1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Vợ yêu của trùm phản diện - Phó Du (Mạt thế) (FULL+EBOOK)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quynhkongu

      quynhkongu Member

      Bài viết:
      35
      Được thích:
      37
      Con giết cha cứu mẹ :-( ôi chúa ơi
      LạcLạc thích bài này.

    2. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :yoyo25::yoyo25::yoyo25: cảm động quá:yoyo25::yoyo25::yoyo25::yoyo25:
      LạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 90: Tô tướng quân chết
      Rốt cuộc lời của tiến sĩ Gấu làm Cẩu Bất Lý đổi sắc.

      “Mẹ?”

      Nước mắt Nguyễn Kiều Kiều rơi như bão táp, nghe được giọng Cẩu Bất Lý rồi, vội vàng muốn ra.

      biết có phải ông trời nghe được lời kêu gọi của , cuối cùng từ phòng tối ra. có thể nhìn thấy Cẩu Bất Lý ở trước mặt.

      “Cẩu Bất Lý!”

      Cẩu Bất Lý quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

      “Mẹ?”

      “Là mẹ.” Nguyễn Kiều Kiều muốn nắm lấy cậu, nhưng bàn tay lại xuyên qua người cậu.

      “Mẹ, mẹ trở về.” Cẩu Bất Lý vươn tay muốn bắt lấy , song lần nào cậu cũng chỉ bắt được khí.

      “Mẹ, mẹ.”

      “Mẹ đây, thực là mẹ đây.”

      Nguyễn Kiều Kiều rơi nước mắt như mưa, rất muốn ôm Cẩu Bất Lý, sờ đầu cậu, mọi chuyện đều phải lỗi của ai hết, sinh lão bệnh tử vốn là lẽ thường tình.

      Cậu cần làm nhiều thế.

      Có điều, bắt được cậu, vươn tay ra chỉ có thể tóm lấy gió.

      Bên tai còn nghe được giọng hoảng sợ của tiến sĩ Gấu, “Nguy rồi, đại nhân xảy ra chuyện rồi. Hồn phách của Mèo sắp tan biến!”

      Nhưng vào lúc này, Nguyễn Kiều Kiều phát ánh mắt Cẩu Bất Lý lộ vẻ sợ hãi, cậu làm gì tỏ vẻ sợ hãi tới vậy. cúi đầu, phát thân thể mình từ xuống dưới từ từ biến mất.

      —— có Tô Tầm, phải biến mất ư!

      Tiến sĩ Gấu , Tô Tầm dùng mạng buộc hồn của , nếu bắt đầu hồn bay phách lạc, có nghĩa là chết.

      chết?

      thể, biết mình chết còn sắp xếp cho tiến sĩ Gấu trấn hồn trong thời gian ngắn ngủi, an bài xong xuôi hết rồi lại chết.

      Mèo ơi, mau trở lại đây, tôi vẫn có thể gắng gượng chịu đựng thêm thời gian, mau trở lại đây!”

      quay đầu lại, nhìn gương mặt mập mạp của tiến sĩ Gấu, vươn tay ra, bàn tay dần dần trong suốt,

      Cuối cùng hiểu, ra thể trở về được nữa.

      Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu, cười : “ được, tôi trở về được. Ông cũng khó chịu phải sao?”

      Cuối cùng, tới trước mặt Cẩu Bất Lý, tay hư ảo giơ lên đỉnh đầu cậu.

      “Cẩu Bất Lý, đừng sợ, đừng sợ được ? Mẹ luôn ở đây, luôn luôn dõi theo con.”

      “Mẹ... mẹ đừng , mẹ đừng ...”

      “Ngoan, là mẹ tốt. Mẹ dạy con rằng, sinh lão bệnh tử là quá trình sinh mạng ắt phải trải qua. Đừng sợ, cũng đừng tiếc nuối. Giai đoạn mẹ ở bên con kết thúc, giai đoạn kế tiếp phải tự mình con rồi.”

      “Mẹ...”

      Tốc độ tan biến của Nguyễn Kiều Kiều rất nhanh, nhanh đến mức còn muốn gì đó, nhưng kịp nữa.

      Ngày ấy, bức tranh cuối cùng nhìn thấy là Cẩu Bất Lý khóc lóc chạy nhanh về phía , cái đuôi xù của cậu lay động ở phía sau giống như ô dù to to.

      Đứa con trai ngốc nhà ấy, bị nuôi thành đứa trẻ nhạy cảm có tâm tư hắc ám rồi. Song, ràng muốn như thế.

      Nguyễn Kiều Kiều cho rằng mình hồn bay phách lạc. Làm người, sau khi biến thành hồn phách là thể nghiệm mới, tại hồn bay phách lạc xuyên qua bóng đêm cũng là thể nghiệm mới nữa.

      Hay hồn bay phách là cái dạng này?

      Nguyễn Kiều Kiều dọc theo con đường tối, mực thẳng về phía trước. chẳng biết mình bao lâu, ban đầu là vùng tăm tối, song dần dần, phía trước mơ hồ có ánh sáng truyền tới.

      Trong bóng tối, ánh sáng là ngọn đèn chỉ đường duy nhất. tăng tốc về hướng ánh sáng kia.

      Ánh sáng đến gần rồi, nhìn thấy cái gì?

      Tô Tầm và mẹ .

      “Rốt cuộc bị tao bắt được rồi. Tô Tầm, lần này cuối cùng mày có thể bị tao nuốt!”

      Mẹ Tô Tầm biến chưởng thành trảo nhào vào Tô Tầm mặt đất.

      được!”

      Nguyễn Kiều Kiều quýnh lên, toàn thân xuất ra luồng sức mạnh, mà luồn sức mạnh này khiến mạnh mẽ nhào tới trước mặt mẹ Tô Tầm, bắt lấy bà ta.

      “Mày làm cái gì đó?”

      “Bà... sao bà còn ở đây?”

      “Tao ở đây nên ở đâu?”

      Mẹ Tô Tầm định lui về sau, nhưng bị Nguyễn Kiều Kiều bắt được móng vuốt. Linh hồn và linh hồn giằng co xâu xé, hóa ra là cái dạng này, hình như sức lực toàn thân trở lại.

      Nguyễn Kiều Kiều tóm lấy mẹ Tô Tầm, trong lòng chỉ nghĩ tới việc, được để bà ta cắn nuốt , chỉ cảm thấy sức lực toàn thân càng lúc càng lớn, mà nét mặt của bà ta càng ngày càng oán hận và cam lòng.

      “Mày buông tao ra!”

      “Tôi buông!”

      “Con khốn! Mau buông tay tao ra!”

      “Tôi buông!”

      Dù sao là linh hồn rồi, cũng chả sợ gì nữa. Kết quả xấu nhất chỉ là tan biến thôi. Nguyễn Kiều Kiều mạnh mẽ túm mẹ Tô Tầm.

      Đúng lúc này, chuyện kỳ quái xảy ra. cảm thấy mình càng lúc càng có sức lực, mà mẹ Tô Tầm phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn, sau đó vỡ thành sao, tan biến trước mặt .

      “Bị sao vậy trời?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn lòng bàn tay trống , “Bà ta đâu rồi?”

      “Khụ khụ...”

      Phía sau, giọng Tô Tầm khẽ truyền đến, “Em nuốt bà ta rồi.”

      “...” Đừng kiểu khẩu vị nặng như thế được ?

      Tô Tầm vỗ ngực, giọng mang theo nụ cười trào phúng, “Đúng là ngờ đấy, bà ta nuốt hồn của Tô tướng quân, còn chưa kịp tiêu hóa lại muốn nuốt trọn , quả sơ suất quá. kịp tiêu trái lại còn bị người từ ngoài đến như em nuốt ngược lại, quả là ... kết cục tốt.”

      Nguyễn Kiều Kiều ngờ lại diễn ra chuyện như vậy. tại chỉ quan tâm vấn đề.

      “Bà ta muốn nuốt hồn của ? chết rồi ư?”

      Tô Tầm ngẩng đầu, sắc mặt kỳ quái nhìn , “ chết rồi em rất vui hả?”

      “Vui cái đầu !” Nguyễn Kiều Kiều chợt nhào vào lòng Tô Tầm, khóc lớn, “ thực vẫn cho rằng em muốn làm linh hồn sao! thể ăn uống, mỗi ngày chỉ bay tới bay lui trong trung bằng nổ tung ! Tên khốn nhà ! phải phải cứu em sao! Tại sao ngay cả cũng chết! chết rồi em tính sao bây giờ! Em còn muốn sinh Cẩu Muội cho nữa! Giờ xong rồi phải làm sao đây? Lẽ nào cả đời chỉ có thể làm linh hồn ư?”

      Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng cảm thấy đáng buồn. có thể sờ đc Tô Tầm, linh hồn mà có thể sờ được phải chết chứ là cái gì?

      Nhưng mà tại sao hồn phách vẫn ấm áp thế?

      “Nhờ em ban tặng, nên chỉ là linh hồn tạm thời xuất ra ngoài thôi, vẫn chưa chết.”

      “Hả...”

      Nguyễn Kiều Kiều mở mắt ra, nước mắt dán đầy mặt, ngây ngẩn cả người.

      cái gì?”

      Tô Tầm lau nước mắt cho , ánh mắt dịu dàng, “Đáng lẽ cũng cho rằng chết. Nhưng ngờ phút cuối bà ta lại vì tranh đoạt hồn phách của Tô tướng quân, trời xui đất khiến dẫn sinh hồn của ra, cũng làm tránh được kiếp. tại em để nghỉ ngơi tí, phải trở về rồi.”

      ư?”

      Nguyễn Kiều Kiều nắm chặt Tô Tầm, nước mắt giàn giụa, “ chết?”

      chỉ chết, mà em cũng vậy.” Tô Tầm nắm ngón tay, ý chí chiến đấu sôi sục, “Đợi trở về giải phẩu Liễu Như Yên, đảm bảo làm em sống lại.”

      “...” nghe máu tanh bạo lực quá! Nhưng thích!

      Bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, “Đó là cái gì?”

      Tô Tầm: “Có lẽ là bọn Cẩu Bất Lý tìm tới rồi?”

      phải trở về sao?”

      “Ừm.”

      Tô Tầm lười biếng kéo tay muốn buông ra, “Lâu rồi nắm tay em, nhớ quá!”

      “Bớt nhảm , mau quay lại !”

      Nguyễn Kiều Kiều lau nước mắt, căm hận : “Lần sau còn để em bay tới bay lui nữa, em nghỉ chơi!”

      Tô Tầm nắm tay , nhàng cầm, “ thôi, cùng nhau trở về.”

      “Hả?”

      về cơ thể , em tưởng em còn có thể bay đâu?”

      Khi đó, Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, lần nữa trở về căn phòng tối .

      hơi sợ, lúc này bên tai vang lên giọng của Tô Tầm.

      “Đừng sợ.”

      Giọng này cho sức mạnh vô cùng an bình trong bóng đêm. phát mình thực còn sợ nữa.

      “Vâng, em sợ.”

      Tô Tầm gì thêm, tựa vào căn phòng tối , lẳng lặng nghe thanh bên ngoài.

      “Mẹ ở đâu! Ông giấu mẹ tôi ở đâu?”

      “Cẩu Bất Lý ơi, cậu dừng tay ngay! Đại nhân cứ tiếp tục như vậy chết đó!”

      “Ai quan tâm ông ta sống hay chết! Mẹ tôi đâu! Mẹ tôi đâu rồi! Ông chết, mẹ tôi ở đâu?”

      “Trời ơi...” Tiến sĩ Gấu luống cuống tay chân, “Tôi nè thằng nhóc thối, cứ tiếp tục làm thế, đại nhân chết rồi mẹ cậu đừng hòng quay lại!”

      “Ông...”

      Sau đó, chẳng còn thanh nào nữa, tất cả đều yên lặng hẳn.

      Đúng, yên lặng tốt.

      Lần này Tô Tầm từ quỷ môn quan trở về, còn xách thủ cấp của Tô tướng quân. Chuột Đệ và Mèo Đen cầm thủ cấp của Tô tướng quân, cộng thêm hành động công phá thành Tây Bắc, bình định phản loạn.

      Dựa theo thỏa thuận, Tô Tầm giết Tô tướng quân, thu hồi thành Tây Bắc Lý Tuyển theo ước hẹn đưa Liễu Như Yên tới.

      Nhưng Cẩu Bất Lý dẫn Liễu Như Yên về từ lâu, cùng tiến sĩ Gấu đưa đến núi Tuyết.

      Khi Tô Tầm xách thủ cấp của Tô tướng quân đưa cho Lý Tuyển, nhịn được gọi lại.

      “Cậu biết tại sao tôi để Cẩu Bất Lý dẫn Liễu Như Yên ?”

      Bước chân của Tô Tầm dừng lại.

      “Tôi và Cẩu Bất Lý đều ngờ mạng cậu lớn như vậy. Có điều, cậu thực rất giống Tô tướng quân, cho tới bây giờ đều phải là người cha tốt, dù bị con trai ruột của mình đâm nhát, nét mặt của cậu vẫn hờ hững.”

      đủ chưa?” Tô Tầm quay đầu lại nhìn Lý Tuyển, “Tôi có phải người cha tốt hay , chẳng liên quan gì tới . Liễu Như Yên do nó dẫn hay tôi dẫn đều như nhau. chỉ cần biết chuyện, cả con trai ruột còn giết nổi tôi, huống chi là !”

      xong, Tô Tầm sải bước ra ngoài cổng.

      Để lại Lý Tuyển với vẻ mặt bí hiểm, thuộc hạ đắc lực của ở bên cạnh nhìn vẻ mặt ông chủ mình, nhất thời tiến lên phía trước.

      “Ông chủ, tôi thấy tên Tô Tầm này thể giữ lại.”

      “Tôi biết chứ.” Lý Tuyển phất tay, có chút buồn bực mất tập trung, “Nhưng tạm thời thể động vào cậu ta. Cậu ta là đại công thần bình định phản loạn, nếu giờ động vào cậu ta, làm trái lòng người. Chẳng qua...” Lý Tuyển vuốt cằm, “Tôi còn nhiều thời gian mà, nếu cậu ta có nhược điểm lớn tới thế, tôi cũng lo chả tìm được cơ hội đối phó.”
      amandatruc, Uyên Sama, Min149210 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 91: Chuyện mang thai
      Nguyễn Kiều Kiều vô tri vô giác bị tiếng khóc đánh thức.

      “Ai khóc đấy? Ồn chết được.”

      Bóng tối thoái lui, đập vào mắt là gương mặt đáng mềm mại của Liễu Như Yên.

      khóc cái gì?”

      “Tôi khóc cho đáng thương của tôi.” Liễu Như Yên ôm đầu gối, sau khi nhìn Nguyễn Kiều Kiều lại khóc huhu, “Sao tôi xui xẻo thế! Đáng lẽ ở chỗ này tôi có thể sống tốt hơn, nhưng tại sao chỉ có thể bị vứt bỏ và phản bội?” xong, Liễu Như Yên lau nước mắt, “Ai cũng xuyên chơi rất vui, tôi cảm thấy vui gì hết.”

      Nguyễn Kiều Kiều hết biết gì, Liễu Như Yên hồi, cuối cùng đứng dậy.

      “Được rồi, tôi phải về nhà. mình ở đây ! Nơi rách nát này tôi cũng chẳng muốn ở lại nữa!”

      đâu đó?”

      Liễu Như Yên lấy làm lạ nhìn , “Đương nhiên là trở về rồi. Cơ thể tôi bản thân tôi còn nhập vào được, hơn nữa tiến vào có lợi ích gì. ngờ tên rác rưởi Lý Tuyển ấy lại lừa dối tôi... Người ta nhất dạ phu thê bách dạ ân, lúc ở giường còn tôi, ai ngờ xoay người lại... Huhuhu... cũng tại tốt số, giờ tôi mới phát Tô Tầm tốt nhất, sớm biết vậy còn bằng dụ dỗ ta.”

      “...”

      Liễu Như Yên khóc hồi, sau đó thê thê thảm thảm mất.

      Nguyễn Kiều Kiều chỉ cảm thấy thân thể chậm rãi trở nên hửng, còn chưa kịp suy xét là vấn đề gì, thân thể chợt trầm xuống.

      Bỗng chốc mở mắt ra.

      “Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi?”

      Nguyễn Kiều Kiều nhìn Cẩu Bất Lý ràng lớn hơn hẳn, sờ đầu cậu. Đợi ... có thể sờ được?

      “Cẩu Bất Lý?”

      từ giường ngồi dậy, Cẩu Bất Lý nhào vào lòng , nhưng giữa đường bị người từ phía sau kéo ra.

      “Em tỉnh rồi.”

      Tô Tầm nhích lại gần, ngăn chặn Cẩu Bất Lý rục rịch ngóc đầu dậy.

      “Nặng, đè trúng ấy.”

      Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu, thoáng nhìn Tô Tầm. luôn cảm thấy có gì đó đúng.

      “Đại nhân?”

      “Ừm.”

      Giọng hiểu sao có chút nghẹn ngào, “ già mất rồi.”

      “...”

      Phút chốc Tô Tầm đen mặt, sau đó phất tay áo xoay người rời .

      Hả? Tức giận? cũng được sao?

      Tô Tầm có tư cách tức giận, dù sao mất ba năm mới nghiên cứu ra cách để Nguyễn Kiều Kiều ở lại. Ai ngờ Nguyễn Kiều Kiều vừa tỉnh câu chẳng muốn nghe.

      Cuối cùng cũng hiểu tại sao Cẩu Bất Lý trông lớn như thế, vì thời gian trôi qua ba năm.

      Cẩu Bất Lý là người bán thú vốn trưởng thành nhanh, đứa trẻ mười tuổi nhìn tương đương như con người mười lăm tuổi. Cậu đứng trước mặt , cao hơn rồi.

      Trong lúc chuyện, Tiểu Bạch bưng canh gà nóng hổi tiến vào.

      “Ăn chút gì Mèo.”

      “Tiểu Bạch.”

      tại Tiểu Bạch thiếu nữ, trông thấy Mèo, nét mặt lộ vẻ tươi cười, “Tôi hầm canh gà, nếm thử .”

      Nhiều năm có cảm giác ăn thịt, lần nữa ăn được, luôn có loại xúc động nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, Nguyễn Kiều Kiều uống sạch canh, ăn hết thịt gà trong chén.

      sờ cánh tay mình, nặng trịch, nhéo tay mình, sức lực nơi lòng bàn tay vẫn đủ. Cuối cùng cũng tiếp nhận thực.

      Rốt cuộc trở lại.

      Thời gian ba năm dài cũng dài, ngắn cũng ngắn lắm. Chuột Đệ và Tiểu Manh còn sinh song thai. Chẳng qua Chuột Đệ là người chuyên sinh con , thai đầu là con , thai sau lại sinh đôi song thai bé nữa.

      Người thú lớn rất nhanh, bé con nhanh chóng biết bò biết lăn, ba con đều có quan hệ rất tốt với Tiểu Bạch.

      Tiểu Bạch mất tay nhưng chẳng ảnh hưởng kỹ thuật nấu nướng của chút nào.

      tại tìm được công việc tốt tại thành Nhân Loại, làm đầu bếp ở quán cơm lớn nhất thành phố. Tuy có chút kỳ quái, song nghe Tiểu Bạch rất nổi tiếng ở đó. Nhất là đồ ăn làm, ngàn vàng khó mua.

      Mấy năm nay, tộc người thú và loài người ở chung rất tốt, vì Lý Tuyển tỏ thái độ tốt đẹp với tộc người Thú, nên ba năm nay luôn rất hài hòa.

      Nhắc tới Tô Tầm, ngày đó sau khi phất tay bỏ , Nguyễn Kiều Kiều cho rằng tức giận mấy ngày, nhưng cũng lâu lắm lại quay về.

      ngồi bên giường , nhìn ăn chén thịt gà.

      “Ăn no rồi?”

      Nguyễn Kiều Kiều ợ cái, vỗ vỗ cái bụng tròn vo, “Lâu lắm rồi em ăn no.”

      Tô Tầm nhìn cái bụng gồ lên của , híp mắt, “ thôi, dẫn em tản bộ.”

      Sau khi Tô Tầm thu hồi thành Tây Bắc thường trú luôn tại đó. Tiến sĩ Gấu hoàn cảnh ở đây tốt hơn thành Nhân Loại chút, thích hợp cho dưỡng bệnh.

      Hơn nữa, bọn họ còn ở tại tiểu viện năm ấy nữa. Có điều khác với trước đây, giờ tiểu viện cây xanh tỏa bóng, cây mơ ngay cổng ra đầy quả nặng trịch.

      Nghĩ đến mơ, Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy miệng hơi chua.

      “Hơi thèm ăn mơ.”

      Tô Tầm nhìn quả mơ đầu cành cây, lộ móng vuốt ra.

      “Được rồi, còn chưa chín đâu.” Đúng lúc Nguyễn Kiều Kiều ôm móng vuốt , “Đợi nó chín em làm bánh hạnh nhân[1] cho ăn.”

      [1]Hạnh nhân là hạt khô của quả cây mơ.

      Tô Tầm liếm môi cái, nét mặt hơi mong chờ.

      “Đại nhân, tại sao trở về thành Nhân Loại.”

      thể trở về.” Tô Tầm thành trả lời.

      vẫn kiêng kỵ sao?”

      “Ừm.” Tô Tầm gật đầu.

      “Vậy muốn trở về ?”

      Tô Tầm ngáp cái, “ quan trọng.”

      Tô Tầm có muốn trở lại , tạm thời Nguyễn Kiều Kiều biết. Song biết rằng, chẳng hề muốn quay về.

      Thành Tây Bắc non xanh nước biếc, hoàn cảnh tươi đẹp, rất thích hợp định cư.

      Thỉnh thoảng, Thú vương phi còn tới thăm nhưng Tô Tầm hoan nghênh lắm.

      nghĩ cuộc sống cứ trôi qua yên ổn như thế tốt biết mấy.

      Bởi hết thảy đều bụi trần lắng đọng, là thời điểm yên bình.

      Khi Tô Tầm ở chung với , cũng biểu quá nhiều dã tâm. Từ sau khi tỉnh lại, bất kỳ chuyện gì đều thể nhiệt tình, ngoại trừ việc.

      Ba năm nay động dục, nên lần này động dục dứt khoát kinh thiên động địa.

      Gần như từng giờ từng phút đều dùng đuôi quấn quýt Nguyễn Kiều Kiều, người mềm lòng, đau lòng mấy năm nay sống dễ. dùng thân thể mình trấn áp ba năm, tổn thương thân thể nhiều lắm, nên muốn như thế nào, đều chiều theo .

      Quan trọng nhất là Nguyễn Kiều Kiều nhìn ba con đáng của Chuột Đệ, trong lòng cũng mơ hồ có suy nghĩ.

      muốn đứa con .

      Tiến sĩ Gấu , loài người và người thú kết hợp khó khăn rồi, đặc biệt Tô Tầm còn là người bán thú. Cho nên Nguyễn Kiều Kiều hi vọng lắm.

      Cẩu Bất Lý là ngoại lệ trong ngoại lệ, chẳng cảm thấy cuộc đời còn có thể thêm ngoại lệ nữa.

      Song chính như vậy, trải qua hơn năm yên bình, Nguyễn Kiều Kiều được chẩn đoán ra mang thai.

      Khi nhận được tin tức này, nét mặt cha mẹ đều rất sững sờ.

      Nhất là Tô Tầm, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào bụng Nguyễn Kiều Kiều, giống như thể tin nổi này.

      Đừng , ngay cả Nguyễn Kiều Kiều còn tin, kéo tiến sĩ Gấu hỏi rất lâu, “Ông chẩn đoán sai chứ, mang thai sao?”

      Tiến sĩ Gấu vỗ lồng ngực béo cam đoan, “Yên tâm, tôi chẩn đoán bệnh tuyệt đối thành vấn đề.”

      “Nhưng tại sao tôi có cảm giác gì?”

      Tiến sĩ Gấu trợn mắt, “Bộ lúc mang thai Cẩu Bất Lý có cảm giác hả?”

      Cũng đúng. chẳng hiểu gì cả sinh Cẩu Bất Lý, thậm chí còn biết mình có thai.

      Tuy nhiên lần này giống lần trước, lần này ràng Nguyễn Kiều Kiều chờ mong nhiều lắm.

      “Ông xem, nó là loài người hay người bán thú?”

      Tiến sĩ Gấu sờ cằm, nét mặt rất rối rắm, “ , tôi biết. Đợi sinh ra nhìn rồi biết.”

      Lần này Nguyễn Kiều Kiều có thai khác với trước đây, nhưng càng thích ăn hơn.

      Tiểu Bạch tới hỗ trợ ướp quả mơ thành mơ khô, chua chua ngọt ngọt, làm Nguyễn Kiều Kiều rất thích.

      Mỗi ngày đều ăn mấy lần.

      Chẳng qua món này ở thời kỳ mạt thế là hàng xa xỉ, sau đó bị Tô Tầm biết được bèn chạy tới khu vực của Thú vương tìm trái cây chua về. Nghe bởi vì thế mà dẫn đến ít mâu thuẫn giữa hai tộc.

      Về sau Nguyễn Kiều Kiều biết, bèn tóm lấy Tô Tầm cho .

      Bản tính của là cướp đoạt, nếu những người thú kia cho, dứt khoát cướp. Cướp nhiều người thú cũng tức giận, vất vả lắm quan hệ hai tộc mới bình ổn, nên vì phụ nữ mang thai như mà phá hỏng cuộc sống yên bình.

      Tô Tầm cũng biểu quá thích đứa bé này, nhưng nghe tiến sĩ Gấu , Nguyễn Kiều Kiều có đứa bé này dễ dàng, lông mày mới giãn ra.

      Từ đầu chí cuối, cái tên này đều có giác ngộ làm cha.

      Lần trước, Cẩu Bất Lý thiếu chút hại chết Tô Tầm, chẳng gì. tại hai người ở chung cách lạnh nhạt, có thể ăn cơm chung, nhưng rất ít giao lưu.

      Cẩu Bất Lý dành phần lớn thời gian ở phòng thí nghiệm, bằng tìm .

      Rất nhiều lần bị Tô Tầm trông thấy, sắc mặt đều rất tệ.

      Sau đó, vào buổi tối, Nguyễn Kiều Kiều chuyện này với Tô Tầm.

      “Dù gì Cẩu Bất Lý cũng là con trai chúng ta, đừng lạnh mặt như vậy được ? Dọa nó tốt gì hết.”

      Tô Tầm hừ lạnh tiếng, “Nó còn có thể bị dọa hả?”

      Nguyễn Kiều Kiều ôm tay , đối diện với đôi mắt da cam, “Có phải còn tức giận khi ấy nó thiết kế ?”

      Tô Tầm lắc đầu, “Tài nghệ bằng người, chả có gì đáng tức giận.”

      “...”

      “Chỉ nhìn nó thuận mắt thôi. Thằng chó ấy lớn chừng này cứ dính chặt em mãi là sao?”

      “...” Vốn còn tưởng vì năm đó Cẩu Bất Lý làm chuyện sai nên Tô Tầm có khúc mắc với cậu, ngờ rằng người ta chỉ đơn thuần ghen tuông thôi.

      Nguyễn Kiều Kiều bật cười, vòng tay ôm ấp của Tô Tầm rất ấm áp, mấy năm trước cái đuôi bị thương ở khu mỏ trở nên trụi lủi, tại rốt cuộc mọc lông mới, rất hài lòng cọ cọ bộ lông mềm mại. Sau đó rục người vào lòng , ngáp cái, mắt nửa mở nửa khép : “Quỷ hẹp hòi.”

      Thoáng nhìn Tô Tầm, thấy sắc mặt đen thui, Nguyễn Kiều Kiều lại ngáp cái, cười híp mắt bỏ thêm câu.

      “Nhưng... em thích.”

      E hèm, like lèo tèo t post vừa nản vừa lười post, càng lúc càng ít mới ghê, mn khí thế xíu cho t post 1 lèo hoàn luôn nào, còn có 3C thôi mà :yoyo23::yoyo23::yoyo23:
      amandatruc, Uyên Sama, Min149210 others thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      :2one::2one::2one: Lạc Lạc cố lên sắp hoàn rùi :038::038::038:
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :