phận thôi.

      "Mal, em dự buổi trình diễn thời trang ngày mai, nhưng em muốn lấy thân phận Daisy, mà là lấy thân phận bình thường tham dự, em đến chủ yếu là để học tập...." cần khoác ánh hào quang nào lên người cả.

      "Được rồi. Em tự quyết định . Thầy biết em luôn là người biết điều" Mal hiểu Hân Nhi, cũng giống như lúc đầu ở cạnh, ràng rất xinh đẹp nhưng lại luôn tự che giấu mình.

      "Cám ơn Mal "

      “Tuyết Nhi, em về." Âu Dương Thần thấy Hân Nhi về, trong lòng rất vui vẻ, trong lúc Hân Nhi vắng, Âu Dương Thần chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như ở phòng bệnh xem tạp chí về các ngôi sao lớn kết hôn như thế nào, xinh đẹp thẹn thùng thử áo ở tiệm áo cưới, đó đều là hôn lễ trong mộng, tất cả đều là chủ ý của Âu Dương Thần, Hân Nhi dường như biết gì.

      Hân Nhi vẫn yên lặng tiếp tục xem tài liệu, Âu Dương Thần cũng thế, mười phút trôi qua…………

      "Khụ khụ, , , , , " Âu Dương Thần hắng giọng để cho người nào đó chú ý.

      Cuối cùng Hân Nhi cũng ngẩng đầu lên, hỏi"Thần, đau ở đâu? Để em gọi bác sĩ…… " Hân Nhi muốn đứng dậy gọi thầy thuốc, Âu Dương Thần khoác tay tỏ ý mình có chuyện gì.

      "Vậy nghỉ ngơi chút , em xem tiếp tài liệu chuẩn bị cho buổi trình diễn ngày mai." Hân Nhi đắp kín chăn cho Âu Dương Thần, tiếp tục làm việc của mình, để ý Âu Dương Thần cùng với những tạp chí kia.

      Qua nửa giờ, , , , , , ,

      Âu Dương Thần chuyển Truyện của d(iễn Đàn Lê-Quý-Đôn kênh phim truyền hình cử hành hôn lễ, làm cho người nào đó chú ý nhưng vẫn có kết quả.

      giờ trôi qua ……

      Âu Dương Thần lại có chiêu mới.

      dùng cánh tay bị thương cầm tờ tạp chí, làm điệu bộ rất nghiêm túc xem, lẩm bẩm “Diễn viên Trương Y và người ba năm cuối cùng cũng bước vào cung điện kết hôn…”

      Cuối cùng Hân Nhi xem xong tài liệu, ngẩng đầu lên thấy Âu Dương Thần cầm tờ tạp chí, có chút kinh ngạc, bình thường Thần xem báo giải trí, tin tức, tại sao hôm nay đột nhiên nghiêm túc như vậy. Đương nhiên Hân Nhi để ý lời thầm lúc nãy của Âu Dương Thần.

      "Thần, thích xem tạp chí tin tức giải trí sao?” Hân Nhi ngạc nhiên hỏi, Âu Dương Thần nghĩ Hân Nhi nghe được lời của mình khi nãy, vừa định mở miệng chuyện bị Hân Nhi bồi thêm “Nhưng đó là tạp chí của mấy tháng trước, để em lấy tạp chí mới nhất từ các chị y tá.”

      Âu Dương Thần hoàn toàn bị đứng hình, Trình Sơn đáng chết, cái gì đây là minh tinh rất nổi danh, rất nhiều thích ta, lại là minh chứng điển hình cho hôn lễ, nên mới tìm cuốn tạp chí này, biết là nó cũ, muốn đập chết .

      ", muốn xem nữa." Âu Dương Thần nổi giận.

      "Vậy à? Để em mang chúng .” Hân Nhi xong đưa tay lên, mang tất cả những thứ kia xử lý. Việc đó làm Âu Dương Thần hoài nghi rằng vô tình hay cố ý. ra Hân Nhi vô tội, bình thường Âu Dương Thần rất ghét những thứ đó, người bệnh quan trọng nhất là vui vẻ, vì Hân Nhi Âu Dương Thần nên muốn phiền lòng vì nó, cho nên thu dọn tất cả những thứ đó mà biết việc đó làm cho Âu Dương Thần nổi giận.

      Hân Nhi dọn dẹp đến tạp chí Truyện của d(iễn Đàn Lê-Quý-Đôn bộ sưu tập áo cưới, dọn chung với những món đồ kia, vốn nhà thiết kế luôn đam mê những bộ đồng phục. Nhưng Âu Dương Thần ngờ đưa quyển tạp chí cho các y tá vì cho rằng do y tá nào đó bỏ quên ở chỗ này và tốt bụng trả lại cho họ. Điều này làm Âu Dương Thần tức giận, thầm rủa Trình Sơn đưa ra ý kiến tồi tệ.


      Hết chương 68
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :