1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu chuyên sủng của tổng giám đốc mặt lạnh - Hạ Thủy Liên Y (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59: Bắt cóc

      Edit: Ngọc Hân

      “Bảo bối Tuyết Nhi, rốt cuộc cậu quay lại, tớ nhớ muốn chết rồi.” Tuyết Nhi vừa vào công ty, San San lập tức tiến lên ôm lấy Tuyết Nhi, hai ngày nay Tuyết Nhi nghỉ ở nhà đúng là mệt chết rồi, hàng ngày giữa trưa ai ăn cơm cùng , chẳng ai chuyện phiếm ngày trôi qua rất khó khăn, trong khoảng thời gian này ở cùng Tuyết Nhi thành thói quen, San San đúng là cảm thấy có Tuyết Nhi được.

      “Ôi, bệ hạ, người muốn nô tỳ bị ngạt thở mà chết sao? Cũng chơi kiểu phạt người như vậy đâu.” Tuyết Nhi thấy bộ dạng San San vô cùng lo lắng khỏi trêu chọc.

      “Đúng vậy lâu rồi tới, trẫm đúng là nhớ và rất muốn khanh đó.” San San buông Tuyết Nhi ra, phối hợp dùng tay nâng phía dưới của Tuyết Nhi lên, trắng trợn đùa giỡn. Người xung quanh thấy hai này, khỏi trận mắc ói, có cả đám người kỳ thị Tuyết Nhi xấu xí.

      “Tuyết Nhi, em trở lại à, nghĩ tới Tiểu Huệ kia là người phụ nữ xấu xa làm trò ma quỷ, lừa gạt mọi người chúng ta, em bỏ qua nhé.” người phụ nữ bắt đầu lấy lòng Tuyết Nhi, dù sao Tuyết Nhi cũng là nhân tài như ban ngày, chừng sau này còn là nhân vật lớn của công ty nữa, cũng thể vì chuyện lần trước mà phá hủy hình ảnh của ta.

      “Đúng vậy, Tuyết Nhi, bọn tôi đều bị Tiểu Huệ lừa gạt, nhưng mà cũng may bây giờ Tiểu Huệ bị đuổi khỏi công ty rồi.”

      “Á, có ý gì thế.” Tuyết Nhi nghe có chút sững sờ, chuyện này có mắc mớ gì đến Tiểu Huệ, thứ lỗi cho , Âu Dương Thần cũng chưa gì với cả.

      “Tuyết Nhi, em biết ư, Tiểu Huệ mới đúng là người trộm bản thiết kế của em hãm hại em, truyện của L,ê Q^uy Đ,ôn, những điều này tổng giám đốc điều tra ra, hơn nữa, công ty công bố bản thiết kế lần trước của em cũng phá sản rồi, còn tuyên bố những bản thiết kế lần trước là của em đó.” phụ nữ giải thích .


      “Đúng vậy, bảo bối Tuyết Nhi, lần đầu tiên tớ cảm thấy tổng giám đốc mạnh mẽ như vậy, tệ tệ.” San San cũng cười .

      “Cái gì mà mạnh mẽ, ràng tổng giám đốc chính là rất hùng có được ,,,” xung quanh lại là đoàn khen tặng Âu Dương Thần, lúc này Tuyết Nhi mới biết được Âu Dương Thần vì mình mà làm tất cả những việc này, trong lòng có góc vô ý thức rung động, bao giờ cũng vì mình như vậy. Nhớ lại đêm qua chờ sau khi con cái trưởng thành, mang du lịch vòng quanh thế giới, Tuyết Nhi cảm thấy có chút mong chờ, đây chính là hạnh phúc cả đời của mình.

      “A lô, xin chào.” Tuyết Nhi nhìn thấy dãy số xa lạ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn lễ phép nghe máy.

      “Lăng Phỉ Tuyết, tôi là Lâm Hiểu, tôi muốn chuyện với .”

      “Lâm tiểu thư,,,, xin lỗi có chuyện gì ?” Trong tiềm thức Tuyết Nhi rất bài xích người tên Lâm Hiểu này, phải chỉ có là vì lần ở nhà họ Diệp đó, còn có lần bị làm cho xấu hổ ở cửa hàng tổng hợp kia, tất cả đều làm cho Tuyết Nhi muốn gặp lại người Lâm Hiểu này.

      “Về chuyện của Diệp Phi, nên Lăng tiểu thư ngay cả chút mặt mũi cũng cho chứ.” Giọng điệu Lâm Hiểu có chút khinh thường.

      “Được rồi.” Tuyết Nhi nghĩ tới Diệp Phi, là người chăm sóc mình hai năm, trong lòng làm thế nào cũng đành từ chối. “San San, tớ ra ngoài lát, giúp tớ trông chừng nhé.” Tuyết Nhi với San San.

      “Ôi, bảo bối Tuyết Nhi, phải cậu ra ngoài hẹn hò với người nhà cậu đấy chứ. Làm sao cậu nhẫn tâm vứt bỏ tớ đây.” San San giả vờ đau lòng.

      “Bớt buồn nôn , tớ đây.” xong Tuyết Nhi cầm túi xách ra ngoài.

      Tuyết Nhi tới, sao cứ có cảm giác hình như có người theo mình. Đúng lúc Tuyết Nhi muốn lấy di động ra gọi, bị bao tải to trùm lên đầu, Lê@Quý!Đôn, lại còn có mấy người đàn ông khiêng mình lên chiếc xe. liều mạng muốn chống lại nhưng tay chân đều bị trói chặt hoàn toàn có sức lực, trong lòng Tuyết Nhi cực kỳ sợ hãi, mình cũng đắc tội với ai, rốt cuộc là ai đây, rất muốn mở miệng hỏi, nhưng miệng bị nhét thứ gì đó, giọng phát ra chỉ là a a. Tuyết Nhi cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhớ tới chiêu thức lúc trước thầy giáo dạy kỹ thuật phòng thân, nghĩ làm sao để dùng nó.

      “Ông chủ, tiểu thư Tuyết Nhi bị bọn áo đen bắt rồi.” Giọng Ám Dạ có chút run run, nghĩ tới đường đối mặt chém giết với mấy chục tên trong bang phái mắt cũng thèm nháy chút, nhưng mà bây giờ vì gọi điện cho ông chủ lại tránh khỏi phát run, ai kêu khí chất người ông chủ nhà mình khiến người ta cảm thấy cực kỳ đáng sợ. Hơn nữa lần trước Ám Dạ chứng kiến cảnh Âu Dương Thần cầm tay Tuyết Nhi siêu thị mua đồ ăn, làm sao cũng thấy kỳ lạ thế nào ấy, từ khi đó biết tiểu thư Tuyết Nhi có địa vị trong lòng ông chủ.

      Ám Dạ chờ quyết định của ông chủ, nhưng đầu dây bên kia truyền đến tiếng đô đô như cũ, khỉ gió, ông chủ cúp máy rồi.

      “Tổng giám đốc, mấy người phụ trách tới.” Thư ký cho rằng tổng giám đốc chuẩn bị ra ngoài họp.

      “Hủy bỏ.” Âu Dương Thần chỉ để lại hai chữ rồi xông ra ngoài. Thư ký ngổn ngang trăm mối, đây là tình huống gì thế này, lúc nào cũng bộ dạng trời sụp xuống ảnh hưởng thế nhưng tổng giám đốc lao ra ngoài như vậy, là muốn bắt đầu đại chiến thế giới sao?

      Phía bên này, Tuyết Nhi bị kéo xuống, mấy tên kia lôi Tuyết Nhi trong bao tải ra, lúc nhìn thấy khuôn mặt của Tuyết Nhi, người trong đám đó khỏi mở miệng: “Ôi mẹ nó, người phụ nữ xấu như thế này còn dám bảo chúng ta ở .” Khóe miệng Tuyết Nhi khỏi co rút. Ngoài ra vài người vừa nhìn thấy bộ dạng của Tuyết Nhi thất vọng hồi, lúc nãy khi bắt người nhìn hẳn hoi, bây giờ vừa trông thấy là quá thất vọng.

      “Ừm,,,, ah.” Ý của Tuyết Nhi bảo bọn chúng kéo đồ trong miệng ra, tên đàn ông “Lão tam, thượng cũng tệ, hơn nữa cũng chẳng thượng vô ích, phải trả nhiều tiền như thế cho chúng ta rồi sao? Lão tứ, chuẩn bị camera .”

      “Lão đại, phụ nữ thối này có chuyện muốn .” Lão tứ thấy ánh mắt của Tuyết Nhi.

      “Cởi ra , làm việc này phải để nó kêu lên, nếu chẳng có tình thú.” Tên có râu khó khăn căn dặn .

      Vâng ạ.

      Tuyết Nhi thừa dịp lúc tên kia qua mở trói cho mình, hung hăng đá vào phần dưới của tên đàn ông, người gọi là Lão tam lập tức ngồi chồm hổm xuống bảo vệ thân dưới, miệng thét chói tai liên tục, Tuyết Nhi thừa dịp này trốn chạy, tên đàn ông râu ria lập tức đuổi theo, ngay cả Lão tứ vừa lấy camera cũng quay lại, thấy Tuyết Nhi chạy trốn lập tức xông lên bắt lấy . Tuyết Nhi chỉ ra được hai chiêu với tên Lão tứ kia, bị chế ngự, giờ phút này rất hối hận vì sao lúc trước quyết tâm học thêm chút võ thuật, ngay cả chiêu phòng thân như thế đủ dùng rồi.

      Giờ phút này Lão tam cũng đứng lên chạy qua bọn chúng. Cứ như vậy cái tát vung lên mặt Tuyết Nhi “Đàn bà thối, dám đánh bố mày, chán sống rồi.” mặt Tuyết Nhi xuất bàn tay rệt, cả khuôn mặt cũng sưng phồng lên. Lão tam xoay người với tên đàn ông có râu “Lão đại, trước tiên đưa người phụ nữ xấu xa này cho em. Mẹ nó.”

      Lão đại và Lão tứ tỏ vẻ biết điều tiêu sái mở cửa, Lão tam hung ác nhìn Tuyết Nhi, giống như muốn ăn tươi luôn, Tuyết Nhi thấy Lão tam như vậy, rất hoảng sợ, bây giờ trong đầu đều là Âu Dương Thần, Âu Dương Thần có thể tới cứu mình hay , chỉ biết là tuyệt đối thể bị làm nhục, ngay lúc Lão tam muốn đánh về phía , Tuyết Nhi hung hăng đạp vào người Lão tam, Lão tam bị Tuyết Nhi đánh ngã, lại càng căm hận, hung hăng đẩy Tuyết Nhi, cứ như vậy Tuyết Nhi va chạm vào khối đá mặt đất, máu đỏ tươi từ đầu Tuyết Nhi chảy xuống, Lão đại và Lão tứ thấy màn này muốn bỏ nhưng cũng kịp rồi. Người kia chỉ bảo bọn chúng hủy hoại Tuyết Nhi, cũng kêu bọn họ giết người, ngay lúc bọn chúng hoảng sợ, Ám Dạ tới nơi, mắt chứng kiến khắc kia khi Tuyết Nhi ngã xuống đất chảy máu, cực kỳ sợ hãi, ông chủ, sau đó ánh mắt đầy máu, hai ba chiêu làm cho mấy tên lưu manh kia ‘bảy hồn tám vía,’ lúc vừa định qua xem Tuyết Nhi, chỉ thấy ông chủ nhà mình cũng tới đây, lúc chứng kiến ánh mắt Âu Dương Thần muốn ‘hủy thiên diệt địa’ kia, Ám Dạ thầm than lần này mình xong đời rồi, chỉ sợ thành phố A hỗn loạn.

      Hết chương 59.



      Chương 60: Khôi phục trí nhớ

      Edit: Tề Nguyệt

      Âu Dương Thần vừa vào cửa nhìn thấy Tuyết nhi nằm mặt đất, trong lòng căng thẳng, lúc nhìn thấy máu đầu Tuyết nhi, con ngươi mở to ra, con mắt ánh lên ngọn lửa khát máu. khắc này Âu Dương Thần cảm thấy tim mình như ngừng đập, dám tưởng tượng nếu có Tuyết nhi mình thế nào, con người sợ có được vật nào đó mà sợ sau khi có được lại mất , đó mới là điều đáng sợ nhất. bước từng bước về phía Tuyết nhi, Ám Dạ nhìn Âu Dương Thần bước mỗi bước đều có cảm giác như mình bị lăng trì*, mấy tên lưu manh mặt đất cũng nhìn Âu Dương Thần bước từng bước giống như Đế vương về phía Tuyết nhi, nhìn Âu Dương Thần như vậy, bọn mới biết cái gì mới thực gọi là hoảng sợ. Nếu như lúc nãy người của Ám Dạ đánh bại bọn khiến bọn sợ hãi, Âu Dương Thần chưa hề động thủ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc về phía bọn cái, nhưng mà lại khiến cho bọn càng hoảng sợ hơn, rốt cuộc ta là ai? Cảm giác giống như là Tu La từ địa ngục tới.

      Rốt cuộc Âu Dương Thần cũng tới trước mặt Tuyết nhi, nhàng ôm lấy Tuyết nhi, cảm nhận được hơi thở của Tuyết nhi, dường như thở phào nhõm, sau đó mới nhanh chóng ôm lấy Tuyết nhi chạy ra ngoài. Giờ phút này điều duy nhất Âu Dương Thần để ý là Tuyết nhi còn sống. Có trời mới biết vừa rồi sợ hãi tới cỡ nào, còn sợ hơn so với lần ba năm trước đây, lần trước Tuyết nhi vì cứu , biến mất ở bờ biển đó. tìm trọn tháng cũng có chút tung tích. Nếu như lần đó Âu Dương Thần cảm thấy đau lòng, càng hối hận nhiều hơn, bây giờ Âu Dương Thần lại rất sợ hãi, đúng vậy, sợ, sợ Tuyết nhi cứ như vậy mà biến mất, biến mất khỏi thế giới của mình. Sau đó Ám Dạ ở lại đưa mấy người kia mang về tổng bộ tra hỏi ràng, chuyện này chỉ đơn giản như vậy, tin tưởng Tổng giám đốc nhanh chóng tới xử lí.

      Trong bệnh viện.

      Trần Hiên nhìn bị thương trước mặt, có chút sững sờ, nghĩ tới ánh mắt Âu Dương Thần lúc ôm bé này, khiến ngay cả cũng giật mình. Nghĩ tới người đàn ông cho dù trời có sập xuống cũng nháy mắt cái lại có loại vẻ mặt này. Trần Hiên khỏi nhìn Tuyết nhi thêm mấy lần, thấy bé này từ cách ăn mặc cho tới dung mạo đều rất bình thường, sao lại khiến cho tên kia khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ tên kia thích loại người như thế này?

      Thế nhưng đợi đến lúc hộ lí giúp Tuyết nhi rửa sạch miệng vết thương, nghĩ tới sau khi rửa sạch vết thương và máu, xuất trước mặt là khuôn mặt khiến người ta giật mình. Tuyết nhi yên tĩnh nằm đó, tựa như thiên sứ lạc xuống trần gian, xinh đẹp như vậy, đẹp đến mức chân thực, ngay cả hộ lí sau khi thấy dung mạo của Tuyết nhi cũng ngơ ngẩn nhìn.

      Trần Hiên thấy hội lí ngơ ngác, có chút buồn cười. Là đàn ông thấy mỹ mữ, nhìn chằm chằm , ngay cả nữ cũng bị hấp dẫn, ho hai tiếng, dặn dò hộ lí: “Bệnh nhân bị thương ở đầu, não bị chấn động , cần nằm viện quan sát thời gian”.

      “A a”. Lúc này hộ lí trẻ mới kịp phản ứng. Trần Hiên chậm rãi lắc đầu, nghiệp chướng mà, bộ dạng xinh đẹp, rồi quay đầu nhìn Tuyết nhi, khó trách tên kia lại khẩn trương như vậy, xem ra là hùng đau lòng mỹ nhân, làm khó đại lão gia còn vì chung thân đại của cậu ta mà lo lắng, người ta đây là Kim Ốc tàng kiều đó.

      “Hiên, thế nào rồi”. Trần Hiên vừa ra Âu Dương Thần lập tức đứng lên. Vẻ mặt khẩn trương thể ràng, khiến cho Trần Hiên cũng hoài nghi đây là Âu Dương Thần sao?

      có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, chẳng qua là não bị chấn động ”. Trần Hiên vân đạm phong khinh .

      “Cái gì, chấn động não? Vậy có ảnh hưởng gì ?”. Âu Dương Thần vội vàng hỏi.

      Trần Hiên ngổn ngang trong gió rồi, hai à, lúc trước cậu trúng đạn nhiều vậy cũng sao, chấn động não chút làm sao được chứ? Lại nghĩ người chỉ số thông minh luôn thấp, Trần Hiên rất bình tĩnh : “ sao, sao, cậu cứ yên tâm , nghỉ ngơi vài ngày là được, cậu còn tin tôi?”

      “Vậy là tốt rồi”. Âu Dương Thần cũng để ý Trần Hiên nữa, mà trực tiếp xông vào nhìn Tuyết nhi. Trần Hiên ở phía sau bó tay rồi, an ổn ngủ trong nhà liền bị cậu ta gọi cuộc điện thoại, lo lắng chạy tới, giờ hay rồi, dùng xong, tiếng lăn cũng lười, cái đồ trọng sắc khinh bạn, Trần Hiên cảm thán.

      muốn lúc Tuyết nhi tỉnh dậy nhìn thấy bên cạnh nhưng Tuyết nhi lại giống như trẻ con vậy, yên lặng ngủ, tới tận khi đêm khuya, tay Tuyết nhi rốt cuộc cũng có phản ứng.

      Trong đầu Tuyết nhi ngừng lên vô số hình ảnh, có hình ảnh lúc bé ở trong nhi viện chơi đùa cùng viện trưởng và các mẹ, có hình ảnh cùng xem phim với Thạch Phong, có hình ảnh chơi trò chơi cùng Tiểu Bàn Tiểu Tề, diễn đàn Lê,Quý,Đôn, còn có hình ảnh lúc cãi nhau với Liễu Mị, hình ảnh ở nước ngoài cùng với Diệp Phi, sau đó là hình ảnh ở nhà cùng với Âu Dương Thần, cuối cùng là hình ảnh lúc bị bắt cóc, hình ảnh những tên lưu manh kia muốn xâm phạm mình. Tuyết nhi càng ngày càng sợ hãi, những hình ảnh đó cứ lên trong đầu cho tới lúc Tuyết nhi hoảng sợ kêu : “Thần, cứu em” sau đó giật mình tỉnh lại.

      Âu Dương Thần mực trông coi bện cạnh giường Tuyết nhi, nghe thấy tiếng kêu của Tuyết nhi, lập tức tỉnh táo, nhìn thấy Tuyết nhi đổ mồ hôi vì hoảng sợ, lập tức ôm Tuyết nhi vào lòng, nhàng xoa bờ vai Tuyết nhi: “Tuyết nhi, ở đây, đừng sợ đừng sợ…”. Giọng dịu dàng quen thuộc của Âu Dương Thần giống như ánh sáng bé trong bóng tối, khiến cho Tuyết nhi khỏi an lòng. Thời gian dần trôi qua, Tuyết nhi nằm trong ngực Âu Dương Thần cũng dần dần khôi phục sắc mặt, thế nhưng suy nghĩ trong đầu cũng bắt đầu trở nên ràng. Tuyết nhi, Tuyết nhi, , phải Tuyết nhi, phải, là Lam Hân Nhi.

      Tuyết nhi mạnh mẽ đẩy Âu Dương Thần ra: “Tôi phải”. Âu Dương Thần bị động tác của Tuyết nhi làm cho hoảng sợ, cho rằng Tuyết nhi còn sợ hãi. Ôm chặt Tuyết nhi: “Tuyết nhi, là Thần, ở đây, đừng sợ…”.

      “Thần…”. Hân Nhi giọng nỉ non, nhìn người đàn ông đẹp trai bức người trước mặt, nghĩ tới khoảng thời gian ở bên cạnh Âu Dương Thần là hạnh phúc. Khoảng thời gian được cưng chiều thương này chưa từng có. Lúc còn nhi viện, ngoại trừ mẹ viện trưởng, có ai quan tâm tới . Thạch Phong, người đàn ông cho mình ánh sáng, cũng cho mình người bạn, biết Âu Dương Thần sâu đậm, thế nhưng Âu Dương Thần, người sao? Hay là…Tuyết nhi.

      Nghĩ như vậy, Tuyết nhi cảm thấy đầu mình như bị côn trùng cắn, rất đau đớn, Hân Nhi ôm chặt đầu. Âu Dương Thần cho răng đầu Tuyết nhi bị thương, rất lo lắng, lập tức gọi cho Trần Hiên. Khổ thân Trần Hiên cứ như vậy phải rời khỏi ổ chăn ấm áp, bị thúc giục đau khổ tới bệnh viện.

      Mà Hân Nhi từ đầu tới cuối cũng câu, ánh mắt trống rỗng. Trần Hiên kiểm tra cẩn thận phen, xác định Hân nhi có vấn đề gì lại coi thường Âu Dương Thần lần nữa. Âu Dương Thần ở cạnh Hân Nhi phút cũng rời, nhưng Hân Nhi vẫn cứ như cũ lẳng lặng nằm. Âu Dương Thần thấy vậy trong lòng đau đớn, trong mắt chợt loé lên hung ác. Những người từng tổn thương Tuyết nhi của , người cũng bỏ qua, hôm nay Tuyết nhi bị thương trả lại gấp vạn lần người bọn họ.

      “Tuyết nhi, xin lỗi, là tốt, bảo vệ được em, bây giờ luôn bên cạnh em, đưng sợ nữa được ?”. Âu Dương Thần nhàng hôn lên trán Hân Nhi.

      “Thần, Tuyết nhi sao?. Giọng nhàng của Hân Nhi truyền tới.

      , Tuyết nhi, em”. Âu Dương Thần thấy Tuyết nhi rốt cuộc cũng chịu chuyện rất vui mừng.

      Truyện của diễn đàn L.ê Qu&ý Đ*ôn, trang khác là coppy lậu.

      chỉ mình Tuyết nhi sao?”. Hân Nhi lại hỏi.

      “Đúng vậy”. Âu Dương Thần bây giờ chỉ muốn Âu Dương Thần thấy là mình lòng, nghĩ tới lại càng khiến cho vết sẹo của Hân nhi sâu thêm.

      Hân Nhi nghe thấy câu trả lời, lại nghĩ tới lần đầu tiên gặp Thần, bộ dạng lo lắng kia, lập tức trong lòng càng thêm khó chịu: “Thần, em mệt rồi, em muốn ngủ”.

      “Được, em nghỉ , ở cạnh em”.

      “Ừm”. Hân Nhi mệt mỏi nhắm mắt, muốn nghĩ tiếp những chuyện này. Thần hiển nhiên là Tuyết nhi, còn ? sao? Hân Nhi rất muốn hỏi, nếu em phải Tuyết nhi còn có thể em sao? Nhưng dám, dám, sợ đáp án khiến thương tích đầy mình, cứ vậy , ích kỉ lần, chiếm lấy tình của tối nay, ích kỉ lần . Hân Nhi cuộn lại trong lòng Âu Dương Thần, Âu Dương Thần nhìn thấy Tuyết nhi ôm ấp thương, rất hưởng thụ, ôm Hân Nhi rất nhanh tiến vào mộng đẹp, ngày mai còn có rất nhiều chuyện cần xử lí.

      --- -------đề với người xa lạ---- ---------

      Hân nhi của chúng ta rốt cuộc cũng nhớ lại rồi, nhưng lại có cách nào đối mặt với tình này, oa oa, bất quá mọi người yên tâm, Thần nhà chúng ta Hân nhi bây giờ rồi, chẳng qua chính cũng biết thôi…

      Hết chương 60.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Hóng chương sau

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 61: Đêm bất thường

      Sáng sớm, Hân Nhi mở mắt thấy mình nằm trong ngực Âu Dương Thần, có chút cảm giác an toàn và mừng rỡ nhưng lập tức nhớ tới hình ảnh kia, chỉ còn lại khổ sở.

      Người đàn ông ưu tú dịu dàng như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng dám mơ ước, thế nhưng bây giờ mình lại nằm trong ngực , tất cả là vì khuôn mặt tương tự người sau khi phẫu thuật thẩm mỹ của mình. Hân Nhi rất đau khổ, lòng thích cái đẹp ai cũng có, trước kia cũng hi vọng mình xinh đẹp hơn, cũng hi vọng mình có được tình giống như bé lọ lem nhưng chưa từng nghĩ tới để có được tình này lại phải làm thế thân, Hân Nhi khỏi càng buồn bã hơn. Muốn buông tay nhưng nỡ, muốn hỏi cho ràng lại sợ câu trả lời khiến mình càng đau lòng hơn.

      “Tuyết nhi, em tỉnh rồi à, cảm thấy thế nào, còn đau ?”. Hân Nhi nhìn Âu Dương Thần, người đàn ông giống như Đế vương này lại chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm và bảo vệ , nên là may mắn hay bất hạnh đây?

      đau, Thần, làm , em sao”.

      “Nhanh như vậy muốn nhìn thấy nữa à? Được rồi, Tuyết nhi, em nghỉ ngơi , mua bữa sáng cho em, em muốn ăn gì?”

      “Tuỳ ”.

      “Được, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi ”.

      Nhìn bữa sáng phong phú mà Âu Dương Thần mua cho mình, lại nghĩ tới cảnh tượng ngày đầu tiên ở ngôi nhà , truyện của L-ê-/quý-đôn, sữa bò trong trí nhớ, hoá ra phải Âu Dương Thần nhớ sai, cũng phải Tuyết nhi thay đổi khẩu vị mà mình hoàn toàn phải Tuyết nhi, có được tất cả mọi thứ cũng sai, sai là ở nhân vật nữ chính này, Hân Nhi đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, cuộc sống của mình giống như vở kịch vậy.

      “Sao thế? Bé ngốc, em đói bụng sao?”. Giọng dịu dàng của Âu Dương Thần vang lên bên tai, quen thuộc như vậy, từng có bao nhiêu ngày đêm dùng giọng dịu dang như vậy chuyện với mình, mình cũng rất thích câu bé ngốc, thích cưng chiều của . Thế nhưng bây giờ Hân Nhi lại sợ, sợ dịu dàng của Âu Dương Thần, sợ cưng chiều của Âu Dương Thần, càng sợ bản thân thể buông tay, dám đối mặt với .

      “Thần, làm trước , phải có rất nhiều chuyện cần giải quyết sao? Đợi chút nữa em gọi San San tới đây cùng em, em sợ ấy nhìn thấy bị doạ”. Hân Nhi Khuyên nhủ, bây giờ muốn ở mình cùng Âu Dương Thần, loại cảm giác này rất đáng sợ, Hân Nhi chưa biết phải chuyện này với Âu Dương Thần như thế nào.

      “Hoá ra thể gặp người khác, đáng sợ như vậy sao?” Âu Dương Thần nghe thấy lời của Tuyết nhi, trán ra ba vạch đen.

      phải, Thần, em rất muốn chuyện thoải mái với San San, San San luôn có thể làm cho tâm trạng tồi tệ của em tốt lên”. Hân nhi giọng .

      “Được rồi”. Âu Dương Thần cũng miễn cưỡng, đối với người bạn San San này của Tuyết nhi vẫn thường xuyên nghe thấy Tuyết nhi nhắc đến, cũng được, để Tuyết nhi gặp bạn của ấy, cũng đến lúc mình phải xử lí những chuyện kia rồi.

      “Bảo bối Tuyết nhi, rốt cuộc cậu cũng chịu gọi cho mình, oa oa, cậu trốn việc à… có cậu tớ làm chẳng có chút vui vẻ nào”. San San vừa nhận điện thoại lập tức phàn nàn.

      “San San, tớ muốn làm, cậu đến chuyện với tớ được ?”. Nghe thấy giọng của San San, Hân Nhi cảm giác như con thuyền độc rốt cuộc cũng tìm được bến đậu rồi.

      “Được, nếu ái phi muốn như thế, trẫm đương nhiên thành toàn cho nàng”. Giọng điệu vui đùa của San San vang lên.

      “Ừ, được”.

      Lúc Hân Nhi buồn chán lật tạp chí trong tay, cửa đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy San San cầm giỏ hoa quả lớn đứng trước cửa vào: “Bảo bối Tuyết nhi”. San San hô to tiếng, nhưng khi thấy người trong phòng liền ngây người, xinh đẹp kia là ai, giống như thiên sứ vậy, tiên nữ a, lập tức ý thức được mình vô ý: “A, xin lỗi, tôi nhận nhầm người”. San San cúi người 90 độ sau đó đóng cửa lại. Hân Nhi thấy San San như vậy, ngây ngốc vài giây, sau đó nghĩ tới hôm nay mình có hoá trang cho nên kia nhận ra mình rồi.

      “San San”. Hân Nhi đuổi tới cửa, hô lớn tiếng với bóng lưng của San San. Lúc này San San vẫn còn rối rắm sao mình lại nhầm phòng, đánh mất mặt mũi trước mặt mỹ nữ, nghe thấy giọng Hân Nhi phía sau lập tức cúi đầu mắng to đáng chết. Nhưng quay đầu lại nhìn thấy tiên nữ vừa nãy, ặc, San San nhìn trái nhìn phải vẫn chỉ thấy mỗi tiên nữ kia, ặc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? San San ngổn ngang trong gió rồi.

      Hân Nhi đưa San San tới phòng bệnh giải thích lúc lâu, nhưng San San có chút phản ứng nào. Trong lòng Hân Nhi thầm nghĩ này rốt cuộc cũng học được cách bình tĩnh, thế nhưng ý nghĩ này vừa mới hình thành chưa tới 10 giây, San San hét to tiếng trong phòng bệnh. tiếng này làm cho cả toà nhà đều chấn động, cho tới khi tất cả bác sĩ cùng hộ lí chạy tới, mặt San San liền vụt cái đỏ bừng, mặt Hân Nhi cũng đỏ bừng luôn, có thể biết gì ?

      “Bảo bối Tuyết nhi, cậu véo tớ cái, giống như tiên nữ trước mặt này là cậu sao?”. San San hỏi lại vấn đề này lần thứ hai mươi.

      “Đồng chí San San, tớ khẳng định lần thứ hai mươi mốt với cậu, đúng là tớ”. Hân Nhi rất bất đắc dĩ, đứa này dài dòng.

      “Làm sao có thể chứ? Chênh lệch cũng quá lớn , còn chấn động hơn so với người đột biến, Tuyết nhi bảo bối, phải là cậu phẫu thuật thẩm mỹ đấy chứ?”

      “Phẫu thuật thẩm mỹ”…hai chữ này (trong tiếng trung chỉ có hai chữ là chỉnh dung nhưng dịch ra tiếng việt lại là bốn chữ) thành công khiến Tuyết nhi đau lòng nhớ lại, đúng là phẫu thuật thẩm mỹ, khuôn mặt xinh đẹp bức người này là do phẫu thuật thẩm mỹ mà có, Thần cũng là gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ này. Mắt Hân Nhi khỏi tối sầm lại.

      đúng, phẫu thuật thẩm mỹ thể nhanh chóng lành lặn như vậy, bảo bối Tuyết nhi, cậu là bảo bối Tuyết nhi sao?”. San San hỏi lần thứ 21.

      Hân Nhi:”…”

      “Chủ tử, điều tra , là thiên kim của Lâm thị Lâm Hiểu sai khiến, mục đích là phá huỷ Tuyết nhi tiểu thư”. Ám Dạ cung kính báo cáo.

      Lâm Hiểu, lại là Lâm Hiểu, chuyện lần trước cũng là ta, lúc đó bắt tay chuẩn bị trả thù Lâm thị, nghĩ tới nhanh như thế ta lại hại người rồi, xem ra kế hoạch cần tiến hành sớm hơn. Dám hại Tuyết nhi, cho bọn họ biết như thế nào là địa ngục. Âu Dương Thần nắm chặt nắm đấm.

      “Mấy người kia đâu?”. Âu Dương Thần lạnh lùng hỏi.

      “Bẩm chủ tử, ở địa lao của Ám Dạ”.

      “Ta hi vọng hình phạt của Ám Dạ thua kém địa ngục, phải vừa mới điều chế xong thuốc mới sao? Dùng nó ”. Âu Dương Thần lạnh lẽo .

      “Vâng”. Ám Ảnh khỏi sợ hãi, hình phạt của Ám Dạ sợ là ngay cả ác quỷ địa ngục cũng kinh hoảng, mà thuốc của Dạ Y Sinh cũng phải là kẻ ác bình thường có thể chịu được. Trời mới biết Dạ chủ tử có bao nhiêu biến thái, thú vui trời sinh chính là nhìn thấy người khác thống khổ chết như thế nào. Bởi vậy chế tạo độc dược biết mệt, hôm nay chủ tử lại để cho mấy người đó dùng thuốc, có thể thấy trong lòng chủ tử Tuyết nhi tiểu thư chiếm vị trí rất quan trọng. Những Ám Ảnh khác cho dù chỉ chút đồng tình, chỉ sợ đến đó gặp phải Dạ chủ tử. Lần trước lúc tới đó, nhìn thấy mấy vật thí nghiệm, Ám Ảnh tròn ba ngày ăn được thứ gì, bởi vì chúng rất buồn nôn…

      Hết chương 61.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 62: Cuộc thi thiết kế ở Paris

      Editor: nhokcoicodon

      "Bảo bối Tuyết Nhi, mình vẫn cảm thấy khó có thể tin nha, cậu còn có cái gì cũng cho mình đây, duy nhất với mình thôi. làmcho trái tim bé của mình chịu đủ đả kích thôi." San San kinh hô, Tuyết Nhi hôm nay cho mình đả kích thực quá lớn.

      "Mình nào có cái gì, , , , , , " Hân Nhi vừa định có chuyện gì gạt San San, liền nhìn đến Âu Dương thần đẩy cửa vào, toàn thân giống như đế vương cứ như vậy xuất ở cửa phòng bệnh, giống như là luồng ánh sáng xinh đẹp, làm cho người nào có thể bỏ rơi. bên San San thấy Âu Dương Thần tới, cái miệng nhắn cũng trong nháy mắt biến thành hình chữ O, chuyện này, , , , , ,

      "Khá hơn chút nào ?" Âu Dương Thần giống như nhìn thấy San San, trực tiếp đến bên giường Hân nhi, cái này thể trách nha, đối với Âu Dương Thần khi trong lòng coi trọng khổ g để vào mắt, vào giây phút này đồng chí San San của chúng ta hiển nhiên là quan trọng.

      " sao, Thần, đây chính là bằng hữu tốt nhất của em, San San. San San đây là Âu Dương Thần" Hân Nhi thấy San San vẫn vẻ mặt kinh hãi như vậy, giới thiệu.

      "Chào ." Âu Dương Thần hướng về phía San San lễ phép gật đầu cái, mà San San hiển nhiên còn là lâm vào trạng thái sững sờ, đối với chào hỏi của Âu Dương Thần có chút nào đáp lại, cái khẩu hình chữ O có chút nào thay đổi, màn này hình như đối với Âu Dương Thần mà có bất kỳ biểu nào là thích, hết cách rồi, nhiều năm như vậy đối với chuyện phụ nữ nhìn thấy mình là ngây ngốc là quá nhiều rồi, nếu như là Tuyết Nhi, chẳng những die.dan.e#uydon mình có phản ứng, còn có thể rất vui vẻ nữa.

      "San San" Hân Nhi lôi kéo tay San San, San San này nha, hôm nay tại sao lại duy trì chuyện mất mặt này nha.

      "À? Thế nào." Đồng chí San San rốt cuộc tỉnh hồn.

      Hân Nhi bịt đầu, San San câun còn có thể mất hồn thêm chút nữa . Còn là mạnh mẽ trấn định "Tổng giám đốc chào hỏi cậu đấy."

      "À? Nha. Tổng giám đốc, Xin chào, tôi tên là San San, năm nay 25 tuổi, là bằng hữu tốt của Tuyết Nhi." Đồng chí San San chỉ kém có chào theo kiểu quân nhận, dáng vẻ khéo léo so với binh lính báo cáo sếp còn nghiêm túc hơn.

      "Ừ, chào ." Âu Dương Thần cũng để ý San San luống cuống, trong mắt của chỉ có Tuyết Nhi, nhìn động tác Tuyết Nhi bịt đầu kia, nhìn dáng vẻ Tuyết Nhi lúc này chỉ tiếc rèn sắt thành thép, khóe miệng Âu Dương Thần khẽ nhếch lên, giống như có thể nhìn đến dáng vẻ Tuyết Nhi nhiều năm sau dạy dỗ đứa bé của bọn họ, vẻ mặt đắm đuối liếc mắt đưa tình của Âu Dương Thần nhìn Tuyết Nhi bị đồng chí San San nhìn rất ràng, ngay sau đó giống như nhớ tới cái gì, lớn tiếng "Hai người các ngừơi có gian tình." Lời vừa ra làm cho sắc mặt Âu Dương thần tối sầm.

      Cái gì gọi là gian tình, cái đó là quang minh chánh đại ở chung chỗ được ?

      Hân Nhi im lặng có chút ý muốn hỏi ông trời. Mà lúc này San San cũng kịp phản ứng, hận cắn được đầu lưỡi của mình, vụng trộm nhìn theo sắc mặt Âu Dương Thần, bảo bối Tuyết Nhi cứu mạng với, San San dùng ánh mătzcầu cứu nhìn Tuyết Nhi. Mà Tuyết Nhi cũng là mặt bất đắc dĩ "Bệ hạ, nô tỳ cũng bất lực nha."

      "Tôi là bạn trai của Tuyết Nhi." Khi Hân Nhi và San San trào đổi ánh mắt, Âu Dương Thần bất ngờ ra câu này. San San sững sờ hai giây, ngay sau đó kịp phản ứng, "A, ra chính là, , , , , , " ngay sau đó San San hung hăng cắn đầu lưỡi mình, ai nha. Vẫn là ngoan ngoãn nên , Âu Dương Thần vốn muốn mời San San cùng nhau ăn cơm, dù sao kể từ sau khi San San đến, tâm tình Tuyết Nhi ràng khá hơn nhiều. Nhưng San San cũng dám nghĩ ngồi lại cùng Âu Dương Thần, sợ sau đó tiếp tục bậy nếu bị ánh mắt của Âu Dương Thần giết chết, chính là bị chính mình cẩn thận cắn lưỡi tự sát rồi.

      Hân Nhi ngồi trước máy vi tính, nhìn bức thư gửi đến từ phương xa, đây là Giáo gửi thư đến, ý là để cho mình tham gia cuộc thi thời trang ở Paris, đây là cuộc thi lớn cho giới thiết kế, khi Hân Nhi còn ở nước Pháp cũng rất hi vọng mình có thể tham gia, nghĩ tới nhanh như vậy có cơ hội, cuộc thi thời trang lần này đối với Hân Nhi mà vẫn là cảm thấy rất hứng thú, khôi phục trí nhớ ba ngày rồi, ba ngày nay Hân Nhi cũng sống ở trong bệnh viện, Âu Dương Thần thỉnh thoảng cũng ở ben cạnh chăm sóc Hân Nhi, có lẽ trước kia Hân Nhi biết lái tâm a, nhưng là bây giờ Hân Nhi chẳng qua là cảm thấy rất là đè nén, nhìn Âu Dương Thần, trong lòng càng thêm rối rắm phần, nhớ tới đoạn tình kia làm cho người ta rất là đau lòng. Nếu như có thể Hân Nhi tình nguyện mình trở lại là hai bàn bàn tay trắng, có Âu Dương Thần, có khuôn mặt mặt xinh đẹp này, có nghĩ buông tay lại buông xuống được tình cảm như vậy, , , ,

      Hôm nay vất vả mới có thể xuất viện, khí ở bệnh viện làm cho người ta rất khó chịu, mỗi lần nghĩ đến Âu Dương Thần ngày nào đó và Tuyết Nhi chính là gặp nhau trong bệnh viện, có lẽ khi đó nghe rất giống như trai tài sắc gặp nhau, nhưng là bây giờ hồi tưởng lại, sao lại thấy rất sao châm chọc và đau nhói, khi đó người trong lòng của mình cùng người khác đẹp khác quấn quýt, chính là nơi đính ước này khiến Hân Nhi càng thêm đè nén đáng sợ. Dưới cầu của Âu Dương Thần phải [email protected]@ dùng đủ mọi cách rốt cuộc có thể trở về nhà trọ, Âu Dương Thần vốn muốn cho Tuyết Nhi về nhà dưỡng thương, nhưng nhà đó là đặc biệt được xây vì Lăng Phỉ Tuyết, là phòng Âu Dương Thần thích, cùng mình có chút liên quan nào, nếu như có liên lạc duy nhất chính là đoạn thời gian mình làm thế thân này, đoạn thời gian hưởng thụ dịu đằng của Âu Dương Thần, nghĩ tới đây, đột nhiên Hân Nhi giống như hạ quyết tâm, bây giờ cùng Âu Dương thần thẳng thắn, nàng làm được, nhìn ánh mắt ôn nhu kia, ra miệng, sợ đả thương mình, càng sợ đả thương . Vì vậy quả quyết gửi thư lại cho Giáo sư, bày tỏ mình trình diện đúng hẹn.

      Nhìn bức thư được gửi , Hân Nhi hơi trầm tư, nên để cho mình yên lặng chút thôi. Suy nghĩ chút về tương lai của mình, còn cả chuyện sâu đậm nữa , , , , ,
      Last edited: 6/5/16
      ChrisAnAn thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63: Mal

      Editor: nhokcoicodon

      Euclid

      "Tổng giám đốc, chuyện hợp tác cùng Lâm thị bàn xong, ngày mai là có thể ký hợp đồng rồi, nhưng tổng giám đốc chúng ta muốn giao hạng mục lớn như vậy cho Lâm thị sao? Mặc dù Lâm thị cũng là công ty lớn, thế nhưng mấy năm nay kém xa những công ty khác, hạng mục lớn như vậy giao cho bọn họ hình như quá thích hợp." Thư ký rốt cuộc vẫn phải hỏi ra nghi vấn trong lòng, tổng giám đốc lần này cùng hợp tác với Lâm thị quá đột ngột, Lâm thị vì cơ hội đột nhiên rơi xuống mà kích động thôi.

      "Cậu có nghe qua đứng càng cao, rơi càng thảm hay ." Âu Dương Thần lạnh lùng nóimột câu.

      Thư ký nhìn ánh mắt từ từ chuyển thành kinh hãi, khó trách tổng giám đốc, , , , , , chỉ là tổng giám đốc nếu muốn phá hủy Lâm thị cũng chỉ là vấn đề ngày ngày hai, chỉ là muốn kết cục như thế, chỉ sợ Lâm thị đắc tội với tổng giám đốc rồi. Hơn nữa dáng vẻ tổng giám đốc vẫn là rất phẫn nộ, nhìn dáng vẻ Âu Dương Thần, cho dù có gì khác biệt so với bình thường, nhưng với thư ký ở bên cạnh Âu Dương Thần nhiều năm như vậy, đương nhiên vẫn là có chút hiểu Âu Dương Thần, chỉ thấy Âu Dương Thần khi nhắc tới Lâm thị này cả người toát ra khí thế càng lạnh hơn mấy phần. hiểu Lâm thị lấy đâu ra lá gan dám đắc tội tổng giám đốc của Euclid.

      Thư ký biết Lâm thị phải tự nhiên dám đắc tội với Âu Dương Thần, nhưng con của Lâm Đổng biết chết sống lại đắc tội với người trong lòng của tổng giám đốc, đây chính là so với việc đắc tội với tổng giám đốc còn nghiêm trọng hơn nha.

      Trong căn hộ.

      Hôm nay Âu Dương Thần vẫn như cũ xử lý xong công việc sớm để trở về nhà trọ, sợ mấy ngày nay Tuyết Nhi ở trong nhà trọ mình đơn, cũng lo lắng vết thương của Tuyết Nhi , bây giờ ở trong mắt Âu Dương Thần Tuyết Nhi so với búp bê còn dễ vỡ hơn nhiều. Cho nên coi như công ty bận nhiều chuyện hơn nữa, Âu Dương Thần cũng nhanh chóng xử lý xong, hoặc là để ngày hôm sau xử lý, tuyệt đối làm trễ nãi thời gian trở về chăm sóc Tuyết Nhi.

      Nhưng hôm nay Âu Dương Thần về nhà cũng nhìn thấy bất kì ai trong căn hộ, Âu Dương Thần vội vàng gọi điện thoại cho Hân Nhi, nhưng ngay cả điện thoại cũng tắt máy, loại lo lắng tự nhiên sinh ra, chẳng lẽ Tuyết Nhi lại xảy ra chuyện gì, cuối cùng thấy được mảnh giấy bàn uống trà. Nơi đó chỉ có mấy hàng chữ xinh đẹp.

      Thần!

      xin lỗi, từ biệt, đừng lo lắng, em chỉ tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, những ngày này coi như để em giải sầu , có vài chuyện cần suy nghĩ kỹ, cho nên yên tâm , ở nhà chăm sóc bản thân tốt.

      Tuyết Nhi.

      Âu Dương Thần nắm tờ giấy này chặt, tức giận xen lẫn chút đơn, Tuyết Nhi lại là ra nước ngoài, tại sao cho mình, nhất định có thể cùng , vậy mà cho , cứ như vậy để lại mấy chữ lạnh lẽo, , , , , , , là sợ mình bận rộn sao? Hơn nữa, , , , , , , , trong khoảng thời gian này Tuyết Nhi kháng cự và có tâm đều nhìn ở trong mắt, Âu Dương Thần vẫn cho là tên bắt cóc hù sợ Tuyết Nhi, cho nên anb bao dung, nguyện ý an ủi , san bằng những vết thương này, nhưng cứ như vậy mà , có báo trước tiếng nào, ha ha, giờ phút này Âu Dương Thần cảm thấy mình thất bại, làm bạn trai thất bại, là người đàn ông thất bại.

      Hân Nhi lặng yên tiếng động mới tới được chỗ của Mal, đối với người thầy này của mình Mal, có thể dùng từ "thầy tốt bạn hiền" để hình dung, phương thức Mal dạy cho Hân Nhi chính là hoàn toàn tự do, chưa từng bắt Hân Nhi học tập thứ gì, từ lúc bắt đầu cho Hân Nhi vẽ thiết kế theo ý mình, sau đó giúp chỉ ra chỗ sai, mà từ rất lâu Mal cũng giống là người thầy của Hân Nhi, mà là bạn bè, ông có cái loại cao ngạo của giáo sư, lại thích người có [email protected] đam mê với thiết kế, cho nên cố ý chăm sóc cho Hân Nhi, chỉ bởi vì Hân Nhi có tài năng, quan trọng hơn là Hân Nhi nghiêm túc, đối với thiết kế luôn luôn nhập tâm, rất giống với Mal. Cho nên thầm Mal và Hân Nhi giống như bạn bè, có thể vui vẻ chuyện trời đất, Mal nay 50 tuổi, vẫn độc thân như cũ, nhưng Mal lại đời này vợ của chính là thiết kế, đứa bé chính là Hân Nhi, lúc trẻ tuổi Mal thích qua cái , tuy nhiên chịu khổ vì bị cự tuyệt, sau liền có động lòng đối với nào, còn vì vậy mà có thiết kế được đặt tên là "Tuyệt ", lúc ấy cũng giành được giải thưởng lớn, từ đó bước vào ngành thiết kế.

      Nhà Mal chỉ là cái biệt thự bình thường. Hân Nhi rất quen thuộc chìa khóa cửa vẫn thường để trong sân chậu hoa, Hân Nhi ở nhà Mal cũng hơn mấy tháng, khi đó Mal là học trò của ông ông phải tự mình dạy, ra Hân Nhi biết là có lần làm thức ăn, hấp dẫn Mal, kết quả là Mal liền lừa gạt Hân Nhi đến nhà, đối với thức ăn ngon sức kháng cự của Mal là số lẻ, thời gian vẫn còn sớm, Mal là côn trùng điển hình ngủ nướng, khi ngày đàu tiên Hân Nhi đến nhà ông, Mal lần đầu tiên rất nghiêm túc cho Hân Nhi biết tuyệt được gọi ông rời giường vào sáng sớm, coi như kêu cũng vô dụng, chắc chắc là ông bị đánh thức, nhưng ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, Mal luôn thiết kết vào lúc đêm khuya, vì vậy sáng sớm mới ngủ trở thành thói quen. có bất kỳ chuyện có thể đánh thức Mal vào sáng sớm.

      Hân Nhi buông xuống hành lý, nghỉ ngơi cái a, vốn định gọi điện thoại báo bình an cho Âu Dương Thần, nhưng nghĩ đến Âu Dương Thần chắc vẫn còn tức giận , quả quyết cất điện thoại di động, Hân Nhi cảm giác mình là đồ dở hơi, lại nhớ Âu Dương Thần rồi, bắt buộc mình lấy lại tinh thần, tới phòng năm trước, trong phòng vẫn được quét dọn rất sạch , bàn sách còn là để ảnh chụp chung với Mal, Hân Nhi giống như trở lại khi đó, và Mal sống cùng nhau, Mal hướng đẫn cho Hân Nhi rất nhiều rất nhiều, thậm chí rất nhiều đều phải là về thiết kế gì đó, lại làm cho Hân Nhi thích thú.

      Khi Hân Nhi làm món ăn cuối cùng, [email protected]^^on Mal rốt cuộc tỉnh, ra thời gian này Hân Nhi nắm rất , cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Mal mặc dù có chút vấn đề, cũng có quy luật quy luật khác thường, lúc giữa trưa 12 giờ, Mal nhất định tỉnh lại, khi Mal ra cửa phòng thấy lầu dưới bay đến mùi cơm chín, loại ảo giác, phải là mình nằm mơ. Khi thấy người nào đó bưng thức ăn từ phòng bếp ra Mal rất khẳng định là mình nằm mơ, nhưng ngay sau đó bị giọng oang oang của Hân Nhi đánh thức.

      "Mal thân , lâu gặp." Hân Nhi câu tiếng Pháp lưu loát.

      "Mình là nằm mơ sao?" Mal lầm bầm lầu bầu đến.

      "Rửa tay ăn cơm , đồ đệ của thầy trở về." Thấy Mal giật mình Hân Nhi rất là vui vẻ, ở nơi này Hân Nhi cũng chỉ là Daisy, học trò của Mal cũng như người bạn.

      "Oh, mygod." Mal kêu lên, tới ôm Hân Nhi tới chặt, ngay sau đó, lập tức rửa tay, hướng thức ăn ngon chạy tới, đối với tài nấu nướng của Hân Nhi, Mal đặc biệt hoài niệm, có kì thị những món Trung Quốc kia.

      "Thế nào nhanh như vậy tới rồi, phải còn có ba ngày sao." Mal vừa ăn vừa hỏi.

      "Nhớ thầy." Hân Nhi cười .

      "Mới dám tin tưởng đâu, đây phải là em."

      Phi, đó là người cứu mình và thay đổi vận mệnh của mình, cho mình nhiều cơ hội học tập như vậy, có thể Diệp Phi chính là ân nhân cứu mạng của Hân Nhi, nhưng kể từ sau lần ở trung tâm mua sắm đó cũng có gặp lại nhưng muốn Mal lo lắng, trong năm kia Mal đều cho rằng Diệp Phi là bạn trai của mình, chính mình cũng từng cho là như thế, nhưng là, , , , , bây giờ Phi có là vị hôn thê." ấy rất tốt, công việc khá bề bộn."

      "A, Tuyết nhi có phải em có tâm , phải là gây gổ chứ" Mal rốt cuộc dừng lại bát đũa, ông có thể phát ra ra Hân Nhi có gì đó thích hợp, dù sao cũng là chung sống năm này, vẫn hơi hiểu biết chút,

      "Vâng, có chút, cho nên ra ngoài giải sầu, Mal, thầy dùng đũa càng ngày càng tốt hơn rồi." Hân Nhi muốn giấu giếm Mal, dĩ nhiên cũng lừa được, đối với Hân Nhi mà từ lâu Mal như là bằng hữu, có thể tâm .

      "Có ? Cái này còn phải cảm ơn em sao, tới nhân cơ hội này buông lỏng chút, khi muốn với tôi." Mal cũng muốn nhiều lời, theo ông biết Daisy vẫn là người có chủ kiến, nghĩ thông.

      "Vâng." Hân Nhi có chút cảm động.
      Last edited: 6/5/16
      Phong Vũ Yên, ChrisAnAn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :